Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trân Quý Em Như Mạng

Thể loại: Ngôn tình, Sủng, HE, Trinh Thám, Tiểu Thuyết, Nữ Cường Tên gốc: Tích Em Như Mạng (惜Tích nghĩa Luyến tiếc, yêu quý, quý trọng, không bỏ được. Tích cũng là tên của nữ chính) Chuyển ngữ/ Nguồn: Queenie_sk CP: Hàn Tích + Kỷ Nghiêu (đội trưởng đội trinh sát hình sự và nữ pháp y xinh đẹp trong nóng ngoài lạnh) Kỷ Nghiêu cùng Hàn Tích, một người là đội trưởng đội hình sự, một người là pháp y. Có thể nói trong công việc, đây sẽ là một cặp bài trùng nếu kết hợp ăn ý. Cũng vì cùng nhau liên thủ phá án, họ đồng thời phát hiện một bí mật về thân thế của Hàn Tích. Vừa có công việc, vừa có tình yêu đan xen. Vừa có thân tình, vừa là trách nhiệm Văn án kiểu ngôn tình: Sau khi đội trưởng đội trinh sát hình sự Kỷ Nghiêu tan ca về nhà, anh gõ cửa nhà hàng xóm mới: “Bác sĩ à, ngón tay tôi bị gãy, đau quá!” Hàn Tích: “Xin lỗi anh cảnh sát, pháp y chỉ khám người chết.” Kỷ Nghiêu tựa cánh cửa: “Tôi chết rồi!” Hàn Tích lẳng lặng nhìn anh diễn trò: “Nguyên nhân cái chết?” Kỷ Nghiêu cợt nhả: “Bị sắc đẹp của mỹ nhân đè chết.” Hàn Tích đóng sầm cửa lại: “Cút!” Rất lâu sau đó, có một ngày, anh che chắn trước ngực cô, đoàng một tiếng, viên đạn găm trúng ngực anh. Giọng anh yếu ớt, nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Không đau, cũng không chết được, em đừng khóc.” Văn án theo truyện: Đội trưởng đội trinh sát hình sự và nữ pháp y sóng vai phá được nhiều vụ án, đồng thời cũng làm sáng tỏ một câu chuyện cách đây 19 năm. Cô vừa lạnh vừa đói, xung quanh không có ánh sáng cũng không có đốm sáng nhỏ nào, cô tưởng chừng rằng mình sẽ chết cô độc trong bóng đêm. Anh vươn tay ra nói với cô: “Tiểu Tích đừng sợ.” *** Nắng chiều theo khe hở xuyên qua tầng mây dày đặc nhuộm đỏ nửa vùng trời. Tấm bảng "Tiểu Khu Bình An" (1) mạ bạc như được nước gội rửa, khúc xạ vầng sáng màu cam nhạt. (1) Một dạng danh hiệu của khu phố văn hóa, không phải tên của tiểu khu "Cô Hàn." Hàn Tích giẫm trên ánh nắng chiếu trở về nhà, đang chuẩn bị lên lầu chợt nghe có người gọi mình. Một cô gái cầm theo một chiếc hộp trang trí rất đẹp, "Em có làm một ít bánh bích quy, tặng chị một ít nếm thử." Đây là hàng xóm ở trong tiểu khu của cô. Có một dạo cô ấy bị chó hoang cắn bị thương nhờ Hàn Tích giúp sơ cấp cứu kịp thời, Tiếu Du vẫn nhớ kỹ ân tình này nên thường mang tặng cô một ít điểm tâm. Hàn Tích lễ phép cám ơn, khóe miệng khẽ cong nhưng lại khiến nụ cười của cô có phần không chân thực. Tiếu Du cười cười. Hàn Tích đã chuyển đến đây sống hơn nửa năm, đi đi về về chỉ có một mình, chưa từng thấy cô thân mật với ai, chẳng màng đến chuyện thế gian, tựa như không muốn hòa nhập với con người. Thế nhưng đôi mắt đen láy kia lại như một hồ nước trong xanh khi xuân đến, nồng đậm tình cảm. Hàn Tích về đến nhà đặt hộp bánh bích quy lên bàn, dùng nước rửa tay vị chanh rửa sạch tay, mở hết đèn trong nhà, rót một tách trà. Trong nhà không có ai, bố mẹ nuôi đã qua đời năm cô học trung học, sau đó cô sống một mình. Có lẽ đã quen nên không còn cảm thấy lạnh lẽo. Khi không có việc phải làm, chuyện cô thích nhất đó chính là ở nhà một mình. Hàn Tích liếc mắt nhìn di động, thầy dạy đại học nhắn một tin. "Hàn Tích! Viện trưởng Lục Viện đến giờ vẫn còn nhắc về con với thầy, bên bệnh viện của họ thiếu người, hỏi con có đồng ý qua đó không?" Hàn Tích trả lời không chút do dự: "Cám ơn thầy ạ, nhưng con thích làm pháp y." Thầy giáo vẫn có chút tiếc nuối, cô sinh viên ưu tú này vốn dĩ có thể phát triển tài năng trong giới y học. Làm bác sĩ nghề nghiệp ổn định, pháp y suốt ngày giao tiếp với thi thể, lại còn phải đến hiện trường án mạng, xách theo thùng dụng cụ tầm mười ký, chạy xốc hết ruột gan với nhóm hình sự, bất kể là nửa đêm hay giữa trưa nắng. Hàn Tích cho rằng giao tiếp cùng thi thể thoải mái hơn so với người sống. Người sống biết nói dối còn có tính công kích, nguy hiểm; thi thể mãi mãi thành thật. Từ khi tốt nghiệp đại học đến nay, cô đã làm pháp y được hai năm, vì biểu hiện xuất sắc nên được điều đến Cục Cảnh Sát thành phố. Sáng thứ hai, 8 giờ 30, sảnh lớn Cục Cảnh Sát thành phố. Kỷ Nghiêu đến đúng giờ, một tay cầm hộp sữa vị chuối, một tay đút túi quần nhàn nhã đi vào văn phòng trinh sát hình sự. "Chào lão đại buổi sáng." Nữ cảnh viên Chu Lỵ cắn miếng bánh mì ngẩng đầu nhìn, "Sao hôm nay đỏm dáng vậy?À nhầm... đẹp trai vậy, lại xem mắt?" Đội trưởng đội trinh sát hình sự xuất sắc nhất Cục Cảnh Sát thành phố, Kỷ Nghiêu, hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu tím nhạt, thêu hoa văn xám, thắt cà vạt cẩn thận, bên ngoài khoác áo gió màu đen, dưới chân là đôi giày thủ công của Ý sáng bóng đến mức có thể phản chiếu được trần nhà. Kỷ Nghiêu tựa cạnh bàn, đôi chân dài bắt chéo, hút một ngụm sữa, giọng bất lực: "Còn gì nữa, hai "anh chị" ở nhà thúc quá." Ba mẹ của Kỷ Nghiêu chỉ lo ngày nào đó khi anh chấp hành nhiệm vụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không có ai kế thừa gia sản ngàn tỉ, cho nên ông bà sống chết đòi anh phải có con nối dõi. Còn nếu anh không đồng ý xem mắt thì buộc phải từ chức về nhà thừa kế gia sản. Anh thích làm cảnh sát, cũng nguyện vì công việc này phấn đấu cả đời. Chu Lỵ hứng thú, ngữ điệu tò mò: "Lão đại, ngày hôm nay xem mắt là thiên kim tiểu thư, minh tinh, hay vẫn là sư muội của cảnh đội?" Nói xong cô ấy che miệng cười khúc khích. Trên thực tế, tất cả những cô nàng độc thân trong Cục Cảnh Sát, bao gồm luôn cả Chu Lỵ đều muốn kết thân với vị đội trưởng đội trinh sát hình sự này, luôn tranh thủ chút cơ hội cho mình.   Mời các bạn đón đọc Trân Quý Em Như Mạng của tác giả Trương Tiểu Tố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân) - Twentine
Đây là một câu chuyện về lỗi lầm và cứu chữa những lỗi lầm đó. Nữ chính là một người tâm cơ, nam chính thì là một kẻ ngụy tạo. Văn phong khá khó hiểu, khi đọc độc giả nên cân nhắc trước bởi sẽ khiến bản thân điên tiết. *** Từ dạo Hứa Huy nhập học tới giờ, thái độ của thành viên phòng 517 đối với cậu cơ bản đã trải qua 3 giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên là mới lạ và hiếu kỳ. Tuy Hứa Huy vào trễ hơn những người khác vài năm, nhưng da thịt mượt mà hơn người, trắng trẻo hơn cả con gái, cực kỳ thanh tú, vốn là nhìn không ra tuổi tác, hơn nữa trải đời nhiều hơn người thường đôi chút, nên yên tĩnh và trầm ổn hơn những người đồng trang lứa mấy phần. Nhưng yên tĩnh thì yên tĩnh, cậu xưa nay chưa bao giờ mất giá, đứng ở đâu là thu hút hết thảy ánh mắt của mọi người. Ban đầu mọi người quen Hứa Huy vào lúc cậu vẫn còn đang là ông chủ mở quán nước, nay quán tuy vẫn còn đó, nhưng thân phận của Hứa Huy đã đổi thành một sinh viên, sự sai biệt này khiến cho sức hấp dẫn của cậu có thêm một tầng thu hút khác, do cậu đã từng mang trên mình một lớp vỏ thần bí. Ngay trong ngày khai giảng, thành viên phòng 517 đã bắt đầu ép cung Bạch Lộ chuyện của nhân vật Hứa Huy này, Bạch Lộ cứ luôn miệng nói không biết, bị ép quá thì đem banh truyền lại cho phía của Hứa Huy. “Các cậu đi mà hỏi cậu ấy.” Phía Hứa Huy thì tất nhiên hỏi không ra được tin tức gì. Đợi đến lúc cảm giác mới mẻ trôi qua, liền tiến vào gian đoạn thứ hai —- hài lòng. ... Mời các bạn đón đọc Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân) của tác giả Twentine.
Người Ở Nơi Tịch Lặng - Twentine
Viên Phi Phi mang tiếng là bán mình làm nha hoàn nhà Trương Bình, nhưng thật ra là ép mua ép bán vào trong nhà ông chú này làm tiểu thư từ năm 8 tuổi. Trương Bình xa lánh nhân gian làm bạn với lò rèn, cuộc đời quy củ nhàm chán trầm lặng yên tĩnh, đến khi có đứa con nuôi bắt đắc dĩ này thì bắt đầu cuộc sống cha đơn thân gà bay chó sủa. Cái hay của Phi Phi là nàng chưa từng coi mình thấp kém hơn bất cứ ai, dù xuất thân của nàng hèn mọn. Cũng như vậy, nàng không coi thường ai, thiên hạ đối với nàng mà nói đều là người dưng, giang hồ mây bay gió thổi. Chỉ có một số rất ít người nằm trong tim nàng, mà Trương Bình dĩ nhiên đứng đầu sổ. Nàng coi Trương Bình như người bạn, người cha, người anh, người hầu… Trương Bình là tất cả những gì trái tim bé nhỏ không yên phận của nàng mong muốn tìm hiểu. Trương Bình an tâm vì sự chênh lệch trong tuổi tác quá rõ ràng, nên nuôi nàng không chút cố kỵ, không có rào cản, để rồi khi nàng dần lớn lên, thì trái tim thiếu nữ… hơ hơ… thật là khó lường mà…. Phi Phi bạo ngược, Phi Phi phá phách, Phi Phi đánh nhau rất giỏi, Phi Phi không biết trời cao đất rộng. Trương Bình trầm ổn, Trương Bình lo toan, Trương Bình cưng chìu. Trương Bình nhẫn nhịn. Trương Bình tuân giữ quy củ. Truyện đậm chất điền văn, đừng nóng lòng mong xx. Toàn văn 60 chương mà tác giả dùng hết 55 chương cho 7 năm đầu chung sống thì đủ biết tác giả thích vuốt ve nam chính đến độ nào, từ từ mở ra cho độc giả xem con người trầm lặng đó, dưới lớp vỏ ít ai thấy, trong không gian ít ai nghe, Viên Phi Phi đã thấy những gì nghe những gì. Trong các truyện của Twentine, mình thấy truyện này có một đoạn văn kết với lời văn đẹp nhất, sâu lắng nhất, đọc xong chỉ muốn quanh quẩn bên nó, đọc đi đọc lại, nằm lăn qua lăn lại trongđó. Nó y chang như cái tựa đề. Đọc sẽ thấy là tác giả yêu Trương Bình, dịu dàng với Trương Bình, đau lòng vì Trương Bình, nên mới viết nên những lời văn như thế. Nhân vật Trương Bình cũng là một nhân vật lẩn quẩn trong đầu mình sau khi truyện kết thúc nhiều nhất, không phải vì hắn rắc rối hay thuần khiết gì, nhưng vì hắn rất “đầy đủ.” Đầy đủ mâu thuẫn, đầy đủ kiên cường, đầy đủ giãy dụa và kiên định. Hắn có phải một tên đạo đức giả hay không – Twentine phủ định. Nhưng trông hắn giống như trông nhân sinh, ai mà biết được, bảy năm như chớp mắt, một đời cũng qua. *** Hôm sau đi học, Viên Phi Phi kéo Bùi Vân đến một nơi không có ai để ra tay. “Đừng đừng……” Bùi Vân không dám la to, sợ sẽ kéo người khác tới, hắn thử bắt lấy nắm đấm của Viên Phi Phi, nhưng không thành công. “Phi Phi, đừng đánh nữa, đừng đánh ta nữa.” Viên Phi Phi nghiêng đầu nhổ toẹt một bãi xuống đất, tay chống nạnh nói: “Ngươi còn dám mách lẻo nữa không!” Bùi Vân chỉnh lý lại áo sống, cúi đầu lí nhí nói: “Ta không cẩn thận nên nói sai, không phải cố ý đi mách tội của ngươi……” Viên Phi Phi: “Tha cho ngươi không dám.” Bùi Vân xoa xoa bả vai, gục đầu không nói. Viên Phi Phi hoài nghi nhìn hắn. “Ê, Mít Ướt, ngươi đang cười à.” Bùi Vân nào dám nói phải, hắn gục đầu, lắc lắc. “Chậc.” Viên Phi Phi khinh thường quay đi, nàng cũng không phải thật tình muốn ra tay với Bùi Vân, bây giờ cái bánh bao trắng này càng ngày càng không sợ nàng nữa rồi, cũng không biết đó là tốt hay xấu. “Đi thôi.” Viên Phi Phi sải bước quay về, “Đợi nữa lão già Khuất sẽ tìm đến.” Bùi Vân “Ừ” một tiếng, bước theo sau Viên Phi Phi. Hôm nay Khuất Lâm Uyển đổi một quyển sách mới cho lũ trẻ đọc, còn đặc biệt chuẩn bị một phần dành cho Viên Phi Phi. ... Mời các bạn đón đọc Người Ở Nơi Tịch Lặng của tác giả Twentine.
Huyết Dạ Dị Văn Lục - Nhĩ Nhã
Truyện Huyết Dạ Dị Văn Lục của tác giả Nhĩ Nhã là câu chuyện xoay quanh về những con người mang trong mình dòng máu kỳ lạ. . Trên tầng cao nhất của tòa nhà này, chính là tổng bộ của B.N. Tên gọi tắt, BN7. Chi nhánh của B.N tương đối nhiều, nhưng phụ trách hành động chỉ có một, cũng chính là trung tâm chỉ huy. Người dẫn đầu B.N, một gã cảnh tham (cảnh sát & thám tử) vô cùng trẻ tuổi. Mà càng thú vị chính là, phụ trách quản lý toàn bộ trung tâm cơ hồ đều là huyết tộc, lại là một con người chỉ hơn hai mươi tuổi! Tên của hắn là, Triển Dực.Trong một ngày nào đó, giữa những bông tuyết trắng không ngừng rơi xuống, trong trí nhớ của Triển Dực, ngày hôm đó bắt đầu với một màu trắng mờ mịt bát ngát, mà tất cả câu chuyện, cũng sẽ bắt đầu từ màu trắng đó. *** Trước cửa trung tâm an toàn, có một chiếc phi thuyền trong như dĩa bay thuần trắng chậm rãi đáp cánh, dừng ngay cạnh Huyết Cung. Cũng là màu trắng nhưng Huyết Cung lại mang phong cách cổ xưa, còn dĩa bay này, theo lời của Triển Dực, nó giống như một cái dĩa vừa rửa xong. Đây là nơi xét xử của khu thứ bảy. Chánh án là do huyết tộc đề cử, địa vị tương đối cao, huyết tộc không có tín ngưỡng, cho nên duy trì trật tự trong huyết tộc chủ yếu dựa vào pháp lệnh, mà nền tảng của bộ pháp lệnh là hoàn toàn dựa vào bản năng và luân lý đạo đức của huyết tộc. Nơi xét xử được chia làm hai tầng, tầng trên là nơi xét xử huyết tộc. Nơi này so với những nơi xét xử khác hoàn toàn khác biệt, ở đây chỉ xử lý những vụ liên quan đến sát hại huyết tộc, thuộc loại giải quyết ân oán cá nhân giữa huyết tộc. Tầng dưới chính là phòng tạm giam huyết tộc trong truyền thuyết. ... Mời các bạn đón đọc Huyết Dạ Dị Văn Lục của tác giả Nhĩ Nhã.
Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm - Nhữ Phu Nhân
Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm, để có thể kế thừa quân công của cha, Lăng Lan bất đắc dĩ phải giả trai và bắt đầu quá trình trưởng thành trong khốn khổ. Cứ nghĩ xuyên không sống vất vả qua 16 năm thì có thể tự do lựa chọn được tương lai của mình, thì người cha đã bị cho là hy sinh trong chiến tranh bỗng nhiên xuất hiện, cưỡng chế đưa cô vào trường quân giáo hàng đầu của Liên Bang. Kỳ thực Lăng Lan cũng không có hùng tâm tráng chí gì, cô chỉ muốn sinh ra một bánh bao nhỏ ưu tú, xuất sắc để chơi thôi.  Cái gì? Muốn bánh bao nhỏ có thể ưu tú, thì gen của cha phải ưu tú sao??? Ách... Nếu vậy cô đành phải cố gắng trở nên cường đại để có thể đạp ngã người đàn ông yêu nghiệt chưa xuất hiện kia rồi!!!  Bởi vì Lăng Lan tự nhận mình không có năng lực khiến cho một người đàn ông thay đổi xu hướng ngôn tình ái để thích người "đàn ông" khác là mình nên...hây... Thôi, để cô cường vậy. Lăng Lan khóc ròng, sự thật cô là con gái nha..... Truyện còn rất nhiều tình khúc hay, mời các bạn cùng chiêu mộ. *** Tiểu Tứ nói làm Lăng Lan khẽ cau mày, quả thật lúc chiến đội làm nhiệm vụ ở thế giới ảo, cô cũng phát hiện Báo con có nhược điểm này, thể chất Báo con tựa hồ kém hơn cả người thường, đến tột cùng là có chuyện như thế nào? Phải biết rằng hiện tại ở Liên Bang, cho dù người có thể chất bình thường thì chỉ cần hấp thụ thuốc kích phát gen cấp C trở lên cũng có thể duy trì chiến đấu ở cường độ cao trong vòng nửa giờ, nhưng Báo con từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ cộng thêm thời gian bay đến đây thì nhiều nhất cũng chí mới mười phút.. Lại nói, Báo con trước mắt chỉ điều khiển một cơ giáp cao cấp, những cơ giáp dưới cao cấp (bao gồm cơ giáp cao cấp) thì lực cắn trả lại cơ thể người điều khiển là rất nhỏ. Nó không giống đặc cấp trở lên, bởi vì có được phong cách chiến đấu của riêng mình nên lực phản phệ sẽ tùy thuộc vào độ thuần thục…… Đây cũng là lý do vì sao càng lên cao, yêu cầu đối với thể chất của người điều khiển cơ giáp càng cao. Nếu là không giải quyết vấn đề này, cho dù Báo con có được thực lực điều khiển Vương bài sư sĩ thì cũng không có biện pháp điều khiển Vương bài cơ giáp…… Lăng Lan nghĩ đến khả năng này mày nhăn càng chặt. Lúc này, trong khoang điều khiển, Lý Lan Phong cả người đã mồ hôi đầm đìa, giống như người mới từ trong nước bò ra, cả người ướt đẫm, bởi vì trong khoang điều khiển có thiết bị tự động điều khiển nhiệt độ nên mồ hôi mà anh đổ ra rất nhanh bị bốc hơi, toàn bộ khoang điều khiển bị sương mù mồ hôi bao phủ. Anh kịch liệt thở phì phò, tinh thần bắt đầu mỏi mệt, không chỉ có như thế, thân thể anh cũng mệt mỏi vô lực. Vừa rồi phải điều khiển cơ giáp trong trạng thái chiến đấu ở cường độ cao vài phút mà thể lực của anh đã tiêu hao gần hết. ... Mời các bạn đón đọc Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm của tác giả Nhữ Phu Nhân.