Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bị Kẻ Thù Yêu Thích Ta Phải Làm Sao Bây Giờ?

Bạn đang đọc truyện Bị Kẻ Thù Yêu Thích Ta Phải Làm Sao Bây Giờ? của tác giả Cẩm Chanh. Hắc Ngạo đánh nhau bị thương, nhìn thấy một con sói đi ngang, lang yêu [*] xinh xắn nhỏ nhắn, khóc thút thít... [*] Yêu tinh sói. Ngay lúc ấy Hắc Ngạo nghĩ: Đáng yêu quá, muốn làm chuyện xấu với nàng! Thế là Thời Thất xuống núi lịch kiếp bỗng dưng bị bắt tới dê tộc, lấy thân phận nàng dâu nhỏ. Thời Thất: Cười sống sót. *** #Review #AI #192 BỊ KẺ THÙ YÊU THÍCH TA PHẢI LÀM SAO BÂY GIỜ? Tác giả: Cẩm Chanh Thể loại: Cổ đại, tiên hiệp, oan gia vui vẻ, con gái út thủ lĩnh Lang tộc nhút nhát yếu đuối - con trai tộc trưởng Dương tộc ngang ngạnh kiêu ngạo, độc chiếm, #SỦNG_NGỌT, hài hước, nhẹ nhàng, HE Độ dài: 54 chương + 4 PN Tình trạng: Hoàn - POST FULL PUBLIC. Link đọc: https://allinvn.net/.../bi-ke-thu-yeu-thich-ta-phai-lam... Review: Diệp Trà Cover: Cẩn Du ____ Thủ lĩnh lang tộc có bảy người con, sáu nam và một nữ. Sáu con trai ai cũng thông minh, tài giỏi, tuấn tú xuất sắc. Nhưng đứa con gái út Thời Thất lại không tài giỏi giống ca ca, so với các tộc nhân khác, nàng vừa nhát gan lại yếu đuối, thích khóc, chưa nói đến tu vi kém còn sợ máu.  Nếu sinh ra ở mấy tộc như thỏ, nai thì không nói làm gì, thế nhưng đây lại là Lang tộc.  Lang tộc trên núi Thiên Lang nổi tiếng là một tộc hùng mạnh, tất cả tộc nhân ai nấy đều anh dũng thiện chiến, mạnh mẽ, sắc bén. Thế nên tồn tại của Thời Thất giống như một vết nhơ tộc trưởng không muốn để tâm tới. Mặc dù không được cha mẹ quan tâm yêu thương, nhưng bù lại Thời Thất có sáu người anh trai vô cùng tuyệt vời, luôn yêu thương, nâng niu, chiều chuộng nàng. Thời Thất đã sống trong yêu thương của ca ca như thế suốt ba trăm năm. Cho tới khi Thời Thất được ba trăm tuổi.  Ở Lang tộc có một quy định đó là: Tất cả tộc nhân đủ ba trăm tuổi thành niên, phải xuống núi hoàn thành ba loại lịch luyện.  Ai hoàn thành lịch luyện mới được chính thức ghi tên vào gia phả Lang tộc, ngược lại người không hoàn thành sẽ bị đuổi khỏi tộc, vĩnh viễn không được quay về sườn núi Thiên Lang. Ba nhiệm vụ mà Thời Thất nhận được lần lượt là: Lấy nhẫn trấn linh của tộc trưởng trại Linh Dương, lấy roi trừng phạt của Nhất Dương trưởng lão trại Linh Dương, cuối cùng là lấy lông đuôi màu hồng của tộc trưởng Bạch Linh Linh tộc Bạch Vũ. Lịch luyện là chuyện mà mỗi một người con của Lang tộc bắt buộc phải trải qua, chỉ có học được cách một mình sinh tồn mới có thể trở thành lang tộc hùng mạnh, bá chủ một phương. Thời Thất cũng hiểu lý lẽ này, thế nhưng nàng sợ nhất là ngỗng trắng ở phía Tây và dê trắng ở phía Bắc, một bên kết bè kết phái vẫy cánh phành phạch bốn phía, một bên có sừng đen trên đầu, húc thủng bụng hươu sao. Vận khí của Thời Thất có vẻ không tốt lắm, vừa xuống núi nàng đã gặp ngay một con dê của Dương tộc sau đó còn bị hắn bắt cóc về trại dê. “Ánh nắng loang lổ, con dê vô lại này có tướng mạo rất khá, ngồi chỗ này chẳng nói gì cả, không hề làm gì cũng có thể thu hút rất nhiều sự chú ý nhưng hắn cho người ta cảm giác quá kiêu ngạo, cũng quá khó tiếp cận. Thời Thất vội vàng cúi đầu, ngón tay trắng nõn nắm chặt vạt áo: Vì... vì sao ngươi mang ta trở về? Hắc Ngạo bỏ bầu rượu lên bàn, ưỡn lưng, ngáp một cái rồi lười biếng nói: Ta thiếu một nàng dâu, lại trùng hợp ngươi đi ngang qua. Thiếu một... nàng dâu? Thời Thất nhìn hắn, ngơ ngác. Hắc Ngạo liếc nhìn Thời Thất, bỗng nhiên đứng dậy chống hai tay lên bàn, cơ thể hắn tới gần và mùi rượu xộc vào mũi Thời Thất, đồng thời còn có khí chất bá đạo thuộc về hắn. Thời Thất bị dọa co rúm lại, chưa kịp chạy thì bàn tay của Hắc Ngạo đã giữ gáy Thời Thất lại. Đôi mắt hắn sáng rực, hơi thở nóng hổi. Nhịp tim Thời Thất mất khống chế trong nháy mắt, đôi mắt mờ mịt, luống cuống, nhiều hơn là khiếp sợ. Khóe môi Hắc Ngạo cong lên, chầm chậm ghé sát: Nàng quá đáng yêu, ta tất nhiên muốn lừa nàng về làm nàng dâu của ta.” Hoắc Ngạo là con trai của tộc trưởng Dương tộc, thế nhưng cha hắn mất sớm. Không người quản thúc khiến hắn trở nên ngang ngạnh và kiêu ngạo không để bất kì ai vào mắt. Trong cả tộc dê mọi người đều ăn chay lại lòi ra tên Hắc Ngạo hở tí là bắt những con thú không thể mở khai linh trí sau núi về nướng ăn. Càng kỳ lạ hơn là, con người Hắc Ngạo trước giờ chưa từng thương hoa tiếc ngọc, rất ghét con gái khóc lóc, nhưng mà hắn lại cảm thấy... bộ dạng khóc lóc của Thời Thất rất đáng yêu, muốn người ta ôm vào trong lòng giày vò một trận. Cứ thế Thời Thất đã bắt đầu cuộc sống lịch luyện của mình tại Dương tộc. *** “Bị kẻ thù yêu thích ta phải làm sao bây giờ?” là một câu chuyện khiến mình vô cùng bất ngờ. Mấy chương đầu nữ chính nhút nhát hở tí là khóc cộng với nam chính bá đạo là motip không thể quen thuộc hơn khiến mình cảm thấy có chút nhàm chán. Thế nhưng càng đọc mình lại càng bị truyện cuốn hút. Truyện khai thác nội dung về tình yêu và về gia đình. Mặc dù motip quen thuộc nhưng văn phong của tác giả đã tạo nên màu sắc rất riêng cho truyện. Tác giả nói Thời Thất vận khí luôn không tốt, nhưng mình cảm thấy vận khí của Thời Thất tốt vô cùng. Bởi vì nàng không chỉ có Hắc Ngạo yêu thương mà còn có sáu anh trai luôn bảo vệ, hy sinh hết thảy vì nàng. Đặc biệt là nhị ca của nàng. Thời Nhị được tác giả miêu tả là kiểu công tử ngọc thụ lâm phong, vừa rực rỡ, tươi sáng lại ôn hòa dịu dàng. Thời Nhị cũng là người dám yêu dám hận, từ bỏ tất cả để ở bên người mình yêu. Chỉ là chàng không được may mắn, sau khi người yêu chết đi mọi dịu dàng của chàng cũng biến mất, có lẽ tất cả những dịu dàng còn lại chàng đều dành cho Thời Thất rồi. Cuối cùng chàng còn dùng sinh mạng của mình để đổi lấy tự do cho Thời Thất.  “Bị kẻ thù yêu thích ta phải làm sao bây giờ?” khiến mình đi từ cung bậc cảm xúc này sang cung bậc cảm xúc khác chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi đọc truyện. Những chi tiết tưởng chừng như vô cùng bình thường lại trở thành điểm nhấn cho truyện. Và càng gần đến kết truyện mình lại khóc càng nhiều. Đến bây giờ ngồi viết những dòng này mà hồi tưởng lại mình cũng không hiểu tại sao lúc đấy lại nhiều nước mắt đến thế. Có lẽ vì những câu chữ trong truyện đã chạm đến nơi mềm mại nhất của mình.  ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mơ (All In Letters) *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Lang tộc có một quy định: Tất cả tộc nhân ba trăm tuổi thành niên phải xuống núi hoàn thành ba loại lịch luyện [1]. Chỉ có hoàn thành lịch luyện mới có thể chính thức ghi tên vào gia phả Lang tộc, ngược lại sẽ bị loại ra khỏi tộc, vĩnh viễn không được quay về sườn núi Thiên Lang. [1] Trải qua khó khăn để rèn luyện. Mà Thời Thất năm nay vừa tròn ba trăm tuổi. Thời Thất là con thứ bảy của thủ lĩnh Lang tộc, bên trên còn có sáu huynh trưởng, huynh trưởng thông minh, người nào cũng giỏi văn giỏi võ, tuấn tú xuất sắc. Nhưng Thời Thất không tài giỏi giống ca ca, so với các tộc nhân khác, nàng quá nhát gan và thích khóc, chưa nói tu vi kém còn sợ máu, ngày thường săn cái ăn cũng có thể dọa nàng chết khiếp. Biết phải xuống núi nên nàng buồn rầu ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc mấy ngày liền. Phía sau sườn núi Thiên Lang có một hồ nước, vì hồ nước có hình bán nguyệt [2] nên được gọi là hồ Bán Nguyệt. Lúc này dưới tàng cây tươi tốt bên cạnh hồ Bán Nguyệt, nữ tử mặc trang phục vàng nhạt dựa vào thân cây, nàng từ từ nhắm hai mắt, để chân trần, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo chất chứa vẻ u sầu. [2] nửa hình tròn/nửa mặt trăng. Bỗng, sau lưng truyền tới tiếng nói điềm tĩnh. "Tiểu Thất." Lông mi Thời Thất rung rung, chầm chậm mở hai mắt ra, đôi mắt đen láy của nàng lộ ra ánh nước. "Sao ngủ gật ở chỗ này?" Nam tử mặt mũi tuấn tú đi tới, hắn đứng ở trước mặt Thời Thất, thân thể cao lớn che khuất ánh nắng sau lưng. Thời Thất dụi dụi mắt, nhỏ giọng nói: "Mệt ạ." Thời Tứ thấy vẻ mặt nhu nhược của nàng, không khỏi thở dài, nói: "Nhiệm vụ lịch luyện của muội có rồi, phụ thân bảo ta dẫn muội về." Nhiệm vụ lịch luyện đều thông qua hồ xem bói, dễ hay không đều xem vận may bản thân. Mà Thời Thất...!vận may không tốt từ nhỏ, lúc này nghe tứ ca nói vậy, trái tim của nàng nhảy lên cổ họng. "Tứ ca..." Thời Thất ngẩng đầu nhìn Thời Tứ, run rẩy nhấn mạnh hỏi: "Sẽ không...!sẽ không để muội đi giết dê của Dương tộc chứ?" Dương tộc là kẻ thù của Lang tộc, bọn họ ở phía Bắc núi Kỳ Lân, đối địch với Lang tộc. Khi còn nhỏ Thời Thất từng gặp một con dê của dê tộc, tứ chi dê tộc mạnh mẽ, sừng sắc nhọn dễ dàng húc thủng đầu một con hươu. Hiện tại chỉ nghĩ tới cảnh tượng ấy là đã khiến tay chân nàng lạnh buốt và mềm nhũn. Dê thật sự rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn ngỗng trắng lớn ở phía Tây. Thấy sắc mặt tiểu muội tái nhợt, Thời Tứ vừa đau lòng vừa buồn cười, hắn chủ động ôm nàng rồi dịu dàng nói: "Không sợ, chúng ta là sói, sao lại sợ những con dê trắng nhỏ bé chỉ ăn cỏ." Nhưng mà...!nhưng mà đúng là nàng sợ những con dê trắng nhỏ chỉ ăn cỏ ấy. Theo Thời Tứ đi tới hồ xem bói, ngoại trừ hai người bọn họ ra, tất cả tộc nhân đều đã đến, Thời Thất nhìn qua cái hồ nước màu đen ở giữa, cảm thấy rất sợ hãi. "Đừng lo lắng, mau tới ném đá xem bói đi, quá giờ là không may mắn đâu." Thời Thất bị ép kéo tới trước hồ xem bói, trưởng lão không nhìn gương mặt tái nhợt của nàng rồi bỏ viên đá xem bói hình tròn màu trắng trên tay vào tay nàng. Bề mặt viên đá sáng bóng trơn trượt, hơi lạnh, nàng nắm chặt, lông mi dài rung nhẹ rồi lại ngước mắt nhìn một vòng, phát hiện ra ánh mắt người nhà nhìn nàng đều ngập tràn chờ mong. Cái này không ném không được... Thời Thất cầm viên đá để ở trước ngực, nhắm mắt yên lặng cầu nguyện may mắn, hít sâu rồi ném viên đá vào trong hồ nước. Hồ nước màu đen trước mắt dần tạo thành vòng xoáy nho nhỏ, dần dần, viên đá xem bói xuất hiện ở đỉnh vòng xoáy, Thời Thất trông mong nhìn, tim đập thình thịch. Trưởng lão lấy viên đá rồi nhìn chữ phía trên. Một lát sau, tầm mắt rơi lên người Thời Thất. "Trưởng lão, kết quả thế nào ạ?" Thời Thất nắm chặt nắm đấm, lưng thẳng tắp. "Ba nhiệm vụ lịch luyện theo thứ tự là..." Hô hấp Thời Thất dồn dập, mắt cũng không dám chớp. "Thứ nhất: Lấy nhẫn trấn linh của tộc trưởng trại linh dương." Trại linh dương... Trại linh dương... Trại dê... Dê... Nấc. Đại não Thời Thất thiếu dưỡng khí, lùi lại mấy bước khó khăn lắm mới đứng vững. "Thứ hai, lấy roi trừng phạt của Nhất Dương trưởng lão." "Thứ ba, lông đuôi màu hồng của tộc trưởng Bạch Linh Linh của Bạch Vũ tộc." "Ba thứ lịch luyện thiếu một món cũng không được, chỉ khi lấy được vật phẩm của nhiệm vụ lịch luyện mới được quay về sườn núi Thiên Lang, trong lúc đó không được tìm kiếm sự trợ giúp của người khác." Mũi Thời Thất đỏ lên, không kìm nổi nước mắt. Nàng quá xui xẻo... Nàng sợ nhất là ngỗng trắng ở phía Tây và dê trắng ở phía Bắc, một bên kết bè kết phái vẫy cánh phành phạch bốn phía, một bên có sừng đen trên đầu, húc thủng bụng hươu sao. Nàng là tiểu sói trắng vừa mới trưởng thành, chưa nói lấy vật phẩm nhiệm vụ, sợ là chưa kịp lẻn vào thì đã bị...!giết chết! Càng khỏi bàn tới tộc trưởng Bạch Linh Linh yêu lông như mạng của Bạch Vũ tộc, ngày thường người ta bất cẩn chạm vào cũng bị phạt tàn khốc, trộm? Không thể nào không thể nào. Thấy Thời Thất khóc khổ sở, các huynh trưởng cũng đau lòng. Bọn họ nhìn tiểu muội lớn lên, ngoại trừ chưa từng uống sữa của bọn họ ra thì cần chăm sóc gì đều chăm sóc cái đó, yêu thương nàng vô cùng nhưng lúc này lại không thể ra mặt. Đây là chuyện mỗi một người con của Lang tộc đều phải trải qua, chỉ có học được cách sinh tồn một mình mới có thể trở thành Lang tộc hùng mạnh, bá chủ một phương. Thời Thất cũng hiểu lý lẽ này, nàng thút thít trở về tẩm cung, thút thít thu dọn hành lý rồi lại thút thít rời khỏi lang cung. Không ai tiễn nàng. Thời Thất nhát gan, tính tình nhạy cảm, nếu bọn họ tiễn, không chừng lại một hồi sướt mướt không thôi. Gần lối ra sườn núi Thiên Lang, nàng dừng bước quay đầu nhìn nơi mình sống từ nhỏ tới lớn. Vách núi uy vũ bao la hùng vĩ, đỉnh núi dựng thẳng tới mây xanh, có cỏ cây tô điểm, trân thú [3] kết bạn, ở nơi cao nhất là lang cung, lông mi Thời Thất rưng rưng nước mắt, chớp mắt, giọt lệ trong suốt lăn xuống gương mặt. [3] Thú quý hiếm. Huynh trưởng của nàng chắc chắn ở phía trên nhìn nàng. Thời Thất sụt sịt, ở Lang tộc, sói con trưởng thành sẽ ở lại trong đàn chăm sóc các em, mà sói đầu đàn sẽ dẫn đàn sói ra ngoài đi săn, cho nên Thời Thất thích mấy người ca ca của mình hơn phụ mẫu. Nàng là sói con nhỏ nhất, sáu người ca ca đều để lại thứ tốt nhất cho nàng, tuy nàng vô dụng thích khóc nhưng huynh trưởng chưa từng ghét bỏ, ngược lại phụ thân có phần phê bình kín đáo... Thời Thất lau sạch nước mắt, xách túi ra khỏi sườn núi Thiên Lang. Sau khi trở về... Nàng sẽ trở thành con sói dũng cảm, cao ngạo như những người khác.. Mời các bạn mượn đọc sách Bị Kẻ Thù Yêu Thích Ta Phải Làm Sao Bây Giờ? Của tác giả Cẩm Chanh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dị Giới Dược Sư - Vô Xỉ Đạo Tặc
 Mộ Dung Thiên sau khi tới Dị Giới, vừa lạ người lạ cảnh, không tiền bạc, không nghề ngỗng... gặp chuyện gì cũng bị người khác ức hiếp, nên trong lòng chỉ ôm một hoài bão là được sống bình bình an an, yên yên ổn ổn mà qua ngày.  Nhưng sự đời chẳng bao giờ được theo ý nguyện, Mộ Dung Thiên, một tên hèn mọn, bất học vô thuật, hạ lưu & khiếp nhược cuối cùng đã bị mỹ nhân ép cho mất hết cả mặt mũi, và rồi cuối cùng hắn cũng đã lộ ra chí khí nam nhi, lộ ra bản sắc của một nam tử hán... "Ta xin thề, một ngày nào đó, thế giới này sẽ bị dẫm nát dưới chân ta!"  Đọc hồi 32, độc giả mới cảm nhận hết được sự bức xúc của nhân vật chính, sự oan khiên và lòng tự trọng bị tổn thương nặng nề của hắn. Nhẫn nhịn mỹ nhân là một đức tính tốt, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, chỉ đến khi mỹ nhân xem mình như đất bùn, như một phế vật không hơn không kém thì giới hạn đó đã bị xóa mờ và nhường lại cho lòng kiêu hãnh của một nam nhi quật khởi.  Rồi đây, tại Thần Phong đại lục sẽ xuất hiện một kẻ chinh phục ti tiện, bàng môn tả đạo, và sẽ bất chấp thủ đoạn để đạt tới mục đích... cứ hãy chờ mà xem! Mời các bạn đón đọc Dị Giới Dược Sư của tác giả Vô Xỉ Đạo Tặc.
Ngự Thiên Thần Đế - Loạn Thế Cuồng Đao
Loạn Thế Cuồng Đao tác giả của Đao Kiếm Thần Hoàng, Quốc Vương Vạn Tuế... Đại Thiên Thế Giới, giới vực ba nghìn. Thiếu nhiên nhân tộc tên Diệp Thanh Vũ, đến từ Tuyết Quốc, uy ngự Chư Thiên! *** “Tiểu Vũ đừng khóc nữa! Con người ai rồi cũng phải chết, thời gian của ta và mẹ ngươi đã tới rồi…” “Ha ha…, so với lũ nhóc khác đã sớm trở thành tiểu nhị trong quán xá, được tận mắt thấy con lớn dần, từ một hài nhi trở thành đứa trẻ mười một tuổi đã là may mắn của chúng ta rồi.” Trời chiều đỏ như máu. Cuộc chiến giữ thành vừa mới chấm dứt. Một thiếu niên cô đơn đứng trước cổng thành, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt tràn đầy bi ai, phẫn nộ và cừu hận. Một đôi vợ chồng ngồi trên bậc thang trước cửa một căn phòng còn vương đầy vệt máu. Trên người bọn họ cũng chi chít vết máu. Trên ngực người vợ cắm một thanh chiến mâu đã gãy, hơi thở mỏng manh sắp không trụ được nữa, còn người chồng đã mất đi hai chân và một cánh tay, trên trán ông ta cắm một thanh kiếm ngắn. Trên người bị những vết thương nặng như thế mà vẫn chưa chết. Như lẽ thường, trước khi chết là lúc con người ta bỗng trở nên tỉnh táo kỳ lạ. Đưa cánh tay còn lại ôm lấy thê tử và nhìn người thiếu niên đang đẫm lệ - chính là người con trai độc nhất của họ. Ánh mắt của nam tử tràn đầy yêu thương trìu mến. Hắn mỉm cười. “Lau khô nước mắt đi con, tiểu nam tử hán của ta. Lúc này ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho con, muốn con phải ghi nhớ kỹ. Sau khi ta và mẹ con qua đời, con nhất định phải giữ mộ chúng ta cho đủ bốn năm, một ngày cũng không được thiếu sót, có biết không?” Thiếu nên liên tục gật đầu, nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt. “Ta biết con đang nghĩ gì, nhưng không được phép làm vậy. Không có thực lực, phẫn nộ và căm giận sẽ chẳng có chút ý nghĩa nào. Con vẫn muốn đi Bạch Lộc học viện để học võ, để trở thành cường giả nhưng hiện giờ còn chưa được, nhất định phải giữ mộ của chúng ta trong bốn năm….” “Không nên hỏi ta vì sao, chỉ cần nhớ kỹ. Trong bốn năm này, ngươi phải biến mình thành hạt cát trong sa mạc hoang vu, không để lại tiếng tăm gì, phải làm cho cả quận Lộc Minh như không có ngươi tồn tại. Nếu có thể trở thành một kẻ đần độn trong mắt người khác cũng tốt, nhưng ta nghĩ, Tiểu Vũ của ta sẽ không chịu làm những việc đó.” “Sau bốn năm, con có thể đi làm bất cứ việc gì con muốn làm. Nếu có một ngày con có thể trở thành cường giả cảnh giới Khổ Hải, nhất định phải đi Hoàng Cung Tuyết Quốc thu hồi một kiện đồ vật vốn là của con. Đến lúc đó, đồ vật ấy sẽ nói rõ tất cả chân tướng cho con.” Nam tử nói xong, lấy một huy chương đao kiếm bằng đồng đặt vào tay thiếu niên. Những lời cuối cùng này như đã lấy đi toàn bộ sinh mệnh của hắn. Sau đó hắn thở gấp, sắc mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, máu tươi từ trong miệng phun ra từng ngụm. “Cha…” thiếu niên tuyệt vọng hô lên. “Còn nữa, con có nhớ bộ công pháp thổ nạp minh tưởng vô danh mà ta truyền thụ cho con không? Trong bốn năm giữ mộ, con nhất định phải kiên trì tu luyện nó, khiến cho nó thuần thục như bản năng của con. Con có làm được không?” Thiếu niên dốc sức gật đầu. “Vậy là tốt rồi…” ánh mắt nam tử đã mất đi tia sáng cuối cùng, sau đó sẽ là màn đêm thăm thẳm không bao giờ chấm dứt. Cúi đầu hôn nhẹ lên trán thê tử của mình, thanh âm áy náy khẽ vang lên như không. “Oánh Oánh, ta thực xin lỗi….” sau đó, nam tử qua đời. Trong khóe mắt thê tử chảy xuống một giọt nước mắt óng ánh rồi cũng dừng thở. Thiếu niên quỳ trong vũng máu, bàn tay nắm chặt huy chương, ngẩng mặt khóc rống nghẹn ngào. Tên hắn là Diệp Thanh Vũ. Từ đó về sau, tại quận Lộc Minh, ở một xóm nghèo khu biên giới thành Bắc, bên trong một nghĩa địa hoang dại phủ đầy cỏ có một thiếu niên kiên nhẫn chờ đợi. Trong bốn năm này, đa số thời gian hắn ngồi trước mộ phần như một pho tượng, nhìn qua giống như một kẻ đần độn. Vì thế mà nhận vô số lời khiêu khích, đồn đại ác ý. Mọi người đi qua đều nhận định sau khi cha mẹ chết đi đã để lại cho hắn một nỗi đau quá lớn. Trước kia, hắn chính là một thiếu niên thiên tài có thiên phú bất phàm, từng được lão viện trưởng của Bạch Lộc học viện nhận định là đệ nhất thiên tài thiếu niên, nay đã không còn nữa. Hồn phách của hắn đã không còn, dần dần trở nên ngơ ngác, trở thành một kẻ đáng thương mà bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng coi thường, khinh bỉ. Theo đó, đám người đã từng là bằng hữu của Diệp gia thay nhau bòn rút, lừa đảo để lấy đi bảo kiếm, Linh khí, cũng có người dùng thủ đoạn để cướp đi gia sản của Diệp gia tại thành Bắc. Từng bước từng bước, người thiếu niên này đã mất đi tất cả. Bản thân hắn thì không có phản ứng gì, không hề quan tâm. Tới một ngày, đám bạn ngày xưa thân thiết cũng rời hắn mà đi, không còn lại người nào. “Thanh Vũ ca, người đã quá sa đọa rồi, còn ta nay đã khác. Thực xin lỗi, lời thề cùng giữ mộ ngày xưa giờ đã theo gió bay đi, ngươi đừng trách ta quá đáng, chỉ là…. Ta thi vào Bạch Lộc học viện rồi. Có gặp lại hay không ta cũng không biết nữa.” Tiểu cô nương ngày xưa còn bím tóc sừng dê, người đã từng được hắn nhiều lần giúp đỡ, bảo trợ giờ cúi xuống đám hoa cẩm y, lưu lại mấy câu đó rồi dứt khoát quay người bước đi. Nàng là người có thiên phú kinh người, tiền đồ tương lai nhất định sẽ rạng rỡ. Ở lại chốn hoang vu này, chỉ còn một thiếu niên ngày ngày giữ mộ, cô đơn lạnh lẽo trải qua bốn năm thời gian. ... Mời các bạn đón đọc Ngự Thiên Thần Đế của tác giả Loạn Thế Cuồng Đao.
Nghịch Lân - Liễu Hạ Huy
Nghịch Lân không chỉ là đô thị mà còn xen dị giới, huyền huyễn, quả thật bút pháp rất xuất sắt mới lạ. Từ khi ra tới giờ luôn độc cô cầu bại trên bảng xếp hạng không đối thủ. Sau biết bao lâu tìm kiếm truyện đọc nhưng hiện nay không thấy có mấy truyện viết hay. Từ khi gặp bộ Nghịch Lân này thì cách nghĩ hoàn toàn thay đổi, Liễu Hạ Huy xen lẫn truyện đô thị vào dị giới xen vào các yếu tố huyền huyễn rất mới lạ và lôi cuốn, văn phong hóm hỉnh tràn ngập tiếng cười. Triết lí nhân sinh cảm động trong truyện được khắc họa đặc sắc, các yếu tố đó tạo nên thế độc cô cầu bại từ khi ra tới giờ. Thiết nghĩ chúng ta đọc tiên hiệp huyền huyễn quá nhiều quá nhàm chán sao không đổi mới mở lòng đọc thử nó để cảm nhận vì sao nó không có đối thủ trên bảng xếp hạng . "Trời sinh phế vật, bị Long Thần phụ thể. Kế thừa ý niệm cùng năng lực của Thần Long, sinh lân huyễn trảo, ngự thủy long tức, hành vân hàng vũ, thân thể vô địch. Tại thời đại mà mỗi người đều muốn Đồ Long , cuộc sống của Lý Mục Dương bị rất nhiều áp lực." Mời các bạn đón đọc Nghịch Lân của tác giả Liễu Hạ Huy.
Nhật Ký Của Ngày Mai - Cecelia Ahern
Trong thư viện lưu động của Marcus, số phận trớ trêu đã trao vào tay Tamara một cuốn sách bìa da khóa chặt. Đến khi khóa được mở, không có gì hé lộ, bởi trong đó chỉ toàn giấy trắng.    Rồi một ngày, Tamara sửng sốt thấy trong sách toàn chữ mình viết sẵn nhật ký của ngày hôm sau, và càng sửng sốt hơn khi sự việc thực tế diễn ra đúng như vậy. Cứ thế, mười hai giờ đêm mở sách ra và Tamara biết ngày mai chuyện gì sẽ đến.   Tamara không hiểu, cũng không ai hiểu. Nhưng cuốn nhật ký của ngày mai là có thật. Một thời gian sau, sự hoang đường còn được đẩy đi xa hơn. Thế giới tương lai bị giấu kín khỏi mắt cô, chỉ còn những trang giấy cháy xém như vừa sống sót qua một đám cháy. Một bí mật bàng hoàng về quá khứ của cô đã dần hé lộ… Nhận định “Một câu chuyện ma mị thời hiện đại đúng nghĩa, cuốn tiểu thuyết mới đầy mê hoặc của Ahern chất chứa những bí mật gia đình, những điều huyền bí trêu ghẹo trí tò mò.” - Booklist   “Ahern đã thêm thắt yếu tố ma mị huyền hoặc vào tác phẩm mới nhất này... Ai say mê những câu chuyện có những  tòa lâu đài đổ nát, những bí mật gia đình quái gở... sẽ bấn loạn lên vì cuốn sách này.” - Entertainment Weekly Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Của Ngày Mai của tác giả Cecelia Ahern.