Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Yêu

Một hôm, cô đi học thay em họ thì phát hiện thầy giáo là bạn học lớp mười của cô. Mười năm trước, cô không nói ra lời của bản thân, hiện nay chính miệng anh nói cho cô biết. ***   #REVIEW: YÊU Tác giả: Dạ Mạn Thể loại: Hiện đại, song hướng yêu thầm, chia xa gặp lại Tình trạng: Hoàn edit Review bởi: Tâm Bùi Ánh - fb/hoinhieuchu Giới Thiệu: Một hôm, cô đi học thay em họ thì phát hiện thầy giáo là bạn học lớp mười của cô. Mười năm trước, cô không nói ra lời của bản thân, hiện nay chính miệng anh nói cho cô biết. Đây là một cuốn truyện cũ, motip không mới, độ dài không dài, khoảng 100k chữ Trung, tác giả đã sửa lại bản thảo khá nhiều lần, được bạn Tiểu Mập Mạp bên LQĐ edit, chất lượng edit khá tốt, và mình đoán là bản edit này không phải là bản mà tác giả đã chỉnh sửa. Tên gốc của truyện là “Anh thích em như thế đó”, một cái tên không phải hay nhưng phần nào nói được tình yêu của nam chính. Nói đơn giản thì đây là một câu chuyện yêu thầm thời phổ thông, mười năm sau gặp lại liền viên mãn. Đôi khi chỉ là kiên trì một chút sẽ chờ được người kia bước tới. Văn phong nhàn nhạt nhưng lại toát lên sự ấm áp giữa ngày đông, nửa sau truyện hơi dong dài nhưng tổng thể đọc ổn. Cố Thanh Đồng và Lâm Mặc Tuân là bạn học lớp 10. Cả hai người đều thầm mến nhau nhưng không dám nói. Đến lúc đằng trai định tỏ tình thì số trời đã định “không thành”. Họ gặp lại nhau khi anh du học Havard về, cố tình đến dạy môn toán cao cấp ở Đại học C. Còn cô là nghiên cứu sinh của đại học C, trùng hợp đi học hộ em gái tiết toán cao cấp. Tuyến tình cảm của truyện thể hiện đúng theo kế hoạch theo đuổi của nam chính: “Giai đoạn đầu phát triển rề rà lặng lẽ, giai đoạn sau đột nhiên phát triển đột ngột.” Lâm Mặc Tuân là anh chàng đẹp trai, học giỏi, lạnh lùng, lớp trưởng ba năm thời phổ thông. Anh vốn lạnh lùng như thế nên không ai có thể tưởng tượng được chuyện yêu đương với một khối băng là thế nào. Còn Cố Thanh Đồng là cô nàng xinh xắn, tóc dài thướt tha, cán bộ môn Văn, dịu dàng, hiền lành nhỏ nhẹ. Cuộc đời cô từng là một xô máu chó, vậy nên đã từng mắc chứng uất ức, đã từng nghỉ học, đã từng bỏ lỡ Lâm Mặc Tuân. Bạn từng nghe câu ‘Trời sinh một đôi, đất sắp một cặp’ chưa? Có thể dùng câu đó để hình dung về hai người họ. Trong tình yêu, Lâm Mặc Tuân là người dịu dàng chu đáo, anh từng bước lặng lẽ xen vào cuộc sống cô, chăm sóc yêu thương cô. Cuộc đời này làm gì có nhiều thứ gọi là ‘hữu duyên’, đều là do đôi bàn tay Lâm Mặc Tuân sáng tác cả mà thôi. Cô đi đám cưới bạn học lớp 10? Anh đi. Người ta nói cô mặc đồ đôi với người đi cùng cô đến đám cưới sao? Anh lỡ tay làm rớt rượu lên vest của người ta khiến người đó không thể mặc đồ cùng màu với cô nữa. Cô dùng wechat sao? Thế thì anh cũng dùng. Cô để avatar là hình xương đầu cá sao? Thế thì anh để avatar là hình hoạt hình mèo ăn cá. Từ khi về nước, đi chọn nhẫn cưới cùng bạn, anh đã mua một chiếc nhẫn hiệu Darry ‘cả đời chỉ một chân tình’ trao chọn cho Thanh Đồng. “Thanh Đồng, em không biết anh yêu em như nào đâu, mười năm rồi”. “Tôi đã chờ mười năm, chút thời gian này có là gì?” “Thầy ấy nói, thầy ấy đang yêu một người”. “Tôi đã trở về, may là không quá trễ” Điều mình thích ở câu chuyện này là sự kiên định trong tình yêu, lòng tin tưởng dành cho nhau giữa hai người họ. “Thanh Đồng, em có thể quang minh chính đại ngắm anh”. “Lúc này năm sau, anh nấu cơm, em nghỉ ngơi. Sau này, em bế con, anh nấu cơm. Em thấy thế nào?” Không phải chỉ mình Lâm Mặc Tuân kiên trì, mà Cố Thanh Đồng cũng kiên trì, cố gắng rất nhiều, bỏ qua tình cảm của người bạn thân rất thân, dù cô cảm thấy có lỗi, cảm thấy đau lòng nhưng không yêu là không yêu. Trái tim cô từ năm lớp 10 đã dành cho một người, lặng lẽ cất giấu những kỷ niệm cỏn con về người đó trong hộp ký ức. Anh chính là diễm ngộ lớn nhất trong cuộc đời cô. “Mặc Tuân, em yêu anh, có lẽ là từ năm lớp mười”. Thời khắc đẹp nhất cõi đời này, chính là khi bạn biết người bạn yêu cũng yêu bạn. Một câu chuyện đơn giản, nhẹ nhàng. Khi đọc xong mình muốn nói: Cầu cho những tấm chân tình có thể đến với nhau. *** Cố Thanh Đồng lên lớp sớm hai mươi phút, lúc này cả phòng học cộng thêm cô mới là ba người. Cô chọn vị trí ở cuối lớp, ngồi xuống, lấy quyển Văn học lịch sử châu Âu ra. Thời gian dần trôi qua, các sinh viên lục tục vào phòng. Vào phòng có rất nhiều thể loại, có người cầm bữa sáng trên tay, có người gọi điện thoại, ngáp, vân vân. “Các cậu mau lên, mình chiếm được ba chỗ.” Một quyển sách đặt bộp xuống bàn, cách xa hai chiếc bút. “Ghế sau cũng bị người ta giành hết rồi, a a a hơn nữa mình giữ chỗ bàn đầu cho các cậu.” Đây là tiết toán, xem ra dù là sinh viên học chuyên ngành này cũng không có vẻ gì là thích tiết này lắm. Cố Thanh Đồng hé miệng cười, hơi cúi đầu liếc quyển sách trên tay. Trong phòng không yên tĩnh nhưng cũng chẳng ồn lắm, chỉ có những tiếng xì xào nho nhỏ. Bất thình lình tiếng ồn ào biến mất, thay vào đó là yên lặng như tờ. Cố Thanh Đồng vẫn cúi đầu không để ý, xem ra thầy giáo tới, phải vào học rồi. Phía trước bỗng truyền đến mấy tiếng bàn tán xôn xao. “Đổi thầy giáo à?” “Đây là ai?” “Ôi trời ơi. Đừng nói với mình đây là ông thầy Từ hóa trang nhé.” “Hiệu quả tốt ghê.” Phòng học vừa yên tĩnh lại nhốn nháo cả lên, chỉ có điều bên trong bao gồm rất nhiều tâm tình, chính là kích động đã bị kiềm chế. Cố Thanh Đồng ngẩng đầu, ánh mắt dõi về đằng trước. Trên bục giảng là một bóng dáng khôi ngô sạch sẽ. Trong đôi mắt trong suốt của Cố Thanh Đồng phản chiếu bóng dáng kia, áo sơ mi trắng muốt phối với chiếc quần ka – ki. Chữ viết bằng phấn trắng trên chiếc bảng đen còn lưu lại từ tiết trước đã được anh lau sạch. Anh xoay người, bên tai cô liền vang lên tiếng hít không khí. Cô không có cỗ máy thời gian của Doraemon, nhưng người trước mắt… Cố Thanh Đồng giật mình. “Chào các bạn. Vì giáo sư Từ ra Bắc tham gia nghiên cứu học thuật, nên môn toán cao cấp kì này sẽ do tôi phụ trách. Tôi tự giới thiệu, tôi tên Lâm Mặc Tuân, hai chữ mộc.” Anh cầm phấn nhanh chóng viết tên của mình lên bảng đen, nét chữ cứng cáp linh hoạt. Khóe miệng anh duy trì độ cong vừa phải: “Chúng ta học tiết đầu tiên, tiết thứ hai tôi sẽ chừa ra mươi phút đồng hồ.” Không cần nói cũng biết. Hơn chín mươi người không ai dị nghị gì, mà còn vô cùng phối hợp. Thông qua chiếc mic, giọng nói thanh nhã của anh truyền tới mỗi một góc nhỏ trong phòng học. “Về đường cong tích phân hình cung, theo giả thiết của khái niệm thì phía bên trong có một đoạn đường cong hình cung có khối lượng, một phần cong ở phía trên dày hơn một ít, thường ở bên trên, cách xa điểm cong cuối cùng của hình cung, ta tính toán khối lượng của hình cung ngay tại điểm này…” Cố Thanh Đồng hé mắt nhìn đồ thị trên bảng, còn có những con số làm người khác đau đầu kia nữa. Cô trợn mắt lên nhìn, khóe môi bất đắc dĩ giật giật. Cô ngẩn ngơ nhìn mấy chục cặp mắt của mọi người đang tập trung trên bục giảng. Quả nhiên, sự thật lại chứng minh thêm một lần nữa, hình tượng của giáo viên quả thực rất quan trọng đối với vấn đề học tập của sinh viên, nhất là đối với những con người chỉ thích cái mẽ bên ngoài như này. Hiệu quả của tiết học này không phải tốt bình thường. Lúc nghỉ giữa giờ, Cố Thanh Đồng đi toilet. Trải qua năm dài tháng rộng, toilet chính là nơi tập trung bát quái. “Nếu thầy Lâm lên lớp từ kì trước, nhất định mình sẽ không bùng hết các tiết toán cao cấp.” “Đúng đúng, nội dung thày dạy sâu sắc, lời lẽ dẽ hiểu, toán cao cấp không khó lắm, thì ra mình có thể nghe hiểu.” “Khoa mình có giáo viên mới từ bao giờ thế.” “Này, các cậu mau lên, đổi giáo viên rồi. Lại còn không điểm danh nữa chứ, cậu mau tới đi, đến ngắm trai đẹp.” Lúc Cố Thanh Đồng trở lại phòng học, ánh mắt cô vô tình rơi vào bục giảng, Lâm Mặc Tuân đang nói chuyện với một nam sinh, anh hơi nghiêng người. Vào tiết, rõ ràng số người trong phòng học đông hơn tiết trước rất nhiều. Cô nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên phát hiện bàn đầu đã ngồi đầy người, đều là nữ sinh. Thật ra cô tính toán chỉ lên một tiết rồi rời đi. Chỉ có điều thầy giáo này dạy toán không tệ. Đến lúc tiết thứ hai chỉ còn mười phút tan lớp thì Lâm Mặc Tuân đã giảng xong nội dung bài học: “Bài học tiết này kết thúc, mọi người còn chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi.” “Thưa thầy, hỏi vấn đề gì cũng được phải không?” Lâm Mặc Tuân gật đầu một cái: “Có thể, nhưng tôi có quyền giữ vững im lặng.” Trên khuôn mặt anh là sự vui vẻ nhàn nhạt. Mọi người cười ồ lên, tự nhiên không bỏ qua cơ hội này. “Thầy Lâm, năm nay thầy bao nhiêu tuổi rồi.” Ánh mắt Cố Thanh Đồng hơi đổi. Hai mươi nhăm tuổi. “Tháng tám vừa rồi, tôi vừa tròn sinh nhật hai lăm tuổi.” “Wow, trẻ quá.” “Thầy Lâm, bọn em rất tò mò, thầy tốt nghiệp trường nào vậy?” Tiếp một nữ sinh nữa đặt câu hỏi. “Havard.” Lại một tràng tiếng than. “Thầy Lâm….” Con mọt sách của lớp lên tiếng, một bạn nữ ngồi sau cậu ta kéo vạt áo tỏ ý rất không muốn cậu ta hỏi vấn đề này: “Em có một thắc mắc, toán cao cấp là môn học khô khan như ngói, thầy có bí quyết gì không?” Hơn nửa học sinh trong lớp xị mặt xuống, vấn đề này không thích hợp để hỏi trong trường hợp này tí nào cả, phí của! Lâm Mặc Tuân nhìn cậu ta, hơi trầm ngâm nói: “Môn toán cao cấp không giống Trung văn và ngoại ngữ, thực ra thì thiên phú rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất là chịu được cô quạnh.” “Được rồi, sắp hết tiết rồi, bây giờ tôi có chuyện cần làm.” Bỗng anh cười một tiếng, lấy danh sách lớp ra: “Điểm danh.” “Mẹ ơi, sao lại thế chứ.” “Thầy, thầy âm hiểm thật đấy.” “Hôm nay điểm danh lớp Một, Trần Thành.” “Có.” “Trần Dương.” … Cố Thanh Đồng đếm thầm, lớp này có chín người họ Trần, hai người họ Trình. Tiếng phổ thông của thầy giáo mới rất chuẩn, từ đầu đến cuối phân chia giọng mũi rất rõ ràng. “Tiếu Vũ Đồng.” “Có.” Cố Thanh Đồng khó thở, giơ tay. Cô bắt gặp ánh nhìn quan sát từ đằng trước, ánh mắt đờ ra trong chốc lát. Hết tiết, Cố Thanh Đồng vội vã thu dọn sách vở, cô còn phải lên lớp. Cô em họ gọi điện đến: “Chị, hôm nay thầy có điểm danh không?” “Chị về sớm, không biết hết tiết có điểm danh hay không.” Cô thờ ơ trả lời, lúc ra khỏi lớp, ánh mắt lướt qua bục giảng. “Chị!” Tiếu Vũ Đồng quát lên: “Sao chị lại thế hả?” Cô Thanh Đồng biết cô em họ sắp nổi bão, liền giơ điện thoại ra xa: “Tiểu Vũ, nếu em dám bùng tiết nữa, chị sẽ nói chú biết chuyện em viết tiểu thuyết.” Tiếu Vũ Đồng lập tức hạ giọng: “Chị, chị gái ruột thân mến, em xin chị đấy. Em đảm bảo đây là lần đầu em bùng tiết, thật đấy! Chị cứ yên tâm, môn toán kì này em sẽ không cúp.” Cô nhanh chóng về kí túc xá, tay vẫn giơ cạnh đầu. Cố Thanh Đồng nghe giọng nói hấp tấp của cô em họ, chậm rãi bước đến chỗ gửi xe, cố nén cười. Ừm, có vẻ tâm tình không tồi, lần này bỏ qua cho nó thôi: “Chị phải lên lớp, cúp máy nhé.” Tiết trời tháng mười, lúc ngang qua tàng cây hoa quế vẫn có thể nghe thấy hương thơm thoang thoảng. Trong sân trường học sinh qua lại như thoi đưa, Cố Thanh Đồng nhìn đám đông đang di chuyển phía trước, chợt trước mắt hiện lên bóng lưng ấm áp kia. Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? Thế giới rộng lớn là vậy, sau bao năm lại gặp lại anh ngay chỗ này. Lâm Mặc Tuân, bạn học năm lớp mười của cô. Mời các bạn đón đọc Yêu của tác giả Dạ Mạn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bước Tiếp Theo, Thiên Đường
“Hạnh phúc giống như thiên đường, con đường đi tới thiên đường đâu chỉ có một, có thể không thiếu đường tắt, nhưng đa số mọi người lại phải đi vòng vèo, tìm tòi lăn lộn mới đến được nơi đó” Hầu hết các mối quan hệ yêu đương được chia thành hai loại: có thể cùng nhau đi đến cuối cuộc đời và... ngược lại. Tình đầu của Lộ Nghiên là một cuộc tình thanh xuân đầy mơ mộng, những tưởng người ấy sẽ là người nắm tay mình tới đích cuối cùng, thế nhưng tình yêu của họ lại chẳng kiên cường được đến thế. Sau khi chia tay bạn trai, Lộ Nghiên cảm thấy thế giới xung quanh như sụp đổ, nhưng rất nhanh cô đã tự vực dậy, chuyển nhà tới nơi khác, xin việc ở một địa điểm mới, tập làm quen với một môi trường hoàn toàn lạ lẫm mang tên “độc thân”.  Lộ Nghiên gặp Trần Mặc Đông tại khách sạn cô làm việc, vì sự mệt mỏi mà cô ngủ thiếp đi trong căn phòng anh ở. Sau cái ngày ngủ quên đầy ngượng ngùng ấy, không biết do cố ý hay cố tình mà tần suất họ gặp nhau ngày càng phủ sóng thường xuyên, hơn nữa, bằng một vài cách thần kỳ nào đó mà anh luôn nhìn thấy cô tại những khoảnh khắc cô xấu hổ muốn “độn thổ” nhất.  Mới trải qua một cuộc tình tan vỡ đầy đau khổ, Lộ Nghiên không muốn thừa nhận sự thật mình đã yêu Trần Mặc Đông, vì thế anh tiến một bước, cô lùi một bước; anh hôn cô, cô cố chấp nhắn tin “không xảy ra chuyện gì cả”; ngay cả khi họ đã bước vào mối quan hệ mờ ám, cô vẫn coi anh như một người bạn lâu năm. Nhưng không biết từ bao giờ, được anh quan tâm, cô bắt đầu làm nũng mà òa khóc lên như một đứa trẻ chỉ vì vết xước bé tí ti, khi anh “chỉ” hôn cô thì lại bày ra dáng vẻ chưa được thỏa mãn dục vọng… :v “Trần Mặc Đông, em phát hiện nếu anh tìm người con gái khác thì em cũng có chút luyến tiếc. Anh xem dáng vẻ mình đẹp đẽ thế kia, dáng người cũng không tệ, mà lại có tiền, em không cần anh đúng là tổn thất lớn rồi.”  ---- “Anh không biết rằng nhìn chằm chằm người khác là không lịch sự sao? Như vậy sẽ tổn hại hình tượng cao quý nho nhã của anh đấy.”  “Em không nhìn anh sao biết anh nhìn em?”  “Em mắt lé, anh quản được sao?”  “Mắt anh cũng lé.”  “Trần Mặc Đông, em mới phát hiện ra anh có tố chất vô lại.”  … Trần Mặc Đông chẳng hề vô lại, trình độ như anh mà không được vào hàng “cực kỳ-vô cùng-hết sức” vô lại thì thật là có lỗi với nhân dân. :v “Tối qua em làm loạn lắm sao?”  “Em nghĩ sao?” Trần Mặc Đông cúi đầu nhìn mấy vết cào trên ngực.  “Em uống say quá, không nhớ nổi.”  “Nói gì cũng không nhớ sao?” “Không nhớ. Em nói gì vậy?”  “Em nói em ghen.” Trần Mặc Đông nhìn Lộ Nghiên chằm chằm, kéo bàn tay nhỏ của cô đặt bên miệng, khẽ hôn một cái.  “Uống rượu vào nên nói linh tinh, chứ em làm gì hẹp hòi đến vậy.”  “Không phải người ta vẫn nói sau khi uống rượu thì rất thật lòng sao?”  “Em chưa từng nói những lời như vậy.” “Nói rồi còn không thừa nhận.” Trần Mặc Đông cố tình trêu chọc Lộ Nghiên.  “Có anh nói ấy. Em còn nhớ sau khi anh say rượu còn nói yêu em nữa cơ.” “Xem ra sau khi uống rượu quả là sẽ nói thật lòng.” … Bề ngoài Trần Mặc Đông là một người lạnh lùng nhưng nội tâm anh lại vô cùng cuồng nhiệt và biết cách quan tâm người khác, tất nhiên “người khác” chỉ có giới hạn trong gia đình, bạn bè và Lộ Nghiên. Lộ Nghiên không nhận ra anh, còn anh lại chưa bao giờ quên cô. Suốt những năm tháng niên thiếu, Trần Mặc Đông đã để lỡ cô vì sự chần chờ và thiếu quyết đoán, nhưng đến khi họ gặp lại nhau, dưới tay một cực phẩm vô sỉ như anh, cô “có mà chạy đằng trời”!   ---- Phải nói đây là một cuốn tiểu thuyết rất hay, có rất nhiều những chi tiết đặc sắc như khi Lộ Nghiên hiểu lầm Trần Mặc Đông đã có vợ và anh chỉ coi cô như một nhân tình bao nuôi bên ngoài, anh chẳng hề giải thích mà hành động luôn, trực tiếp dẫn cô về ra mắt gia đình. :v Nữ chính có những phát ngôn khiến bạn phải “sa mạc lời” còn nam chính vừa đáng yêu, vừa vô sỉ, lại còn mặt dày lắm lắm luôn, nhưng tôi sẽ không bật mí hết đâu, hãy tự khám phá để tìm hiểu những nét hấp dẫn của bộ truyện này nhé
Buổi Chiều Tình Yêu
Tuổi thanh xuân, anh cho em biết tình yêu là gì. Cùng nhau hoài niệm quãng thời gian tươi đẹp đã qua. Ở thời điểm thích hợp gặp được người tốt nhất (*) Tuổi thanh xuân vẫn luôn là khoảng thời gian tràn ngập bao kỷ niệm đáng nhớ đối với cuộc đời của mỗi người. Tuổi trẻ ấy, có người đã khóc đã cười, có người lại ôm ấp tất cả tình cảm với một người bạn cùng lớp. Đó là mối tình đầu non nớt chân thật lại khắc sâu.  Khi ấy, ta vẫn còn dại khờ và ngây ngô đối với mọi thứ, thật khó tìm được một người thích hợp có thể cùng nhau sánh bước đến trọn đời. Nhưng cho dù tìm được thì việc ở bên nhau dài lâu càng khó hơn. Nhưng cho dù có ra sao, khi bước qua quãng thời gian tươi đẹp ấy, mỗi lần nhớ lại ta đều có thể mỉm cười cảm thán rằng mình đã có một tuổi trẻ đáng ngưỡng mộ và thật tuyệt vời. Cũng giống như thanh xuân của Cố Lự và Mộc Đóa. Cố Lự chuyển đến lớp Mộc Đóa khi cả hai học năm cuối cấp 3. Cô và cậu có thể coi như quen biết, bởi cả hai từ nhỏ đã chung một nhà trẻ, sau đó học chung trường từ cấp 1 đến cấp 3, rồi lại học cùng các lớp luyện thi Olympic. Tuy vậy nhưng hai người chẳng nói với nhau được mấy câu, có thể xem như là xa lạ. Cố Lự là một chàng trai có thể gọi là xuất sắc, ngoại hình lẫn thành tích đều nổi bật hơn người. Việc cậu chuyển từ lớp chọn xuống lớp phổ thông của Mộc Đóa luôn khiến mọi người không khỏi thắc mắc. Mộc Đóa là một cô gái không mấy chú tâm vào việc học, tuy vậy nhưng thành tích vẫn khá tốt. Điều khiến Mộc Đóa đau đầu chính là chứng "học lệch" của mình.  Các môn Toán Lý Sinh Văn của cô đều tốt, chỉ có môn Hóa học và Tiếng Anh là mất căn bản trầm trọng. Mộc Đóa có thể vượt qua bao kỳ thi trước đều là do gian lận trong thi cử. Tuy vậy nhưng điểm số của cô vẫn không được cao. Giáo viên đã nhiều lần nhắc nhở nhưng cô vẫn không thể cải thiện được. Cố Lự chuyển lớp đến, ngồi ở phía sau Mộc Đóa. Không hiểu sao cậu lại luôn bất giác mà chú ý đến cô gái nhỏ này. Có lẽ là khi cả lớp đều đang chú ý vào bài học, chỉ có mình cô là nằm dài lên bàn học mà ngủ gật, bộ dáng ấy quá nổi bật chăng? Hay khi cậu nghe thầy giáo nói về cô rằng "Mộc Đóa lớp chúng ta là nữ sinh có khả năng tiếp thu tốt nhất, nhưng cũng là người lười nhất... " Khi ấy, có lẽ cậu đã âm thầm khắc ghi. Biết được Mộc Đóa yếu Hóa học và Tiếng Anh, cậu liền tình nguyện làm gia sư giúp cô học tốt hơn. Cố Lự kiên nhẫn dạy Hóa cho cô từ những kiến thức căn bản của cấp 2 cho đến hiện tại. Anh Văn cũng tỉ mỉ sửa lại các lỗi sai của Mộc Đóa, còn yêu cầu mỗi ngày cô phải dịch nội dung một câu chuyện Tiếng Anh rồi gửi lại cho cậu. Ngày ngày cứ như vậy mà cả hai tiếp xúc nhiều hơn, Cố Lự cũng dần dần động lòng với cô bạn Mộc Đóa. Cậu thích Mộc Đóa nên luôn quan tâm cô, luôn chú ý đến cô mọi lúc mọi nơi. Chẳng hạn như khi thấy buổi trưa cô ăn rất ít, ngay tiết học sau cậu liền mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt phòng khi cô đói bụng. Hay khi cô đứng nhất, Cố Lự tặng cô trọn bộ đồ chơi tặng kèm của KFC vì biết cô thích sưu tầm những thứ trẻ con này. Bởi thích một người, là ánh nhìn và sự chú ý luôn hướng về phía người đó, muốn làm người đó có thể luôn vui vẻ, có thể vì mình mà nở nụ cười. Cố Lự nhận ra Mộc Đóa đã dần quen với cuộc sống có sự hiện diện của cậu, lập tức liền không kìm được mà thổ lộ tình cảm của mình. Lần thứ nhất, Cố Lự viết dòng chữ "Mình thích cậu" lên vở của cô. Mộc Đóa bất ngờ chẳng biết làm sao mà chỉ biết trốn tránh rồi lại vờ như không có chuyện gì xảy ra. ... Trích đoạn nhỏ lần thứ hai tỏ tình của Cố Lự: Hai người một trước một sau, Mộc Đóa ngơ ngác nhìn tay hai người nắm lấy nhau, ngẩn ra một lúc rồi vội rút tay ra. Cố Lự lại mạnh mẽ nắm chặt, bất ngờ xoay người lại, nắm lấy tay kia của cô, dịu dàng nói, “Mộc Đóa, mình thích cậu.” “Mình, mình biết.” Hai má Mộc Đóa đỏ bừng, ánh mắt đảo khắp nơi, nhưng không dám nhìn thẳng vào người trước mặt, đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ, Mộc Đóa càng thêm bối rối. Cố Lự chỉ cười, vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô, “Ừ, biết là tốt rồi.” ... Mộc Đóa cũng dần nhận ra trong lòng mình có bạn học Cố Lự. Giống như khi cậu gọi mình là Tiểu Đóa, Đóa Nhi, cô oán thán cậu cứ coi cô là chó mèo, nhưng ý cười trên môi lại xua mãi không tan. Và khi hiểu lầm rằng Cố Lự đã có bạn gái, Mộc Đóa thật sự rất khó chịu. Trong đầu cô nảy sinh vô số câu hỏi và thắc mắc. Tại sao cậu đã có bạn gái xinh đẹp, nhưng vẫn chăm sóc cô một cách dịu dàng như vậy? Sao cậu lại quan tâm cô trên cả mức bạn bè?  Và khi Cố Lự biết được những suy nghĩ trong đầu Mộc Đóa, cậu dở khóc dở cười giải thích cho cô hiểu để giải quyết hiểu lầm. Biết được trong lòng cô cũng có cậu, Cố Lự liền nắm chắc cơ hội mà tỏ tình lần nữa. Cả hai liền xác nhận mối quan hệ, chính thức hẹn hò. Thanh xuân của Cố Lự mang tên Mộc Đóa, tuổi trẻ của Mộc Đóa dành trọn cho Cố Lự. Thuở thiếu thời ấy, nhờ có sự hiện diện của cô và cậu mà rực rỡ khó quên. Họ đã ở bên nhau từ buổi chiều hôm ấy cho đến hết tuổi học trò, họ cùng nhau nắm tay bước về phía trước và mở ra một trang mới cho chuyện tình của cả hai.  Xuyên suốt câu chuyện là quá trình gặp nhau, nảy sinh tình cảm cho đến ở bên nhau của cặp đôi nhân vật chính Cố Lự và Mộc Đóa. Mạch truyện diễn biến chậm rãi nhưng không nhàm chán, chuyện tình của họ nhẹ nhàng và hầu như không có biến cố gì.  Tác giả Nhất Đóa Oản Đậu Hoàng đã viết lên thanh xuân của họ, nhưng cũng phần nào tái dựng được tuổi học trò của chúng ta năm ấy. Không chỉ là tình yêu mà tác giả còn tô vẽ những yếu tố như tình bạn, tình thầy trò và tình thân hết sức sinh động khiến mình có cảm giác như bắt gặp bản thân đâu đó trong câu chuyện. Cuối cùng khi khép lại "Buổi chiều tình yêu", mình hiểu được tác giả đã muốn truyền tải rằng hãy sống hết mình với tuổi trẻ, yêu một người cũng hãy yêu hết mình. Dù là đúng người sai thời điểm hay dù là người đó chẳng thể cùng đi với bạn đến khi trưởng thành thì bạn cũng có thể mỉm cười và nói rằng: "Tuổi thanh xuân, người ấy đã cho bạn biết tình yêu là gì." ________ (*): trích từ văn án " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Tiểu Đóa tể: Mình không tức giận, chỉ vì cha mà cảm thấy giận dữ bất bình, cũng rất đau lòng." Cố Lự không khỏi nhíu mày. Trong phòng khách vẫn rộn rã tiếng cười đùa, Cố Lự lặng yên không một tiếng động đi ra ban công, gọi điện thoại cho Mộc Đóa.   "Sao cậu lại gọi?" Mộc Đóa bắt máy rất nhanh, hình như đang cầm điện thoại trong tay chờ. Thanh âm được ép xuống thấp, bốn bề tĩnh lặng. Vừa nói, Mộc Đóa khe khẽ đóng cửa gỗ nhà vệ sinh vào.   Nghe âm thanh mà bản thân luôn nhớ ở đầu dây bên kia, Cố Lự cảm thấy như được trấn an, "Mình về sớm một chút, nhé."   Anh len lén giấu tiền lì xì cho cô gái nhỏ, vốn sẽ kinh ngạc vui mừng nhưng lại bị hai gấu con gây phiền toái, bên trong bao tiền lì xì có chín mươi tám đồng, bị lấy mất chỉ còn lại mười tám đồng. Cha mẹ hai đứa chẳng những không lo lắng con mình dưỡng thành thói xấu, hết sức cưng chiều, lại còn nói Mộc Đóa chuyện bé xé ra to.   Mộc Đóa sờ hoa văn trên gạch men vách tường, thanh âm buồn bực, "Không phải nói mùng bảy về sao?"   "Nhớ cậu."   Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, trong lòng Mộc Đóa giống như nụ hoa nở ngày xuân, cố gắng ép xuống cũng ép không được, khóe miệng nhếch lên, cuối cùng nhẹ nhàng đáp lại,  "Ừ, được rồi."   "Ngoan."   Cái mà Cố Lự gọi là "Sớm một chút" chính là chiều ngày hôm sau đã về tới thành phố T, một thân một mình hòa vào dòng người, một tay nắm hai túi đồ bước ra trung tâm vận chuyển hành khách. Quần áo trên người mới thay bị đủ mùi hỗn tạp trên xe buýt nhiễm phải, Cố Lự liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn quyết định về nhà tắm rửa trước. ... Mời các bạn đón đọc Buổi Chiều Tình Yêu của tác giả Nhất Đóa Oản Đậu Hoàng.
Sơn Mộ Như Gió Mạnh
Văn án:   “Lý Mộ là người dân tộc Di. Trong một lần tổ chức hoạt động quyên góp, liền nhất kiến chung tình với Ngụy Tuần ôn nhu ấm áp. Cô không quản đường xa, từ trong núi tới thành phố tìm anh, chỉ vì muốn tặng cho anh Hoa Yêu Đái (*) biểu thị tình yêu của mình. Cô biết anh đã có cô gái mà mình thích, sẽ không nhận Hoa Yêu Đái của mình, nhưng dù có phải vượt ngàn dặm xa xôi, cô cũng chẳng hề hối hận.   Nhưng là, Ngụy Tuần nhận lấy Hoa Yêu Đái của cô, vì thế từ đây, nhân sinh của cô bắt đầu xuất hiện cảm giác hối hận.”(**) ***  Lý Mộ lớn lên ở trong núi, thế giới của cô nói nhỏ không nhỏ, lớn không lớn, chưa từng chân chính trải qua cái gọi là nhất kiến chung tình. Thế nhưng khi gặp Ngụy Tuần ngày hôm đó, có lẽ ngay lập tức, cô đã quyết định rằng, người đàn ông này chính là người đàn ông mà cô sẽ đem lòng yêu thương.   “Lúc đó Lý Mộ hai mươi tuổi, phảng phất như đang xâm nhập vào bí cảnh một phương, khi ấy, Ngụy Tuần cứ như vậy, lơ đãng bước vào sinh mệnh của cô.”(**)   Lý Mộ ngay từ đầu đã hiểu rõ, Ngụy Tuần và cô không phải là người ở cùng một thế giới. Sau khi hoạt động quyên góp hoàn tất, anh sẽ rời khỏi ngọn núi này, trở về với thành phố rộng mở của anh. Mà cô sẽ ở lại đây, có lẽ sẽ tiếp tục yêu anh, có lẽ sẽ dần dần quên đi anh.   Tình cảm thầm mến luôn dễ quyết định mà cũng thực đáng buồn như vậy. Giống như ai đó đã từng nói, thầm mến rất tốt, tốt ở chỗ sẽ không bao giờ bị từ chối, nhưng thầm mến cũng rất buồn, buồn bởi sẽ không bao giờ được chấp nhận.   Lý Mộ khi ấy, từng chút từng chút dõi theo Ngụy Tuần.   Lý Mộ khi ấy, từng chút từng chút phát hiện, hình như Ngụy Tuần đã có người mà mình thích.   Lý Mộ khi ấy, rốt cuộc cũng biết, hóa ra Ngụy Tuần cũng có một mối tình thầm mến mà không dám nói.   Vì thế cô thẳng thắn khuyên anh, hãy nói cho người mà anh thích rằng, anh thích cô ấy để sau này không phải hối hận.   Lời khuyên của Lý Mộ với Ngụy Tuần khi ấy, dường như cũng là khuyên chính bản thân cô. Vì thế, sau khi Ngụy Tuần rời khỏi núi cao, Lý Mộ tỉ mỉ làm một cái Hoa Yêu Đái thật đẹp. Cô đã quyết định, mang nó tới thành phố phương xa kia tìm anh, thổ lộ với anh. Cô không mong được anh chấp nhận, chỉ là muốn cho tình cảm trong lòng mình một kết quả. Cô sẽ không oán trách, cũng tuyệt nhiên chẳng hối hận.    Lý Mộ chính là một cô gái như vậy, thông minh, phóng khoáng, trầm ổn mà kiên định.   Cô chẳng ngại vượt ngàn dặm xa xôi, mang theo Hoa Yêu Đái biểu đạt cho tình cảm của bản thân, tới gặp Ngụy Tuần, chỉ để nói cho anh biết rằng, cô thích anh.   “Đây là Hoa Yêu Đái, trong phong tục của dân tộc Di chính là tín vật mà nữ hài dùng để biểu đạt tâm ý với nam hài. Ngụy tiên sinh, em thích anh, hy vọng anh biết.”(**)   Ngụy Tuần có lẽ chưa từng nghĩ rằng, có một cô gái nhất kiến chung tình với anh, hơn nữa còn thích anh vô cùng sâu đậm, vì anh mà một mình từ núi cao tới thành phố, để đưa cho anh tín vật của cô.   Khi tới nơi của Lý Mộ để tham gia hoạt động, Ngụy Tuần đã có ấn tượng không tồi về cô gái này. Cô xinh đẹp, tháo vát, thích đọc sách, còn biết y thuật, thậm chí chữa vết thương cho em trai anh vì bị trùng trong núi cắn.   Không chỉ vậy, cô chính là người đã khuyên anh, nếu đã thích một người, thì nên can đảm nói ra. Chỉ là không ngờ đó không phải là một lời khuyên chiếu lệ, mà chính một lời khuyên vô cùng chân thành của cô.   Mà Ngụy Tuần, thực ra cũng đã muốn nghe theo Lý Mộ, muốn bày tỏ với cô gái kia rằng anh thích cô. Thế nhưng khi trở về, lại hay tin cô đã có người yêu. Ngụy Tuần thực chất lại chẳng phải là một người mù quáng vì tình. Anh thật lòng chúc phúc cho cô, sau đó hạ quyết tâm, mình phải quên đi cô ấy.   Lý Mộ xuất hiện ở thành phố của anh vào ngày hôm đó, càng khiến anh cảm thấy, mình hẳn là nên tiến về phía trước.   “Lý Mộ, em biết rằng hiện tại, anh vẫn chưa thể quên được cô ấy. Nhưng anh muốn buông xuống đoạn tình cảm này, bắt đầu lại một lần nữa. Như vậy, liệu em còn nguyện ý đem đai lưng này tặng cho anh không?”(**)   __   Ngay từ đầu khi bắt đầu đọc “Sơn mộ như gió mạnh”, mình đã rất thích Lý Mộ. Cô rất kiên cường, cũng vô cùng thiện lương, nhưng không hề ngốc nghếch và dễ bắt nạt. Việc Ngụy Tuần nhận lấy Hoa Yêu Đái nằm ngoài dự liệu của cô, nhưng cô vẫn rất kiên trì với mối quan hệ này. Cô tin tưởng Ngụy Tuần, bởi vì anh nói muốn bắt đầu lại, vậy thì cô sẽ ở lại đây, cùng anh đi từ điểm xuất phát ấy.   Có lẽ ban đầu Ngụy Tuần đến với Lý Mộ, là bởi vì thương cảm và áy náy nhiều hơn là yêu. Nhưng không thể phủ nhận rằng, anh đối với Lý Mộ rất tốt. Mà sau đó, thương cảm và áy náy của Ngụy Tuần với Lý Mộ, cũng dần dần chuyển hóa thành yêu thích và quyến luyến. Thậm chí anh cũng không có ý trốn tránh khi nghe tin Lý Mộ có thai. Ngụy Tuần đưa Lý Mộ về Ngụy gia, muốn Ngụy gia chấp nhận cô, để anh kết hôn với cô, trao cho cô một danh phận.   Đọc tới đây, chắc bạn đang thắc mắc, vậy tại sao lại có tag “cẩu huyết” và “tra nam” ở thể loại phải không?    Lý Mộ rất tốt, Ngụy Tuần cũng tốt. Thế nhưng thế giới này không suôn sẻ và tốt đẹp như vậy. Chưa nói tới việc Lý Mộ phải chịu áp lực từ người nhà của Ngụy Tuần; mà chỉ nói tới việc mối tình đầu của Ngụy Tuần cứ liên tục quấy rầy hai người, mà mình đã thương Lý Mộ vô cùng. Lý Mộ biết rằng Ngụy Tuần không thể một sớm một chiều quên đi cô ta, cho nên cô bao dung với anh.   Thế nhưng ai cũng có giới hạn, chỉ với việc khi Lý Mộ đang mang thai, mà Ngụy Tuần bất chấp can ngăn của cô, chạy tới bệnh viện chỉ vì một cú điện thoại của cô gái kia, đã khiến mình vô cùng ức chế và ác cảm với cả anh lẫn cô ta. Mà cũng bởi vì chuyến đi ấy của Ngụy Tuần, Lý Mộ mới bị sảy thai, dẫn tới rạn nứt tưởng như không thể nào hàn gắn giữa hai người.   Ngụy Tuần rất tốt, nhưng lại cũng quá dễ mềm lòng. Thực ra ngày hôm ấy tới bệnh viện, anh đã nói rõ với cô gái kia, sau này không cần tìm anh nữa. Thế nhưng anh nói ra những lời ấy quá muộn. Để rồi khi trở về, anh không chỉ mất đi đứa con trong bụng Lý Mộ, mà còn suýt nữa còn không giữ được cô. Con người là vậy, khi có trong tay, luôn đặt ít tâm tư và không mấy trân trọng, tới khi mất rồi mới điên cuồng muốn tìm lại.   Ngụy Tuần muốn tìm lại trái tim của Lý Mộ, thế nhưng cũng chính anh đã làm cho nó trở nên nguội lạnh. Thực ra Lý Mộ khi từ nơi núi cao kia tới thành phố phồn hoa này, cô đã trao cho anh tài sản quý giá nhất của mình rồi, giờ nào còn thứ gì để cho anh nữa chứ.   Vậy là Ngụy Tuần một mình bước lên con đường tìm lại tình yêu, chỉ khác là nếu khi xưa bên cạnh có Lý Mộ, thì hiện tại con đường này, anh buộc phải đi một mình. Ngụy Tuần tin tưởng, chỉ cần anh dốc lòng, ắt sẽ được hạnh phúc.   Còn về việc Lý Mộ và Ngụy Tuần cuối cùng vì sao mà trở về với nhau, mời bạn đọc truyện để rõ hơn nè. ^^   “Sơn mộ như gió mạnh” dù gắn tag cẩu huyết nhưng thực ra mình thấy cũng không cẩu huyết lắm, hành văn tác giả ổn, nội dung khá độc đáo, xây dựng nhân vật khá chắc tay và cách giải quyết vấn đề về cơ bản là ổn thỏa, mình không có lấn cấn gì. Nếu bạn là một người yêu thích thể loại nữ truy hay nữ cường, thì hãy thử “Sơn mộ như gió mạnh” xem sao nha. ^^   __   (*) Hoa yêu đái: thắt lưng thêu hoa (**) Trích từ truyện, reviewer edit. Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Ngụy Diễn ôm song song đi lấy đồ ngọt, thật dài bàn ăn trước đứng một cái ôn ôn nhu nhu nữ nhân, còn có một cái gầy gầy cao cao tiểu thiếu niên cùng một cái sáu bảy tuổi tiểu nam hài, tiểu thiếu niên nhiệt tình mà cùng Ngụy Diễn chào hỏi: “Ngụy thúc thúc, ngươi còn nhớ rõ ta sao? Ta là trình tễ minh.” “Tiểu gia hỏa trường như vậy cao, gầy rất nhiều sao.” Trình tễ minh vuốt cái ót cười: “Không giảm phì không có biện pháp nha.” Bên cạnh đứng dịu dàng nữ nhân hắn cũng nhận được, là Thẩm giá trị thê tử, mấy năm nay bởi vì hợp tác nhiều có lui tới, gặp qua rất nhiều lần. Bọn họ chào hỏi qua, du âm nhìn hắn trong lòng ngực song song, cười đến ôn nhu: “Đây là ngươi hài tử sao? Thật đáng yêu.” “Không phải, là ta ca hài tử, song song, kêu du a di.” “Du a di hảo.” Song song ngoan ngoãn mà kêu một tiếng, ngọt ngào thanh âm kêu đắc nhân tâm ngọt tư tư. “Thật ngoan.” Du âm sờ sờ nàng lông xù xù đầu nhỏ. Ngụy Diễn cấp song song cầm một khối điểm tâm ngọt, Ngụy Tuần tìm lại đây. Hắn ôm song song cùng Thẩm giá trị một nhà ngồi ở cùng nhau, các đại nhân hàn huyên, tiểu hài tử nhóm liền ngồi ở bên nhau ăn điểm tâm ngọt. Song song bên cạnh là Thẩm thừa quang, nàng nhìn thoáng qua tiểu ca ca, tiểu ca ca cũng nhìn nàng một cái. Thẩm thừa quang không nói gì, song song cũng không nói gì. Song song chuyên tâm mà ăn điểm tâm ngọt, ngoài miệng dính vào bơ, các đại nhân đang nói chuyện không có chú ý, Thẩm thừa quang nhìn nàng vai hề, trảo quá trên bàn khăn giấy tiểu tâm giúp nàng sát miệng. ... Mời các bạn đón đọc Sơn Mộ Như Gió Mạnh của tác giả Trần Vị Mãn.
Tìm Đường
Giới Thiệu: Cả nam chính và nữ chính trong cuốn tiểu thuyết đều có quá khứ đau buồn, họ chữa lành cho nhau và giúp nhau bước khỏi quá khứ ấy. Năm Lương Nghiên hai mươi tuổi, có một số chuyện lớn đã xảy ra: Tốt nghiệp, đi xa, đoạn tuyệt với người thân, xa cách với bạn bè, và gặp gỡ Thẩm Phùng Nam. Cô từng một thân một mình, ăn nhờ ở đậu, cũng từng không nơi nương tựa, không có chốn về. Cô lênh đênh trôi dạt, nếm trải mọi quạnh quẽ giữa đời, cũng từng đối mặt với giây phút tuyệt vọng. Nhờ Thẩm Phùng Nam, người đàn ông đã trải qua sinh tử mà vẫn điềm đạm và bình thản, lòng cô có một bến đỗ bình yên. Cô là một người tìm đường lạc lối, còn anh chính là phương hướng của cô, là đường về cho quá khứ nặng nề bao năm của cô. "Tôi đang tìm một người, để ước hẹn, để yêu thương, để chờ đợi. Anh ở phương xa, đang trên đường đến với tôi..." ----- Lại giới thiệu một truyện trâu già gặm cỏ non cho các nàng đây  Nữ chính Lương Nghiên, 20 tuổi. Nam chỉnh Thẩm Phùng Nam, 33 tuổi. Lần đầu tiên Lương Nghiên gặp Thẩm Phùng Nam là trong một ổ đa cấp mà cô bị bạn thân lừa vào. Còn Thẩm Phùng Nam, anh là một phóng viên nằm vùng. Lương Nghiên có một quá khứ bất hạnh. Cô là kết quả của một lần mẹ cô mượn rượu trèo lên giường bố cô - một người đàn ông đã có gia đình. Tồn tại với thân phận con riêng trong nhà họ Lương suốt bảy năm, cô sống e dè, đè nén, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, nghe lời để người ta bớt ghét mình đi một chút. Cô khao khát tình yêu thương của bố, không bao giờ muốn đem phiền phức đến cho ông. Mà chính vì tâm lý này, năm 13 tuổi, cô bị cậu nhỏ Nghiêm Kỳ quấy rối nhưng chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn. Cơn ác mộng kéo dài dằng dặc 2 năm trời. Đến khi mọi chuyện vỡ lỡ, Nghiêm Kỳ bị đưa ra nước ngoài, Lương Nghiên rời khỏi nhà họ Lương. Từ đó, cô "thay hình đổi dạng", cắt đi mái tóc dài, biến vẻ ngoài của mình thành không khác gì một cậu con trai. Thẩm Phùng Nam từng là một phóng viên chiến trường. Anh có một mối tình đầu mười năm, những tưởng sẽ sống chết có nhau, nhưng khi anh gặp nguy hiểm ở chiến trường Syria, cô bạn gái của anh vì sợ chết mà quay lưng bỏ chạy. Anh bị bắt, bị đánh, bị cắt cổ. Anh được đưa trở về với một tấm thân đầy vết thương, và một con tim rỉ máu. Định mệnh đã dẫn lối cho cuộc gặp gỡ giữa một người đàn ông mang vết thương lòng bị bỏ rơi, và một cô gái vì nỗi ám ảnh trong quá khứ mà đã 20 tuổi nhưng chưa yêu đương lấy một lần. Lương Nghiên chính là người theo đuổi. Cô gái ngốc nghếch ấy còn chẳng hề nhận ra rằng mình đã thích người ta cho đến khi được cô bạn thân nhắc nhở. "Lúc nào cũng nghĩ đến người ấy là thích ư?" Xác định được tình cảm của mình, cô bắt đầu theo đuổi anh, thắng thắn và chân thật như chính con người cô. Cô không ngại ngùng, cô chẳng vòng vo, thích là thích, là cứ tiến lên thôi. Cô tỏ tình, anh chấp nhận. Họ cứ thế đến với nhau. Mình thích tính cách của Lương Nghiên. Cô luôn mạnh mẽ, kiên cường vì vốn bản chất của cô là vậy, không phải cô gượng ép hay khiên cưỡng. Cô ngốc nghếch trong tình yêu, chuyện gì cũng lên mạng tra, từ cách tỏ tình, cách mua quà, cả sau này đến cách cầu hôn cũng thế. Cô nói được làm được. Bạn gái cũ của anh vì sợ chết mà bỏ rơi anh, cô khẳng định, cô sẽ không như thế. Và cô làm được, không tiếc mạng sống vì anh, không hối hận vì anh mà bàn tay nhuốm máu. Còn Thẩm Phùng Nam, tuy rằng trong quá khứ anh đã yêu người phụ nữ ấy sâu đậm, nhưng anh đến với Lương Nghiên không phải vì "mượn người mới quên đi người cũ". Anh hết lòng hết dạ với Lương Nghiên, gặp lại người bạn gái cũ sau nhiều năm biệt tăm biệt tích, anh ngạc nhiên có, sửng sốt có, nhưng tình cảm của anh chẳng một giây lay động. Anh dứt khoát với quá khứ, cho dù có đối mặt với người cũ, trong lòng anh vẫn đầy ắp bóng hình cô gái nhỏ Lương Nghiên của anh.Trong chuyện tình này, Lương Nghiên hầu như luôn là người chủ động. Nhưng không phải vì Thẩm Phùng Nam luôn ở thế bị động, mà người ta không cảm nhận được tình cảm từ phía anh. Trong truyện này, nhân vật duy nhất mình ghét là Trình Tây, bạn thân của bạn gái cũ Thẩm Phùng Nam. Cô ta vì không có được Thẩm Phùng Nam cả trong quá khứ lẫn hiện tại, mà hết lần này đến lần khác tìm cách chia rẽ tình cảm hai người. Nam phụ Nghiêm Kỳ, anh ấy hoàn toàn đủ tiêu chuẩn trở thành nam chính của một bộ cường thủ hào đoạt. Anh yêu Lương Nghiên, yêu đến mù quáng, yêu đến sai đường. Dẫu biết rằng người có lỗi là anh, nhưng khoảnh khắc anh đứng trước mặt Lương Nghiên mà rơi nước mắt, nức nở cầu xin cô hãy cùng anh quay trở lại những ngày tháng mà anh chỉ đơn thuần là cậu nhỏ Tiểu Nghiêm của cô, mình thật sự thấy anh rất đáng thương. Nhưng hầy za, biết sao được khi anh chỉ là nam phụ ???? ???? ???? Bạn gái cũ của Thẩm Phùng Nam, Tần Vi cũng không hề đáng ghét. Tự biết mình chính là người bỏ lỡ, cô tiếc nuối nhưng không quay đầu, không tìm cách phá hoại. ---- Trích đoạn: Lương Nghiên đổi tư thế, xích đầu gối lên vai anh: “Bác sỹ nói tỷ lệ mắc ung thư vú của em sẽ cao hơn người bình thường một chút, anh có ngại không?”. Thẩm Phùng Nam ôm chặt lấy cô: “Không ngại, nhưng rất lo”. “Không cần lo, em thường xuyên kiểm tra sức khỏe.” “Lần sau anh đi cùng em.” “Vâng.” “Ngủ đi.” Thẩm Phùng Nam kéo kín chăn lên, ôm cô kín kẽ. Lương Nghiên vòng tay ôm chặt hông anh: “Còn một chuyện nữa”. “Gì vậy?” “Em đang cầu hôn dở đó, anh đã chấp nhận đâu.” “…” Anh không nói gì, tìm đến môi cô hôn nồng nàn một lúc. “Thế là đồng ý?” “Nếu không thì sao?” “Vậy quà sinh nhật em muốn là sổ hộ khẩu của anh.” “Được.” “Đợi em tốt nghiệp rồi mình đi đăng ký nhé?” “Được.” “Thẩm Phùng Nam!” “Hm?” “Hôm nay là hạn cuối.” “Gì chứ?” “Sau này, dù anh có hối hận, em cũng không thả anh đi đâu.” Yên lặng một lát. Anh đáp: “Được”. *** Mời các bạn đón đọc Tìm Đường của tác giả Quân Ước.