Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em

[Văn án] Khi Tô Tiểu Mễ biết bản thân đã trở thành đồng tính mà miệng người khác hay nhắc đến thì cậu đã thích Nghiêm Ngôn cả một học kỳ. Tô Tiểu Mễ nói: “Lô Y Y nói muốn anh trở thành người đàn ông của cô ấy.” Nghiêm Ngôn thành thật nói: “Nếu như anh muốn trở thành người đàn ông của em? Thì thế nào? Nghiêm Ngôn giống như vương tử cao cao tại thượng mà Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu nhìn đến mỏi cổ cũng chỉ có thể nhìn. Thật không biết bản thân nên chủ động đến tìm anh hay chờ anh đi xuống tìm được cậu đây. *** Tô Tiểu Mễ thích Nghiêm Ngôn trước. Trong một lần đi chơi với bạn uống say không biết trời trăng mây đất gì mà ngủ luôn ở bãi cỏ, sáng dậy thì trông không khác gì ăn mày. Nghiêm Ngôn tình cờ đi ngang qua, thấy Tô Tiểu Mễ nhếch nhác quá bèn đưa cho ẻm tờ tiền, coi như giúp đỡ. Thế mà Tô Tiểu Mễ lại giữ tiền như báu vật, gấp gọn vào rồi để vào khung kính. Tô Tiểu Mễ và Nghiêm Ngôn tự nhiên mà đến với nhau. Nghiêm Ngôn mặc dù lúc nào cũng quát mắng, nhiều lúc còn đánh Tô Tiểu Mễ, nhưng thật ra lại luôn âm thầm ở đằng sau giúp đỡ Tô Tiểu Mễ. Nghiêm Ngôn cái gì cũng không nói, vào lần Tô Tiểu Mễ lỡ đánh mất tờ tiền kỉ niệm lần đầu tiên hai người gặp nhau, ngoài miệng thì luôn nói rằng tờ tiền ấy không quan trọng, thế mà lại âm thầm đi tìm, còn bị côn trùng cắn đầy người =.= Nghiêm Ngôn cố gắng dạy Tô Tiểu Mễ học để cậu có thể tốt nghiệp, cái quá trình học hành của bạn Tô Tiểu Mễ này t thấy sao mà khổ sở gian nan quá. Không những thế, trong lúc Tô Tiểu Mễ còn lo lắng xem nên nói với bố mẹ mình như thế nào thì Nghiêm Ngôn đã giải quyết xong xuôi hết rồi, bây giờ thì chỉ cần ngồi chuẩn bị cho đám cưới nữa là đủ. Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng kể về quá trình đến với nhau của hai nhân vật chính, không cẩu huyết, không cao trào, nhưng đã để lại nhiều ấn tượng. Thích cách yêu của Nghiêm Ngôn, lời yêu không phải lúc nào cũng để ở ngoài miệng, nhìn hành động cũng đã thấy được anh yêu Tô Tiểu Mễ như thế nào. Tô Tiểu Mễ tính tình hồn nhiên hoạt bát, đọc mà thấy Tô Tiểu Mễ là đã thấy buồn cười rồi. Đọc bộ này xong là nhảy hố mấy tác phẩm của Angelina luôn rồi :3 *** Tô Tiểu Mễ đi uống rượu với bạn ( bạn bị thất tình ), cũng hơi say say chưa về đến ký túc xá đã lăn ra ngủ giữa đường. Lúc thức dậy cả người bê bối không chịu nổi, “được” Nghiêm Ngôn học trưởng soái ca nhà giàu đi qua vứt cho 100 nguyên vì tưởng nhầm cậu là ăn xin. Tô Tiểu Mễ sau một hồi cãi nhau với lí lẽ “Anh có thấy tên ăn xin nào vào được đại học chưa? Anh có thấy tên ăn xin nào hào hoa phong nhã như thế này chưa? Anh có thấy tên ăn xin nào có kiểu tóc hợp thời thế này chưa? Anh có từng thấy tên ăn xin nào trắng như vậy chưa?” thì cũng nhặt lấy 100 nguyên đút túi vì “người ta cho tội gì không lấy”. Và hóa ra 100 nguyên này đã mở ra mùa xuân của Tô Tiểu Mễ.  Em đổ Nghiêm Ngôn mà chẳng cần phải tán rồi. Tô Tiểu Mễ đã lấy tờ 100 nguyên kia thành “vật định tình” của mình và Nghiêm Ngôn, vì thế cậu bảo vệ nó rất cẩn thận: “Còn 100 nguyên lần trước nhặt về được Tô Tiểu Mễ lồng vào trong khung, bên cạnh còn đặt một con dao gọt trái cây. Xem như cảnh cáo răng đe những người ngủ cùng phòng, nếu như không thấy đồng tiền này, cậu sẽ làm con dao trắng kia chuyển thành màu đỏ.” Angelina là tác giả mình rất thích, viết truyện ngọt mà không ngán, hài thì cứ gọi là vô bờ bến.  Đọc thấy thoải mái cực kì. Nếu ai đã xem phim đam mỹ chuyển thể từ cuốn “Tựa như tình yêu” thì chắc không còn xa lạ gì với Angelina nữa. Có điều mình cực kì bấn cặp Nghiêm Ngôn x Tô Tiểu Mễ này ( thậm chí còn có phần hơn cặp chính của “Tựa như tình yêu” nữa), mặc dù hai người chỉ xuất hiện trong vài phân cảnh ở “Tựa như tình yêu 2”, nhưng mình đã đổ cái rầm. May mắn sau này mình mò được “Chỉ muốn làm người đàn ông của em” nên mới biết thực hư đôi trẻ này là như thế nào. Đây là câu chuyện về ngốc manh đanh đá thụ được cao phú soái công nhặt về nuôi. Đây là câu chuyện về ngốc manh đanh đá thụ truy đuổi cao phú soái công đến cùng ( rồi ) được cao phú soái công nhặt về nuôi. Đây là câu chuyện cực kì cực kì đáng yêu cực kì cực kì ngọt ngào. Ai không tin review của mình thì hãy tin lần này đi còn ai vẫn tin mình thì tiếp tục tin đi nhé vì truyện dễ thương lắm huhu không đọc là phí đời đó. Đặc biệt là những con tim đang quằn quại vì truyện ngược thì hãy may dù và nhảy hố bộ này đi thôi. (ง ° ͜ ʖ °)ง ________________________ Khi tiểu công giáo huấn tiểu thụ : “Tô Tiểu Mễ, trên thế giới này có rất nhiều người không đáng đồng tình, sau này ra ngoài xã hội em sẽ biết mọi việc không như tưởng tượng, người ngày ngày cười với em nói không chừng một giây sau sẽ thọc chết em.” Tô Tiểu Mễ cái hiểu cái không gật đầu, tiếp theo lại nhìn Nghiêm Ngôn hỏi: “Vậy sau này anh có thọc chết em không?” “Em có tin anh lập tức thọc chết em hay không.” Quả thực đàn gảy tai trâu. ___________________ Khi gặp tiểu tam, tiểu công nói : “Tôi chưa từng nghĩ sẽ đem Tô Tiểu Mễ so với bất luận người nào, dù mọi thứ của cậu đều tốt hơn Tô Tiểu Mễ nhưng đời này ông đây đã chọn cậu ta.” Dứt lời liền kéo Tô Tiểu Mễ cảm động rưng rưng rời đi, đến khi ngồi vào lớp học vẫn còn bị mấy lời đó kích động như đang ở trên thiên đàng.” ___________________ Khi tiểu tam định đánh tiểu thụ, tiểu công giải quyết : “Tống Mạc thấy Tô Tiểu Mễ đắc ý ra mặt, một cổ lửa giận từ dưới ót vọt lên, giơ tay lên muốn cho Tô Tiểu Mễ một cái tát, Nghiêm Ngôn ngồi trên ghế salong phía sau lại đem Tô Tiểu Mễ kéo ra, đứng lên trực tiếp tăng thêm sức cho Tống Mạc một cái tát, Tống Mạc bị đánh ngã ngồi dưới đất: “Mẹ nó, cậu ta không phải người cậu muốn đánh là đánh? Hôm nay cậu đã giẫm đến giới hạn thấp nhất của tôi rồi” Nói xong liền ngồi xổm người nheo lại ánh mắt nguy hiểm, bắt lấy cổ tay Tống Mạc: “Nhà cậu ở đâu?” Thấy ánh mắt Tống Mạc ngấn nước không nói lời nào, Nghiêm Ngôn tăng thêm sức tay: “Nói, nhà cậu ở đâu.” Cuối cùng Tống Mạc chịu không nổi đau đớn ấp úng nói ra địa chỉ, Nghiêm Ngôn liền kéo cậu đi ra khỏi cửa tới địa chỉ mà cậu nói, nhấn chuông cửa, lát sau có một người trung niên chạy đến mở cửa, Nghiêm Ngôn kéo Tống Mạc đẩy tới trên người kia: “Con của các người cứ ép tôi phải quen cậu ta, các người tự giải quyết đi.” Nói xong liền xoay người rời đi, phía sau truyền đến loang loáng tiếng chửi bậy: “Đúng là cái thằng không có tiền đồ, mày nhìn mày đã làm chuyện gì đi, mày bảo tao sau này còn mặt mũi gì sống ở nơi này.” __________________ Tất nhiên là truyện cũng sẽ có ngược nhé. Đó cũng chính là biến cố lớn nhất trong cả truyện. Nhưng mà đấy là xét tổng thể trong “Chỉ muốn làm người đàn ông của em” thôi, chứ mình thấy cũng bình thường.  Màn ngược kinh điển của việc come out thường thấy trong đam mỹ ấy mà. Nhưng Nghiêm Ngôn yêu Tô Tiểu Mễ lắm và Tô Tiểu Mễ cũng vậy nên sau mấy hồi dằn vặt đối phương thì hai người cũng có cái kết HE viên mãn. Trong truyện còn có sự xuất hiện của một “tiểu - tam - truyền - kì”, đó là Lô Y Y - chị gái sát vách lớn lên cùng Tô Tiểu Mễ, hay cãi nhau với Tô Tiểu Mễ như chó với mèo. Nhưng Lô Y Y không hề đáng ghét nhé.  Chị thích giai đẹp chứ không có ý cua bồ bạn - đây chính là nguyên tắc vàng được Lô Y Y tuân thủ. Và Lô Y Y còn có công rất lớn trong việc khuyên Tô Tiểu Mễ nghĩ thông mà quay về bên Nghiêm Ngôn, còn dạy Tô Tiểu Mễ cách câu dẫn Nghiêm Ngôn… Nói chung là truyện ai cũng đáng yêu hết à, trừ mấy vai phản diện thôi. ( ̄∇ ̄) *Chú ý chú ý xin chú ý, come out này chỉ bị vấp phải sự phản đối của phụ huynh chứ tiểu công không hề bị lung lay, không có tiểu tam xuất hiện chắn đường, không có thành phần chọc gậy bánh xe. Đọc không hề ức chế chút nào. (●>ω<●) Các bạn đã hết chần chừ chưa? Đã sẵn lòng nhảy hố chưa? Like và share cho mình biết nhé.  Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Hàn Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em của tác giả Angelina.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi - Do Đại Đích Yên
La Tiểu Lâu bất ngờ trùng sinh đến 4000 năm sau. một thời đại cơ giáp. Nhưng khi làm chiến sĩ cơ giáp thì cuộc sống của hắn lại rất gian nan. Khi không thích ứng được nữa hắn đã bị bắt kí một khế ước nô lệ. Nhìn nam nhân kia cường đại bá đạo, La Tiểu Lâu phi thường thức thời khuất phục…   (Tên riêng qua từng bản edit khác nhau sẽ khác nhau) Tên người Yates = Athes = Á Đặc Tư (bạn của La Tiểu Lâu, chiến binh cơ giáp) Siever = Tây Thụy Nhĩ (Thụy Minh thú) Road = La Đức Carlos = Cáp Đốn (trung tướng) Abel = Á Bá (chế tạo sư cơ giáp) Gerald = Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức (Hoàng kim thú) Althon = Thánh Ngải Bá Nạp (vua của Artodis, bố St. Gerald) Maxime = Mark Asim (123 – anh trai 125) Tina = Vi Toa Welder = Uy Đức Tên riêng khác Dị dung sở = Viện dị thú = Viện dị dạng Tinh cầu Grey = Bụi tinh hệ Lan Đạt = Renda Đặc Lai Tư = Teles = Theles A Đặc Đế Tư = Artodis = Ethedis Xảo Khắc Lực = Socola *** Một ngàn năm đã trôi qua, coi như đại cường nhân mang gien SSSS Nguyên Tích cũng đã trở thành lão nhân. Dù vậy, trong mắt La Tiểu Lâu, hắn luôn là người tuấn mỹ nhất, đẹp trai nhất. Vương vị của hắn đã sớm truyền cho Nguyên Dục, còn hai đứa trẻ khác của họ cũng đã có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Lúc này, khi ánh mắt trời dần tà xuống, trong phòng chỉ có hắn và La Tiểu Lâu. Tất cả mọi người đều bị Nguyên Tích nhốt ở bên ngoài, hắn không cho phép bất luận kẻ nào vào quấy nhiễu. Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu yên lặng nằm trên giường, hắn từ từ quỳ gối trên tấm thảm thật dày, dầu vết ngàn năm ở ngực đang tản phát ra nóng rực, phảng phất có thể đả thương da. Nhưng hắn không cảm giác được, có một loại đau đớn còn khắc sâu hơn vạn phần đang làn tràn toàn bộ cơ thể hắn. La Tiểu Lâu rốt cục rời đi hắn, sẽ không mở mắt ra hướng về phía hắn mỉm cười, sẽ không dâng lên thức ăn hợp khẩu vị của hắn nhất, sẽ không lúc hắn ngã bệnh thì dung túng hắn đủ điều, sẽ không hôn hắn, nói với hắn, ta yêu ngươi. ... Mời các bạn đón đọc Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi của tác giả Do Đại Đích Yên.
Huyết Dạ Dị Văn Lục - Nhĩ Nhã
Truyện Huyết Dạ Dị Văn Lục của tác giả Nhĩ Nhã là câu chuyện xoay quanh về những con người mang trong mình dòng máu kỳ lạ. . Trên tầng cao nhất của tòa nhà này, chính là tổng bộ của B.N. Tên gọi tắt, BN7. Chi nhánh của B.N tương đối nhiều, nhưng phụ trách hành động chỉ có một, cũng chính là trung tâm chỉ huy. Người dẫn đầu B.N, một gã cảnh tham (cảnh sát & thám tử) vô cùng trẻ tuổi. Mà càng thú vị chính là, phụ trách quản lý toàn bộ trung tâm cơ hồ đều là huyết tộc, lại là một con người chỉ hơn hai mươi tuổi! Tên của hắn là, Triển Dực.Trong một ngày nào đó, giữa những bông tuyết trắng không ngừng rơi xuống, trong trí nhớ của Triển Dực, ngày hôm đó bắt đầu với một màu trắng mờ mịt bát ngát, mà tất cả câu chuyện, cũng sẽ bắt đầu từ màu trắng đó. *** Trước cửa trung tâm an toàn, có một chiếc phi thuyền trong như dĩa bay thuần trắng chậm rãi đáp cánh, dừng ngay cạnh Huyết Cung. Cũng là màu trắng nhưng Huyết Cung lại mang phong cách cổ xưa, còn dĩa bay này, theo lời của Triển Dực, nó giống như một cái dĩa vừa rửa xong. Đây là nơi xét xử của khu thứ bảy. Chánh án là do huyết tộc đề cử, địa vị tương đối cao, huyết tộc không có tín ngưỡng, cho nên duy trì trật tự trong huyết tộc chủ yếu dựa vào pháp lệnh, mà nền tảng của bộ pháp lệnh là hoàn toàn dựa vào bản năng và luân lý đạo đức của huyết tộc. Nơi xét xử được chia làm hai tầng, tầng trên là nơi xét xử huyết tộc. Nơi này so với những nơi xét xử khác hoàn toàn khác biệt, ở đây chỉ xử lý những vụ liên quan đến sát hại huyết tộc, thuộc loại giải quyết ân oán cá nhân giữa huyết tộc. Tầng dưới chính là phòng tạm giam huyết tộc trong truyền thuyết. ... Mời các bạn đón đọc Huyết Dạ Dị Văn Lục của tác giả Nhĩ Nhã.
Tư Phàm - Công Tử Hoan Hỉ
Văn Thư, tên gọi chỉ nghe đã có cảm giác thư thái khoan hòa. Người cũng như tên, khuôn mặt điềm đạm dung dị, mái tóc đen chấm gót, áo dài xanh biếc, bước đi thong thả. Một người dịu dàng tĩnh lặng như vậy lại đem lòng yêu Úc Dương Quân lạnh lùng kiêu ngạo. Vì sao? Chỉ vì giữa thiên cung thanh lạnh cao vời này, khó lòng tìm thấy đâu một chút thân thuộc đầm ấm. Nên khi gần gũi mãi bên cạnh một người, không khỏi nảy sinh cảm giác luyến lưu, cuối cùng lại như thiêu thân lao vào ngọn lửa, không thể bứt ra. Bởi thế, thường vẫn len lén ngắm nhìn con người hào quang xán lạn, tôn quý vô vàn đó, thường vẫn lưu ý niềm vui nỗi giận và thói quen của hắn, dù là những điểm nhỏ nhặt nhất cũng thấu suốt như lòng bàn tay của chính mình. Thế nhưng, Úc Dương Quân lạnh lùng cao ngạo nào biết trân trọng sự ngưỡng mộ của y, của một "phàm nhân" đã thề sẽ theo hầu hắn đến buổi trời tàn đất tạ? Khi niềm yêu bị giẫm đạp, khi tự tôn bị đánh nát, khi mối thương tưởng trăm ngàn năm bị lôi ra sỉ nhục và châm biếm, y đành từ bỏ mối si tâm vọng tưởng của mình, rời khỏi vị thiên quân y từng ngưỡng vọng vô vàn kia, trở về với trần gian, làm một phàm nhân thủ thường an phận. Nhưng người đó không chịu buông tha, không phải vì yêu, mà chỉ vì không thể nuốt trôi sự thất ước của y. Một lý do hoang đường như vậy không đáng để y đáp ứng, bởi thế, "Ta hối hận rồi." Cho dù ta đã từng yêu người, đã từng mong bên người đến khi hôi phi yên diệt. Nhưng bây giờ, ta hối hận rồi. Tất cả những thứ mà người cho, trả lại cho người có được không? "Từ nay, người vẫn là thiên quân tôn quý vô vàn, ta làm phàm nhân an phận thủ thường của ta, mọi điều của quá vãng hãy để tan thành mây khói." Giải quyết rốt ráo, không lưu luyến chút gì, chấm dứt mọi cơ hội vãn hồi tái ngộ. Nói hết rồi nhảy xuống, từ đó, mãi không ngoái đầu... *** Nhị thái tử Lan Uyên chạy tới khoe với Văn Thư rằng vị Hồ Vương nhà hắn kia lạnh lùng xa cách với người ngoài, duy chỉ dịu dàng quan tâm tới mình hắn. Văn Thư nâng chung trà lẳng lặng mà nghe: "Nói vậy thì, mọi việc đều là Nhị thái tử ngài định đoạt?" "Đó là đương nhiên!" Lan Uyên phe phẩy quạt dõng dạc nói. "À..." Văn Thư khe khẽ gật đầu, nghĩ trong lòng, tại sao nghe được từ mấy Thiên nô trong Thiên Sùng Cung thì, Nhị thái tử phong lưu là bị Hồ Vương hạ giới dạy dỗ đến ngoan ngoãn dễ bảo? Thôi, không nghĩ mấy chuyện này nữa. Thái tử bên này còn đang thao thao bất tuyệt khoe khoang đủ loại tâm đắc của hắn với Văn Thư mãi: "Sống, quan trọng nhất là ăn ngay nói thật, đừng có giấu giếm điều gì..." "Thật không?" "Thật." Lan Uyên xếp quạt cái 'phạch'. Nửa đêm nửa hôm, Nhị thái tử lại bị Hồ Vương đuổi ra khỏi phòng, vừa khốn khổ cầu xin người bên trong, vừa hồi tưởng trong lòng những lời hay lẽ phải hắn giảng cho Văn Thư nghe hồi sáng kia, hay lắm, thật rất hay, mệt cho hắn đặc biệt chạy tới giảng cho Văn Thư nghe. Bằng không thì, vị tiểu thúc tính khí lãnh ngạo tám trăm năm không nói được một câu đó của hắn với Văn Thư tính tình cái gì cũng giấu ở trong bụng, hai người này đặt chung với nhau mà sống qua ngày, thì không thể thiếu thứ gọi là khó khăn trắc trở rồi. Nhị thái tử cười tới mức từ lỗ tai bên trái kéo qua tận lỗ tai bên phải rụt rụt cổ, tiếp tục hô vào trong: "Ly Thanh à, cho ta vào đi mà... Ta biết ta sai rồi... Lần tới ta tuyệt không nói lung tung nữa..." Người trong phòng thổi tắt nến, không hề phản ứng với hắn. Mà đúng như dự liệu của Nhị thái tử của chúng ta, cuộc sống của hai người kia quả thật có phần không yên ổn. Nguyên nhân sự việc kỳ thật rất nhỏ, hơn nữa có chút liên quan đến Lan Uyên. Bất quá là một ngày nào đó, vị Nhị thái tử nhàn rỗi đến hốt hoảng, lại đa tình đến lạm tình này, lại chạy tới Thiên Sùng Cung thăm lão bằng hữu. ... Mời các bạn đón đọc Tư Phàm của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ
Này những phong hoa tuyết nguyệt... Một nhan đề ý vị... Giống như câu cảm thán của hai người khi nhớ lại thời ấu thơ, thời niên thiếu, và nói chung là quãng thời gian họ đã trải qua cùng nhau. Không phải mọi chuyện xảy ra đều hoàn toàn tốt đẹp và yên lành, nhưng lại là những giọt keo gắn kết cả hai. Vì thế trong hồi ức sau này, hình ảnh "phong hoa tuyết nguyệt" đi đôi với những cảm xúc rất thi vị, rất ngọt bùi, mà chỉ kẻ trong cuộc mới hoàn toàn hiểu được. Thẩm Tấn hận Tần Ương thấu xương! Tần Ương bé ngoan, Tần Ương mẫu mực, Tần Ương đáng mến, điểm nào cũng đối lập với bản thân mình. Thế nhưng vì sao, tốt nghiệp ra trường mỗi người một nơi, trong lòng lại có cảm giác quyến luyến? Tần Ương ghét Thẩm Tấn nhất quả đất! Thằng quỷ ranh Thẩm Tấn, chuyên gia đội sổ Thẩm Tấn, ngông nghênh láo lếu Thẩm Tấn, mọi thứ xuất phát từ kẻ đó đều chính là oan gia của mình. Thế nhưng vì sao, lại không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ chán chường uể oải của cậu ta? Sớm hôm chung lối đến trường, cùng ngắm mặt trời lặn trong ánh hoàng hôn, cùng trải qua ngày lễ tình nhân cô đơn không bạn gái. Thanh mai trúc mã suốt thuở thiếu thời, từ oan gia ngõ hẹp dần dần trở nên khăng khít không rời. Nơi vườn trường xanh ươm hơi cỏ, điều gì đã nhẹ nhàng nảy nở? Chuyến xe bus tinh mơ đầu ngày, nụ hôn lơ đãng ai trao ai? Thẩm Tấn nói: "Tần Ương, tôi thích cậu." Tần Ương đáp: "Gió lớn quá, tôi nghe không rõ..." *** Một lần nọ, trên đường đi làm về, mẹ Tần Ương sơ ý bị té trật chân, đau đến mức không đi được nữa, ngồi lại ven đường mà rơm rớm nước mắt. Lúc đó, trường học đang trong kỳ nghỉ, Tần Ương và Thẩm Tấn tụm lại ở phòng khách nhà Tần Ương cùng xem “Đoạn Bối Sơn”. [1] Phim vừa mới bắt đầu chiếu, đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách hòa lẫn trong thanh âm mộc mạc của đàn ghi ta, luyến láy hết lần này đến lần khác, rồi màn hình bỗng dừng lại ở một tấm bình phong màu đen thẫm trang trí đầy những hoa văn theo trường phái cổ điển. Sau đó, hai tiếng thở dốc khi rõ khi mất cứ thỉnh thoảng lại vang lên. Thẩm Tấn mặt dày quay sang hỏi Tần Ương: “Đằng ấy nói xem, bọn họ đang làm gì thế?”. Phảng phất nghe thấy tiếng nuốt nước bọt rõ khan của con sói đuôi to nào đấy. Tần Ương nheo mắt liếc sang một cái, còn đang định trả lời, tiếng chuông điện thoại di động đã vừa lúc vang lên, “Ô đạt lạp, Ô đạt lạp”. Đó là tiếng chuông cài riêng cho số của mẹ. Nhớ lúc ấy, đã định không đồng ý rồi, nhưng nhìn ánh mắt đầy trông mong và hào hứng của mẹ, lại không nỡ từ chối, cuối cùng cũng đành cài vào. “Tần Tần ơi…” Tiếng nói nghe như khóc, có đau đớn, có lo lắng, có ai oán, có bất an. Trong phim đang xem có một nhân vật nữ, góa chồng từ lúc còn rất trẻ, từ đó về sau luôn mặc đồ đen, dáng vẻ ảm đạm, trong giọng nói cũng mang theo nhiều cảm xúc pha lẫn vào nhau hệt như tiếng mẹ vừa gọi. Sau khi tỉ mỉ xem qua mấy lần hình chụp X-quang, bác sĩ đưa ra kết luận cuối cùng: gân ở gót chân bị trật rồi, cần phải nằm viện làm phẫu thuật, còn phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Vừa hay trong thời gian này ba Tần Ương lại đi công tác xa nhà, thế là mọi chuyện tự nhiên lại rơi cả xuống trên đầu Tần Ương. Mẹ Tần Ương đau lắm, cứ rên xiết mãi, có lúc còn lay hỏi con trai mình: “Có khi nào má không đi được nữa không con? Bị què đó? Khó coi lắm.” Tần Ương chỉ có thể kiên nhẫn trấn an bà hết lần này đến lần khác: “Không có đâu, bác sĩ bảo là bị thương nhẹ thôi mà.” ... Mời các bạn đón đọc Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.