Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chết Trong Ngày Chúa Nhật

Trong tháng vừa rồi có một sự kiện, đó là một cuốn tiểu thuyết gần chục năm nay lăn lóc chu du qua cửa các nhà xuất bản nhưng chưa từng được nơi nào đón nhận, đã đến tay người đọc bằng câu thần chú “lưu hành nội bộ”.                Mấy năm trước tôi nghe có nhà phê bình nói rằng văn học Việt Nam những năm gần đây “không có tác phẩm”, họ cũng phủ nhận sự tồn tại của “văn học ngăn kéo”. Tôi thì lười nên vẫn cứ trông chờ những người đọc chuyên nghiệp và chăm chỉ. Thông tin ra sách vẫn ào ào và trong đó rất nhiều tác phẩm “gan ruột” của các cây bút, nhưng tôi vẫn chưa thể quan tâm. Tôi không đọc. Các nhà phê bình hình như đã rút vào “cổ mộ” thì phải, âm thanh từ phía họ không vang đến tôi.                Tôi không nghiên cứu phê bình văn học cũng không làm nghề xuất bản, chuyện nước nhà có hay không có tác phẩm văn học “ra hồn” không phải chuyện của tôi. Tôi không cần vội.                Thế mà tôi đã vội vã đọc “Chết trong ngày Chúa Nhật” ngay khi sách vừa lưu hành. Có mấy động cơ đồng thời. Thứ nhất là cơ hội tìm hiểu khung thẩm mỹ văn chương và mức độ kiểm duyệt (bị phàn nàn bất bình quá nhiều) của các nhà xuất bản hiện tại. Thứ hai là tò mò muốn biết với nhịp văn (đều đều chán ngắt) như ở vài trang hé lộ trước thì người viết chuyển nhịp kiểu gì, còn trong trường hợp cả sáu trăm trang (nghe nói là không hề xuống dòng) vẫn giữ nguyên nhịp như vậy thì thần kinh của tôi có tiếp nhận được suôn sẻ không, trong khi có những người chỉ xem một trang đã bỏ cuộc vì họ sợ đọc một thứ như vậy có thể ảnh hưởng tiêu cực đến cảm hứng đọc văn chương của họ. Thứ ba là… Có động cơ thứ ba nữa không nhỉ? Có chứ! Nhưng động cơ này mơ hồ khó gọi tên ra được, có lẽ đó là linh cảm. *        Vội đọc nhưng không đọc vội. Sau năm ngày tôi mới đọc hết cuốn sách.                Trái với lo ngại của tôi, hóa ra là truyện dễ đọc hơn tôi tưởng rất nhiều, mặc dù đúng là không hề xuống dòng chia đoạn cũng không hề đổi nhịp. Không thiếu những dấu chấm dấu phẩy, tuy vậy tôi không chắc lắm về ảnh hưởng của những dấu câu này tới nhịp văn, bởi vì “đội quân” này thậm chí lơ đễnh ngay cả trong việc giữ gìn trật tự ngữ pháp vốn là nhiệm vụ đầu tiên then chốt của chúng. Dù các dấu chấm dấu phẩy lúc thưa thớt lúc dày đặc thì nhịp văn vẫn thế, vẫn cứ đều đều mà không có chỗ nào khác biệt hoặc nếu có thì cũng không đủ để tôi kịp nhận ra vì tôi đã bị cuốn đi theo nhịp suy tưởng của nhân vật mà không còn đủ sức để tâm đến nhịp văn nữa. Và cứ như thế từ đầu đến cuối. Nhưng bù lại mỗi khi tôi muốn tôi đều có thể dừng lại nghỉ, chỉ cần ghi nhớ trang mình đang đọc dở là trang thứ bao nhiêu, không cần tiếc nuối vì mình đã bỏ không theo kịp cao trào nào đó của truyện. Bởi vì trước sau như nhất cũng chỉ có một thằng cha lải nha lải nhải trong óc hắn ngày này qua tháng khác không có dấu hiệu kết thúc, chỉ có cuốn sách là kết thúc sau hơn sáu trăm trang.                Những người muốn giữ gìn cảm xúc trong trẻo tươi sáng lạc quan yêu đời hoàn toàn đúng khi chọn bỏ qua không đọc truyện này. Ngay từ mở đầu, thằng cha nhân vật đã trưng chộ mớ lý sự lằng nhằng câu từ rối rắm, một trong những dấu hiệu điển hình khiến người ta lập tức nghĩ tới những kẻ nốc lắm sách vở chữ nghĩa nhưng không làm ra chuyện gì có kết quả, như khi nhìn đám dây khoai mọc bò tràn lan rậm rạp thì ta biết là không thể mong thu hoạch được củ vậy. Vâng nhưng khoai không phải khi nào trồng cũng để lấy củ, nếu ta được mời xơi lá xơi ngọn thì cũng hãy cứ thưởng thức vì rau khoai dù sao cũng lành. Ái dà cái gì nữa này, giữa rau có sâu? Giữa mớ chữ nghĩa điệu bộ loằng ngoằng bỗng chồi ra những hồi tưởng hoặc mơ tưởng dâm dục cùng những từ bậy bạ tục tĩu. Vậy là bản năng của con thú vẫn còn trong hắn mà chưa bị những khái niệm nuốt chửng. Thôi vậy thì cũng chẳng tệ quá! Mới chỉ chưa đầy chục trang đã vậy, cứ theo dõi tiếp xem hắn thế nào…                Ô hô ai tai nào đâu phải chỉ có khát dục, thằng nhân vật này, à không, bốn thằng này (thì ra là có tới bốn thằng cơ) đã giẫm qua một lằn ranh đạo đức. Bọn chúng thuê chung một cô gái điếm. Ngủ với gái điếm thì chưa có gì đặc biệt, nhưng đây bọn chúng đem cô vào ở chung cùng một nhà và chia phiên hưởng thụ, thế này thì đày ải nhau quá! Ơ nhưng gì thế? Mỗi thằng mỗi tháng chi cho cô điếm nửa tháng lương của mình à, tử tế nhỉ? Giờ thì chả biết là gái điếm hay nàng Bạch Tuyết nữa. Bọn chúng giàu lòng thương xót vậy ư? Thậm chí bọn chúng còn sợ chúng sẽ yêu nàng…                Ô không hóa ra chỉ là trò tự lừa đảo bản thân của thằng “tôi” ấy thôi. Trong tầng tầng lớp lớp ký ức nhập nhoạng của hắn đã hiện ra tội ác kinh hoàng: Cô gái điếm tên Hạnh kia hóa ra không phải là gái điếm được bốn thằng Tùng-Lâm-Hưng-Vũ ấy thuê về, cô ta cũng chưa từng là gái điếm, cô ta bị bọn chúng hiếp dâm tập thể và bắt mang theo làm nô lệ tình dục cho chúng. Cô gái non tội nghiệp chẳng làm sao thoát được…                Thật quái quỷ! Thì ra tôi đã bị thằng “tôi” kia với lải-nhải-tràng-thiên của hắn lừa một vố thật to. Giờ thì tôi không làm sao còn biết được tội ác kia có thật đã từng xảy ra hay không, rốt cục cô Hạnh kia là gái điếm hay nô lệ tình dục sau khi bị hiếp dâm, và cô tên Hạnh là chị gái hay em gái hay bạn gái hay mẹ của một thằng “tôi” nào, cô Hạnh này chỉ là một cô hay là có nhiều cô đều trùng tên Hạnh…                Đã bao giờ quý vị gặp một kẻ mà ngay từ phút đầu tiên y đã cho quý vị cái ấn tượng rằng y là một nhân vật đặc biệt xuất chúng với khả năng tư duy logic cùng lập luận sắc bén đến nỗi dù y có khác lạ sao đó thì quý vị vẫn mở lòng chấp nhận lắng nghe rồi sau vài tiếng đồng hồ hoặc sau một số ngày quý vị mới ngã ngửa ra rằng y là một bệnh nhân tâm thần? Vâng tôi đã từng. Ấy thế mà kinh nghiệm đó chẳng giúp gì cho tôi khi đọc tiểu thuyết này, đến khi vỡ lẽ cái thằng cha nhân vật chỉ là thằng điên đa nhân cách thì tôi đã ngốn hết nửa cuốn sách chứ ít gì đâu!                Thật ra tôi cũng chẳng nhớ tôi phát hiện “tôi” là thằng điên từ đoạn nào từ trang nào, nhưng thôi truy cứu chuyện ấy chẳng ích gì còn làm mất thêm thời gian của quý vị. Tóm lại, có thể gọi cái thằng Vũ-Hưng-Lâm-Tùng ấy là nhân vật Một-Chẻ-Tư Hoặc Bốn-Trong-Một, tức là tính thành một thằng hay bốn thằng đều được. Tại sao lại là bốn mà không phải là ba hay năm? Cụ thể thì trong truyện có vài cách “liệt kê”. Cách thứ nhất: một nhà lãnh đạo cách mạng, một thầy tu, một nhà thơ và một đao phủ. Cách thứ hai: một kẻ độc ác luôn tỏ ra độc ác, một kẻ độc ác luôn tỏ ra tử tế, một kẻ tử tế luôn tỏ ra độc ác và một kẻ tử tế luôn tỏ ra tử tế. Hình như có vài cách nữa mà không rõ ràng chính xác lắm nên tôi quên rồi.                Đã chấp nhận nhân vật đang kể chuyện là kẻ mang bệnh tâm thần với những cơn hoang tưởng thì độc giả không cần phải lo lắng về chuyện mình không sao nắm nổi đầu đuôi câu chuyện mà hắn kể cũng như những nhân vật trong câu chuyện là ai với ai nữa, và cứ thoải mái yên lòng mà nghe hắn tường thuật những hành vi đê tiện phi nhân mà hắn và đồng bọn thực hiện, vì kẻ điên không phải chịu trách nhiệm gì dù tội ác có thật hay tưởng tượng. Cũng chính từ lúc tôi vừa kịp nhận ra Tùng-Lâm-Hưng-Vũ là một thằng hoặc một bọn tâm thần thì mức độ điên rồ, đau đớn, ác độc, kinh tởm, tàn khốc, tuyệt vọng trong câu chuyện cũng tăng dần… Người đọc không còn lo cho nhân vật mà có lẽ cần lo cho chính mình. *        Tôi đã nhận ra cái nhịp văn nhanh đều đều suốt từ đầu đến cuối truyện ấy chính là nhịp mưa. Một trận mưa ngôn từ xối xả trút xuống, mới đầu tưởng không nguy hiểm gì mà ngờ đâu không dừng không tạnh, mây đen cứ tiếp tục kéo đến ngày càng dày càng nặng, nước dâng lên dần thành một cơn lũ làm xói lở và cuốn trôi những gì với ta là cần thiết quý giá, đồng thời làm nổi dềnh lên những thứ bẩn thỉu hôi thối mà không bao giờ ta muốn nhìn muốn ngửi, rồi dần dần đồ quý hay rác rưởi cũng không còn quan trọng nữa vì ngay cả nơi trú ẩn cuối cùng của ta cũng bị cuốn đi…                Những nhân vật trong truyện từ chối mọi hy vọng và mơ ước thanh cao, vì những gì đẹp đẽ không hề có trong đời thực của họ mà chỉ có trong Kinh Thánh. Những biểu tượng ẩn dụ trong Kinh Thánh khi đem ghép vào những tình tiết trong câu chuyện của họ trở thành lố lăng kệch cỡm hoặc chua xót tức cười. Một cơn mưa không đủ dài để nhấn chìm những kẻ chờ chết, một con tàu được làm để phòng ngày tận thế mà dang dở không bao giờ xong, một đường hầm tiêu tốn cả phần dài ngoẵng của cuộc đời đến ngày đào xong thì hóa ra chẳng còn cần dùng vào việc gì, một kẻ rao tin mừng lại là thằng tâm thần làm bạn bè người thân xấu hổ…                Tam Yên, “miền đất hứa” của những thằng “tôi” ấy không có bằng chứng gì về sự tồn tại của nó, nhưng dù bốn thằng Tùng-Lâm-Hưng-Vũ có cãi nhau thế nào thì bọn họ vẫn luôn thống nhất trong việc phải tìm đến Tam Yên, dù không ai trong số họ biết Tam Yên có gì chờ họ ở đó. Đến sẽ biết. Họ tìm hoài không thấy, hoặc không ai chịu chỉ đường hoặc có kẻ chỉ đường nhưng lại là lừa dối. Với những kẻ cho là họ biết Tam Yên ở đâu (những người không tìm Tam Yên) thì Tam Yên khi là một trại cai nghiện, khi là một nhà tù, có khi lại là một trại tâm thần. Khi bọn “tôi” đến Tam Yên thì Tam Yên là một nơi hoang phế chết chóc, nhưng họ đều nhận đó chính là Tam Yên của họ. Điều gì chờ họ ở đó? Một tiếng nói thì thầm bên tai nhận là Đấng Phán Truyền thôi thúc “tôi” hãy giết người mình yêu dấu nhất để hiến tế. “Tôi” hoàn tất việc đó, rồi điều gì xảy ra? “Tôi” nhận ra mình đã bị lừa. Chỉ có thể là ma quỷ chứ không phải Đấng Hằng Hữu nào cả.                Thằng “tôi” ấy có bị điên thật không? Tất cả là do người đọc tự suy đoán chứ tác giả không hề kết luận điều gì. Nhưng chắc chắn là trong mọi câu chuyện của “tôi” có quá nhiều điều dối trá. “Tôi” đã tưởng thế là thật trong cơn điên hay là ngay cả trong cơn điên hắn cũng cố tình né tránh sự thật? Tất cả đều có thể. *        Những độc giả mong đọc văn chương để thưởng thức sự bóng bẩy của ngôn từ hay những cảm xúc đẹp đẽ dịu ngọt thảy đều nên tránh xa tác phẩm này. Những từ ngữ thô lỗ, những triết lý sống sượng nhai lại, những câu thoại cụt lủn đơn điệu… được thằng Một-Chẻ-Tư Hoặc Bốn-Trong-Một thổ ra tràn lan ngập ngụa. Có những khi chẳng thể nào tránh khỏi, hồi ức về người mẹ, người chị, người em gái… với tình thương rất đỗi tha thiết rất đỗi dịu dàng sống dậy nhưng liền ngay đó bị vùi dập trong nỗi xót xa. Đôi chỗ hiếm hoi, khi thằng “tôi” mơ màng nhớ về một người con gái nào đó với cảm xúc trong trẻo, hắn đột nhiên quên mất giọng điệu thô thiển và lúc đó độc giả được thấy những hồi ức tuyệt đẹp, giống như giữa cả màn mây dày xám xịt bỗng hé ra một khoảng trời trong xanh nhưng chỉ trong phút chốc đã bị lấp kín như cũ.                Những câu chuyện không đầu không đuôi đột ngột thay đổi nối tiếp nhau với nhịp văn đều đều hối hả đã gợi lên cho người đọc những trường liên tưởng chồng chất, những nỗi ám ảnh mà tôi không thể phủ nhận rằng chúng rất thật. *        Có lẽ sẽ không nhiều người đọc tiểu thuyết này, bởi vì tuy nó không khó đọc nhưng đọc nó rất khó chịu. Một tác phẩm không chiều chuộng độc giả, không khoan nhượng, không né tránh. Một tác phẩm không dễ viết.                Trước đây tôi chưa từng đọc truyện nào của Nguyễn Nguyên Phước và thậm chí chưa từng biết tới tên anh. Tôi cảm thấy may mắn đã đọc “Chết trong ngày Chúa Nhật”, vì với tôi đó là bằng chứng xác thực rằng trên mảnh đất này những nhà văn vẫn còn đang sống.                Một tác phẩm tự vấn nghiêm khắc, đủ sức nặng để đối thoại.                Tôi không nghĩ tiểu thuyết này của Nguyễn Nguyên Phước sẽ ảnh hưởng đến hình thức hay nội dung chuyện kể của những nhà văn khác, nhưng nó góp phần ảnh hưởng đến việc những câu chuyện có thể không bao giờ kể ra sẽ được kể ra. Một mình nó không đủ là một cơn hồng thủy, nhưng rất có thể nó là tín hiệu mở đầu cho “cơn hồng thủy”.                Tôi tin “Tam Yên” của Nguyễn Nguyên Phước là nơi các nhà văn cất lên tiếng nói bằng những tác phẩm sâu sắc, họ ý thức rõ rằng trên thế giới này họ luôn là những người được tự do nhiều nhất trong công việc của mình, và vì thế họ chỉ có thể đòi tự do từ chính bản thân mình mà thôi.                                                                                                                                                                     03 – 12 – 2019. *** Miên man không chương đoạn, vắng dấu phảy, chuyện-chuyện-chuyện rối đan chồng chéo. Đối thoại. Triết lý. Độc thoại. Triết lý. Chửi thề. Triết lý. Bài bạc. Triết lý. Hút chích. Triết lý. Đĩ điếm. Triết lý. Giết chóc. Triết lý. Hồi ức. Triết lý. Mơ mộng. Triết lý. Hoang tưởng. Triết lý. Điên dở. Triết lý. Mắc kẹt. Chạy trốn. Đào thoát. Có hiện thực Việt Nam những năm 90. Có mê cung Kafka. Có viễn tưởng. Có giết chóc kinh dị. Chết trong ngày Chúa nhật của Nguyễn Nguyên Phước là lời mời gọi tôi vào cuộc phiêu lưu trong điệp trùng câu chữ. Tác phẩm đặt tôi bên rìa vực giữa quen thuộc-xa lạ, dễ hiểu-khó lý giải, thô lậu-tinh tế, hời hợt-thâm sâu, nghiêm túc-hài hước, phá cách-chỉn chu, hiện thực-hoang tưởng. Đây là cuộc chơi ngôn từ đầy thách thức. Có lúc tôi trầm trồ, có lúc tôi dừng lại hoài nghi, nhưng đó là sự hoài nghi mang tín hiệu tích cực, hé lộ về con đường tìm đến tự do của viết. Tự do, tự do và tự do. Có lẽ đó là tất cả những gì cuốn sách này, ngôn ngữ cùng nhân vật, đã quăng mình vào một cuộc vặn xoắn, giã nát và vượt thoát để chạm đến tự do. Chết trong ngày Chúa nhật là cuộc đào thoát khỏi bản thể để tự do. Vì sao phải chạy trốn khỏi mình để tự do? Có bao nhiêu lớp khóa vô hình khóa chặt tâm hồn một con người? Những thủ pháp nghệ thuật nào nổi bật trong cuốn tiểu thuyết này, để ta có thể băng qua như băng qua những ngọn núi, dòng sông và cánh đồng, vừa đi vừa ngẫm, để chân ta được neo lại trong những khoảng thời gian đủ dài, để từ từ lật mở, khi khẽ khàng, lúc dữ dội, vừa lạc vào mênh mông, vừa xoáy hút chốn thẳm sâu…? Người đăng: daotieuvu

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cầu Vồng Lúc Nửa Đêm - Linda Howard
Nối tiếp thành công của các tác phẩm trước đó, với lối viết lãng mạn, nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần kịch tính, cuốn hút, nữ nhà văn Linda Howard tiếp tục chinh phục độc giả với cuốn sách Cầu vồng lúc nửa đêm. Câu chuyện kể về mối tình của Grant Sullivan và Priscilla Jane Hamilton Greer.    Grant Sullivan là một đặc vụ chìm đã quyết định nghỉ hưu, ẩn mình trong một trang trại ở Tennesse. Nhưng vì danh tiếng và kinh nghiệm chiến đấu trong rừng rậm của mình mà anh bị kéo ra khỏi nơi ẩn nấp, chỉ để giải cứu Priscilla Jane Hamilton Greer, một tiểu thư giàu có vô tình dính líu đến cuộn phim chứa đựng bí mật quốc gia và bị mọi bè phái phản động các nước săn đuổi, để rồi bị bắt cóc đến Costa Rica. Một quý cô xinh đẹp đủ thông minh và can đảm để tự mình lên kế hoạch bỏ trốn. Cô theo Grant băng qua cả khu rừng rậm Costa Rica mà không hề than thở một lời nào dù có nguy hiểm hay đau đớn đến đâu chăng nữa. Một cách tự nhiên, cô đưa anh bạn đồng hành bất đắc dĩ của mình đi từ những bất ngờ này đến những kinh ngạc khác.   Nhiệm vụ mang Jane về nhà cũng chính vì những điều đó mà trở nên vô cùng thử thách, đầy màu sắc và nóng bỏng khác thường. Liệu Grant có thể quay về nông trại của mình với cuộc sống đơn độc, và những ngày tháng êm ả trôi qua sau khi đã gặp Jane?     Tác Giả Linda S. Howington:    Linda S. Howington, sinh ngày 03 tháng 08 năm 1950 tại Alabama, Hoa Kỳ, là một trong những tác giả tiểu thuyết lãng mạn, trinh thám bán chạy nhất của Mỹ với bút danh Linda Howard. Trước khi trở thành một nhà văn, bà là một người ham đọc sách và yêu thích tác phẩm “Cuốn theo chiều gió” của Margaret Mitchell.    Bắt đầu viết từ năm chín tuổi, nhưng sau hai mươi mốt năm chấp bút những câu chuyện chỉ để riêng mình đọc, bà mới gửi một cuốn tiểu thuyết đế nhà xuất bản và cuốn sách đã thu được thành công ngoài sức tưởng tượng. Tác phẩm đầu tay của bà được xuất bản bởi Silhouelte vào năm 1982. Bà là thành viên chủ chốt của Romance Writter of America. Năm 2005, bà đã giành được giải thưởng Carrier Achievement Award.    Với nhiều series nổi tiếng ăn khách như Recues (BachvietBooks đã và sắp xuất bản hai truyện thuộc series này tại Việt Nam), MacKenzie Family Saga, A Lady of the West, Linda Howard đã trở thành một trong những tác giả ăn khách, các tác phẩm của bà thường xuyên xuất hiện trong danh sách bestseller của:    New York Times   USA Today   Publishers Weekly    Linda chia sẻ rằng từ lâu sách đã đóng một vai trò to lớn trong cuộc đời bà, dù là để đọc hay để viết. Tác giả tiểu thuyết lãng mạn đầu tiên mà bà đọc là Margaret Mitchell và kể từ đó trở đi bà đã đọc rất nhiều với tất cả đam mê. Sau hai mươi mốt năm viết truyện chỉ để mua vui cho mình, rốt cuộc Howard đã gom đủ dũng khí để gửi một tiểu thuyết tới nhà xuất bản – và lập tức thành công.    Cuốn sách Cầu vồng lúc nửa đêm (Midnight Rainbow) của Linda Howard đã được MIRA Books xuất bản tháng 4 năm 1996. Một số các tác phẩm của bà như Con gái của Sarah (Sarah’s child), Đừng nói mãi mãi (Almost forever), Vịnh kim cương (Diamond Bay), đã được BachvietBooks gửi tới quý độc giả trong năm 2012 và 2014. Mời các bạn đón đọc Cầu Vồng Lúc Nửa Đêm của tác giả Linda Howard.
Đắm Say - Lavyrle Spencer
“Anh đã yêu em từ khi em chưa tồn tại trên cõi đời này, Anna. Anh đã yêu em từ những giấc mơ về em, thậm chí là từ khi anh vừa rời khỏi vòng tay của mẹ mình. Anh đã yêu em từ khi anh tìm ra mảnh đất này rồi đưa em đến đây, từ khi anh xẻ gỗ, xây ngôi nhà này và xây cả lò sưởi cho em… Anh biết rằng trong cuộc đời mình, anh đã luôn có em ở nơi nào đó chờ đợi anh.” ***    Anna Reardon, một cô gái Ai-len có cuộc sống rất vất vả ở Boston khi mẹ cô qua đời và để lại cho cô một đứa em trai mười ba tuổi, James Reardon. Khi cuộc sống đang rất bế tắc thì James tình cờ tìm thấy một mẩu quảng cáo tìm vợ của Karl Lindstrom, một anh chàng người Thụy Điển xa gia đình để đến định cư tại vùng đất Minnesota. Họ liền lên kế hoạch viết thư lừa dối Karl để được anh đưa sang vùng đất Minnesota với hy vọng đổi đời.    Karl và Anna sớm làm lễ kết hôn trước sự chứng kiến của vị Cha xứ Pierrot - một người bạn của Karl. Song chính những lời răn dạy quý báu về cuộc sống lứa đôi của vị cha xứ đã khiến Karl dần phát hiện ra những lời nói dối của Anna về bản thân và cuộc sống của cô ở Boston - điều khiến anh hết sức tức giận.    Tình cảm của họ ngày càng rạn nứt khi Karl phát hiện ra Anna không còn trong trắng và mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm khi có sự xuất hiện của Kerstin Johansons, cô gái Thụy Điển mang trên mình đầy đủ những phẩm chất Karl muốn chọn làm vợ. Tuy nhiên, sau những cuộc cãi vã, bất đồng, với ý chí và nghị lực muốn vượt qua sóng gió để tiếp tục cuộc sống hôn nhân, mọi hiểu lầm giữa Anna và Karl cuối cùng cũng đã được tháo gỡ vào đúng thời điểm ngôi nhà mà họ cùng chung tay xây dựng hoàn thành. Mời các bạn đón đọc Đắm Say của tác giả Lavyrle Spencer.
Khi Ta Mơ Quá Lâu - Goh Poh Seng
"Bọn mình ra sân khấu quá trễ, tới thế hệ mình, mọi chuyện đã xong béng rồi. Giờ chả ai cần chúng ta." Từ hàng chục năm nay, Khi ta mơ quá lâu là tác phẩm kinh điển của văn chương Singapore, vì một lẽ đơn giản: chứa đựng trong đó là những gì chỉ tiểu thuyết mới nói được. Cuộc đời của Kwang Meng được Goh Poh Seng miêu tả hết sức đơn gản, bình lặng, nhưng đó là sự giản dị đáng sợ mà ta thường cảm thấy khi ở gần sự thật. Đất nước Singapore, hơn bao giờ hết, đang đứng ở một bước ngoặt quan trọng, và càng ngày người ta càng thấy cần phải nhìn nhận "hiện tượng Singapore" một cách thấu đáo hơn. Khi ta mơ quá lâu giúp ích hữu hiệu cho một cái nhìn sâu sắc vào cuộc sống ở Singapore, qua lăng kính tiểu thuyết. Nhận định "Khi ta mơ quá lâu được công nhận là cuốn tiểu thuyết đầu tiên đi sâu vào căn tính Singapore." (The Business Times) "Sức mạnh của cuốn tiểu thuyết nằm ở những quan sát ngây thơ nhưng đồng thời sâu sắc về khung cảnh xã hội và con người trên đà thay đổi, qua cặp mắt của một chàng thanh niên trầm tĩnh không thích gì hơn là được bơi lặn ngoài biển." (QLRS) Mời các bạn đón đọc Khi Ta Mơ Quá Lâu của tác giả Goh Poh Seng.
Đêm Tân Hôn - Sophie Kinsella
Nếu bạn cần một tiểu thuyết không chỉ lãng mạn mà còn rất hài hước, đó chính là Đêm tân hôn, tiểu thuyết khiến bạn không thể ngừng đọc dù đang ở bất cứ dòng nào. ác giả Tự thú của một tín đồ shopping Sophie Kinsella tiếp tục thuật cho bạn đọc câu chuyện về một cô gái “luôn có vấn đề”. Vấn đề của nhân vật chính Lottie trong Đêm tân hôn (tựa tiếng Anh: The Wedding Night, Nhã Nam phát hành, giá bìa: 108.000 đồng) chính là… chưa từng được cầu hôn.   Sau khi chia tay Richard, chàng trai chỉ thiếu một lời cầu hôn là hoàn hảo, Lottie những tưởng đã lâm vào tình trạng không thể cứu vãn. Thế rồi, ai mà biết được, đùng một cái, Lottie va phải mối tình đầu năm 18 tuổi, một anh chàng tên Ben.   15 năm xa cách không làm phai nhạt tình cảm của cả hai người, và với cái cớ vin vào lời ước hẹn vu vơ năm xưa “nếu năm 30 tuổi, em chưa lấy ai, chúng mình sẽ kết hôn”, Lottie đã chấp nhận lời cầu hôn, bỏ qua tất cả từ sống thử cho đến kiêng sex mà dành hết cho đêm tân hôn.   Đêm tân hôn đã đưa một Sophie Kinsella hài hước đậm chất Anh quốc ngày nào trong Tự thú của một tín đồ shopping trở lại với độc giả. Bạn khó có thể ngừng lại nếu đã cầm tiểu thuyết lên và theo dõi câu chuyện. Bên cạnh nhân vật Lottie điển hình của một cô gái Anh thuần túy hài hước, lãng mạn, thông minh và thực tế là Fliss, cô chị đang gặp trục trặc trong hôn nhân và luôn ra sức ngăn cản đám cưới tức thời của em gái mình. Và đọc nội tâm nhân vật nữ hoàn hảo là sở trường không phải ai cũng vượt qua được của Sophie Kinsella.   Đêm tân hôn xứng đáng là tiểu thuyết đáng xem tiếp theo của Sophie Kinslella sau những tác phẩm có phần “xuống tay” sau Tự thú của một tín đồ shopping. Tiểu thuyết không đơn thuần cống hiến một câu chuyện tình yêu, hôn nhân gay cấn và hài hước mà còn giúp bao cô gái định thần lại trước khi bắt đầu cột mốc quan trọng trong đời sống: kết hôn với một anh chàng nào đó! Mời các bạn đón đọc Đêm Tân Hôn của tác giả Sophie Kinsella.