Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Bất Tử

Nguyên Tác: Bất Tử Giả. Biên tập: Khởi Linh Thể loại: ABO, cp AO, cường cường, tận thế, đánh nhau với zombie, kinh dị, nguy cơ sinh hóa, ông trời tác hợp, hoan hỷ oan gia, HE. Tình trạng bản gốc: 85 chương chính văn. Diễn viên chính: Chu Nhung, Tư Nam. Phái hành động đẹp trai không quá ba giây công x có giá trị vũ lực xui xẻo thụ. Phối hợp: Đám bạn bè đồng đội cùng quần chúng zombie kêu gào đòi ăn. “Khi chúa Jesus ngự xuống lần nữa, những kẻ đã chết trong Đức Kitô nhất định sẽ đội mồ sống dậy đầu tiên.” – Trích 《Thư thứ nhất gửi tín hữu Thêxalônica 4:16》 Nạn virut Zombie bùng nổ vào năm 2019, chỉ trong một thời gian ngắn đã càn quét hết tất cả trên mặt đất. Mọi tin tức đều bị gián đoạn, điện nước thì bị cắt không còn dùng được, hóa chất thì tràn lan còn nhà máy hạt nhân thì phát hỏa bốc  cháy.  thành phố trở thành vùng đất của địa ngục. Vào thời đại không có thượng đế, hay chúa cứu thế trong truyền thuyết, thuốc súng đạn dược vũ khí nóng lần nữa được đốt lên trong tay vô số người trần. *** Review Người bất tử - vuonbachhop.wordpress.com Đọc truyện này mà tôi cứ phải xem lại têm tác giả. Thực sự không tin Người bất tử là do Hoài Thượng viết. Tôi nghĩ hoặc mẻ này mất trí hoặc tâm thần phân liệt hoặc được tá thi hoàn hồn thì mới viết được bộ này. Người bất tử khác hoàn toàn các truyện của Hoài Thượng mà tôi đã đọc trước đây. Tôi đã xếp tác giả này vào greylist vì thụ của mẻ thuộc hàng nữ vương cực kỳ đáng ghét và không thể cảm nhận được thụ yêu công thế nào. Nhưng thụ trong Người bất tử lại vô cùng yêu công, yêu từ năm 15 tuổi, hai người cùng tham gia một cuộc thi liên quốc gia. Chỉ vài ngày sống cùng nhau trong rừng, tính cách hào sảng, ấm áp của công đã sưởi ấm linh hồn bị tổn thương sâu sắc của thụ. Mười một năm sau, hai người gặp lại, dù chưa nhận ra nhau nhưng khi công ôm lấy thụ ngã xuống đất, bánh răng số phận lại tiếp nối những năm tháng bị bỏ lỡ. Hình tượng công trong Người bất tử thuộc loại dễ gây cảm tình. Dĩ nhiên anh đẹp trai lai láng, 8 múi chân dài eo thon, nhưng không giống với hình ảnh quân nhân âm trầm, phổ biến trong đam mỹ, Chu Nhung cà lơ phất phơ, lưu manh côn đồ, dạy ra một lũ đàn em y hệt như mình. Tôi tìm thấy ở anh những điểm tôi đã say mê ở Lại Kiệt – luôn là cột trụ tinh thần cho các thành viên của đội, hào sảng, dũng mãnh. Dù bất kỳ hoàn cảnh nào, Chu Nhung cũng không rời bỏ đàn em. Nếu anh hứa sẽ quay lại thì dù phải rẽ biển zombie, anh cũng sẽ mở đường máu quay lại. Nhưng có lẽ đây là truyện chủ thụ, đề cao thụ hơn công nên thời điểm công xuất hiện để cứu thụ luôn hơi trễ so với thụ tự cứu mình. Thụ trong truyện là một đứa bé đáng thương, từ năm 6 tuổi đã bị mẹ biến thành vật thí nghiệm, tiêm vào người đủ loại thuốc, dần trở nên miễn dịch với mọi virus. Chính vì thế, cậu bé bị bắt vào căn cứ huấn luyện tàn khốc. Điện giật, đánh đập tàn nhẫn… tôi đồng tình với tác giả khi đặt tên truyện. Bị hành như thế mà không chết thì đúng là người bất tử. Vì tuổi thơ quá dữ dội mà thụ sẽ biến thành cỗ máy sát nhân khi bị dồn vào đường cùng. Tôi thực sự khâm phục Tư Nam khi bị đối xử mất nhân tính vậy mà vẫn giữ được phần lương thiện vẹn nguyên trong sáng. Tư Nam luôn tỏ ra lãnh đạm nhưng hành động của cậu chứng minh trái tim nhân hậu của cậu hùng hồn hơn bất cứ lời nói nào. Khi phải bỏ lại những người đã bị lây nhiễm, Chu Nhung yêu cầu họ tự giác đứng ra khỏi hàng. Người đàn ông đầu tiên dũng cảm nhận mình đã mắc virus được anh tặng cho viên đạn cuối cùng mà anh định dùng để tự sát trong trường hợp xấu nhất. Rồi đến một cô gái, nhưng đạn đã hết rồi. “Tư Nam bình tĩnh đứng đối diện cô gái đó, thấp giọng hỏi: “Các anh ấy không còn đạn nữa, anh giúp em nhé? Anh cam đoan sẽ rất nhanh.” Cô gái hơi sợ hãi cùng khó xử: “Nhưng mà em…..” “Sẽ không có bất kì đau đớn nào đâu,” Tư Nam nói. Trước mặt bao người, hắn vươn tay lau sạch lớp tro bụi trên mặt cô gái, cố gắng xóa đi hàng nước mắt làm nhòe lớp mascara, sau đó chải kĩ càng mái tóc cho cô. Hắn bẻ lại cổ áo, vỗ sạch bụi đất dính trên cái váy màu hồng cánh sen, tựa như một quý ông điềm đạm phục vụ nàng công chúa cao quý của mình. Toàn thân cô gái run rẩy, tiếng thút thít bị đè nén làm cô nói không nên lời. Tư Nam giơ hai tay ôm cô vào lòng, hỏi: “Em tên là gì?” “…..Triệu…….Miêu Miêu………………” “Miêu Miêu,” Tư Nam thì thầm bên tai cô, “Đừng sợ, em trông rất xinh đẹp.” Cô gái nuốt hàng nước mắt chua xót, khẽ mỉm cười, cố gắng “vâng” một tiếng. Một giây sau phần gáy của cô đột ngột vang lên một tiếng ── crắc! Thậm chí chẳng phun ra chút nước bẩn nào, thân hình lập tức mềm oặt. Tư Nam đỡ cơ thể đã không còn sức sống của cô, chậm rãi đặt trên nền đất, động tác nhẹ nhàng như thể cô ấy chỉ đang chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng.” Tôi đã không biết tàn nhẫn lại có thể dịu dàng đến thế. Miêu Miêu quả thực may mắn. Nếu có điểm cần trừ ở đây thì đó là tác giả cho thụ quá mạnh khiến công có phần bị lu mờ. Tuyến nhân vật phụ trong truyện khá ổn. Nhan Hào – bông hoa của đội, đẹp trai không góc chết, ban đầu bị Tư Nam nghi ngờ là chơi gay với Chu Nhung, tài năng có thừa nhưng vẫn thất tình như thường. Xuân Thảo – cô gái mạnh mẽ, thông minh không thua bất kỳ Alpha nam nào. Đại Đinh ôm mối tình với Tiểu Kim Hoa nhi, cứ tưởng là cô em xóm núi ngây thơ mong manh, hoá ra lại là chị đại cấp bậc cực cao trong căn cứ… Và Ninh Du. Tôi vô cùng thích nhân vật này. Ông ta xuất hiện không được hay ho cho lắm. Ông là nhà khoa học nắm trong tay việc sản xuất kháng thể nên cực kỳ quan trọng, dù tất cả chết hết vẫn phải bảo vệ Ninh Du chạy thoát an toàn. Để bắt được Tư Nam, ông ta không ngại dùng thủ đoạn lừa gạt. Bắt được rồi, không ngại rút phát 800cc máu đem thí nghiệm, cũng sẵn sàng dùng người sống làm vật thí nghiệm. Nhưng càng xem càng thấy Ninh Du là một nhà khoa học đầy lý trí và hoàn toàn chỉ tập trung vào mục tiêu cứu loài người. Để làm được việc đó, ông đè nén bi thương, dùng người sống làm thí nghiệm, thậm chí chấp nhận chết để bảo vệ kháng thể. Từ thời điểm Ninh Du nghĩ chỉ cần Tư Nam và Chu Nhung sống sót, mình chết cũng chả sao, ai tìm ra kháng thể cũng được, tôi đã tha thứ cú lừa gạt mà ông ta dành cho Tư Nam. Một người đến mạng mình còn không thiết thì dăm thủ đoạn có ý nghĩa gì đâu. Sau khi thành công chế tạo vaccine, ông tự sát vì đã hoàn thành sứ mệnh. Trước khi chết, ông vẫn tính toán cho đội của Chu Nhung, dành tặng cho họ món quà cuối cùng. Văn phong truyện này cũng khác với Hoài Thượng bình thường, xen lẫn các đoạn gay cấn cao trào là những màn đấu khẩu khiến không khí bớt nghẹt thở, cũng như tạo hình ảnh khung cho đội Chu Nhung. Chấm 8.25 *** Review - xichvukhieuthien.wordpress.com Thật ra thì không còn nhớ gì để review, vì đọc truyện năm từ năm ngoái lận. Truyện này nằm vị trí thứ hai trong Danh sách đề cử 2017 trên tieuba, nên cứ an tâm đọc nhé. Nói về điểm đặc sắc: Bối cảnh tận thế kết hợp OAB nhưng có sự mới mẻ. Tính cách nvc mạnh mẽ, cuốn hút. Phải nói là tác giả đã rất thành công trong việc miêu tả nhân vật này: lạnh lùng, mạnh mẽ, quyết đoán, cô độc nhưng vẫn có nét rất đỗi dịu dàng. Diễn tả quá trình phiêu lưu mạo hiểm rất kịch tính, hấp dẫn. Cách miêu tả dàn nhân vật phụ tuy không quá xuất sắc, nhưng tạm ổn. Tình tiết OK, không có quá nhiều buff  hay lỗ hổng. Tính cách nv công ấm áp; tuy so với thụ có vẻ ít nổi bật, nhưng lại trái ngược với quá khứ và những con người thụ đã tiếp xúc; khiến cho sự yêu thích mù quáng của nvc với công không có vẻ khiêng cưỡng. Sự lưu manh, sự tốt bụng của anh là thứ, tuy không phải tốt nhất, nhưng là thứ nvc cần. Tình cảm đồng đội, anh em trong truyện rất ấm áp, rất cảm động. Đây cũng một điểm thành công khác của truyện. . Nói đến điều không thích ở truyện này: Có rất nhiều điểm nhỏ không thích (ví dụ như: tính cách công không nổi bật bằng nvc. Không khí giữa nvc và công còn thiếu một chút bốc lửa, kịch tính. Phản diện siêu mạnh, siêu mưu mô thế mà dàn nv chính diện trong tiểu đội vẫn giải cứu con tin thành công bằng vài lý do khá ngớ ngẩn; Dựa theo cốt truyện phát triển, thì về sau những tình tiết phiêu lưu ở đầu truyện trở nên khá dư thừa) nhưng những chi tiết rất dễ dàng lướt qua. Cái lỗ hổng to nhất trong truyện là Kết truyện (lại là kết truyện). Gã phản diện đã thành công thu hồi vac xin bán thành phẩm, thế nhưng não gã đột nhiên bị rút, yêu cầu với phe chính diện trao đổi vac xin với nvc. Sau một hồi đặt bẫy lại bị bẫy người, truy đuổi đánh đấm, phe chính diện thành công thu hồi vacxin giết chết phản diện. Cái thứ vô lý ở đây đấy là, gã phản diện là người nước ngoài, chạy qua TQ là để bắt lại Tư Nam đang bỏ trốn với vacxin. Giờ gã có được vacxin rồi, vậy sao không rút về nước, sau đó bắt đầu tiền hành nghiên cứu sản xuất vacxin rồi dùng số lượng lớn vacxin để đổi lấy Tư Nam. Thế nhưng không, gã chọn đối mặt trao đổi trên địa bàn TQ, địa bàn của đối phương. Trong khi đối phương là một tiểu đội, phía sau còn có một đội quân. Còn bên gã là 2, 3 người dị năng cấp cao. Cho dù gã là một tên biến thái, bị ám ảnh về Tư Nam và có vấn đề nghiêm trọng trên mặt tính cách. Nhưng gã không ngu, càng không bị hỏng não. Hành động trao đổi trên đất khách như vậy rất là thiếu não. Tổng quan: 7.5 *** [reviewĐM] BẤT TỬ GIẢ – HOÀI THƯỜNG – VŨ QUÁ TÍCH NIÊN  - saisaikim.wordpress.com BẤT TỬ GIẢ Tác giả: Hoài Thượng Editor: Vũ Qúa Tích Niên Thể loại : mạt thế, cường cường, abo, không có dị năng Đây là một tâc phẩm mới được edit gần đây với nội dung khá hay. Vẫn đề tài mạt thế ( mình vốn là fan của thể loại này ) nhưng không sử dụng hay khai phá dị năng mà thuần sử dụng vũ khí. Thêm cả yếu tố ABO làm phụ trợ khiến mình không thể không note vào list yêu thích của bản thân. Bước vào đầu, lời tựa đã gây cho mình tò mò khi tác giả trích từ Kinh Thánh : ““Thượng đế từ bi, người chào đón linh hồn mới đi vào cõi vĩnh hằng, nơi của ánh sáng, niềm vui của bầu trời do các thánh đồ cùng sáng tạo lên; Khi chúa Jesus ngự xuống lần nữa, những kẻ đã chết trong Đức Kitô nhất định sẽ đội mồ sống dậy đầu tiên, có được cuộc sống bất diệt.” Sau đó không dài dòng thêm nữa, tác giả trực tiếp miêu tả cảnh tận thế xảy đến với loài người. Và những người mạnh mẽ gan dạ mới có cơ hội tự giành lấy sự sống của mình. Nói về cốt truyện, ưu điểm thể hiện ở việc tác giả chăm chút cho nội dung. Các cảnh hành động miêu tả tỉ mĩ và khá đã mắt (có lẽ cũng phải nhờ đến công lao của bạn dịch giả nữa). Bên cạnh đó là sự cố gắng thêm thắt các tình tiết mới nhằm khiến Bất tử giả khác đi một chút so với những bộ tiểu thuyết đam mỹ khác. Tuy nhiên khá đáng tiếc về cách kết thúc. Đoạn kết theo mình thì hơi chóng vánh so với đoạn đầu quá hoành tráng và công phu. Điểm kết sáng nhưng không thỏa mãn. Boss cuối bị tiêu diệt không làm mình cảm thấy “đã”. Về nhân vật chính, yếu tố ABO từ đầu chỉ là phụ trợ không được triển khai sâu. Nếu phát triển và đẩy cao trào cũng như nhấn mạnh sẽ khiến tác phẩm trở nên đặc sắc hơn. Với mình, Bất tử giả của hiện tại vẫn còn khoảng trống để có thể bổ sung và chăm chút. Nhưng dù sao về mặt bằng chung, nội dung của nó vẫn không chê đi đâu được. Về cách sắp xếp cấu tứ ý tưởng được đầu tư và trình bày rõ ràng. Tình tiết có tăng có giảm hợp lý, các pha hành động miêu tả rõ và hay. Điều này chắc chắn sẽ lôi kéo người đọc đến giây cuối cùng. Và nó cũng là điều khiến mình đánh giá cao tác phẩm. Về hình tượng nhân vật, tuy không mới nhưng vẫn có nét đặc sắc riêng. Ban đầu Tư Nam là người lạnh lùng ít nói và cậu không tin tưởng một ai. Nhưng sau đó khi gặp đồng đội và Chu Nhung, rõ ràng đã có những hướng chuyển biến tốt đẹp hơn trong tâm thức. Việc hợp tác chiến đấu là một định mức để xác định Tư Nam dần có niềm tin trở lại vào con người. Trong này, Tư Nam đặc biệt ỷ lại Chu Nhung. Theo nguyên tắc khi A đánh dấu O, A sẽ chi phối đến tâm tư tình cảm của O. Từ trước lúc đánh dấu, Chu Nhung đã đối xử với Tư Nam có phần nhỉnh hơn so với các đồng chí khác. Chưa kể hai người còn một cố sự nho nhỏ dễ thương mà về sau Chu Nhung mới vô tình biết được. Về sau, đoạn thân phận của Tư Nam mình quả thật không thích lắm vì nó thật sự chưa quá mới lạ với mình. Nhưng bỏ qua phần đó, việc cả đội luôn cùng nhau chiến đấu mới thật sự làm mình mãn nhãn. Nói sơ về anh chàng Alpha Chu Nhung này một chút. Với ngoại hình sáng và có khí chất bản lĩnh của lãnh đạo, Chu Nhung dễ dàng có được sự tín phục của đồng đội. Họ chấp hành mệnh lệnh của Chu Nhung một cách tuyệt đối, ít khi nghi ngờ và luôn tin tưởng vào đội trưởng của mình. Chu Nhung có phần khác biệt hơn so với cách các tác giả miêu tả về một anh quân nhân trầm tính lạnh lùng. Chu Nhung ngược lạc là người có cá tính sôi nổi và miệng lưỡi hơn người. Nói không ngoa, Chu Nhung có thể được xem như là một cây hài trong Bất tử giả. Tình yêu của Chu Nhung và Tư Nam với mình là một phần rất nhỏ trong câu chuyện. Cách hai người cùng sóng vai chiến đấu ngược lại để lại cho mình ấn tượng còn cao hơn cả cách hai người yêu nhau và bên nhau. Đến đoạn cuối, màn cầu hôn giá như ấn tượng độc đáo hơn thì sẽ tốt biết mấy. Ví dụ một màn cầu hôn đậm chất quân nhân như việc Chu Nhung và Tư Nam so đấu tay đôi, ai chiến thắng sẽ được quyền cầu hôn đối phương chẳng hạn. Nhưng dù sao nói đi cũng vẫn phải nói lại. Các nhân vật đã hoàn thành khá tốt vai trò của mình trong câu chuyện này. Việc đặt các tình huống và tháo gỡ tình huống của tác giả đã phần nào làm mình cảm thấy hài lòng. Một điểm sáng nữa chính là việc tác giả đã viết đến một tương lai tươi sáng và giải mã bệnh dịch cho toàn cầu. Loài người vẫn còn có thể hi vọng vào tương lai. Và sống để phát triển tương lai đó. Với Bất tử giả, mình thật sự không biết nói gì hơn ngoài việc chỉ có thể giới thiệu sơ lược về nó. Những hồi hộp, căng thẳng và nghẹt thở của các pha hành động thì mình nghĩ người đọc tự cảm nhận sẽ tốt hơn là việc mình ngồi đây viết lan man dài dòng. Vậy nên hãy đọc thử nếu chưa đọc vì biết đâu Bất tử giả cũng sẽ trở thành một trong những bộ đam yêu thích như mình thì sao? *** Trước hết mình muốn nhấn mạnh rằng mọi người hãy đọc bộ này ngay điiiii, truyện quá là tuyệt vời luôn. Truyện lấy bối cảnh tận thế, ABO nhưng không có sinh tử, thụ là Omega nhưng tuyệt không yếu đuối, phải nói ẻm trâu bò y như siêu nhân mới đúng =))) Đặc điểm của thể loại ABO nổi bật nhất qua việc A-O vẫn bị hấp dẫn bởi chất dẫn dụ của nhau và so với Beta thì zombie cũng đặc biệt bị hấp dẫn nhất bởi A và O. Để dễ hiểu thì có thể nói thế này, nếu có một đàn zombie tấn công thì nếu mục tiêu giữa B và A chúng nhất định sẽ bị hấp dẫn bởi máu của A nhiều hơn, nhưng nếu trong lúc này có một O chảy máu thì mục tiêu của chúng sẽ tức khắc chuyển dời. Nhân vật chính của truyện là Tư Nam, một O con lai có cha mẹ là những nhà nghiên cứu virus thiên tài, từ bé cậu đã được mẹ tiêm cho đủ thứ kháng thể, để rồi cậu có thể miễn dịch với virus pandora – tác nhân gây ra nạn zombie và có sức khỏe, tốc độ, khả năng phục hồi vượt trội gấp bội so với người thường. Từ bé cậu đã bị huấn luyện như một công cụ chỉ biết tiêu diệt zombie, nếu trong lúc huấn luyện ấy cậu bị cắn thì sẽ bị trừng phạt bằng cách giật điện. Quá khứ của cậu gắn liền với những đau đớn do điện giật, với những giết chóc tàn khốc. Nhận thấy lý tưởng điên cuồng của nơi mình vẫn bán mạng, cậu lựa chọn phản bội, mang theo kháng thể trở về cố quốc, chỉ định đích danh Chu Nhung – chàng Alpha 10 năm trước từng bị cậu ‘lừa tình’ là người tới đón mình. Đáng tiếc máy bay rơi, virus zombie bùng nổ, cậu lại bị chấn động não mà mất trí nhớ, thế nhưng một O đơn độc như cậu lại vẫn thuận theo duyên phận mà cứu nhóm bộ đội 118 do Chu Nhung làm đội trưởng. Cả đôi bên đều tiêm thuốc để che giấu mình là A và O, ngụy trang bản thân thành những Beta. Họ gặp nhau giữa rừng zombie, kề vai chiến đấu, dần hiểu nhau và yêu nhau. Một Tư Nam “cô độc, phản xã hội, nguy hiểm” là thế vậy mà cậu có thể tự rạch tay mình để hút zombie cứu đồng đội, có thể bất chấp nguy hiểm một mình xông vào rừng zombie, có thể tự dâng máu mình để người khác nghiên cứu kháng thể. Tất cả những thay đổi ấy hẳn phải nhờ ơn Chu Nhung. Chu Nhung là dạng công trong đam mỹ mà mình chết mê chết mệt, y là gã bộ đội cao lớn, rắn rỏi, đáng tin, thế nhưng vẻ ngoài của y lại cà lơ phất phơ như một tên lưu manh, chỉ cần mở miệng thì phun ra những câu đảm bảo không phì cười thì cũng mất sạch cái hình tượng quân nhân đẹp trai rạng ngời trong một nốt nhạc =))) Tuy y là kiểu người mà trong hoàn cảnh nguy hiểm, cam go nhất vẫn có thể tung những bình luận khó đỡ nhưng về năng lực, chiến thuật và đặc biệt là tinh thần của một người lính thì chỉ có thể dùng từ tuyệt vời để miêu tả. Mình đã đọc một vài bộ truyện viết về sự tha hóa của con người khi kỉ cương, luật pháp sụp đổ bởi tận thế, thì ở đây tượng đài anh hùng được Hoài Thượng xây dựng quá đỗi cao đẹp. Họ mang trên mình sứ mệnh bảo vệ người dân, quyết không bỏ rơi bất kì ai, tin tưởng và vô cùng kiên định vào lý tưởng, vào nhà nước mà họ luôn muốn xây dựng. Tư Nam cũng có lúc đáng yêu lắm, cậu chỉ thích ăn đồ ngọt và cũng cần lượng đường lớn để nuôi cơ thể, thế nên lúc nào cũng thấy cậu trộm ăn kẹo, mật, hay khi phải cho em bé mới sinh bình sữa bột thì nuối tiếc ngập tràn trong mắt. Chu Nhung lưu manh là vậy nhưng cũng cưng chiều Tư Tiểu Nam hết mực, lúc nào trong túi cũng cất giữ kẹo cho Tư Nam. Khi thần trí Tư Nam bị kích thích mà lạc mất thì chính y cũng đơn độc tìm kiếm trong suốt 48h giữa một thành phố cả triệu zombie. Tình yêu trong truyện không phải điểm nhấn chính, nhưng bạn sẽ không bao giờ thấy thiếu vắng nó bởi trong từng hành động, trong từng câu nói của đôi bên đều thể hiện tình cảm của mình, không sến súa - có chút bỉ bựa - nhưng lại vô cùng dễ thương. Điều đáng tiếc nhất ở truyện có lẽ là cái kết quá rập khuôn, đơn giản như những bộ phim mà chúng ta thường thấy, không hề dở nhưng mình cứ muốn nó dài hơn, đặc sắc hơn so với nội dung vừa hấp dẫn, vừa gay cấn xuyên suốt cả câu chuyện. Mình không muốn rv quá chi tiết nội dung bởi thật lòng muốn mọi người tự trải nghiệm cái hay của câu chữ, cái lưu manh mặt dày lầy lội của sói xám Chu Nhung, cái vẻ cô độc như một con thú hoang nhưng cũng ngoan ngoãn như mèo nhỏ của Tư Nam, cái lầy lội, hài hước, đáng yêu, chân thành, đồng đội, hy sinh của bộ đội 118 và của quân đội trong “Người bất tử”. Tóm lại là hãy đọc ngay điiii, nếu trúng mìn trúng lôi trúng zombie gì gì đó thì cứ quay về đây có mình chịu trách nhiệm =)))) Mời các bạn đón đọc Người Bất Tử của tác giả Hoài Thượng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lao Tù Tuyệt Vọng
Bối cảnh của tiểu thụ: Nhà thuộc tuýt giàu xổi, ngoài nhìn có vẻ giàu nhưng thực ra đã nghèo đến mức không thể nghèo hơn, cha tiểu thụ rất sĩ diện và mê tiền, vì thế bán tiểu thụ cho đám đầy tớ của tiểu công. Tiểu thụ được mang về lâu đài của tiểu công. Nói chung là gia đình không hạnh phúc  Tiểu thụ tên là Y Mạn. … Bối cảnh của tiểu công: Là chúa tể ma cà rồng, đang trong trạng thái ngủ đông. Lúc tiểu thụ tới vẫn chưa tỉnh dậy. Mà lúc dậy xong vừa nhìn thấy tiểu thụ đã rất thích, sau đó chuyển sang yêu luôn. Tiểu công tên là Arx. Là hoa hoa công tử trong truyền thuyết, có lối sống trụy lạc vất vưởng điển hình của quý tộc. Trong lâu đài đó ai cũng yêu Arx, vâng, tất nhiên lúc này, trừ Y Mạn ra. ... Tổng hợp hai bối cảnh lại, ta có: truy thê + cường thủ hào đoạt + ngược thân ngược tâm. Tóm tắt vòng đời tác phẩm: Tiểu công yêu tiểu thụ, tiểu thụ lại không yêu tiểu công. Hai đứa rượt đuổi nhau hết ngày này qua tháng khác. Tiểu công dùng sức mạnh ép tiểu thụ cùng mình ở một chỗ. Khi em nó trốn thoát, muốn tự tử… vân vân, thì bắt lại rồi giở trò trừng phạt. Motifs vô cùng quen thuộc trong một bộ đam mỹ gắn tag “cường thủ hào đoạt” đúng không nào  Nhưng nếu thế thì cũng chẳng có gì đáng nói, cái đáng nói ở đây, tiểu công là một quỷ súc não tàn ngu lol công !! Arx là một tên công rất tồi. Mình không quan trọng chuyện sạch hay không sạch lắm nhưng vẫn không thể nuốt nổi tên khốn nạn ngu lol công này. Sau khi Y Mạn yêu Arx, mình cứ tưởng chuỗi ngày khốn khổ của em nó đã kết thúc rồi cơ, nhưng thực ra là không nhé. (o_ _)o Nhắc lại, Arx là hoa hoa công tử, mọi ma cà rồng đều thích hắn ta. Vì thế... cuộc sống truỵ lạc của hắn vẫn chưa kết thúc. Mình cũng chẳng hiểu nổi logic của tác giả? Khi không lại cho Arx XXOO kẻ khác rồi mua ong bán mật trước mặt Y Mạn mà không vứt cho hắn một tí sám hối nào? Đây là loại công mà mình ghét nhất. Mình đã suýt trào máu họng khi đọc đến tình tiết cẩu huyết mấy chương cuối. Và lí do biện hộ cho cái tật thích "một tay ôm cả rừng hoa" của Arx là "không biết cách yêu" ??? ( ̄□ ̄) Tại sao vậy tác giả? Tại sao? Nói chung truyện này nếu dừng ở lúc Y Mạn chấp nhận Arx thì còn tạm được. Mấy chương cuối tác giả làm mình tụt mood quá. Ước gì mình dừng lại sớm hơn. T__T Nếu như bạn có ý định nhảy hố bộ này mà lại sợ máu chó thì chỉ nên dừng lại đúng lúc hai đứa chấp nhận nhau thôi nhé. Mình khuyên chân thành đó. (T▽T) Hôm nay mình không định trích dẫn nhiều, vì hứng thú của mình đã bị máu chó dập tắt rồi, nên chỉ dẫn ra vài đoạn thế này để cảnh báo những bạn chuẩn bị nhảy hố để lên sẵn tinh thần thôi : “Lúc vào trong, y lại chứng kiến một cảnh tượng cực kỳ khó chịu. Arx luôn miệng nói yêu mình, lại đang dịu dàng vuốt ve gương mặt của Philistines đang rúc vào trong ngực hắn. Y Mạn lẳng lặng đứng nhìn, y muốn xem xem hai người kia rốt cuộc tới lúc nào mới phát hiện ra chính mình. Quả nhiên, Arx là người đầu tiên nhìn thấy Y Mạn. Hắn nở nụ cười khờ dại, vươn tay vẫy gọi Y Mạn đang đứng ở cửa. “Lại đây, Y Mạn.” .... “Y đứng lên đi tới đại sảnh. Lần này, còn chưa tới nơi thì đã thấy Arx đang ở trong hoa viên, hắn đang ôm một nữ ma cà rồng khác, bàn tay trêu đùa trên cơ thể của cô ta, cũng hôn cô ta như đã từng hôn y. Y Mạn không tiến lên, y xoay người nhìn Philistines đang đi theo phía sau mình. Gã đang cười đến hả hê, khiến Y Mạn cực kỳ không thoải mái.” __________ Bạn đủ can đảm đọc “Lao tù tuyệt vọng chứ”? Riêng mình là lúc đọc lại truyện để tìm trích dẫn là mình muốn hộc máu lần hai rồi đó  Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Vân Tiệp Dư *** Y Mạn là đứa con riêng trong một gia đình quý tộc hết thời. Chàng trai ấy có cá tính trầm lặng như đôi mắt u buồn sâu thẳm của mình vậy. Dù mang một vẻ đẹp như điêu khắc song cá tính lặng lẽ kia khiến cuộc sống của Y Mạn vẫn luôn như một chiếc bóng âm thầm trong sự ganh ghét của mẹ kế và sự ghẻ lạnh của người cha thân sinh. Y Mạn sẽ mãi mãi là chiếc bóng như vậy nếu không có một ngày người phụ nữ Amelia với làn da tái nhợt đã chọn Y Mạn làm một trong những người hầu của công tước. Trong tòa lâu đài quỷ dị, nhóm thiếu niên người hầu cùng vào với Y Mạn cứ từng người từng người biến mất. Cho đến một buổi tối, Y Mạn - người cuối cùng còn sống sót cũng đến lượt vào hầu chủ nhân. Chủ nhân của tòa lâu đài - Arx mang hình thể một thiếu niên 17 tuổi với đôi mắt màu hoa Lan Tử La, làn da tái nhợt và gương mặt khiến người ta không thể dời mắt. Thiếu niên ấy là thiên sứ... hay ác ma...? Mới đọc thể loại với 1,2 chương đầu còn nghĩ là kiếm được bộ ma cà rồng hay ho, ai dè đọc được nửa đã thấy nguyên xô máu cún tạt vô mặt :(( Công trong truyện 400 tuổi cơ mà chắc do ngoại hình bên ngoài là tuổi 17 nên cũng ấu trĩ y cái bề ngoài luôn hay sao ấy =.='' Ẻm học phải ông thầy dạy ngu mà không tự ngộ ra, cứ tin 100% cái lý thuyết "yêu ai là phải tổn thương người đó" rồi đem ra thực hành trên người bé thụ :)) Vâng, ngâu si đến thế là cùng. Lại nói đến em thụ, đúng như phần tui ghi trên thể loại, chả biết xếp ẻm vào loại nào. Bảo là quật cường thụ thì không, dẫu ẻm bị thằng nhóc ngâu si công hành lên hành xuống từ nhìn người khác cầu xin mà bất lực đến tự tay chặt xác người rồi thậm chí là nhìn bà mẹ kế chết trước mặt cơ mà vẫn đùng một cái phát hiện ra trái t(r)ym em vẫn rung rinh dù anh giẫm đạp. Bảo là nhu nhược thụ cũng không đúng lắm, dẫu con t(r)ym em chỉ vì anh mà nhảy thì ẻm vẫn quyết đoán bỏ đi, thậm chí là nhiều lần tìm cái chết. Túm quần, cả bộ truyện là một nồi máu cún với tính cách nhân vật nửa nạc nửa mỡ, thêm một thằng cực phẩm tra công chỉ biết hành hành hành, lúc chiếm được trái t(r)ym thụ rồi còn không yên phận mà còn ngủ hết con này đến thằng khác chỉ để thụ thổ lộ trước (- Cái lý do quần què gì vậy!? - Không hổ là ngâu si công mà!!). Chả hiểu sao mị đọc hết được bộ này luôn, chắc là do edit khá tốt đi -_- *Đánh giá truyện: 2/10 *Đánh giá edit: 7.5/10 An Jing Mời các bạn đón đọc Lao Tù Tuyệt Vọng của tác giả Tiểu Hắc Tử.
Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)
Văn Án: Quý Ngôn đã chết. Không hiểu sao trở thành một du hồn. Không nghĩ tới lúc sống đã dây dưa không rõ, đến khi chết còn muốn dằn vặt nhau không ngừng. Chỉ tiếc là —— Cuộc đời của người kia còn rất dài. Còn nhân sinh Quý Ngôn đã kết thúc. “Tôi đã chết rồi” là câu chuyện ngược tâm mình đọc lại gần đây và rất muốn giới thiệu tới bạn đọc yêu thích đam mỹ. Truyện mở đầu như đúng cái tên của nó, nhân vật thụ đã qua đời và chỉ xuất hiện như một u hồn còn quanh quẩn chốn nhân gian. Từ đó, cậu mới dần vén được bức màn bí ẩn để có thể hiểu được tất cả những nguyên nhân dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay cho chuyện tình giữa cậu và nhân vật công. Với mình nhân vật công rất đáng thương, vì tai nạn mất đi trí nhớ, quên đi tất cả về người mà anh từng yêu. Giá như khi đó anh có thể gặp lại thụ, mình tin chắc rằng dù nhớ ra hay không, cái người mang tên “Quý Ngôn” ấy vẫn sẽ là ma chướng vây lấy trái tim anh. Yêu cậu? Chẳng phải dù gặp lại đã là 7 năm sau, dù cậu chỉ là một hồn ma hiện lên lúc 3h sáng nhưng anh vẫn không thể rời mắt khỏi cậu đấy thôi? Tiếc rằng trên đời không có giá như. Câu chuyện có lối hành văn giản dị nhưng thấm vào tim gan đến từng chi tiết, tác giả khéo léo viết nên nỗi đau đớn đầy bi kịch của hai con người yêu thương nhau thiết tha nhưng lại bị cuộc đời, bị định kiến, bị hoàn cảnh tách rời. Quý Ngôn vừa đáng thương vừa đáng trách, nếu cậu mạnh mẽ hơn, tìm Tần Vị sớm hơn, có lẽ kết cục của câu chuyện sẽ không bi thương đến vậy. Tuy nhiên phần ‘thương’ mà cá nhân mình dành cho cậu lại lớn hơn phần ‘trách’ rất nhiều, bởi lẽ, khi mà cậu biết tất cả sự thật, biết Tần Vị thật ra không hề muốn lìa xa mình thì mọi chuyện đã chẳng thể vãn hồi nữa rồi. Còn Tần Vị thì sao, anh bị thương dẫn tới mất trí nhớ quên đi người mình yêu, nên trách anh hay nên thương anh đây? Mình nhớ có chi tiết thụ hỏi công về người con gái ở bên công sau này, đọc tới đó mình vừa thấy chua xót, lại vừa thấy day dứt… [Quý Ngôn hỏi: “Tại sao anh còn lên giường với người phụ nữ đó?” “Cũng không biết nữa! Chỉ là nghe thấy tên cô ấy thì không khác nào trúng phải mê dược?” “Cô ấy tên gì?” Tần Vị nói: “Quý Ngôn.” …] Chỉ là một cái tên mà thôi, cái tên mà anh yêu và khắc vào đầu tim đã khiến anh ngờ nghệch ngộ nhận về tình yêu, khiến cho nút thắt của câu chuyện ngày càng lớn, khiến cho tình yêu của họ ngày càng mong manh. Mình thương Tần Vị vô cùng, suy cho cùng anh ấy là kẻ phải hứng chịu hết bi thảm sau cùng, vô tình chặt đứt sợi dây tình yêu của bản thân, người anh yêu nhất đã chết, còn ‘phản bội’ tình yêu của chính mình….. Câu chuyện không lấy đi nước mắt của mình, nó chỉ là cảm giác đau buồn rưng rưng nói khóe mắt, để rồi mỉm cười với một kết cục tươi đẹp cho cả hai nhân vật. Không phải HE, không phải BE mà là một kết thúc đầy hoa mộng và mong ước. *** CẢNH BÁO: - TRUYỆN KHÔNG CÓ H - ĐỒNG RÂM ƯA THÍCH NGỌT NGÀO HƯỜNG PHẤN ĐỀ NGHỊ CÂN NHẮC THẬT KĨ TRƯỚC KHI XEM - THỤ LÀ HỒN MA, CÔNG CHỈ CÓ THỂ NGHE, NHÌN, CHẠM VÀO THỤ TRONG KHOẢNG 2 GIỜ ĐẾN RẠNG SÁNG, BẠN NÀO SỢ MA HAY DỊ ỨNG THÌ CŨNG VUI LÒNG CÂN NHẮC THẬT KĨ TRƯỚC KHI XEM (Cái chi tiết này mình nhớ không rõ lắm, bạn nào thấy sai thì chỉ để mình sửa lại nhé) TÓM TẮT: Nếu người ngươi yêu hứa chỉ đi hai năm rồi trở về, ngươi có tình nguyện ở lại chờ đợi hay không? Nếu người hứa yêu ngươi hết quãng đời còn lại nay đã quên mất ngươi, hắn ta lấy vợ, sinh con, sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, liệu rằng ngươi có thể hay không tha thứ cùng chúc phúc? Nếu như Quý Ngôn có thể quay lại thời khắc lần đầu gặp gỡ Tần Vị, nếu như Quý Ngôn không tự sát, nếu như Tần Vị làm tròn lời hứa sẽ trở về, thì phải chăng giữa hai người bọn họ sẽ là một kết cục khác viên mãn hơn, tròn đầy hơn? Tiếc thay nhân sinh vốn chẳng có nếu như, Quý Ngôn và Tần Vị vĩnh viễn không thể như lúc ban đầu... ĐÁNH GIÁ: + 7.5/10 cho toàn bộ tác phẩm và 8.5/10 cho nhà edit, cái cách chủ nhà chuyển ngữ câu từ thật sự gây ấn tượng bởi lẽ edit một tác phẩm ngược luyến kết BE là một điều rất không dễ dàng, nó đòi hỏi người làm phải có vốn từ nhất định, phải cảm được nỗi đau của từng nhân vật mới có thể truyền tải trọn vẹn những gì tác giả muốn thể hiện, và nhà Bonne Nuit đã không làm mình thất vọng. + Tuyến nhân vật: _Nhân vật thụ: Quý Ngôn Tôi nghĩ rằng độc giả sẽ chia thành hai quan điểm khi nhắc tới nhân vật này. Một là Quý Ngôn đã quá ngu ngốc khi quyết định tự sát, bởi vì sau khi xuất ngũ Tần Vị gặp tai nạn, anh ấy quên mất Quý Ngôn là ai, người nhà và bạn bè che giấu, rằng trong cuộc sống của Tần Vị, Quý Ngôn không tồn tại, rằng anh thẳng, anh phải lấy vợ sinh con cho nên xét về khía cạnh khách quan Tần Vị không có lỗi. Sai lầm ở đây chính là Quý Ngôn quá nhu nhược, nếu như khi ấy anh mạnh mẽ vạch trần tất cả, kiên quyết đi tìm Tần Vị thì tôi tin chắc rằng Tần Vị sẽ nhớ ra Quý Ngôn và hai người bọn họ sẽ vẫn hạnh phúc, Quý Ngôn sẽ không chết một cách vô ích như vậy, cái chết của anh để lại nỗi đau quá lớn cho đứa em trai cùng cha khác mẹ là Quý Trạch, người đã luôn ở bên che chở, lo lắng cho anh trong khoảng thời gian bảy năm mà Tần Vị ra đi không lần nào trở về. Cho nên Quý Ngôn quá ích kỉ, vì tình yêu mù quáng mà hi sinh bản thân, làm đau những người thân cận, có đáng hay không? Hai là Quý Ngôn không ngốc, chỉ là anh chọn cho mình một sự giải thoát, bởi lẽ Tần Vị đã lấy cắp đi tất cả tuổi xuân của Quý Ngôn, cho dù Tần Vị không trở về Quý Ngôn vẫn như cũ sống trong căn nhà mà hai người từng ở, mãi như thế cho tới khi già đi rồi chết trong cô độc, nếu kết cục là như thế thì không bằng tự sát cho rồi, đỡ phải dằn vặt khổ sở mãi, cũng bởi vì Quý Ngôn yêu Tần Vị rất nhiều, vì yêu cho nên muốn người mình yêu hạnh phúc, cho nên Quý Ngôn đồng ý với mẹ của Tần Vị rằng anh sẽ không phá vỡ hạnh phúc gia đình của người anh yêu, rằng anh trả tự do cho người ấy, rằng anh cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vĩnh viễn không đi tìm người thương. _Nhân vật công: Tần Vị Thật sự, tôi yêu cái cách mà tác giả để Tần Vị bước vào cuộc sống của Quý Ngôn, dịu dàng và đầy tình cảm. Anh lặng lẽ ở cạnh Quý Ngôn khi mẹ Quý Ngôn qua đời, anh lẳng lặng dùng thời gian của chính mình dâng tặng những gì đẹp đẽ nhất cho Quý Ngôn, thậm chí dù cho anh quên mất Quý Ngôn là ai thì sâu thẳm đâu đó trong linh hồn anh, anh vẫn yêu Quý Ngôn sâu đậm, nếu không sao anh lại đặt tên con của mình là Tần Nhất Ngôn - Cả cuộc đời này yêu mình Quý Ngôn, chỉ là dù có cố đến đâu Tần Vị vẫn thua một thứ gọi là duyên phận, mà giữa Tần Vị và Quý Ngôn chính là nghiệt duyên, cho dù sau này Tần Vị nhớ ra tất cả, anh hứa sẽ sống cô độc chờ đợi Quý Ngôn 7 năm y như cái cách người anh yêu nhất chờ anh khi còn sống rồi sau đó anh sẽ đi theo Quý Ngôn, nhưng liệu rằng sau khi Tần Vị tự sát với 5 vết cắt trên tay, anh có thể một lần nữa gặp lại Quý Ngôn? Hay là Quý Ngôn sớm đã uống chén canh Mạnh Bà, luân hồi chuyển thế, đã không còn nhớ Tần Vị là ai, sẽ không đau, không hận, không thống khổ như bây giờ. Kết cục của bọn họ chỉ e chính là bỏ lỡ cả đời. _Nhân vật em trai thụ: Quý Trạch Tôi dành rất nhiều tình cảm cho cậu em này, dù cho thứ tình cảm mà cậu ấy dành cho thụ không chỉ đơn thuần là anh em nửa dòng máu. Quý Trạch từ một đứa nhỏ cái gì cũng không biết, lớn lên trong lời căn dặn của mẹ rằng hãy đối xử tốt với Quý Ngôn vì Quý Ngôn là anh trai của cậu, và cũng vì mẹ của cậu với vị trí là bạn thân đã cướp đi cha của Quý Ngôn, bà đã khiến đứa nhỏ ấy không được hạnh phúc, thế nên bà muốn con trai bà đem đến sự ấm áp cho nó. Thế là Quý Trạch trưởng thành, cậu dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ người anh trai đáng thương này, cậu quỳ gối dập đầu tạ ơn lễ Phật chỉ vì các Ngài để cho cậu nhìn thấy anh lần nữa, và cũng vì các Ngài để cho cậu nghe được từ người anh đã chết của mình nói rằng nếu có kiếp sau anh ấy nguyện yêu cậu, nếu có kiếp sau Quý Ngôn sẽ mãi mãi là của Quý Trạch. Một lời hứa giữa người và hồn ma ấy vậy mà lại đổi lấy một cuộc sống yên bình cho Quý Trạch tới khi già và chết đi, thứ tình cảm vượt qua luân thường đạo lí ấy thế mà cứu rỗi cả một đời người... _Nhân vật mẹ của công: Khi bà đau khổ dọn dẹp căn phòng nơi mà Tần Vị tự sát, tôi bật khóc vì thương cho một người mẹ làm tất cả vì con cái để rồi nhận ra rằng năm xưa bà sai lầm biết bao. Giá như khi ấy bà không ngăn cản Quý Ngôn thì có lẽ con trai bà sẽ không chết cũng không đau khổ sống bảy năm trời mà như cái xác không hồn. Bà không hận Quý Ngôn đã cướp đi con trai bà, bà hận là hận chính mình độc ác, nhẫn tâm chặt đứt hạnh phúc của Tần Vị, để rồi giờ đây hai đứa nhỏ vĩnh viễn rời khỏi thế gian, bà chẳng hay tụi nó có thể hay không gặp lại nhau, bà chỉ biết thời không của hai đứa con trai vĩnh viễn dừng lại tại căn phòng này... « » 。。。。๖ۣۜLAM 。。。。« » “๖ۣۜTa nguyện ý dùng tánh mạng của mình để đi đổi lấy yêu. Mặc cho tình yêu này, đã tựa như đóa hoa tan tác theo bụi trần.” *** Qúy Ngôn chết rồi. Ở cổ tay có vết dao cắt thật sâu. Thân thể đã mất đi độ ấm, không còn di chuyển được nữa. Nhưng mà, linh hồn của anh vẫn còn. Không biết lí do vì sao, Qúy Ngôn chết, nhưng linh hồn thoát ra không có chỗ để đi. Bất tri bất giác, anh thấy mình ở nhà Tần Vị. Tần Vị, người mà Qúy Ngôn yêu sâu đậm. Đến khi cắt tay tự tử, vẫn thủy chung hướng về bức tranh có vẽ Tần Vị. Có lẽ Tần Vị không biết, Qúy Ngôn đau lòng và tuyệt vọng như thế nào. … Tần Vị yêu Qúy Ngôn. Qúy Ngôn cũng yêu Tần Vị. Thế nhưng Tần Vị bị tai nạn, quên đi Qúy Ngôn. Qúy Ngôn bảy năm chờ đợi Tần Vị trong vô vọng. Còn Tần Vị lại đi lấy người khác. Qúy Ngôn vẫn luôn đợi Tần Vị nhớ ra mình, tới kéo anh ra khỏi quãng thời gian tăm tối đó. Nhưng mà bảy năm đó, chỉ có Qúy Ngôn ngốc nghếch chờ đợi một Tần Vị không bao giờ đến. Anh cuối cùng vẫn là đợi không được. Giống như Qúy Trạch - em trai anh nói với Tần Vị: “Anh trai tôi rốt cuộc không đợi được anh.” ... Mình đã đọc khá nhiều truyện SE, nhưng chỉ đến “Khi thế giới không còn ánh sáng”, mình mới được trải nghiệm cảm giác khóc từ đầu truyện tới cuối truyện là như thế nào. Tình yêu của Qúy Ngôn dành cho Tần Vị rất lớn, lớn đến nỗi nhiều lúc mình còn tự hỏi tại sao một người có thể yêu một người đến vậy. Nghe nói, linh hồn người chết nếu vẫn còn ở lại nhân gian không chịu biến mất, chỉ có thể là bởi vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Mà tâm nguyện của Qúy Ngôn, chính là Tần Vị. Qúy Ngôn chết đi, mà vẫn giống như trước, vô hình trước mắt Tần Vị - đã quên mất Qúy Ngôn, hàng ngày quan sát Tần Vị, lo lắng cho Tần Vị, bất lực vì Tần Vị. Thời gian duy nhất Qúy Ngôn có thể xuất hiện trước mắt người khác, chính là vào khoảng thời gian trước khi chết ba mươi phút. Lúc này, Tần Vị đã nhìn thấy Qúy Ngôn. Nhưng hắn lại hỏi Qúy Ngôn: “Anh là ai?” Chuyện Qúy Ngôn yêu Tần Vị, không ai là không biết. Mà Tần Vị lại cứ thế quên đi. … Chuyện gì đau lòng hơn, bị người mình yêu nhất quên đi hay nhớ lại người mình yêu đến tê tâm liệt phế khi người đó đã chết? Bốn tháng sau khi Qúy Ngôn ra đi, Qúy Trạch dứt khoát đem toàn bộ ảnh Qúy Ngôn vẽ Tần Vị trong suốt bảy năm cho Tần Vị. Qúy Trạch muốn Tần Vị phải sống trong ăn năn đau khổ. Nhưng mà, Tần Vị vẫn không nhớ ra. Chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn. Việc yêu Qúy Ngôn đối với Tần Vị, như đã trở thành bản năng. Tần Vị bị tai nạn, không nhớ ra Qúy Ngôn. Nhưng người phụ nữ lên giường cùng hắn hôm đó, được Tần Vị để ý, cũng là bởi vì trùng tên với Qúy Ngôn. Mãi sau này, khi Tần Vị nhớ lại, thì bọn họ thực sự như Qúy Ngôn nói, không thể quay lại được quãng thời gian đó nữa. _________________________________________ “Cậu ấy vẫn luôn vẽ con, cậu ấy vẫn luôn nhớ con, cậu ấy vẫn luôn chờ con trở về.” Tần Vị chậm rãi nói. Lúc trước, chỉ cần nhìn những bức tranh này thôi, hắn đã cảm thấy đau lòng, mà hiện giờ hắn đã nhớ lại tất cả. Một vài hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu, theo đó chính là những ký ức vô cùng rõ nét. Tất cả những ký ức đẹp đẽ quý giá nay lại trở nên đau thấu tim, xé rách linh hồn hắn: “Con đã nói chỉ cần một mình cậu ấy, con đã nói muốn kết hôn với cậu ấy…” Nhưng mà, hắn đều đã quên, hắn quên Quý Ngôn ở xó xỉnh ấy, khiến Quý Ngôn lặng lẽ đợi mình bảy năm, mãi đến khi chết. “Con bảo cậu ấy chờ con, con nói với cậu ấy nửa năm sau con sẽ trở lại, là con bảo cậu ấy chờ con.” Ánh mắt Tần Vị vừa bi ai vừa tuyệt vọng. “Nhưng con lại không trở lại, con… con lại không trở lại.” ... “Mẹ, con nhớ con đã từng nói với mẹ, chờ… chờ hai năm sau con về, con sẽ kết hôn với Quý Ngôn, sau đó mở một công ty ở thành phố X. Con sẽ nuôi Quý Ngôn, để cậu ấy tiếp tục vẽ tranh, để cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Con sẽ luôn yêu chiều Quý Ngôn, trân trọng cậu ấy, để cậu ấy biết yêu Tần Vị tuyệt đối là việc làm đúng nhất trong đời cậu ấy.” Tần Vị run giọng nói, sau đó chậm rãi nhếch miệng một cách trào phúng: “Ai ngờ, đây lại là điều sai nhất mà Quý Ngôn từng làm.” “Nếu như không phải là yêu con, Quý Ngôn sẽ không mãi núp trong ngôi nhà trọ nhỏ hẹp kia chờ con trở lại; nếu như không phải là yêu con, Quý Ngôn sẽ không mãi nhớ con, vẽ hình con suốt bảy năm ròng; nếu như không phải là yêu con, cậu ấy sẽ không lẻ loi ở lại nơi đó chỉ vì không muốn phá hoại gia đình và sự nghiệp của con; nếu như không phải là yêu con, cậu ấy sẽ không… mãi đến lúc chết, vẫn nhìn tranh con.” Nói đến cuối cùng, sợi dây kéo căng trong đầu Tần Vị dường như rốt cuộc cũng đứt phựt. Tần Vị thở hổn hển, nước mắt tràn khỏi vành mắt đỏ bừng. Tần Vị sao nỡ. Tần Vị có thể chịu mệt, chịu đau, chứ cũng không muốn Quý Ngôn phải chịu một chút thương tổn nào.” ___________________________________ Thực sự ngay từ đầu khi bắt đầu đọc truyện này, mình đã biết, từ khoảnh khắc Qúy Ngôn rạch tay tự sát, anh và Tần Vị đã không còn cơ hội hạnh phúc nữa. Một người một ma, yêu nhau cỡ nào cũng không thể ở bên nhau. Chia lìa là điều khó tránh khỏi. Thử hỏi có bao nhiêu đau lòng? Qúy Ngôn, rốt cuộc cũng sẽ tan biến. Anh vốn không còn là người của thế giới này nữa. “Thời gian rốt cuộc đến ba giờ sáng, mà thân hình Quý Ngôn đã trong suốt đến gần như hoà vào màn đêm. Quý Ngôn quay đầu nhìn về phía hồ nước dưới trời đêm, giọng nói vừa hư ảo vừa yếu ớt, tựa hồ vừa ra khỏi miệng đã vỡ tan trong không khí. “Tần Vị, cậu biết mà.” Anh chậm rãi quay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười, lặng yên nhìn Tần Vị. —— Tôi yêu cậu. Tần Vị lẳng lặng nhìn thân thể Quý Ngôn dần dần biến mất, hắn gắng sức mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn Quý Ngôn, nhưng bóng hình Quý Ngôn tựa như bị gió phút chốc thổi tan, sau đó hoà vào màn đêm. Chiếc nhẫn trên ngón áp út Quý Ngôn lẻ loi rơi xuống mặt cỏ. Trước người hắn không còn một bóng người, chỉ còn lại một chiếc nhẫn yên lặng nằm dưới đất.” … “Trên đời này, đã mãi mãi không còn Quý Ngôn.” _______________________ “Khi thế giới không còn ánh sáng” thực sự là một câu chuyện rất buồn. Có nên trách Qúy Ngôn hèn nhát yếu đuối, chỉ biết chờ đợi mà không đi tìm Tần Vị không. Có nên trách mẹ Tần Vị đã khiến hai người bảy năm cách trở hay không. Có nên giận tất cả mọi người không nhắc Tần Vị nhớ lại tình yêu của hắn, để hắn sống không mảy may hay biết Qúy Ngôn suốt bảy năm hay không… Tất cả nhân vật trong câu chuyện này đều rất đáng thương. Qúy Trạch vì Qúy Ngôn làm đủ mọi thứ, cuối cùng vẫn phải ra đi trong cô độc. “...hãy cho em kiếp sau của anh, anh nhé.” Mẹ Tần vì lỗi lầm của mình mà mất đi đứa con trai mình yêu nhất. Khi đọc đến đoạn mẹ Tần bước vào căn hộ của Tần Vị sau khi Tần Vị chết, thương bác rất nhiều. Thực sự có muốn giận cũng không giận nổi. Cha mẹ nào chẳng mong muốn những gì tốt nhất cho con. Nhưng cái tốt nhất của bà, lại đổi thành sự đau khổ cho cả Tần Vị và Qúy Ngôn. Tất cả mọi người, đều không thể quay đầu lại nữa. Kiếp sau… liệu có còn kiếp sau… _____________________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Hy tần Mời các bạn đón đọc Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi) của tác giả Mộng Thường Uyển.
Kịch Bản Không Phải Như Vậy
Có thể dùng ba câu để khái quát câu chuyện này: Tra công ngược tiện thụ. Tiện thụ tâm như tro tàn, rời khỏi tra công. Tra công hoàn toàn tỉnh ngộ, ờ, vậy tôi đi tìm người tiếp đây, bye bye~ Khoan đã — ngược tra công đâu? Tra công biến trung khuyển đâu? Kịch bản không phải như vậy á á á á! --- Trích đoạn chương 1: Trác Phồn vừa xách theo một túi lớn đồ tươi và rau dưa bước ra từ siêu thị đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen vô cùng quen mắt đậu trước cổng, người đàn ông trong xe hạ cửa sổ xuống, quăng cho cậu một cái nhìn lướt qua, phun ra hai chữ: “Lên xe.” Trác Phồn chui vào xe, ngồi vào chỗ của mình, ôm hai cái túi lớn nhìn hắn từ kính chiếu hậu, trong mắt có chút ngạc nhiên vui mừng: “Sao anh lại tới đón em?” Lái xe rất nhanh, Tiêu Hàm nhìn thẳng con đường phía trước, thuận miệng đáp: “Hôm nay Thần Lễ về nước, năm giờ máy bay hạ cánh, anh đi đón, cùng nhau ăn một bữa cơm, tẩy trần cho cậu ấy.” Nghe thấy cái tên Thần Lễ, trong lòng Trác Phồn chợt căng thẳng. Trong vô thức, ngón tay nắm lấy túi plastic siết chặt lại, ngoảnh lại nhìn nửa gương mặt lạnh lùng của Tiêu Hàm, dò hỏi: “Hay về nhà, em nấu cơm cho hai người ăn nhé? Em vừa mua một khúc xương tươi lắm, có cả…” “Không cần, anh đặt bàn trước ở một nhà hàng Pháp rồi.” Tiêu Hàm cắt giọng cậu, kéo kéo cà-vạt thắt hơi chặt, nở một nụ cười bất đắc dĩ hiếm thấy: “Cái tên Thần Lễ kia ở Pháp lâu, sợ là ăn không quen đồ ăn Trung Quốc.” Trác Phồn nhìn vào nụ cười kia, cả người hơi cứng lại. Tiêu Hàm chưa bao giờ cười với mình như thế, chiều chuộng như thế, chói mắt như thế. “Hình như trước kia anh từng nói… Anh ấy có nét giống em?” Trác Phồn dò hỏi. “Không.” Tiêu Hàm nghiêm túc sửa lại: “Là em giống cậu ấy, nhưng cũng chỉ là có nét thôi.” “…” Túi thức ăn tươi sống trong lòng xem ra là mua phí rồi. Cảm giác lạnh giá tỏa ra từ bàn tay cậu. Tiêu Hàm đương nhiên sẽ không để ý những chuyện nhỏ nhặt như thế. Trên thực tế, sau khi kêu Trác Phồn lên xe, hắn còn chưa nhìn cậu được một cái. Hốc mắt Trác Phồn hơi hồng lên, em tốt với anh như vậy, vì sao đến bây giờ trong lòng anh vẫn chỉ có Lương Thần Lễ? --- Đọc sơ qua đoạn đầu của chương 1, mọi người nghĩ đây lại là áng văn cẩu huyết về “tra công - tiện thu -> tiện thụ tâm như tro tàn -> tra công hối tiếc không kịp -> sau đó biến thành tình tiết kinh điển: Tra công biến thành trung khuyển – tiện công” ư? No no no, hoàn toàn không phải vậy nhe. Mà tình tiết chính của câu chuyện này chính là: tra công - tiện thụ -> tiện thụ tâm như tro tàn -> tra công hoan hỉ “cấu kết” cùng pháo hôi công -> tra công - pháo hôi công HE. Vậy đó  Mọi người nghĩ mình đọc nhầm hả? Không hề! Nếu không chắc thì hãy đọc lại lần nữa đi. Rõ là câu chuyện về hai anh giai công chính, công phụ “khốn nạn” cùng dắt tay nhau bỏ trốn khỏi tiện thụ đó ???? Đây là một câu chuyện thuộc thể loại khoái xuyên. Phải nhấn mạnh trước luôn là trước đây mình cực “thị” thể loại này, tại cơ bản não mình hơi đơn bào, đọc mấy thứ khoái xuyên quá ư là hack não nên mình không thích lắm. Nhưng vì đây là truyện do idol Fiery của mình edit, nên mình lấy hết can đảm để nhảy hố ẻm, và không ngờ là ẻm quá hài, quá dễ thương và đọc cực kỳ cực kỳ dễ hiểu luôn. Tất cả là nhờ idol toàn năng edit đó, hí hí hí Quay lại xíu thì đây là một câu chuyện thuộc loại khoái xuyên, chỉ trải qua 4 thế giới thôi, vì cơ bản truyện chỉ có 19 chương, nên diễn biến ở mỗi thế giới đều khá nhanh và ngắn gọn. Ở thế giới thứ nhất, Tiêu Hàm phát hiện mình bị lọt vào một “kịch bản”, mà tại đây, nhất nhất lời nói, cử chỉ, hành động của hắn đều phải tuân theo “kịch bản”, nếu không sẽ bị trừng phạt. Ở nơi này, hắn là bạn trai của Trác Phồn, nhưng hắn lại là tra công thứ thiệt, không chỉ lấy Trác Phồn làm thế thân, còn là khi tình huống nguy hiểm xảy ra, đã lựa chọn cứu người bạn thanh mai trúc mã thầm mến chứ không cứu Trác Phồn. Chính vì vậy, Trác Phồn “tâm như tro tàn”, kiên quyết muốn chia tay với hắn. Lúc xô xát, Trác Phồn đã tát Tiêu Hàm một cái khá đau, mất bình tĩnh, Tiêu Hàm quyết định kệ mọe cái gọi là “kịch bản”, hắn nói: “Biến m* nó tâm như tro tàn đi, bye bye~” một cách rất ư là sảng khoái rồi dứt khoát đường ai nấy đi với Trác Phồn. Hậu quả của việc làm trái với “kịch bản” là: --- Lái ô tô rời khỏi bệnh viện, ánh dương bên ngoài rực rỡ hệt như tâm trạng của hắn vậy. Ngay khi Tiêu Hàm đang nghĩ đến chuyện sau này sẽ tiến hành chuyện an bài cuộc sống không dựa theo kịch bản như thế nào nữa thì một chiếc xe tải từ hướng đối diện lao về phía hắn! Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tiêu Hàm chỉ kịp để lại di ngôn của hắn ở thế giới này… Chỉ có hai chữ, ha ha. --- Vậy đó, nếu không tuân theo “kịch bản”, “kịch bản đại nhân” sẽ trừng phạt Tiêu Hàm bằng cái chết khá thảm khốc. Thế là qua kiếp thứ hai, thứ ba, thứ tư sau đó, hắn đã biết học khôn hơn, nhất nhất tuân theo những gì “kịch bản” yêu cầu. Nhưng dần dần, Tiêu Hàm cũng rút ra mánh khóe cho riêng mình. Đó là hắn có thể lách luật. Những gì “kịch bản” bắt nói thì dĩ nhiên phải nói, nhưng nói như nào, nói to nói nhỏ, nói thêm vài chữ… thì chả ai quản được hắn. Thế là, một đống hài kịch đã diễn ra khi vị nhân vật chính này quyết tâm muốn làm phản “kịch bản”. Cũng nhờ vậy, mà Tiêu Hàm phát hiện, hóa ra pháo hôi công Ôn Mộ Ngôn là một người rất thú vi, và hóa ra Ôn Mộ Ngôn cũng chán ghét tiểu thụ Trác Phồn như hắn. Vậy là hai người quyết tâm bắt tay, không chỉ lén lút làm một đôi gian phu sau lưng Trác Phồn, mà còn bày đủ mọi mưu kế để làm sao thoát hẳn khỏi bàn tay “kịch bản-kun”, giành lại cuộc sống tự do cho riêng mình. Túm lại, đây là một câu chuyện rất đỗi mới mẻ, hài hước và nhiều tình tiết bất ngờ về một đôi công - công lẽ ra nên là tình địch, lại cấu kết quay đầu hãm hại tiểu thụ để quang minh chính đại đến được với nhau. Truyện do idol nhà mình edit, nên về mặt này thì hoàn toàn yên tâm ha, rất rất mượt luôn. Truyện ngắn, H cũng ít, chỉ khoảng 2 cái, nhưng cái nào chất lượng cái đó, khá ư là kích thích Ai tối nay tối mai không có ý định đi chơi Halloween thì mau mau nhảy hố đi hoặc nhào vô chém gió với mình nè, đang mốc meo chán chớt đây ???????????? *** Tiêu Hàm tan tầm trở về, vừa mở cửa đã nhìn thấy Ôn Mộ Ngôn đeo tai và đuôi ngồi trên sofa, thấy hắn về nhà, hớn hở làm nũng kêu một tiếng: “Gâu!” . . . Thật ra mọi chuyện đều bắt nguồn từ một câu chuyện bi thương. Cũng không biết thiếu sót ở chỗ nào mà Trác Phồn năm đó, từ nhỏ cái động trong não [82] đã to hơn người khác, năng lực “bổ não [83]” cho mình vô cùng khỏe mạnh. Nhưng cậu bé Trác Phồn đáng thương còn mắc phải một căn bệnh không thuốc nào cứu được, gọi là “bệnh dậy thì [84]”. Sau đó bệnh tình phát triển càng ngày càng không thể khống chế, bệnh dậy thì chậm rãi biến thành bệnh nan y — bệnh hoàng tử… [82] Nguyên văn “Não động” (cái động trong não), chỉ những khoảng không gian trống được để dành ra cho “bổ não” (xem chú thích [83]), hoặc chỉ người ngây thơ, có suy nghĩ hành động bất thường như trong não có động, tương đương với não úng thủy – não ngập nước. [83] Bổ não: Nghĩa là tự mình lấp đầy những khoảng trống mà tác giả cố ý để trống cho người đọc/người xem/người nghe tưởng tượng, gần nghĩ với YY (tự sướng). [84] Nguyên văn là “Trung nhị bệnh”, trong đó, “trung nhị” chỉ năm hai sơ trung Nhật Bản (tương đương với lớp 8 của mình), các thanh thiếu niên trong độ tuổi dậy thì này (13 – 14 tuổi) luôn tự cho mình là đúng, nhất là về lời nói và hành động. May mắn duy nhất chính là, bệnh này là bệnh ngầm… Trác Phồn lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Hàm là khi vào cấp III, bởi vì ở trọ trong trường nên bình thường hiếm khi bước chân ra khỏi cửa, nếu muốn mua gì thì đều đặt hàng qua mạng. Không biết bắt đầu từ khi nào, Trác Phồn phát hiện vào thứ sáu hàng tuần, trước cửa phòng ngủ đều được đặt một bó hoa được bó lại vô cùng đẹp đẽ, lẳng lặng nằm nơi đó. Tuy ngoài miệng tỏ vẻ lạnh nhạt khinh thường ném bó hoa vào thùng rác, nhưng trong lòng cậu lại rất vui, dù sao thì cảm giác có người thầm mến mình khá là thích thú. Cứ vậy trong vô thức, cậu âm thầm chờ mong bó hoa được mang đến đều đặn thứ sáu hàng tuần kia. *** Một thứ sáu nọ, cậu rời giường từ sớm, không để ý tới sự bất mãn mãnh liệt của thằng bạn cùng phòng duy nhất Ngũ Cổ bị đánh thức, cậu làm bộ bê một chậu quần áo vốn nên giặt từ hôm qua vào buồng vệ sinh, để cửa phòng ngủ mở một khe hẹp, vừa giả vờ giặt quần áo, vừa trộm chú ý đến cửa, từ góc quan sát của cậu vừa vặn có thể nhìn qua cái khe kia để thấy động tĩnh ngoài hành lang. Đến tầm tám giờ, một bóng người cao gầy bước nhanh đến trước phòng ngủ thì dừng lại, cúi người nhẹ nhàng đặt bó hoa trong lòng xuống. Ngay khi người ấy chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, cửa phòng ngủ bị người bên trong đẩy ra. Trác Phồn dựa vào cửa, cực lực làm ra vẻ mặt lãnh ngạo, ngẩng đầu nhìn người đàn ông anh tuấn cao hơn mình một cái đầu, kỳ thật trong lòng cuống đến quên hết mấy câu định nói. Tiêu Hàm hơi kinh ngạc, hắn vừa mới chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì đã thấy đối phương đột nhiên đóng cửa “rầm” một cái. Hắn ù ù cạc cạc, sau đó cứ vậy mà rời đi. *** Mọi chuyện cứ giằng co như vậy đến hơn một tháng. Vậy là thứ sáu hàng tuần, Trác Phồn đều dùng đủ mọi cách để “đúng lúc” phát hiện thấy Tiêu Hàm đem hoa tới tặng. Cậu âm thầm phỏng đoán không biết khi nào Tiêu Hàm mới có thể chính thức tỏ tình với mình. Cậu tưởng tượng lúc đó nhất định là một buổi sáng sớm, cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa, trên bầu trời có đám mây bảy màu, Tiêu Hàm ôm một bó hoa hồng lớn gõ cửa phòng cậu, dịu dàng mỉm cười với cậu và nói: Trác Tiểu Phồn, anh thích em. Trác Phồn mỗi ngày đều “bổ não” như vậy, ngày ngày chờ mong. Đáng tiếc, cái gã tên Tiêu Hàm kia hình như vô cùng không hiểu chuyện tình cảm, mỗi lần đặt hoa xuống rồi lập tức vội vã rời đi. Cho đến một ngày, rốt cuộc cậu đã không thể nhịn được nữa. Cậu chặn lại Tiêu Hàm đang chuẩn bị bỏ đi, ngữ khí cao ngạo nói: “Này, anh cứ tặng hoa cho tui hoài như vậy là có ý gì? Anh có biết anh làm thế khiến tui bối rối lắm không!” ... Mời các bạn đón đọc Kịch Bản Không Phải Như Vậy của tác giả Tử Vũ Nguyệt Diên.
Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được
Trịnh Hòa là ngôi sao hạng hai. Tức là loại chìm nghỉm trong tất cả cái loại chìm nghỉm. Trong chốn showbiz vàng thau lẫn lộn này, Trịnh Hòa là một trong số ít nghệ sĩ không có ai chống lưng, hơn nữa do tuổi đã vượt quá hai mươi nên càng có nguy cơ bị các tiểu thịt tươi khác chiếm chỗ, công ti đào thải không thương tiếc. Vì thế Trịnh Hòa đi đến một quyết định: Phải đi tìm kim chủ. ٩(๑`н´๑)۶ Nhưng là ai mới được?  Trịnh Hòa vô cùng rối rắm, vì mấy năm lăn lộn trong ngành giải trí, cậu chính xác vẫn là một tiểu bạch thỏ trong chuyện lên giường lấy lòng người ta, quan hệ cũng chả có rộng rãi gì, thế nên đành phải nhờ mai mối thôi. Nhưng không ngờ, người Trịnh Hòa được “mai mối” cho lại là Bạch Ân - ông trùm hô mưa gọi gió không chỉ trong giới giải trí mà còn trong thương nghiệp, doanh nghiệp… vân vân. ( ͡° ͜ʖ ͡°) Thế là một mối quan hệ ra đời, hai người chầm chậm bước vào thế giới của đối phương, cuối cùng yêu nhau. Kết HE viên mãn. (♡ >ω< ♡) Nghe tóm tắt cốt truyện thì đơn giản vậy thôi, nhưng “Gửi ngài kim chủ sâu không lường được” có lẽ còn vượt xa cả mong đợi của bạn đấy. Đây là câu chuyện hay nhất về showbiz mà mình đọc đến thời điểm hiện tại. Văn phong Yên Tử thoải mái, edit lại mượt, Trịnh Hòa là một tiểu thụ rất đáng yêu, Bạch tiên sinh thì… ờm, là mẫu thần kinh độc chiếm công mình thích nhất.(*´▽`*) Ổng tuy lạnh lùng nhưng đối xử với Trịnh Hòa rất tốt, rất dịu dàng, không bao giờ phải để cậu chịu ủy khuất. Qủa thật là vừa đọc vừa thấy con tim tan chảy vì sự ngọt ngào của bộ này, hơn nữa bộ này đáng yêu theo kiểu không phải khiến người ta cười haha tràn cả nước mắt đâu, mà là kiểu vừa đọc vừa mỉm cười kiểu hoa hậu ấy. ( 〃´艸`) Đừng nhìn số chương mà nản nhé. Thực ra mỗi phần chỉ là một phân đoạn ngắn thôi, giống như nhật kí ấy (nhưng không phải nhật kí nhé). Cá nhân mình thì đọc một lèo và cảm thấy không mệt cũng không nản. Trích vài đoạn trong truyện ra cho mọi người đọc cùng để thấy sự đáng yêu của truyện nè: ___________________ Trịnh Hòa đi mua đồ, qua cửa hàng thú cưng thì làm gãy hàng rào của người ta, bất đắc dĩ phải mua một con chó về ( ͡° ͜ʖ ͡°) : “Bạch tiên sinh mở cửa, thấy một người, một chó cùng một núi túi mua hàng chất đống ngoài cửa. Lặng đi 2s tự hỏi, Bạch tiên sinh cúi người xuống, xoa đầu con chó: “Trịnh Hòa, sao về muộn thế?” Trịnh Hòa cầm túi mua sắm, định bỏ vào phòng: “Mua đồ tốn hơi nhiều thời gian.” Bạch tiên sinh tiếp tục nói chuyện với con chó: “Trịnh Hòa, em mua gì thế?” sau đó ngẩng đầu, nhìn Trịnh Hòa, “Ôi chao, lại còn mua hẳn một người về cơ à?” Trịnh Hòa: “…” Husky chạy qua chạy lại, Trịnh Hòa tìm một chỗ sạch sẽ trong vườn, đặt nhà cho chó xuống. Bạch tiên sinh đứng cạnh cửa, hỏi: “Sao đột nhiên em lại muốn mua chó?” Trịnh Hòa hoàn toàn lơ đi cái lý do thật rằng cậu ngã sấp xuống hàng rào, nói bừa: “Em thấy nó rất hợp với em.” Bạch tiên sinh ‘à’ một tiếng thật dài, cười hỏi: “Thế cái hàng rào có hợp với em không?” Trịnh Hòa: “…” ….................... Khi Trịnh Hòa cho chó ngố ăn nhầm kẹo cao su: “Ở một mình quá chán, Trịnh Hòa ôm chó ngố ngồi xem phim. “Oăng!” Husky bị Trịnh Hòa ôm vào lòng, cảm thấy khó chịu nên cứ cựa qua cựa lại. “Im nào.” Trịnh Hòa lấy hai miếng khoai tây chiên, đút cho chó ngốc một miếng, mình ăn miếng còn lại. Husky ăn xong khoai tây, chưa đầy 2s lại oăng oẳng kêu. “Đã bảo im mà!” Trịnh Hòa tiện tay đút kẹo cao su cho nó, chó ngố không để ý, há miệng ăn ngon lành. Đút xong, Trịnh Hòa mới nhận ra chó ngố vừa ăn kẹo cao su, vội vàng bóp chặt cổ nó, lay qua lay lại: “Sao mày lại ăn? Nôn ra mau!!! Bạch tiên sinh! Trịnh Hòa sắp chết rồi!” Bạch tiên sinh đang trong thư phòng, nghe Trịnh Hòa kêu thế, giật hết cả mình. Đóng máy tính, xóa hết văn kiện bí mật, Bạch tiên sinh tháo kính xuống, mở cửa xuống lầu: “Sao lại bảo mình chết cơ chứ?” Trong phòng khách, Trịnh Hòa dùng cặp mắt rưng rưng nhìn con chó, chó bị Trịnh Hòa bóp cổ đến thập tử nhất sinh. Xung quanh một người một chó là một đống đồ ăn vặt, TV còn đang chiếu phim. Bạch tiên sinh đột nhiên thấy đau đầu. “Bạch tiên sinh… Trịnh Hòa sắp chết rồi…” Trịnh Hòa thút thít nói. Bạch tiên sinh giờ mới nhớ ra con chó kia cũng tên Trịnh Hòa, thở phào: “Có chuyện gì?” “Nó, nó ăn kẹo cao su… là lỗi của em…” Trịnh Hòa ôm Husky, lòng đầy hối hận. Bạch tiên sinh dừng một chút, kéo tay Trịnh Hòa ra, nói: “Không sao, em cứ buông nó ra đi.” Trịnh Hòa không hiểu sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo: “Em buông… sau đó làm gì? Đưa nó đi rửa ruột?” “Không cần.” “Chẳng nhẽ nó chỉ còn đường chết?” Hốc mắt Trịnh Hòa đã đỏ hoe. “Không phải, ý tôi là – chó không chết nếu ăn nhầm kẹo cao su.” Bạch tiên sinh vỗ vai Trịnh Hòa như vỗ một cậu bé tiểu học “Về sau em phải học tập thêm.” ….............. Trịnh Hòa come out kiểu đáng yêu ( từ khi còn bé ): ( ͡° ͜ʖ ͡°) “Giới tính của Trịnh Hòa đã là bí mật mà cả nhà đều biết, từ lúc 3 tuổi cậu đã để lại manh mối. Một ngày, khi cả nhà đang bàn chuyện tương lai, ông Trịnh ôm Trịnh Hòa, cười hỏi: “A Hòa, mai sau con muốn làm gì ?” Trịnh Hòa nắm bàn tay mũm mĩm lại, trả lời rất nghiêm túc: “Con muốn làm cô dâu!” _____________ _______________ Nói chung, kim chủ của Trịnh Hòa bự rất bự, tình cảm giữa hai người cũng rất thắm thiết (>y<) Nhưng thần kinh lại không được ổn định cho lắm. Vì sao? Vì nhà họ Bạch ai sinh ra cũng có trí thông minh vượt trội, dẫn đến “thiên tài thì hay bị điên”. Họ Bạch có cả một tập đoàn bác sĩ tâm lí để điều trị cho thành viên gia tộc. Và chứng bệnh Bạch Ân mắc phải là rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Trong truyện có đề cập. Và cũng chính từ sự phát bệnh đột ngột của ổng, mối quan hệ của hai người mới thăng tiến thần kì. Nói chung bộ này có nhiều cái hay lắm. Mình muốn trích nhiều đoạn ra ghê mà muốn review ngắn nhất cho mọi người nên đành chịu vậy.  Muốn biết thêm thông tin chi tiết thì hãy nhảy hố ngay “Gửi ngài kim chủ sâu không lường được” thôi. (∩`ω´)⊃)) Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Tơ Chiêu Nghi *** Quỷ súc công là gì? Nói thật trước giờ chưa đọc bộ nào là quỷ súc công Quỷ súc công là công tàn nhẫn, vô tình, không lương thiện, không có lòng tư bi. Nhân thê thụ là gì? Ôi hôm qua lướt facebook, có bạn bảo nhân thê thụ là gái giả thành nam á làm mình cười lăn lộn nhân thê thụ theo mình hiểu là thụ đảm đang, dịu dàng, hiểu chuyện, bao dung như 1 người vợ ý. nên mới gọi là nhân the đó :”> Mình nghĩ phải là nhân thê thụ thì mới thông cảm và kiên nhẫn nổi với mấy bạn quỷ súc công, tại bạn công này “tâm thần” lắm. Mình mê truyện giới giải trí từ lâu lắm rồi, cái thời mình mê, mới có mỗi bộ Siêu sao tính cái gì hoàn, đọc không đủ đô :)) thời ý Siêu Sao còn đang edit cơ, chắc khoảng 1,2 năm nhưng cảm giác lâu lắm rồi ý. Bây giờ thì nhiều lắm mình đọc không xuể, Ôn Văn Nho Nhã, Cự tinh j j đó, v.v Bộ này thì nhiều người đề cử lắm, nhưng lúc nó mới hoàn mình chưa hứng thú lắm, giờ mới đọc, giờ đọc thì đúng là quá ổn, quyển 2 của truyện này vừa hoàn chính văn, Ngáo đang edit phiên ngoại. Sao mình lảm nhảm nhiều thế nhỉ? Tai vì có nhiều thứ muốn nói quá, phần nào in nghiêng đều là mình tự kỉ hết nhá. Mình cop word truyện này lâu rồi, từ lúc chưa có vụ report nhà cửa cơ, đọc xong word rồi giờ lại lên đọc onl để like cho Ngáo Chả biết bạn ý có sợ luôn cái con độc giả này không :-ss Trong số các nhà editor chắc có mỗi bạn Ngáo là bị rì pọt nhưng vẫn rất kiên cường lập nhà mới, post lại truyện, không hề nao núng, ngay cả mấy trò set pass, private bạn ý hình như cũng không làm. Thật là ngưỡng mộ! Trong khi rất nhiều nhà editor hoảng loạn, xong rồi pri hoặc pri hẳn hoặc nghỉ edit thì Ngáo vẫn mở rộng cửa chào đón mọi người làm 1 reader im lặng như mình thấy vui lắm, tại vì mình chả bao giờ comment nên hầu như các bạn editor chả biết mình là ai ???? Thấy mình đúng là muộn tao. Mình thực ra thì không phản đối chuyện các nhà private, kể cả có private hẳn thì mình cũng không dám ho he gì vì mình hiểu edit là 1 công việc đòi hỏi nhiều công sức, nhất là những người edit tâm huyết, edit từ ngữ đa dạng, chú thích tỉ mỉ. Chỉ có 1 điều mình ghét đó là có những nhà editor mình cảm giác hơi kiêu, chưa kể còn bất lịch sự, cảm giác reader như nô lệ của họ ý ???? Có nhà đồng ý cho mình vào, mình comt cảm ơn, chị ấy cũng rep, xong đùng 1 ngày bị kick ra, mình còn tưởng mình quên chưa request, nên xin vào lại, xin vào được rồi lại đùng 1 cái bị kick @@! Inbox chị ấy hỏi thì chị ấy đọc nhưng không trả lời, đúng là chạnh lòng. .~ Biết rằng nhà chị ấy nhiều người đọc, nhiều view, nhưng mà thế này cũng chảnh quá rồi nhỉ? Mà chả phải chảnh, bất lịch sự quá, mình request vào để đọc truyện chứ mình cũng không có hành động copy gì cả, word chỉ có bộ nào siêu hay mình mới cop thôi =.= Chị ấy là editor lão làng rồi, mình đọc đam cũng lâu nhưng mà hầu như chỉ like không comment, xong còn đổi nick nên chắc chị ấy cũng không biết mình. Thực sự thì sau chuyện này mình khá là buồn, các bạn hỏi chị ấy là ai? Dạ đó là chị Hoại Băng ????  Than thở thế này mình cũng chỉ muốn làm rõ một chuyện đó là những nhà nào như Fangsui Fan, Fiery, Phù Anh Các, Ngáo, Huyết Phong đều là những nhà edit cần phải được trân trọng :((((( không các bạn ấy lại khó tính thì chỉ có reader thiệt thôi TT..TTTT Quay lại với review thì truyện này nhìn số chương rất khủng nhưng nó viết dưới dạng tổng hợp của nhiều siêu đoản văn, mỗi chương chắc khoảng 100-150 chữ, rất ngắn, hơn 400 chương nhưng cũng chỉ có 180k chữ. Truyện ngắn, rất ngọt ngào ấm áp. Thụ tên là Trịnh Hoà, em nó là ngôi sao hạng hai, đã lăn lộn ở giới sô bít đã 8 năm, sắp hết hạn hợp đồng với công ty quản lý, lựa chọn duy nhất có thể giúp Trịnh Hoà ngóc đầu lên trong giới giải trí là tìm 1 kim chủ – 1 đại gia bao dưỡng, nâng đỡ, bơm tiền cho em nó ở các dự án. Sau đó em nó đến BEACHER – 1 club và gặp Bạch tiên sinh – Bạch Ân rồi hai người bắt đầu câu chuyện tình. Bạch Ân là tổ hợp của các loại tính cách như: ôn nhu, bá đạo, lạnh lùng, thâm tình, quan tâm, nóng nảy, đa nghi, ghen tuông, tàn nhẫn, máu lạnh. Các loại tính cách mâu thuẫn nhau đều xuất hiện, thế mới nói Bạch Ân là quỷ súc ) Trịnh Hoà thì là chuẩn nhân thê luôn, dịu dàng, bao dung, có ghen tuông, đảm đang, nấu ăn ngon, giỏi việc nhà, dâm đãng, quyến rũ, ngốc ngốc. Trời ơi đáng yêu cực! Truyện có rất nhiều tình tiết bỉ bựa đọc không nhặt được mồm. Mời các bạn đón đọc Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được của tác giả Yên Tử.