Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chẳng Thể Nói Lời Yêu - Lâm Phỉ Nhiên

Tên Ebook: Chẳng Thể Nói Lời Yêu (full prc, pdf, epub) Tác Giả: Lâm Phỉ Nhiên Thể Loại: Hiện đại, Ngôn tình, Văn học phương Đông   Nhà xuất bản: NXB Văn Học   Dịch Giả: Vương Thanh Tâm   Kích thước: 14 x 20.5 cm   Số trang: 408   Ngày xuất bản: 28/11/2014   Giá bìa: 95.000 ₫   Công ty phát hành: Văn Việt   Nguồn: nghiepdu.net   Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Chẳng Thể Nói Lời Yêu Giới thiệu: Nhưng tôi tin, trong cuộc đời của mỗi cô gái đều từng có một người con trai như vậy. Anh ta có thể mãi mãi chỉ là nỗi tương tư thầm kín của riêng bạn, hoặc cũng có thể bạn là một người may mắn được thần tình yêu chiếu cố, hai người sẽ cùng nắm tay nhau đi hết quãng đường đời. Có thể anh ta không đẹp trai cho lắm, tính tình không tốt cho lắm, nhưng vì có sự xuất hiện của một thứ tình cảm gọi là “yêu”, mọi thứ đều trở nên khác biệt. Bạn khao khát được anh ta để mắt đến, bạn có thể vì anh ta mà cố gắng thay đổi bản thân, bạn sẵn sàng vì anh ta mà trở nên mạnh mẽ, tất cả chỉ bởi một chữ “yêu”. Mời các bạn đón đọc Chẳng Thể Nói Lời Yêu của tác giả Lâm Phỉ Nhiên.  

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiếng Ngọt
Văn án: Căn hộ đối diện cửa nhà Tô Mạch có một người đàn ông chuyển tới, khiêm khiêm quân tử*, ôn nhuận như ngọc, chuẩn kiểu cô thích. Anh ta mỉm cười, mắt mi dịu dàng: “Anh tên là Trâu Tinh Thần, em có thể gọi anh là A Thần.” Cô đỏ mặt, giọng mềm mại: “Em là Tiểu Mạt Lị**.” Từ đấy, hai sinh viên tốt nghiệp loại ưu của Học viện diễn xuất trung ương*** bắt đầu cuộc sống đua tranh so kè diễn xuất của họ. Cho tới một ngày, nhà thiết kế chính Tô Mạch đại diện cho công ty đi gặp bên B, nhìn thấy nam thần hoàn mỹ trong cảm nhận của mình đập bàn mắng chửi người ta trong phòng họp: “Chút bug vặt như thế cũng không nhìn ra, hả, không muốn làm việc thì cút hết đi cho ông!” Tô Mạch: “…” *người quân tử lấy cung kính, nhường nhịn làm lễ. **Mạt và Mạch đều đọc là /mò/, mạt lị là tên gọi chung của họ hoa nhài (gồm nhiều loài) có cánh trắng, mùi thơm. ***nói đểu, không có trường này. *** Ngày đầu tiên chuyển nhà đến chung cư cao cấp mới, tổng giám đốc công ty IT Trâu Tinh Thần, người đàn ông tài giỏi kiêu căng mắt luôn đặt trên đỉnh đầu, thế mà lại nhìn trúng một cô gái, chính là mỹ nữ dịu dàng yêu kiều nhà hàng xóm Tô Mạch. Anh đặt mục tiêu sẽ theo đuổi nàng trong 7 ngày. Vừa vặn kịp thời gian trước khi anh bận rộn chuẩn bị ra mắt game mới. Tô Mạch, nhà thiết kế bề ngoài dịu dàng tao nhã bên trong sắc sảo, nghiện hư vinh hơn nghiện thuốc phiện, đặc biệt yêu thích kiểu đàn ông lịch lãm, ôn nhuận như ngọc, quan trọng là nhà giàu nhiều tiền. Đúng là những điểm mà nàng nhìn thấy trên người Trâu Tinh Thần. Nàng muốn chinh phục anh ta! Phương pháp cổ điển chưa bao giờ lỗi thời và luôn hiệu quả trong việc tán tỉnh đã được cả Trâu Tinh Thần, người không có chút kinh nghiệm thực chiến nhưng là tình thánh về lý thuyết sau khi bỏ ra cả đêm nghiên cứu đủ mọi bí kíp tán gái từ Đông sang Tây từ cổ chí kim, lẫn Tô Mạch lựa chọn áp dụng đó là: ngụy trang bản thân thành hình mẫu hoàn hảo lý tưởng. Vậy nên, Trâu Tinh Thần ngoài vốn sẵn có là ngoại hình và địa vị xã hội bậc nhất, bonus thêm em xe Bentley bản giới hạn thì đã khoác lên mình vỏ bọc của bậc quân tử nho nhã, khí độ có thừa để che giấu tính tình cục cằn, ngạo mạn, soi mói bên trong; Tô Mạch bên cạnh nhan sắc và vóc dáng mê ly trời ban cũng không quên điểm trang thêm cho mình bằng hình ảnh tiểu thư thục nữ con nhà gia giáo. Với lớp vỏ ngoài hoàn hảo đó, họ bắt đầu quá trình anh thả thính em em thả thính anh chúng mình cùng thả thính nhau. Người đi săn và con mồi. Chỉ là, không ai có thể phân biệt rõ ràng được trong cuộc chiến này, ai mới là người đi săn, ai mới là con mồi thật sự đây. Hơn nửa tháng sau, khi cuộc chiến ngầm đó kết thúc, Trâu Tinh Thần như ý nguyện ôm được người đẹp về, Tô Mạch cũng có được người đàn ông hàng đầu đáp ứng mọi yêu cầu mà nàng và gia đình mong muốn, à, trừ việc anh ta không hề lịch lãm ôn nhu như nàng hằng tưởng, cơ mà cũng chẳng sao, vì hàng thượng phẩm vẫn luôn là hàng thượng phẩm. Nhưng, vào đúng ngày đính hôn của họ, cả cô dâu và chú rể, vậy mà đều không có mặt. Bởi vì đêm hôm trước ngày cưới, khi Trâu Tinh Thần hỏi Tô Mạch "Em có yêu anh không?" thì đáp lại anh chỉ là một sự im lặng đáng sợ. Nàng không biết. Vậy nên họ từ bỏ. Nhưng cũng ngay sau đó, khi phát hiện ra mình đã mất anh rồi, thì Tô Mạch mới lại chân chính nhận ra, nàng không thể chấp nhận một cuộc sống không có Trâu Tinh Thần. Nàng, đã yêu anh, vô phương cứu chữa yêu anh. Mặc kệ anh là người đàn ông độc miệng, mặc kệ anh không phải hình mẫu lý tưởng theo tiêu chuẩn của nàng, nhưng vào giây phút nàng bị gã béo phó tổng giám đốc dùng dây lưng trói vào ghế rồi chuẩn bị chà đạp đêm ấy, vào giây phút nàng đã buông bỏ hết mọi niềm hi vọng, thì anh xuất hiện như một vị thần, phá màn đêm mang theo ánh sáng rực rỡ mà ấm áp tới cứu nàng, kéo nàng ra từ trong địa ngục. Chính vào giây phút đó, nàng đã yêu anh. Hoặc cũng có thể, nàng đã dần yêu anh vào lúc nàng chẳng hề hay biết. Dù sao thì, Tô Mạch muốn có lại người đàn ông này. Nàng đã làm mất thứ quan trọng nhất với mình, nàng phải lấy lại nó. Bằng mọi giá. Thế nhưng, Trâu Tinh Thần lại là ai chứ? Anh luôn biết mình muốn gì, hành sự nhất quán, mạnh mẽ, dứt khoát, gọn gàng. Muốn thu phục lại lão tử ư? Không có cửa đâu! Vậy nên chúng ta hãy cũng nhau chờ xem quá trình mà nhà thiết kế quyến rũ giảo hoạt Tô Mạch đã làm như thế nào, dùng bảy bảy bốn chín phương pháp trừ yêu diệt quái để thuần phục tổng giám đốc yêu nghiệt của công ty IT hàng đầu khoa kỹ Tinh Thần; xem một Trâu Tinh Thần kiêu căng ngạo mạn biến thái dùng đủ hình thức bắt nạt Tô Mạch rồi dần dần cũng đành cam tâm tình nguyện chịu trói và nghiệp quật lại anh không chừa phát nào ra sao. Xin hứa hẹn với mọi người đó là một quá trình siêu cấp, siêu siêu cấp sảng khoái ạ~ Phải nói rằng đã lâu lắm rồi mình mới lại đọc được một cuốn truyện với những tình huống hài hước và những màn "đấu đá" nhau của nam nữ chính khiến mình hưng phấn đến như vậy, mỗi khi hai bạn đứng cạnh nhau là mình cảm thấy như mọi huyết mạch trong cơ thể cứ sôi lên sùng sục, mỗi tế bào giác quan đều rúng động theo từng lời bọn họ đối đáp, phấn khích cực độ. Chất hài trong "Tiếng ngọt" là cái chất hài mà không phô, không thô, hài duyên dáng hài thanh lịch hài huê hậu, bảo đảm sẽ khiến bạn được cười sung sướng cười khoái trá cười lăn từ trên ghế xuống cười bò từ dưới giường lên... Nhưng câu chuyện này cũng không hoàn toàn chỉ có tiếng cười. Xen lẫn niềm vui là những nỗi buồn rất thật. Giống như dưới lớp vỏ bọc của mỗi nhân vật chính, họ đều có cho mình một câu chuyện xưa, câu chuyện đã biến họ trở thành con người như ngày hôm nay, dẫn họ tới những hành động và lựa chọn đôi khi ấu trĩ như vậy. Phải, mình muốn nói về nam nữ chính, mình muốn bao biện và giải thích cho họ. Vì cả Trâu Tinh Thần, cả Tô Mạch, đều xứng đáng được yêu thương. Trâu Tinh Thần của thời niên thiếu từng là một chàng thanh niên vô cùng hoạt bát sáng sủa, vô cùng đáng yêu. Bố mất, anh theo mẹ tái giá về ở nhà họ Chu. Tại đây, anh gặp Chu Thẩm Nhã, con gái riêng của dượng. Anh gần gũi và quý mến cô bé như em ruột, nhưng cô gái đó lại đem lòng yêu anh. Cô tỏ tình, anh từ chối. Ngày hôm sau, cô gái ấy chết đuối, nghi vấn tự tử vì tình. Mọi tội lỗi đổ lên đầu Trâu Tinh Thần. Ngoài mặt không thừa nhận, nhưng tự sâu trong thâm tâm Trâu Tinh Thần anh đã gán cho mình tội danh giết người. Anh cõng trên mình ám ảnh tội trạng đó nhiều năm trời, dần tách rời gia đình, cũng biến mình thành người đàn ông lạnh lùng, tĩnh lặng, cách xa tình yêu. Ngày đó theo đuổi Tô Mạch, cũng bởi vì sức ép từ việc bà nội suốt ngày yêu cầu đi xem mắt. Nhưng trừ việc từng ngụy trang bản thân mình thành một người đàn ông lịch thiệp, ôn hoà, thì tình cảm anh dành cho Tô Mạch từ đầu đến cuối là chân thành. Anh thực sự thích nàng, yêu nàng; vì thích nên muốn nàng biết con người thật của mình, lại sợ nàng sẽ không đón nhận nó; vì yêu nên mới bắt đầu lo lắng nàng có thật lòng với mình hay không. Lần đầu tiên trong đời, người đàn ông cao cao tại thượng đó biết hai chữ ghen tị viết như thế nào. Anh ghen với Cố Bắc Đồ, kẻ anh vốn không bao giờ đặt vào mắt nhưng lại là rung động thuở thiếu thời của Tô Mạch. Cố Bắc Đồ, một phần thanh xuân của Tô Mạch, nhưng đáng tiếc không phải thanh xuân đẹp đẽ, mà chính là một thanh xuân u ám mà nàng đã luôn chỉ muốn quên đi. Năm đó, Tô Mạch, con một gia đình bình thường nhưng lại có một người mẹ rất tham vọng, mong muốn con gái tiền đồ vô lượng nên đã dốc hết toàn lực để nuôi dạy, bồi dưỡng nàng như dòng dõi thế gia; thậm chí bán nhà để xin cho nàng vào học tại ngôi trường quý tộc cấp 3 chỉ toàn nhà giàu. Nhưng bà đâu biết, tại đây, cô gái nhỏ bị mấy tiểu thư nhà hào môn ỷ giàu hiếp nghèo bắt nạt, lăng nhục, bạo lực học đường, mà đỉnh điểm nhất, chính là sự lừa gạt tình cảm của Cố Bắc Đồ, một trong những đại công tử danh giá nhất nhì trường. Anh ta chủ động tán tỉnh Tô Mạch vì một trò cá cược hèn hạ của lũ con trai, khiến nàng trao cho anh ta tất cả những rung động trong sáng, thuần khiết nhất của tuổi học trò, viết thư tình cho anh ta để rồi cuối cũng nhận được chỉ là sự thật trần trụi tàn nhẫn, anh ta đã chà đạp không chỉ lên tình cảm mà cả lòng tự tôn của Tô Mạch, biến nàng trở thành trò cười cho cả trường... Thanh xuân của Tô Mạch đã trôi qua trong tự ti và cô độc vô tận như thế, đau đớn đã trui rèn nàng thành một người phụ nữ giỏi giang, độc lập, mạnh mẽ, dùng kiên cường để che đậy sự mềm yếu của bản thân, ngăn cách mình với thế giới nóng lạnh bên ngoài. Nhưng nỗi đau ngày đó để lại một vết sẹo quá lớn trong nàng, khiến nàng cũng đồng thời trở thành người ham hư vinh và lạc trôi trong sự ham hư vinh đó. Ngày ấy khi gặp gỡ phiên bản lịch lãm Trâu Tinh Thần, kiểu của Cố Bắc Đại ngày xưa, nàng lập tức sôi trào ham muốn mãnh liệt muốn chinh phục anh, như thể nếu chinh phục được anh, nàng sẽ có thể dẫm đạp được quá khứ dưới gót chân mình. Ấu trĩ mà bệnh hoạn. Tô Mạch biết. Nhưng vẫn không thể ngừng được. Vậy nên, sau này, ngay cả khi nàng đã yêu Trâu Tinh Thần, nàng cũng không nhận ra, hoặc là không dám tin mình lại có thể thật sự yêu một người bằng tình cảm đơn thuần đến như thế. Trâu Tinh Thần đã chữa lành cho nàng, mang lại sự tự tin chân chính cho nàng, sự tự tin từ sâu thẳm tâm hồn mà không cần phải có sự trợ giúp từ quần áo, túi xách hay trang sức đắt tiền hàng hiệu. Anh khiến nàng rũ bỏ những ám ảnh và nỗi đau quá khứ, nàng không cần dùng chúng để thời thời khắc khắc nhắc nhở mình phải mạnh mẽ nữa, bởi vì nàng đã có anh. Nói thêm về nam chính Trâu Tinh Thần, với chiều cao 1m86, thân hình cân đối, khuôn mặt đẹp trai mê hoặc chúng sinh, thiên tài IT, thông minh, nhạy bén, gia đình giàu có lại thêm bản lĩnh tự mình lập nghiệp, cũng may ông trời còn có mắt nên ngoài những ưu điểm vượt trội trên thì "ưu ái" ban thêm cho anh tính tình tự cao tự đại tự luyến, đặc biệt là cái miệng chuyên nói phũ, thấy sai thấy ghét là phang luôn không ngần ngại chi. Cơ mà, để Mị nói cho mà nghe nhé, mặc dù Trâu Tinh Thần hơi ác khẩu một chút, nhưng đó là bởi vì anh quá lười giả tạo, cách sống và xử sự của anh là vĩnh viễn trung thực với lòng mình. Và bằng những hành động của Trâu Tinh Thần, bạn cũng sẽ thấy rằng một người đàn ông "làm" được (xin hãy suy nghĩ chữ "làm" này trên nhiều phương diện, không phải chỉ nói một phương diện kia, còn ý reviewer phương diện kia là gì thì team mê thịt chúng ta đều tự hiểu với nhau cả rồi phải hôn ????) còn đáng giá hơn gấp trăm lần một người đàn ông ôn nhu chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt: anh ấy có đầy đủ sức mạnh để bảo vệ bạn, che chở bạn, dùng chính sự ngạo nghễ của mình đè bẹp những kẻ bắt nạt, coi thường, tổn thương bạn. Và khi một người đàn ông vốn cục cằn trở nên dịu dàng, riêng cho mình bạn, thì sự dịu dàng ấy có thể nghiền nát mọi trái tim cứng rắn nhất. "Về sau không được khóc nữa" Cô cười cười: "Em không khóc, em cũng không khóc nữa" "Muốn khóc cũng được, trừ khi..." Anh cúi đầu cọ cọ tóc cô, môi chầm chậm dịch sát về phía tai, hôn cô rồi thủ thỉ nốt nửa câu còn lại, "trừ khi là bị ông đây làm tới khóc".* .... "Anh muốn em được sống một cách đơn thuần. Ở bên anh, em chỉ cần phụ trách tự do và vui vẻ là được" Anh cúi đầu hôn những hạt nước mắt đang rơi của cô "Về sau, không ai được phép khi dễ em" Cô ngẩng đầu, nghe anh bổ sung thêm, "trừ bỏ anh".** .... Còn về Tô Mạch, là một trong kiểu nữ chính nữ cường nhân mà mình vô cùng thưởng thức. Nàng xinh đẹp, duyên dáng, thông minh, giống như một con mèo, mặt ngoài dịu dàng vô hại nhưng khi cần có thể xoè móng vuốt ra túm chặt con mồi. Dù dòng đời xô đẩy nhưng Tô Mạch vẫn giữ được cho mình tấm lòng thiện lương, thương mến và giúp đỡ mọi người, có lẽ chính điểm này đã khiến Trâu Tinh Thần yêu nàng. Như ngày hôm đó, người phụ nữ chanh chua hung dữ do hiểu lầm nên lén xông vào nhà hàng riêng để đánh ghen với nàng, nhưng nàng không tức giận mà nhẹ nhàng dùng lí trí phân tích cho người đàn bà đó hiểu, khi xong việc còn ân cần nhặt hộ đôi giày đeo vào giúp bà ta và nhắc phục vụ để bà đi ra ở cửa trước. Đúng vậy, không phải vẻ thục nữ gia giáo mà nàng cố phơi bày ra đã hạ gục Trâu Tinh Thần, mà chính những hành động nhỏ đầy tính người của nàng đã dần khiến anh rung động... Nhưng so với sự lương thiện ấy của Tô Mạch thì chính cách nàng đối xử với những kẻ đã từng hãm hại, cư xử ác ý đối với nàng mới càng khiến mình vỗ tay tán thưởng. Cực kì dứt khoát. Người đã tổn thương ta thì ta tuyệt đối không tha thứ cho người, không bao giờ. Và mình vô cùng hâm mộ cái cách mà Tô Mạch dùng để theo đuổi lại Trâu Tinh Thần. Anh đã tác oai tác quái thế nào chứ, ví như nàng tặng anh hoa hồng đỏ, anh đòi phải là hoa bách hợp, đặt 7 bông anh lại yêu sách phải 8 bông, để lấy may; mà còn là loại nửa hồng nửa trắng, hồng quá hay trắng quá cũng không được, màu hồng chiếm 40%, màu trắng chiếm 60%, biến thái đến không nhìn nổi nhưng nàng đều chiều anh hết theo đúng nguyên tắc "Kẻ làm đại sự, phải biết nhẫn!". Team nhà gái cứ yên tâm chẳng cần lo Tô Mạch phải chịu thiệt, dù lúc này đúng là nàng đang chịu thiệt thật, nhưng phương châm dẫn đường soi lối nàng chân chính là "Để những gì anh ta gây ra hôm nay, hoá thành lệ hối hận mai sau". Trả giá và mệt nhọc bây giờ, sau này sẽ đòi lại gấp đôi. Vậy nên, Trâu tổng à, xin ngài hãy tự bảo trọng~ Ngoài cặp đôi Ảnh đế Ảnh hậu, thì mình còn muốn dành rất nhiều lời khen ngợi cho dàn harem aka nhân viên của Trâu tổng. các anh xứng đáng nhận giải Oscar cho diễn viên hỗ trợ xuất sắc nhất. Mèng ơi, cái công ty gì mà nhân viên người nào người nấy muối mặn bằng cả mấy đại dương gộp lại. Thật sự quá thích môi trường làm việc aka văn hoá doanh nghiệp của công ty khoa kỹ Tinh Thần luôn, nếu không phiền cho em xin một chân trà nước điếu đóm với nhé! Có thể khẳng định, Tiếng ngọt là một trong những cuốn truyện xuất sắc nhất mà mình đọc trong thời gian gần đây, và sẽ nó đưa vào danh sách đọc lại. Có hài hước, có chủ đề, có kích tình, có nhân vật, có chemistry, có thịt (vụn). Riêng nói về phản ứng hoá học của nam nữ chính thì đúng là quá mức đỉnh cao các bạn ạ. Theo lời editor thì Tô Mạch và Trâu Tinh Thần có hai dao động sóng cùng tần số, hai kẻ kiêu ngạo gặp nhau, bắt được sóng là cùng cộng hưởng, biên độ dao động tăng gấp đôi, kiêu ngạo tăng gấp đôi. Vì thế khi mà Hoàng đế ngạo mạn đối đầu với Nữ vương kiêu hãnh thì tất yếu sẽ dẫn đến khắc khẩu vô số lần, yêu nhau rồi mà vẫn suốt ngày so chiêu phân cao thấp suốt, nhưng mà yên tâm, chính là kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau, càng so chiêu thì chỉ càng thấy kích tình bay đầy trời, cẩu lương rải tung toé thôi à~ Truyện hiện đã được edit hoàn tại nhà của bạn taopho5k, editor có thâm niên lâu năm trong ngành chuyển ngữ, thật sự sau khi đọc mấy chương convert thì mình càng sâu sắc cảm nhận trình độ edit của bạn ấy, nhất là cái cách khơi gợi sự hài hước một cách vừa lầy lội lại vừa duyên dáng nó đỉnh cao như thế nào. Quá giỏi rồi. Vậy nên, lâu lắm rồi, mình mới lại mang trong mình tâm thế tự tin đến vậy mà hô to dõng dạc nhấn mạnh với các bạn rằng: Hố này, nhất định phải nhảy. Nhiệt liệt, nhiệt liệt đề cử ạ! *** Cuối tháng Tư, hoa qiong (quỳnh) đã nở, từng đám từng đám trắng muốt trĩu đầu cành biếc. Gió thổi qua, nhành hoa lay, điểm tô cho đời thêm mấy phần thanh tân, trong trẻo. Tô Mạch cầm tách cà phê đứng tựa ở cửa phòng nước nghe tiếng người thảo luận ở trong. Tựa như nghe được điều gì làm người vui vẻ, mắt nàng nheo nheo, khóe môi thoáng một nụ cười nhẹ nhàng giảo hoạt như thể hồ ly. Niềm vui chỉ thoáng qua trong giây lát ở một góc không ai khác nhìn thấy, không cách nào bắt giữ được. Tới khi nàng đã gõ đôi cao gót bỏ đi rồi, những người ở trong vẫn còn đang tiếp tục cuộc chuyện trò. “Trong số mấy nhà thiết kế chính, Mạch tỷ có năng lực nghiệp vụ mạnh nhất, tính cách cũng tốt. Giám đốc nghệ thuật đi rồi, lại không thấy công ty chuẩn bị mời người mới, chắc chắn là chị ấy lên thay.” “Thứ Sáu tuần trước, tôi tăng ca về muộn, thấy Phó tổng giám đốc Lý gọi mình chị ấy vào phòng nói chuyện, chắc chắn là để nói chuyện này rồi.” … Giữa trưa, tại tầng một của một trung tâm thương mại gần công ty. “Cái này màu thế nào?” Tô Mạch đứng trước quầy của Givenchy, nhấp môi nhìn gương, quay đầu lại nhìn mới nhận ra Lâm Tiểu Linh cùng mình đi ăn trưa không có ở bên. Lúc này Lâm Tiểu Linh đang đứng nghe điện thoại ở cách đó không xa. Tô Mạch lau son môi đi, đổi sang thử màu khác. Nữ nhân viên bán hàng cười tươi: “Quý khách rất có khí chất, nước da lại trắng, dùng màu nào cũng đều đẹp.” Nhờ kinh nghiệm bán hàng nhiều năm, chỉ cần liếc nhìn là nữ nhân viên có thể biết được ngay khách hàng nào là người có khả năng mua, dám chi tiền. Hôm nay Tô Mạch mặc một bộ váy liền thân màu đỏ, choàng khăn lụa tơ tằm đen bên ngoài, chất liệu nhẹ nhàng, trơn mượt, đường may đẹp, đều là của những nhãn hiệu tiếng tăm. Tô Mạch mỉm cười với nữ nhân viên bán hàng: “Cảm ơn.” Giọng nàng mềm mại, nụ cười rất mực dịu dàng, không giống một người phụ nữ dãi dầu sương gió với công việc, mà giống với một tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc được giáo dục hết sức cẩn thận. Lúc Lâm Tiểu Linh cầm điện thoại quay lại, đôi mắt đã đỏ hoe. Tô Mạch quay lại nhìn: “Sao vậy? Lại bị tay khách hàng kia mắng à?” Lâm Tiểu Linh gật đầu, không lên tiếng, mắt ầng ậc nước, xem ra là bị mắng rất nặng. Mời các bạn đón đọc Tiếng Ngọt của tác giả Trương Tiểu Tố.
Thất Dạ Tuyết
Cốt truyện rất đơn giản, truyện chỉ có 4 nhân vật chính là Tiết Tử Dạ, Diệu Phong, Hoắc Triển Bạch, Đồng và trọng tâm là 7 đêm tuyết rơi dữ dội. Nhưng những sự kiện, giằng xé nội tâm trong 7 đêm ấy lại chẳng đơn giản chút nào…. Và đọng lại trong mình chỉ là đêm tuyết cuối cùng, khi Diệu Phong thân xác đã chịu cực hạn đau đớn ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay trên cánh đồng tuyết đó. Đọc truyện lại lần 2, lần 3 cũng chỉ đọc bắt đầu từ lúc Diệu Phong đến cầu y ở Dược Sư cốc, lần đầu tiên gặp Tiết Tử Dạ mà thôi.  Nói thật là mình không hề thích cái bạn Hoắc Triển Bạch tí nào. Cứ nhu nhược, si tình, không có chính kiến, không mạnh mẽ và không oai hùng, ẻo lả. Yêu sâu sắc Thu Thủy Âm nhưng không thể cưới, trơ mắt nhìn nàng đi lấy và có con với người khác. Để rồi 8 năm ròng sức cùng lực kiệt đi tìm những dược liệu để chữa chạy cho đứa con của nàng ta với người khác chỉ vì muốn bù đắp? Vậy mà Thu Thủy Âm vẫn hận hắn. Lúc nào hắn cũng là người tới muộn. Ngay cả khi nhận ra Tiết Tử Dạ đã là bóng hình in đậm trong lòng, hắn cũng vẫn muộn, chẳng những lời hẹn uống rượu bên gốc mai không thành hiện thực, ngay cả nhìn nàng lần cuối hắn cũng không thể cho dù nàng ở trong ngực Diệu Phong chỉ cách hắn 1 tấc. Ước nguyện cuối cùng là muốn quy ẩn giang hồ cũng chả thực hiện được, chức Đỉnh kiếm các chủ bị người ta ấn vào tay. Rút cục, bạn HTB này chả bao giờ được sống vì mình, được làm điều mình thích, lúc nào cũng trơ mắt ra nhìn số phận. Nhân vật gì mà chán chết, chắng có tí sức sống, chả có tí cố gắng nào.    Tiết Tử Dạ- Cốc chủ Dược Sư cốc. Gia đình từ bé là thái y trong triều, không tránh khỏi âm mưu ân oán của triều đình, bị nhận án oan. Toàn bộ gia đình, nam bị tru di cửu tộc, nữ bị đi đầy. Năm tuổi, tận mắt chứng kiến mẹ mình bị hạ nhục tới chết. Sau khi được Minh Giới và Làng Ma Già cứu, thì Minh Giới lại trở thành một quái vật và bị giam giữ trong bóng tối. Làng Ma Già bị thảm sát vì cậu bé Minh Giới này. Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể chạy trốn. Nhưng ngay lúc đó dòng sông băng nứt ra, hai người bị rơi xuống sông – mối tình đầu tiên của Tiết Tử Dạ cũng chết trong băng giá khi cố gắng đem lại chút hơi ấm cuối cùng để cô có thể sống. Để rồi sau đó, khi sư phụ Liễu Thanh Nhiễm cứu cô ra khỏi sông băng, bệnh của cô đã không thể nào chữa khỏi, không thể ra khỏi Dược Sư cốc vì chỉ cần ra ngoài gió lạnh, cô sẽ chết. Hàng đêm, cô vẫn trăn trở với nỗi đau trong quá khứ, vẫn ôm một hi vọng trong 12 năm hồi sinh lại Tuyết Hoài đang nằm dưới dòng sông băng kia, vẫn đứng trên băng thì thầm những chuyện không đầu không cuối với người đó. Nhưng nàng cũng vẫn kiên cường sống, lấy nghề y cứu người. Một năm chỉ ban ra 10 Hồi Thiên Lệnh, chữa cho 10 người, mỗi người lấy 10 vạn lượng nhưng số tiền đó để nuôi sống những cô nhi trong cốc và những người dân xung quanh.  Tiết Tử Dạ lúc nào cũng mắng Hoắc Triển Bạch khi ôm một mối tình không bao giờ có với Thu Thủy Âm nhưng bản thân cô cũng biết mình chẳng khác gì khi cũng ôm mãi một ước mơ không tưởng phục sinh Tuyết Hoài trong 12 năm (sao si tình thế được nhỉ).  Rồi Diệu Phong xuất hiện. Phong biết Tiết Tử Dạ ngang tàng không sợ bất cứ thứ gì, chỉ sợ người ta chết trước mặt mình mà không cứu. Vì vậy, y tự đâm vào bụng mình để mời được Tiết Tử Dạ lên Đại Minh Cung chữa cho Giáo vương.  Tiết Tử Dạ đã khâm phục đức tính trung thành tới chết của Phong. Đứng canh cửa phòng cho nàng ngủ. Vì quen đứng cạnh cửa phòng người ta cả đêm? Hay là bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng mất mạng vì bảo vệ một người nào đó? Rồi khi nàng đưa thuốc giải độc Băng tằm, Phong nhất quyết không uống vì “Giáo vương xưa nay vốn rất cô độc, rất khó tin tưởng người khác… nếu không phải tại hạ trúng độc Băng tằm, cần đến thuốc giải của người mỗi tháng, làm sao người để tại hạ ở bên cạnh hầu hạ như vậy? Người trong giáo lúc nào cũng rình rập người như sói như hổ, tại hạ muốn ở lại.” (má ơi bạn Phong này đúng là một thằng điên thật).  Tiết Tử Dạ có bắt đầu cảm động, có thấy ấm áp khi chính Phong biết cô không chịu được lạnh mà phải dùng Dục Xuân Phong liên tục đẩy khí nóng vào mặc dù có thể hao tốn không ít sinh lực. Chăm sóc tới mức, điểm tâm, rượu để khắc chế hàn độc trong người cô Phong cũng phải dùng nội công để làm nóng lên. Phong một mình giết chết đám thuộc hạ của Đồng, khi cô giả vờ ngất xỉu đi, Phong cũng đã bất chấp tính mạng của mình để truyền Dục Xuân Phong cho cô, lúc này cô mới có thể giết chết Phi Thiên, cứu Phong một mạng. Khi cô cảm giác mình hụt hơi vì thấy nụ cười tưởng như vĩnh viễn trở nở trên gương mặt anh tuấn kia, không biết từ lúc nào, đã tắt mất! Y… y đang bi thương điều gì?  Phong- một sát thủ cô độc, lạnh lùng, trong mắt chỉ có 1 mình Vương Giáo, bàng quan với mọi thế sự bên ngoài. Biết hắn nuôi mình bằng độc vậy mà vẫn một lòng trung thành. Vì thế hắn mới có thể luyện được Dục Xuân Phong. Nhưng từ khi nào, tưởng như tâm hồn tĩnh lặng đó đã dậy sóng, Dục xuân phong đã không thể phát tác. Vì sao, vì Tiết Tử Dạ đã dần đánh thức con người mang tên Nhã Di trong hắn. Vì Tiết Tử Dạ đã lạnh đến hôn mê bất tỉnh, làn môi tím ngắt, tay chân cứng đờ vì đã đắp tấm áo choàng của nàng cho hắn. Trong tim Diệu Phong chợt dâng lên một nỗi sợ xưa nay chưa từng có – đó là cảm giác chưa từng xuất hiện kể từ khi y bước vào Đại Quang Minh cung mười mấy năm. Y sợ nàng biết được sự thật sẽ hận hắn như thế nào? Nhưng, chính sự xuất hiện của nàng, đã khiến y nhớ lại nỗi đau như bị thiêu đốt cùng sự giày vò như muốn xé toác con tim ra làm đôi ấy.  Bao nhiêu năm nay, y vẫn luôn bình lặng và an lòng như thế, chưa bao giờ dao động dù chỉ một chút. Nhưng… tại sao vào lúc này, trong lòng lại dấy lên một nỗi đau sâu sắc mà bí ẩn như vậy? Y… có phải y đang hối hận? Y hối hận bàn tay mình từng nhuốm máu không biết bao nhiêu người, hối hận vì đã từng làm tổn thương người con gái trước mắt? Hối hận vì ngày xưa nếu chỉ nhẹ tay một chút thôi, có lẽ Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể sống một cuộc đời bình thường, ngắm Bắc cực quang nhưng trong mộng…  Lần đầu tiên trong đời, Phong phản kháng mệnh lệnh của Vương Giáo, lần đầu tiên cúi đầu xin hắn tha cho Tiết Tử Dạ, vì nàng mà phải nhận những trượng đao giáng xuống lưng mình. Lần đầu tiên, nụ cười mười mấy năm như một đã biến mất, cả vẻ thản nhiên hờ hững của mười mấy năm cũng bị phá mất. Trong mắt Phong, không còn chỉ có lòng tin kiên định, thuần túy với chém giết nữa – thanh kiếm vô tưởng vô niệm này… cuối cùng cũng bị đánh gãy rồi!  Sau khi Diệu Thủy nói cho Tiết Tử Dạ chân tướng sự việc, nói luôn cả việc ngày xưa Phong đã tham gia trận thảm sát đó. Nàng vẫn quỳ xuống cầu xin Giáo vương tha cho Phong khi Diệu Phong không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, giữa chừng nhanh chóng biến chiêu, kéo giật nàng ra sau, rồi xông lên phía trước, nghiến răng đối chưởng với Giáo vương!  Y chưa hề có ý nghĩ bội phản Giáo vương, chỉ là khoảng khắc đó diễn ra quá nhanh khiến y không kịp suy nghĩ, bất luận thế nào, y cũng quyết không thể để Tiết Tử Dạ chết ngay trước mắt mình được. Thậm chí nàng vấn cố gắng gọi tên Nhã Di, thương tâm xé ruột loạng choạng bổ về phía y khi y hứng cho chị gái Diệu Thủy của mình một trượng của Giáo Vương. Cố gắng nhét tất cả những viên thuốc vào miệng y nhằm cứu y thêm lần này nữa.  Còn Phong, chàng bàng hoàng nhận ra một sự thật, khi nghe Diệu Thủy giễu cợt” Thật không ngờ đấy, Phong – thì ra ngoài Giáo vương ra, không ngờ ngươi còn có thể yêu người thứ 2”.  Đúng, Phong đã yêu Tiết Tử Dạ. Nỗi đau giằng xé tâm can dâng lên mãnh liệt, cơ hồ muốn nghiền nát trái tim của y thành bột mịn khi y phát hiện khí huyết của nàng đã không thể vận hành thông suốt. Sắc mặt Tiết Tử Dạ mỗi lúc một tái đi, hơi thở dần dần yếu ớt, còn y thì chỉ biết thúc thủ vô sách đứng bên cạnh, lòng đau như cắt.  Khoảng khắc giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, cuối cùng y cũng hét lên được thành tiếng giữa màn gió tuyết mênh mông. Nỗi đau nhiều năm tràn lên khỏi đáy lòng, tàn nhẫn xé nát trái tim đã chết khô, cuối cùng y cũng không cần phải áp chế bản thân nữa, để mặc cho bi thương cùng phẫn nộ nhấn chìm mình đi.  Phong không còn nghĩ được gì, vội vàng ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay xuống núi, không thể để nàng chết. Ngay cả khi đối mặt với Thất Kiếm, vừa bế nàng vữa giao chiến, cho dù hy sinh cả một cánh tay để đỡ kiếm y cũng không tiếc. Vì người đó bây giờ đã trở nên quan trọng nhất trong cuộc đời tăm tối của y.  Nhưng nàng đã chết. Chết khi Phong ôm nàng chạy trong tuyết, khi Phong vẫn vô vọng truyền khí ấm để nàng sống sót. Toàn thân Diệu Phong như đông cứng lại, không thể cầm cự được, hai gối mềm nhũn, chầm chậm quỳ xuống mặt đất băng lạnh, úp tay che mặt, không kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở. Y bất chấp tất cả để mang về sinh mệnh cho nàng, tại sao nàng lại tự mình kết thúc? Tại sao!  Sáng hôm sau, Phong thổi khúc “cát sinh”. Tiếng nhạc như tiếng khóc than, nhưng người thổi thì lại không hề ủ ê buồn thảm. Phải trải qua giày vò giằng xé thế nào, mới có thể khiến bao nhiêu tình cảm vừa manh nha nhú lên trong lòng một con người đã lại đóng băng toàn bộ? Phong sẽ không thể nào quên, chỉ mong gió tuyết sẽ vùi chôn tất cả. Ở đó, nàng từng cùng y kề vai huyết chiến, sưởi ấm cho nhau trong màn tuyết trắng lạnh giá – đó là sự ấm áp mà cả đời này y chưa từng cảm nhận, cũng không còn cơ hội cảm nhận nữa. Trên cánh đồng tuyết đó, y đã bất ngờ có được thứ cả đời y chưa từng sở hữu, tựa như một tia chớp lóe lên giữa đêm đen vĩnh viễn, tuy chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, song lại khiến y lần đầu tiên mở to ra nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới mẻ.  Và Phong cũng sẽ nhớ mãi hình ảnh Tiết Tử Dạ rúc mình vào trong áo lông ấm áp như con thú nhỏ bị thương, nàng ngẩng đầu lên nhìn gương mặt luôn mỉm cười kia như đang suy tư gì đó: “Thực ra, có thể sống cả đời vì một người nào đó… cũng rất hay. Diệu Phong, ngài cảm thấy hạnh phúc không?” Review Sweetiesandrose: 1 tháng nay lại bấn loạn lại với tiểu thuyết TQ. Xem ra mình càng ngày càng ít thuốc chữa được :D. Bỏ bê YM, bỏ bê fb, thờ ơ với mọi thứ xung quanh.  Đi làm về ăn cơm xong là trèo lên giường ôm sách hoặc Kindle đọc truyện tới khuya rồi vật ra ngủ. Luyện hết các thế loại từ thần tiên, ngôn tình, cổ đại, xuyên không… miễn là tiểu thuyết nào có chuyện tình yêu hay ho, SE hay HE đều ok hết.  Chẹp, còn mấy thời gian rảnh rỗi nhàn hạ để có thể chìm đắm trong những sở thích của mình như thế này nữa đâu, nên cố mà tận hưởng đi. Mình không có thói quen review toàn bộ truyện, chỉ tập trung vào review những nhân vật hoặc cặp đôi nào mình thích. Và đa số những nhân vật mình thích đi ngược lại ý thích của đa số người.  Dạo gần đây thích Ngọc Tự Hàn, Dung Viên, Mộ Ngôn… Hnay đọc xong Thất Dạ Tuyết, thì lại đi ngược lại hầu hết, thích Diệu Phong chứ không phải thích Hoắc Triển Bạch. Thất Dạ Tuyết- 7 đêm tuyết là tác phẩm của Thương Nguyệt. Tác giả này có vẻ như đang nổi lên ở TQ khi được sánh ngang với Kim Dung về tiểu thuyết võ hiệp. Nhưng thực tế thì truyện của Thương Nguyệt chỉ mượn bối cảnh võ hiệp, cuộc chiến giữa các bang phái để lồng vào đó những câu chuyện tình yêu, tình huynh đệ, nghĩa tử sâu sắc và nhân văn, còn yếu tố kiếm hiệp chỉ là thứ yếu, xuất hiện không nhiều trong truyện. Cốt truyện rất đơn giản, truyện chỉ có 4 nhân vật chính là Tiết Tử Dạ, Diệu Phong, Hoắc Triển Bạch, Đồng và trọng tâm là 7 đêm tuyết rơi dữ dội. Nhưng những sự kiện, giằng xé nội tâm trong 7 đêm ấy lại chẳng đơn giản chút nào…. Và đọng lại trong mình chỉ là đêm tuyết cuối cùng, khi Diệu Phong thân xác đã chịu cực hạn  đau đớn ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay trên cánh đồng tuyết đó. Đọc truyện lại lần 2, lần 3 cũng chỉ đọc bắt đầu từ lúc Diệu Phong đến cầu y ở Dược Sư cốc, lần đầu tiên gặp Tiết Tử Dạ mà thôi. Nói thật là mình không hề thích cái bạn Hoắc Triển Bạch  tí nào. Cứ nhu nhược, si tình, không có chính kiến, không mạnh mẽ và không oai hùng, ẻo lả như một nữ nhi vậy đó. Yêu sâu sắc Thu Thủy Âm nhưng không thể cưới, trơ mắt nhìn nàng đi lấy và có con với người khác. Để rồi 8 năm ròng sức cùng lực kiệt đi tìm những dược liệu để chữa chạy cho đứa con của nàng ta với người khác chỉ vì muốn bù đắp? Vậy mà Thu Thủy Âm vẫn hận hắn. Lúc nào hắn cũng là người tới muộn. Ngay cả khhi nhận ra Tiết Tử Dạ đã là bóng hình in đậm trong lòng, hắn cũng vẫn muộn, chẳng những lời hẹn uống rượu bên gốc mai ko thành hiện thực, ngay cả nhìn nàng lần cuối hắn cũng không thể cho dù nàng ở trong ngực Diệu Phong chỉ cách hắn 1 tấc. Ước nguyện cuối cùng là muốn quy ẩn giang hồ cũng chả thực hiện được, chức Đỉnh kiếm các chủ bị người ta ấn vào tay. Rút cục, bạn HTB này chả bao giờ được sống vì mình, được làm điều mình thích, lúc nào cũng trơ mắt ra nhìn số phận. Nhân vật j mà chán chết, chắng có tí sức sống, chả có tí cố gắng nào. Tiết Tử Dạ- Cốc chủ Dược Sư cốc. Gia đình từ bé là thái y trong triều, không tránh khỏi âm mưu ân oán của triều đình, bị nhận án oan. Toàn bộ gia đình, nam bị tru di cửu tộc, nữ bị đi đầy. 5 tuổi, tận mắt chứng kiến mẹ mình bị hạ nhục tới chết. Sau khi được Minh Giới và làng Ma Già cứu, thì Minh Giới lại trở thành một quái vật và bị giam giữ trong bóng tối. Làng Ma Già bị thảm sát vì cậu bé Minh Giới này. Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể chạy trốn. Nhưng ngay lúc đó dòng sông băng nứt ra, hai người bị rơi xuống sông – mối tình đầu tiên của Tiết Tử Dạ cũng chết trong băng giá khi cố gắng đem lại chút hơi ấm cuối cùng để cô có thể sống. Để rồi sau đó, khi sư phụ Liễu Thanh Nhiễm cứu cô ra khỏi sông băng, bệnh của cô đã không thể nào chữa khỏi, không thể ra khỏi Dược Sư cốc vì chỉ cần ra ngoài gió lanh, cô sẽ chết. Hàng đêm, cô vẫn trăn trở với nỗi đau trong quá khứ, vẫn ôm một hi vọng trong 12 năm hồi sinh lại Tuyết Hoài đang nằm dưới dòng sông băng kia, vẫn đứng trên băng thì thầm những chuyện không đầu không cuối với người đó. Nhưng nàng cũng vẫn kiên cường sống, lấy nghề y cứu người. Một năm chỉ ban ra 10 Hồi Thiên Lệnh, chữa cho 10 người, mỗi người lấy 10 vạn lượng nhưng số tiền đó để nuôi sống những cô nhi trong cốc và những người dân xung quanh. Tiết Tử Dạ lúc nào cũng mắng Hoắc Triển Bạch khi ôm một mối tình không bao giờ có với Thu Thủy Âm nhưng bản thân cô cũng biết mình chẳng khác gì khi cũng ôm mãi một ước mơ không tưởng phục sinh Tuyết Hoài trong 12 năm (sao si tình thế được nhỉ). Rồi Diệu Phong xuất hiện. Phong biết Tiết Tử Dạ ngang tàng không sợ bất cứ thứ j, chỉ sợ người ta chết trước mặt mình mà không cứu. Vì vậy, y tự đâm vào  bụng mình để mời đc Tiết Tử Dạ lên Đại Minh Cung chữa cho Giáo vương. Tiết Tử Dạ đã khâm phục đức tính trung thành tới chết của Phong. Đứng canh cửa phòng cho nàng ngủ. Vì quen đứng cạnh cửa phòng người ta cả đêm? Hay là bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng mất mạng vì bảo vệ một người nào đó? Rồi khi nàng đưa thuốc giải độc Băng tằm, Phong nhất quyết không uống vì “Giáo vương xưa nay vốn rất cô độc, rất khó tin tưởng người khác… nếu không phải tại hạ trúng độc Băng tằm, cần đến thuốc giải của người mỗi tháng, làm sao người để tại hạ ở bên cạnh hầu hạ như vậy? Người trong giáo lúc nào cũng rình rập người như sói như hổ, tại hạ muốn ở lại.” (má ơi bạn Phong này đúng là một thằng điên thật). Tiết Tử Dạ có bắt đầu cảm động, có thấy ấm áp khi chính Phong biết cô không chịu được lạnh mà phải dùng Dục Xuân Phong liên tục đẩy khí nóng vào mặc dù có thể hao tốn không ít sinh lực. Chăm sóc tới mức, điểm tâm, rượu để khắc chế hàn độc trong người cô Phong cũng phải dùng nội công để làm nóng lên. Phong một mình giết chết đám thuộc hạ của Đồng, khi cô giả vờ ngất xỉu đi, Phong cũng đã bất chấp tính mạng của mình để truyền Dục Xuân Phong cho cô, lúc này cô mới có thể giết chết Phi Thiên, cứu Phong một mạng. Khi cô cảm giác mình hụt hơi vì thấy nụ cười tưởng như vĩnh viễn trở nở trên gương mặt anh tuấn kia, không biết từ lúc nào, đã tắt mất! Y… y đang bi thương điều gì? Phong- một sát thủ cô độc, lạnh lùng, trong mắt chỉ có 1 mình Vương Giáo, bàng quan với mọi thế sự bên ngoài. Biết hắn nuôi mình bằng độc vậy mà vẫn một lòng trung thành. Vì thế hắn mới có thể luyện được Dục Xuân Phong. Nhưng từ khi nào, tưởng như tâm hồn tĩnh lặng đó đã dậy sóng, Dục xuân phong đã không thể phát tác. Vì sao, vì Tiết Tử Dạ đã dần đánh thức con người mang tên Nhã Di trong hắn. Vì Tiết Tử Dạ đã lạnh đến hôn mê bất tỉnh, làn môi tím ngắt, tay chân cứng đờ vì đã đắp tấm áo choàng của nàng cho hắn. Trong tim Diệu Phong chợt dâng lên một nỗi sợ xưa nay chưa từng có –  đó là cảm giác chưa từng xuất hiện kể từ khi y bước vào Đại Quang Minh cung mười mấy năm. Y sợ nàng biết được sự thật sẽ hận hắn như thế nào? Nhưng, chính sự xuất hiện của nàng, đã khiến y nhớ lại nỗi đau như bị thiêu đốt cùng sự giày vò như muốn xé toác con tim ra làm đôi ấy. Bao nhiêu năm nay, y vẫn luôn bình lặng và an lòng như thế, chưa bao giờ dao động dù chỉ một chút. Nhưng… tại sao vào lúc này, trong lòng lại dấy lên một nỗi đau sâu sắc mà bí ẩn như vậy? Y… có phải y đang hối hận? Y hối hận bàn tay mình từng nhuốm máu không biết bao nhiêu người, hối hận vì đã từng làm tổn thương người con gái trước mắt?Hối hận vì ngày xưa nếu chỉ nhẹ tay một chút thôi, có lẽ Tuyết Hoài và Tiết Tử Dã đã có thể sống một cđ bình thường, ngắm Bắc cực quang nhưng trong mộng… Lần đầu tiên trong đời, Phong phản kháng mệnh lệnh của Vương Giáo, lần đầu tiên cúi đầu xin hắn tha cho Tiết Tử Dạ, vì nàng mà phải nhận những trượng đao giáng xuống lưng mình. Lần đầu tiên, nụ cười mười mấy năm như một đã biến mất, cả vẻ thản nhiên hờ hững của mười mấy năm cũng bị phá mất. Trong mắt Phong, không còn chỉ có lòng tin kiên định, thuần túy với chém giết nữa – thanh kiếm vô tưởng vô niệm này… cuối cùng cũng bị đánh gãy rồi! Sau khi Diệu Thủy nói cho Tiết Tử Dạ chân tướng sự việc, nói luôn cả việc ngày xưa Phong đã tham gia trận thảm sát đó. Nàng vẫn quỳ xuống cầu xin Giáo vương tha cho Phong khi Diệu Phong không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, giữa chừng nhanh chóng biến chiêu, kéo giật nàng ra sau, rồi xông lên phía trước, nghiến răng đối chưởng với Giáo vương! Y chưa hề có ý nghĩ bội phản Giáo vương, chỉ là khoảng khắc đó diễn ra quá nhanh khiến y không kịp suy nghĩ, bất luận thế nào, y cũng quyết không thể để Tiết Tử Dạ chết ngay trước mắt mình được. Thậm chí nàng vấn cố gắng gọi tên Nhã Di, thương tâm xé ruột loạng choạng bổ về phía y khi y hứng cho chị gái Diệu Thủy của mình một trượng của Giáo Vương. Cố  gắng nhét tất cả những viên thuốc vào miệng y nhằm cứu y thêm lần này nữa. Còn Phong, chàng bàng hoàng nhận ra một sự thật, khi nghe Diệu Thủy giễu cợt” Thật không ngờ đấy, Phong – thì ra ngoài Giáo vương ra, không ngờ ngươi còn có thể yêu người thứ 2”. Đúng, Phong đã yêu Tiết Tử Dạ. Nỗi đau giằng xé tâm can dâng lên mãnh liệt, cơ hồ muốn nghiền nát trái tim của y thành bột mịn khi  y  phát hiện khí huyết của nàng đã không thể vận hành thông suốt. Sắc mặt Tiết Tử Dạ mỗi lúc một tái đi, hơi thở dần dần yếu ớt, còn y thì chỉ biết thúc thủ vô sách đứng bên cạnh, lòng đau như cắt. Khoảng khắc giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, cuối cùng y cũng hét lên được thành tiếng giữa màn gió tuyết mênh mông. Nỗi đau nhiều năm tràn lên khỏi đáy lòng, tàn nhẫn xé nát trái tim đã chết khô, cuối cùng y cũng không cần phải áp chế bản thân nữa, để mặc cho bi thương cùng phẫn nộ nhấn chìm mình đi. Phong không còn nghĩ được gì, vội vàng ôm Tiết Tử Dạ chạy như bay xuống núi, không thể để nàng chết. Ngay cả khi đối mặt với Thất Kiếm, vừa bế nàng vữa giao chiến, cho dù hy sinh cả một cánh tay để đỡ kiếm y cũng không tiếc. Vì người đó bây giờ đã trở nên quan trọng nhất trong cuộc đời tăm tối của y. Thân thể của y lúc này, có lẽ đã sắp đến cực hạn tới nơi rồi nhưng Phong ôm chặt nữ tử đang say ngủ chạy trên đồng tuyết trắng xóa, hai mắt hoa lên, thân thể khô kiệt, đôi tay từ từ đông cứng lại trong gió lạnh, tuyết phủ mờ cả quá khứ lẫn tương lai… Nếu như nói trên thế gian này thật sự có “thời gian dừng lại”, vậy thì đây chính là thời khắc ấy. Trên quãng đường ngắn ngủi đó, tình cảm dồn nén cả đời y đều bùng cháy trọn vẹn. Nhưng nàng đã chết. Chết khi Phong ôm nàng chạy trong tuyết, khi Phong vẫn vô vọng truyền khí ấm để nàng sống sót. Toàn thân Diệu Phong như đông cứng lại, không thể cầm cự được, hai gối mềm nhũn, chầm chậm quỳ xuống mặt đất băng lạnh, úp tay che mặt, không kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở. “Tại sao?” Y vừa khóc vừa không ngừng lẩm bẩm nói một mình, giơ bàn tay lên, phảnh phất như muốn xác định cảnh tượng trước mắt là thực sự, hai tay run rẩy đến không thể điều khiển nổi: “Tại sao?” Y bất chấp tất cả để mang về sinh mệnh cho nàng, tại sao nàng lại tự mình kết thúc? Tại sao! Sáng hôm sau, Phong thổi khúc “cát sinh”. Tiếng nhạc như tiếng khóc than, nhưng người thổi thì lại không hề ủ ê buồn thảm. Phải trải qua giày vò giằng xé thế nào, mới có thể khiến bao nhiêu tình cảm vừa manh nha nhú lên trong lòng một con người đã lại đóng băng toàn bộ? Tiết Tử Dạ. Ta không biết nàng có yêu Phong hay không nhưng nàng đã đánh thức thiếu niên Nhã Di bấy lâu nay vẫn say ngủ tận sâu thẳm trong đáy lòng y, khiến y không còn chỉ là một thanh kiếm sắc lạnh lẽo nữa… Nhưng rồi, cùng với sự ra đi vội vã của nàng, tất cả đều đã kết thúc. Phong sẽ không thể nào quên, chỉ mong gió tuyết sẽ vùi chôn tất cả. Ở đó, nàng từng cùng y kề vai huyết chiến, sưởi ấm cho nhau trong màn tuyết trắng lạnh giá – đó là sự ấm áp mà cả đời này y chưa từng cảm nhận, cũng không còn cơ hội cảm nhận nữa. Trên cánh đồng tuyết đó, y đã bất ngờ có được thứ cả đời y chưa từng sở hữu, tựa như một tia chớp lóe lên giữa đêm đen vĩnh viễn, tuy chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, song lại khiến y lần đầu tiên mở to ra nhìn thấy một thế giới hoàn toàn mới mẻ. Y sẽ nhớ mãi dáng vẻ run rẩy của nàng khi cố kiềm chế lúc độc chất phát tác, nhớ mãi bàn tay nàng nắm chặt lấy vai y thế nào, nhớ mãi lúc nàng hấp hối ngước mắt lên nhìn bầu trời xám xịt đang đổ tuyết, mừng rỡ reo lên như đứa trẻ. Đương nhiên, y cũng nhớ mũi kim châm quyết đoán đâm sâu vào huyệt đạo nơi cổ họng nàng – những ký ức ấy tựa như một thanh đao, mỗi lần nhớ đến là lại cắt sâu vào tim một vết thương sâu hoắm, chỉ cần y còn sống một ngày, thứ hình phạt lăng trì này sẽ mãi không bao giờ dừng lại. Và Phong cũng sẽ nhớ mãi hình ảnh Tiết Tử Dạ rúc mình vào trong áo lông ấm áp như con thú nhỏ bị thương, nàng ngẩng đầu lên nhìn gương mặt luôn mỉm cười kia như đang suy tư gì đó: “Thực ra, có thể sống cả đời vì một người nào đó… cũng rất hay. Diệu Phong, ngài cảm thấy hạnh phúc không?” Mời các bạn đón đọc Thất Dạ Tuyết của tác giả Thương Nguyệt.
Công Tử Liên Thành
Hứa Nhược Thần là một cô gái kì lạ. Cô cứng rắn hơn những người khác, lại có nghị lực phi thường. Cô một thân một mình sống trong thành phố rộng lớn, làm công việc đặc biệt: trồng những cây xanh nơi hoang sơ, khảo sát địa hình, trồng rừng phủ xanh. Trong một chuyến công tác, chiếc xe của công ti gặp tai nạn, tất cả mọi người đều bỏ mạng, chỉ có Hứa Nhược Thần bị thương ở chân, may mắn nhặt lại được mạng sống.   Trong những ngày chán chường dưỡng thương ở nhà, cô cùng người bạn cũ Khinh Ca Thuỷ Việt cùng chơi trò chơi online “Truyền thuyết anh hùng”. Dựa vào sự nhanh nhạy và khéo léo của mình, Nhược Thần cùng Khinh Ca Thuỷ Việt trở thành một trong những người “kinh doanh” phát tài nhất trong game.    Trong trò chơi này, nổi danh nhất là bốn vị công tử, mà đứng đầu là Công Tử Liên Thành, một người chơi Tiêu Dao Cung, là đại thần số một của server. Hứa Nhược Thần cùng Công Tử Liên Thành quen nhau chẳng qua vì anh thường xuyên mua dược liệu chỗ cô.  Truyện sẽ chẳng có gì bất ngờ cho tới một ngày, vận số trêu đùa, Nhược Thần gặp bug hệ thống, đánh thắng Tiên phong Thiên Giới, nhặt được một chiếc chìa khoá Thiên Cơ và một cuốn bí kíp chế tác trang phục. Cả server bùng nổ, người người nhà nhà đổ xô đi tìm chiếc chìa khoá, bằng giá nào cũng phải lấy được. Nhược Thần bí mật liên hệ với Công Tử Liên Thành, giao chìa khoá cho anh. Cũng từ đó cô kết giao với bốn vị công tử nổi danh của server. Nhưng thế sự khó lường, trong game lại càng lắm kẻ mưu mẹo lừa gạt. Công Tử Liên Thành bị đồ đệ giả danh của Nhược Thần dẫn người tới luân bạch, từ một đại thần trở thành nick nhỏ cấp 30 vô danh tiểu tốt. Còn Nhược Thần trở thành kẻ tráo trở cơ hội, bị người người mắng chửi. Nhưng chính hai người trong cuộc không ngờ được, chuyện đó lại khiến hai người xích lại gần hơn: cùng nhau luyện cấp, đánh yêu, phi thăng, tâm ý tương thông. Nhược Thần bất chợt nhận ra mình đã thích vị Công Tử trầm lặng mà tốt bụng này, còn Liên Thành cũng thấy mình đã thay đổi, sau khi gặp được cô nàng Nhược Thần. Đoạn tiếp theo là những trang truyện hào hùng kể về sự trở lại của Công Tử Liên Thành, những trận chiến liên server liên tiếp, những con người hào phóng nhiệt huyết trong trò chơi. Hứa Nhược Thần chính thức gặp mặt Công Tử Liên Thành, trong một tình huống đặc biệt không thể đặc biệt hơn. Nhưng đón chờ họ trước mặt là sự cách trở địa lí, sự quấy phá của một cô nàng tiểu thư. Thế giới game và truyện cứ dồn dập thay thế nhau, khiến người đọc không ngớt tò mò. Liệu sau bao nhiêu khó khan, Công Tử Liên Thành có tìm lại được hào quang đại thần khi xưa, và chuyện tình của hai người sẽ đi đến đâu, trong cuộc sống vất vả đầy sóng gió này? Hứa Nhược Thần là một người con gái mạnh mẽ, nhưng cô vẫn có những nét nữ tính yếu đuối rất khác biệt, làm người ta cảm thông và bội phục. Khi bị người người mắng chửi, cô không lo sợ. Cái cô hối hận là tin lầm người, hại người khác. Thậm chí Nhược Thần còn định bỏ game. Nhưng Công Tử Liên Thành là người khiến cô ở lại, vì cô phải trả hết nợ cho anh. Đối với Nhược Thần, trong game hay ngoài đời cũng có gì khác nhau, đều phải sống cho không thẹn với lương tâm. Còn Công Tử Liên Thành, hay Cố Duệ, tính cách anh có sự đối lập rõ ràng giữa trò chơi và ngoài đời, nhưng bản chất thì chưa hề thay đổi. Trong trò chơi anh nói ít làm nhiều, có thù tất báo, trượng nghĩa nhưng cũng đủ độc ác, ngoài đời anh phải nói rất nhiều, tính cách cũng ôn hoà, đối nhân xử thế đều hợp tình hợp lí. Thế giới game online rộng lớn, anh không dễ kết giao bằng hữu, nhưng Hứa Nhược Thần lại là ngoại lệ. Tình yêu của hai người nhẹ nhàng như một mầm cây, từ từ bén rễ, vươn lên xanh tốt, rồi sau này sẽ kết trái. Điều tôi tiếc nuối nhất là không có ngoại truyện kể về cuộc sống thú vị sau này của hai người. Đây có lẽ là một trong những bộ võng du đầu đời, chỉ sau “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên”. Đây cũng là một trong những bộ võng du đầu tiên tôi đọc, nên cảm xúc không thể gói gọn trong vài từ. Nếu bạn là một người mới bắt đầu làm quen với thể loại này, “Công Tử Liên Thành” là cuốn sách bạn không thể bỏ qua. Thế giới trong game rất rộng lớn, đầy những vị anh hùng và những truyền thuyết do chính con người xây dựng nên. Ngoài đời thực, mối tình của nam nữ chính tuy có sóng gió nhưng rất hoàn mĩ, là hình mẫu ai cúng muốn có được. Tuy còn vài chi tiết hơi “buff”, nhưng vị thế của “Công Tử Liên Thành” trong lòng tôi vẫn sẽ mãi mãi không thay thế được.  ------ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 Góc Review: Đây là bộ võng du thứ 5 mình đã đọc, trong số đó có bộ Yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Mình xem qua cmt của mọi người thì thấy đa số khen, có nhiều người còn khen là bộ võng du hay nhất nữa, do vậy mình quyết định xem. Nữ chính Hứa Nhược Thần chơi game Truyền thuyết anh hùng lấy tên là Nhất Tiếu Hồng Trần từ khi bị tai nạn lao động phải nằm nghỉ dưỡng ở bệnh viện. Cũng vì sự cố đó, khi chơi game Hứa Nhược Thần không chú trọng lên cấp, vào top, mà chỉ chú tâm làm ăn, buôn bán. Bang phái Phong Sinh Thuỷ Khởi cô lập ra cũng là bang trung lập, không ủng hộ bang nào cả. Khác với Lô Vỹ Vi Vi – oai phong lẫm liệt suốt ngày có mặt trên các bảng xếp hạng pk khiến người người nghĩ rằng cô là “nhân yêu”, Nhất Tiếu Hồng Trần lại thiên về chế tạo những món đồ hiếm rồi bán cho người chơi khác. Áy náy với Công Tử Liên Thành vì người mà cô giới thiệu lại là phản đồ (Kiếm Tẩu Thiên Phong) khiến cho bang hội Khải Hoàn Hào Môn của anh thua thảm và bản thân Công Tử Liên Thành cũng bị luân bạch, cô quyết định dốc hết túi ra làm món trang bị gửi cho Công Tử Liên Thành. Sau đó, qua nhiều lần hai người giúp đỡ lẫn nhau, hợp tác rất ăn ý… dần dần nảy sinh tình cảm. Sau đó 2 người mới gặp nhau ở ngoài đời. Nam chính tên là Cố Duệ, tên trong game là Công Tử Liên Thành, làm trong ngành du lịch. Hai người tình cờ gặp nhau khi Nhược Thần phải đi công tác ở Mỹ Đào. Hai người nói chuyện rất hiểu ý nhau. Cố Duệ cũng khá quan tâm, chăm sóc cho cô nàng “chưa yêu ai bao giờ” Hứa Nhược Thần. Cả hai có “chướng ngại vật” cả trong game lẫn ngoài đời là Công Chúa Tháng Bảy. Mình không thích tính cách nữ chính lắm. Tuy mình không cần nữ chính quá cường hãn, hiếu chiến (vì truyện này là võng du thôi), nhưng cũng không cần quá “buông bỏ, bình thản, thờ ơ” như vậy. Trước khiêu khích của Công Chúa Tháng Bảy, cô lại chẳng làm gì. Kể cả khi cô ta giở trò làm Nhược Thần bị mất việc ở đời thực, cô cũng không màng gì. Mình biết là cô không làm gì được, nhưng lúc gặp cô ta cũng không cần thân thiện, nể tình chứ! Vì đọc bộ này sau bộ Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, nên mình luôn trông đợi vào một câu chuyện tình yêu lồng ghép vào bối cảnh game. Thế nhưng, truyện này lại không chú trọng tình cảm, truyện viết rất tốt về những kỹ năng, pk, tranh đấu bang… trong game. Khi mình đọc Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, mình đã cảm thấy tác giả có đầu tư vào hình ảnh game rồi, truyện này còn đầu tư kỹ hơn nữa. Có lẽ do tập trung vào “game” nên tình cảm của nhân vật chính bị lu mờ, Cố Duệ vẫn đối tốt với Nhược Thần, nhưng mình vẫn cứ có cảm giác Cố Duệ vẫn không tốt bằng Nhất Tiêu Nại Hà. Nữ phụ Công Chúa Tháng Bảy có thân phận là con gái của Tổng giám đốc công ty hợp tác với công ty của Nhược Thần, nhưng tên thật của nhân vật này không được nhắc tới. Cả những nhân vật phụ khác như Công Tử Tiểu Bạch, Công Tử Vô Kỵ, Công Tử Phù Tô… cũng không thấy nhắc tới (chỉ nhắc đến nghề nghiệp của họ thôi). Tác giả đề cập nhiều về game, ở đời thực chỉ có nam nữ chính được nhắc tới, còn có sự “xuất hiện một lần và biến mất mãi mãi” của nữ phụ. Ý kiến về bộ này cũng khá trái chiều. Nhiều người tôn vinh là bộ võng du số một, nhiều người lại bảo chỉ là số hai thôi, vài người lại bảo chẳng hay tí nào. Riêng mình, mình thuộc tuýp số hai – truyện này sẽ được mình đặt vị trí số hai sau Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, vì mình không hảo game lắm mà muốn yếu tố game chỉ là phụ thôi. Cho truyện này 4.5/5 điểm. Mời các bạn đón đọc Công Tử Liên Thành của tác giả Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết.
Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ
Nhân vật nữ chính: Liễu Khê.  Nghề nghiệp: Không thấy nhắc đến, 90% là ở nhà ăn bám phụ huynh, ngoài ra còn viết rất nhiều tiểu thuyết. Lí do xuyên không: Làm tác giả mà không có tâm, mẹ kế ngược đãi nữ phụ, khiến các nữ phụ nổi giận quyết tâm vùng lên khởi nghĩa lật đổ chính quyền. Kết cục nữ chính phải xuyên qua n cuốn sách, đóng vai n nữ phụ khác nhau, đi chia rẽ tình cảm nam nữ chính trong sách. Nhân vật nam chính: Trang Kỳ (ngoài ra còn có rất nhiều tên khác như Thôn Trang, Tiêu Kỳ, Trần Mặc, Hàn Chỉ, Bạch Vương, Ngọc Thanh) Nghề nghiệp: Nhân viên IT, sáng lập ra hệ thống xuyên sách :v Lí do được làm nam chính: Tác giả thích thế.    Cuốn thứ nhất: Tiểu thuyết vườn trường. Liễu Khê xấu số phải làm nữ phụ béo ục ịch, luôn làm nền cho nữ chính. Nhiệm vụ của cô là chia rẽ tình cảm nam nữ chính. Cô quyết tâm giảm béo, cũng trở nên thân thiết với nam phụ Trang Kỳ (thấy tên quen không nào). Sau này, Liễu Khê thành công trở nên xinh đẹp, làm nam chính lộ ra bộ mặt hám gái, cũng khiến nữ chính mất hết hào quang. Kết cục, Liễu Khê bị nữ chính kill, xử tại chỗ, nhiệm vụ hoàn thành.  Cuốn thứ hai: Tiểu thuyết cung đấu. Liễu Khê xuyên vào nữ phụ vốn là phi tần thất sủng trong lãnh cung. Sau một hồi tranh đấu cật lực với nữ chính xuyên không bàn tay vàng, Liễu Khê thành công khiến hoàng đế nổi sát tâm với nữ chính. Nhưng hoàng đế cũng không phải tay vừa, lợi dụng thái giám Thôn Trang bên cạnh Liễu Khê đi giết nữ chính, lại tiện tay vu oan cho Liễu Khê. Kết cục, game over, Liễu Khê hoàn thành nhiệm vụ, trực tiếp bị hoàng đế bóp chết. Cuốn thứ ba: Tiểu thuyết hắc bang trá hình Cuốn thứ tư: Tiểu thuyết cường đạo Cuốn thứ năm: Tiểu thuyết trọng sinh báo thù Cuốn thứ n… Như đã quảng cáo phía trên, trong cuốn sách nào Liễu Khê cũng phải chịu muôn vàn kiểu ngược thân ngược tâm, còn phải lao lực đấu trí với nữ chính được hào quang thần thánh bảo vệ. Chưa hết, nhiệm vụ hoàn thành, lần nào hệ thống cũng cho cô một cái chết muôn hình muôn vẻ, khó coi vô cùng. Nhưng mà có một điều đặc biệt, ở kịch bản nào cũng xuất hiện một anh nam phụ yêu Liễu Khê vô cùng. Ảnh luôn luôn tìm thấy cô trong những cuốn sách tiếp theo, một mực bảo vệ, giúp đỡ, thậm chí làm chuyện abc xyz với cô (đoạn này trẻ nhỏ chớ đọc). Hai người ngược nắng mà yêu nhau say đắm, dù kết quả là lần nào Liễu Khê cũng chết trước mặt ảnh, hoặc ảnh chết trước mặt cô. Thân phận thật sự của nam phụ vẫn còn là bí ẩn, và lần nào tình yêu của hai người cũng bị chia cắt bởi tên “hệ thống” đáng ghét. Liễu Khê sẽ phải làm gì để trở về thế giới thật, và gặp lại người mình yêu? Còn về phần nam chính Trang Kỳ, tình yêu của anh ta có đủ lớn để thoát khỏi sự khống chế của hệ thống?  Truyện tưởng ngắn mà cũng không ngắn cho lắm, nhưng đọc khá vui, không bị nhàm chán, xứng đáng với độ dài của nó. Nam “chính” Trang Kỳ rất thâm tình, sủng nữ “chính” Liễu Khê lên tận trời. Tình yêu của anh chị cũng rất ngọt ngào mặc dù lần nào cũng dang dở. Kết truyện HE hường phấn, ai cũng hạnh phúc nên đừng lo ngại mà nhảy hố. Điểm trừ duy nhất là tác giả xử lí đoạn cuối truyện không được logic cho lắm, kết cũng hơi vội vàng, chưa đủ thoả mãn độc giả. Còn điểm cộng to đùng là hệ thống nữ phụ trong truyện rất phong phú, đủ loại nữ phụ và đủ thể loại truyện, tha hồ cho các bạn yy tưởng tượng đủ mọi tình tiết.  Trích đoạn: Liễu Khê nhìn Trần Mặc qua tấm bình phòng, trong lòng bỗng nhiên hốt hoảng, người này… Người này… “Ngươi… Ta…” Đầu Liễu Khê trống rỗng, thậm chí không biết làm gì. Hai chữ đơn giản này cũng làm sắc mặt Trần Mặc biến đổi, cúi đầu nắm chặt hai tay, cẩn thận nhìn mới phát hiện thân thể hắn có chút run rẩy. “Ta đồng ý việc hôn nhân này, mai đem sính lễ tới” Trần Mặc khó khăn nói. Trần Mặc nói xong câu này, xoay người bước đi, khuôn mặt lạnh lùng kia xuất hiện mấy cảm xúc phức tạp, hắn sợ nếu ở đó lại không nhịn được. Chỉ nghe âm thanh mềm mại kia thôi hắn đã muốn ôm nàng thật chặt, hôn nàng, thậm chí còn muốn cởi sạch quần áo của nàng, giữ lấy nàng, để nàng ở dưới thân hắn mà rên rỉ, đem nàng ăn sạch. Loại tình cảm vừa yêu vừa hận lại vừa oán này quá mức mạnh mẽ, mãnh liệt tới mức hắn cũng phải sợ hãi. Cả người Liễu Khê run lên, dùng khăn tay che miệng, chỉ sợ mình khóc ra. Nàng hốt hoảng trở về phòng, cởi giày, trùm chăn lại. Lúc này nước mắt của nàng mới chảy xuống, hắn yêu nàng, nàng biết, hắn hận nàng, bây giờ nàng mới biết. Bây giờ Liễu Khê nghĩ cũng không dám nghĩ, lần nào cũng chết trước mặt hắn, tâm trạng của hắn sẽ ra sao? Lần nào cũng tự an ủi mình, lần sau có thể gặp lại, dù sao cũng có thể bên nhau. “Đừng khóc…” Một giọng nam quen thuộc vang lên. ------------- Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Liễu Khê, ai đến vậy con?” Mẹ Liễu nhìn thấy con gái đang nói chuyện với một người ở ngoài cửa thì dừng tay,lúc bà tới gần mới thấy một chàng trai tuấn tú, cao to đang đứng ngoài, nụ cười trên mặt bà tươi hơn một chút, bà vội vàng nói “Bạn con đến rồi à? Mau mới cậu bé vào đi!” “Chào bác gái, cháu là Trang Kỳ, là…” Khuôn mặt tuấn tú của Trang Kỳ hơi vặn vẹo một chút. Bà xã à, em nhéo đau lắm đấy. Liễu Khê làm như không có chuyện gì mà thu tay lại, sau đó nói tiếp: “Anh ấy là bạn trai con” Trang Kỳ nhìn Liễu Khê với ánh mắt buồn bực, tại sao không để hắn nói mình là chồng sắp cưới của cô chứ? Liễu Khê cười gượng hai tiếng, tuy rằng biết tính đến cưới xin là rất tốt, nhưng Trang Kỳ à, nếu anh nói thẳng điều này với cha mẹ vợ thì họ sẽ cho rằng anh dùng thủ đoạn để bắt em đi đó. Anh tin em đi, nếu anh nói thế họ sẽ cầm chổi xua đuổi anh như đuổi chó đấy. Chúng ta phải đi từ từ, từ từ đó anh biết không?????? Mẹ Liễu nghe vậy thì rất vui mừng, con gái luôn ở nhà như đứa tự kỉ của bà lại lén lút quen bạn trai, mà thằng bé này vừa nhìn đã biết là nhân tài, thì ra con nhóc này luôn gạt bà. “Mau vào đi, mau vào đi” Mẹ Liễu nhiệt tình kéo Trang Kỳ vào nhà, sau đó bà bưng dĩa hoa quả lên, nhìn thằng bé trước mắt vừa lịch sự lại lễ phép, trong lòng bà càng thỏa mãn “Liễu Khê, đi pha ấm trà đi” “Vâng” Liễu Khê đứng lên, thuận tiện tặng cho Trang Kỳ một ánh mắt, chồng tương lai à, anh đừng có nói bậy đó~ ‘Anh biết mà vợ’ Trang Kỳ cũng liếc nhìn Liễu Khê với ánh mắt si mê. Liễu Khê bị hắn nhìn tới mức đỏ mặt, cô vội vàng chạy vào phòng bếp để nấu nước. “Khụ khụ” Ba Liễu ho khan hai tiếng, thật là, dám liếc mắt đưa tình trước mặt ông sao? Cứ nghĩ đến chuyện con gái có thể gả cho tên nhóc này, ba Liễu nhìn kiểu gì cũng thấy Trang Kỳ rất chướng mắt. Mẹ chồng và con dâu luôn là kẻ địch trời sinh, cha vợ và con rể cũng có mối quan hệ y chang như vậy. Mẹ Liễu trừng ba Liễu một cái rồi nhiệt tình nói “Trang Kỳ, cháu quen Liễu Khê lúc nào thế? Con nhóc Liễu Khê này quen bạn trai mà chẳng nói một câu với người nhà gì cả!” Trang Kỳ nở nụ cười, điều này làm cho khuôn mặt của hắn dịu dàng tao nhã hơn rất nhiều, lúc nói chuyện luôn khiến người khác cảm thấy có cơn gió xuân thổi nhẹ qua mặt, hắn chỉ mới nói vài câu mà đã dỗ mẹ Liễu vui vẻ đến mức quên trời quên đất, quên chồng quên con. Ba Liễu đeo kính, cầm một tờ báo trên tay, có điều ông không hề đọc báo mà đánh giá Trang Kỳ với ánh mắt sắc bén. Tên nhóc này có dáng cao, cơthể coi như là rắn chắc, cậu ta mặt bộ âu phục và giày da khiến cả người toát ra hơi thở tinh anh, đặc biệt là khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của cậu ta. Cho dù ông muốn soi mói cậu ta đi chăng nữa, ông cũng không tìm ra được bất cứ khuyết điểm nào cả. Có điều quá đẹp trai thì gái sẽ bu theo rất nhiều, như vậy không được. Mắt ba Liễu đảo một cái, hơi nhíu mày khi thấy tay hai người đang nắm chặt. Trang Kỳ cảm nhận được ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt của ba Liễu, nhưng hắn không nói gì mà chỉ nở nụ cười để mặc ba Liễu đánh giá mình. “Tiểu Trang là người ở đâu? Trong nhà có anh chị em không? Nhà bác chỉ có mình Liễu Khê thôi! Ai, nhà có một đứa con nên cảm thấy hơi cô đơn…” Mẹ Liễu cắm mấy cây tăm vào mấy miếng táo còn lại rồi đưa cho Trang Kỳ. “Bác gái, con có xe có nhà, cha mẹ đều mất hết rồi!” Trang Kỳ ngừng lại một lát, nhớ lại yêu cầu chọn rể của cha mẹ vợ trên internet rồi trịnh trọng trả lời. Nụ cười của mẹ Liễu cứng lại, khóe miệng của ba Liễu cũng hơi nhếch lên, tờ báo trong tay ông cũng bị vò đến mức nhăn nhúm. Lúc Liễu Khê bưng trà ra thì nghe câu nói này của Trang Kỳ, cô hơi lảo đảo chân một cái. Trang Kỳ, câu nói này của anh đã làm giảm thiện cảm rất nhiều đấy!!!! Dường như cô vẫn còn nghe thấy tiếng nhắc nhở đầy máy móc của hệ thống: “Độ hảo cảm của mẹ Liễu với Trang Kỳ giảm xuống 20%.” Cô cố gắng nở nụ cười, đưa ly trà cho Trang Kỳ, nhìn hắn với ánh mắt động viên “Uống trà” Mời các bạn đón đọc Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ của tác giả Ngốc Manh Ngốc Manh.