Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thê Vi Thượng

Thê cao nhất, xã tắc thứ hai, phu xếp yếu. Chinh chiến một đời, chiến công hiển hách,cuối cùng trở thành kẻ vắt chanh bỏ vỏ; Sủng thiếp diệt thê, uổng là phu quân, cuối cùng người không rời không bỏ hắn, chỉ có vị nam thê đã bị lãng quên suốt mười mấy năm này… Được một lần trọng sinh, Cảnh Thiều quyết định hối cải triệt để, làm lại từ đầu, nhưng mà… Lúc phải ôm gối đầu đứng trước cửa nhìn trời,Cảnh Thiều nắm chặt tay, bổn vương nhất định phải trọng chấn phu cương! Thế là đập cửa nói: “Quân Thanh, ta biết sai rồi mà, cho ta vào đi mà!” *** TẬP 1: Tam hoàng tử Cảnh Thiều, một đời chinh chiến cho non sông, tay nắm trọng binh, chưa tròn hai mươi đã được phong vương, trong tay là vô hạn vinh quang. Nhưng chỉ vì quá ương ngạnh, mà đặt niềm tin lầm chỗ, chẳng phân biệt được kẻ ám hại, người tri kỷ. Năm Hoành Chính thứ hai mươi bốn, vinh quang ấy kết thúc bằng cái chết tủi nhục chẳng được toàn thây, hối tiếc đã muộn, chỉ mong có kiếp sau để được chuộc lại lỗi lầm. Nhưng lại được ban cho cơ hội quay lại phía đầu con đường, đâu là tương lai mà Cảnh Thiều sẽ giành lấy, là quyền lực tối thượng, là trả thù, hay những tháng ngày an bình không gió tanh mưa máu bên người đã luôn ở bên cạnh mình đến hết những giây phút cuối cùng cuộc đời. TẬP 2: Một lòng phò trợ huynh trưởng lên ngôi, bù đắp lỗi lầm khi xưa, trùng sinh mang đến cho hắn một lần kinh nghiệm, giúp hắn đâu thắng đó, mũi tên khi khi xưa suýt lấy mạng nay chẳng còn đáng lo, nhưng liệu như thế đã đủ? Biến số không tồn tại hay chỉ đang ẩn mình chờ thời điểm. Đời trước, Hoài Nam Vương là đối thủ mà hắn tán thưởng, nay, Hoài Nam Vương là… nghĩa huynh? Ngày vị nghĩa huynh ấy vào kinh, sẽ là muôn vàn sóng gió hay thêm một trợ thủ đắc lực. Bình định giặc ngoài, khải hoàn về kinh còn phải tiếp tục đối phó loạn trong. Hai đời mang nỗi ấm ức đứa con không được thương yêu, vị phụ hoàng hai đời không thể hiểu ấy, có thật không hề yêu thương đứa con ngốc nghếch chẳng biết nói lời dễ nghe? *** Review: #RinBaBa Thế nào nhỉ! Tui rất ấn tượng bộ này và phải gọi là bao hay. Bên Owlbooks đã phát hành full bộ thành sách rồi. Nói chung hồi nhận được sách có standee thì cực kỳ thích luôn. Đây là bộ mà tui nhiệt liệt đề cử bà con đọc. Vì điểm chấm có thể lên đến 8.5/10. Một câu chuyện cấu tứ vừa vặn với những yêu cầu của tui: trọng sinh, vương đấu, sủng thụ, HE và đặc biệt tác giả còn bonus thêm một couple phụ khá là thú vị. Tui sẽ spoil một chút nhé! Tình hình là bạn công Cảnh Thiều đời trước ôm bạn thụ Quân Thanh (Mộ Hàm Chương) nhảy xuống vực sâu. Đến lúc chết mới ngộ ra nhiều thứ và hiểu được chân tình. Sống lại, trở về trong đêm tân hôn, từ đó về sau sống và làm việc theo đạo “Đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão”. Mộ Hàm Chương từ nhỏ thông minh, tư chất con nhà võ nhưng lại bị thằng anh khác mẹ cùng đám em họ đẩy xuống nước nên không thể luyện võ được nữa. Ẻm theo đuổi con đường văn nhân học sĩ, nhưng vì là thứ tử nên cuối cùng bị gả cho Thành vương Cảnh Thiều. Nói chung Cảnh Thiều cũng chả vui sướng gì khi phải cưới một nam thê, điều đó đồng nghĩa với việc ảnh sẽ không thể kế vị. Tất cả đều là tác phẩm của bà kế hoàng hậu vì muốn con mình là Tứ hoàng tử đăng cơ mà tiêu diệt dây mơ rễ má từ từ. Nhưng sống lại một kiếp, Cảnh Thiều nhìn rõ nhiều thứ. Và đặc biệt với sự giúp đỡ, chỉ dẫn và tin yêu của Mộ Hàm Chương mà Cảnh Thiều đã giúp được anh ruột cùng mẹ cùng cha của mình là Cảnh Sâm lên ngôi hoàng đế. Nói về Cảnh Sâm thì anh này trầm ổn, đẹp, thông minh, có đầu óc và sau này ảnh phát sinh một đoạn nghiệt duyên với Cố Hoài Khanh (Hoài Nam Vương của đất phong phía Nam, tên Phượng Tịch). Nếu tác giả viết thêm về couple này thì thật hay. Chỉ bằng mấy cái phiên ngoại nhỏ bé thì thật sự không thỏa mãn. Anh Cố Hoài Khanh đúng chuẩn là một anh chàng sẽ có thể tạo ra một hệ liệt ngon lành cành đào đấy. Thật sự là những toan tính triều đình rất vi diệu. Người thông minh, kẻ cao tay, vây cánh và những tham quan nơi hoàng triều. Dân thì chỉ mong sống bình yên, thiên hạ thái bình. Ai làm vua mà lo cho dân thì họ yêu họ quý. Thế thôi! Cảnh Thiều không chọn làm vua vì biết bản thân không thể trở thành một minh quân. Anh chọn giúp anh mình, từ bỏ con đường nắm quyền thiên hạ để chọn sống bên người mình yêu. Anh Thiều là công sạch nha. Trước Mộ Hàm Chương ảnh chưa đụng qua cô nào cả vì quanh năm đi đánh giặc. Thật sự đọc bộ này thì tui thích mấy kế sách, tính toán của Mộ Hàm Chương còn hơn là đọc H. Cách ẻm kiếm tiền, cách ẻm giúp chồng trị quân… thú vị lắm. Mặc dù 30% đầu của bộ này làm tui hơi khó chịu vì tác giả viết có phần tạo ra một Mộ Hàm Chương khá yếu đuối và không bộc lộ được hết khả năng. Nhưng càng về sau thì Mộ Hàm Chương càng mạnh và trở thành cường thụ. Có lẽ tác giả đã cố tình tạo ra sự đối lập để Mộ Hàm Chương bùng nổ và trở thành một đóa pháo hoa rực rỡ trên bầu trời. Tui cực kỳ cực kỳ thích cường – cường. Những tình tiết tiếp nối, mâu thuẫn và nút thắt bất ngờ làm tui bị thu hút thức sáng đêm để đọc cho đã. Tác giả viết không phải thuộc dạng dữ dội nhưng lại có cao trào và tình huống bất ngờ xen kẽ những tình cảm yêu thương và yếu tố hài hước. Viết mà không tạo cảm giác ức chế nhưng vẫn làm người đọc không thể rời mắt. Nhiệt liệt đều cử nhé! *** Nếu bạn thích đọc ngược, ngược thân, ngược tâm, ngược lên bờ xuống ruộng, ngược từ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm nọ, ngược cẩu huyết máu chó, ngược âm u lạnh lẽo, ngược quạnh quẽ hiu hắt, ngược từ chính tới phụ từ công tới thụ từ cuối lên đầu, túm cái váy lại là ngược không chừa bố con thằng nào, thì xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ cung cấp dịch vụ ngược cẩu độc thân mà thôi = ))) Một câu chuyện ngọt mà không ngấy, kể về một tên ngốc nghếch, dùng mười năm để sống trong oán hận, sau đó dùng cả đời để bù đắp cho người mình yêu. —– Cảnh Thiều là tam hoàng tử, sinh ra trong nhung lụa, sống một đời cao cao tại thượng, đứng ở đỉnh mà nhìn người dưới chân, tuy hắn không phải kiêu ngạo nhưng cũng rất tôn quý. Năm đó kế hậu ép hắn cưới một nam thê, trong lòng hắn biết rất rõ, kế hậu là muốn tước quyền kế thừa ngai vị của hắn, điều này không sai. Bất quá, Cảnh Thiều trong suy nghĩ đó vô tình kéo thêm cả nhị ca và nam thê Mộ Hàm Chương vào, kết quả, sống một đời thù hận lạnh nhạt. Mãi đến khi hắn ở trong đại lao tối tăm ẩm ướt, hắn mới ngẫm ra, mười năm qua bản thân rốt cuộc có bao nhiêu sai lầm. . “Quân Thanh, ngươi có từng hận ta?” “Sao lại không hận? Nếu không phải vì ngươi, ta đã sớm vang danh bảng vàng, bước vào triều đình làm quan rồi.” Nguyên lai, tam bái, hắn mất quyền thừa kế đế vị, người này cũng mất đi hoài bão của mình. Nguyên lai, người này cũng chịu thiệt. “Nếu có kiếp sau, ta nhất định đối xử tốt với ngươi, dùng cả đời bù đắp ngươi…” Năm Hoành Chính thứ mười ba, hắn vừa đánh đuổi Hung Nô trở về, được phong vương sớm nhất trong các hoàng tử. Năm Hoành Chính thứ mười ba, hắn và con thứ của Bắc Uy Hầu thành hôn. Số mệnh, thế nhưng thực sự cho hắn trọng sinh, cho hắn một lần nữa sửa chữa sai lầm của mình. . Nhưng mà, Thành Vương a Thành Vương, ngươi vì một cái đế vị mà cốt nhục tương tàn, sủng thiếp diệt thê, người nào ngươi không được tổn thương ngươi đều đã tổn thương, người nào ngươi cần tín nhiệm ngươi đều không tín nhiệm. Chấp niệm của ngươi, sâu đậm đến thế. Sai lầm của ngươi, biết lấy gì để lấp đầy đây? . “Ngươi đừng sợ.” “Nào, ta bôi thuốc giúp ngươi.” Này này, không phải Thành Vương là tên cơ mặt co rút, ít nói ít cười, hở ra là tức giận sao? . “Chúng ta đã là phu thê, ngươi sợ cái gì?” “Eo khó chịu sao? Ngươi dựa vào ta, ta xoa bóp cho ngươi.” Không đúng không đúng, lời thiên hạ đàm tiếu đặc biệt không đáng tin! Cái gì mà mặt đen quanh năm, tính tình tệ hại, cơ bản chỉ là một tên ngốc manh quấn lấy y, làm nũng với y, cơ bản chỉ là một tên ngả ngớn vô hại! . Được rồi, Quân Thanh thấy biến không hoảng, còn ta đối với một vị vương gia soái khí kiêu ngạo nào đó triệt để hết hi vọng rồi. Tìm nữa tìm mãi cũng chỉ bới ra tên thê nô Cảnh Thiều thôi! . Đường rất ngọt, đặc biệt ngọt, phi thường ngọt, không bao gồm hỗn hợp thủy tinh. . “Đời người còn rất dài, sai lầm của quá khứ, sai lầm của hiện tại, sai lầm của tương lai, ta nguyện dùng cả đời để đổi, dùng cả đời để bù đắp.” Đây mới chỉ là một góc khởi đầu rất rất nhỏ trong hành trình rải đường ngọt ngào của đôi phu phu trẻ, đời người còn rất dài, ngược tâm của quá khứ, ngược tâm của hiện tại, ngược tâm của tương lai, Cảnh Thiều Quân Thanh nguyện dùng cả đời để bù đắp, dùng cả đời để tung hường. Ở đây không có máu chó, không có ‘hồng hạnh vượt tường’, không có tiểu tam. Ở đây buôn đường bán mật, ăn bắp rang bơ xem Mộ bảo bảo xử trí bạch liên bông, nhìn Vương gia cao cao tại thượng sủng thê lên trời. Ở đây nói không với gương vỡ lại lành, nói không với lề sách tình ca, nói không với tiên hôn hậu ái. Ở đây chúng tôi chỉ có Thê Vi Thượng. Nhắc lại lần cuối, đây là truyện ngược, ngược, ngược, siêu siêu ngược. Ngược cẩu độc thân. Xin vui lòng cân nhắc trước khi xem!!! Note: Một chút đường bất đắc dĩ của cặp phụ Cảnh Sâm – Cố Hoài Khanh siêu quắn quéo Mời các bạn đón đọc Thê Vi Thượng của tác giả Lục Dã Thiên Hạc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thế Bất Khả Đáng - Sài Kê Đản
Nội dung truyện nói về hai anh em cực phẩm nhà họ Viên trên hành trình theo đuổi Hạ Diệu, một cảnh sát – thái tử gia đã cải tà quy chính ~(‾▿‾~) Anh công là một bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, mở một công ty vệ sỹ, nhờ sự “mai mối” của cô em gái mà quen biết với em thụ. Từ ánh mắt đầu tiên anh đã để ý đến em và rồi bắt đầu bước lên con đường “đoạt ái” với em gái. *** Mỗi năm một lần giải thi đấu vật tự do dành cho cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ lại diễn ra ở sân vận động Bắc Kinh. "Ngày hôm qua chúng tôi đã tiến hành một cuộc thi dự tuyển, trải qua những trận đấu kịch liệt, đã tìm ra mười sáu tuyển thủ tiến vào trận chung kết. Người chủ trì lần lượt gọi to tên của mười sáu người này: "Joy, Brown, Đới Cao Cao, Hạ Diệu,..." Mười sáu tuyển thủ mặc đồng phục cảnh sát lần lượt lên đài biểu diễn, tám người Trung Quốc tám người Hoa Kỳ, mặt đối mặt xếp thành hai hàng, hướng về đối thủ cúi chào làm lễ một cái. Brown đứng ở vị trí thứ ba thuộc hàng ngũ Hoa Kỳ, cúi người chín mươi độ âm thầm đánh giá người đứng chếch phía đối diện là Hạ Diệu từ trên đầu xuống dưới đũng quần, khoé miệng kín đáo nhếch lên một nụ cười không mấy tử tế. Tiếng súng báo hiệu bắt đầu thi đấu khai hoả, lần lượt hai người đối kháng, người thắng sẽ được vào đấu vòng trong. Giải đấu vật tự do giữa cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ là sự giao thoa giữa hai nền văn hoá võ thuật khác nhau giữa Trung Hoa và Tây Phương. Cảnh sát Trung Quốc chú trọng vào các chiêu thức bằng chân, vô cùng ác liệt. Bên Hoa Kỳ lại lấy nấm đấm là đòn sát thủ, một chiêu hạ gục đối phương. Mà Brown người giỏi nhất trong đội hình cảnh sát Hoa Kỳ. ... Mời các bạn đón đọc Thế Bất Khả Đáng của tác giả Sài Kê Đản.
Thời Thượng Tiên Sinh - Ngữ Tiếu Lan San
Bạn người mẫu Tô Nặc vốn gắn liền với hình tượng đóa sen trắng thanh khiết chẳng vướng bụi trần. Nhưng chẳng ai biết, đằng sau hình tượng đó, bạn lại sợ nhất người khác phát hiện ra những bí mật to bự của mình. Chàng mẫu họ Tô thực sự là một kẻ thích ăn và tham ăn quá mức, có sở thích dùng nick ảo chửi loạn đối thủ chỉ vì hắn có thể hình sáu múi nam tính. Trong họa có phúc. Mà chẳng hiểu là phúc hay họa. Bạn Tô Nặc lọt vào mắt xanh của tổng giám đốc Âu Dương quyền lực mà bụng toàn âm mưu. Thời buổi này, với dung mạo và trí thông minh của bạn Tô, rơi vào tay tổng giám đốc gian xảo, quả thực khó sống! *** Là một người mẫu nam thời thượng, Tô Nặc sợ nhất người khác nói mình giống con gái. Nhưng hắn lớn lên lại cố tình giống con gái, vì thế lúc truyền thông đưa tin đều thích dùng một số từ ngữ na ná nhau như “xinh đẹp”, “tinh xảo”, “yêu nghiệt”, cực kì không có khí phách! “《Người đẹp Tô Nặc diễm áp quần phương, yêu nghiệt vừa bước ra cả hội trường hết hồn!》Đây là cái tiêu đề chó má gì!” Sáng sớm trên bàn cơm, người mẫu Tô run rẩy kịch liệt, miệng phun ra một ngụm sữa đậu nành, tay phải vò nát bánh quẩy! *diễm áp quần phương: sắc đẹp vượt trội hơn người thường “Tô gia cậu bớt giận!” Người đại diện vội vàng dỗ dành, “Trước đó tôi thật sự có gọi điện thoại cho phía truyền thông, yêu cầu bọn họ đổi tên bản thảo thành《Anh Tô Nặc dục hỏa trùng sinh, cơ bụng tám múi lực lưỡng săn chắc!》” nhưng đều bị tổng biên tập cự tuyệt thẳng thừng thậm chí còn cho là tôi bị sốt đến đần độn, quả thật là tức muốn khóc! “Vậy tại sao vẫn còn y như cũ!” Tô Nặc tức giận, “Gần đây tin tức đưa lên càng lúc càng quá đáng!” “Cái này là tốt hơn nhiều rồi, lúc đầu bọn họ còn định viết là yêu tinh họ Tô lưỡng tính nữa cơ. . .” Người đại diện chưa kịp nói hết câu đã bị hộp khăn giấy đập trúng mặt, vì thế liền kêu thảm một tiếng, “Gương mặt mịn màng của tôi!” ... Mời các bạn đón đọc Thời Thượng Tiên Sinh của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Tiệm Quan Tài Số 7 - Niệm Tiểu Duệ
Ở ngõ Thanh Mộc có một tiệm quan tài, ông chủ tiệm tên là Đồng Thất, tính tình khiêm tốn lễ độ, tao nhã đạm bạc. Chỉ có điều, tiệm này trước đây có tin đồn về quỷ, khiến ai ai đi ngang cũng vừa sợ sệt vừa tò mò, đến trẻ con cũng nhịn không được phải tới xem trong tiệm có ma quỷ gì không.Chỉ có mấy người lớn tuổi nhìn tiệm quan tài đầy kính sợ, vì bọn họ chú ý đến một ký hiệu nho nhỏ trên bảng hiệu. Truyền thuyết nói rằng, có một loại người có thể nối liền âm dương… Ông chủ Đồng sáng mở cửa bán áo liệm, vòng hoa. Đêm đến đóng cửa lại nhận những giao dịch khác. Chẳng hạn như kiếm đầu người mất, chẳng hạn như tìm xác dưới sông. Cuộc sống đi lại giữa các chốn thần tiên yêu ma quỷ quái của Đồng Thất tưởng chừng sẽ mãi vô vị trôi đi như vậy, cho đến ngày Thẩm Trạch xuất hiện, khiến con đường sinh mệnh của cả hai đều rẽ ngoặt sang hướng khác… *** Thẩm Trạch tình cờ bắt được một con hạc giấy biết bay, đem nó tới tiệm quan tài để chọc phá Đồng Thất. Hành động trẻ con này không ngờ lại vô tình khiến ông chủ Đồng vốn lãnh đạm thờ ơ phải dùng đến linh lực của mình mà "giáo huấn" cậu. Thế rồi, duyên phận giữa hai người cũng từ đó mà bắt đầu. Là người của Đồng gia, Đồng Thất dù không muốn cũng buộc phải kế thừa linh lực và nhiệm vụ của gia tộc. Thế nhưng từ khi gặp Thẩm Trạch, cùng trải qua những vui vẻ hờn giận thường tình chốn nhân gian, tất cả những gì Đồng Thất mong muốn lại chỉ là một cuộc sống bình phàm an ổn, có thể ở bên người kia nhàn tản suốt đời. *** Tiểu Hổ là đứa nhỏ họ Vương trong ngõ Thanh Mộc, bộ dáng kháu khỉnh bụ bẫm. Chỗ sâu nhất trong ngõ Thanh Mộc có một gốc đào, gốc đào to lớn vững chắc, bốn năm nam tử rưởng thành may ra mới đủ vòng quanh, mấy lão nhân lớn tuổi đều nói, gốc đào kia chỉ sợ là đã thành tinh. Việc Tiểu Hổ phải làm đêm nay là đến chỗ cây đào đó bẻ một nhánh cây trên cao để củng cố địa vị ‘Lão đại’ của mình. Chỗ sâu trong ngõ nhỏ đột nhiên có một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ bất giác rùng mình một cái nuốt một ngụm nước miếng. Bố cục của ngõ Thanh Mộc khá kỳ quái, cuối ngõ nhỏ cũng không có gia đình nào ở, cạnh gốc đào cũng chỉ có vài băng ghế nhỏ để cho mấy lão nhân ban ngày ngồi đây hóng gió mát. Tiểu Hổ nhìn bóng cây đen thẫm kia, đột nhiên rất muốn về nhà. Tiểu Hổ xoay người, nhưng nó phát hiện mình không hiểu sao không thể động đậy được, nó nhìn chằm chằm thẳng tắp về phía cây đào mà trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ kia, trong lòng sợ hãi không thôi. Lại một trận gió thổi qua, Tiểu Hổ đột nhiên mở to hai mắt, tiếng hét sợ hãi chói tai bị chặn ở trong cổ họng không phát ra được. Nó nhìn kĩ liền thấy, dưới cây đào có một thân ảnh màu trắng! Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên vai Tiểu Hổ, Tiểu Hổ rốt cuộc giống như cuồng loạn mà kêu lên. ... Mời các bạn đón đọc Tiệm Quan Tài Số 7 của tác giả Niệm Tiểu Duệ.
Chức Nghiệp Thế Thân - Thủy Thiên Thừa
Là một diễn viên đóng thế kỳ cựu, Chu Tường không ngờ lại có ngày mình trở thành thế thân trong đời thực. Gặp gỡ Yến Minh Tu, anh đâu ngờ cái giá phải trả lại chính là cuộc đời và sinh mệnh của mình. Yến Minh Tu khi ấy mù quáng xem anh là người thay thế, tạo thành ngọn nguồn bi kịch của cả hai người. Đến lúc Chu Tường được ban cho sinh mệnh mới, anh tìm mọi cách lẩn tránh, những mong có thể thoát khỏi ám ảnh chuyện xưa. Nào ngờ nghiệt duyên đưa đẩy, anh lại rơi vào con đường cũ, vẫn bị Yến Minh Tu coi là thế thân. Rốt cuộc ai mới là thế thân của ai? Hình bóng Yến Minh Tu vẫn hằng theo đuổi, tình yêu chôn chặt nơi đáy lòng cậu thực sự dành cho ai? *** Chu Tường thử mở mắt, nhưng mắt khô khốc, ánh sáng chói loà, hắn chỉ có thể hé mi thành một đường hẹp. Đập vào mắt hắn là một màu trắng toát lạnh lẽo, trắng đến chẳng có hơi người. Cảm giác thân thể dần dần quay lại, hắn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, hắn biết mình đang ở bệnh viện, hắn rất bất ngờ. Vậy mà còn sống? Ngã từ vách núi cao như thế mà vẫn còn sống? Chắc vì phẩm hạnh của hắn tốt quá, nên ông trời không nỡ bắt hắn đi, để hắn ở lại tiếp tục phổ độ nhân gian. Mặc kệ ra sao, nhặt được về một cái mạng vẫn là chuyện tốt, nhưng chẳng biết có cụt cái tay cái chân nào không. Tay hắn, chân hắn đều không có cảm giác. Hắn sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu lành lặn thì tốt, nhưng nếu tàn phế, chẳng phải sống không bằng chết? “Chu Tường? Chu Tường? Con tỉnh rồi?” Đột nhiên, giọng nói của một người phụ nữ trung niên đập vào tai hắn, thê lương và bi ai, kèm theo cả tiếng khóc than nức nở. Chu Tường cố gắng quay đầu nhìn, một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi, rất gầy gò, trông rất quen, nhưng mặc dù bà đang gọi tên hắn, hắn cũng không nhận ra bà, ai thế nhỉ? “Chu Tường ơi…” Người phụ nữ muốn khóc, nhưng cố gắng nín nhịn, chân nam đá chân xiêu chạy ra cửa, túm lấy một y tá, kích động kêu to, “Con tôi tỉnh rồi! Con tôi tỉnh rồi! Đi gọi bác sĩ nhanh với!” Con? Ai là con bà ấy? Chu Tường há miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô rốc đau đớn như bị lửa thiêu, cố gắng nửa ngày vẫn không phát ra được âm thanh. ... Mời các bạn đón đọc Chức Nghiệp Thế Thân của tác giả Thủy Thiên Thừa.