Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tam Giới Lục Cõi Ký

Đây là một bộ truyện đi xuyên suốt rất nhiều map. Mỗi một map đều có sự liên kết với nhau tạo nên cấu trúc hoàn chỉnh cho cả một bộ truyện. Thế giới này tồn tại vô hạn vũ trụ, vô hạn hành tinh mà ta không biết tới. Cũng vì thế cũng có vô hạn thế giới như chúng ta. Thuyết vũ trụ song song, thuyết tâm linh. Tất cả đều có thật. Ở phương Đông chúng ta thế giới thường được chia ra làm Lục Cõi khác với phương Tây. Cõi Trời Cõi Thần (Atula) Cõi Người Cõi Súc Sinh Cõi Ngạ Quỷ Cõi Địa Ngục Đây gọi là sáu cõi luân hồi. Mỗi một cõi là mỗi một thế giới khác nhau và tồn tại song song với chúng ta. Bằng một cách nào đó chúng ta khi chết đi hoặc luân hồi chuyển thế mới có thể đến được một trong sáu cõi trên ngoài ra không còn cách nào khác. Ấy vậy mà có một kẽ vốn nằm ở cõi địa ngục lại có thể sống ở cõi người. Kẻ đó phải chịu một tội trạng nặng nề, từng là một kẻ quyền lực dưới Cõi Địa Ngục lại phải luân hồi chuyển khiếp đầu thai ở Cõi Người. Hắn tồn tại ở đây là có lý do, hắn chính là đứa trẻ sẽ thay đổi cuộc chiến của vô hạn thế giới. Hắn sẽ là kẻ thống lĩnh cõi người. Và hắn cũng sẽ là sẽ du hành đến hàng vạn thế giới khác. Những nơi hắn xuất hiện, những nơi có dấu chân hắn cũng sẽ là những nơi hắn thay đổi cả vận mệnh của thế giới đó. Sự mất cân bằng được tạo ra từ hắn, hắn là mấu chốt kết thúc cho cuộc chiến và cũng chính hắn là kẻ khơi màu cuộc chiến. Và đây là cuộc hành trình của hắn – Thu Phong !! *** Thu Phong là một đội trưởng đội đặc công. Anh là một con người cực kì thông thạo các môn võ như Triệt Quyền Đạo bắt nguồn từ Thiếu Lâm, Vịnh Xuân Quyền, Teakwondo, Vovinam, Judo, Nhu Quyền và cả Quyền Thái. Từ nhỏ Thu Phong đã được một người thầy là sát thủ nổi tiếng của Sài Gòn dạy võ. Những đường võ anh học được rất sắc bén, một đòn một quyền có thể lấy mạng những kẻ lơ tơ mơ bất cứ lúc nào. Khi lớn lên anh gia nhập làm một đặc công. Sau bốn năm anh lên được chức đại đội trưởng, thêm ba năm sau anh rời khỏi nơi đó để về với gia đình. Trên một con đường cao tốc Bây giờ đã là năm giờ sáng. Trong một con xe Audi chở Thu Phong … “Bây giờ cậu muốn đi đâu?” Tài xế lái xe ngồi phía không quay đầu lại hỏi Thu Phong. Thu Phong đang trầm tư trong suy nghĩ nên cũng không biết tài xế đang hỏi. Nói là tài xế của ông Hoàng nhưng thật ra người tài xế cũng là một quân nhân đã về hưu, nay ông cũng đã hơn sáu mươi. Ông Hoàng tên đầy đủ là Nguyễn Huy Hoàng là một người anh em kết nghĩa của mẹ Thu Phong. Ông là một người có chức quyền trong quân đội, cưu mang Thu Phong những ngày đầu tiên khi anh nhập ngũ cho đến khi rời khỏi. Bác tài xế cũng là bạn tri giao lâu năm nên gần như những việc về đời thường của ông Hoàng bác tài xế đều biết cả. Thấy Thu Phong vẫn không trả lời bác tài xế lại gọi thêm lần nữa “Phong … Phong. Cháu tính đi đâu? “. Nghe tiếng gọi Thu Phong giật mình trở lại thực tại trong cái suy nghĩ vẩn vơ của mình:” Dả? Dạ dạ! … À, bác chở cháu về Vũng Tàu đi. Nhà cháu ở đó “. “Ừ” Bác tài xế nhìn vào gương trả lời Thu Phong rồi đánh xe đi về Thành Phố biển Vũng Tàu. …………………………………………………………. Hơn một tiếng sau xe bắt đầu tiến vào địa phận Vũng Tàu. Ngồi trong xe Thu Phong vẫn ngửi được mùi của biển xộc vào mũi. Mùi hương quen thuộc gắn bó với Thu Phong. Đã không biết bao nhiêu năm Thu Phong đã không quay về đây, nơi mà anh được sinh ra và lớn lên. Nơi đây có bạn bè, gia đình của Thu Phong. Một thành phố biển nhộn nhịp và thơ mộng. Ở Vũng Tàu lúc trước có một con đường được mệnh danh là con đường đẹp nhất Việt Nam, một bên là biển một bên là núi. Nhưng về sau có những con đường khác được khám phá đẹp hơn, dù vậy cũng không thể phủ nhận vẻ đẹp của con đường đó. Vẻ đẹp của thành phố biển đã gợi cho Thu Phong những kỷ niệm đẹp khiến anh cảm tâm trạng đỡ hơn phần nào. “Bác có thể chở cháu ra biển được không? Cháu muốn dạo biển một lần rồi về!” Thu Phong thật sự rất muốn đi vòng biển, nghe những tiếng sóng vỗ, gió biển, con người làng chài nơi đây. “Được rồi, dù sao bác cũng được chú Hoàng dặn là cả ngày hôm nay sẽ đi đến những nơi cháu yêu cầu mà. Yên tâm mà ngồi đó đi “ Bác tài xế quay sang nhìn Thu Phong cười nói. Thu Phong cám ơn một tiếng rồi lại tiếp tục ngắm cảnh. Thật sự qua mấy năm thành phố này đã thay đổi quá nhiều, càng ngày càng nhiều nhà cao tầng mọc lên khắp mọi nơi. Các quán bar, các khu ăn chơi, quán café mọc lên như nấm ở mỗi con đường. Vũng Tàu cũng là một thành phố chơi sang nhất nước. Không biết ông chủ tịch thành phố này nghĩ gì mà lát đá hoa cương khắp vỉa hè quanh biển, bao quanh cả Vũng Tàu. “Ào … ào.. rào rạt….” Cuối cùng xe cũng đã chạy ra tới ven biển, Thu Phong có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng vào bờ. “Bác ơi, dừng xe ở đây đi, cháu muốn ngắm cảnh biển một tí ạ!” Thu Phong lễ phép nói với bác tài xế. Đối với người lớn, những người mà Thu Phong thự sự tôn trong thì cho dù người ta thấp kém tới nào Thu Phong vẫn lễ phép. Bác tài xê nghe vậy liền cho xe tấp vào lề. Bây giờ đã hơn sáu giờ sáng. Cảnh quang xung quanh thật yên tĩnh, có rất ít xe qua lại. Trên vỉa hè của con đường có người già, người trẻ, trung niên, kể cả trẻ con cũng có đều đang chạy bộ tập thể dục ở đây. Cảnh tượng quen thuộc Thu Phong thường thấy vào mỗi sáng sớm ở đây. Bước xuống xe Thu Phong vươn vai một cái thật mạnh “Oápppppp…”. “Không biết đã bao lâu rồi nhỉ?” Thu Phong thì thầm tự hỏi bản thân. Thu Phong tận bây giờ vẫn mặc đồ của quân nhân, một chiếc quần của lính đặc công và cái áo xanh trơn. Ánh nắng sáng rọi vào thân hình rắn chắc cao một mét tám khiến cơ bắp của anh nổi lên trông thấy. Thêm việc ở giết nhiều tên tội phạm trong lúc làm nhiệm vụ của anh nên vô tình khiến sát khí bản thân bộc lộ ra. Việc một quân nhân bước xuống từ một chiếc Audi A8 khiến mọi người xung quanh đều dán mắt vào Thu Phong. Thật sự Vũng Tàu mà thấy một chiếc Audi vào những ngày thường rất khó, đa số những chiếc xe hạng sang như Audi, Lamborgini, Mecerdes, Ferrari, …. Đều là xe ở trên thành phố Sài Gòn đổ về đây để đi du lịch. Nhất là việc thấy một chiếc Audi vào sáng sớm như thế, có lẽ sẽ có vài người không biết gì về xe oto nhưng sự sang trọng của chiếc xe đủ khiến họ phải nhìn theo. “Chú ơi! Chú là bộ đội phải không ạ?” đang mải ngắm nhìn cảnh biển thì bỗng một bé trai khoảng 6 tuổi chạy lại kéo áo Thu Phong hỏi. Thu Phong cũng khá thích con nít, nhất là những đứa trẻ ngoan, anh cúi người thấp xuống xoa đầu đứa bé nói “ Đúng rồi cháu! Chú là một quân nhân đó!” Anh cười. Đứa bé nghe vậy bỗng nhảy tưng tưng lên hưng phấn nói “ Thế chú có ra trận đánh giặc không ạ? Chú bảo vệ đất nước đúng không ạ? Cháu rất thích làm bộ đội! Vì thế cháu có thể bảo vệ đất nước của mình, bảo vệ những bạn bè của mình, gia đình mình! Làm bộ đội có vui không chú? “ Đứa bé hỏi một loạt câu khiến Thu Phong ngớ người, không ngờ con nít bây giờ dạn thật. Ngày xưa bản thân hắn gặp người lạ chả dám nói chuyện thế này đâu. Thu Phong nhìn đứa bé một lúc rồi nở nụ cười nói “Cháu à! Làm một quân nhân không phải là vui hay không, nếu cháu đã quyết định làm một người lính thì phải có một lòng yêu nước không bao giờ được nản. Dù gặp bất cứ kẻ thù nào cũng không được đầu hàng! Lớn lên cháu sẽ hiểu thôi! “ Đứa bé nhìn Thu Phong gật đầu lia lịa. “Thiên ơi! Về đi thôi con. Thằng này sao lại chạy lung tung nói chuyện với người lạ thế kia!” Xa xa một người phụ nữ có vẻ là mẹ của thằng nhóc đứng trước mặt Thu Phong chạy lại gọi nó đi. “Dạ” Thằng bé dạ một tiếng rồi chạy lại phía mẹ mình. Người phụ nữ thấy Thu Phong liền gật đầu một tiếng rồi dắt con mình đi. Một lúc sau Thu Phong đói bụng liền rủ bác tài xế đi ăn sáng. Ăn sáng xong Thu Phong bắt đầu về nhà. Nhà của Phong nằm ở một con hẻm dưới chân núi nhỏ thành phố. Xuống xe Thu Phong nói bác tài không cần chở hắn đi đâu nữa, chào bác tài xế một tiếng rồi Thu Phong đi lên hẻm ( vì hẻm nằm ngay chân núi nên có dốc, do đó phải nói là lên hẻm:v). Nhà Thu Phong nằm ngay cuối hẻm do vậy đi lên hẻm Thu Phong gặp những hàng xóm của mình khi trước đều chào hỏi một tiếng. Đi được một quãng có người gọi Thu Phong lại “ Ê! Mày là thằng Phong phải không? Đi lính về rồi hả?” Người gọi Thu Phong lại là một ông già gầy dơ xương cầm một chai rựu trên tay, ông ta ngồi ngay trước nhà thấy Thu Phong đi ngang qua liền gọi lại. Thu Phong nghe thấy liên quay đầu lại, ra là ông Hùng què. Ông này cũng là lính giải ngũ, uống rựu từ những năm kết thúc chiến tranh Việt Nam 1975 tới tận bây giờ vẫn chưa chết, thế quái nào mà ngày nào ổng cũng uống ít nhất hai chai rựu từ đó tới giờ vẫn không chết, Thu Phong cũng thấy đổ mồ hôi vì độ sống dai của ông này. “À! Chào chú Hùng, cháu vừa xuất ngũ nên bây giờ mới về đây “ Thu Phong quay sang nói. Ông Hùng cầm chai rựu trên tay giọng khàn khàn cười cười nói “Lâu quá không thấy mày, vẫn khỏe phải không? “ “Dạ đúng vậy! Thôi cháu lên trên nhà đây, hôm khác chú cháu mình nói chuyện!” nói xong Thu Phong quay mặt đi luôn. Đứng nói chuyện với ông già này có tới sáng, lúc còn nhở nhà lần nào ổng gọi mình lại nói chuyện cũng cả tiếng mới chịu thả đi. Toàn những chuyện không đâu cũng lấy ra nói, cũng chả hiểu nổi ổng tối ngày ngồi một chỗ mà ngày nào cũng có chuyện để nói. Đã vậy mấy ông bạn nhậu của ổng cũng thế, lầy như nhau. “Cuối cùng cũng về rồi!” Vác theo hai cái ba lô to tướng Thu Phong bước tới cửa nhà, dặt ba lô xuống Thu Phong cúi xuống nhấc đáy chậu cây ngay trước cửa lên, dưới đó có một chiếc chìa khóa. Bao nhiêu năm rồi mà mẹ vẫn để một cái chìa khóa nhà ở dưới này. Lúc còn trong quân đội Thu Phong luôn gọi điện về cho nhà, dù không về nhà kể từ khi nhập ngũ nhưng cậu vẫn thường xuyên gọi cho mẹ. Bà dặn lúc nào cũng để chìa khóa dưới chậu cây, lúc nào mà về không có bà ở nhà thì lấy chìa khóa mở mà vào. Mở cửa bước vào, vẫn khung cảnh quen thuộc ngày nào, dù có thay đổi chút chút về nội thất nhưng cảm giác quen thuộc ấy vẫn không mất. Ngắm căn nhà một hồi Thu Phong lại vác ba lô vào phòng mình. Phòng của anh vẫn vậy, không ai ở nhưng cũng không bụi bặm, mẹ vẫn dọn phòng cho hắn. Quá mệt mỏi Thu Phong vừa vào phòng là lăn ra ngủ luôn, cửa nẻo cũng để tang hoang không thèm đóng. Đến giữa trưa thì Thu Phong thức dậy … Không phải tự nhiên mà thức, do mùi thức ăn thơm phức Thu Phong ngửi thấy được “Ọc ọc …” Bụng kêu réo, Thu Phong đi vào bếp. “Mẹ!” Thu Phong thấy mẹ đang đứng nấu ăn bỗng anh nhào tới ôm mẹ từ đằng sau thật chặt rồi buông ra nói “ Sao mẹ về không gọi con dậy? “. Mẹ Thu Phong cười, đã qua bao năm rồi mà nhìn mẹ vẫn trẻ như vậy. Lúc mẹ Thu Phong sinh ra cậu lúc đó bà chỉ mới hơn hai mươi, bây giờ thì bà cũng đã gần năm mươi rồi. Dù vậy Thu Phong vẫn thấy mẹ mình sẽ hơn những bà cô cùng tuổi khác. Biết vậy lúc mẹ hắn hỏi mẹ mày trẻ không, thì Thu Phong luôn miệng chê gớm, trẻ gì mà trẻ. “Thấy con ngủ ngon quá mẹ không nỡ gọi. Ở trong đó chắc khổ lắm con mới được ngủ như vậy! “ Mẹ Thu Phong nở nụ cười ấm áp nói, rồi bà lại quay sang dặn “Con vào phòng tắm rửa thay đồ đi, thằng cu Long em con sắp học về rồi đấy. “ Thu Phong cười hạnh phúc rồi chạy vào phòng tắm. Mời các bạn đón đọc Tam Giới Lục Cõi Ký của tác giả Gấu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chư Thiên Chi Long Mạch Vu Sư
Nguyên tố triều tịch yên lặng mấy ngàn năm về sau, một cái kì lạ linh hồn vượt giới mà đến. Thân mang xuyên qua hệ thống cùng chip, xuyên qua vô tận thế giới, cướp đoạt vô tận thế giới tri thức cùng tài nguyên, thành tựu vĩnh hằng. *** Nhìn thấy Ellen tiến đến, một tên dáng người bốc lửa, quần áo hở hang Mị ma tiến lên đón, đối với những này Mị ma thủ đoạn Ellen thế nhưng là rõ ràng, liền xem như không cần mị hoặc thuật bình thường nam nhân cũng không chịu đựng nổi, rất dễ dàng liền cho mê phải đầu óc choáng váng, sau đó trong lúc bất tri bất giác liền điên cuồng tiêu phí. Bộ này thủ pháp đối phó những cái kia không có trải qua Mị ma khảo nghiệm người tự nhiên dễ như trở bàn tay, nhưng là đối phó Ellen loại này thân thân bách chiến coi như không dùng được. Mời các bạn đón đọc Chư Thiên Chi Long Mạch Vu Sư của tác giả Phù Mộng Tam Tiện Khách.
Cực Phẩm Sát Thủ Phòng Đông
Trở về đô thị Tần Phong phát hiện nhà mình phòng ở tiến vào 2 cái mỹ nữ, trời xui đất khiến hắn bắt đầu rồi một cái bị hung hãn cuộc sống mới, hắn phát thệ phải nhiều mua mấy đống phòng ở, sau đó nhiều nuôi mấy người nữ khách trọ, lấy bao tô công thân phận đi lên nhân sinh Đỉnh phong. . . *** "Đây chính là Ma Ẩn tổng bộ?" Hạ xuống du thuyền, Lưu Linh đánh giá bốn phía, hỏi một câu. Phía sau Lang vương bận bịu là tiến lên, nói: "Chính là chỗ này, lúc trước Ma Ẩn người chính là ở đây thao túng toàn bộ thế giới dưới lòng đất. Nghe nói nơi này có một khối quỷ dị tảng đá có thể khiến người ta thể biến dị, bất quá đại ca cùng bọn họ quyết đấu thời gian đã bị đại ca đập cho nát tan. Đúng là này đảo vẫn là sẽ tự do di động. Cũng cũng coi như là cái không sai thắng địa." Mời các bạn đón đọc Cực Phẩm Sát Thủ Phòng Đông của tác giả Tinh Thần Vũ.
Tối Hiệu Trưởng - Kỵ Mã Khách Kinh Hoa
Nhậm Phong xuyên qua đến một cái tương tự Địa Cầu kỳ quái thế giới song song, đã trở thành một nhà sắp lụi bại đóng cửa gà rừng đại học hiệu trưởng, đồng thời đã nhận được một cái danh giáo hệ thống. Sau đó, để Tề Bạch Thạch dạy dỗ quốc hoạ, Beethoven dạy dỗ đàn dương cầm, Socrates dạy dỗ triết học, Gauss dạy dỗ toán học, Tiền Chung Thư dạy dỗ quốc học, Miyazaki Hayao dạy dỗ hoạt hình, Jordan dạy dỗ bóng rổ. . . "Ở thế kỷ hai mươi mốt, xa xôi Đông Phương, có một toà nhân tài kiệt xuất trường học, nó bị ca tụng là Đông Phương minh châu, thế giới thứ mười đại kỳ tích." —— nước Mỹ " Time Magazine " "Phía trên thế giới này chỉ có hai loại trường học, một loại là Học viện Nam Tinh, một loại là trừ Học viện Nam Tinh bên ngoài những học viện khác." —— nước Anh " The Times" *** Muôn người chú ý! Từ khi giáo dục giới cải cách sau, chân chính ý nghĩa thượng cao học cùng cao học trung gian PK, không phải là không có, nhưng mà như nhiều như thế hai mươi mấy cao học, liên hiệp lại, đi khiêu chiến một cái cao học, đây là gần như không tồn tại. Vì lẽ đó, tin tức vừa thả ra, đối chiến tin tức chính là thành đứng đầu. "Giáo dục giới đại sự!" "Đến lúc đó hiện trường trực tiếp, ta nói thật, muốn đối lôi đâu mấy cái chuyên nghiệp?" "Còn không có công bố, bất quá ta cảm thấy, rất có thể rất nhiều chuyên nghiệp đều sẽ thượng." "Những trường học sẽ không như thế nghĩ không ra đi, Nam Tinh học viện một ít chuyên nghiệp cũng rất mạnh a, như thế lên, không phải muốn chết sao?" Nghị luận sôi nổi. Mà sau bảy ngày, Nam Tinh học viện đã chuẩn bị kỹ càng sân bãi, quốc nội rất rất nhiều ký giả truyền thông cũng đều đến, hai mươi mấy cao học chọn phái đi ra liên hiệp đại biểu cũng tới. Hiện trường, phía dưới khán giả rất rất nhiều, Nam Tinh học viện học sinh cùng công chức, còn có cố ý tới rồi du khách, toàn ở phía dưới quan chiến, mà phía trước một cái trên sân khấu, là một cái rất lớn bảng đen. Tại trên đài còn đứng hai nhóm người. Mời các bạn đón đọc Tối Hiệu Trưởng của tác giả Kỵ Mã Khách Kinh Hoa.
Sơn Thôn Trang Viên Chủ - Nhược Vong Thư
Làm trong bụng có một hạt châu là cảm giác gì? Lưu Phú Quý cảm thấy mình tựa như là tại mang thai, đáng tiếc lại không sinh ra Na Tra. May mắn chi môn đã mở ra, thu hoạch không chỉ nhỏ xác thực may mắn. Bởi vì, ngươi là chơi nước tổ tông. Manh sủng tổng dã thú một màu, trồng trọt cùng nuôi dưỡng song phi. Rảnh rỗi, khách mời một cái lão trung y. Nho nhỏ sơn thôn trang viên chủ, sơn thôn sinh hoạt vui tiêu dao. *** Mười năm trước Lưu Phú Quý cùng Trần Đại Nha hôn lễ, liền thành một cái tương tự với truyền thuyết tồn tại. Liền xem như những khách nhân quay chụp xuống tới video ngắn, đều tại trên mạng lưu truyền thật nhiều năm. Không phục không được, có lẽ có chút người kết hôn sẽ tiêu hơn trăm triệu phí tổn, mời đến minh tinh tai to mặt lớn, trên bàn cơm nguyên liệu nấu ăn cũng sẽ chiếu vào đỉnh cấp tới. Nhưng là liền Lưu Phú Quý cùng Trần Đại Nha làm ra cái tràng diện này, ngươi liền xem như tìm mười cái tám cái gánh xiếc thú, ngươi cũng không làm được. Đều không cần nói phía trước một bên vui thích mở đường cái kia viên tròn, Tham Ăn Gấu hai bọn chúng người còn có hổ người một nhà , ngoài ra còn Cái Bờm Lớn, cái này sẽ rất khó thu nạp đầy đủ nha. Còn có nhiều người như vậy cùng một chỗ dùng cơm, còn là ăn xong lâu tràng diện, cũng là đủ chấn động. Cái này cần chính là nhân khí, dù sao có đôi khi ngươi liền xem như rải ra tiền mời người đến cổ vũ, người ta cũng chưa chắc nguyện ý tới. "Phú Quý, phía trong lòng có phải hay không vui thích? Một hồi Nhạc Nhạc liền nên trở về." Quách Khải Ân vừa cười vừa nói. "Vậy ngươi xem, lần này đều không mang lấy ta cùng đi ra. Nói với ta, muốn ăn ta hầm thức ăn." Lão Lưu hài lòng Dương Dương nói. Mời các bạn đón đọc Sơn Thôn Trang Viên Chủ của tác giả Nhược Vong Thư.