Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại - Cuồng Tưởng Chi Đồ

Cửa lớn tập đoàn Vạn Vật mở Hoan nghênh đón khách từ bốn phương Nếu hỏi các vị từ đâu tới Chỉ nghe đặc trợ hét thảm thương …Boss lớn, cứu mạng, có yêu quái! QAQ *** Thước tam thiếu gia - nhà mặt phố bố làm quan, tuyệt đối là một cậu ấm trung nhị được cưng chiều không biết sự đời, thành phần ất ơ không lo ăn mặc, có tiền tiêu như nước thì ba đời cũng không hết.  Nhưng nói Thước Cần là phá gia chi tử thì cũng không đúng lắm. Số lần theo mấy tên thiếu gia nhà giàu ăn chơi cũng chẳng được bao nhiêu lần. Đơn giản vì một điều: Thước Cần quá lười, không có động lực để phá, chỉ thích ở nhà xem TV, lên mạng chơi game. Vì vậy, Thước Cần có thể coi là bé ngoan giữa đám hồ cẩu bằng hữu khác. Dưới sự yêu thương bao bọc của mọi người, 20 năm qua vô lo vô nghĩ mà lớn lên, Thước Cần chẳng biết cái gì gọi là khó khăn cuộc sống, đến việc học cũng đã được trải đường vào trường đại học tốt nhất nước rồi. Vậy cuối cùng thiếu gia Thước Cần của chúng ta đang làm gì? Đang lo nghĩ cho kế mưu sinh về sau. Tại sao ư? Thực ra đó bắt nguồn một câu chuyện rất bi thương rất bi kịch và cũng rất thối nát… Ngày qua ngày, cuối cùng đến một ngày nọ, Thước đại lão gia bùng nổ khi thấy đứa con thứ 3 của mình suốt ngày trốn học. Túm cổ được thằng con không còn từ gì để miêu tả của mình đang trốn tiết về nhà, Thước Cần lập tức bị lão già nhà mình dùng ba nghìn từ chửi bới giáo huấn, nào là không biết cầu tiến ăn không ngồi rồi, lại đến bại hoại gia phong là mất mặt gia đình, thậm chí còn cả cái gì mà làm ảnh hưởng đến phẩm chất dân tộc làm cho đất nước xấu hổ… đến chuyện kế thừa hương khói.  Thước Cần ngồi ngu ngơ nghe cha mình mắng mà lòng đầy dấu ???Từ khi nào sứ mệnh vĩ đại gánh vác vinh quang gia đình và danh dự dân tộc quăng lên vai cậu thế này? Vâng! Và trong một giây phút nông nổi, lời nói ra trước suy nghĩ, Thước tam thiếu gia của chúng ta đã thốt ra một câu nói có sức tàn phá 20 độ richter, khiến nhà cậu gà bay chó sủa: “Hiện tại con không có hứng thú với phụ nữ" < Ý của Thước Cần: Con bây giờ chỉ yêu bình trà nhỏ và kiếm Càn Khôn (trang bị trong game) thôi> Ý hiểu của Thước lão gia: Con mình không thích phụ nữ, con mình không thích phụ nữ, con mình không thích phụ nữ < điều quan trọng phải nhấn mạnh n lần >… CHA NÓ CHỨ, CON MÌNH THÍCH CON TRAI!!!!! Thế là trong khi bạn nhỏ Thước Cần của chúng ta chưa hiểu gì đã bị ông bố đang thay đổi sắc mặt như con tắc kè hoa, từ đỏ sang xanh, từ xanh sang đen xách cổ đuổi ra khỏi nhà với lời tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi mày không còn là người của cái nhà này nữa, cũng đừng mong lấy được một đồng của tao! Cút ngay!” Bạn nhỏ Thước Cần từ nhỏ đã được mọi người trong nhà “nâng như trứng, hứng như hoa” chưa từng nói nặng một câu, hôm nay bị đuổi đi như thế, Thước Cần cũng cảm thấy uất ức vô cùng, không cam lòng gào lên: “Con không cần! Ba yên tâm, con sẽ không lấy một đồng nào của ba hết, cho dù về sau ba muốn cho con cũng không nhận đâu!”. Nói xong thì cậu hiên ngang xoay người đi ra khỏi cửa, lái xe rời đi. Nói cho oai thế thôi chứ 5 phút sau, đúng 5 phút sau, Thước tam thiếu gia đã hối hận, chỉ muốn tự đập nát đầu mình. Cậu vừa nói cái gì thế này? Không lấy một đồng nào? Có cho cũng không nhận? Sao cái loại khẩu khí như thằng ngu mắc bệnh trung nhị giai đoạn cuối lại xuất phát từ mồm cậu cơ chứ Orz… Hết tự kiểm điểm lỗi lầm cho đến việc ấu trĩ như thế này: Thước Cần quỳ xuống khấn: ”Đèn thần của Aladdin, vừng ơi mở ra, phật pháp mười phương phổ độ chúng sinh, làm ơn hãy ban cho con sức mạnh để con trở thành She-ra, nhầm rồi, trở thành He-man… Xin cho thời gian đảo ngược trở lại, để con có cơ hội sửa sai, con sẽ không bao giờ nói ra câu nói não tàn như phim truyền hình kia một lần nữa đâu QAQ” mà Thước Cần cũng làm được là đủ để hiểu bạn nhỏ này phụ thuộc vào người nhà ra sao rồi ha:v :v  Và tiếp theo vì cái gọi là lòng tự tôn của bản thân Thước Cần đành ngậm đắng nuốt cay, đau khổ trở lại căn hộ đứng tên mình, ăn hết một rổ nho, tâm hồn vỡ nát của Thước Cần mới cảm thấy được an ủi phần nào. Tiếp theo khi dây thần kinh phản ứng của cậu chạy xong 3 vòng Trái Đất, Thước Cần mới suy nghĩ ra tại sao lão cha của cậu đột nhiên nổi giận đuổi cậu ra khỏi nhà. Cậu bất đắc dĩ “bị” come out. Đến cái lúc cậu kịp phản ứng, muốn về nhà giải thích sự hiểu lầm thì khắp thành phố A đã lưu truyền mấy cái tin lá cải như: Thước tam thiếu gia sau khi come out với gia đình tuyên bố ra đi với hai bàn tay trắng, phỏng vấn người tình đồng tính bí mật của cậu..v..v hay đủ các kịch bản cẩu huyết khác. Tài khoản thì bị đóng băng, đám anh em tốt thì cười trên nỗi đau khổ mà không chịu cứu vớt, hai ông anh mắc chứng “đệ luyến” thì đang ở tít mù khơi nào đó, Thước Cần rất muốn bắt chước những nhân vật trong mấy bộ phim truyền hình cũ rích lúc 8h: quỳ xuống ngửa đầu lên trời hét dài: Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với ta như vậy? Lục tung từng ngóc ngách của nhà lên moi ra được 2,5 vạn (~100 triệu), cuối cùng gà công nghiệp Thước Cần dù đã sống 1 cuộc sống “bình dân” nhưng cuối cùng lại tiêu hết vèo trong vòng 2 tháng. < Trích ngang: Nỗi niềm tâm sự của rv-er khi thấy mức chi tiêu hằng ngày của Thước tam thiếu là: “Muốn ném cho tên thần kinh này vài quả trứng thối và lá rau rồi đó nha~ * nghiến răng*” > Thế là Thước Cần không bằng cấp, không kinh nghiệm lại phải lăn vào tìm việc nếu không muốn trở thành ma đói. Đúng lúc ấy, thông báo tuyển dụng trợ lí đặc biệt của tập đoàn Vạn Vật với tiêu chí: “Không cần thông minh, không yêu cầu nghiệp vụ chỉ cần có tâm lí vững vàng, lương thỏa thuận” lọt vào tầm mắt của cậu khiến Thước Cần lập tức “hăng tiết gà” mà đi thử việc. Đây là màn tường thuật trực tiếp màn phỏng vấn của Thước Cần: “Sao cậu lại lựa chọn tập đoàn của chúng tôi?” “Hoạt động của tập đoàn Vạn Vật những năm gần đây rất phát triển, tương lai nhất định sẽ còn tiến xa trong nền kinh tế thị trường. Tôi hi vọng có thể trở thành một thành viên trong tập thể này, cùng công ty tiếp tục tiến lến.” “Tại sao lại muốn ứng tuyển vào vị trí này?” Thước Cần im lặng nghĩ, các người chỉ tuyển mỗi vị trí này, không ứng tuyển vào nó thì còn ứng tuyển vào đâu được nữa, ngoài miệng lưu loát trả lời, để phối hợp còn trưng ra vẻ mặt vô cùng sùng bái:  “Đi theo người đứng đầu một tập đoàn lớn như ngài là cơ hội để tôi được học hỏi trau dồi kinh nghiệm và kiến thức hạn hẹp của bản thân.” < Chí hướng cao cả này nếu cha già Thước Cần nghe được nhất định sẽ ngồi thắp hương trong từ đường ba ngày ba đêm!> “Vậy cậu có gì muốn hỏi tôi không?" “Không có.”  “Chúc mừng, cậu được nhận.” “…”  (Tiếng lòng của Thước Cần: Đến trình độ người ta cũng không hỏi, thực ra mấy người đi lừa đảo đúng không hả?? (╯‵□′)╯) Và cứ như thế, con thỏ Thước Cần đã bị vứt vào một chỗ mà ở đó ai ai cũng không phải người “phình phường”. Đến lúc phát giác ra: Thước Cần: “Lão tử muốn nghỉ việc, muốn đình công!!!!!” Vị chủ tịch nào đó nở nụ cười hắc hóa: “Cậu đã kí hợp đồng bán thân, không nghỉ được đâu. Nếu cậu nhất quyết muốn nghỉ, để bảo toàn bí mật, chúng tôi đành…” Thước Cần: "Đành..” Chủ tịch ý vị thâm trường: "Cậu chắc không muốn biết đâu ha~~” Thước Cần: “(╯‵□′)╯︵┻━┻. Tôi muốn kiện mấy người….” Thiều Khuynh Tri - chủ tịch của tập đoàn vạn vật, vẻ trầm ổn lịch lãm ưu nhã ung dung, người đàn ông giá trị hàng tỷ bề ngoài là như vậy. Sự thật ra sao?? Đây chính là câu trả lời:  Thứ nhất, phải nhấn mạnh rằng anh ta là boss trong cái đám mà Thước Cần cho là yêu quái, nên nếu không có gì thì đừng có đụng chạm gì đến vị này. Chết lúc nào không biết đâu ~~ Thứ hai, là một vị tổng tài, Thiều Khuynh Tri có đầy đủ tính cách để xứng với chức vị. Đó là: tư bản độc tài, chuyên hút máu của nhân viên “lương thiện” như Thước Cần, bề ngoài ôn thuận như ngọc nhưng bên trong thì hắc hóa, chuyên đi lừa đảo người khác, bóc lột sức lao động. Ví dụ như sau: Thiều Khuynh Tri: “Tiểu Thước Cần < phiên bản Thước Cần chibi bằng cỏ do ngài chủ tịch đính thân làm> tôi cho em em có giữ cẩn thận không?" Thước Cần: “Hình như….” Thiều Khuynh Tri: “Nếu không giữ cẩn thận, trừ tiền lương.” Hay như thế này: Thước Cần: “Ngài chủ tịch à, tôi chỉ là một người bình thường thôi, không phải so với đám thần thú của mấy người được. Đến đấy có lẽ hơi nguy hiểm, tôi sẽ chỉ làm vướng chân tay của ngài thôi. Ngài xem...” Thiều Khuynh Tri nhướng mày: “Tôi phải vất vả đi mà cậu dám không đi!” Thước Cần: “~~~ Đi, đi chứ ngài chủ tịch đi sao tôi không dám đi. Ha ha” Thiều Khuynh Tri: “Ngoan.” Thước Cần: *Lệ rơi đầy mặt* Và điều cuối cùng, người mà chủ tịch Thiều nhắm trúng, không ai có thể chạy thoát. Nếu rơi vào trường hợp như vậy, tốt nhất về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi chờ bị ăn đi là vừa :v :v ------ Trích đoạn:  “Tôi hỏi lại lần nữa, phải nói đúng lương tâm, tôi đối với em thế nào?” “…… Có thể bỏ qua vụ đúng lương tâm được không?” Thiều Khuynh Tri từ chối cho ý kiến. “Anh đối xử với tôi rất tốt, dạy tôi rất nhiều thứ, cho tôi môi trường để phát triển, rất tin tưởng tôi, lúc nào có nguy hiểm cũng xuất hiện cứu tôi...”  Nói xong, Thước Cần cảm giác hình như mình hơi bị có lương tâm quá đà, nhanh chóng bổ sung “Nhưng mà tôi gặp nguy hiểm cũng đều tại anh, thỉnh thoảng anh lại còn như phần liệt, dọa tôi sợ chết khiếp!” Thiều Khuynh Tri gật đầu: “Đoạn trước nhận xét rất tốt.” Thước Cần phát điên: “Đoạn sau mới là mấu chốt!” “Nhân thân thì sao?” “Khống chế cuồng, tự đại cuồng, phần tử bạo lực, phúc hắc, không phải người!” Thiều Khuynh Tri mặt không đổi sắc: “Tiếp tục.” “… Mặt mũi cho qua, năng lực cho qua, sự nghiệp cho qua, chỉ số thông minh cho qua nốt, nấu ăn coi như không tệ.” Thước Cần cực kỳ trái lương tâm nói. “Em thấy chưa, tôi diện mạo xuất chúng, tài hoa hơn người, sự nghiệp thành công, thông minh trí tuệ, còn biết làm việc nhà, biết bảo vệ em, em còn bất mãn cái gì?” “…” Thước Cần nháy mắt sợ ngây người. Cái anh này anh tự luyến cmnr à? Còn có thể quang minh chính đại bẻ cong sự thật hơn nữa hay không? --------- Trước đây tôi đã từng đọc một truyện của tác giả Cuồng Tưởng Chi Đồ và cảm thấy rất thích nên khi nhìn thấy tên truyện này tôi đã lập tức nhảy hố và cuối cùng nó cũng không làm tôi cảm thấy thất vọng. Truyện rất nhẹ nhàng hài hước có nhiều tình tiết dở khóc dở cười khiến cho người đọc có thể giải trí nên nếu ai muốn tìm một câu chuyện để thư giãn sau những ngày làm việc mệt mỏi thì hãy nhảy hố. Nhưng đặc biệt nhấn mạnh một điều: "Nếu ai đọc truyện này trông mong vào cái chân nhân của anh công thì tốt nhất từ bỏ ý định đi. Tại vì anh ấy trong dạng thần thú chỉ là một con cừu mà thôi ????????????.????????????.  ________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Huyền_Sắc Dung Hoa Bìa: #Vân Tiệp Dư *** Sống mấy ngàn năm, Yến đại giáo sư lần đầu tiên gặp phải vấn đề nan giải như thế này. Yến Tây Như hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào hay phải nói cái gì trong tình trạng bị người ta lột sạch quăng lên giường, trong lòng thậm chí còn cảm thấy sợ hãi. Thước Thừa Dụ nhìn thân thể người trước mặt, chỉ hận không thể một phát ăn luôn, nhưng nhìn đến vẻ mặt quẫn bách của Yến Tây Như lại không đành lòng. “Đừng căng thẳng, thả lỏng đi, anh sẽ cẩn thận.” Thước Thừa Dụ vừa dỗ người vừa hoàn thành công tác chuẩn bị, bắt đầu làm chính sự. Yến Tây Như khẽ rên một tiếng, cả người run lẩy bẩy. ... Mời các bạn đón đọc Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại của tác giả Cuồng Tưởng Chi Đồ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thịnh Thế Thanh Phong
Hệ liệt: Thần Toán Tứ Bộ Hệ Liệt Tên gốc: 晟世青风 Thể loại: Cổ trang, cung đình, giang hồ, giảo hoạt đế vương công x băng lãnh thụ CP chính: Ngao Thịnh x Tương Thanh Tình trạng: Hoàn [145 chương] Văn án: Ngao Thịnh từ bé đã lộ bản chất là sói, đến khi trưởng thành liền nghiễm nhiên trở thành một tên ác lang độc đoán tàn nhẫn. Làm hoàng đế, hắn luôn tỏ ra quyết đoán và lãnh khốc. Đại thần khuyên răng: “Hoàng Thượng, trị quốc phải dụng tâm.” Ngao Thịnh khinh khỉnh: “Hôn quân không bằng bạo quân.” Tương Thanh lại là một khối băng lạnh lẽo, hỉ nộ không lộ, vui buồn đều giấu. Chẳng qua, y chỉ ôn nhu với con sói kia một chú, thế mà hắn lại trầm mê bất chấp mọi thứ, bám lấy y không rời. Khi ấy, giữa ngôi vị hoàng đế và Tương Thanh, chỉ có thể chọn một, Ngao Thịnh đã chọn đế vị, bởi ngoài việc phải làm hoàng đế, hắn căn bản không có cơ hội để lựa chọn. Vì thế, Ngao Thịnh đăng cơ, Tương Thanh rời đi. Sau khi lên ngôi, Ngao Thịnh vận dụng hết toàn lực, chỉ vì mong tìm được Tương Thanh về. Hắn đã làm hoàng đế, đã có quyền lựa chọn. Đại thần can gián: “Hoàng Thượng, trong thiên hạ mỹ nhân nhiều vô số.” Ngao Thịnh cười nhạt: “Ta không có hứng thú với đám mỹ nhân ấy.” Đại thần nhíu mày: “Hoàng Thượng, lễ nghi…” Ngao Thịnh lạnh lùng cười: “Tìm không được Thanh về, ta liền bồi táng các ngươi cùng hai chữ lễ nghi.” *** Tóm tắt: 1 hoàng đế bất chấp lễ nghi chỉ cầu mong được sống cùng phu tử của mình đến trọn đời, si mê lưu luyến,thủy chung một lòng đã đổi cả tên nước thành tên của mình và ái nhân. Trong mắt những người không quen, không biết họ thì đó là hôn quân háo sắc và yêu nghiệt Đắc Kỷ đầu thai hại nước hại dân. Nhưng đối với người hiểu rõ họ thì đó là 1 người thông minh sắc sảo chung tình hiếm thấy và 1 người tử tế nhân từ chân thành. Họ đã cùng nhau trải qua những trận chiến cam go, đối mặt với hiểm nguy trùng trùng điệp điệp để có thể nhìn thấu tâm tư đối phương và tình cảm của chính mình.   Điểm trừ: Nhĩ Nhã muốn xây dựng nên cuộc chinh chiến hào hùng, nhiều kịch tính, nhiều diễn biến bất ngờ, nhiều sự kiện đan xen nhưng kết quả là vẫn như Hảo Mộc Vọng Thiên, càng cố gắng đưa vào nhiều thì lại càng sai nhiều và càng dư thừa nhiều. Có những sự kiện chẳng có ý nghĩa gì nhưng Nhã vẫn cứ cố đưa vào để tạo nên sự hồi hộp rồi sau đó lại quên đi mất cái sự kiện kia. Và điểm vô lý nhất trong tất cả những điểm vô lý là Nhã để cho người chết sống lại bằng cách dễ dàng đến mức ngỡ ngàng. Cảm nhận cá nhân: Do đọc 1 hệ liệt liên tiếp nhau nên những diễn biến trong các bộ trước vẫn còn nhớ rất rõ, khi thấy sự không trùng khớp nhau trong bộ sau khiến mình rất khó chịu. Không chỉ là sự không trùng khớp giữa các bộ truyện mà các tình tiết trong cùng 1 bộ lắm lúc cũng phi lý và chẳng liên quan gì đến nhau. Trong lúc đọc Thịnh Thế Thanh Phong, đã có vài lần mình phải tạm ngừng đọc trong vài ngày để sự khó chịu tạm lắng mới có thể quay lại đọc tiếp. Và nghe lời bé cún, mình chỉ tập trung vào tình cảm của các nhân vật mà không quá tập trung vào các tình tiết trong truyện nên đoạn sau dễ nuốt hơn rất nhiều. Xen lẫn trong những âm mưu toan tính, những trận đánh hùng hồn chính là cái tình cảm “Thanh còn Thịnh còn, Thanh mất Thịnh vong. Thịnh Thanh hai chữ, mãi chẳng phân ly”. Tình cảm của họ đến từ những ngày khi Ngao Thịnh bắt đầu vào kinh với thân phận thái tử , họ đã cùng nhau đề phòng, cùng nhau dè dặt, chưa biết bước tiến ngày sau thế nào. Trong những ngày tháng khó khăn ấy, Ngao Thịnh đã sớm nhận ra tình cảm của mình với Tương Thanh nhưng Tương Thanh vẫn mãi miết không nhận ra tình cảm của chính mình, hay nói đúng hơn tình cảm của Tương Thanh lúc này chưa đủ mạnh để Tương Thanh ở lại bên Ngao Thịnh mãi mãi. Sự ra đi của Tương Thanh giống như một cuộc chạy trốn, trốn khỏi sự trói buộc của tình cảm, trốn khỏi hạnh phúc mình không nên nhận khi có người đã vì mình mà tổn thương, đi để biết những khó khăn người kia sẽ phải đối mặt, đi để vì người kia tạo dựng nên một giang sơn vững chắc. Không phải là không về mà là chưa về vì chưa tìm hiểu đủ để có thể giúp người kia thâu tóm toàn bộ giang sơn, mà thật ra đó cũng chỉ là lý do để trì hoãn việc quay lại, cái chính vẫn là không biết phải đối diện với tình cảm của người kia như thế nào khi bản thân chưa có sự rung động tương tự. Không phải là không có, chỉ là chưa giống nhau nên cảm thấy tình cảm kia giống gánh nặng. Một người thể hiện sự si mê của mình ra khắp mọi nơi mọi lúc trước mặt mọi người, một người thì thể hiện sự quan tâm bằng cách lúc nào cũng lo nghĩ làm sao mới có thể tạo nên những điều kiện thuận lợi cho người kia, bản thân có chịu thiệt thòi một tí cũng không sao. Tình cảm của Ngao Thịnh quá lớn, sự quan tâm của Ngao Thịnh quá nhiều, nỗi lo lắng bất an có thể sẽ lại không nhìn thấy Tương Thanh của Ngao Thịnh quá thường xuyên đến mức dễ khiến người ta xót xa cho Ngao Thịnh mà trách Tương Thanh sao lại vô tâm hững hờ đến vậy. Trái ngược với một Ngao Thịnh lúc nào cũng căng tràn sức sống như một ngọn lửa sung mãn, Tương Thanh lại dịu dàng như một dòng suối, thoạt trông thì rất bình lặng nhưng kỳ thực nước suối vẫn luôn di chuyển đổ về biển. Tương Thanh không có da mặt dày như Ngao Thịnh nên Tương Thanh chỉ có thể thể hiện tình cảm của mình bằng việc dốc hết tâm tư sức lực giúp Ngao Thịnh bình định chấn chỉnh giang sơn. Và vì không thường xuyên thể hiện nỗi lòng của mình nên khi Tương Thanh thể hiện nỗi nhớ trong những tháng ngày xa cách trước trận chiến cuối cùng khiến ta cảm thấy còn buồn bã hơn, còn da diết hơn nỗi lòng của Ngao Thịnh kia. Ở bên một Tương Thanh bình bình đạm đạm, chân thật chất phát khiến lòng ta bình tâm. Tình cảm dịu dàng mà Tương Thanh dành cho Ngao Thịnh, tình cảm da diết mà Ngao Thịnh dành cho Tương Thanh khiến ta cảm thấy lòng dâng tràn ngọn lửa sưởi ấm trong đêm đông Có nhiều bài hát về Thịnh Thế Thanh Phong nhưng mình thích nhất là bài Tình về trong nhà Beedance, có lẽ vì có lồng vào những đoạn hội thoại của hai người và có cả hình minh họa phác họa quá đúng sự cô độc của Tương Thanh và Ngao Thịnh. ***   Thuộc Thần Toán Tứ Bộ Hệ Liệt. Bộ thứ ba. Thể loại: nhất thụ nhất công, cổ trang, cung đình, lãnh tĩnh thụ, ác lang đế vương công. Nhân vật: Ngao Thịnh x Tương Thanh. Tương Thanh là tam đương gia của Hắc Vân Bảo nên đương nhiên võ nghệ cũng thuộc hàng cao thủ trong thiên hạ cũng chỉ đứng sau Tư Đồ và Mộc Lăng sau này có thêm Tần Vọng Thiên (tên này còn vượt được TĐ cơ mà). Tương Thanh nói là lãnh tĩnh lạnh lùng nhưng không phải vì tâm địa thế nào cả mà chỉ bởi y không hay cười lại hay cho rằng tài ăn nói của mình không tốt thực chất Tương Thanh rất đáng yêu, như Mộc Lăng nói là một Tương Thanh nhân hậu hiền như cục bột ai thích làm gì thì làm, y luôn độc lai độc vãng nhưng lại là người dễ chịu vì y tốt bụng nhìn ai cũng thấy mặt tốt, một Ngao Thịnh tâm cơ cũng không nhịn được mà yêu thương y. Lại nói đến Ngao Thịnh sinh ra là một hoàng tử nhưng lại phải ở chốn lãnh cung cùng mẫu hậu lúc mẫu thân chết hắn rời kinh thành, bị người ta khinh rẻ nên sớm đã có dã tâm, hắn khôn ngoan, độc địa là một con sói thật sự, ngay từ khi còn nhỏ đã biết tính toán mưu kế, nhưng hắn gặp được Hoàng Bán Tiên và Tư Đồ, một người dạy hắn võ công, một người dạy hắn sống khốn khéo chốn cung đình, cũng ở Hắc Vân Bảo hắn gặp được Tương Thanh sau này khi trở lại tranh đoạt ngôi vị Tương Thanh được lệnh đi theo hắn, Ngao Thịnh nhận ra chẳng ai trên đời này tốt với hắn như y, trong lúc tranh quyền đoạt vị hắn lại khiến Tương Thanh phải khổ sở nhưng vì hắn không còn sự lựa chọn, khi Ngao Thịnh lên ngôi, đổi quốc hiệu là Thịnh Thanh phồn vinh hưng thịnh nhưng Thanh của hắn lại đi mất rồi. Truyện bắt đầu là khi Tương Thanh sau ba năm phiêu bạt vì lí do gì thì mọi người nên đọc đã đồng ý quay về, lúc này Ngao Thịnh đã thấm nhuần nỗi nhớ dính lấy y như sam, chân thành đối đãi, yêu thương hết mực hắn thề rằng cho dù cả thiên hạ ai hắn cũng phải tính kế nhưng với Tương Thanh hắn chỉ có chân tâm, hắn cũng đã trưởng thành rất nhiều là một hoàng đế anh minh tính tình cũng khác trước, từ đây sẽ thấy một Ngao Thịnh không thể đáng yêu hơn được nữa!! Trong toàn bộ hệ liệt không có ai khiến cho tớ yêu thích như Tương Thanh và Ngao Thịnh, không phải là nhưng nhân vật nổi bần bật nhưng lại không hề kém cạnh chút nào, tình cảm giữa hai người bọn họ thì lại càng khiến người ta yêu thích hơn, một là đầu gỗ kiệm lời, một lại là sói lang nhưng yêu đầu gỗ hơn cả thiên hạ. Đời này Thịnh Thanh hai chữ không thể tách rời. Thịnh Thế Thanh Phong cũng là bộ mà tớ thích nhất. Trích dẫn một đoạn: Tương Thanh có chút bất mãn lườm hắn một cái, nói, "Ba ngày trước ngươi đã bắt đầu lo lắng. Bình thường khi ngồi xuống, ngươi hay lấy tay trái vén vạt áo, mấy ngày nay lại dùng tay phải. Lúc ăn cơm cũng không nhớ dùng canh, trước khi đi ngủ thì rửa mặt đến hai lần ... Những điều đó chứng minh trong lòng ngươi đang có điều không yên. Còn có, nếu ngươi nhướn mày bên trái là đang nghĩ đến chuyện xấu, nhướn mày bên phải là mất hứng không vui. Nhếch miệng bên phải là cười xấu xa, bên trái là đang cười nhạo người khác. Gõ ngón tay nghĩa là đang có tâm sự. Sờ cằm là vừa nghĩ ra chủ ý. Hai hàng lông mày cùng nhíu lại có nghĩa ngươi đang cảm thấy rất phiền." Ngao Thịnh ngây ngốc nghe, Tương Thanh bước tới vỗ nhẹ lên vai hắn, "Gọi ngươi là Thịnh nhi cũng đúng. Ngươi còn chưa trưởng thành nữa kìa." Nói xong, xoay người qua quàng khăn lên cổ, chuẩn bị rời đi lại bị Ngao Thịnh từ phía sau vươn tay ôm lấy, "Thanh ... quả nhiên ngươi là tốt nhất." Đủ sâu đậm đủ chân thành đủ ngọt ngào chưa..... Còn một bộ cuối của Thần Toán Tứ Bộ hệ liệt là Quốc Tướng Gia Thần Toán ( Viên Liệt x Ân Tịch Ly. Ân Tịch Ly là phụ thân của Hoàng Bán Tiên, Viên Liệt là thúc của Ngao Thịnh) bất quá tớ không có thiện cảm lắm với nhân vật Ân Tịch Ly nên chưa quyết định đọc, mọi người tự cảm nhận nhé.   Mời các bạn đón đọc Thịnh Thế Thanh Phong của tác giả Nhĩ Nhã.
Hoàng Bán Tiên
Lão Lang Trung mời gọi bà con xúm lại xem tướng số cho con mình. Mọi người kết luận đứa bé này có cốt cách của tiên. Vì vậy mà lão đã đặt tên cho đứa bé là Hoàng Bán Tiên. Dần lớn lên Hoàng Bán Tiên thường hay giúp đở mọi người trong thôn. Như tìm bò thất lạc.... Vì vậy danh tiếng của y ngày càng được vang xa.. ... *** Sau khi đọc được bộ bốn, bạn nhỏ đã quay ngược lại đọc từ bộ một – nói về Hoàng Bán Tiên, con của Ân Tịch Ly.   Nói ra thì cũng ngộ, bạn Ân Tịch Ly tinh ranh, lanh chanh, phá làng phá xóm biết bao nhiêu thì đứa con của bạn nó ngoan hiền bấy nhiêu. Hời ơi thằng nhỏ cưng hết chỗ chê luôn, dễ thương hơn thằng cha nó nhiều, mặt dù là cùng một khuôn mặt, nhưng mà không phải kiểu thụ vạn nhân mê như cha nó. Tiên Tiên rất thích đọc sách, và đó là lý do vì sao thằng nhỏ rơi vô tay của Tư Đồ Rất- đẹp -trai :))). Mà Tiên Tiên đáng eo lắm, ngoan ngoan tĩnh tĩnh, Tư Đồ khi dễ cỡ nào cũng chỉ dám đỏ mắt trừng một cái thôi chứ không dám cãi gì hết. Nhưng ẻm ngoan vậy là với người ẻm thương, người mà ẻm cho là người tốt thôi, còn đối với kẻ thù thì ẻm không ngoan chút nào, con của Ân tướng quốc mà, làm sao mà để người khác chiếm lợi đựơc. Đó là lý do tui thích ẻm, ngoan hiền nhưng không nhược, mà ngược lại, vô cùng mạnh mẽ và quật cường. Tiên Tiên sẵn sàng hy sinh tất cả vì Tư Đồ và Hắc Vân Bảo, sẵn sàng làm người xấu vì thứ mà mình trân trọng. (Chỗ này có hơi gây tranh cãi tí vì bạn Tiên đã làm – người – xấu tính kế em trai của mình – Ngao Thịnh, nhưng lúc tui viết review này thì tui chưa đọc bộ Thịnh Thế Thanh Phong, cho nên tui vẫn còn thấy ẻm làm vậy là đúng. Ừm, bây giờ đọc Thịnh Thế rồi thì tui cũng hơi mâu thuẫn thôi, chứ cũng không hẳn phản ứng quá gay gắt. Đời mà, ai nói trước được lòng người! Tui thương Thịnh, thương cả Tiên, và tui nghĩ chắc Tiên cũng đã rất hối hận vì đã tính kế em trai mình, mấy đoạn gặp mặt trong Thịnh Thế có thể thấy vậy!)   Tiên Tiên luôn cho Tư Đồ là người tốt, kể cả khi sau này hắn giết người trước mặt ẻm. Không phải em yêu mù quáng hay thiếu tình thương, em biết Tư Đồ không phải kẻ coi thường mạng người, cũng biết những người Tư Đồ giết là đáng chết.   Tui vẫn còn nhớ lúc Tư Đồ nói hai người họ một người là tiên, một kẻ là quỷ, không thể nào bên nhau được. Em chỉ cười mà nói rằng chỉ cần trải qua kiếp nạn ba năm, hai người họ sẽ bên nhau đi đến cùng trời cuối đất. Lúc đó tui xúc động, và chợt nhận ra Tiên Tiên mà tui thương trưởng thành nhiều lắm, không có trẻ con như cái tuổi hay vẻ bề ngoài của ẻm.   Còn Tư Đồ Rất Đẹp Trai (ổng tên Ngận Suất :))))) anh là thằng công vô sỉ dâm dê bỉ bựa nhất cái thiên hạ này. Anh ưa khi dễ Tiên Tiên tới khóc lên, nhưng mà lại nâng niu chiều chuộng ẻm từng chút một. Kiểu mà ” người của anh chỉ anh được khi dễ, bọn chúng bay đứa nào dám động vào là anh cho về chầu trời”. Anh là Bảo chủ của Vân Hắc Bảo, và là một thằng bảo chủ vô trách nhiệm :))). Nói vậy thôi chứ cái sự vô trách nhiệm đó là có lý do hết cả, anh chỉ muốn để mọi người đừng dựa dẫm vào anh nhiều quá thôi (ba xạo, ổng chỉ hận không để Tiên Tiên dựa dẫm vào ổng hơn nữa :v).  Nói chung ổng là một thằng công quân tốt, thật luôn, rất thích cái cách ổng nâng niu Tiên Tiên, cũng thích cái cách ổng nhìn đời. Tư Đồ từng bị đày làm nô lệ, chịu rất nhiều khổ sở, và đó là lý do ổng khá là ngạo mạn, bất cần đời. Nhưng mấy triết lý sống của ổng hay lắm! Về tình tiết hả … thật ra là lúc tui viết cái review này là lúc hè 2016 và tui không – có nhận xét đến tình tiết, huhu! Và giờ là hè 2017 tui mới post cái review này lên thì tui cũng quên mất mọe tình tiết hết rồi :))) đợi nào đọc lại sẽ bổ sung lại sau! ;_; Chấm điểm: Yêu thương vì quên tình tiết nên cho khuyến khích 4,0/5 ;_;. *** Một đêm khuya mưa to gió lớn, một hài nhi trắng trẻo bụ bẫm lặng lẽ xuất hiện ở trước cửa nhà thầy lang họ Hoàng. Lão lang trung này phiêu bạt nửa đời người, rốt cuộc cũng đã có một đứa con nối dõi. Ông ta cảm thấy rất sung sướng, đặc biệt mời bà con trong thôn thẳng thắn đến xem tướng bảo bảo nhà mình một cái, kết luận đúng là, quả nhiên đứa trẻ này có bán tiên thể! Vì vậy, cứ đặt tên luôn cho bảo bảo là – Hoàng Bán Tiên. Tiểu Hoàng Bán Tiên là một hài tử dễ nuôi, nó chẳng bao giờ quấy khóc, lớn lên cũng không hay nói nhiều, trung thực, văn hoa nho nhã, chỉ có duy nhất một sở thích là im lặng trốn vào một góc để đọc sách. Lúc lên năm, Tiểu Hoàng giúp Vương đại thẩm trong thôn tìm được con bò đi lạc, bởi nó từng đọc trong sách bảo có thể nhìn dấu vết phân bò để lại mà tìm kiếm tung tích. Vì vậy, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền khắp toàn thôn. Năm lên mười, Tiểu Hoàng xui xẻo nói đúng chóc ba ngày sau có động đất, bởi trong sách có viết, trước những cơn động đất thì động vật và thời tiết chắc chắn sẽ có thay đổi khác thường. Vì vậy, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền khắp toàn thành. Năm lên mười lăm, tình cờ làm sao y cứu được hoàng đế đương triều đang vi phục xuất tuần, là bởi y đọc sách thấy bảo đế tinh ảm đạm, phụ tinh lấn át, ấy là có thảm họa chiến tranh. Thế là y được khâm thử phong hào “Thần Tiên Sống”, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền đi khắp nước. Trong phút chốc, Hoàng Bán Tiên là Thần Tiên Sống, mấy lời đại loại vậy, thịnh hành khắp đại giang nam bắc! Mười lăm năm trôi đi, Hoàng Bán Tiên bước vào độ tuổi mười sáu. Y vốn dự định an ổn ngụ tại quê hương, vừa giúp người trong thôn chữa bệnh bốc thuốc, vừa dạy học cho đám trẻ trong trường tư thục, kiếm đủ ngân lượng để duy trì sinh kế. Dù sao thì những tiền tài mà hoàng thượng năm ấy ban cho cũng đã có thể đảm bảo cho y có sách đọc suốt đời không hết…Thế rồi đột nhiên, biến cố xảy đến. … Đầu thu năm Cảnh Hữu thứ mười sáu, tại huyện Vu Sơn thuộc Thục Trung. Huyện Vu Sơn là nơi núi rừng trùng điệp, địa thế trứ danh hiểm trở. Phía Đông thành có Vu Sơn Thập Nhị phong, vách núi cao sừng sững, biêng biếc một màu. Những ngọn núi ấy nếu không kỳ lạ thì cũng hùng vỹ, nếu không dốc đứng thì cũng hiểm trở, vút cao ven rìa một dòng sông, khuấy động mây trời, hệt như một mê cung huyễn hoặc tự nhiên, xa lánh thế gian trần tục. Ở thành Tây cũng có một tòa dương đài trên núi, mây mù giăng giăng, khói sương phủ kín, lại có mưa sa tầng tầng lớp lớp. Đây chính là “Dương thai mộ vũ” , một trong tám cảnh đẹp của Vu Sơn3. Tương truyền rằng khi xưa chính tại nơi này, Sở Tương Vương đã từng tao ngộ với Vu Sơn thần nữ, lưu lại thần thoại ngàn năm. Đúng lúc hoàng hôn đang nghiêng bóng, trên sơn đạo bên dưới dương đài có hai bóng người một trước một sau đi đến. Người phía trước toàn thân bạch y, diện mạo hơi đạm mạc, sau lưng gùi một giỏ thảo dược, vừa đi vừa hái vài thứ cỏ cây. Đi cách khoảng độ mươi bước chân phía sau là một người vóc dáng cao ráo, toàn thân vận trường bào đen tuyền, tóc buộc tùy tiện sau gáy. Nếu nhìn kỹ thì ngũ quan người này so với người Trung Nguyên có đôi phần sâu hơn, sắc bén tinh anh, thật sự khó lòng phân biệt là anh tuấn hay là hung ác, tóm lại, người có đôi mắt lạnh nhạt xa cách như thế thật khiến người khác không dám đối diện. “Ngươi nhanh chân một chút được không? Ta đây có bệnh không thể đi nhanh thì thôi đi, ngươi so với trâu còn khỏe hơn thế mà sao lại chậm hơn cả ta thế?” – bạch y nhân phía trước nhịn không được, quay đầu lại thúc giục. Kẻ kia thong thả ngồi xuống một tảng đá ven đường, dùng tay nhặt một nhánh cây lên chỉ vào người phía trước – “Đồ đầu gỗ ốm o nhà ngươi! Ta cùng ngươi đến đây đã là sai lầm rồi, còn dám la lối cái gì hả?” Đúng lúc ấy, từ trên sườn núi loáng thoáng có bóng người chạy xuống. Mà bảo chạy xuống thì chi bằng bảo là lăn xuống còn chính xác hơn. Đó là một thiếu niên vận y phục bố sam màu xanh, vóc người không phải thấp bé nhưng gầy vô cùng, trên mặt bê bết bùn đất nên không trông rõ diện mạo. Tuy nhiên, vẫn có thể thấy ở y hiện diện một đôi mắt rất sáng. Và theo như cánh tay lộ ra khỏi tay áo thì màu da của y có vẻ rất trắng trẻo. Sau lưng y vác một chiếc giỏ rất to, và khi y lăn từ trên sườn núi xuống thì vô tình đụng vào một tảng đá, sách và một cuộn tranh từ bên trong rơi ra ngoài, vương vãi trên mặt đất. “Không xong rồi…không xong rồi…” – Thiếu niên không để ý tay mình toàn là bùn đất, đau lòng nhặt từng quyển sách rơi trên mặt đất, cẩn thận phủi sạch đất cát rồi xếp trở lại vào giỏ. Hai người đã có mặt sẵn trên triền núi khi ấy vẫn tò mò dõi theo hành động của y, nhưng rồi hắc y nhân hơi chau mày, ngẩng đầu nhìn lại phía trên sườn núi…Quả nhiên, rất nhanh sau đấy có mấy quân lính tay lăm lăm đao kiếm xông đến. Thiếu niên vội vàng ôm chặt chiếc giỏ, liếc trái ngó phải rồi mau mắn núp sau lưng hắc y nhân. Thân hình của hắc y nhân vốn rất cao lớn nên có thể giúp y che chắn toàn bộ. Nhìn thấy hành động của y, bạch y nhân đứng cách đó không xa chợt mỉm cười –“Thiếu niên này trốn khéo nhỉ, chỉ cần lệch một tí là bị phát hiện ngay.” Những quân lính kia nương theo triền núi mà chạy xuống, thiếu niên vội chỉnh lại tư thế, vừa tĩnh tâm lắng nghe tiếng bước chân của đám quân lính, vừa tính toán thử phương vị của mình để mấy người đó không phát hiện ra. Một trong số những binh sỹ cất tiếng hỏi bạch y nhân – “Này! Ngươi có nhìn thấy một thiếu niên mặc áo xanh, trên lưng vác một giỏ sách không?” Bạch y nhân lắc đầu. Mời các bạn đón đọc Hoàng Bán Tiên của tác giả Nhĩ Nhã.
Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, tùy thân không gian, ấm áp. Số chương: 94c + 1 ngoại truyện. Nhạc Tư Trà – một sinh viên năm nhất bình thường, hiền lành, thể chất yếu đuối, dễ sinh bệnh. Cha mẹ cậu đã mất vào ngày giáng sinh của một năm trước, thế nhưng, xung quanh cậu vẫn có nhà để ở, có quê để về, có bạn bè, người thân yêu thương, chở che. Một ngày, trong khi câu cá, cậu bất ngờ “câu” được một miếng ngọc bội. Vết máu do vô tình bị thương được ngọc bội hấp thu, thế là ngọc ta nhận chủ ^^. Thế là, Nhạc Tư Trà không phải chỉ “câu” được ngọc bội, mà còn trở thành chủ nhân của một vùng đất kì lạ. *** REVIEW TRUYỆN CUỘC SỐNG NHÀN NHÃ CỦA NHẠC TƯ TRÀ CỦA TÁC GIẢ TỪ TỪ TIÊU Tác giả: Từ Từ Tiêu Thể loại: Đam mỹ, Không gian Tình trạng: Hoàn thành Văn án: Nhạc Tư Trà – một sinh viên năm nhất bình thường, hiền lành, thể chất yếu đuối, dễ sinh bệnh. Cha mẹ cậu đã mất vào ngày giáng sinh của một năm trước, thế nhưng xung quanh cậu vẫn có nhà để về, có bạn bè người thân yêu thương chở che. Một lần, trong khi câu cá, Nhạc Tư Trà câu được một miếng ngọc bội, vô tình bị thương khiến máu bị ngọc bội hấp thu, từ đó cậu được làm chủ một không gian huyền bí, một vùng đất kỳ lạ. … Truyện này là truyện điền viên đầu tiên mình đọc lúc mới bắt đầu đọc truyện đam mỹ. Thường thì mình thấy truyện điền viên sẽ đi kèm yếu tố trọng sinh nhưng truyện này không có. Nhạc Tư Trà là một người khá hạnh phúc, trừ việc ba mẹ cậu mất sớm thì hoàn cảnh không hề trớ trêu như nhiều người, thậm chí cậu được rất nhiều người yêu thương bảo bọc, bởi lẽ cơ thể cậu là trời sinh thể chất yếu đuối, dù là một nam sinh nhưng vẫn rất nhỏ gầy. Kết quả là, một ngày cậu đã thu hoạch được một chiếc ngọc bội, còn được không gian trong ngọc bội nhận chủ, từ đó về sau sức khỏe càng ngày càng tốt lên, khỏe mạnh không nói, còn rước về được một tiểu công cực kỳ yêu thương cậu. Nhạc Tư Trà trong truyện này là loại hình khá điềm tĩnh, trưởng thành sớm. Có lẽ là liên quan đến tuổi nhỏ đã yếu đuối, nhiều bệnh nên Nhạc Tư Trà không trải qua những khoảng thời gian phản nghịch như người khác, trái lại rất ngoan ngoãn, ý thức được mình cũng là một loại gánh nặng. Ba mẹ cậu mất sớm, cậu vẫn có người thương yêu, nhưng chung quy cũng cô độc rất nhiều. Nhạc Tư Trà ban đầu khiến chúng ta cảm giác gió thổi cỏ lay vậy, nhưng cậu may mắn nhặt được không gian tùy thân, nhờ có nó mà sức khỏe càng ngày càng cải thiện. Tiểu công thì không nói nhiều, là học trưởng, rất học thức, điềm tĩnh, chu đáo, lại sủng Nhạc Tư Trà lên trời. Tuyệt vời quá trời luôn! *** Cảm nhận riêng: (của chủ nhà, ko phải của người giới thiệu ???? ) Từ đầu đến cuối chuyện là một không khí nhẹ nhàng, ấm áp, giống như một ly sữa nóng vào buổi sáng mùa đông lạnh lẽo vậy. Không có âm mưu thủ đoạn, không tranh đấu gay gắt, không có những tình huống kịch tính tới thót tim, chỉ bình dị và vô cùng đời thường,vậy mà mình đã bị nó cuốn hút. Đọc thấy món ăn, rồi rau củ, rồi rượu trái cây, rồi … là lại thèm nhỏ dãi ^^. Giá như mà mình có được khối ngọc kia nhỉ ^^. Bạn nào thích xôi thịt nhiều thì chuyện này giống như là một bữa ăn chay vậy. Tác giả toàn cho phần mào đầu rồi “Sáng hôm sau …” thôi à ==. 33_10762797_e1c5f06b48b8194 * ĐÁNH GIÁ : 9.5/10 Truyện này ngay từ đầu đã rất hay. Cái không khí nhẹ nhàng, ấm áp mà bình thản của nó dễ làm mê luyến bất cứ ai ???? Để dành nó ngay từ đầu, đến khi được 60 chương thì nhào vô đọc, rồi lại chờ từng ngày, từng ngày để có chap mới. ^ ^ Bản thân thấy truyện này hay, tuy 1 số tình tiết có vẻ hơi khập khiễng ( cái này tùy thân văn hay có nè) nhưng mà chỉ là 1 phần nhỏ thôi, truyện vẫn rất dễ thương . Với lại kết truyện có vẻ hơi vội. Ta thấy hơi cụt cảm xúc 1 tẹo. . . . . Nhưng mà tóm  lại là truyện rất hay, rất ngọt, rất đáng iu . . .  mau đọc  đi nào !!!! *** CUỘC SỐNG NHÀN NHÃ CỦA NHẠC TƯ TRÀ Tác giả: Du Du Tiên Thể loại: hiện đại, kỳ huyễn, nông nghiệp, ấm áp, sinh tử văn, 1×1, đam mỹ Link gốc: www.cqbcy.com Nguồn: vnsharing.net Dịch: QT Edit: Ngáo Beta1: Fuu (Đông Chí Phong) Beta2: (S) Tình trạng bản gốc: đã hoàn thành Tình trạng bản edit: 94 chương chính văn + 1 phiên ngoại Tóm tắt: ( vì không có nên mình đành tự viết ^^ ) Nhạc Tư Trà – một sinh viên năm nhất bình thường, hiền lành, thể chất yếu đuối, dễ sinh bệnh. Cha mẹ cậu đã mất vào ngày giáng sinh của một năm trước, thế nhưng, xung quanh cậu vẫn có nhà để ở, có quê để về, có bạn bè, người thân yêu thương, chở che. Một ngày, trong khi câu cá, cậu bất ngờ “câu” được một miếng ngọc bội. Vết máu do vô tình bị thương được ngọc bội hấp thu, thế là ngọc ta nhận chủ ^^. Thế là, Nhạc Tư Trà không phải chỉ “câu” được ngọc bội, mà còn trở thành chủ nhân của một vùng đất kì lạ ^^. Từ đó, câu chuyện của chúng ta bắt đầu ….. Từ đầu đến cuối chuyện là một không khí nhẹ nhàng, ấm áp, giống như một ly sữa nóng vào buổi sáng mùa đông lạnh lẽo vậy. Không có âm mưu thủ đoạn, không tranh đấu gay gắt, không có những tình huống kịch tính tới thót tim, chỉ bình dị và vô cùng đời thường,vậy mà mình đã bị nó cuốn hút. Đọc thấy món ăn, rồi rau củ, rồi rượu trái cây, rồi … là lại thèm nhỏ dãi ^^. Giá như mà mình có được khối ngọc kia nhỉ ^^. Bạn nào thích xôi thịt nhiều thì chuyện này giống như là một bữa ăn chay vậy. Tác giả toàn cho phần mào đầu rồi “Sáng hôm sau …” thôi à ==. ????Bắt đầu bài cảm tưởng: ➕ Vầng, chính xác thì truyện này nó kéo rèm đến mức không thể kéo rèm nữa luôn ấy. Ai đời ôm nhau xong kéo rèm, xong mở rèm ra nói hai ba câu rồi lại kéo rèm tiếp. ???? Đọc truyện này, cảm nghĩ lớn nhất của tôi xuyên suốt câu chuyện là: Đờ mờ, muốn có cái không gian như thế này vờ lờ (vãi luôn ????)!!! Muốn biết vì sao thì bạn hãy đọc đi, tôi sẽ không tiết lộ quá nhiều đâu nà~ Cái cảm nghĩ thứ hai là về anh công Diệp Kình, mấy bạn đọc khác nhận xét là cứ cảm thấy anh í lợi dụng (không gian) Nhạc Tư Trà, còn tình cảm của hai trẻ thì nhạt nhòa quá. Cá nhân mình thì thấy hai bạn í vẫn rất là tình thương mến thương mà. Mặc dù anh Diệp cũng thường xuyên sử dụng (có chút ỷ lại thì đúng hơn) không gian của bạn Nhạc cho việc kinh doanh của mình ( bán một loại sản phẩm #vai_luyen lắm), nhưng dù sao thì tiền anh ấy kiếm ra cũng là của bạn Nhạc mà. Có lẽ do truyện không có mấy tình huống gay cấn tạo điều kiện nên vụ tình cúm nó mấy có vẻ nhạt, nhưng mà vẫn tổng thể thì truyện rất ấm áp nhẹ nhàng ???? Cái thứ ba là, mấy em thú cưng trong truyện moe vỡi. Em Thụ có tố chất "vạn thú mê", nào rắn (con này thân phận bất phàm) nào ngao Tây Tạng, ầyda~ ➖ Điểm trừ là :    ????Đoạn cuối truyện hơi ATSM quá, cơ bản là phần đầu phần giữa khá là hay, nhưng đến khúc muốn xanh hóa sa mạc thì hơi bị quá tay rồi đó nà~ Và lại còn xanh hóa thành công nữa. Một chữ thôi: LỐ! Chán dần đều ???? ????Trừ thêm một điểm nữa vì chi tiết BẠCH HÓA. Mấy nhân vật phụ này (bố + dì ghẻ + anh trai cùng cha khác mẹ của anh công) lúc bắt đầu xuất hiện trong mắt người đọc là trong hình tượng TRA ( một chút)(hoặc chỉ có tôi là nghĩ vậy ????) thế méo nào đến cuối truyện lại thành người tốt bụng đáng yêu hết cả gòi. Mặc dù vậy thì HE sẽ đẹp hơn, nhưng mà vẫn cảm thấy chả hợp lý tí nào ???? Tóm lại là đây là một câu truyện về BÀN TAY VÀNG VÔ ĐỐI, ai không thích thì tốt nhất đừng liều nà~ ✋   Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà của tác giả Từ Từ Tiêu.
Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao
Hán Việt: Xuyên việt thành phản phái yếu như hà hoạt mệnh Editor: Soup Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt, Xuyên sách, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Nhiều CP, Hài hước, Pháo hôi, 1v1 Văn án Bất ngờ xuyên thư, Tiêu Dư An chỉ biết thầm chửi moá mó.... Xuyên gì không xuyên, lại xuyên vào tiểu thuyết ngựa giống.... Mà ngựa giống mở hậu cung, ờ, tỉnh ra chắc không đến nỗi nào ha, cổ đại nạp thiếp là quá đỗi bình thường còn gì. Nhưng mà trọng điểm là, đây là câu chyện đoạn tụ á!!!!!! Tiêu Dư An xuyên thành thiếu niên quân vương, một nhân vật vô cùng thê thảm, vô cùng bi thương. Vì để sống sót, hắn chỉ có thể nỗ lực. Nhưng mà, mấy thanh niên Giáp Ất Bính Đinh gì đó ơi, mấy người muốn hại nam chính thì cứ hại, đừng có đem y đẩy tới bên người ông đây có được không??? Tiêu Dư An cảm thấy việc mình chiều chuộng sủng ái nam chính chẳng có gì sai hết, hắn chỉ đơn giản là muốn hưởng sái chút ánh sáng nhân vật chính thôi. Tiêu Dư An: “Đừng ngược nam chính nữa!!! Mấy người không sợ chết nhưng ông đây vẫn còn muốn sống á á á!!!” Đại khái thì đây là giai thoại về một tiểu thụ trước sủng ái công, về sau được công sủng lại, hài hước, nhẹ nhàng. *** Review: Tôi thấy manhua trước nên thử sang truyện chữ xem như thế nào, vì tôi vẫn đề cao truyện chữ hơn nếu có. Tôi thấy nhiều người khá là bình luận mang tính gay gắt về nhân vật Tiêu Dĩ An này, nên tôi sẽ làm sáng tỏ ý chả tôi về nhân vật này. Truyện tầm 60c đầu khá là hài hước, nhưng về sau khá là có chút ngược tâm vì thân phận của 2 người. Tiêu Dư An (thụ): Chương 1 bạn đọc sẽ thấy sự khôi hài về nhân vật Tiêu Dư An này, được cả nhà bồi dưỡng thành tổng tài bá đạo với đủ tính cách y như trong mấy cái video về Tổng Tài trong truyện ngôn tình ở tiktok á :))).  Nhưng quá khứ của anh thì không hề sáng lạn như văn phong của chương 1 đề cập đến. Tiêu Dư An có 1 người em bị tàn tật, cha anh bỏ mẹ con anh đi theo người vợ thứ 2. Không nhớ vì một lý do củ chuối xàm xí nào đó đã đẩy ông ta đến bước đường cùng, ông ta mới nhớ đến mình có vợ và 2 đứa con cả. Không có chỗ chốn, ông ta trở về nương tựa vào bọn họ nhưng tác giả lại không nhắc đến làm thế nào để Tiêu Dĩ An tiêu diệt người cha súc sinh của mình và lấy được tập đoàn. Quan điểm quan trọng có lẽ nhiều người cũng giống quan điểm này: Tiêu Dư An là vua của nước Bắc, tại sao lại vì Yến Hà Thanh - vua của nước Nam mà chấp nhận từ bỏ mọi đổ máu và cống hiến của dân mình mà đi theo người đó. Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy và lý giải rất nhanh. Vốn dĩ ngay từ đầu Tiêu Dư An đã không coi mình là vua của nước Bắc nên mới có đoạn thú nhận với Yến Hà Thanh: "Ta đã từng chết, ta tên Tiêu - Dư - An, ta không phải vua nước Bắc nên nếu chết lần 2 ta cũng không sợ". Vốn dĩ việc nước Bắc sẽ bị diệt dưới tay Yến Hà Thanh là truyện đã được định đoạt, anh chỉ cần hoàn thành việc khi mình còn là vua nước Bắc và nhiệm vụ nữa là giúp nam chính thu thập hậu cung y như trong truyện đề cập đến. Nhưng chính vì cái chết của Hồng Tụ - 1 nô tỳ trung thành, mạng mẽ, đặt vua lên làm đầu đã khiến anh tỉnh ngộ. Anh không phải là người ngoài cuộc của truyện này nữa. Anh hối hận vì đã thả Yến Hà Thanh về nước, anh dốc lòng dùng những thứ ở hiện đại mình từng làm tổng tài để giúp đất nước thắng sự xâm chiếm của Nam quốc nhưng không thành. Về sau Dư An tự đi ra đầu hàng, lấy thân phận vua của mình muốn bỏ qua cho dân, để họ sống cuộc sống yên ổn. Sau đó anh thay tên đổi họ, dùng tên thật của mình ở hiện đại, sống ở nông thôn giao với 4 nước - nay chỉ còn 3, nhận sư phụ và cũng học chữa trị, bốc thuốc. Tưởng có 1 cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ về sau nhưng không được nữa. Vốn dĩ anh không thể dùng khuôn mặt của vua nước Bắc mà sống được, số phận định đoạt anh phải chết. Yến Hà Thanh (công): Miêu tả chính là đẹp nghiêng nước nghiêng thành luôn, mang sự cao lãnh của một bề trên. Dù có bị nhốt làm tù binh của Bắc quốc nhưng vẫn không thể bị gột rửa được ánh hào quang của nam chínhhhh. Yến Hà Thanh chính là 1 kẻ si tình, hỏi hắn có hận Bắc quốc không? Có! Hắn có yêu Tiêu Dư An không? Có! Hắn nghĩ gì khi diệt Bắc quốc? Vì hắn biết Tiêu Dư An không phải vua nước Bắc nên hắn chọn quyết định sẽ diệt Bắc quốc, trả thù cho nước nhà. Nước Bắc tan rã, hắn biết 1 vị vua mất nước sẽ có cảm giác gì, hắn biết thà Tiêu Dư An chết còn cảm thấy sung sướng hơn khi sống 1 cuộc sống nước mất nhà tan, hên cạnh toàn là kẻ thù không đội chời trung. Yến Hà Thanh chính kiểu là kẻ không kiểu sợ hãi vò 1 lý do nào đó khi chuẩn bị tỏ tình với Dư An cả, rất thẳng thắn làm tôi có chút phục. Thực sự là một con người mạnh mẽ luôn. Tôi hơi bị úm luôn ó. Dù buồn nhưng tác giả vẫn xen lẫn nhân vật có sự đáng yêu, giải tỏa bầu không khí cho câu truyện. Dù có tận hơn 200c + 26pn nữa nhưng mỗi chương khá ngắn thôi. Đọc nhanh ấy mò, có gì m.n đọc nhớ. *** Là một con nhỏ siêu thích đọc ngọt, thấy cái tag “sảng văn”, “nhẹ nhàng” đương nhiên là mình không ngần ngại gì mà nhảy rồi :>>>. Nhưng truyện này nó tát mình một cái đau điếng luôn các bạn ạ, mình đọc mà mình phải lội lại xem có đọc nhầm tag của truyện khác không. Mong chiếc review này có thể gỡ phần nào mìn cho các bạn và đương nhiên là có spoiler nhé, bạn nào không thích bị ảnh hưởng đến cảm xúc khi đọc truyện thì nhanh tạm dừng ở đây nha nha!!! Và đây cũng là góc nhìn siêu chủ quan của mình nên hoan nghênh các bạn cùng chia sẻ/ tâm sự, nhưng cũng mong hãy tôn trọng cảm nhận cá nhân của mình ha. “Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao” là một cuốn truyện có phần đầu đáng yêu, phần cuối nhẹ nhàng, ngoại truyện thoải mái NHƯNG phần giữa lại mang đến cho mình – một đứa luôn mang tâm thế khi đọc truyện là phải nghiêm túc một cảm giác hơi hơi khó chịu. Đầu tiên mình sẽ nói về những mặt mà bản thân thích nhất. Tình cảm của hai nhân vật chính Tiêu Dư An và Yến Hà Thanh rất ư là đáng yêu, cả hai đều hết lòng yêu thương người kia. Hơn thế nữa, tác giả đã xây dựng Tiêu Dư An là một người lạc quan và tốt bụng, chính nhờ nhân vật này mà những đoạn “sảng” mang đúng nét nghĩa vui vẻ. Tuyến tình cảm ở những nhân vật phụ còn là một điểm thu hút riêng của truyện, họ đủ sức lôi cuốn chúng ta không kém gì nhân vật chính. Nhưng bên cạnh những điều trên thì vẫn có những điểm mình không thích lắm ở truyện. Tiêu Dư An khi xuyên sách trở thành một vị vua – người nắm giữ sinh mệnh của cả một đất nước. Mới đầu cậu nghĩ mình hoàn toàn là người ngoài, luôn đối xử tốt với nam chính trong truyện Yến Hà Thanh để sau này hắn có mang quân diệt quốc thì mình còn có cơ hội để sống sót. Tâm trạng của Tiêu Dư An lúc này mình hoàn toàn hiểu được bởi phàm là con người ai cũng có lòng cầu sinh, huống hồ nhân vật mà Tiêu Dư An lại là một vị vua bị nam chính giết thảm. Nhưng sau này chính vì cái chết của Hồng Tụ - một tì nữ bên mình mà Tiêu Dư An đã ngộ ra mình luôn mang theo trách nhiệm là bảo vệ quốc gia bảo vệ nhân dân. “Thế nhưng hắn hiện tại là quân vương Bắc quốc, trên vai khiêng chính là khí phách Bắc quốc, trong sông dài lịch sử, có lẽ không thể tránh khỏi chuyện thay đổi triều đại, nhưng mà thân là người ở trong đó, sẽ đem hai chữ quốc gia khắc sâu vào xương cốt, tan vào trong máu, in dấu vào trong tim” […] “Hắn sao lại muốn sống tạm? Sao có thể mưu toan sống tạm kia chứ!” Tiêu Dư An đã quyết định kiến thiết đất nước, cải tổ quân đội chờ ngày nghênh chiến với quân của Yến Hoài Thanh. Thế mà khi thua trận, khi bao tính mạng ngã xuống, tác giả lại cho Tiêu Dư An sử dụng lí lẽ “Đến cuối cùng bản thân chỉ là người ngoài cuộc, biết trước nhiều chuyện như vậy nhưng lại không thay đổi được gì, bị ông trời trêu đùa” để làm lí do cho việc Tiêu Dư An không hận Yên Hà Thanh và sẵn sàng trở về bên hắn một lần nữa. Thật sự đối với một đứa sống nghiêm túc như mình thì lí do này không hề thuyết phục. Vì bảo vệ Bắc quốc mà bao tướng sĩ phải hy sinh, họ không tiếc bản thân mình, liều chết cũng phải phá được kho thóc giặc, dù biết cái chết cận kề trước mắt mà vẫn không sợ hãi hát vang bài ca dao ca ngợi ấm no yên bình của Bắc quốc. Không những thế đó còn là một sợi dây tình cảm chưa kịp cất thành lời. Một thái giám già gieo mình tự tử trên mảnh đất quê hương. Một vị tướng tự trách mình đến hóa điên. Bao nhiêu mất mát kể cho hết. Theo suy nghĩ của bản thân mình thì dù là một người dân bé nhỏ cũng sẽ nuôi đủ căm hờn, thế mà Tiêu Dư An đã có suy nghĩ mình là vua – mang theo sứ mệnh to lớn lại không hề hận Yến Hà Thanh. Điểm vô lí này làm mình rất ư rất ư là khó chịu. Có lẽ nếu tác giả có thể phần nào giảm nhẹ những đau thương trong chiến tranh ở cuốn truyện này thì mình đã không có tâm trạng bức bách đến thế. Nó kéo dài đến cả gần cuối truyện cho đến khi tác giả mở ra một lối thoát thì sự nặng nề trong mình mới phần nào giảm bớt. Tiêu Dư An trọng sinh chính là giải pháp tốt nhất. Tiêu Dư An nếu đến với Yến Hà Thanh khi từng là một đế vương Bắc quốc thì theo mình (một đứa xét nét với đủ thứ trên đời, trái tính trái nết) thì ngàn lời xin lỗi, ngàn cái dập đầu cũng không thể tha thứ. Tuy biện pháp này vẫn còn chút gì đó nửa vời, chưa triệt để nhưng đã làm giải tỏa phần nào tâm lý trong mình. Và nếu các bạn đọc truyện mà lỡ yêu thích các nhân vật phụ thì cũng đừng buồn nhiều, ở phần phiên ngoại bạn sẽ được gặp lại họ tràn đầy vui vẻ, hạnh phúc. Mọi người đều xứng đáng được như vậy mà!!! Nói chung là mình xin tổng kết “Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao” bằng vài câu ngắn gọn như sau: Khó tính như mình: Có thể đọc. Khó tính hơn mình: Cân nhắc kĩ trước khi đọc. Dễ tính, thoải mái: Đọc ngay nè bạn ơi. Đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng (ý là đọc tag á): Không áp dụng cho cuốn truyện này đâu nha :>>>. *** Review : Xuyên thành vai ác phải sống làm sao 25 Tháng Tư, 2020 nhimkishu XUYÊN THÀNH VAI ÁC PHẢI SỐNG LÀM SAO Tác giả : Y Y Dĩ Dực Thể loại : Nguyên sang, đam mỹ, cổ đại, HE, tình cảm, xuyên việt, xuyên sách, chủ thụ, cung đình hầu tước, sảng văn, nhẹ nhàng, nhiều CP, hài hước, pháo hôi, 1v1 Editor : Soup Review : Nhím Truyện thực sự hay, dài nhưng rất cuốn. Mình  thích cách tác giả  miêu tả diễn biến tâm lí của thụ trong quá trình xuyên thư, rõ ràng cốt truyện nào của đam mỹ xuyên thư cũng là nhân vật chính vào phá nát nội dung nhưng cách mà tác giả xây dựng tình huống, tâm lí nhân vật rất hay và ý nghĩa. Mọi người nên đọc nha. Truyện kể về một thanh niên vừa đẻ ra đã phải vất vả đi lùi về vạch đích, sinh ra đã mang số mệnh trở thành tổng tài, cả cuộc đời lớn lên sống trong “âm mưu” duy nhất của gia tộc đó là làm sao kiếm được chân mệnh thiên tử cho bạn. Là nữ chính xinh xắn năng động lại không tham tiền trong truyền thuyết, tổng tài ném tiền vào mặt còn cầm tiền ném lại? Là bạn thụ cute mỏng manh yếu ớt ai ai cũng coi thường trong công ty rồi một ngày kia bị tổng tài bắt gặp gương mặt xinh đẹp tuyệt trần giấu sau hai cái đít chai dày cộp? Âm mưu gia tộc còn chưa hoàn thành thì tọp một cái bạn xuyên vào quyển sách văn ngựa đực, cả thế gian là hậu cung của nam chính, nam chính một đêm 7 lần, một lần 7 tiếng. Như bao cốt truyện khác, làm gì có thanh niên nào xuyên thư mà được rơi vào cái số tử tế đâu. Không làm pháo hôi thì cũng là ác ma chống lại nam chính. Y như rằng, bạn nhà ta vừa mở mắt ra đã sắm vai thanh niên hoàng đế thích nhất là chơi gay, xâm lược đất nước của nam chính rồi còn suốt ngày lăm lăm cái mông ảnh. Cuối truyện bị con nhà người ta lôi ra lột da lóc thịt làm sashimi. Bạn thụ vừa tỉnh lại biết kết cục nhân vật của mình, sợ hết hồn cái … còn nguyên, vội vàng tranh thủ còn cứu vãn được mà đi yêu thương chiều chuộng chăm sóc công từ cái răng cái tóc đến góc con người. Người ta xuyên thư chỉ với ước muốn giữ nguyên cốt truyện, bảo vệ cúc hoa. Bạn thụ nhà ta xuyên thư chỉ mong thay đổi nội dung, bảo vệ tính mạng. Nhưng phải làm sao mà thay đổi đây, tình yêu và sự ấm áp của bạn dành cho một gã hoàng tử lưu lạc có chiến thắng được mối thù diệt quốc? Liệu sự anh minh hết lòng vì dân vì đất nước của bạn có thay đổi được số phận của một quốc gia đã định trước phải biến mất hay không? Đánh giá : 9/10   Mời các bạn đón đọc Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao của tác giả Y Y Dĩ Dực.