Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em

Truyện Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em của tác giả lacyy là câu chuyện về Hạ Nghi, một cô gái đang đối mặt với ngoại lệ không mong muốn. Cô không muốn trở thành người trơ mắt đứng nhìn cha mình bị kết án và mẹ cô khóc ngất bên bệnh. Điều này đối với cô là quá đau đớn. Trong khi đó, Phó Lập Thành, một chàng trai với vẻ ngoài lạnh lùng và tàn nhẫn, lại chính là người gây thêm đau đớn đến Hạ Nghi. Cô không hiểu tại sao anh lại trở nên độc ác như vậy và hủy hoại tất cả mọi thứ. Tuy nhiên, khi Hạ Nghi hỏi anh lý do khiến anh làm như vậy, Phó Lập Thành thẳng thắn trả lời rằng tất cả đều là vì yêu cô. Anh đã tiêu diệt những kẻ ngăn cản chúng ta để bảo vệ tình yêu của hai người. Nếu bạn yêu thích thể loại ngôn tình, hãy đọc thêm những tác phẩm như Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa hoặc Cuồng Luyến Chi Ái 1: Em Phải Yêu Tôi. *** Phó Hạ Nghi cố tình đợi các bạn học cùng lớp ra về trước với lời hứa sẽ trực nhật và đóng cửa sổ lại giúp bọn họ. Với lý do ngớ ngẩn chính là để cô có chút không gian yên tĩnh chép xong đống kiến thức dày đặc trên bảng. Nhưng mục đích thực sự mà cô muốn ở lại thêm một lúc nữa không phải để chép hết số bài tập đơn giản "nhắm mắt cũng làm được này"... "Em nhìn thấy anh rồi họ Khương kia, mau mau mang bánh paparoti và ly hồng trà đào mát lạnh mới mua vào đây cho em nào..." Khương Duy Minh đã cố tình trốn kĩ để tạo cho Hạ Nghi bất ngờ nhưng vẫn bị cô phát hiện ra, anh cố tình bĩu môi tỏ thái độ không vui bước vào, đặt túi bánh còn ấm kèm ly hồng trà vừa mua đến trước mặt cô... "Em lại tránh mặt hắn ta nữa đấy à, anh thấy có chiếc xe hơi sang trọng đợi trước cổng trường một lúc cũng khá lâu rồi đấy..." Phó Hạ Nghi đắc ý nhìn khuôn mặt giả vờ ghen tị của Duy Minh, cô cố tình lên tiếng trêu chọc anh... "Anh thích chiếc xe hơi đó sao, vậy em mua cho anh một chiếc khác đắt tiền hơn nhé. Như vậy mỗi ngày anh đều có thể đưa em đi học rồi, không cần ghen tị với hắn..." Khương Duy Minh đối với lời trêu chọc của Hạ Nghi cũng không để tâm cho lắm. Nhưng mối quan hệ căng thẳng của bọn họ trong một gia đình thực sự không ổn chút nào... Phó Hạ Nghi ngừng cười cợt, tiếp tục lôi chiếc bánh thơm ngon ra khỏi túi bóng, chậm rãi cắn một miếng. Sau khi nhai xong mới trả lời câu hỏi ban đầu của anh... "Tránh mặt gì chứ, dù sao cũng là anh em sống chung dưới một mái nhà, ngày nào mà em chả đụng mặt hắn ta. Chỉ là sự xuất hiện của hắn ta, khiến em không tài nào tiếp nhận nổi mà thôi..." Chữ "anh em" dường như được Hạ Nghi cố tình nhấn mạnh xuống, để tạo khoảng cách về mối quan hệ của hai người. Cô đặt chiếc bánh đang ăn dở dang xuống túi đựng, lười biếng tiến lại phía cửa sổ. Ánh mắt có chút khó chịu dừng lại trên người đàn ông mang dáng vẻ thập phần tiêu sái đang dựa lưng vào cửa xe đợi chờ ai đó. Có vẻ hắn ta sắp hết kiên nhẫn rồi... "Em...chỉ là muốn dành chút thời gian cuối buổi học cho người yêu của mình thôi mà..." Khương Duy Minh hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hạ Nghi, anh cầm ly hồng trà còn mát lạnh đưa trước mặt cô, bàn tay nhẹ nhàng lau sạch vụn bánh còn xót lại... "Uống đi, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy, đừng bận tâm đến hắn nữa..." Hạ Nghi không đón lấy ly hồng trà, cô trực tiếp cúi người xuống chạm miệng vào ống hút. Ánh mắt khẽ liếc xuống phía dưới, nơi người đàn ông dùng khí sát giết người nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ... "Đợi em dọn sách vở, rồi chúng ta đi ăn xiên nướng gần khu vực quanh trường nhé...!" Khương Duy Minh gật đầu hài lòng, anh lau sạch bảng, tiện đóng cửa sổ giúp Hạ Nghi trong lúc cô dọn sách vở vào cặp. Cả hai nắm tay nhau cùng đi xuống sân trường trong cái buổi chiều mát mẻ và chút lạnh lẽo trong ánh mắt của người đối diện... "Đi ăn ở quán quen đúng không anh...?" Hạ Nghi càng siết chặt bàn tay đang nắm tay Duy Minh khi gần ra đến cổng trường, cô mỉm cười tươi nhìn khuôn mặt điển trai thư sinh của anh, không hổ danh là nam thần học đường trong mắt nữ sinh mà... "Phó Hạ Nghi..." "Phó Hạ Nghi..." "PHÓ HẠ NGHI..." Thanh âm thập phần giận dữ như đang rít lên trong không khí khiến bước chân của Hạ Nghi chợt khựng lại. Tuy đã nói trước phải cố tình tỏ ra không quan tâm, nhưng thực chất trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút sợ hãi người đàn ông mang dáng vẻ tiêu sái nhưng điên cuồng này... "Hôm nay em phải đi ăn tối cùng Duy Minh, sẽ về nhà trước tám giờ tối...vậy nên anh không cần đợi em đâu..." Phó Lập Thành chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, ánh mắt thâm trầm nhìn hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau kia. Trong thâm tâm hắn lúc này thật sự muốn gi.t chết tên con trai trước mặt... "Tôi không muốn nhiều lời với em, buông tay tên nhóc này ra và ngay lập tức theo tôi trở về biệt thự Phó gia trước khi mọi chuyện trở nên phiền phức..." Phó Hạ Nghi cười khẩy, giọng nói trở nên châm chọc đáp lại khuôn mặt đang nghiêm túc của Phó Lập Thành... "Anh đang ra lệnh cho tôi đấy à, anh quên rằng Phó gia chỉ có duy nhất một vị thiên kim tiểu thư thôi sao..." Thật ra Hạ Nghi hoàn toàn không thích việc lôi quan hệ ra nói chuyện. Một là vì cô sợ sẽ truyền tiếng xấu đến tai cha mình, ông sẽ bắt cô chép lại toàn bộ cuốn sách Sử thi dài hơn trăm trang kia mất. Hai là cô lo rằng Phó Lập Thành sẽ cảm thấy mặc cảm về thân phận của hắn, lỡ hắn lại sinh hận rồi nuôi ý định trả thù cô thì khác nào tự mình treo cổ mình... Nhưng có vẻ hôm nay không lôi chuyện quan hệ ra nói thì Phó Lập Thành không để cô được yên mà. Đúng như dự đoán của Hạ Nghi, khuôn mặt của hắn bắt đầu đen lại... "Phải rồi, em không nhắc tôi cũng quên mất rằng Phó gia chỉ có một vị tiểu thư thôi đấy. Vậy em nghĩ rằng, tên nghèo nàn này có cơ hội bước chân vào Phó gia sao...ngây thơ thật đấy tiểu thư của tôi..." Hạ Nghi biết Phó Lập Thành không làm gì được cô, nên hắn sẽ tìm đủ mọi cách châm chọc về xuất thân của Khương Duy Minh khiến anh tự ti mà rời xa cô. Nhưng khiến người ta rùng mình nhất vẫn là câu "tiểu thư của tôi"... "Có thể Phó gia sẽ không chấp nhận tôi, nhưng ít ra tôi còn có tình yêu của Hạ Nghi. Vậy cho hỏi, anh Phó đây có thứ gì để so với tôi...?" Hạ Nghi muốn cười ra tiếng trước lời đáp sắc bén của Duy Minh, cô thực sự muốn xem thử nét mặt tức giận muốn phát điên nhưng không làm gì được của hắn. Nhưng đáp lại mong chờ của cô chỉ là điệu cười nhếch mép đầy nguy hiểm kia... "Miệng lưỡi sắc bén đấy nhóc con, tiếc cho cậu thì tôi có khả năng làm cho bàn tay đang nắm kia từ từ rơi xuống đấy. À, nếu cậu muốn thì tay bên kia cũng được..." Hạ Nghi khẽ rùng mình trước sự đe dọa thảm khốc của tên máu lạnh này. Cứ xem lời Phó Lập Thành nói là thật đi chăng nữa, chắc chắn cô sẽ không cúi đầu quy phục trước hắn... "Nếu anh dám chạm vào Duy Minh, tôi sẽ là người đầu tiên giết anh đấy..." Hạ Nghi cố tình nở nụ cười thật tươi kéo tay Khương Duy Minh lướt qua người Phó Lập Thành, cô cũng không quên nhắc nhở hắn một câu trước khi rời đi.. "Anh chỉ cần làm tốt việc cha giao cho anh thôi, anh trai yêu quý của em...!".   Mời các bạn mượn đọc sách Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em của tác giả lacyy.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Điền Duyên - Hương Thôn Nguyên Dã
Được biết đến là siêu phẩm ngôn tình sắc đầy thú vị, truyện Điền Duyên của Hương Thôn Nguyên Dã nói về Đỗ Quyên ngã vào vùng núi hoang dã của một thời không không biết tên, xuyên không đến trên người một bé gái vừa sinh ra đã bị vứt bỏ. Bị dưỡng mẫu nhặt về nhà thành núi sâu cổ thôn Hoàng Đỗ Quyên. Cha là Lão Thực chất phác, mẹ can trường không biết quẹo ngoặt, cộng thêm ba đóa hoa tỷ muội, khúc mắc phân tranh không ngừng. Hãy đọc truyện để xem Đỗ Quyên thế nào " bốn lạng đẩy ngàn cân ", điền viên sinh hoạt, tiếp tục tình duyên chưa dứt! Tiểu thuyết chủng loại: làm ruộng kinh thương. *** Hoàng Ly nghe nói nàng nói trịnh trọng như vậy, còn nói muốn mình hỗ trợ, lập tức cảm thấy vinh diệu vì được coi trọng, vội vàng ưỡn ngực nhỏ, hỏi: "Muốn ta hỗ trợ cái gì? Nhị tỷ, ngươi nói đi!" Nàng không ngại gì. Hoàng Tước Nhi nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Ly có khả năng làm cái gì?" Đỗ Quyên cũng nhỏ giọng nói: "Tác dụng lớn đó. Hoàng Ly, ngươi hãy nghe cho kỹ: ngày mai ngươi quấn cha, suốt một ngày không cho hắn đi nhà bà nội." Hoàng Ly mặc kệ Đỗ Quyên có dụng ý gì, gật đầu nói: "Tốt! Ta sẽ, ta sẽ kêu cha đi rừng trúc đào măng." Nàng nói là đào măng mùa đông, chính là măng còn chưa lộ đầu ra. Thứ này dùng thịt khô hầm ăn ngon nhất. Đỗ Quyên nhịn không được khen nàng thông minh, còn nói kêu Đại Đầu bá bá cách vách mang Đông Sinh đi theo. Đợi trở về, nàng nhất định dùng măng làm món ngon khao bọn họ. ... Mời các bạn đón đọc Điền Duyên của tác giả Hương Thôn Nguyên Dã.
Dear, Doctor - Báo Cáo Bác Sĩ - Thợ Đá Berlin
Trí nhớ tôi không tốt. Vậy nên thường phải viết nhật ký. Đó là một thói quen nửa tốt nửa xấu. Tốt ở điểm, kể cả những chuyện lông gà vỏ tỏi, chỉ cần có thời gian, sau này lật ra đọc lại, tự đùa tự vui lúc nào cũng được. Xấu ở chỗ, từ một ngày nào đó, nó nghiễm nhiên trở thành cuốn sách gối đầu giường của Bác sĩ… Ps: Vì dựa vào nhật kí mỗi ngày 300 chữ và những gì vắt óc nhớ được nên khó tránh khỏi chuyện không đầu đuôi, không logic thậm chí là không có tình tiết gì, tình yêu của tôi vốn rất bình thường, cách xa con đường “trầm bổng nhấp nhô”, kính xin thứ lỗi. *** Ngày 28 thảng 2 năm 2009 Vùi trong một bàn đầy Sách vở tài liệu, tôi đang đau đầu tính toán tỉ lệ tăng lợi nhuận quyền chọn mua cổ phiẽu bông bàn rung bần bật. Phải lục tung đông giãy tờ tôi mới CỨU được chiêc điện thoại nhỏ bé ra ngoài, là mẹ gọi đẽn. "CÓ kết quả kiểm tra của ba mày rồi. Phải cắt hai phần ba dạ dày đấy." Tôi dừng bút: "Giáo Sư dạy luật kẽ toán của bọn Con bị ung thư mà chỉ bỏ một phần hai, thầy Lâm loét dạ dày kiếu gì mà cắt những hai phần ba?" Tuy não tôi đã bị đống số má mài phẳng nhưng vẫn đủ nhạy cảm với những con số mới xuất hiện này. "Thứ hai làm phẫu thuật. Mai mày về nhà trước, cần mang gì tý mẹ nhắn tin cho. Sáng thứ hai cơ quan ba có Xe lên đây thì đi cùng luôn nhé." RỒÍ trong tiếng "Vâng" đầy ngập ngừng của tôi, mẹ cúp máy rãt nhanh. Khi ấy, tôi như bao Sinh viên năm cuối đang làm luận Văn tốt nghiệp, khoác áo lông, mắt căm phẫn, mặt thẫn thờ. ... Mời các bạn đón đọc Dear doctor - Báo cáo bác sĩ của tác giả Thợ đá Berlin.
Công Chúa Quý Tính
Câu chuyện mở ra trong hoàn cảnh bốn nước lớn: Tây Ương, Đông Nguyên, Nam Văn, Bắc Xương tranh giành thiên hạ. Tây Ương Quốc có thái tử Vô Mẫn Quân hùng tài thao lược, anh dũng thiện chiến, dẫn quân tấn công vào lãnh thổ Đông Nguyên. Đông Nguyên Quốc đã sớm mục ruỗng, suy tàn, với một vị vua đắm chìm trong thuật trường sinh, hoàng hậu thao túng triều đình, văn võ bá quan sống xa hoa trụy lạc, hoàn toàn không chống đỡ nổi trước thế tiến công như vũ bão của Tây Ương Quốc. Trong vô số những nàng công chúa xinh đẹp của đất Đông Nguyên, có nàng công chúa Trường Nghi vừa tròn mười bảy tuổi, một thân võ nghệ cao cường, đã ôm theo quyết tâm báo đền nợ nước mà đi ám sát thái tử Vô Mẫn Quân. Một đêm giao chiến, kết thúc bằng một phen cụng đầu nảy lửa, máu chảy thành sông. Sáng hôm sau tỉnh lại, mới phát hiện, nàng biến thành hắn, còn hắn lại thành nàng. Một công chúa Trường Nghi cực kì tầm thường: dung mạo phổ thông vừa thấy liền quên, biết vài ba chữ, thuộc dăm câu thơ, đầu óc ngu ngơ, trí tuệ cỡ vừa....Thế nhưng lại có một tấm lòng nhân hậu, một trái tim biết cảm thông. Một thái tử Vô Mẫn Quân cực kì hoàn hảo: anh tuấn vô song, tinh thông văn thơ võ nghệ cũng thuộc hàng cao thủ, trên chiến trường anh dũng giết giặc, trong triều đình áp chế bá quan.... Thế nhưng hắn lại chẳng có tình người, hắn - vốn là một kẻ điên. Hai con người hoàn toàn trái ngược như mặt trăng với mặt trời ấy, bởi một sự cố nho nhỏ mà hoán đổi thân xác cho nhau. Kể từ đây, nàng - cô công chúa ngu ngơ trở thành hoàng đế, quậy tung triều chính ; còn hắn - vị thái tử biến thái trở thành hoàng hậu, náo loạn hậu cung. Là một gã đàn ông, Vô Mẫn Quân sẽ phải làm gì trong những ngày “đến tháng”, khi bị chàng thị vệ yêu thầm công chúa Trường Nghi lao tới cưỡng hôn, khi phải lôi theo một đám công chúa líu ríu không ngừng đi “giao lưu tình cảm”... Là một người con gái, Vân Kiểu sẽ phải làm gì khi các đại thần dâng tấu muốn hoàng đế tuyển phi, sẽ phải làm gì khi mỹ nữ cứ thấy nàng là lao vào như ruồi thấy mật, còn mỹ nam thấy nàng lại tránh như tránh tà vì tưởng hoàng đế có tật đoạn tụ long dương.... Biết bao tình huống dở khóc dở cười diễn ra, khiến hắn bớt điên cuồng, khiến nàng bớt ngu ngơ, dần dần thấu hiểu về những góc khuất, những vết thương chưa bao giờ ngừng rỉ máu trong tâm hồn người đối diện, để rồi từ những đứa trẻ vốn có một tuổi thơ quá đỗi đau lòng, thiếu thốn tình yêu của cả cha lẫn mẹ, nàng và hắn cùng tìm được khung trời nhỏ của riêng mình: một vị Thái Sư ưa cằn nhằn nhưng gửi trọn thương yêu trong thầm lặng, một cô công chúa tinh nghịch đáng yêu với chàng phò mã số khổ nhặt được ngoài đường... Vân Kiểu ta sống trên đời này hơn mười bảy năm, từ nhỏ đã mất mẹ, cha cũng không thương yêu, luyện võ chịu khổ, học văn đau đầu, làm người ngốc nghếch, dung mạo bình thường. Thế nhưng ta đoán, trong hàng sa số những con người sống trên cõi đời này, ta nhất định là người may mắn nhất. *** Từ nhỏ đến lớn, hầu hết mọi chuyện đều được ta đoán trước, trừ bỏ một người. Nàng gọi là Vân Kiểu. —— lời tựa Trí nhớ thời thơ ấu của ta rất ít, nhiều nhất cũng chỉ nhớ rõ một hình dáng lờ mờ, một cái giường ẩm ướt lạnh lẽo, không nhìn thấy bầu trời cũng không nhìn thấy ánh sáng, đồ ăn khó có thể nuốt xuống, cùng với cái từ “Ca ca” một lần lại thêm một lần bắt nạt khiến cho người khác khó chịu. Ngay từ đầu, ta không rõ. Hắn muốn học, tất cả ta đều muốn học, hơn nữa sư phụ đối với ta đều nghiêm khắc hơn so với hắn, ta học rất tốt, nhưng cho tới bây giờ cũng không được câu khen thưởng nào. Mỗi lần hắn đến, đều mặc y phục hoa lệ thoải mái, đầu đội kim quan, không biết cao ngạo và tự tin từ đâu mà đến cao ngạo. Ta cũng không tự ti, chính là cảm thấy ta mặc thô y so với hắn sự chênh lệch có chút lớn. Khi đó ta nghĩ pháp thật sự rất đơn giản, ta cho rằng sở dĩ ta không bằng hắn, là vì “Thiên đem hàng đại nhậm cho tư nhân cũng, tất trước. . .” Linh tinh cho là vậy, sau trong lúc vô ý nghe thấy hai sư phụ nói chuyện, ta mới biết được, căn bản chính là bởi vì ta muộn một chút, cho nên tất cả những thứ tốt đều bị hắn lấy, ta chỉ có thể làm một thế thân lúc nào cũng có thể chết đi, ngay cả tên đều không có sống ở trong mật thất. Ta không đau khổ, cũng không khổ sở, lại càng không tuyệt vọng. Cuộc sống nơi này tuy rằng khó qua, nhưng dù sao vẫn không có trở ngại. Mà ca ca của ta xem ra cũng biết chuyện này, hắn so với ta còn kích động hơn, cho rằng tồn tại của ta với hắn mà nói là cái uy hiếp, hơn nữa bởi vậy mà oán hận ta. Thật sự là ấu trĩ. Ta cũng chưa oán hận hắn, hắn oán hận cái rắm. ... Mời các bạn đón đọc Công Chúa Quý "Tính" của tác giả Tắc Mộ.
Nửa Kiếp Hồng Trần, Một Khúc Du Ca
Tần Phong - Một lãng tử giang hồ với khuôn mặt hấp dẫn ánh nhìn của mọi thiếu nữ nhưng lại là người lãnh đạm nhất, vô tình nhất với một trái tim chưa từng biết rung động   Mạc Tình - Một thiếu nữ mang vẻ đẹp tinh khiết nhất, nàng là Minh chủ Du Minh Môn thần bí, nàng xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng trong mắt thiên hạ nàng lại là một ma nữ máu lạnh, giết người không chớp mắt  Lãng tử giang hồ ôm mối thù muốn diệt trừ ma nữ tàn ác đã khiến bằng hữu của chàng tàn phế, có ngờ đâu gặp lại chính thiếu nữ trong hồi ức ngày nào Ân ân oán oán, thị phi giang hồ, cuối cùng tình yêu này sẽ dẫn Tần Phong và Mạc Tình đến đâu?  Tình là thứ động lòng người nhất, nàng tên là Mạc Tình nhưng cả đời lại khổ vì tình. Gió là thứ vô tình nhất nhưng lại vì tình mà dừng bước, cuối cùng biến mất trong không khí *** Bạch Hiểu Sinh – người thông hiểu mọi chuyện trên giang hồ – lại nói: Nơi nào có tình yêu thì sẽ có hồng trần, nơi nào có dục vọng thì sẽ có giết chóc, nơi nào có những chuyện truyền kỳ thì mới là giang hồ thật sự… Tần Phong có một thanh kiếm giết người không thấy máu, có võ công không ai sánh bằng, chỉ trong vòng một đêm mà y đã tiêu diệt được Du Minh Môn – tổ chức ma giáo tàn ác và đáng sợ nhất trong giang hồ. Thậm chí môn chủ của Du Minh Môn – kẻ khiến người trong giang hồ vừa nghe tên đã khiếp đảm – cũng phải bại dưới kiếm của y, đến nay sống chết không rõ… Tuy trong mắt rất nhiều kẻ tự xưng là danh môn chính phái, những người này không đáng được nhắc tới nhưng họ lại chính là nhân tố khiến giang hồ trở nên muôn màu muôn vẻ, và họ đã được viết thành truyền kỳ. *** Đã lâu năm lắm rồi trời mới giáng xuống một trận tuyết lớn thế này. Gió bắc buốt thấu xương cuốn theo lớp tuyết dày che kín cả trời đất, trong nháy mắt đã khiến chốn núi non cô quạnh này bị bao phủ trong làn tuyết trắng xóa. Bên cạnh rừng đá dưới chân núi có một căn nhà làm bằng đá trơ trọi. Rừng cây bên ngoài đã bị tuyết trắng tinh khôi che phủ nên càng làm nổi bật vẻ cô tịch của căn nhà. Mặc dù cửa sổ của ngôi nhà đá đã được che chắn bằng hai lớp gỗ dày nhưng gió vẫn thốc vào từ khe hở giữa hai cánh cửa, khiến bên trong căn nhà cũng không mấy ấm áp. Trong nhà, một ông lão tuổi đã ngoài sáu mươi đang ngồi chép sách bên chiếc bàn đá bóng loáng do ma sát lâu ngày. Khuôn mặt lão thoạt nhìn gầy gò, xương xẩu nhưng những ngón tay thì hết sức mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp, sắc sảo. Bên cạnh lão là một thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi, khoác chiếc áo lông chồn trắng, ngồi sưởi ấm bên lò than. Trên gương mặt bầu bĩnh, nõn nà là đôi mắt đen lanh lợi và hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh, mỗi khi cô nương này cười, người ta sẽ cảm thấy ngọt ngào như ướp mật. Cô nương ấy đang tẩn mẩn đọc những bí mật võ lâm mà ông lão đang chỉnh sửa. Trong ánh nến chập chờn lay động, trang bìa của cuốn sách hiện lên hai chữ, mang đầy màu sắc truyền kỳ: Tần Phong. ... Mời các bạn đón đọc Nửa Kiếp Hồng Trần, Một Kiếp Du Ca của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm.