Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Động Tâm Vì Em

Lưu ý:   - Truyện rất thích hợp cho những trái tim cần ủ ấm bởi yêu thương và đang lạc lối trong tình cảm. - Truyện xúc động, mỗi chương đều có thể khiến bạn rơi nước mắt, cần chuẩn bị khăn giấy. - Truyện có gắn tag ngược nhưng không phải ngược cẩu huyết do nam nữ chính gây ra, mà trong ngược chính là cực sủng. Yên tâm nhảy hố nha. Văn án:   Tô Kiều gặp lại Tần Hiển lần nữa, là tám năm sau.   Trên hành lang tối tăm của quán bar, anh một thân tây trang màu đen, dựa vào tường, trong tay kẹp thuốc lá, một đôi mắt đen nhánh, nặng nề mà chăm chú nhìn cô.   Thật lâu sau, anh bỗng cười, “Tô Kiều, đem lão tử ngủ xong liền một chân đá văng, em cũng thật lợi hại.”   Tô Kiều: “...” *** Tô Kiều là một cô gái nhỏ xinh đẹp kiên cường sinh ra ở vùng quê nghèo khó. Từ nhỏ, Tô Kiều đã chịu rất nhiều uất ức khổ sở bởi bà và mẹ đều không yêu thương cô. Họ luôn đối xử bất công, dành cho em trai cô mọi thứ tốt nhất, cho dù cô phải chịu thiệt thòi như thế nào.   Khi ấy, Tô Kiều còn bé nhưng lại ngoan ngoãn hiểu chuyện rất nhiều. Thế nhưng, chỉ vì là thân con gái mà mẹ bắt buộc cô phải nghỉ học đi làm để giúp em trai theo học tiếp. Cho dù, đứa em đó không hề thích học và thành tích rất kém.   Ở tuổi 16, lứa tuổi đáng ra nên nhận được yêu thương sủng ái và che chở từ mọi người thì Tô Kiều đã bắt đầu dấn thân vào cuộc sống đầy khắc nghiệt. Không bằng cấp, không sức khỏe, không có bất cứ thứ gì để có thể bám víu… Tô Kiều chỉ có thể xin làm những công việc trong nhà hàng hay quán bar.   Làm việc trong môi trường đầy thị phi đó, Tô Kiều đã nhìn thấu rất nhiều việc, rất nhiều sự đời. Cô chỉ muốn chăm chỉ kiếm tiền, cũng chưa từng hy vọng những thứ quá xa vời gì. Thế nhưng, nơi bùn lầy đó, vẫn luôn có những bàn tay ma quỷ muốn nhuộm bẩn cô gái đơn thuần xinh đẹp.   Có người nói, trong những khoảnh khắc nguy nan nhất của cuộc đời, nếu có một ai đó chìa tay ra cứu lấy bạn, thì về sau người ấy chính là tất cả với bạn. Vì thế, ở giây phút Tẩn Hiển xông vào phòng nhỏ đem cô thoát khỏi tên cưỡng bức xấu xa kia thì cô liền biết cả cuộc đời của mình sau này, chỉ có thể là anh.   Tần Hiển vốn chỉ tình cờ đi ngang qua căn phòng ấy, vẫn biết đây không phải là chuyện của bản thân. Nhưng khi anh nghe tiếng cầu cứu thê lương của cô gái vọng ra liền nảy sinh trắc ẩn. Bởi vì, dường như cô ấy đang rất tuyệt vọng.   Lần đầu tiên Tần Hiển nhìn thấy Tô Kiều thì đó là một cô gái cho dù bị lấm bẩn bởi máu vẫn rất xinh đẹp. Trong ánh mắt của cô là sự quật cường và gan lỳ không cách nào lý giải. Cô được anh cứu thoát, lại như nổi điên muốn giết tên xấu xa kia. Chỉ đến khi bị câu nói của anh thức tỉnh liền nhẹ giọng nghe lời như một chú mèo dịu ngoan. Cô bảo “Cô không được đi học”. Tần Hiển như bị cái gì đó nhéo mạnh vào tâm… Cô, thành thật và kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng.   Nhìn cô chật vật đến đáng thương, anh liền cởi áo khoác choàng lên vai cô. Và vận mệnh dường như bắt đầu từ giây phút ấy. Chiếc áo ấm áp như bao trọn trái tim lạnh lẽo cô độc của Tô Kiều. “Vận mệnh thì có thể né tránh nhưng duyên phận thì không thể né tránh được.”(*) Và duyên phận của Tô Kiều - Tần Hiển chính là như vậy.   Tô Kiều là một người hiểu chuyện, nhận ơn thì phải đáp trả. Vì thế, cô hàng ngày đều đi trường học chờ gặp Tần Hiển, nói lời cảm ơn, trả lại anh áo khoác, mời anh một bữa cơm. Cô đứng cô đơn dưới ngọn đèn vàng, chiếc bóng trải dài, sự tịch mịch toát ra từ hơi thở. Tần Hiển nhìn thấy, bỗng đau lòng cô gái nhỏ, cũng không biết bản thân động tâm mất rồi.   Sau sự việc hôm ấy, Tô Kiều bị nhóm kẻ xấu kia trả thù và quấy rối khắp nơi. Tần Hiển vẫn luôn bên cô, tìm mọi cách giúp đỡ. Chẳng biết từ khi nào, khoảng cách của cả hai đã thu hẹp đi rất nhiều. Tần Hiển muốn đem cô gái nhỏ này về bên cạnh, chở che cho cô hết thảy mọi sóng gió trên đời.   Nhưng Tô Kiều là một người vô cùng lý trí, cho dù biết bản thân đang dành cho Tần Hiển những tình cảm đặc biệt thì cô cũng không dám hy vọng gì nhiều. Bởi vì bọn họ vốn dĩ thuộc về hai thế giới khác nhau.   Vì thế, Tô Kiều muốn đẩy Tần Hiển về lại thế giới của anh. Nhưng đáng tiếc đã muộn mất rồi. Khi Tần Hiển từ thành phố lớn chạy về vùng quê nhỏ, băng qua quãng đường tăm tối tìm thấy Tô Kiều ngồi khóc trong bóng đêm và ôm lấy cô thì mọi thứ đã không còn có thể cứu vãn được nữa.   Tần Hiển cứ thế từng bước xâm nhập vào cuộc sống của cô, không chịu đi nữa. Vậy nên, anh đem cô về nhà, cho cô một đêm trừ tịch đón năm mới ấm áp nhiều niềm vui. Cô thích thứ gì anh đều cho, cô muốn anh dạy gì anh đều nhận lời, học đàn dương cầm, đọc sách thi đại học… Bởi, nụ cười của cô là tất cả đối với anh.   Thế nhưng, cho dù bản thân Tô Kiều cố gắng nỗ lực như thế nào thì vẫn có những kẻ xấu muốn vạch rõ ranh giới của cô và anh. Bọn họ đều cho rằng cô là vết nhơ nên gột bỏ của Tần Hiển. Thời gian ấm áp hạnh phúc chưa được bao lâu thì bố mẹ của Tần Hiển từ nước ngoài trở về, kéo theo rất nhiều biến cố và bi thương.   Bà ta cho rằng Tô Kiều không hề xứng đáng với đứa con trai ưu tú nổi bật của mình, rằng cô chỉ là một đứa xuất thân từ quê nghèo không học vấn, từng làm nơi bẩn thỉu. Vì thế, bà muốn cô chia tay Tần Hiển, nhất định phải biến mất khỏi cuộc đời anh. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Tô Kiều khi ấy, không có bất cứ thứ gì trong tay để có thể chứng tỏ được tình yêu và bản thân mình. Bởi vì, bà ta nói đúng. Cô không xứng với người hoàn hảo như anh. Thế nên, Tô Kiều cầu xin những tháng ngày cuối cùng bên anh, đến sinh nhật cô thì sẽ rời anh mà đi.   Mọi người vẫn thường nói, tình yêu tuổi trẻ vốn dĩ chỉ là những tình cảm bồng bột không bền lâu, thời gian sẽ xóa mờ tất cả. Nhưng có những mối tình, một lần rung động chính là cả cuộc đời.   Lúc ấy, thời gian là vết tích, từng ngày khắc vào lòng cả hai những yêu thương ấm áp. Tô Kiều muốn dành trọn mọi giây phút còn lại cho anh. Còn Tần Hiển đã vẽ nên ngôi nhà nhỏ của mình và cô. Ở đó, cô sẽ là vợ anh, hàng ngày nấu cho anh những bữa ăn ngon. Anh dạy cô đánh đàn, dạy cô học, đưa cô đi du lịch khắp nơi. Ngày lễ, sinh nhật, năm mới… ở mỗi khoảnh khắc quan trọng đó anh sẽ không để cô cô đơn một mình nữa.   Thế nhưng, sự khắc nghiệt của vận mệnh lại khiến họ không thể bên nhau thêm nữa. Tô Kiều thực hiện lời hứa mà rời đi, để lại cho Tần Hiển những tháng ngày chìm trong đau thương tuyệt vọng nhất.    Nước mắt rơi.  Hạnh phúc tan vỡ.  Ly biệt day dứt.   Người điên cuồng tìm kiếm và chờ đợi. Người đem đau thương nén vào đáy lòng. Tám năm chia xa, biền biệt phương trời…   Giờ đây, Tô Kiều đã không còn là cô gái nhỏ mặc người ta dùng lời lẽ để khinh bỉ coi thường nữa rồi. Cô đã trở thành một người có được tất cả mọi thứ trong tay. Cô biết đánh đàn, cô đọc nhiều sách, cô theo học trường tốt nhất, cô có nhà hàng quán bar, cô có rất rất nhiều tiền…    Thế nhưng, Tô Kiều không hề có niềm vui hay nụ cười. Bởi, ngày cô rời xa Tần Hiển cũng là ngày cô đánh mất thứ quý giá nhất của cuộc đời mình rồi. Thứ cô có bây giờ chỉ là vô nghĩa…   Tô Kiều lại không hề hay biết, vẫn luôn có một người vì cô mà chán ghét cả thế giới này và kiên trì chờ đợi cô quay về. Tần Hiển nói, bạn bè anh khi dễ Tô Kiều anh không cần bạn bè nữa. Tần Hiển nói, Tô Kiều chỉ là đang lạc lối thôi, thật ra bọn họ chưa bao giờ chia tay. Tần Hiển nói, 8 năm, 10 năm, 20 năm hay đến hết cuộc đời này, anh cũng chỉ cần Tô Kiều, không cần người khác.   Vậy nên, ngày Tô Kiều rời đi, anh liền điên cuồng mà tìm kiếm. Thế giới rộng lớn như vậy, biển người mênh mông như vậy, anh lại một thân một mình dốc hết sức lực trong nỗi vô vọng và bi thương ngập tràn. Bởi vì anh chưa đủ tốt, nên không thể bảo vệ được cô ấy, cô ấy mới lựa chọn rời đi. Vì thế, anh hận bản thân mình, ở tuổi đôi mươi không đủ sức mạnh cho cô được nơi bình yên an ổn. Bây giờ, anh có tất cả rồi, cô có thể hay không trở về?   Gặp lại nhau sau tám năm chia xa, là nhân duyên định sẵn hay ông trời vốn dĩ đã cảm động cho mối tình khắc cốt ghi tâm nhưng dang dở này. Những hiểu lầm năm xưa được tháo gỡ, thì ra trong lòng nhau, họ chưa từng quên hay hết yêu người còn lại.    Có chăng, thời gian chỉ làm cho cô gái nhỏ Tô Kiều ngày càng hoàn thiện và kiên cường hơn để có thể xứng với Tần Hiển. Còn Tần Hiển, càng chứng minh cho mọi người thấy được, anh yêu Tô Kiều như thế nào. Càng yêu càng đau lòng và muốn chở che bù đắp tất cả mọi thứ dành cho cô.   Yêu nhau ở tuổi thanh xuân chập chững trưởng thành, vì vận mệnh mà rời xa rồi cuối cùng lại quay về bên nhau. Giống như là cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa, là nắng ấm sau những ngày mưa tuyết lạnh giá, chân tình đã được đền đáp và viết nên được một kết thúc viên mãn.    Tô Kiều - Tần Hiển, đời này dành cho nhau, không xa không rời, không thay không đổi.   ***   “Động tâm vì em” thật sự là một bộ truyện mới mang hơi hướng thực tế cực kì hay, sâu sắc và đầy cảm động mà mình đọc được tính từ trước đến nay về thể loại này. Nội dụng truyện kể về quá trình yêu nhau, phân ly rồi lại quay trở về của cặp đôi chính Tần Hiển - Tô Kiều.   Tuy nhiên, dưới ngòi bút xuất sắc của tác giả, bộ truyện đã đưa chúng ta đi qua rất nhiều cảm xúc, những rung động đầu đời khi động tâm với một người, sự tự ti khi bản thân còn rất nhiều thiếu sót khi bên người đó, nỗi đau đớn khổ sở khi phải buộc rời xa người mình yêu và đến cuối cùng là hạnh phúc vỡ òa khi có thể trở về bên nhau, ấm áp một đời.   Quả thật, truyện xúc động đến mức cho dù mình đang đọc bất cứ chương nào hay trong phân đoạn nào đều cảm thấy trái tim đau nhói và rơi nước mắt. Thật sự, văn phong của tác giả xứng đáng được điểm 10, nhẹ nhàng nhưng chân thật, mềm mại nhưng đi sâu vào lòng người đọc.   Mình cũng rất thích cả hai nhân vật chính là Tần Hiển và Tô Kiều, cả hai được xây dựng vô cùng tốt và ấn tượng. Một Tần Hiển siêu thâm tình, luôn yêu thương dành tất cả cho Tô Kiều. Thích nhất vẫn là những đoạn anh dịu dàng chở che sủng ái cho cô. Tình yêu chính là như vậy, dùng ánh mắt dùng nụ cười cũng có thể khiến người đối diện cảm nhận được. Mềm mại như vậy, nhu hòa như vậy phải là yêu bao nhiêu kia chứ?   Còn Tô Kiều, một cô gái nhỏ chịu đủ khổ sở bất hạnh nhưng vẫn kiên cường vươn lên. Cuộc đời của cô, điều may mắn nhất là gặp được một người như Tần Hiển, nguyện ý vì cô xóa nhòa mọi khoảng cách.   Đối với mình thì truyện không hề ngược chút nào vì nam nữ chính luôn yêu thương tin tưởng đối phương tuyệt đối. Phải nói là trong ngược chính là cực sủng. Vậy nên, nếu thích một câu chuyện hay, ấm áp đầy xúc động như bộ truyện trên thì hãy nhảy hố nhé. Mình đảm bảo không làm mọi người thất vọng đâu ạ.   ___________   Văn án được edit bởi #Ám Dung Hoa page #RVNT0105 (*): Trích từ phim Sự trả thù của Jane   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tô Kiều nhận thức Tần Hiển ngày đó buổi tối, nàng thiếu chút nữa bị người cưỡng gian. Đó là 2007 năm, mười tháng mười ba hào. Nàng nhớ rất rõ ràng. Đêm khuya 12 giờ, bên ngoài rơi xuống tí tách tí tách mưa nhỏ, trên đường trống rỗng, không có gì người đi đường —— nhưng mà có cái địa phương lại vẫn như cũ cùng thường lui tới giống nhau náo nhiệt. Đó là dương liễu trên đường quán bar một cái phố, ở nơi đó, đô thị sống về đêm vừa mới vừa mới bắt đầu. Quán bar trên đường có một nhà quy mô rất lớn phòng khiêu vũ, Tô Kiều liền ở nơi đó đi làm. Tô Kiều làm chính là đẩy mạnh tiêu thụ bia công tác, phòng khiêu vũ lão bản sẽ dựa theo khách nhân rượu tiêu phí ngạch cho nàng tính trích phần trăm, bán đến nhiều kiếm được liền nhiều. Tô Kiều là cái tục nhân, vì nhiều kiếm tiền thường thường sẽ bồi các khách nhân uống rượu vung quyền, khách nhân chơi cao hứng liền sẽ nhiều mua nàng mấy rương bia. Hôm nay buổi tối, Tô Kiều đãi ở phía sau công nhân phòng nghỉ chậm chạp không có đi ra ngoài, lão bản nương hà tỷ tới thúc giục người, vừa thấy nàng, mi liền ninh lên,” Tô Kiều, ngươi ngồi chỗ đó làm gì đâu? Tháng này tiền thưởng không nghĩ muốn?” Tưởng hà ngữ khí không vui, sắc mặt cũng khó coi. Tô Kiều che lại bụng nhỏ từ ghế trên đứng lên, tháng 10 thiên, nàng trên trán lại không ngừng mạo hiểm mồ hôi lạnh, môi tái nhợt đến không có một chút huyết sắc, “Hà tỷ, ta nghỉ lễ tới, ta đêm nay tưởng thỉnh cái giả được không?” Tô Kiều thanh âm thực suy yếu. Nàng vẫn luôn có đau bụng kinh tật xấu, mấy năm nay càng thêm nghiêm trọng, mỗi lần tới nghỉ lễ đều cùng vứt bỏ nửa cái mạng dường như. Tưởng hà nhíu mày, trên dưới đánh giá Tô Kiều trong chốc lát. Phòng khiêu vũ thực hành chính là làm nhiều có nhiều nguyên tắc, Tô Kiều xem như phòng khiêu vũ kiếm tiền nhất tích cực người, nếu không phải thật sự đau đến chịu không nổi, phỏng chừng cũng sẽ không xin nghỉ. Lại nói Tô Kiều đau bụng kinh chuyện này, Tưởng hà cũng không phải không hiểu được. Nhưng tuy là như thế, Tưởng hà lại vẫn là nói: “Hôm nay không được, phong ca tới, điểm ngươi danh, muốn ngươi đi bồi rượu.” Tô Kiều vừa nghe lời này, nguyên bản liền tái nhợt sắc mặt nháy mắt thảm hại hơn phai nhạt, ngoài cửa sổ một trận gió thổi tới, nàng không khỏi nhăn chặt mi. Trình Phong là hỗn xã hội đen, cụ thể cái gì bối cảnh, Tô Kiều cũng không rõ lắm. Nhưng là dương liễu trên đường này một cái quán bar phố, trên cơ bản sở hữu quán bar lão bản phòng khiêu vũ lão bản đều bán hắn vài phần mặt mũi, mỗi lần thấy người đều là đầy mặt tươi cười mà kêu một tiếng “Phong ca”, tóm lại không có người dám đắc tội là được. Tưởng hà nhìn Tô Kiều, nói: “Đêm nay kiên trì một chút, mai kia ta cho ngươi phóng hai ngày giả nghỉ ngơi, tiền lương y theo mà phát hành.” Tô Kiều bởi vì lớn lên xinh đẹp, tính cách cũng hào sảng, cấp phòng khiêu vũ mời chào không ít lão khách hàng, mỗi lần tới đều là điểm danh làm Tô Kiều bồi uống rượu vung quyền, này đây Tô Kiều mỗi tháng rượu công trạng đều là tốt nhất. Như vậy cái sống chiêu bài, Tưởng hà đối nàng tự nhiên cũng muốn so đối người khác hơi chút ưu đãi một ít. “Hà tỷ ——” “Hảo, không nói, ngươi dọn dẹp một chút liền đi thôi, phong ca chờ ngươi đâu.” Tưởng hà nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Tô Kiều tới phòng khiêu vũ công tác không lâu sau, nửa năm tả hữu. Này nửa năm, Trình Phong chỉ cần tới phòng khiêu vũ chơi, tất nhiên muốn tìm Tô Kiều bồi hắn uống rượu, Tô Kiều đã tập mãi thành thói quen. Nàng ở phòng nghỉ ăn thuốc giảm đau, uống lên nửa ly nước ấm mới rốt cuộc ra tới. Đi trước quầy bar ôm hai rương bia, sau đó mới hướng Trình Phong cố định ghế lô đi đến. Ghế lô cửa mở ra, hiển nhiên là đang đợi nàng. Trình Phong trong miệng ngậm thuốc lá, kiều chân bắt chéo, đại gia dường như dựa vào sô pha, thấy Tô Kiều ôm hai rương bia tới, đạp chân bên cạnh người đứng tiểu đệ, “Thất thần làm gì? Không gặp tiểu kiều tỷ tới, còn không đi đáp bắt tay.” Hắc y tiểu đệ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đạp một chân, sợ tới mức lập tức chạy tới cửa, đầy mặt tươi cười, “Ta tới ta tới, vất vả ngươi tiểu kiều tỷ.” Nói, liền chạy nhanh đem Tô Kiều trong tay ôm hai rương bia cấp nhận lấy. Thuốc giảm đau không có một chút tác dụng, Tô Kiều vẫn là vô cùng đau đớn, nàng theo bản năng che lại bụng nhỏ, liền nói một câu sức lực đều không có. Nàng đi đến Trình Phong trước mặt, nỗ lực căng ra ti cười, hô: “Phong ca.” Trình Phong hoảng chân bắt chéo, kẹp tàn thuốc nặng nề mà hút một ngụm, rồi sau đó mới đưa yên từ miệng thượng gỡ xuống tới, hơi chút ngồi thẳng thân thể, phun ra một ngụm vòng khói, đem tàn thuốc vê tiến trên bàn trà gạt tàn thuốc, “Chờ ngươi đã nửa ngày, như thế nào mới đến?” Tô Kiều: “Thân thể có điểm không thoải mái, đã tới chậm điểm, mong rằng phong ca ngài đại nhân đại lượng.” Trình Phong cười một tiếng,” cùng phong ca khách khí như vậy làm cái gì.” Hắc y tiểu đệ đem hai rương bia phóng trên mặt đất, ba lượng hạ liền khai vài bình. Trình Phong cầm lấy một lọ, hướng cái ly đảo. Chờ khen ngược hai ly rượu, ngẩng đầu lại thấy Tô Kiều còn đứng ở bàn trà trước. “Thất thần làm cái gì? Lại đây ngồi a.” Trình Phong cằm điểm hạ bên cạnh hắn vị trí, ý bảo Tô Kiều ngồi lại đây. Tô Kiều đi qua đi ngồi xuống, cùng Trình Phong bảo trì một chút khoảng cách. Nàng nhìn chằm chằm trên bàn trà hai ly bia, chần chờ vài giây, thử cùng Trình Phong đánh thương lượng,” phong ca, ta đêm nay thân thể thật sự không quá thoải mái, ngài xem này rượu, ta có thể không uống sao?” Trình Phong híp mắt, trên cổ mang kim vòng cổ ở tối tăm ghế lô lóe quang, “Như thế nào? Không cho phong ca mặt mũi?” Trình Phong má phải thượng có điều đao sẹo, mặt âm trầm thời điểm đặc biệt dọa người. Tô Kiều không dám nói nữa, cắn răng ở trong lòng hung hăng mắng một câu “Cẩu nương dưỡng!” Nhưng mà trên mặt lại vẫn bồi cười, nói: “Tiểu kiều nào dám không cho phong ca ngài mặt mũi.” Nói, từ trên bàn trà bưng lên chén rượu, “Này ly rượu tiểu kiều kính ngài, còn thỉnh phong ca không cần cùng ta so đo.” Trình Phong quét nàng liếc mắt một cái, cuối cùng vừa lòng,” lúc này mới đối sao.” Tô Kiều khắc chế tính tình, chịu đựng bụng nhỏ đao giảo đau, ngửa đầu đem lạnh băng bia uống một hơi cạn sạch. Mời các bạn đón đọc Động Tâm Vì Em của tác giả Nghê Đa Hỉ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lang Thang Trong Trái Tim Anh - Nguyễn Sênh Lục
Trải qua tuổi thiếu niên nhiều biến cố và chia ly đau đớn, ai còn dám lang thang cùng tình yêu của mình? Nguyên Phi Ngư, cô gái luôn sống trong cuộc sống khổ cực và lạnh nhạt, gặp chàng trai Quan Nhã Dương nổi tiếng, tình yêu dường như là chuyện tất nhiên, cô khao khát được yêu, nhưng không thể nào thoát khỏi sự an bài của số phận. Thời niên thiếu, anh từng nói, anh yêu em đến mức trái tim đau nhói. Bốn năm sau, khi anh nắm tay bạn gái mới nhìn cô biểu diễn dưới nước thì trái tim ai đang đau nhói? Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng lại không chỉ là chuyện của hai người, nên em chỉ muốn mang theo tình yêu của mình, lang thang trong trái tim anh. *** Sau ấn tượng của “Tuổi thanh xuân chôn giấu dưới bụi trần”, tôi hy vọng có thể gặp được một câu chuyện có lực viết tương tự của Nguyễn Sênh Lục. Tuy nhiên tôi gần như thất vọng hoàn toàn, bởi “Lang thang trong trái tim anh” nếu đứng độc lập là một tác phẩm khá, nhưng nếu nói nó cùng tác giả với “Tuổi thanh xuân…”, quả thật là hơi kém cỏi. “Lang thang…” có cấu trúc gần giống với “Tuổi thanh xuân…”, cũng là nhân vật nữ chính gặp lại nam chính, từ đó hồi ức thanh xuân được lần giở, đến cuối cùng thì phơi bày hoàn toàn. Nhưng nếu cách viết này làm tôi bất ngờ ở cuốn “Tuổi thanh xuân…” thì với “Lang thang…”, tôi đã phần nào đoán biết. Hoặc do Nguyễn Sênh Lục đã che giấu không khéo, được 2/3 truyện thì tôi đoán ra hết câu chuyện rồi. Xét về nhân vật, “Lang thang…” ít hơn, vì vậy tuyến truyện cũng đơn giản hơn. Một điểm trùng hợp nữa với “Tuổi thanh xuân…” là trong câu chuyện có “tỉ đệ luyến” với lắm rắm rối không thua kém gì. “Lang thang…” gần như là một thất bại của Nguyễn Sênh Lục, trước nhất vì cái bóng quá lớn của “Tuổi thanh xuân…” Không xét đến cốt truyện, chỉ nói đến hiệu ứng thì cuốn “Lang thang…” không nhận được sự quan tâm bằng. Bên cạnh đó, phần dịch thuật và biên tập còn nhiều sai sót, nhất là đoạn xưng hô anh em – anh chú… lung tung cũng khiến tôi nhiều lần bị mất cảm xúc. Thêm việc cả hai truyện tôi đọc của Nguyễn Sênh Lục đều có cảnh H, nhưng được tả rất chán, hoàn toàn không có chút cảm giác nào cả. Có vẻ Sênh Lục không muốn xoáy sâu vào nó, nhưng cách viết của cô thì tôi lại không thỏa. Thật ra bài viết này cũng không hẳn là một bài review, chỉ là tôi muốn kể lại một số cảm nhận ngăn ngắn của mình sau khi đọc truyện. Vì lần trước tôi có nói tôi sẽ tìm đọc cuốn này, nên tôi không muốn lờ nó đi. “Lang thang…” kể về câu chuyện của Nguyên Phi Ngư, cô gái sống lớn lên cùng người em không ruột rà máu mủ, Tô Hiểu Bách. Phi Ngư yêu chàng trai lạnh lùng giàu có Quan Nhã Dương, nhưng vì em trai của mình mà họ chia tay nhau. Bốn năm sau, Phi Ngư gặp lại Nhã Dương, lại một lần nữa xoay vòng trong mối quan hệ một bên là người mình yêu, một bên là người mình mắc nợ. Từ đầu đến cuối, độc giả dễ dàng nhận ra tình cảm của các nhân vật, đặc biệt Phi Ngư chỉ yêu mình Nhã Dương thì không có gì hồi hộp và khó đoán biết cái kết thúc cả. Nhân vật Nhã Dương chỉ được mỗi cái đẹp trai, ngay cả điểm thu hút độc giả là sẽ tìm cách nào để vừa yêu vừa hận, dằn vặt Phi Ngư thì cũng chẳng thấy là bao. Chỉ cần chứng kiến Phi Ngư tinh thần bấn loạn là Nhã Dương quên hết chuyện hận thù, lao vào chăm sóc cho cô. Tần Lạc, cô gái đáng yêu của truyện thì về sau chỉ vài một nguyên nhân bé con mà lao vào chuyện trả thù vớ vẩn. Nguyên nhân đưa đẩy không đủ mạnh để một người lạc quan như Tần Lạc trở nên thay đổi. Mối quan hệ rạn nứt với Phi Ngư đến cuối cũng bị bỏ ngỏ. Còn Hiểu Bách, người tôi những tưởng sẽ gây ấn tượng cũng hiện lên một cách vật vờ, thiện không ra thiện, ác không ra ác. Đoạn trò chuyện cuối cùng của Hiểu Bách và Nhã Dương quá chóng vánh và đơn giản. Tác giả đã gấp rút giải quyết vấn đề bằng cách tống Hiểu Bách sang Nhật cùng lời hẹn ước 3 năm, nhưng 3 năm sau mọi việc cùng bị chín ép bằng vài câu thoại. Thật lòng, dẫu muốn phân tích sâu xa hơn, tôi cũng không biết phải nói cái gì. “Lang thang…” quá đơn giản để bàn bạc nhiều hơn. Ngay cả nhân vật để mình yêu thích cũng không có. Điều vớt vác duy nhất là Quan Quan xuất hiện khá nhiều trong truyện, với dòng thời gian và chuỗi sự kiện tương đối trùng khớp. Quan Quan vẫn là Quan Vi Trần của “Tuổi thanh xuân…”, sẽ dùng vài cách kỳ lạ để chữa tâm lý. Cái tên Tử Nguyệt Vi Trần cũng rất hay. Anh là điểm sáng le lói trong một tác phẩm vụng về, là điều duy nhất níu kéo tôi ráng đọc hết truyện.   Mời các bạn đón đọc Lang Thang Trong Trái Tim Anh của tác giả Nguyễn Sênh Lục.
Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp - Tùng Tô
“Hứa cho em một đời ấm áp” là cuốn tiểu thuyết vô cùng thú vị và kịch tính. Không giống nhiều tiểu thuyết khác với tuyến nhân vật đặc biệt xuất sắc, “Hứa cho em một đời ấm áp” là câu chuyện của những người trẻ tuổi, thành công có, thất bại có, bế tắc có, kiên cường có, hạnh phúc có và bi kịch cũng có. Nữ chính của truyện là một cô gái tài năng, mạnh mẽ, sắc sảo nhưng, như mọi cô gái khác giữa cuộc đời, kỳ thực nội tâm rất yếu đuối và mong manh. Còn nam chính Bùi Trung Khải, bề ngoài hào hoa, phong lưu, thành công trong sự nghiệp khi còn rất trẻ, nhưng bản thân cũng phải trải qua nhiều vật lộn và mâu thuẫn trong quá khứ và cuộc đời. Bởi thế, độc giả đọc “Hứa cho em một đời ấm áp” đều cảm thấy đây là câu chuyện rất thực, rất đời, giống như đang hiện hữu đâu đây trong cuộc sống. Câu chuyện dễ khiến người ta liên tưởng đến cuộc đối chọi vừa gay gắt, vừa kỳ thú giữa một gam màu trắng lạnh lẽo – tượng trưng cho nữ nhân vật chính – và màu đen bí ẩn tượng trưng cho nam chính. Với tiết tấu nhanh, bất ngờ và kịch tính, “Hứa cho em một đời ấm áp” chắc chắn sẽ đưa độc giả đi qua vô vàn cảm xúc thăng trầm trước khi đến một cái kết ấm áp cuối cùng. ***  Cố Hứa Ảo - một đứa trẻ mồ côi, nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của bản thân đã trở thành một phiên dịch viên cao cấp, có địa vị và chỗ đứng trong một công ty có tiếng. Trong một chuyến công tác, cô đã gặp và có “tình một đêm” với Bùi Trung Khải – một tổng giám đốc tài hoa, phong lưu, theo một cách thức đầy kịch tính và đậm chất “bàn tay số phận”. Cố Hứa Ảo dù bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, đầy lòng tự tôn; nhưng kì thực có một trái tim rất mẫn cảm và yếu đuối. Tạo hóa trêu ngươi đã đẩy Bùi Trung Khải vào cuộc đời cô, làm thay đổi nó, trái tim cô từng bước lỗi nhịp. Cô càng lùi, anh càng tiến. Cô cố né tránh, anh tìm mọi cách giáp mặt, chiếm đoạt cô. Liệu anh và cô có chống lại lực hút mãnh liệt khi con tim yêu bùng cháy? Liệu tiếng gọi tình yêu sẽ neo đậu bến nao? Liệu những uẩn khúc về thân thế của Cố Hứa Ảo và món nợ phong lưu của Bùi Trung Khải có ngăn cách được hai người? *** “Hứa cho em một đời ấm áp” nhận được rất nhiều yêu mến của độc giả: "Chuyện tình của Cố Hứa Ảo – cô gái mồ côi luôn biết vươn lên như cái cây hướng sáng với Bùi Trung Khải – anh chàng giám đốc hào hoa, thanh lịch đã khiến trái tim tôi rung động. Họ vô tình là của nhau, dần dần từng bước tiến lại gần nhau. Họ, cũng có lúc giận hờn, cũng có lúc xa cách, cũng có lúc đau khổ; nhưng vượt lên tất cả là trái tim họ dành cho nhau, luôn hướng về nhau." - Độc giả: Tảo Vân   "Chính tình huống “nhầm phòng”, “nhầm giường” đã khởi đầu cho mối tình của họ. Tình yêu phải chăng không có chỗ dành cho những thứ tầm thường như nhục dục? Nhưng với họ, nó lại bắt đầu từ đó. Cơ thể cô đã khơi gợi đam mê luyến ái trong anh, khiến anh thổn thức, khiến anh theo đuổi. Thật ngưỡng mộ là, sau bao nhiêu thách thức, họ đã chính thức cập bến tình yêu! - Độc giả: Ái Thanh *** Tùng Tô thuộc cung Ma Kết lai Bảo Bình, vốn học và làm về Tài chính. Là người lý tính, hết lòng vì công việc, thích sự tự do vô kỷ luật, tôn thờ tự do giới tính. Thích ngó nghiêng khi đi trên phố, thích được thử những bộ đồ ngộ nghĩnh đáng yêu, thích lặng một mình.   Mời các bạn đón đọc Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp của tác giả Tùng Tô.
Hoa Miêu Miêu - Quất Hoa Tán Lý
“Hoa Miêu Miêu” là câu chuyện hư cấu diễn ra trong thời kỳ thần tiên, con người, yêu quái cùng tồn tại và tranh giành lẫn nhau. Câu chuyện kể về mối tình giữa tiểu yêu mèo dưới hạ giới và vị thần dũng mãnh trên thiên giới. Nhân vật chính là cô mèo có tên gọi là “Hoa Miêu Miêu” là tiểu yêu tu luyện thành người. Vì mất đi trí nhớ nên Miêu Miêu không biết tại sao mình lại bị lưu lạc vào thế giới của con người. Thường xuyên đánh nhau, hành nghiệp trượng nghĩa có thể vì bạn mà quên đi mạng sống của mình nên Miêu Miêu được anh em kết nghĩa gọi là: "Lão đại", trở thành thủ lĩnh của các loài vật trong vùng sơn cốc.  Ngoài những việc trên ra Hoa Miêu Miêu không biết làm gì khác, ngay cả đến một chữ cũng không biết đọc, biết viết. Sau thời gian sống dưới hạ giới cùng với huynh đệ kết nghĩa, đến một ngày xuất hiện vị anh hùng chiến tướng có tên gọi Bích Thanh Thần Quân với tướng mạo vô cùng khôi ngô tuấn tú, luôn đi tiêu diệt yêu ma đã nhận Hoa Miêu Miêu làm đệ tử và đưa Miêu Miêu lên thiên giới sống cùng. Cuộc sống trên thiên giới chẳng khác gì cuộc sống của các vương tôn quý tộc dưới phàm trần, đầy đủ vinh hoa phú quý, kẻ hầu người hạ. Miêu Miêu rất được Thần Quân yêu thương quan tâm, nhưng có thể là do tính cách ngốc nghếch nên cô không nhận ra được tình cảm của Thần Quân giành cho mình đó là tình cảm nam nữ vượt qua tình cảm thầy trò.  Vượt qua bao khó khăn thử thách Miêu Miêu dần hiểu ra được tình yêu chân thành mà Thần Quân giành cho mình. Cuối cùng họ đã vượt qua ranh giới giữa thần yêu rồi đi đến hôn nhân. *** Nếu ở trường, tất cả học sinh đều mặc quần áo màu đen mà duy chỉ có bạn là mặc quần áo màu trắng thì sẽ như thế nào? Nếu tất cả mọi người đều có năm ngón tay, chỉ có bạn có sáu ngón tay thì với khiếm khuyết khác thường này, bạn sẽ thế nào? “Chú quạ bay qua bầu trời xanh, chú quạ bay qua đỉnh núi cao, mọi người cùng bay vòng tròn, vỗ tay cùng hát, quạ ơi, quạ à, bộ quần áo đen, đôi mắtmàu đen, đáng yêu làm sao, đáng yêu làm sao…” Một đàn quạ mặcquần áo đen bay lượn trên bầu trời, một đám trẻ mặc quần áo đen kéo taythành vòng tròn, chúng đều là những con yêu quái quạ, chỉ khác nhau làcó con đã tu được thành hình người, con thì chưa. Miệng đám yêuquái nhỏ hát một bài đồng dao, vui vẻ truyền một quả cầu trong tuyết,khi tiếng ca chấm dứt, người nhận được quả cầu là một cô bé đáng yêu tên Dạ Ly, cô bé khá cao so với những đứa trẻ khác, vẫn chưa thể hiện vẻđẹp kiều diễm, vốn được coi là đại tỷ của bọn trẻ. Lúc này cô bé khôngche giấu được vẻ vui mừng, cười tươi rói: “Sao tỷ lại phải làm quỷ? Mọi người cố ý sao?” “Tỷ xui thì phải chịu thôi!” Đám tiểu yêu vỗ tay reo hò, sau đó nhìn Dạ Ly đi tới gốc cây bên cạnh, nhắm mắt vào đếm to: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…” Tất cả những tiểu yêu đã thành hình người lập tức nhảy lên khi cô bé đếm,cánh đen sau lưng giang rộng ra, lẫn với đám quạ chưa thành hình ngườibay ẩn vào trong rừng, chớp mắt đã biến mất. “Xong chưa?” Đếm tới một trăm, Dạ Ly gọi to. Khu rừng rộng lớn không vang lên tiếng trả lời của bọn trẻ, chỉ có tiếng những bông tuyết nặng nề đậu lên cành cây. Dạ Ly chầm chậm quay người lại, cũng giang rộng đôi cánh đen, nhưng khôngvội vã đi tìm kiếm mà hít hít mùi còn lại trong không trung, miệng nóhơi nhếch lên, sau đó bay vào sâu trong rừng. Bọn trẻ con của tộc quạthích chơi trò trốn tìm, nó vốn là cao thủ của trò này, trong phạm vikhu rừng mười dặm quanh đây, chẳng bao lâu nó đã tìm được mấy đứa núptrong bụi quả, trong hốc cây hay trong hang đá. “Còn thiếu mộtngười…” Dạ Ly đếm lại mấy đứa trẻ, nhưng phát hiện ra còn thiếu con quạtrốn giỏi nhất, nó hình như đã dùng loại quả gì đó có mùi rất kích thích trong không trung để giấu mình, mà thời gian hạn định đã sắp hết. Con quạ đó thật phiền phức, Dạ Ly thực sự muốn bỏ cuộc. Nó đang chuẩn bịnhận thua thì ở bụi cỏ khô sau lưng vang lên tiếng quần áo sột soạt. Thế là nó nở nụ cười, gọi to về phía đó: “Ra đây nào! Ta tìm thấy đệ rồi!” ... Mời các bạn đón đọc Hoa Miêu Miêu của tác giả Quất Hoa Tán Lý.
Giường Đơn Hay Giường Đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà
Mười năm trước, họ là đôi bạn cùng học một lớp. Mười năm sau, họ là cặp vợ chồng ly dị cùng một mái nhà. Từ bạn học đến tình nhân, từ vợ chồng đến ly dị, Diệp Phổ Hoa và Thi Vĩnh Đạo trải qua mười lăm năm sóng gió để trưởng thành. Hai năm ly hôn, hai người giấu không nói cho bạn bè, người thân biết, cho đến khi Thi Vĩnh Đạo bất ngờ tái hôn với cô bạn cùng lớp cấp ba, cuộc sống yên bình của Diệp Phổ Hoa bị khuấy đảo. Trong cơn sốc, Diệp Phổ Hoa không ngừng quay về hồi ức thử tìm ra nguyên nhân thất bại của cuộc hôn nhân này, hy vọng sớm thoát khỏi gông xiềng, bước chân ra khỏi vực thẳm. Đối diện với người đã từng thầm yêu Kỷ An Vĩnh, với người bạn học cũ cùng lập nghiệp nơi đất khách Ngu Thế Nam, thậm chí là anh trai của chồng cũ Thi Vĩnh Bác, Diệp Phổ Hoa mới nhận thấy không dễ gì tìm lại được hạnh phúc đã mất. Tuy nhiên cuộc sống còn nhiều điều bất ngờ đang chờ đón cô phía trước. Trái tim vẫn hướng về nhau, nhưng tấm gương đã vỡ liệu có thể lành? *** Hạnh phúc nằm ở trong lòng bàn tay. Rất nhiều cô gái được khuyên lấy người yêu mình sẽ hạnh phúc hơn lấy người mình yêu. Nhưng thực ra chẳng phải, hạnh phúc không nằm ở người mình yêu hay người yêu mình. Hạnh phúc là ở trong lòng bàn tay, biết nắm lấy hay không lại là chuyện khác. “Giường đơn hay giường đôi” là câu chuyện lật lại những ký ức của mười lăm năm quá khứ, tìm lại xem hạnh phúc mình đã đánh rơi đâu mất của Diệp Phổ Hoa. Diệp Phổ Hoa là một cô gái không biết cách hạnh phúc. Vì bản thân cô ấy chỉ mong chờ vào những thứ ngoài tầm tay. Con cá chưa bắt được là con cá to, còn con người thì luôn tham lam quá mức, không bao giờ biết điểm dừng. Muốn lấy một người đàn ông đủ sức lo lắng cho mình về vật chất, rồi lại muốn có một người đàn ông yêu thương mình, rồi lại tham lam muốn có một người tri âm tri kỷ thấu hiểu bản thân. Chắc trong số chúng ta ai cũng đều sẽ như thế. Chúng ta thường coi những thứ đã có như là chuyện đương nhiên và chỉ mơ mộng hoài về những thứ không bao giờ có được. Diệp Phổ Hoa của tuổi mười lăm, mười tám, hai mốt, hai lăm chưa bao giờ coi trọng Thi Vĩnh Đạo. Cô sợ hãi tình cảm anh ấy dành cho mình. Cô chạy trốn. Cô thừa nhận. Rồi cuối cùng cô coi nó như một chuyện đương nhiên. Diệp Phổ Hoa của tuổi hai lăm cố chấp với tình cảm trong lòng mình, ra sức đóng cửa trái tim và không muốn cho Thi Vĩnh Đạo bước chân vào trong đó. Ai yêu trước người ấy thua. Vì vậy Diệp Phổ Hoa là người thắng. Cô ấy tự cho mình cái quyền không cần đáp trả lại tình cảm của Vĩnh Đạo. Hàng ngày chỉ cần ở bên anh ấy, hôn anh ấy, cưới anh ấy. Vậy là đủ báo đáp rồi, còn Vĩnh Đạo thì không có quyền can thiệp vào tâm tư của cô ấy. Nhưng tiền bạc thì còn có thể sòng phẳng, chứ tình cảm thì báo đáp làm sao cho đủ đây? Tính tình của Thi Vĩnh Đạo hết sức mạnh mẽ. Mạnh mẽ như một cơn sóng thần, sẵn sàng cuốn phăng tất cả mọi thứ. Mười lăm tuổi, sẵn sàng đánh nhau với bạn, thi học kỳ nộp giấy trắng, bỏ học uống rượu, ngang nhiên hút thuốc trước cổng trường, chẳng có việc gì là anh ấy không dám làm cả. Mười lăm tuổi, khắc hằn mấy chữ PH của D lên mặt bàn, coi như một sự đánh dấu chủ quyền. Mười lăm tuổi, bọc tất cả sách vở bằng tờ giấy có bút tích của cô như một sự công khai sở hữu. Thi Vĩnh Đạo là như vậy. Anh ấy yêu Phổ Hoa nhiều đến mức có trao cả trái tim cho cô ấy cũng không đủ. Tình cảm dạt dào như đại dương. Chỉ tiếc Phổ Hoa không phải là một con cá. Thế nên khi bị tình cảm của Vĩnh Đạo bao bọc, cô ấy chỉ thấy ngạt thở. Và càng cố sức vùng vẫy thì càng không thể thoát ra. Khoảng cách xa nhất trên thế giới này là giữa con chim trên trời và con cá dưới đại dương. Vĩnh viễn không bao giờ có thể ở bên nhau được. Nhưng mười năm, mười một năm, mười hai năm, Vĩnh Đạo dần mệt mỏi. Anh ấy không còn là cậu thiếu niên cao to dám đợi Phổ Hoa hàng giờ, bưng bát phô mai cho cô ấy. Thời gian khiến anh ấy trưởng thành, bình tĩnh và cũng mệt mỏi hơn. Trái tim không dám mang ra đánh cược nữa. Trong lòng Vĩnh Đạo có một khe nứt mà qua thời gian khe nứt đó càng lớn hơn. Đó là Kỷ An Vĩnh, Kỷ An Vĩnh trong trái tim của Phổ Hoa. Vậy nên, yêu hay không yêu vẫn mãi là chuyện của riêng anh ấy. Mười hai năm trôi đi, vẫn mãi chỉ là “Mình thích cậu là chuyện của mình, cậu không thích mình là chuyện của cậu” Vì anh ấy yêu nhiều nên cũng muốn Phổ Hoa đáp trả bằng cả trái tim. Chỉ tiếc là tình cảm lớn quá, cô ấy không gánh nổi. Vậy nên bọn họ rời xa nhau. Hạnh phúc cứ phải mất đi mới biết là hạnh phúc. Tình yêu cứ đến lúc tan tành mới biết đã từng yêu. Phổ Hoa cũng thế, đến lúc mất đi anh ấy mới biết tình yêu là như thế nào. Phổ Hoa của tuổi hai chín một lần nữa chạy trốn. Lần này không phải bỏ trốn khỏi Vĩnh Đạo mà lại trốn chạy khỏi chính cảm tình của mình, chạy trốn khỏi sự hờn ghen vô cớ, chạy trốn khỏi sự tự tin của những năm mười lăm, mười sáu tuổi. Chỉ có điều cô ấy không hề nhận ra, mười lăm năm, cô ấy đã dần học được cách yên bình trong biển cả. Tình yêu thật là kỳ diệu, nó khiến Diệp Phổ Hoa trở thành con cá, học được cách hít thở dưới đáy đại dương, học được cách yêu anh bằng cả tấm lòng. Không phải ai cũng may mắn như Phổ Hoa, cũng biết hạnh phúc đánh rơi ở đâu để nhặt lại, cũng có một người đàn ông kiên nhẫn trong suốt mười lăm năm. Vì “Cuộc đời có mấy lần mười lăm năm”? Vậy nên đừng để lúc hạnh phúc mất đi mới đi nhặt lại, để người thương đi mất rồi mới biết vị trí của trái tim. Review Yên Chi Mời các bạn đón đọc Giường Đơn Hay Giường Đôi của tác giả Cầm Sắt Tỳ Bà.