Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thôn Phệ Thương Khung

Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Huyền ảo Thôn Phệ Thương Khung của tác giả Hà Mễ XL. Thôn phệ vô tận dục vọng, đạp phá thương khung, duy ngã độc tôn. Đẳng cấp chế độ: Đấu Giả luyện da, Đấu Sĩ luyện thịt, Đấu Sư luyện cốt, Đấu Linh luyện mạch, Đấu Cuồng luyện tủy, Đấu Vương luyện ngũ tạng, Đấu Tông luyện huyết, Đấu Hoàng luyện khiếu, Đấu Đế vạn khiếu quy nhất ngưng luyện đấu đan. Đấu Tiên luyện hồn phách, trước tu bảy phách, anh phách, tinh phách, Trung Khu phách, lực phách, khí phách, Linh Tuệ phách, Thiên Xung phách, lại luyện tam hồn, mệnh hồn, địa hồn, Thiên Hồn. *** Hắn là một tên không cha không mẹ cô nhi, không có nổi danh, theo hắn ghi việc lên, tại bốn tuổi thời điểm, cũng đã có thể tại trong đống rác cùng mèo hoang, chó hoang giành ăn, dù cho bị nắm,chộp cắn được vết thương chồng chất, nhưng là y nguyên rất kiên cường địa còn sống. Hắn hi vọng mình có thể như Tiên Nhân đồng dạng, phi thiên độn địa, bài sơn đảo hải, không gì làm không được, cải biến vận mệnh của mình, cho nên đem tên của mình lấy là Hiên Viên, bởi vì tại một lần, ăn xin thời điểm, hắn từng nghe đến một người thầy tướng số lão mù lòa, thì thào tự nói, Hiên Viên Đại Đế, lực áp bát hoang, bốn di thần phục, một đời nhân hoàng. . . Tại hắn 5 tuổi năm đó, có một tên lão khất cái hảo tâm mang theo hắn cùng một chỗ đem làm tiểu ăn mày, cái này lão khất cái thật sự chính là đánh trong tưởng tượng đau hắn, đã dạy cho hắn rất nhiều sinh tồn chi đạo, tại Hiên Viên bảy tuổi thời điểm, liền khiến hắn đi đến trường, lão khất cái nói cho Hiên Viên. "Ta đã già, cách cái chết cũng không xa, nhưng ta không thể để cho ngươi theo ta đem làm cả đời ăn mày, khiến người xem thường, hại ngươi cả đời a, chỉ có đọc sách mới gọi là duy nhất đường ra, ngươi là một tên thông minh hài tử, chỉ cần ngươi chịu đọc sách, về sau trưởng thành, tiến vào thành phố lớn, Thủy Linh Linh cô nương đứng thành một hàng cho ngươi tuyển cũng có thể, không cần đi theo lão khất cái ta nhìn lén Triệu quả phụ tắm rửa như vậy khó coi. . ." Ở trên học ngày đầu tiên, Hiên Viên là vừa đi một bên khóc đi đến trường, đứa nhỏ này cũng thông minh, bất kể là ngữ văn, toán học, Anh ngữ cơ hồ đều là một điểm tựu thông, thành tích ưu việt đến cả nhảy hai cấp, mãi cho đến trường cấp 3 thành tích học tập đều là toàn bộ thành phố trạng nguyên, trường học đã biết tình huống của hắn, là đặc biệt khốn sinh, liền miễn hắn hết thảy tất cả học phí, cũng không có thiếu trợ cấp. Đáng tiếc ông trời không có mắt, đem làm Hiên Viên có thể dựa vào chính mình đọc sách lợi nhuận đến một ít món tiền nhỏ hiếu kính cùng mình sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm lão khất cái thời điểm, lão khất cái làm cho lui tại một tên đặc biệt giá lạnh mùa đông cho đông lạnh chết rồi. Hiên Viên cắn răng, đứng vững:đính trụ giá lạnh, tới lão khất cái thi thể kéo dài tới một tên không người địa phương, khiêng khổ, chịu đựng nước mắt, dùng song cũng không lớn hai tay, đào lấy bị đống kết cứng rắn đất, đào được một tay máu tươi chảy đầm đìa, một người đem lão khất cái cho chôn, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt, mang theo khóc nức nở nghẹn ngào nói: "Lão xin. . . Cái, một mình ngươi đi rồi, nhất định. . . Vô cùng. . . Rất cô đơn a, ngươi nói người tốt. . . Sẽ có tốt báo! Vì cái gì. . . Ngươi sẽ chết ah! Là Hiên Viên. . . Vô dụng, Hiên Viên. . . Không có thể cho ngươi vượt qua. . . Ngày tốt lành, báo đáp ngươi. . . Đối với Hiên Viên ân tình, hi vọng ngươi. . . Kiếp sau, khả dĩ cả đời. . . An ổn. . . Hạnh phúc, không cần lang bạc kỳ hồ (sống đầu đường xó chợ)." Nói xong, Hiên Viên tựu oa oa khóc rống lên. Nghe một tên thầy tướng số mà nói, cho một tên mệnh khổ người tốt dập đầu 100 cái đầu, như vậy người kia kiếp sau mệnh sẽ trở nên tốt rồi, cho nên cái kia gầy yếu đơn bạc thân ảnh, tại băng thiên tuyết địa trong bướng bỉnh lấy cốt, một chút một chút dập đầu, cho lão khất cái dập đầu chừng trăm cái đầu, cái hi vọng lão khất cái kiếp sau có thể ba bữa cơm ấm no, an ổn hạnh phúc. Lão khất cái trước mộ phần đất tuyết, bị dập đầu ra thành từng mảnh màu đỏ nhạt huyết tích, Hiên Viên đứng dậy, cái trán huyết tích loang lổ, hai mắt trống rỗng, nước mắt ức chế không nổi đi xuống đất lăn xuống, nhỏ yếu thân hình loạng choạng, tại mênh mông trong đống tuyết, từng bước một địa đi tới, Hiên Viên trong nội tâm bi thống, hắn không biết kế tiếp chính mình ứng làm như thế nào qua, qua nhiều năm như vậy, cùng lão khất cái sống nương tựa lẫn nhau, chỉ cần đi theo lão khất cái, ở đâu đều là gia, lão khất cái một chết rồi, Hiên Viên cảm giác mình không nhà để về rồi, trong nội tâm tuyệt vọng. Lông ngỗng tuyết rơi nhiều hạ được rất nhanh, Hiên Viên một cước một cước địa đạp tại trong đống tuyết, cháng váng đầu não trướng, toàn thân rét run, đông cứng, không có phương hướng địa đi tới, cuối cùng rốt cục chống đỡ không nổi, ngã xuống trong đống tuyết, bị vô tình tuyết rơi nhiều cho bao phủ rồi, liền một cái tiểu nấm mồ đều không có. *** Tóm tắt Thôn Phệ Thương Khung là một tiểu thuyết huyền ảo của tác giả Hà Mễ XL. Câu chuyện xoay quanh nhân vật chính là Hiên Viên, một thiếu niên cô nhi có số phận bi kịch. Anh được sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cha mẹ đều mất sớm, và bản thân cũng bị trúng một loại độc chết người. Hiên Viên quyết tâm tu luyện võ đạo để tìm kiếm thuốc giải cho bản thân. Anh đã gặp gỡ và kết bạn với nhiều người bạn đồng hành, cùng nhau trải qua những cuộc phiêu lưu kỳ thú và những trận chiến sinh tử. Cuối cùng, Hiên Viên đã trở thành một cường giả vô song, đánh bại được kẻ thù và tìm ra được thuốc giải cho bản thân. Anh đã trở thành một vị anh hùng được người người kính trọng, và góp phần bảo vệ thế giới khỏi những thế lực tà ác. Review Thôn Phệ Thương Khung là một tiểu thuyết huyền ảo có cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn. Câu chuyện có nhiều tình tiết cao trào, gay cấn, khiến người đọc không thể rời mắt. Các nhân vật trong truyện đều được xây dựng một cách chi tiết và sinh động, mỗi người đều có những nét tính cách riêng biệt. Tác giả Hà Mễ XL có lối viết uyển chuyển, trôi chảy, mang đậm phong cách huyền ảo. Ngôn ngữ trong truyện được sử dụng một cách linh hoạt, phù hợp với từng tình huống. Điểm cộng: Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn Tình tiết cao trào, gay cấn Các nhân vật được xây dựng chi tiết, sinh động Lối viết uyển chuyển, trôi chảy Điểm trừ: Một số tình tiết chưa được giải thích rõ ràng Một số nhân vật chưa được khai thác hết tiềm năng Kết luận: Thôn Phệ Thương Khung là một tiểu thuyết huyền ảo có chất lượng tốt, đáng để đọc. Câu chuyện mang đến cho người đọc những cảm xúc chân thật và sâu sắc, đồng thời cũng truyền tải những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống. Đánh giá riêng của tôi: Tôi đánh giá cao tiểu thuyết Thôn Phệ Thương Khung ở những điểm sau: Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn: Câu chuyện xoay quanh nhân vật chính là Hiên Viên, một thiếu niên cô nhi có số phận bi kịch. Anh quyết tâm tu luyện võ đạo để tìm kiếm thuốc giải cho bản thân và trả thù cho gia tộc. Hành trình tu luyện của Hiên Viên đầy gian nan và thử thách, nhưng anh luôn kiên cường vượt qua tất cả. Các nhân vật được xây dựng chi tiết, sinh động: Mỗi nhân vật trong truyện đều có những nét tính cách riêng biệt, được xây dựng một cách chi tiết và sinh động. Hiên Viên là một nhân vật chính kiên cường, quyết chí, luôn hướng về phía trước. Lão khất cái là một người tốt bụng, luôn yêu thương và che chở cho Hiên Viên. Lối viết uyển chuyển, trôi chảy: Tác giả Hà Mễ XL có lối viết uyển chuyển, trôi chảy, mang đậm phong cách huyền ảo. Ngôn ngữ trong truyện được sử dụng một cách linh hoạt, phù hợp với từng tình huống. Tuy nhiên, tôi cũng nhận thấy một số điểm hạn chế của truyện như: Một số tình tiết chưa được giải thích rõ ràng: Một số tình tiết trong truyện như việc Hiên Viên có được sức mạnh thần kỳ từ đâu, hay việc hắn đánh bại được những kẻ mạnh hơn mình như thế nào vẫn chưa được giải thích rõ ràng. Một số nhân vật chưa được khai thác hết tiềm năng: Một số nhân vật trong truyện như lão khất cái, Tiêu Vũ,... vẫn chưa được khai thác hết tiềm năng, khiến cho họ chưa thực sự để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Nhìn chung, Thôn Phệ Thương Khung là một tiểu thuyết huyền ảo đáng đọc dành cho những ai yêu thích thể loại này. Mời các bạn mượn đọc sách Thôn Phệ Thương Khung của tác giả Hà Mễ XL.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Nghịch Chi Môn - Trí Bạch
Tạo phúc cho người thiện, khiển trách kẻ gian ác. Nhưng nếu không sử dụng đúng cách, luật pháp sẽ trở thành công cụ để kẻ ác ước thúc những người lương thiện, cản tay những người thực thi. Tự tìm con đường, nghịch thiên mà đi. Việc đại thiện xá gì thủ đoạn hung ác. Ta Niệm Vi Thiên Ý, Ta Nộ Vi Thiên Uy. *** Nhận xét: Đại Nghịch Chi Môn hiện đang đứng top trang tiểu thuyết nổi tiếng của Trung Quốc. Dưới ngòi bút nổi tiếng với những tiểu thuyết đầy tình tiết bí ẩn đan xen nhưng không kém phần logic của Trí Bạch, bạn sẽ không thể dứt mắt ra cuốn tiểu thuyết này. Với giấc mộng diệt tận gian tà của mình, nhân vật chính của Đại Nghịch Chi Môn sẽ đi đến đâu khi con đường cường giả ngày càng rộng lớn, núi cao còn có núi cao hơn, mãi mãi như vô tận... *** Thương Man Sơn nằm ở phía bắc Yến Quốc, giáp với U Quốc. Nơi này không có ai quản lý, cũng không ai tranh giành, thế núi hiểm ác, cho nên có rất nhiều ác nhân ẩn hiện. Những quốc gia như Yến Quốc, U Quốc, Bá Quốc, Trác Quốc…là mười sáu quốc gia nhỏ có diện tích khoảng mấy nghìn dặm vuông, được gọi là U Yến Thập Lục Quốc. Yến Quốc và U Quốc coi như là hai quốc gia cường thịnh trong đó, hai nước liên tục chinh chiến mấy năm, cho nên có rất nhiều dân chúng chạy nạn tới Thương Man Sơn ẩn cư. Nơi này chẳng khác nào một thế giới thu nhỏ, chuyện gì cũng có. Một nơi như vậy, không thiếu nhất chính là ác đồ. Đám kẻ ác hung hãn, xảo trá kia sống ở đây như cá gặp nước. Dần dần, nơi này trở thành thiên đường của kẻ ác. Đám ác đồ bị đuổi bắt chạy tới Thương Man Sơn không chỉ có ở hai nước Yến, U, mà cũng có từ quốc gia khác. Trong mấy chục năm qua, dân số ở Thương Man Sơn càng ngày càng đông, tạo thành một tòa sơn thành có nhân khẩu không ít. Một đám người xấu tụ lại với nhau ở một nơi, nhưng lại đặt tên rất đẹp cho nơi đó, Huyễn Thế Trường Cư. Mặc kệ là ở nơi nào, chỉ cần có nhiều người thì sẽ có học đường. Dù là nơi phồn hoa hay là nơi khỉ ho cò gáy, thì trẻ con vẫn phải học tập. Đương nhiên, trong thành Huyễn Thế Trường Cư, bất luận là học đường nào cũng không truyền học vấn đứng đắn. Nơi nào có người, thì nơi đó có phân chia, cho nên trong thành cũng có người giàu người nghèo, người cao kẻ thấp. Có người cao kẻ thấp thì có ức hiếp. Tuy nhiên từ mười bảy năm trước, có một thư sinh trắng trẻo tới Huyễn Thế Trường Cư, một mình đánh bại ba mươi sáu cường giả trong thành, tự định ra quy củ của chính mình. Từ lúc đó trở đi, cuộc sống của dân chúng trong thành tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần giao đủ tiền thuế là có thể sống bình yên. Phố Nam Sơn là con phố nằm tận cùng phía nam thành, dựa theo thế lực phân chia, là địa bàn của Cửu Đại Khấu. Trong học đường của phố Nam Sơn, có khoảng hơn bốn mươi hài tử tuổi chừng năm, sáu tuổi tới mười bốn, mười lăm tuổi đang lười nhác ngồi đó, ngã trái ngã phải, kẻ ngủ gật, kẻ nói chuyện phiếm. Trên thực tế, học đường này không có tiên sinh dạy học, người dạy là Cửu Đại Khấu, chín kẻ tự xưng là ác nhân thiên hạ thay phiên nhau truyền kỹ năng sinh tồn cho bọn trẻ. -Hôm nay là vị tiên sinh nào dạy nhỉ? Bàn tử Đỗ Sấu Sấu hỏi đồng học gầy teo bên cạnh. Đỗ Sấu Sấu năm nay mười tuổi, dù tên có chữ ‘gầy’ nhưng chẳng gầy chút nào, khá là cường tráng, cho nên ngoại trừ đám người Cao Đệ kia ra, hắn là anh cả của học đường. Hài tử ngồi bên cạnh hắn tên là An Tranh, ‘An’ trong an tĩnh, ‘Tranh’ trong tranh cường háo thắng. Dù cái tên là vậy, nhưng người này chẳng dám tranh giành cái gì, là kẻ mềm yếu nhất trong học đường. Nếu như không phải có Đỗ Sấu Sấu bảo vệ hắn, thì hắn đã bị đám học trò khác đánh cho tàn tật rồi. An Tranh luôn có cái vẻ khúm núm, Đỗ Sấu Sấu nhìn mà tức giận. Nếu là bình thường, Đỗ Sấu Sấu hỏi một câu, An Tranh liền vội vàng trả lời. Nhưng không biết vì sao hôm nay Đỗ Sấu Sấu hỏi một lúc lâu, An Tranh vẫn không đáp. Đỗ Sấu Sấu biêt An Tranh là người nhu nhược, khiếp đảm, hắn đã từng cố gắng huấn luyện An Tranh tàn ác chút, nhưng sau ba ngày hắn liền buông tha, bởi vì ngay cả một con chuột An Tranh cũng không dám giết. Đỗ Sấu Sấu trừng mắt nhìn: -Ngươi đang nghĩ gì vậy? Sau đó hắn phát hiện An Tranh hôm nay có chút quái dị. An Tranh một mực nằm xuống bàn không nhúc nhích. Lúc buổi sáng đi học, An Tranh bị hai thủ hạ của Cao Đệ đánh đập, may mà Đỗ Sấu Sấu phát hiện kịp thời cứu hắn rồi vịn hắn vào phòng học. Từ lúc đó An Tranh một mực bất động, Đỗ Sấu Sấu thấy An Tranh nằm sấp xuống bàn đã tích một vũng máu. Hắn lập tức muốn vịn An Tranh đứng lên, nhưng vừa đụng vào cái liền phát hiện thân thể của An Tranh cứng ngắc, hơn nữa lạnh như băng. -Cao Đệ, ngươi là tên khốn kiếp! Tuy Đỗ Sấu Sấu còn nhỏ tuổi, nhưng hắn vẫn hiểu chuyện gì xảy ra. An Tranh là đứa nhu nhược nhất trong học đường này, bị người dánh cũng không dám kêu gào, cuối cùng là bị đánh chết. Người khác bảo hắn ngồi xuống ôm đầu, hắn tuyệt không dám đứng dậy. Người khác bảo hắn quỳ xuống liếm giày, hắn tuyệt không dám im lặng. Nhưng sự nhu nhược của hắn không đổi được sự tha thứ của các đứa trẻ khác, trái lại, bọn chúng rất thích tra tấn An Tranh. Lúc đầu chỉ là mắng mỏ đánh vài cái, sau đó là tra tấn. Đứa trẻ cao lớn ngồi ở bàn đầu phía trước tên là Cao Đệ, cũng là đứa lớn tuổi nhất của học đường, cường tráng giống như một nghé. Bình thường hắn cũng là kẻ bắt nạt An Tranh tàn nhẫn nhất, cho dù nhà hắn và nhà An Tranh cách nhau không xa. -Heo mập họ Đỗ, ngươi muốn chết phải không? Cao Đệ đứng dậy quay đầu nhìn về phía Đỗ Sấu Sấu, ánh mắt đầy hung tàn mà chỉ người lớn mới có: -Đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi, nếu không phải nể mặt anh trai ngươi là người tu hành ở tông môn, thì ta đã giết ngươi cho chó ăn rồi. Con mẹ ngươi nếu còn dám vô duyên vô cớ mắng ta, ta liền đánh gãy tay chân của ngươi. Hai mắt Đỗ Sấu Sấu đỏ lên như dã thú, hắn chỉ vào An Tranh, hô to: -Ngươi đã đánh chết hắn! Cao Đệ sửng sốt một lát, lập tức cười lạnh: -Giả chết? Chẳng phải bổn sự lớn nhất của tên thỏ đế này là giả chết đó sao? Sáng nay bọn ta chỉ tùy tiện đánh cho vài cái mà thôi, mọi lần còn đánh hung ác hơn, hôm nay làm sao lại chết được? Cao Đệ đá văng ghế ngồi đi về phía trước, sau đó đá một cước vào lưng An Tranh: -Đừng giả chết với lão tử, lão tử biết ngươi không có việc gì! Một cước đá ngã An Tranh, nhưng An Tranh ngã trong tư thế vẫn ngồi. Giờ khắc này Cao Đệ và Đỗ Sấu Sấu nhìn thấy khuôn mặt của An Tranh tái nhợt giống như tờ giấy, hai mắt nhắm lại, lông mày nhíu chặt, giống như thừa nhận đau đớn cực độ, hiển nhiên đã chết rồi. Đứa trẻ yếu đuổi này lúc sắp chết căn bản là đau không nhịn được, nhưng hắn vẫn không phát ra tiếng, chỉ nhíu lông mày, cắn chặt miệng. -Ngươi là đồ khốn kiếp! Đỗ Sấu Sấu tung một quyền về phía mặt của Cao Đệ, Cao Đệ bị đánh bất ngờ, suýt nữa ngã xuống. Hắn vô thức nhìn thoáng qua An Tranh đã chết, trong lòng có chút sợ hãi. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người bị đánh chết, hơn nữa chính là hắn phái người đánh An Tranh. Nhưng rất nhanh, bản tính hung hãn đẩy đi sợ hãi, hắn khoát tay hô một câu: -Vương Mãnh, Vương Tráng, hai tên khốn kiếp các ngươi còn không đi lên ngăn cản hắn cho ta. Là hai ngươi đánh chết hắn, vì sao lão tử phải chịu đánh! Vương Mãnh Vương Tráng là thủ hạ của Cao Đệ, hai người này đi lên ôm lấy Đỗ Sấu Sấu. Tuy Đỗ Sấu Sấu xem thường An Tranh, hắn cũng luôn cho rằng mình chỉ thương hại An Tranh, nhưng lúc nhìn thấy An Tranh bị chết, hắn mới biết trong lòng mình đã coi An Tranh là bạn. Đỗ Sấu Sấu giãy dụa điên cuồng: -Ngươi đánh chết bạn của ta, ta muốn báo thù! -Báo con mẹ ngươi! Cao Đệ chạy tới tung cước đá vào bụng của Đỗ Sấu Sấu, Đỗ Sấu Sấu đau tới gập người. -Bạn của ngươi? Ha hả! Cao Đệ lau khóe miệng, sau đó túm lấy tóc của Đỗ Sấu Sấu: -Làm bạn với một kẻ nhu nhược? Cả phố Nam Sơn này chỉ có mỗi ngươi là coi tên tiện chủng đó là bạn. Tiện chủng không cha không mẹ kia chết thì đã chết, thành Huyễn Thế Trường Cư này thiếu đi hắn cũng chẳng sao. Heo mập, con mẹ ngươi dù sao cũng là một hán tử, vậy mà lại kết bạn một tiện chủng như An Tranh. Hắn tát cho Đỗ Sấu Sấu một cái: -Nói xin lỗi ta! Đỗ Sấu Sấu ngẩng đầu, cố gắng giãy dụa, nhưng Vương Mãnh Vương Tráng có thân hình không kém gì hắn, cho nên hắn không thoát ra được. Thấy hắn không chịu xin lỗi, Cao Đệ túm tóc rồi không ngừng tát, thanh âm chói tai. -Mau xin lỗi! Cao Đệ tát tới đỏ cả tay. Khuôn mặt của Đỗ Sấu Sấu lúc đầu là đỏ, về sau biến thành tím, nhưng bản tính không chịu thua khiến hắn gắng gượng được: -Tên khốn kiếp Cao Đệ, hôm nay nếu ngươi không giết ta, sớm muộn gì ta cũng giết ngươi báo thù cho An Tranh. Ngươi giết bạn của ta, ta không bao giờ bỏ qua cho ngươi. -Vậy thì ta liền giết chết ngươi! Cao Đệ xoay người trở về chỗ ngồi của mình lấy ra một con dao găm, hắn đi tới, vẻ mặt dữ tợn: -Đừng tưởng rằng lão tử không dám giết ngươi, nơi này là Thương Man Sơn, giết người là chuyện bình thường. Hôm nay lão tử dù không giết ngươi thì cũng sẽ khiến ngươi tàn phế, để cho các ngươi biết ai mới là lão đại của phố Nam Sơn. -Đại ca, không được! Mấy đứa nhỏ khác chạy tới ngăn cản Cao Đệ: -Không thể giết hắn, đại ca hắn là người của tông môn, vạn nhất trả thù thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Giáo huấn hắn một cái là được, hắn không giống với phế vật An Tranh kia. An Tranh không cha không mẹ, chết cũng không ai quan tâm. -Không cho phép các ngươi mắng bạn ta là phế vật! Con mẹ các ngươi mới là phế vật! Đỗ Sấu Sấu giống như phát điên, cuối cùng giãy khỏi Vương Mãnh Vương Tráng, xông lên tung một quyền vào miệng Cao Đệ, khiến Cao Đệ mất đi một cái răng. Cao Đệ đau đớn hô lên, hai mắt đỏ bừng, tung một cước đá văng một hài tử muốn ngăn cản hắn, sau đó đâm một dao vào bụng Đỗ Sấu Sấu: -Heo mập, ngươi và An Tranh đều là phế vật, hôm nay lão tử liền giết chết hai ngươi. Phốc! Dao găm đâm vào, máu tươi phun ra. Đỗ Sấu Sấu sửng sốt, Cao Đệ cũng sửng sốt. Một bàn tay gầy teo không biết từ chỗ nào xuất hiện ngăn cản trước bụng Đỗ Sấu Sấu. Bàn tay nắm lấy dao găm, máu từ tay chảy xuống. Dao găm rất sắc bén, suýt nữa cắt đứt ngón tay, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy dao găm, không hề nhúc nhích. Đỗ Sấu Sấu và đám người Cao Đệ nhìn sang, sau đó trông thấy An Tranh vốn chết rồi không biết bò lên từ khi nào, bàn tay nắm chặt lấy dao găm của Cao Đệ. -Gặp quỷ! Đám trẻ nhỏ kêu lên sợ hãi, xoay người bỏ chạy. Đúng lúc này, Khấu Lục, một trong Cửu Đại Khấu bước vào phòng học, vừa vặn thấy một màn này. Hắn không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng bọn nhỏ đánh nhau dùng tới dao găm: -Dừng tay lại cho lão tử! Con mẹ các ngươi có tin là lão tử mang các ngươi ra ngoài bán không hả! Cao Đệ dùng sức rút dao găm lại, nhưng căn bản không rút ra được. Dao găm va chạm vào xương vang lên tiếng khiến người ta sởn tóc gáy. Hắn vô thức nhìn về phía đôi mắt của An Tranh, phát hiện đôi mắt vốn nhu nhược kia ánh lên ti hung ác chưa từng thấy. Sự hung ác này, giống như đôi mắt của man thú mà Cao Đệ từng trông thấy, đầy máu tanh, cuồng bạo. Cao Đệ sợ tới mức buông tay ra, liên tiếp lui về phía sau. Khấu Lục bước tới: -An Tranh, tên chết tiệt nhà ngươi còn dám cầm dao? Mau buông ra cho lão tử! Đỗ Sấu Sấu biết Cửu Đại Khấu hung ác cỡ nào, vội vàng kéo An Tranh, nhưng phát hiện đôi mắt của An Tranh chuyển về hướng Vương Mãnh và Vương Tráng, sau đó hắn nghe thấy An Tranh gằn giọng nói: -Là kẻ nào giết ta? Vương Mãnh và Vương Tráng sợ choáng váng, xoay người muốn chạy. An Tranh đứng bật dậy, một tay ôm cổ Vương Mãnh, một tay dùng dao găm đụng vào bụng: -Là ngươi giết ta? -Quỷ..quỷ a! Vương Mãnh thất hồn bạt vía kêu lên. Khấu Lục nổi giận: -Khốn kiếp, ngươi có tin ta xé ngươi ra làm đôi không? -Xé ta? An Tranh quay đầu nhìn Khấu Lục, ánh mắt đầy hung ác khiến Khấu Lục cũng phải giật mình. An Tranh chợt nhếch môi cười lạnh lùng, hàm răng còn dính máu: -Xé ta? Vậy thì cũng phải chờ ta trả thù đã! Hắn giơ tay lên, sau đó đâm dao găm vào đùi Vương Mãnh. ... Mời các bạn đón đọc Đại Nghịch Chi Môn của tác giả Trí Bạch.
Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Tiến Đạt
Thần Tiên Đạo Hệ Thống nói về Phi Linh được chọn làm người kế thừa thần vị, trùng sinh dị giới làm một đời mới mang theo Thần Tiên Đạo Hệ Thống, cày lv, lĩnh ngộ chưởng khống thời không, tiếp tục xuyên không sang Đấu la đại lục 2, yêu thần ký,... *** Trong bóng tối mơ hồ, một thiếu niên mặt mũi khá tuấn tú đang nằm bất động không biết sống chết, mà thực tế là chết rồi. “Ưm… m..mình bị gì vậy nè ???” Thiếu niên ngồi dậy nhìn xung quanh mình không khỏi cảm khái nói. “… Oách, đau đau.” Cậu chạm vào đầu mình bỗng dưng xuất hiện cảm giác nhói ở đầu. “Haizz… chắc là chết mất rồi, tỉ lệ sống đâu có cao khi bị xe tông cơ chứ.” Thiếu niên dường như nhớ ra cái gì sau đó thở dài. Trước khi thiếu niên qua đời. Sáng sớm tinh mơ, trong một thành phố đông đúc tấp nập người qua lại, cậu thiếu niên khoác trên mình bộ đồng học sinh bình thường, áo trắng sơ-mi quần tây xanh đen, mà kì nghỉ hè sắp tới và thời tiết càng ngày càng gay gắt. “Haizz… nóng quá.” Thiếu niên chịu đựng cơn nóng hành hạ mình mà cảm thán. “Ôi, Phi Linh.” Một giọng nói trong trẻo cất lên hướng về chàng thiếu niên. Cậu trai trẻ này tên Phi Linh. “Ô, Eri cậu làm gì thế không đến trường à ?” ... Mời các bạn đón đọc Thần Tiên Đạo Hệ Thống của tác giả Tiến Đạt.
Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan
Trọng sinh ở nông thôn, gặp phải vận mệnh sắp bị bán đi . . . . . . Nội dung chủ yếu: Trọng sinh làm tiểu địa chủ, cuộc sống điền viên và chuyện nhà *** Bên tai truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế xa xa gần gần, Sa Mạn cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, trong lúc nhất thời không biết bản thân mình đang ở chỗ nào. Đã xảy ra chuyện gì, nàng bị làm sao vậy? Nàng nhớ được mình vừa mới tham gia xong biện luận bảo vệ luận văn, đang hứng thú hừng hực chạy đi tìm bạn trai của nàng. Kết quả nàng phát hiện bạn trai của mình đang nhiệt tình ôm hôn một cô gái, mà đối phương là một nữ sinh học cùng khoa với nàng. Nàng cảm thấy như bị sét đánh, tên bạn trai bình thường chu đáo luôn miệng nói yêu nàng hiện tại lại như thế, Sa Mạn nhất thời có chút phản ứng không kịp. Sau đó, nữ sinh kia liền kể rõ sự tình dài dằng dặc. Nàng mới biết được, bạn trai nàng trong lúc đang cùng nàng cặp bồ đồng thời cũng âm thầm cùng nữ sinh này mập mờ không rõ. Hiện tại sắp đến tốt nghiệp, nữ sinh kia liền hướng bạn trai nàng nói rõ, nữ sinh kia có cha là một trưởng quận. Nữ sinh kia đối với bạn trai nàng đảm bảo, chỉ cần hắn theo nữ sinh kia về quê quán, làm một viên chức nhà nước, sau đó chỉ dựa vào quan hệ của cha cô ta thì sẽ được lên như diều gặp gió, trở ngôi sao mới của thành phố xx, sau đó thì danh lợi song thu. Bạn trai đáp ứng, trong lúc hai người đang đem gian tình từ trong lòng đất chuyển hướng trên mặt đất, thì bị Sa Mạn chạy tới phát hiện. “Anh vẫn hỏi ba và anh trai em làm cái gì đúng không?” Sa Mạn rất nhanh lấy lại tỉnh táo, hoàn toàn làm như không thấy nữ sinh kia đang dương dương tự đắc, nàng chỉ chuyển hướng qua bạn trai nói “Ba mẹ em đều là người siêu việt, cho nên họ của mẹ, chính là tên của ba. Nếu anh vẫn chú ý chuyện của nhà em ở thành phố kia, vậy thì không cần em nói, anh cũng biết ba em là ai.” ... Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ của tác giả Nhược Nhan.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Vệ Sơ Lãng
Truyện trọng sinh này kể về hắn lúc còn sáu tuổi, đôi mắt đa tình giống như bậc thần tiên không nhiễm bụi bẩn, khuôn mặt luôn nở nụ cười xấu xa, lại giống như tên ác ma tới từ địa ngục. “Tiểu nha đầu, ta đã hôn nàng, nàng đã là người của ta, lớn lên phải gả cho ta!”. Tô Mạt trừng mắt “Ngươi thích “cỏ non” nhưng ta không có hứng thú với “trâu già” !” Lời lẽ nàng thốt lên như những mũi tên đâm vào tận trong tim hắn, ấy vậy chính cái tính ngang ngược này của nàng lại khiến hắn khó lòng để nàng thoát thân. Bởi lẽ, chỉ số thông minh của nàng vượt 160 cơ mà. Ta đã xuyên không tới đây thì phải cố gắng làm chủ cuộc đời mình, sao có thể để người khác chi phối một cách dễ dàng? Nàng vốn xinh đẹp, có trí tuệ chứ không phải bình hoa di động, điều đó khiến không riêng ta mà bất cứ chàng trai nào cũng muốn sở hữu nàng. Nam tử chỉ có thể phục tùng nàng, đừng nghĩ đến việc chinh phục nàng, huống chi lại nuôi lòng sở hữu nàng. Ta biết rằng, từ giây phút khi xuyên không đến thế giới này, từ giây phút mà đôi mắt ta toàn hình bóng nàng in đậm, ta biết nàng thuộc về ta, chí ít là kiếp này nàng sẽ thuộc về ta. *** Tháng hai tiết xuân lành lạnh, Hạnh hoa*(hoa của cây hạnh) run lẩy bẩy đung đưa giọt sương lộ ra nhụy hoa tinh khiết, sau giờ Ngọ *(buổi chiều) trên cành cây những chú chim Hỷ Thước như đang thì thầm to nhỏ. “ Kêu la cái thứ gì hả?” Một nữ nhân mặc vải thô hùng hùng hổ hổ trừng mắt với đống y phục chất như núi trước mắt. Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Mời các bạn đón đọc Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi của tác giả Vệ Sơ Lãng.