Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Truyền Kỳ Phu Nhân

Thể loại: Hiện đại đô thị, Cơ giáp, Cường cường, Tiểu bao tử, Vị lai thì không, 1×1 Tình trạng bản gốc: Hoàn (375 chương) Editor: Lép (1-18), Thỏ Siu Nhơn (còn lại) Lại thêm một câu chuyện tình yêu giữa một nam nhân tài giỏi cùng với một nam nhân có phẩm chất không được tốt lắm. Dường như hai người có hoàn cảnh trái ngược nhau không chỉ vậy mà lặp trường lại trái người nhau hoàn toàn. Câu chuyện này cũng là một huyền thoại nhưng huyền thoại mang tính chất đặc biệt. Trên chiến trường thì y được xem như một anh hùng huyền thoại, bất khả chiến bại.  Vậy mà hắn lại là một  binh lính đào ngủ, được xem là cẩu hùng truyền kỳ. Đáng tiếc ông trời lại trêu chọc hai người. Một cái cẩu hùng, lại được ông mai bà nguyệt se duyên lại cùng với anh hùng kết thành một đôi phu phu. Từ nay về sau, bị đặt ở dưới thân cũng vô pháp trở mình không dậy nổi. Tất cả mọi người đều nói Anh hùng bản "Sắc" Nữ mã, hắn rốt cục cũng đã thấy được! (Một câu nói giới thiệu vắn tắt) Truyện kể về một Đại thiếu gia – Quân nhân thế gia bị người hãm hại trở thành đào binh, bị khai trừ quân tịch rồi bỏ tù, là người đương thời bị toàn bộ tinh cầu phỉ nhổ, mà lần thứ hai hùng khởi truyền kỳ cố sự. *** #review_đam_mỹ TRUYỀN KỲ PHU NHÂN Tiểu thụ là thanh niên tài giỏi đến từ danh gia vọng tộc của tương lai tinh tế, không ngờ trong lần đầu ra chiến trường thì bị vu oan là đào binh, nên bị phán tù 3 năm. Không ngờ sau 1 năm thì được thả ra, ẻm nhất quyết phải đòi lại công bằng cho bản thân. Trước đây ẻm yêu thanh niên khác, xong có bầu thì thanh niên kia đi hành tinh khác làm nghiên cứu khoa học, ẻm chưa biết làm thế nào thì phát hiện bạn thân của ẻm cũng có bầu, nhưng bạn trai cô này đã hi sinh trên chiến trường. Hai người quyết định cưới nhau để che giấu cho nhau - con trai ẻm thì sống nhưng con cô bạn thì chết - nên ẻm dạy cho con gọi bố mẹ hai bên như bình thường. Đến khi ẻm ra tù thì người yêu của bạn thân trở về, cô này muốn ly hôn để theo người kia, ẻm sảng khoái đồng ý, không ngờ ly hôn xong lại bị tiểu công lừa kết hôn với tiểu công. Tiểu công cũng là một thanh niên tài giỏi khác, từ nhỏ cố gắng tham gia quân ngũ, lập nhiều chiến công, có quen với tiểu thụ và yêu thầm tiểu thụ nhiều năm, đồng thời là cha của đứa con của tiểu thụ. Nghe tin tiểu thụ vào tù thì dùng công huân của bản thân để đổi lấy tiểu thụ được ra tù trước thời hạn, rồi lừa tiểu thụ đăng ký kết hôn. Hai người thêm một đứa con thiên tài về sống cùng nhau rồi dần có tình cảm với nhau. Tiểu thụ muốn làm lính trở lại, nên ẻm nghe ngóng thông tin, đi vào đấu trường cơ giáp làm lính, hi vọng quay lại quân ngũ. Nhưng rồi ẻm biết thêm được nhiều điều bí ẩn về quân đội, thân thế của ẻm, khả năng điều khiển của ẻm, quá khứ khi ẻm bị người yêu cũ bỏ rơi, ... Thân thế của tiểu công cũng được bộc lộ. Hai người cố gắng lập chiến công, nghĩ kế chống trùng tộc xâm lược, ngăn cản kẻ thù bắt cóc con trai làm thí nghiệm, tìm kiếm những binh sĩ vu oan cho tiểu thụ trước đó. Dần dần tiểu thụ và tiểu công thăng chức nhanh chóng trong quân đội, tìm thêm được những bí mất khác về hệ thống gien và huyết thống của cả hai: thụ là con của người bình thường và thú nhân giống cái, công là hậu duệ của người được cấy gien thú nhân vào người. Nói chung tóm tắt như này thì không hay cho lắm, mọi người nên đọc bộ này, tuy hơi dài tí (gần 400 chương) nhưng nói về tương lai tinh tế thì bộ này rất là hay và logic, nhất là mấy phần mô tả đánh nhau trong tinh tế ý. Tình cảm cũng ok, cp thì nhiều. Đứa con của hai nhân vật chính cute cực ý/. *** Vũ trụ năm 3315 Ở nhà tù Hắc Sắc yên tĩnh, trên hành lang vang lên tiếng bước chân trầm ổn, khiến cho phạm nhân ở trong nhà giam sôi nổi dựng thẳng hai tai nhạy bén lên. Bỗng nhiên, tiếng bước chân dừng lại, tiếp theo là tiếng leng keng cùng tiếng quát hữu lực: "Mai Truyền Kỳ, ra tù!" Chỉ một thoáng, hành lang hai bên nhà tù giống như là nổ tung, sôi trào một mảnh, có phạm nhân kích động đi đến cửa phòng giam, nhìn nam tử mặc quần áo tù màu đen đang từ phòng giam 007 đi ra, rống to nói: "Mai Truyền Kỳ, ngươi không phải bị phán thời hạn ba năm thi hành án sao? Như thế nào một năm liền ra tù?" "Mai Truyền Kỳ, sau khi ra tù, ngươi nếu dám quên lão tử, chờ lão tử sau khi ra tù, sẽ đem ngươi đánh đến răng rơi đầy đất!" "Mai Truyền Kỳ, lần sau ngươi còn dám làm đào binh, lão tử cũng sẽ không buông tha ngươi nữa!" "Mai Truyền Kỳ, ngươi về sau nếu dám không tới thăm chúng ta, chúng ta sẽ phái người tìm ngươi gây phiền phức!" "Mai Truyền Kỳ......" Trong phòng giam tuy rằng thanh âm phạm nhân thô bạo, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một tia cao hứng cùng không nỡ. Mai Truyền Kỳ cười nhìn phạm nhân hai bên nhà tù, phất tay hô: "Các huynh đệ, lão tử ra tù liền cơm ngon rượu say, nếu như quên tới thăm các ngươi, các ngươi có thể phái người đến thành A, khu Thiên Hà đường Cổ Tây, tới khu biệt thự Ngô Đồng tìm biệt thự số 75 mà gây phiền phức!" Lập tức, chúng phạm nhân từ kích động biến thành phẫn nộ! "Ta thao! Ngươi cái tên tiểu tử thúi thật đáng ghét!" "Hắn nghĩ chúng ta kẻ ngu ngốc!" "Đừng cho là chúng ta không ra tù giam, mà không biết ngươi nói địa chỉ kia là biệt thự của tù trưởng đi!" Trong tù giam náo nhiệt một mảnh, thế nhưng hai gã cai ngục đi ở phía sau Mai Truyền Kỳ mặt vô biểu tình, trong lòng lại thập phần buồn bực! Hiện nay toàn bộ tinh cầu có ai không biết Mai Truyền Kỳ khi đang trong Trùng tộc đại chiến, đột nhiên lại rời khỏi đội ngũ chạy trốn lại bị người ta bắt được, bởi vậy bị toà án quân sự tối cao thẩm phán, phán quyết thời hạn ba năm tù, cũng bị áp giải đến nhà tù Hắc Sắc. Nhà tù Hắc Sắc là dùng để giam giữ những tội phạm hung ác nhất tinh cầu, bên trong không phải những đạo tặc đánh cướp phi thuyền hằng năm, thì cũng chính là những phần tử khủng bố đối đầu với chính phủ tinh cầu. Phạm nhân ở Hắc Sắc, nếu không có một chút bản lĩnh, cho dù là thời hạn thi hành án đã hết, cũng vô pháp bình yên vô sự rời khỏi nơi này. Mai Truyền Kỳ sẽ bị đưa đến nhà tù Hắc Sắc, chính là vì để đám tội phạm hung ác hảo hảo trừng trị cái tên đào binh này. Theo lý thuyết, bị mọi người phỉ nhổ là tên đào binh nhát gan thì sẽ bị nhóm tội phạm hung ác xem thường, hoặc là bị đánh đến chết, chính là hắn không chỉ không bị trừng phạt, ngược lại ở nhà tù Hắc Sắc hô mưa gọi gió, lại được hoan nghênh, còn cùng mỗi ác phạm xưng huynh gọi đệ, so với ở tù giam khác còn tiêu dao sung sướng hơn. Thấy trước mắt một màn này mà nói, rõ ràng chỉ là ra tù, lại giống như vui vẻ hạnh phúc mà tiễn biệt! Mai Truyền Kỳ chào tạm biệt các bạn tù trong tù giam, đi vào phòng thay đồ, kỳ quái hỏi một câu: "Hai vị trưởng quan, tôi không phải ba năm thi hình án sao? Thế nào một năm liền có thể ra tù?" Hai gã tù giam quan không có trả lời, chỉ khinh thường mà liếc hắn một cái. Mai Truyền Kỳ nhướng nhướng mày, tuy rằng tò mò, nhưng cũng không có hỏi nhiều, cởi quần áo tù màu đen, thay một bộ quần áo một năm trước khi tiến vào nhà giam, đi ra cổng lớn của nhà tù Hắc Sắc, hướng bãi đỗ của xe huyền phù mà đi đến. Ai ngờ, hắn mới vừa đi gần đuôi xe, liền nghe "oanh" một tiếng, giây tiếp theo xe huyền phù bay ra ngoài cách đó 20m Lúc đó cửa sổ hai bên xe vươn ra hơn mười cánh tay, động tác phi thường đồng nhất mà hướng Mai Truyền Kỳ giơ ngón giữa, ngay sau đó tiếng cười trào phúng ầm ĩ từ trong xe phát ra. Mai Truyền Kỳ ngơ ngác mà đứng tại chỗ, nhìn xe huyền phù càng ngày càng xa, lấy lại tinh thần, vừa buồn cười vừa tức giận mà "thao" một tiếng Hắn có ngốc cũng nhìn ra được, chiếc xe huyền phù này là cố ý bỏ rơi hắn. Khiến cho người cảm buồn bực chính là đặc biệt chiếc xe huyền phù này, chỉ có khi phạm nhân ra tù hoặc là khi các cai ngục nghỉ phép mới có thể xuất hiện ở trước cửa nhà tù Hắc Sắc thôi. Nói cách khác, bỏ lỡ này một chuyến xe, liền có khả năng phải đợi vài ngày mới có thể chờ chiếc xe huyền phù thứ hai đến để đón người. Nếu bỏ qua này chiếc xe này, cai ngục còn có thể ở trong tù giam chờ xe khác, nhưng nếu là phạm nhân thì chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh mà ở cửa đợi. Mai Truyền Kỳ bực mình mà nhìn bốn phía, nghĩ thầm còn có biện pháp khác rời khỏi nơi này không. Đúng lúc này, xe huyền phù kia đã chạy xa thế mà lại quay trở lại cửa nhà tù Hắc Sắc ..... Mời các bạn mượn đọc sách Truyền Kỳ Phu Nhân của tác giả Kim Nguyên Bảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quỷ Tế
Lễ tế quỷ linh ẩn giấu dưới đáy biển sâu Chẳng qua chỉ bởi nhân tâm lan tràn quỷ kế mà ra. *** Đêm mưa như trút nước. Đây là một thôn trang nhỏ cạnh bờ biển, có đông đúc mấy cũng chỉ hơn 10 hộ gia đình, một khi đụng phải một buổi tối thủy triều dâng cùng mưa to xối xả này, mọi nhà lại càng đóng chặt cửa sổ. Ông Táo làng ở cửa thôn dưới cơn cuồng phong bạo vũ xâm nhập sớm đã bị đánh đến ngã trái ngã phải, mặt không chút thay đổi ngã nghiêng trên mặt đất, làm cho thôn vốn đã không hưng thịnh này càng tăng thêm phần cô quạnh. Trên thuyền chài cạnh biển, lưới đánh cá sợi đay rách mướp vung vẫy trong gió, thân lưới vốn đã không đầy đủ lắm bị mưa to vùi dập đến tả tơi, vài sợi chỉ đay bị hất che trên boong thuyền lem luốc, phảng phất như đang cười nhạo sự lạnh lùng của ông Táo làng. Có cụ già muốn ra ngoài nângông Táo làngdậy, ai ngờ vừa mở cửa chợt nghe được trong gió truyền đến trận trận gào khóc thảm thiết, trên con đường đất trong thôn đồ bằng tre cỏ mây trộn lẫn với lông gà hạt thóc bay loạn đầy trời, hơi chút không chú ý sẽ bị đập trúng. Thôn nho nhỏ tựa như mắc tội bị trời giáng cơn thịnh nộ vậy, trong khoảnh khắc âm tà đầy trời. Mời các bạn đón đọc Quỷ Tế của tác giả Hoàng Thành U Hỏa.
Cổ Thuật Phong Quỷ
Từ xưa đã có ba phái quỷ phong đó là ngự thú, cản thi, thầy phong thủy, thợ cản thi, người ngự thú, phái nào cũng có những năng lực khác nhau, họ đều là những người dẫn đầu trong nghề trộm mộ này. Thầy phong thủy là người chuyên dùng dị thuật đuổi quỷ trấn tà, bọn họ thời kính quỷ thần, tâm trí cơ linh, nhưng đã thoái ẩn hậu thế bấy lâu. Ngự thú là người thích huấn luyện mộ thú tương tự mèo đen, có câu chó hiểu tính người mèo hiểu tính quỷ, đó chính là lý do vì sao họ dùng mèo. Thợ cản thi họ chưa bao giờ để người khác nhìn thấy mình, bọn họ thường xuyên cản thi ngày đi ngàn dặm, chính là người thần bí nhất. Còn tôi chính là một người sinh viên bình thường, sau khi tiếp nhận thuật phong quỷ, cơ duyên xảo hợp mà kết bạn với một nhóm trộm mộ quái tài, cũng liên lụy đến sự kiện thần bí quỷ dị 70 năm trước. Nhân vật chính: Sở Dương, Đao Phong. Vai phụ: rất nhiều. Biên tập Tấn Giang đánh giá: Sở Dương vốn là một sinh viên tốt nghiệp đại học ăn không ngồi rồi, sau khi kế thừa thuật phong quỷ, có chút năng lực đối phó thánh vật thần quái. Ngày nào đó, trẻ con trong thôn chạy tới núi hoang khủng bố âm u không về, phụ huynh của đứa trẻ đến Sở gia cầu trợ, Sở Dương bị cha đá đi hỗ trợ. Trong khoảng thời gian đó, cậu không may bị mộ thú của trộm mộ cắn bị thương trúng độc, vì vậy bị bắt đi theo Đao Phong bắt đầu hành trình trộm mộ, mục đích chuyến này của họ đều có liên quan mật thiết đến sự kiện quỷ dị thần bí 70 năm trước...... Văn chương tràn ngập hơi thở thần quái, lời mở đầu giới thiệu tình tiết của thuật phong quỷ làm cho người ta cảm thấy hơi ớn lạnh, nhưng tác giả dùng ngôn ngữ khôi hài dí dỏm cho nhân vật chính hòa tan sắc thái khủng bố, làm cho người ta cũng có thể cười thoải mái. Tình tiết trộm mộ về sau càng hồi hộp đan xen, 70 năm trước tới cùng đã xảy ra chuyện. *** Tôi giơ đèn pin, khom lưng đi trên dốc Hoang Tước sau núi, hiện giờ đang là nửa đêm canh ba, bầu trời tối đen như mực ngay cả một ngôi sao cũng không có, trăng khuyết mờ mịt giấu trong mây, một chút ánh sáng cũng keo kiệt không chịu cho. Chung quanh gió lạnh từng trận, hoang vu yên tĩnh khiến cho lòng người ớn lạnh, tôi khép chặt quần áo, thầm nghĩ mau chóng đối phó việc này cho xong, về nhà lên mạng chơi game. “Tiểu Sở à, Tiểu Sở!” Chú Ngô cùng theo tôi đến đây rụt cổ đi phía sau tôi, trong miệng không ngừng kêu to, trên tay cứ mãi chọt sau lưng tôi. “Sùy.” Tôi không nhịn được trở tay vẫy ông ấy ra, lại bị ông ấy đưa tay chọt tới, thế nhưng tôi hiện giờ tập trung tinh thần cao độ, toàn bộ tâm tư đều đặt phía trước, căn bản không rảnh quay đầu lại nhìn ông ấy. “Chết tiệt! Tôi nói cho chú biết đừng chọt tôi nữa, còn chọt nữa tôi chọt thủng mắt chú đó.” Rốt cuộc bị ông ấy chọt đến trong lòng nổi lửa, tôi cau mày ngừng bước, con mắt tiếp tục nhìn bốn phía, sợ bỏ sót tí ti điểm khả nghi gì đó: “Chuyện gì, nói mau, nơi này không yên ổn đâu, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, không có thời gian chậm trễ nữa.” “Đó, đó là cái gì.” Chú Ngô dừng một chút, trong giọng nói lộ ra một tia run rẩy kỳ quái: “Tiểu Sở à, con làm ơn quay đầu lại xem liếc mắt xem giùm chú, sao chú cảm thấy phía sau có cái gì đó đang đi theo mình.” Cái gì ăn no rững mỡ không có chuyện gì làm đi theo dõi ông già bê như ông chứ? Trong lòng tôi khinh thường âm thầm phun ói, mặt ngoài lại bộ dáng lạnh lùng quay đầu lại: “Chỗ nào đâu, sao tôi không thấy.......” Còn chưa nói xong, cả người tôi đã cứng đờ tại chỗ, nào ngờ đâu sau lưng ông già Ngô thật sự có thứ gì đó, hơn nữa thứ kia xuất hiện vào loại thời điểm này, tuyệt đối có thể dọa người bình thường tè ra quần. Ông nội đã sớm nói với tôi, làm người phải để lại ba đường sống, hôm nay tôi xem như đã chân chính hiểu được đạo lý của câu này, sớm biết thế đánh chết tôi cũng không xem thường ông già bê này, ông bác này, con mẹ nó ông ấy thật là có bản lãnh có thể vẫy gọi được món hàng này tới đây.   Mời các bạn đón đọc Cổ Thuật Phong Quỷ của tác giả Hoàng Thành U Hỏa.
Trùng Sinh Sủng Hậu
Có một tình yêu, tuyệt vọng đến mức chỉ có thể kết thúc bằng chính sinh mệnh của bản thân mình.  Kiếp trước, Khương Huệ từng được sống trong một gia đình yêu thương và ấm áp. Nhưng rồi tai họa kéo đến khiến cả nhà nàng bị khép vào tội phản nghịch. Sau một đêm, nhà tan cửa nát, máu đỏ nhuộm trời, chỉ còn nàng cùng tiểu muội chạy trốn nhờ người giúp đỡ. Nào ngờ, giữa đường tiểu muội mất tích, nàng bị đem bán cho Tào cô cô. Cuộc đời nàng cứ thế trở thành món hàng trên tay kẻ khác. Lần đầu tiên, nàng gặp Hành Dương Vương - Mục Nhung, hắn đã đem nàng trên tay Tào cô cô về phủ với thân phận nô tỳ. Nàng khi ấy có chăng cũng chỉ là một cô gái hắn vừa mắt để hoan lạc thân xác mà thôi. Nàng cũng không dám hy vọng xa vời, hắn sẽ dành tình cảm cho mình và nâng nàng lên địa vị cao hơn. Nàng chỉ từng bước cẩn thận và tỉ mỉ lại gần bên hắn, dốc sức lấy lòng hắn. Bởi vì, chỉ có thân phận và quyền lực của hắn mới có thể tìm thấy tiểu muội bé nhỏ của nàng. Bảo Nhi, nhất định rất khổ sở ngoài kia và đang đợi nàng đến cứu…   Chờ đợi lâu như vậy, tin tưởng lâu như vậy, hết lòng vì hắn như vậy… Cuối cùng, cũng chỉ đổi lấy sự phớt lờ đầy lạnh nhạt khi nàng dò hỏi tin tức về tiểu muội từ hắn. Rõ ràng, hắn đã hứa với nàng sẽ giúp nàng mà. Rõ ràng, đến cả trái tim của mình nàng cũng cam tâm tình nguyện giao cho hắn. Vậy mà, hắn lại tàn nhẫn và lạnh lùng đến mức từng bước, từng bước hủy diệt tình yêu và niềm tin của nàng. Giây phút khi nàng bỏ trốn khỏi hắn để đi tìm tiểu muội, nàng đã biết trước kết quả bi kịch của mình, chỉ không ngờ rằng hắn lại đến nhanh như vậy. Khoảnh khắc đối diện nhau ấy, nàng có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn, nhưng nàng không sợ. Nàng cần tìm tiểu muội của mình, nàng cần rời xa nơi này, nàng không muốn một cuộc sống như vậy. Thứ nàng muốn, hắn vĩnh viễn không thể cho. Vậy thì hà cớ gì còn không buông tha cho nàng… Những tưởng đã có thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn, lại không ngờ rằng nàng bị người tin tưởng bên cạnh hãm hại. Cứ thế, nàng ngã xuống nền tuyết trắng xóa đầy lạnh giá, máu phun ra khắp nơi, tanh tưởi ấm nóng… Trong khoảnh khắc âm dương chia lìa ấy, nàng nghe như có tiếng người gọi tên nàng trong bi thương và đau đớn, gọi tên nàng bằng cả những âm thanh xé lòng, tan vỡ của trái tim…… Là ai? Là ai? Nàng chẳng thể biết nữa rồi… …. Kiếp này, nàng được trùng sinh quay lại lúc còn thơ bé. Nếu đã biết trước những bi kịch sắp sửa xảy ra sao có thể để chúng lặp lại kia chứ. Nàng không muốn phải tận mắt nhìn thấy những người mình yêu thương bị hành hình vì hàm oan tội phản nghịch, nàng lần nữa đánh mất tiểu muội bé nhỏ và phải làm một nô tỳ thấp kém cho người ta chà đạp vui đùa thân xác. Nàng chỉ muốn một cuộc sống an yên bên gia đình mà thôi. Mọi chuyện trong kiếp này, nàng nhất định phải thay đổi, để phá vỡ vận mệnh diệt vong đầy đau thương ấy. Nhưng, nàng không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Mục Nhung - người mà nàng rất không-muốn-thấy nhất. Bởi vì, nhìn thấy hắn nàng sẽ nhớ đến những bất hạnh trong kiếp trước, nàng sẽ nhớ đến đoạn tình cảm đau thương của mình, sẽ không ngừng run sợ cho sự tàn nhẫn lạnh lùng và độc ác của hắn… Vậy nên, nàng muốn lẫn tránh và chạy trốn hắn…… Lần đầu tiên gặp Khương Huệ, Mục Nhung liền cảm thấy tiểu cô nương này rất xinh đẹp đáng yêu. Nhưng gặp đến lần 2 lần 3 thì chàng liền phát hiện ra vấn đề, một thanh niên anh tuấn xuất sắc như chàng vậy mà bị người ta “khinh bỉ, chán ghét” ????????. Tiểu cô nương này đối xử với ai cũng tốt, nhưng với chàng thì y như rằng chàng thiếu nợ nàng ta vậy. Nên chàng cảm thấy oan uổng và tò mò hết sức. Rốt cuộc, mình đã làm sai điều gì kia chứ… Thế nên, xem cách nàng đối xử với Mục Nhung mà chỉ còn biết ôm bụng cười thôi mn ạ. Ca ca mình mượn ô người ta che mưa về, bảo nàng đem ít bánh qua biếu cho người ta để tỏ lòng biết ơn ý, thế mà nàng dùng dằng không đi, đến khi đi lại dùng dằng không muốn đưa bánh. Nàng còn nghĩ bánh ngon thế, ca ca mình chưa ăn, đưa tên này làm gì cho phí, khiến Mục Nhung đứng đối diện thấy mà dở khóc dở cười luôn. Rồi người ta cứu nàng muốn đưa nàng về nhà, nàng đi sau lưng người ta chưa nói cám ơn thì thôi còn tức giận đá cục đá suýt văng trúng người ta nữa. Đoạn đó Mục Nhung đột nhiên quay người lại khiến Khương Huệ hết hồn luôn. Ha ha. Chàng mà biết chắc giận muốn xì khói ???????? Ngẫm lại thì thấy Mục Nhung cũng đáng thương lắm, rõ ràng kiếp trước chàng làm sai nhưng kiếp này chưa làm gì cũng bị người ta ghét rồi thì cũng hơi tội thật. Ban đầu chàng vì sự tùy hứng tò mò đối với Khương Huệ mà để ý trêu chọc nhưng sau dần lại chuyển thành những quan tâm lo lắng muốn bảo vệ nàng đầy thật tâm. Đặc biệt, khi biết về câu chuyện bi thương nàng kể trong giấc mơ đó khiến tim chàng thắt lại. Hóa ra, nàng sợ mọi thứ sẽ giống bi kịch trong mơ, nhà tan cửa nát, âm dương ly biệt và chàng cũng là người đem đến thương tổn càng sâu cho nàng. Vậy thì, chàng sẽ cho nàng biết giấc mơ cùng hiện tại khác nhau như thế nào. Người mà Mục Nhung đã chọn lựa thì nhất định sẽ yêu thương bảo vệ trọn đời trọn kiếp. Nhưng mà công cuộc rước “thê tử” về nhà của chàng có dễ dàng chút nào đâu á. Đường còn dài và gian nan quá đi, chưa kể chàng còn lo sợ viên ngọc mình nâng niu giữ gìn bên cạnh muốn chết mà nửa đường nhảy ra tên nào tạt ngang muốn cướp nữa thì toi :v :v Thế nên, chàng quyết định dùng hết mọi khả năng quyền lực để rước nàng về nhà mà yêu thương rồi sinh bánh bao nhỏ càng nhanh càng tốt. Hại Khương Huệ lúc biết về những tình cảm của Mục Nhung thì cảm thấy thế giới này đảo điên rồi. Kiếp trước, nàng toàn tâm toàn ý cho hắn, hắn lại vô tình không tiếp nhận mà chỉ xem nàng như nô tỳ để hoan lạc. Kiếp này, nàng vô tâm hững hờ, hắn lại bất chấp tất cả, thậm chí dọn sẵn đường để đưa nàng lên vị trí Vương phi cao quý, độc sủng mình nàng. Điều gì đang xảy ra đây? Thật ra, có một điều nàng chưa biết, cả hai kiếp của Mục Nhung đều yêu một mình nàng mà thôi. Chỉ có điều, kiếp trước hắn không biết trân trọng nên để mất nàng rồi mới hối hận, đau đớn, giày vò đến cuối đời. Kiếp này, hắn may mắn khi nhận ra tình cảm của mình từ sớm và yêu thương sủng ái nàng hơn mọi thứ trên đời này. Vẫn nhớ, câu hắn nói khi mất nàng ở kiếp trước rằng: “Khi có nàng, mới là toàn vẹn. Không có nàng, luôn là tàn khuyết” (*) Cuối cùng, sau bao nhiêu khó khăn, Mục Nhung cũng đã đem được tân nương về nhà, bây giờ là lúc bản tính thê nô trung khuyển được bắt đầu phát huy nè mn. Thấy thê tử làm túi thơm cho tiểu muội, rõ ràng là ghen tỵ muốn chết lại không muốn mất mặt khi muốn nên giả vờ giả vịt bóng gió. Tiểu muội Bảo Nhi của nàng còn nghịch ngợm không biết sống chết vạch trần chàng là thèm đến con mắt muốn rớt ra ngoài :v :v Thấy thê tử về nhà ngoại ngủ ấy, nửa đêm nửa hôm cũng trèo tường mở cửa ôm về mới ghê :v :v  Mà trong truyện còn có sự xuất hiện của một nữ phụ tên Vệ Linh Lan nữa, nàng ta cũng được trùng sinh quay lại nên giở đủ trò phá hoại tình cảm của Khương Huệ cùng Mục Nhung. Đáng tiếc, đến một cái liếc mắt Mục Nhung cũng không thèm để ý nàng ta. Kiếp trước bị Mục Nhung thiết kế chết để trả thù cho Khương Huệ mà không biết. Kiếp này lại dùng đủ mọi thủ đoạn, kể cả khổ nhục kế chắn thương đỡ tên nữa cơ. Xui xẻo là thanh niên Mục Nhung cũng định ôm về cho thái y trị thương thì giữa đường thấy Khương Huệ nhảy ra, vẻ mặt tức giận liền rất thê nô mà ném ngay nàng ta cho người khác. Còn nhớ đến câu nói của thê tử rằng: “Vệ Linh Lan là kẻ thù của nàng’’ liền rất hối hận không ném sớm hơn muốn chết :v :v  Vì vậy, nếu bạn thích một câu chuyện có kiếp trước kiếp này để sửa lại vận mệnh và bắt đầu nhân duyên tốt đẹp thì hãy nhảy hố nhé. Truyện được gắn mác siêu #sủng siêu #sạch và #sắc nhẹ đấy ạ, đọc mà muốn xỉu vì cái độ thê nô cute hạt me của Mục Nhung quá à. Tuy ở kiếp trước có sai lầm và vô tình khiến nữ chính chết đi thì cũng đã sống phần đời còn lại trong ân hận đau đớn rồi. Còn kiếp này thì mn yên tâm nha, rất rất rất yêu thương sủng ái nữ chính đó ạ. Có thể tóm gọn tình cảm của chàng trong mấy chữ sau: “Thiên hạ chỉ yêu duy nhất mình nàng’’ ^^ ____________________ (*): Trích dẫn từ truyện được mình tự edit lại cho phù hợp Rv #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tháng ba mới qua không lâu, trong vườn hoa kim phượng lần lượt nở rộ. Hương thơm nhàn nhạt bay trong gió, mang đến hương vị đầu hạ. Khương Huệ ngồi trước gương trang điểm, bỗng nhớ tới năm năm trước Tào cô cô đã nói: “Hôm nay ngươi ở chỗ này của ta, ngày thường cho dù có tốt, cũng chỉ là một trò vui, đừng tưởng rằng mình còn là tiểu cô nương thuần khiết. Vào tới chỗ này, học không tốt, thì ngươi chỉ có con đường chết. Không tin cứ thử xem, đem ngươi tống vào nhà người khác, xem có chủ mẫu nào có thể tha cho ngươi?” “Ta cho ngươi ăn cho ngươi mặc, dạy ngươi bản lĩnh, thêm chút thông minh, sau này dụ dỗ được nam nhân, sẽ không thiếu vinh hoa phú quý, ngươi thấy thế nào. Chờ đi, ta sẽ cho tìm cho ngươi một quý nhân.” Lúc đó Tào cô cô nói chuyện đến nước miếng văng tung tóe, một lòng muốn bán nàng với một cái giá cao, kết quả thì sao, nàng trào phúng cười, quý nhân một văn tiền cũng không bỏ ra, chỉ liếc mắt nhìn, Tào cô cô đã đem nàng dâng đi, đến vốn gốc cũng không lấy lại được. Ngày đó lúc tiễn nàng ra cửa, bà ta hận không thể lăn lộn trên mặt đất, dọc đường lẩm bẩm dặn nàng nhớ kỹ phần ân tình này. Nhưng giữa các nàng, làm gì có ân tình chứ? Nếu không phải do Tào đại cô, nàng cũng sẽ không rơi vào thân phận ti tiện như vậy! Vì vậy năm ngoái Tào cô cô đến trước mặt cầu xin, nàng cũng không chút để ý tới, nghe nói cuối cùng Tào gia gặp đại nạn, nàng nghĩ thầm, rốt cuộc cũng đã thanh toán xong. Khương Huệ rũ mắt xuống, duỗi tay chỉ một cây trâm ngọc bích, bỏ Quế Chi cài vào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tào cô cô một lời thành sấm, nàng thật sự gặp phải một chủ mẫu tương lai không thể dung nàng, nhưng cho dù không có Vệ Linh Lan, nàng cũng phải đi. Làm cả đời nô tỳ thì còn có ý nghĩa gì? Khương Huệ nhìn vào trong gương, cong miệng cười. Lông mi nàng đen nhánh cong dài, sóng mắt như nước, cho dù không chút son phấn, vẫn cực kỳ quyến rũ, trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp như một tác phẩm điêu khắc. Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Sủng Hậu của tác giả Cửu Lam.
Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu
Văn án:   Giấc mơ từ tấm bé của Tô An Ninh là trở thành một ca sĩ.   Nhưng ba cô lại muốn bồi dưỡng cô thành diễn viên.   Đại học năm ba, cô giấu người trong nhà, đăng kí dự thi ca sĩ tranh tài của Tinh Quang, gặp phải Cố Thời Cảnh – kẻ mà mọi người hay đồn là lãnh ngạo* tuyệt trần.   Nhưng mà lời đồn là ứ tin được.   Cố Thời Cảnh không hề lãnh ngạo, nói mấy câu tâm tình ngọt ngào tới mấy phút khiến người ta xấu hổ, tim đập thình thịch.   Sau khi cô gặp được anh, nếm thử một chút thôi mà răng đã đau lắm rồi, ngọt tới đau răng.   Cố Thời Cảnh: “Sao thế?”   Tô An Ninh bụm mặt, vẻ mặt đầy ai oán: “Đau răng.”   Cố Thời Cảnh: “Cho anh hôn một cái là hết đau ngay đó.”   Tô An Ninh: …   Đã nói là cao lãnh cơ mà?   ----   Cuộc đời tìm được một người yêu mình và ủng hộ mình thực hiện mơ ước thì người đó thật sự đáng trân trọng. May mắn Tô An Ninh đời này đã gặp được Cố Thời Cảnh.   Tô An Ninh xuất thân là diễn viên nhí, có người bố là đạo diễn nổi tiếng, ông đã định hướng từ sớm cho cô đi theo nghiệp diễn. Nhưng Tô An Ninh với đam mê ca hát từ nhỏ, dùng hết cách chống đối để theo học ngành thanh nhạc, ước mơ được đứng trên sân khấu với tư cách ca sĩ, hòa mình vào tiếng hát điệu đàn.   Từ một cuộc đụng độ “tốn kém” ở sân bay, Tô An Ninh lần đầu được gặp Ca vương lạnh lùng bí ẩn Cố Thời Cảnh. Hai người kéo nhầm hành lý của nhau, từ tình cờ gặp thành có dịp dây dưa lâu ngày.   Cố Thời Cảnh là ca sĩ thuộc cấp đỉnh đỉnh của đỉnh, anh đã dần lui về sau, điều hành tiếp quản công ty truyền thông, cho nên fan của anh mong đợi không phải là anh chụp ảnh selfie hay phát phúc lợi mà chính là “Cố thần tái xuất”.   Cố Thời Cảnh có tính cách rất xa lánh thế gian, ít nói, cứng nhắc, hành động quyết đoán và khá khó gần - có lẽ chính là thuộc tính chung của nam thần.   Chắc do duyên trời tác hợp nên hai nhân vật chính của chúng ta gặp nhau tương đối nhiều, Tô An Ninh ốm, Cố Thời Cảnh xuất hiện, Tô An Ninh gặp nguy, gọi nhầm Cố Thời Cảnh xuất hiện, Tô An Ninh đi thi ca hát, lại gặp Cố Thời Cảnh là chủ công ty - đã như vậy thì có né cũng không né được tình yêu này đâu.   Tình cảm cũng từ đó đơm hoa mà không ai hay biết lý do, cũng không biết thích người kia từ khi nào. Để đến khi Cố Thời Cảnh hỏi Tô An Ninh “Tôi theo đuổi em mà em không biết hay sao?” thì mọi ân cần ấm áp của Cố Thời Cảnh mới được lý giải. Anh yêu cũng bất ngờ quá đó Cố đại thần!!!   Truyện miêu tả quá trình Tô An Ninh tham gia cuộc thi tuyển chọn ca hát lớn, một bước rũ mình chuyển từ hình tượng diễn viên nhí sang con đường ca sĩ.   Bằng bản lĩnh của mình, Tô An Ninh giành được quán quân, chứng minh được mình có thể thành công trên con đường này với bố, cũng cho bản thân cô một sự khẳng định - cô làm được, cô theo đuổi được ước mơ của mình.   Tuy nhiên do độ dài có hạn của truyện, cuộc thi lớn và quan trọng này được miêu tả khá hời hợt, chiến thắng cũng quá mức dễ dàng - chính là bàn tay vàng của nữ chính. Nhờ vậy mà chuyện tình cảm của hai nhân vật chính được khắc họa nổi bật hơn, tình tứ ngọt ngào sến súa hơn và cũng vô cùng suôn sẻ.   Một cô bé vừa hai mươi như Tô An Ninh làm sao chống lại được sức quyến rũ của Cố Thời Cảnh, huống hồ sự quan tâm không kể thời gian công sức và vô cùng tâm lý của Cố Thời Cảnh nhanh chóng làm tim Tô An Ninh rung rinh.   Hai người bắt đầu tiến vào đoạn đường yêu đương bí mật hai năm, bởi sự nghiệp ca hát của Tô An Ninh vẫn còn đang dang dở, vướng tin đồn cùng với Ca vương sẽ không tốt cho cô tí nào. Để khi Tô An Ninh chính thức đạt được danh hiệu Ca hậu thì là lúc hai người công khai, cùng nhau xây đắp hạnh phúc gia đình.   Bên cạnh đó, lâu rồi mình mới thấy một truyện có nam phụ tốt đẹp và đáng yêu như thế này. Phương Hành Chu là thanh mai trúc mã với Tô An Ninh, là diễn viên nổi tiếng siêu cấp thân thiện đáng yêu. Vốn ban đầu mình không đọc văn án đã đọc truyện nên nghĩ “đây là nam chính nhỉ, đáng yêu thế mà”.   Nhưng anh ôi nam phụ vẫn là nam phụ, thương anh em cũng không thể làm được gì, cũng không thể ném đá nam chính để giúp anh lấy thiện cảm với nữ chính được, vì nam chính hoàn toàn không có gì để ném luôn.   “Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu” là một câu chuyện tình yêu êm đềm suôn sẻ của Ca vương và Ca hậu, không thăng trầm cũng không thử thách lòng nhau. Nếu bạn yêu cầu một truyện có nội hàm hay có cốt truyện hoành tráng thì truyện này không đủ, tác giả viết khá đơn giản. Truyện chỉ đơn là giản là thích rồi yêu, yêu rồi cưới, nhẹ nhàng và êm ái như vậy thôi, lại ngắn ngắn, vô cùng thích hợp đọc giải trí giải ngố nha.   --- " ": Trích từ truyện   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tiếng chuông hết giờ vang lên, cả sân trường yên ắng bỗng chốc trở nên huyên náo. Vị giảng viên đang đứng trên bục thuyết trình thì hết giờ, liền cầm sách rời khỏi phòng học. Trong phòng học lập tức náo nhiệt ồn ào hẳn lên, tất cả mọi người đều nhanh chóng thu dọn đồ của mình rồi lũ lượt rời khỏi phòng, chẳng mấy chốc, căn phòng rộng lớn như thế chỉ còn lác đác vài ba người. Tô An Ninh ghi chép bài xong xuôi, kiểm tra lại một lần nữa, lúc này mới hài lòng mà thu dọn đồ. Có người đứng ở cửa gọi cô, “An Ninh, đi nào.” Bàn tay đang cất sách vở của Tô An Ninh dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, nhìn thấy đó là Tưởng Hủ Hủ đang vẫy tay về phía cô, vẻ mặt lập tức trở nên tốt hơn. Cất sách vở vào trong cặp xong rồi, cô đeo cặp hai quai tiến về phía cửa. “Hủ Hủ, đi thôi.” “Ừ.” Tưởng Hủ Hủ thấy cô đi đến, kéo tay cô vừa đi vừa hỏi, “An Ninh, buổi trưa cậu muốn ăn gì?” “Đi nhà ăn xem xem.” Tô An Ninh nói với cô ấy. Tưởng Hủ Hủ ngạc nhiên, “Thật sự muốn đến nhà ăn à.” Cảnh tượng kia nhất định sẽ rất hùng tráng đây. Tô An Ninh nhíu mày, “Không được à?” Tưởng Hủ Hủ nhận lệnh gật đầu, “Được chứ.” Hai người vừa đi xuống cầu thang đến lớp học ở tầng dưới, lập tức có một nam sinh đeo kính ở trong đám người chạy đến trước mặt Tô An Ninh. Nam sinh này trong tay nắm chặt một bức thư, có lẽ là vì rất căng thẳng nên tay hơi run run. Cậu ta ngăn lại trước mặt Tô An Ninh, mặt đỏ như quả táo, mãi mà không nói nên lời. Tô An Ninh nhìn cậu ta, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Bạn học, bạn có chuyện gì à?” Nam sinh lắc lắc đầu, sau đó mới kịp phản ứng ra mà lại gật gật đầu, giơ hai tay ra đưa thư tình đến trước mặt Tô An Ninh, lắp ba lắp bắp nói, “Có, tớ có.” “Bạn học… Tô… An Ninh… tớ, tớ thích…cậu, cậu có thể… hẹn hò… với tớ được không?” Cuối cùng cũng cà lăm xong, trong giọng nói còn mang theo giọng điệu khác, khi nghe có cảm giác rất kỳ cục. Tưởng Hủ Hủ đứng một bên cười một tiếng. Mặt nam sinh càng đỏ hơn, càng bứt rứt lo lắng hơn nữa. Tô An Ninh liếc Tưởng Hủ Hủ một cái, cô ấy lập tức che miệng đứng sang một bên, nhìn bả vai vẫn còn đang run lên của cô ấy, hẳn là vẫn đang còn cười đây. Tô An Ninh không quan tâm đến cô ấy nữa, nhìn bức thư trong tay nam sinh trước mặt, không đưa tay nhận, “Vị bạn học này, luyện tiếng phổ thông cho tốt rồi hẵng đến trước mặt người ta thổ lộ nhé.” Rồi cô kéo Tưởng Hủ Hủ đi. Để lại nam sinh một mặt ngây ngốc. Đi vào nhà ăn gọi đồ ăn xong xuôi, Tô An Ninh cũng không để ý ánh mắt bốn phương tám hướng bắn về phía mình, cùng Tưởng Hủ Hủ tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu của tác giả Vân Giáo Chủ.