Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới, Cổ Đại, Đam Mỹ, Điền Văn, Tiên Hiệp, Huyền Huyễn Giới thiệu: Garnet là một chú chuộc nhỏ gặp sự cố khi thử thách mình mà nhảy dù ở Tượng Thú phải là chết, không phải bị thương, mà là xuyên qua thế giới khác tên Đồ Thiên. Vừa xuyên qua lại rơi trúng hang của một con rồng vừa độ kiếp. Rồng trắng Bạch Dữ nhìn sinh vật vừa rơi vào nơi trú ngụ của mình, khó hiểu hỏi. "Ngươi là thứ gì? Xấu như vậy?" - Bạch Dữ chân đạp đuôi tiểu chuột "người gặp người thương, thú gặp thú thích" mà hỏi. Ta không xấu! - Tiểu chuột trong lòng gào thét. *** Ầm ầm ầm...1 Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, từng tia lôi điện chớp loé bên trong. Uy áp không ngừng ép xuống ngọn núi bên dưới, xung quanh trăm dặm vắng lặng dị thường. Nhưng nó nhanh chóng tan đi, trả lại bầu trời trong sáng cho nơi này. Bên trong ngọn núi, một đứa bé trai trắng nõn béo múp ngồi trong đống quần áo cháy đen hỗn loạn. Biểu tình đầy bất đắc dĩ nói không nên lời, rồi lại hoá thành một tiếng thở dài bay đi. Đứa nhỏ dù chỉ khoảng năm tuổi nhưng ngũ quan tuyệt đẹp. Mắt phượng, mày ngài. Sống mũi cao thẳng. Môi hồng đầy đặn lúc này đang mím lại đầy buồn bực nhưng vẫn khiến người thấy đáng yêu. Ba ngàn bạch phát như thủy xoã tung phía sau cùng song đồng màu lưu ly như ngọc châu ngâm trong nước, ai nhìn cũng bị hút sâu vào đó, dứt không ra được. Bộp. Giữa lúc nó đang nhăn nhó thì một vật lạ rớt bộp lên đầu khiến nó đơ ra vài giây. Vật lạ kia sau khi rớt xuống đầu nó lại bị nảy lên, rồi rớt tiếp xuống đất. "Chít..." Một tiếng kêu thảm thương vang lên, trên đất nằm một con chuột toàn thân màu trắng nhưng lỗ tai cùng bốn chân lại là màu đen. Nó bẹp ra đó nhỏ giọng kêu loạn, có vẻ cũng buồn bực không kém đứa bé kia chút nào. "Ngươi là con gì?"1 Đương lúc chuột nhỏ đang bi thương thì một giọng nói rõ ràng là non nớt, nhưng lại chứa đầy mùi vị nguy hiểm khó lường vang lên làm nó giật cả mình. Bạch Dữ nhìn vật nhỏ trên đất bởi vì lời của mình mà run lên thì cảm thấy nó là đang chột dạ, mày ngài hơi nhíu lại. Nơi này của hắn là một trong những ngọn núi cao nhất Long giới không nói, xung quanh còn có trận pháp phòng vệ. Bất cứ sinh vật nào vô tình chạm vào màn chắn cũng sẽ bị đánh bay đi, không thể vào được. Trừ khi trên người có tín phù của chủ nhân là hắn mới có thể vào, nhưng lúc đi vào cũng sẽ báo cho hắn biết. Nhưng vật nhỏ này...!Bạch Dữ đưa mắt nhìn nó, quá nhỏ, chỉ bằng một nắm tay trẻ con. Toàn thân là lông mao ngắn ngủn, cũng không thấy có cái gì là tín phù hay pháp bảo lợi hại nào. Vậy làm sao nó vô thanh vô tức mà chui vào nơi này, còn từ trên đầu hắn rớt xuống? Chưa kể, Bạch Dữ nhìn lên bầu trời trên đầu vừa mới nãy vẫn còn là mây đen quần vũ, điện quang cuồng bạo, biểu tình càng thêm khó hiểu. Giữa lúc hắn đang không rõ nguyên do, vật nhỏ trên đất lò dò bò dậy, giơ chân chạy đi. Bộp. "Chít!" Vật nhỏ bị người đạp đuôi mà chít lên một tiếng thê lương lại đầy ủy khuất.1 Bạch Dữ chân nhỏ đạp đuôi chuột, đối với tiếng kêu không hiểu tại sao lại chui tận vào tim, khiến hắn chỉ nghe là hiểu nó đang cảm thấy thế nào thì càng thêm kinh dị. Con vật nhỏ bị hắn đạp đuôi, lúc này đang dùng hai cái móng nhỏ của mình đi đào cái đuôi nhỏ đáng thương của nó ra, đôi mắt còn lóng lánh nước. Bạch Dữ nhíu chặt mày. "Không chuẩn chạy, vật nhỏ xấu xí!"1 Bạch Dữ nguy hiểm nhìn nó cảnh cáo, đồng thời nhấc chân nhỏ của mình lên, buông tha cho cái đuôi nhỏ kia. "Chít..." Con vật nhỏ mắt ngân ngấn nước ôm cái đuôi của mình cuộn tròn thành một cục đầy đáng thương. Nó giấu hết mọi thứ lòi ra trên người mình xuống dưới bụng, đầu cũng dúi vào. Nếu không phải lỗ tai nó ở quá xa, có khi nó cũng giấu vào luôn, lúc này đang rung động không ngừng.1 Bạch Dữ mày lại càng nhíu chặt, nơi trái tim ẩn ẩn chút tâm tình không rõ, nhưng nhất định không phải của hắn. Này là sao!? Con vật nhỏ này đang ảnh hưởng đến hắn!? Vật nhỏ kia sau khi cuộn lại cũng không động đậy gì nữa. Thế nhưng, cảm xúc thương tâm cứ không ngừng tràn ra, chuẩn xác mà truyền đến tim hắn, còn trấn động cả long châu. Bạch Dữ dù không hiểu làm sao nhưng cũng không thể bỏ mặc chuyện này, hắn muốn chứng thực cho ra nhẽ. Hắn đưa bàn tay mũm mĩm của mình ra, nắm con vật nhỏ kia lên. "Chít chít chít!!" Con vật nhỏ hoảng loạn quơ quào mấy cái móng của mình, muốn thoát khỏi tay đối phương. Nhưng nó làm sao cũng không thoát ra được, nước mắt xoạt xoạt mà rơi xuống.1 "Không khóc!" Bạch Dữ cảm thấy mấy giọt nước mắt kia giống như độc dược nhỏ vào tim mình, hắn lạnh giọng quát lên. Vật nhỏ bị hắn quát đến nước mắt lưng tròng, rớt không được mà cứ động ở đó, nôm còn đáng thương hơn. Bạch Dữ thấy nó nghe hiểu thì có chút bất ngờ. Nhưng chưa đợi hắn thở phào nhẹ nhõm vì ngăn được cảnh trái tim mình lủng lỗ chỗ, thì vật nhỏ trước mặt kia lại xoạt xoạt xoạt mà nước mắt như mưa. Nó trực tiếp khiến cho long châu còn chưa ổn định vì trận độ kiếp mới nãy chấn động dữ dội. "Được rồi. Đừng khóc nữa." Bạch Dữ toàn thân trên dưới đều đau, cầm con vật bỏ lên bàn tay nhỏ của mình, nhẹ giọng hống. Con vật nhỏ dùng hai móng trước lau lau đôi mắt đậu đen của mình, ủy khuất thê thảm vô cùng.1 Bạch Dữ nhìn mà cũng cảm thấy bản thân tội ác tày trời. Hắn thở dài, miệng lẩm nhẩm. Bộ áo bào màu trắng viền đen dưới chân bay lên, lấy mắt thường có thể thấy mà biến nhỏ lại. Nó tự động mặc vào người hắn, che lại thân thể nhỏ nhắn trắng nõn như ngó sen của mình. Bưng con vật nhỏ đang mở to mắt kinh ngạc kia đứng dậy, rời khỏi nơi độ kiếp. Ngọn núi lớn hắn đang ở chia làm hai khu vực, một là đỉnh độ kiếp này, hai là động phủ của Bạch Dữ. Đỉnh độ kiếp so với động phủ cao hơn chục mét, Bạch Dữ chân không chạm đất đi ra ngoài cửa động, thả người rời khỏi ngọn núi. Con vật nhỏ đang kinh ngạc cũng giật mình hoảng sợ mà bấu chặt vào tay Bạch Dữ. Tầm mắt nó nhìn đến núi non hùng vĩ bên ngoài lại càng thêm chấn động. Trong lòng nó tự hỏi, bản thân đã rớt xuống nơi nào? Không phải chỉ là chơi ngu nhảy tượng thú thần thôi sao? Cùng lắm là ngã xuống đất bẹp dí, sao chớp mắt một cái lại đến nơi xa lạ? Còn có, đứa nhỏ xinh đẹp nhưng xấu xa, hết đạp đuôi nó còn mắng nó xấu nữa...!A Bà không phải nói nó rất dễ thương, tuy không trắng muốt như a thúc cùng a Bà, nhưng cũng là thú gặp thú thích hoa gặp hoa nở hay sao?1 Hu hu...!Nó muốn về nhà, bay cái gì đó nó không muốn nữa, nó chỉ muốn người nhà yêu thương nó thôi...! Bạch Dữ không biết con vật nhỏ kia nghĩ gì mà trên thân tràn ngập bi thương, hối hận, nhớ nhung...!Thật nhiều cảm xúc không ngừng lan toả vào tim hắn, khiến hắn không thể bỏ qua nó được, còn có xúc động muốn dỗ dành nó...!Bạch Dữ bị suy nghĩ này làm cho ngã đảo lảo khi chân vừa đáp xuống cửa động phủ. Bạch Dữ hắn là ai? Bản thân là một thành viên của Long tộc, nguyên thân còn là một con Bạch long thuần huyết. Hắn vừa sinh ra đã là cấp bảy, năm tuổi đã có thể dựa vào tự thân mà hoá hình, bảy tuổi đến cấp tám. Năm nay hắn hai mươi lăm tuổi nhưng đã là cấp chín đỉnh phong, lúc này thì...!Cấp mười sơ cấp. Cấp bậc của yêu tộc không phức tạp rắc rối như của tu chân giả loài người, nhưng cũng chia làm mười hai cấp. Mỗi cấp gồm bốn tiểu cảnh giới hạ, trung, hậu, đỉnh phong. Từ cấp một mở linh trí có yêu hạch tới cấp sáu là sơ cấp yêu thú, từ bảy đến chín là trung cấp yêu thú, từ mười đến mười hai là cao cấp yêu thú, trên nữa thì được xưng là vương thú. Ở trên tất nhiên là còn nữa nhưng trước không nói, hắn bây giờ đã là cao cấp Long tộc. Trong Long giới này cũng chỉ có hơn năm mươi tộc nhân đạt đến cảnh giới này, mà hắn còn là người trẻ tuổi nhất, tinh anh đứng đầu của Long tộc. Người như hắn kiêu ngạo lãnh đạm lại đã hạ mình dỗ dành ai bao giờ? Lúc này lại có xúc động muốn hống con vật nhỏ không rõ lai lịch chẳng biết rớt từ đâu ra, lại có thể ảnh hưởng đến long châu của hắn đây? Thời thế đúng là biến đổi khôn lường, Long tộc kiêu ngạo cũng có ngày xúc động muốn đỡ trán.1 Kéo lại dòng suy nghĩ, Bạch Dữ đăm chiêu nhìn con vật nhỏ trên tay. Con vật nhỏ bị hắn nhìn chằm chằm thì cũng mở to hai mắt đậu đen kinh hoảng nhìn hắn, hai thú bốn mắt nhìn nhau.1 "Haizz..." Bao nhiêu tâm tình quái dị cũng chỉ hoá thành tiếng thở dài bất lực. Mời các bạn mượn đọc sách Nhật Ký Thú Cưng II_ Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn của tác giả  Nguyệt Cầm Ỷ Mộng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hữu Cầm Hà Tu Kiếm - Tô Du Bính
Chuyện giang sơn gặp nhiều hiểm nguy thì đó là chuyện của giang sơn. Còn giang hồ có nhiều thị phi là chuyện của giang hồ. Hắn bất quá là khách tha hương kiếm miếng cơm ăn. Bán kiếm mua cầm, xin chính là thanh tịnh. *** Phiên ngoại nhỏ của Hà Dung Cẩm và Khuyết Thư Mặc dù bây giờ không phải như lúc xưa, Hà Dung Cẩm có thể nói là đường quan rộng mở, so với năm xưa lang bạt mai danh ẩn tích chẳng gì sánh bằng, nhưng cái tật mê rượu một khi đã thành quen rồi thì khó mà dứt bỏ. Khuyết Thư ban đầu còn chiều theo sở thích của y, đôi khi cùng y cạn vài chén, sau thấy y càng uống càng hăng, sợ rằng thân thể sớm chịu không nổi, thế nên lệnh cho trong cung hạn chế uống rượu, đồng thời giới hạn số lượng Hoàng Tửu được đưa vào cung mỗi ngày. Hà Dung Cẩm lúc chân mang thương tích còn ráng nhẫn nhịn, mà cho dù có thèm mấy đi chăng nữa cũng chẳng thể nào nhúc nhích, nhưng chờ đến khi chân cẳng lành lặn rồi, thèm khát tới độ kiềm chế không được. Trong cung không có rượu thì sao chứ, chẳng lẽ ngoài kia lại không có? Y thuận miệng kiếm cớ ra ngoài thành kiểm tra, vừa nhích mông ra khỏi Vương Cung là ba chân bốn cẳng phóng thẳng đến quán rượu. Y chân trước vừa ra khỏi cung, Khuyết Thư chân sau đã được người cấp báo, trong lòng vừa bực lại vừa buồn cười, xử lý xong xuôi chính sự cũng lập tức xuất cung. Thế nhưng giải quyết mấy việc lằng nhằng cũng mất khá nhiều thời gian, đến khi xuất cung trời đã nhá nhem tối, chỉ còn mấy cụm mây hồng vắt sau mái hiên phía tây là trông giống sắc trời lúc hoàng hôn. Mời các bạn đón đọc Hữu Cầm Hà Tu Kiếm của tác giả Tô Du Bính.
Bước Nhầm Đường Ngay - Tô Du Bính
Hắn đã chết cùng với thân phận một trùm băng đảng xã hội đen. Hắn lại đang sống trong thân phận của một người cảnh sát quèn. *** Lăng Bác Kim mơ màng ra khỏi phòng, “Sư phụ?” Thường Trấn Viễn đứng lên, “Đánh răng rửa mặt xong ra ăn cháo đi.” Lăng Bác Kim gãi đầu, “Sư phụ, sao tối qua em ngủ ở tầng dưới vậy?” Mời các bạn đón đọc Bước Nhầm Đường Ngay của tác giả Tô Du Bính.
Bổn Vu Sư Cầu Ái Pháp - Tô Du Bính
Viên Chính Kiến qua vô số lần kinh nghiệm của mình khi thấy tiểu biểu đệ Vu Lâm dùng vẻ mặt đó nói chuyện thì nhất định không được nghe. Qủa nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Vu Lâm đã nói một câu làm nước canh trong miệng Viên Chính Kiệt chảy hết lại bát canh vừa múc. "Đại ca, em đã tìm thấy bà xã của mình" "..." *** “Đây là…” Đường Văn Diệp nhớ tới kết cuộc của Nàng tiên cá, sắc mặt trắng bệch. “Hẳn ngươi vẫn nhớ kết cuộc của câu chuyện này?” Tiếng cười khủng bố kia chuyển sang trầm thấp, tràn đầy dụ hoặc, “Chỉ cần hắn giơ chủy thủ, đâm vào ngực ngươi, vậy là hắn là có thể được cứu rồi.” Sắc mặt Đường Văn Diệp từ trắng thành đen. “Bất quá cơ hội được chia đều. Nếu ngươi cầm chủy thủ đâm vào ngực hắn… Ngươi liền có thể trở lại thế giới hiện thực.” Trở lại thế giới hiện thực?   Mời các bạn đón đọc Bổn Vu Sư Cầu Ái Pháp của tác giả Tô Du Bính.
Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút - Đương Thả
Văn án:   Sau khi Quý Hoài sống lại, vốn định sống qua ngày đoạn tháng ở Hoa gia chờ mình thành niên rồi sẽ rời khỏi nơi đó, lại không ngờ ôm được đùi chú Mặc - người mà Hoa gia kiêng kị nhất. Đời trước cậu sợ chú muốn chết, đời này lại phải ôm chặt lấy đùi chú Mặc.   Cậu nhìn chú Mặc liên tục bày âm mưu quỷ kế giở hết thủ đoạn để đối phó người Hoa gia, trái tim nhỏ bé của cậu hơi bị run. Chú ơi, chỉ cần chú đừng đem mấy thủ đoạn đó ra dùng với cháu thì cháu chính là tùy tùng nhỏ bé của chú.   "Tuỳ tùng vẫn chưa đủ, trên giường chú còn thiếu một người." Giang Tử Mặc nghiêng người nhướn mày, ánh mắt nặng nề nhìn cậu, tựa như lưỡi rắn vươn ra trong màn đêm tăm tối. *** Kiếp trước, Qúy Hòa được đón về Ha gia, cứ ngỡ thế là đã chấm dứt những tháng ngày sống nghèo khổ vất vả, bắt đầu được cảm nhận tình cảm gia đình; thế nhưng không ngờ lại biến thành một kẻ ngốc bị cả gia tộc khinh bỉ ruồng rẫy, sau cùng ra đi trong oan ức. Kiếp này sống lại, Qúy Hoài đã làm công tác tư tưởng cho bản thân vô cùng rõ ràng: tránh xa Hoa gia, cao chạy xa bay được thì càng tốt.    Thế nhưng người tính lại không bằng trời tính, Qúy Hoài gặp Giang Tử Mặc.   Thực ra gặp Giang Tử Mặc cũng không có gì đáng nói. Kiếp trước, Qúy Hoài không phải là không biết Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc chính là người cả Hoa gia đều sợ, ai cũng nói hắn chính là một tên điên, trên dưới Hoa gia cứ nghe tới tên Giang Tử Mặc, đều sẽ không giấu nổi vẻ khiếp sợ và chán ghét. Vì sao? Vì thủ đoạn của Giang Tử Mặc nhiều vô số kể, hắn đã không vừa mắt ai, thì người ấy cũng đừng mong sống tốt. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland) Bị ảnh hưởng bởi những tin tức ấy, Qúy Hoài rất tự giác mà tránh xa Giang Tử Mặc tâm tình bất định này. Kiếp trước, cho đến tận lúc chết, Qúy Hoài và Giang Tử Mặc cũng chẳng có nổi một cuộc gặp gỡ đàng hoàng nào; thế nhưng kiếp này, Qúy Hoài và Giang Tử Mặc lại trở thành một đôi… một đôi chú cháu tình nghĩa bền lâu. :v   Qúy Hoài khi ấy cũng chỉ mới là một đứa bé mười mấy tuổi mà thôi, thế nhưng lại có cái vẻ cố chấp và bướng bỉnh cùng lối tư duy rất kì lạ. Qúy Hoài không chăm chăm lấy lòng người Hoa gia, cũng không tỏ ra ao ước vinh hoa phú quý của họ; dù cho trước khi về Hoa gia, cậu là một đứa trẻ rất nghèo. Chính vì vậy, Giang Tử Mặc mới cảm thấy rất lạ. Đứa bé này vì sao lại bài xích Hoa gia nhiều đến vậy? Vì sao dù có thể phải chết cũng muốn rời khỏi Hoa gia?   Giang Tử Mặc luôn quan sát Qúy Hoài, thế nhưng tất nhiên không thể biết được, đứa nhỏ mà hắn cảm thấy thú vị này, cậu đã sống qua hai kiếp; kiếp trước còn vì Hoa gia mà chết vô cùng oan ức. Nhưng hắn lại biết, Qúy Hoài chán ghét Hoa gia; vì thế, hắn sẵn sàng đưa tay cho cậu nắm. Bởi lẽ nhất định sẽ có ngày, hắn kéo cả Hoa gia xuống bùn.    Điều Giang Tử Mặc lúc ấy không liệu trước được, ấy là Qúy Tiểu Hoài của hắn không chỉ nắm lấy tay hắn, mà sẽ ôm luôn cả đùi hắn. :v   …   Kì thực, Giang Tử Mặc và Qúy Hoài, hai người dù có cách biệt về địa vị và tuổi tác, nhưng đều là những đứa trẻ khiếm khuyết tình thương gia đình.   Giang Tử Mặc mồ côi từ sớm, phải lăn lộn trong trại giáo dưỡng rất lâu, có lúc còn suýt mất mạng. Biệt thự Giang gia bị Hoa gia chiếm lấy; hắn trơ mắt nhìn người Hoa gia ở trong chính nhà của mình diễn cảnh gia đình hạnh phúc.   Qúy Hoài mất mẹ từ nhỏ, cha ruột đem cậu về Hoa gia rồi vứt ở đó không chút đoái hoài; về sau còn bị chính những người cùng chung huyết thống với mình hại chết. Giang Tử Mặc đã sớm không còn gia đình để cảm nhận tình cảm gia đình; thế nhưng Qúy Hoài, cậu ở trong gia đình, lại không cảm nhận được sự ấm áp của người thân ruột thịt. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Mãi đến sau này, khi bánh xe định mệnh lần nữa xoay chuyển, Qúy Hoài sống lại, gặp gỡ Giang Tử Mặc. Rồi từ đây, từ đây về sau, cậu chính là nhà của hắn. Hắn chính là người thân của cậu.   Chỉ có khi ở bên Giang Tử Mặc, Qúy Hoài mới có thể thực sự thả lỏng mà tận hưởng niềm vui trong cuộc sống, trở lại thành một cậu bé vô lo vô ưu. Cũng chỉ khi ở bên Qúy Hoài, Giang Tử Mặc mới bỏ xuống chiếc mặt nạ lạnh lùng của mình, phô bày dáng vẻ dịu dàng ấm áp với đứa nhỏ của hắn.   Qúy Hoài nhỏ hơn Giang Tử Mặc nhiều lắm, nên tất nhiên cậu gọi hắn là “chú”.   Qúy Hoài nhỏ hơn Giang Tử Mặc nhiều lắm, nên tất nhiên, hắn phải nuôi cậu thật tốt, sau đó mới… ăn được. :v   Tuy thế, cũng có lúc Giang Tử Mặc không chờ được, nên đã nảy ra ý tưởng sau: “Hay là tôi trực tiếp hack vài hệ thống của bên công an, sửa tuổi của em lên sớm một năm, vậy thì bây giờ em đủ 18 tuổi rồi.”   Rồi khi hai người tình nghĩa bền chặt, Qúy Hoài cũng đã mười tám tuổi, Giang Tử Mặc càng bộc lộ bản tính “cầm thú” của mình, miệt mài không biết mệt. “Từ lần Giang Tử Mặc gặp phải tình huống ra quá sớm, sau đó hắn không buông tha cho Qúy Hoài. Dường như hắn tự lập cho mình một cái bảng ghi chép kỉ lục Guiness, lần sau sẽ lâu hơn lần trước.” (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   …   “Chú, mượn đùi ôm một chút” là một bộ đam mỹ khá hay. Mình thích cách tác giả xây dựng quá trình trưởng thành của Qúy Hoài, từ một cậu bé bướng bỉnh đến một cậu thiếu niên thông minh sắt đá. Qúy Hoài không hề nhu nhược, mà vô cùng can đảm. Cậu có thể từng là một cậu bé nhút nhát, nhưng có thể vì Giang Tử Mặc mà tuyên bố sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào động đến hắn. Mình cũng thích Giang Tử Mặc lạnh lùng lại hơi “thần kinh” :v, thích cách hắn cưng chiều và lo lắng cho Qúy Hoài. Đây không phải là mối quan hệ chỉ một bên cho và một bên nhận, mà là cả hai cùng trao đi và nhận lại. Đó là lí do vì sao, họ lại có được sự tin tưởng tuyệt đối và tình yêu chân thành của đối phương.   Ngoài cặp đôi chính là Giang Tử Mặc và Qúy Hoài, truyện còn hai đôi phụ nữa. Nhưng mình cảm thấy khi viết đến hai đôi này, bút lực tác giả bị yếu đi, đọc hơi dàn trải và thiếu hấp dẫn. Tuy thế, mình vẫn cực kì đề cử “Chú, mượn đùi ôm một chút” cho những bạn thích trọng sinh, ngọt sủng và là team niên thượng ạ. ^^ (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Và rồi, mình xin được khép lại review bằng màn đối thoại ngọt ngào của chú cháu Giang Tử Mặc. :v   “Em thật sự nghiêm túc yêu anh, thân thể này của em, trái tim này của em sẽ gửi gắm hết vào cả cuộc đời của anh, được không? Anh… anh đồng ý đi.” “Tôi đồng ý.” Giang Tử Mặc nghẹn ngào nói ra. “Tôi đã nhận rồi, vậy trái tim này của tôi, thân xác này của tôi, em có muốn tiếp nhận không?”   _________   " ": trích từ truyện Review by #Ám Tần ***   Edit: anh Dờ có nguy cơ bị đuổi việc nếu còn trốn việc thế này Hạ Dật nhập viện thì Hoa Cẩm Lăng một mình tới thăm hắn. Lúc Hoa Cẩm Niên tới thì Hạ Dật mới được đẩy từ phòng phẫu thuật ra. Lúc đụng mặt Hoa Cẩm Lăng ở club, Hạ Dật sửng sốt, hắn biết Hoa Cẩm Lăng sẽ không ngăn cản hắn, cho dù hắn có làm gì Quý Hoài thì Hoa Cẩm Lăng cũng không quan tâm. Lúc nhỏ hắn có thể trở thành anh em bạn bè tốt với Hoa Cẩm Niên, nhưng lại không thể tiếp cận Hoa Cẩm Lăng. Từ nhỏ Hoa Cẩm Lăng đã tỏ ra trầm ổn, Hạ Dật mỗi lần nhìn anh ta đều có cảm giác bị nhìn thấu. Hắn có thể nghĩ mọi cách để khiến Hoa Cẩm Niên phải đưa mình vào giới công tử của Kim Thành, lại duy độc không dám tới gần Hoa Cẩm Lăng, mỗi khi có mặt Hoa Cẩm Lăng, Hạ Dật cảm thấy không được tự nhiên, có phần chột dạ. Hoa Cẩm Lăng đứng bên giường bệnh, hỏi: "Vết thương thế nào rồi?" "Không sao, cảm ơn đại ca hỏi thăm." Hắn theo Hoa Cẩm Niên gọi Hoa Cẩm Lăng là đại ca. "Cứ dưỡng thương cho tốt, để bác sĩ khám rồi từ từ điều trị, đừng để biến thành giống như Tiêu Đồng." Hạ Dật cũng biết chuyện Tiêu Đồng bị phế hoàn toàn mười ngón tay, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy sợ, sợ mình cũng giống như Tiêu Đồng. Hoa Cẩm Lăng không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn Hạ Dật, cuối cùng nói: "Cậu giao dịch gì với Tiêu Đồng tôi biết hết, bây giờ Tiêu Đồng không giúp được cậu nữa, nhưng tôi thì có thể." Hạ Dật giật mình, Hoa Cẩm Lăng tiếp tục cười nói: "Cậu muốn nắm giữ hoàn toàn Hạ gia, việc này tôi có thể giúp được. Cậu muốn nổi bật ở Kim Thành, được người người xem trọng, tôi cũng có thể giúp cậu. Thậm chí cậu muốn Quý Hoài, tôi cũng có thể giúp." Tất cả mong muốn của Hạ Dật bị Hoa Cẩm Lăng nói sạch ra, giấu cũng không giấu được, tâm tư của hắn bị Hoa Cẩm Lăng nhìn thấu rõ ràng. Hạ Dật tức giận nhưng không dám chống lại ánh mắt bình thản của Hoa Cẩm Lăng, đành ngậm miệng không nói. Lời Hoa Cẩm Lăng là sự thật, hắn muốn Hạ gia, muốn trở nên nổi bật ở Kim Thành, muốn Quý Hoài ngoan ngoãn ở bên hắn. Mà chỉ Hoa Cẩm Lăng là có khả năng giúp hắn thực hiện mong muốn. Hạ Dật suy nghĩ không bao lâu liền gật đầu, nhưng vẫn hỏi thêm, "Anh giúp tôi như vậy, mục đích của anh là gì?" "Cậu không cần quan tâm tôi muốn gì, nếu chúng ta đã hợp tác thì tôi nhất định sẽ giúp cậu. Bây giờ cậu ở đây không an toàn, để tôi cho người đưa cậu đi." "Sao lại không an toàn? Ai dám..." Hạ Dật nghĩ không ra. Hoa Cẩm Lăng cười khẽ đáp: "Chẳng lẽ cậu nghĩ chuyện cậu ra tay với Quý Hoài sẽ giấu được hay sao?" ... Mời các bạn đón đọc Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút của tác giả Đương Thả.