Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nửa Thời Gian Ấm Áp

Trong cuộc sống, luôn có những người không thể thuộc về nhau, nhưng vẫn bị số phận trêu đùa mà gặp gỡ. Yêu mà chẳng thể có được, có chăng họ chỉ là “một nửa ấm áp” của nhau. Một nửa ấm áp – tác phẩm mới của Đồng Hoa được định trước là một tác phẩm bi thương khiến người đọc “dằn vặt” theo từng trang sách. Tuy độc giả Việt không phải là chưa nghe nói đến độ “đau tim” khi đọc truyện của “nhiên tình thiên hậu” Đồng Hoa nhưng với cách viết trầm ổn, xây dựng nội dung kịch tính và logic, các tác phẩm của nữ sĩ tài năng này vẫn luôn thu hút hàng triệu người đọc. Nhiều tác phẩm của cô đã được chuyển thể thành những bộ phim ăn khách, trong đó có thể kể đến Bộ bộ kinh tâm, Bí mật bị thời gian vùi lấp, Vân Trung Ca… Sang đến Một nửa ấm áp, Đồng Hoa đã lựa chọn bối cảnh hiện đại để kể lại câu chuyện mới của mình. Đó là chuyện tình đầy đau khổ xen lẫn ngọt ngào của cô gái Nhan Hiểu Thần. Thời thanh xuân của cô sinh viên họ Nhan trôi qua trong giảng đường đại học và những cửa hàng, quán bar làm thêm. Bởi bố mất sớm khi cô vừa lên đại học và mẹ thì chìm trong nợ nần cờ bạc nên Hiểu Thần luôn phải tự thân vận động, vừa để nuôi sống bản thân, đóng học phí và cũng vừa để chu cấp cho những trận đỏ đen của mẹ cô. Vất vả như vậy nhưng cô gái mạnh mẽ ấy vẫn từng bước từng bước vượt qua. Có lẽ sẽ câu chuyện sẽ chẳng có gì khác biệt, nếu như cô không gặp và yêu anh bạn cùng lớp – Thẩm Hầu. Dù có mạnh mẽ đến đâu, tự lập đến nhường nào thì Hiểu Thần vẫn chỉ là một cô sinh viên tuổi đôi mươi chưa một lần biết đến mùi vị của tình yêu, vậy nên cô cũng bị thu hút bởi chàng trai họ Thẩm khôi ngô mà bất cần. Anh là công tử chính hiệu, một chàng trai ngỗ nghịch và cá tính. Trái tim của Nhan Hiểu Thần giống như một ngôi nhà trống huếch hoác và lạnh lẽo cô đơn còn Thẩm Hầu chính lại chính là ngọn lửa ấm áp đủ sưởi ấm tất cả xung quanh. Cô khao khát sự ấm áp của anh còn anh lại hứng thú với sự cần mẫn và ngây thơ của cô. Mối tình của hai con người trẻ tuổi này được Đồng Hoa khắc hoạ có lãng mạn nhưng cũng rất thực tế. Họ bắt đầu bằng vị ngọt của một tình yêu không toan tính nhưng lại dễ bị tác động bởi quá nhiều thực tế. Họ quá khác nhau nên dễ bị hấp dẫn bởi nhau. Khi trái tim còn trẻ và ngọn lửa thanh xuân như bất tận, người ta dễ dàng bất chấp tất cả để mà yêu. Nhưng việc yêu thì dễ, còn việc ở bên nhau liệu có giản đơn? Nhất là khi giữa hai người có quá nhiều khoảng cách? Mối tình của Hiểu Thần và Thẩm Hầu dễ khiến những ai đã yêu nhớ lại mối tình đầu của mình, nhớ lại những rung động đầu đời, khi trái tim lần đầu lạc nhịp bởi đôi lời ngọt ngào. Có lẽ bởi sự đồng cảm này mà cuốn sách dễ dàng chạm đến cảm xúc của người đọc, đặc biệt là những cô gái đã từng một lần yêu thương. “Người ta thường nói trong tình yêu, người yêu nhiều hơn sẽ thua cuộc”, và thật đáng tiếc khi trong mối tình này, Nhan Thần không phải là người thắng cuộc. Cô hi sinh quá nhiều cho tình yêu của mình, bao gồm cả cơ hội để đi Mỹ du học, cả tấm bằng đại học và hơn hết là cả trái tim và cơ thể mình. Nhưng những gì Hiểu Thần nhận lại chỉ là tổn thương nối tiếp thương tổn. Trong tình yêu có lẽ vĩnh viễn sẽ không có sự công bằng. Người đàn ông thứ hai bước vào cuộc đời của Hiểu Thần là Trình Trí Viễn. Ban đầu họ quen nhau ở quán bar khi cô làm thêm ở đó và anh cũng là người đã âm thầm chứng kiến mọi khổ đau mà cô phải chịu khi yêu Thẩm Hầu. Trình Trí Viễn có địa vị, học thức và sự chín chắn của một người đàn ông trưởng thành. Anh cũng yêu Hiểu Thầm bằng một tình yêu lặng lẽ mà sâu sắc. Anh không chỉ cho cô một bờ vai để dựa vào sau mỗi khó nhọc từ cuộc sống mà còn là tình nguyện là cây lớn chắn gió che mưa cản mọi giông tố cuộc đời cho cô. Anh sẵn sàng cho cô một gia đình, một sự bình yên mà cô luôn khao khát. Trình Trí Viễn có lẽ là điển hình cho hình tượng người đàn ông mà mọi phụ nữ đều ao ước. Thật sự, có trái tim yếu mềm nào lại không xao động bởi một người đàn ông trưởng thành, chín chắn và yêu thương mình hết mực bằng một tình yêu không cần sự hồi đáp? Đồng Hoa đã thật hiểu tâm lý độc giả của mình khi tạo ra một Trình Trí Viễn hoàn mĩ và dành tặng người đàn ông tuyệt vời này cho Nhan Thần tội nghiệp. Nếu như hai người họ thực sự thuộc về nhau thì quả là một kết thúc trong mơ cho những ai đã từng yêu và bị tình yêu làm tổn thương. Nhưng đáng tiếc, nữ tác giả nổi tiếng với những chuyện tình buồn luôn cố gắng đem đến cho bạn đọc của mình những chuyện tình thật nhất và đời nhất. Trình Trí Viễn là một giấc mơ đẹp nhưng anh cũng chỉ là một con người. Mà con người thì không tránh khỏi sai lầm, lại càng không thể thoát khỏi sự sắp đặt của số phận. Trong quá khứ, anh đã từng một lần sai lầm để rồi hiện tại anh đã phải gánh chịu kết quả từ sai lầm ấy. Sai lầm của anh là khởi đầu cho những bất hạnh của cô. Thế nên hiện tại của anh tất yếu không thể có được cô. Vậy liệu sẽ có tương lai nào dành cho anh và cô? Vừa được xuất bản trong tháng 8 này, Một nửa ấm áp là câu chuyện mới nhất mà Đồng Hoa gửi đến bạn đọc Việt Nam. Chuyện tình trong cuốn sách chắc hẳn sẽ không dễ dàng cho mỗi nhân vật trong đó nhưng như vậy cũng giống như cuộc sống của mỗi chúng ta, nào phải ai yêu hết lòng rồi cũng có được tình yêu mà mình muốn? *** Dạo này tôi có đọc liền một lúc hai truyện mới của Đồng Hoa, đó là Nửa thời gian ấm áp và Đây khoảng sao trời, kia khoảng biển. Tôi có để link ẩn để các bạn nếu muốn tìm đọc có thể tìm thấy ngay, đỡ phải lên google kiếm cho nhọc công. Nhưng bài viết này chỉ là vài ba dòng ngắn ngủi của tôi về hai cuốn truyện này, tại lâu rồi không viết gì về ngôn tình nên coi như đây là một phát súng trở lại vậy. Không biết mọi người đọc hai cuốn này rồi có thấy hơi thất vọng như tôi không, hoạ chăng là do tôi kì vọng quá nhiều ở Đồng Hoa, nên khi thấy nó không được như mong muốn lại thấy buồn buồn. Đúng là hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, làm gì cũng nên giữ thái độ vừa phải mà thôi. Để mà nói thì tôi thích Đây khoảng sao trời, kia khoảng biển hơn hẳn Nửa thời gian ấm áp. Lúc tôi đọc Nửa thời gian ấm áp, bị cái kết làm cho khó chịu, chứ không phải không cam tâm. Cảm giác như Đồng Hoa ép buộc nữ chính phải hành xử như vậy, chứ không phải từ trong tâm can cô. Mọi tình cảm và cách hành xử của nữ chính khiến tôi không sao thông cảm cho nổi, quá cứng nhắc và bảo thủ, cuối cùng cũng là làm khổ mình, khổ người, chứ chẳng thay đổi được cái gì. Tình yêu trong câu chuyện khiên cưỡng, mệt mỏi và nhuốm đầy màu ai oán. Tôi cũng biết, đó là ý của Đồng Hoa khi tạo dựng những mối quan hệ phức tạp, buông không được mà giữ cũng chẳng xong, nhưng tôi không cảm nhận được “tình cảm” trong câu chuyện, cứ cảm giác như Đồng Hoa đang ép mình phải viết làm sao cho thật đau khổ, thật rắc rối, nhưng lại quên đi việc đem lại sự tự nhiên cho những cảm xúc ấy. Khi đọc, tôi không thấy vui, cũng chẳng thấy buồn, đọc xong gần như quên đến quá nửa số tình tiết, nói chung không có ấn tượng sâu đậm gì. Nửa thời gian ấm áp, đúng như tên truyện, chỉ nửa vời, cái gì cũng không trọn vẹn: cảm xúc không trọn vẹn, đến cốt truyện cũng cảm giác như thiếu đi cái gì đó. Bạn có thể tìm thấy gần như tất cả mọi tình tiết bi thương trong câu chuyện này: người thân gặp tai nạn, gia đình nợ nần, ân oán tình thù giữa hai gia đình, đâm xe bỏ chạy, sảy thai, rồi yêu và hận cùng một lúc, nhưng bạn không thể tìm thấy một điều gì trọn vẹn trong hàng nghìn tình tiết ấy. Tôi đọc mà cũng phải công nhận rằng Đồng Hoa đang cố quá sức để khiến nó đau thương, nhưng rồi lại chẳng được gì, không cảm xúc, không một sự đồng cảm. Vì sao tôi không thấy đau thương? Vì với tôi, nữ chính không thuyết phục, tình yêu của cô không thuyết phục, do cô dùng dằng, bảo thủ, cầm lên không được nhưng cũng chẳng muốn buông tay. Thứ tình yêu nảy sinh giữa hận thù, nếu suy nghĩ thoáng ra, thì cũng không đến nỗi phải khốn khổ như vậy, nhưng từ đầu đến cuối, đều là do nữ chính tự mình chuốc lấy, ai nói không nghe, chỉ nhất định khăng khăng giữ lấy niềm tin của mình. Mọi thứ đều làm quá lên. Tất cả những tình tiết dẫn đến hận thù trong tâm can của nữ chính đều vô cùng ngẫu nhiên, không phải do cưỡng cầu mà có, nhưng nữ chính không lúc nào chịu tha thứ cho bản thân và những người xung quanh, lúc nào cũng khiến cho mọi việc còn khó khăn hơn nữa. Quả thật, nếu bây giờ bảo tôi che tên tác giả mà đọc quyển này, chắc không thể đọc hết nổi. Nhưng vì nghĩ đó là của Đồng Hoa, nên vẫn còn có chút hi vọng cố đọc cho bằng hết, nhưng cuối cùng vẫn chẳng ra sao. Không biết các bạn có nghĩ giống tôi không, nhưng có vẻ như sự bi kịch hoá của Đồng Hoa cho các tác phẩm của mình chỉ thực sự hợp khi đó là các câu chuyện huyền huyễn hay cổ trang, vào cái thời đại mà con người vẫn còn vướng bận bởi quá nhiều những phép tắc, lễ nghi. Trước đây tôi đọc Bí mật bị thời gian vùi lấp, đã thấy mấy sự kiện liên quan đến các nhân vật có vài phần khiên cưỡng, nhưng vẫn cho qua vì nó không làm đứt mạch cảm xúc của tôi, nhưng đến Nửa thời gian ấm áp thì quả thật quá sức chịu đựng. Nếu để mà nói về các tác phẩm hiện đại của Đồng Hoa thì chắc chỉ có Thời niên thiếu không thể quay trở lại là hợp lý và giàu cảm xúc nhất, nhưng cũng phải nói bối cảnh của câu chuyện đó cũng từ những năm 80 của thế kỉ trước, nên sự bi thương cũng dễ liên hệ hơn rất nhiều. Tôi thậm chí còn không muốn chấm điểm cho quyển Nửa thời gian ấm áp này, thôi thì nếu như bạn nào thích thì vẫn có thể đọc, cách hành văn của Đồng Hoa vẫn chau chuốt như thế, nhưng đừng kì vọng quá nhiều như tôi nhé! Đây khoảng sao trời, kia khoảng biển cũng là một cuốn truyện hiện đại, nhưng lại pha trộn yếu tố huyền ảo kì thú, về truyền thuyết người cá và những tranh đoạt lợi ích đằng sau bức tranh vốn tưởng vô cùng yên bình nơi hòn đảo nhỏ. Tôi khá thích quyển này, dù không thể nói là mê đắm. Cái tôi thích trước hết là cái tên, dù rất đơn giản, nhưng lại vẽ ra cả một vùng trời vùng biển bao la bát ngát, tạo cho tâm hồn người đọc những hình dung thú vị về hai nhân vật chính và tâm thế của họ trước đất trời. Tôi rất thích nửa đầu của câu chuyện, vì sự nhẹ nhàng đáng yêu của hai nhân vật, về ngôi nhà xinh xắn trên hòn đảo đấy nắng và gió ấy, về những cảm xúc và trải nghiệm đơn thuần mà hai người dành cho nhau, ở bên nhau. Với Đồng Hoa, rất ít khi tôi cảm nhận được sự bình yên như thế, có lẽ vì cứ nhắc tới Đồng Hoa là nhắc tới bi thương biêc biếc dào dạt, vậy nên khi mới bất đầu đọc cuốn này tôi rất thích, có cảm tưởng như thấy một phần khác của Đồng Hoa, một phần rất dịu dàng, rất yên ấm. Cái giỏi của Đồng Hoa là sự liên kết giữa các câu chuyện dân gian, các tình tiết lịch sử một cách hết sức tài tình. Câu chuyện tình yêu giữa người cá và con người thì không ai còn lạ gì, nhưng để biến nó thành một phiên bản khác, ngọt ngào và đa chiều hơn, thì lại còn cần đến sự chau chuốt và trí tưởng tượng phong phú của tác giả. Vậy nên tôi rất ưng ý phần đầu của Đây khoảng sao trời, kia khoảng biển; vì đọc mà cứ như không đọc, bởi lẽ toàn bộ khung cảnh của ngôi nhà ấy, hòn đảo ấy và nụ cười của hai nhân vật chính cứ hiện lên như một bức tranh, hết sức yên bình và xinh đẹp. Nhưng, lại có chữ nhưng rồi. Càng đọc tiếp, khi câu chuyện dần được hé lộ những mảng tối, tôi lại không còn cảm thấy thoải mái như trước nữa. Ai đọc blog tôi lâu rồi thì đều biết tôi không hề kén chọn, chỉ cần là truyện hay thì bao nhiêu u ám tôi đều đón nhận, vậy nên trước nay có bao nhiêu cuốn đau buồn của Đồng Hoa, tôi vẫn đều hết sức ca ngợi, thậm chí đọc đi đọc lại không biết chán, chỉ để nhắc nhở bản thân rằng đã từng có câu chuyện khiến tôi buồn và khóc nhiều đến thế. Tuy nhiên, với Đây khoảng sao trời, kia khoảng biển, mọi thứ chệch khỏi quỹ đạo mà tôi mong muốn, có lẽ do đang tận hưởng sự dịu nhẹ, đơn thuần đến ngây ngốc rồi đột nhiên phải đối mặt với những toan tính kinh khủng đến khó chịu của các nhân vật nên tôi mới bị hụt hẫng như vậy. Thực ra toàn bộ câu chuyện vốn dĩ đã là một bí mật, chỉ có điều tôi không đón nhận những bí mật ấy thoải mái như tôi tưởng tượng. Lúc viết những dòng review ngắn này, tôi không biết có nên nói ra cốt truyện hay không, nhưng vì tính chất li kì của tác phẩm, tôi quyết định sẽ giữ lại nó trong sâu thẳm đáy lòng, chờ đợi đến khi các bạn đọc hết rồi chúng ta cùng bàn luận vậy! Chỉ có thể nói, câu chuyện tình rất đẹp, rất nên thơ và đáng để người đời ngưỡng mộ. Cái tôi thích ở nữ chính là dám yêu, dám đánh đổi vì tình yêu ấy, rất dũng cảm, dù biết con đường có gian nan và khốn khổ ra sao. Còn nam chính thì vô cùng hoàn hảo nên không còn gì để chê, lúc đọc cảm thấy ước gì cũng nhặt được anh ngoài bờ biển xong đem về nuôi luôn cho vui cửa vui nhà. Theo tôi, đây là một cuốn truyện mà các bạn có thể đọc bất cứ lúc nào, không cần chuẩn bị tâm lí, vì cái kết là một happy ending rất trọn vẹn. Lúc tôi viết từ trọn vẹn ra cũng thấy có vài phần không đúng, nhưng nhìn theo tổng thể thì tình cảm của hai người được đền đáp và họ được ở bên nhau, cùng đi tới chân trời góc bể, như vậy không phải là trọn vẹn thì còn cái gì mới là trọn vẹn nữa đây? Vậy nên tôi vẫn cho rằng cái kết như thế là rất hợp tình hợp lý, khiến tôi thấy vui thay cho hai người bọn họ. Đây quả thật không phải một tác phẩm rất nổi bật trong những câu chuyện vô cùng xuất sắc của Đồng Hoa, nhưng lại là một tác phẩm vô cùng lạ lùng, kì thú. Đọc để có thể thấy bản thân chúng ta vốn là những sinh vật tò mò và hay đòi hỏi như thế nào ha? Nếu các bạn đang tìm một cuốn gì đó mới lạ nhưng không quá kì quái thì đây là sự lựa chọn không tồi chút nào đâu! Trên đây là mấy lời viết ngắn ngủi về hai cuốn ngôn tình gần đây nhất mà tôi đọc. Dạo này tôi cũng không đọc nhiều ngôn tình lắm nên cũng không biết phải so sánh hay đưa ra cho các bạn ý kiến gì nhất định, thực xin lỗi. Chắc hẳn mọi người cũng thấy dạo này phong cách của tôi có đổi khác, thực ra thì đúng mà cũng sai. Tôi không còn viết những bài review dài và thấm đưỡm cảm xúc nữa bởi vì không có cuốn nào khiên tôi đạt đến mức độ đấy, hoặc có chăng là do tôi đã lớn, ít bị tình cảm chi phối hơn. Nhưng nếu mọi người không thích kiểu review ngắn và đơn thuần thế này thì có thể bảo, tôi sẽ cố gắng tìm cách khác để truyền đạt đến mọi người. À, với cả cho hỏi nhỏ tí, mọi người thích tôi xưng hô là “mình” hay là “tôi” hơn? Kiểu lúc viết review hai cuốn này vì muốn về với phong cách cũ nên chọn xưng hô “tôi”, mà đọc xong thấy kì quá! Thôi để mai tính vậy. Chúc mọi người một tuần mới vui vẻ và hiệu quả nhé!! Mời các bạn đón đọc Nửa Thời Gian Ấm Áp của tác giả Đồng Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dịu Dàng Im Lặng
Thể loại: Hiện đại Độ dài: 10 Chương Converter/Editor: Thư Kỳ Doãn Tâm Ngữ thông minh trong sáng, yếu ớt như búp bê sứ. Dịu dàng thanh lịch của cô, hấp dẫn Tống Kình thật sâu. Tống Kình yêu cô đã lâu, cũng mong muốn kiếp này cùng cô bất ly bất khí. ; nhưng khoảng cách giữa hai người lớn như vậy, xa xôi như vậy, anh nên làm như thế nào chứng minh anh thật lòng yêu cô? Đúng, anh thật sự yêu cô người khác không có khả năng hiểu rõ, thế nhưng Tâm Ngữ lại sâu sắc sáng tỏ tâm ý của anh. ; cô muốn hạnh phúc rất đơn giản, chính là muốn cùng anh luôn bên nhau, cả cuộc đời, nhưng vì sao trong lúc đó anh lại trở nên tàn nhẫn lạnh lùng như  vậy? Anh thủy chung che chở cô, cô không tin hắn sẽ như vậy, anh rõ ràng yêu cô vì sao anh lại một mình gánh vác bí mật nói không nên lời? Vì sao không nói với cô? Cô nguyện ý chia sẻ nỗi buồn, nỗi khó khăn cùng anh. . . *** Không nhớ ra được là từ khi nào thì bắt đầu chú ý cô. Mỗi sáng đợi chuyến xe bus sớm nhất, cũng đồng thời là đợi cô, cơ hồ đã thành thói quen. Trong vô thức, Tống Kình lại liếc mắt đến phương hướng đặc biệt. Không có ngoài ý muốn, một gương mặt vô cùng thanh nhãn ánh vào mắt hắn, da thịt trắng nõn non mềm, là loại tất cả con trai đều yêu thích, có khi anh sẽ cảm thấy cô gái này tựa như búp bê chạm ngọc, hoàn mỹ làm cho người ta cảm giác không chân thật. Cô có một mái tóc vừa đen lại thẳng, so với tơ lụa thượng hạng càng sáng mềm bóng loáng, có khi kết bím, có khi dùng dây cột tóc tùy ý buộc lên, mà suy nghĩ của anh luôn theo mái tóc dài đón gió kia phập phồng tung bay, hoảng hốt thất thần. Cô có một khí chất trầm tĩnh linh nhã, mỗi lần giơ tay nhấc chân, đều dịu dàng mềm mại như vậy, nhìn ra được là sinh trưởng trong gia đình giàu có mà lại có giáo dưỡng. Cô gái như vậy, quả thực là người yêu trong mộng của tất cả thiếu niên ở độ tuổi như anh, anh biết rõ có bao nhiêu người đem ánh mắt dừng ở trên người cô, vụng trộm thầm mến cô, cũng không dám mở miệng, chỉ vì cô quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến ——ngay cả cùng cô nói một câu, đều sợ làm ô uế sự tao nhã của cô. Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt vô cùng thắm thiết của anh! Cô thuận tay vén tóc mai lên vành tai, trực giác nhìn về phía anh, tựa như sớm biết rõ sự hiện hữu của anh và cái nhìn chăm chú, không có kinh hoàng, cũng không có không vui, chỉ là đáp trả lại anh một cái mỉm cười dịu dàng, ấm áp. Đúng vậy, cô gần đây đối với anh như thế. Bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau, nhưng chính là tồn tại một loại tâm linh tương thông ăn ý lẫn nhau. Cô sẽ không giả vờ cái gì cũng không biết, từ sau lần đầu tầm mắt của bọn họ giao hợp, cô sẽ trong vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía cô tìm được anh, sau đó sẽ cười dịu dàng với anh. Anh biết cô có một cái tên rất hay, rất phù hợp với khí chất của cô, đó là Doãn Tâm Ngữ; cũng biết trường cô học, là cùng trường của hắn nằm trên một con đường Thánh Hoa Nữ, cũng biết cô có mấy người bạn, mà ở trong một đám bạn tuổi trẻ không lo vui đùa ầm ĩ, cô luôn im lặng lắng nghe, nhìn xem, không phát biểu bất cứ ý kiến gì, ngẫu nhiên câu dẫn ra nụ cười yếu ớt đáp lại. Anh thậm chí chưa từng nghe cô mở miệng nói qua một câu! Có khi, anh sẽ không nhịn được tưởng tượng, một cô gái nhỏ bé xinh đẹp xuất trần như vậy, giọng nói sẽ trong veo, rung động lòng người đến cỡ nào? Xe bus đến, một đám người lục tục ngo ngoe lách vào. “Tống Kình!” Mấy đồng học hướng anh vẫy tay, anh đi tới, chuyển đến vị trí ngồi xuống, sau đó lưu ý đến vị trí cô ngồi phía trước cách anh không xa, bên cạnh vẫn là cô bạn thân như hình với bóng. Mời các bạn đón đọc Dịu Dàng Im Lặng của tác giả Lâu Vũ Tình.
Có Hợp Có Tan
Thể loại: Hiện đại Convert: ngocquynh520 Editor: stli Số chương: 10 Ngày đó anh hứa sẽ nhớ lời thề này cả đời. Ngày đó cô đã toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Đoạn tình cảm này sẽ theo hai người suốt một đời một kiếp. Nhưng hình như anh đã xem nhẹ nó? Hay là cô đã quá tin tưởng để nhận hết đau thương. Từng cùng thề ước, nghĩ rằng trói buộc anh bằng lời thề, anh đi không được bỏ không xong, nhưng vậy mà... Vậy để cô là người chấm dứt, giải thoát cho anh, sẽ không để anh vì cô mà oán giận.. Cũng vì cô yêu anh mà cam chịu tất cả, chỉ vì hạnh phúc của anh mà thành toàn cho tất cả. Mặc dù không thể nắm tay nhau đi đến cuối đời nhưng ít nhất cũng từ biệt trong vui vẻ. *** Có Hợp Có Tan - Lâu Vũ Tình Thể loại: Ngôn tình ngắn, ngược, SE Mới đọc xong quyển này, có lẽ thể loại truyện khá ngắn nên diễn biến hơi nhanh, may mà mình kịp đọc comment của một bạn về nội dung truyện nên khi đọc cũng hiểu, bản mình đọc lỗi edit khá nhiều, là kiểu kết buồn mình sẽ không đọc lại nhưng cũng để lại nhiều bài học. Dành cho bạn nào đọc không hiểu, thì nội dung truyện có nhắc tới ba cuộc tình, nam chính nữ chính, bác sỹ Dương và vợ sắp cưới, người tài xế gây tai nạn và cô người yêu mù. Nam chính kiểu trung tâm trong trường, đẹp trai học giỏi hội trưởng hội học sinh, nữ chính yêu âm thầm, nhạt nhoà, luôn bên nam chính, cái này giống hầu hết các bộ ngôn tình khác. Sau vài tình tiết thì hai người quyết định về chung nhà, hứa hẹn ai phản bội tình yêu sẽ chết trước, và kết quả là mối tình đầu của nam chính xuất hiện, nam chính vẫn yêu mối tình đầu, xong cũng yêu nữ chính, rồi lằng nhằng sao đi xe cùng mối tình đầu và gặp tai nạn chết. Nữ chính sau đó bị chấn động tâm lý, quên sạch quá khứ và sống như người không có linh hồn, từ đây cô gặp bác sĩ Dương, chính là người nam chính nhập hồn vào. Có điều anh ta bị ung thư không sống lâu được. Nam chính cố gắng chữa trị cho nữ chính, giúp nữ chính tìm lại chính mình và có thêm can đảm yêu lần nữa, vì anh không thể bên cô nên chỉ có thể buông. Và kết truyện là nam chính chết. Về bác sĩ Dương, anh này bị ung thư và chết, khi nam chính nhập hồn vào vẫn ở bên vợ chưa cưới của anh ta nhưng thờ ơ và quan tâm đến nữ chính, đến đoạn cuối mới nói cho cô kia biết mình không phải bác sĩ Dương, rằng đến khi chết bác sĩ Dương vẫn yêu cô ấy, cái này gỡ gạc chút là thực ra cô này đã đoán được từ trước nhưng vẫn muốn níu kéo gương mặt người yêu, nếu không hành động của nam chính hơi ích kỉ, dùng thân xác chồng chưa cưới của người ta đi ngủ với người khác, phản bội trong cả năm trời, lẽ ra nên nói từ đầu mới đúng, dù khá tàn nhẫn. Về người tông phải Hàn, tức nam chính, anh ta nhờ nữ chính đưa mắt cho người yêu mù trong bệnh viện, không nói gì cho cô gái kia, để cô gái kia hận anh. Nữ chính lúc đầu làm theo đóng vai người thứ ba, nhưng khi cô gái kia tìm đến cuối cùng nữ chính lại nói thật. Mình thấy cũng nên vậy, còn hơn để cô ấy suy nghĩ rồi sau lấy chồng có tình yêu mới và biết sự thật, như vậy ai cũng khó xử. Tóm tắt truyện xong, giờ là nhận xét. Vì là truyện ngắn nên có rất nhiều chi tiết khó hiểu. Như nam chính bảo không phản bội nữ chính, thì cô nữ phụ kia nói dối về cái thai sao, cái này không được đề cập tới. Về cái chết của nam chính, là do anh ta phản bội lời thề sao? Anh ta yêu nữ phụ, vậy mà khi sống trong xác bác sỹ Dương lại nói chỉ yêu nữ chính? Lúc sau hợp lý hơn, yêu nhất, ừ, nhất không phải duy nhất. Cái này cũng khá đời, vì sự thực thì chẳng ai dễ dàng vứt bỏ tình cảm, nếu một cuộc tình kết thúc trong tiếc nuối vẫn còn tình cảm không lạ, có điều với một đứa ảo tưởng về sự chung thủy như mình có hơi tàn nhẫn. Một chi tiết nữa là nam chính hẹn nữ chính về nói chuyện, có điều rốt cục nam chính muốn nói gì lại không đề cập. Theo như anh ta nói anh ta không phản bội nữ chính tức là không có vụ cái thai, vậy ngay từ đầu anh ta lựa chọn nữ chính rồi sẽ không có lí do gì đổi ý, và theo anh ta thì hôm đó không định đến nhà nữ phụ. Vậy tại sao đến và định nói với nữ chính việc gì nếu không phải là chia tay? Cái này tác giả không nói tới làm mình vẫn băn khoăn tới giờ. Đoạn đầu nói về nữ chính, kì thực đúng nghĩa tiểu tam. Cô ấy cô đơn nên khi gặp gỡ bác sĩ Dương, lúc này chưa biết là Hàn, hai người lên giường, sau biết là anh ta có vợ chưa cưới mà vẫn tiếp tục. Ừ thì nữ chính có chút vấn đề tâm lý, nhưng không phải không nhận thức được hành vi. Gắn vào tổng thể truyện thì thông cảm được, nhưng nếu đứng dưới góc độ đời, nếu không có những chi tiết chết đi sống lại, chỉ đơn thuần là một vị bác sĩ có ham muốn với bệnh nhân, thì cô ấy đích thị là kẻ thứ ba đúng nghĩa. Nên cá nhân mình không thực thích nữ chính lắm. Truyện ngoài nữ chính có ba nhân vật nữ như đã nói ở trên, trừ cô mối tình đầu đã chết kia thì điểm chung của những người còn lại là si tình tuyệt đối, dù nghĩ đối phương phản bội vẫn "nếu anh còn sống sẽ chúc anh hạnh phúc", "tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ấy" vân vân mây mây. Bảo sao cuối cùng kết cục thua thiệt. Hai người nữ vô danh kia không nói vì chỉ nhắc qua, nhưng riêng nữ chính, đúng là luôn ở thế yếu. Truyện nhắc tới việc khổ sở của nam chính khi trái tim có một mà lại yêu hai người, có điều tim anh ta, không quản được thì chịu thôi, đến khi anh ta sống lại với hành động suy nghĩ cao đẹp lắm làm nữ chính quên mình, nhưng anh ta làm gì, làm nữ chính yêu mình, lên giường với người ta và bảo đừng coi anh ta là bến đỗ cuối cùng. Nói thì hay, vấp ngã một lần có khi chữa trị tâm lý xong nữ chính còn có thể yêu, vấp đến hai lần, ai mà có can đảm yêu đương chứ. Chốt lại thì không thích nhân vật trong truyện này, gắn ý nghĩa cao đẹp nhưng hành động đều là ích kỉ. Có điều suy nghĩ đơn giản chút theo ý muốn của tác giả thì cũng coi như một cặp đáng thương, ai dễ rơi nước mắt có khi cũng chảy được vài giọt. *** Trích đoạn truyện: một vài ý trung nhân đến miếu, không cầu con dòng không xin tiền giấy. Cả nhị quỳ trước thần cộng nhau lập lời thề độc, giả dụ ai thay dạ đổi lòng sẽ chết trước. ”Không hối hận?” Thề độc như thế. Cả nhì đứng dậy, cô khẽ hỏi, nhẹ nhàng phủi vết dơ bẩn dính bên trên đầu gối của tình nhân. ”Sẽ ko.” Hắn cười trả lời rồi ôm lấy vai cô. cô bé này đã mang tất cả giao cho hắn, nếu thật có một ngày hắn tệ bạc cô, hắn với phơi thay đầu đường thì sẽ sao, đó là hiệu quả hắn đề nghị nhận, hắn sẽ không còn ân hận. ”Em cũng như vậy.” Cô cười nhẹ, tựa gia đình bạn vào ngực hắn, an tâm tin yêu. Đọc thêm thể loại Truyện bách hợp H Ngày đấy, hắn vẫn kể cả đời này đã luôn ghi nhớ lời thề độc của chúng ta, cũng ngày đó, cô đem sự trong sạch của bản thân hoàn hoàn hảo chỉnh giao cho hắn, toàn tâm toàn ý tin cẩn họ đang gắn bó bên nhau một đời một kiếp. biển cạn đá mòn, địa lão thiên hoang, tình này vẫn giữ nguyên. 1 đời 1 kiếp! tỉnh giấc lại, tiếng thở dài sẽ như vẫn còn đấy vương vít nơi đầu lưỡi. khi còn trẻ thật ngây thơ cho rằng hoàn toàn có thể 1 đời một kiếp nhưng mà bất quá thời kì trôi qua, trãi qua làm phiền new nắm được, 1 đời một kiếp không suôn sẻ như cô sẽ tưởng. Bất quá chỉ mới mười năm, đã nhận thấy quá mệt mõi. Là hắn hời hợt, phiêu bạt đời sống quá ngắn? Tốt vẫn là bởi cô ngu ngốc, nên sai trái kéo cả 1 đời? Đọc thêm Truyện đam mỹ h sm hồ, tới lúc nào mới có thể cạn? Đá, cần bao lâu mới có thể mòn? Trăm ngàn năm qua, bao nhiêu người tình nhau cùng nhau thề hẹn, tuy nhiên với gia đình bạn làm sao ngơi nghỉ bên nhau đến hồ cạn đá mòn? Thiên không lão, ngày không hoang, nhưng số đông người tình nhau kia, hiện thời sẽ sống đâu? Cô cười nhạt, cười gia đình bạn cả tin, lời thề của nam nhi, mong hứa hẹn tử sinh mang nhau, kể thì tiện lợi, mà như thế nào quá âu sầu. ”Buông tay đi, hắn đã mất yêu cô.” một giọng nhắc trong cô vang lên. ”Anh yêu em, mà anh chẳng thể phụ cô ấy.” Lời hắn nhắc có cô cũng đồng thời vang lên trong tiếng thở dài. Thật ảm đạm cười, ngẫm lại sự sống sót của cô lại trở thành kẻ đồ 3 phá hoại tình cảm của thành viên gia đình không như. Đã thử thề non hứa biển, trói buộc hắn vào lời thề, làm cho hắn đi ko được, làm việc cũng ko xong. ”Hướng Vãn.” Hắn luôn hiểu cô bằng giọng ôn nhu ấm áp độc nhất vô nhị “Đừng suy nghĩ rộng lớn.” Hắn trấn an cô. Hắn nói: “Không với người trong gia đình khác, chỉ với mình em.” Đọc list Truyện đam mỹ sinh tử văn mà, nếu như quả tình chỉ mang các bạn cô, tại sao nụ cười của hắn càng ngày càng cô tịch, đương đầu sở hữu cô càng lúc càng miễn cưỡng, còn mang theo vẻ thua thiệt? nếu như rất thật không yêu một chúng ta không như, sao lại giấu cô đầy đủ chuyện hắn làm? ”Đừng khóc, đừng cần dùng nước mắt cáo giác tôi.” một giọng nói yếu đuối khác vang lên giống như là đang thổn thức trước nỗi đau. Vươn tay vuốt qua gối kế bên nóng hổi, lạnh tới nỗi làm tim cô hoảng hốt. Kiếp này, lời thề đó chỉ từ 1 mình cô giữ, còn hắn đã để 1 cô gái khác tiến vào tim người thân. Thật ra, cô biết hầu như đêm ko về hắn đã nơi nào. Cô mở đầu sợ đêm dài đăng đẳng, sợ loại sâu hun hút của đêm đen. 1 Ánh sáng loé lên giữa trời đêm yên ắng, ngắn ngủi soi sáng một góc buồng, ngay tiếp đến ngay cả thuỷ tinh của cửa dổ cũng chấn động. Là sấm tiến công sao? Cô ngồi dậy, đi chân ko tới xuất hiện sổ, gió thổi khiến rèm cửa bay phấp phới như 1 vũ điệu, mưa lớn bằng hạt đậu rơi xuống bệ cửa sổ, thảm xung quanh cũng ướt thành 1 mảng. Mưa béo tới nổi tấn công vào người đau rát. Sẽ lâu không có cơn mưa làm sao béo vậy đó. Đọc thêm truyện sắc ”Hướng Vãn, tối nay đợi anh, anh với chuyện ý muốn kể rõ có em.” Sáng nay, trước lúc ra khỏi cửa hắn đã nhắc có cô rất nhiều lời này. Cô lặng ngắt không đề cập gì. ”Quỳ trước thần thốt lời thề độc, ai bội nghịch đang chết trước......” Cô mặc niệm, nhị hàng nước mắt chảy xuống bên má. Hắn còn nhớ hay không, còn nhớ đã thử đề cập sẽ không còn chối bỏ lời thề? vang lừng trong lòng, người trong gia đình nam nhi của cô đã hết yêu cô nữa, thiếu đi giữ lời thề của họ... Toàn cục, toàn thể đã hết sự quan trọng nữa rồi. Tiếng chuông laptop vang lên phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, đã từng tiếng vang vọng khắp căn nhà. Chuyện gì đã đến ước ao tránh cũng ko được. Cô luân chuyển mọi người, lau đi nước mắt, hít 1 hơi thật sâu, cầm laptop nghe máy. Theo dõi tiếp truyện tại trang web gọi truyện trực tuyến miễn phí truyen24.com. Chúc độc giả truyện vui vẻ! Mời các bạn đón đọc Có Hợp Có Tan của tác giả Lâu Vũ Tình.
Chồng Khờ
Converter: Meoconlunar (TTV) Editor: Thư Kỳ Người ngoài nói bọn họ là không môn đăng hộ đối, hắn là một tiểu tử ngốc lại dám vọng tưởng đến một vị tiểu thư là nàng. Kết hôn là khổ nàng, mà hắn lại chiếm được tiện nghi khi cưới được một hiền tuệ kiều thê (người vợ xinh đẹp + thông minh+ hiền đức) Chỉ có nàng mới hiểu được, nam nhân này tuy không biết hoa ngôn xảo ngữ, chỉ có thể lấy hành động để biểu đạt. Nói muốn cưới vợ, lập tức đem toàn bộ tài sản tới cửa cầu hôn. Người ta nói hắn ngốc, phụ thân cũng khinh thường nhưng nàng lại kiên trì muốn gả. Chỉ vì nàng biết hắn không phải thật khờ, bất quá là không biết biểu đạt tình cảm của mình. Nhưng sau khi cưới nàng lại là “ngoan ngoãn phục tùng” , “Nương tử nói phải.” Nhìn như mơ hồ, kỳ thực đây là ý trời. Thâm tình của hắn đã sớm ẩn sâu trong đáy lòng, đời này chỉ cần nàng vui vẻ, hạnh phúc. Trượng phu mà nàng muốn bất quá cũng là thật tình đối đãi với nàng, toàn tâm toàn ý vì nàng. Ai nói nàng là thê đẹp phu khờ? Nàng là nhặt được một bảo vật vô giá, muốn đáp lại phần thâm tình này, bồi hắn một đời có đủ hay không……. ***   Nội dung truyện thì chỉ xoay quay bối cảnh ở một cái thôn Lưu Vân nhỏ, nhà họ Lục có 3 nữ nhi, nữ chính là đại tỷ Lục Tưởng Vân, kế là Lục Tưởng Y và Lục Tưởng Dung là em út. Cha của nam chính họ Chúc là người thật thà tốt bụng, có ơn với gia đình nữ chính, nhà nữ chính sau khi qua được đại nạn thì hứa sẽ gả 1 trong 3 đứa con gái cho con trai nhà họ Chúc, để khi lớn cho nam chính tự thích cô nào thì hỏi cưới. Nam chính A Phong (Chúc Xuân Phong) vốn lớn lên bình thường hoạt bát, nhưng năm lên mười thì gia đình gặp cướp, ngã xuống cầu cha mẹ nam chính mất, từ đó anh cũng phong bế tự kỷ vài tháng khi tỉnh lại thì khờ khạo ít nói. Sau đó anh có ám ảnh rất sợ đi qua cầu, mà trùng hợp đường qua nhà nữ chính là có cái cầu bắc ngang, anh chưa bao giờ dám qua. Người trong thôn đều ghẹo anh là người ngốc, nhưng nữ chính Tưởng Vân vì lớn hơn anh vài tháng tuổi tính tình có phần nghiêm trang già dặn hơn, anh thì khờ nên Tưởng Vân cũng chỉ xem như anh như là em mà đối đãi. Đến lúc lớn thì nhũ nương của nam chính muốn nhắc chuyện kết hôn thì 2 người em của Tưởng Vân đều không chịu, đứa nhỏ thì nhỏ quá chưa kết thân được, Tưởng Vân thấy mình lớn hơn nên cũng không có muốn, còn người hợp nhất là nhị muội Tưởng Y, mà chị này thích vinh hoa phú quý không muốn gả cho người ngốc nên muốn nhận sính lễ nhà khác tốt hơn. Sau thì A Phong đến xin cưới Tưởng Vân, chị cũng bất ngờ nhưng sau thấy anh chân thành, cũng vì bản thân suy nghĩ thấu đáo hơn biết nhìn xa nên cũng mũi lòng.Lúc này chị đã lầm lỡ một lần, thất thân với người khác, rồi tổn thương, nên cũng nói rõ với anh là chị không còn trong trắng mặc kệ anh có hiểu hay không. Thấy anh không để ý nên cũng đồng ý gả, mong sau này về chân thành đối đãi bù đắp cho anh. Cưới được nửa tháng thì chị có bầu hơn hai tháng, người ngoài tưởng 2 người vụn trộm nên cũng chỉ cười cười cho qua. Chị hổ thẹn muốn bỏ nhưng anh sống chết không cho, chị cũng nói con không phải của anh nhưng anh lại khăng khăng nói phải, hơn nữa còn hết mực cưng chiều. Sau này đứa nhỏ nó vô cùng quấn quít cha, nữ chính cũng yêu nam chính chứ không còn là chuộc lỗi hay thương cảm đồng tình nữ. Đến năm con bé 3 tuổi thì "tra nam" kia nó lại xuất hiện, muốn dẫn Tưởng Vân đi, sau khi biết thêm tin con bé là con của hắn thì hắn đòi dẫn 2 mẹ con đi luôn. Vô tình anh A Phong nghe thấy, hoảng sợ mang con bé đi trốn, lúc tìm được giải thích rõ ràng thì Tưởng Vân mới vỡ lẽ là A Phong tuy khờ nhưng cái gì cũng biết, chuyện năm đó đứa con không phải là của mình ảnh cũng nghe hiểu luôn, vậy mà ngần ấy năm vẫn yêu thương con. Đoạn mình đọc thấy cảm động nhất là đoạn nữ chính khuyên giải tên "tra nam" kia buông tha cho nữ chính và đứa con. "Ngươi sai lầm rồi, đó là do một tay A Phong dạy, từ bé, Tầm Nhi đã dính phụ thân nó, nó học nói chuyện, biết phải trái, đều là A Phong dạy, ngươi sẽ không biết, A Phong yêu nó bao nhiêu, ngươi chỉ nhìn thấy chuyện hắn kéo Tầm Nhi bỏ nhà đi, lại không phát hiện hắn thoát y bào bao đứa nhỏ lại cho nó không bị lạnh, làm bản thân bây giờ còn bị nhiễm phong hàn nằm ở trên giường, Tầm Nhi là mệnh hắn, ngươi hiểu không?" Hắn dựa vào cái gì mạc danh kỳ diệu xuất hiện, liền muốn đoạt bảo bối tâm can trong suốt ba năm của người ta? "Ngươi có biết, phụ mẫu hắn gặp phải đạo tặc cướp bóc, ngã xuống dưới cầu bỏ mình không? mười năm nay, hắn sợ hãi qua cầu , mỗi khi theo ta về nhà nương đẻ đểu phải đi đường vòng, ngay cả qua cầu cũng không dám, nhưng ngày ấy, hắn ôm con gái trốn một đêm ở dưới cầu, cơ trí như ngươi, đừng nói không đoán ra nguyên do trong đó." Về phần kết mọi người quan tâm thì nhanh tìm đọc, bảo đãm không phí đâu, dù sao chỉ 10 chương. P.s: Truyện này có lẽ không hợp với nhiều bạn ưa "sạch 100%" vì nữ chính đã thất thân trước, nhưng đối mình thì nó thực tế và cũng không quá đáng vì chị này rõ là bị gạt tình cũng khốn khổ vậy, chứ không phải là lăng nhăng, cũng thật tâm đối đãi anh nam chính không hề thấy anh khờ mà lười gạt cũng không để anh chịu thiệt thòi, vì vậy đáng được hạnh phúc. *** Giữa mùa hè oi bức nóng nực, mọi người cả ngày bận rộn, mặt trời thế như vẫn chậm chạp không chịu xuống núi. Lục Tưởng Vân vừa vào thôn, liền thả chậm cước bộ đi trên con đường nhỏ bên cạnh cánh đồng, gặp những người thân hữu thì chào hỏi, từng ngọn cây cọng cỏ sinh trưởng từ thuở nhỏ ở nơi này, mỗi một tán lá nàng đều quen thuộc, hơn nữa rất yêu thích. Về nhà, tâm cũng kiên định lại. Nàng đi đường vòng, xa xa nhìn thấy một mảnh vườn trái cây đã nuôi lớn ba tỷ muội nhà nàng, cách đó không xa là tấm biển được treo ở trên cao “Lục phủ”, chính là nhà nàng. Mắt nhìn trên cầu gỗ, có người đang ngồi phía trước, vừa không qua cầu lại không rời đi, ngồi xổm chỗ đó cũng không nhúc nhích. Nàng nhếch lên một nụ cười yếu ớt, tiến lên chào hỏi: “A Phong, làm sao vậy?” Nam nhân ngẩng đầu chính là bình tĩnh nhìn nàng, không nói lời nào. Lục Tưởng Vân thấy thế cũng không trách, từ trong gói đồ lấy ra một khối bánh hạnh nhân: “Này, cho ngươi.” Nam nhân cũng không chần chờ, tiếp lấy hướng miệng cắn một ngụm nhỏ, xác nhận là hương vị hắn thích, liền cắn miếng to một chút. Nam nhân vừa ăn, ánh mắt vừa ngắm một chỗ dưới cầu gỗ, Lục Tưởng Vân để ý liền hiểu rõ. Ngồi xổm xuống, gỡ cọng cỏ trên tóc hắn xuống: “Lại bị bọn nhỏ trêu chọc?” Toàn thôn cơ hồ không người nào không biết, đại nam nhân ngang tàng bảy thước lại không dám qua cầu, thậm chí là e ngại cầu dài, phảng phất như một quái thú lớn tùy thời đều có thể đem người nuốt vào bụng. Khi còn bé nghe phụ thân nói qua vài lần, ước chừng biết được nguyên do, những đứa nhỏ không hiểu chuyện lấy việc này chê cười hắn, thậm chí là đùa cợt hắn. Lục Tưởng Vân đặt gói đồ xuống, nhấc làn váy lên bước xuống sườn dốc, giúp hắn thu hồi dao và cung tiễn bị ném ở phía cuối cầu. Nơi này địa thế hơi cao, trong ngày hè nước ở dưới cầu hơn phân nửa là khô cạn, phải tới mùa mưa, lượng nước mới lớn hơn. Thu hồi xong những vật phẩm bị hắn ném dưới cầu, nàng phủi cỏ bụi bám trên váy: “Tốt lắm, trời cũng sắp tối rồi, ngươi cũng mau về nhà đi.” Mới nhấc gói đồ đứng dậy, thì cảm thấy váy bị nắm chặt, nam nhân kéo lấy vạt váy của nàng. “Làm sao vậy?” Nam nhân há miệng, lại nhếch lên. Nàng nhìn một chút bánh ngọt còn xót lại trên tay, cười: “Bánh hạnh nhân ăn ngon không?” Nam nhân nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Đây là điểm tâm nàng mang về thuộc loại ngon nhất, không ngọt ngấy lại có mùi mằn mặn của quả mơ. Vì thế nàng lại cho hắn một khối: “Tốt lắm, mau về nhà đi thôi!” Nàng hiểu lầm ý tứ của hắn….   Mời các bạn đón đọc Chồng Khờ của tác giả Lâu Vũ Tình.
Tôi Là Bảo Bối Của Ai
Nhân kiếp trước, quả đời sau. Nhân duyên đã lỡ có còn gặp lại? Ở lại cổ đại, đáp lại tình si của người? Trở về hiện đại, chăm sóc vết thương lòng của anh? Một lòng nếu hướng về cả hai người, Đã như vậy, ở lại cổ đại hay trở về hiện đại? Đi con đường nào? *** Ngồi trong phòng họp rộng lớn, tôi nhìn lên bệ diễn thuyết, chậm rãi tự nhủ, bình tĩnh nhìn anh ta, một nụ cười lạnh mê man đậu trên môi. Cả đời này, tôi đều phải vì người khác mà sống! Cả đời này, tôi đều phải sắm vai một con búp bê mặc cho người khác thao túng. Được cha mẹ nuôi nhận về, tôi vứt bỏ bản thân, khôn khéo, vâng lời, tám tuổi – một đứa bé mồ côi, chịu số phận một kẻ ăn nhờ ở đậu. Để có được tình yêu của anh Lăng, tôi tìm mọi cách, hết sức vì công ty, vẫn bị anh ta quẳng đi như chiếc giày. Là số phận của tôi? Không! Tôi không tin vào số phận! Anh ta và tôi yêu đương, sau lại tuyệt tình bỏ đi, anh ta trong ngày đính hôn của tôi và người khác hững hờ đối đáp, anh ta với chuyện tôi mất tích nửa năm hoàn toàn chẳng quan tâm. Anh ta đã sớm không còn là anh họ Lăng Lỵ coi tôi như châu như ngọc! Anh ta có thể tuyệt tình với tôi, tôi cũng có thể vô nghĩa với anh ta! Tôi sẽ khiến anh ta phải giao ra số cổ phần của công ty bị anh ta chiếm! Tôi không sai! Tôi chỉ muốn tìm lại một thứ thuộc về mình! Tuy câu nói hôm ấy của tôi, làm sắc mặt anh ta như đất. “Hội nghị cổ đông đến đây chấm dứt, cuối cùng, tôi có một chuyện muốn công bố.” Anh Lăng duy trì nụ cười tao nhã, nhìn một vòng quanh phòng họp, cuối cùng, nụ cười dừng lại trên mặt tôi, thành một nụ cười lạnh. Anh ta luôn tao nhã như vậy, lịch sự và mẫu mực, thật khó mà tin được tiếng tăm vang dội, lãnh khốc vô tình của anh ta ở thương trường, thậm chí, lừng danh ở cả hải ngoại. “Tôi sẽ chuyển nhượng 8% cổ phần của tôi ở công ty cho tiểu thư Bối Nhi.” Giọng nói bình tĩnh của anh ta dường như đã châm ngòi cho một quả bom, trong phút chốc, phòng họp bị bao vây trong những tiếng ồn ào không ngớt. Nụ cười lạnh lẽo trên môi tôi càng sâu, đám hồ li già này có ý gì đây, tôi chỉ lấy lại phần cổ phần của tôi, việc gì phải kinh ngạc? “Chủ tịch Lăng, xin hỏi khi nào anh định giao quyền kinh doanh?” Lời căn vặn đến từ cha của anh Lăng, dượng tôi. Nhiều năm qua, anh họ và người dượng quỷ kế đa đoan vì quyền kinh doanh trong công ty không ngừng đối phó lẫn nhau. Thật buồn cười! Anh Lăng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Lăng thị, khi anh họ giao ra cổ phần, dượng cũng chỉ có 25% cổ phần công ty, còn chưa đủ tư cách. Nhưng… “Sau cuộc họp lãnh đạo, luật sư riêng của tôi sẽ tới, tôi sẽ giao quyền kinh doanh.” Anh Lăng lạnh lùng, mặt không gợn sóng. Tại sao lại như vậy? Tôi chỉ lấy lại phần mình, cái đó và quyền kinh doanh có quan hệ gì? Trong phút chốc, chiếc mặt nạ khinh miệt trên mặt bị tháo bỏ, tôi không ngừng đưa ánh mắt bối rối và nghi ngờ nhìn về phía anh ta, đáp lại tôi là một nụ cười thản nhiên. “Cháu gái, không ngờ nó lại quyết định như vậy, lúc cháu mất tích, nó bỏ bê công việc, chỉ lo đi tìm cháu, bị ba nó thừa cơ chiếm phần cổ phần của cháu, không ngờ, hôm nay nó vẫn lấy cổ phần của nó đưa lại cho cháu, bây giớ nó chỉ còn 32% cổ phần, làm sao có thể giành quyền kinh doanh với cha nó có tới 33%!” Lời bác làm tôi như rơi xuống vực sâu. Anh họ, sao anh lại làm chuyện ngu ngốc đến thế? Vì sao, khi tôi trách anh bỏ mặc tôi sống chết, anh không bận tâm, khi tôi trách anh chiếm đoạt di sản cha mẹ để lại cho tôi, anh không một câu giải thích? Tôi nhất định phải hỏi cho rõ ràng! Đã quyết định cùng anh ân đoạn nghĩa tuyệt, tôi sẽ không bao giờ vì vài cử chỉ dịu dàng lơ đãng của anh ta mà trầm mê trong đó. Quên tình cảm, quên yêu đương, đó là quyết định trong khi tôi mất tích nửa năm. “Anh họ.” Tôi gọi anh Lăng, đang chuẩn bị ra khỏi phòng họp. Trong căn phòng rộng chỉ còn tôi và anh ta. “Tôi không cần phần cổ phần đó, khi luật sư còn chưa kịp làm thủ tục chuyển nhượng, dừng lại cả đi.” Cuối cùng, anh ta vẫn là mối uy hiếp của tôi, tôi không cho phép anh ta vì tôi mà lợi ích bị tổn hại. “Không được, không có số cổ phần đó, những ngày em ở nhà họ Trần không dễ dàng gì đâu.” Anh ta dứt khoát. Vào nhà họ Trần? Anh ta uổng công rồi. Anh ta cho rằng tôi còn có thể lại vì muốn khơi dậy sự ghen tuông của anh ta, tự ép bản thân chấp nhận vị hôn phu ngạo mạn nông cạn kia? Tôi định châm chọc anh ta, lại bị một vị khách không mời cắt ngang. “Lăng Lỵ! Mày muốn bức tao chết sao?” Bạn thân trước đây của anh ta, Sở Hoài. “Đáng đời mày!” Vẻ mặt anh Lăng luôn luôn tao nhã, bây giờ lại lộ ra vẻ tàn nhẫn tôi chưa từng thấy. “Mày làm tao phá sản! Trên thương trường, nhà họ Sở không còn đường sống mà về, đến khi nào thì mày mới chịu ngừng tay?” Sở Hoài dường như đã phát điên. Tôi hít một hơi khí lạnh, không thể ngờ anh Lăng tuyệt tình với Sở Hoài như vậy. “Trừ phi tao chết.” Lời nói lạnh lẽo như hàn băng đó không ngờ lại có thể thốt ra từ người luôn ôn hòa như anh Lăng! Anh ta luôn luôn như thế? Hay tôi thật sự không thể mang anh ta của bốn năm trước quay về? Một nòng súng đen ngòm chĩa về anh Lăng, người cầm khẩu súng là Sở Hoài. “Nổ súng đi! Tao đã sớm sống không bằng chết!” Anh Lăng cười lạnh, nhắm mắt, gương mặt kiên quyết. Một tiếng súng vang lên, trái tim tôi nghẹn cứng trong miệng. “Bối Bối!” Tiếng gào thê lương của anh Lăng như xé rách lớp không khí trong phòng. Ha ha….. Cuối cùng, tôi vẫn đẩy anh ta ra, thay anh ta nhận vết thương… Anh Lăng, ai nói anh sống không bằng chết? Kể từ bốn năm trước, từ thời khắc anh vứt bỏ tôi, kẻ sống không bằng chết là tôi. Sống có gì đáng sợ? Chết có gì đáng sợ? Yết hầu khô nóng, đau đớn như có ai đốt lửa trong đó. Tôi không chết? Rõ ràng viên đạn kia dường như đã xuyên sâu vào tim. “Cách cách?” Tiếng gọi kinh hoảng. Cách cách? Trong phòng bệnh còn bật ‘Hoàn Châu Cách cách’ sao? Làm ơn tắt đi, quê quá! “Cách cách, người tỉnh rồi?” Tôi cố gắng mở mắt, một cô gái nhỏ xinh đẹp mặc trang phục đời Thanh đứng trước giường của tôi. Dạo này bệnh viện đang có phong trào y tá không mặc đồng phục? Lại mặc quần áo nha hoàn? Quá khôi hài. Tôi cố gắng “Ha ha” cười hai tiếng, không cần biết sẽ doạ đến nha hoàn kia. “Cách cách, mọi chuyện thương lượng sau, xin người đừng tự sát nữa.” Nha hoàn đã run rẩn quỳ trên mặt đất. Tự sát? Anh Lăng nói thế? Thật ý tứ. Nhưng… Hình như hơi kỳ lạ. Khắp người tôi trừ yết hầu đau nhói, những chỗ khác hoàn toàn bình thường. Tôi nâng tay, tốt, hơi nhức, bèn sờ soạng vết thương bị súng bắn. Ông trời! Sao lại không có một chút đau đớn? Tôi đứng bật dậy, trong phút chốc giật nảy mình. Tôi lại mặc phục trang của tiểu thư đời Thanh, trên người không một vết thương. Sao lại thế này? Ngay cả phòng ở cũng quá cổ kính, không có một chút hơi thở của thời đại tôi sống. Còn nằm mơ sao? Không! Trong mơ không bao giờ chân thật như vậy. “Gương! Lấy gương cho tôi!” Tôi hét chói tai. Cô nha hoàn ù chạy tới vấp ngã, vội vàng đưa gương lại. Tôi gần như không thể tin vào mắt mình, đây không phải là mặt của tôi! Nét kiều diễm trong vẻ tuấn mỹ, xinh đẹp nhưng quật cường, đây là một gương mặt rất mỹ lệ! Nhưng không phải là mặt tôi! Không thể tin được, chiếc gương rơi khỏi tay, âm thanh rạn vỡ đập vào tai, đau nhói. Tôi làm sao vậy? Tôi chết… Chết không đáng sợ! Nhưng….. Sao tôi có thể ở trong thân xác một người khác?….. Lại ở đời Thanh…. “Cách cách…..” Nha hoàn càng sợ hãi. Mời các bạn đón đọc Tôi Là Bảo Bối Của Ai của tác giả Đản Đản 1113 .