Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tôi Dụ Nam Chinh Chạy

Truyện Tôi Dụ Nam Chính Chạy của tác giả Thập Lục Nguyệt Tây Qua kể về nhân vật Dung Huyên sau tỉnh dậy sau giấc ngủ, phát hiện bản thân đã biến thành nữ pháo hôi ác độc hành sự cực đoan, bị nam chủ giải trừ hôn ước, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm trong tiểu thuyết. Thời điểm mà cô xuyên qua chính là lúc diễn ra bữa tiệc đính hôn thế kỷ. Nguyên chủ đào hôn không thành, khắp nơi bôi nhọ danh dự nam chủ, tùy thời khả năng gặp phải lật xe. Dung Huyên phẩy phẩy tay: Thích làm gì thì làm, dù sao nam chủ cuối cùng cũng sẽ thuộc về nữ chủ, cô chỉ là nữ phụ mà thôi. Cá mặn Dung Huyên, online chờ chia tay. Sau đó, một tháng, hai tháng, ba tháng …. Trôi qua. Giải trừ hôn ước đã thỏa thuận đâu?! … Dung Huyên: không thích Cố Dã. Nam chủ: Không, em thích. Dung Huyên: Khi nào chúng ta giải trừ hôn ước? Nam chủ: Đừng nghĩ nhiều. Nếu giải trừ được thì tính là anh thua. Sau đó …. Nam chủ nhìn thấy Dung Huyên đối với người khác ôn hòa duy chỉ có đối với anh lãnh đạm, ghen ghét đến nổi điên, đỏ cả con mắt. *** #REVIEW: TÔI DỤ NAM CHÍNH CHẠY Tác giả: Thập Lục Nguyệt Tây Qua Thể loại: Xuyên sách, nữ phụ, hào môn thế gia, thanh xuân, ngọt Tình trạng: Hoàn edit (07/2020) Review bởi: Mỹ Mỹ ---- Giới thiệu: Sau một giấc ngủ dậy, Dung Huyên bỗng nhiên trở thành vai ác pháo hôi, hành sự cực đoan, cuối cùng kết cục bi thảm, còn bị nam chính từ hôn. Đúng, là nàng đã xuyên vào cảnh đính hôn trong một quyển tiểu thuyết nọ. Nguyên chủ thân thể không đào hôn được nên đi khắp nơi nói xấu nam chính, lúc nào cũng có khả năng bị ‘xử’ ngay. Thế thì, Dung Huyên đành buông tay: Thích làm gì thì làm, dù sao nam chính cũng là của nữ chính, nàng chỉ là nữ xứng mà thôi. Dung Huyên im lặng, chờ hủy hôn, chờ chia tay. Sau đó, một tháng, hai tháng, ba tháng... đi qua. Nhưng.... đã nói sẽ giải trừ hôn ước mà?! Dung Huyên: Không thích Cố Dã. Nam chính: Không, ngươi thích. Dung Huyên: Rốt cuộc khi nào mới giải trừ hôn ước? Nam chính: Đừng có mơ, nếu mà giải trừ được thì coi như ta thua. Sau đó... Nam chính nhìn thấy Dung Huyên ôn hòa nhã nhăn với người khác, chỉ lạnh lùng với chính mình, ghen ghét đến nổi điên, tròng mắt cũng đỏ luôn. ---- Thật ra, cái văn án nó chỉ có khoảng 50% giống với cốt truyện thôi. Vẫn là câu chuyện về một cô nàng nào đó bỗng nhiên xuyên vào vai phụ của một quyển tiểu thuyết, tiếp nhận cuộc đời của vai nữ xứng ấy một cách bình tĩnh và chờ đợi bị nam chính từ hôn. Nữ chính là cô nhi, xuyên vào nguyên thân thì mẹ bị bố hại chết, mẹ kế và chị gái kế thì luôn tìm cách chèn ép, hãm hại. Nguyên thân vì biết một bí mật mà dần tự kỷ, không nói được nên lời. Tính cách lại táo bạo, dễ nóng giận nên cứ bị kế tỷ khích một cái là nổi điên bất chấp. Vì tính cách đó, nàng đã khiến ông ngoại chết sớm, bị nam chủ giải trừ hôn ước và sống không bằng sống, chết không bằng chết. Khi Dung Huyên xuyên vào, vì biết trước kết cục nên nàng không đào hôn, im lặng mà tiếp nhận việc đính hôn với nam chủ để khiến ông ngoại vui lòng, rồi sau đó đợi nam chủ hủy hôn. Ai ngờ, nam chủ từ nhường nhịn Dung Huyên rồi đến dần dần yêu mến nàng, chỉ muốn nàng chú ý về phía mình. Đương nhiên, lúc này thì không có việc hủy hôn nữa. Điều mình thích ở truyện này là tính cách nữ chủ không tranh không đoạt, không có ý định gì trả thù cho nguyên chủ (khi ban đầu bị kế tỷ hãm hại) cả. Nàng thấy ông ngoại của nguyên chủ rất tội nghiệp, vì cháu mình mà phóng thấp tư thái để cầu được một nhà chồng, giúp cháu mình sau này có chỗ chống lưng vững chắc nên im lặng chấp nhận đính hôn. Nàng không thích nam chủ Cố Dã, cũng không ghét hắn ta, chỉ đơn giản là 'không thích'. Vì vậy mà khi Cố Dã tiếp xúc với nàng, nàng tỏ thái độ rất rõ ràng, lãnh đạm, vô tình, không quan tâm. Nhưng khi Cố Dã năm lần bảy lượt giải vây cho Cố Huyên, giúp nàng tránh bị người ta mắng chửi, bắt nạt, Dung Huyên cũng từ từ có tình cảm với nam chủ. Thiệt ra, tính cách nam chủ thật sự đáng yêu lắm. Khi đính hôn, không được nhìn mặt hay bị Dung Huyên đối xử lạnh lùng như vậy, nam chủ vẫn không hề ghét bỏ nàng. Trong khi bạn của nam chủ liên tục kêu ca vì tưởng Dung Huyên xấu, lại bị câm, nam chủ vẫn chấp nhận nàng, dù lúc đó cả hai chưa có tình cảm với nhau. Một điểm khác ở truyện là không bôi đen nguyên nữ chủ. Mình thích điểm này. Mặt khác, ai muốn hại nữ chính đều bị vả mặt đến không thể nhanh hơn :))) Thân là một con không não, mình cũng thích điều này luôn. Ngán ngẩm với những truyện phải đợi thiết cục các thứ để dụ đối phương vào tròng lắm rồi. Cứ vả mặt cho nhanh =)) Bỏ qua những điểm cộng đó, thì bây giờ tới phần điểm trừ. Truyện ổn, xây dựng tốt, nhưng... quá ngắn!!!! Cái gì mà chỉ có 42 chương, đang coi ngon trớn thì giống như tác giả không muốn viết nữa, quăng cái kết cục vô mặt luôn??? Hụt hẫng kinh khủng. Kiểu mà bôi ra thêm 10 chương nữa, giải quyết khúc mắc cũng được. Tự nhiên nữ chủ trả thù cả gia đình của nguyên chủ chỉ trong vài dòng, xong nam chủ bị đụng xe làm người thực vật mấy năm cũng trong vài dòng... Nói thiệt, kết cục kiểu này thà đừng viết còn hơn… Bên cạnh đó, có một số chi tiết dường như tác giả đã viết ra xong quên nhắc tới (hoặc do kết thúc truyện nhanh quá). Cũng không tiện kể ra, vì có 42 chương thôi, kể ra thì hết tình tiết luôn rồi =.= Nhìn chung, truyện phù hợp với những đứa không não như mình, không có tranh đấu hay quyền mưu gì phức tạp ở đây. Ngọt, nhẹ nhàng, đọc không ngán, ngoại trừ cái kết cục như dở hơi ra thì tất cả đều ổn. *** Lại một ngày Tết thiếu nhi đến. Dung Huyên từ sớm đã chuẩn bị quà cho đứa con trai béo nhà mình. Quà tặng là một chiếc khăn quàng cổ do cô tự tay dệt. Mỗi năm đến ngày Tết thiếu nhi, quà tặng đưa cho con trai đều do cô tự tay chuẩn bị, nếu không phải là khăn quàng cổ thì chính là bao tay, hoặc là quần áo. Chỉ có tự tay chuẩn bị mới có thể thể hiện tâm ý của bản thân. Cố Dã tặng cho con trai béo nhà mình một chiếc máy bay đồ chơi. Con trai ấy mà, thích nhất chính là mấy món đồ chơi như thế này, hơn nữa, đa số con trai trong lòng đều có một ước mơ, hy vọng bản thân sau này khi trưởng thành có thể trở thành phi công hoặc thuyền trưởng. Con trai béo vừa nhận được món quà này liền yêu thích không nỡ buông tay. Bàn tay nhỏ cầm lấy máy bay đồ chơi, bắt chước cho máy bay bay lên cao, một ánh mắt cũng lười dịch chuyển đến trên người ba mẹ mình. Cố Dã thừa dịp này lặng lẽ mang Dung Huyên đi, để lại con trai cưng cho mẹ Cố trông. Dung Huyên bị Cố Dã nắm tay dắt đi có chút nghi hoặc "Anh làm cái gì vậy? Còn cố ý cắt đuôi con?" Cố Dã cong môi cười "Còn có thể làm gì? Hôm nay là mùng một tháng sáu, đương nhiên là muốn tổ chức Tết thiếu nhi rồi" Dung Huyên lúc này còn tưởng rằng Cố Dã còn chuẩn bị thêm cho con trai một phần quà nữa, khiến bé càng thêm vui vẻ cho nên cô cũng không hỏi nhiều. Chờ đến khi cô đi đến trước cửa Disney, cô vẫn còn chưa phản ứng lại. Hôm nay Disney cực kỳ náo nhiệt, có đôi tình nhân cũng có gia đình nhỏ mang con đến chơi. Vẻ mặt Dung Huyên đầy mờ mịt "Chồng à, anh không phải là định mua quà cho con sao?" Cố Dã cùng Dung Huyên nắm tay, mười ngón đan xen đi vào trong Disney "Không phải đã tặng quà cho con rồi sao?" "Nhưng mà không phải anh nói muốn tổ chức Tết thiếu nhi sao? Con trai bị anh bỏ rơi ở nhà rồi" Cố Dã lắc lắc bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, giọng nói đầy dịu dàng "Anh không phải là đang nắm tay bạn nhỏ rồi sao?" Dung Huyên sửng sốt, sau đó mới hiểu ra bạn nhỏ trong miệng Cố Dã chính là cô. Anh muốn tổ chức Tết thiếu nhi cho cô. Ý thức được điều này, trong lòng cô chợt dâng lên tia mềm mại cùng cảm xúc vui sướng. Mỗi một người phụ nữ, mặc kệ là bao nhiêu tuổi đều sẽ mang trong mình một trái tim thiếu nữ. Mặc dù cô hiện tại đã gần 30, là mẹ của một đứa trẻ 4 tuổi nhưng trong lòng cô vẫn giữ một chút tâm tình trẻ nhỏ. Disney là công viên trò chơi mà cô thích nhất, không nghĩ tới Cố Dã sẽ mang cô tới nơi này ăn Tết thiếu nhi. Cô lúc này mới phát hiện hôm nay Cố Dã ăn mặc rất thoải mái, bên trên là áo phông đen ngắn tay phối cùng quần jeans, chân đi giày chơi bóng, chỉnh thể nhìn cực kỳ đơn giản, tùy tính nhưng mặc dù vậy vẫn khó có thể che nổi vẻ đẹp của anh. Anh hẳn là đã sớm lên kế hoạch cho ngày hôm nay. Không ngờ anh vì muốn tặng cho cô sự bất ngờ vui sướng này mà đã giấu diếm lâu như vậy. Có điều, không thể không nói, sự bất ngờ này, cô thật sự rất thích, còn vui vẻ hơn khi nhận được quà tặng. Đi vào trong Disney, Cố Dã trước tiên mua cho Dung Huyên một chiếc cài đầu có tai chuột Minnie. Ở Disney có rất nhiều cô gái nhỏ đều đeo cái này, người khác có, cô đương nhiên cũng nên có. Hai tay Dung Huyên nắm ở sau lưng, cô xoay một vòng, tươi cười như hoa "Chồng ơi, đẹp không?" Cố Dã mỉm cười "Bạn nhỏ nhà anh đeo gì cũng đẹp" Dung Huyên cúi đầu mỉm cười. Lúc bọn họ tới vừa lúc có đoàn diễu hành. Mọi người đứng xung quanh xem náo nhiệt. Dung Huyên không có lợi thế về chiều cao, thật ra cô không tính là lùn chẳng qua là ở đây có quá nhiều người, cô không muốn chen lấn cho nên chỉ có thể đứng ở phía sau xem náo nhiệt. Lúc này, Cố Dã ngồi xổm xuống trước mặt cô. "Bạn nhỏ, để anh nâng em lên" Nói xong, Cố Dã dùng tay phải vỗ vỗ bả vai mình. Dung Huyên cắn môi "Ngồi lên trên vai?" "Đúng vậy" Dung Huyên thật ra có chút ngượng ngùng, nơi này có rất nhiều người ngồi lên vai con trai nhưng đó đều là trẻ em hoặc mấy cô gái nhỏ. Cô đã gần 30 tuổi rồi, ở trước mặt nhiều người ngồi lên vai Cố Dã cứ cảm thấy có cảm giác không thích hợp. Hơn nữa, mặc kệ Cố Dã hay cô đều được xem như là nhân vật của công chúng, xung quanh có nhiều người nhìn như vậy khiến cô có chút không được tự nhiên. Cố Dã lại vỗ vỗ bả vai, thúc giục "Bạn nhỏ, mau lên, đoàn diễu hành sắp rời đi rồi" Bạn nhỏ..... Cho nên, Cố Dã đang nhắc nhở cô, cô hiện tại chỉ là một bạn nhỏ đến Disney ăn mừng Tết thiếu nhi, không cần quá quan tâm thân phận cùng tuổi tác sao? Nghĩ như vậy, Dung Huyên thả lỏng người. Chẳng lẽ Disney không phải là nơi lưu lại ký ức thời thơ ấu của cô sao? Tới Disney, còn không phải vì muốn buông xuống mọi phiền não, một lần nữa cảm nhận tuổi nhỏ vô lo vô nghĩ? Ở nơi này, buông tha mọi thứ, sống thật với chính mình, vậy cô hiện tại còn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Sau khi nghĩ thông suốt, Dung Huyên biết nghe lời phải mà ngồi lên trên vai Cố Dã. Chờ sau khi Dung Huyên ngồi ổn định Cố Dã mới chậm rãi đứng lên. Cố Dã cao 1m87, Dung Huyên ngồi trên vai anh có chút không quen mà túm lấy tóc anh. Chất tóc của Cố Dã cực kỳ mềm mại khiến cô nhịn không được mà lại sờ nhiều vài cái. Ngồi lên vai Cố Dã, tầm nhìn của Dung Huyên trở nên thoáng đãng hơn nhiều. Toàn cảnh đoàn diễu hành rõ ràng hiện ra trước mặt cô. Nhân vật hoạt hình đi ở phía trước nhìn thấy cô còn thân thiện mà vẫy vẫy tay với cô. Giây phút này, cô dường như trở về thời thơ ấu, bởi vì nhìn thấy đoàn diễu hành mà cảm thấy vui mừng. Nhưng trên thực tế, cho dù khi còn nhỏ, cô cũng chưa từng được thử cảm giác được ngồi trên vai ba. Không phải người ba nào cũng vô tư, vĩ đại, nguyện ý cưng chiều con gái cưng vô điều kiện. Có điều, cho dù cô chưa từng trải qua thì hiện tại cũng được Cố Dã cho trải nghiệm. Mời các bạn đón đọc Tôi Dụ Nam Chinh Chạy của tác giả Thập Lục Nguyệt Tây Qua.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thanh Khâu
Ngay từ khi hiểu chuyện ta đã thấy Cửu Nhan ở bên mình. Chàng dạy ta từ chữ viết, học pháp thuật đến đối nhân xử thế nhưng lại chẳng dạy ta thích một người là như thế nào. Nhưng A Ly ta là một người thông minh, chính là không cần học cũng có thể biết. Có lẽ ta cũng đã thích Cửu Nhan mấy trăm năm. Ta rất vui vẻ, chờ tới sinh thần năm trăm tuổi, nhất định ta sẽ nói với Cửu Nhan, nói cho chàng biết, hồ tiên đẹp nhất Thanh Khâu - A Ly - vừa ý chàng. Nhưng mà, Thanh Di lại nói với ta rằng, Cửu Nhan ở lại Thanh Khâu là để chờ người, chờ tỷ tỷ ta đầu thai chuyển thế. Thì ra, Cửu Nhan trước giờ vẫn một mực chờ đợi một người, mà người đó...chẳng phải A Ly. *** Các bạn có thích thể loại huyền huyễn hay không? Liêu trai chí dị?... THANH KHÂU là một đoản văn,ngắn nhưng giọng văn sâu lắng,tự thuật của nữ chính A Ly , tự mình làm nổi bật tâm trạng,nổi bật tính cách của người con gái từ lúc còn nhỏ tuổi đến khi lớn .A Ly là công chúa của Hồ tộc, từ nhỏ sống với Thanh Di và sư phụ Cửu Nhan. Cửu Nhan là một nam nhân đẹp toàn diện trong mắt của A Ly, Hồ tộc trời sinh mỹ miều nhưng Cửu Nhan thanh nhã vẫn là tuyệt nhất. Cửu Nhan từ bỏ con đường tu Thần để chờ một người,chị của A Ly - Tuyết Lạc, A Ly hồn nhiên lầm tưởng thứ tình cảm không thuộc về mình.Khi Cửu Nhan rời xa nàng,câu đầu tiên chàng nói với nàng cũng là cầu xin cho Tuyết Lạc,nag vì tình yêu đã đưa ra hồ châu và chọn cách gỡ bỏ tình cốt để quên Cửu Nhan? Đọc truyện với từng lời nói,độc thoại nội tâm như vẽ nên một bức tranh về trái tim rỉ máu của A Ly.Tự mình nguyện ý gỡ bỏ tình cốt, ta thích nàng cả về lý trí lẫn tính cách. Khi mọi chuyện gần như kết thúc,nàng kết hôn với Bạch Vũ-con trai Long vương,thì chàng lại đến,lại lần nữa đánh thức con tim nàng. Khi chàng nhận ra tình cảm của mình thì mọi chuyện đã muộn ... Truyện SE,khắc cốt ghi tâm , cũng ám ảnh,nhưng tuyệt đối hay ,đáng đọc,không uổng đâu ạ *** Những ngày kế tiếp, Cửu Nhan dường như biến mất khỏi Thanh Khẩu. Chàng không có ở đây, ta cũng vui vẻ tự tại. Tuyết Lạc giờ đã được đón về ở cùng ta và Thanh Di. Tiểu thư này hiện tại đã không còn dáng vẻ của tiểu nha đầu trước kia nữa, dáng dấp trong veo như nước, thật sự rất đáng yêu, bình thường rất thích đi sau ta, gọi mỹ nhân tỷ tỷ này mỹ nhân tỷ tỷ nọ, cực kỳ ngoan ngoãn. Sau đó lại là thời gian thấm thoát thoi đưa, thương hải phi âu, nháy mắt đã tới hai mươi năm sau. Bạch Vũ trở thành mỹ nam tử, không tệ không tệ, gả tới Thanh Khâu cũng làm ta mát mặt. Một ngày trước hôn lễ của ta, ta một mình chạy tới nhân gian giải sầu. Ở đó, ta bất ngờ gặp được Cửu Nhan. Chàng ngồi trong quán rượu, nhìn ta chằm chằm. Không nghĩ sẽ gặp chàng, nhưng ta vẫn muốn lễ phép tới chào. Nhưng chưa đợi ta mở miệng, Cửu Nhan đã nhìn ta, hỏi: - Vị công tử này, có phải chúng ta từng gặp qua nhau rồi không? Bấy giờ, ta mới nhớ ra bản thân đang hóa thân thành nam tử, chàng không nhận ra ta cũng là điều đương nhiên. - Chưa từng gặp. - Ta nói xong, quay đầu toan rời đi. - Tại hạ Cửu Sắc, chẳng hay có thể trở thành bằng hữu của công tử hay không? Cửu Sắc? Không phải là Cửu Nhan sao? Ta quay đầu nhìn lại, người nọ rõ ràng mang dáng dấp của Cửu Nhan, thế nhưng trên người chàng không hề có tiên khí, ngược lại đáy mắt ẩn hiện tia máu - đây rõ ràng là ma! Cửu Sắc? Gần đây ma giới mới xuất hiện một hộ pháp vô cùng lợi hại tên gọi Cửu Sắc, nghe nói nguyên thân là một con chim chín màu. Ta khiếp sợ nhìn chàng - Cửu Nhan nhập ma rồi? Rõ ràng chàng là phượng hoàng chín màu, lôi đâu ra chim chín màu chứ? - Ta cảm thấy chúng ta đã từng gặp gỡ. - Nhìn nét mặt của ta, chàng mỉm cười, đặt ly rượu xuống, - Có điều, ta không nhớ rằng ta có quen biết Hồ tộc. Chàng mất trí nhớ rồi? Tin tức bất ngờ liên tiếp truyền tới, miệng của ta cũng không khép lại nổi nữa. - Ngươi có nhớ ai là Cửu Nhan hay không? - Ta dè dặt đi tới. Chàng nhíu mày: - Chưa từng nghe qua. - Vậy ngươi có nhớ hai mươi năm trước ngươi ở đâu không? - Không nhớ rõ. Xem ra, chàng quả nhiên bị nhập ma, mất đi trí nhớ. Thân làm đồ đệ, ta sao có thể nhắm mắt làm ngơ! Ta vội vàng ngồi xuống cạnh Cửu Nhan, chuẩn bị tỉ mỉ kể lại chuyện trước kia cho chàng, hy vọng chàng có thể quay đầu. Thế nhưng, ta chưa kịp nói gì, chàng đã giơ tay cản lại: - Tại hạ không muốn biết chuyện đã qua. Vị công tử này, hẹn ngày sau gặp lại. - Nói rồi, Cửu Nhan bỏ lại bạc, cất bước rời khỏi quán rượu. Ta vội vàng chạy ra, một đường theo chàng đến thẳng ngoại ô: - Trước kia, người từng là một vị tiên cực kỳ lợi hại, cực kỳ tốt bụng. - Vậy sao? Ta quên rồi. - Hắn quay đầu cười với ta, sau đó bước lên một đám mây màu đen, chuẩn bị rời khỏi. Mời các bạn đón đọc Thanh Khâu của tác giả Thanh Hồ Nương Tử.
Phù Đồ Tháp
Văn án: Không có một trái tim ấm áp, nhưng lại có đôi mắt động lòng người nhất thế gian. Hắn là ác quỷ, cũng là Phật Đà. Lưu ý: Triều đại trong truyện là hư cấu, dựa trên bối cảnh thời nhà Minh, chớ khảo chứng. *** Đôi lời: Truyện bị edit chưa có sự cho phép của tác giả nha (và tất nhiên là phi lợi nhuận). Nếu muốn re-up thì cũng được thôi nhưng mà tốt nhất là nên hỏi trước mình một tiếng. Mình thích nhấttttttt trên đời là đọc truyện một mạch không ngơi nghỉ, thế nên là bao giờ mình edit xong hết tất tật thì mới đăng nhá (chứ không phải là mình drop đâuuu :))) Truyện mới được beta sơ qua một lần thôi, nhỡ mọi người cắn phải cục sạn nào thì có thể báo lại cho mình hoặc nhắm mắt làm ngơ nhé plsssss À đấy mọi người nhớ phải like truyện đấy nha. ***   Sắc trời tối dần, cơn mưa tựa hồ đã dịu đi đôi chút. Ngày đêm luân phiên, chiều hôm buông xuống một màu lam loãng nhạt, khiến cho người ta thảng thốt, có chút hoài nghi không biết đây là sáng sớm hay là chạng vạng. Thái giám phụ trách thắp đèn đứng dưới hiên, cái cán dài hướng lên mái nhà, từng chiếc lại từng chiếc đèn lồng được treo lên móc sắt. Càn Thanh Cung giống như người hôn mê vừa tỉnh, là ánh sáng thê lương duy nhất trên thế gian này, lặng thinh sừng sững mà đứng đó. Nhưng chỉ chốc lát sau, mặt sau Giao Thái Điện và Khôn Ninh Cung đều lần lượt sáng lên, tạo thành một dải sáng lớn huy hoàng, đây chính là trung tâm Tử Cấm Thành. Nước mắt trên gương mặt Triệu Hoàng Hậu vẫn chưa khô, do thời gian khóc quá lâu, mí mắt đã sưng húp. Phượng bào khoác ngoài của nàng vứt ở gian ngoài, gọi đám Y chính tới hỏi han bệnh tình Hoàng Đế: “Dựa vào mạch tượng, khi nào Thánh cung có thể bình phục?” Trong cung có nhiều điều kiêng kị, không thể hỏi thẳng ra là khi nào chết, thái y lại càng không thể trả lời thẳng đuột, chỉ dám cong eo đáp lời: “Mạch tượng Vạn Tuế Gia mềm mà mảnh, theo y lý mà nói thì do mạch máu tắc nghẽn, khí huyết không thông, âm dương mất cân bằng, làm mạch phù mềm. Khi nãy thần thăm khám, thấy chân tay chủ tử có chút nóng, miệng khô ráo, lưỡi hồng không vảy, bệnh tình so với hôm qua đã tốt hơn được đôi chút.” Hoàng Hậu thở dài: “Mấy ngày trước còn chẳng đến nỗi, cớ làm sao lại bệnh thành bộ dạng này?” Nàng quay đầu lại nhìn, tấm màn lụa rủ quanh long sàng chưa khép hẳn, một gương mặt xám xịt lộ ra qua khe hở, miệng nửa đóng nửa mở, cứ như thể đã chết được một nửa rồi. Nàng nhanh chóng rời mắt, bất động thanh sắc chờ các vương công đại thần vào điện. Cung nữ dìu nàng ngồi xuống bảo tọa, nàng lấy lại bình tĩnh hỏi đám thái y trước mặt: “Mỗi khi ta hỏi nguyên nhân bệnh tình, Thái Y Viện các ngươi đều trả lời qua loa lấy lệ, đến tận bây giờ vẫn chưa có nổi một lời xác đáng. Hiện tại tông thân và chư công thần đã đến đây, lại là cận thần tâm phúc thường ngày của Hoàng Thượng, thời điểm mấu chốt này, các ngươi không cần kiêng kị gì nữa, cứ nói ra đi. Giấu kín không phải là cách tốt, chẳng may có bất trắc gì, chỉ sợ Thái Y Viện không đảm đương nổi.” Trần thái y đứng đầu rùng mình một cái, càng thêm cúi thấp cái eo: “Thánh cung ôm bệnh, Thái Y Viện chẩn bệnh, kê thuốc, mọi chuyện đều phải giữ kín. Nếu không có Vạn Tuế Gia hạ lệnh, chúng thần có nuốt gan hùm cũng không dám hé nửa lời. Nhưng tình thế đã đến nước này, chúng thần cũng rất kinh sợ. Nay nương nương hạ chỉ, vậy thần đành cả gan bẩm báo với ngài và chư vị đại nhân. Thần xem xét mạch tượng Vạn Tuế Gia, mạch thưa, yếu ớt, có cũng như không, chính là do hư lao thất tinh, là triệu chứng nội thương. Loại bệnh này…phải tránh xa nữ sắc, tĩnh tâm điều tức mới tốt lên được. Tháng trước chủ tử từng triệu thần xem mạch, khi đó chủ tử có dấu hiệu gan thận âm hư. Còn ngọn nguồn chứng bệnh này…” Ông ta nuốt một ngụm nước bọt: “Âm dịch gan thận không đủ, thận bị thương lâu ngày, hoặc không đủ thiên chất, do chuyện phòng the quá độ gây ra. Thần đã kê đơn thuốc giúp ngăn ngừa khô nóng, lấy bổ thận dưỡng phổi là chính. Nhưng mà…chuyện hạnh ngự hậu cung, khi ấy thần từng dâng tấu lên chủ tử, hiện nay bệnh tình chủ tử càng thêm hung hiểm, hẳn cũng không để tấu thỉnh của thần vào lòng.” Mọi người ở đây nghe xong đều có chút xấu hổ, thái y nói rất rõ ràng, nguyên nhân Hoàng Đế nằm trên giường bệnh chính là do không nghe lời thái y dặn dò, túng dục quá độ. Khi trước còn ho ra đờm nhuốm chút máu, vừa rồi không chỉ là nhuốm máu nữa, mà là một ngụm máu to, máu trào ra từ mũi lẫn miệng, trông thật khiếp người. Hoàng Hậu ngẩn ra một lát, rồi cất giọng căm hận nói: “Chuyện lớn như vậy, sao không một ai nói với ta? Các ngươi giấu cũng giỏi đấy, giấu đến thành họa rồi!” Thế rồi nước mắt lại chảy: “Ta cũng từng khuyên nhủ, nếu Hoàng Thượng nghe lọt nửa câu thì đã chẳng ra nông nỗi hôm nay! Ta là Hoàng Hậu một nước, vốn không nên nói ra những lời này, nhưng các vị Hoàng thúc cùng công thần nhìn xem, vị ở Thừa Càn Cung dây dưa không biết ngày đêm, bây giờ phá hỏng thân mình, thuốc tiên cũng chẳng cứu nổi!” Chuyện hậu cung vốn là việc nhà của Hoàng Đế, coi trọng ai, sủng hạnh ai, người ngoài không thể xen vào. Nếu chỉ là đấu đá nho nhỏ thì không sao, nhưng hiện nay đã đã gây ra đại loạn nguy hại căn cơ, truyền ra bên ngoài sẽ rất khó nghe. Ngay từ khi Đại Nghiệp khai quốc, Thừa Càn Cung đã được định sẵn là nơi dành cho Quý Phi, vị Quý Phi hiện tại mang họ Thiệu, có quan hệ rất sâu xa với Hoàng Đế. Ban đầu Thiệu Quý Phi là hôn thê của một vị khách tới Đông Cung, khi ấy cơ duyên xảo hợp, gặp được Nguyên Trinh Hoàng Đế vẫn còn là Thái Tử, hai người trò chuyện với nhau rất vui, thường xuyên qua lại rồi có cảm tình. Nhưng mà Hoàng Đế tương lai lại đi cướp thê của thần tử, nếu bị truyền ra há nào dễ nghe? Chuyện này đến tai Đại Tông Hoàng Đế, Đế răn dạy một hồi rồi thôi. Sau này nam cưới nữ gả không liên quan đến nhau, cứ tưởng chỉ vậy là xong, ai dè sau khi lên ngôi, Hoàng Đế ban ý chỉ cưỡng chế phu thê Thiệu Quý Phi hòa ly, quang minh chính đại đón Thiệu Quý Phi vào cung. Mất mà tìm lại được thì đương nhiên sẽ bội phần ân ái, toàn tâm toàn ý sống những ngày phu xướng phụ tùy, ném hết tất cả nữ nhân hậu cung vào một góc. Có thể gặp được chân ái đời mình, kiếp này coi như không uổng, đạo lý này ai cũng biết. Đối với những thường dân áo vải thì xử lý dễ dàng, nhưng đối với Hoàng Đế thì khó như lên trời. Giả sử dùng thủ đoạn đủ quyết liệt, áp chế khắp nơi để cho không dậy nổi sóng, mọi người giận mà không dám nói gì, đợi vài thập niên sau lớn tuổi rồi, bất bình rồi cũng sẽ qua đi. Đằng này lại cứ khăng khăng làm cho thân thể Hoàng Đế suy nhược, Thiệu Quý Phi cậy sủng mà kiêu, đến lúc sảy chân chẳng thể trách người ta lấy oán báo oán. Mâu thuẫn này, các đại thần biết phải nói sao? Quan văn biết mắng người, quan võ biết đánh người, nhưng bọn họ không quản được bực tức của Hoàng Hậu đối với Quý Phi. Câu chuyện giờ đã lộ ra, sau này nên làm sao mới phải, trong lòng mọi người đều biết rõ. Chẳng qua tạm thời Hoàng Đế vẫn chưa tắt thở, ngoài miệng không tiện nói gì. Mọi người đều lặng thinh, không khí có chút ngột ngạt, đúng lúc này, một người đeo đai ngọc bước tới giải vây, ấm áp nói: “Vạn Tuế Gia không khỏe, đã nhiều ngày lòng người rung chuyển, đến ta cũng thất thố rồi. Chúng ta đều là kẻ ăn bổng lộc, vì chủ tử phân ưu là chuyện phải làm. Chủ tử nhất thời ôm bệnh nhẹ, không có gì đáng ngại. Chúng ta không được lơi lỏng nhiệm vụ, không phụ sự ủy nhiệm của chủ tử. Theo ngu kiến của tại hạ, chư vị vẫn nên trấn thủ các Bộ cho thỏa đáng, những phiếu nghĩ(*) cần gửi không nên để lâu, Tư Lễ Giám chúng ta có thể thay chủ tử phê hồng(**) đôi chuyện, những đại sự không thể tự quyết đành chờ long thể chủ tử khỏe mạnh rồi định đoạt sau. Thời gian này mọi người vất vả thêm một chút, không cầu chủ tử ban thưởng, chỉ mong chính mình được thanh thản.” Rồi lại chắp tay thi lễ với Hoàng Hậu: “Mong Hoàng Hậu nương nương yên tâm, Vạn Tuế Gia phúc hậu, đây chỉ là một điểm mấu chốt nhỏ mà thôi, bước qua được sẽ không còn gì đáng ngại.” (*) Phiếu nghĩ: Nội các sẽ xem tấu chương trước Hoàng Đế, sau đó ghi ý kiến của mình ra một tờ giấy dán lên tấu chương, tờ giấy ấy chính là phiếu nghĩ, được Hoàng Đế dùng để tham khảo trước khi chính thức duyệt tấu chương đó.   Mời các bạn đón đọc Phù Đồ Tháp của tác giả Vưu Tứ Tỷ.
Tang Vũ
Ở trong Thiên Diệp Các thì mọi người phải tuân thủ đúng theo ba quy tắc sau đây:  Quy tắc thứ hai của hộ pháp Thiên Diệp Các: Vạn sự lấy Các chủ làm đầu. Quy tắc thứ ba của hộ pháp Thiên Diệp Các: Nhẫn việc người thường không thể nhẫn, đi đường người thường không thể đi. Tang Vũ rốt cục hiểu rõ, Lục Thần sẽ không bao giờ để nữ nhân mình thích ngăn trở trước người hắn. Còn nàng liều mình thủ hộ, trong mắt hắn đã sớm là điều đương nhiên. .... Lục Thần một thân áo đỏ lộng lẫy, chìa tay về phía nàng, "Tang hộ pháp, sau này cực khổ rồi." Nàng tỏ rõ sự trung thành, quỵ một chân xuống trước mặt hắn, "Thuộc hạ, muôn lần chết không chối từ." *** Tác giả: Thanh Hồ Nương Tử. Thể loại: Cổ đại, ngược, trọng sinh ở phần 2, SE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Phùng Hạnh. -----   Truyện tuy ngắn, mỗi phần có khoảng 8 chương và kết SE ở cả 2 phần thì mình cũng thấy rất hợp lý.   Ở phần 1, kiếp trước Tang Vũ là hộ pháp của Lục Thần. Lục Thần là các chủ của ma giáo. Tang Vũ yêu Lục Thần tất cả mọi người đều biết, chính Lục Thần cũng biết nhưng lại lợi dụng tình cảm này của nàng. Làm cho nàng trở thành cánh tay đắc lực của mình. Chàng cho cài người vào Công Tôn gia, rồi lại trêu chọc Dược Cốc tiên tử- người trong lòng của Công Tôn Lễ - thiếu gia của Công Tôn gia. Khiến Dược Cốc tiên tử yêu mình rồi hàng ngày diễn cảnh thân mật trước Tang Vũ. Sau cùng Tang Vũ vì Lục Thần bỏ mạng, đồng thời nàng cũng chết cả tâm.   Ở phần 2, Tang Vũ được trọng sinh về năm 10 tuổi. Lúc này là lúc nàng được chọn trong số những đứa trẻ được huấn luyện làm hộ pháp cho Lục Thần. Không muốn phạm phải sai lầm như kiếp trước nàng giả vờ chết đuối, trốn thoát trở thành '' con dâu nuôi từ bé'' của Công Tôn Lễ. Bảy năm sau, cả 2 người lại gặp nhau. Lục Thần không hiểu vì sao thường hay mơ đến một người chưa bao giờ gặp. Chả biết là nam hay nữ, chả biết dung mạo người ấy như thế nào,.... và luôn cảm thấy hộ pháp bây giờ không phải là hộ pháp thực sự của mình. Rồi tất cả đã có lời giải khi chàng gặp Tang Vũ. Một người đuổi một người trốn. Đến cùng thì chả bao giờ đến được với nhau.   Cả 2 phần đều là SE, Tang Vũ mãi mãi sẽ không bao giời tha thứ cho Lục Thần. Còn Lục Thần sẽ luôn luôn hối hận suốt đời. Tang Vũ ở trong này rất đáng thương, cả hai kiếp nàng đều không tìm được hạnh phúc thuộc về nàng.   Ở trong các câu chuyện ngược, nam chính ngược nữ chính, sau nữ chính ngược lại nam chính một hồi, nữ chính tha thứ và cả truyện HE. Nhưng nữ chính trong đây thì nàng rất mạnh mẽ, nàng sẽ mãi chả bao giờ tha thứ cho những truyện nam chính đã làm tổn thương mình, nên truyện kết SE rất hợp lí.   Trích: Hắn giống như ôm toàn bộ hy vọng ngồi đợi ở đó, phảng phất chớp mắt một cái liền thấy bóng người quen thuộc kia xuất hiện ở cửa. Nàng biết hắn đưa Lý Uyển Nhi đi, nhất định sẽ rất vui... Sau đó, nàng trở về, tiếp tục làm Tang hộ pháp của hắn... Kiếp này, hắn chỉ cần mình nàng, cần bọn họ trọn đời bên nhau... Nàng rất thích hắn, hiện tại hắn cũng thích nàng. Nàng biết được điều này, nhất định sẽ cao hứng bật cười... Nàng cười rộ lên rất đẹp, so với tỏ vẻ nghiêm trang tốt hơn rất nhiều, giống như ngày đó bọn họ ở bên nhau, cả hai đều rất hạnh phúc... Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn leo lắt mờ ảo. Hắn đã ở đây chờ đợi ngày này qua ngày khác, nhưng nàng vẫn mãi không xuất hiện. Từ nay về sau, Thiên Diệp Các đã chẳng còn Tang hộ pháp... Trên giang hồ cũng chẳng còn ai tên Tang Vũ. *** Từ nhỏ, Tang Vũ đã được bồi dưỡng để trở thành hộ pháp. Giờ đây, ký ức đã rất mơ hồ, nàng không nhớ rõ người nhà là ai, không nhớ rõ bản thân mình là người nào, nhưng lại nhớ kỹ mùa đông rét tới thấu xương kia, một mình nàng quần áo phong phanh cuộn người trong góc phòng, tuyết trắng phủ kín cơ thể. Ngay lúc đó, nàng bất chợt sinh ra ảo giác ấm áp, e rằng chỉ cần một lát nữa thôi, nàng sẽ vĩnh viễn rời xa thế giới này. Hài tử nho nhỏ núp ở góc nhà, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu: Ai đó tới cứu ta, ai đó tới cứu ta,.... Khi nam tử kia dịu dàng bồng thân thể nho nhỏ từ trong tuyết lên, nàng gần như đã sắp tắt thở, mơ hồ nghe được giọng nói thanh nhã như tiếng trời: Từ nay về sau hãy đi theo ta... Từ đó, nàng trở thành đồ đệ của Vô Hoa. Thời gian đầu, bên người sư phụ có tám đứa bé, ai nấy xương cốt thanh kỳ, đều là nhân tài luyện võ. Tất cả mọi người không có tên, chỉ dựa theo thứ tự lớn nhỏ mà gọi, đằng trước thêm một chữ Hoa. Nàng đứng thứ năm, lấy tên Hoa Ngũ. Năm bọn họ mười tuổi, sư phụ Vô Hoa vừa cười vừa nói ra một câu khiến cho đám nhỏ trưởng thành trong nháy mắt - Chỉ có người sống sót cuối cùng mới được coi là đồ đệ của ta. Ba năm sau, vô luận các ngươi dùng thủ đoạn gì, cũng phải khiến mình trở thành người duy nhất kia. Nếu như cuối cùng dư lại nhiều hơn một người, vậy thì tự mình kết liễu. Từ ngày người ít tuổi nhất nhóm - Hoa Bát - chết đuối trong hồ nước sau núi, trận chiến nồng đậm sát khí chính thức bắt đầu. Vị trí hộ pháp của Thiên Diệp Các, vĩnh viễn chỉ dành cho kẻ mạnh nhất. Năm thứ nhất, tám đứa bé còn lại năm... Năm thứ hai, năm đứa bé còn lại ba - Hoa Nhất, Hoa Tứ, Hoa Ngũ... Nửa sau năm thứ ba, chỉ còn một người duy nhất sống sót - Hoa Ngũ... Đêm đó, nàng và Hoa Tứ phối hợp giết chết Hoa Nhất, nàng bị trọng thương, quỳ ở một bên, không ngừng nôn ra máu. Một đòn cuối cùng, Hoa Tứ dùng dao cắm vào ngực Hoa Nhất. Cùng lúc đó, một thanh kiếm từ phía sau đâm xuyên người hắn. "Ngươi...giả bộ?" Hoa Tứ chật vật quay đầu lại, hai mắt đã đỏ tươi màu máu. "Binh bất yếm trá." Hoa Ngũ mặt không đổi sắc rút kiếm ra. Hoa Tứ mất đi chống đỡ, lập tức ngã nhào trên đất, vẻ mặt không cam lòng, "Vẫn cho rằng ngươi là kẻ ngu dốt nhất, không nghĩ tới..." Lời còn chưa dứt, thiếu niên nho nhỏ liền vĩnh viễn rời khỏi trần thế. Không sai, bình thường Hoa Ngũ luôn luôn có vẻ phản ứng chậm nhất, cũng là "kẻ ngu dốt nhất" trong lời Hoa Tứ. Cho nên hôm nay hắn mới yên tâm liên minh cùng nàng. Trong lúc cả hai đang tấn công Hoa Nhất, thấy nàng bị thương, hắn lại càng thả lỏng tâm tư. Hắn nghĩ thầm, chỉ cần giải quyết xong Hoa Nhất, sau đó quay đầu giết Hoa Ngũ ngu ngốc kia, thì Hoa Tứ hắn chính là người thắng cuộc. Hoa Ngũ dùng kiếm chống đất, vỗ ngực phun ra một ngụm máu tươi. Tổn thương, thật là tổn thương! Thế nhưng, nàng biết, cơ hội chỉ có một lần. Hoa Tứ, ngươi thua là thua ở chỗ, ngươi dám đưa lưng về phía kẻ địch. Kết quả, Hoa Ngũ trở thành đồ đệ chân chính của Vô Hoa. Từ đó, nàng cũng có tên riêng của mình - Tang Vũ. Một năm kia, nàng mười ba tuổi... Mời các bạn đón đọc Tang Vũ của tác giả Thanh Hồ Nương Tử.
Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ
Diễn viên chính: Hàn Mộc x Dương Tô Túc Diễn viên phụ: Ba mẹ thụ, bạn thân thụ Vu Mặc (Bé cá khô) và một số diễn viên quần chúng khác Thụ: Ông xã của tôi chính là kẻ thay lòng đổi dạ. Công: Bà xã của tôi chưa bao giờ bỏ suy nghĩ tôi là kẻ thay lòng đổi dạ. Đây chính là một câu chuyện Điềm văn a!  Mỗi một chương đều là câu chuyện nhỏ đáng yêu hằng ngày. Editor: Đừng nhìn cái tên mà hoảng nhé, như văn án đã nói đây ngọt văn, không có ngược thân ngược tâm. Chỉ kể về những mẩu chuyện dở khóc dở cười của một đôi phu phu ^^. Bé thụ trong này moe hết phần người (≥◇≤), vì ở nhà rảnh rỗi em ấy thường xuyên xem phim và tiểu thuyết đam mỹ khổ tình, sau đó tự coi mình là nữ chính/ tiểu thụ trong đó, rồi khăng khăng nói chồng mình leo tường (¯^¯ )… *** Thụ: Người yêu tôi thay lòng đổi dạ. Công: Người yêu tôi rất hay ảo tưởng tôi thay lòng đổi dạ]  Thụ bị nhược trí, mỗi ngày đều ở nhà giam mình với những bộ phim tình cảm sến lụa cẩu huyết nên lúc nào cũng có suy nghĩ ông xã mình đã thay lòng rồi, không còn thương mình nữa :) Hôm thì nghi Hàn Mộc có người phụ nữ khác ở bên ngoài, rồi kịch bản ba mẹ chồng cấm đoán vân vân... trong khi Hàn Mộc là trẻ mồ côi. Mấy lần cậu định bỏ nhà đi, luôn bị Hàn Mộc tóm trở về giáo huấn một trận, bởi vì cậu bị mù đường a, đọc mà t cảm thấy là vừa xuống lầu đi một vòng chắc cũng có thể lạc được luôn quá =.=  Rồi đến một hôm cậu muốn đi gặp Hàn Mộc ở công ty, vì muốn đem lại bất ngờ cho anh, thế quái nào lại lên xe của kẻ sát nhân hàng loạt =.= Lúc Hàn Mộc về không thấy vợ đâu thì hoảng hốt vô cùng, huy động người đi tìm, sợ Dương Tô Túc gặp chuyện, nhưng tìm xong thì thấy hình như người gặp chuyện là kẻ sát nhân kia thì phải...  Haha ngốc ngốc cũng có cái lợi của nó chứ, Dương Tô Túc tất nhiên không biết người kia là kẻ sát nhân hàng loạt rồi, lại còn hồn nhiên mà mần người ta đến chết đi sống lại :))  Đọc truyện thấy ẻm ngốc quá thật buồn cười, nhưng Dương Tô Túc rất ngoan, nói chung đọc mấy bộ thụ ngoan ngoan chuẩn gout của t là bấn vch =v=~  Hàn Mộc là trẻ mồ côi, hồi còn nhỏ lầm lì ít nói lắm, gặp được em thụ xong là như được sống lại à, đấy là lí do vì sao Hàn Mộc thương vợ vô bờ bến.  Bên cạnh đó còn có bé Cá Khô là bạn thân của em thụ, haha bạn này cũng có đôi nhé, bạn Khối Băng chồng của ẻm cũng cưng ẻm lắm, đọc cũng khá cute. Tất nhiên "Cá Khô" và "Khối Băng" đều là tên em thụ gọi họ nhé, bộ này viết theo ngôi một của Dương Tô Túc á.  Bộ này là ngọt văn, mỗi chương đều là những câu chuyện đời sống hàng ngày rất đỗi bình thường của đôi chồng chồng trẻ qua lời kể của em thụ. Bộ này ngắn tí, đọc để giải trí khi mọi người vừa lọt hố mấy bộ ngược hoặc SE.  Chúc mọi người đọc truyện vui ^^ #review_dammy *** Kể về cuộc gặp gỡ ban đầu của Dương Tô Túc và ông xã nhà mình, thì chỉ có hai chữ “cẩu huyết” để hình dung! Hôm đó là một buổi xế chiều, khoảng chừng sáu giờ. Lúc này là mùa đông, đến thời gian này sắc trời cũng liền tối xuống. Dương Tô Túc là học sinh lớp mười hai, mỗi ngày đều phải học thêm. Ngày ngày đến giờ tan học sắc trời đã sớm tối xuống, vốn mỗi ngày đều là cùng Vu Mặc đi chung. Nhưng mà, trong khoảng thời gian này Vu Mặc được cử đi đến thành phố lân cận tham gia thi đấu, cho nên chỉ có Dương Tô Túc một mình đi học đi về. Đường về nhà sẽ đi qua một con hẻm tối tăm, đương nhiên cũng không phải nhất định đi con hẻm đó, chẳng qua là Dương Tô Túc tham cận chọn con hẻm này mà đi. Tham cận là muốn nói đến sở thích ưa chọn đường tắt, chọn cái gì gần mình, tiện cho mình. Mặc dù cái tật xấu này của cậu cứ bị Dương ba Dương mẹ cùng với Vu Mặc lo lắng dạy dỗ, nhưng cậu vẫn mãi không thay đổi được. Nhắc tới cũng là số cậu may mắn, may mắn khiến cho người khác phải khâm phục. Bạn phải biết hẻm tối luôn xảy ra một số nguy hiểm, như là hai ba ngày có thể nghe thấy chuyện cướp giật. May mà cũng không có xảy ra án mạng, không thì Dương ba Dương mẹ dù cho xách đứt cái lỗ tai của Dương Tô Túc cũng nhất định phải bảo cậu sửa đổi cái tật tham cận này. Hơn nữa sự cố không may trong hẻm tối, Dương Tô Túc hết lần này tới lần khác đi vài bận cũng không gặp phải chuyện gì. Cái vận may này, cũng là nghịch thiên. Nhưng mà, vận may của Dương Tô Túc từ nhỏ đến lớn luôn khiến cho những người quen biết cậu đều khâm phục. Cũng không có ai ghen tỵ với cậu, cùng lắm là đỏ mắt một trận. Nhưng lúc biết cậu có chỗ không giống với người bình thường, thì đỏ mắt biến thành thông cảm và thương hại. Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng Dù sao sống chung lâu cũng biết đó là một đứa bé lanh lợi biết bao nhiêu, các ông bố bà mẹ đối với Dương Tô Túc mong manh đáng yêu lại đối lập một chút với đứa con đầu gấu nhà mình. Sự thông cảm và thương hại ban đầu bỗng nhiên trở thành nổi oán giận với con cái của mình. Cho nên lúc các ba mẹ khác ở trong tiểu khu xách lên cái lỗ tai của đứa con đầu gấu nhà mình nhồi nhét học tập con nhà người ta ngoan cỡ nào, các ông bố bà mẹ của cái tiểu khu này đều nhồi nhét tư tưởng cho đứa con đầu gấu nhà mình là: Mày xem Tô Tô nhà người ta ngoan ngoãn biết bao nhiêu, dễ thương biết bao nhiêu, hiếu thảo biết bao nhiêu! Mày không thể không đi vén váy mấy em bé gái sao? Mày cũng không thể không đuổi đánh chó của nhà mấy ông cụ sao? Cũng bởi vì Dương Tô Túc từ nhỏ đến lớn đã gắn liền trong miệng phụ huynh của mấy đứa trẻ khác, bị không ít trẻ con trong tiểu khu xem thường. Từ chối không cho cậu chơi chung với bọn chúng, đợi đến khi mấy đứa trẻ kia trưởng thành, biết Dương Tô Túc khác biệt với mình, lúc muốn đền bù, thì người ta ngược lại trầm tĩnh như một cô bé. Cho nên trong tiểu khu, Dương Tô Túc cũng chỉ thân thiết với Vu Mặc, những đứa trẻ khác cũng không thân quen. Lạc đề quá rồi, lại nói Dương Tô Túc tan học về nhà liền một thân một mình quẹo vào cái hẻm tối kia, mới vừa đi vào chợt nghe thấy bên trong một trận âm thanh đấm đá dữ dội. Người bình thường nghe tiếng động này sớm hoảng hồn bỏ chạy, không thì cũng bị hù dọa giật nảy mình. Riêng Dương Tô Túc cứ như không có chuyện gì xảy ra đi vào, tiếng bước chân bịch bịch vang dội. Vừa đi vào bên trong, không biết là người nào cầm giữ đèn pin nhỏ, ánh sáng le lói không mấy rõ, ngược lại càng khủng bố hơn. Đại khái năm sáu người, vây đánh một thiếu niên. Một người đứng giữa giống như là đại ca, một chân đạp lên thiếu niên co quắp thành con tôm đang nằm dưới đất. Thiếu niên kia yếu ớt giãy giụa, giống như một con sói hoang bị trọng thương, cho dù không nhúc nhích được vẫn muốn tận lực duy trì chiến đấu. Có mấy người thiếu niên chú ý tới Dương Tô Túc, ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm. Nhưng Dương Tô Túc trái lại mắt nhìn thẳng vào bọn họ, vẻ mặt bình thản ung dung giống như cậu chỉ là người mù lòa. Là các thiếu niên thế hệ “trung nhị” làm sao có thể chịu được cái loại xem thường này được, lập tức hung hăng cản lại Dương Tô Túc. Lại thấy Dương Tô Túc không có chút nào sợ hãi mở to đôi mắt sáng sủa trong veo nhìn bọn họ. Trung nhị bệnh: là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lí thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung – hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói “bệnh” trong “Trung nhị bệnh” thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì”. Nhất thời cho là mình gặp cao nhân thần bí ẩn vào các thiếu niên bình thường, lập tức nghiêm chỉnh chờ đợi. Dương Tô Túc chăm chú nhìn bọn họ, các thiếu niên cho rằng đây là lấy khí thế chấn áp bọn họ, dự định ai mở miệng trước thì người đó thua. Trong khi đó Dương Tô Túc thì cho rằng nếu là bọn họ ngăn cản trước đương nhiên chờ tới lúc bọn họ mở miệng nói trước mà thôi. Miếng giữ nhiệt Thời gian từng giây từng phút trôi qua, gió rét thổi tới. Các thiếu niên co rúm lại một trận, Dương Tô Túc thì sừng sững bất động, trong lòng chà chà miếng dán sưởi ấm. Thân hình mỏng manh, quần áo đơn bạc, cũng không sợ hãi gió rét. Cao nhân! Các thiếu niên hoảng sợ, một người bị đẩy ra, nơm nớp lo sợ nói: “Ê! Cây này là của tao, đường này là của tao!” Một bàn tay vỗ lên ót người nọ. Mấy người kia giận dữ đi lên áp chế tên đó: “Bảo mày hù dọa nó, mày biến mày thành cướp! Một thằng đần thiếu đánh mà!”   Mời các bạn đón đọc Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ của tác giả Mộc Hề Nương.