Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thái Tử Không Thích Biến Thái

Tóm tắt, review và đánh giá sách Thái Tử Không Thích Biến Thái của tác giả Sercet:  Thể loại: đam mỹ, xuyên không, cổ đại, huyền huyễn.  Hắn là một trai thẳng chính hiệu, vì cớ gì lại xuyên vào một vị thế tử gan to bằng trời, đoạn tụ, biến thái.  Y là thái tử cao cao tại thượng, là thuật sĩ được người người kính nể, căm ghét đoạn tụ, ghê tởm biến thái.  Nguyên chủ của hắn theo đuổi y suốt ba năm nhưng y chưa từng nhìn tới. Đến khi hắn xuyên đến bỗng nhiên lại bị y căm ghét, bị y đuổi giết. Nếu y đã ghét hắn như thế tại sao vẫn cứ tìm đến hắn. Sao không tha cho hắn? Hắn muốn trở về thế giới của mình.  "Ta sẽ để ngươi về nhưng ngươi đừng nghĩ sẽ thoát khỏi tay ta." *** Tóm tắt: Sử Hồng, một thanh niên hiện đại, xuyên không đến một thế giới cổ đại và trở thành thế tử của Khang vương phủ. Tuy nhiên, nguyên chủ của hắn là một người đoạn tụ, theo đuổi thái tử nhưng không được đáp lại. Trong một lần tức giận, nguyên chủ đã gây ra một vụ bê bối lớn và bị giam vào ngục. Sử Hồng không muốn sống cuộc đời của một người đoạn tụ, hắn muốn trở về thế giới của mình. Tuy nhiên, hắn lại bị thái tử, người mà nguyên chủ yêu, ép phải ở lại. Thái tử tên là Cố Thừa Vân, là một người lạnh lùng, tàn nhẫn và ghét những người đoạn tụ. Sử Hồng và Cố Thừa Vân dần dần nảy sinh tình cảm với nhau, nhưng họ đều không dám thừa nhận. Sử Hồng sợ bị Cố Thừa Vân ghét bỏ, còn Cố Thừa Vân sợ bị người khác biết mình yêu một người đoạn tụ. Cuối cùng, Sử Hồng và Cố Thừa Vân đã vượt qua tất cả trở ngại và đến được với nhau. Họ cùng nhau xây dựng một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn. Review: "Thái tử không thích biến thái" là một bộ truyện đam mỹ cổ đại, hài hước và ngọt ngào. Truyện kể về chuyện tình của Sử Hồng, một người đoạn tụ, và Cố Thừa Vân, một thái tử lạnh lùng. Truyện có nhiều tình huống hài hước, khiến người đọc không thể nhịn cười. Ví dụ, Sử Hồng luôn bị Cố Thừa Vân bắt nạt, nhưng hắn vẫn không bao giờ bỏ cuộc. Hắn luôn tìm cách theo đuổi Cố Thừa Vân, khiến cho thái tử phải đau đầu. Bên cạnh những tình huống hài hước, truyện cũng có những khoảnh khắc ngọt ngào, khiến người đọc cảm thấy ấm áp. Cố Thừa Vân dần dần nhận ra tình cảm của mình dành cho Sử Hồng, và hắn đã thay đổi cách đối xử với hắn. Cuối cùng, họ đã đến được với nhau, và họ cùng nhau xây dựng một cuộc sống hạnh phúc. Nhìn chung, "Thái tử không thích biến thái" là một bộ truyện đáng đọc. Truyện có nội dung hấp dẫn, nhân vật thú vị và nhiều tình huống hài hước. Đánh giá: Nội dung: 8/10 Nhân vật: 8/10 Tình tiết: 7/10 Hình ảnh: 7/10 Đánh giá chung: 7.5/10 *** Sử Hồng vừa mở mắt, cảnh tượng trước mặt khiến hắn kinh hoàng ngồi bật dậy. Hắn đang nằm trong một không gian rất bẩn thỉu và xa lạ. Hắn nằm trên một đống rơm, phía sau là tường đá, ba mặt còn lại đều là song sắt. Mùi ẩm mốc trên tường xộc vào mũi khiến hắn thở hắt ra. Sử Hồng xoa xoa hai thái dương cố gắng nhớ xem rốt cuộc đây là chuyện gì. Hắn nhớ rằng mình vừa mới ra trường đi nộp hồ sơ xin việc. Hồ sơ của hắn được chấp nhận, vốn còn đang hí hửng muốn đi khoe với bạn bè thì đột nhiên bị một chậu hoa từ trên trời rơi xuống trúng đầu. Sau đó hắn không biết gì nữa. Bị một cú va chạm như thế khẳng định là hắn đã chết rồi đi, nhưng cái khung cảnh trước mặt này là địa ngục trong truyền thuyết à? Cái địa ngục này có chút giống với nhà giam thời cổ đại. Hơn nữa, bộ đồ mà hắn đang mặc cũng rất kì quái. Một chiếc áo nhiều lớp làm bằng lụa dài quá đầu gối, chân còn đi ủng, thắt lưng nạm vàng, hoa văn trên y phục là cây liễu được thêu cực kỳ tinh xảo. Sử Hồng nghi hoặc sờ lên đầu phát hiện ra tóc mình rất dài được vấn cao và cài chặt bằng kim quan. Sử Hồng ngồi ngẩn người rất lâu. Hắn xuống địa ngục sao lại có cảm giác giống như một công tử giàu có bị giam vào ngục thất vậy? “Thế tử, có người tới đón ngài.” Có một người ăn mặc giống như lính canh đứng bên ngoài nhà giam kính cẩn nói với hắn như thế rồi mở cửa vốn được khoá chặt bằng xích sắt. Ngay sau đó một người khác ăn mặc như một nô tài thời phong kiến chạy vào hớt hải quỳ xuống trước mặt hắn, kêu lên: “Chủ nhân, người không sao chứ? Xin lỗi ngài, thuộc hạ đến trễ quá!” Sử Hồng đực mặt. Chủ nhân? Người kia ngạc nhiên nhìn chủ nhân mà mình hầu hạ. Không phải bình thường chủ nhân sẽ nháo lên ầm ĩ, la khóc om sòm ư? Sao lúc này lại im lặng thế? Hơn nữa nhìn cái bộ mặt ngây ra thế kia không phải là bị doạ đến ngốc luôn rồi chứ? Nói gì thì đây là lần đầu tiên chủ nhân của hắn bị nhốt vào ngục mà. “Chủ nhân, thuộc hạ đến để đưa chủ nhân rời khỏi đây.” “À, ờ…” Sử Hồng cứ như vậy ngoan ngoãn đi theo người kia cho đến khi cả hai cùng leo lên xe ngựa và rời đi. Hắn đã quan sát mọi thứ trên đường đi. Hắn vừa rời khỏi một nơi gọi là Đại lý tự, rõ ràng là một nhà ngục nổi tiếng thời phong kiến. Không những vậy toàn bộ những người mà hắn đã gặp qua trên đường đi đều mặc trang phục thời phong kiến. Không những vậy sự kính cẩn của những người xung quanh dành cho mình chứng tỏ thân phận của hắn không nhỏ. Sử Hồng cảm thấy giống như mình đã xuyên không đến thế giới nào đó giống như trong các tiểu thuyết xuyên không mình từng đọc. “Ta… ta hình như bị mất trí nhớ rồi.” “Dạ? Mất trí nhớ?!” Người kia hoảng hốt đứng bật dậy. Vì y đứng quá đột ngột khi đang ngồi trên xe ngựa nên thân hình bị nghiêng ngã, xém chút bị té sấp mặt. “Ừ. Đầu ta hình như va vào đâu đó cảm thấy hơi nhói. Lúc ta tỉnh dậy ta còn không nhận ra mình là ai nữa.” “Trời ơi! Sao ngài lại bị thương ở đầu? Có phải bọn chúng làm không? Sao chúng dám đối xử với thế tử của Khang vương như vậy chứ? Chúng không sợ chết à?” “Ấy không! Không phải bọn chúng làm gì ta. Bọn chúng sợ ta như thế dám làm gì chứ? Chắc là mất trí nhớ tạm thời thôi. Ngươi nói ta là thế tử?” “Vâng. Ngài là con trai duy nhất của Khang vương gia. Khang vương gia là vương gia quyền lực nhất của Vĩnh Hy quốc, là đại quốc công thần do chính tiên đế ban tước vị. Gần một nửa quan lại trong triều theo vương gia. Không một ai ở đất nước này không sợ vương gia, đến cả hoàng đế còn phải nể đôi phần.” Sử Hồng không khỏi cười thầm. Hắn xuyên vào người có thân phận hoàng tráng đó chứ.  Thảo nào mà hắn bị giam vào ngục nhưng ai cũng đối hắn kính cẩn như vậy. “Vậy tại sao ta lại bị giam trong ngục vậy?” Gương mặt vốn đang hào hứng kể về Khang vương đột nhiên bỗng chốc sa sầm. “Chủ nhân, người thực sự không nhớ gì sao?” “Nếu ta nhớ được ta còn hỏi ngươi làm gì.” “Cũng không nhớ thái tử điện hạ?” Sử Hồng không nói gì, chỉ mặt lạnh nhìn tên kia. Y cúi đầu không dám hỏi thêm nữa. “Vậy để thuộc hạ kể lại từ đầu cho ngài. Chủ nhân, ngài từ cách đây ba năm lần đầu nhìn thấy thái tử điện hạ đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Kể từ ngày đó, ngài lúc nào cũng bám lấy thái tử, tặng cho ngài ấy đủ thứ quà mặc dù luôn bị từ chối thẳng thừng. Ngài còn đe đọa bất kỳ một vị tiểu thư nào nhắm đến vị trí thái tử phi nên cho đến giờ thái tử đã hai mươi tuổi rồi còn chưa thành thân cũng là vì ngài.” “Đợi đã!” Sử Hồng ôm đầu, cảm thấy lượng thông tin vừa thu vào quá sốc, hắn không tiếp nhận kịp. “Ý ngươi là ta là đoạn tụ sao?” “Vâng. Ngài đúng là đoạn tụ, còn vô cùng nổi tiếng đến mức cả kinh thành này ai cũng biết. Ngài yêu thái tử đến nỗi còn cho người viết một loạt thoại bản về tình yêu của ngài và thái tử rồi bán công khai ra bên ngoài để ai ai cũng biết ngài yêu thái tử nhiều đến thế nào.” “Được rồi. Đừng nói nữa! Ta muốn ói quá!” Sử Hồng ôm đầu mà chửi thề. Má nó, nguyên chủ không chỉ đoạn tụ mà còn là tên đại biế.n thái, mặt dày, không biết xấu hổ. Người mà tên đó nhắm tới còn là thái tử đương triều. Nếu không phải hắn là con của Khang vương chắc hẳn đã bị vị thái tử kia giết cả chục lần rồi. Sống lại trong cái thân phận điên khùng này hắn sống tiếp làm sao được đây? “Vậy tại sao ta lại bị bắt giam?” Hắn vuốt ngực cố gắng lấy lại bình tĩnh. “Hôm qua là tiệc sinh thần của quận chúa Hâm Đình. Ngài nghe nói người này được nhắm tới là thái tử phi liền phăm phăm đến dự tiệc mặc dù không được mời. Lúc đến tiệc ngài thấy thái tử và quận chúa đứng nói chuyện với nhau rất thân mật liền tức giận lao đến, túm lấy tóc quận chúa ném nàng ấy xuống nước. Hoàng thượng không thể nào bênh vực ngài được nữa nên đã ra lệnh nhốt chủ nhân vào ngục. Mãi sáng nay Khang vương vào cung cầu xin ngài mới được tha về, nhưng đổi lại hoàng thượng muốn ngài phải rời khỏi kinh thành ít nhất nửa năm để suy nghĩ về những gì mình đã làm." “Được rồi. Ta biết rồi. Giờ để ta yên tĩnh một chút.” Sử Hồng nhắm mắt định thần nhưng trong tâm thì nổi loạn không thôi. Hắn đem cả mười tám đời tổ tông nhà nguyên chủ ra chửi rủa không ngừng. Cùng tên cùng họ mà sao nguyên chủ lại khốn nạn đến như thế, bây giờ để lại cái của nợ to đùng này cho hắn bảo hắn giải quyết kiểu gì. Hắn không dám nghĩ sắp tới mình sẽ sống tiếp thế nào với cái danh “đoạn tụ, biế.n thái” gắn với thân phận này. Sử Hồng chết ở thế giới cũ mới xuyên đến thế giới này, vậy nghĩa là ở thế giới này Sử Hồng đã chết rồi. Là ai đã giết y và giết như thế nào, đó cũng là điều khiến hắn lo sợ. Biết Sử Hồng vẫn còn sống chắc chắn kẻ thù sẽ còn ra tay lần nữa. Đến lúc ấy hắn còn giữ được mạng nữa không đây? Nghĩ đến cuộc sống sắp tới mình phải đối mặt Sử Hồng không khỏi run lên vì sợ hãi. Nếu phải sống như vậy thà hắn chết luôn cho rồi. Mà nhắc đến hắn còn chưa biết cái tên thái tử gì đó tên gì. ...***... Khang vương phủ được xây dựng rất bề thế và khang trang, nằm ngay trung tâm của kinh thành rộng lớn. Đi từ Đại lý tự về Khang vương phủ chỉ mất một tiếng đồng hồ. Sử Hồng còn chưa hết sốc với thân phận mới của mình thì xe ngựa đã dừng trước cửa phủ. Hắn theo chỉ dẫn của thuộc hạ đến một căn phòng mà theo y nói là thư phòng của Khang vương, cũng là người cha hiện giờ của hắn. Nguyên chủ vừa gây chuyện lớn như thế đến mức bị giam vào ngục, ông ta đã phải vào cung muối mặt cầu xin thánh thượng khẳng định hiện giờ đang rất giận dữ. Không biết hắn sẽ bị trừng phạt thế nào. Sử Hồng hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước vào phòng. Một người đàn ông cao lớn mặc một áo choàng dài sạm màu đang đứng sau bàn xem bản đồ. Ông ta hơi cúi mặt nên Sử Hồng không nhìn rõ được khuôn mặt nhưng dù chỉ nhìn một góc hắn cũng có thể nhìn ra người này trẻ hơn so với tuổi thật. Trông ngoài mặt nhìn có vẻ chỉ tầm hơn ba mươi tuổi. Trước khi vào phòng Sử Hồng đã hỏi tìm hiểu trước vị Khang vương này tên là Sử Tân Vinh, chỉ mới hơn bốn mươi tuổi. Ông ta chỉ có duy nhất một người vợ cũng chính là mẹ của nguyên chủ. Người vợ này đã mất ngay sau khi sinh nguyên chủ nên có lẽ vì vậy mà nguyên chủ đã được chiều chuộng từ nhỏ đến mức hư như bây giờ. Nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng kia của ông ta thì có vẻ là một người rất nghiêm khắc. Sử Tân Vinh đột ngột ngẩng đầu khiến Sử Hồng giật mình cúi mặt. Vẻ mặt lạnh lùng của ông bỗng chốc thay đổi. Ông ta nắm lấy hai cánh tay con trai, nắ.n bóp cho nó, nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng lo lắng, yêu thương. “Con trai, nằm trong ngục một đêm thế nào? Có lạnh lắm không? Cha đã cho người nấu canh tổ yến cho con rồi. Tí nữa con phải uống cho hết nhé!” Sử Hồng ngớ người. “Cha xin lỗi vì bây giờ mới có thể đưa con ra khỏi ngục nhưng hôm qua con thực sự đã gây chuyện lớn rồi. Hoàng thượng không thể nhân nhượng thêm được nữa, nhất định bắt phải giam lại con một đêm. Sao con lại hành động bồng bột như thế. Con nhỏ Hâm Đình đó không thể làm thái tử phi được đâu. Cha đã hứa với con rồi, ngoài con ra cha sẽ không để ai ngồi vào vị trí đó.” Má nó. Cái nhà này điên rồi. Thằng con điên chưa đủ, đến thằng cha cũng điên luôn. Sử Hồng thực sự muốn đập đầu vào cột kết thúc luôn kiếp này. Hi vọng sang kiếp sau hắn được sống một cuộc đời tốt hơn chút, chứ hắn không thể sống trong cái gia đình điên khùng thế này được. Sử Tân Vinh tiếp tục tận tình hỏi thăm hắn, còn chu đáo cởi áo khoác của mình khoác lên người hắn vì sợ hắn lạnh. Tuy hơi ngán ngẩm vì gặp một ông bố quá nuông chiều con trai nhưng tình cảm của ông dành cho mình khiến hắn rất  Mời các bạn mượn đọc sách Thái Tử Không Thích Biến Thái của tác giả Sercet.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Boss! Xin Đừng Nóng Nảy
Nhận xét chung: Truyện hấp dẫn, hài hước, ngọt ngào, edit quá ổn, xưng hô uyển chuyển, ngắn ngắn đọc vèo cái hết, tính cách các nhân vật nổi bật, đề cử ❤ Truyện ngắn, đọc vèo cái là ok nên cái review này chắc không dài lắm :v Nội dung kể về quá trình thụ aka Phương Nho, một bác sĩ tâm lý mới về nước, được bố của công mời điều trị cho công. Công tên là Nghiêm Triệt, người thừa kế sáng giá của tập đoàn Nghiêm thị, tầm ảnh hưởng như Samsung :v Nghiêm Triệt mắc bệnh nóng nảy như dã thú, phần tử bạo lực cuồng dâm vô cùng nguy hiểm :v So với Nghiêm Triệt thì mình thích Phương Nho hơn hẳn, có lẽ vì cậu là bác sĩ tâm lý nên cậu có 1 tấm lòng bao dung vô hạ, dịu dàng, đảm đang, quật cường, kiên quyết. Phương Nho là bác sĩ tâm lý duy nhất thành công giúp đỡ Nghiêm Triệt. Cậu giả dạng làm người giúp việc, dần dần thâm nhập vào thế giới của Nghiêm Triệt và hoà tan anh với sự chân thành của mình. Mặc dù vậy, cậu vô cùng tỉnh táo, bình tĩnh và thông minh, có thể ứng biến trong nhiều trường hợp nguy cấp. Mình không thích Nghiêm Triệt, tình yêu của anh vô cùng mãnh liệt, như 1 ngọt lửa nuốt trọn Phương Nho. Anh mắc bệnh tâm lý, tính tình nóng nảy, bá đạo, chiếm hữu điên cuồng, bạo lực như ác ma, nhu cầu tình dục siêu cao. Thực ra đọc truyện luôn thích những anh công bá đạo chiếm hữu, các bạn nhìn vào số lượng bá đạo công mình đọc thì thấy, nhưng chẳng hiểu sao mình không hề thích cái sự bá đạo của Nghiêm Triệt tẹo nào. Anh đủ lãng mạn để tạo ra 1 đám cưới trong mơ cho Phương Nho nhưng anh lại nghĩ ra đủ chiêu trò nhằm cưỡng bức Phương Nho. Anh không hề cho Phương Nho 1 khoảng không gian nào. Về sau khi vấn đề tâm lý được khắc phục, anh cũng dễ chịu hơn nhưng với mình thế không đủ. Nói thật mình hơi thành kiến với anh nên có thể viết bôi xấu anh đi nhưng cũng có những đoạn Nghiêm Triệt như 1 chú chó ngạo kiều. Mình cảm thấy cách tiếp nhận tình cảm của Phương Nho vẫn có chút gượng, truyện ngắn nên diễn biến rất nhanh, chắc dạo này đa số đọc chậm nhiệt và truyện dài nên không quen lắm haha :v Mà đọc truyện thấy không có ngoại hình thì nói chung tình cảm cũng khó nảy sinh :v 1 điều thực tế không thể thực tế hơn =)) Văn phong thì rất ổn, mình thích cách viết hài hước của tác giả, xen lẫn đó là cách tác giả xây dựng hoàn cảnh của nhân vật, 2 nhân vật chính của chúng ta đều vô cùng đáng thương ???? Điều mình ấn tượng nhất truyện không phải hai nhân vật trên hay câu chuyện mà là cách edit truyện của Phong Kiều Dạ Bạc. Biết nhà này lâu rồi vì tia truyện Cầm Hoá Nhiếp Bất Phàm, chưa đọc vì thấy giới thiệu có những thể loại mình không thích, e.g. cẩu huyết =)) Thực sự mình yêu chết cách edit luôn. Đầu tiên là vấn đề chú thích, hình ảnh rõ ràng, giải nghĩa ngay đoạn có từ ý chứ không để đến cuối. Đọc truyện mình ghét nhất là đến cuối mới có chú thích, tại đọc đến chú thích thì quên luôn cả cái từ ý rồi =.= Tiếp theo là ảnh đi kèm mỗi chương, ảnh đẹp, phù hợp nội dung chương truyện ❤ Cuối cùng là xưng hô và từ ngữ, đoạn cần giữ nguyên văn Trung cho dễ hiểu và đoạn nào nên Việt hoá cho gần gũi người đọc đều được làm khá nhuần nhuyễn. Cảm ơn Mimi, Mít và Lam Yên nhiều lắm, mình rất ấn tượng :3 Trước có vụ với cái nhà Ngân Nguyệt gì gì đó mình còn nghi ngờ cách edit của PKDB nhưng giờ thì hoàn toàn yên tâm! Đáng buồn là không like hay comt được, tính mình rất lạ, đọc cái j hay mà k like được là buồn lắm ???? thấy tội lỗi ý! Cuối cùng kết luận thì truyện hài hước, cũng có những đoạn đau lòng, ít ngược, H vừa đủ, đề cử ! *** Review fb/reviewdammy: Hiện đại, có mùi cẩu huyết, nóng nảy tổng tài công x ôn nhu bác sĩ tâm lý thụ. Câu chuyện cũng khá mới lạ. Một bác sĩ tâm lý gần ba mươi, gương mặt baby thanh tú được ông cha nhà giàu thuê điều trị tâm lý cho thằng con trai cực giỏi nhưng mắc chứng tức giận. Điều kiện là phải đóng giả người giúp việc vì thằng con cực kỳ ghét bác sĩ tâm lý. Hai người sống chung một nhà rồi yêu luôn. Mình đã hóng truyện này lâu rồi vì thích văn án, nào ngờ té đau đớn. Trước hết, tác giả truyện này cũng là tác giả Cầm hóa nhiếp bất phàm. Mình không biết truyện này, cũng không để ý, check lại mới thấy đó là truyện NP tổng thụ vạn nhân mê. Ta nói, gu tác giả rồi. Thụ truyện này cũng vạn nhân mê, gương mặt chỉ tả là thanh tú một tí nhưng khí chất thì cả trai cả gái cả em bé đều xách dép chạy theo. Cơ mà, chân chính khiến mình sụp hố chính là bạn công. Tổng tài lạnh lùng bá đạo hay nóng nảy kiểu gì mới sống chung được mấy ngày đã “tôi muốn cậu”, “đời này cậu là của tôi” rồi “đút cho tôi” bla bla chả hiểu tình cảm ở đâu ra mà tiến còn nhanh hơn tên lửa. Biết rõ người ta không yêu mình mà nhân lúc người ta bị nhiễm độc ma túy thì H luôn. Trời ơi, mình tưởng thể loại này đã tuyệt chủng 800 năm sau thời Đế quốc bóng tối rồi chứ! Tóm lại, bạn đã được cảnh báo. Sủng thụ xin hãy cứ nhảy vào, sủng công coi chừng sụp (tui vừa sụp rồi ==). *** “Ngài Nguyên, ngài xác định là mời một bác sĩ tâm lý, chứ đâu có phải là một bảo mẫu?” Phương Nho nhìn nhìn tư liệu đặt trên bàn, không thèm động thủ lật xem. “Đúng vậy! Tôi biết đề nghị này có chút không hợp với quy củ. Nhưng thỉnh Phương tiên sinh hãy thông cảm cho tâm tình của một người làm cha. Nếu như không phải không còn cách nào, thì tôi cũng sẽ không làm đến nước này!” Đối diện Phương Nho là một lão gia mang gương mặt mỉm cười, ngữ khí thành khẩn. Trong ánh mắt cùng cả người đều phát ra uy nghiêm, không cần người khác phải nhắc đến tài trí hơn người và địa vị xuất thân của ông. “Phải ở bên cạnh giám hộ một năm, đã thế còn phải giấu diếm thân phận là bác sĩ. Dưới tình huống như vậy, ông nghĩ tôi phải nhượng bộ mà phối hợp điều trị thế nào?” Lão gia bất đắc dĩ hít một hơi: “Nó là một người phi thường chán ghét việc người khác phân tích cách tư duy của mình, cũng không dễ dàng tiếp nhận chữa trị. Tôi đã hỏi qua không ít chuyên gia, kết quả đều là vô vọng, thậm chí còn phản tác dụng mà gia tăng thêm một tầng cảm xúc của nó nữa!” “Nhưng căn bản là loại phương thức chữa bệnh này rõ ràng đã trái với quy tắc nghề nghiệp. Thành thật mà nói thì tôi thật sự rất khó tiếp thu!” “Về điểm này thì tôi rất rõ ràng!” Lão gia nhẹ nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp: “Phương tiên sinh không cầm lo lắng! Trước đó tôi sẽ cùng cậu ký tên lên một hợp đồng, nếu như trong quá trình điều trị phát sinh bất kỳ một tranh cãi nào, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu, mà ngược lại sẽ bồi thường! Tôi chỉ cầu cậu dùng tài năng của mình mà giúp cho con tôi! Trong khoàng thời gian đó, cậu hoàn toàn không cần bận tâm đến các vấn đề khác, chỉ cần đem mình trở thành một người bảo mẫu bình thường là được!” Phương Nho ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng đầu lên nói: “Ngài Nguyên, tôi vẫn còn một nghi vấn! Trong nước có nhiều bác sĩ tâm lý ưu tú như vậy, tại sao ông cứ nhất quyết phải chọn tôi?” Lão gia cười cười, trả lời: “Đầu tiên, là cậu mới về nước chưa lâu. Ở trong nước còn chưa nổi tiếng, cho nên có thể dễ dàng cho nó không có ngờ vực vô căn cứ. Cậu phải biết rằng, tất cả các bác sĩ tâm lý từ lớn đến nhỏ tại quốc gia này, nó đã đều gặp hết. Thứ hai, cậu còn trẻ, bề ngoài dễ nhìn, càng giống như một cậu thanh niên mới tốt nghiệp ra trường, sẽ không làm nó phản cảm. Cuối cùng, trừ bỏ bề ngoài tri thức, cậu còn am hiểu nhiều thứ, tính cách ôn hoà, phi thường thích hợp để chiếu cố nó!”   Mời các bạn đón đọc Boss! Xin Đừng Nóng Nảy của tác giả Tuyết Nguyên U Linh.
Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ
Truyện Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ của tác giả Ngữ Tiếu Lan San là câu chuyện cổ đại đam mỹ vui vẻ. Trình Mộc Phong là thiếu chủ của một sơn trang lạnh lùng đẹp trai lại có nụ cười mê người, không chỉ vậy hắn còn có võ công tài giỏi. Thế nhưng hắn lại luôn kính trọng một người, là người có thể sờ trên đầu hắn mà hắn vẫn mỉm cười. Liệu người đó là ai mời các bạn đón xem. *** “Phụ thân.” “Hử?” “Tháng sau là sinh nhật mười sáu tuổi của con.” “Phụ thân đương nhiên nhớ. Bây giờ muốn ta tặng quà gì?” “Con không cần quà, chỉ muốn đi Nam Hải chơi…” “Không được!” “Phụ thân…” “Không lằng nhằng, đi đi!” “…” “Thiếu gia, ngài muốn làm gì?” Thư đồng (1) Tiểu Thất đang dọn dẹp phòng, đột nhiên thấy thiếu gia nhà mình tức giận đi vào, không nói hai lời bắt đầu thu thập hành lý. “Ta muốn bỏ nhà ra đi.” Phương Hử ngồi trên giường đếm ngân phiếu. “Hả?” Tiểu Thất cực kỳ sợ hãi: “Thiếu gia muốn đi đâu?” “… Nam Hải.” Phương Hử nhỏ giọng lẩm bẩm. “Ngài muốn đi tìm Trình đại hiệp?” Tiểu Thất hiểu rõ, cười tủm tỉm. “…” Phương Hử xếp ngân phiếu thành chồng, nhét vào trong bao: “Đừng nói cho hai phụ thân ta biết!” “Thiếu gia.” Tiểu Thất tử tế nhắc nhở: “Ngài không đủ tiền đi Nam Hải. ” “Ta phải đi!!” Phương Hử lấy chăn che đầu, nghĩ thầm, cùng lắm thì ta đi múa võ! Mặc dù võ công của ta dở, nhưng múa kiếm cũng tạm được đi. Sáng hôm sau, Phương Hử vừa rời giường liền choáng váng. “Thiếu gia, bây giờ tuyết rơi rất dày. Khẳng định là đường đã bị chặn rồi.” Tiểu Thất cực kỳ thông cảm nhìn Phương Hử: “Ngài còn muốn bỏ nhả đi không?” Phương Hử bi phẫn, ném gói đồ nhỏ vào tủ, ngồi xếp bằng trên giường mà nện cái gối. Đã ba năm không nhìn thấy y, năm nay vốn định trải qua sinh nhật cùng y, ai dè ngay cả trời cũng không giúp. Tuyết dày như vậy, chẳng lẽ muốn mình bay ra ngoài? Một tháng trôi qua rất nhanh. Sáng sớm hôm nay, tất cả người trong phủ bắt đầu bận rộn. “Ầm ĩ muốn chết!” Phương Hử lăn lộn trong chăn, tâm tình không tốt bịt tai lại.   Mời các bạn đón đọc Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Chờ Hoa Nguyên Soái Nở
Văn án: Chỉ là một phần nhật ký ghi lại tình bạn qua mạng giữa người trái đất và người ngoài hành tinh Hồ Bất Thích – nhà thực vật học của trái đất, tuổi xuân phơi phới ── Tại diễn đàn trên mạng, anh tình cờ gặp gỡ, Liên (Lotus), Hai người vừa gặp như đã quen thân, đối phương lại gửi tới một đóa hoa không rõ chủng loại. Sau đó, chứng dị ứng phấn hoa của anh bộc phát! Sau đó, mộng xuân của anh cũng bộc phát theo!? Người thực vật ngoài hành tinh Lotus • Nguyên soái Luther Farah, hoa xuân nở rộ ── Người mình thích nhận hoa = nhận lời yêu! Thế nhưng, Nguyên soái đau khổ chờ đợi mãi không thấy “Hạt giống” đáp lễ của đối phương… Thế nhưng, cơ quan sinh dục (hoa) của Nguyên soái đang sinh lực tràn trề mà không có chỗ phát vẫn không thể thụ phấn như trước… Hoa của ai có thể đẹp hơn hắn? Hoa của ai có thể to hơn hắn? Cưng à chờ anh nha, bổn soái tự mình đến trái đất theo đuổi em! -------- “Kỳ thật người ngoài hành tinh với người nước ngoài giống nhau, lúc nào cũng có thể đang sinh sống ngay bên cạnh chúng ta.” Các bạn có bao giờ nghĩ cái ông hàng xóm ngày nào cũng ở trần tưới cây nhà bên cạnh thực ra là người ngoài hành tinh, hay crush đẹp trai sáng nào cũng chạy bộ ngang nhà bạn lại là loài nào đó tiến hoá thành người đến từ hành tinh khác không? Có thể lắm chứ, bộ Chờ Hoa Nguyên Soái Nở sẽ cho bạn thấy điều đó. Hệ liệt Sâm Lâm gồm 3 bộ lần lượt viết về 3 anh em của gia đình họ Hồ, bộ Chờ Hoa Nguyên Soái Nở này kể về người con trai thứ hai tên là Hồ Bất Thích. Anh Bất Thích là một nghiên cứu sinh ngành thực vật học ở Mỹ, sống ở một chung cư và thường lên diễn đàn dành cho những người yêu thực vật để giao lưu bàn luận. Trên diễn đàn anh có quen một người tên là Lotus, hai người trò chuyện rất hợp ý và vui vẻ, dần dần cũng thích nhau. Vâng, họ trò chuyện rất hợp ý và vui vẻ, mặc dù một người là người Trái Đất bình thường, một người là người thực vật ngoài hành tinh với đặc tính và phương thức sinh tồn hoàn toàn khác biệt. Điều đáng nói ở đây là họ trò chuyện qua mạng trong tình huống người này tưởng người kia cùng loài và cùng quê hương với mình. Truyện là một chuỗi tình huống “ông nói gà bà nói vịt”, hiểu lầm dở khóc dở cười vô cùng hài hước, ngộ nghĩnh, đáng yêu và đầy bất ngờ đủ để lôi cuốn độc giả theo dõi đến chữ cuối cùng. Và rồi chúng ta sẽ nhận ra những người sống trong chung cư mà Hồ Bất Thích ở chẳng có ai là người Trái Đất bình thường cả. Đủ loài sinh vật tiến hoá thành người khác nhau với các đặc tính khác biệt, đến từ nhiều hành tinh xa lạ làm cho tình huống câu chuyện càng thêm dở khóc dở cười. Đồng thời, vì là những người được tiến hoá từ nhiều loài khác nhau với các đặc tính khác biệt nên họ vẫn còn mang đặc điểm tàn nhẫn của tự nhiên trong quá trình sống và tiến hoá, nhưng câu chuyện đã được Nguyệt Hạ Tang miêu tả vô cùng nhẹ nhàng và đầy nét phóng khoáng. Thế giới tự nhiên chính là tàn nhẫn như thế đấy, thế nhưng nó cũng vô cùng dịu dàng với những đứa con của nó. Trong truyện có một nhân vật được xem là phản diện nho nhỏ, chính là anh cướp ngân hàng giết người như ngoé xưa nay không sợ gì thế nhưng xui xẻo lọt vô hang ổ người ngoài hành tinh này để rồi trở thành nhân vật chính trong phim kinh dị được phát sóng vào lúc 12 giờ đêm. Tuy là phản diện thế nhưng cái kết của anh này thật khiến người ta không khỏi rơi nước mắt (cá sấu) đồng tình mà :’))) Vì là truyện của Nguyệt Hạ Tang nên nhất định là không thể thiếu những tình huống cảm động rồi, như về ba mẹ của Bất Thích, như là thực vật có linh hồn hay không? Có biết đau đớn khi bị chặt cành, nhổ rễ không? Khi đọc đến đoạn này tự nhiên mình nhớ đến nhà mình có một cây si được trồng trong một cái chậu thiệt to, vì nó ngày càng lớn dần, rễ của nó bò dưới đất rồi đâm thủng ngược lên trên qua ba tầng thùng xốp để tìm đến đất. Hẳn là thực vật cũng rất kiên cường, có mưu cầu tìm kiếm sự sống trong kiếp cây sinh của nó. Qua câu chuyện, chúng ta cũng có thể hiểu thêm về thiên nhiên và thế giới này dưới góc nhìn vô cùng thú vị và có phần ngây ngô đơn thuần của nhiều loài “người” khác nhau, đó là một thế giới sống động, ác liệt nhưng cũng rất vui vẻ và chứa chan tình cảm. Truyện có nhắc đến mấy nghệ sĩ Hollywood, tổng thống Obama,… nên gây cho người đọc cảm giác cực kỳ gần gũi và sống động. Hệ liệt Sâm Lâm có thể xem là bước đầu chị Tang định hình thiết lập cho các bộ dài hơi và đồ sộ sau này như Nguyên Thuỷ Tái Lai, Không Có Kiếp Sau,… Tuy rằng câu chuyện khá ngắn, nhưng vẫn có hương vị riêng và phô diễn phần nào sức sáng tạo của tác giả. Mình không biết viết review lắm nhưng bộ này rất đáng yêu và đáng đọc các bạn ạ, mấy hiểu lầm liên tiếp mà các tình huống cứ diễn ra một cách trơn tru và đầy bất ngờ. Phần đầu nói về đặc tính của người thực vật có thể nghe có hơi quái dị, nhưng đọc tiếp thì sẽ không cảm thấy thế nữa. Mọi người nghĩ xem, Trái Đất nhỏ bé của chúng ta thế mà có vô số sinh vật kỳ bí và biết bao điều huyền diệu rồi, thì cả vũ trụ cũng có thể lắm chứ, dù sao qua văn của chị Tang, nó nghe… logic lắm các bạn ạ :’))) Thật vui vì cuối cùng Cẩm Phong cũng mang cuốn này về Việt Nam, yên tâm là bản dịch xuất bản ngon lành cành đào lắm các bạn ạ. Nếu yêu thích Chờ Hoa Nguyên Soái Nở, các bạn có thể chọt ngay vào link dưới đây để rước em nó về nhé. Hãy cứ yên tâm về Nguyệt Hạ Tang, cái tên của chị là đủ để bảo chứng cho nội dung tác phẩm đó :"> fb/reviewdammyngontinh *** Hồ gia có ba đứa con, ba người tên phân biệt là Quy, Thích, Phản. Nghe nói ba Hồ mẹ Hồ vài năm trước khi sinh bọn họ luôn ở vùng khác, đặc biệt tưởng nhớ về nhà, vì thế tên của ba đứa con bức thiết phản ánh dục vọng chủ quan của bọn họ. Quang khán tự, ba cái tên này rất có ý có cảnh, tuy rằng tên lão nhị có chút quái. Vấn đề là ở trên chữ thứ hai trong tên của bọn họ. Chữ thứ hai trong tên nhà bọn họ là dựa theo tổ huấn truyền xuống, rất nhiều thế hệ dùng đều không có vấn đề gì, mọi người sử dụng đều hài lòng, chính là đến thế hệ bọn họ—— ra vấn đề, lưu cho bọn họ ba chữ là “Không”. Vì thế tên đầy đủ của ba bọn họ chính là: Hồ Bất Quy, Hồ Bất Thích, Hồ Bất Phản. (Hồ Bất Thích đáng thương, nếu như bỏ đi chữ ở giữa, thì tên cậu là dễ nghe nhất) Được rồi, bi kịch về tên họ đối với Hồ Bất Quy cùng Hồ Bất Phản mà nói coi như đã kết thúc, nhưng mà đối với Hồ Bất Thích thì lại là bắt đầu bi kịch. Lúc ba Hồ muốn lấy cho cậu cái tên khoa trương một chút, từ trong từ điển cổ ngữ tìm từ đồng nghĩa với “Quy”, kết quả tìm được Thích liền mơ hồ nói ra. Khi còn bé, khi ba Hồ giải thích với anh cả hàm nghĩa trong tên hắn đều là rung đùi đắc ý nói: Thức vi, thức vi! Hồ Bất Quy? Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ! Thức vi, thức vi! Hồ Bất Quy? Vi quân chi cung, hồ vi hồ nê trung! Cho nên, anh đại a, tên của anh lấy từ 《 Kinh Thi · bội phong · thức vi 》, là một cái tên rất có văn hóa, rất tốt đẹp nột ~ “Thế nhưng trên sách nói, bài thơ này biểu đạt chính là khi đó nhân dân khốn khổ đối với giai cấp thống trị phát sinh bất bình oán hận cùng tưởng niệm người ra đi, nghe tuyệt không tốt đẹp a.” Khi đó anh cả đã biết chữ ôm sách giáo khoa nói như thế. Ba Hồ khi đó đành phải lừa gạt cho qua. Sau đó khi giải thích nguồn gốc tên của Hồ Bất Thích, ba Hồ tiếp thu giáo huấn không khoe khoang nữa, chỉ nói là tên của cậu cùng nghĩa với tên anh cả; khi giải thích tên em gái cậu, càng đơn giản chỉ nói ba chữ: về, phản cũng (về, cũng là về). Trưởng thành, đi học, bạn bè cười nhạo tên cậu càng ngày càng nhiều, không cao hứng tên của mình bị nhiều người gọi là “Không thoải mái” như vậy, cậu vốn phản bác: “Thích chính là về, mới không phải là thoải mái.” Trẻ con rất là tích cực, vì thế một đám nhóc con đi tìm thầy giáo, thầy giáo trái nhìn, phải nhìn, sau đó rốt cục tìm được chỗ giống giữa thích và về: Về, trước đây chỉ người con gái xuất giá. Người con gái xuất giá cái gì gọi là “Về”? 《 dịch · tiệm 》: “Nữ quy, cát.” Khổng dĩnh đạt sơ: “Nữ nhân… Lấy phu vi gia, cố vị đó viết về cũng.” (Lấy chồng là nhà, do đó gả đi cũng là về) 《 thơ · chu nam · đào yêu 》: “Chi tử vu quy (Người ấy xuất giá), nghi này gia thất (thành vợ người).” Ngoài ra, nữ tử xuất giá cũng gọi là “Thích”. 《 khổng tước đông nam phi 》: “Nghèo hèn có nàng này, bắt đầu thích còn gia môn.” (câu này chịu, không biết edit kiểu gì luôn) Hồ Bất Thích lúc ấy lập tức hong gió. Hồ Bất Thích ngoại hiệu rất nhiều: “Không thoải mái” —— uy! Nào có như vậy … Mời các bạn đón đọc Chờ Hoa Nguyên Soái Nở của tác giả Nguyệt Hạ Tang.
Trúc Mộc Lang Mã
Hai anh em ở với nhau, sinh hoạt thật bình dị. Mặc dù ca ca mong muốn mở một cửa hàng nhưng không thành, sinh hoạt vẫn cứ ấm áp và hạnh phúc trôi qua. Cha mẹ yêu thương, lão mẹ cũng giáo dục con cái rất rốt. Có một gia đình như vậy thật sự là rất hạnh phúc. "Nhất Kiệt à, con lớn lên tuấn tú thế này, tương lai cũng tìm con dâu xinh đẹp một chút nha." Phó Nhất Kiệt gật đầu đồng tình. Nhưng mà nên tìm vợ như thế nào nhỉ? Editor dò mìn: Công và thụ không phải anh em ruột, công là con nuôi. Em trai là công, anh trai là thụ. Phó Nhất Kiệt là công, Phó Khôn là thụ. *Gạch chân in đậm, nhầm công thụ editor vô can* Không phản công, không hỗ công. Truyện không ngược đâu, đừng sợ (>ω^) *** Vừa tan học cái tuyết đã rơi, liên tục mấy ngày rồi đều như vậy, Phó Khôn ngồi xổm giấu mình bên cạnh chiếc xe đạp, kéo khóa kéo áo khoác lông vũ lên trên cùng, cắn vào miệng, chống chọi với gió Bắc nãy giờ đang cố lọt vào trong cổ áo. Mấy đứa bé lớp dưới đều đã xếp hàng đi ra từ trong cổng trường, Phó Khôn học lớp bốn, không cần phải xếp hàng nữa, tuy năm ngoái cậu vẫn còn đứng trong hàng ngũ này, nhưng giờ lại đắc ý vô cùng, cảm giác nhoắng cái đã không cùng level với mấy đứa nhóc kia nữa. Đám nhóc con xếp hàng đi qua trước mặt Phó Khôn, cùng nhau nhìn lên cánh tay phải cậu, có một đứa còn hô: “Tay gẫy ề!” Phó Khôn trừng nó một cái, nhăn răng, mặt mày hung ác: “Nói thêm câu nữa bẻ đùi mày ra!” Cả đám nhóc đang xếp hàng đồng loạt im bặt, đứa nào đứa đấy dồn vào một chỗ cúi đầu rảo bước chân, Phó Khôn có thể coi là thành phần hay sinh sự trong Tam Tiểu của bọn nó, trong mắt mấy đứa nhóc lớp bé, là một kẻ đáng sợ. Phó Khôn cúi đầu gõ gõ lên cái nẹp trên cánh tay phải, thổi phù phù lên tay, không thèm nhìn đám trẻ con kia nữa, cậu đang đợi Tôn Vĩ, Tôn Vĩ tan học xong đã bị thầy Hồ xách vào văn phòng, lâu lắm rồi vẫn không thấy ra. Bọn xếp hàng đi hết sạch rồi, Phó Khôn mới nhìn thấy Tôn Vĩ vung vẩy cặp sách chạy từ trong trường ra, chạy nửa đường sách còn bị văng ra mấy quyển, nó vội vàng cúi người xuống nhặt. “Sao mà lâu thế!” Phó Khôn chậm rãi đứng dậy, ngồi xổm như vậy một lúc thôi cậu đã cảm thấy mình sắp đông cứng thành robot rồi, cứ cảm thấy chỉ hơi cử động thôi người sẽ vang lên tiếng cọt kẹt. “Lão Hạt tiêu còn đang dạy dỗ tao!” Tôn Vĩ nhét sách vào trong cặp chạy tới, “Với cả, thầy Dương lớp mày còn bảo tao đến nhà mày nữa.” “Đến nhà tao?” Phó Khôn cau mày, dậm dậm chân, “Tìm mẹ tao à?” “Ừ, bảo là nói mẹ mày mai đến trường, chắc lần này mày không thoát nổi đâu,” Tôn Vĩ treo cặp cả hai đứa lên tay lái, “Vẫn là tao đèo à?” “Đừng có để tao ngã xuống mương nữa đấy.” Phó Khôn vắt chân qua chỗ ngồi sau, Tôn Vĩ không có xe, ngày thường đều là Phó Khôn đạp xe chở nó, sau khi tay bị thương thì đổi thành Tôn Vĩ, mà tổng cộng bốn ngày, Tôn Vĩ đã ngày nào cũng ngã xuống mương một lần rồi, trình độ còn không bằng Phó Khôn đạp xe thả tay. Hôm nay cũng tàm tạm, tuyết rơi, Tôn Vĩ đạp chậm, tuy rằng tay lái vẫn run không ngừng nghỉ, nhưng ít nhất cũng không ngã. Lúc sắp về tới nhà, Phó Khôn nhìn thấy ven đường có mấy đứa lớp số bốn vừa đi vừa ầm ĩ, đột nhiên có đứa gọi cậu một tiếng: “Phó Khôn!” Phó Khôn không quay đầu lại, cậu nghe ra được đây là giọng của Hứa Giai Mỹ, nữ sinh xinh nhất Tam Tiểu bọn họ, nghe đâu trong nhà có người họ hàng ở Đài Loan, cho nên nhà mới đặt cho con bé cái tên vừa nghe cái là có thể phân biệt được với cái gì Lỵ cái gì Đan. Mời các bạn đón đọc Trúc Mộc Lang Mã của tác giả Vu Triết.