Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghịch Lữ Lai Quy

Văn án: Được rồi, đây thật ra là tập hắc bang, hiện đại trọng sinh, lão Hoàng dưa xoạt lục nước sơn, niên hạ dưỡng thành đẳng đẳng cẩu huyết màn ảnh tại một thể tan vỡ chi tác ( vi mao ta như thể thấy được thiên lôi trận trận… Run ) Khái, bất quá làm làm một người không phải điển hình người, chúng ta thụ vẫn là không phải điển hình thụ, chúng ta trọng sinh… Đại khái cũng là không phải điển hình trọng sinh, quyển thứ nhất gần bốn vạn chữ sau khi kết thúc mới tiến vào trọng sinh bộ phận. Ngẩng đầu 45° u buồn địa nhìn trời, không biết mọi người có thể hay không kiên trì đến lúc đó… Cuối cùng, trước sau như một địa chậm nhiệt văn Review của death_moon, cảm thấy hợp quan điểm nên xách về. An Tiệp vì trốn tránh một người vào nam ra bắc, một lần đến sạ mạc thì lạc, may mắn gặp đc một đội khảo cổ. Hắn quyết định theo họ đến khảo sát một tòa thành cổ. Nhưng trên đường xảy ra chuyện quỷ quái, một loài nhện đầu người lớp lớp xuất hiện bao vây, đẩy đám người chạy đến bãi cát lầy, cuối cùng rơi xuống tòa thành ảo ảnh trong truyền thuyết sa mạc. Từng người trong đội khảo cổ chết đi, chỉ mình An Tiệp thoát ra ngoài được, nhưng khi hắn cầm một hạt châu, bóp bể, nước bên trong hạt châu thấm vào tay, khiến thân thể hắn trẻ lại cỡ năm 17~18 (rốt cuộc có về quá khứ ko thì ko rõ lắm, nói về thì vị giáo sư trong đoàn khảo cổ đã chết, vậy đâu tính về, nhưng ko thì hồi đầu truyện nv9 lại nghĩ mình trở về năm 25t, nhưng xuy xét thì chắc chỉ trẻ lại thôi chứ ko quay về qk) NV9 vì lương tâm bất ngờ trỗi dậy quyết định báo ơn vị giáo sư đã cứu mạng hắn, dọn đến gần nhà 3 con đứa con ông ta, tiện việc chăm sóc chúng, chờ từng đứa lập nghiệp thì ly khai. Nhưng hắn lại phát hiện gia đình vị giáo sư ko yên ấm đã khiến ba đứa con sống vặn vẹo đi, nhất là thằng con trưởng, gia nhập xã hội đen. Kết, vì NV9 ko muốn bất tử nên đã tìm cách khiến thứ trong cơ thể hắn ra ngoài, sau đó thì hôn mê sâu để trả lại thời gian vay mượn, khoảng mười mấy năm thì tỉnh. (đó là PN, chính văn kết lúc tiểu công ôm tiểu thụ mệt té xỉu lên lạc đà) NV9 cảm thấy thằng con bất hiếu vs ông cha vì luôn nghĩ ông ta ko xứng làm cha, trả thù xã hội vì gia đình ko êm ấm, nhưng mà suy xét trên tất cả căn nguyên hậu quả sẽ thấy rõ vì sao, nv9 thấy vị giáo sư dù yếu đuối nhu nhược nhưng ông ta tốt (vì cứu nv9 mấy lần), cho nên đây ko còn là khách quan đánh giá rồi, một người tốt chưa hẳn đã là một người cha/mẹ tốt. Ông giáo sư sống quá nhu nhược, vợ bỏ đi ko trách còn xin lỗi, thế ko trách ông ta đi, ép buộc ko hạnh phúc, nhưng ít nhất nếu ông ta sửa đổi để làm một người cha đáng tin cậy cho đám con nhỏ ko còn mẹ thì đâu tồi tệ thế, đằng này ông ta chỉ bik vùi đầu vào công việc, quan tâm con thầm lặng “trong lòng”, mẹ, cái đó ăn được sao. P/S: truyện này tính là đại thúc thụ rồi, bạn thụ 36t, chỉ đc cái mặt nộn thôi =3= Truyện của Priest viết rất tốt, truyện ko có đám não tàn nhan nhãn đầy đường, mỗi nhân vật có cá tính, rất đáng iu, nhưng truyện bả ko hợp khẩu vị của mềnh, bà già này trọng thụ khinh công, mềnh lại theo chủ nghĩa công thụ ngang hàng cho nên thật sự ko chung đường lắm. P/s: Kết câu cuổi của bạn review, t cx theo chủ nghĩa công thụ ngang hàng nên đúng là không hợp lắm với chủ nghĩa trọng thụ khinh công của Priest. Chủ nghĩa ko chung đừng ???? *** Mặt trời lớn gấp đôi mặt trời nơi khác, mặt đất tựa như cái vỉ hấp khổng lồ, cách một lớp đế giày thật dày mà bàn chân vẫn bỏng rát. Không khí nóng dường như chưa chưng cho máu trong người đều bốc hơi lên hết thì chưa chịu bỏ qua, cảnh vật phương xa qua làn hơi nóng biến thành ảo ảnh, ngẫu nhiên mới có vài cọng thực vật còn xanh phải chú ý lắm mới có thể nhìn thấy được lại làm tăng thêm sự tiêu điều cho đại mạc mênh mông, trải ra trước mắt là bộ dạng chúng tiêu điềumà kiệt khô, ngược lại chẳng bằng không thấy. Sa mạc lớn rất đẹp, mới nhìn qua là một mảnh trống trải mênh mông, lạ lùng, bất tuân và đa dạng, vĩnh viễn làm cho mắt người không theo kịp, phải đến lúc ngay cả con lạc đà gầy trơ xương chở đầy hàng tiếp tế cũng xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi, Mạc Yến Nam mới cảm giác được con đường này đằng đẵng xa xôi đến thế, âm thầm tính toán xem cái mạng già của mình liệu có thể bình yên mà về được đến Bắc Kinh không. Ông lau lau mặt, hận không thể cởi sạch đống quần áo dán sát dính dấp trên người mình ra mà mang đi luyện muối. Một chuyến này mọi người từ ngàn dặm xa xôi đi đến là vì một tòa thành cổ trong truyền thuyết bị vùi lấp trong xa mạc. Thời gian bị vùi lấp không biết đã qua mấy ngàn mấy vạn năm, những gì đã biết là trong lịch sử được ghi lại cư nhiên không có bất cứ dấu vết nào để mà tìm kiếm, như thể vừa có một trận bão cát quét qua, liền xuất hiện trước mắt người đời giống như Yêu Vực, giới khảo cổ xôn xao rung động, không một ai nói rõ được tiền căn hậu quả. Cơ mà bây giờ Mạc Yến Nam cũng chẳng hơi đâu mà lo lắng vấn đề học thuật, cổ họng ông đang tràn đầy vị rỉ sắt, không khí vẩn đầy cát bụi chà sát lá phổi được ấp ủ trong văn phòng nhà ấm đến đau nhức, nhịn không được sờ lên bi đông bên hông, do dự một chút, cuối cùng cắn răng nhịn đựng, lại buông tay xuống ____ đã nghe qua nước ngọt trong sa mạc là quý giá đến mức nào, hiện tại bọn họ lại đang đi trên con đường không ai biết trước, rốt cuộc có tìm được nguồn nước tiếp tế hay không và phải đi hết bao nhiêu thời gian cũng không biết được. Người giáo sư già bắt đầu dùng chiêu nghĩ mơ hết khát, liều mạng tưởng tượng mình đang dốc nước đá vào cuống họng. Đây là vì trong đội khảo cổ năm người này chỉ có Mạc Yến Nam là một thư sinh điển hình, bình thường dính mông trên ghế dựa sở nghiên cứu, ngoại trừ ngẫu nhiên đi công tác hay giảng bài cho học sinh thì cơ bản chính là cửa chính không ra cửa phụ không bước cả ngày ngồi phân cao thấp với đống văn vật đã bốc mùi mục nát, đừng nói là đi vào sa mạc, ngay cả xa nhà đều rất là ít có. Giống như mục đích tồn tại chính là giảm bớt áp lực giao thông cho công cuộc hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa vậy. Nếu không phải sự kiện cổ thành bị phơi ra ánh sáng lần này quá mức khiêu chiến nhận thức học thuật cả đời của vị học giả lịch sử lão làng này thì cả đời Mạc Yến Nam và cái sa mạc kia tuyệt đối là hai đường thẳng song song, có buộc vào cũng chẳng nổi một cái giao điểm với nhau. Mời các bạn đón đọc Nghịch Lữ Lai Quy của tác giả Priest.  

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thượng Ẩn - Sài Kê Đản
  AudioBook Thượng Ẩn   "Có một loại người. Tựa như ma túy. Dính vào một cái. Cuộc đời này khó có thể cai." (Đậm chất Bắc Kinh, cường cường, HE.) Thượng Ẩn xoay quanh câu chuyện tình yêu học đường của cậu học trò nghèo Bạch Lạc Nhân và đại thiếu gia Cố Hải. Lạc Nhân từ nhỏ sống cùng ba và bà nội, mẹ cậu tái hôn với Cố Uy Đình – cha của Cố Hải, và muốn cậu về sống chung. Trong lúc đó, chính vì phản đối cuộc hôn nhân này của ba mình, Cố Hải đã bỏ nhà ra đi và vô tình chuyển đến ngôi trường mà Lạc Nhân đang học. Tại đây, cả hai học chung một lớp, gặp gỡ và chơi chung khiến họ nảy sinh cảm tình. Bên cạnh đó, hai người bạn Dương Mãnh và Vưu Kỳ cũng xuất hiện những tình cảm khó nói. Mời các bạn đón đọc Thượng Ẩn của tác giả Sài Kê Đản.
Diễm Quỷ - Công Tử Hoan Hỉ
Hạ phàm để tìm kiếm thần khí thượng cổ Hình thiên, Không Hoa đứng đầu Minh phủ gặp Diễm quỷ Tang Mạch miệng lưỡi sắc bén, trong quá trình tìm tông tích Hình thiên từ Tang Mạch, chậm rãi, những chuyện cũ về yêu hận giữa đôi bên bị vạch trần. Không Hoa từng chuyển thế thành tứ hoàng tử Tắc Quân cùng với Tang Mạch từng là tâm phúc của tứ hoàng tử, lúc này đây gặp lại đối với bọn họ rốt cuộc có ý nghĩa gì? à truy đòi ân oán qua lại hay tình yêu tiếp diễn? Minh chủ đang lúc quên tất cả gặp gỡ với diễm quỷ không chịu giải thoát từ trong dĩ vãng, yêu hận lại bắt đầu, ai đạt được ai? Là ai hủy ai? Khi tất cả trần ai lạc định, Tang Mạch cười đến xán lạn “Ngươi vẫn không hiểu yêu hận a…” Khi tất cả đáp án được công bố, Không Hoa nói “Tang Mạch, chúng ta cược thêm một lần nữa, ta đem tất cả mọi thứ của ta ra đặt, cược lấy yêu hận của ngươi.” Mời các bạn đón đọc Diễm Quỷ của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Vong Tích - Tô Du Bính
Vốn là, định bỏ chạy về phía đông. Thế nhưng, phạm chút sai lầm nho nhỏ. Vì vậy, thành đi ngược lại. … May mà, có ngụy trang. Trong ‘Đế hỏa’ còn có một xíu xuất hiện Hydeine với Dilin, thì đến ‘Vong tích’ hoàn toàn không thấy. Nhưng ‘Vong tích’, có khi còn hơn ‘Đế hỏa’ vì nội dung cũng như kết cục đều khó đoán trước được, hơn nữa tình cảm trong ‘Vong tích’ cũng xoắn xuýt hơn, nhiều phân cảnh hơn. Cách bày tỏ tình yêu của Mundra rất ngây ngô, lại nhiều lúc khiến người đọc thấy đau đau trong lòng. Thánh Viện là cuốn đầu tiên trong hệ liệt Mộng Đại Lục, gồm có:   - Thánh Viện - Đế Hỏa - Vong Tích - Long Quyển Hệ liệt gồm 4 bộ, có chút liên kết với nhau, đều diễn ra trong không gian khác, trên mảnh đất Mộng đại lục. Lấy ma pháp và cung đình phương Tây làm bối cảnh. Mời các bạn đón đọc Thánh Viện của tác giả Tô Du Bính.
Đế Hỏa - Tô Du Bính
Soso bắt đầu bỏ trốn. Người cậu nhóc muốn tìm là Dilin. Mà bởi vì đủ mọi sai lầm xảy ra trong thực tế, cậu lệch ra khỏi lộ tuyến đã định trước, gặp một con người khác - Có lẽ, đây gọi là vận mệnh. Nếu ‘Thánh viện’ tập trung vào giới thiệu thế giới ma pháp, tập trung vào tình cảm, thì ‘Đế hỏa’ là một hồi tranh đấu giữa cung đình, thế lực, giữa con người với nhau, là một nùi bí ẩn chỉ được gỡ vào phút chót. Đoạn chiến đấu ở cuối có thể hơi… lãng xẹt, nhưng đó không phải điểm nhấn, không phải điều quan trọng, mà hậu quả của nó để lại đủ để khẳng định tầm ảnh hưởng của sự kiện đấy. Thánh Viện là cuốn đầu tiên trong hệ liệt Mộng Đại Lục, gồm có:   - Thánh Viện - Đế Hỏa - Vong Tích - Long Quyển Hệ liệt gồm 3 bộ, có chút liên kết với nhau, đều diễn ra trong không gian khác, trên mảnh đất Mộng đại lục. Lấy ma pháp và cung đình phương Tây làm bối cảnh. Mời các bạn đón đọc Thánh Viện của tác giả Tô Du Bính.