Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sa Môn Không Hải Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường Tập 2

Nhà sư trẻ tuổi Không Hải, cùng người bạn thân Quất Dật Thế, từ Nhật Bản xa xôi vượt biển tới Đại Đường với tư cách sứ thần sang du học. Vào thời đại đó, Trường An, kinh đô của nhà Đại Đường là nơi nổi tiếng thịnh vượng phồn hoa, tập trung nhiều sắc dân từ khắp nơi đổ về. Như bóng tối luôn song hành cùng ánh sáng, nhiều loài yêu ma quỷ quái cũng bị thu hút về đây. Một con yêu quái mèo đã ám dinh cơ của viên chức dịch họ Lưu và đưa ra lời tiên tri về cái chết của hoàng đế. Tự tin vào vốn kiến thức uyên bác cùng tài ứng biến phi thường của bản thân, Không Hải đã dẫn Quất Dật Thế đến nhà họ Lưu để đương đầu với yêu mèo. Song họ không ngờ, mình đã vô tình dính líu vào một sự kiện lớn làm rung chuyển nhà Đường. Kiệt tác tiểu thuyết truyền kỳ Nhật Bản lấy bối cảnh Trung Hoa mở ra từ đây. Lần theo manh mối từ tập một, Không Hải bắt tay vào điều tra từ bài ca mà người vợ bị mèo ám của nhà họ Lưu hát. Biết được đó là bài thơ khoảng 60 năm trước khi tiên Lý Bạch đã làm để ngợi ca vẻ đẹp của Dương Quý Phi sủng phi của Đường Huyền Tông, Không Hải và Dật Thế đã cùng Bạch Lạc Thiên - người bạn tình cờ quen biết, sau này sẽ trở thành đại thi hào - đi đến Mã Ngôi Dịch đào mộ của Dương Quý Phi. Kỳ lạ thay, ngôi mộ đã bị ếm bởi những lời nguyền ma quái, hơn nữa, thi hài Quý phi hoàn toàn không có trong quan tà TÁC PHẨM: Tác phẩm đã được chuyển thể thành phim "Yêu miêu truyện", đạo diễn bởi Trương Khải Ca, được báo chí ngợi khen như Mật mã Da Vinci phiên bản Trung Quốc. *** Không Hải (Kukai, 774 - 835) là Tổ sư của phái Chân Ngôn Tông (Shingon-shu) Phật giáo Nhật Bản. Với phương tiện tra cứu ngày nay, người ta có thể dễ dàng tìm thấy tranh vẽ chân dung, bút tích và các trước tác của Không Hải trên mạng, trong các sách nghiên cứu xưa nay nhưng những thông tin ấy không hề làm giảm sút nét “siêu phàm thoát tục”, thần bí nơi vị Tổ sư này. Sách xưa không thuật rõ thuở nhỏ như thế nào chỉ biết năm mười lăm tuổi Không Hải đã học thông các sách chữ Hán căn bản như Luận Ngữ, Hiếu Kinh; năm mười tám tuổi làu thông Tả Thị Xuân Thu, Thượng Thư. Từ năm mười chín tuổi, Không Hải bắt đầu tu tập trong rừng sâu núi cao; năm hai mươi tư tuổi đã viết sách so sánh, bình luận Phật - Nho - Lão. Cũng vào thời gian này, Không Hải bắt đầu tiếp xúc và nghiên cứu Đại Nhật Kính - một trong những bộ kinh Mật giáo cơ sở, học tiếng Trung Hoa, chữ Phạn (Sanskrit) và chữ Tất Đàm (Shiddam). Đồng thời, Không Hải được một vị sư không rõ danh tính truyền cho phép tu “Hư Không Tạng Cầu Văn Trì” và lui vào chuyên tu trong một hang đá (nay vẫn còn di tích ở thành phố Muroto, tỉnh Kochi). Sau khi tu tập thành công, tương truyền Không Hải có trí nhớ siêu phàm - sự việc gì đã nghe, đã thấy một lần lập tức nhớ mãi không quên, về sau, chính nhờ trí nhớ siêu việt và trình độ, năng lực ngoại ngữ tuyệt vời mà Không Hải được triều đình Nhật Bản thời bấy giờ chọn đưa sang Trung Hoa du học. Truyền kỳ kể Hòa thượng Huệ Quả - tổ thứ bảy của Mật giáo Trung Hoa - vừa nhìn thấy Không Hải lần đầu tại Thanh Long Tự đã nói “ta chờ con đã lâu” và lập tức truyền thụ mọi sở học của mình cho Không Hải. Với năng lực phi phàm của mình, Không Hải đã hoàn thành chương trình học trong hai năm thay vì du học hai mươi năm như dự định ban đầu. Sư đã dùng một số tiền rất lớn, vốn mang theo để trang trải cho vỉệc du học, vào việc thỉnh kinh sách và các pháp khí cần thiết mang về Nhật Bản. Năm 806, Không Hải từ Trung Hoa trở về Nhật Bản, sớm hơn rất nhiều so với dự kiến nhưng phải đợi đến năm 809 mới được chấp thuận cho vào kinh đô yết kiến Thiên hoàng. Câu chuyện chậm trễ này cũng không có ghi chép cụ thể nào trong sử sách chính thống và, do đó, phủ thêm một lớp thần bí nữa lên cuộc đời Không Hải. Sau khi về kinh, Không Hải lập tức được trọng dụng, đóng góp rất nhiều cho triều đình thời đó. Không Hải xây dựng tổ đình ở núi Koya (tỉnh Wakayama, Nhật Bản) đúc kết và phát triển kiến thức tu học từ Trung Hoa thành Chân Ngôn Tông và truyền dạy cho rất nhiều đệ tử. Năm 835, Không Hải “nhập định vĩnh viễn” ở tuổi sáu mươi mốt. Người ta không dùng từ “viên tịch” hay “nhập diệt” mà dùng “nhập định” vì tin rằng Không Hải vẫn còn sống và chỉ nhập định trong căn phòng nhỏ được xây ngầm dưới nền một ngôi miếu ở phía sau tổ đình Chân Ngôn Tông trên núi Koya. Cho đến tận khi bạn đang đọc những dòng này thì hằng ngày, các vị sư ở nơi ấy vẫn đều đặn dâng cơm nước đúng giờ buổi sáng và buổi trưa vào tận cửa phòng. Mỗi năm, các sư lại dâng một bộ cà sa mới cho Tổ sư và mang bộ cũ đi đốt. Không Hải ở thế kỷ hai mươi mốt vẫn là một nhân vật thần bí sống động như thế. Bạn đọc đang cầm trên tay tập đầu tiên trong bộ trường thiên tiểu thuyết Sa môn Không Hải thết yến bầy quỷ Đại Đường gồm bốn tập của nhà văn Yumemakura Baku - tác giả rất nổi tiếng với thể loại tiểu thuyết truyền kỳ tại Nhật Bản, được Uyên Thiểm chuyển dịch sang tiếng Việt rất nhuần nhị. Uyên Thiểm là dịch giả quen thuộc được bạn đọc biết đến qua các bản dịch văn chương Nhật Bản do Nhã Nam ấn hành. Tôi tin bạn đọc lần này cũng sẽ đớn nhận và yêu quý tác phẩm Sa môn Không Hải thết yến bầy quỷ Đại Đương, thích thú với tuyến nhân vật được xây dựng rất công phu, giàu cá tính và các tình tiết được đan xen khéo léo, đầy kịch tính. Mời các bạn vào truyện... Nguyễn Anh Phong Đà Lạt, Vu Lan 2019 *** CÁC NHÂN VẬT CHÍNH Từ đời Đức Tông hoàng đế đến đời Thuận Tông hoàng đế Không Hải (âm Nhật là Kukai): Vị tăng trẻ sang Đường tìm học Mật. Quất Dật Thế (âm Nhật là Tachibana-no-Hayanari): Nho sinh Nhật Bản tới Trường An theo đoàn thuyền Khiển Đường sứ. Bạn thân Không Hải. Đan Ông: Vị đạo sĩ luôn giúp rập và thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh Không Hải. Lưu Vân Tiêu: Chức dịch Trường An, bị yêu miêu ám trong nhà và cướp mất người vợ yêu. Từ Văn Cường: Chủ nhân của cánh đồng trồng bông, nơi xảy ra vụ án có tiếng thì thầm bí ẩn. Trương Ngạn Cao: Chức dịch Trường An, người quen của Từ Văn Cường. Đại Hầu: Gã hộ pháp sinh ra ở Thiên Trúc. Ngọc Liên: Kỹ nữ của Hồ Ngọc Lâu. Lệ Hương: Kỹ nữ của Nhã Phong Lâu. Mohammed: Thương nhân người Ba Tư, cớ ba cô con gái là Trisnai, Tursungri, Griteken. Huệ Quả: Vị hòa thượng của Thanh Long Tự. Phụng Minh: Tăng môn của Thanh Long Tự. Người Tây Tạng. An Tát Bảo: Người coi giữ đền thờ Hiên giáo. Bạch Lạc Thiên: Một thi nhân lớn về sau. Đang ấp ủ bản trường ca về mối tình của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi. Vương Thúc Văn: Tể tướng dưới thời Thuận Tông hoàng đế. Liễu Tông Nguyên: Kẻ thân cận của Vương Thúc Văn. Văn nhân tiêu biểu thời kỳ trung Đường. Hàn Dũ: Đồng liêu của Liễu Tông Nguyên. Cũng là một văn nhân tiêu biểu thời kỳ trung Đường. Tử Anh: Bộ hạ của Liễu Tông Nguyên. Xích: Bộ hạ của Liễu Tông Nguyên. Chu Minh Đức: Phương sĩ. Thủ hạ của Druj. Druj*: Karapan (một kiểu pháp sư ở Ba Tư). Đời Huyền Tông hoàng đế A Bội Trọng Ma Lữ (âm Nhật là Abe-no-Nakamaro): Sang Đường vào đời Huyền Tông. Sống ở Đường đến hết đời. Tên Trung Quốc là Triều Hành. Lý Bạch: Thi nhân tiêu biểu đời Đường. Được Huyền Tông sủng ái, nhưng về sau thì thất sủng. Huyền Tông: Hoàng đế nhà Đường. Mê đắm thiếp yêu là Dương Quý Phi. Dương Quý Phi: Thiếp yêu của Huyền Tông. Nhận được tất cả sự sủng ái của Huyền Tông, song đã phải chịu cải chết thê thảm bởi Loạn An Sử. An Lộc Sơn: Tướng nhà Đường. Được Quý Phi yêu mến và nhận làm con nuôi, nhưng về sau làm phản và đuổi bọn Huyền Tông chạy khỏi Trường An. Cao Lực Sĩ: Hoạn quan hầu cận của Huyền Tông. Hoàng Hạc: Đạo sĩ người Hồ. Kẻ đã hiến một kế về việc xử tử Dương Quý Phi. Đan Long: Đệ tử của Hoàng Hạc. Bạch Long: Đệ tử của Hoàng Hạc. Bất Không: Mật giáo tăng. *** Quất Dật Thế từ nãy tới giờ uống rượu bồ đào với vẻ mặt nặng trĩu. Cậu ta uống bằng chén lưu li. Ngắm nghía thứ chất lỏng màu đỏ được rót đầy trong chén một lát thì đưa lên miệng, uống xong lại nhìn sang Không Hải ngồi đối diện bên kia lô.   Chẳng rõ Không Hải có biết là Dật Thế đang rất muốn nói chuyện với mình hay không, nhưng có vẻ cậu đang chìm trong suy tư một mình. Cậu hầu như không động tay vào chén lưu li.   Đang ở Hồ Ngọc Lâu. Một kỹ viện nơi có các Hồ cơ. Vật trải sàn là thảm Ba Tư. Tranh treo trên tường, chum vại bày biện đều là đồ Tây vực.   Chén lưu li, tức là chén thủy tinh được đem tới Trường An từ Tây vực.   Trên đường trở về sau khi gặp Lưu Vân Tiêu, Dật Thế bảo hay là ghé vào Hồ Ngọc Lâu, nên Không Hải cùng Dật Thế mới đang có mặt ở đây.   Đại Hầu thì đã chia tay với Không Hải và Dật Thế ở giữa đường để đi xem xét tình hình ngôi nhà của đạo sĩ mà họ cho là Lệ Hương đang ở đó.   “Mây gợi nhớ xiêm y, hoa gợi nhớ dung nhan…” Không Hải lẩm nhẩm trong miệng.   Đó là bài thơ Lưu Vân Tiêu nói đến hôm nay. Là một khổ trong bài thơ mà cô vợ Xuân Cầm, bỗng nhiên biến thành bà lão, rồi vừa hát và vừa múa theo.   Không Hải đặt mảnh giấy trên mặt lô, hết nhìn mảnh giấy lại lẩm nhẩm những câu thơ ghi trên đó. Ngọc Liên ngoan ngoãn ngồi cạnh Không Hải, thi thoảng khi Không Hải nói gì đó vì sực nhớ ra có Ngọc Liên ngồi cạnh, nàng sẽ đáp lời với nụ cười tủm tỉm thường trực.   Mẫu Đơn thì ngồi cạnh Dật Thế nhưng bỗng sực nhớ ra điều gì nên vừa rời khỏi chỗ và chạy đi đâu đó mà chưa thấy quay lại. Có vẻ như bộ mặt nặng trĩu của Dật Thế một phần bắt nguồn từ đó.   “Dật Thế à, bài thơ này được lắm...” Không Hải nói trong khi nhìn như bị hút hồn vào mảnh giấy.   Đây là lần thứ ba Không Hải thốt ra câu này.   “Cái đó thì tớ biết rồi.” Dật Thế nhắc lại y nguyên câu trả lời ban nãy.     Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung   Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng   Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến   Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng     Bài thơ mà Không Hải đọc đi đọc lại từ ban nãy là một bài nói về tư dung của người con gái: Nhìn mây thì nhớ đến xiêm áo nàng, trông hoa thì nhớ đến dung nhan nàng. Gió xuân thổi qua song, sương rơi đẫm trên cánh hoa thật diễm lệ. Người con gái đẹp nhường ấy, nếu không gặp được ở chân núi Quần Ngọc, thì biết đâu có thể gặp dưới ánh trăng Dao Đài.   Ý của bài thơ là như vậy.   Theo truyền thuyết, núi Quần Ngọc là nơi các tiên nữ xinh đẹp cư ngụ; còn Dao Đài là cung điện xây bằng ngọc ngũ sắc, cũng là nơi ở của các nàng tiên.   Tóm lại, bài thơ ví tư dung của người con gái trong bài với vẻ đẹp của các tiên nữ trong truyền thuyết.   “Thật là tót vời...” Không Hải nói trong tiếng thở dài.   “Cái gì cơ?” Dật Thế hỏi.   “Bài thơ chứ còn cái gì.”   “Tót vời như thế nào?”   “Tót vời không phải bởi thơ hay, thơ đẹp, Dật Thế ạ. Bài thơ được viết ra không phải bằng chuẩn mực của thơ mà bởi một tài năng.”   “Tài năng?”   “Tớ thấy tài năng dâng trào trong đó. Một thứ tài năng sung mãn. Nó cứ tự nhiên tuôn ra từ miệng vậy thôi. Tài năng ấy có lẽ chẳng khi nào khô cạn. Tớ mường tượng ra chủ nhân của tài năng ấy, chỉ cần vừa uống rượu vừa ngắm trăng, là có thể thoăn thoắt viết ra những vần thơ như thế, thậm chí liên tục trong suốt cả một đêm, với tốc độ nhanh như nói.”   “Cách khen của cậu cũng hào hoa lắm.”   “Một tài năng thông thường sẽ cần đến một chút lý lẽ, thành thử khi rượu vào rồi thì khó mà làm được thơ, nhưng chủ nhân của tài năng này cứ như thể rượu càng vào thì thơ càng lai láng vậy.”   “Ừm.”   “Nói ví von thì nó như thể một thứ được viết bừa trên chiếu rượu vậy. Ấy thế mà tự nhiên lại thành thơ. Cái câu Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung, nếu là người phàm thì hẳn đã viết thành: Nhìn xiêm y nàng ta tưởng đến mây, trong dung nhan nàng ta tưởng đến hoa mất rồi. Người viết bài thơ này đã đảo ý thơ ấy mới nhẹ nhàng làm sao: Nhìn mây ta tưởng đến xiêm y nàng, trông hoa ta tưởng đến dung nhan nàng...”   “Ra là vậy à?”   “Hoa ở đây chắc hẳn là mẫu đơn rồi.” Không Hải nói.   Sau thời Không Hải ít lâu, ở Nhật Bản khi nói đến hoa, thì có nghĩa là hoa anh đào. Ở Trung Quốc đời nhà Đường, khi nhắc đến hoa không, thì đó thường là mẫu đơn hoặc hoa đào.   “Dật Thế à, một nhân vật viết ra áng thơ tài hoa thế này, thì dù bọn mình không biết, cũng sẽ phải có ai đó biết. Chưa chừng chúng ta sẽ tìm ra gốc gác bài thơ này sớm hơn ta tưởng.” Không Hải đang tự nói với mình thì đúng hơn là nói với Dật Thế. ... Mời các bạn đón đọc Sa Môn Không Hải Thết Yến Bầy Quỷ Đại Đường Tập 2 của tác giả Baku Yumemakura.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cửu Diễm Chí Tôn - Ái Cật Bạch Thái
Xuyên việt Dị Thế, mang theo Cửu Diễm Thiên Hỏa Tháp, Hàn Phong bắt đầu rồi cường giả hành trình! Tu luyện Cửu Diễm Dị Hỏa Quyết, đốt chân nguyên, phá thực tinh, tiêu lĩnh vực, diệt pháp tắc! Mà lại xem thiếu niên Hàn Phong, như thế nào Dị Thế các đại thiên tài chính giữa một bước lên trời, đạp phá Thương Khung, thành tựu chí tôn vị! *** Đột phá tới nửa bước Chí Tôn, vẫn chỉ là nửa bước Chí Tôn sơ kỳ liền cảnh giới cũng không có ổn định, có thể Hàn Phong các phương diện cùng chân chính Chí Tôn so sánh với, cũng đã chênh lệch không bao nhiêu Nửa bước Chí Tôn cùng Chí Tôn đó là bực nào chênh lệch thật lớn, Hàn Phong vốn cho là mình chống đỡ chết đạt đến vô hạn tiếp cận Chí Tôn cấp bậc, căn bản không nghĩ tới mình có thể sánh ngang Chí Tôn sơ kỳ "Chí Tôn sơ kỳ lực lượng, Thiên Đạo Ác Niệm ngay lúc đó vẻ mặt" Hàn Phong nghĩ tới đây, mỉm cười ... Mời các bạn đón đọc Cửu Diễm Chí Tôn của tác giả Ái Cật Bạch Thái.
Vô Địch Kiếm Vực
Kiếm Hoàng, nhất kiếm phá vạn pháp, là kiếm tu nhóm tối cao phong hào. Ở Nam Vực, Đao tôn,Võ thần,... vẫn như cũ tồn tại, mà Kiếm Hoàng lại là đã có mấy ngàn năm không có xuất hiện. Kiếm Tông tạp dịch đệ tử Dương Diệp ngẫu nhiên đến thần bí lốc xoáy, vì thế, hắn đi lên một cái không giống người thường kiếm đạo chi lộ.  Một người một kiếm một thế giới. Giết, liền muốn giết cái thây ngang khắp địa, Chiến, liền muốn chiến một cái đỉnh phong bất bại! Nhân vật chính được tác giả xây dựng tính cách rất từ từ mà hợp lý, như một cuốn phim về quá trình trưởng thành. Điểm hấp dẫn của bộ truyện là: Giết đến sảng khoái. Tất nhiên, đều có lý do hợp lý của câu chuyện.  Ngoài ra, nhân vật chính sát phạt quyết đoán, có suy tính, ít nói nhảm trước khi đánh nhau, nhân vật nữ thì đa dạng thú vị, nhiều BOSS nữ, map rộng lớn, tình tiết thú vị ít lặp lại, nhiều diễn biến bất ngờ, nói chung tác giả càng viết càng rất hay. Cứ theo dõi tầm hơn 1k chương về sau thì bạn sẽ cảm thấy đây là một trong những bộ truyện khiến người đọc hóng diễn biến tiếp theo nhất trong những truyện đang ra. Truyện này đặc biệt hot bên web zongheng, hiện đang nằm top BXH những truyện hay nhiều đề cử. *** Truyện hay phết ae ạ, có sắc có hương luyện tập lv, Tuy conver nhưng đọc khổng ảo, lướt nhanh vẫn hiểu như bình thường. Ngay ban đầu lời mở truyện của tác giả đọc đã phê rồi. Chúc ae đọc truyện vui vẻ!. Một người một kiếm một thế giới; Giết, liền muốn giết thây ngang khắp đồng; Chiến, liền muốn chiến đỉnh phong bất bại! Thiên dùng để làm gì? Dương Diệp: Tự nhiên dùng để nghịch Thiên. Diệp ca đừng làm rộn ^^. *** [Góc review truyện] Truyện: Vô Địch Kiếm Vực Tác giả: Thanh Phong Loan Thể loại: Tiên Hiệp Tình trạng: Đã full Số Chương: 2794 Reviewer: Sani “Cả thiên hạ kính ta, ta kính cả thiên hạ Cả thiên hạ muốn giết ta thì ta giết cả thiên hạ!" Đối với Thanh Phong Loan, Vô Địch Kiếm Vực là tác phẩm đầu tay và cũng là tác phẩm đỉnh cao nhất của ông. Với niềm say mê về kiếm, hiểu rõ nhân sinh, góc nhìn về tiên hiệp độc đáo ông đã vẽ ra một thế giới tiên hiệp huyền ảo, đủ loại cảm nghĩ nhân sinh, khiến ta phải ngẫm nghĩ về thế gian. Nói đến Vô Địch Kiếm Vực thì chúng ta nghĩ đến Kiếm đạo và Vực. Vậy Kiếm đạo là gì? Kiếm đạo chúng ta có thể hiểu lấy tâm làm kiếm, lấy kiếm chứng đạo nên mỗi người tu kiếm đạo sẽ chứng các loại kiếm đạo khác nhau bởi tâm khác nhau, kiếm sẽ khác nhau. Vực là gì? Vực là một không gian hình thành xung quanh do ta tạo ra, do ta điều khiển. Ở trong Vực ta, ta là “vô địch”. Quay lại chủ đề chính, "Vô Địch Kiếm Vực" là một câu chuyện kể về chàng thiếu niên Dương Thiên Diệp (Dương Diệp) vì bảo vệ mẹ và em gái trước gia tộc cường đạo, cậu đã tham gia vào Kiếm tông và bén duyên với kiếm đạo. Nhưng đời không như mơ, cậu tu luyện ở kiếm tông nhiều năm vẫn không thăng cấp được, từ đệ tử ngoại môn bị giáng xuống đệ tử tạp dịch, bị xem là phế vật. Đứng dưới đáy của tông môn, Dương Diệp nhận ra nhiều điều, tôi luyện tâm tính, chuyên tâm tu luyện vì mẹ và em gái, cậu không thể bỏ cuộc. Trời không phụ lòng người, cậu nhận ra trong cơ thể mình tồn tại cơ duyên cự đại, cái cơ duyên thay đổi cuộc đời cậu. Mặc dù có cơ duyên cự đại tuy nhiên con đường tu đạo của Dương Diệp không mấy suôn sẻ, nhưng con đường kiếm đạo vẫn là chính đạo. Thế cục thay đổi, biến cố xảy ra mẹ cậu bị hại chết nguyên nhân là do cậu vì cậu không đủ mạnh, không đủ khả năng bảo vệ người thân. Và cậu nhận ra ở thế giới tu tiên này "nắm đấm mới là quyết định, kẻ chính đạo mà không thể bảo vệ người thân thì cũng vô dụng". Lấy tâm nhập sát đạo, lấy kiếm đạo làm chủ ngộ ra sát lục kiếm đạo “lấy giết chóc để trị giết chóc”. “Ngươi muốn giết ta, ta sẽ giết ngươi Cha ngươi muốn giết ta, ta giết luôn cha ngươi Cả nhà ngươi muốn giết ta, ta giết luôn cả nhà ngươi Cả thiên hạ này muốn giết ta, ta giết luôn cả thiên hạ Giết đến khi nào các ngươi nghe tên ta đã run sợ thì mới thôi.” Một con người sát lục quấn thân nhưng cậu giết người cũng vì bảo vệ những người mình yêu quý, mấy kẻ cậu giết đều đáng chết. Một con người có thể vì người mình yêu mà sẵn sàng chống lại cả thiên hạ. "Cả thế giới này chống lại nàng, ta diệt cả giới này." "Vì nàng, ta có thể làm tất cả." Tuy truyện mang đậm máu tanh nhưng không thiếu góc nhìn để ta ngẫm nghĩ, khiến ta suy nghĩnếu là ta thì sao? Truyện có bố cục xoay chuyển liên tục sẽ không bị nhàm chán khi đọc, mỗi cục sẽ khác nhau, biến ảo khôn lường. Đây là một bộ truyện không kém Phàm nhân tu tiên (theo mình đánh giá), là một bộ truyện đáng để tu luyện. (Spoil nhiều quá mất hay, ahihi^^) Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! *** Phân chia cảnh giới: 1,Phàm nhân cảnh 2,Tiên thiên cảnh.  3,Vương giả cảnh 4,Linh giả cảnh 5,Tôn giả cảnh 6,Hoàng giả cảnh 7,Bán thánh 8,Thánh giả 9,Đế giả 10,Hư vô giả 11,Thần cảnh  12,Âm dương cảnh 13,Luân hồi cảnh 14,Chí cảnh 15,Chân cảnh 16,Minh giả cảnh 17,Đạo giả cảnh 18,Thiền cảnh 19,Thánh nhân  20,Tổ Cảnh 21,Đạo Chân Cảnh: Đạo Chân, Hư Chân, Giới Chân 22, Giới Chủ: từ 1-5 giới 23, Chủ Cảnh/Chủ Kỳ 24, Mệnh Cảnh . ♛ Danh sách vợ main: Tô Thanh Thi, Hiểu Vũ Tịch, Lục Uyển Nhi, Trang Vị Nhiên (Đế Nữ), Tần Tịch Nguyệt, An Bích Như, Tử Nhi, Bạch Chỉ Tiên, An Nam Tĩnh. *** Review truyện Vô địch kiếm vực của tác giả Thanh Phong Loan Tác giả: Thanh Phong Loan Thể loại: Tiên hiệp, kiếm hiệp Tình trạng: Chưa hoàn Văn án: Đây là một thế giới khát máu ngập tràn những cảnh chém giết. Chỉ có máu và những cuộc chiến vì sinh tồn… Muốn sống, phải cầm kiếm… Muốn sống, phải chém giết… Phơi thây khắp thiên hạ, chỉ có ta là duy ngã độc tôn… … Đừng bị văn án lừa tình nhé, thực ra nghe có vẻ khát máu thế thôi, chứ nội dung thì cũng không phải chỉ như vậy. Tại thế giới mà những tiên nhân đang sống, Kiếm Hoàng đã quá lâu chưa từng thấy xuất hiện. Trong mấy ngàn năm, đan tôn, võ thần không ngừng xuất hiện, nhưng kiếm đạo thì càng ngày càng tụt dốc. Các môn đạo kiếm tông không thấy khởi sắc, càng ngày càng ít những người thường muốn ngả mình vào kiếm đạo, danh tiếng của các kiếm tông ngày một giảm xuống, yếu ớt một đầu so với đan tông, võ tông. Giữa lúc ấy, tại Kiếm Tông, một đệ tử tạp dịch bỗng dưng lọt xuống một mật đạo thần bí hung hiểm, nơi nơi chỉ toàn lốc xoáy. Tại đây, hắn nhận được những truyền thừa tối cao về võ học, trở thành một trang anh tài hiếm có trong mấy ngàn năm nay mà võ học sinh ra. Vốn có tấm lòng yêu thích với kiếm đạo, Dương Diệp không ngừng cố gắng, hắn có sở nguyện chính là tạo ra một thời kỳ huy hoàng mới của kiếm đạo, khiến cho những kẻ từng khinh thường kiếm tông và tông môn bọn họ phải trả giá, cúi đầu xưng thần. Trong truyện, tình tiết được đầu tư rất nhiều, nội dung logic và lôi cuốn. Dương Diệp mang kiếm đi khắp nơi, nơi nào cũng sở ngộ phải nguy hiểm chém giết, hắn dường như từ một thiếu niên nhỏ bé thoắt cái đã trưởng thành, vì hy vọng sống sót, vì tham vọng vực dậy tông môn mà cố gắng, nhiều lần ngỡ như bước vào cõi chết cũng không từ nan. Dương Diệp trong những chương đầu có thể khiến mọi người không quá thích, lúc ấy sự cường đại và trưởng thành của hắn còn chưa bộc lộ rõ, chỉ là càng về sau, chứng kiến càng nhiều càng chết chóc đâm chém, Dương Diệp mới chính thức hiểu được con đường của mình. Truyện này càng đọc càng hấp dẫn, quy mô rộng, tác giả đầu tư logic và nhóm dịch ổn, ra đều chương, các bạn có thể theo dõi truyện tại đây nhé! *** Kiếm Tông, Huyền Không Sơn, Tạp Dịch Phong. Với tư cách là Đại tông phái Nam vực nổi danh, Kiếm Tông lưng tựa Thập Vạn Đại Sơn, phía Nam nhìn Đại Tần đế quốc, kiến trúc chiếm cứ liên miên hơn một nghìn dặm Huyền Không Sơn. Huyền Không Sơn có bảy đại chủ phong, ba mươi sáu tiểu phong, trong đó Tạp Dịch Phong chính là một chỗ trong số ngọn núi này. Tạp Dịch Phong, danh như ý nghĩa, là chỗ ở của Tạp Dịch Đệ Tử. Tạp Dịch Phong mặc dù là chỗ ở của Tạp Dịch Đệ Tử, nhưng mà quy mô của nó cũng đã có thể so sánh với một tòa tiểu thành mấy chục vạn người trong Đại Tần đế quốc. Trời tờ mờ sáng, giống như thường ngày, Dương Diệp liền tỉnh, hơi chút rửa mặt liền cầm lấy cái chổi phía sau cửa đi ra khỏi phòng. Nhìn trời một màn trắng bạc, Dương Diệp hít một hơi thật dài không khí trong lành, một lát sau, khuôn mặt non nớt của Dương Diệp đầy vẻ kiên định, thấp giọng nói: "Cố gắng kiên trì, không buông bỏ!" Nói xong, bước nhanh hướng Thanh Phong Cốc đi đến. "Các ngươi nhìn, tên kia không phải lúc trước là ngoại môn đệ tử sao?" "Nguyên lai là hắn a, nhưng ngươi chỉ biết hắn trước kia, hiện tại chẳng qua là một Tạp Dịch Đệ Tử, cùng một dạng như chúng ta." "Đáng tiếc, lớn lên là một cái tuấn tú tiểu tử a! Bây giờ nhìn niên kỷ của hắn cũng không quá đáng mới mười sáu mười bảy tuổi đi, cái tuổi này, nguyên bản tiền đồ vô lượng, nhưng đáng tiếc bây giờ là tới làm việc lặt vặt, đáng tiếc!" "Nghe nói hắn trước kia tại An Nam Thành bị ngoại môn trưởng lão thu làm ngoại môn đệ tử, nào biết được, hắn rõ ràng một năm cũng không có hấp thu được Huyền Khí, bị ngoại môn trưởng lão giận dữ cách chức làm Tạp Dịch Đệ Tử. Nghe nói hắn là người thứ nhất ở Kiếm Tông từ ngoại môn đệ tử bị phế thành Tạp Dịch Đệ Tử, còn có một danh xưng Kiếm Tông đệ nhất phế vật!" "Kiếm Tông đệ nhất phế vật, chậc chậc, danh tiếng này đủ vang dội a!" Nghe được người chung quanh bàn tán, Dương Diệp dừng chân một cái, tay phải nắm thật chặt cây chổi, một lát sau, hít sâu một hơi, liền không quản mấy người kia, rất nhanh hướng Thanh Phong Cốc đi đến. Thanh Phong Cốc ở phía sau Tạp Dịch Phong, do mấy toà núi nhỏ thế chân vạc kẹp trì, trung gian là hạ xuống đáy cốc, trong cốc cỏ thơm um tùm, cỏ xanh như tấm đệm, vô số cây đại thụ che trời, cao vút như muốn che khuất bầu trời. Đây là chỗ bình thường Tạp Dịch Đệ Tử hái thuốc, cũng là chỗ Dương Diệp bình thường tu luyện. Trên một tảng đá lớn, Dương Diệp đem cái chổi tùy ý ném ở một bên, sau đó ngồi xếp bằng ở trên cự thạch, từ trong lòng ngực lấy ra một phong thư cùng một cái tiểu tượng đất, đây là tối hôm qua hắn nhận được thư nhà, bởi vì ngày hôm qua bận rộn gần bảy tám giờ, hắn căn bản không có thời gian để xem. Nhìn tiểu tượng đất trong tay, khuôn mặt non nớt của Dương Diệp lộ ra một nụ cười hiền hòa. Tượng đất rất nhỏ, không thể nói rất tinh xảo, nhưng ngũ quan rõ ràng, đây là muội muội dựa theo dáng vẻ của hắn làm, mặc dù có chút không giống, lại thô ráp, nhưng đối với hắn mà nói, đây là vật trân quý nhất. Nhẹ nhàng vuốt ve một hồi, Dương Diệp đem tượng đất thả về trong lòng, nhìn về phía phong thư trên tay, nhẹ nhàng thổi hết bụi bặm, sau đó cẩn thận lấy thư ra, đọc chăm chú. "Ca, kim tệ ngươi tháng trước gửi về chúng ta đã nhận được. Từ khi ngươi được Kiếm Tông thu làm ngoại môn đệ tử, những nhà trước kia coi thường chúng ta liền thường xuyên đến nhà chúng ta cầu thân. Hừ, Tiểu Dao biết, bọn họ biết ca có bản lãnh, cho nên mới đối tốt với ta cùng mẫu thân. Một đám tiểu nhân." Dương Diệp hít sâu một hơi, khóe miệng hơi cuộn lên, nổi lên vẻ tự giễu, "Ngoại môn đệ tử a..." Thật lâu, Dương Diệp đem không cam lòng cũng bất đắc dĩ ép xuống thật sâu, sau đó ánh mắt đã rơi vào trên thư. "Còn nữa, người của Liễu gia kia thật đáng ghét, bọn hắn rõ ràng hướng mẫu thân cầu hôn, để cho Tiểu Dao làm tiểu thiếp của đống thịt ba trăm cân kia, cái tên mập mạp ấy đi đường còn không đặng a, Tiểu Dao nhìn hắn liền cơm cũng đều ăn không vô, còn muốn để cho Tiểu Dao làm tiểu thiếp của hắn, khá tốt là mẫu thân không có đồng ý! Coi như là thật muốn gả, Tiểu Dao cũng phải gả, gả cho ca ca... Aaaaa..., thật là mắc cỡ, không cho ngươi cười ta, trong nội tâm cũng không cho cười!." "Liễu gia!" - trong mắt Dương Diệp hiện lên vẻ hàn quang, gia tộc này tại An Nam Thành có thế lực không nhỏ, trước kia Liễu gia gia chủ muốn nạp mẫu thân hắn làm thiếp, nhưng mà mẫu thân hắn thề sống chết không đồng ý, Liễu gia cũng không dám quậy đến chết người, Đại Tần đế quốc luật pháp sâm nghiêm, quậy đến chết người, Liễu gia cũng sẽ có phiền toái. Nhưng mà Liễu gia cũng không hề từ bỏ, tại An Nam Thành khắp nơi làm khó dễ cả nhà bọn họ, muốn bức bách mẫu thân hắn tự nguyện gia nhập Liễu gia, sinh hoạt mặc dù khổ, nhưng mẫu thân hắn vẫn như trước không có hướng Liễu gia thỏa hiệp. Loại tình huống này một mực tiếp tục cho đến khi hắn bị Kiếm Tông Ngoại môn trưởng lão thu làm Ngoại môn đệ tử, Liễu gia lúc này mới hơi chút kiêng kị, không dám quá phận bức bách. Nhưng hắn không nghĩ tới, hiện tại Liễu gia rõ ràng có ý đồ với muội muội của hắn! "Thực lực, thực lực a! Ta phải trở thành ngoại môn đệ tử." Dương Diệp hai đấm nắm chặt, hắn biết, nếu như tin tức hắn bị biến thành Tạp Dịch Đệ Tử truyền quay lại An Nam Thành, Liễu gia kia nhất định sẽ không kiêng nể gì cả, tình cảnh của mẫu thân hắn cùng muội muội nhất định là rất nguy hiểm. Nghĩ vậy, Dương Diệp đem thư thu vào, đi tới dưới tảng cự thạch, đem cành cây dưới tảng đá đào ra, dưới nhánh cây là bốn cái vòng ty bằng sắt đen sì. Đem bốn khối sắt đeo vào cánh tay cùng với cổ chân, Dương Diệp lập tức cảm nhận được một cảm giác nặng nề, cũng may, trải qua thời gian một năm, hắn hiện tại đã thành thói quen với sức nặng của khối sắt. Mang theo khối sắt, Dương Diệp đi tới trước một cây đại thụ, hai chân dùng sức đạp một cái, thân thể bay lên không, hai tay vững vàng bắt được nhánh cây, sau đó mượn nhờ cánh tay, cao thấp phập phồng. Đang lúc phập phồng, thân thể của hắn hiện ra một cái tư thế quái dị, loại tư thế này, làm cho hắn cả người cơ bắp đều cùng một chỗ bắt đầu vận động. Đây là "Luyện Thể quyết" lúc trước hắn trở thành ngoại môn đệ tử lúc lấy được, không phải là đồ tốt gì, chỉ cần là ngoại môn đệ tử đều có một quyển. Quyển công pháp này tác dụng chính là tăng cường thân thể, làm trong cơ thể lúc gân cốt đạt tới cấp độ nhất định, thì sẽ diễn sinh ra một tia Huyền Khí, đã có Huyền Khí, liền là một gã Huyền giả chân chính rồi. Năm đó hắn dùng quyển "Luyện Thể Quyết" này tu luyện nửa năm đều không có tu luyện ra một tia Huyền Khí, cũng chính vì vậy, hắn mới bị từ ngoại môn đệ tử cách chức làm Kiếm Tông tầng dưới chót nhất Tạp Dịch Đệ Tử. Ngoại môn đệ tử bị biến thành Tạp Dịch Đệ Tử, cái này ở Kiếm Tông trong lịch sử cũng là chuyện chưa từng có, cho nên hắn còn có một cái ngoại hiệu vô cùng vang dội: Đệ nhất phế vật trên lịch sử! Không chỉ có như thế, hắn còn trở thành nhân vật phản diện lúc Kiếm Tông ngoại môn trưởng lão dạy học. Một khi ngoại môn đệ tử nào lười biếng, hoặc là không chăm chú, đám ngoại môn trưởng lão sẽ tới một câu: Ngươi muốn làm Dương Diệp thứ hai sao? Dưới tình huống bình thường, người bình thường đều sẽ rời đi Kiếm Tông quay về thế tục. Nhưng mà Dương Diệp thì không, không chỉ không có quay về thế tục, hắn còn cam nguyện trở thành một Tạp Dịch Đệ Tử! Đây hết thảy, chỉ bởi vì hắn không muốn để cho nương thân cùng muội muội thất vọng! Hắn là hy vọng của mẫu thân cùng muội muội, bởi vì hắn trở thành Kiếm Tông ngoại môn đệ tử, muội muội cùng mẫu thân mới có cuộc sống tốt hơn; bởi vì hắn trở thành ngoại môn đệ tử, muội muội cùng mẫu thân mới có ngày ngày tốt lành! Nếu như hắn trở về, hết thảy đều sẽ chấm dứt! "Hô... Hô..." Sau một lát, trong Thanh Phong Cốc vang lên tiếng hít thở nặng nề. Mồ hôi giọt vào trong mắt, cảm giác đau chát làm cho Dương Diệp nhắm hai mắt lại, mặc cho mồ hôi trên trán như mưa hướng trên mặt hắn rơi xuống. Lúc này Dương Diệp cảm giác toàn thân đau nhức cùng mỏi mệt, đặc biệt là hai tay, càng là như là đổ chì, trầm trọng vô cùng. Người bình thường lúc này đều chọn nghỉ ngơi, nhưng hắn không có, cắn chặt hàm răng, hai tay gắt gao bắt lấy nhánh cây, không ngừng cao thấp lên xuống. Qua hồi lâu, Dương Diệp sắc mặt đỏ bừng, trên trán mồ hôi rơi như mưa, áo quần đều đã ướt đẫm, cảm giác đã đến cực hạn, làm cho hắn đầu váng mắt hoa. Cuối cùng, buông nhẹ hai tay, toàn bộ cơ thể nặng nề rơi xuống mặt đất. "Hô... Hô..." Mời các bạn đón đọc Vô Địch Kiếm Vực của tác giả Thanh Loan Phong Thượng.
Vô Tận Đan Điền​ - Hoành Tảo Thiên Nhai
Truyện Vô Tận Đan Điền của tác giả Hoành Tảo Thiên Nhai thuộc truyện kiếm hiệp pha lẫn các yếu tố huyền huyễn trong truyện một cách khá hài hòa. Nhiếp Vân - kẻ may mắn duy nhất vô tình học được bí kíp thất truyền mà trọng sinh lại ở một nơi bí ẩn. Con người gian manh như hắn không mấy chốc mà tạo nên thù oán liên miên. Nhưng rất nhiều số phận đã thay đổi kể từ sau đó. Thời thế thay đổi liên tục đến chóng mặt, liệu hắn có thay đổi con người mình để thích nghi theo nó! *** Yên tĩnh! Chứng kiến bộ dáng thiêu niên bình yên vô sự, tất cả mọi người đều choáng váng. Nguyên lai tưởng rằng trấn chiến này sớm đã được định đoạt, sự thật cũng đúng là như thế, chỉ có điều hoàn toàn ngược lại. Mà ngay cả Lạc Khuynh Thành cũng ngây ngốc tại chỗ, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt không biết làm sao. Bề ngoài giống như đêm qua còn chưa có thực lực như vậy, như thế nào vẫn chưa tới một ngày... đã lợi hại như vậy rồi hả? Cái này cũng quá sức tưởng tượng ah nha! "Thực lực Chân Khí cảnh đỉnh phong nhẹ nhàng đánh bại cường giả Xuất Thể cảnh đỉnh phong, thiếu niên này quả không đơn giản ah!" ... Mời các bạn đón đọc Vô Tận Đan Điền​ của tác giả Hoành Tảo Thiên Nhai.
Đạo Tâm Chủng Ma - Thú Miêu Đích Lão Thử
Đọc truyện Đạo Tâm Chủng Ma bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới truyện đầy huyền ảo thu hút, thế giới này lẫn lộn nhiều thứ, có ma pháp, thần công có yêu người lẫn lộn nhưng lại không làm người khác rối loạn.  Đây là một truyện huyền huyễn khá đặc sắc truyện xoay quanh công tử vương hầu thế gia nhưng thiên phú luyện võ quá kém, chỉ có thể bỏ võ theo văn lại bị chính em mình hại, đánh rơi xuống biển được Ma Tôn truyền thừa công pháp tuyệt thế, cùng bí quyết tán gái phong phú. Ma Tôn dùng chính bản thân mình làm đỉnh lô vì hắn ngưng tụ ra ma chủng, tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp, Thất Tình Lục Dục đại pháp cùng Chiến Thiên Đấu Địa đại pháp. Người có ba hồn bảy phách chưởng quản tất cả tâm tình cùng dục vọng, cho nên muốn tu luyện Thất Tình Lục Dục đại pháp này đầu tiên chính là đem ba hồn bảy phách đánh nát, hóa thành mười ba ma đầu Thất Tình Lục Dục. Chỉ cần thành công, như vậy về sau mười ba ma đầu Thất Tình Lục Dục này có thể không ngừng thôn phệ các loại tâm tình cùng dục vọng của người tu luyện để lớn mạnh chính mình. Để đi đến cuối cùng ta phải chiến đấu, chống lại bao thứ, làm biết bao việc... *** Giữa Thanh Vân tiên môn, Nam Lĩnh yêu tộc cùng Trung Châu quỷ ngục, Tây Vực Ma Môn tranh đấu không ngừng, thường xuyên xảy ra đại chiến, chẳng qua cái này lại không phải chuyện người bình thường có thể biết. Về phần Mặc gia, lại là ở trung lập tuyệt đối, bởi vì Mặc gia lấy luyện khí nổi tiếng, bốn thế lực lớn khác muốn luyện chế pháp bảo đều phải cầu Mặc gia, mà mặc kệ là chính đạo, ma đạo, chỉ cần là có thể trả được giá tốt, Mặc gia đều là có thể vì hắn đúc pháp bảo. Cũng chính là vì như vậy, Mặc gia mặc dù ở trong năm thế lực lớn thực lực yếu nhất, nhưng mà lại cũng không ai dám trêu, dù sao nếu cùng Mặc gia quan hệ không tốt, như vậy lại là trực tiếp ảnh hưởng đến tông phái của bọn họ có thể đạt được pháp bảo tốt hay không, đây chính là chuyện lớn quan hệ tính mạng của bản thân. Nghe xong Mặc Lãnh Tuyết kể, trong lòng Tần Thiếu Phong cũng là có chút chấn động, không nghĩ tới ở trên thế giới này còn có nhiều tu sĩ tồn tại như vậy. Đương nhiên, truyền thừa toàn bộ trí nhớ của Tiêu Dao Ma tôn, Tần Thiếu Phong cũng là biết ở ngoài cái thế giới này còn có trời đất càng thêm mở mang, chẳng qua nếu muốn rời thế giới này, lại là cần đợi cho Tần Thiếu Phong đạt tới cảnh giới luyện hư hợp đạo cửu giai mới được. Mục tiêu trước mắt của Tần Thiếu Phong chính là đạt tới cảnh giới tiên thiên, sau đó ở sau bốn ngày, hắn hai mươi tuổi, mà lúc Tần Thiếu Dương mười sáu tuổi, trở lại Trấn Bắc vương phủ, trả thù Tần Thiếu Dương thương tổn đối với mình, cho nên bây giờ không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần an tâm tu luyện là được rồi. ... Mời các bạn đón đọc Đạo Tâm Chủng Ma của tác giả Thú Miêu Đích Lão Thử.