Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiên Quan Tứ Phúc

Thể loại: Huyền huyễn tiên hiệp tu chân, linh dị thần quái, tình hữu độc chung (1×1), quỷ vương si tình công x tiên phong đạo cốt lượm đồng nát thụ, HE Editor: Q1, Q2, Q3: wattpad Vô Danh, Q4, Q5: wattpad hoediu4 Độ dài: 244 chương + phiên ngoại "Vì người, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi." Văn án (cũ): Giữa tam giới thần phật khắp nơi này, thế mà lại có một trò cười! Văn án (mới): Ái chà, nhân viên công vụ lượm đồng nát trên thiên giới có gian tình với đại quý nhân của quỷ giới kìa! *** Tám trăm năm trước, Tạ Liên là Thái Tử điện hạ lá ngọc cành vàng, thiên chi kiêu tử vô hạn phong quang. Ai ngờ một sớm đắc đạo phi thăng, trở thành võ thần vạn người cung phụng, lại sớm gặp phải biến cố bất ngờ, hết thăng lại giáng. Tám trăm năm qua, Tạ Liên tiếp tục phi thăng, lúc này đã không có tín đồ cũng không hương khói. Một ngày nọ trên đường lượm đồng nát, hắn cũng vô tình lượm luôn một thiếu niên thần bí trở về. Mà thiếu niên này, cư nhiên là vị Quỷ Vương khiến tam giới nhắc đến là biến sắc kia: Hoa Thành.   Chỉ muốn nói thực ra Dung mụi gần tuyệt chỉ là một thanh niên hận đời cuồng biểu ca vối phương thức biểu đạt hơi đặc biệt :v, Bắp baba cũng không đáng sợ lắm đâu, thương Liên còn không hết mà; Bùi Minh mang tiếng Bùi tra, Bùi ngựa đực mà mỗi lần ổng bẽn lẽn trước Vũ Sư Hoàng đến tội… Nhắc đến Vũ Sư Hoàng cũng có nhiều thuyền lắm, thuyền Tướng quân – Công chúa (aka Bùi Minh – Vũ Sư Hoàng) dù hint ít đến thảm thương, khẩu vị mặn hơn thì thuyền Vũ Sư – Hắc Ngưu :)))))) Cho nên hãy đọc truyện để hiểu rõ hơn cố sự của mỗi vị nhé, tóm tắt chỉ là cái vỏ trưng ra cho người đời xem mà thôi! Không có nhân vật nào tốt hoàn toàn, cũng không có nhân vật nào là cực đoan phản diện, chỉ có tốt ít – tốt nhiều thôi.  Và hãy đọc truyện để được tự do ship theo ý mình! Bởi chỉ có Hoa Liên là chiến hạm được tác giả bảo kê đục không chìm đá không nghiêng thôi, còn lại hoàn toàn non couple. Nhưng không hề gì, riêng chuyện Hạ Huyền chúng ta đã có tới 4 thuyền để ship! Song Sư aka huynh đệ Thủy Sư Vô Độ – Phong Sư Thanh Huyền (ấm áp, OE thiên BE T.T), Song Huyền aka Sư Thanh Huyền – Hạ Huyền (ngược luyến tàn tâm, OE thiên HE? SE?), Song Thủy aka Thủy Hoành Thiên – Hắc Thủy Trầm Chu (ngược thấy bà cố, SE??!! không biết ai kèo trên nữa“) hoặc Song Tuyệt aka Hắc Thủy Trầm Chu – Huyết Vũ Thám Hoa (chủ nợ x con nợ, cường cường, truy đuổi không hồi kết :))))) Giỡn chút thôi, thật ra S chỉ muốn nói rằng Thiên quan là một bộ còn rất nhiều không gian mở. Nó cho chúng ta những con người đó, những câu chuyện đó, còn phần phía sau của câu chuyện, những cố sự không ai hay biết, những lời sẽ không bao giờ được nói ra… đều phụ thuộc vào quan điểm của chúng ta. Cho nên lần phục bút này, Mặc Hương đã hoàn thành được tâm nguyện tạo ra một câu chuyện đồng thoại của chị rồi. Nên hãy cứ tự do khóc, tự do cười cùng mỗi tình tiết khai mở.  Cá nhân S thì chưa bao giờ hối hận vì phải mò convert để đọc câu chuyện này, vậy đó ???? *** Ôi mình thích đam mỹ của chị Mặc Hương Đồng Xú lâu rồi mà bây giờ không kiềm chế được nữa nên phải ngoi lên review một bài đây =)) Đầu tiên là nói về phong cách cá nhân đi. Chị Xú gây ấn tượng đối với mình với tài nghệ là biến một câu chuyện ngược luyến tàn tâm thảm không nỡ nhìn thành một câu chuyện tưng tửng đáng yêu và buồn cười vl. (Chắc là do kể theo góc nhìn của bạn thụ, mà bạn thụ trong truyện của chị đều có đầu óc phi nhân loại luôn rồi =)) Từ Thẩm Thanh Thu, Ngụy Vô Tiện đến Tạ Liên, tuổi đều đã cao (=))), kinh qua quá nhiều thăng trầm nên mặt đã đủ dày và dây thần kinh đã đủ thô để ứng phó với mọi chuyện dở hơi cám lợn trên đời mà tim không đập mắt không chớp miệng không há mặt không đỏ, miệng lưỡi thì thôi rồi, thở ra câu nào là làm người khác cứng họng câu ý) Bối cảnh truyện không quá mới, plot cũng đặc biệt nhưng mà cách kể và dẫn dắt tình tiết thì lại khiến người đọc thấy hứng thú. Ví dụ Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện đi, tóm tắt cốt truyện là sư phụ vì một lí do bất đắc dĩ phải đá đồ đề xuống núi, vài năm sau đồ đệ trở thành Ma đầu về báo thù; sư phụ vì đồ đệ mà mất hết thanh danh, nhưng vẫn cam lòng tư bạo để cứu đồ đệ, tương ái tương sát một hồi mới nhận ra tình cảm của nhau bla ble…  Đọc plot thì chẳng thấy hài chỗ nào mà đọc truyện thì đáng yêu không thể tả, một ổ manh manh luôn =))) Thứ hai là mình cực kì thích cách chị ý xây dựng cho mỗi nhân vật một cố sự. Tức là, nhân vật hiện ra không chỉ có hiện tại, mà còn có quá khứ, thậm chí cả tương lai. Mà mỗi một cố sự ấy lại liên kết với một cố sự khác, vẽ ra toàn cảnh của một câu chuyện. Không có nhân vật nào cho vào là thừa thãi, mỗi một người đều là một mắt xích quan trọng, là một bí ẩn sẽ dần dần được hé lộ. Mình thích cả cái kiểu mà “đi ngược”, tức là qua những manh mối của hiện tại mà lần dần về quá khứ ý, khá là hack não, yêu cầu phải suy nghĩ =)) (Nhiều lúc mình cứ băn khoăn là không hiểu não các chị ý dung lượng lớn tới đâu mà nghĩ ra lắm tình tiết lắm câu chuyện thế) Hự, thôi, quay về với truyện cần review  nào ~ Mình là team sủng thụ nhưng mà ở bộ này lại cực kì thích bạn công luôn =)) Bạn ý tên Hoa Thành aka Tiểu Hồng Hồng aka Tiểu Bông Bông =)) Cái tên nói lên tính cách, đọc tên đã biết bạn (hơi bị) hoa lệ màu mè rồi. Da trắng như tuyết, áo đỏ hơn lá phong, nickname Huyết Vũ Thám Hoa, ý là che hoa dưới mưa máu, diễm lệ quá diễm lệ quá :> Bạn ý thích làm mưa máu, thích đứng trong mưa máu che ô (cho đẹp), bạn ý đi đến đâu cũng phải có một rừng bươm bướm bạc lấp lánh lấp lánh đi theo đến đấy (ôi hoa lệ quá). Tuy tuổi đời bạn ý ít cũng phải 800 năm mà lúc nào bạn ý cũng thích hóa thân thành thiếu niên 17 tuổi ngây ngô non nớt đi (dụ dỗ) theo Tạ Liên (cầu sủng sủng), đã thế lại còn luôn mồm gọi ca ca ngọt xớt. Nhưng không sao, mốt bây giờ là mỹ công cường thụ mà, công càng có vẻ nữ tính, càng có vẻ xinh đẹp yếu đuối ngây thơ thì lại càng nguy hiểm (hihi). Nhưng dĩ nhiên mình thích bạn ý không phải vì bạn ý đẹp, mà là bạn ý sủng thụ và si tình vl. Vì người, sở hướng phi mỹ. Đại khái là quá khứ bạn ấy không đủ khả năng bảo vệ Tạ Liên khiến Tạ Liên chịu khổ sở, cho nên bạn ấy mới dốc lòng tu luyện tìm đủ mọi cách để trở nên mạnh mẽ, để có thể nói với Tạ Liên “Huynh muốn làm gì cũng được”. Ôi ta nói nói sủng đến trời luôn mà T^T À phải rồi mình có một lưu ý đó là khi đọc bộ này thì nên đọc tỉ mỉ một chút, đừng bỏ sót chi tiết nào cả vì không chi tiết nào thừa đâu. Mình là một con chuyên đọc lướt lướt nên đã ngậm quả đắng rồi. Lúc đầu suy nghĩ nông cạn hời hợt cứ tưởng mấy thứ bạn Bông đeo chỉ là đồ trang sức cho vui thôi chứ, không ngờ đều gắn với Tạ Liên hết cả. Từ hạt san hô đỏ, nút kết đỏ trên ngón tay, cả tán ô đỏ, đều có ý nghĩa. Thậm chí đến cả từng lời Hoa Thành nói cũng là những lời mà trước đây bạn ý đã từng nói, hoặc Tạ Liên nói với bạn ý. Thế mới nói là si tình nha, quá si tình nha, ôi trái tim tôi ;;__;; Còn về Tạ Liên thì mình lại không có bình luận gì mấy hihi. Chỉ cảm thấy con người này khá thú vị, sức sống déo dai, như một con gián đập mãi không chết, chỉ cần chừa cho nó một hơi thở thì ngay sau đó nó vẫn bật dậy nhảy nhót như thường. Mình chỉ ấn tượng đoạn Tạ Liên bị dồn ép đến mức phải thầm hô cứu trong lòng, ý là dù là thần tiên cũng không phải ba đầu sáu tay, không phải thân thông quảng đại đến mức có thể làm được tất cả mọi chuyện. Có những thứ không phải muốn là có thể thay đổi được. Có một số kẻ huênh hoang cho rằng “Mệnh bởi ta không bởi trời”, chung quy cũng chỉ là bồng bột tuổi trẻ mà thôi. Chống được lúc này nhưng chưa chắc đã trống được lúc khác. Vận mệnh tự có an bài, cái này hủy thì cái này sinh, cứ thể mà luân hồi chuyển động. Như tác giả đã nói ban đầu, đây là một câu chuyện đưa ra nhiều tình huống phải lựa chọn. Chọn cứu người này hay giết người kia, chọn nhân nghĩa hay chọn vi kỉ, điều này không phải ai cũng làm đúng được, hay thậm chí chẳng có đúng sai. Cũng không có điều gì xảy ra là ngẫu nhiên, mọi thứ đều có tiền căn hậu quả của nó, làm việc xấu ắt sẽ bại lộ, làm việc tốt sẽ có báo đáp về sau vân vân. Ôi, nói như thế không có nghĩa là đây là một bộ truyện giảng đạo nghĩa, chẳng qua là mình nói vớ vẩn tí thôi =)) Vì truyện chưa hoàn nên có rất nhiều nghi vấn chưa được giải thích, thôi thì mình chỉ review đến đây thôi. Hơi ngắn và hơi nhảm nhưng mà hi vọng các bạn sẽ thử tìm đọc và hứng thú với bộ truyện này. Cảm ơn :>   Chỉnh sửa (23/4/2018) Sau khi bỏ quên đã lâu thì mình vừa mới đọc xong Thiên quan tứ phúc, cuối cùng vẫn phải thốt lên một câu là Hoa Hoa quá tuyệt vời huhu TT Hoa Hoa nên được xếp top 1 trong bảng xếp hạng những anh công tốt nhất =))) Thề trời ạ những điều ảnh làm vì Tạ Liên làm mình cảm động dã man ý TT Hồi còn sống thì đi theo làm một binh sĩ nhỏ của Thái tử điện hạ, khi chết đi rồi lại biến thành ma trơi nho nhỏ quẩn quanh bên Tạ Liên,  sau lại vì Tạ Liên mà từ chối phi thăng, cam nguyện làm quỷ. Suốt 800 năm đằng đẵng, Tạ Liên từ Thái tử thành thần quan, rồi lại từ Thần quan thành ác thần bị vạn người phỉ nhổ, rồi lại trở thành tiểu thần lượm đồng nát, cõi đời lên voi xuống chó, từng sung sướng cũng từng đau khổ, người bên cạnh lần lượt rời đi, thế nhưng từ đầu đến cuối, Hoa Thành vẫn một mực không rời, một mực là tín đồ trung thành nhất. “Điện hạ, vậy người có biết, vì sao ta không chịu rời khỏi thế gian này không?” “Bởi vì ta có một người thương còn ở trên đời này.” “Người trong lòng ta, là một quý nhân kim chi ngọc diệp. Hắn đã từng cứu mạng ta, từ khi còn rất nhỏ ta đã ngẩng đầu ngước nhìn hắn. Nhưng ta càng muốn đuổi theo bước chân hắn, vì hắn trở thành người tốt hơn, mạnh mẽ hơn. Tuy là, hắn có thể không quá quan tâm nhớ kỹ ta, chúng ta thậm chí không cùng nhau nói được mấy câu. Ta muốn bảo hộ hắn.” “Nếu như giấc mộng của ngươi, là cứu vớt sinh linh, ước mơ của ta, chỉ là duy nhất mình ngươi.” Tạ Liên dựa vào kí ức, run giọng hỏi,”Nhưng là…Nói như vậy, ngươi biết, không được ngủ yên…? Hoa Thành đáp, “Ta nguyện vĩnh viễn không ngủ yên.” Trong sát na, hô hấp Ta Liên đều như dừng lại. Ngẩn ngơ nghe được hai thanh âm đang một hỏi một đáp. “Nếu như người ngươi thương biết ngươi vì hắn mà không cách nào ngủ yên, sợ rằng sẽ phiền não áy náy!” “Ta không nói cho hắn biết vì sao ta không đi là được rồi.” “Nhìn thấy nhiều, rồi cũng sẽ biết.” “Vậy cũng không cho hắn phát hiện ra ta đang bảo vệ hắn là được rồi.” “Điện hạ, ta hiểu tất cả của ngươi. Ngươi dũng cảm, ngươi tuyệt vọng; ngươi thiện lương, ngươi thống khổ; ngươi oán hận, ngươi căm hận; ngươi thông minh, ngươi ngốc nghếch. Nếu như có thể, ta nguyện ý ngươi coi ta là đá kê chân, là cây cầu khi qua sông thì phá hủy, là thi cốt để ngươi chà đạp leo lên, là tội nhân đáng bầm thây vạn đoạn. Nhưng ta biết ngươi sẽ không.” “Vì ngươi hi sinh là vinh quang chí cao vô thượng của ta.” “Trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là thần minh duy nhất.”   Đm khóc thật sự =(((( Nói đi cũng phải nói lại, Tạ Liên thực sự xứng đáng để Hoa Thành trung thành tận tâm đến như vậy. Vì Tạ Liên là người tốt. Đm nói câu này hơi củ chuối nhưng mà đúng thế thật :v Đã từng căm hận, đã từng điên cuồng, đã từng muốn trả thù xã hội (:v), nhưng mà đến cuối cùng Tạ Liên vẫn không trở thành Bạch Vô Tướng, vì Tạ Liên còn giữ lại niềm tin vào lòng người. Nói là thánh mẫu thì cũng không hẳn, chỉ là không ngừng hi vọng, không ngừng không thẹn với lòng mình, chỉ thế mà thôi. A buồn một nỗi là cuối truyện không nhắc đến con Tuyệt bị Hoa Thành phá banh nhà – Hắc Thủy Trầm Chu ???? *** Ý nghĩ đầu tiên của tôi là, 13 năm của Lam Vong Cơ so với 800 năm của Hoa Thành, Hoa Thành win rồi, haha. Nói vậy chứ, tôi thích cả “Ma đạo” lẫn “Thiên Quan”, thích cả Lam Trạm lẫn Tam Lang. Nếu có chút vấn đề với Thiên Quan, thì đó chính là nó dài quá. Nếu nó có thể “gọn” hơn một chút, thì sẽ hay hơn. Thiên Quan có rất nhiều câu chuyện nhỏ, mà mỗi câu chuyện đều có triết lý về nhân sinh, đều ít nhiều khiến người đọc cảm thấy bâng khuâng, như chuyện của Kính Lan – Phong Tín, Linh Văn, và hai chuyện mà tôi bị ấn tượng sâu sắc chính là chuyện ân oán của Kỳ Anh – Dẫn Ngọc và Hoắc Thủy – Sư Vô Độ – Sư Thanh Huyền. Một điều đặc biệt của Thiên Quan so với những truyện đam khác là các nhân vật nữ rất xịn xò. “Nữ phụ đam mỹ” dưới ngòi bút của Mặc Hương đều rất đẹp, chẳng hạn như “Giang Yếm Ly” trong “Ma đạo” hay Vũ Sư trong “Thiên Quan”. Hai quyển sâu sắc nhất của Thiên Quan, theo cảm nhận của tôi chính là quyển 2 và quyển 4, mặc dù tôi thích (và mọi người cũng thích) quyển 1,3,5 hơn vì có Hoa Thành ☺️ Và tôi đặc biệt ấn tượng với quyển 4. Bởi vì, tôi thích một Tạ Liên trong quyển 4 nhất. Tạ Liên trong quyển 2, dưới góc nhìn của tôi, là một kẻ ngốc, thiện lương nhưng cái thiện lương đó lại sản sinh những cái độc ác, do dự yếu đuối dẫn tới rất nhiều hậu quả khác. Trò chơi chính trị, là ngươi sống ta chết, làm sao có thể ngây thơ kiểu “thân tại vô gian, lòng tại đào nguyên” được? Nhưng vì quyển 2 ức chế như thế, tôi lại càng thấy thích quyển 4 hơn, khi mà Tạ Liên phẫn uất và đi ngược với những lý tưởng trước đây của mình. Chương “bách kiếm xuyên tâm” là chương buồn nhất, đọc mà đau thắt lòng, nhưng nếu không có đau thương, sẽ không có một Tạ Liên sau này thấu tỏ nhân sinh, nhưng vẫn một lòng lấy tấm lòng nhân ái đối với người khác, dịu dàng nhưng kiên quyết. Lúc đầu đọc, tôi không thích Tạ Liên lắm, cảm thấy người như vậy cứng nhắc tới ngu ngốc. Nhưng tôi càng đọc lại càng thích. Bởi vì, 800 năm ấy, Tạ Liên bị phong ấn pháp lực, nên đã tự trang bị cho bản thân những kỹ năng chiến đấu, xứng đáng là Võ Thần, và cũng vì lăn lộn khổ sở dưới nhân gian, nên thành ra “bách độc bất xâm”, còn có một vài hiểu biết mà chỉ có thường dân hay người nghèo mới biết được. Nên tôi càng đọc, càng thấy thú vị, càng cảm thấy Tạ Liên gần gũi, chứ không chỉ là hình tượng “thánh mẫu” kia. Tám trăm năm đó, không phải nói quên là quên. Làm sao có thể nói không đau lòng, khi mà Tạ Liên bị bách kiếm xuyên tim, khi mà Hoa Thành gào khóc hóa thành lệ quỷ? Vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì tuổi trẻ ngây ngô chưa hiểu nhân sinh, một lòng lý tưởng? Tuổi trẻ có ai chưa từng sai lầm? Nhưng cho tới tận cùng, đó có phải sai lầm không? Lựa chọn của Tạ Liên, là không đúng về mặt chính trị, nhưng tuyệt đối đúng về mặt con người. Nhưng mà câu “nhân chi sơ tính bổn thiện” rất buồn cười, bởi vì tôi thấy có quá nhiều con người độc ác ích kỷ trong  Thiên Quan, nếu không thì cũng không sinh ra một Bạch Vô Tướng với tâm hồn sứt sẹo thế kia? May mà Tạ Liên không như Bạch Vô Tướng. May mà Tạ Liên còn có Hoa Thành. Trong những tháng ngày dài tuyệt vọng, Tạ Liên đã luôn gào thét trong lòng “Cứu ta, có ai cứu ta với…”, tiếc rằng đều không có. May quá cuối cùng, ở lần thứ ba phi thăng này, Tạ Liên đã gặp lại Hoa Thành. Tôi thật ghen tị với Tạ Liên, bởi vì cảm giác cho dù trời đất sụp đổ, vẫn có một người để dựa dẫm là một cảm giác rất tốt. Bởi vì Tạ Liên khổ sở như vậy, nên Hoa Thành lại càng xuất sắc, mới đủ để bù đắp cho tám trăm năm ấy. Tôi ngàn lần không mong “Thiên Quan” làm thành phim lại biến Hoa Liên thành tình huynh đệ. Bởi vì, tình cảm của Hoa Thành với Tạ Liên có ngưỡng mộ, tôn sùng, cũng là vừa kính vừa yêu. Hoa Thành nợ Tạ Liên hai mạng, mà lại thành ra cả đời chỉ vì một người, cả đời chỉ chờ đợi một người “Một thoáng kinh hồng, muôn đời luân hãm.” Tình yêu của Hoa Thành vừa lý trí cũng vừa si dại, lý trí biến bản thân trở thành người giỏi nhất để bảo vệ người kia, si dại đưa cho người ta sinh mệnh của mình, vậy mà một câu yêu thương cũng không dám nói. Hoa Thành tự tin trong cả tam giới, chỉ trước Tạ Liên mới tự ti, tự ti xuất thân mình thấp hèn, lại sợ người biết tâm tư mình rồi có thấy mình biến thái, ghê tởm không? Nhưng Tạ Liên ngay từ đầu đã không, chỉ biết bàn tay ấy đã dắt mình qua cơn mưa máu, cho dù là Quỷ Vương thì có làm sao? Nếu có bảng bình chọn top công của đam mỹ, tôi sẽ vote cho Hoa Thành đứng đầu. Bởi vì, ai có thể vượt qua được tám trăm năm đằng đẵng? Bởi vì, ai có thể mười năm ở Đồng Lô tạc tượng người trong lòng với bao quyến luyến? Bởi vì, ai có thể tin tưởng ủng hộ tuyệt đối, cho dù đối phương có quyết định ngu ngốc thế nào? Bởi vì, ai có thể vừa lãng mạn đi thắp ba ngàn liên đăng cho người yêu vui, lại vừa quyết liệt vì người yêu chết thêm lần nữa? Hành động ấn tượng nhất của Hoa Thành, chính là trao cho Tạ Liên chiếc nhẫn tro cốt của mình. Đó là ván cược lớn nhất của Quỷ Hồn, mà Hoa Thành đã thắng, cho dù phải đợi tám trăm năm. Nếu ta thích thứ gì, trong lòng sẽ chẳng thể dung nạp thứ khác nữa, vĩnh viễn sẽ khắc sâu vào tim. Một ngàn lần, một vạn lần, bao nhiêu năm cũng sẽ không thay đổi. Nếu như giấc mộng của huynh, là cứu vớt chúng sinh, vậy giấc mộng của ta, lại chỉ có duy nhất một người là huynh. Mời các bạn đón đọc Thiên Quan Tứ Phúc của tác giả Mặc Hương Đồng Xú.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Rốt Cuộc Gặp Được Em
Một tinh anh trên thương trường, một nữ tiếp viên hàng không ưu tú.   Duyên muộn, tình muộn.   Em không có cách nào chống lại sự cám dỗ của chị, cũng không biết có đủ dũng khí yêu chị hay không.   Em chưa bao giờ động tâm, nên không biết phải làm sao với người khiến trái tim em loạn nhịp.   Đây là tình bạn hay là ái tình?   Chỉ có thể đi đến cuối cùng, chúng ta mới biết được đáp án. ***   Mời các bạn đón đọc Rốt Cuộc Gặp Được Em của tác giả Văn Việt.
Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again
"Chúng ta không thể bên nhau từ kiếp trước, hãy ở bên nhau kiếp này" Truyện gốc có tên "The red Thread"- Sợ chỉ đỏ của tác giá Lazysheep được P'New chuyển thế thành series "Until we meet again". Nhân vật chính là P'Dean, 21 tuổi, chủ tịch câu lạc bộ bơi lội và Parm, sinh viên năm nhất khoa kinh tế, một người có biệt tài nấu ăn đặc biệt là các món tráng miệng truyền thống của Thái. Câu chuyện đan xen giữa hai kiếp người, kiếp trước tình yêu của họ không được toại nguyện, họ gặp lại nhau ở hiện tại và những ký ức từ quá khứ lại ùa về. *** Ngoài trời mưa nặng hạt. Cơn bão lớn khiến mọi người không nghe được gì ngoại trừ âm thanh lộp độp của những hạt nước nện lên mặt đất. Trên cùng của một tòa chung cư tám tầng là một căn phòng tối đen, dường như đang muốn lẩn tránh tất cả. Trong căn phòng đó, hai chàng trai trẻ vùi mình trên ghế sofa, cơ thể ôm chặt lấy nhau. Toàn thân họ ướt sũng, chàng trai đang được ôm chặt với trái tim tan vỡ đang khóc nức nở. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi In, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Chàng trai đang ôm In cũng khóc, trái tim đau không kém vẫn cố gắng vỗ về In trong vòng tay của mình. "Làm ơn đừng rời bỏ em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi, P' Korn"- In nức nở, dùng hết sức có thể ôm lấy Korn. Tình yêu của họ bị cha mẹ hai bên ngăn cấm một cách tuyệt đối. Đã có những cuộc tranh cãi nãy lửa, tình trạng mâu thuẫn ngày càng tồi tệ. Gia đình họ đã bắt nhốt cả hai ngăn cho gặp gỡ đối phương, nhưng kỳ thực, bọn họ vẫn bỏ trốn để được gặp nhau. Korn nhẹ nhàng chạm vào gò má nhợt nhạt của In, anh không thể ngăn bản thân nhìn In theo cách đó. Trái tim anh cảm thấy vô cùng đau đớn. In đâu phải là người duy nhất bị ngăn cản bởi chính gia đình mình. "Xin lỗi, In!" Korn thì thầm vào tai In, hôn lên mái tóc ướt nhẹp của cậu với tất cả tình yêu thương. "Anh yêu In, hãy nhớ rằng anh yêu In rất nhiều." Ngay lập tức In ngước lên nhìn Korn, thậm chí cậu còn khóc to hơn trước. "Đừng nói những điều như vậy, đừng nói như thể rằng anh sẽ rời xa em." In nắm chặt vạt áo sơ mi của Korn. "Em sẽ bên anh mãi mãi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi." Tiếng sấm nổ to bên ngoài cũng không ngăn được sự chú ý của hai chàng trai dành cho nhau. Korn hôn lên đôi môi tái nhợt của In. Cửa phòng bật mở, một tiếng hét đầy giận dữ vang lên. "Bỏ tay khỏi người con tao, đồ khốn nạn. Tao thật không nên để cho mày chăm sóc nó. In... lại đây ngay." Một người đàn ông trung niên lao vào trong phòng kéo lấy cánh tay con trai ông nhưng In đã gạt tay ông ra. "Không, ba. Con yêu P'Korn. Làm ơn, ba, hãy để chúng con làm theo những gì chúng con muốn... Làm ơn..." In ôm lấy Korn và tiếp tục nức nở. "Mày chọn nó thay vì cha mày. Sao mày lại trở nên đốn mạt như thế?" Cha của In vô cùng tức giận, ông giơ tay lên định tát In nhưng Korn đã nhanh hơn đỡ cái tát đó. "Làm ơn đừng đánh em ấy, không phải lỗi của em ấy, tất cả là lỗi của con, con xin lỗi..." Korn ôm In chặt hơn. Cậu vừa khóc vừa vái cha In. "Con yêu em ấy, chúng con yêu nhau." "Mày... thằng khốn. Sao mày dám?" Cha In càng thêm nổi giận hơn, ông vớ lấy bất cứ cái gì để có thể đánh Korn một cách tàn nhẫn. "Ba, đừng làm vậy." Sau tiếng hét kinh hoàng của In, máu từ đầu Korn bắt đầu túa ra. "Ba, làm ơn, đừng đánh P'Korn. Làm ơn dừng lại đi, đừng đánh nữa..." Mẹ của In đang đứng ngay bên cạnh cũng không biết làm gì trong tình huống đó. Sau đó có ai đi vào trong phòng và hét lên. "Mày, thằng khốn kiếp. Korn, tao đã bảo mày không được gặp thằng đó nữa? Mày có nghe lời tao không?" Người đó là cha của Korn, ông lao vào kéo Korn ra khỏi In. "Mày... thằng chó chết, mày đánh con tao, mày có muốn ăn cơm tù không?" "Mày giỏi mày làm đi, tao không sợ cái gia đình xã hội đen nhà chúng mày đâu. Đấy là lý do tại sao tao không muốn con tao đến gần thằng con mày. Đi thôi In." Cha In tiếp tục kéo In ra khỏi Korn. Cả Korn lẫn đều In không đủ sức chống lại cha của mình, họ lập tức bị tách ra. Cả hai bắt đầu gào khóc. Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt. Hai cặp mắt đã từng rất sáng và long lanh giờ đây chỉ còn nỗi buồn và nước mắt. Giây phút chia ly, họ nhìn nhau như khẳng định không bao giờ từ bỏ tình yêu của mình. Korn nhìn người yêu và dường như đã có quyết định cuối cùng. Anh nhìn cha, cúi rạp người vái dưới chân ông. "Ba, con xin lỗi..." Korn lao đến bên ông, cướp lấy khẩu súng rồi chĩa nó vào đầu mình. Anh mỉm cười nhìn người yêu, lên nòng súng và nói lời từ biệt "Anh yêu em, In." Korn bóp cò, một tiếng nổ vang lên "P' Korn!!!..." "KORN!!!..." Mẹ Korn hét lên. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, cha In cũng vậy. In vùng ra khỏi tay cha và lao đến ôm lấy cơ thể Korn. Cậu gào thét như phát điên trong nỗi thống khổ. In nâng khuôn mặt Korn, hôn lên đó, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Em yêu anh...P'Korn... Em yêu anh. Anh đã hứa với em... chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi... anh đã hứa như vậy cơ mà..." In dùng bàn tay nhỏ gầy gò, run rẩy vớ lấy khẩu súng rơi bên cạnh xác người yêu, dí nó lên đầu. Đôi mắt đỏ ngầu, giàn giụa bao trọn lấy khuôn mặt Korn như muốn khắc ghi hình ảnh ấy vào sâu trong tâm khảm. "In, KHÔNG!!!" Cha IN lao đến hòng cướp khẩu súng từ tay con trai mình, nhưng... Một tiếng súng nổ nữa vang lên hòa cùng với tiếng sấm rền vang. Một mạng sống nữa bị cướp đi, cơ thể In gục xuống cơ thể người yêu cậu. Khoảnh khắc đó, chỉ còn lại một sự hỗn loạn... tiếng gào khóc của gia đình họ. Mẹ họ ngất xỉu và cha thì la hét... ------------------------------------------------------------ Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Mời các bạn đón đọc Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again của tác giả Lazysheep.
Đặc Quyền Của Giáo Sư
"Trong bộ truyện, từng chương sẽ là những câu chuyện của đôi nam nữ chính. Không có bố cục mở đầu dẫn đến kết quả dài dòng như những bộ khác của tôi(tác giả), nhưng lại có phần đặc sắc riêng, cũng không quá sướt mướt giống như ngôn tình "truyền thống" . Đặc biệt, trong khi đọc mọi người sẽ biết được tóm tắt chuyện trước kia của nam-nữ chính. Mà không cần phải kể lại toàn bộ (cười)." #1  Người phụ nữ nào cũng mong có người đàn ông thật hoàn hảo bên cạnh. Ví dụ như gia thế tốt,ngoại hình điển trai, cao to không đen hôi, biết chăm sóc người phụ nữ của mình. Nói chung đó là loại đàn ông tuyệt vời nhất thế gian. Nhưng sự thật là loại đàn ông như thế sớm đã tuyệt chủng, không thì đã lập gia đình, hoặc tàn nhẫn hơn là bọn họ đều đã có "BẠN TRAI".  Cố Thanh Vũ cũng hiểu điều đó nên từ trước đến nay đối với tình yêu chín phần không quan tâm, còn một phần lâu lâu mới "thèm" thôi. Nhưng không ngờ cô lại may mắn gặp được người đàn ông "tốt" như vậy, còn cưu mang cô cho ở nhờ nhà (?) #2 Người đàn ông này thật kỳ lạ,  trước khi yêu cô,  người hệt như khúc gỗ, khuôn mặt thì như đưa đám, suốt ngày cau có, hiếm lắm cũng chỉ có vài lần mỉm cười, nhưng nụ cười ấy nếu không phải là cười khinh bị cũng là chế giễu người khác. Vậy mà khi yêu cô rồi, tính tình liền thay đổi 180 độ, luôn giở thói lưu manh với cô, lại biết làm nũng như đứa trẻ. Thật phiền chết cô! #3 "Cố Thanh Vũ, em nói thử xem,  làm cách nào để con người cảm thấy khoái lạc nhất !? " Người nằm dài trên sofa, tay cầm điện thoại bấm bấm, cất tiếng hỏi. Cố Thanh Vũ ngồi cách đó không xa, điềm đạm trả lời "Sex. " "Ý kiến hay, chúng ta cùng thử." Anh ngồi bật dậy, cười tươi nói. Cô Thanh Vũ trừng mắt "Không hứng thú." Lục Tử Ngạn e thẹn "Anh có chỗ nào không hấp dẫn? " #4 "Ngạn Tử, anh thấy tấm nệm này thế nào? " Lục Tử Ngạn ngẫm nghĩ một hồi mới trả lời "Màu sắc không tệ, cũng êm ái, khi 'vận động' chắc chắn độ nhún rất tuyệt. " Cố Thanh Vũ lập tức quay mặt đi. *** Nam chính: Lục Tử Ngạn hay gọi là Ngạn Tử Nữ chính: Cố Thanh Vũ 2 năm trước, Cố Thanh Vũ là sinh viên năm nhất của giáo sư Lục Tử Ngạn. Cố Thanh Vũ vẫn sẽ là một học viên mờ nhạt như thế nếu không có một ngày giáo sư Lục gặp cô tất tả làm việc đến tối muộn sau giờ học trên lớp để kiếm tiền.  Cố Thanh Vũ rất kiên cường, một mình sống cùng bà, một mình kiếm tiền để vừa học vừa chăm sóc bà, một mình đối mặt với thế giới. Lục Tử Ngạn liền để cô làm việc ở văn phòng giáo sư của mình, trả tiền lương để giúp đỡ cho cô.  Cho đến ngày bà cô mất, ngày mà người thân nhất trên Thế giới này rời bỏ cô, Lục Tử Ngạn bước đến, nắm lấy tay cô và bảo  "Cố Thanh Vũ, theo tôi về nhà. Tôi sẽ chăm sóc em." Cứ như thế, một giáo sư Lục mặt lạnh với một tảng băng trong lòng dần dần tan ra, anh chăm sóc cô, yêu thương và bảo vệ cho cô.  Cũng từ đó mà giáo sư Lục mặt lạnh cũng biến đổi cả về tính nết, mặt dày, vô sỉ, làm nũng với Cố Thanh Vũ mọi lúc. Cũng như Cố Thanh Vũ nói về anh cuối chuyện: " Một người như anh, tính tình trầm ổn, yêu rồi mới phát hiện gian tà cỡ nào. Nhưng cũng vô cùng dễ thương, lại sống rất sâu sắc... Đối với tôi luôn một lòng một dạ." Trích dẫn đi kèm: Ngạn Tử, cả đời em chỉ yêu anh, thế gian này không ai biết đến sự tồn tại của em cũng được, chỉ cần mình anh biết là đủ... ---------------------------------------------- Truyện này rất hay, được cái mình ri viu không hay :))))) Đây là một câu chuyện tình yêu cực kỳ nhẹ nhàng và vô cùng sâu lắng. Thật sự nó rất là hay, túm lại, không nói nhiều TRUYỆN NÀY NÊN ĐỌC  :))))) ~~~~~~~~~~~~ Bây giờ là 11h39 và bài hát đang nghe là bài Thị_trấn_cổ_tích của Tam Vô Đây là bài hát Trung Quốc các mẹ nhé, rất nhiều người đã cover bài này, nhưng Tam Vô cover có lẽ là hay nhất. Giọng Tam Vô cũng nhẹ như Đặc quyền của giáo sư vậy =))))). Bài này rất là hay, lời bài hát vô cùng đẹp, các mẹ có thể lên youtube xem vietsub để coi lời. Hay lắm luôn, nhạc chuông điện thoại của con là bài này đấy :)))))))) *** "Lục Tử Ngạn, anh còn định ngủ đến bao giờ? " Cố Thanh Vũ đá mạnh vào cái giường, nhíu mày nói lớn. Đã hơn 7 giờ sáng mà anh còn chưa tỉnh. Định bùng tiết sao? Người nằm trên giường không thèm nhúc nhích. Cô giơ tay lôi tấm chăn giày cộm ra, dùng sức kéo thân hình to lớn trên giường "Ngạn Tử, anh mà không dậy...em sẽ bỏ đói anh đấy." Lục Tử Ngạn liền mở mắt, vòng tay ôm lấy cô, vui vẻ nói "Chào buổi sáng." Lại còn hôn lên má Cố Thanh Vũ Cô tròn mắt, vội đẩy anh ra, khuôn mặt ửng đỏ, không nói một câu bỏ ra ngoài. Lục Tử Ngạn ngồi trên giường híp mắt cười. Buổi sáng không tệ. Một lát sau, anh đã quần áo tươm tất đi xuống nhà dùng bữa sáng. Hôm nay là sandwish, cầm miếng bánh lên thưởng thức, đôi đồng tử đen láy chăm chú nhìn người đối diện, từ khi dọn về sống với anh, cô đã quen bị anh nhìn chằm chằm như thế. Có thể gọi là chai mặt rồi nên không thấy ngại. "Thanh Vũ, sao em lại lạnh lùng như thế?" Cố Thanh Vũ đầu không ngẩng lên, vẫn nhàn nhã ăn sáng, cất tiếng "Vậy sao anh có thể mặt dày lúc nào ăn cơm cũng nhìn em chằm chằm như vậy?" Lục Tử Ngạn nghiêng đầu, tự nhiên trả lời "Vì em đẹp." Cô không nói tiếp, nếu không mau mau ăn sáng cô sẽ trễ giờ học. Nhớ lại hai năm trước khi về đây, Lục Tử Ngạn không nói nhiều và trêu chọc cô như bây giờ, anh lúc đó rất trầm tính. Cả ngày nói chuyện với nhau cũng chỉ vài câu. Cô từ nhỏ luôn sống cùng bà nội, ngoài giờ học ra, thời gian còn lại cô toàn đi làm thêm. Năm đó cô trở thành sinh viên năm nhất, anh là giáo sư lớp cô. Đột nhiên một lần anh nói muốn cô trở thành trợ giảng của mình, còn bắt cô phụ giúp quét dọn và sắp xếp đống tài liệu trong phòng làm việc mỗi ngày, khiến thời gian làm việc của cô bị hạn chế. Cũng may Lục Tử Ngạn còn có lương tâm nói rằng sẽ trả lương cho cô. Tuy số tiền rất cao nhưng cô cũng không muốn kéo dài, tìm mọi cách để bỏ việc, nhưng lại bị anh uy hiếp "Nếu em không tiếp tục làm việc tôi sẽ khiến em mãi mãi không tốt nghiệp", lúc đó cô rất lo lắng, còn nghĩ anh là tên biến thái muốn hãm hại cô. Sau này mới biết đươc, anh nhiều lần đi theo cô đến nơi làm việc, quan sát cô từ xa. Vì không muốn cô chạy hết nơi này sang nơi khác làm thêm nên mới nghĩ ra cách này. Khiến cô cảm động không thôi. Khi đến trường thì cả hai đi riêng. Vì cô và anh ở chung nhà là một bí mật. Cô không còn đi làm nữa nên đã kết đựoc một số bạn bè trong lớp, thường ngày vẫn hay tán ngẫu cùng họ. Cố Thanh Vũ chạy tức tốc đến trường. Trễ rồi, cô bị trễ học rồi. Dù cố gắng thế nào thì cô vẫn bị trễ học, còn nguyên nhân hại cô bị trễ thì đến rất đúng giờ (tất nhiên là vì anh dùng xe hơi). "Vũ Vũ, hôm nay cậu đi muộn là lần thứ năm rồi." Bạn cùng bàn Phong Hiểu Ái thấy cô vừa bước vào chỗ ngồi liền nói nhỏ. "Ngủ quên sao? " Cố Thanh Vũ thở phì phò "Không phải." "Vậy thì tại sao?" "Học trò Cố, em lại đi trễ rồi. phải phạt thế nào đây. " Lục Tử Ngạn đứng trên giảng đường cất tiếng nói. Cô mím môi trừng mắt nhìn anh, phạt? Anh còn dám phạt cô, nếu không phải do anh thì cô đâu có bị trễ. Phong Hiểu Ái thở dài, cảm thán thay bạn "Vũ Vũ, cậu tiêu rrồi." "Sau tiết học hãy đến văn phòng gặp tôi." - Lục Tử Ngạn cất tiếng ra lệnh. Cô không cách nào khác phải vâng lời. Ở trường Đại học, tiết học của Lục Tử Ngạn là tâm lý học, ngày nào cũng có tiết của anh. Tuy ở trên trường lúc nào cũng xem nhau như người xa lạ nhưng lúc không có ai, Lục Tử Ngạn lại bắt đầu giở tật xấu. Chẳng hạn như bây giờ, với lí do là phạt cô nên anh đang được thoải mái nằm trên đùi cô ở trong phòng làm việc. Cố Thanh Vũ cau mày lên tiếng "Anh còn không để em về lớp? " Cô ngồi đây cũng gần nửa tiếng rồi. Nếu không quay lại sẽ bị nghi ngờ. "Sao em lại gấp gáp như vậy?" Lục Tử Ngạn nhàn nhã đọc sách, trả lời. Cố Thanh Vũ: "Ở đây là trường học, anh đừng xem như ở nhà có được không? " "Em chưa từng nghe câu: Trường học là ngôi nhà thứ hai sao? Vì vậy cứ tự nhên như ở nhà là được." Cố Thanh Vũ :... *** Nằm lâu như vậy không nghe thấy cô phàn nàn, lại rất yên tĩnh. Lục Tử Ngạn liền ngước mắt nhìn. Thì ra cô đã ngủ quên. Khoé miệng anh chợt giương lên, kỹ thuật ngủ tốt như vậy, ở đâu cũng ngủ rất ngon. Mái tóc dài óng mượt của cô theo gió phất phơ trước mặt anh, Lục Tử Ngạn im lặng ngắm nhìn cô, anh rất thích ngắm nhìn Cố Thanh Vũ, dù là lúc tĩnh hay động đều rất đẹp và yên bình. Giống như cái tên của cô vậy: Thanh Vũ (Cơn mưa trong lành, thuần khiết) Cũng vì vẻ ngoài trầm tĩnh của cô mà anh đã bị thu hút, mỗi lần hết giờ học cô liền chạy như bay bỏ đi. Đối với người lạnh lùng như anh chuyện đó đều không hứng thú. Nhưng trong một lần đi dạo, chợt phát hiện cô đang ở trong cửa hàng tiện lợi làm việc. Vừa làm vừa học, lúvc đó cũng hơn mười giờ tối. Không hiểu sao anh lại đứng yên lặng nhìn cô. Từ đó cứ mỗi lần hết giờ học, anh lại đi theo Cố Thanh Vũ, chầm chậm phía sau. "Cố Thanh Vũ..." Lục Tử Ngạn vươn tay chạm vào khuôn mặt trái xoan trắng nộn, ánh mắt thâm tình nhìn cô..vô thức bật cười. Vì ngủ ngồi nên đầu cô không ở yên mà gật lên gật xuống vô tình chạm môi anh. Lục Tử Ngạn vô cùng ngạc nhiên, dù chỉ là vô tình.. "Ưm..hử? " Đúng lúc Cố Thanh Vuc vừa tỉnh giấc, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của anh liền thắc mắc. Lục Tử Ngạn hai bên má hơi ửng đỏ, lộ dáng vẻ e thẹn "Tiêu Vũ, đột nhiên, anh muốn hôn em." "Anh điên sao?" Câu nói của cô như tạt một gáo nước lạnh vào anh. Mày đẹp liền nhíu lại, anh cất giọng "Tại sao em cứ thích phá hỏng không khí thế? " "Mau ngồi dậy, em mỏi chân rồi." Lục Tử Ngạn bực tức, dùng tay ấn đầu cô xuống, chạm môi mình. Cố Thanh Vũ trợn tròn mắt, nhịp tim phút chốc mất bình tĩnh. Tuy đây không phải nụ hôn đầu của hai người nhưng nó đến quá bất ngờ. Từ khoảng cách này cô có thể nhìn thấy hàng mi dài của anh, cảm nhận hơi thở thanh lạnh cương nghị. Lục Tử Ngạn hôn đủ rồi mới rời khỏi đôi môi Cố Thanh Vũ, đôi mắt màu đen ma mị giống như đang mê hoặc cô, bàn tay trên gáy vẫn chưa buông. Anh nhếch miệng cười "Vãn còn đơ quá." Cố Thanh Vũ giật mình, đẩy anh ra, đứng bật lên "Đồ lưu manh." Lục Tử Ngạn ngồi dậy, tròng mắt lấp lánh "Yên tâm, chỉ lưu manh với mình em." Cô hết nói nổi, thở ra một hơi, rồi mặc kệ anh bước đi. "Tiểu Vũ." Cách gọi thân mật của anh thường chỉ dùng khi ở nhà, bây giờ đột nhiên gọi khiến cô không phản ứng kịp, ngơ ngác một chút mới trả lời "Chuyện gì." Lục Tử Ngạn tỏ vẻ thoả mãn "Đùi em rất êm, cảm giác không tệ." Cô:..... Cố Thanh Vũ thật sự hối hận vì đã quay lại trả lời anh, Lục Tử Ngạn khốn khiếp..   Mời các bạn đón đọc Đặc Quyền Của Giáo Sư của tác giả Dư Lạc Thuần.
Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí
Trần Hạo là ông hoàng của làng giải trí, mặc dù không thuộc thế lực hắc đạo nhưng lại chẳng có ai dám đụng đến Trần thiếu của công ty giải trí Minh Hạo. Một người đàn ông dáng người uy phong lẫm liệt, khuôn mặt tuấn tú luôn trầm lặng, không một ai có thể đoán được Trần thiếu đang suy nghĩ gì. "Không! Chẳng bao giờ mình lại vì một cái cây mà bỏ qua một khu rừng" "Tôi không thích sự ràng buộc mà muốn cuộc sống tự do tự tại" Gia Duyên, cô gái có thân phận thần bí với vỏ ngoài là siêu mẫu. Từ một ánh mắt của cô đến nụ cười đều khiến người khác đắm chìm trong đó. Cô nóng tính và ghét nhất hai loại người. Một là đa tình phong lưu, hai là ỷ thế hiếp người. *** GHI CHÚ: 4 quyển truyện tiếp nối lẫn nhau. * Quyển 1: Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ. ( Lôi Lạc Thiên và Trình Lam). *Quyển 2: Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Luật Sư Kiêu Ngạo Của Mình. ( Mạnh Hùng và Kiều Nhi). * Quyển 3: Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo. ( Nam Liệt và Hàn Mạc). 12 giờ đêm là thời điểm mà mọi người đang yên lành ở trong nhà của mình chìm vào giấc ngủ yên. Tại một quán Bar ngay trung tâm Thành Phố S vẫn ngộn nhịp và náo nhiệt như thường ngày. Trong căn phòng VIP tại Night Angel bar, Tràn Hạo, Mạnh Hùng, Lôi Lạc Thiên và Nam Liệt bốn người đàn ông cùng với người phụ nữ của mình đang ngồi uống rượu và trò truyện. Nam Liệt một thân âu phục màu đen ngồi thỏai mái ôm Hàn Mạc vào lòng. Hôm nay Hàn Mạc vừa mới từ Đông Nam Á trở về, đáng lẽ ra Nam Liệt sẽ không đến đây. Nhưng bốn người đã có hiệp ước mỗi thứ bảy đầu tháng đều tụ tập lại một lần, dù có bận đến đâu cũng không được vắng mặt. “Em có mệt không? Ngồi thêm một chút chúng ta về.” Nam Liệt cúi xuống đặt lên trán của Hàn Mạc một nụ hôn nồng nàn nói. “Không sao, em không mệt.” Thật ra thì Hàn Mạc vô cùng mệt mỏi, sau khi xử lý xong việc trong bang cô bay về Thành Phố S ngay lập tức. Chỉ xa Nam Liệt mấy ngày mà lòng cô đã cảm giác khó chịu, cô nhớ anh muốn được ở bên cạnh anh. Mạnh Hùng ngồi bên cạnh Nam Liệt, một tay choàng qua vai của Kiều Nhi, tay còn lại kẹp điếu cigar cháy được hơn phân nửa đặt trên thành ghế sofa. Ánh lửa màu cam leo lét cùng với làng khói đen yếu ớt tỏa ra từ điếu cigar, làm người ta nhìn vào cảm giác nguy hiểm một cách lạ kỳ. Hôm nay trên khuôn mặt cương nghị của Mạnh Hùng, luôn hiện lên sát khí làm người ta nhìn vào chỉ muốn lẫn tránh không dám nhìn thẳng vào ánh mắt phát ra lửa của anh. Kiều Nhi qua bao năm an phận ở nhà làm phu nhân Mạnh gia, đã đưa ra một quyết định làm cho Mạnh Hùng cảm giác không yên trong lòng. Cô sẽ cùng Minh Dạ Collin mở một văn phòng luật lớn nhất tại Thành Phố S này, đặc tên là văn phòng luật sư Mạnh Nhi. Minh Dạ Collin sẽ từ Paris trở về Thành Phố S làm việc, kể cả Minh Nguyệt và Thiết Sang Sang cũng sẽ trở về làm luật sự cho Kiều Nhi. Mạnh Hùng không đồng ý với việc Kiều Nhi phải xuất đầu lộ diện, với thân phận và địa vì của anh, anh không muốn người phụ nữ của mình phải xông pha ngoài xã hội. Huống hồ gì Kiều Nhi còn đang mang thai 3 tháng, anh sợ sức khỏe của cô không chịu nổi. Hai người đã vì chuyện này mà tranh cãi với nhau. Cuốn cùng người thắng đương nhiên vẫn là Kiều Nhi. Mạnh Hùng trong lòng bực bội không thể làm gì hơn, đành làm mặt lạnh để Kiều Nhi xiêu lòng. Lôi Lạc Thiên đặt Trình Lam ngồi trên đùi của mình, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài màu hạt dẻ của cô. Chỉ cần có Trình Lam bên cạnh thì trên khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Lạc Thiên luôn hiện lên ý cười. Tràn Hạo trên người mặc áo sơ mi màu xanh lam mở toang hai nút phía trên, tay áo được anh săn lên đến khủya tay cùng với quần tây màu đen. Nhìn vào thật phong lưu phóng khoáng, trên khuôn mặt bất cần đời của anh luôn hiện lên ý cười ngạo đời. Tràn Hạo ngồi một bên uống rượu cặp mắt chế nhạo nhìn ba người bạn của mình, một người hạnh phúc vui vẻ, một người bực bội tức giận, một người lo lắng quan tâm. Tất cả đều phát sinh từ người phụ nữ ngồi bên cạnh họ. Tràn Hạo tay nâng ly rượu uống một ngụm, anh lắc đầu nhìn ba người nói với giọng trêu chọc. “Tràn Hạo tôi thật không muốn như các cậu. Hỷ nộ ái ố của mình đều bị một người phụ nữ làm ảnh hưởng.” Nghe Tràn Hạo nói vậy Trình Lam liền lên tiếng. “Tràn Thiếu, tại anh chưa gặp phân nửa kia của đời mình mà thôi.” Tràn Hạo nghe Trình Lam nói vậy, anh đưa ngón tay trỏ lên làm động tác lắc lắc nhìn Trình Lam nói. “Không không! Tôi không muốn có phân nửa kia của mình. Phụ nữ thật phiền phức, như bây giờ không tốt sao. Tôi cần thì gọi cho họ, không thích thì không quan tâm.” Tràn Hạo nói ra những lời thật lòng mình, anh ghét nhất là loại phụ nữ cứ bám lấy anh không buông. Chỉ cần nghe đến cái tên Tràn Thiếu là muốn nhào vô liền. “Tràn Hạo, anh đừng mạnh miệng như vậy, sẽ có ngày anh sẽ vì một người phụ nữ mà đứng ngồi không yên, ý loạn tình mê.” Kiều Nhi nhìn Tràn Hạo cười cười nói, trên thế gian này không có kẻ vô tình, chỉ vì tình yêu đích thực của họ còn chưa xuất hiện mà thôi. Tràn Hạo nâng ly rượu lên uống một hơn cạn sạch, trong lòng thầm nghĩ điều này tuyệt đối không bao giờ xảy ra với anh. Trong lúc mọi người đang uống rượu trò chuyện thì trên màn hình TV phát ra đoạn tin nóng trong ngày. “Siêu mẫu Crystal đã ký hợp đồng với công ty giải trí Ngôi Sao Sáng và đã đồng ý làm người đại diện cho nhãn hiệu thời trang Mystery của công ty Tân Mạnh Thị. Hôm nay cô Crystal đã từ Italy bay về đây để chính thức ký hợp đồng với công ty Tân Mạnh Thị.” Phát ngôn viên Mạch Tử vừa nói xong thì máy camera đã quay thẳng lên người của siêu mẫu Crystal. Một cô gái với dáng người mảnh mai mái tóc dài màu nâu mịn màng, khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần nhìn vào thật thu hút. Đôi môi màu hồng phấn ánh mắt sáng như trăng rằm nhìn thẳng vào ống kính với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo. Ánh mắt của Tràn Hạo chợt dừng lại trên màn hình TV, bàn tay đang đặt trên đùi của mình xiết chặt lại thành nắm đắm. Kiều Nhi nhìn thấy cô gái xuất hiện trên TV giống y như cô gái đụng phải Tràn Hạo trong khách sạn bên Italy. Cô liền chuyển tầm mắt của mình nhìn vào Tràn Hạo, nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của anh trong lòng cô chợt hiện lên sự khó hiểu. “Tại sao mỗi lần nhìn thấy cô gái này Tràn Hạo lại có phản ứng kỳ lạ đến như vậy?.” Kiều Nhi tự hỏi bản thân của mình, cô nhất định phải tìm hiểu ngọn ngành của chuyện này. Tràn Hạo vươn tay cầm ly rượu mà Ngô Đức vừa mới rót thêm cho anh uống một hơi cạn sạch, nỗi hận hiện lên rõ ràng trong ánh mắt của anh. Anh buồn bực không nói gi đột nhiên đứng lên bước ra khỏi phòng VIP.   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí của tác giả Lan Hồ Điệp 134.