Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuộc Thanh Trừng Mùa Đông

Thị trấn nhỏ nép mình nơi miền rừng núi của tiểu bang Wisconsin không chỉ bị trận bão tuyết bất ngờ ập đến làm cho trấn động. Trong đêm bão, cả gia đình nhà Lacourt gồm 3 người bị sát hại hết sức dã man, ngôi nhà của họ bị thiêu rụi bởi một kẻ mang tên là Người Băng, chỉ vì hắn cần lấy một bức ảnh. Vụ việc xảy ra hết sức phức tạp, để truy tìm ra danh tính kẻ sát nhân, chàng thám tử đến từ thành phố  Minneapolis, tên là Lucas Davenport buộc phải dùng kì nghỉ đông dài ngày của mình khi được cảnh sát trưởng của thị trấn tin tưởng giao trọng trách điều tra vụ án bí ẩn này. Trong khi tham gia vào điều tra vụ án này Lucas Davenport đã quen với một nữ bác sĩ tên là Weather Karkinnen. Tại đây hai người đã nảy sinh tình cảm và cùng nhau đi tìm lời giải đáp của vụ án này. Trong lúc lần mò tháo từng nút thắt, Lucas Davenport không biết rằng, tên sát nhân Người Băng – kẻ thù nguy hiểm nhất của anh đang ẩn mình trong đêm tối như một con sói săn mồi, chực chờ thời cơ hòng hủy diệt mọi đầu mối dẫn đến những bí mật khủng khiếp hơn ẩn dưới lớp tuyết dày. “Cuộc thanh trừng mùa đông” là một cuốn sách đầy lối cuốn với những tình tiết rùng rợn được đẩy lên cao trào, khiến người đọc như hòa vào dòng chảy của câu chuyện không thể dừng lại. Và khác so với nhiều cuốn tiểu thuyết khác, tác phẩm được xây dựng cốt truyện ngay từ khi được chắp bút của tác giả. *** Nhân vật nổi tiếng của John Sandford, Lucas Davenport, là điều tra viên chính của Cục điều tra tội phạm Minnesota. Davenport lần đầu tiên xuất hiện trong Rules of Prey năm 1989. Kể từ đó, Sandford đã viết hơn 20 cuốn tiểu thuyết của Lucas Davenport. Davenport là loại thám tử thích làm việc bên ngoài các quy tắc được thiết lập của lực lượng cảnh sát. Anh ta lái một chiếc Porsche và là một người lăng nhăng. Một số cuốn sách trong bộ này thay thế cho bộ khác của Sandford tập trung vào Hoa Virgil.   *** Trong số mười chín tiểu thuyết trong series Săn mồi tôi đã viết tính đến giờ, có một vài cuốn có cốt truyện đơn giản hơn, và thực lòng mà nói, cũng có một vài cuốn hay hơn những cuốn khác. Tôi không muốn kể tên chúng ra - thế lại làm giảm doanh thu bán sách của tôi mất - những những người đã theo dõi cả bộ tiểu thuyết nói với tôi rằng “Cuộc thanh trừng mùa đông” là một trong những cuốn xuất sắc hơn hẳn. Tôi cũng đồng ý với những nhận xét này. Và thường những tác phẩm hay lại là những cuốn truyện không tốn quá nhiều công sức của tác giả. Một câu chuyện với những nhân vật hay ho cùng tính cách phong phú, và với cốt truyện liền mạch ngay từ khi vừa chắp bút sẽ tự khai triển trong tâm trí tác giả như một cuốn phim vậy - ta gần như có thể xem được bộ phim đó khi ngồi viết bên bàn máy tính. Viết nên cuốn tiểu thuyết này giống như chép lại những câu chuyện trong đầu tôi vậy. Cũng có những cuốn kiểu như thế này. Bạn dự định viết một cuốn dài một trăm nghìn từ nhưng khi mới viết được năm mươi nghìn thì bạn lại nghĩ rằng câu chuyện chỉ có thể dừng ở mức năm mươi lăm nghìn từ. Sau cùng, thay vì viết tiểu thuyết, bạn lại viết nó thành một truyện ngắn. Và khi chuyện đó xảy ra, bạn cố tình tạo ra những bất ngờ hay những nút thắt thay đổi cốt truyện mà ngay từ đầu không hề dự định. Và điều này khiến nó trở thành một cuốn tiểu thuyết không xuất sắc. (Những ví dụ điển hình nhất cho thể loại này là những cuốn tiểu thuyết viễn tưởng chỉ dài có hai trăm năm mươi nghìn từ, loại tiểu thuyết bạn có thể đọc trên xe buýt trong vòng hai tuần. Đó là cái kiểu chuyện nói về một anh hùng cưỡi rồng tới Khu Rừng Hắc Ám để chiến đấu với đồ đệ của một phù thủy nào đó. Rồi sau cuộc chiến, anh ta lại tiếp tục đi sâu hơn vào khu rừng để chiến đấu với một tên đồ đệ phù thủy lợi hại hơn, vân vân… Khuấy các tình tiết lên cho đến khi chúng trộn lẫn vào nhau và thành một món dở sống dở chín). Khác với những tiểu thuyết này, cuộc THANH TRỪNG MÙA ĐÔNG được dựng cốt truyện ngay từ khi chắp bút. Ngay trước khi cầm bút, tôi đã có cơ hội được trải nghiệm mùa đông khắc nghiệt ở khu rừng North Woods. Mùa đông ấy vẫn hằn sâu trong tâm trí tôi, và nó đã trở thành một nhân vật trong cuốn sách, với những con hươu, con sói đói khát và những hiện trường vụ án lạnh lẽo đến thấu xương. Một người bạn của tôi nói rằng vợ anh ấy chưa từng đọc hết cuốn truyện vì nó quá rùng rợn. Cô ấy sống ở vùng nông thôn, và trong suốt mùa đông, khi mà anh bạn của tôi thường xuyên vắng nhà, cô ấy không muốn có bất kì ý niệm nào về những sinh vật hoạt động trong những đêm đông, cho dù đã nhét khẩu súng săn dưới giường… Đồng thời, trong Cuộc thanh trừng mùa đông, tôi cũng đem đến một nhân vật mới, Weather Karkinnen. Cô là một bác sĩ, và không chỉ sưởi ấm cho Lucas Davenport trong cuốn sách này, cô sẽ trở thành tình yêu của đời anh trong những cuốn tiếp theo. Tôi đã từng thắc mắc mình sẽ làm gì với Weather sau khi cuốn truyện này kết thúc. Thực ra, tôi đã liên tục nhắc đến cô dưới cái tên “Harkinnen” ở những cuốn tiểu thuyết sau này. Tôi tin rằng Weather được khắc họa đậm nét nhất trong Cuộc thanh trừng mùa đông hơn bất kì một cuốn nào khác, dù trong một cuốn truyện, cô ấy trở thành nhân vật chính, và trong các cuốn tiểu thuyết khác cũng xuất hiện nhân vật này. MỘT ĐIỀU KHIẾN Cuộc thanh trừng mùa đông trở nên thành công chính là khi tôi viết cuốn sách này, tôi vẫn khá gần gũi với công tác báo chí. Ví dụ, cảnh hỏa hoạn ở phần mở đầu của cuốn sách thực ra được mô phỏng dựa trên hai vụ hỏa hoạn mà tôi đã đưa tin vào mùa đông ở Minnesota, một vụ cháy căn nhà di động và một vụ ở tòa nhà ở trung tâm Minneapolis. Vụ cháy tòa nhà ở Minneapolis diễn ra khi nhiệt độ xuống tới âm hai mươi bảy độ c với sức gió lên đến gần năm mươi km/h. Khi làm thử phép tính, sẽ cho ra “yếu tố gió lạnh”* tầm âm một trăm nghìn độ. Các anh lính cứu hỏa phải được “đục” ra theo đúng nghĩa đen khỏi những bộ đồng phục bị băng đá thổi ngược lại từ cái vòi cứu hỏa làm cho nặng trịch. Yếu tố gió lạnh (windchill factor), chỉ tình trạng vào mùa đông khi có gió thổi, con người sẽ cảm thấy lạnh hơn nhiệt độ thực tế đo được. Đó là những mẩu chuyện khá hay ho. Theo cá nhân tôi, những câu chuyện viễn tưởng “thực nhất” phải bao gồm những sự kiện được quan sát tận mắt chứ không phải chi được vẽ ra trong trí tưởng tượng của tác giả. Dù sao đi chăng nữa thì mùa đông (ở Hayward, Wisconsin, nơi tôi có một ngôi nhà gỗ để nghỉ hè) vẫn là một trong những nguồn cảm hứng dồi dào nhất của tôi. Một tên loạn trí cưỡi xe trượt tuyết, cùng một cô người yêu tuổi mới lớn lệch lạc tư tưởng và một đống xác chết - thảy hết chúng vào câu chuyện này, và ta chẳng còn cần gì hơn thế nữa. SAU KHI KẾT THÚC cuốn truyện và chỉnh sửa những chương đầu cùng chương cuối, tôi ngồi ngẫm lại và nhận ra rằng có lẽ mình đã trở thành một nhà văn chuyên nghiệp của dòng tiểu thuyết trinh thám rồi. Không chỉ không gặp nhiều khó khăn với cuốn này, mà sau sáu cuốn tiểu thuyết tôi đã từng chắp bút, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy rằng tôi có thể điều khiển dòng chảy của câu chuyện từ đầu cho tới cuối. Không như những cuốn tôi đã viết trước đó, tôi không phải dừng lại giữa chừng để đọc lại và bỏ đi một nửa những gì mình đã viết, vì tôi đã dẫn dắt câu chuyện đi sai hướng, hoặc vì tôi đã phạm phải một lỗi cơ bản mà không nhận ra. Tôi có thể thấy được cái kết cho Cuộc thanh trừng mùa đông ngay từ khi bắt tay vào viết… Sau Cuộc thanh trừng mùa đông, tôi nghĩ rằng mình có thể viết đến cả trăm cuốn nữa cho bộ tiểu thuyết này, và chúng cũng sẽ xuất sắc, cô đọng và đầy chuyên nghiệp như thế này. Và rồi nghiệp viết văn của tôi sẽ trở nên dễ dàng hơn. Mọi chuyện chưa được như ý tôi muốn nhưng ít nhất đó là những gì tôi cảm nhận sau khi hoàn thành cuốn này. Mong bạn đọc sẽ yêu thích câu chuyện. JOHN SANDFORD *** GIÓ RÍT TỪNG CƠN dọc những lạch nước đã đóng băng của sông Shasta, giữa những bức tường đen kịt được tạo nên bởi rừng thông. Những rặng trăn trần trụi khẳng khiu nơi đầm lầy và những cây bạch dương mới nhú rủ xuống trước gió. Những bông tuyết nhọn hoắt như mũi kim cưỡi gió, tựa như hạt sạn trên tờ giấy nhám, tạc nên những đường xoắn ốc kiểu Ả Rập trên lớp tuyết đang lất phất bay. Người Băng men theo con sông dẫn tới hồ. Hắn ta định hướng chủ yếu dựa vào cảm tính và thời gian cũng tốt như bằng thị giác vậy. Khi sáu phút đã trôi qua trên cái mặt phát sáng của chiếc đồng hồ lặn, hắn bắt đầu đi tìm cây thông chết. Hai mươi giây sau, cái thân bị thời tiết mài cho trắng phớ của cây thông hiện ra dưới ánh đèn pha của chiếc xe máy tuyết, treo mình ở đó một lúc, rồi biến mất như một con ma vẫy xe xin quá giang. Chín ki lô mét, góc phương vị* hai trăm bảy mươi độ… Góc phương vị (compass bearing) là góc tạo bởi hướng Bắc và hướng muốn đi trên la bàn. Tích tắc tích tắc… Vấn đề duy nhất bây giờ là thời gian… Hắn suýt chút nữa đâm sầm vào bờ hồ phía tây nơi chân con dốc đổ xuống từ phía ngôi nhà. Ngôi nhà bị tuyết phủ tọa lạc trên tầng tầng tuyết trắng, hiện ra lù lù trước mắt. Hắn quẹo xe, giảm tốc rồi men theo bờ hồ. Thứ ánh sáng màu xanh nhân tạo phát ra từ đèn hiên xuyên rọi qua màn tuyết. Hắn chầm chậm nhích xe lên trên bờ hồ rồi tắt máy. Gạt cái kính mũ bảo hiểm lên, Người Băng ngồi xuống và lắng nghe. Hắn chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng tuyết khẽ táp vào bộ quần áo đang mặc và chiếc mũ bảo hiểm, những âm thanh thật khẽ của động cơ xe đang nguội dần, hơi thở của chính hắn và tiếng gió. Hắn đeo một chiếc mặt nạ trượt tuyết bằng len che kín cả mặt, chỉ còn chừa lại đôi mắt và miệng. Những bông tuyết len lỏi vào từng thớ len, rồi dần dần tan ra, nhỏ thành từng giọt từ khoảng hở chỗ đôi mắt xuống mặt dọc theo sống mũi hắn. Hắn ăn vận thật kĩ lưỡng cho chuyến đi trong cái thời tiết này, mặc trên người bộ đồ đi tuyết chống gió và cách nhiệt, chân mang đôi giày đi tuyết nặng trịch và tay thì xỏ găng trượt tuyết. Cái áo cao cổ làm bằng sợi PP dày cộp chờm lên cái mặt nạ và cổ áo của bộ đồ hắn mặc trên người thì được cài liền với chiếc mũ bảo hiểm màu đen. Hắn gần như được bao bọc bởi len và nylon, vậy mà hơi lạnh vẫn luồn vào từng kẽ hở, rút lấy từng hơi thở của hắn… Trên giá để đồ, đôi giày đi tuyết được cột sau ghế ngồi, bên cạnh con dao chặt ngô bọc trong một tờ báo. Xoay người ngồi nghiêng một bên, hắn tựa hẳn mình vào chiếc xe, tay lục tung túi áo parka để tìm chiếc đèn pin nhỏ bằng nhôm và soi về hướng giá để đồ. Đôi găng tay dày cộp lúc này trở nên thật vướng víu. Hắn tháo găng ra, mặc nó lủng lẳng trên nẹp cổ tay áo. Ngọn gió như một lưỡi rìu phá băng cứa sâu vào những ngón tay không đeo găng của hắn khi hắn rút đôi giày đi tuyết ra. Hắn ta bỏ đôi giày xuống nền tuyết trắng, xỏ chân vào cái nẹp nối thao tác nhanh, cài dây buộc rồi ngay lập tức lại luồn tay vào đôi găng. Mới có một phút mà tay hắn đã lạnh cóng, đông cứng lại. Sau khi xỏ lại đôi găng, hắn đứng dậy, kiểm tra bề mặt tuyết bên dưới. Lớp tuyết bên trên khá xốp nhưng cái lạnh cắt da cắt thịt đã làm lớp tuyết bên dưới cứng lại. Chân hắn chỉ bị lún xuống sáu đến tám xen ti mét. Tình hình khá khả quan. Tiếng chuông báo hiệu thời gian lại vang lên trong tâm trí hắn. Hắn dừng lại, tự trấn an mình. Cái bộ máy phức tạp vận hành sự tồn tại của hắn giờ đây đang trong hiểm nguy. Hắn đã từng ra tay hạ sát trước đây, nhưng đó gần như chỉ là một tai nạn. Hắn đã phải tạo hiện trường giả một vụ tự sát quanh tử thi của nạn nhân. Và nó gần như quá hoàn hảo. Ít nhất cũng đủ để cảnh sát không có lấy một cơ hội để bắt hắn. Ngày hôm đó đã thay đổi hắn hoàn toàn. Hắn đã được nếm mùi máu và hương vị thứ thiệt của quyền lực. Hắn ngửa đầu ra sau như một con chó đang lần theo mùi. Ngôi nhà cách bờ sông hơn ba trăm mét. Hắn bị bóng tối bao trùm, không thể nhìn thấy ngôi nhà ngoại trừ ánh sáng le lói rọi từ đèn sân. Hắn lôi con dao ra khỏi giá đựng đồ và bắt đầu leo lên dốc. Con dao chặt ngô là một vũ khí đơn giản nhưng hoàn hảo để phục kích trong một đêm đầy tuyết, nếu cơ may xuất hiện. Trong cơn bão, và đặc biệt về đêm, căn nhà của Claudia LaCourt dường như trôi ra nơi rìa thế giới. Tuyết rơi càng dày thì những ngọn đèn rọi từ hiên nhà qua dòng sông đóng băng càng mờ dần rồi từng ngọn, từng ngọn lụi tắt hẳn. Cùng lúc đó, khu rừng như tiến sát lại. Những cây thông và cây tùng khẽ nhón chân lại gần, đè hẳn mình lên ngôi nhà. Những cây trắc bách diệp như đang cạo vào cửa sổ, và những cành bạch dương trơ trụi thì như muốn cào nát diềm mái nhà. Tất thảy nghe như thể một sinh vật ác độc đang tiến lại gần, một con quái vật với vuốt nhọn và răng nanh, đập vào tấm ván che kêu rầm rầm hòng tìm kiếm một chỗ để bám vào. Nó dường như có thể thổi bay cả ngôi nhà. Khi ở nhà một mình hoặc ở cùng cô con gái Lisa, Claudia thường nghe những album cũ của Tammy Wynette hay xem các chương trình truyền hình giải trí. Nhưng cơn bão vẫn chứng minh sự hiện diện của mình bằng những cú sập cửa hoặc những tiếng gào rú trong đêm. Hoặc một đường dây dẫn điện có thể hỏng ở đâu đó. Lúc đó, những ngọn đèn chập chờn rồi vụt mất, nhạc tắt lịm, ai nấy đều nín thở lắng nghe cơn bão gầm gừ như muốn xé nát tất cả. Ánh nến càng làm cho mọi thứ trở nên tệ hại hơn và đèn bão thì cũng chẳng hữu ích là bao. Thứ duy nhất có thể chiến đấu với những điều xấu xa được tạo ra bởi trí tưởng tượng của con người trong một cơn bão đêm là sự hiện diện của khoa học hiện đại -truyền hình vệ tinh, radio, đĩa CD, điện thoại và trò chơi điện tử. Hoặc máy khoan. Những thứ tạo ra âm thanh của máy móc và xua đi những móng vuốt của thời kỳ tăm tối đang chực chờ lật tung ngôi nhà. Claudia đứng cạnh bồn, rửa cốc cà phê và treo chúng lên giá. Cửa sổ cạnh bồn rửa phản chiếu hình ảnh của cô như một tấm gương, nhưng đôi mắt và những đường nét trên gương mặt có vẻ tối hơn giống như trong những bức hình được chụp theo phương pháp Daguerre* vậy. Phương pháp Daguerre (Daguerreotype) là phương pháp chụp ảnh được phát minh bởi Louise Dagueưe (1787-1851), qua đó hình ảnh sẽ được ghi lại trên một tấm bảng kim loại. Nhìn từ bên ngoài, Claudia trông như nàng thánh mẫu trong một bức vẽ, là dấu hiệu duy nhất của ánh sáng và sự sống trong cơn bão, nhưng cô chưa từng nghĩ mình như vậy. Claudia là một bà mẹ với vòng ba săn chắc, mái tóc mang sắc đỏ, có khiếu hài hước và rất có gu uống bia. Cô có thể lái tàu đánh cá và chơi bóng mềm. Vào mùa đông, thỉnh thoảng, khi Lisa ngủ ở nhà bạn, cô và Frank lái xe tới Grant và thuê một phòng ở nhà nghỉ Holiday Inn, nơi có những tấm gương lớn, cao từ sàn tới tận trần nhà, được đặt trên cánh cửa tủ quần áo cạnh giường. Cô thích cái cảm giác ngồi trên hông của anh ngắm thân hình mình trong cơn khoái lạc, đầu ngả ra sau và ngực thì ửng hồng. Claudia cậy mảng vỏ bánh cháy cuối cùng ra khỏi khay nướng bánh, rửa sạch rồi cho nó vào giá đĩa để ráo nước. Cô nhìn ra ngoài, nơi một cành cây cào vào cửa sổ, nhưng không hề sợ hãi. Cô ngân nga một bài hát cũ rích nào đó, một bài hát từ thời trung học. Đêm nay ít ra thì không chỉ có mình cô và Lisa. Frank đang ở đây. Anh bước lên trên cầu thang và cũng đang ngân nga một bài hát nào đó. Họ thường hay cùng lúc làm một việc như vậy. “Ừm,” cô quay lại khi nghe thấy tiếng anh. Mái tóc đen mỏng của anh loà xoà trên đôi mắt đen. Anh trông như một chàng cao bồi với gò má cao và đôi bốt cao cổ cũ kĩ ló ra ngoài chiếc quần bò côn, Claudia nghĩ. Anh đang mặc một cái tạp dề làm bằng vải bò rách tả tơi bên ngoài chiếc áo phông, và tay thì cầm chiếc chổi sơn lấm lem nước sơn đỏ như máu. “Sao vậy, anh yêu?”cô lên tiếng. Đây là cuộc hôn nhân thứ hai của cả hai người. Họ đều đã trải qua nhiều chuyện và thực sự dành tình cảm cho nhau. Anh rầu rĩ, “Anh vừa mới bắt đầu sơn cái giá sách nhưng anh đã để cái lò sưởi cháy hết mất rồi.” Anh vung vẩy cái chổi sơn trước mặt cô. “Chắc anh sẽ mất cả tiếng đồng hồ để sơn xong cái giá sách mất. Anh thực sự rất thích việc này.” “Lạy Chúa, Frank…,” cô đảo mắt. “Anh xin lỗi,” anh ăn năn theo đúng kiểu một chàng cao bồi bảnh bao. “Thế về chuyện với cảnh sát trưởng thì sao?” Cô chuyển chủ đề. “Anh vẫn sẽ tiếp tục chuyện này sao?” “Anh sẽ gặp ông ấy vào ngày mai,” anh quay mặt đi, tránh ánh mắt của cô “Chỉ thêm rắc rối thôi.” Cuộc tranh luận vẫn đang âm ỉ giữa hai người họ. Cô bước ra xa khỏi bồn rửa và nghiêng người ra sau, đưa mắt về phía hành lang hướng phòng Lisa. Căn phòng vẫn đóng kín và tiếng nhạc của Guns ‘N Roses khe khẽ vọng ra. Giọng của Claudia trở nên gay gắt, đầy lo lắng. “Anh có thể im đi được không? Đó không phải việc của anh. Anh đã nói cho Harper nghe rồi. Jim là con trai của anh ta. Nếu đó là Jim.” “Chắc chắn là Jim, được chứ. Anh đã kể cho em cái cách mà Harper cư xử rồi mà.” Frank bặm chặt môi lại. Claudia nhận ra cái biểu cảm này và biết rằng anh sẽ không thay đổi quyết định của mình, cũng giống như cái gã trong bộ phim “High Noon.” Hắn tên gì nhỉ? Phải rồi, Gary Cooper. “Em ước là mình chưa bao giờ thấy bức hình đó,” cô cúi đầu, tay phải day thái dương. Lisa đã đưa lại bức hình cho mẹ mình trong phòng ngủ. Cô bé không muốn Frank thấy nó. “Chúng ta không thể để mọi chuyện cứ như thế được.” Frank năn nỉ. “Anh đã bảo với Harper rồi.” “Sẽ có rắc rối đó, Frank,” Claudia nói. “Pháp luật có thể giải quyết được mà. Chúng ta sẽ không bị liên lụy gì cả,” anh đoan chắc. Sau một hồi, Frank lên tiếng “Em bật cái lò sưởi lên nhé?” “Thôi được rồi. Em sẽ lo chuyện cái lò sưởi”. Claudia hướng mắt ra ngoài cửa sổ nơi ánh đèn thuỷ ngân ngoài hiên rọi xuống garage. Những bông tuyết dường như bắt đầu rơi từ một điểm ngay bên dưới ánh đèn, như thể được đổ xuống từ một cái phễu phía trên phía cửa sổ, chiếu thẳng vào đôi mắt cô như một viên đạn nhỏ. “Trông có vẻ như tuyết sẽ ngớt.” “Đáng nhẽ không có tuyết mới đúng.” Frank chửi tên dự báo thời tiết, “Mẹ kiếp.” Dự báo thời tiết nói rằng trời sẽ lạnh và quang quẻ ở hạt Ojibway, nhưng bây giờ thì tuyết đang rơi như trút. “Anh thử suy nghĩ về việc buông xuôi nó đi” cô nài xin “Hãy suy nghĩ lại một chút thôi.” “Anh sẽ suy nghĩ lại,” anh nói rồi quay lưng đi xuống hầm. Frank có thể nghĩ về nó, nhưng anh sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình. Claudia ngẫm lại mọi chuyện, tròng mình vào chiếc áo len rồi bước ra gian ngoài. Đôi găng lái xe ướt nhẹp của Frank phơi trên lỗ thông hơi của lò sưởi khiến cả căn phòng có mùi như len sấy khô. Cô khoác lên người chiếc áo parka và chiếc mũ len với quả bông treo lủng lẳng phía sau. Claudia đeo găng rồi với tay tìm công tắc trong gian ngoài, bật đèn hiên và bước ra ngoài, hòa mình vào cơn bão. Bức ảnh đó. Bọn họ đáng lẽ có thể là bất cứ ai, từ Los Angeles đến Miami, nơi mà họ làm những việc như vậy. Nhưng không. Họ đến từ hạt Lincoln. Chất lượng in ấn thì tệ hại, giấy thì tồi đến mức có thể bở nát ra ngay khi cầm trong tay. Nhưng đó đúng là con trai của Harper. Nhìn kĩ bức ảnh, cô có thể thấy đốt tay cụt bên bàn tay trái bị gây ra bởi rìu chặt củi và đôi khuyên tai vòng của cậu bé. Trong bức ảnh, cậu ta đang khỏa thân trên giường, hông hướng về phía máy ảnh và ánh mắt thì đờ đẫn pha lẫn chút hoang mang. Cậu ta có gương mặt đang dần trưởng thành của một thanh niên trẻ tuổi, nhưng đâu đó vẫn ẩn chứa hình bóng của một cậu bé làm việc ở trạm xăng của cha. Cậu bé mà cô đã biết từ lâu. Phía trước bức ảnh là thân hình của một gã đàn ông ục ịch, ngực đầy lông. Hình ảnh đó nhanh chóng lướt qua tâm trí Qaudia. Cô đủ quen thuộc với đàn ông và cơ thể của họ, nhưng có một điều gì đó trong bức ảnh, một điều vô cùng tồi tệ… Mắt của cậu bé tối sầm lại trước đèn flash. Khi nhìn gần hơn nữa, đồng tử của cậu bé trông như thể ai đó ở tòa soạn của tờ tạp chí đã vẽ nó vào mắt cậu bằng một cây bút dạ. Claudia khẽ rùng mình nhưng hoàn toàn không phải vì lạnh. Cô nhanh chóng bước xuống đường hào bị phủ đầy tuyết dẫn tới garage và kho để gỗ. Mới đó mà tuyết rơi trong hầm đã dày tới mười centimet. Rồi sáng mai cô sẽ lại phải thổi tuyết ra. Cửa garage ở phía cuối đường hào. Cô đẩy mạnh cánh cửa rồi bước vào, bật đèn sáng choang và giậm mạnh chân theo quán tính. Garage được cách nhiệt và sưởi ấm bằng lò sưởi. Bốn khúc gỗ sồi cháy âm ỉ và tản ra đủ nhiệt để giữ nhiệt độ trong garage luôn trên mức đóng băng kể cả vào những đêm lạnh giá nhất, và cũng đủ để khởi động xe. Ở cái xứ Chequamegon này thì khởi động xe đúng là vấn đề sống còn. Lò sưởi vẫn còn ấm. Than đã cháy hết, nhưng Frank đã dọn lò tối hôm trước. Dù sao thì đó cũng không phải là việc của cô. Cô quay lại nhìn về phía đống gỗ gần cánh cửa. Chỉ còn đủ cho đêm nay. Cô ném vài thanh gỗ thông còn đầy nhựa to bằng cổ tay vào lò cùng với bốn khúc gỗ sồi để giữ lửa cháy. Cô thở dài nhìn về nơi mà đống gỗ đáng lẽ phải ở và quyết định mang thêm mấy thanh gỗ để tuyết bám trên chúng có thể tan ra trước sáng hôm sau. Rồi cô bước ra ngoài, đóng cửa lại nhưng không khóa, lần dọc về phía chái nhà để củi ở bên hông garage. Cô nhặt thêm bốn khúc gỗ sồi rồi loạng choạng quay về cửa garage, đẩy cửa bằng chân và thảy mấy khúc gỗ sồi xuống cạnh lò sưởi. Cô sẽ chỉ đi một lượt nữa thôi và phần còn lại sáng hôm sau là của Frank. Cô quay về phía hông garage, đi vào nhà kho đựng gỗ tối om lấy thêm hai khúc gỗ sồi. Đột nhiên tóc gáy cô dựng đứng… Không chỉ có cô, ai đó cũng đang ở đây. Claudia run rẩy đánh rơi những khúc gỗ, tay đưa lên cổ tự trấn an mình. Khu đất phía sau của garage tối đen như mực. Cô không thể nhìn thấy ai cả nhưng trực giác của cô thì mách bảo điều ngược lại. Tim cô đập dội vang trong lồng ngực và những bông tuyết rơi trên mũ trùm tạo thành từng tiếng đồm độp thật nhỏ. Không còn gì khác nữa, nhưng cô có linh cảm không lành. Cô lùi lại, nhưng chẳng có gì khác ngoài tuyết và ánh sáng xanh của đèn hiên. Bước đi trong đường hào đầy tuyết, cô bỗng khựng lại, chú mục vào bóng tối… rồi bỏ chạy thật nhanh về phía căn nhà. Ngay cả khi tới nơi, cô vẫn có cảm giác ai đó đang ở phía sau lưng mình. Hắn dường như sắp chạm tới cô. Cô túm lấy nắm tay cửa, giật thật mạnh, đẩy cửa bằng mu bàn tay rồi bước vào gian ngoài sáng choang và ấm áp. “Claudia?” Frank lên tiếng. Cô hét lên. Frank đứng thần ra ở đó với chiếc giẻ lau sơn, và đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Chúa ơi!” Claudia kéo khóa áo bộ đồ đi tuyết xuống, vật lộn với cái khóa mũ trùm đầu. Mồm cô mấp máy nhưng không thể phát ra một lời nào. “Lạy Chúa, Frank, có ai đó ngoài garage.” “Gì cơ?” Frank khẽ nhíu mày và tiến về phía cửa sổ trong bếp. “Em có thấy hắn ta không?” “Không, nhưng em thề có Chúa là có ai đó ngoài kia. Em có thể cảm thấy hắn.” Cô bám lấy tay anh, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ. “Gọi 911 đi!” “Anh không thấy gì cả,” Anh đi qua bếp, nghiêng người trên bồn rửa, nhìn chằm chằm về phía đèn hiên. “Anh không thể thấy được gì đâu,” Cô khóa chặt cửa lại rồi bước vào căn bếp, “Frank, em thề có Chúa đấy, chắc chắn là có ai đó ngoài kia…” “Thôi được rồi,” Anh trả lời một cách nghiêm túc “Anh sẽ đi kiểm tra xem sao.” “Tại sao chúng ta không gọi…” “Anh sẽ xem thử xem thế nào.” Anh nhắc lại. Rồi tiếp lời, “Cảnh sát sẽ không tới đây lúc trời bão thế này đâu. Khi mà thậm chí em còn không nhìn thấy ai cả.” Anh nói đúng. Claudia theo anh ra gian ngoài, mồm lắp bắp, “Em đã cho gỗ vào bếp sưởi, sau đó em vòng sang hông garage để lấy thêm vài khúc gỗ cho sáng mai.Vào lúc đó, cô tự nhủ rằng, đây không phải là cô của thường ngày. Frank ngồi trên chiếc ghế dài ở gian ngoài, kéo đôi bốt Tony Lamas ra khỏi chân. Mặc xong bộ đồ đi tuyết, Frank ngồi xuống, xỏ chân vào đôi ủng rồi buộc dây giày. Xong xuôi, anh kéo khóa áo khoác lên và với lấy đôi găng tay. “Anh sẽ quay lại ngay.” Anh tỏ vẻ tức giận nhưng anh biết rõ cô không phải là người dễ dàng hoảng sợ. Cô bật thốt lên, “Em sẽ đi cùng anh” “Không, em sẽ ở lại đây.” anh nói chắc nịch. Cô vội vã vòng ra sau bàn bếp và kéo mạnh cái ngăn kéo “Frank, mang súng theo đi.” Một khẩu Smith Wesson 357 cỡ lớn đã được nạp sẵn đạn nằm sâu trong hộc tủ, phía sau bức vách ngăn. “Đó có thể là Harper… Có thể…” Mời bạn đón đọc Cuộc Thanh Trừng Mùa Đông của tác giả John Sandford.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Di Sản Kinh Hoàng
Tiểu thuyết trinh thám lôi cuốn bậc nhất của nhà văn bestseller theo New York Times Hiện trường vụ án mạng gây nỗi kinh hoàng cho cả những thanh tra kỳ cựu nhất... Nữ nạn nhân trẻ tuổi nằm sõng soài dang chân dang tay trên giường, khuôn mặt xinh đẹp gần như thanh thản, ngoại trừ làn da nạn nhân bị lột thành nhiều mảnh mỏng. Một bông hồng đỏ thắm nằm vắt ngang bụng cô, một chai sâm panh và một chiếc vòng tay có lót lông mềm mại được đặt trên chiếc tủ cạnh giường. Cảnh tượng được chứng kiến không chỉ là một hiện trường vụ án mạng, mà còn là tác phảm trang trí kinh dị phản ánh phần đen tối nhất, sâu thẳm nhất trong con người hung thủ. Mặc dù đây là hiện trường đầu tiên được phát hiện, vụ án mạng quá chú trọng nghi thức thế này bán hiệu đó chưa phải là vụ cuối cùng. *** Di sản kinh hoàng đã được đề cử cho Giải thưởng Strand Critics [Review] Di sản kinh hoàng Tác giả: Lisa Gardner Dịch giả: Nguyễn Quang Huy —————————————————————————— […] Nữ nạn nhân trẻ tuổi, nằm sõng soài dang chân dang tay trên giường, đôi mắt xanh vô hồn nhìn trừng trừng lên trần nhà. Khuôn mặt xinh đẹp gần như thanh thản, mái tóc nâu dài chấm vai buông mềm mại trên chiếc gối màu trắng trơn. Ngoại trừ từ cổ trở xuống… Làn da bị lột thành những dải băng mỏng mảnh, quăn queo. Với một chai sâm banh trên chiếc bàn đầu giường và một bông hồng đỏ lẻ loi nằm vắt ngang cái bụng đầm đìa máu […]. Di sản kinh hoàngDI SẢN KINH HOÀNG Truyện bắt đầu bằng vụ án mạng kinh hoàng do sĩ quan D.D. Warren điều tra. Một phụ nữ trẻ bị lột da ngay trên giường ngủ của mình. Hiện trường được dàn dựng quá chú trọng nghi thức, có khả năng không phải là vụ án cuối cùng. Sau khi khám nghiệm hiện trường, đêm hôm đó D.D đã quay lại căn nhà xảy ra án mạng hồi sáng và tại đây cô chạm trán với tên sát thủ đó. D.D bị chấn thương vai trái sau cuộc đối đầu đêm hôm đó. Cô phải tập các bài vật lý trị liệu, và cô gặp gỡ với nữ bác sĩ tâm lý học Adelein Glen. Adelein mắc chứng đột biến gen SCN9A hiếm. Điều đó khiến nữ bác sĩ này không cảm nhận được đau đớn. Cha cô là Harry Day, kẻ sát nhân hàng loạt khét tiếng đã chết 40 năm trước. Chị gái Adelein là Shana Day, nhận án tù chung thân năm mười bốn tuổi do giết chết cậu bé mười hai tuổi. Ba vụ án mạng liên tiếp xảy ra. Điểm chung là nạn nhân đều bị lột da. Chi tiết này rất giống với kẻ giết người hàng loạt Harry Day. Các manh mối từ quá khứ đến hiện tại đều cho rằng Shana Day chính là hung thủ. Nhưng cô ta đang chịu án tù, làm sao có thể gây ra án mạng. Vậy ai mới là hung thủ thực sự? Hay chính Shana Day là người “nối nghiệp” cha mình, nhưng bằng cách nào? Liệu cảnh sát có tóm gọn tên sát nhân này không? Đây là cuốn thứ tư trong bộ trinh thám của Lisa Gardner mà mình được đọc. Phải nói là cuốn này cực kỳ hay. Hiện trường án mạng được dàn dựng gây ấn tượng cho độc giả. Bí ẩn vụ án trong quá khứ, danh tính hung thủ hay cả động cơ gây án được giữ kín đến cuối truyện gây được sự tò mò, cuốn hút cho bạn đọc. Dọc theo mạch của truyện là sự xen kẽ giữa nội tâm của bác sĩ Adelein và quá trình điều tra của D.D. Điều này giúp ta có cái nhìn nhiều mặt về vụ án. Phần mở đầu viết về quá khứ của Adelein và mối quan hệ với chị cô trong hiện tại. Đoạn này đọc hơi chậm, có vài bí ẩn chưa giải đáp nhưng cũng không gây được sự chú ý của độc giả. Phần sau tốc độ được đẩy lên nhanh hơn. Nhất là đoạn cao trào. Tốc độ lướt mắt của mình nhanh hơn tốc độ load của não. Mình không thích đoạn kết của truyện này. Mình đã hy vọng một cái kết khác. Dù mình chỉ được đọc bản dịch nhưng rất dễ đọc, dễ hiểu, không cảm thấy bất cứ rào cản ngôn ngữ nào cả. Mình muốn gửi lời cảm ơn tới anh Nguyễn Quang Huy vì bản dịch rất hoàn hảo này. ————————————————————————– Đánh giá: 9/10 Đặng Minh Đức *** Thể loại: Trinh thám Hiện trường vụ án mạng gây nỗi kinh hoàng cho cả những thanh tra kì cựu. Nữ nạn nhân trẻ tuổi nằm sõng soài dang chân dang tay trên giường, khuôn mặt xinh đẹp gần như thanh thản, ngoại trừ làm da nạn nhân bị lột thành nhiều mảnh mỏng. Một bông hồng đỏ thẫm nằm vắt ngang qua bụng cô, một chai sâm panh và một chiếc còng tay có lót lông mềm mại được đặt trên chiếc tủ cạnh giường. Cảnh tượng được chứng kiến không chỉ là một hiện trường vụ án mạng, mà còn là tác phâỉ trang trí kinh dị phản án phần đen tối nhất, sâu thẳm nhất trong con người hung thủ. Dưới sự điều tra của thanh tra D.D.Warren liệu vụ án có được làm sáng tỏ? Thủ phạm là ai? Và nguyên nhân nào dẫn tới những vụ án này? Đây là cuốn thứ 2 tôi đọc của tác giả Lisa Gardner, khác với cuốn trước – Vỏ bọc hoàn hảo, cuốn này tác giả đi sâu vào miêu tả tâm lí của nhân vật. Chính sự miêu tả sâu về tâm lí bằng những đoạn hội thoại cũng như miêu tả hiện trường vụ án đã làm cho nhịp truyện bị giảm xuống, đặc biệt là phần đầu truyện. Tuy nhiên, càng về phía cuối truyện, tác giả đã đẩy nhanh nhịp truyện lên bằng những tình tiết hồi hộp và diễn ra nhanh hơn. Tác phẩm này đã được tác giả đi sâu khai thác về tâm lí nhân vật bằng cách chạy song song hai tuyến nhân vật. Một tuyến là cảnh sát, thanh tra truy tìm thủ phạm. Một tuyến là nạn nhân của thủ phạm – Adeline Glen – một nhà bác sĩ tâm lí. Không chỉ hấp dẫn bằng phương pháp kể chuyện mới vậy, tác giả còn miêu tả sự biến thái của thủ phạm bằng việc miêu tả hiện trường một cách chi tiết và sống động cũng như thủ pháp giết người rồi lọc lấy da của nạn nhân để sưu tầm theo sở thích. Nhân vật bác sĩ tâm lí Adeline Glen đã đem lại cho tôi ấn tượng nhất bởi tính cách cứng rắn cũng như sự thông minh của cô. Cô tuy bị đột biến cực hiếm của gen SCN9A nhưng không vì thế mà cô đánh mất đi sự lương thiện cũng như bản chất của mình. Và cũng nhờ có cô mà các bí ẩn dần được dỡ bỏ. Không chỉ vậy, điều khiến tôi ấn tượng nữa chính là “di sản” mà cô được thừa hưởng. Nó mang một nét đặc biệt khiến cho câu truyện trở nên càng hấp dẫn hơn nữa. Quyển này cũng khiến cho tôi thấy được lượng kiến thức khá lớn của tác giả về mảng pháp y. Tác giả đã miêu tả được tác dụng của một số chất hoá học thường dùng trong ngành pháp y để làm nổi bật lên được cách thức sưu tầm da các nạn nhân của tên thủ phạm biến thái và ác độc. “Lời dối trá giá trị nhất là lời dối trá được che đậy dưới nhiều lớp bằng sự thật”. Chốt lại, với những bạn nào thích sự mới mẻ trong phong cách trinh thám thì cuốn sách cũng đem lại trải nghiệm khá mới mẻ. Điểm: 8/10 Minh Sơn *** “Nữ nạn nhân trẻ tuổi, nằm sõng soài dang chân dang tay trên giường, đôi mắt xanh vô hồn nhìn trừng trừng lên trần nhà. Khuôn mặt xinh đẹp gần như thanh thản, mái tóc nâu dài chấm vai buông mềm mại trên chiếc gối màu trắng trơn. Ngoại trừ từ cổ trở xuống… Làn da bị lột thành những dải băng mỏng mảnh, quăn queo.” Thám tử Boston D.D. Warren được tìm thấy trong vô thức và bị thương nặng ở dưới chân cầu thang thuộc về một ngôi nhà mà chỉ vài giờ trước đó đã có một phụ nữ trẻ bị sát hại tàn nhẫn, bà thấy mình phải vật lộn với nỗi đau, với việc mất hết ký ức về kẻ đã tấn công bà và với việc rằng bà có thể sẽ phải từ bỏ công việc thanh tra này suốt đời. “Do đột biến cực hiếm của gen SCN9A trong người mà tôi không cảm nhận được đau đớn …Tôi không cảm thấy những gì người khác cảm thấy. Chưa bao giờ cảm thấy. Và sẽ chẳng bao giờ cảm thấy được…Tôi biến đau đớn thành công việc của mình.” Sau cú ngã đau đớn đó, thám tử D.D. Warren đã phải gặp một nhà trị liệu, một người chuyên về các kỹ thuật tinh thần để kiểm soát cơn đau. Bác sĩ Adeline Glen – một người giàu kinh nghiệm đối với những bệnh nhân đang trong tình trạng đau đớn, thứ mà cô không cảm nhận được – đã gặp thanh tra hàng tuần để giúp bà bình phục. Nhưng liệu đó có phải mối liên hệ duy nhất giữa hai người: bác sĩ và bệnh nhân? Vụ ám sát thứ hai, thứ ba,.. tiếp tục với cùng cách thức và độ man rợ, cảnh sát dần nhận ra rằng những vụ ám sát này rất giống với những vụ ám sát của Harry Day, người đã giết vô số phụ nữ và chôn họ ở dưới nền nhà. Vì Harry Day đã chết 40 năm trước, người ta đặt câu hỏi về con của hắn, Shana Day, một kẻ giết người nổi tiếng không kém khi đã giết người ở tuổi 14, giết thêm ba người nữa khi đang ở trong tù, rằng liệu Shana Day có đang âm thầm chỉ đạo người khác qua song sắt nhà tù để tiếp nối truyền thống bố mình để lại. Hay là một người con khác, một người không cảm thấy nỗi đau và thích sưu tầm da người: bác sĩ Adeline Glen… Câu chuyện cứ dần được hé mở với bao nghi ngờ, bao phỏng đoán và khiến ta không thể dừng đọc quyển sách cho đến trang cuối cùng. Thực sự khi mà nghe tin có sách của Lisa Gardner được xuất bản Tiếng Việt thì mình đã không chần chừ mà mua ngay, đọc luôn
Lớp CE2 Chạm Trán Siêu Nhân
Bộ sách Những Cuộc Phiêu Lưu Mới Của Sáu Người Bạn gồm có: Lớp CE2 Chạm Trán Siêu Nhân Bộ Lục Phạm Pháp Bất Đắc Dĩ Bộ Lục & Chiếc Găng Tay Bí Ẩn Bộ Lục Nhắm Mắt Đưa Chân Paul-Jacques Bonzon (31/8/1908 - 24/9/1978) là nhà văn Pháp, Nổi tiếng với tác phẩm Sáu người bạn đồng hành Les Six Comganons. Ông sinh ra ở Sainte-Marie-du-Mont, Manche. Ông từng theo học tại Saint-Lô. Năm 1935 Ông kết hôn với một giáo viên ở Drôme nơi ông chuyển tới sinh sống và giảng dạy kiêm hiệu trưởng trong vòng hơn hai mươi năm. Ông mất tại Valence năm 1978. Mời các bạn đón đọc Lớp CE2 Chạm Trán Siêu Nhân của tác giả Paul Jacques Bonzon & Nguyễn Minh Hoàng (dịch).
Nóng Bỏng
Bậc thầy phim kinh dị Lee Child trở lại với một truyện ngắn. Giữa một đợt nắng nóng dữ dội và một vụ giết người khét tiếng, sự cố mất điện đã đánh thức mặt tối không bao giờ ngủ của thành phố—và Jack Reacher trẻ tuổi hành động theo khả năng của mình.   Đừng bỏ lỡ phần xem trước thú vị của tiểu thuyết Jack Reacher rất được mong đợi của Lee Child, Never Go Back!   Tháng 7 năm 1977. Jack Reacher gần mười bảy tuổi và anh dừng lại ở Thành phố New York trên đường đến thăm anh trai mình ở West Point. Cái nóng mùa hè ngột ngạt, thành phố phá sản và tay súng điên loạn được biết đến với cái tên Son of Sam vẫn đang lẩn trốn. Reacher gặp một người phụ nữ có vấn đề và đồng ý giúp cô ấy. . . nhưng sau đó lưới điện bị hỏng và đèn tắt, khiến thành phố vô luật pháp rơi vào hỗn loạn. Một thiếu niên đến thăm làm gì trong bóng tối? Nếu thiếu niên đến thăm đó là Jack Reacher, câu trả lời là rất nhiều. *** Jack Reacher là sáng tác của Lee Child, một nhà văn người Anh và từng là một nhà sản xuất phim truyền hình. Khi nhìn danh sách những nhà văn bán chạy nhất ở Mỹ, ông thấy rằng mỗi năm có khoảng năm cái tên luôn xuất hiện trong danh sách này, và muốn trở thành một trong số họ. Và giờ ông đã đạt được mục đích đấy. Jack Reacher lần đầu xuất hiện trong Killing Floor, ra mắt vào năm 1997. Từ đó, mỗi năm ông xuất bản một tiểu thuyết về Reacher (năm 2010 còn có hai cuốn!). Reacher từng là một cảnh sát cấp trung tá, làm việc trong một đội cảnh sát chuyên về những vụ án hóc búa. Sau khi nghỉ việc (với những lý do đầy bí ẩn), anh thang lang khắp nơi, không có nhà cửa, bằng lái xe, và chỉ mang theo mình một chiếc bàn chải đánh răng, thẻ ATM và một hộ chiếu đã hết hạn. Khi một nhân vật trong truyện hỏi anh có phải người vô gia cư không, anh trả lời người vô gia cư thường cũng có nhiều hành trang không cần thiết hơn. Reacher chỉ mang theo mình những thứ cần thiết – luôn mua quần áo mới, không ở lâu ở một nơi, chỉ đủ lâu để giải quyết những vụ án bí ẩn. Reacher như người vô hình, một sự tồn tại khá hấp dẫn khi ngày nay mỗi bước đi của chúng ta đều được chụp ảnh, ghi chép và đánh dấu. Reacher được tả là tóc vàng để theo kiểu đầu đinh, cao gần 2m1 và nặng gần 100kg. Nói ngắn gọn: đây là một gã khá đô. Trong tiểu thuyết, anh có thể một tay bóp nát sọ người. Sự đồ sộ của Reacher và trí thông minh của anh khiến anh trông rất đáng sợ: bộ não của anh cũng lớn không kém con người anh và anh không hề e ngại phải chơi xấu người khác. Ngoài vẻ bề ngoài khá nổi bật, Jack Reacher luôn đi tìm kiếm công lý. Đây là một mục đích anh học từ hồi nhỏ (anh sinh ra trong một gia đình quân đội, và chính anh trai anh cũng hy sinh trên chiến trường). Vì thế, anh ít khi bỏ qua những chuyến phiêu lưu mới dù anh hoàn toàn có thể bỏ đi mà không hề hấn gì. Nếu gặp một tình huống cần đi đòi công lý, Jack Reacher sẽ không thể không sa vào. Nói chung là tất cả các tiểu thuyết trong loạt truyện này đều đáng đọc và luôn lôi cuốn. Mỗi tập đều tập trung vào cốt truyện và nhân vật, khai thác những mối quan hệ nhân vật. Nếu muốn tìm hiểu thêm, bạn có thể tìm đọc One Shot; phim Jack Reacher được dựa theo cuốn đó. The Enemy và The Affair kể về quá khứ của Reacher. Rồi có Gone Tomorrow đã được nhắc tới, vui nhộn với bối cảnh New York. Bạn cũng có thể đọc thêm 61 Hours và Worth Dying For, hai cuốn Reacher được ra mắt cùng năm. *** Tên đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, rõ ràng là rắn rỏi và đang nóng nực, Reacher nghĩ vậy. Hắn đang đổ mồ hôi trong bộ vest của mình. Người phụ nữ mặt đối mặt với hắn có thể trẻ hơn, nhưng không nhiều. Cô ấy cũng nóng, và sợ hãi. Hoặc ít nhất là căng thẳng. Điều đó đã rõ ràng. Tên đàn ông đã ở quá gần cô. Cô ấy không thích điều đó. Đã gần tám giờ rưỡi, trời sắp tối. Nhưng nhiệt độ không giảm. Ai đó đã nói là một trăm độ[1]. Một đợt nắng nóng thực sự. Thứ 4, ngày 13 tháng 7 năm 1977, Thành phố New York. Reacher sẽ luôn nhớ ngày tháng. Đó là chuyến đi một mình lần thứ hai của anh. Tên đàn ông đặt lòng bàn tay của hắn lên ngực của người phụ nữ, ấn làn vải bông ẩm vào da cô, đầu ngón tay cái của hắn đặt vào khe ngực của cô. Không phải là một cử chỉ dịu dàng. Nhưng cũng không phải là một cử chỉ hung hăng. Trung lập, giống như một bác sĩ. Người phụ nữ không lùi bước. Cô ấy chỉ đứng sững tại chỗ và liếc nhìn xung quanh. Nhưng không thấy gì nhiều. Thành phố New York, tám giờ rưỡi tối, nhưng đường phố vắng tanh. Trời quá nóng. Waverly Place, giữa Đại lộ Số Sáu và Quảng trường Washington. Mọi người sẽ đi ra đường sau, nếu có. Sau đó, tên đàn ông bỏ tay ra khỏi ngực người phụ nữ, và hắn hất nó xuống như muốn đánh bay một con ong khỏi hông cô, và sau đó hắn ta quất nó trở lại, như trên một chiếc xích đu trong nhà tròn quay lớn và tát mạnh vào mặt cô ấy, với đủ sức mạnh cho một tiếng bốp ác liệt, nhưng tay hắn và mặt cô quá ẩm ướt đối với âm thanh của súng lục, nên âm thanh phát ra chính xác như từ: chát. Đầu của người phụ nữ bị hất sang một bên. Âm thanh vang vọng như từ viên gạch bị bong tróc. Reacher la lên, “Này”. Tên đàn ông quay lại. Hắn ta tóc đen, mắt đen, có lẽ năm - mười[2], có lẽ hai trăm pound. Áo sơ mi của hắn trong suốt vì mồ hôi. Hắn nói, “Biến đi, nhóc”. Vào đêm đó, Reacher còn chưa đầy ba tháng mười sáu ngày trước sinh nhật lần thứ mười bảy của ình, nhưng về thể chất, anh đã trưởng thành khá nhiều. Anh cao gần đến chiều cao đạt được sau này, và không một người lành mạnh nào có thể gọi anh là gầy. Anh sáu - năm[3], hai - hai mươi[4], tất cả đầy cơ bắp. Thể chất đã hoàn thành, ít nhiều. Nhưng mới hoàn thành rất gần đây. Hàng mới toanh. Hàm răng trắng và đều, đôi mắt của anh gần giống màu nước biển, mái tóc lượn sóng và cơ thể, làn da mịn màng và trong sáng. Các vết sẹo và các đường và vết chai vẫn chưa có. Tên đàn ông nói, “Ngay bây giờ, nhóc”. Reacher nói, “Thưa cô, cô nên tránh xa người này”. Người phụ nữ đã làm như vậy, lùi lại, một bước, hai bước, ra khỏi phạm vi của hắn. Tên đàn ông nói, “Mày có biết tao là ai không?” Reacher nói, “Có sự khác biệt nào hay sao?” “Mày đang chọc giận nhầm người rồi đó”. “Người?” Reacher nói. “Đó là một từ số nhiều. Ông có nhiều hơn một người sao?” “Mày sẽ thấy”. Reacher nhìn quanh. Đường phố vẫn vắng vẻ. “Khi nào tôi sẽ phát hiện ra?” anh nói. “Rõ ràng là không có ai”. “Mày nghĩ mày thông minh lắm sao?” Reacher nói, “Thưa cô, tôi rất vui ở đây để giữ ông ta lại, nếu cô muốn chạy đi”. Người phụ nữ không di chuyển. Reacher nhìn cô. Anh nói, “Có phải tôi đang hiểu lầm điều gì đó không?” Tên đàn ông nói, “Biến đi, nhóc”. Người phụ nữ nói, “Cậu không nên can dự vào”. “Tôi không can dự vào đâu cả”, Reacher nói. “Tôi chỉ đang đứng đây, trên đường phố”. Tên đàn ông nói, “Đi mà đứng ở phố khác”. Reacher quay lại và nhìn hắn ta và nói, “Có ai chết và ông thành thị trưởng hả?” “Đó là một cách nói, nhóc. Mày không biết đang nói chuyện với ai đâu. Mày sẽ hối tiếc về điều đó”. “Khi những người khác đến đây à? Đó có phải là ý ông không? Bởi vì hiện tại chỉ có ông và tôi. Và tôi không lường trước được sẽ hối tiếc gì về điều đó, dù sao thì không phải cho tôi, trừ khi ông không có tiền”. “Tiền gì?” “Để tôi lấy”. “Cái gì, bây giờ mày nghĩ mày sẽ nghiền nát tao à?” “Không phải điều ông muốn”, Reacher nói. “Nhiều hơn một sự kiện lịch sử. Một nguyên tắc cũ. Như một truyền thống. Ông thua cuộc chiến, ông phải từ bỏ kho báu của mình”. “Mày và tao có chiến tranh hả? Nếu có, mày sẽ thua, nhóc. Tao không quan tâm mày cao lớn thế nào, thằng bé quê mùa nhai bắp. Tao sẽ đá vào mông mày. Tao sẽ đá nó thê thảm”. Người phụ nữ vẫn cách đó sáu bước chân. Vẫn không nhúc nhích. Reacher lại nhìn cô và nói, “Thưa cô, quý ông này đã kết hôn với cô hay có quan hệ họ hàng với cô theo một cách nào đó, hay có quan hệ với cô về mặt xã hội hay nghề nghiệp nào không?” Cô nói, “Tôi không muốn cậu can dự vào”. Cô trẻ hơn hắn, chắc chắn. Nhưng không nhiều. Vẫn tuyệt vời đứng đó. Có thể là 29 tuổi. Một cô gái tóc vàng nhạt. Ngoài màu đỏ rực từ cái tát, cô trông rất đẹp, theo kiểu phụ nữ lớn tuổi. Nhưng cô gầy và lo lắng. Có lẽ cô đã gặp nhiều căng thẳng trong cuộc sống. Cô đang mặc một chiếc váy mùa hè rộng dài quá đầu gối. Cô có một chiếc túi xách được đeo qua vai. Reacher nói, “Ít nhất hãy nói cho tôi biết điều gì mà cô không muốn tôi dính vào. Đây có phải là một gã ngẫu nhiên nào đó đang quấy rối cô trên đường phố không? Hay không phải như vậy?” “Có gì khác đâu?”   Mời các bạn đón đọc Nóng Bỏng của tác giả Lee Child & DgHien (dịch).
Tỉa Dần
James Hadley Chase là bút danh của tác giả người Anh – Rene Brabazon Raymond (24/12/1906 – 6/2/1985), người cũng đã viết dưới tên James L. Docherty, Ambrose Grant và Raymond Marshall. Ông được sinh ra ở Luân Đôn, là con của một đại tá người Anh phục vụ trong quân đội thuộc địa Ấn Độ, người dự định cho con trai mình có một sự nghiệp khoa học, bước đầu đã cho học tại trường học Hoàng gia, Rochester, Kent và sau đó học ở Calcutta. Ông rời gia đình ở tuổi 18 và làm nhiều công việc khác nhau, một nhà môi giới trong nhà sách, nhân viên bán sách bách khoa toàn thư của trẻ em, người bán sách sỉ trước tập trung vào sự nghiệp viết lách, đã sản xuất hơn 80 cuốn sách bí ẩn. Năm 1933, ông đã cưới Chase Sylvia Ray và có một con trai. Trong sự nghiệp sáng tác của mình, với khoảng 90 tiểu thuyết, hầu như câu chuyện nào của James Hadley Chase cũng có một nhân vật chính muốn làm giàu nhanh bằng cách phạm tội ác - lừa gạt, cướp bóc hay ăn trộm. Nhưng kế hoạch của họ luôn thất bại, phải giết người để gỡ bí, và càng bí thêm. Các tác phẩm của James H. Chase đã được xuất bản tại Việt Nam: Cái Chết Từ Trên Trời Cả Thế Gian Trong Túi Ôi Đàn Bà Cạm Bẫy Gã Hippi Trên Đường (Frank Terrell #5) Thằng Khùng Cạm Bẫy Bản Đồng Ca Chết Người (Frank Terrell #1) Tỉa Dần Hứng Trọn 12 Viên Đam Mê và Thu Hận Tệ Đến Thế Là Cùng Mười Hai Người Hoa và Một Cô Gái Buổi Hẹn Cuối Cùng Trở Về Từ Cõi Chết Không Nơi Ẩn Nấp Đồng Tiền và Cạm Bẫy Lại Thêm Một Cú Đấm Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa Cành Lan Trong Gió Bão Những Xác Chết Chiếc Áo Khoác Ghê Tởm Món Quà Bí Ẩn Âm Mưu Hoàn Hảo Cướp Sòng Bạc Cạm Bẫy Dành Cho Johnny Những Xác Chết Câm Lặng Em Không Thể Sống Cô Đơn Thà Anh Sống Cô Đơn Buổi Hẹn Cuối Cùng Mùi Vàng Phu Nhân Tỉ Phú Giêm Tình Nhân Gã Vệ Sĩ Dấu Vết Kẻ Sát Nhân Trong Bàn Tay Mafia Này Cô Em Vòng Tay Ác Quỷ Thiên Đường của Vũ Nữ Châu Dã Tràng Xe Cát .... *** - Dù thế nào em cũng phải nhìn nhận. - Tôi sảng khoái nói - Khung cảnh ấm cúng hữu tình của cái hang ổ này vẫn còn hơn rất xa bất cứ hộp đêm "Guốc Vàng" nào trên thế giới. Tôi dịu dàng rót rượu vào ly nàng, châm thêm điếu thuốc rồi vui vẻ nói tiếp: - Hãy chậm rãi nha cưng. Này, thức ăn ngon tuyệt vời, rượu đặc biệt thượng hạng, cảnh trí trần thiết màu sắc hài hòa thanh nhã và nhạc điệu réo rắt nhặt khoan có thua gì cảnh thần tiên không? - Phải, em đồng ý với những thứ kia, ngoại trừ âm nhạc - Annabelle Jackson hổn hển nói - Có phải là một tội ác hay không, khi người ta đưa Clarence Nesbitt, một nhạc sĩ tầm cỡ trường phái Jazz, vào phòng hơỉ ngạt? - Vâng, anh sẽ nghĩ lại, người ta có nên sửa đổi quan điểm về âm nhạc hay không - Tôi tỏ vẻ khiêm tốn, nhìn nàng dịu dàng đáp lại. Tôi đặt đĩa nhạc có lời tựa "Wee small hour" tập nhạc trữ tình của Frank Sinatra vào dàn máy, rồi quay lưng lại ngồi cạnh nàng trên tràng kỷ. - Thú thật, em cần phải đi về, anh à - Annabelle nài nỉ. - Ở lại đây không hơn hay sao? - Nguy hiểm anh ạ - Nàng khẽ nói, không tin tưởng. Giọng hát trầm trầm truyền cảm của bài "Mood indigo" được phát ra trung thực qua chiếc loa Hifi hiện đại đã làm Annabelle có phần hòa dịu. - Ấy, cái chỗ của anh không đảm bảo an toàn cho em là thế đấy, Al. Thú thật lần đầu tiên em quá bạo mới đến đây với anh. - Anh hiểu điều này, em yêu. - Em đã nghĩ đúng, chuyện sẽ xảy ra như thế này. - Như thế nào? - Hai chiếc giường, các tấm thảm dày ngăn tiếng động, trong khi đó không có một chiếc ghế để ngồi. Về ánh sáng, dĩ nhiên nó phải mờ mờ... - Em yêu, anh say đắm không khí hữu tình này... - Nhưng em chưa hiểu cái bên trong của nó - Đột nhiên nàng nói nhiệt tình. Ly của nàng vừa uống cạn, tôi vội vàng châm thêm thật đầy. - Lúc này Rena như thế nào? - Nàng đưa mắt ngây thơ hồn nhiên hỏi. - Chỉ biết anh không gặp lại cô ấy, thế thôi. - Anh nên sửa đổi lại. Qua những điều người ta nói với em thì anh vẫn gặp cô ả đều đều. - Cô ta thừa kế tờ nhật báo của bố và bận rộn tất bật vì công việc. Chừng như ả phát hiện được cá tính năng động nhiều quyến rũ nơi các chàng nhà báo trẻ. Annabelle đắm đuối nhìn tôi nhưng âm thầm không nói. Tôi trả lại nàng ánh mắt yêu thương thành thật nhất. Nàng khép mắt lại, từ từ thư giãn rồi thì thầm bên tai tôi những lời tin cẩn. - Em phát điên lên khi đến với anh. Nhưng thú thật em là cô gái hiếu kỳ, Al Wheeler ạ. - Về chuyện gì thế? - Về tất cả mọi chuyện liên quan tới anh. Em luôn luôn tự hỏi nó có phải là sự thật hay không. - Trời ạ, mà chuyện gì mới được? - Không quan hệ lắm đâu cưng! Nhưng em thắc mắc, thế thôi. Chiếc ly rỗng của nàng rơi vào bàn tay tôi như miếng thẻ nhôm ấn vào cái hộp nhạc. Sinatra sướt mướt "Can't we be íriens" — Chúng ta không thể là bạn của nhau. Hoan hô Frank dũng cảm, anh luôn luôn đến trám chỗ hổng hụt. Tôi dán sát vào nàng trên tràng kỷ và trao cho nàng thêm ly rượu đầy. - Anh sẽ nói em nghe - Giọng tôi xuống thấp - rằng em là cô gái bướng bỉnh... - Em ấy à? - Nàng hỏi giọng trong trẻo hồn nhiên. - Quá đẹp cũng là tai họa. Mỗi lần nhìn em thì y như rằng anh quên bẵng kỹ thuật. Thật là nguy hiểm, anh cần nhiều năm để điều chỉnh lại... - Giọng nói đó - Nàng thổ ra mơ màng - Đã làm em rung cảm! - Ô! Chỉ đơn giản thôi - Tôi khiêm nhường - Một điều hợp qua đường dây thanh quản của anh, cái mà... - Em nói về Sinatra cơ! - Nàng cắt ngang, rồi kề môi nhấp cạn ly Whisky cuối cùng. Nàng cẩn thận đặt ly xuống nền sàn rồi bất ngờ vòng tay ôm choàng lấy tôi. Đôi môi tô thắm và khêu gợi của nàng ngập ngừng chờ đợi bờ môi tôi. Tôi ghì chặt nàng vào đôi tay đùm bọc yêu thương nếu không nói là điêu luyện. Chúng tôi cuốn chặt vào nhau. Môi kề môi nồng nàn... Điện thoại reo vang inh ỏi. Nàng đẩy nhẹ tôi ra, thở hổn hển. - Al. Điện thoại! - Mặc nó! Nhầm số rồi đấy! - Tôi nói đứt quãng. - Tại sao anh biết? - Trời ạ, thử hỏi ai có đủ can đảm gọi tôi vào giờ này? Nàng đưa hai tay đẩy mạnh tôi ra. - Em muốn biết con nỡm nào gọi lại! Đến nhấc ống nghe đi! Tôi uể oải đứng lên, đến bắt ống nghe trong khi miệng làu bàu: - Cái gì hử? - Wheeler! Chúa ơi, cái giọng báo đời không ngớt hành hạ tôi, nó đang ong óng: - Tôi cần gặp anh lập tức! - Sếp ơi! - Tôi nài nỉ thiếu điều muốn lạy - Có phải sếp định đưa một đại đội cảnh sát tiến vào tòa thị chính hay sao? - Dỏng tai nghe rõ này: Ngay lập tức, nói cách khác, không được trì hưỡn! Tiếng dập máy tàn nhẫn từ phía kia đầu dây làm lùng bùng hai lỗ tai tôi. Tôi nhìn Annabelle vẻ van xin, nhưng nàng đã đứng lên, mở túi xách, tô thắm lại đôi môi. - Em biết - Nàng nói để chận trước những lời biện bạch của tôi - Chỉ có cách này mới gọi là "Tiếng cồng đã cứu đời em"!   Mời các bạn đón đọc Tỉa Dần của tác giả James Hadley Chase.