Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đường Uyển Sống Lại

Tên khác: Cuộc sống mới của Đường Uyển Tên gốc: Trùng sinh Đường Uyển Thể loại: Sống lại ở quá khứ để làm lại cuộc đời, Điền văn, Cổ đại Nguồn raw và convert: ~watery~ Tangthuvien Credit tiếng Việt: Tiểu Quy   Thân xác chết đi, lẻ loi đứng trên đài cao nhìn về quê hương sáu mươi năm, Đường Uyển không ngờ mình còn có thể sống lại! Sống lại là chuyện tốt, nhưng vì sao để nàng sống lại vào thời điểm xấu hổ nhất cuộc đời? Con đường tương lai phải đi như thế nào, phải đi con đường nào, Đường Uyển không biết, nhưng nàng muốn thay đổi chính mình, không để mình dẫm lên bi kịch kiếp trước… Lời của Q. : Truyện được viết dựa trên câu chuyện có thật của thi sĩ Lục Du. Ông lấy vợ là nàng Đường Uyển tài mạo song toàn, nhưng mẹ ông ghen ghét ép ông phải bỏ vợ. Đường Uyển và Lục Du yêu nhau thắm thiết, thậm chí khi đã bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà, Đường Uyển vẫn chấp nhận đến ở tại căn nhà do Lục Du sắp xếp, mong chờ Lục Du công thành danh toại rồi sẽ rước nàng về nhà. Nhà họ Đường phát hiện, Đường Uyển bị đón về nhà mẹ ruột. Ít lâu sau cả hai đều tái giá, Đường Uyển gả cho Triệu Sĩ Trình, Lục Du cưới Vương thị. Lục Du thi đỗ, được triều đình trọng dụng, ông quay trở về quê cũ, gặp lại Đường Uyển và Triệu Sĩ Trình trong vườn Thẩm, lúc này Đường Uyển đã kể hết chuyện ngày xưa cho Triệu Sĩ Trình nghe, Triệu lang rộng lượng cho phép vợ tiếp đãi người cũ, Lục Du thấy Đường Uyển sống tốt, thương nhớ người cũ, tức cảnh sinh tình viết bài thơ Cây trâm phượng (Sai đầu phượng) nổi tiếng. Đường Uyển đọc được xúc động không thôi, sầu bi mà chết. Lục Du hay tin như sét đánh ngang tai, mấy phen khóc đến chết đi sống lại. Từ đó về sau, cái tên Đường Uyển đã trở thành đề tài quen thuộc trong sáng tác văn chương của Lục Du. Mãi đến khi 84 tuổi ông vẫn không quên người vợ, người tri kỷ lúc đầu của mình. Người đời đánh giá đây chính là một mối tình “thiên cổ hận”. Phần trên là nguyên tác, tác giả Du Đăng cho rằng cái kết đó không đáng, tác giả muốn Đường Uyển sống lại, thay đổi cuộc đời, hạnh phúc bên người chồng cao thượng là Triệu Sĩ Trình. *** “Đường Huệ Tiên, đứng trên đài nhìn về quê hương đã gần sáu mươi năm, trong lòng cô có còn mong muốn gì?”. Diêm Vương nhìn cô gái đang quỳ bên dưới, bản thân ông gặp qua vô số cô gái tài mạo tuyệt hảo, trước mắt không phải người xinh đẹp nhất, cũng không phải người tài hoa nhất, tài hoa và vẻ ngoài của cô trong mắt ông chỉ là tầm thường, nhưng cô gái này lại là người đánh động trái tim đã nhìn quen sinh tử đau buồn của Diêm Vương, cô là ngoại lệ, ông mặc cho cô đứng trên đài nhìn về quê hương thẫn thờ gần sáu mươi năm. “Thưa Diêm Vương, trong lòng tiểu nữ không còn mong muốn gì nữa”. Đường Uyển nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt có chút tự giễu, tự mình si tình, tự mình vướng bận, hiện tại bất quá là một hồi chê cười. Diêm Vương nhìn vẻ mặt tự giễu của Đường Uyển, cũng không nhịn được mà lắc đầu, nếu ông đã bị Đường Uyển làm cảm động, coi cô là ngoại lệ, làm sao không chú ý đến kiếp trước của cô, biết được sự tình rồi, ông lại càng thương hại cô gái này vì tình mà sinh, vì tình mà chết. Ông là người mềm lòng nhất trong số các Diêm Vương mười điện, bằng không cũng không bị giáng từ điện thứ nhất xuống điện thứ năm, lại càng không thiết kế một đài nhìn về quê hương ở điện của mình, để cho các âm hồn còn vướng bận dương gian có thể nhìn đến người thân thiết. Ông nhìn Đường Uyển, nói. “Lục Vụ Quan kia dương thọ sắp hết, năm ba ngày nữa sẽ đến ngục đây, cô có muốn sum họp với hắn không?”. “Không muốn”. Đường Uyển kiên quyết lắc đầu, nàng ngước lên nhìn Diêm Vương, nói. “Tiểu nữ ở địa ngục trì hoãn đã gần sáu mươi năm, xin Diêm Vương xử trí tiểu nữ, đưa tiểu nữ đến nơi tiểu nữ phải đi”. Chính vì biết dương thọ của hắn đã hết, biết ít ngày nữa hắn sẽ đến ngục này, nàng mới xuống khỏi đài, nàng tin người đó nhất định luyến tiếc hết thảy mọi thứ ở nhân gian, nhất định sẽ tìm đến đài nhìn về quê hương, nàng không muốn gặp lại hắn nữa – lần gặp trước đã lấy đi mạng sống của nàng, còn khiến nàng chết mà vẫn vướng bận với hắn… Làm kẻ ngu ngốc một lần là quá đủ, nàng không muốn lừa mình dối người khăng khăng cố chấp nữa. “Ôi ~”. Diêm Vương nhìn Đường Uyển, lại thở dài lần nữa, không kìm được hỏi han nàng. “Nếu về sau cô gặp lại Lục Vụ Quan, cô muốn nói gì với hắn nhất?”. “Tiểu nữ thầm muốn nói một câu”. Khóe miệng Đường Uyển nhếch lên, trưng bày thứ biểu tình châm chọc không hề phù hợp với dung mạo của nàng, giống như đang nhìn thấy người đó trước mắt, nàng lạnh lùng nói. “Anh thật có thể sống tốt lắm”. Này… Diêm Vương lắc đầu thở dài, sau đó nhẹ nhàng vung bút, viết lệnh xử trí Đường Uyển xuống hồ sơ vụ án, giao cho sai quỷ đang chờ bên cạnh, sai quỷ này nhìn qua một lượt rồi nghiêng đầu, có vẻ không hiểu phán quyết của Diêm Vương, nhưng nó không có tư cách nghi ngờ, thu hồi hồ sơ vụ án, đến trước mặt Đường Uyển nói. “Cô đi theo tôi”. Đường Uyển biết phán quyết của mình đã được định đoạt, nàng không biết cái mà mình sắp phải đối mặt là gì, trong lòng nàng chẳng một chút sợ hãi, nàng cung kính quỳ xuống trước Diêm Vương dập đầu ba cái, lúc này mới đứng dậy theo sai quỷ rời khỏi điện. “Diêm La thiên tử, ngài làm vậy có phải…”. Chờ sai quỷ dẫn Đường Uyển đi khỏi, phán quan Thôi Phủ Quân nhìn Diêm Vương, đi theo Diêm Vương không biết qua bao năm, tất nhiên hiểu được ông mềm lòng, chẳng lẽ ông không nhớ vì sao lại bị giáng đến điện này ư? Sao còn… Ôi~ “Một là Đường Huệ Tiên, tài mạo tuyệt hảo nhưng không biết nhìn người, chết trong khuất nhục, hai là Triệu Tử Quy cả đời si tình, hai người bọn họ vốn là một đôi trời sinh, cuối cùng lại thành kết cục kẻ thì chết trong uất hận, người thì nhớ nhung cả đời, ta làm sao nhẫn tâm?”. Diêm Vương nhìn Thôi Phủ Quân âu sầu, nói. “Triệu Tử Quy khi còn sống không mong gì nhiều, không cầu kiếp sau vẫn được kết tóc làm vợ chồng với Đường Huệ Tiên, chỉ cầu có thể bảo hộ nàng cả đời. Ta làm vậy bất quá chỉ là lùi thời gian về lại, hy vọng Đường Huệ Tiên hiểu ra, đừng sai lầm lần nữa”. Thôi Phủ Quân lắc đầu, chỉ mong trên đài nhìn về quê hương, Đường Uyển đã nhận ra ai mới là phu quân chân chính của cô, hiểu được mình phải lựa chọn sao cho đúng, không cần tái diễn bi kịch cuộc sống đó nữa… Mời các bạn đón đọc Đường Uyển Sống Lại của tác giả Du Đăng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Độc Nhất Nam Nhân Tâm
Đối với nàng mà nói, đạo lý tam tòng tứ đức – tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử – là đạo nghĩa ngàn năm từ nhỏ đã được mẫu thân răn dạy. Vì thế, bất kể có xảy ra việc đại sự gì, bất luận thị phi đúng sai, nàng sẽ nhất nhất tuân theo. Nàng, cho dù có thao thao bất tuyệt với người khác bao nhiêu đi nữa, chỉ cần huynh trưởng của nàng bảo ngừng, nàng cũng chỉ có duy nhất một đáp án “Vâng, đại ca!” Ngoại trừ thành viên gia đình, tất cả ngoại nhân nàng đều không thích, chỉ có với hắn, nàng tự nhiên cảm thấy một lực hấp dẫn lớn. Vì thế, nàng chủ động cầu hôn hắn, hắn không nói hai lời bèn đáp ứng, để cho nàng trở thành “người trong nhà”. Đương nhiên, hắn không phải là người dễ hầu hạ, nhất là những lúc nàng nói nhiều. Hắn sẽ ngay lập tức triển hiện phu uy, lành lạnh quát: “Câm miệng!” Mà nàng cũng sẽ lập tức nhận mệnh đưa ra duy nhất đáp án: “Vâng, tướng công.” Hắn tuyệt đối không nghĩ đến nàng chính là chân mệnh thiên nữ mình ước ao. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Nói năm đó, lâu ơi là lâu, ước chừng là thời Tam Quốc tranh thiên hạ, có vị bác học đa tài Gia Cát Khổng Minh tiên sinh trốn, à không, ẩn cư Nam Dương thành ở phía tây Ngọa Long Cương, mỗi ngày làm ruộng nuôi gà phiêu diêu tự tại không lo nghĩ. Nhưng bất hạnh thay, khoái hoạt thần tiên chưa bao lâu, có vị đại lão gia muốn làm hoàng đế Lưu Bị đi tìm hắn, cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở nhà tranh nhỏ bé. Hắn vì đại lão gia bày mưu tính kế bán mạng tranh đấu giành thiên hạ, cúc cung tận tụy rồi qua đời. Kết cuộc Gia Cát đại quân sư có lợi ích gì? Không có, chỉ biết người một nhà cơ hồ đều chết sạch. Mà nay, bên trong thành Nam Dương cũng có một gia đình mang họ kép Gia Cát, nhưng nghĩ đến chín mươi chín lần cũng biết bọn họ tuyệt đối không có dây mơ rễ má gì với Gia Cát quân sư. Bởi vì bọn họ không có được sự thông minh cơ trí, cũng không có được hùng tài đại lược của Gia Cát xưa kia. Ngược lại, bọn họ nam rất thành thật, nữ rất đơn thuần, không nhiều không ít chính là toàn gia ngờ nghệch. Nhưng bọn họ cũng có điểm chung với Gia Cát tiên sinh, đó là, tất cả đều qua đời sớm...... “Thật xin lỗi, bệnh của lệnh huynh, lão hủ vô năng cứu chữa.” “Không, đại phu, đừng nói như vậy thôi, ngài là hi vọng cuối cùng của chúng ta, nếu ngài cũng nói không được, đại ca huynh ấy...... huynh ấy......” Trước giường bệnh, Gia Cát Mông Mông mười sáu tuổi cứng rắn cắn chặt môi không khóc, chỉ giương đôi mắt đáng thương nhìn ông lão râu tóc bạc trắng đứng trước mặt, ăn nói khép nép cầu khẩn, bởi vì vị y sư nổi danh khắp thiên hạ này là hi vọng cuối cùng của nàng.   Mời các bạn đón đọc Độc Nhất Nam Nhân Tâm của tác giả Cổ Linh.
Chỉ Sợ Tương Tư Khổ
Ai nha! Rốt cuộc Tiểu bạch xà mà nàng đợi tám năm cũng được đưa tới! Nàng kinh ngạc mở hai mắt nhìn vào giỏ trúc dò xét. Thật lâu sau, vẫn không thấy có âm thanh. “Vị công tử này, ta muốn chính là tiểu Bạch xà.” “Ta biết.” “Phải là màu trắng.” “Ta biết.” “Phải có hình dạng của rắn.” “Ta biết.” “Phải nhìn thấy được.” “Ta biết.” “Như vậy, Tiểu bạch xà của ta đâu?” “… Ách, không… Không thấy .” Không thấy?! Thật sự là ông trời cũng giúp nàng, vừa vặn, nàng có thể trao đổi điều kiện với hắn! Hắc hắc hắc, trông người này khi tức giận mà vẫn thanh tú, nói chuyện còn nhỏ giọng hơn so với cô nương nhà người ta. Nhìn nhã nhặn như vậy, chắc là người đọc sách rồi, cá tính ôn hòa như con thỏ con, bộ dạng thoạt nhìn có vẻ rất dễ khi dễ. Sau khi thử một lần, quả nhiên là không phải dễ lừa gạt một cách bình thường. Cái này… Nàng từ từ lừa hắn mới được. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Trước kia, trong thành Tô Châu có một người con gái quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp thiếu nữ không ai có thể sánh được. Không biết có bao nhiêu vương tôn công tử quỳ gối trước váy của nàng, bà mối tới cửa cầu thân thiếu chút nữa dẫm lên cả cánh cửa. Nhưng có một ngày, khi thiếu nữ kia được mười tám tuổi, nàng đột nhiên nổi điên. Vì thế, nữ tử tuyệt sắc không còn tuyệt sắc như xưa, tóc tai bù xù lại quần áo không chỉnh tề chạy đến cạnh chợ đóng giả vai hề xướng tuồng, gọi heo mẹ là nương của nàng, nhận hòa thượng là phụ thân của nàng, còn có thể bắt chước gà trống mổ thóc trên mặt đất, cắn bậy như chó điên, có khi đấm xuống đất rồi khóc to, có khi đi khắp nơi để truy đánh người qua đường, đã không còn là thiếu nữ lanh lợi thông minh như ngày xưa nữa. Phụ thân của nàng là Nhiếp lão gia đành phải đem con gái đi,để tránh cho nàng tiếp tục ở bên ngoài làm mất mặt, khiến lão mất hết thể diện. Cứ như vậy trôi qua nửa năm, nàng sinh con. Nàng chưa thành thân, mà lại sinh con trai.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Sợ Tương Tư Khổ của tác giả Cổ Linh.
Cười Hỏi Sinh Tử Duyên
Ai! Nếu không phải thời gian cấp bách, nếu không nàng thật sự không để vị hôn phu có sẵn vào mắt. Nàng thế nào mà cấp bách tùy tiện tìm nam nhân để gả đâu? Nhưng người nam nhân này có thể hay không cũng quá tùy tiện a? ! Nghe nói khi cha nàng thân chinh nguyện ý gảnàng cho hắn thì… Hắn chỉ cưới nàng với duy nhất một điều kiện ── nếu có thể làm việc nặng! Khư ~~ tuy rằng nàng chưa từng đem chính mình xem như là thiên kim đại tiểu thư, tuy rằng nàng từ trước đến nay đem chịu khổ là việc đương nhiên. Nhưng nàng cũng rất thực tế, đem nàng làm như là “Thôn phụ” chân chính! Phàm là tất cả việc nông gia lớn nhỏ tất cả đều giao cho nàng xử lý; mà nàng cũng nhân quật cường, cá tính không chịu thua. Đến nỗi cắn răng muốn làm tốt đến nổi phu quân nàng có thể khích lệ nàng một câu, hoặc là cho nàng một cái ánh mắt yêu mến. Bất quá. . . . . . Đương nhiên không có! Cho nên hắn vẫn đều nhận định nàng gả cho một cái “Nông phu” chính gốc, còn là một nông phu thực vất vả cần cù── Sớm cũng cấy mạ, gieo; trễ cũng cấy mạ, gieo. . . . . . Chẳng qua là khi nàng mang thai, hắn bắt đầu thay đổi, trở nên săn sóc, trở nên ôn nhu. Trở nên. . . . . . Không hề giống cái nông phu? ! Thật sự! Nàng càng lúc càng không biết phu quân của nàng . . . . . . Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ? ? *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** “ Ngươi đang làm gì?” “ Làm đất” “Vụ thu cũng đã thu hoạch, còn sửa sang làm gì ?” “Chuẩn bị sang năm cày bừa vụ xuân.” “Ngươi yêu làm ruộng như vậy sao?” “Cuộc đời này ta không yêu gì cả, chỉ yêu làm ruộng.” “Ít nói văn chương lại cho ta, thơ văn của ngươi còn không phải do cha ngươi dạy ngươi.” “Lão tử chính là yêu việc nhà nông, câu này có thể chứ?” “Ta mới là lão tử của ngươi!” “Vâng vâng vâng, ta là tôn tử của ngươi.” “Ngươi là cha của cháu ta!” “Ta là nhi tử của lão bà của ngươi.” “…Quên đi, mặc kệ ngươi là tôn tử hay nhi tử của ai, tùy ngươi thích làm sao liền làm như thế, bất quá, ngươi trả lời câu hỏi này của ta!” “Trả lời cái gì?” “Trong thôn chúng ta, ngươi có vừa mắt cô nương của gia đình nào không?” “Không.” “Thế còn trong gia tộc?” “Các nàng là tỷ muội, không phải cô nương.” “Tốt lắm, nếu đã không có, vậy ngươi liền cút khỏi thôn trang, đợi khi tìm được lão bà rồi trở về làm ruộng. Ta cũng không muốn tiếp tục nghe mẹ ngươi lải nhải!” “Vì sao ta không thể ở trong thôn chờ đợi?” “Chờ cái gì? Chờ trên trời rớt xuống một lão bà đến đạp nát đầu ngươi?” “Đúng.” “Đúng cái đầu ngươi. Trong thôn ngươi không vừa mắt cô nương nào, lại không chịu ra khõi cửa đi tìm, chổ nào có lão bà đến chịu thành thân với ngươi?” “Ta còn chưa muốn thành thân.” “Nguyên nhân?” “Không có hứng thú.” “Ta không thể đợi ngươi có hứng thú, chờ nương ngươi bắt đầu khóc đổ Trường Thành sẽ không kịp. Đến lúc đó chúng ta cùng toàn bộ người trong thôn ai cũng trốn không thoát, bao gồm hai phụ tử chúng ta, tất cả đều bị nàng khóc đến chết. Ta đây cha ngươi còn chưa sống đủ, cho nên, lập tức cút cho ta!”   Mời các bạn đón đọc Cười Hỏi Sinh Tử Duyên của tác giả Cổ Linh.
Ách Dương Tình Quanh Co
Hắn là một người bình thường nhưng không hề tầm thường_ Tuy rằng là hậu nhân của một võ lâm thế gia… Lại vì một nhân duyên nào đó, nghèo túng đến nỗi phải lấy đánh cá làm nghề nghiệp, nhưng dù vậy Hắn vẫn là một người giữ chữ tín, một nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Khi hắn bị bắt phải cưới một thiên kim tiểu thư hết sức bá đạo, nàng lại xuất hiện… Không nói một lời, chỉ là đưa ra tín vật đính thân yêu cầu hắn thực hiện hôn ước. Ách… Đừng nói hắn cảm thấy kinh diễm khi gặp nàng… Chỉ là khi hắn cùng nàng nhìn nhau, hắn liền không hiểu được tâm ý của hắn. Cái này làm hắn tưởng vui vẻ nhận nàng làm thê tử của hắn, cùng nàng sống qua đời còn lại Thẳng đến khi suy sự đến cửa, thẳng đến lúc hắn bị kẻ gian hãm hại, nàng lại đột nhiên “Đại biến thân” *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** “Xú tiểu tử đáng giận, ngươi thật sự để con bé đi một mình?” “Đúng vậy.” “Thật là đáng chết” “Mới gặp mặt đã mắng chửi người ta, lão cha, con ngoan của cha lại làm sai chỗ nào?” “Tất cả đều không đúng, kỳ thực con bé cũng không cần đi đâu hết, nếu như vị hôn phu của nó đã qua đời…” “Nhưng tín vật đính thân vẫn còn, nàng lại kiên trì muốn cầm lại, thuận tiện lấy về tín vật đính thân của đối phương thôi!” “Làm gì có, đó bất quá chỉ là vòng tay thôi…” “Lão cha, người đã sai rồi! Đó không chỉ là vòng tay thôi, mà đây chính là di vật duy nhất gia gia của nàng lưu lại! Lúc trước, Mặc gia bị võ lâm các bang phái liên thủ công kích, chẳng những người bị giết, tài vật bị vơ vét không còn gì, ngay cả nhà cũng bị phóng hỏa đốt sạch, ngay cả cái rắm cũng không lưu lại, chỉ duy nhất có phong thư về vòng tay đính thân lưu lại được, cũng là vật đính ước của gia gia nàng! Nàng muốn đến lấy lại cũng là hợp tình hợp lý thôi!!!” ”Hợp tình hợp lý?” “Đúng, hợp tình hợp lý!” Mời các bạn đón đọc Ách Dương Tình Quanh Co của tác giả Cổ Linh.