Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trác Ngọc

[Phong lưu nói nhiều đạo tu công x Thanh lãnh cấm dục kiếm tu thụ] ̶ t̶̶h̶̶ự̶̶c̶ ̶c̶̶h̶̶ấ̶̶t̶ ̶l̶̶à̶ ̶[̶̶T̶̶h̶̶ê̶ ̶n̶̶ô̶ ̶n̶̶h̶̶à̶ ̶g̶̶i̶̶à̶̶u̶ ̶m̶̶ấ̶̶t̶ ̶l̶̶i̶̶ê̶̶m̶ ̶s̶̶ỉ̶ ̶n̶̶ó̶̶i̶ ̶n̶̶h̶̶i̶̶ề̶̶u̶ ̶t̶̶h̶̶í̶̶c̶̶h̶ ̶d̶̶i̶̶ễ̶̶n̶ ̶đ̶̶ạ̶̶o̶ ̶t̶̶u̶ ̶c̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶x̶ ̶k̶̶i̶̶ê̶̶n̶ ̶c̶̶ư̶̶ờ̶̶n̶̶g̶ ̶h̶̶i̶ ̶s̶̶i̶̶n̶̶h̶ ̶h̶̶a̶̶y̶ ̶k̶̶h̶̶ị̶̶a̶ ̶h̶̶a̶̶y̶ ̶ú̶̶p̶ ̶n̶̶ồ̶̶i̶ ̶b̶̶ằ̶̶n̶̶g̶ ̶h̶̶ữ̶̶u̶ ̶k̶̶i̶̶ế̶̶m̶ ̶t̶̶u̶ ̶t̶̶h̶̶ụ̶ Văn án Hai người gặp nhau, là mệnh trung chú định. Nếu đã là duyên phận, tại sao lại phải là trong tình cảnh này??? Tần Diễn là ma tu, lại còn giết cả nhà Phó Trường Lăng. Tần Diễn còn đặt một khối ngọc bội vào tay y, nói rằng - Phó Trường Lăng, người cũng như ngọc, trải qua sinh tử đau thương mới rõ bên trong có gì. Từ đó bọn họ chĩa kiếm vào nhau, dây dưa nửa đời. Hắn tự tay bắt Tần Diễn, lôi lên Thẩm Mệnh Đài nhận thiên đao vạn quả, nhìn y tự móc ra tình căn. Phó Trường Lăng chết đi sống lại thời điểm lúc hắn mười bảy tuổi. Cũng là lúc hắn lần đầu gặp được Tần Diễn, động đến chân tướng mà hắn chưa biết ở kiếp trước. Vì thế, vác thân mình đầy máu, Phó Trường Lăng lết đi đến trước mặt Tần Diễn, thanh âm khàn khàn nói với y: "Ngươi từng vì ta vào Kim Quang tự chịu trường đinh thấu xương, tới Vạn Cốt nhai đánh mười vạn âm hồn, tại Luân Hồi kiều chờ một đêm mưa gió, ở Vô Cấu cung thắp thiện đăng mười năm...Tần Diễn, trong lòng ngươi có ta trước." "Nhưng ta đã quên." "Ngươi quên cũng không sao, ta không quên." Phó Trường Lăng run rẩy lấy ra ngọc bội y đưa mình năm đó. Ngọc bội dính máu lẫn nước mắt, hắn ngửa đầu nhìn y, lặp lại từng câu, từng chữ—— Người cũng như ngọc, mài giũa mà thành. Đao mài rìu đục, sinh tử trăm đau, ngọc vừa giũa xong, người cũng mài nên. "Hiện giờ Trường Lăng thành ngọc," thanh âm Phó Trường Lăng nghẹn ngào, "Sư huynh có nguyện lại chấp nhận ta không?" Đây là ông trời cho hắn một con đường chuộc lỗi, chẳng sợ bụi gai khắp nơi, hắn cũng cầu mà không được. Phong lưu nói nhiều đạo tu công x Thanh lãnh cấm dục kiếm tu thụ (Phó Trường Lăng x Tần Diễn) #Mũi đao dính đường, ngọt tới bi thương Cảnh báo của tác giả: + Song trọng sinh, ngọt ngược đan xen. + Chủ công thị giác. Công thụ đều bị cốt truyện ngược, kiếp trước ngược thụ, kiếp này ngược công, công khống thụ khống gì cũng cẩn thận hộc máu. Nhưng có độc giả bảo tôi đây là ngọt văn, tôi gạt người, nên thôi các vị đại gia tự xem nó có ngược hay không đi. + Chậm nhiệt, tình cảm và cốt truyện cùng phát triển, phân đoạn trên văn án xảy ra gần cuối.  + HE, cái loại HE sau khi chết thì phi thăng ấy. *** Lời Editor: Miễn giữ tên editor và trang wordpress của mình trên mỗi chương, bạn muốn mang đi đâu cũng được (*khụ* Chỉ yêu cầu nhỏ là ai đọc xong rảnh thì review vài dòng cho em nó trên các trang khác). Edit vì thú vui, vì muốn đọc truyện này cho hài, nên cũng không quá quan tâm cái gì khác. Vẫn câu nói cũ, một chữ bẻ đôi tiếng Trung cũng không biết, bản edit chỉ đúng 80%, lại còn là tu chân nên có thể không mượt mà.  Vài lời về truyện: song hướng yêu thầm, vì hổ thẹn và thù nhà nên đành đao kiếm tương hướng. Kiếp sau gặp lại, chăm sóc nhưng chưa thể nói câu yêu do dằn vặt kiếp trước, sau dần dần tỏ rõ lòng mình. Nội tâm hai bên phức tạp thể hiện tinh tế qua hành động, công thụ hỗ sủng. Bối cảnh tu chân thiết lập thú vị, thuật pháp kiếm pháp rõ ràng, nhân vật phụ và phản diện đều có mâu thuẫn nội tâm, không ai tốt không ai xấu. Truyện kết thúc bằng chiến tranh khói lửa, khép lại như một bản hùng ca.  ***  Tại sao cái review này tên "Review đọc để đỡ sợ hãi"? Bởi vì mình đọc văn án còn muốn cắp giỏ chạy nữa là....nghe cứ như tra công cố tình hành hạ xong hối hận trọng sinh, còn thụ thì chết tâm vậy ấy nhỉ... Không có đâu nhé. Tôi bảo bạn mình tôi toàn edit truyện ngọt truyện hài, truyện này cũng ngọt lắm, nhưng hổng ai tin. Thề luôn là không có hiểu lầm cẩu huyết máu chó, tiểu tam tiểu tư..̶L̶̶o̶ ̶c̶̶ứ̶̶u̶ ̶t̶̶h̶̶ế̶ ̶g̶̶i̶̶ớ̶̶i̶ ̶m̶̶u̶̶ố̶̶n̶ ̶h̶̶ộ̶̶c̶ ̶m̶̶á̶̶u̶ ̶g̶̶i̶̶ờ̶ ̶đ̶̶â̶̶u̶ ̶m̶̶à̶ ̶y̶̶ê̶̶u̶ ̶đ̶̶ư̶̶ơ̶̶n̶̶g̶ ̶c̶̶h̶̶o̶ ̶l̶̶ắ̶̶m̶ Anh công Phó Trường Lăng là Tiên minh minh chủ, sống 57 năm cuộc đời, bỗng dưng trùng sinh trở lại sau khi cống hiến tất cả cho nước nhà. Anh là con rơi của một trong tứ đại gia tộc, đào hoa phong nhã, khí phách phong lưu, miệng niệm ra ngôn linh có thể mượn sức thiên địa đạt thành mọi ước nguyện, kiếm lẫn pháp trận gì cũng tinh tường, chỉ có cái là bắn liên thanh nói nhiều vô kể, thể chất sida từng bị thụ chê.  Anh thụ Tần Diễn làm Ma Quân, sống 57 năm cuộc đời, trùng sinh trở về lúc anh vẫn là thiên kiêu, là kiếm tu tài giỏi nhất, đại sư huynh của môn phái tu chân cao nhất thế giới này. Anh tu Vô Tình Đạo, tính tình lãnh đạm cấm dục nhưng vốn làm gì cũng tùy tâm, tài khịa người cũng giỏi, tài bắt nạt cũng cao, nói dối mặt không hồng khí không suyển. Hai người trùng sinh gặp lại nhau trong hoàn cảnh cảm động khôn xiết, đó là vừa gặp đã đánh, đánh xong hợp tác phá án, phá án chưa xong lại rơi vào mật cảnh rồi đánh tiếp, đánh xong lại hợp- à thôi được rồi, nói chung bởi vì hai người thấu tình đạt lý, lại cũng không biết người nọ trọng sinh, quan niệm rằng người kia cũng không phải là người kiếp trước nên "khá" hòa thuận nhau. Kiếp trước tới chết, tu chân giới vẫn rơi vào định mệnh suy kiệt linh khí rồi biến mất, kiếp này hai người quyết tâm đi trước một bước, cứu thế giới này cùng thiên hạ thương sinh, tiện thể nói chuyện yêu đương, lừa gạt lẫn nhau không cho biết chuyện mình trùng sinh. Trường Lăng biết sự thật về từng chuyện y làm ở kiếp trước, quyết tâm bồi bạn bảo hộ, thế nhưng lại có lá chắn mang tên thù nhà ngăn cản không cho hắn tiến thêm một bước. Tần Diễn biết Trường Lăng trùng sinh và áy náy, cũng lặng lẽ bảo hộ hắn nhưng lại không thế yêu, vì Thiên Đạo trêu ngươi lấy đi tình căn của y, vì bản thân sợ hãi, cũng lại là vì Trường Lăng. Đối với mỗi người, đối phương là lẽ sống, là cột trụ chống đỡ ở kiếp trước. Trường Lăng chống đỡ nửa đời bằng hận ý, Tần Diễn chống đỡ đi tiếp nửa đời bằng kỳ vọng. Dù cho đối với mỗi người, tình yêu này là sỉ nhục, là sai lầm. Kiếp này bên nhau, bảo hộ nhau lẫn bảo hộ thế giới, thẳng thắn với nhau trong từng chuyện chính sự lẫn tình cảm.  Từng sự thật về thân thế họ phơi bày, cả hai bỗng chốc nhận ra mình bị lừa gạt cả đời bởi người thân yêu, từng bước giẫm lên đều là xương cốt dưới chân. Khoảnh khắc họ trùng sinh, lưng đã mang tội nghiệt cùng kỳ vọng, mạng họ đã không còn là của họ. Một Tần Diễn ôn nhu hạnh phúc với sư môn, chôn giấu tuyệt vọng trong những vò rượu cất dưới gạch sàn; hay một Trường Lăng cười đùa vô tư, chăm lo chiếu cố người khác nhưng ẩn dưới nụ cười là cô độc khảm trong xương cốt. Bọn họ trùng sinh, nhưng nội tâm đã sớm trải qua một kiếp người, quá nhiều áy náy khiến họ trân trọng người xung quanh, cũng trân trọng lẫn nhau. Trường Lăng trao cho Tần Diễn một nhành hoa, một câu thơ, một đĩa màn thầu dưới pháo hoa, Tần Diễn trao lại cho hắn những cái vỗ về ôn nhu, nụ cười nhẹ bảo rằng hắn rất tốt, không cần áy náy. Ngọt như thế, mà cũng đau thương như thế mỗi khi Trường Lăng nhận ra hai người đã bỏ lỡ thứ gì, hắn đã bỏ lỡ thứ gì, dù là Tần Diễn hay mẫu thân hắn, Trường Lăng đều đã bỏ lỡ rất nhiều. Đây hoàn toàn không phải là một câu chuyện thần tiên khi hai bên chỉ cần yêu nhau là có thể vượt qua sóng gió, mà là câu chuyện về mưa máu, về tình thân, về đạo nghĩa. Chính tà bất phân, truyền thuyết rốt cuộc cũng chỉ là truyền miệng, sự thật dù có đắng cay thế nào cũng phải chấp nhận rồi suy xét chọn lựa. Không ai đúng, cũng không ai sai, mỗi người vì thứ bản thân mình bảo vệ mà hại người khác. Không có thứ thuật pháp nào nhảy ra để tẩy trắng một ai, mà chỉ có mâu thuẫn trong nhân tâm con người. Quyết định của họ, do chính họ chịu. Đây là câu chuyện về hai con người, yêu nhưng không thể yêu, hận cũng không thể hận, lừa mình dối người, rồi vẫn cố gắng cho nhau những gì tốt đẹp nhất, ôn nhu cùng quyến luyến. Dù bị thế gian phản bội, niềm tin bị chà đạp, đạo nghĩa trong lòng bị dơ bẩn, nhưng ánh mắt họ vẫn không mất đi sự thanh tỉnh, gắng gượng đứng dậy chiến đấu. Thứ họ bảo hộ không chỉ là đối phương, mà là thiên hạ thương sinh. Thứ họ đối mặt không phải là kẻ ác, mà là sự suy đồi. "Trác Ngọc", chỉ khi viên ngọc đã mài ra thì mới rõ bên trong có gì. Con người cũng như thế, chỉ khi sinh tử cận kề mới để lộ dã tâm hay nhân tâm của mình. Thế nhưng "Trác ngọc", cũng lại là ngọc bội tương tư Tần Diễn giữ lại, là cảm tình trong trẻo nhất của y. Lưỡng sinh lưỡng thế, viên ngọc ấy vẫn về lại tay Phó Trường Lăng. Ngọc mài giũa bằng tương tư, người mài giũa bằng sinh tử. Trải qua muôn vàn đau thương, hai người đều đã mài thành ngọc.  *** Bạn băn khoăn bài review của mình là thuyền lá, hay sợ hãi mình viết về series chẳng ai biết? Đừng lo, đây mới là series không ai biết nè *cúi đầu*. Phó Trường Lăng là đứa con rơi của gia chủ Phó gia, bị đối xử lạnh nhạt bởi cha ruột, bị ghen ghét bởi đệ đệ cùng cha khác mẹ danh chính ngôn thuận của gia tộc, nhưng hắn cũng không quan tâm cái thứ gọi là chức vị gia chủ. Hắn thấy mình tài hoa quá cũng chỉ thêm phiền toái, vậy nên hắn ngoan ngoãn luồn cúi, sống như một công tử ăn chơi trác táng, lấy miệng làm vui cho người khác. Hắn vốn mang mệnh thiên tử, tài năng ngút trời, nhưng vì không có ý chí cầu tiến mà dễ dàng buông bỏ. Cho đến khi hắn rơi vào bẫy của mẹ kế, vào Tuyền Ki mật cảnh, hai mắt đui mù, miệng không thể nói, la lết trên nền tuyết…và được cứu bởi Yến Minh. Thiếu niên Phó Trường Lăng 17 tuổi, lần đầu biết được động tâm là gì, lần đầu biết hy sinh vì một người là gì. Hắn từ bỏ Kim Đan, chỉ để cố gắng đưa cả hai thoát ra. Và rồi, Yến Minh biến mất. Mối tình trong trẻo nhanh chóng bị vùi lấp bởi biến cố. Nghiệp Ngục mở ra, ma tu hoành hành. Tần Diễn thiên kiêu của tu chân giới bỗng dưng đầu nhập ma tu, theo chân bọn chúng diệt sạch người nhà của Phó Trường Lăng. Tần Diễn nhét vào tay hắn một miếng ngọc bội: “Phó Trường Lăng, người cũng như ngọc, trải qua sinh tử đau thương mới rõ bên trong có gì.” Một kiếm xuyên tâm, thiếu niên 20 tuổi trong trẻo ngây thơ biến mất cùng nhát kiếm đó. 30 năm, hai người truy đuổi nhau, chém giết lẫn nhau. Tần Diễn thành Ma Quân, Phó Trường Lăng thành minh chủ tiên minh. Người thân của họ từng người rời bỏ thế gian, để lại một mình hai người chĩa kiếm vào nhau. Hận thù dần trở thành chấp niệm. Mối tương tư sai lầm được bồi đắp bởi những lần yên bình vụn vặt, những lần họ có thể tránh tai mắt thế gian cùng phân chia chính tà mà ngồi với nhau, uống một ngụm rượu dưới mưa thu. Tần Diễn lặng lẽ bảo hộ cùng ngắm nhìn Phó Trường Lăng từ xa, còn Trường Lăng cứ vô thức tha cho y chạy thoát trong những đợt nhiệm vụ giết y. Tần Diễn cho rằng mình hiểu Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng cũng cho rằng mình hiểu y. Trong mắt của hắn chỉ còn con người này gắn liền cuộc đời hắn suốt những năm qua. Nhưng hắn yếu đuối, hắn phủ nhận, hắn cho tình cảm này là tội nghiệt. Yêu kẻ thù, là sỉ nhục. Tha ma tu, là bất chính. Tiếng oán trách của mạng người chết dưới tay Tần Diễn vang vọng bên tai hắn, đạo nghĩa trong tâm dằn vặt hắn. Vậy nên hắn tự tay bắt Tần Diễn, đưa y lên Thẩm Mệnh đài nhận thiên đao vạn quả. Thế nhưng, một khắc trước khi hắn kịp ra tay, hắn nhìn thấy ký ức y có một trản thiện đăng khắc tên mình, hắn thấy Tần Diễn dịu dàng vuốt ve tên của hắn, cầu mong hắn sống sót bình an. Phó Trường Lăng bỡ ngỡ, không tin tưởng, hồng mắt nhìn y cùng nỗi sợ hãi dâng đầy. Tần Diễn không một chút hoảng loạn mà tự bạo thức hải, móc tình căn trước mặt hắn. Tần Diễn ngã xuống, để lại bóng ma cho Phó Trường Lăng cho tới ngày hắn lìa trần thế. Phó Trường Lăng trọng sinh trở về cái ngày hắn gặp Yến Minh. Thế nhưng lần này, người đi cùng hắn lại là Tần Diễn. Sự thật phơi bày, Yến Minh năm nào tưởng chừng đã phai nhòa hóa ra là kẻ thù hắn luôn tâm tâm niệm niệm. Kể từ lần đầu Tần Diễn nhận ngọc bội từ Phó Trường Lăng 8 tuổi, y đã luôn giữ gìn để có thể trả cho hắn. Ai ngờ biến cố đến quá nhanh, tình cảm trở thành gánh nặng cùng tra tấn. Thứ y trả lại Trường Lăng ngày diệt gia ấy, chính là đoạn tình cảm tương tư trong trẻo nhất không dính chút bụi trần của âm mưu cùng máu tanh. Tần Diễn y, tu Vô Tình Đạo, lại không thể vô tình. Y nhận tội mở Nghiệp Ngục thay Trường Lăng, chịu 64 trường đinh khắc cốt; y chịu mười vạn âm hồn cắn nuốt suốt 100 năm, đổi lấy một cây Vãng Sinh hoa cứu hắn; y chịu tiếng ác tu ma hủy đạo, diệt môn Phó gia, chỉ để cho Trường Lăng được sống một cuộc đời dài hơn. Tầng tầng lớp lớp âm mưu bị vùi lấp kiếp trước phơi bày, khiến cho Phó Trường Lăng gần như sụp đổ trong thống khổ và áy náy, đau đớn cùng hối hận khi hắn biết mình từ lâu đã hận sai người. Lần này, Trường Lăng trở thành người hy sinh. Hắn chấp nhận hủy đạo tu ma, nhưng Tần Diễn cố níu hắn về, y mặc kệ hắn giết người, mặc kệ hắn áy náy, y không cần những điều đó. Y sống lại một đời, không phải để Trường Lăng chịu khổ sở thay mình. Vậy nên, y gượng cười: “Trường Lăng, cùng sư huynh về nhà đi.” ……… Tôi cũng không biết nên tả tình cảm của họ thế nào. Là yêu hận cùng chấp niệm, là đồng cảm trong hoàn cảnh tang tóc nơi chiến trường, hay là mối tình trong trẻo của thiếu niên? Tình cảm của họ có đầy đủ những thứ đó. Một kiếp thất bại, kiếp sau cả hai đều sống lại, tự bồi đắp, tự ôm nhau vỗ về không tránh né. Dù cho chính tà bất phân, thứ họ khát khao chỉ là giữ vững đạo tâm cùng “kiếm” của mình, thủ cho thiên hạ, bảo hộ người thương. ---- Viết bởi [Nghỉ dịch chán quá nên tôi viết review] Mời các bạn đón đọc Trác Ngọc của tác giả Mặc Thư Bạch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Cẩn Thận Cùng Giấm Chua Tinh Kết Hôn Rồi
CẢNH BÁO: + Công thụ đều sạch, có H, nhưng vụn. + Thím nào ế thâm niên, ế thiếu điều muốn quỳ từ dưới quỳ lên thì nên cân nhắc thật kĩ trước khi xem bởi coi chừng nguyên máng cẩu lương ụp thẳng vô mặt. Thím nào theo chủ nghĩa độc thân cũng nên cân nhắc thật kĩ trước khi xem tại vì sợ xem xong lại thay đổi suy nghĩ muốn lấy chồng. =]] + Không nên đọc trước khi đi ngủ vì sợ truyện cuốn quá thức trắng đêm để đọc. ĐÁNH GIÁ: 10/10 cho toàn bộ tác phẩm. + Tác giả hành văn dí dỏm đem lại một bầu không khí ấm áp xuyên suốt bộ truyện. Tính cách công, thụ được tác giả xây dựng như là hai mảnh ghép đối lập nhưng lại bổ khuyết cho nhau. Công khó tính, thẳng thắn bao nhiêu, thụ lại rộng rãi, biết nhìn sắc mặt mà nói chuyện. Khi hai người ở cạnh nhau cho cảm giác tựa như một chú mèo lười nhác đang nằm phơi nắng trước sân, bình yên đến lạ, thích hợp đọc giải trí cuối tuần. + Công ban đầu muốn kết hôn với thụ chỉ đơn giản chỉ là vì hắn đã hoạch định tương lai của mình từ rất lâu, 30 tuổi phải kết hôn, vừa khéo đối tượng phù hợp nhất chính là thụ. Vốn dĩ Tần Dĩ Hằng luôn cho rằng sau khi kết hôn nhân sinh của hắn sẽ chẳng có gì thay đổi nhưng cuộc sống mà, vả hắn không trượt phát nào. Tiên sinh nhà hắn khả ái như vậy, nói một câu cả mặt liền đỏ, chuyện gì cũng giữ ở trong lòng không dám nói với hắn đây, chọc người yêu thương đó mấy người hiểu không? Quan trọng hơn chính là tại sao tiên sinh nhà hắn chỉ với vài ba câu liền có thể kết bạn rồi, lại còn cười nói vui vẻ như thế, khác hẳn khi trò chuyện với hắn. Không được, phải đem Sở Nghĩa về, làm cho đến khi trong mắt chỉ có hắn mới thôi! + Thụ ban đầu đồng ý kết hôn với công chỉ đơn giản là vì chọt trúng chỗ ngứa của hắn, đẹp trai lại còn lắm tiền, không ưng chính là đồ ngu. Vốn dĩ Sở Nghĩa cho rằng cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài trong sự tẻ nhạt và nhàm chán, nhưng không, Tần Dĩ Hằng vả hắn không trượt phát nào. Trượng phu của hắn tuy rằng khó gần, lại chẳng biết nói lời tâm tình, chỉ cần nói một câu liền khiến đối phương đách muốn mở miệng nữa nhưng chẳng hiểu tại sao hắn lại thấy Tần Dĩ Hằng ngược lại, rất đáng yêu? Càng ở chung hắn lại càng phát hiện, trong lòng Tần Dĩ Hằng có hắn, người đàn ông này còn lén lút lên mạng tra cách làm thế nào theo đuổi hắn đây. Ầy, cuộc hôn nhân này, đáng giá! + Dàn nhân vật phụ là cả một biển muối cần được khai quật, hai bạn trẻ thành công tới với nhau công lao nhất định thuộc về bọn họ. Thành phần tấu hài nhất cả bộ truyện chính là cộng đồng quần chúng này, mị thề đấy! TÓM TẮT: + Level thực tế: Ban đêm quả nhiên là thời điểm thích hợp để làm một số chuyện trẻ nhỏ không nên nhìn, Sở Nghĩa mệt bở hơi tai vùi vào lòng người đàn ông nào đó, thăm dò hỏi: - Anh vì sao lại muốn kết hôn với em? - Bởi vì em trông ưa nhìn. - Thế giới nhiều người ưa nhìn như vậy, tại sao cứ phải là em? - Bọn họ không có cùng anh lăn giường. Trước sự thẳng thắn quá mức của chồng mình, Sở Nghĩa tiên sinh triệt để bại trận. ╮(╯_╰)╭ Tóm váy lại chính là: Thụ bởi vì áp lực quá lớn nên tìm đến quán bar giải sầu, giải đâu không thấy lại thấy sầu càng thêm sầu, cuối cùng đụng phải một anh đẹp trai, cao to hợp gout thẩm mĩ, thế là bằng kí ức của kẻ say rượu và nhan sắc trời cho, Sở Nghĩa thành công thoát kiếp xử nam đồng thời một tháng sau bị chính đối tượng 419 là Tần Dĩ Hằng tìm tới tận cửa công ty đòi chịu trách nhiệm, tôi cho cậu bốn tiếng đồng hồ để suy nghĩ, kết hay không kết nói một lời thôi. Suy đi tính lại Sở Nghĩa cảm thấy cuộc hôn nhân này hắn lời chắc rồi, kết thì kết, dù sao đối tượng đẹp mắt như vậy, ha ha, lão tử sợ gì! Kết quả chính là Sở Nghĩa sợ Tần Dĩ Hằng một cây, Tần Dĩ Hằng sắc mặt không tốt, Sở Nghĩa sợ run chân, Tần Dĩ Hằng gọi hắn một tiếng bảo bối, hắn cả người toát cả mồ hôi hột, Tần Dĩ Hằng mỉm cười nhìn hắn, hắn liền cảm thấy mặt trời mọc đằng tây rồi! (゜ロ゜) + Level hoa mĩ: Nhân sinh nếu như là một hồi lương duyên tình cờ gặp gỡ, vậy thì ắt hẳn kiếp trước Sở Nghĩa đã phải ngoái đầu năm trăm lần mới đổi được kiếp này cùng Tần Dĩ Hằng đồng sàn cộng chẩm. Rất nhiều năm sau mỗi khi nhớ tới lần đầu tiên cùng Tần Dĩ Hằng phát sinh quan hệ, Sở Nghĩa đều có chút cảm thán tại sao khi ấy lại uống rượu đến hỏng đầu rồi, một chút ấn tượng đều không nhớ, điều còn đọng lại trong kí ức của hắn khi ấy chính là, đối tượng tình một đêm thật sự là một cái suất ca đây! Nhân sinh nếu như là một hồi lương duyên tình cờ gặp gỡ, vậy thì ắt hẳn kiếp trước Tần Dĩ Hằng đã phải quỳ gối ngàn lần nơi cửa Phật mới đổi được kiếp này cùng Sở Nghĩa chung chăn, chung gối. Rất nhiều năm sau mỗi khi nhớ tới lần đầu tiên cùng Sở Nghĩa gặp gỡ, hắn không khỏi mỉm cười cảm thán cũng may khi ấy không có đem người đuổi đi, nếu không e rằng cả quãng đời về sau chính bản thân hắn phải sống trong cô độc cho tới khi trút hơi thở cuối cùng. _LAM_ - fb/ReviewQuốcDân “๖ۣۜTa nguyện ý dùng tánh mạng của mình để đi đổi lấy yêu. Mặc cho tình yêu này, đã tựa như đóa hoa tan tác theo bụi trần.” *** Nhân viên công tác đem giấy hôn thú đưa cho Sở Nghĩa khi, Sở Nghĩa còn thất thần. Hắn căn bản không có biện pháp tiêu hóa vừa rồi phát sinh hết thảy. Cũng không có biện pháp tiêu hóa hắn đã là Tần Dĩ Hằng hợp pháp trượng phu sự thật. “Sở tiên sinh.” Bên người người ở nhắc nhở hắn. Rất thấp trầm, rất có từ tính tiếng nói, đập vào Sở Nghĩa tâm khảm thượng, hắn đầu óc giống như ong vang lên một tiếng. Sở Nghĩa là lập tức liền phục hồi tinh thần lại, tiếp nhận giấy hôn thú. Sở Nghĩa đối công tác nhân viên nói cảm ơn, sau đó quay đầu, đem ánh mắt đầu hướng về phía Tần Dĩ Hằng. Cà vạt. “Ách ách, cái kia.” Sở Nghĩa không dám nhìn Tần Dĩ Hằng, thậm chí bởi vì đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lại đột nhiên cảm nhận được Tần Dĩ Hằng khí tràng, hoảng đến đã quên vừa mới muốn nói cái gì. Hắn đành phải căng da đầu nói chuyện: “Chúng ta kế tiếp, nên làm gì?” Xác thực nói, hôm nay là bọn họ nhân sinh lần thứ hai gặp mặt. Thượng một lần là một tháng trước, ở thành phố A lớn nhất quán bar. Sở Nghĩa bởi vì tâm tình không tốt, ở quán bar uống xong rượu. Đại khái là bởi vì thật sự là uống quá nhiều, hắn mặt sau ký ức có điểm mơ hồ. Dù sao là gặp một cái rất đẹp nam nhân. Sau đó như thế nào hai người liền đến khách sạn. Sau đó như thế nào hai người liền lăn đến trên giường. Ngày hôm sau buổi sáng tỉnh lại, nam nhân kia đã không thấy, chỉ chừa Sở Nghĩa một thân dấu vết, còn có đầy đất lung tung rối loạn đồ vật. Sở Nghĩa lúc ấy là hoảng. Tuy rằng hắn đi quán bar xác thật là có tưởng tìm điểm diễm ngộ tâm tư, nhưng ai sẽ nghĩ đến a nguyện vọng này thế nhưng còn liền thật sự thực hiện. Hắn lần đầu tiên liền như vậy mơ hồ mà cho. Đối phương vẫn là cái hắn nhớ không nổi mặt nam nhân. Hắn ngày hôm qua rốt cuộc đang làm gì? Liền như vậy, hắn ở khách sạn trên giường lớn ngồi suốt một giờ. Hung hăng mà ở trong lòng tự quyết định một giờ, mới đem chính mình an ủi hảo. Bao lớn điểm sự. Hắn đều 26 tuổi, lần đầu tiên không có liền không có. Có cái gì quan hệ. Tuy rằng nhớ không nổi đối phương mặt, nhưng là ở hắn trong ấn tượng, cái kia nam chính là cái siêu cấp đại soái ca. Hơn nữa…… Hắn ngày hôm qua, tựa hồ, giống như, phi thường, thoải mái. Việc nhỏ tiểu! Việc nhỏ. Hắn vốn dĩ chính là tới quán bar mua say mua nam nhân, này không tâm tưởng sự thành. okok. Sở Nghĩa còn muốn đi làm, tưởng xong này đó hoả tốc thu thập một chút chính mình, cũng rời đi khách sạn. Nam nhân kia đem tiền thuê nhà thanh toán, cũng đem trong phòng yêu cầu trả phí một ít vật nhỏ đều thanh toán. Ở phía trước đài đứng trong chốc lát, trước đài tiểu thư thông tri a di kiểm tra phòng, vài phút sau nói cho Sở Nghĩa có thể rời đi. Sở Nghĩa nói: “Cảm ơn.”   Mời các bạn đón đọc Không Cẩn Thận Cùng Giấm Chua Tinh Kết Hôn Rồi của tác giả Nhất Mai Nữu Khấu.
Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Văn án: Có một con yêu thú xuống núi sau 2000 năm. Thế nhưng mọi thứ lại thay đổi nghiêng trời lệch đất. Mang trong mình chí lớn thi đậu công chức, con yêu thú không bằng cấp mở ra một câu chuyện vừa hấp dẫn vừa kịch tính. *** "Phù chính là dấu hiệu của may mắn, Ly là muốn nhắc nhở con, nếu như gặp điềm lành, nhất định không thể để điềm lành rời đi con.” Yêu thú Phù Ly tỉnh lại sau giấc ngủ say. Vì giữ lời hứa năm xưa mà nhìn ngắm lại trần gian nơi con người sống. Nếu ngày xưa yêu thú đứng trên mọi giống loài, con người chỉ là vật ti tiện thì bây giờ con người đã trở thành con cưng của trời đất. Cách duy nhất để sống hài hòa với con người là hòa nhập. Nếu phản kháng thì chết không toàn thân. Mang trong mình sự thiện lương và sự cưng chiều vô tận của trưởng bối, Phù Ly ngây thơ học cách thích nghi với con người. Thân thế của Phù Ly là một bí ẩn với một thân những pháp bảo tưởng như đã mất tích, một thân giá trị vũ lực cao. Những con yêu thú thượng cổ cũng từ từ xuất thế. Là điềm lành hay điềm dữ, tương truyền khi yêu hoàng sinh ra sẽ dẫn dắt chúng yêu thú, thảo phạt lại loài người đáng khinh kia. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, con người với sự chúc lành của thiên đạo mà tàn phá thiên nhiên một cách tuyệt tình, hại nhau không từ thủ đoạn. Thứ con người nhát gan ngày xưa ấy, bây giờ lại vươn lên mạnh mẽ nhất. Dõi theo bước chân của Phù Ly, chúng ta sẽ thấy mặt sáng cũng như cả mặt tối của con người và chúng yêu. Những con yêu thú xưa ấy nay lại chẳng bằng xưa, cũng chưa chắc con người cứ ngang tàn được như vậy hoài. Dòm xem tộc long vương thì thấy, báo ứng tới rồi. Thế nhưng luôn luôn có kẻ không cam lòng, ban quản lí tu chân giới ra đời như vậy đấy. Mà kẻ đứng đầu đáng cười nhất lại là một con rồng máu lai, kẻ phải chịu mệnh khổ từ nhỏ do dòng máu của mình. Một con rồng mệnh khổ lại mang cả vận mệnh của quốc gia, công đức vô hạn lại gặp phải một con yêu thú Phù Ly ngây thơ, chuyện gì sẽ xảy ra? Một câu chuyện thú vị nhưng không quá phức tạp, đan xen đó là cả những thói xấu hiện tại của xã hội chúng ta hiện giờ. Ngọt ngào và tình tiết có phần hơi nhanh, nếu tác giả trau chuốt hơn, mình nghĩ đây sẽ là một câu chuyện tuyệt phẩm. Dù sao thì các bạn hãy trải nghiệm thử nhé. #Hồ_Nhi Vẫn là motip quen thuộc "thụ bàn tay vàng" trong các tác phẩm của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh, nhưng ít nhất trong tác phẩm này không đẩy tinh thần tự tôn dân tộc Hoa Hạ lên quá cao như nhiều tác phẩm khác nữa, khiến Đừng Kỳ Thị Giống Loài thật sự đọc dễ chịu hơn rất nhiều. Ngoài ra nếu các bạn để ý thì xưa giờ truyện của Nguyệt tỷ đều làm nhân vật công khá lu mờ so với nhân vật thụ, nhưng trong tác phẩm này thì đất diễn của anh công Trang Khanh thật sự rất nhiều, và ảnh cũng xịn xò, nổi bần bật không kém gì bạn thụ Phù Ly đâu. Và không chỉ khác biệt rất nhiều so với các nhân vật công trong các tác phẩm của mình, anh công Trang Khanh trong này có lẽ còn "đặc biệt" hơn hẳn so với rất nhiều anh công "hoàn mỹ" của các bộ truyện đam mỹ khác nữa. Bởi vì ảnh là một con rồng lai tuy giỏi mà chảnh, tuy giàu mà keo, tuy cao cao tại thượng nhưng cũng lắm lúc che chow cực kỳ nè. ---- Tộc Thanh Long không biết, bọn họ vừa mới đi, Trang Khanh đã đổ hết châu báu của mình ra, châu báu đủ mọi màu sắc bày dưới đất, anh nhìn xung quanh, cẩn thận bày kết giới, đột nhiên hóa thành một con Kim Long không tính là to, chui vào trong núi châu báu, lăn lộn trong đó vài vòng. ---- Trang Khanh quay đầu nhìn những người khác đang nhìn quả cây trong tay anh với ánh mắt trông mong, anh chọn quả nhỏ nhất đưa cho Sở Dư, "Cầm lấy chia nhau." Nói xong, cũng không quan tâm tới phản ứng của những người khác, bỏ quả vào trong túi Càn Khôn của mình, quay người đi mất. "Chỉ một quả, mọi người chúng ta chia nhau?" Sở Dư ngơ ngác cầm quả Châu Ngọc trong tay, hơn nửa ngày vẫn khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần. Kẹt xỉ tới mức này, còn không biết xấu hổ làm lão đại của ban quản lý sao? ---- Thế nhưng người cao lãnh, kẹo kéo lại còn hay act cool như Trang Khanh, ấy vậy mà lúc yêu rồi lại dịu dàng và hành xử "soái ca" với Phù Ly hết cỡ. Sắp tới Valentine thì những đứa vừa FA vừa đỗ nghèo khỉ như chúng ta thì nên làm gì? Nên ở nhà cầu mưa và ăn cẩu lương do hai lão đại của giới thần tiên này ban phát thôi cả nhà oyyyyy. Lấy bối cảnh yêu quái và con người cùng chung sống hòa bình ở thời hiện đại, nơi mà bên cạnh chính phủ quản lý con người thì còn có một "Ban quản lý tu chân" chuyên quản lý yêu quái tứ phương; Đừng Kỳ Thị Giống Loài thật sự đã vẽ nên một bức tranh khá mới mẻ về những hiện tượng thiên nhiên (ví dụ như mưa to là Rồng đang tức giận, sấm chớp ào ào là vì Cùng Kỳ, Thao Thiết tái xuất...) cho trí tưởng tượng của chúng ta thêm màu thú vị. Nếu các bạn yêu thích truyện hài sủng thì nhất định không nên bỏ qua tác phẩm này của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh nhé! TN - fb/reviewdammyngontinh Mời các bạn đón đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh.
Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh!
Nếu một ngày nọ nam thần của trường tới trước mặt đề nghị bạn làm bạn gái, lấy lí do để người trong lòng cậu ta ghen, hơn nữa còn hậu tạ bằng thứ bạn hằng ao ước. Nói thử xem, bạn có tin không? Tôi không tin, có thể bạn cũng không tin, nhưng Kỷ Nhiên lại tin. Thật ra là do sức cuốn hút từ giá trị của món quà cảm ơn quá lớn, nên Kỷ Nhiên dù có 99% ngờ vực thì cũng phải nuốt vào lòng mà bán mình theo 1% còn lại. Tống Nhược Cốc làm quen với Kỷ Nhiên chính là tình huống như trên, Kỷ Nhiên hồn nhiên tin tưởng cậu. Với khuôn mặt và IQ của Tống Nhược Cốc, cô không còn nghĩ ra được lí do nào khác mà cậu phải tiếp cận mình. Với một nữ sinh như Kỷ Nhiên, để tóc ngắn, thường xuyên bá vai bá cổ xưng anh em với nam sinh, tới giờ có một người “bạn trai trên trời rơi xuống”, mới tự ý thức được mình là giống cái.   Cô có một người bạn nam, hay nói đúng hơn là một chị em tốt, tên là Sử Lộ. Hai người cực thân thiết, Kỷ Nhiên không hề đề phòng cậu ta vì luôn cho rằng họ có một điểm chung: chỉ hứng thú với đàn ông. Thế nhưng, một ngày nọ, Sử Lộ bỗng biến hoá từ cong thành thẳng như chưa bao giờ thẳng hơn, thổ lộ với Kỷ Nhiên.  Vốn dĩ nhan sắc Sử Lộ rất trêu hoa ghẹo bướm, nhưng so với gương mặt hồ ly xảo trá của Tống Nhược Cốc, cô càng có dục vọng muốn phạm tội với người sau hơn. Đến lúc này Kỷ Nhiên mới biết, hoá ra “ý dâm” của mình đã nung nấu thật sâu trong lòng, chỉ cần một chất xúc tác để bùng phát mà thôi… So với sự giác ngộ muộn màng của Kỷ Nhiên, Tống Nhược Cốc đã sớm tu thành chính quả từ rất lâu về trước. Làm ai ghen chứ, chỉ là một cái cớ cậu bịa bừa. Ai thích ai chứ, từ đầu trong mắt cậu chỉ có hình bóng Kỷ Nhiên mà thôi. Kịch giả tình thật, đối phương đang trong tầm lung lay, chỉ cần xô nhẹ là đổ. Mọi thứ đều đang diễn ra trong tầm tay, bỗng có hai gã kỳ đà cản mũi ngoài tầm kiểm soát của Tống Nhược Cốc. Một kẻ xu hướng giới tính bất thường, nói thẳng là thẳng, nói nghiêng là nghiêng, một tên vợ của bạn cũng dám mơ tưởng. Cậu quyết định chém đinh chặt sắt, không phúc hậu cũng được, chỉ cần lừa được người vợ tay, người đó mới là trùm cuối. --------------- Mình lại đào được một bộ thanh xuân vườn trường hài bựa nữa của Tửu Tiểu Thất và phải nói là rất hài lòng vì độ thú dzị của nó =)) Chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất là kết truyện hơi nhanh nên có phần hụt hẫng, cảm giác như đồng hành cùng Kỷ Nhiên ngốc nghếch và Tống Nhược Cốc biến thái không bao giờ là đủ. Mỗi khi ở bên Kỷ Nhiên, cậu có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì nhất quyết không ngồi, chỉ muốn dính luôn lên người cô càng tốt :v Tuy nói Tống Nhược Cốc phúc hắc hết phần nhưng cậu cũng cưng chiều Kỷ Nhiên hết mực. Một cặp đôi ngơ ngác và lưu manh, một cây bút hài nổi danh, bạn còn nghi ngờ gì mà chưa nhảy hố nhỉ? ❤ “Tống Nhược Cốc.” “Ừ.” “Tớ muốn ở cạnh cậu mãi mãi.” “Nói thừa.” ---------------------------- Review by #Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 ***   Tôi ngồi trong quán cafe yên tĩnh, lưỡi khô miệng khát. Tôi muốn bưng cốc cafe trước mặt uống một ngụm, nhưng tay của tôi không ngừng run rẩy, cốc cafe trên đĩa phát ra tiếng kêu lạch cạch, cafe trong cốc đã sánh cả ra ngoài. Tôi chỉ có thể đặt cốc cafe xuống, rút khăn giấy lau lung tung, trên trán đẫm mồ hôi. Tôi không hề chơi thuốc kích thích. Chẳng qua tôi có chút kích động. Tôi là Kỷ Nhiên, đang học đại học năm hai. Niềm đam mê lớn nhất của tôi là tennis, thần tượng nhất là Roger Federer. Chính vì thế, mà trước mặt tôi là cây vợt có giá trị xa xỉ, trên đó có chữ ký tay của anh ấy, thì sao tôi có thể không kích động. Đây là cây vợt BLX sword số lượng hạn chế của hãng Wilson, toàn thân màu đen, đường vân màu vàng, logo bằng vàng thật, mười phần khí phách. Diện tích mặt vợt lên tới 105 inch, nặng 264 gram, rất thích hợp cho phụ nữ, thật là muốn mạng con nhà người ta mà! Điên cuồng hơn chính là ở chỗ ký tên, ký tên bên trái, bên phải còn vẽ thêm cái mặt cười, thấy nó xong, máu trong người tôi lần thứ hai ngừng chảy. Nam sinh ngồi đối diện, hài lòng khi thấy phản ứng của tôi, cậu ta thản nhiên dựa lên trên ghế, nói: “Muốn không?” Nói lời vô ích mà! Nam sinh anh tuấn bắt mắt trước mặt tôi này, tên là Tống Nhược Cốc, cùng trường cùng khóa với tôi, nhưng hai bọn tôi không quen. Tôi chỉ gặp cậu ta vài lần, bởi vì cậu ta là bạn trai của Tần Tuyết Vi lớp tôi. Tống Nhược Cốc và Tần Tuyết Vi, là đôi tình nhân nổi tiếng trong trường đại học A, thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, nam là giáo thảo (nam khôi), nữ là hoa hậu giảng đường. Hơn nữa cả hai đều là người học tập điên cuồng, mỗi người đều đứng vững trong top đầu các cuộc thi ở cấp ba. Có thể nói, hai người này đi đến đâu, cũng đều có thể khiến một đám người phàm ao ước đố kỵ, ganh ghét. Tôi không hứng thú lắm với tin đồn của hai người này, tuy tôi và Tần Tuyết Vi học cùng lớp, nhưng tính cách hai đứa tôi không hợp nhau, cho nên cũng không tính là quen thân gì. Bây giờ, bạn trai của Tần Tuyết Vi đột nhiên đến tìm tôi, đặt trước mặt tôi bảo bối đáng mơ ước như vậy, không khỏi khiến người ta hoài nghi động cơ của người này. Tôi dè dặt vuốt chiếc vợt tennis kia, ánh mắt có thể nói là lưu luyến, thực sự giống như đang nhìn tình nhân. Tôi nói: “Rốt cục là cậu muốn gì?” Thật ra tôi muốn nói, cậu ra giá đi, ngoại trừ bán mình chuyện gì tôi cũng có thể đồng ý. Kết quả Tống Nhược Cốc lại giải đáp nghi vấn, “Tôi và Tần Tuyết Vi đã chia tay.” “Ừ, thế thì sao”. Tôi rất khó hiểu, chuyện đó và tôi thì có quan hệ gì chứ? “Cho nên, cậu làm bạn gái tôi đi.” “!!!” Tôi khiếp sợ nhìn cậu ta, “Soái ca à, hai ta biết nhau sao?” Tống Nhược Cốc cũng có chút xấu hổ, cậu ta ho khan một tiếng, nói: “Đừng hiểu nhầm. Ý của tôi là ... nhờ cậu giúp tôi tái hợp với Tần Tuyết Vi.” Thì ra là thế. Tuy rằng tôi không xem phim thần tượng, nhưng lại có một người bạn thân si mê phim thần tượng, cho nên đối với tình huống cẩu huyết như phim này thì tôi vô cùng quen thuộc. Tống Nhược Cốc chính là muốn khiến Tần Tuyết Vi ghen, không cam lòng cho nên quay lại đá văng tôi đi, để hai người họ tiếp tục tình chàng ý thiếp hay sao, đạo lý này tôi hiểu, chỉ là cái phương pháp này không giống như cách người có chỉ số thông minh như cậu ta nghĩ ra. Vì thế tôi nghi ngờ nhìn cậu ta, “ Là ai bày cho cậu ý tưởng tồi tệ này?” Tống Nhược Cốc nhíu mày, “Ý tưởng này không tốt sao?” Mời các bạn đón đọc Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh! của tác giả  Tửu Tiểu Thất.
Phù Quang
Cô đơn một mình bôn ba khắp chốn, mỗi ngày trôi qua thật bình thản, cô độc ngày lại qua ngày thì có gì không tốt. Nhưng Trần Hi chưa từng ngờ tới hắn còn có thể gặp lại Viên Kiệt! Khi còn trẻ tình yêu điên cuồng nồng cháy, hứa hẹn đủ thứ, lại bị ép buộc lựa chọn từ bỏ, cố gắng phủ lên hết thảy mọi thứ một lớp bụi thật dày. Nhưng nhiều năm sau lại chìm ngập trong những cái ôm bá đạo của y, bị y đối đãi tàn nhẫn, mỗi một câu y nói làm hắn không thể trốn tránh, làm cho tâm hắn tràn đầy chua xót và đau đớn – Rõ ràng sau nhiều năm như vậy, thế giới bao la rộng lớn lại có mối ràng buộc nào đó kéo bọn họ một lần nữa lại gần bên nhau, khi đối mặt với ánh mắt kia, hắn nên làm cái gì bây giờ? “Viên Kiệt, anh rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha tôi……” *** Nhiều lúc Trần Hi nghĩ một đời này chắc sẽ cứ như thế mà trôi qua. Mở một công ty hậu cần* (zet: là hoạt động chuyên chở, lưu giữ và cung cấp hàng hóa) không lớn không nhỏ, mỗi ngày bận rộn chạy ngược chạy xuôi kiếm chút chi phí sống qua ngày. Sau khi về nhà tắm một trận thống khoái rửa trôi hết mệt mỏi, hắn ngồi phịch xuống sô pha, tay cầm lon bia vừa xem TV vừa thưởng thức. Kỳ thật như vậy cũng chẳng có gì là không tốt, bình thường, im lặng, cô độc. Công ty Trần Hi gần đây nhất có hai tài xế xin nghỉ, trong khoảng thời gian chưa kịp bổ sung người mới, tất nhiên nhân lực không đủ, vì vậy hắn đành đứng ra làm đỡ một thời gian. Trong công ty nữ nhân làm việc có thể nói là sánh ngang với nam nhân, nam nhân thì càng giống như trâu bò, thường xuyên bận đến mức tối trời tối đất, nóng trong người, lở mồm nhiệt miệng, cảm giác như trên đầu có mấy đốm lửa đang cháy bập bùng bập bùng. Sáng sớm hôm nay khi Trần Hi mở cửa bước lên xe, vẫn như mọi ngày đảm nhiệm nhiệm vụ của tài xế, lái xe đến công ty. Trên xe, thông qua điện thoại hắn liên tục nhận được đơn hàng, không bao lâu sau, hắn nghe thấy tiếng bằng hữu đứng kế bên một chiếc xe tải hò hét. Quản lý kiêm điều hành kiêm tài vụ – Mã Tiểu Nhạc đứng cạnh xe rống to: “Trên xe toàn là hàng dễ vỡ đó, mấy người cẩn thận một chút, nếu làm hỏng khách bên kia mắng chết! Khoan, cái này và cái này chẳng phải viết hàng dễ vỡ sao? Không thể để dưới! Đem món khác lên trước sau đó đặt món này lên!” Thật vất vả mới sắp xếp xong xuôi, tài xế kiêm nhân viên giao hàng kiêm lão bản Trần Hi rút khăn mặt đang vắt ngang cổ ra lau mặt, ngửa đầu uống một ngụm nước, thở dài một hơi. Mã Tiểu Nhạc đi tới, đưa hóa đơn qua, hắn vừa nhìn vừa hỏi: “Xe này tổng cộng chứa ba mươi mốt kiện hàng, cậu kiểm tra có thiếu gì không?” Mã Tiểu Nhạc trải qua một hồi hô rống miệng khô lưỡi khô, vô thức nuốt nước miếng: “Không sai, em đã kiểm qua. Trần ca, xe này cần chở đi gấp, mới qua một giờ thôi mà khách hàng đã gọi điện thúc giục không biết bao nhiêu lần, anh mau đi đi, trở về còn vài chuyến nữa, hôm nay chuyến nào cũng gấp.” “Ừ, biết rồi.”   Mời các bạn đón Phù Quang của tác giả Mạt Hồi.