Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cân Cả Thiên Hạ

Xuân Đức là một chàng trai bình thường như bao người khác, có nhà,không tiền,không gấu và đến công việc hiện tại cũng sắp mất, thời buổi suy thoái mà, với cái bằng đại học mà ai cũng có thì xin được một công việc tốt cũng rất khó, ước mơ của hắn cũng bình thường thôi ngày nắng thì ở nhà còn trời mưa thì đắp chăn nằm ngủ, tỉnh dậy thì có người nấu ăn cho rồi sẵn dậy ăn rồi chờ chết, ấy chỉ có ước mơ nhỏ bé thế thôi mà không được. Cuộc sống hắn bây giờ chỉ toàn màu đen như cái thời tiết ngày hôm nay. Một cuộc sống bế tắc, không có dự định gì cho sau này, còn phải trả nợ cho mẹ hắn,ngồi trong đêm tối hắn nghĩ tới bà mẹ già của hắn lại thấy xót xa. Mẹ hắn suốt đời lam lũ lo cho con cho cái,vậy mà vớ phải ông chồng nát rượu chỉ biết đánh đập vợ con,bây giờ cũng đã gần theo ông bà rồi mà vẫn phải thường xuyên đi uống rượu như trước.... Ngồi lặng yên một lát hắn cảm thấy bất lực, hắn mong có thể ra đi sớm ngày nào cho thanh thản ngày đó, không còn áp lực tiền bạc, cuộc sống hàng ngày, nhưng rồi hắn lại nghĩ bà mẹ già của mình, một người đã vất vả nuôi mình mãi tới khi trưởng thành,mà bây giờ còn chưa giúp gì được cho mẹ lại đã chán nản nghĩ tới tự sát, hắn một cảm giác hổ thẹn dâng lên trong tâm trí hắn, ngay lập tức hắn lấy ý chí, hắn nhắm mắt lại khi hắn mở mắt ra lần nữa trong hai con ngươi đen kịt kia chỉ còn lại sự kiên cường. Hắn đứng dậy định đi ra cái nhà máy bỏ hoang này, nhưng khi nhìn đến cái bầu trời đầy quỷ dị với những tia chớp đen đỏ đan xen thì hắn lại ngồi trở lại và nhìn vào cái bầu trời đó một cách thất thần y người mất hồn. Một lúc lâu sau hắn đánh thót một phát tỉnh táo lại thì thấy một con rắn nhỏ, toàn thân ánh lên màu bích lục đang cắn vào cổ tay hắn, hắn từ từ mất đi ý thức rồi ngã xuống sàn nhà xưởng với những dòng nước chảy lênh láng nhắm mắt lại ra đi một cách lặng lẽ. Ý nghĩ cuối cùng của hắn là chết cũng tốt sống không có gì vui mà chết cũng chẳng có gì buồn, hắn chỉ tiếc là chưa trả hết nợ cho mẹ của hắn. Thật tiếc, thật đau rồi một khoảng đen tối bao trùm lấy cả thân xác và tâm chí hắn. *** Giữa lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì âm thanh mở cửa phía ngoài vang lên. “Két két” Tiếp đó một thanh âm kinh ngạc của nữ tử vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. “ Đại ca, Vô Tà hai người đều ở đây sao?” Đại ca ngươi làm sao…?” Vốn còn đang định nói cái gì nhưng Ngưng Sát vừa nhìn thấy Tiêu Bối đang đứng nói chuyện cùng với Xuân Đức thì nàng liền im bặt, hai mắt chân chân nhìn Tiêu Bối phía dưới. Xuân Đức cùng với Tiêu Bối lúc này nhìn ra phía bên ngoài cửa, nhìn thấy Tiêu Sát đang đứng ở trước cửa, lúc này đây ánh mắt của nàng mở thật lớn, cái miệng há hốc có thể nhét vào cả quả trứng vịt, nàng dại ra nhìn Tiêu Bối. Nhìn thấy Ngưng Sát biểu tình như vậy thì Xuân Đức liếc mắt nhìn Tiêu Bối một cái, Tiêu Bối là hạng người gì thông minh, vừa nhìn thấy Xuân Đức nháy mắt thì hắn liền hiểu, tiếp đó hắn tiến lên đi tới trước mắt muội muội của mình nói: “ Tiểu Tâm, muội nhanh vào đây, ca có chuyện vui muốn nói cho người muội biết.” Vừa nói hắn vừa kéo Ngưng Sát đi vào bên trong phòng, tiếp đó hắn lại cẩn thận đóng cửa lại, vì nơi này cũng không có người ngoài tới nên hắn lúc trước có chút đại ý. Hắn vừa đóng cửa xong xoay người lại thì liền bị Ngưng Sát hai tay nắm lấy vai hỏi: “ Đại ca, đây là có chuyện gì nhanh nói cho muội nghe, ca từ khi nào có thể đứng dậy rồi. Vì sao muội trước kia không biết?” Nhìn thái độ quan tâm của tiểu muội dành cho bản thân, Tiêu Bối thoáng cái muốn khóc , có điều thân là nam nhân hắn không thể khóc, trước kia khi hắn còn là thiên tài còn là người thừa kế của Tiêu gia, hắn cũng không có quan tâm qua cô em gái này. Hơn thế nữa khắp nơi chèn ép, gây khó dễ, bởi thì hắn sợ. Sợ cho thiên phú của tiểu muội hắn, sợ cho tiểu muội hắn sẽ tranh đoạt quyền thừa kế cùng hắn. Vì thế hắn mới làm ra hành động ngu ngốc như thế. Nghĩ lại những gì trước kia bản thân làm, rồi lại nghĩ tới bao năm nay tiểu muội vì hắn mà hy sinh, hắn lúc này chỉ muốn quật vào mặt mấy cái, hắn lúc này không hiểu vì sao trước kia bản thân lại ngu như vậy, tin người ngoài mà đi chèn ép người thân duy nhất của mình. Nói người thân duy nhất là vì phụ mẫu của hắn đã sớm qua đời. Nguyên nhân song thân hắn chết chính là đi vào bí cảnh, sau đó thì không thấy quay trở về, mệnh bài vỡ nát hiển nhiên là táng thân bên trong bí cảnh. Hàng vạn suy nghĩ chạy qua đầu hắn, nhìn như rất dài nhưng thực tế cũng chỉ là một cái chớp mắt thời gian, hắn lúc này nhìn tiểu muội mà một thời hắn xem là địch nhân mỉm cười, trong mắt hắn tràn đầy ôn nhu. “ Không sao rồi, muội đừng kích động, từ từ nghe huynh nói,bệnh của huynh đã được vị bằng hữu này trị khỏi. Về sau huynh lại cũng có thể một lần nữa tu luyện, sẽ không còn là phế vật nữa. Huynh nhất định sẽ cho đám kia biết không ai có thể khinh thường Tiêu Bối này.” Xuân Đức ở bên cạnh nghe vậy thì nói: “ Điệu thấp làm người, tốt nhất vẫn cứ giả vờ tàn phế sắp chết đi, đợi lúc nào hoàn toàn thích ứng với cái thân thể này rồi lại nói. Không nói thì hai ngươi cũng rõ trong gia tộc các ngươi cũng không ít người muốn mệnh của hai người đâu. Vì thế tốt nhất nên vẫn giả phế nhân đi như vậy sẽ an toàn hơn.” Lúc này Ngưng Sát quay qua bên này, hướng Xuân Đức nói lời cảm tạ: “ Cảm ơn đã giúp đại ca của ta trị thương, sau này đại ca ta lên làm tộc trưởng nhất định sẽ không quên ân tình ngày hôm nay.” Xuân Đức nghe vậy thì híp mắt cười nói: “ Như vậy thì phải để cho đại ca của ngươi nhanh chóng lên làm tộc trưởng đi, nói thật ta cũng rất mong đợi ngày đó à. Hắc hắc. Thôi hai huynh muội các ngươi tâm sự đi, ta một ngoại nhân cũng không tham gia vào, ta về trước khi nào có thời gian lại tới.” Nói xong thì Xuân Đức liền vỗ vỗ vai hai người một cái, tiếp đó hắn liền mở cửa đi ra bên ngoài, lúc ra bên ngoài hắn còn không quên đóng cửa lại. Xuân Đức đi rồi, nơi đây chỉ còn hai huynh muội nhà Tiêu gia. Nhìn qua Ngưng Sát, Tiêu Bối hỏi; “ Tiểu Tâm, muội làm sao lại quen được với người kia vậy?” Ngưng Sát nói: “ Hai người bọn muội là học cùng một lớp, người kia rất thú vị nên muội muốn cùng hắn kết bạn. Làm sao vậy đại ca?” Tiêu Bối lúc này cẩn trọng truyền âm nói: “ Người này cực kỳ nguy hiểm cùng đáng sợ, vì một vài nguyên do ca không thể nói cụ thể cho muội biết được nhưng sau này muội tốt nhất không nên ở gần người này.” Ngưng Sát nghe vậy thì ngạc nhiên không thôi, nàng lúc này hỏi: “ Không phải Vô Tà vừa chữa khỏi thương bệnh cho đại ca sao? Làm sao đại ca lại đối với Vô Tà nghi ngờ?” Lắc lắc đầu, Tiêu Bối nói: “ Người này không có đơn giản như hắn nhìn về ngoài, ở gần hắn ca luôn có cảm giác bản thân sắp bị ăn thịt đến nơi. Hơn nữa ca đã từng chứng kiến thủ đoạn của người kia, thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc cực kỳ. Nói chung muội nên tránh xa tên này ra.” Ngưng Sát nghe vậy thì hỏi: “ Nếu như không thể tránh thì sao?” Tiêu Bối nghe vậy thì có điều suy tư,sau một lúc hắn mới nói: “ Nếu không thể tránh thì chỉ có thể đối mặt, có điều đối với người này chúng ta sẽ giữ thái độ là bạn mà không phải là địch. Có điều cũng không nên cùng hắn đi quá gần, ca luôn cảm giác ngươi này cực kỳ không đơn giản. ” Ngưng Sát cảm thấy đại ca có chút không qua bình thường nhưng vẫn là gật đầu đồng ý nói: “ Muội biết rồi, sau này sẽ chú ý.” ---o0o--- Đi ra khỏi nơi ở của Tiêu Bối, Xuân Đức lúc này đang chậm rãi bước đi, trong đôi mắt hắn hiện lên những ánh sáng khác thường. Hắn lúc này đây cũng không phải đang suy nghĩ cái gì mà là cùng hai người Vô Địch cùng Lão Hắc nói chuyện. “ Củ Cải lần này ngươi làm việc có chút quá mạo hiểm rồi, để lại một phần ma niệm bên trong cổ thân thể kia, cái này nếu để người biết sẽ rất phiền phức.”--- Thanh âm của Vô Địch vang lên trong đầu hắn. Xuân Đức nghe vậy thì trầm ngâm, sau một lúc hắn mới nói: “ Quả thực hơi chút mạo hiểm, có điều không phải cường giả am hiểu hồn đạo thì không thể nhìn ra dấu vết gì, hơn nữa tên kia cũng ở nơi đây cũng không tiếp xúc đến cao thủ gì, đợi cho hắn hoàn toàn thích ứng với thân thể kia thì hắn cũng chính thức biến thành con cờ cho chúng ta sử dụng, lúc đó cũng không người nào nhìn ra cái gì. Cũng là bước đầu tiên để ta tiến hành ăn mòn con quái vật khổng lồ Tiêu gia.” Lão Hắc lúc này cũng lên tiếng: “ Tùy tiện liền có thể phái ra mấy tên Tinh Đế Cảnh thì Tiêu gia này thế lực cũng không phải dạng tầm thường, Củ Cải ngươi muốn trong âm thầm ăn mòn , từ từ nắm trong tay cả con quái vật kia là việc rất khó khăn.” Xuân Đức nheo mắt cười nói: “ Chỉ là khó khăn mà không phải là không thể làm được, trước khác này khác, ta không chỉ nhắm tới Tiêu gia mà còn nhắm tới các đại gia tộc khác,hiện tại chúng ta cũng đã có mấy con cờ trong tay. Ngưng Sát, Diệp Yến, hai tên thiếu chủ của Thần Thánh thế gia. Hắc. Bây giờ lại thêm một người. Có thời gian chúng ta sẽ lần lượt tìm người thừa kế của mấy gia tộc kia xuống tay.” Vô Địch nghe hắn nói vậy thì nghĩ tới điều gì đó hỏi: “ Củ Cải mi luyện xong Tam Thức Tinh Thần-Hư Tình Giả Ý có đúng vậy không. Việc này làm sao ta không biết?” Xuân Đức cười nói: “Hắc. Lão nói đâu này, nếu không luyện xong làm sao ta lại có suy nghĩ lớn gan như thế. Luyện xong tam thức tinh thần ta hiện tại có thể âm thầm thao túng kẻ khác mà không để lại dấu vết, đến ngay cả mấy tên khống chế cũng không biết là bản thân bị làm sao, có điều loại khống hồn thuật kia quả thực tiêu hao quá kinh người, hôm trước liên tục vận dụng bốn lần tới hôm nay linh hồn vẫn chưa khôi phục, nên lúc đối phó với tên kia mới phải dùng ma niệm để lại bên trong cổ thân thể kia.” Lão Hắc nghe nói vậy thì lại dặn dò: “ Hư Tinh Giả Ý quả thực là chiêu thức rất mạnh có điều nó là tiêu hao sinh mệnh chiêu thức, Củ Cải ngươi cũng đừng quá lạm dụng bằng không, việc còn chưa thành thì ngươi đã chết.” Nghe lão Hắc quan tâm thì Xuân Đức lại cười nói: “Không có gì ghê gớm, cùng lắm ta trực tiếp cải tạo thân thể ta thành con rối, đến lúc đó sinh mệnh liền tăng lên một mảng lớn. Nhưng mà yên tâm, ta có chừng mực, cũng không ngu đến nỗi tự hủy đi tiền đồ của bản thân sau này.” Vô Địch cười mắng: “ Thôi được rồi, việc mi muốn làm thì hai chúng ta đều ủng hộ hết mình, có điều phải chú ý đến an toàn của bản thân, với trước khi làm mấy việc điên cuồng thế này thì nói cho hai người chúng ta biết một tiếng. Việc quan trọng như vậy mà không nói với hai người chúng ta một câu, Củ Cải ngươi đây là không coi hai người bọn là người thân à.” Nghe Vô Địch nói thế thì Xuân Đức lập tức truyền âm lại chửi lớn: “ Lão Huyễn, lão nói vậy có cảm thấy ngượng miệng không, lần trước lúc ta muốn nói việc này thì chính lão bảo ta tự mình quyết định đi không cần hỏi ý kiến, bây giờ lại quay qua trách ta. Liêm sỉ lão để đi đâu?” Lão Hắc nghe được hai người chửi nhau thì cười nói: “ Thôi được rồi, Củ Cải mi cũng biết Lão Huyễn làm gì có liêm sỉ nên cũng đừng chấp, lần này là hai người bọn ta không đúng, lần sau nhất định sẽ nghe ngươi nói. Ha ha.” Vô Địch cũng là phụ họa nói: “ Đùa một chút thôi, làm gì mà nóng, ha ha. Có điều lúc tìm đám người thừa kế mấy đại gia tộc kia phải cẩn thận, bên cạnh bọn chúng luôn có cao thủ bảo vệ, muốn xuống tay trước hết phải giải quyết được đám kia.” Xuân Đức hai mắt phát xạ ra ánh sáng lạnh, hắn cười nói: “ Yên tâm, ta sẽ cẩn thận, với việc này cũng không thể vội được, muốn từ từ thâu tóm mấy gia tộc này không có vài trăm thậm chí vài ngàn năm là không thể.”

Mời các bạn đón đọc Cân Cả Thiên Hạ của tác giả TruongHongSinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đô Thị Vô Thượng Tiên Y
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Đô Thị Vô Thượng Tiên Y của tác giả Đoạn Kiều Tàn Tuyết. Hắn làm đủ nghề, từ chuyển gạch, phục vụ quán bar, nhân viên văn phòng, giáo viên, bác sĩ... Hắn là một trong những người làm công bình thường, bôn ba lao lực vì kế sinh nhai. Nhưng đồng thời, hắn cũng là một vị Vu sư, người thừa kế huyết mạch của cổ vu vương Hạ Vũ. Vu sư là những người có sức mạnh phi thường, có thể điều khiển thiên nhiên, chữa trị bệnh tật, và bảo vệ người dân. Họ là những đại năng giả, nắm trong tay sinh mệnh của vạn vật. *** Tóm tắt Truyện "Đô Thị Vô Thượng Tiên Y" của tác giả Đoạn Kiều Tàn Tuyết kể về Hạ Vân Kiệt, một người đàn ông bình thường, làm đủ nghề để kiếm sống. Nhưng anh cũng là một vị Vu sư, người thừa kế huyết mạch của cổ vu vương Hạ Vũ. Hạ Vân Kiệt có khả năng điều khiển thiên nhiên, chữa trị bệnh tật, và bảo vệ người dân. Anh sử dụng khả năng của mình để giúp đỡ những người gặp khó khăn, và dần dần trở thành một vị tiên y nổi tiếng. Trên con đường tu luyện của mình, Hạ Vân Kiệt phải đối mặt với nhiều thử thách, từ những kẻ xấu muốn lợi dụng sức mạnh của anh, đến những thế lực hắc ám đang âm mưu xâm chiếm thế giới. Cuối cùng, Hạ Vân Kiệt đã vượt qua tất cả những thử thách đó, trở thành một vị tiên y vô thượng, bảo vệ thế giới khỏi những thế lực hắc ám. Đánh giá "Đô Thị Vô Thượng Tiên Y" là một tiểu thuyết tiên hiệp đô thị hấp dẫn, với cốt truyện lôi cuốn, nhân vật được xây dựng tốt, và những tình tiết cao trào, gay cấn. Cốt truyện của truyện xoay quanh cuộc đời của Hạ Vân Kiệt, một người có hai thân phận. Một là một người đàn ông bình thường, bôn ba lao lực vì kế sinh nhai. Một là một vị Vu sư, có sức mạnh phi thường, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Sự đối lập giữa hai thân phận này tạo nên nhiều tình huống thú vị và hấp dẫn. Nhân vật Hạ Vân Kiệt được xây dựng khá tốt. Anh là một người có tính cách lương thiện, nghĩa hiệp, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Anh cũng là một người kiên cường, quyết đoán, không ngại khó khăn, thử thách. Truyện có nhiều tình tiết cao trào, gay cấn, giúp người đọc hồi hộp, thót tim. Những tình tiết này cũng giúp thể hiện được sức mạnh và trí tuệ của Hạ Vân Kiệt. Nhìn chung, "Đô Thị Vô Thượng Tiên Y" là một tiểu thuyết tiên hiệp đô thị đáng đọc, mang đến cho người đọc những trải nghiệm thú vị và nhiều suy ngẫm. Một số điểm nổi bật của truyện Cốt truyện lôi cuốn, hấp dẫn, với nhiều tình tiết cao trào, gay cấn. Nhân vật được xây dựng tốt, có tính cách, động lực rõ ràng. Khám phá thêm về thế giới tiên hiệp. Một số hạn chế của truyện Một số tình tiết hơi phi logic, khó hiểu. Truyện có nhiều thuật ngữ chuyên môn, cần có kiến thức nền tảng về tiên hiệp để có thể hiểu rõ. Nhìn chung "Đô Thị Vô Thượng Tiên Y" là một tiểu thuyết tiên hiệp đô thị đáng đọc, mang đến cho người đọc những trải nghiệm thú vị và nhiều suy ngẫm. Mời các bạn mượn đọc sách Đô Thị Vô Thượng Tiên Y của tác giả Đoạn Kiều Tàn Tuyết.
Mộng Huyễn Đoái Hoán Hệ Thống
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Mộng Huyễn Đoái Hoán Hệ Thống của tác giả Mặc Mộng Trần. Đi đại vận Lâm Dật Hiên đã chiếm được một cái Lăng Thiên Mộng Huyễn không gian, ở bên trong có thể tiến hành hối đoái, rút thưởng, học tập, thí luyện. Cái gì? Là quan trong nhất hối đoái không gian muốn mười vạn điểm năng lượng mới có thể mở ra? Không gian mở ra tổng cộng mới cho 10.000 điểm năng lượng, đây không phải lừa bố mày à. Cũng may điểm năng lượng mấy có thể kiếm lấy, học tập kỹ năng vậy mà cũng cho điểm năng lượng. Cái gì? Học tập kỹ năng lấy được điểm năng lượng không đủ? Cái này dễ thôi, có thể tiến vào thí luyện không gian kiếm lấy. Cái gì? Giai đoạn trước không thể hối đoái bị khi phụ sỉ nhục làm sao bây giờ? Cái này dễ thôi, không phải còn có rút thưởng hệ thống sao? Chỉ cần 3000 điểm năng lượng, có thể tiến hành một lần rút thưởng. Vận khí coi như không tệ, vậy mà rút thăm được Véc-tơ Thao Tác, nghịch thiên a...... *** Tóm tắt Tiểu thuyết Mộng Huyễn Đoái Hoán Hệ Thống kể về câu chuyện của Lâm Dật Hiên, một học sinh bình thường vô danh. Lâm Dật Hiên đã chiếm được một cái Lăng Thiên Mộng Huyễn không gian, ở bên trong có thể tiến hành hối đoái, rút thưởng, học tập, thí luyện. Lâm Dật Hiên bắt đầu cuộc hành trình tu luyện của mình trong Lăng Thiên Mộng Huyễn không gian. Trên đường đi, Lâm Dật Hiên gặp gỡ nhiều người, nhiều thế lực khác nhau. Lâm Dật Hiên cũng trải qua nhiều khó khăn, thử thách, nhưng nhờ vào sự kiên trì và nỗ lực, Lâm Dật Hiên dần dần trở nên mạnh mẽ hơn. Cuối cùng, Lâm Dật Hiên đã đạt được cảnh giới cao nhất trong Mộng Huyễn giới, trở thành một trong những người mạnh nhất trong Mộng Huyễn giới. Review Mộng Huyễn Đoái Hoán Hệ Thống là một tiểu thuyết huyền huyễn có nội dung hấp dẫn, lôi cuốn. Tiểu thuyết có nhiều tình tiết kịch tính, gay cấn, khiến người đọc không thể rời mắt. Cốt truyện của tiểu thuyết được xây dựng logic, chặt chẽ. Các nhân vật trong tiểu thuyết được xây dựng có tính cách rõ ràng, đặc trưng. Tiểu thuyết có nhiều tình tiết hài hước, dí dỏm, khiến người đọc cảm thấy thoải mái, thư giãn. Tuy nhiên, tiểu thuyết cũng có một số điểm trừ như: Một số tình tiết trong tiểu thuyết hơi phi logic, không hợp lý. Một số nhân vật trong tiểu thuyết được xây dựng hơi một chiều, thiếu chiều sâu. Nhìn chung, Mộng Huyễn Đoái Hoán Hệ Thống là một tiểu thuyết huyền huyễn đáng đọc. Tiểu thuyết có nội dung hấp dẫn, lôi cuốn, chắc chắn sẽ khiến người đọc hài lòng. Điểm cộng Nội dung hấp dẫn, lôi cuốn Tình tiết kịch tính, gay cấn Nhân vật có tính cách rõ ràng, đặc trưng Nhiều tình tiết hài hước, dí dỏm Điểm trừ Một số tình tiết phi logic, không hợp lý Một số nhân vật một chiều, thiếu chiều sâu Đánh giá chung 4/5 sao Một số ý kiến đánh giá khác về tiểu thuyết Mộng Huyễn Đoái Hoán Hệ Thống "Mộng Huyễn Đoái Hoán Hệ Thống là một tiểu thuyết huyền huyễn khá hay. Tiểu thuyết có nội dung hấp dẫn, lôi cuốn, chắc chắn sẽ khiến người đọc hài lòng." - Tiểu Hoa "Mộng Huyễn Đoái Hoán Hệ Thống là một tiểu thuyết huyền huyễn có nhiều tình tiết hài hước, dí dỏm, khiến người đọc cảm thấy thoải mái, thư giãn." - Tiểu Lăng "Mộng Huyễn Đoái Hoán Hệ Thống là một tiểu thuyết huyền huyễn có một số tình tiết hơi phi logic, không hợp lý. Tuy nhiên, nhìn chung tiểu thuyết vẫn đáng đọc." - Tiểu Linh Bạn có ý kiến gì về tiểu thuyết Mộng Huyễn Đoái Hoán Hệ Thống? Mời các bạn mượn đọc sách Mộng Huyễn Đoái Hoán Hệ Thống của tác giả Mặc Mộng Trần.
Hương Sắc Khuynh Thành
“Một câu truyện báo thù cổ điển, nhưng báo thù chẳng phải là tất cả”   Thể loại : Hiện Thực – Đơn nữ chủ - Thương chiến – Đấu trí – Hài hước – Tình cảm. *** Ăn uống là để sống, muốn tiếp tục sống thì phải ăn no uống say, nói cầu kỳ một chút thì hương sắc vị hình đều không thể thiếu. Mặc dù ăn uống là để sống, nhưng sống không thể chỉ để ăn uống được, chơi bời và vui vẻ cũng không thể thiếu. Thánh nhân nói " Thực, sắc, tính dã". Giảng giải một cách thông tục thì đó là thánh nhân bảo chúng ta, ngoài ăn no uống say, đừng quên kiếm một em gái xinh đẹp bồi tiếp, có như thế thì ăn mới cao hứng, chơi mới khoan khoái, sống mới thư thái. Nói ngắn gọn đó chính là phẩm vị của Hương Sắc Khuynh Thành, nói một các cao nhã thì tổng kết lại một câu: Đó chính là cuộc sống. Hương Sắc Khuynh Thành là tác phẩm rất hoàn mỹ của Thường Thư Hân, nếu nói đánh giá cá nhân mình thì: - Hài hước 10 điểm - Tình cảm 10 điểm - Văn bút 10 điểm - Đấu trí 10 điểm Nếu nhất định phải kiếm một khuyết điểm thì tình cảm nam nữ chính quá đẹp, quá hoàn mỹ, gần đây khẩu vị hơi nặng, thích mấy truyện phải éo le máu chó kiểu phim Hàn tí mới đã. Đây cũng là truyện đơn nữ chủ đầu tiên của Lão Thường sau một loạt truyện NVC thường dính líu tới nhiều cô gái. Cũng là truyện mà fan Lão Thường tuyên bố Quỳnh Dao qua mà đọc xem viết tình cảm phải thế nào. *** Hương Sắc Khuynh Thành là truyện thể loại Hiện Thực, câu chuyện xoay quanh NVC Đơn Dũng và hai người anh em thân thiết, cả ba anh chàng sinh viên sắp tốt nghiệp Đh Lộ Châu, một trường đại học loại hai. Đơn Dũng, biệt danh Đản ca, cao ráo điển trai, là tình nhân trong mộng của vô số nữ sinh, có khí chất lãnh đạo thiên bẩm, lại hào phóng nghĩa khí là anh hùng trong phần đông mắt sinh viên. Nhưng với nhà trường thì đây là thứ đại họa cần dè chừng từng ly từng tý, y từng tổ chức mấy trăm sinh viên kéo lên cục giáo dục biểu tình im lặng, kéo đổ một giảng viên, vì ông ta tiếp thị sách cho sinh viên. Lôi Đại Bằng, biệt danh Lôi ca, Thiên Lôi ca, Lôi Ngốc … hắn là thằng ngốc bụng to chân teo, tham ăn lười làm lại còn xấu tới khó tin, xấu tới đặc sắc. Hắn nói chuyện gây sốc, không biết để ý tới cảm xúc của người khác, chẳng được ai ưa, là cơn đau đầu thường trực là thứ tai họa bất ngờ không ai đề phòng trước được cho cả phe ta và phe địch. Từng có thành tích tham gia diễn tập chống bạo động oánh ngất luôn cảnh sát chống bạo động. Nói tới độ nổi tiếng trong trường thì còn hơn Đản ca, đồng thời Lôi ca đi tới đâu nơi đó không bao giờ buồn tẻ, tự nhận là em nuôi của Đơn Dũng. Hắn ngốc nhưng nhà hắn giàu. Tư Mộ Hiền, biệt danh Hiền đệ, trắng trẻo nhỏ nhắn, là sinh viên chuyên cần học tốt đạo đức tốt, tâm lý, tinh tế, biết quan tâm tới người khác, sống tình cảm, yêu văn học. Nghe qua thì có vẻ là sinh viên ngoan ngoãn nhỉ, nhưng mà không, hắn thậm chí có tên trong hồ sơ cảnh sát, bị liệt vào dạng phải đề phòng, vì hắn có thể viết ra những áng văn chương chỉ trích thời cuộc làm người ta toát mồ hôi hột. Ba anh em sống chung phòng KTX, tính cách khác nhau, gia cảnh khác nhau, theo đuổi khác nhau, đến cả quan niệm yêu đương cũng chẳng hề giống. Thế nhưng bọn họ cùng chung đam mê ăn uống, bất kể là cá dưới nước, chim trên cây hay thú trong rừng, chỉ cần ăn được là không ngại bỏ công tốn sức kiếm về ăn. Cứ thế cả ba vừa ăn chơi vừa làm nhà trường giật thon thót trải qua 4 năm đại học, giờ tới khi sắp tốt nghiệp rồi, trong trường vui sướng lắm, vì nghĩ sắp tiễn ba thằng ôn thần ra họa hại xã hội. Nhưng với xã hội đó lại chẳng phải tin vui, cái thành phố nhỏ miền sơn cước yên bình hài hòa bao năm lại liên tiếp xảy ra những sự kiện chấn động không chỉ thành phố mà còn rúng động toàn tỉnh, khiến người ta phải tự hỏi, thứ ma quỷ nào vừa tới nhân gian thế? Tất nhiên chẳng có ma quỷ nào hết, chỉ có ba tên sinh viên vừa tốt nghiệp mà thôi. *** Tác giả Thường Thư Hân một quái kiệt hiếm có của làng văn học mạng, cái tên anh không được biết tới nhiều ở Việt Nam, nhưng chắc hẳn không ít độc giả biết tới Hắc Oa, Dư Tội, Đối Dịch, Hương Sắc Khuynh Thành... Thứ tự đọc truyện Lão Thường là: Hắc Oa - Dư Tội - Hương Sắc Khuynh Thành - Đối Dịch, tuy đọc riêng bất kỳ truyện nào cũng không hề gì. Mặc dù sau đó đang ở đỉnh cao sự nghiệp, Thường Thư Hân và tập đoàn Văn Duyệt xảy ra tranh chấp bản quyền dữ dội, hai bên kéo nhau ra tòa, phiên tòa kéo dài bốn năm. Kết quả không có gì bất ngờ, một tác giả sao chống nổi tập đoàn lớn như thế, Thường Thư Hân thua, thậm chí tập đoàn Văn Duyệt sở hữu tên Thường Thư Hân tận 15 năm sau khi anh chết, khiến Thường Thư Hân phải đổi tên sáng tác, làm sự nghiệp của anh ảnh hưởng nghiêm trọng. Thế nhưng bộ đôi Hắc Oa, Dư Tội là viên ngọc quý trong giới văn học mạng, Văn Duyệt chẳng thể vùi dập được. Thường Thư Hân từ nhỏ mê tiểu thuyết võ hiệp, anh thích nhất Vi Tiểu Bảo dưới ngòi bút của Kim Dung, vì thế Dư Tội trong lòng anh cũng là người bình thường như vậy, không muốn làm anh hùng, chỉ muốn sống sao cho không hối tiếc, sống hết mình, không thẹn với lòng mà thôi. Đi ra ngoài một chuyến, anh hiểu ra, không bằng cấp tử tế, không dễ tìm việc tử tế. Thường Thư Hân ra tù về Sơn Tây, anh tự học một năm, thi đỗ vào trường đại học địa phương, không thể không nói đây là kỳ tích vì thời đó đại học vẫn có giá lắm, không tràn lan như sau này, thi vào đại học không hề dễ.  *** Dù sao mùa xuân cũng là mùa tươi đẹp nhất trong năm, cảnh tượng vui tươi phơi phới có thể thấy rõ trong sân trường. Cáo biệt xuân hàn tiêu điều của thành phố phương bắc Lộ Châu, tựa hồ ngay cả ánh nắng cũng trở nên hết sức ấm áp, gió xuân phớt qua mặt mang theo hơi ấm, vuốt ve tán cây, mơn man bãi cỏ. Khu phòng học thi thoảng có tiếng đọc sách vang vang, trong không khí đậm tính học thuật, bãi cỏ qua mùa đông đã khôi phục sinh khí, cành cây mọc trồi non vươn thẳng ra đường xi măng đung đưa, lá xanh non tơ như những học tỷ học muội cởi bỏ trang phục mùa đông, đáng yêu làm người ta thương nhớ. Men theo con đường rợp bóng cây đi tới hết chính là khu phòng học chính của Học viện Lộ Châu, trước lầu là một bức tượng nhà tư tưởng, phần bệ bức tượng dùng tám chữ mà các trường kiểu sư phạm hay dùng: Đức cao làm thầy, lấy thân làm gương. Tiếng chuông tan học vang lên, âm thanh huyên náo bất ngờ dọa sợ mấy con chim sẻ trên bức tượng, chúng vỗ cánh bay đi. Đám sinh viên tràn ra từ những cánh cửa khiến trường học toàn một màu xanh đơn điệu tức thì tăng thêm không ít sắc thái. Mái tóc dài đen như mực tung bay, những chiếc khăn lụa hoặc vàng, hoặc trắng, hoặc lam lất phất. Đỏ, tím, hoặc phấn hồng là các sắc váy lay động, những cặp chân trắng trẻo tươi trẻ. Trong tiếng ríu rít thi thoảng xen lẫn tiếng cười đùa như chuông bạc, chẳng biết là thào luận nội dung bài vừa học hay là tán gẫu bí mật khuê phòng. Í, lẽ nào toàn là nữ sinh. Đúng thế đấy, đập vào mắt cơ hồ toàn là nữ sinh, lác đác có vài nam sinh cũng bị đủ loại sắc màu nhấn chìm rồi. Sự thực tiền thân của Học viện Lộ Châu là một trường sư phạm, tỉ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng. Nghe nói là ở trường này người ta ít khi dùng từ "tán gái". Vì sao thế? Vì phe nữ đã giành được quyền chủ động, bị tán thường là nam sinh. Đã tan học, bước chân nhanh hơn, KTX, phòng học, nhà ăn, cuộc sống xoay quanh ba địa điểm này chưa từng thay đổi. Dòng người đổ về KTX, không lâu sau tràn ra, trong tay mỗi người thêm các loại khay cơm. Ktx nữ gần nhà ăn, bước chân nữ sinh lại càng vội vàng. Không vội không được, trong lòng đám nữ sinh đều hiểu, thức ăn trong nhà ăn giống nam sinh trong học viện, tới muộn là hết, không nhanh sao được? Cách hai tòa nhà là khu phòng ngủ nam sinh, lác đác mấy nhóm nam sinh từ KTX đi ra, rõ ràng so với đội ngũ nữ sinh thì kém không ít, huống hồ còn có một bộ phận căn bản không tới nhà ăn, túm năm tụm ba ra quán ăn nhỏ ngoài trường ăn một bữa. Kỳ thực đám nam sinh thường lấy thức ăn trong nhà ăn ra so với nữ sinh trong trường. Thế là sao? Số lượng không ít, chất lượng thì quá tệ ấy. Thôi, chả nói linh tinh nữa, học cả buổi sáng, đói thật rồi. Quán ăn lớn nhỏ bên ngoài ngon tới mấy cũng chẳng dung nạp được mấy nghìn người, nhà ăn lớn của trường học khó ăn tới mấy cũng không thiếu học sinh ăn cho qua bữa. Chứ còn không à, mấy nam sinh khoa sinh hóa về KTX muộn một bước, vẫn cầm khay cơm tới nhà ăn ăn tạm. Khi chạy từ trêu lầu xuống, vốn đang chạy nhanh, bất ngờ một anh chàng vóc dáng nhỏ nhắn kéo hai người bạn dừng lại, chỉ cách đó vài bước, bộ dạng trông rất vui vẻ lẫn bỉ ổi. Hai người còn lại cũng dừng bước theo, một người cao ráo cằm nhọn cười khẽ hỏi: “ Đó có phải là Thiên Lôi ca, thiên lôi cuồn cuộn của trường ta không?” Người nhìn thấy đầu tiên híp mắt cười, ba người hết sức ăn ý đem danh tiếng và người thật khớp với nhau, trong trường học kỳ nhân dị sĩ không ít, nhưng chả ai bằng Thiên Lôi ca. Nghe nói Thiên Lôi ca này tham gia diễn tập lại đánh chống khủng bố tới ngất xỉu, uống bia uống tới nôn rau máu. Ấy là toàn nghe mọi người nói, nhưng có lần đánh cược thua người ta giữa mùa đông còn mặc quần đùi chạy quanh KTX nữ, chuyện này thì rất nhiều người thấy. Ấy, thế vẫn chưa phải sốc nhất đâu, nghe nói người anh em này viết thư tình cho nữ sinh từ năm thứ nhất tới năm thứ tư. Ấy vậy mà ở nơi ra đường là gặp nữ sinh này lại chẳng có được một lá thư hồi âm. Cuối cùng nóng máu lên dám một tấm ảnh giữa hai KTX nữ kèm dòng chữ "cầu gái khai sáng". Ý tứ là anh đây buồn bã cô đơn, xin có gái tới tán tỉnh quấy rối. Về sau đúng là quấy rối không ít, có điều không phải gái, trừ đám nam sinh chơi trò ác còn có giáo viên các khoa đi tìm anh chàng tổn hại thuần phòng mỹ tục này nói chuyện. Vì sự kiện này mà Thiên Lôi ca được công nhận là lãnh thụ thanh niên ngu ngốc tân thời đại của Học viện Lộ Châu, bao nhiều năm không ai lay động được địa vị. Ba người từng bước tới gần, đều tâm ý tương thông, đoàn chừng định trêu chọc Thiên Lôi ca. Nghe đâu Thiên Lôi ca có chỗ hay, quan hệ với mọi người rất tốt, bất kể là quen hay không quen, ai bắt chuyện cũng cười. Hơn nữa đầu óc không đi theo đường lối không tầm thường, nếu không sao gọi là "Thiên Lôi", ý tứ là mở lời là gây sốc, thường nói những câu nổ lỗ tai người điếc. " Lôi ca, đang xem gì thế?" Mời các bạn mượn đọc sách Hương Sắc Khuynh Thành của tác giả Thường Thư Hân.
Đối Dịch
Đi học bị trường học lừa, chẳng học được tí kiến thức thực chất nào, ra đời vất vả, bi thương. Đi làm bị công ty nát lừa, nỗ lực và tuổi xuân phí hoài, quá bi thương. Yêu đương bị loại gái bất lương lừa, thất vọng về ái tính, cực bi thương. Mua xe mua nhà bị gian thương lừa, cuộc đời vô vọng, bi thương thăng cấp thành bi kịch rồi. Cuộc đời nhiều cạm bẫy thế đấy, nhiều kẻ lừa đảo như vậy đấy, nếu gặp phải, bạn tin rằng mình né được bao nhiêu cái? Cho nên hãy đọc Đối Dịch để học chút bản lĩnh chống lừa đảo, không cầu lừa người, ít ra bảo vệ được bản thân. *** Tác giả Thường Thư Hân một quái kiệt hiếm có của làng văn học mạng, cái tên anh không được biết tới nhiều ở Việt Nam, nhưng chắc hẳn không ít độc giả biết tới Hắc Oa, Dư Tội, Đối Dịch, Hương Sắc Khuynh Thành... Thứ tự đọc truyện Lão Thường là: Hắc Oa - Dư Tội - Hương Sắc Khuynh Thành - Đối Dịch, tuy đọc riêng bất kỳ truyện nào cũng không hề gì. Mặc dù sau đó đang ở đỉnh cao sự nghiệp, Thường Thư Hân và tập đoàn Văn Duyệt xảy ra tranh chấp bản quyền dữ dội, hai bên kéo nhau ra tòa, phiên tòa kéo dài bốn năm. Kết quả không có gì bất ngờ, một tác giả sao chống nổi tập đoàn lớn như thế, Thường Thư Hân thua, thậm chí tập đoàn Văn Duyệt sở hữu tên Thường Thư Hân tận 15 năm sau khi anh chết, khiến Thường Thư Hân phải đổi tên sáng tác, làm sự nghiệp của anh ảnh hưởng nghiêm trọng. Thế nhưng bộ đôi Hắc Oa, Dư Tội là viên ngọc quý trong giới văn học mạng, Văn Duyệt chẳng thể vùi dập được. Thường Thư Hân từ nhỏ mê tiểu thuyết võ hiệp, anh thích nhất Vi Tiểu Bảo dưới ngòi bút của Kim Dung, vì thế Dư Tội trong lòng anh cũng là người bình thường như vậy, không muốn làm anh hùng, chỉ muốn sống sao cho không hối tiếc, sống hết mình, không thẹn với lòng mà thôi. Đi ra ngoài một chuyến, anh hiểu ra, không bằng cấp tử tế, không dễ tìm việc tử tế. Thường Thư Hân ra tù về Sơn Tây, anh tự học một năm, thi đỗ vào trường đại học địa phương, không thể không nói đây là kỳ tích vì thời đó đại học vẫn có giá lắm, không tràn lan như sau này, thi vào đại học không hề dễ.  *** Soái Lãng 25 tuổi, tốt nghiệp đại học hơn hai năm rồi, nhưng vì thiếu học phần, y bị trường giam bằng. Không có bằng đại học, Soái Lãng phải chật vật sinh tồn ngoài xã hội, trải qua mười mấy công việc từ bốc vác, tiếp thị, bán thuốc giả, sách giả, tư vấn hôn nhân, bán bảo hiểm, bán nước giải khát … nếm đủ đắng cay ngọt bùi của cuộc sống.   Có câu nói, ngay cả thiên tài cũng có thể bị cuộc sống đè bẹp biến thành kẻ tầm thường, thậm chí ngu ngốc hơn cả bình thường.   Cuộc đời Soái Lãng có lẽ mãi là kẻ vất vưởng đường phố, cùng lắm chỉ như một con gián đánh không chết tồn tại dưới đáy xã hội. Cho đến khi y tình cờ gặp được một ông già, người đầu tiên nhìn ra được tài năng khác thường của y, cổ vũ y, khuyến khích y, đồng thời cũng uy hiếp y, ép buộc y.   Học được bản lĩnh, một lần Soái Lãng chớp được thời cơ bước vào hàng ngũ người có tiền, những tưởng đạt được mục tiêu minh đuổi nhưng chẳng biết mình đã bị cuốn vào cuộc tranh đấu giang hồ khốc liệt.   Ông già đó là người y khâm phục nhất, cùng là người y đề phòng nhất, “ngay cả dấu chấm câu trong lời của lão già đó cũng không tin được.”   Câu chuyện bắt đầu vào một buổi sáng cuối xuân đẹp trời, Soái Lãng lại thất nghiệp, lại lần nữa đi xin việc, đi qua cái một cái công viên, hoài niệm cái ghế đá nơi mình từng nằm ngủ qua đêm, ở đây y gặp được “lão già đó” …   Mời các bạn mượn đọc sách Đối Dịch của tác giả Thường Thư Hân.