Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Zoo (Tiếng Việt)

Hơi lạnh phà ra từ khắp cuốn sách kinh dị này… Phà ra từ hầm ngầm, nơi các nạn nhân bị chặt thành từng mảnh nhỏ để trôi vừa qua lưới chắn cống xối, Phà ra từ bộ ảnh chụp lần lượt từng bước phân hủy xác một cô gái: đổi màu, ứa nước, rữa nát đến khô quắt dòi bọ chán nản bỏ đi, Phà ra từ người đàn ông tỉnh dậy với máu me đầm đìa và lê lết chấm phẩy chạy mãi mà không hề hay biết chân mình đã gãy… Cũng như phà ra từ không thiếu một câu chuyện nào bởi sự miêu tả tỉ mỉ và gần như bàng quan của tác giả trước những cảnh chết khác nhau của con người. Dù thế, bằng cách dõi theo những góc khuất trong tâm lý thủ phạm, bằng cách khai thác những tình huống gặp nạn gần gũi với đời sống, bằng cách gia giảm tương đương giữa phạm tội và luận tội, ZOO đã kín đáo thả theo sau luồng hơi lạnh ấy một chút nhân tính, một chút nhân quả, một chút nhân văn. Bởi vậy cuốn sách này, tuy lạnh giá… Nhưng rất ít lạnh lùng. *** Hồi tiểu học, gần nhà tôi có một công viên rất nhỏ, vây kín bởi những tòa nhà cao tầng. Khi ngày tàn, nơi đây vô cùng yên tĩnh, không còn âm thanh của xe cộ và người qua lại nữa. Đôi lúc có chiếc giày trẻ em đánh rơi. Công viên này là thế. Đến giờ ăn tối, lũ bạn cùng đến công viên nô đùa với tôi đã về nhà cả rồi, riêng tôi vẫn nán lại chờ đến lúc cha mẹ trở về. Chơi đánh đu chán, ma xui quỷ khiếhn t ế nào tôi lại chạy đến chỗ bãi cát. Bãi cát ở góc công viên đó hay bị lãng quên vì mọi người thường ham đánh đu hoặc chơi cầu trượt. Lúc hoàng hôn, ánh mặt trời lách qua khe hở giữa các tòa nhà, nhuộm đỏ thắm cả khoảnh đất im ắng này. Mình tôi lặng lẽ ngồi nghịch cát bên cạnh cái xô nhựa màu vàng ai đó bỏ quên. Tôi cởi giày, đắp cát lên hai bàn chân. Những hạt cát nhỏ li ti lọt qua các kẽ ngón chân rơi xuống, cảm giác man mát rất dễ chịu. Tôi thường duỗi thẳng cánh tay thọc xuống cát để đo xem cát sâu đến đâu. Chưa thấy đáy đâu mà cả cánh tay tôi lút vào bằng hết. Tôi kể chuyện này với cha nhưng ông không tin, “Bãi cát ấy phải có đáy, chứ không thể sâu thế được.” Chắc cha nhầm rồi, mấy lần thọc tay xuống, cát đều ngập hết cánh tay tôi. Tôi không nhớ đây là lần thứ mấy tôi làm việc này. Ở góc công viên có một cái cây, dưới nắng chiều, bóng lá hắt xuống trông như một bức tranh đen trắng. Lúc tay phải lút đến nách thì đầu ngón tay tôi chạm phải một vật. Đó là một thứ mềm và mát được chôn dưới cát. Tôi tò mò ra sức thọc xuống sâu hơn nữa. Khi đầu ngón giữa gắng gượng đụng được vào nó, tôi cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi. Tôi muốn nắm lấy để lôi lên nhưng không làm được. Tôi còn có cảm giác có thứ gì đó bám vào đầu ngón tay. Tôi rút tay lên để nhìn, thì ra là mấy sợi tóc khá dài. Tuy dính cát lem nhem nhưng vẫn nhận ra được đây là những sợi tóc của con gái. Tôi lại thọc tay xuống, định sờ vào cái vật bị chôn ở dưới. Nhưng lần này thì dù quờ quạng thế nào, ngón tay cũng không đụng phải thứ gì cả. Tiếc ơi là tiếc! Các tòa nhà cao tầng bao quanh công viên với những ô cửa sổ đóng im ỉm chìm trong không gian đỏ ối, trông như những bức tường lớn vây kín tôi và bãi cát ở giữa. ... Mời các bạn đón đọc Zoo của tác giả Otsuichi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Gặp Ma - Phan Văn Đà
Đã năm ngày nay trời mưa tầm tã, cả năm ngày không có một tí ánh nắng nào, ai cũng có cảm giác như đang phải sống những ngày trong hang, trong lỗ, ngột ngạt đến tức thở. Mọi người bần cùng lắm mới ra đường, nhất là đối với người già. Ông Giang vốn là người ưa hoạt động, ngày nào ông cũng phải đi ra ngoài vài tiếng đồng hồ. Nào là đi tập thể dục buổi sáng, buổi chiều; nào là đi gặp gỡ bạn bè đàm đạo thơ phú; nào là đi sinh hoạt hội đồng hương, hội người cao tuổi, hội Cựu chiến binh... Mấy ngày nay ông phải ngồi lì trong nhà, trông ông luôn hiện lên gương mặt cau có, bức bối như bị kiến cắn khắp người. Ngoài cái khổ không đi đâu được, ông còn cái khổ nhà dột, ẩm thấp. Ngôi nhà thuê ba tầng gần một trăm mét vuông nhưng lại có tới tám người ở của ba thế hệ; chỉ riêng việc phơi quần áo cho mọi người đi làm về bị ướt cũng đã khổ rồi. Mấy đứa cháu ngoại đang cùng ở với ông bà thì chẳng biết sợ là gì, mỗi ngày vài ba lần chúng chạy ra sân để hứng nước mưa, lại còn xô đẩy nhau ngã lấm hết cả. Ông bảo chúng nó không nghe, có lần ông phải đem roi ra dọa bọn chúng mới chịu vào. Bà Nhân - vợ ông, thấy các cháu đùa quá làm ông phải cáu, bà nói: - Bao giờ có được cái nhà để không phải đi thuê, để san sẻ bớt chúng nó ra cho đỡ khổ. Nghe bà nói vậy, ông Giang nói ngay: - Kể nhiều lúc cũng bực, nhưng nhiều khi có lũ trẻ cũng vui. Nếu không có chúng nó đánh cãi nhau thì làm sao bà lại trở thành quan Tòa xử kiện; không có chúng nó múa hát, đóng kịch thì làm sao tôi với bà có được những trận cười vỡ bụng. Nói cho công bằng, chúng nó có công to lắm, chúng nó làm cho mình trẻ lại, có đúng không bà? - Vâng, tất nhiên rồi, nhưng về lâu dài chắc chúng nó cũng không ở mãi như thế này đâu, vừa chật chội, vừa mất tự do của chúng nó. - Tôi cũng hiểu như bà nhưng với hoàn cảnh nhà mình hiện nay muốn tách cũng khó lắm, tôi với bà chỉ trông vào mấy đồng lương hưu, các con cũng chưa tích lũy được bao nhiêu, nếu có làm nhà thì phải đi vay, vay nhiều thì chết, nhà và đất bây giờ đắt lắm. Ông đang nói thì có tiếng chuông điện thoại, ông vội cầm ống nghe. - Ai gọi tôi đấy ạ? Từ đầu dây bên kia có tiếng người phụ nữ trả lời. - Tôi là Bao đây, ông có cần tiền lương sang mà lấy. Nghe vậy ông vội vàng mặc áo mưa để đi. Bà hỏi: “Có việc gì mà ông phải đi vội thế?” - Bà Bao điện tôi sang mà lĩnh lương hưu.Ông thừa hiểu hoàn cảnh của gia đình rồi nhưng ông vẫn hỏi “bà cần tiêu chưa để tôi đi lấy?” Bà nhìn ông với con mắt ái ngại, vì thương ông phải đi lúc mưa gió nhưng bà vẫn phải nói. Không lĩnh lấy gì mà tiêu, mấy ngày nay ở chợ cái gì cũng đắt, từ con cá mớ rau, đến cân gạo, củ khoai... Ông Giang bước vào sân nhà bà Bao, đã thấy trong nhà có mấy ông bà cùng cảnh đến lĩnh lương, đang chuyện trò rôm rả. Ông Giang cất tiếng chào bà Bao và mọi người, mọi người cũng đồng thanh chào lại. Ông Thành, một ông cụ vui tính, đến trước đã nhìn ông Giang và nói: “Mưa gió thế này cứ đắp chăn mà ngủ, ông đến đây làm gì?” Ông Giang trả lời hóm hỉnh: “Tôi cũng như các ông, nhớ bà Bao quá nên phải đến”... mọi người đều cười. Bà Bao đang phát tiền phải ngừng tay nói xen vào: “Các ông nhớ Bác Hồ chứ nhớ gì tôi, nói như ông Giang, nhà tôi nghe thấy thì chết”. Mọi người lại cười... Lâu ngày gặp nhau lĩnh lương ai cũng thấy vui, nhưng rồi ai cũng mong lĩnh xong để về còn lo chuyện mưa bão ở nhà. Lấy được đồng lương hưu về đưa cho bà, thấy bà tươi hẳn lên vì ngày mai đã có tiền ra chợ. Ông Giang vừa đưa mấy đồng lương cho bà, cái vui nho nhỏ vừa chợt đến thì bà lại lộ ra nét mặt lo âu, bà nói: “Lúc ông vừa đội áo mưa đi ra cổng thì ông Tường chủ cho thuê nhà vừa đến, ông ấy đến để lấy tiền thuê nhà tháng tới, ông ấy nói từ tháng tới mỗi tháng phải tăng thêm năm trăm ngàn, tức là tăng thêm 10%. Tôi có nói ông cháu đi lĩnh lương hưu chưa về nên chưa có tiền nhà đưa ông, tôi có đề nghị ông ấy cân nhắc lại giá thuê như thế thì cao quá, lấy đâu trả được. Tôi vừa nói xong ông ấy nói ngay với thái độ dứt khoát: “Tùy ông bà, bây giờ thị trường giá thuê nhà lên rồi, không tin ông bà đi mà khảo giá, nếu ông bà không thuê tôi lấy lại cũng được, hiện nay khối người hỏi thuê nhà nhưng không có nhà mà cho thuê. Vừa nói ông ấy vừa nhìn quanh nhà như muốn tìm kiếm điều gì, sau đấy ông ấy nói luôn: “Tôi cũng muốn lấy lại để sửa chữa nâng cấp thêm, sau khi nâng cấp giá thuê phải gấp rưỡi hiện nay.” ... Mời các bạn đón đọc Gặp Ma của tác giả Phan Văn Đà.
Bí Mật Trái Tim Bị Đánh Cắp - Quái Đàm Hiệp Hội
Sau một thời gian chờ đợi, ngày 25 tháng 2 năm 2008, bộ sách Quái đàm hiệp hội sẽ chính thức ra mắt độc giả Việt Nam. Lần đầu tiên xuất hiện tại Việt Nam, với cả series truyện kinh dị của Quái đàm hiệp hội (hội kể chuyện quái dị số 1 Trung Quốc). Những câu chuyện nối tiếp, đan xen, những bi kịch mờ ám, những cuộc đấu tranh giữa những tâm hồn trong sáng, cao thượng với sự tăm tối, hiểm ác của những kẻ ác độc tạo nên kịch tính cao độ theo từng bước chân của các nhân vật. Những câu chuyện kỳ dị gắn liền với Internet và công nghệ cao khiến người đọc phải rùng mình nhưng không phải vì những hồn ma bóng quế hay nhưng con quái vật dị thường mà là sự méo mó biến dạng trong tâm hồn của những con người đang sống. Đọc xong những  câu chuyện về “Cái chết”, bạn sẽ thấy ý nghĩa của “Tồn tại”, đọc xong những “Chuyện quái dị” để hiểu thêm giá trị của “Cuộc sống”, và nhận ra rằng cuộc sống thật ngắn ngủi và những mưu mô toan tính để tranh quyền đoạt lợi chỉ là hư ảo. Chỉ những giá trị tốt đẹp của con người mới vĩnh viễn tồn tại. Và chính bạn là người làm nên cuộc sống.  Đó cũng là mục đích cuối cùng của Quái đàm hiệp hội khi viết nên những trang sách này. *** Âm thanh vừa dứt, Tạ Phi liền nghĩ tới đứa trẻ. Con mắt thứ ba khác thường của Văn Bân kia đã nhìn rõ anh ta. Và từ đó Tạ Phi đã biết được nỗi sợ hãi khi bị người khác nhìn trúng tim đen của mình. “Cô kể chuyện này làm gì hả? Văn Bân chết đã hơn hai năm rồi, hơn nữa nó và chuyện xảy ra hai năm trước đây chẳng có liên quan gì hết. Cô có hiểu không?” Trong giọng nói của Tạ Phi dường như có chút run run khi hỏi điều đó. Tằng Hương cười mỉa mai mà không trả lời, cô chỉ đưa mắt nhìn lướt qua một lượt những người trong phòng trực đêm, cười nhạt rồi hỏi: “Mọi người không thấy việc này quá nhức đầu, chẳng lẽ mọi người không thấy mệt mỏi sao?” Tất cả đều hiểu ý Tằng Hương nói gì, lúc đó ngoài Cố Đông không phải là người trong ngành y ra, Tạ Phi và Trương Xuân Hòa đều là bác sĩ có kinh nghiệm. Ngay lúc đó, họ đã biết được việc Tằng Hương đã cho thuốc gây tê vào trong đồ uống với hàm lượng vừa đủ để mất đi thể lực mà không bị hôn mê. “Tại sao cô lại làm như thế?” Tạ Phi nhìn Tằng Hương hỏi một cách sợ sệt. Tằng Hương bước tới, nhìn thẳng vào mắt anh ta và nói: “Lẽ nào anh không biết tại sao ư? Chẳng lẽ những chuyện anh làm, anh lại không nhớ rõ hay sao? Câu chuyện anh kể rất hay, nhưng thật đáng tiếc nó lại có một lỗ hổng... đó là lời dự báo trong giấc mộng. Nếu nghe câu chuyện thì có lẽ chẳng thấy gì cả, lại còn tăng thêm khả năng khủng bố tinh thần. Đây không chỉ là một câu chuyện mà còn là một sự thực, nó đã từng xảy ra. Câu chuyện anh kể lại hầu như là sự thực nhưng trong đó có một số chi tiết anh đã xuyên tạc đi, bây giờ tôi sẽ nói rõ ra để mọi người cùng biết.” ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Trái Tim Bị Đánh Cắp của tác giả Quái Đàm Hiệp Hội.
Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện - Phạm Gia Dũng
Tiểu thuyết Bí mật ngôi nhà cuối huyện là một truyện tổng hợp hình sự giả tưởng và có yếu tố liêu trai chí dị. Thừa nhận trong truyện liêu trai chí dị, tiểu thuyết nói về một khu vực nơi đó yêu tinh và con người tranh giành nhau cuộc sống trên thế gian này. Một vụ chuyên án mở ra. Truyện được viết theo lối không có đề cương, mỗi nhân vật có một số phận riêng trong bối cảnh truyện và tranh đấu để sống. Đây là bản thảo hiệu đính sửa chữa, thay đổi lần cuối tháng 12/2013 cho xuất bản điện tử, để chờ viết sang cuốn khác. Trân trọng và cảm ơn! Tác giả Phạm Gia Dũng *** Phạm Gia Dũng, sinh năm 1980 Tốt nghiệp khoa ngoại ngữ trường ĐH KHXH & NV (TP. HCM) Năm 2011: Học viên lớp phê bình điện ảnh của Dự án điện ảnh Quỹ Ford tại Hà Nội. Công việc: Cộng tác văn phòng làm hồ sơ dịch thuật công chứng; Biên, phiên dịch tiếng Anh, Đức tại Sài Gòn ĐTDĐ: 0989 624 027 Email: [email protected] *** Bên Sở cảnh sát Phúc An, ông Cao Tấn Danh đắc cử Phó giám đốc Sở cảnh sát Hoàng gia. Ông Trần Hiếu Tuấn được đề cử lên Phó Giám đốc thứ hai của Sở cảnh sát Phúc An nhưng ngẫm chuyện cũ, nên từ chối chức Phó Giám đốc. Lễ tang Tổng chỉ huy Văn Bình diễn ra, có Dalena đến viếng, cô khóc lóc khi nghe William nói vì lời cầu hôn sớm của Văn Bình mà Long mất cảnh giác đã tin con yêu tinh và chết thảm. Trại Thần Phong được giải tán, và chuyển thành những đội Biệt kích nhỏ. William được cử là cảnh sát trưởng huyện Kiên Minh. Anna Catherine Nguyễn lấy Denny Lâm Hoàng và có một con gái, một năm sau hai người ly dị vì Anna phát hiện Denny phản bội mình. Anna được tin Long đã tự sát chết cùng cô gái đi bên cạnh. Gia đình Tom “quả chùy” một năm sau được một ân nhân bên Miến Điện sang bảo lãnh cho lên khỏi mặt đất, người này chính là Sylvain (Phan Bá Cầm), Tim em song sinh của Long, kể lại tường tận việc Long được đưa lên mặt đất đào tạo đặc cảnh, và dính vào vụ yêu quái ngôi nhà bên huyện Kiên Thành ra sao. Ông còn báo tin cho cha Long là anh đã kết liễu được con quỷ đen báo thù của cha.Một thời gian dài sau đó, ông Sylvain mới báo tin cho gia đình Long biết cậu và cô gái đó đã sống hạnh phúc bên thành phố tự do, không trở lại Kao Mieng nữa. Anh trai của Đào là Trương Thế Tạ sau khi nghe tin ngôi nhà của mình bị phá hủy vì được xây trên một cái hang động ma, em út của anh cùng tên đặc vụ nào đó đã mất tích trên núi. Anh Trương Thế Tạ vẫn sống nhưng sau này tâm trạng u uất, trầm cảm, sống một mình khép kín với xã hội. Bà Mừng (hàng xóm nhà cô Đào) bị thần kinh. ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện của tác giả Phạm Gia Dũng.
Hãy Tắt Đèn Và Đọc - Ken
Hãy Tắt Đèn Và Đọc là một số những câu chuyện ngắn có nhiều tình tiết ma-kinh dị hay được sưu tầm dành cho các bạn thích đọc thể loại truyện ma kinh dị mang yếu tố tiểu thuyết ngắn sau những giờ làm việc mệt mỏi... *** Các mem vocaloid hẵng ai cũng biết đến bài hát khá nổi tiếng này nhưng chắc ít ai biết được nó gần giống với 1 vụ án được thực hiện gần giống với lời bài hát tại Nhật bản Cho tới giờ, vụ án Alice vẫn là một trong những vụ án kì lạ và chưa bao giờ được phá ở Nhật Bản. Từ 1999 đến 2005, đã có năm vụ án diễn ra. Lẽ ra chúng đã là năm vụ hoàn toàn khác biệt nhau, nếu không có những tấm bài mà hung thủ để lại ở mỗi hiện trường vụ án. Hắn luôn để lại một tấm bài (Dao động từ giết người này đến giết người nọ) sau mỗi lần gây án ở địa điểm gây án, trên đó có chữ "Alice" được viết bởi máu của nạn nhân. ... Mời các bạn đón đọc Hãy Tắt Đèn Và Đọc của tác giả Ken.