Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đậu Hủ Nương Tử Hành Thái Lang

Warning: Đây là câu chuyện lấy bối cảnh nữ tôn, vì thế, vai trò của các nhân vật, hệ tư tưởng đều bị thay đổi, trở về với chế độ mẫu hệ, trọng nữ khinh nam, thỉnh các vị độc giả cân nhắc trước khi đọc. *** “Đậu hủ nương tử hành thái lang” đơn thuần chỉ là câu chuyện về quá trình truy phu của cô nương “sắp ế” Thu Diệp. Cụ thể thế nào thì cần phải quay ngược thời gian về mùa xuân năm nào đó, Thu Diệp trên đường hồi hương, ở bờ sông đầu xóm gặp được quả phu Hàn Lương, còn mua của chàng một con gà. Lúc ấy trong người không đủ tiền, Thu Diệp chỉ đành khất nợ chàng, chờ ngày sau trả lại. Hàn Lương gả tới Cố Hà thôn ba năm, hầu hết người trong thôn chàng đã đều gặp qua, chỉ duy có nàng là lạ mắt. Nàng nói nàng là muội muội của Xuân Hoa ở ngõ nhỏ đầu sông, xét theo quan hệ họ hàng, chàng còn phải gọi nàng một tiếng dì nhỏ.  Thế nhưng, vị dì nhỏ này cũng quá mức tùy tiện đi, vừa mới gặp mặt đã khất nợ, chẳng chờ chàng đồng ý đã mang đồ cầm đi. Cũng may, mấy ngày sau nàng cũng thật tới tìm chàng, đem tiền gà hôm ấy trả lại. Nhưng rủi một nỗi, ngày nàng tới vừa lúc đụng phải bà mai tới cửa, đang bị chàng hung tợn đuổi đi. Thê chủ của chàng ốm yếu, cưới chàng vốn để xung hỉ, thế nhưng, chàng vừa vào cửa thê chủ đã vội qua đời. Chàng vì đạo nghĩa mà để tang thê chủ ba năm, thời gian sắp hết liền có vài người không chịu được, ngo ngoe muốn hỏi chàng về làm trắc phu. Chàng vốn không tính toán tái giá, chờ hết tang kỳ qua đi, Hàn Lương muốn rời Cố Hà thôn, đi tìm đại tỷ thất lạc đã nhiều năm của mình. Ấy vậy mà mấy vị cô nương cùng phụ nhân trong thôn lại cứ không để chàng yên, dăm hôm ba bữa lại tới quấy rầy, đúng lúc còn để Thu Diệp bắt gặp. Thu Diệp vốn cũng chưa muốn thành thân. Bao năm bươn trải bên ngoài đã đủ long đong, vì thế, sau khi trọng thương tỉnh lại, nàng liền xin gia chủ hồi hương, tính toán mở một sập đậu hủ, xây một căn nhà vững chắc, sau đó chờ phía quan trên ban cho nàng một phu lang. Thế nhưng, giây phút nhìn thấy nụ cười của Hàn Lương dưới gốc cây hòe ngày ấy khiến nàng thay đổi, thầm nghĩ lập tức muốn thu chàng trai với má lúm đồng tiền kia vào cửa. Thu Diệp là cô nương thuộc phái hành động, một khi đã xác định liền lập tức thực hiện. Mặc cho sự ngăn cản của tỷ tỷ, cũng bất chấp sự “lạnh nhạt” của Hàn Lương, mỗi ngày nàng sẽ đẩy xe đậu hủ, cười tít mắt lắc lư trước mặt chàng.  Thế nhưng, cuộc rượt đuổi nào cũng có lúc mỏi mệt, nàng đã cố gắng hết sức, cũng bày đủ thành ý, đáng tiếc, lòng chàng đã quyết rời đi, có níu kéo cũng chỉ là nỗi buồn nối tiếp niềm đau. Thay vì cả hai cùng khổ sở, nàng nguyện ý buông tay, chỉ cầu một cái ôm cáo biệt. Ai biết rằng, một cái ôm này, nàng suýt mất mạng, còn chàng cuối cùng cũng nhận rõ lòng mình. Kết quả là truy phu biến thành triền thê, nàng từ bỏ còn chàng lại mặt dày quấn lấy, khiến nàng không thể không thu chàng vào cửa. Tháng ngày bình đạm, một sạp đậu hủ, trồng rau chăn gà, tóc mai kề mái đầu, thế nhưng ngọt ngào hạnh phúc này có thể kéo dài bao lâu? Đại tỷ thất lạc nhiều năm rốt cuộc tìm tới cùng một mối hôn ước đã định từ khi còn nhỏ, kinh thành phồn hoa, tráng lệ liệu có khiến chàng quên mất mái nhà tranh yên bình nơi thôn cũ!? *** “Đại tỷ, nếu đệ rời đi đại tỷ vẫn là đại tỷ của đệ. Thế nhưng, nếu đệ không trở lại, nàng sẽ không còn là Thê Chủ của đệ. Đời này của đệ, chỉ muốn giống như phụ thân, cả đời âu yếm một người, mà người đó, là nàng.” Hàn Lương vốn là quý công tử kinh thành, tiểu thiếu gia được cưng chiều nhất Cố phủ, từ nhỏ đã được đính ước với Thôi thám hoa. Năm đó, Tần Châu xảy ra biến cố, Cố phủ cũng bị liên lụy khiến một nhà chết oan, may mắn đại tỷ kịp thời cứu chàng, đem chàng rời khỏi kinh đô. Dọc đường bị kẻ gian truy sát khiến tỷ đệ hai người tách xa, cuối cùng chàng lưu lạc đến Hàn gia.  Vì trả ơn nuôi dưỡng, năm đó chàng thay Hàn tiểu đệ gả tới Cố Hà thôn xung hỉ, đáng tiếc còn chưa động phòng, thê chủ đã yểu mệnh qua đời. Từ đó, Hàn Lương ở góa chịu tang, chờ đợi tang kỳ kết thúc liền rời khỏi nơi này, đi tìm tỷ tỷ đã thất lạc. Chàng tính toán tốt lắm, mọi việc cũng sẽ thuận lợi nếu mùa xuân đó không gặp phải Thu Diệp.  Hàn Lương là một người đàn ông “tam tòng, tứ đức”, có thể xuống bếp nấu cơm, cũng có thể lên núi săn thú. Hơn nữa, chàng là một người có chủ kiến, không giống những nam tử khác phụ thuộc vào thê chủ của mình. Chỉ cần là những điều chàng quyết định thì nhất định sẽ làm bằng được, tựa như mặt dày quấn lấy Thu Diệp đòi gả, hay lúc quyết tuyệt rời khỏi kinh thành tìm nàng. Có lẽ, người duy nhất khiến chàng dao động, khiến chàng thay đổi, khiến chàng nhún nhường, chỉ có Thu Diệp mà thôi. Thu Diệp là một cô nương mạnh mẽ, có chủ kiến, cũng rất thông minh. Phụ mẫu sớm qua đời, bởi vì gia cảnh khó khăn, nàng tự làm chủ đem mình bán vào Thôi phủ làm nô. Nàng bởi vì cứu Thôi đại nhân mà bị trọng thương, tâm trí bị ảnh hưởng, ký ức tựa như một bức tranh bị nhòe. Sau khi tỉnh lại, nàng bỗng cảm thấy, công danh tiền bạc cũng chẳng thể sánh được với tình thân, vì thế nàng đã quyết định hồi hương.  Ngày đầu trở lại, vô tình khiến nàng đụng phải Hàn Lương, nụ cười của chàng cùng hai má lúm khiến nàng cảm thấy thân thiết, dường như đã gặp ở đâu, khiến nàng đặc biệt nhớ kỹ chàng. Thu Diệp là một cô nương chủ động, nàng thích một người sẽ mạnh mẽ theo đuổi, thi triển đủ công phu lưu manh, mặt dày.  Thế nhưng, nàng cũng là người hiểu đạo lý, biết rõ không thể ép buộc liền chủ động buông tay. Thu Diệp là một cô nương tốt, không chỉ thông minh, còn rất hiểu đạo lý, biết rõ khi nơi đâu là điểm dừng. Có lẽ, người duy nhất khiến nàng cố chấp mê muội, khiến nàng thỏa hiệp, chỉ có Hàn Lương. *** Lúc đọc truyện này tớ khá là bất ngờ, ban đầu chỉ nghĩ là một cái hố giải trí, ngọt sủng vui vẻ thôi, nhưng mà lúc đọc đến đoạn gần cuối, thế mà tớ còn cảm động suýt khóc. “Đậu hủ nương tử hành thái lang” là một câu chuyện xưa giản dị, có vui có buồn, có hạnh phúc cũng có nước mắt. Mạch truyện nhanh, các tình tiết được sắp xếp hợp lý, ngoài việc lấy nữ vi tôn, xây dựng cốt truyện trên bối cảnh mẫu hệ (với nhiều định kiến bị đảo ngược) thì tớ cho rằng đây là một áng văn đẹp, phù hợp để giải trí và thư giãn.  ___________ '' '': Trích từ truyện. Review by #Gian Thần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Ngày đông giá rét vừa qua khỏi, thời tiết tình hảo, thu diệp tâm tình cũng không tồi, nàng dọc theo bờ ruộng chậm rãi đi tới, đồng ruộng gian cái hơi mỏng một tầng tuyết, kia tuyết phía dưới đã có nhàn nhạt lục ý, thu diệp ngồi xổm xuống thân tới, muốn tìm kiếm kia thanh thanh chồi non khi, chỉ nghe được mặt sau có người quát một tiếng: “Uy, ngươi đang làm cái gì” nàng quay đầu lại nhìn nhìn, phía sau cách đó không xa trạm cái tuổi trẻ hậu sinh, cõng cung tiễn, dẫn theo chỉ gà rừng, một thân vải bố thô y, vai phải thượng lão đại một khối mụn vá, rất thấy được. Người nọ thấy thu diệp khó hiểu, nhìn chằm chằm hắn xem, vì thế thả chậm thanh âm nói: “Đó là nhà ta mà.” Thu diệp xoay người đứng lên, hướng tới kia hậu sinh cười một chút: “Ngươi là nhà ai hậu sinh, sao chưa thấy qua ngươi.” “Ta kêu Hàn Lương, là đằng trước tố Mai gia, ngươi là ai?” Người nọ nói. “Ngươi là tố mai…… Phu lang đi, vậy ngươi phải gọi ta thanh dì, chúng ta phân so ngươi đại đâu.” Thu diệp cười nói. Kia hậu sinh nhất thời đỏ mặt, rốt cuộc không nghẹn ra cái “Dì” tới, hắn gả đến Cổ Hà thôn ba năm, gặp được người đại bộ phận bối phận đều so với hắn Thê Chủ cao, bất quá nói trở về, này trong thôn liền như vậy những người này, mấy năm nay cũng đều quen biết, chỉ là giống như chưa từng gặp qua nàng đâu. Thu diệp thấy hắn có chút xấu hổ, cảm thấy có điểm buồn cười, tính toán rời đi, vì thế nói: “Không quan hệ, ngươi kêu ta thu diệp cũng đúng, thượng ngoặt sông Xuân Hoa ngươi nhận thức sao, ta là nàng muội tử.” Hàn Lương không hé răng, thấy thu diệp hướng hắn đi tới, liền nhìn kỹ xem, này tiểu nương tử bất quá 20 xuất đầu bộ dáng, nhỏ gầy đơn bạc, tế mi tế mắt, tóc tùy ý lấy căn không biết từ nơi nào bẻ tới tiểu tế chi kéo, gió thổi qua, mơ hồ có thể thấy được thái dương chỗ dưới tóc mái mặt che đậy vết thương. Đang ngây người, lại thấy hắn vị này tuổi trẻ dì hãy còn nhìn chằm chằm chính mình trong tay gà rừng: “Hôm nay đi săn thú? Đã lâu không ăn thịt đâu, này gà nhìn không tồi, bán cho ta đi, chỉ là ta không lấy tiền, quay đầu lại cho ngươi đưa qua đi, được không?” Dứt lời liền lanh lẹ mà từ hắn trong tay đem hạt phịch đồ vật xách qua đi, xoay người đi rồi: “Cảm ơn lạp! Tiền vãn chút cho ngươi đưa lại đây.” Hàn Lương trong lòng thẳng phạm nói thầm: Này người nào nột…… Mời các bạn đón đọc Đậu Hủ Nương Tử Hành Thái Lang của tác giả Tô Kha An.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thứ Nữ - Bất Du Vịnh Tiểu Ngư
Người ta xuyên qua không làm công chúa cũng làm Vương Phi, tại sao nàng chỉ là thứ nữ không được sủng ái? Là thứ nữ còn chưa tính, vì sao mẹ cả luôn nghĩ mọi biện pháp tới ngược đãi nàng thế? Được rồi! Hiếm khi được sống lại, nàng quyết tâm phải thay đổi tình cảnh để sống tốt hơn! Mẹ cả muốn hại nàng sao? Không sao! Binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn. Ngươi dùng âm mưu, ta liền dùng dương mưu để ngươi không còn mặt mũi! Đại tỷ khi dễ? Không sao! Nàng cũng không phải là quả hồng mềm, mà mặc cho ngươi tới bóp tròn bóp méo? Chẳng qua, dù nàng thông minh lanh lợi hơn nữa, cũng đánh không lại chết độ gia trưởng phong kiến chuyên chế. Bất đắc dĩ, nàng bị buộc phải gả đứa con thứ của Vương Phủ với hai chân tàn tật. Nhưng mà, khi gả đi mới phát hiện —— Thì ra hết thảy cũng không phải như nàng tưởng tượng . . . . . . *** Đêm tân hôn, khăn voan vén lên, nàng mở mắt thấy chú rể của mình cũng không tệ—— Trên đời này còn có nam nhân xinh đẹp tới vậy sao? Mà chú rể, hắn lại cúi đầu xấu hổ mang theo e sợ , khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói: háo sắc! Hắn giống như nhu nhược, thường mở to đôi mắt trong suốt như nai con Bambi để nhìn nàng, cũng trong lúc nàng không có…phòng bị nhất, đem nàng ăn xong lau sạch, còn làm cho nàng không nỡ trách cứ nửa phần. *** Chuyện kể rằng bốn năm trước, sau khi Lãnh Hoa Đình mang Hách Liên Dung Thành xử tử, nhìn thân thể từ từ đông lại của Lãnh Hoa Đường,trong lòng cảm thấy nặng nề đau thương, nên hạ lệnh cho người đem thi thể của Lãnh Hoa Đường nâng trở về Giản Thân Vương Phủ, còn mình xoay mình lên ngựa, đi vào cung gặp Hoàng Thưọng. Thượng Quan Mai đang ở trong nhà khóc, ngày hôm qua nàng đem theo người trong phủ đi đến Hoàng cung một chuyến, van cầu Hoàng Hậu để cho nàng gặp mặt Lãnh Hoa Đường một lần, dù cho Hoàng hậu khuyên thì cũng đã khuyên, mắng thì cũng đã mắng,nhưng nàng vẫn không chịu từ bỏ, vẫn nhiều lần nhất định phải đi đến nhà lao một chuyến, cuối cùng hoàng hậu cũng nhìn thấy nàng rất thương tâm,nghĩ tới việc nàng cùng Lãnh Hoa Đường cũng là vợ chồng một lúc, lòng cảm thấy mền nhũn, liền đồng ý, ra lệnh cho người bí mật đưa nàng vào đại lao. Nhìn thấy Lãnh Hoa Đường, nàng cảm thấy một trận thương tâm không thôi, hối hận thống khổ dĩ nhiên là không cần phải nói, cuối cùng, nàng giữ lại thuốc độc cho Lãnh Hoa Đường, nếu cứu không được hắn, chỉ hi vọng hắn có được cái chết thống khoái, vốn nghĩ rằng, nàng vừa rời đi, hắn sẽ tự tử , không nghĩ tới, ngày thứ hai vẫn nghe được tin tức của Lãnh Hoa Đường bị áp giải ra pháp trường, lúc ấy, nàng đã khóc đến hôn mê bất tỉnh. Thị Thư chen vào giữa dòng người, vỗ ngực, thật vất vả mới có thể đem nàng cứu tỉnh dậy, đột nhiên tỉnh lại, một ngụm máu phun ra ngoài, khiến cho Thị Thư vội vàng để cho Thị Họa đi mời thái y, nhưng Thượng Quan Mai lại ngăn cản: “Ngươi. . . . . . hạ lệnh cho người đến pháp trường, giúp ta xem một chút. . . . . . Nhìn xem hắn, nếu là. . . . . . rất tàn khốc, hãy mua chuộc đao phủ, hãy cho hắn thống khoái một chút .” ... Mời các bạn đón đọc Thứ Nữ của tác giả Bất Du Vịnh Tiểu Ngư.
Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn! - Ảm Hương
Nàng ra đời liền mang theo tiên đoán trời định, long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, chỉ tiếc nàng mang danh phận đê tiện nhất – nữ nhi của thương nhân. Nàng đọc thuộc tất cả điển tịch, là một tài nữ không hơn không kém, chỉ là có chút “giả tạo”! Như thế nào “giả tạo”? Tài nữ chân chính tất nhiên phải có một tấm lòng bao la, hải nạp bách xuyên*, khoan dung độ lượng! Nhưng vị tài nữ này, lòng dạ rất hẹp hòi, rất phúc hắc, trừng mắt tất báo*, vì vậy ngày nào cũng gây thù kết oán với không biết bao nhiêu người! “Nguyên lai là cô!” Tiêu Vân Trác nhìn nữ tử trước mắt, dung nhan khiến núi sông phải e lệ mà cắn răng nghiến lợi. “Tại sao lại là ngươi?” Ngu Thường Hy nhìn cái người trước mắt từng khiến nàng hận không thể róc xương lóc thịt của hắn, nhất thời hóa đá! Đây hắn phải là tên thối cầm thú, cư nhiên lại biến thành Đông cung thái tử! Một ngày nào đó. “Thái tử điện hạ, Phùng lương đễ hỏi tối nay vị nào thị tẩm?” “Đi hỏi Ngu cung nữ!” “Hải Hà vương đang muốn xông vào phủ, không ai dám ngăn cản, làm sao bây giờ?” “Đi hỏi Ngu cung nữ!” “…..” Mỗ thái giám im lặng triệt để, cái gì cũng hỏi Ngu cung nữ, vậy Thái tử gia ngài dùng làm cái rắm gì a? Đông cung này đến tột cùng là ai làm chủ? Vì vậy mỗ nữ hoàn toàn bị chọc giận, vò đầu bứt tai, lệ rơi đầy mặt, liên tục vỗ ngực ngẩng đầu hô to: “Ai tới diệt tên cầm thú này đi!” *hải nạp bách xuyên: biển lớn dung nạp trăm dòng sông nhỏ, ý chỉ khoan dung độ lượng. *trừng mắt tất báo: người ta thì có thù tất báo nhưng chị Hy thì chỉ cần trừng mắt cũng sẽ cố sống cố chết mà báo thù! *** Lúc Vạn thịnh đến nơi rốt cục vẫn chậm một bước, Dương Lạc Thanh đã đi đời nhà ma rồi. Thẩm Phi Hà bị nhốt vào thiên lao, Tiêu Vân Triệt tâm tình quá kích động. Liệt Phong giữ lấy hắn thật là tốn sức lực, nhân cơ hội mọi người không chú ý liền cho hắn một chưởng bất tỉnh nhân sự, bớt việc! ……………………………………………. Trên bầu trời xanh thẳm điểm xuyết vài cụm mây trắng lững lờ trôi. Thường Hy ở dưới mái hiên cong trong Đông cung yên lặng phơi nắng, không khí yên tĩnh thanh bình bao trùm bốn phía. Nàng hí mắt buồn ngủ nhưng một đạo thánh chỉ sáng nay vẫn khiến nàng hồi hông thôi. Cung đình bí sử đúng là không bao giờ công bố sự thật cho mọi người. Triều đình tuyên bố Lạc phi mắc bạo bệnh bỏ mình. Ngay đêm Thẩm Phi Hà vào thiên lao liền thắt cổ chết, tự sát so với bị chặt đầu thì vẫn tốt hơn. Hơn nữa Thẩm Phi Hà tin rằng Hoàng thượng sẽ không công bố chuyện này cho thiên hạ, chỉ sợ vẫn như cũ được chôn cất ở hoàng lăng. Nếu như vậy thì coi như nàng có chết vẫn là chính thê của Tiêu Vân Triệt, tương lai nếu hắn tái giá thì người sau cũng chỉ được phong thiếp, thủy chung không hơn được nàng. Sau này Tiêu Vân Triệt nếu qua đời sẽ hợp táng cùng nàng, bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau. Hoàng thượng cũng sẽ vì nhớ đến nàng đã bảo vệ uy nghiêm hoàng thất cho hắn mà không dễ dàng làm khó Thẩm gia, chỉ khiến cho bọn họ lưu vong, giữ lại hơn trăm mạng người. Một người chết đổi lấy hơn trăm người sống, đáng giá! Tiêu Vân Triệt bị bệnh, cả ngày nhốt mình trong Đông Lăng vương phủ không ra ngoài nửa bước. Mọi người đều cho rằng hắn đau lòng ái thê qua đời cho nên mới triền miên giường bệnh mà không biết được nội tình ở bên trong. Kế tiếp trong cung tổ chức tang sự của Lạc phi. Lũ triều thần cho rằng lấy trình độ sủng ái của Hoàng thượng đối với Lạc phi nhất định sẽ hạ táng nàng ở nơi trang trọng trong hoàng lăng ai ngờ cuối cùng lại thấy phần mộ của Lạc phi nằm trong một góc nhỏ hẻo lánh. Mọi người bí mật nghị luận một thời gian rồi cũng không dám tiếp tục bàn tán. ... Mời các bạn đón đọc Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn! của tác giả Ảm Hương.
Làm Sủng Phi Như Thế Nào? - Nhu Mễ Hôi Hôi
Sủng phi có bộ dáng như thế nào? Xinh đẹp động lòng người lại ngang ngược.    Bề ngoài là nữ nhân hoàng thượng sủng ái nhất, nhưng thực tế lại chỉ là tấm gỗ cho chân ái mà thôi.    No no no, hãy để cho Ôn thị A Uyển ta tiến công trên con đường của sủng phi đến nói cho ngươi biết thế nào gọi là sủng phi.    Cấp bậc hậu cung: Hoàng hậu Quý phi Chính nhất phẩm: Thục phi, Hiền phi, Lương phi, Đức phi Tòng nhất phẩm: Phi Chính nhị phẩm: Chiêu nghi, chiêu viện, chiêu dung Tòng nhị phẩm: Thục nghi, thục viện, thục dung Chính tam phẩm: Quý tần Tòng tam phẩm: Tiệp dư Chính tứ phẩm: Vinh hoa, dung hoa Tòng tứ phẩm: Phương nghi, phân nghi, thuận nghi Chính ngũ phẩm: Tần Tòng ngũ phẩm: Tiểu nghi, tiểu viện Chính lục phẩm: Quý nhân Tòng lục phẩm: Mỹ nhân Chính thất phẩm: Thường tại Tòng thất phẩm: Tuyển thị Chính bát phẩm: Thải nữ Tòng bát phẩm: Canh y     Lời editor: Truyện này nam không sạch. Truyện sủng, ngọt ngào, không ngược. *** Đại Tề xây dựng được sáu mùa xuân. Là một thảo trường oanh phi, bách hoa tranh nhau khoe sắc ngày xuân, lúc này là buổi trưa, bên trong Ngự Hoa viên trăm hoa đua nở, oanh phi điệp vũ, cảnh xuân hòa thuận vui vẻ. Chỉ thấy bên trong lương đình, có một nữ tử áo hồng ngồi trong chòi nghỉ mát, ghế đá bên cạnh còn có một tiểu cô nương mặc quần áo hồng nhạt, trên đầu có hai búi tóc nhỏ, thắt nơ hồng nhạt rũ xuống ngực, theo cử động khi tiểu cô nương này nói chuyện cùng nữ nhân kia, hai dãy ti đái lấp lánh, càng làm cho cô bé khả ái hơn. Không bao lâu sau có một thân ảnh màu vàng bước vào trong đình, phía sau còn có một tiểu nam hài thập phần giống với tiểu cô nương kia, chỉ là đứa bé này luôn tỏ ra lão thành, rõ ràng là còn non nớt, người khác vừa nhìn thấy vẻ mặt này, thật sự là thú vị. Nữ tử trong đình nhịn không được bật cười, tiểu nam hài vội nói, “Mẫu phi cười ta!” Đây rõ ràng không phải là lần đầu tiên nghe lời này, mà thân ảnh màu vàng kia sau khi ngồi xuống ghế đá, đã bế tiểu cô nương ôm vào lòng, mới nói chuyện với bé trai, “Tiên sinh dạy ngươi như thế nào? Thấy mẫu phi cũng không biết hành lễ?” ... Mời các bạn đón đọc Làm Sủng Phi Như Thế Nào? của tác giả Nhu Mễ Hôi Hôi.
Lạc Vương Phi - Mạn Diệu Du Li
Lạc Mộng Khê: Trưởng nữ của tướng phủ, nhưng là do tiểu thiếp sinh ra.       Nhát gan nhu nhược, diện mạo xấu như quỷ, không tài không đức.       Tin đồn nàng có tướng sát, khắc tử khắc phu.       Muốn bay lên cành cao làm Vương phi, dẫn đến bị người trong thiên hạ chế giễu!       Trong lòng phiền muộn té xuống sông không may bị mất mạng. ♦ ♦ ♦       Lạc Mộng Khê: Đặc công ở hiện đại, thân thủ siêu phàm, phúc hắc lạnh lùng.       Trong lúc chấp hành nhiệm vụ cuối cùng bị bạn trai phản bội, xuyên qua dị thế. ***       Mở mắt, hàn quang thoáng hiện, đặc công hiện đạikinh diễm sống lại. Khóe miệng vẽ ra ý cười nghiền ngẫm. Đáy mắt lóng lánh không hề nhu nhược và sợ hãi, mà là nồng đậm khinh thường và trào phúng.       Đối mặt với âm mưu quỷ kế liên tiếp kéo đến, hục hặc với nhau, vu oan hãm hại, nàng thong dong ứng đối. Trong nháy mắt tìm ra sơ hở, dấy lên từng đợt sóng to gió lớn.       Bày mưu tính kế, mưu kế ký lạ vô cùng khiến cho đối thủ không kịp ứng phó mà chật vật chạy trốn.       Toàn thân phát ra hào quang chói mắt, giống như thoát thai hoán cốt, mê hoặc ánh mắt mọi người…… *** “Người nào lớn mật như vậy, dám xông vào Phủ Thừa tướng!” Cùng với tiếng gầm lên giận dữ, Lạc Hoài Văn mang theo Lôi Đình, Lôi Minh đi nhanh đến, sắc mặt âm trầm đáng sợ. “Lạc Thừa tướng!” Nhạc Địch hơi hơi cui người. “Nguyên lai là Nhạc quản gia cùng Tứ Hoàng tử, không biết hôm nay hai vị đến Tướng phủ là có chuyện gì?” Còn mang theo nhiều thị vệ như vậy, làm Tướng phủ nháo đến gà bay chó sủa, đến tột cùng là muốn thế nào. “Là như vầy, Vương phi bị người thiết kế hãm hại, rơi xuống vách núi đên, khi Vương gia cùng đám người ty chức tìm được Vương phi, Vương phi đã là một xác hai mạng, thân thể bị sơi hoang cắn nát, hoàn toàn biến dạng.” Nhạc Địch cầm vật trong tay đưa đến trước mặt Lạc Hoài Văn: “Đây là khuyên tai phát hiện trong tay Vương phi, là của Lạc thải Vân tiểu thư, vì vậy, Vương gia lệnh ty chức đến chứng thực.” “Mộng Khê đã chết, một xác hai mạng?” Mặt Lạc Hoài Văn đầy khiếp sợ. Ta không có nghe lầm chứ? “Đúng vậy, Lạc Thừa tướng, Vương gia đang rất thương tâm, đang trông chừng thi thể của Vương phi cho nên không thể đến phủ Thừa tướng tra hỏi Tứ tiểu thư.” Nhạc Địch vừa dứt lời, cảm thấy trước mặt có một trận cuồng phong nổi lên, Lạc Hoài Văn đã đến trước mặt Lạc thải Vân, đem Lạc thải Vân bên dưới bàn kéo ra: “Thải Vân, Mộng Khê có phải ngươi hại chết hay không?” “không phải, không phải...... Chuyện không liên quan đến ta...” Lạc thải Vân vội vàng phủ nhận, đáy mắt đầy hoảng sợ. “Ngươi biết là ai giết Mộng Khê hay không?” Lạc Hoài Văn bắt được sơ hở trong lời nói của Lạc thải Vân. “không biết, không biết.... ta không nhìn thấy Đại tỷ bị đem đi cho sói ăn...... cái gì ta cũng chưa nhìn thây, thật sự cái gì cũng chưa nhìn thấy.... Đại nương không cần a, không cần.....” Đại nương? Chẳng phải chính là Đại phu nhân Vân Bích Lạc sao? Bà ta còn trốn ở Kinh thành, là bà ta hại chết Lạc Mộng Khê, “Mộng Khê bị đem đi cho sói ăn?” “Đúng vậy, Lạc Thừa tướng, khi Vương gia cùng ty chức tìm được Vương phi ở dưới vách núi đen, thân thể của người đã bị sói ăn nhiều lắm......” “Cho dù nàng ta không giết Mộng Khê tỷ tỷ thì nàng ta cũng là kẻ đồng lõa, Mộng Khê tỷ tỷ chết, đều có liên quan đến nàng ta, nếu không làm sao trong tay Mộng Khê tỷ tỷ lại có khuyên tai của nàng ta!” Thanh Nguyệt không chịu buông tha, “Mau khai thật ra, bằng không ta giết ngươi!” ... Mời các bạn đón đọc Lạc Vương Phi của tác giả Mạn Diệu Du Li.