Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chỉ Gọi Tên Em - Thái Trí Hằng

Tôi thích truyện của Thái Trí Hằng. Thích cực. Nhưng hầu như chưa viết được bao dòng cho gã. Bởi vì truyện của gã không có thiên trường địa cửu để thở dài, không có ân oán éo le để nhức nhối, không có hiểu lầm chia rẽ để nuối tiếc. Chẳng có gì cả. Chỉ có hai người luôn đi cạnh nhau, luôn biết rõ lòng nhau, và luôn giữ một lời yêu không ra miệng. Hình ảnh cuối cùng mường tượng sau khi gấp truyện lại, dường như luôn là một đôi tình nhân – chưa hẳn tình nhân, ngấp nghé tình nhân, bước cùng nhau trên  đường dài hai hàng lá phủ. Đôi bàn tay buông lơi để song song nhau, chỉ cách một chút, một chút thôi, nhưng gần như chẳng bao giờ nắm vào. Mà tôi thích họ Thái, có lẽ chính vì những cái tình kiểu thế. Rất nhẹ nhàng và rất tinh tế, như một hơi thở phà nhẹ, hương không nồng nhưng dư vị xa xôi, vị không ngọt đậm mà thanh tê đầu lưỡi. Hầu hết chúng ta, đều là những người bình thường. Có nghĩa là sẽ không có vài kiếp để phùng sinh, nên chỉ đành tính hẹn kiếp này có lỡ Nghĩa là không thể lấp bể dời non, không xuất sắc kinh người, chẳng qua là ngày ngày lẩn quẩn cơm áo gạo tiền, nên chẳng cần vạn dặm quan san, sợi tình cũng mong manh nặng đầy suy nghĩ. Nghĩa là chúng ta sống, thở, quay cuồng mỗi ngày, loanh quanh mỏi mệt cần bờ vai dựa, nên nếu lỡ không thể ôm mối tình si suốt kiếp, thôi cũng đành xin chớ trách nhau. Hạnh phúc là một khoảnh khắc. Khoảnh khắc có thể ở lại bên người. “Nhung nhớ có tuổi, bởi nó biết lớn; Ký ức trường sinh, bởi nó chẳng hề già”. Sẽ tìm em chứ? Hôm nay có gió – lời nói gió bay. Sẽ tìm em chứ? Ngày không gió thì anh không hứa. Lời hứa là một hẹn ước, dù gắng không nói ra, vẫn luôn nằm đó. Trong ước muốn của anh và mong chờ của em. Để những ngày anh bắt máy, em mỉm cười. Để những ngày anh vắng xa, em quay xe về tránh nhớ. Để những ngày ngắn ngủi có thể ở bên nhau, ta sẽ chỉ nói rằng “Được ở đây thật tốt”. Mây bay qua những ngày yêu. Đọng lại trong một giọt tương tư, chiều chiều lặng lẽ chảy qua mái tóc. Tóc e trong nỗi nhớ. Xuân lạc xuân, hạ trôi hạ, thu hoài thu, “có lẽ vào mùa đông”, băng cản lệ nhòa, thì ta lại gặp. Hoài niệm những ngày gặp gỡ, cố đuổi theo người. Bóng lẫn trong mơ. Mà chỉ biết hy vọng ta còn đủ trẻ để thử hết nông nổi. Biết đâu trong vạn đường nhắm mắt đưa chân có một đường về được bên người. Dù một thoáng chốc Dù sẽ trăm năm. “Noãn Noãn không hề biết, chỉ cần có thể mở miệng gọi tên em, đó đã là một điều hạnh phúc!”  *** "Hi, em là Noãn Noãn, còn anh?" Lần đầu gặp Noãn Noãn là ở Trại hè sinh viên hai bờ eo biển Đài Loan. Tên đầy đủ của trại hè này ra sao tôi cũng quên rồi, chỉ nhớ mấy từ trọng điểm như "tìm về cội nguồn văn hóa" gì đó. Hồi ấy tôi vừa qua bài thi vấn đáp luận văn thạc sĩ, đúng lúc lên trang web trường làm thủ tục tốt nghiệp thì đọc được về hoạt động này, tôi đã định sẽ nghỉ ngơi một tháng rồi mới đi làm nên bèn đăng ký luôn. Tôi với mấy thằng em khóa dưới cùng trường và nhóm sinh viên, nghiên cứu sinh của ba trường khác cùng bay đến Bắc Kinh. Sinh viên của bốn trường đại học Bắc Kinh đang đợi chúng tôi ở đó. Hoạt động lần này diễn ra ở vùng phụ cận Bắc Kinh, kéo dài tám ngày bảy đêm. Dẫn đoàn có bốn giáo viên (Đài Loan, Bắc Kinh mỗi bên hai người), quản lý một nhóm khoảng năm mươi sinh viên. Nói là quản lý nhưng các thầy chẳng hơn chúng tôi bao tuổi, mọi người đều cũng đã lớn cả nên các thầy chỉ phụ trách tượng trưng mấy việc như sắp xếp lịch trình giờ giấc, còn lại để mặc chúng tôi tự do. Tuy lỡ có xảy ra chuyện gì đều do các thầy chịu trách nhiệm, nhưng người căng thẳng lại là chúng tôi. Lần đầu gặp mặt là lúc chuẩn bị dùng cơm tối. Giáo viên hai bên lần lượt nói mấy lời như đi đường vất vả rồi, không có gì không có gì, mời anh ngồi, không không mời anh ngồi trước, đừng làm khách một hồi, còn đám sinh viên ai nấy mặt mũi đều căng ra. Nếu như bạn từng ngủ một giấc rất sâu, hẳn sẽ biết da mặt khi vừa ngủ dậy gần như không có tính đàn hồi. Đúng thế, chính là cảm giác căng chặt thiếu đàn hồi đó đang bao phủ lên khuôn mặt tất thảy đám sinh viên chúng tôi. Cả đoàn ngồi thành sáu bàn, hai phút sau khi món thứ nhất được bưng lên, không ai động đũa. Các thầy chu đáo mời mọi người cầm đũa, đám sinh viên vẫn cứ im lìm. Bàn tôi ngồi không có giáo viên, mấy bạn cùng bàn không chỉ yên lặng mà e rằng đã đạt đến cảnh giới tĩnh lặng trang nghiêm. Đúng lúc một giáo viên Bắc Kinh ở bàn bên mời đến lần thứ ba: "Mọi người bắt đầu nào, đừng làm khách." Bạn nữ ngồi bên trái tôi cũng bắt đầu lên tiếng, tiện hỏi tên tôi. "Tôi tên Lương Lương." Ắt hẳn do tôi quá căng thẳng nên đã buột miệng nói ra cái tên này. Nếu như bạn là bố mẹ hay bạn bè, hay người quen của tôi, bạn sẽ biết đó thực ra không phải tên tôi. "Anh nói thật đấy à?" Giọng cô gái đầy hứng khởi: "Em là Noãn Noãn [1], anh tên Lương Lương [2]. Trùng hợp thật đấy." Noãn Noãn cười, trở thành sinh viên đầu tiên khôi phục cơ "Các đồng chí, chúng ta tiến hành thôi." Nói xong, tay phải Noãn Noãn cầm lấy đũa, xoay ngược đầu đũa xuống, gõ nhẹ lên bàn hai tiếng, rồi xoay đầu đũa lên, các ngón tay chỉnh lại tư thế cầm cho ngay ngắn, sau đó vươn tay về đĩa thức ăn. Động tác của Noãn Noãn rất nhẹ, hơn nữa lại rất chậm, có ý bảo mọi người làm theo. Như binh sĩ đang nấp trong chiến hào bỗng thấy chỉ huy đứng dậy khảng khái hét lớn: "Xung phong!", mọi người răm rắp bò khỏi chiến hào, cầm lấy đũa. Noãn Noãn gắp thức ăn về phía bát mình rồi đột ngột dừng lại, quay phải 90 độ đặt vào bát tôi. "Món này làm chính cống đấy, anh nếm thử xem," em nói. "Đây là?" tôi hỏi. "Món Hồ Bắc." Thực ra tôi chỉ muốn hỏi thứ đỏ đỏ mềm mềm này là thứ gì, nhưng em đã trả lời vậy, tôi đành hỏi tiếp: "Sao em biết đây là món Hồ Bắc?" "Câu hỏi của anh thật sâu sắc," em trả lời. "Bảng hiệu ngoài nhà hàng có ghi mà." Xem ra tôi đã hỏi một câu ngớ ngẩn, nếu như lại hỏi tiếp thì nên hỏi một câu thật sự sâu sắc mới được. Tôi biết "chính cống" theo cách nói Đài Loan là "chính hiệu, chuẩn", có quá nhiều chương trình nghệ thuật ẩm thực của Đài Loan đã nhắc đến rồi. Vì vậy tôi không thể hỏi cách nói "món ăn rất chính cống" liệu có phải vì thời kháng chiến chống Nhật, để tránh máy bay ném bom, dân ta chỉ có thể nấu ăn dưới hào cống, thành ra trong thức ăn có một hương vị đặc trưng bất biến tượng trưng cho tinh thần chiến đấu quật cường, vượt mọi gi¬an khổ của dân tộc, dẫn đến sau này người ta bèn dùng "chính cống" để khen thức ăn làm rất chuẩn hay không? Nghĩ hồi lâu, tôi mới mở miệng hỏi một câu uyên thâm: "Em là người Hồ Bắc à?" "Không phải." Noãn Não lắc đầu. "Em ở Hắc Long Gi¬ang, đến Bắc Kinh học đại học." "Thảo nào." Tôi gật gật đầu. "Sao cơ?" "Em nói em là người Hắc Long Gi¬ang phải không?" "Vâng." "Đây là Bắc Kinh, chắc thuộc tỉnh Hà Bắc, không sai chứ?" "Đúng thế." "Em chưa từng tới Hồ Bắc phải không?" "Chưa." "Thế sao em biết món Hồ Bắc này làm rất chuẩn, à không, rất chính cống chứ?" "Câu hỏi này uyên thâm đấy." Noãn Noãn ngừng đũa, do dự một lúc mới nói: "Em nghe người khác nói." "Hả?" "Dù gì các anh cũng từ Đài Loan tới, em coi như là chủ nhà, cũng phải giả vờ hiểu biết tí chứ." Noãn Noãn nói xong, nhoẻn miệng cười. Cảm giác căng thẳng trong tôi bất giác tiêu tan ít Nhìn quanh bốn phía, da mặt đám sinh viên đã khôi phục lại tính đàn hồi, giữa lúc múc canh, gắp thức ăn ai nấy cũng đã biết gật đầu mỉm cười với nhau. "Đúng rồi, em họ Tần," Noãn Noãn lại nói. "Còn anh?" "Anh họ Thái." "Thái Lương Lương?" Noãn Noãn đột nhiên bật cười thành tiếng. "Lương Lương nghe rất hay, nhưng đi cũng họ Thái thì…" "Tên có kêu thế nào thì đi cùng họ Thái cũng mất hay." "Cũng không đến nỗi ấy." "Thật không?" "Đồ ăn nguội rồi là không ngon đâu, ăn nhanh cho nóng. Tên của anh rất có triết lý đấy," Noãn Noãn cười nói. "Bố mẹ anh chắc mong anh biết nắm chắc cơ hội, nỗ lực tiến lên." "Vậy tên em là Noãn Noãn có hàm ý gì đặc biệt không?" tôi hỏi. "Bố em nghĩ trời lạnh mà gọi Noãn Noãn, Noãn Noãn như vậy có lẽ sẽ không lạnh nữa," em trả lời. "Tên của em rất hay, không quá uyên thâm lại có ý nghĩa." "Cảm ơn." Noãn Noãn cười. Tôi bắt đầu thấy bất an, bởi cái tên Lương Lương của tôi chỉ là giả. Không ngờ hai chữ "Lương Lương" vừa thốt khỏi miệng, tiếp sau đã nhiều diễn biến thế này. Mấy lần đã nói với Noãn Noãn tên tôi không phải Lương Lương, nhưng đều không nắm được thời cơ tốt để thể hiện lương tâm. "Sao lại dừng đũa thế?" Noãn Noãn quay sang hỏi tôi. "Mau ăn đi." Ăn đến nửa bữa, rất nhiều người đã bắt đầu cười đùa nói chuyện. Không khí khác hẳn với khi vừa ngồi xuống bàn ăn. Noãn Noãn và tôi cũng tán đến mấy chuyện như Hắc Long Gi¬ang lạnh lắm nhỉ, Đài Loan nóng lắm nhỉ. Nói mãi nói mãi lại đến chủ đề địa danh, tôi nói ở Đài Loan có mấy địa danh như Củ Tỏi, Thái Bảo, Mặt Nước. "Quê anh còn tên là Túi Vải," tôi nói. "Chính là ‘túi vải’ dùng để đựng đồ đấy á?" Noãn Noãn hỏi. "Chính xác." "Cái tên này hay thật đấy." "Ở Đài Loan cũng có một nơi gọi là Noãn Noãn đấy," tôi nói, giọng như thể đột nhiên nhớ ra chuyện này. "Anh nói thật đấy á?" "Lần này tuyệt đối là thật, không lừa em đâu." "Lần này? Lừa?" "Không có gì." Tôi vờ như không thấy ánh mắt nghi ngờ của Noãn Noãn, vội vàng nói tiếp: "Noãn Noãn ở Cơ Long, có sông có núi, là một nơi rất đẹp, rất yên tĩnh." "Anh đến đó chưa?" "Anh cũng chưa đến." Tôi cười cười. "Lần này tới lượt anh giả vờ hiểu "Sao lại có nơi đặt cái tên ôn nhã hiền thục thế chứ?" "Nói hay lắm. Noãn Noãn quả thực là một cái tên ôn nhã hiều thục." "Đa tạ quá khen." Noãn Noãn cười. "Đừng khách sáo. Anh chỉ có gì nói nấy thôi." "Có thể kể thêm cho em về nơi tên Noãn Noãn ấy không?" Tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Theo như anh biết, hồi nhà Thanh đánh Pháp, quân Thanh cùng dân binh từng đóng ở Noãn Noãn gi¬ao chiến với quân Pháp qua sông Cơ Long, ngăn quân Pháp vượt sông tấn công thành Đài Bắc." "Về sau thế nào?" "Quân Pháp làm thế nào cũng không vượt nổi sông Cơ Long. Sau đó phải ký hòa ước với nhà Thanh, rút khỏi Đài Loan." "Còn có cả quãng lịch sử thế hả?" "Ừ." Tôi gật đầu. "Cuối đời Mãn Thanh khó khăn lắm mới có trận không bị thua, đây là một trong số đó." Noãn Noãn cũng gật đầu, rồi trầm ngâm suy tư. "Em thật sự muốn tới thăm nơi có cái tên ấm áp ấy," mấy phút sau Noãn Noãn lại lên tiếng. "Hay đấy." "Nơi đó thế nào nhỉ? Em rất muốn tới." "Rất hay." "Em nói thật đấy." "Anh biết." "Vậy hẹn thế nhé." "Hả? Anh đã nhận lời gì à?" "Tóm lại," Noãn Noãn cười bí hiểm, "em nhất định phải tới Noãn Noãn để xem thế nào." Tôi nhìn em, không đáp lời, cố hiểu cảm giác muốn tới Noãn Noãn của em. Tôi biết Noãn Noãn chắc không phải loại con gái cá tính mạnh kiểu anh không đưa em đi, em chết cho anh xem; càng không phải loại con gái hung bạo kiểu anh không đưa em đi, anh chết chắc cho xem. Có lẽ em nói hẹn chỉ là tự hẹn với chính mình mà thôi. Sau bữa cơm, chúng tôi đến ký túc xá của một trường đại học, bảy đêm tới đều sẽ trải qua ở đây. Bữa cơm kéo dài hơn một tiếng so với dự kiến, lại xét đến sinh viên Đài Loan vừa xuống máy bay nên màn tự giới thiệu theo kế hoạch được bỏ qua, mọi người chia làm sáu nhóm, ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Vụ hủy bỏ tiết mục tự giới thiệu làm tôi nhẹ cả người, bởi tôi không thể nào giới thiệu tên mình là Thái Lương Lương trước mặt mọi người được. Bốn người một phòng, nam nữ ở riêng (đây là chuyện đương nhiên chẳng thể làm khác được). Thế nhưng khi phân phòng lại diễn ra một vụ hỗn loạn nhỏ. Họ tên sinh viên Đài Loan đều gồm ba chữ. Lấy tôi làm ví dụ, từ cấp Một, cấp H cấp Ba, rồi lên đại học, viện nghiên cứu, tôi chưa từng gặp ai có tên hai chữ bao giờ. Nhưng họ tên của sinh viên Bắc Kinh lại hầu hết là hai chữ. Tên con trai dễ phân biệt, còn mấy tên con gái rất trung tính, thậm chí còn hệt như tên con trai. Có cô sinh viên Đài Loan thấy bạn cùng phòng với mình lại tên là Nhạc Phong với Vương Khắc thì kinh ngạc nên mới dẫn đến hỗn loạn. "Cậu có tưởng tượng được một cô em đoan trang dịu dàng tên là Nhạc Phong không?" Cô gái tên Nhạc Phong nói giọng đau buồn. Còn Vương Khắc, đây hóa ra lại là một cô bé thanh tú thân hình nhỏ nhắn. Nhạc Phong và Vương Khắc, đều là những cái tên thâm thúy khiến người ta không sao đoán nổi. Đám sinh viên bắt đầu nghiên cứu tên nhau, có người nói tên ba chữ nghe rất hay, tên hai chữ dễ nhớ; lại có người nói tên hai chữ nếu vào phải họ đông nữa thì rất dễ trùng tên. Bàn tán mãi đến quên cả về phòng, các thầy còn phải tới nhắc nhở mau chóng nghỉ ngơi mai còn dậy sớm. Trên đường về phòng, vừa hay tôi lại gặp Noãn Noãn. "Lương Lương, mai gặp nhé," Noãn Noãn vừa xách túi vừa nói. Mấy người bên cạnh nhìn tôi hồ nghi, tôi thầm nghĩ, chuyện tên Lương Lương sớm muộn cũng bị bại lộ thôi. Bạn cùng phòng với tôi một người là cậu em khóa dưới, hai người còn lại đều là sinh viên Bắc Kinh, tên Từ Trì và Cao Lượng. Hai cái tên Từ Trì và Cao Lượng thì không thâm thúy rồi. Bởi tôi lớn hơn họ khoảng hai tuổi nên họ gọi tôi là Anh Thái, cậu em kia cũng gọi theo như vậy. Bốn người chúng tôi ngồi trong phòng tán phét, tiếng Bắc Kinh gọi là "chém gió". Tôi canh cánh chuyện Lương Lương trong lòng, lại thấy mệt nên cũng chỉ tán đôi ba câu được chăng. Nhắm mắt lại, tôi tự nói với mình đây là Bắc Kinh, tôi đang ở dưới trời Bắc Kinh, tôi đã tới Bắc Kinh rồi! Để giữ lại ấn tượng đẹp về lần đầu gặp mặt với Bắc Kinh, nhất định tôi không được mất ngủ. Nhưng có lẽ tôi chỉ lo hão, bởi chẳng bao lâu sau tôi đã mơ màng ngủ thiếp đi. ... Mời các bạn đón đọc Chỉ Gọi Tên Em của tác giả Thái Trí Hằng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạn Chanh - Giá Oản Chúc
Hứa Huệ Chanh yêu một người đàn ông. Hoặc, không thể gọi là “một người”. Bởi vì cô yêu, chỉ là một nhân cách khác mà bản thể đã phân liệt ra mà thôi. Giải thích tên truyện:  _ Chanh (hoặc Tranh) [橙] : Tên của nữ chính. _ Bạn [绊]: có nghĩa là “trượt chân, lỡ lầm”. Đôi lời: Truyện này nữ chính là gái bán hoa, nam chính cũng không sạch sẽ, tử tế gì cho cam. Bạn muốn tìm truyện nam nữ chính ‘sạch’, hoàn hảo không tì vết thì xin lỗi là bạn đã lộn tiệm rồi =___= *Vẫy khăn*   *** Trước khi bắt đầu viết review cho câu chuyện này, tôi có đôi lời muốn nói cùng các bạn. Chúng ta được sinh ra và lớn lên trong những môi trường khác nhau, kết quả sẽ dẫn đến quan điểm đối với một số sự việc cũng khác nhau. Tôi không có tư cách và cũng không có quyền áp đặt cách tiếp nhận của mình lên suy nghĩ của các bạn. Nhưng từ tận đáy lòng, tôi muốn xin các bạn một điều. Nếu các bạn không thể chấp nhận nhân vật chính “KHÔNG SẠCH”, xin hãy bỏ qua câu chuyện này. Đừng thử đọc bất cứ một đoạn hay một chương nào cả, vì tôi sợ rằng, trái tim tinh khiết của các bạn, sẽ không thể bao dung cho cuộc đời cô ấy. Như vậy, sẽ rất tàn nhẫn. Không sai, Hứa Huệ Chanh là gái bán hoa. Nhưng cho dù cô ấy có ở tầng đáy của xã hội, thì cô ấy cũng không ở dưới chân chúng ta, nên chúng ta không có quyền chà đạp. Quãng thời gian lấm lem bẩn thỉu ấy, chúng ta không trải qua, cho nên, không có tư cách để phán xét. Những lời cần nói tôi đã nói xong. Bây giờ, tôi sẽ kể câu chuyện của cô gái ấy, Hứa Huệ Chanh. Tên để tiếp khách là Sơn Trà. 18 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của người con gái, Hứa Huệ Chanh vì muốn kiếm tiền cho gia đình, lên thành phố. Cũng như bao nhiêu cô gái ngây thơ khác, Hứa Huệ Chanh không hề biết rằng, xã hội bên ngoài kinh khủng như thế nào. Cô bị lừa bán, để làm vợ một người bị thiểu năng trí tuệ. Tất cả những xúc cảm đẹp nhất của một thiếu nữ, mất sạch. Tàn dư để lại, chỉ có nỗi ám ảnh. Hai năm bị giam cầm, bị vũ nhục và vô số lần tìm đến cái chết. Nhưng vẫn không khủng khiếp bằng 4 năm tiếp theo. Hứa Huệ Chanh sống không bằng chết ở ngôi nhà đó, đến khi thoát được người chồng bị ngớ ngẩn, thì lại rơi vào tay Chu Cát Vũ, gã em chồng làm nghề dắt gái. Gã đối xử với Hứa Huệ Chanh bằng một thái độ vô cùng vặn vẹo. Bắt cô tiếp khách để trả nợ, không kiếm được tiền thì bị đánh. Dường như hắn muốn vấy bẩn cô, bẩn hơn bất kỳ ai khác. Khi cô bỏ trốn, hắn cắt ngón tay em trai cô đem tặng cho cô, khiến cô không có cách nào thoát khỏi hắn được nữa. Hứa Huệ Chanh đã trải qua 4 năm như vậy. Có nhiều lúc, cô còn chẳng biết tại sao mình lại sống được. Có lẽ, tất cả những đau đớn khổ sở nhất của một đời người, Hứa Huệ Chanh đã phải gánh chịu chỉ vẻn vẹn trong 6 năm này.  Nhưng nếu có ai hỏi, cô chắc chắn sẽ nói, mình thật may mắn. May mắn, vì lúc bị gia đình kia làm nhục, cô tự tử nhưng không chết. May mắn, vì thân hình cô tròn trịa, chứ không phải chân dài eo thon, nên khách hàng rất ít khi chọn cô. May mắn, cô không biết trang điểm, cho nên dù có một gương mặt xinh đẹp như phù dung, cũng bị lớp phấn dày che mất, khiến cho người ta ái ngại khi mua cô. May mắn, vì cô gặp đám cậu ấm ăn chơi Kiều Lăng có tính bạo lực, bị đánh mà không chết. Chính vì lần bị đánh đó, mà cuộc đời của cô, đã gặp được may mắn cuối cùng - Chung Định. Chung Định cũng là cậu ấm, phá gia chi tử hạng thượng thừa, lại rất nhiều trò hành hạ người khác. Dưới tay Chung Định, Hứa Huệ Chanh từng cận kề cái chết không biết bao nhiêu lần. Nhưng mà, cô vẫn không chết được. Trên đời có những chuyện, thường con người không thể tự mình định đoạt. Giống như Hứa Huệ Chanh, cô biết rõ mình làm cái nghề này, thì làm gì có tư cách nghĩ đến chuyện yêu đương. Cho nên, khi cô gặp được một chàng trai ấm áp, cô cũng chỉ có thể chôn chặt trong lòng mà thôi. “Những thứ không thuộc về mình, chỉ cần đứng nhìn ở nơi xa là được rồi.” Chàng trai ấm áp đó, cô với không tới. Nhưng lại là nguyên nhân khiến cô cứ vô tình tiến gần lại con người lạnh lùng cao ngạo là Chung Định. Vì hai người họ, có ngoại hình… rất giống nhau. Hứa Huệ Chanh không hiểu, mà cũng không có thời gian tìm hiểu, bởi vì cậu ấm Chung Định chơi chưa đủ, cứ muốn kéo cô vào những trò kinh dị của anh ta. Và trong một lần như thế, cả hai đã thực sự rơi vào nguy hiểm. Cáp treo bị phá hoại, rơi vào khe núi, Chung Định “tiện tay” cứu luôn Hứa Huệ Chanh. Mãi cho đến sau này, dù không bao giờ nói ra, nhưng Chung Định vẫn luôn thầm cảm tạ cái giây phút “điên khùng” ấy của mình. Vì nó, mà anh gặp được một Hứa Huệ Chanh "đích thực". Hai ngày gặp nạn, Chung Định phát hiện ra rất nhiều điều về cô gái ấy. Anh nhìn thấy những vết roi trên lưng cô, nhìn thấy sự dũng cảm trong ánh mắt cô, nhìn thấy sự tin tưởng vào anh, người từng muốn ép cô đến chết. Nên anh không bỏ mặc được nữa, không thờ ơ được nữa.  Sau khi trở về, anh vẫn lạnh lùng, vẫn tàn nhẫn, vẫn cay nghiệt, nhưng đã có thêm một “Tiểu Sơn Trà”. Chung Định cái gì cũng có, chỉ không có "lương tâm". Ấy vậy mà, cái phần tưởng chừng như đã mất đi ấy, lại dần dần sinh sôi trên người của Hứa Huệ Chanh và cũng chỉ có trên người cô mà thôi. Anh chuộc thân cho cô, cứu cô khỏi thứ tình cảm bệnh hoạn của tên Chu Cát Vũ, giúp cô thoát khỏi vũng bùn đó. Anh thu nhận cô. Chung Định mang Tiểu Sơn Trà về nhà và cô trở thành giúp việc của anh. Tính tình Chung Định cổ quái, nhưng Hứa Huệ Chanh lại dung hòa được. Bản tính của cô vốn là như vậy, đơn thuần đến ngốc nghếch lại khiến Chung Định động lòng. “Tiểu Sơn Trà, em đã từng yêu chưa?” “Chưa,... chưa từng...” “Tôi cũng chưa… Nếu không, hai chúng ta thử xem?” … “Nhưng… em... thực sự... rất bẩn…” “Bẩn chỗ nào? Tôi rửa cho em.” ………. Hứa Huệ Chanh không phải một đóa hoa sen, “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Cô chỉ là một đóa sơn trà bị vùi thân nơi bẩn thỉu đó, lặng lẽ khép mình chỉ mong đừng ai nhìn thấy. Nhưng Chung Định đã thấy rồi, thấy được vẻ đẹp tận sâu bên trong cô, không hề bị vấy bẩn. Anh mang cô về, trân trọng, giữ gìn. Bởi vì người con gái đó. “Đã từng vỡ nát tan tành. Sau đó, cô đã một mình gom nhặt những mảnh vỡ đó lại, từng mảnh từng mảnh ghép lại với nhau, xuất hiện trước mặt anh.” Một cô gái yếu đuối như vậy, đến tột cùng là có dũng khí từ đâu, để tồn tại cho đến ngày gặp được anh? Thế nên, đã gặp rồi, thì không rời xa nữa. Chung Định có tất cả, chỉ thiếu mỗi mình cô. Hứa Huệ Chanh chẳng có gì, chỉ có mỗi mình anh. Cho dù cô đã nằm dưới thân bao người, thì lần đầu cảm nhận được khoái lạc, là cùng với anh. Cho dù anh đã từng phát tiết với bao người, việc kiên trì giúp cô vượt qua sự lãnh cảm của chính mình, cũng là lần đầu. Cho nên, Chung Định và Hứa Huệ Chanh, chính là lần đầu của nhau. “Người nhớ được cơ thể của em, chỉ có tôi.” “Còn người tôi nhớ, cũng chỉ có mỗi em.” “Hãy ở bên cạnh tôi. Nhé?” Chung Định vì Hứa Huệ Chanh, đạp bằng mọi chông gai, xóa bỏ mọi thành kiến. Hứa Huệ Chanh vì Chung Định, dũng cảm cùng anh đối mặt, dù là chứng bệnh thần kinh phân liệt, hay là sự ruồng rẫy của gia đình. Nếu như sự lạnh lùng của Chung Định là do gia đình anh mang đến, thì sự ấm áp của anh chính là lúc ở bên cạnh Hứa Huệ Chanh. Anh biết hết, cho nên mới từng bước từng bước mang hạnh phúc đến cho cô. Chung Định tìm lại gia đình cho cô, cũng là cho chính anh. Hứa Huệ Chanh bảo vệ anh, trong sự yếu đuối của mình. Hai người họ, dùng tất cả thời gian còn lại của cuộc đời, sống cho nhau. Hạnh phúc của hiện tại là từ những nỗi đau của quá khứ. Vào những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, Hứa Huệ Chanh vẫn nắm chặt tay Chung Định. “Chung tiên sinh, đừng sợ. Em xuống đó sẽ đợi anh, em nhất định sẽ đợi anh.” Giống như kiếp này, em đã đợi được anh vậy. “Được, hứa rồi nhé.” Chung Định ngoéo tay với Hứa Huệ Chanh. Cho dù lúc này hai người đã tám chín chục tuổi, nhưng dường như thời gian ở bên nhau, vẫn là chưa đủ. Em bằng lòng, dùng tất cả nước mắt của đời mình, gột rửa tình yêu dành cho anh. Anh tình nguyện, đỡ lấy tất cả mọi đau thương của kiếp này, chỉ để nhìn thấy chiếc răng khểnh trong nụ cười của em. Hai tháng sau ngày Hứa Huệ Chanh mất, Chung Định cũng đi theo. Họ để lại một người con trai tên Chung Bất Li (không xa lìa), một người con gái tên Hứa Bất Khí (không rời bỏ) và một đứa cháu nội tên Chung Chanh (Chung Định - Hứa Huệ Chanh). Họ được an táng cùng nhau, ở nơi tình yêu bắt đầu. Giống như câu hát năm nào ở khe núi ấy "Đi qua Âm Dương, hạnh phúc mãi chung đường." Till death do us part. ______________ " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Tần Bìa: #Tơ Chiêu Nghi Mời các bạn đón đọc Bạn Chanh của tác giả Giá Oản Chúc.
Yêu Không Chậm Trễ - Mạch Ngôn Xuyên
Nhiều năm trước, Lục Tinh nuôi chó cắn Phó Cảnh Sâm một cái. Khi ấy còn nhỏ, cô mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ anh sẽ trả thù. Nhiều năm sau, Phó Cảnh Sâm cuối cùng cũng triển khai kế hoạch trả thù. Lục Tinh ôm đôi môi bị cắn, trừng mắt với anh: “Anh là chó sao?” Phó Cảnh Sâm bình tĩnh đáp lời: “Nói không chừng, vắc xin phòng bệnh dại khi còn bé mất đi hiệu lực.” Lục Tinh: “… *** Lục Tinh chỉ vào lịch trình của Tiêu Nghệ : " Ở thành phố H có một tạp chí muốn chụp hình hai người , tôi chọn Bành Duyệt , cô ta cũng đồng ý , đến lúc đó tôi đi cùng hai người . Thời gian chụp hình được xếp ngay sau buổi thu hình , chỉ còn 2 ngay . Sau khi kết thúc buổi chụp hình , cô lập tức bay về tụ tập cùng đoàn phim , sau đó lịch trình khá dày , trong khoảng 2 tháng tới cô không có thời gian rảnh đâu ." Tiêu Nghệ đã gặp Bành Duyệt mấy lần , cũng khá ấn tượng về người này , cô ta gật đầu : " Tôi biết rồi , yên tâm đi , bay tới bay lui tôi cũng quen rồi ." Bây giờ đã là tháng 12 , chẳng bao lâu nữa sẽ tới Giáng Sinh , có không ít tạp chí chuẩn bị cho số báo đặc biệt . Sau đó 1 tuần nữa là Tết Nguyên Đán , tất cả nghệ sĩ lại rục rịch tham dự các buổi đón giao thừa . Tiêu Nghệ có hai lịch vào đêm giao thừa , một là đêm tuyên truyền , hai là truyền hình trực tiếp , tuy nhiên vẫn phải luyện tập từ trước . Lục Tinh nhìn lịch trình còn mệt mỏi thay cho Tiêu Nghệ . Cô nhíu mày : " Qua Tết Nguyên Đán tôi sẽ sắp xếp thời gian cho cô nghỉ ngơi ." ... Mời các bạn đón đọc Yêu Không Chậm Trễ của tác giả Mạch Ngôn Xuyên.
Ngang Qua Thế Giới Của Em - Trương Gia Giai
Ngang Qua Thế Giới Của Em là một tập truyện ngắn, nằm trong hệ liệt Chuyện kể trước giờ đi ngủ, sau khi được tác giả post trên mạng, lượng người vào đọc vượt qua con số 4 triệu, 1 triệu 500 lượt chia sẻ, mỗi một phút, đều có người thấy được chính bản thân mình trong câu chuyện. Đến năm 2013 đã trở thành một “cơn bão” làm nên kỳ tích. *** "Bạn đọc của Chuyện kể trước giờ đi ngủ đều biết, đây sẽ là một cuốn sách khá hỗn tạp. Chúng giống câu chuyện bạn bè thường tâm sự với nhau lúc đêm khuya, về những gì mình đã trải qua. Người bạn đó chính là tôi. Nhân vật chính đủ mọi tầng lớp, lứa tuổi, tính cách tưởng chừng xuất hiện ở khắp nơi trong các câu chuyện, vậy mà chỉ cần ngoảnh mặt đã chẳng thấy đâu. Những trang truyện ấy, có trang ấm áp, có trang sáng sủa, có trang cô độc, có trang khùng điên, có trang vô vị, có trang kỳ quặc, có trang viết bừa, có trang vớ vẩn, linh tinh. Bạn có thể đọc mỗi ngày vài chương, hoặc chọn chương mình thích, tùy theo tâm trạng. Lúc bạn trằn trọc mất ngủ, lúc bạn cần được an ủi, lúc bạn ngồi đợi xe lửa, lúc bạn chây lười ngủ nướng, hay lúc bạn căng da bụng chùng da mắt, bạn đều có thể tìm được một chương như ý. Tôi mong viết được một cuốn sách, để bạn có thể giữ nó bên gối, xếp lên kệ sách, hoặc tặng nó cho người quan trọng nhất với bạn. Và tôi nghĩ đây là một cuốn sách như thế. Tất nhiên, nếu đọc xong mà bạn cảm thấy không một trang sách nào có giá trị, và bạn ném bỏ vào sọt rác, thì tôi cũng không để bụng đâu. Vì tôi không làm thế nào đền cho bạn được. Cuốn sách Ngang Qua Thế Giới Của Em, chỉ cần bạn mở đọc một chương cũng là tốt rồi." - Trương Gia Giai. *** Ngồi trong quán bar tôi hỏi: Vì sao sổ tay cô lại ghi: “Đến nay cây đã um tùm tán xanh?” (1) Cô ấy thing lặng không đáp. Nửa đời trước của Ba Đóa Kim Hoa có thể tổng kết bằng cụm từ “Dương Quan tam điệp” (2). Cô ấy viết một câu vào trang lót cuốn sổ tay: Đến nay cây đã um tùm tán xanh. Có lần, cô ấy gọi điện cho một gã: - Chia tay hay không chia tay? Cô ấy khóc như mưa trong điện thoại. Mãi cho đến một hôm, cô ấy bảo: - Tôi đã được giải thoát. Tôi sẽ không bao giờ khóc trong điện thoại nữa. Tôi hỏi: - Vì sao? - Khi người ta không còn yêu anh, thì anh khóc lóc cũng là sai, mỉm cười cũng là sai, bình tĩnh cũng là sai, nổi nóng cũng là sai, còn sống, còn hít thở cũng là sai, thậm chí lăn đùng ra chết cũng là sai. Trái lại, dù tôi khóc lóc hay mỉm cười, bình tĩnh hay nóng giận, còn sống hay đã chết, mẹ tôi vẫn luôn yêu tôi. Sau này cô còn định thảo luận với đàn ông về chuyện chia tay nữa không? Chia chia chia, thà chia tiền còn hơn! Đó là bước ngoặt đầu tiên, khúc Dương Quang thứ nhất. ... Mời các bạn đón đọc Ngang Qua Thế Giới Của Em của tác giả Trương Gia Giai.
Phù Dao Hoàng Hậu - Thiên Hạ Quy Nguyên
Phù Dao Hoàng Hậu là một tác phẩm quy tụ đầy đủ các yếu tố đặc sắc của dòng văn học lãng mạn Trung Quốc. Truyện không những thành công về mặt thương mại (đứng đầu trong bảng xếp hạng văn học trẻ) mà còn nhận được những phản hồi tích cực từ giới phê bình. Tác phẩm này đã mang về cho tác giả 2 giải thưởng "Tác phẩm văn học nữ xuất sắc năm 2011" và "Tài năng mới xuất sắc trong văn học nữ năm 2011" Nắm tay nàng xây nghiệp bá nghìn thu Biển cả mênh mông sông dài đất rộng Vó ngựa dặm trường máu nhuộm đỏ hoàng hôn Đất trời này như là của đôi ta Gió mưa mịt mù đường dài muôn dặm Ánh trăng mờ soi bóng nền cát lạnh Trái tim cô đơn bỗng rung động lạ kì Tình cảm này ai có hiểu chăng ai Sống chết bên nhau trên dặm đường dài Nắm tay chàng cùng vượt qua gian khó Vó ngựa dặm trường máu nhuộm đỏ hoàng hôn Đất trời này như là của đôi ta. *** “Quỷ! Có quỷ!!!" Ông ta vừa nhìn thấy nàng liền đột ngột đứng bật dậy, kêu gào thảm thiết, ôm đầu chạy quáng quàng xung quanh tìm một nơi ẩn náu, chỉ tiếc rằng ngục thất với ba mặt là vách tường đá một mặt là song gỗ này nào có chỗ để cho ông ta trốn cơ chứ. Ông ta cố bám vào vách tường đế trèo lên nhưng lại bị trượt xuống nền đất, vội vã xốc lại y phục, vơ lấy đống rơm rạ dưới nền đất đắp lấy đắp để lên người nhưng vẫn không sao che kín được, cuối cùng chui thẳng vào trong đống rơm, chỉ có cặp mông vẫn bị lộ ra ngoài hết nửa. Mạnh Phù Dao buồn cười quá, quay đầu lại nói với Trưởng Tôn Vô Cực, "Đến tận bây giờ ta mới biết bộ dạng của mình lại đáng sợ như vậy đó." Trưởng Tôn Vô Cực trầm mặc nhìn kẻ đang co người chui rúc trong đám rơm rạ kia hồi lâu, cẩn thận đánh giá vài lần, cuối cùng vẫn là cất giọng đều đều, "Thời buổi loạn lạc này, nàng vẫn nên thường xuyên đeo chiếc mặt nạ thì tốt hơn." Mạnh Phù Dao đeo mặt nạ lên, nhìn chằm chằm nửa cặp mông bị lộ ra ngoài kia, vừa gõ gõ tay lên tường vừa nói: "Này người anh em, lại đây nói chuyện một chút đi, nói xem nhìn ta giống con quỷ nào hả?" Người đang trốn trong đống rơm lập tức chui vào sâu hơn một chút. Mạnh Phù Dao bĩu môi, cúi xuống nhặt một hòn đá nhỏ lên, "bụp" một tiếng trúng nửa cặp mông kia, giọng điệu lạnh lùng: "Uyển... đến đây..." ... Mời các bạn đón đọc Phù Dao Hoàng Hậu của tác giả Thiên Hạ Quy Nguyên.