Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiên Tử Tu Hành

Nguồn: sachiepvien Đây là dạng truyện tiên nữ cao cao tại thượng sa đọa vào nhục dục, nam chính chính hơi già nha. Truyện khá hay, các bạn nên đọc thử. *** Đọc buồn cười vl :LOL: mang tiếng đại năng tu tiên giới chuyển thế set kèo lịch duyệt hồng trần mà bị thằng già nô gia dbrr quay như 1 con chó. Trong khi thằng già ấy đ có cái gì ngoài cc khủng, thà bảo chênh lệch cảnh giới hay dựa hơi đại năng thì còn chấp nhân đc, đây chỉ là 1 lão phàm nhân già khú con này 1 búng là đi :LOL: Thằng già đc con này cung cấp tài nguyên công pháp thì đ chịu tu luyện, chỉ nghĩ đ nhau. Thà thằng tác giả cho lão Lý có công pháp song tu hay là hóa thân của đại năng trên tiên giới chơi cho hỏng đạo tâm để thua kèo thì đ nói làm gì :surrender: Đến đoạn lão già bị chém bay đ, còn xuống địa phủ lôi hồn về hồi sinh để bị nhiễm nhân quả thì đ hiểu trc đây con này tu kiểu đéo gì :LOL: óc chó vãi đ. Tư duy, tam quan còn k bằng con kỹ nữ già bị lão lý chơi cho hỏng ng, lúc sắp bị xiên lại còn xin tha cho lão già mới vl Trai đẹp to khỏe thì đ cho chịch, cứ nhằm lão già mà quỳ xuống lắc mông thì tôi chịu :eek: gu mặn như biển chết. Thánh nữ hợp hoan tông t thấy còn tử tế hơn con này chán, ít ra bọn nó vì tu đạo mới phải song tu thải dương bổ âm. Đây chỉ vì sướng :beauty: *** "Tiên giả, vào núi Trường Sinh." Đại lục Cửu Châu, tiên sơn san sát, tông môn đông đảo. Thế nhân đều lấy việc bái nhập Tiên môn, cầu được trường sinh, học được tiên pháp để vinh quang. Thứ nhì, cũng phải tập võ học nghệ, mang theo đao mang kiếm hành tẩu giang hồ, bái nhập vào các đại môn phái giang hồ có liên hệ chặt chẽ với tiên môn, để tương lai có thể đột phá cực hạn võ đạo, dùng võ nhập đạo, trở thành tiên môn. Lại nói ngày hôm nay, dưới chân núi Tiên Vân Điện, một trong năm đại tông môn trên đại lục Cửu Châu, vô số người tụ tập tại đây, vươn dài cổ hướng đỉnh núi xem xét, nguyên một đám đều lo lắng chờ đợi. Trong đám người này, có thư sinh mặc nho sam, mặc áo gai thô vải thô, đồ tể miệng rộng rãi, có thần sắc cao ngạo, hai tay ôm kiếm, khí chất trác tuyệt hiệp khách giang hồ, cũng có thiên kim tiểu thư ngồi trong kiệu, chân không chạm đất. Nhân vật cửu lưu của Tam giáo cửu lưu tề tụ cùng một chỗ, ngửa đầu nhìn đỉnh núi, ở nơi đó mây mù lượn lờ, mơ hồ có thể thấy được một tòa đại điển hùng vĩ tọa lạc trên mây, khí thế huy hoàng hùng vĩ khiến lòng người dưới chân núi cảm thấy nóng như lửa. Hôm nay, là ngày Tiên Vân Tông đại khai sơn môn, chiêu thu Tiên Môn Bắc Tử! "Ngày Tiên Vân tông thu đồ đệ năm năm một lần, lần này ta nhất định phải bái nhập Tiên môn!" Có người ánh mắt kiên nghị, thần sắc nóng bỏng nhìn đỉnh núi càng ngày càng rõ ràng, từ trong mây mù hiện ra đại điện. "Năm năm một lần a, phàm nhân có mấy năm năm? Bỏ qua lần này, lần sau tuổi lớn thêm năm tuổi, yêu cầu sẽ cao hơn mười điểm!" "Không sai, trên lý thuyết hài tử dưới mười tuổi yêu cầu thấp nhất, đáng tiếc, muốn lên tới tiên môn, nhất định phải dựa vào sức mình đi lên, hài tử bảy tám tuổi bất luận thế nào đều không có khả năng leo lên Tiên Vân Phong!" "Sao ta nghe nói trong tiên môn cũng có tiểu hài tử?" "Ha ha, những đứa trẻ kia đều là trưởng lão đại môn đại phái trên giang hồ, bọn chúng đã sớm nắm giữ vị trí ngoại môn Bắc Tử, đến phiên ngươi?" "Đáng giận! Lại là chuyện này! Nghĩ đến thân là một trong ngũ đại tiên môn Tiên Vân tông cũng là như thế!" "Không phục? Nào, tới đánh với lão tử một trận! Con mẹ ngươi dám nói xấu tông môn ta?" "Tông của ngươi? Phi! Không biết xấu hổ!" Nhiều người tụ tập cùng một chỗ như vậy, đủ loại ma sát không ngừng, nếu không phải sơn môn Tiên Vân Tông mở ra thì những người này đã sớm đánh nhau rồi. Đặc biệt là một ít hiệp khách giang hồ mắt cao hơn đầu, căn bản khinh thường làm bạn với đám người bán hàng rong đi trên phố, đồ tể người đầy tanh hôi, còn có đám kỹ nữ Yên Hoa hẻm làm bạn! Nhưng nơi này là chân núi Tiên Vân tông, bất luận kẻ nào cũng không được làm càn, những hiệp khách giang hồ này cũng chỉ có thể đè nén lửa giận trong lòng, kiên nhẫn chờ đợi. Không chừng trong đám người đê tiện này thật sự có người hữu duyên có thể bái nhập Tiên môn, đắc tội với bọn họ không đáng! Trong đám người này lại có một thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú đặc biệt khác thường. Tuổi của hắn hơi có vẻ non nớt, lại có vẻ trầm ổn mà người thường không có, môi mỏng mím chặt, một đôi mắt mang theo ưu sầu nhìn về phía xa, xuất thần đứng ở dưới chân núi Tiên Vân Tông, không hợp với mọi người. "Mở ra!" Đột nhiên, có người hô to một câu, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tiên môn của đại điện trên đỉnh núi từ từ mở ra, vô số ánh sáng bảy màu tuôn ra, xua tan mây xanh đầy trời, vô số tiên cầm dị thú vang vọng, thiên địa một mảnh thanh minh. Sau đó, ánh sáng bảy màu từ trên trời giáng xuống, từ đỉnh núi cho tới chân núi xây nên một con đường lớn Thăng Tiên, mấy trăm con tiên hạc từ sơn môn bay ra, bay múa quanh Tiên Vân Phong, tiếng hạc kêu vang vọng. Mọi người trợn tròn mắt, bị thủ đoạn của Tiên gia làm cho khiếp sợ không nói nên lời. Vị thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú kia, hai hàng lông mày càng nhíu chặt, nắm tay nắm thật chặt, ánh mắt nhìn sơn môn mở ra, tựa hồ muốn dùng người cưỡi hạc ngự kiếm bay ra tìm được người mà hắn mong nhớ ngày đêm. Đáng tiếc, thẳng đến một vị nam tử trung niên bỗng nhiên lóe lên xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, hắn cũng không tìm được người mình muốn tìm. "Tiên Vân Tông..." Nam tử trung niên đứng giữa không trung không nói nhiều lời, đang muốn nói chuyện với người phàm tục dưới chân núi. Thần niệm trong đám người nhận ra một người đã có tu vi không tầm thường. "Tiêu Viễn!" Thanh âm trầm thấp của nam tử trung niên truyền khắp mấy vạn người ở đây. Mọi người cùng nhìn lại, rất nhanh đã tìm được người trong lời nói của vị tu hành giả cường đại này. Chính là vị thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú, khí chất trầm ổn kia! Tiêu Viễn trầm mặc không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn đại môn của tiền điện trên đỉnh núi, ánh mắt càng ngày càng thất vọng. "Hôm nay là ngày Tiên Vân tông tuyển nhận Bắc Tử thế tục, người không được lên núi!" Nam tử trung niên trầm giọng nói. Ý tứ không cần nói cũng biết, Tiêu Viễn đã có tu vi Trúc Cơ, cũng không phù hợp với tiêu chuẩn thu nhận con Bắc của Tiên Vân Tông. Cho dù thực lực của hắn đã mạnh hơn đại đa số ngoại môn Bắc Tử rất nhiều. "Hôm nay ta phải gặp Hi Nguyệt muội muội!" "Hi Nguyệt muội muội cũng là ngươi gọi à? Thật can đảm!" Cưỡi một đám bạch. Trong đám Bắc tử Tiên Vân Tông lơ lửng trên bầu trời, có một vị thanh niên cầm kiếm bay ra. Sau khi y nghiêm nghị hét lên, bảo kiếm trong tay hóa thành một đạo kiếm quang màu trắng, trong phút chốc đánh tới Tiêu Viễn. Kiếm khí lành lạnh khiến đám phàm phu tục tử ở đây thất kinh, cũng may kiếm khí này không nhanh, cho bọn hắn thời gian phản ứng sung túc chạy trốn. Sau khi mọi người ở xung quanh rời đi hết, thanh kiếm khí bốn phía mới ầm ầm hạ xuống. Tiêu Viễn không chạy trốn. Nếu như hiện tại hắn chạy trốn, chứng minh hắn không có tư cách nhìn thấy Hi Nguyệt, cho nên hắn nhất định phải ứng chiến! "Thanh kiếm, đi!" Hai ngón tay Tiêu Viễn khép lại, điểm về phía bảo kiếm từ trên trời giáng xuống. Trong nháy mắt, một đoạn kiếm gãy tản mát ra ánh sáng mờ mịt, phá kiếm xuất hiện ở trước mặt hắn, nghênh đón không trung. Ầm! Đất rung núi chuyển, kiếm khí tràn ra bốn phía, mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một cái hố to, đám phàm nhân vây xem hoặc là cuồng nhiệt, hoặc là kinh hãi, hoặc là hâm mộ nhìn trận chiến giữa người tu tiên này. "Không ngờ người trẻ tuổi này lại có một thanh linh khí đứt gãy!" "Linh khí? Lợi hại hơn pháp khí sao? Ta nghe nói tu hành giả mỗi người đều có pháp khí." "Mỗi người đều có? Ha ha, ngươi nhìn xem, trong tay những tiểu thương kia có bảo kiếm bách đoán không? Pháp khí cũng không phải dễ kiếm như vậy, cho dù là cấp thấp nhất!" "Đáng tiếc, thanh Linh Khí này lại bị đứt gãy, bằng không chỉ một kiếm đã có thể đánh bại Tiên Vân... À, đối thủ." Cũng có người tương đối quen tu hành giả bình luận, lời này của hắn khiến cho không ít người phụ họa. "Nói như vậy, ta cũng biết Tiêu Viễn là ai. Hẳn hắn chính là nhi tử của Thục Thanh Hồng triền miên kiếm, cũng không biết thanh kiếm trong tay là hồng kiếm hay là hồng kiếm nữa." Thanh hồng triền miên thực tế là chỉ Thanh Loan kiếm cùng Hồng Oanh kiếm. Bọn chúng vốn là hai linh khí không tương xứng, nhưng chủ nhân của chúng lại kết làm vợ chồng, hai người đều có tu vi Hồn Minh cảnh, ba mươi năm trước trường kiếm trảm yêu trừ ma, cũng từng là cường giả tiếng tăm lừng lẫy một phương. Nhưng đáng tiếc, sau đó chủ nhân của Thanh Hồng kiếm lần lượt bị hại, chỉ để lại một đứa con trai, cũng chính là Tiêu Viễn tay cầm kiếm gãy trước mặt. "Tiêu Viễn này cùng với Hi Nguyệt gì gì đó, quan hệ của bọn họ là như thế nào? Lão tướng tốt chứ?" Có người tốt mở miệng hỏi. Trong chốc lát, chung quanh hắn yên tĩnh trở lại. "Chưởng miệng." Một vị nữ tử trẻ tuổi đi ra khỏi kiệu, ánh mắt nhìn chiến đấu trên bầu trời, thản nhiên nói. "Vâng, quận chúa!" Vừa rồi có một vị trong bốn vị nô bộc khiêng kiệu bay ra, mũi chân điểm xuống mặt đất, thân hình như gió đi tới trước mặt vị đại sự kia, hai bên trái phải mở cung, trực tiếp ba ba ba chính là mười cái tát vào mặt, đánh cho mặt mũi hắn bầm dập, đầu óc choáng váng, cuối cùng vẫn đặt mông ngồi trên mặt đất. "Ngươi!" "Chớ có nghị luận về Hi Nguyệt tiên tử, rồi đánh!" Rốt cuộc vị chuyện tốt kia cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Không chỉ vì người đánh hắn tự xưng là quận chúa, mà còn vì ngoại danh của vị Hi Nguyệt muội muội, có "Tiên tử" Hai chữ. Có thể xưng một tiếng tiên tử trong giới tu hành đã đủ chứng minh địa vị của nàng bất phàm, rất có thể chính là chân truyền Bắc Tử trong tiên vân tông! Mà Tiên Vân Tông là một trong ngũ đại tiên môn của giới tu hành, một vị chân truyền Bắc Tử, mạnh hơn rất nhiều các trưởng lão của gia tộc Nhị Lưu, tương lai có thành tựu Đạo Vận Cảnh, đó càng là siêu nhiên trên đời, có hi vọng độ kiếp thành Tiên! Người như vậy, chỉ là nghị luận nàng chính là tội lỗi, cũng khó trách Tiêu Viễn xưng hô một tiếng là muội muội Hi Nguyệt đã bị Bắc Tử của Tiên Vân Tông hành hung. "May mắn lời ta không bị đám Bắc Tử Tiên Vân Tông nghe được!" Người làm việc tốt vẫn còn sợ hãi, ngược lại đối với vị quận chúa kia ngượng ngùng thi lễ một cái, lách mình trốn sang một bên. Mọi người cũng đều ngậm miệng lại, nhưng đối với vị Hi Nguyệt tiên tử kia, lại càng cảm thấy hứng thú: Không bằng nói, bọn họ rất hứng thú với hết thảy giới tu hành. "Vị Hi Nguyệt tiên tử này, đến tột cùng là ai?" "Suỵt, sau này nếu ngươi may mắn gia nhập Tiên Vân Tông, ngươi sẽ hiểu. Nàng là đại sư tỷ của Tiên Vân Tông, nếu như không gia nhập được, vậy thì đừng uổng phí sức lực nữa, đám nhân vật này ngươi không thể nghe ngóng được!" "Ách? Vị huynh đài này dường như xuất thân bất phàm, không biết..." Chiến đấu trên bầu trời vẫn đang tiếp tục, tiếng xì xào bàn tán của mọi người cũng đang tiếp tục. Tiêu Viễn dựa vào một thanh trường kiếm gãy gãy, cứng rắn chống đỡ công kích của người có cảnh giới cao hơn lão. Hơn nữa sau khi giao đấu bốn mươi, năm mươi chiêu, thanh Linh Khí trường kiếm kia lại nở rộ một đạo ánh sáng màu xanh, lập tức bức lui đối thủ, chém đứt một cọng tóc dài của y, khiến y thất bại tại chỗ. "Đáng giận, Triệu sư huynh lại thất bại!" Đám Bắc Tử của Tiên Vân tông cưỡi Tiên Hạc hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhao nhao lấy pháp khí ra, nhắm ngay Tiêu Viễn hơi thở hổn hển, muốn tiến lên vây đánh. Bọn họ phải đợi, cũng chỉ có câu nói tiếp theo của sư thúc. Rất rõ ràng, vị nam tử trung niên của Tiên Vân tông kia không có bất kỳ ý tứ mở miệng, ngầm thừa nhận môn hạ Bắc Tử có thể ra tay đuổi Tiêu Viễn đi, cấm hắn nhìn thấy Hi Nguyệt tiên tử! "Động thủ!" "Muốn gặp đại sư tỷ? Trước tiên phải qua ải của chúng ta đã!" "Ngươi một cái... Phế vật, cũng muốn lập hôn ước với đại sư tỷ chúng ta?" "Giao ra hôn thư, ta sẽ tha cho mạng chó của ngươi!" Trong nháy mắt, mấy trăm tia sáng ở xung quanh Tiên Vân tông sáng lên, vừa rồi bay ra khỏi tông môn đều là Tiên Vân tông Bắc Tử cưỡi phi hạc. Sau khi bọn hắn được sự cho phép của Chu sư thúc, cả đám đều tế lên pháp khí đánh về phía vị trí Tiêu Viễn." - giết người là thứ yếu, mục đích chủ yếu là đuổi hắn ra khỏi phạm vi Tiên Vân Tông, khiến hắn không cách nào tới gần thêm một bước. Các loại pháp bảo hạ xuống khiến đám phàm nhân dưới chân núi đều trợn mắt há hốc mồm. Lần này dù sao Tiêu Viễn cũng không cách nào ngăn cản được a? Chu sư thúc đứng giữa không trung cúi đầu nhìn xuống Tiêu Viễn, trong ánh mắt có chút áy náy, nhưng Hi Nguyệt là đại sư tỷ của Tiên Vân Tông, thân phận địa vị đều vượt xa Tiêu Viễn mới bước vào Trúc Cơ cảnh, hai người căn bản không phải người trong cùng một thế giới! "Tiêu Viễn, nếu như ngươi thức thời chút..." "Keng keng keng!" Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến một đạo tiếng đàn kỳ ảo, xuyên thấu qua ngàn vạn cách trở, cố định mấy trăm thanh pháp khí, rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người. Mọi người như bị sét đánh, tiếng đàn tuyệt vời êm ái này quanh quẩn giữa thiên địa, nhẹ nhàng như mưa phùn ngày xuân, mềm mại như lụa mỏng phất vào mặt, muốn làm tâm linh người ta mềm nhũn xuống, rốt cuộc không có nửa điểm ý niệm chém giết trong đầu. "Đinh đinh đang đang." Pháp khí rơi xuống đất, dưới chân núi Tiên Vân Tông huyên náo an tĩnh lại, hồi lâu cũng không có ai mở miệng nói chuyện. Thần sắc vị quận chúa kia thập phần phức tạp, dựa vào một tiếng đàn, đã hóa giải mấy trăm công kích của Bắc Tử Trúc Cơ cảnh, thậm chí ngay cả Hồn Minh cảnh cũng bị ảnh hưởng nhất định. Khó có thể tin đây là chuyện một cô gái cùng tuổi với mình gây ra. Hi Nguyệt Tiên, Thải Phượng Cầm, thế vô song. "Ta nhất định phải bái nhập Tiên Vân tông!" Quận chúa từ xa nhìn thoáng qua đỉnh núi, phảng phất thấy được vị tiên tử có thân thế tuyệt thế đang đứng trước cửa đại điện, ôm thanh đàn cổ, hai con ngươi trong suốt nhìn đám người dưới chân núi. Tựa hồ, đang nhìn vị thiếu niên gọi nàng là Hi Nguyệt muội muội kia! "Tên khốn này!" Một đám Bắc Tử Tiên Vân tông nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lại tiếp tục nhặt vũ khí lên đuổi Tiêu Viễn ra. Nhưng bọn họ cũng đã nghe ra, tiếng đàn này là... chỉ có thể là do đại sư tỷ phát ra thôi, bây giờ lại đuổi Tiêu Viễn ra ngoài, đã không thích hợp lắm rồi. "Ai, Hi Nguyệt vẫn quá lương thiện." Chu sư thúc khẽ thở dài, sau đó cất cao giọng nói: "Nghi thức nhập môn của Tiên Vân tông chính thức bắt đầu, người có chí hướng bái nhập vào tông môn ta, xin mời rời khỏi Thăng Tiên đạo sơn!" Mọi người phục hồi tinh thần lại, như ong vỡ tổ chạy về hướng Thăng Tiên đạo do quang mang tạo thành. "Đừng cướp, ta muốn giành hạng nhất! Người đầu tiên có thể bái nhập nội môn!" "Cút! Thứ nhất là của ta!" "Nội môn Bắc Tử, ngoài ta ra thì còn ai!" "Lão Chu ta liều mạng!" "Ai u, đừng chen lấn, bộ ngực của tiểu nữ cũng bị các ngươi bóp nát..." "Yêu phụ, cút!" Một đám phàm tục tử vì tranh thủ cơ duyên thành Tiên đắc đạo kia mà điên cuồng trào dâng tiên đạo. Từ sơn cước đến tiểu trấn cách đó không xa, toàn bộ đều lít nha lít nhít người, giống như là từ biển rộng xuôi theo biển lớn đi ngược dòng mà lên cá, lít nha lít nhít đứng chung một chỗ, tình cảnh có thể nói hỗn loạn đến cực điểm. Điều này đủ thấy được, tu tiên đối với Cửu Châu đại lục sức hấp dẫn lớn bao nhiêu! Tiêu Viễn cầm đoạn kiếm im lặng đứng tại chỗ, sau một lúc lâu mới theo dòng người bước lên Tiên Đạo. Rất nhiều Bắc Tử Tiên Vân tông nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể nhìn hắn từng bước một đi lên. "Tiên trưởng." Vị quận chúa kia đối với Chu sư thúc cố ý nhẹ nhàng hành lễ, một chút cũng không có kiêu ngạo như quận chúa. "Ừm." Chu sư thúc tùy ý gật gật đầu, quan sát người hầu bên cạnh nàng một chút, mở miệng hỏi thẳng: "Ngươi là thiên kim của vị quận vương nào? Vì sao phải bái nhập Tiên Vân tông ta? Hoàng thất cửu Châu ngươi cũng là một trong ngũ đại tiên môn, Hiên Viên Hoàng Khí lưu truyền từ xưa đến nay, cũng là pháp môn vô thượng thành tiên đắc đạo, vì sao lại tới gần cầu viễn?" Đại lục Cửu Châu có năm đại tiên môn, Tiên Vân tông, hoàng thất Cửu Châu, Tiêu Dao môn, Long Phượng lâu và Kiếm các. Hoàng thất cửu Châu tuy không được xưng là Tiên môn mạnh nhất, nhưng bọn họ đã khống chế sĩ tộc thiên hạ, quản lý dân chúng sinh sống, gây dựng lợi nhuận, sắp xếp cho nông tang, thành lập thư viện dạy vạn dân trong thiên hạ. Vì vậy, hoàng thất cửu châu có địa vị quan trọng nhất trong ngũ đại tiên môn. Nếu công chúa đích thân tới, Tiên Vân tông tất nhiên sẽ sắp xếp trưởng lão nghênh đón. Nhưng chỉ là một vị quận chúa nha... Trong hoàng thất Cửu Châu, chỉ là thân vương đã có hơn hai mươi vị, chớ nói chi là quận vương. "Vãn bối Hiên Viên Yến." Quận chúa trước tiên báo tên mình, sau đó mới cung kính trả lời: "Hồi tiên trưởng nói, vãn bối bởi vì chán ghét quan trường đấu đá lẫn nhau, lôi kéo kết phái, hướng về Tiên Vân tông Tự Tại Tiêu Dao, bởi vậy quyết định vứt bỏ thân phận Quận chúa của mình, cầm Đăng Tiên Lệnh cầu bái nhập môn phái!" Đại lục Cửu Châu mỗi người có thể tu tiên, bởi vậy nam nữ cách biệt rất nhỏ, rất nhiều nữ tử cũng gia nhập quan trường. Phong hầu bái tướng, rong ruổi chiến trường cũng không ít. Cho dù là quận chúa thân thể ngàn vàng cũng có thể quang minh chính đại thi đậu công danh, tương lai thậm chí có thể dựa vào huyết mạch Hiên Viên của mình hỏi đỉnh cửu ngũ, quân lâm thiên hạ. Chỉ là xác suất leo lên long ỷ quá thấp, thân vương còn chưa có khả năng, huống chi chỉ là một quận chúa. "Đăng Tiên Lệnh?" Chu sư thúc nói với nàng, loại lời khách sáo từ bỏ thân phận quận chúa này không để ở trong lòng, bái nhập Tiên Vân tông, không có nghĩa là sẽ từ bỏ thân phận quận chúa, đây chỉ vẻn vẹn là Hiên Viên Yến biểu lộ lòng trung thành của mình với môn phái. "Đúng vậy." Hiên Viên Yến lấy từ trong túi trữ vật ra một lệnh bài màu vàng tinh xảo đưa cho hắn. Hiên Viên Yến tiếp nhận xem qua, gật gật đầu rồi thu vào, nói: "Có Đăng Tiên Lệnh này, chỉ cần tư chất linh căn của ngươi không quá kém, bái nhập nội môn hẳn là không có vấn đề. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là ngươi có thể thông qua Thăng Tiên Đạo." "Vâng!" Trên mặt Hiên Viên Yến vẫn luôn kính cẩn rốt cục lộ ra một vòng vui vẻ: "Vãn bối chắc chắn sẽ thông qua Thăng tiên đạo, bái nhập môn phái!" "Đi đi." Chu sư thúc phất phất tay, thân ảnh lóe lên, biến mất trước mắt mọi người. Ánh mắt Hiên Viên Yến lộ ra một tia hâm mộ, nàng là quận chúa không giả, nhưng mặc dù thân phận Quận Vương phụ thân của nàng, so với vị truyền công trưởng lão Tiên Vân Tông này, Chu sư thúc giống Hồn Minh cảnh, vẫn chênh lệch quá xa. Chớ nói chi là nàng còn không phải là quận chúa đời tiếp theo, trên đỉnh đầu nàng còn có mấy vị huynh huynh muội xuất sắc, trăm năm luân một lần cũng không tới phiên nàng làm quận vương. Cho nên, trong một năm mười tám tuổi này, nàng năn nỉ phụ vương cho nàng một quả Đăng Tiên Lệnh Tiên Vân Tông, quyết ý bái nhập Tiên Vân Tông! "Ta nhất định sẽ bước vào cảnh giới xuất thần, trở thành cường giả của ba cấp bậc Đạo!" Ánh mắt Hiên Viên Yến kiên nghị, tuy là nữ tử, nhưng khí thế không kém gì nam nhân. Sau khi nàng quay đầu trách mắng các vị nô bộc, dứt khoát đi về phía Thăng Tiên Đạo. Từ giờ phút này, nàng đã không còn là quận vương thân phận, mà vẻn vẹn chỉ là một vị Bắc Tử Tiên Vân Tông! Mục đích chỉ vẻn vẹn có một, trở thành cường giả ba cảnh giới Đạo. Cái gọi là đạo chi tam cảnh, chỉ chính là thần xuất, hồn minh, đạo vận ba vị cường giả này, dưới thì là thai tam cảnh: Trúc cơ, Đan Hà, Linh Thai. Quận Vương chính là cha truyền con nối, nhưng nhất định phải do người ba cảnh giới kế thừa, nếu Hiên Viên Yến có thể bước vào ba cảnh giới Đạo Cảnh, tương lai rời khỏi Tiên Vân Tông, lại trở về quan trường Cửu Châu phát triển, tương lai có thể có xác suất rất lớn chính mình trở thành quận Vương! Điều kiện tiên quyết của tất cả những thứ này, vẫn là tu vi đạt tới tam cảnh. "Phi!" Sau khi Hiên Viên Yến đăng thăng tiên đạo, có người thầm chà xát sau lưng hắn một tiếng, mắng một câu: "Quận chúa gì chứ, còn không phải dựa vào Đăng Tiên lệnh mới có thể bái nhập nội môn sao! Hừ, đợi lát nữa xem ta dựa vào bản lãnh của mình bái nhập nội môn, xem ngươi có đắc ý gì!" Mời các bạn mượn đọc sách Tiên Tử Tu Hành của tác giả karma085.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ai Đó Hoàn Hảo
Johanna Lindsey, tên thật là Johanna Helen Howard, sinh ngày 10 tháng 3 năm 1952 tại Đức, nhưng lại là một trong những nhà văn nổi tiếng ở Mỹ. Bà được mệnh danh là một trong những tác giả thành công nhất trên thế giới về tiểu thuyết lịch sử lãng mạn. Các tác phẩm của bà thường xuyên lọt vào danh sách bán chạy nhất do New York Times bình chọn.   Lindsey xuất bản cuốn sách đầu tay vào năm 1977, với tựa đề Captive Bride, và ngay lập tức đưa tên tuổi của bà đến với các độc giả yêu văn học. Đó chính là độc lực để bà tiếp tục cho ra đời rất nhiều cuốn tiểu thuyết ăn khách khác.   Tính đến năm 2006, những tác phẩm của bà đã bán được trên năm mươi tám triệu ấn bản và dịch ra mười hai ngôn ngữ trên toàn thế giới.   Bằng lối kể chuyện hài hước song cũng không kém phần lãng mạn và bất ngờ, Johanna đã không hề khiến người đọc thất vọng với những câu chuyện của mình. Bà đã gắn kết những con người với hoàn cảnh và số phận hoàn toàn khác biệt, tưởng chừng như không bao giờ có thể ở bên nhau, và cho hộ một kết thúc viên mãn.   Không chỉ có vậy, giọng văn tinh tế và vô cùng đặc trưng của Johanna cũng là điều luôn hấp dẫn độc giả. Mỗi nhân vật của bà luôn được khắc họa với cá tính nổi bật. Ngoài ra, chính sự kiên cường của họ trong tình yêu cũng góp phần tạo ra nét đặc sắc cho ngòi bút của bà.   Mời độc giả đọc các tác phẩm của Johanna Lindsey đã và sẽ được Bách Việt xuất bản: Ma lực tình yêu (2012), Nàng công chúa lưu lạc (2012), Gã cướp biển quý tộc (2012), Em là của anh (2012), Hãy nói yêu em (2013), Người thừa kế (2015), The devil who tamed her, A rogue of my own, Let love find you. *** Có vẻ kỳ quặc khi coi Hyde Park là sân sau của riêng nhà bạn, nhưng đối với Julia Miller thì đúng là như vậy. Lớn lên ở London, cô đã cưỡi ngựa ở đó gần như hàng ngày từ khi cô có thể nhớ được, từ chú ngựa con đầu tiên của cô khi cô còn là một đứa trẻ cho đến những con ngựa cái thuần chủng sau đó. Mọi người vẫy tay chào cô dù họ có biết cô hay không, đơn giản vì họ đã quá quen với việc nhìn thấy cô ở đó. Thông thường, những người bán hàng rong đi ngang qua công viên, những người làm vườn, họ đều chú ý đến Julia và coi cô như người thân của họ. Cao ráo, tóc vàng và ăn mặc hợp thời trang, cô luôn đáp lại những nụ cười và những cái vẫy tay. Cô nói chung là một người thân thiện và mọi người có xu hướng đáp lại điều đó một cách tử tế. Thậm chí còn kỳ quặc hơn khi Julia coi một công viên khổng lồ như vậy là nơi cưỡi ngựa cá nhân của cô với hoàn cảnh của cô. Cô lớn lên ở tầng lớp thượng lưu của thành phố nhưng gia đình cô hoàn toàn không phải tầng lớp quý tộc. Cô sống trong một trong những ngôi nhà phố lớn ở Quảng trường Berkeley, bởi vì không chỉ giới quý tộc mới đủ tiền mua những ngôi nhà phố đó. Trên thực tế, gia đình cô, những người thợ thủ công nổi tiếng từ thời Trung cổ, là một trong những người đầu tiên mua và xây dựng trên Quảng trường Berkeley vào giữa những năm 1700 khi quảng trường lần đầu tiên được hình thành, vì vậy dòng họ Millers đã sống ở đó trong nhiều thế hệ. Julia rất nổi tiếng và được quý mến trong khu phố. Người bạn thân nhất của cô, Carol Roberts, là con gái của một gia đình quý tộc, và những phụ nữ trẻ khác quen biết cô qua Carol, hoặc từ trường tư thục mà cô theo học, cũng thích cô và mời cô đến dự những bữa tiệc của họ. Họ không bị đe dọa bởi vẻ ngoài xinh đẹp hay túi tiền sâu của cô vì cô đã đính hôn rồi. Cô gần như đã đính hôn kể từ khi được sinh ra. “Rất vui được gặp bạn ở đây,” một giọng nữ cất lên sau lưng cô. Carol Roberts đã cưỡi ngựa đến nơi, và con ngựa cái của cô ấy dễ dàng phi nước kiệu bên cạnh ngựa của Julia. Julia cười khúc khích với cô bạn tóc đen, nhỏ nhắn của mình. “Thật ngạc nhiên. Bạn hiếm khi cưỡi ngựa”. Carol thở dài. “Mình biết. Harry đang cau có về điều đó, đặc biệt là vì chúng mình đang cố gắng có đứa con đầu lòng. Anh ấy không muốn mình có bất kỳ cơ hội nào để đánh mất nó trước khi chúng mình biết rằng nó đã được hình thành.” Julia biết cưỡi ngựa thực sự có thể gây sẩy thai. “Vậy tại sao bạn lại bất chấp rủi ro đó?” “Bởi vì một đứa trẻ sẽ không được thụ thai trong tháng này,” Carol mím môi thất vọng nói. Julia gật đầu thông cảm. “Bên cạnh đó,” Carol nói thêm, “Mình đã rất nhớ những chuyến cưỡi ngựa cùng nhau của bọn mình, mình sẵn sàng thách thức Harry trong vài ngày này khi mình đang có nguyệt san và chúng mình sẽ không cố gắng thụ thai.” “Anh ấy không có ở nhà để phát hiện ra, phải không?” Julia đoán. Carol bật cười, đôi mắt xanh lấp lánh tinh nghịch. “Không phải thế, mà là mình sẽ về nhà trước khi anh ấy về.” Julia không lo lắng bạn mình sẽ gặp rắc rối với chồng cô ấy. Harold Roberts ngưỡng mộ vợ. Họ đã biết và thích nhau từ trước mùa vũ hội đầu tiên của Carol ba năm trước, vì vậy không ai ngạc nhiên khi họ đính hôn trong vòng vài tuần sau khi Carol ra mắt và kết hôn vài tháng sau đó. Carol và Julia là hàng xóm của nhau cả đời, cả hai đều sống ở Quảng trường Berkeley, những ngôi nhà phố riêng biệt của họ nằm cạnh nhau qua một con ngõ hẹp ngăn cách. Ngay cả cửa sổ phòng ngủ của họ cũng đối diện trực tiếp với nhau — họ đã sắp xếp như vậy! —Vì vậy, ngay cả khi họ không cần sang thăm nhà nhau, họ vẫn có thể nói chuyện với nhau từ cửa sổ mà không cần phải lớn tiếng. Không có gì ngạc nhiên khi họ trở thành những người bạn tốt nhất của nhau. Julia rất nhớ Carol. Thậm chí họ vẫn thường xuyên đến thăm nhau khi Carol ở London, cô ấy không còn sống bên cạnh nữa. Khi kết hôn, cô ấy đã chuyển đến sống ở nhà chồng, cách đó nhiều dãy nhà, và cứ vài tháng một lần, cô và Harold lại dành vài tuần tại khu điền trang của tổ tiên gia đình anh ấy ở nông thôn. Anh ấy hy vọng họ sẽ ở đó vĩnh viễn. Carol vẫn chống lại ý tưởng đó. May mắn thay, Harold không phải là loại chồng hống hách, người đưa ra mọi quyết định mà không cân nhắc đến mong muốn của vợ. Họ tiếp tục cưỡi ngựa cạnh nhau trong vài phút, nhưng Julia đã đến công viên được một giờ, vì vậy cô đề nghị, “Bạn có muốn ghé vào quán trà để uống thứ gì mát trên đường về nhà không?” “Buổi sáng còn quá sớm và chưa đủ ấm để uống đồ lạnh. Mặc dù vậy, mình rất thèm ăn và thực sự nhớ món bánh ngọt buổi sáng của bà Cables. Bạn vẫn còn ăn sáng tự chọn vào các buổi sáng chứ?” “Tất nhiên. Tại sao điều đó lại thay đổi chỉ vì bạn đã kết hôn nhỉ?” “Harold từ chối ăn trộm đầu bếp của bạn, bạn biết đấy. Mình đã nũng nịu và nài nỉ anh ấy ít nhất hãy cố gắng”. Julia phá lên cười. “Anh ấy biết là anh ấy không thể mua chuộc được bà ấy. Mỗi khi ai đó cố gắng thuê bà ấy đi, bà ấy lại đến gặp mình và mình lại tăng lương cho bà ấy. Bà ấy biết bánh mì của bà ấy được làm từ bơ ở đâu”. Julia đã đưa ra những quyết định tương tự vì cha cô, Gerald, không còn có thể đưa ra quyết định đó. Mẹ cô chưa bao giờ làm điều đó khi bà còn sống. Helene Miller chưa bao giờ kiểm soát bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình, thậm chí kể cả những công việc trong gia đình. Bà là một người phụ nữ nhút nhát sợ làm mất lòng bất cứ ai, kể cả những người hầu. Năm năm trước, bà đã chết trong một vụ tai nạn xe ngựa khiến Gerald Miller trở nên suy sụp. “Cha bạn thế nào rồi?” Carol hỏi. “Vẫn thế.” Carol luôn hỏi và câu trả lời của Julia hiếm khi khác biệt. Ông thật may mắn khi còn sống, các bác sĩ đã nói với cô sau khi họ làm cô sốc với tiên lượng rằng Gerald sẽ không bao giờ là chính mình nữa. Đầu của ông đã bị chấn thương nặng trong vụ tai nạn. Trong khi xương sườn của ông, bảy trong số đó bị gãy vào ngày hôm đó, đã được hàn gắn, nhưng tâm trí của ông sẽ không hồi phục. Các bác sĩ đã nói thẳng thừng. Họ không cho cô hy vọng. Cha cô vẫn ngủ và thức dậy bình thường, thậm chí ông có thể ăn nếu được người khác đút, nhưng ông sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì khác ngoài những lời vô nghĩa. May mắn sống sót ư? Julia thường khóc thầm trong giấc ngủ khi nhớ lại câu nói đó. Tuy nhiên, Gerald đã bất chấp dự đoán của bác sĩ. Một lần vào năm đầu tiên sau khi vụ tai nạn xảy ra, và sau đó cứ sau vài tháng, ông sẽ nhận thức được, trong một thời gian ngắn, rằng ông là ai, ông ở đâu và chuyện gì đã xảy ra với ông. Quá nhiều cơn thịnh nộ và đau khổ đã tràn ngập ông trong vài lần tỉnh lại đầu tiên, điều này đã xảy ra đến nỗi sự minh mẫn của ông không thực sự được gọi là một điều may mắn. Và ông đã nhớ ra! Mỗi khi lấy lại được sự minh mẫn, ông có thể nhớ lại những khoảng thời gian tinh thần minh mẫn trước đây của mình. Trong vài phút, vài giờ, ông đã trở lại là chính mình - nhưng điều đó không bao giờ kéo dài lâu. Và ông không bao giờ nhớ bất cứ điều gì về khoảng thời gian chết ở giữa. Các bác sĩ của ông không thể giải thích được điều đó. Họ không bao giờ mong đợi ông lại có những suy nghĩ mạch lạc. Họ vẫn sẽ không cho Julia bất kỳ hy vọng nào rằng một ngày nào đó ông có thể bình phục hoàn toàn. Họ gọi những khoảnh khắc sáng suốt của ông là một sự may mắn. Sự việc như vậy chưa có tài liệu, chưa từng được biết là đã xảy ra trước đây, và họ đã cảnh báo Julia đừng mong nó xảy ra lần nữa. Nhưng nó vẫn xảy ra. Mời các bạn đón đọc Ai Đó Hoàn Hảo của tác giả Johanna Lindsey.
Lấy Em Làm Điểm Tâm
Thể loại: hiện đại, siêu H (20+) WARNING: Truyện này tuyệt cấm trẻ em dưới tuổi vị thành niên. (Ta cấm rồi đó, không lại bảo ta làm hư trẻ con.) Câu chuyện muôn thuở tiểu bạch thỏ gặp sắc lang. Nàng ngây ngô, chàng hắc, đem nàng ăn sạch sẽ từ đầu đến cuối. *** Đọc truyện Lấy Em Làm Điểm Tâm,cách tiếp cận của hắn khiến người ta không thể kinh ngạc hơn. Hắn là sói dữ chỉ nhăm nhe muốn ăn tươi nuốt sống cô bằng cách thôi bạo nhất .Liệu một con thỏ trắng ngôn tình sắc như cô có hiểu ra hay vẫn ngây thơ đi vào cái lưới tình mà hắn đã giăng bẫy. Những cô nàng một khi đã cắn câu thì cuộc tình bắt đầu, ban đầu là hưởng thụ những giây phút vui sướng và chợt nhận ra đó không phải là tình yêu? Câu truyện hoàn toàn không giống với Nếu thiên đường có anh, truyện đưa chúng ta vào guồng xoáy tình yêu đầy sóng gió của một cô nàng xinh đẹp *** Lô Vỹ Tinh tóc dài cột cao đơn giản, váy trắng liền thân, đồng màu với làn da càng tôn lên da dẻ trắng noãn trong suốt. Đứng trước cổng vào công ty Ninh Ba, công ty chế tác game lớn nhất, nổi tiếng nhất, nhiều nhân tài nhất cả nước hiện nay. Lô Vỹ Tinh ngước lên nhìn toà thị chính to lớn khiến suýt chút ngã rạp vì choáng ngợp. Cao gì mà cao thế? Một... Hai... Mười một... ... Hai mươi... Hai mươi lăm Ôi...những hai mươi lăm tầng. Một công ty có cần lớn như vậy không? Địa điểm mà công ty đặt tại cũng là nơi thiên địa nhân hoà, hẳn không biết tiêu phí bao nhiêu a. Không hổ danh là Ninh Ba đại Boss. Hôm nay Lô Vỹ Tinh có cuộc phỏng vấn ở đây, nơi mà ước mơ của cô đặt tại. Là một sinh viên vừa tốt nghiệp ngành kỹ thuật thiết kế của trường đại học công nghệ T, tất nhiên nơi đây sẽ là ước mơ của bất cứ ai học ngành này. Siết nhẹ quai xách balo, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, thở một hơi sâu lấy bình tĩnh. Ok. Vào thôi. ***________ Trên hành lang cao cấp lát toàn gạch sứ cao cấp, sáng bóng đến có thể soi gương vào đó. Lô Vỹ Tinh tay siết balo, nhìn quanh ngó dọc. Công ty gì mà lớn vậy? Thế có phải là hại cô rồi không? Cô lạc đường rồi. Trong điện thoại gọi phỏng vấn nói là tầng cao nhất. Nhưng tầng cao nhất rốt cuộc là phòng nào mới được chứ. Lô Vỹ Tinh đành bấm bụng đi vòng quanh tầng cao nhất toà thị chính với suy nghĩ: phòng phỏng vấn thì phải là phòng có nhiều người ở ngoài để chờ phỏng vấn. Năm phút... Mười phút... Mười lăm phút... Huhu...đã đi mấy vòng rồi, nhưng là vẫn không thấy phòng nào nhiều người a. Chẳng lẽ cô nhầm? Không thể nào. "Hôm nay phỏng vấn nhiều người nhỉ?" Nhân viên A nói với nhân viên B, dù khoảng cách không ngắn nhưng hai chữ 'phỏng vấn' thì cô không thể nhầm được. "Ừm. Xem lý lịch thì toàn là nhân tài không. Mà thấy bảo phòng của Ninh tổng giám đốc..." Tiếng nói xa dần, Lô Vỹ Tinh chỉ còn một thông tin duy nhất tồn tại trong não. Phòng của Ninh tổng giám đốc. Phòng của Ninh tổng giám đốc à? A...đây rồi. Nhìn vào tấm biển 'Ninh tổng' treo trên cánh cửa gỗ to lớn trước mặt, Lô Vỹ Tinh nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt nai xinh đẹp vô tình vẽ thành hình trăng khuyết. Bên ngoài phòng không còn ai, chắc là phỏng vấn hết rồi. Nhưng là giờ phỏng vấn vẫn chưa đến nên họ không thể bắt tội cô đến muộn được. Chỉnh sửa lại quần áo một chút, bày ra khuôn mặt rạng rỡ hơn một chút. Lô Vỹ Tinh cầm lấy nắm đấm cửa, mở ra. 'Cạch' Một giây...hai giây... Không khí tựa hồ đông cứng lại. Trước mặt cô hiện ra cảnh tượng thật khiến người ta mặt đỏ tía tai. Trên sofa, một người phụ nữ trần truồng, đang không ngừng lấy bộ ngực sữa cọ xát lấy tấm ngực rắn chắc sau lớp áo sơ mi của hắn. Hai chân dang rộng ngồi lên hạ bộ hắn. Làn da trắng như tuyết, bàn tay ôm lấy cổ hắn, vặn vẹo thân thể như rắn, cúi đầu hôn lên cổ hắn cộng với tiếng thở dốc dâm dục. Còn hắn, Lô Vỹ Tinh liếc nhìn, bất giác lại đỏ mặt chuyển ánh mắt. Hắn thật đẹp quá đi. Cơ thể to lớn cường tráng, cơ bắp rắn chắc hiện hữu sau bộ tây trang còn nguyên vẹn trên cơ thể, chỉ lộ ra chiếc cổ với đường gân xanh vì lộn xộn cổ áo. Tóc đen mềm, mày đậm. Đôi mắt đen bóng thần kỳ, tựa như báo săn mồi. Cuồng dã mà đầy mùi nguy hiểm. Hắn ngồi ngửa trên sofa, mặc cho nữ nhân dáng vóc mê người kia đang vận dụng hết khả năng đưa hắn tới nơi cao nhất của đỉnh núi dục vọng. Nhưng là... Không phải chứ? Hắn đang nhìn cô. Nhìn cô bằng cái thứ ánh mắt chết tiệt làm chân cô nhũn ra, tựa hồ không còn khí lực. Ngón tay đang đặt trên nắm đấm cửa run lên. Bất giác, cô cảm thấy nguy hiểm đang cận kề. "Ra ngoài." Người đàn ông nói, giọng có chút bực tức, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô. Cô gái trên người hắn nghe vậy thì càng ôn nhu quấn lấy hắn, ánh mắt hướng về phía cô nhẹ nhàng giương ra nụ cười. Gì chứ? Tưởng tôi thích ở đây mà làm bóng đèn cho đôi dâm phu dâm phụ các ngươi? Lô Vỹ Tinh đang định nhấc chân bước ra thì thanh âm trầm thấp ngông cuồng nhưng đầy uy mãnh kia lại vang lên. "Ai cho cô rời khỏi đây? Thư ký Ly, tôi bảo cô ra ngoài." (*thông báo: từ chương 2 trở đi => toàn H) Mời các bạn đón đọc Lấy Em Làm Điểm Tâm của tác giả Huyền Namida.
Mộng Dục
Thể loại: Sắc, siêu sắc, siêu siêu sắc (1v1) Dặn dò: ta cảnh báo, đọc truyện không cầm theo khăn giấy mà phải cầm theo xô...để mà hứng máu. *nhếch mép* Tâm sự: ai đọc  "Lây em làm điểm tâm" rồi thì chắc cũng nhận ra, nam chính bộ "Mộng dục" này chính là anh trai nữ9 + bạn học của nam9 bộ leldt. Cô ngán ngẩm cái cảnh gia đình lừa dối nhau Cô muốn chạy trốn khỏi thực tại Cô giãy giụa muốn bùng cháy Cô muốn buông tha bản thân một lần Ai ngờ cô lại rơi vào tay hắn! Hắn không phải là người cô có thể động nha. Thôi xong rồi!!! *** Sơ lược về nam nữ chính: Trịnh Liệt - giám đốc tập đoàn IE, em trai hoàng tử nước Anh, 1 trong 4 người có tầm ảnh hưởng trong tứ đại gia tộc. Lâm Vĩnh Túc - tiểu thư Lâm gia, con nuôi của bố ruột Trịnh Liệt (cái thân thế này về sau có gây hiểu lầm cho nam nữ chính nha quý vị). Tiện đây cũng nói luôn tác giả có hơi buff về thân thế của nam nữ. Truyện mở đầu khi Lâm Vĩnh Túc đến bar mượn rượu giải sầu chuyện gia đình, tại đây cô gặp Trịnh Liệt và nghĩ anh là trai bao nên muốn cùng anh trải qua 1 đêm. Và thế là 1 đêm thác loạn đã xảy ra. Sau lần gặp mặt đó cả 2 cứ vậy mà cuốn lấy nhau và rồi yêu nhau. Nhưng rồi Trịnh Liệt phát hiện ra Vĩnh Túc là con của người phụ nữ hại gia đình anh tan vỡ, anh hận Vĩnh Túc nhưng cũng rất yêu cô. Đoạn ngược này không ngược lắm đâu bà con ạ và được tác giả đi khá nhanh, tóm lại là không ngược mấy đâu đừng vì tình tiết Vĩnh Túc muốn nhảy lầu hay Vĩnh Túc muốn bỏ trốn mà bị đánh lừa chứ về sau nó sủng đấy. Qua mấy chi tiết ngược sương sương mình nói trên tác giả muốn làm rõ tình yêu của nam chính dành cho nữ chính cũng như dần gỡ bỏ nút thắt giữa cả 2 thôi nên mọi người cứ yên tâm đọc đi. Sau khi hiểu lầm hóa giải Trịnh Liệt và Vĩnh Túc trở lại bình thường, nồng ấm bên nhau về sau còn có 1 bé trai là Trịnh Thế Phong nữa. Tiện cái kết cũng bẻ lái thêm về thân phận của nam chính nha (em trai hoàng tử nước Anh đấy mọi người ạ) Bên cạnh cặp chính là Trịnh Liệt và Lâm Vĩnh Túc thì cặp phụ là cặp của mẹ nữ chính Khiêu Thục Linh và tình trẻ Vô Dĩnh Kỳ kém 8 tuổi cũng gây được chú ý . Thời trẻ vì yêu mù quáng ba của Trịnh Liệt mà bà đã nói dối Vĩnh Túc là con của ông hại gia đình ông tan vỡ, dù sau này cả 2 có kết hôn nhưng hôn nhân của họ không hề hạnh phúc , người chồng đó chưa từng cho bà ấm áp hay sự an tâm nhưng bà lại tìm thấy những thứ đó trên người của Vô Dĩnh Kỳ. Có cậu hát ''tại vì hôm mưa anh đưa chiếc ô đã làm trái tim em có cầu vồng ''thì trong trường hợp này là'' tại vì hôm đó em đưa cho anh chiếc bánh giữa trời đông giá rét đã làm tim anh có cầu vồng'' nha. Lần gặp đó Khiên Thục Linh 17 tuổi còn Vô Dĩnh Kỳ 8 tuổi. Kết của đôi này cũng là hạnh phúc bên nhau nha. Còn các cặp phụ khác như Mạc Thuần Uy - Lý Hiểu Thiên và Ninh Kiến Thần - Lô Vỹ Tinh cặp nào cặp đấy hạnh phúc hết nha, sủng đấy không ngược cặp phụ mấy đâu. Kết lại đây là bộ H văn của tác giả Việt Nam mà mình nghĩ mọi người nên thử, thịt và nội dung cân đối 5:5. Nữ chính sạch còn nam chính thì không rõ. Nói chung là bộ này đọc ok, trừ bỏ mất cái tình tiết buff về thân thế nam chính ra thì mọi thứ ổn. Mọi người có thể nhảy thử bộ này xem thế nào nhé. *** Trước đây, nhắc tới thể loại truyện Sắc hiệp, ta thường chỉ liên tưởng đến tác giả Trung Quốc thôi đúng không nè. Theo trào lưu truyện Sắc ngày càng phát triển, nhiều tác giả Việt Nam cũng đã bắt đầu tham gia vào viết thể loại này nữa. Hôm nay mình xin giới thiệu đến các bạn một truyện khá hay của tác giả Huyền Namida, đó là Mộng Dục. Truyện kể về Lâm Vình Túc, một tiểu thư nhà giàu, cái gì cô cùng có. Nhưng thực tế ra cô chẳng có gì. Cô có cha, có mẹ, nhưng họ bận làm ăn, bận vui vầy với thú vui riêng họ, không đoái hoài gì đến cô. Cha cô có một dàn bồ nhí, để ông đủ quên đi cái gọi là gia đình. Mẹ cô cũng không vừa, bà có nguyên một danh sách nam sủng để gọi an ủi lúc cô đơn. Trong mắt mọi người, cô là con người không có tình cảm, ngu ngơ, dễ bị gạt và tiêu tiền như rác. Nhưng họ có thấu chăng sự cô đơn, lạc lõng của cô trong căn nhà đó. Đôi lúc cô tự hỏi, cha mẹ cô liệu có yêu nhau không, cô có phải kết tinh tình yêu của họ hay chỉ là sản phẩm cho thấy sự thất bại trong hôn nhân mà họ tạo ra. Trong một đêm nọ, cô vùi mình vào quán bar, chợt cô muốn thử cảm giác có người quan tâm, có người yêu thương. Do vậy cô gọi gã, gã phục vụ Trịnh Liệt. Thực tế ra hắn không phải phục vụ gì cả, chỉ đơn thuần là một đêm vui chơi, vô tình thấy một cô gái ngây thơ, con sói trong long hắn nhảy lên, vậy mà cô vẫn coi hắn là nam phục vụ, lại còn bo cho hắn rất nhiều tiền. Chà, mục tiêu mới đợt này thực đáng yêu. Gặp nhau vô tình, không hội thoại, không cưa cẩm, họ đã lên gường với nhau. Nhưng sau khi trao cho gã trinh tiết của mình, cô lại như lạc vào đôi mắt gã. Liệu rằng cô có tìm được hạnh phúc nơi gã, hay chỉ là một tên hoa hoa công tử, khiến cô lại đau tâm liệt phế. Hãy cùng đọc và trả lời câu hỏi đó nhen. *** Lâm Vĩnh Túc? "Con bé tiểu thư đó hả? Suốt ngày ngồi trong nhà làm con ngoan, biết gì bên ngoài bon chen." "Là Lâm Vĩnh Túc hả? Cục cưng của giám đốc Lâm Thạch, mẹ là bác sĩ của bệnh viện A chứ gì?" "À...con bé đó hả? Ai mà không biết nó là cục vàng, được nâng như trứng." "..." Đó là những gì người ngoài nói về cô. Lâm Vĩnh Túc ngồi dựa lưng ra sau, bàn tay xinh đẹp cầm ly thuỷ tinh có chứa chất cồn nồng đậm, đôi mắt lim dim nhìn ra. Nơi đó những động vật sống về đêm đang thi nhau uốn lượn dưới thứ ánh sáng bảy màu. Trong tiếng nhạc sôi động đến nhức tai, cô khẽ nhíu mày, ngửa cổ uống sạch mọt hơi ly rượu trong tay. Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Đắng. Rát. Cái thứ chất lỏng kia vào trong miệng như đốt cháy cả cuống họng. Gia đình hạnh phúc? Tiểu thư giàu có? Hạnh phúc mà cả năm chỉ nhìn mặt nhau được ba lần. Hạnh phúc mà bố ra tay đánh mẹ vì mẹ có một nam sủng ở ngoài. Hạnh phúc mà cô chết lặng khi có một người phụ nữ chỉ bằng tuổi cô bế trên tay đứa bé năm tháng tuổi đến van cầu bố cô nhận con. Hạnh phúc mà... Giả tạo. Lâm Vĩnh Túc vẫy nhẹ tay, lập tức một nam bồi bàn đi đến. "Tôi muốn người có nhiều kinh nghiệm." Đây là quán bar nam kỹ nổi tiếng nhất trong thành phố, không ai không biết. Trong một ngày nhận được nhiều tin 'tốt lành' như thế thì cô cũng cần giải toả. Chưa bao giờ nghĩ đến một gia đình ấm êm lại thành ra thế này. Đã vậy cô cũng sẽ cùng mọi người diễn cho hết cái vở kịch giả tạo này. Mỗi người một việc mà. Bố cô có con riêng, mẹ cô nuôi nam sủng, vậy thì cô sẽ cố gắng nhận trách nhiệm cuối cùng, thác loạn một lần. Đi theo bồi bàn, cô được dẫn đến một căn phòng khá lớn, trong đó có khoảng mười người đàn ông. Ai cũng có vẻ ngoài ba mươi tuổi, mặc dù vẫn tuấn tú ưu nhã nhưng là cô mới hai mươi tròn, chưa đến mức trao lần đầu của người con gái cho một ông chú. Đảo mắt nhìn quanh, đang định quay trở ra thì một người đàn ông cao lớn từ trong đi ra. Đó là một thân hình vô cùng cao lớn, vóc dáng hoàn mỹ, gương mặt cương nghị. Có thể nói, bộ dạng hắn thật sự là vô cùng anh tuấn, tràn đầy vẻ nam tính, nét cương nghị khiến người ta nghẹt thở. Hàng lông mày rậm mười phần anh khí, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen thẫm như hồ nước sâu thẳm. Hắn có chút lười biếng dựa vào bức tường phía sau, một tay bỏ túi quần, tay kia cầm lấy điện thoại dường như đang xem cái gì đó. "Tôi muốn hắn." Lâm Vĩnh Túc cất giọng cao trong, ngón tay thon dài chỉ về phía người đàn ông kia. "Tôi muốn hắn phục vụ tôi đêm nay." Khuôn mặt nam bồi bàn có chút khó xử. "Cái này...người đó..." "Được. Tôi sẽ phục vụ cô đêm nay." Vừa nói, ánh mắt hắn vừa chăm chú nhìn vào Lâm Vĩnh Túc, khóe môi hơi cong lên, có vẻ rất hứng thú, lại mang theo chút tà mị bất cần. ****__________ Trong căn phòng mờ mờ ánh sáng từ chiếc đèn ngủ đầu giường phát ra "Ưm....mmmm...." Một đôi nam nữ đang cuồng nhiệt hôn nhau. A. Hoá ra hôn là thế này. Cô ngây ngô không biết nên làm gì, chỉ đứng yên cho hắn làm loạn. Lưỡi hắn cạy mở hàm răng nhỏ thẳng tắp đang cố che chắn khoang miệng của cô, không cần nhiều thời gian hắn đã mở cửa miệng thành công. Khám phá từng hơi thở trong khoang miệng, mút lấy chiếc lưỡi thơm tho đang chạy loạn, nuốt lấy dừng tiếng ậm ừ trong cổ họng. Tay hắn chống lên tường. Tay kia đặt sau tấm eo thanh mảnh ép sát người hắn. Nơi hạ bộ hai người chỉ cách nhau lớp vải, hắn nhẹ nhàng ma sát. Hắn buông tha môi cô, liền nhân đó mà thở dốc. Chết tiệt, người cô nhũn ra, đầu óc choáng váng, suýt thiếu không khí mà ngất đi rồi. Hắn ngậm lấy vành tai cô, hơi thở nóng rực phả vào. "Cô muốn màn dạo đầu không? Hay là..." Giọng nói hắn nóng rực mang theo mười phần ám muội khiến mặt cô đỏ tận mang tai. Dù gì cô cũng chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với người đàn ông nào như thế này. Hắn lại tiếp tục gặm nhẹ cánh tai, sau đó lần xuống chiếc cổ trắng nõn tinh tế. Lâm Vĩnh Túc thở dốc, đôi chân nhũn mềm đứng không vững phải dùng tay ôm lấy cổ hắn làm điểm tựa. "Cô gái. Mới như vậy mà đã muốn rồi sao? Thật dâm đãng nha." Hắn nhếch lên cánh môi, cắn nhẹ lên cổ cô. "Ưm...ân..." Tiếng rên vừa thoát ra liền bị hàm răng chặn lại. Nóng quá. Nơi hạ bộ dường như nóng đến phát hoả. Bàn tay to lớn đang đặt nơi eo di chuyển xuống bờ mông cong sau chiếc váy ren, xoa nắn vài cái lại di chuyển xuống một chút đến nơi giao điểm giữa hai chân. Sờ nhẹ. "A..." Dù đã cắn chặt răng nhưng tiếng rên rỉ vẫn cố chấp phát ra. "Rất mẫn cảm." Hắn cong môi, hờ hững phán một câu.   Mời các bạn đón đọc Mộng Dục của tác giả Huyền Namida.
Thái Cô Nhi (Man Cô nhi)
Thể loại: ngôn tình cổ trang, xuyên không, HE, có tí H… Converter: Nothing_nhh Độ dài: 10 chương Đây là truyện kể về đời cha mẹ của em Vương Lâm trong truyện Phù Cừ. Nữ chính vốn là người bệnh liệt giường, vô tình xuyên không ké, gả cho anh Vương Tiên Tâm cũng là người bị bệnh hoạn từ nhỏ, lại bị cưa chân vì tai nạn. Hai người nhanh chóng tâm đầu ý hợp vì đồng bệnh tương lân. Nàng làm chỗ dựa tinh thần và thể xác cho chàng, giúp chàng đỗ đạt công danh như ý nguyện. Truyện chẳng có tình tiết gì nhiều. Không có tranh giành đấu đá, mưu mô võ công chi hết. Chỉ nói về tình cảm giữa 2 nhân vật chính thôi. Giọng văn nhẹ nhàng, hài hước, dùng ngôi xưng Ta như dạng tự thuật của nhân vật chính nữ về cuộc đời mình. Nhưng ngọt ngào, dễ thương, cảm động…Đọc giải trí là chính. *** Chàng thì thầm bên tai tôi, “Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng đều nụ hoa chưa nở.” Chàng không khỏi tự hào nói, “Kẻ làm cây tình của nàng nở đoá đầu tiên, là ta.” … Rùng cả mình. Nhưng đời người đâu được mấy lần sến sẩm như thế, dù chàng là cậu nhóc kiêu ngạo, hay là đại tướng quân đen tối, tôi đều đã định sẽ yêu chàng đến mức chết đi sống lại thê thảm vô cùng. Tôi gả chồng. Không gả trong thế kỉ 21 đầy nhiệt huyết phóng khoáng, mà là ở triều Đại Minh cực kì bảo thủ. Tôi nghĩ rồi, chuyện đến nước này, tất cả chỉ tại cái cô bác sĩ tự tử vì tình kia thôi. Sau khi nên cơ sự, tôi chỉ biết ngây ra như phỗng. Đến tận đêm trước ngày xuất giá, tôi mới chợt bừng tỉnh phát hiện mình đã vượt thời gian! Tôi đúng là xui tận mạng, tại sao lại vượt thời gian đi gả cho một ngụy Shota lòng xuân phơi phới, mình còn bị ăn sạch sành sanh cơ chứ? Khi chàng cười, tôi liền cảm thấy vô cùng đáng yêu, sáng sủa rạng rỡ, chiếu rọi cuộc đời tôi. Sao tôi lại đụng phải một kẻ dễ thù dai đến thiên trường địa cửu vậy nhỉ?! Bao bì và nội dung không phù hợp với nhau, tôi có thể yêu cầu trả hàng được không…? _____________________________________________________ Man Cô nhi hay là Thái Cô nhi. Bộ này lâu lắm rồi, mình thấy nhiều lần, nhưng chưa có dịp đọc. Nếu bạn đang tìm một truyện cổ đại, nam khuyết, nhẹ nhàng, hài hước nhưng không kém phần sâu sắc đầy ý nghĩa thì wow… Bạn tìm đúng chỗ rồi. Mời bạn nhanh chóng đào hố liền.  Mở đầu mình thấy tác giả viết khá hợp với gu mình, cái kiểu dùng giọng văn hài hước để kể lại câu chuyện bi thương là chọt ngay gu điểm của mình luôn. Đọc trong đêm mà mình cười như dại, thề luôn là tác giả chọt trúng manh điểm và tiếu điểm của tui rồi mẹ ơi, cái cách nữ chính chọc cười chàng tướng công shota của mình khiến lòng tui ngứa ngáy chết đi được. Chị nữ là Ngô An Bình, xuyên không về cổ đại thành Lâm Man Cô, chị này ở hiện đại bị bệnh tê liệt, từ đầu ngón chân lan tới cả người, sống 25 nhưng hơn nửa đời đều dính liền với giường bệnh, như mình đã nói, tác giả dùng giọng văn dí dỏm để kể lại câu chuyện buồn, nên dù biết là chuyện buồn nhưng mình cười như dại.  Mình là đứa lạc quan, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng tự vực mình dậy, nên mình hoàn toàn cuồng chị nữ chính. Chị tàn nhưng phế, cho dù nằm trên giường bệnh đau đớn chị vẫn không từ bỏ hy vọng, vẫn vui vẻ, vẫn có thể là một cô gái lạc quan, chị còn lan tỏa tinh thần này đến người yêu của chị.  Anh chồng Vương Tiên Tâm từ trên trời rơi xuống của nữ chính. Mình không phải fan shota như chị Man Cô mà sau truyện này chắc mình thành fan shota mất. Từ những dòng đầu tác giả miêu tả anh là tui đã chết đứ đừ rồi, sau khi hai vợ chồng thẳng thắng với nhau tui lại xỉu up xỉu down nữa.  Truyện xuyên không thường là sẽ giấu việc mình là linh hồn dị giới đi, nhưng với mình việc chia sẻ chuyện này với người yêu tin tưởng nhất là một loại tín nhiệm đặc thù dành cho một số người, thể hiện tình cảm đôi bên, và Tiên Tâm với Man Cô làm đều này rất tốt. Tình cảm họ dành cho nhau khiến mình cảm thấy sâu sắc cùng cực, cho dù ban đầu chỉ là đồng cảm nhưng chính sự đồng cảm đó mới là thứ quý hiếm khó có được.  Cảnh cuối truyện, Tiên Tâm vì chuyện sinh nở của Man Cô mà có hành động đó khiến mình rất cảm động, tuy không viết tường tận nhưng đối với mình vẫn luôn là khung cảnh cảm động lòng người  Một Vương gia rất bình tĩnh. Đây là nhận xét của nữ chính, cô hy vọng vào Vương gia làm sâu gạo, nhưng rốt cuộc lại rớt vào ổ kiến lửa.  Vương gia ba anh em hài hòa thắm thiết, gia đình cha mẹ đều mất, chị dâu làm đương gia, chị dâu thứ là nhược nữ, chỉ có Man Cô hoạt bát như thả một cục đường vào tổ kiến, mọi người đều bâu vào cô.  Khi cô kể chuyện lạ cho phu quân nghe mà cả cái nhà họ Vương chụm đầu đi nghe lén làm mình cười ngang ngược =))) Thêm cái tính chị Man Cô rất là ác tâm, mỗi trước khi vào bàn ăn cơm, chị sẽ dùng cái lưỡi bảy thước của mình kể 7749 kiểu món ăn ngon được xào nấu kiểu gì, khiến dân chúng xung quanh cộng thêm ông chồng rơi rớt phải rung người, giật mắt, bao tử đau đau rồi mới bắt đầu ăn.  Một nét đặc biệt là hai vợ chồng nghệ thuật này khi yêu đúng chất trẻ con ấy, cứ thích hát hò ngắm hoa ngắm cảnh với nhau. Một áng văn nhẹ nhàng như cơn mưa đầu mùa, thoải mái và cực kỳ nồng đậm tình người, không có đấu đá gia đình, không có tranh giành tình cảm, không có xa hoa mỹ lệ, chỉ tình yêu của hai mảnh khuyết được ghép lại với nhau, cho dù chênh lệch thời không họ vẫn đến bên nhau, người có tình sẽ nên quyến thuộc.  Mình nghe nói đây là những quyển đầu tay của tác giả nhưng mình thấy tác giả đã viết rất tốt, đôi khi những thứ càng đơn giản càng khó quên.  Nhà edit mình đọc cũng rất có tâm, edit mượt mà, mình cũng thích cách xưng hô mà nhà làm nữa, do bà Ngô An Bình nói rất nhiều thứ ở hiện đại nên phải chú thích rất nhiều, mình cũng là editor nên mình hiểu, việc edit đã khiến mình lười lắm rồi còn phải search nhiều thông như thế quả là một cái tâm to bự.  À sau này khi Man Cô có thai sinh được một đôi long phượng, tác giả có viết bộ về con gái Man Cô tên là Phù Cừ, nếu có thể mình hy vọng mọi người đọc Phù Cừ trước Man Cô nhé, cho đỡ thất vọng. (=))) Cá nhân mình đã đọc bộ Phù Cừ rồi và theo đánh giá thì bộ đó cũng không tệ, chỉ là đã đọc bộ hay hơn nên mình không thích bằng, thế nên truyền kinh nghiệm lại cho mng là nên đọc Phù Cừ trước :))).  Hi vọng mọi người có thể có những khoảng thời gian vui vẻ với câu chuyện này.  *** Review bởi: Thương Hoài Hoài từ Hội Nhiều Chữ --- Bộ này mình đọc cũng khá lâu rồi, dù đã đọc lướt lại trước khi review nhưng nếu có gì sai sót thì xin bỏ qua cho. Mong rằng không ai vì gộp chung truyện này vào nhóm mì ăn liền 10 chương mà bỏ qua nó, hay hơn nhiều lắm ấy. Nữ chính kiếp trước bị liệt, mấy năm dài phải sống trong bệnh viện. Đột nhiên một ngày xui rủi xuyên về quá khứ, trở thành Lâm Thái Nhi, tỉnh lại thì bất ngờ 2 lượt: phát hiện thân thể hiện tại khoẻ mạnh và sắp phải lấy chồng. Đối tượng là tam thiếu gia họ Vương, trùng hợp làm sao hoàn cảnh lại khá giống Thái Nhi lúc trước, thân thể ốm yếu và bị cưa mất một chân. Do thương cho hoàn cảnh của Vương Tiên Tâm và quý mến sự hiền lành, ngây thơ ở chàng mà Thái Nhi một lòng chăm sóc, quan tâm đến chồng. Trước sự ân cần đó, Tiên Tâm đáng yêu không có khả năng chống cự, thế là nâng lên một level dễ thương mới - Tiên Tâm chung tình, dịu dàng lại còn thèm ăn thịt. Truyện rất nhẹ nhàng, không tiểu tam hay cẩu huyết. Thái cô nhi được nữ chính kể, xưng "ta", 10 chương ngắn gần nửa là lời lảm nhảm của nữ chính, những câu chuyện vui chẳng mấy buồn cười (có thể vì bản edit không lột tả được chăng?), những câu bông đùa không thú vị, nhưng đem đến hương vị rất riêng, một sự ngọt ngào giản dị, cũng đem đến hạnh phúc cho cuộc đời buồn tẻ của Tiên Tâm. "Luận về ân nghĩa phu thê, tình thâm nghĩa trọng, lại nói tình yêu nam nữ, đâu chỉ có sớm nở tối tàn? Vi thần tự nghĩ, cả đời cũng không thể hồi báo hết thâm tình trọng nghĩa của chuyết kinh" Mình bắt đầu thích Hồ Điệp Seba từ truyện này, hợp khẩu vị mình lắm, nhẹ nhàng, có điểm nhấn, vừa đọc vừa cười tủm tỉm vì cứ thấy vui vui. Nhân đây đề cử luôn một đoản có nam chính tàn tật nữa, nhưng nặng hơn, người này bị mất cả hai chân, rất thê thảm, nữ chính là người hầu, là NHỊ GIA NHÀ TA. Đọc xong buồn tênh, vì truyện hay thế mà ngẳn ngủn, chẳng thoả mãn tí nào. *** Review: Man Cô Nhi của Hồ Điệp Seba là một tác phẩm cảm động, thấm đượm tình người và sự thấu hiểu. Câu chuyện bắt đầu khi cô gái Ngô An Bình bị liệt nửa người xuyên không về triều Đại Minh do một biến cố. Cô trở thành Lâm Man Cô hay Man Cô Nhi, được hứa gả cho Tam công tử Vương Tiên Tâm của nhà họ Vương ở Giang Tô để xung hỉ. Lý do xung hỉ là vì chàng bị bệnh nặng, phải cưa một bên chân, mạng sống đang chấp chới khó giữ. Họ kết hôn với nhau, cô làm quen và thương cảm với chàng vì cô cũng là một người mắc bệnh rất lâu. Từ ấy về sau, họ sống bên nhau, cô chăm sóc chàng, chàng che chở cô. Hai người sống vì nhau, thương yêu nhau, không thể tách rời. Nữ chính Ngô An Bình là một cô gái mạnh mẽ, yêu đời, có sự kiên cường và nhẫn nại rất đáng khâm phục. Ở kiếp trước, ngay cả trong hoàn cảnh hiểm nghèo, bị bạo bệnh giày vò, cô vẫn giữ được sự lạc quan của mình. Khi được sống lại với cơ thể khỏe mạnh, cô càng quý trọng sức khỏe mình. Cô thương cảm với Tam công tử, ở bên chàng, an ủi chàng khi chàng đau, dỗ dành để chàng ăn, chọc cho chàng cười. Kể từ lúc yêu chàng, cô luôn nỗ lực hết mình vì chàng, yêu chàng sâu đậm, mong chàng được hạnh phúc. Cô cũng là một cô gái hiểu biết, biết mình biết ta, hiểu chồng, luôn ủng hộ chồng. Nam chính Vương Tiên Tâm là một người có số phận đáng thương. Chàng tài hoa, ưu nhã, nhưng từ nhỏ đã mang bệnh. Ngay khi gặp công danh thì chàng gặp tai nạn, phải cắt một bên chân mới cứu được mạng mình. Nằm trong phòng bệnh cả đời, nhưng chàng vẫn dịu dàng, lễ độ, thuần khiết, sáng trong. Chàng nhận ra ngay từ giây phút đầu người vợ của mình không phải là Man Cô Nhi trước đây. Trước sự dịu dàng, săn sóc của cô, chàng yêu cô, hứa hẹn cả đời vì cô. Chàng đi thi lấy công danh để cô được nở mày nở mặt, chàng lo lắng không để cô theo cùng, chàng giấu diếm nỗi đau để cô không phải sầu. Chàng chỉ hát cho cô nghe, dù trái lệnh vua chàng cũng không sờn. Đây là một câu chuyện ngắn, bình dị, không cua gắt, không có người thứ hai ba bốn. Xuyên suốt toàn truyện chỉ là cuộc sống của hai vợ chồng, từ khi họ mới gặp nhau đến lúc họ có con, sống đời giản dị. Tác giả Hồ Điệp Seba rất hay viết những câu chuyện mà nam nữ chính dốc lòng vì nhau, yêu nhau sâu sắc, nên truyện của chị bao giờ cũng rất tình cảm, xúc động. Man Cô Nhi có cách xử lý các tình huống xuyên không khá thực tế khi nữ chính phải học ngôn ngữ, chỉ hiểu chữ viết (vì người Đài Loan dùng chữ phồn thể), cô cũng không mưu đồ cao xa mà sống hợp theo quy củ của thời đại, chỉ chăm lo vun vén cho chồng. Nam chính cũng không phải là soái ca tuyệt sắc, chàng chỉ là một người có khuôn mặt bình thường, còn thiếu một bên chân. Tác phẩm cài cắm khá nhiều các loại hình nghệ thuật thời cổ của Trung Quốc, với nhiều điển tích, điển cố, thơ ca, nhạc họa. Nhưng lối viết của chị không đượm buồn mà vẫn mang màu sắc tươi sáng, hài hước nhờ góc nhìn của nữ chính Ngô An Bình tinh quái, thông minh. Man Cô Nhi được Hồ Điệp Seba nói là tác phẩm ngọt ngào nhất mà chị từng viết. Và quả đúng là như vậy, câu chuyện này thấm đẫm tình yêu đôi lứa, tình người thấu hiểu. Giá như trên đời chúng ta cũng gặp người dốc lòng vì ta như thế, và ta cũng dốc lòng vì họ như vậy. Man Cô Nhi là một bức tranh thủy mặc đẹp, yên bình, tươi mát. Dưới màn mưa bụi Giang Nam, chàng ôm vai nàng, họ chậm rãi bước đi, hoa nhài rơi rụng, hương theo mãi chẳng rời. 6:27 PM, 22/06/2020. AlanFoxBT4C Mời các bạn đón đọc Thái Cô Nhi (Man Cô nhi) của tác giả Hồ Điệp Seba.