Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phượng Hoàng Đồ Đằng

Thể loại: đam mỹ, cổ trang cung đình, cường công cường thụ, nhất công nhất thụ… “Người đẹp nhà ai hồn nhiên say ngủ, má đỏ bồ quân? Giang sơn của ai mịt mù nghiêng ngửa, một mảnh trời xanh? Giáp bạc tóc đen, cuồng đao loạn kiếm, Sông mờ khói tỏa, mộng đến Giang Nam…” *** Tác giả: Hoài Thượng Bản quyền: phim hoạt hình (???), kịch truyền thanh Thể loại: Cổ đại, HE, Huyền huyễn , Ngược luyến , Cường cường , Cung đình hầu tước , Giang hồ ân oán , Niên thượng 17 tuổi Couple: Lý Ký x Thượng Quan Minh Đức (thụ khiết, công là hoàng đế nên không khiết) Trước tra sau trung khuyển hoàng đế công x Nữ vương thụ Bộ này chính là một nồi máu chó ụp vào đầu : )). Nhưng mà chị em đừng lo, tác giả viết truyện mà đọc cứ như phim ý, nên là dù máu chó thế tui vẫn không ức chế lắm (hay là mình bị vô cảm). Hình như đây là bộ đầu tiên của Hoài Thượng thì phải, nhưng mà phong cách cổ trang của bả có vẻ vẫn không đổi ngay cả khi viết Thanh Long đồ đằng, vẫn là phong cách ít miêu tả tâm lý nhân vật, tập trung vào cốt truyện là chính nên tui mới bảo bộ này đọc như phim vậy. Nhưng mà tình tiết bộ này không gay cấn như Thanh Long đồ đằng, cũng không có nhiều nhân vật bên lề hay ngoại cảnh tác động mà sẽ chỉ tập trung vào mối quan hệ của 2 nhân vật chính, tra công sau hóa trung khuyển công và nữ vương thụ nha. Ui thề luôn là lần đầu tiên tui đọc tra công cổ trang luôn đấy, cảm giác cứ phê phê kiểu gì ý (sorry tui hơi có máu S) nên mặc dù tình tiết khó chịu đấy nhưng tui vẫn cắm đầu đọc mới đau. Bộ này chuẩn sugar daddy x sugar baby luôn, niên thượng gì mà tận 17 tuổi. Bật mí thêm lần đầu của em thụ là 15 tuổi, má ôi cổ đại thôi chứ hiện đại là bóc lịch rồi ý chứ. CÓ SPOIL: Anh công là hoàng thượng cao cao tại thượng, nên là lôi nhiều phết anh em ạ. Trước hay sau khi gặp em Thượng Quan Minh Đức vẫn thị tẩm phi tần bình thường, chỉ là sau khi gặp thì thị tẩm ít hơn thôi. Sau này anh Lý Ký còn có con, nhưng bị em Thượng Quan Minh Đức giết chết khi còn chưa thành hình. Cho nên, có một comment nói rằng bộ này tam quan lệch lạc, người mình yêu thương giết con của mình mà vẫn yêu người đó điên cuồng. Cái này thì tui thấy tùy cảm nhận, theo tui thì với thân phận là vua và thế giới cổ trang thì chuyện như vậy vẫn có thể chấp nhận (ai xem phim cung đấu nhiều sẽ thấy, mấy ông vua vô cảm chetme). Ông Lý Ký này đúng chuẩn công của Hoài Thượng luôn, hở tí là động tay động chân, tui đọc lâu rồi không nhớ đâu nhưng tát thụ mấy lần ý. Xong trên giường thì rõ ác, nói thật tui chả thấy tình thú gì ý, chỉ thấy ổng tệ vl. Nhưng mà sau này thì hóa trung khuyển luôn (thật ra từ đầu đã là trung khuyển rồi). Lúc thụ muốn bỏ đi đánh trận thì không cho đi (nói chung cũng khổ), sau này còn bị thụ vả cho (há há đáng đời). Thật ra thiết lập tình cách ác liệt vậy một phần cũng do thân phận là vua, sinh ra trên đỉnh cao, đối với ai cũng là bảo gì nghe nầy, trừ mỗi em thụ ngang bướng không bao giờ nghe lời. Đấy, nên là tính cách của em thụ cũng tác động nhiều lắm, thật ra anh Lý Ký tốt với em Thượng Quan Minh Đức vl, nhưng mà đáng tiếc thụ lại rất ghét công. Thượng Quan Minh Đức chỉ là con cháu quan lại bình thường, cuộc đời sẽ bằng phẳng thăng tiến. Nào ngờ chỉ vì nhan sắc đẹp đẽ quá mà bị hoàng thượng nhìn trúng, thế là bị đưa lên giường hoàng đế. Việc làm nam sủng đối với Thượng Quan Minh Đức như một sự sỉ nhục vậy, cho nên ngay từ đầu cậu rất ghét Lý Ký. Đầu tiên tui đọc thì cứ nghĩ là tình cảm một chiều, nhưng sau này mới biết em thụ cũng thích anh công lâu rồi, chằng qua thiết lập tính cách nữ vương thụ ngang ngược bướng bỉnh thôi. Việc giết con của bà phi tần chính là một trong những màn ghen tuông của ẻm (đù má ghen gì kinh thế). Đấy nên mặc dù 2 người này cứ thích chơi trò đánh đập nhau mà tui vẫn đọc. Thật ra một phần cũng là Hoài Thượng xây dựng tình tiết rất cuốn, mặc dù không miêu tả tâm lý nhân vật nhiều nhưng những hành động đều thể hiện sự dằn vặt về tâm lý của 2 nhân vật chính. Ngoài ra các tình tiết ngoại cảnh cũng rất gay cấn, nam phụ đoạn cuối xuất hiện lướt qua như một cơn gió và cơ bản chỉ là chất xúc tác cho tình cảm công thụ. À, hồi đấy tui vừa đọc bộ AWM ngọt quá nên mới thử đọc bộ này chứ tự nhiên tui không bao giờ nhảy mấy bộ máu chó tam quan vỡ nát kiểu này đâu. Nên ai giống tui muốn thử cảm giác mạnh thì nhảy thôi, nhảy xong đừng ức chế quá quay lại chửi truyện nhá, lựa chọn là của mình mà hihi. Artist: 独上明月楼 VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC 20.08.2020 Beryl. - berylss.wordpress.com *** Trường An đêm khuya, đại môn của Thượng Quan Thị lang phủ đệ đột nhiên bị một đội thị vệ hoàng cung xông đến mở bật ra. Đại Thái giám tâm phúc bên cạnh đương kim Hoàng đế là Trương Khoát đang cầm thánh chỉ đứng giữa sảnh lớn Thượng Quan gia, giọng nói cao vút, vẻ mặt khó dò: “Bệ hạ có chỉ, truyền —— ấu tử Minh Đức của Thượng Quan gia, lập tức tiến cung!” Trước khi thánh chỉ đến một khắc[1], Thượng Quan Minh Đức đang nằm trên giường mới tỉnh dậy. Y là con thứ của vợ lẽ, mẫu thân không có, đại phu nhân vốn cũng sinh hạ được khá nhiều nhi tử. Mặc dù nhà này không hề bạc đãi con thứ, nhưng dĩ nhiên trong mắt mọi người cao thấp vẫn phân biệt rõ ràng. Trời đông giá rét, tiểu thiếu gia chỉ khoác một chiếc áo mỏng mảnh mà bước ra. Thượng Quan lão gia kinh hoảng vô chừng, chính lão cũng không nhớ kỹ sự tồn tại của đứa con này, không biết vì sao Hoàng đế đột nhiên hứng thú triệu kiến tiểu nhi tử vô quan vô chức của lão… Trương Khoát thấy thiếu niên vừa đến kia vẫn vẻ mặt vẫn ung dung bình thản, bèn nghiêng người nói: “Minh Đức công tử, xin mời.” Thượng Quan lão gia vội vàng khom người tiến lại gần, lén lút lặng lẽ tuồn vào tay Trương Khoát một đỉnh bạc nặng trình trịch: “Công công, ngài không ở lại uống chén trà…?” Trương Khoát cười rất nhạt, dúi trả lại đĩnh bạc: “Đại nhân cần gì phải làm vậy, đều là vì bệ hạ sai bảo, ta sao có thể mặt dày khiến ngài tốn kém như thế…” Thượng Quan lão gia mồ hôi đã chảy dài. Người làm quan ở kinh thành, có thể một sáng sẽ đại phú đại quý, cũng có thể khoảnh khắc đã vạn kiếp bất phục. Thiên uy khó dò, một đạo thánh chỉ ban xuống, ai biết được ý tứ thực sự của Hoàng đế là gì? “Công công à, cả ngài còn chưa từng trông thấy mặt ấu tử nhà ta, bệ hạ tại sao lại…” Trương Khoát vẫn cười nhàn nhạt: “Đại nhân nói lạ, ý tứ của bệ hạ, chúng ta thân là nô tài, làm sao dám mở miệng hỏi?” Dứt lời không thèm lý đến vẻ mặt trắng bệch của lão thêm nửa khắc, quay lưng bước đi. Thượng Quan Minh Đức đang đứng trước đại môn của phủ đệ. Trời đông giá rét, người chỉ khoác một tấm áo cũ kỹ đơn bạc, sắc diện nhợt nhạt giữa mênh mông tuyết phủ, tựa hồ có thể tan theo gió. Ánh sáng đại hồng đăng[2]treo trước cánh cổng phú quý đầy rẫy cũng không thể làm ấm áp, chỉ thấy khuôn mặt non trẻ của y như bóng ma, nửa sáng nửa tối, uyển chuyển lãnh đạm. Trương Khoát tiến về phía trước, cúi người thật thấp, kéo cao tấm rèm xanh trước kiệu nhỏ, hạ giọng mà rằng: “Minh Đức công tử, xin mời.” Minh Đức không nhúc nhích, thanh âm lạnh lẽo: “Quá nửa đêm ồn ào giơ đuốc cầm gậy kéo đến, các ngươi toan tính xét nhà ta?” Trương Khoát vội đáp: “Chúng nô tài làm sao dám!” Mời các bạn đón đọc Phượng Hoàng Đồ Đằng của tác giả Hoài Thượng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hữu Châu Hà Tu Độc - Tô Du Bính
Thở ra hít vào, xú khi bay ngất trời Hai bên trái phải đều giống nhau, đầu tóc bù xù mặt mày lắm lem. Đoan Mộc Hồi Xuân chưa từng nghĩ có ngày bản thân lại sa sút đến mức này. Nhưng để sống sót qua ngày, đành phải làm hổ lạc đồng bằng ra vẻ đáng thương. *** Cơ Thanh Lan mắt nhìn bát mì trên mặt đất, không nói một lời. Hắn bị giam đã mấy ngày, đã nhận biết sâu sắc một chuyện, cha già hói đầu (hay trọc đầu gì đó) beo béo trước mặt là một thằng điên cuồng vọng tự đại hỉ nộ vô thường lại cực khó đối phó. Lão đó thích đứng ở chỗ cao, lãnh tĩnh nhìn những người khác phủ phục dưới chân lão chịu đựng sự bỡn cợt của lão. Lão boss cầm giá nến đến gần hơn một chút. Ánh lửa màu quất u ám chiếu lên thân thể trần trụi của Cơ Thanh Lan, những vết thương nông nông sâu sâu đan xen khắp người, có một số đã được đắp thuốc, có một số đã rắc muối, có một số bị những mảnh gỗ nhỏ đâm vào, vô cùng thê thảm. “Đau không?” Lão boss nhìn hắn, vẻ quan tâm. Cơ Thanh Lan vẫn cúi đầu.   Mời các bạn đón đọc Hữu Châu Hà Tu Độc của tác giả Tô Du Bính.
Hữu Cầm Hà Tu Kiếm - Tô Du Bính
Chuyện giang sơn gặp nhiều hiểm nguy thì đó là chuyện của giang sơn. Còn giang hồ có nhiều thị phi là chuyện của giang hồ. Hắn bất quá là khách tha hương kiếm miếng cơm ăn. Bán kiếm mua cầm, xin chính là thanh tịnh. *** Phiên ngoại nhỏ của Hà Dung Cẩm và Khuyết Thư Mặc dù bây giờ không phải như lúc xưa, Hà Dung Cẩm có thể nói là đường quan rộng mở, so với năm xưa lang bạt mai danh ẩn tích chẳng gì sánh bằng, nhưng cái tật mê rượu một khi đã thành quen rồi thì khó mà dứt bỏ. Khuyết Thư ban đầu còn chiều theo sở thích của y, đôi khi cùng y cạn vài chén, sau thấy y càng uống càng hăng, sợ rằng thân thể sớm chịu không nổi, thế nên lệnh cho trong cung hạn chế uống rượu, đồng thời giới hạn số lượng Hoàng Tửu được đưa vào cung mỗi ngày. Hà Dung Cẩm lúc chân mang thương tích còn ráng nhẫn nhịn, mà cho dù có thèm mấy đi chăng nữa cũng chẳng thể nào nhúc nhích, nhưng chờ đến khi chân cẳng lành lặn rồi, thèm khát tới độ kiềm chế không được. Trong cung không có rượu thì sao chứ, chẳng lẽ ngoài kia lại không có? Y thuận miệng kiếm cớ ra ngoài thành kiểm tra, vừa nhích mông ra khỏi Vương Cung là ba chân bốn cẳng phóng thẳng đến quán rượu. Y chân trước vừa ra khỏi cung, Khuyết Thư chân sau đã được người cấp báo, trong lòng vừa bực lại vừa buồn cười, xử lý xong xuôi chính sự cũng lập tức xuất cung. Thế nhưng giải quyết mấy việc lằng nhằng cũng mất khá nhiều thời gian, đến khi xuất cung trời đã nhá nhem tối, chỉ còn mấy cụm mây hồng vắt sau mái hiên phía tây là trông giống sắc trời lúc hoàng hôn. Mời các bạn đón đọc Hữu Cầm Hà Tu Kiếm của tác giả Tô Du Bính.
Bước Nhầm Đường Ngay - Tô Du Bính
Hắn đã chết cùng với thân phận một trùm băng đảng xã hội đen. Hắn lại đang sống trong thân phận của một người cảnh sát quèn. *** Lăng Bác Kim mơ màng ra khỏi phòng, “Sư phụ?” Thường Trấn Viễn đứng lên, “Đánh răng rửa mặt xong ra ăn cháo đi.” Lăng Bác Kim gãi đầu, “Sư phụ, sao tối qua em ngủ ở tầng dưới vậy?” Mời các bạn đón đọc Bước Nhầm Đường Ngay của tác giả Tô Du Bính.
Bổn Vu Sư Cầu Ái Pháp - Tô Du Bính
Viên Chính Kiến qua vô số lần kinh nghiệm của mình khi thấy tiểu biểu đệ Vu Lâm dùng vẻ mặt đó nói chuyện thì nhất định không được nghe. Qủa nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Vu Lâm đã nói một câu làm nước canh trong miệng Viên Chính Kiệt chảy hết lại bát canh vừa múc. "Đại ca, em đã tìm thấy bà xã của mình" "..." *** “Đây là…” Đường Văn Diệp nhớ tới kết cuộc của Nàng tiên cá, sắc mặt trắng bệch. “Hẳn ngươi vẫn nhớ kết cuộc của câu chuyện này?” Tiếng cười khủng bố kia chuyển sang trầm thấp, tràn đầy dụ hoặc, “Chỉ cần hắn giơ chủy thủ, đâm vào ngực ngươi, vậy là hắn là có thể được cứu rồi.” Sắc mặt Đường Văn Diệp từ trắng thành đen. “Bất quá cơ hội được chia đều. Nếu ngươi cầm chủy thủ đâm vào ngực hắn… Ngươi liền có thể trở lại thế giới hiện thực.” Trở lại thế giới hiện thực?   Mời các bạn đón đọc Bổn Vu Sư Cầu Ái Pháp của tác giả Tô Du Bính.