Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đọc Thầm (Mặc Độc)

Đây là bộ đam mỹ khiến mình khâm phục khả năng viết truyện logic của Priest nhất. Những vụ án rất hay, tuyến tình cảm của nhân vật chính ổn và nhân vật phụ thì có nhiều cái đáng nói lắm. Đọc xong Đọc thầm của Priest, mình có đọc thêm một bộ đam mỹ phá án khác (được các bạn đề cử đọc), kết quả là không nuốt nổi, cố đọc xong và thấy đúng là phí thời gian. Công: Lạc Văn Chu, thụ: Phí Độ. Phải viết trước chứ truyện của Priest nhiều người hay nhầm lẫn công thụ lắm. Lúc đọc Đọc thầm mình đang ở trong giai đoạn chán đọc đam mỹ. Những bộ đam mỹ ngày nay chẳng có bộ nào hay ho nổi bật cả, tuyến tình cảm khá là nhàm chán, thấy Đọc thầm no.1 top đam mỹ và còn là truyện phá án thì mình mới đọc xem sao. Đọc thầm không hề làm mình thất vọng. Có thể Đọc thầm không có một chương mở đầu quá xuất sắc, quá kinh ngạc, quá bùng bổ khiến người đọc có cảm giác nhất định phải đọc tiếp, nhưng cũng đủ gây tò mò để người ta đọc tiếp (ít nhất là muốn đọc tiếp cho xong vụ án thứ nhất). Vụ án của Đọc thầm là án lồng án, cực kì rắc rối phức tạp và liên quan đến hằng hà vô số người, nhưng mình thấy đọc vẫn có thể hiểu được. Xong mỗi vụ án “đọc thầm” sẽ có một phần “đọc to” để kết thúc vụ án. Nhưng vì là án lồng án, nên sẽ có nhiều chi tiết trong những vụ án “đọc thầm” đó không được làm sáng tỏ, vậy nên càng đọc người ta mới càng cảm thấy hút vào, mới càng tò mò. Cách tác giả chuyển giữa hai vụ án cũng rất hấp dẫn và thú vị, dẫn mở rất hay. Từng vụ án “đọc thầm” được một thế lực nào đó dẫn đến phần kết “đọc to”. Mình cũng không biết phải nói thế nào, phá được những vụ án lớn, nhưng lại mở ra vết thương cũ, trong đó đều là nước mắt và đau thương… Về công thụ của chúng ta có rất nhiều thứ để nói, nhưng trong các bộ truyện của Priest thì thụ luôn luôn có nhiều chuyện để nói hơn công. Phí Độ là con nhà giàu, mới hơn 20 tuổi đã lên làm chủ tịch của một công ty lớn. Cha Phí Độ là một tên biến thái giả vờ làm người đạo mạo, lấy mẹ Phí Độ để chiếm gia tài. Sau khi lấy xong thì hành hạ mẹ Phí Độ đến trầm cảm, cho rằng Phí Độ mang dòng máu yếu đuối, không sạch sẽ nên bắt đầu huấn luyện tinh thần Phí Độ một cách tàn nhẫn: giết mèo con, chó con, bắt xem những cảnh máu me bạo lực, còn lấy mẹ Phí Độ ra để huấn luyện Phí Độ nữa. Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy thì tâm lý sẽ méo mó đến mức nào, mà Phí Độ còn rất yêu thương mẹ mình. Vậy nên Phí Độ trở thành một kẻ có thiên phú phạm tội. Năm 14 tuổi, mẹ Phí Độ tự tử, sau đó cha Phí Độ cũng gặp tai nạn thành người thực vật. Phí Độ làm chủ tịch công ty của cha mình. Lạc Văn Chu là con nhà quan chức. Cuộc đời anh cũng chẳng có gì để kể lắm, tóm lại là không ly kì như Phí Độ đâu, bố mẹ khoẻ mạnh tuổi thơ lành mạnh. Lúc mới vào làm cảnh sát có chút nhàm chán vì toàn bị phái đi làm mấy nhiệm vụ như bắt trộm, tìm chìa khoá vân vân, vụ án lớn duy nhất lúc Lạc Văn Chu mới vào làm ở cảnh sát chính là vụ tự tử của mẹ Phí Độ. Đó cũng là lúc 2 nhân vật chính gặp nhau. Nhưng lúc đó Lạc Văn Chu mới là thanh niên 20 tuổi tràn đầy kiêu ngạo nhiệt huyết nên bị Phí Độ ghét. Bên cạnh Lạc Văn Chu là Đào Nhiên (người Lạc Văn Chu thầm thích), cũng mới vào làm cảnh sát như Lạc Văn Chu, nhưng hiển nhiên Đào Nhiên tính cách mềm mỏng hơn nhiều, nên sau này Phí Độ lớn lên thích Đào Nhiên. Đúng vậy, mở đầu câu chuyện, công thụ chính là tình địch của nhau. Đau lòng hơn nữa, người mà 2 kẻ này thích lại là trai thẳng. Thực lòng mà nói, theo mình thấy, với Lạc Văn Chu thì Đào Nhiên là mối tình đơn phương đầy nuối tiếc chứ không phải là yêu sâu đậm gì. Còn với Phí Độ thì chắc hắn cũng chỉ thích Đào Nhiên vì đã chăm sóc mình trong quãng thời gian khó khăn nhất, thích như kiểu hơn anh trai chút chút, quả thực cũng khó lòng mà nói Phí Độ yêu Đào Nhiên được. Sau khi Đào Nhiên tuyên bố đi xem mắt thì 2 kẻ được xem như tình địch của nhau mới hoà hoãn lại, bắt đầu thấy tên đối thủ kia cũng kha khá vừa mắt mới chết. Tình cảm cứ thế phát triển thôi. Về phá án, dường như suy luận của Phí Độ tài tình hơn những người trong cảnh sát một chút. Cái này cũng hợp lý, vì hắn có tâm lý của một tên tội phạm, tất nhiên phải hiểu tội phạm hơn là cảnh sát rồi. Nhờ Phí Độ mà nhóm Lạc Văn Chu đã bớt được bao nhiêu thời gian để phá án luôn ấy. Các vụ án đều cực kì thương tâm, đọc một lần mình chẳng bao giờ muốn đọc lại nữa, chỉ dám đọc mấy phần đọc to hoặc những phần đối thoại, gặp nhau của 2 nhân vật chính và về con mèo Lạc Một Nồi của Lạc Văn Chu thôi. Các nhân vật phụ cũng được tác giả xây dựng khá tốt, nhưng để lại ấn tượng với mình chỉ có vài người thôi. Đào Nhiên, Lang Kiều, Tiêu Hải Dương là các nhân vật phụ xuất hiện nhiều nhất thì cũng tàm tạm, không có gì quá ấn tượng. Mình có ấn tượng về những nạn nhân trong các vụ án hơn. Chẳng hạn mẹ của nạn nhân vụ án thứ nhất là một bà mẹ đúng nghĩa, mắc bệnh không thể làm việc, già rồi chẳng còn mong chờ gì ngoài đứa con nhưng niềm hy vọng duy nhất lại tắt mất, sẵn sàng nhảy từ trên toà nhà cao tầng nhất để tìm lại công lý cho con. Có thể bà không có học vấn gì nhiều, có thể bà quá dễ bị lừa trong các xã hội đầy rẫy lừa lọc này nhưng tình thương của bà là vô tận. Hung thủ vụ án thứ nhất là một kẻ táng tận lương tâm, tâm lý cũng méo mó, mình chẳng có tội nghiệp cảm thông gì ở đây cả. Mình chỉ ấn tượng về gia đình của hắn: một gia đình cha mẹ con cái đều khuyết tật, chỉ có hắn là bình thường, hắn cố gắng học giỏi nhưng gia đình lại là gánh nặng của hắn, như đỉa hút máu. Mình chỉ thấy cha mẹ trong gia đình ấy đúng là đáng trách, nhà đã nghèo còn sinh nhiều con dù sinh ra toàn khuyết tật, cái tư tưởng sinh nhiều con để con giúp đỡ mình quả là không còn gì để nói. Còn nhiều nhân vật khác nữa, thường thì mỗi vụ án đều đào ra rất nhiều kẻ đáng ghê tởm. Cái chết khiến mình uất ức và thương tâm nhất là Tiểu Vũ, còn là chết dưới tay cô gái mà Tiểu Vũ vẫn luôn xem là đứa em bé bỏng của mình. Cô gái đó quá ngây thơ, quá hận thù dẫn đến mù quáng. Cô có đáng thương không? Mình nghĩ là có, nhưng đáng hận hơn vì đã tự tay lừa những người anh đã giúp gia đình mình, rồi tự tay giết Tiểu Vũ. Cô gái ấy sẽ phải ăn năn cả đời. Còn Phạm Tư Viễn – boss một phe phản diện trong truyện – cũng có kết thúc khiến người ta hả hê lắm. Quên đi người mình nhớ thương như thế nào, đến cuối cùng muốn nhìn một tấm ảnh cũng không được. Những kẻ dưới tay Phạm Tư Viễn là những kẻ rất đáng hận. Có thể họ đã mất đi người quan trọng của mình, có thể họ ra tay giết những hung thủ mà cảnh sát không bắt được, nhưng cũng chính họ trơ mắt nhìn hoặc tự tay đẩy những người vô tội khác vào cảnh như mình để bắt được hung thủ. Nói chính ra thì họ và kẻ thù của họ cũng chẳng khác gì nhau. Phe phản diện còn lại thì cũng bại trận. Những tên đầu sỏ có một tuổi thơ bất hạnh, dẫn đến tâm lý méo mó, gây ra những vụ án kinh tởm. Ít ra câu chuyện cũng đã kết thúc viên mãn, những kẻ đáng trả giá thì đều phải trả giá, nhưng những vết thương trong lòng gia đình nạn nhân thì chẳng bao giờ lành lại được. Trong Đọc thầm vì vụ án quá hay nên mình có phần xem nhẹ tình cảm giữa hai nhân vật chính, nhưng cũng khá là hay đó. Tuy nhiên, vẫn theo phong cách của Priest thì thụ luôn là kẻ lãnh đạm hơn trong tình yêu, dù thụ có tính cách như thế nào thì đọc truyện của Priest, mình luôn có cảm giác công yêu nhiều hơn.  Đọc “Đọc thầm” mình hiểu vì sao Ma đạo tổ sư lại không được no.1 mặc dù Ma đạo cũng rất xuất sắc. Một phần chắc chắn là do fan của Priest đông rồi, nhưng một phần cũng là do Đọc thầm khá là toàn vẹn cả tình tiết lẫn tình cảm, còn Ma đạo tổ sư phần tình tiết vẫn chưa được chặt chẽ lắm và còn nhiều lỗ hổng tác giả không chịu lấp. Đánh giá: 9,75/10 *** Thì là mà, nhờ quả fake trailer của nhóm Cửu Nhậm, Sút đã nhảy hố Đọc Thầm của P đại đại. Tui cũng không chắc đây là review, có lẽ chỉ là giới thiệu qua loa thôi. Vì tui review là phải spoil toàn bộ nội dung, mà trinh thám spoil nội dung thì còn gì để đọc nữa đâu = ))))))) Nói thực là, tui kén đọc đam mỹ dữ lắm, vì thế để tui không chê bộ nào thì quả là rất khó. Truyện của Priest hầu như tui không thích, trừ bộ này. Ấn tượng rõ nhất khi đọc, đó là bạn cảm giác không phải đang đọc tiểu thuyết, mà là đang đọc một kịch bản phim hoàn chỉnh. Từng hành động, biểu cảm, suy nghĩ nhân vật, khung cảnh, bối cảnh, thời gian, đều được đặc tả. Trong đầu bạn giống như hiện ra một thước phim sống động như thật vậy. Mà Sút thì khoái xem phim hình sự tâm lý lắm. Các vụ án thì không thể nói là mới mẻ tinh vi thế này thế nọ, nhưng chí ít cũng có tính chất xã hội. Vụ thứ hai còn là về việc xâm hại các bé gái, một đề tài nhạy cảm đang làm mưa làm gió giới truyền thông VN. Kiểu phá án trong này khá truyền thống, tức là đi tìm hiểu quan hệ xã hội của người chết, lấy lời khai, tìm nghi phạm, v.v, đúng chất phim hình sự Hàn Quốc – Trung Quốc thời buổi bây giờ. Nhân vật chính không thần thánh kiểu Sherlock Holmes, dưới áp lực vẫn có thể suy luận từ bờ bên này sang bờ bên kia đại dương = )))))) Và điều Sút thích nhất trong này, chính là hình tượng nhân vật Phí Độ. (Đc rùi tui công nhận mình là team sủng thụ, nhg Phí tổng đúng là một tiểu thụ đặc biệt). Cậu ta có nhà có xe, có tiền đồ, có các mối quan hệ. Thực chất cậu ta chỉ cần tiếp tục bước đi trên con đường tương lai sáng lạn, tại sao cứ phải lao đầu vào hiểm nguy? Theo cảm nhận của tui, con người của Phí Độ được làm nên từ những gì gọi là “mâu thuẫn”. FANART (THỂ HIỆN RẤT RÕ MỘT TẦNG ẨN GIẤU CỦA TIỂU PHÍ) Dưới vỏ bọc hào nhoáng ấy, là một đứa trẻ có tuổi thơ bất hạnh. Sau khi diễn tròn vai một cậu ấm hoa hoa công tử, về đến nhà, cậu ta lại tự đặt mình lên ghế điện, kích thích não bộ cố nhớ lại thảm kịch 7 năm trước. Cậu ta ngả ngớn, cợt nhả, theo lời của Lạc Văn Chu là: chỉ cần cho cậu ta cái kính viễn vọng, cậu ta có thể dùng ánh mắt tốc váy Hằng Nga; khiến người khác nhìn vào chỉ muốn đập cậu ta một trận. Nhưng cậu ấy nhìn thấy máu là sẽ nôn tới độ mất nước, thỉnh thoảng tụt huyết áp tới bủn rủn tay chân, theo lời của Lạc Văn Chu là: giống một chiếc bình sứ đặt trong lồng kính mà vẫn còn lo nó vỡ. Cậu ấy có thể mặt không đổi sắc nói chuyện giường chiếu, nhưng nếu bạn dịu dàng hôn trán cậu ấy, cậu ấy sẽ lộ ra vẻ mặt ngây ngốc như lần đầu thấy chân tình. Đôi khi độc giả bị cuốn vào dòng suy luận triết lý của cậu mà quên mất, à, thì ra cậu ta mới 21 tuổi thôi, vẫn còn nhiều điểm khả ái lắm. Thế nhưng một người trẻ như vậy, tại sao lại hiểu về tội ác giống như chính bản thân từng trải qua? Đó chính là cái “mâu thuẫn” của cậu ấy. Cậu như một người ở trong tòa thành đóng kín, bốn phía đều là tường đồng vách sắt, chỉ chừa một cái cửa sổ trong suốt, từ đó lẳng lặng nhìn ra phía ngoài, nhất định phải lặng lẽ không tiếng động, mới có thể khiến cậu dè dặt mở ra một khe nhỏ của cửa sổ. (Trích chương 11) Bao quanh cậu ta là một vỏ bọc vô hình, bạn có vươn tay ra cả nửa ngày cậu ta cũng sẽ không vì thương xót bạn mà cũng vươn tay nắm lấy bạn. Nhưng nếu bạn chịu khó dùng bạo lực đập tan cái vỏ bọc ấy và lôi cậu ta đến bên mình, cậu ta sẽ không ngần ngại ôm chầm lấy bạn như ôm phao cứu sinh. Và người đủ bạo lực để phá vỡ cái vỏ bọc ấy chính là Lạc Văn Chu. Mỗi lần Lạc và Phí đấu khẩu là tui lại cười đến không ngậm miệng lại được = ))))) Phải công nhận là tác giả viết mấy đoạn hội thoại rõ là hài hước. Lạc: “Có kị ăn cái gì không?” Phí: “Có —— tôi không ăn hành lá sống, không ăn tỏi chín, gừng hấp cũng không ăn, không ăn chua, không ăn cay, không ăn mỡ lợn, không ăn cọng thực vật, không ăn cà tím và cà chua có vỏ, không ăn động vật từ đầu gối trở xuống, từ cổ trở lên, không ăn nội tạng.” Lạc: “. . .” Phí: “Còn cả không ăn lòng đỏ trứng chín quá, đậu hũ nước chát quá. . . À, đậu bìa thì còn có thể chấp nhận được.” Lạc: (nghĩ thầm) Vậy mi cút ra ngoài ăn cớt đi!!! = ))))))))))))))))) Thế rồi anh Lạc vẫn chọn tới chọn lui thức ăn cho tiểu Phí, kén ăn gì mà còn hơn cả tiểu thư khuê các, thậm chí ăn tôm cũng ngại bóc vỏ. Tuy trong lòng anh Lạc vẫn chửi rủa Phí Độ là tại sao sống đến giờ còn chưa có ai bóp chết mi, nhưng bên ngoài thì vẫn rất ngoan ngoãn ngồi bóc vỏ tôm hầu hạ người ta = ))))) Quá trình phát triển từ tình địch thành tình nhân của họ cũng khá thuận lý thành chương, không nhanh không chậm, trải dài suốt hơn một trăm tám chục chương. Thực sự là khá đáng yêu <3
Lạc: “Sao hôm nay tốt với anh thế? Có phải làm việc gì có lỗi với anh không?” Phí: “Ừ, chưa được phép đã tự ý thích anh rồi. Thật là ngại quá.” Nói một cách hài hước, đây là câu chuyện về hai anh giai cong cùng thích một anh giai thẳng. Chúng nó suốt ngày kích đểu nhau, kích hoài kích hoài, kích ra lửa tình. Từ đó chúng nó vào sinh ra tử, một bên phá án, một bên ân ái, cùng nhau chống lại thế lực hắc ám = )))))) Tui sẽ edit bộ này, nhưng với số chương của nó, cho dù mỗi ngày một chap thì phải nửa năm mới xong. Mà với tốc độ trung bình 1 tuần 1 chap như của bộ Hệ thống, chắc là ba năm sẽ xong. Lấp hố là cả một quá trình gian nan = ))))))) *** CP: Chuyên trị các loại không phục – lão lưu manh công VS vừa ngại ngùng vừa phóng túng – phú nhị đại thụ (Lạc Văn Chu X Phí Độ) Thể loại: Tình địch biến tình nhân, niên thượng, trinh thám suy luận, đô thị tình duyên Edit: almost Đọc thầm, mỗi một câu chuyện là một lời thì thầm, không phải của chân lý, chả phải của tội ác, nó là lời thì thầm từ sâu thảm trong vực tối. Mỗi một câu chuyện, mỗi một vụ án như có như không mà kết nối với nhau, rốt cuộc ai mới là kẻ chịu tội, ai mới là công lý, là ác quỷ hai thiên thần? không một ai biết được Từ nơi nào bắt đầu, cũng chính là kết thúc yêu cũng được hận cũng được đều là tâm tư cá nhân của một người, sao có thể lấy nó làm thước đo của công lý Phí độ là một người như thế nào? là một cậu ấm ăn chơi, một học sinh toàn năng, một giám đốc nhàn rỗi hay một kẻ có thiên phú về phạm tội? Thật ra có lẽ tất cả đều là câu, hoặc tất cả đều không? Phí độ giống như ở trong một chiếc hộp kính, cậu ở đó có thể bàn quan nhìn hết thẩy buồn vui yêu hân của thế giới, cậu ở đó nhìn thế giới qua một lớp kính chân thật nhất, nhưng cũng khiến cậu đóng kín bản thân triệt để nhất, bởi vì đó là hộp kính một mặt, cậu có thể thấy hết thẩy, nhưng chúng ta chẳng nhìn thấy cậu đâu cả còn chúng ta, người tiếp xúc với cậu thì thấy được gì? là bản thân chúng ta? vì sao ư, bởi vì chúng ta nhìn thấy trên chiếcgương đó chính là bản thân mình Chỉ có Lạc văn chu là người duy nhất nhìn thấy khe nứt trên chiếc hộp đó, phá vỡ từng chút từng chút một tầng kính kia để nhìn thấy một Phí độ đang co người bên trong Lạc Văn Chu từng nói phí độ là một người có thiên phú về Phạm Tội Nhưng khi anh phá vỡ lớp kinh kia mới phát hiện, cậu không phải châm biến, bỡn cợt, cậu chỉ đang tương thuật những gì mình thấy. ---------------------------------------------------------------- Tình yêu của họ cũng vậy, chậm chạp, nhẹ nhàng, nhưng là từng chút từng chút một khắc sâu Lạc văn chu trước giờ luôn nhìn Phí độ bằng ánh mắt của gia trưởng nhìn con cháu, cho nên anh luôn thấy Phí độ làm thế nào cũng không vừa mắt, nhưng lại không dừng được muốn bảo hộ, chăm lo cho đứa nhỏ này Nhưng đến một ngày tầng giấy kia bị xé xuống, anh phát hiện ra cậu bé năm nào thật sự đã lớn rồi, lớn đến trái tim anh cũng bị lệch nhịp, không kìm chế được mà sa vào. Bản thân phí độ luôn đặt mình ở ngoài vòng, cậu sợ hãi thân cận mọi người, sợ hãi bản thân là một quái vật, với đào nhiên, cậu hời hợt, nhưng là tia ấm mà cậu níu kéo, còn với Lạc văn chu, đó đơn giản là nơi mà cậu phát tiết hết thẩy bàn quan của mình. Nhưng đến một ngày cậu đột nhiên phát hiện, cái người luôn không vừa mắt cậu ấy, luôn từng chút, từng chút để mọi chuyện cậu làm, mọi lời cậu nói nơi nơi khắc ghi trong tâm. Nghĩ muốn chạy xa, nhưng lại muốn một lần buông bỏ bản thân. Yêu thật ra không có nhiều tính toán như vậy. Một lạc văn chu quyết đoán nhưng hết lần này đến lần khác không biết làm thế nào với Phí độ Một phí độ đào hoa mị nhãn lại có thể vì một cái hôn lướt qua mà đỏ mặt từng chút ngọt ngào, hài hước nho nhỏ của cuộc sống đan xen với những tình tiết án chặt chẽ, những màn đấu trí căn não, khiến người đọc không cách nào buông xuống được "Đọc Thầm" Không tự chủ mà đem bản thân xa vào ---------------------------------------------------------------- Đề cử Nhà sút đang dịch đến quyển ba, mà ta chờ không nỗi đã mò xong QT, Với những bạn không hay đọc QT thì ta khuyên ngồi chờ sút dịch đi, bản dịch nhà sút khá chắc tay ps: ảnh này ta lưu vài năm trước, không thể nào nhớ nguồn, nếu mấy cái ảnh của ta đăng có phạm bản quyền của ai thì nhắc ta gở xuống nha   Mời các bạn đón đọc Đọc Thầm (Mặc Độc) của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tôi Muốn Cùng Lão Công Ly Hôn
Editor: QUINNA LAURENT Thể loại : Đoản văn, ngọt văn, hiện đại, giá không hoan hỉ, oan gia, showbiz. Nhân vật chính : Lộ Yến x Tần Nghị Phối hợp diễn : Cha Tần, mẹ Tần, Thầy giáo Dương. Một câu chuyện mở đầu là việc tiểu thụ muốn ly hôn với lão công: Lộ tiểu thụ: Tôi muốn cùng lão công ly hôn! Tần lão công: Tiểu thụ nhà tôi lúc nào cũng nhõng nhẽo đòi ly hôn với tôi. *** Truyện ma của Mộc Hề Nương rất hay, thấy tác giả viết thể loại hài tình cảm thế này đọc cứ có cảm giác là lạ :)) Truyện ngắn lại hơi vụn, không biết tóm tắt thế nào. Kể về cuộc sống tình thú của hai vợ chồng nhà ảnh đế Tần và thầy giáo Lộ. Nghe vậy chứ không có thịt thà để chấm mút đâu :v ***   Bé thụ Lộ cùng lão Tần thành một đôi cũng đã bảy năm, trong những năm này tất nhiên cãi nhau cũng nhiều. Nhưng từ khi bé thụ Lộ đem Dương Tô Túc trở thành tín ngưỡng sùng bái thì vẫn luôn tìm các loại lý do đòi ly hôn. Về phần lão Tần, từ lần đầu gặp bé thụ Lộ thì vẫn yêu thương cậu cho đến bây giờ. Ở bên cậu, tùy ý cậu đòi ly hôn, tùy ý cậu quậy phá. Coi như là vì tăng thêm lạc thú cho sinh hoạt vợ chồng. Không sai, tuy rằng giới showbiz phồn hoa huy hoàng, xa hoa đồi trụy, nhưng anh vẫn cho rằng cuộc sống của mình vẫn luôn vô vị, chỉ có bé thụ Lộ mới có thể mang cho anh những sắc màu vui vẻ của cuộc sống. Hay là nói, bé thụ Lộ chính là niềm vui duy nhất của lão Tần trong cuộc đời này. Hơn nữa lão Tần so với bé thụ Lộ lớn hơn mười tuổi, đối mặt với người yêu nhỏ bé, Tần đại ảnh đế luôn không có tự tin. Nhớ ngày đó bởi vì công tác bận rộn, dẫn đến sự xuất hiện của tình địch Hướng Húc, tên đó theo đuổi bé thụ Lộ gần một năm lão Tần mới biết được. Lúc ấy nội tâm cực kì sợ hãi bé thụ Lộ rời bỏ anh mà lão Tần đem nỗi sợ hãi kia hóa thành cuồng nộ, suýt nữa đã đem sự việc phá nát đến không thể quay đầu. Khi đó lão Tần còn kém chút đánh chết Hướng Húc trước mặt bé thụ Lộ. Bộ dáng lão Tần lúc đó, bé thụ Lộ đến nay nhớ tới vẫn còn sợ hãi. Nếu không cũng sẽ không bởi vì chỉ cùng Hướng Húc đi ăn một bữa cơm thì đã sợ hãi đến mức giấu đầu giấu đuôi. Nói như thế nào nhỉ? Dựa theo lời người đại diện của lão Tần nói, khi đó lão Tần chính là người điên. Chỉ số IQ bằng 0. Đem bé thụ Lộ cầm tù ở nhà nửa năm, một bước cũng không để cậu ra khỏi nhà. Cuối cùng là khiến bé thụ Lộ bị bệnh trầm cảm, kinh động đến cha Tần mẹ Tần. Cha Tần ép buộc lão Tần đi đến bác sĩ tâm lý, đồng thời mẹ Tần đón bé thụ Lộ về nhà chăm sóc. Cuối cùng vẫn là vì tình yêu mà mỗi người tự mở ra khúc mắc rồi hòa giải, bằng không bé thụ Lộ thật sự là muốn rời đi. Như vậy, lão Tần cũng coi như bỏ đi. Lúc ấy lão Tần trực tiếp muốn rời khỏi showbiz chuyên tâm ở cạnh bé thụ Lộ, khiến dư luận xôn xao một phen. Bất quá chỉ là thiếu chút nữa mà thôi. Sự kiện kia qua đi, lão Tần đối với bé thụ Lộ quản chế so với người thường nghiêm khắc hơn rất nhiều. Trước kia bé thụ Lộ ít nhất còn có những hoạt động xã giao bình thường, bởi vì lão Tần mà dần dần biến thành chỉ còn hai điểm trường học cùng trong nhà. Ngoại trừ quan hệ đồng nghiệp, cơ hồ toàn bộ thế giới chỉ còn lại có lão Tần.( cả thế giới thu bé lại chỉ bằng 1 chàng troai:3) Mà điều này, lại mang cho lão Tần cảm giác an toàn cùng với thỏa mãn khác thường. Vừa bắt đầu bé thụ Lộ còn cảm thấy bất mãn, nhưng nước ấm nấu ếch, riết thành thói quen. Còn hưởng thụ loại quản chế này. Nếu như ngày nào đó lão Tần đột nhiên đối với bé thụ Lộ nới lỏng quản lý, hơi chút giảm bớt sự chiếm hữu cùng khống chế, bé thụ Lộ sẽ hoài nghi lão Tần thay lòng đổi dạ. Mời các bạn đón đọc Tôi Muốn Cùng Lão Công Ly Hôn của tác giả Mộc Hề Nương.
Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ
Diễn viên chính: Hàn Mộc x Dương Tô Túc Diễn viên phụ: Ba mẹ thụ, bạn thân thụ Vu Mặc (Bé cá khô) và một số diễn viên quần chúng khác Thụ: Ông xã của tôi chính là kẻ thay lòng đổi dạ. Công: Bà xã của tôi chưa bao giờ bỏ suy nghĩ tôi là kẻ thay lòng đổi dạ. Đây chính là một câu chuyện Điềm văn a!  Mỗi một chương đều là câu chuyện nhỏ đáng yêu hằng ngày. Editor: Đừng nhìn cái tên mà hoảng nhé, như văn án đã nói đây ngọt văn, không có ngược thân ngược tâm. Chỉ kể về những mẩu chuyện dở khóc dở cười của một đôi phu phu ^^. Bé thụ trong này moe hết phần người (≥◇≤), vì ở nhà rảnh rỗi em ấy thường xuyên xem phim và tiểu thuyết đam mỹ khổ tình, sau đó tự coi mình là nữ chính/ tiểu thụ trong đó, rồi khăng khăng nói chồng mình leo tường (¯^¯ )… *** Thụ: Người yêu tôi thay lòng đổi dạ. Công: Người yêu tôi rất hay ảo tưởng tôi thay lòng đổi dạ]  Thụ bị nhược trí, mỗi ngày đều ở nhà giam mình với những bộ phim tình cảm sến lụa cẩu huyết nên lúc nào cũng có suy nghĩ ông xã mình đã thay lòng rồi, không còn thương mình nữa :) Hôm thì nghi Hàn Mộc có người phụ nữ khác ở bên ngoài, rồi kịch bản ba mẹ chồng cấm đoán vân vân... trong khi Hàn Mộc là trẻ mồ côi. Mấy lần cậu định bỏ nhà đi, luôn bị Hàn Mộc tóm trở về giáo huấn một trận, bởi vì cậu bị mù đường a, đọc mà t cảm thấy là vừa xuống lầu đi một vòng chắc cũng có thể lạc được luôn quá =.=  Rồi đến một hôm cậu muốn đi gặp Hàn Mộc ở công ty, vì muốn đem lại bất ngờ cho anh, thế quái nào lại lên xe của kẻ sát nhân hàng loạt =.= Lúc Hàn Mộc về không thấy vợ đâu thì hoảng hốt vô cùng, huy động người đi tìm, sợ Dương Tô Túc gặp chuyện, nhưng tìm xong thì thấy hình như người gặp chuyện là kẻ sát nhân kia thì phải...  Haha ngốc ngốc cũng có cái lợi của nó chứ, Dương Tô Túc tất nhiên không biết người kia là kẻ sát nhân hàng loạt rồi, lại còn hồn nhiên mà mần người ta đến chết đi sống lại :))  Đọc truyện thấy ẻm ngốc quá thật buồn cười, nhưng Dương Tô Túc rất ngoan, nói chung đọc mấy bộ thụ ngoan ngoan chuẩn gout của t là bấn vch =v=~  Hàn Mộc là trẻ mồ côi, hồi còn nhỏ lầm lì ít nói lắm, gặp được em thụ xong là như được sống lại à, đấy là lí do vì sao Hàn Mộc thương vợ vô bờ bến.  Bên cạnh đó còn có bé Cá Khô là bạn thân của em thụ, haha bạn này cũng có đôi nhé, bạn Khối Băng chồng của ẻm cũng cưng ẻm lắm, đọc cũng khá cute. Tất nhiên "Cá Khô" và "Khối Băng" đều là tên em thụ gọi họ nhé, bộ này viết theo ngôi một của Dương Tô Túc á.  Bộ này là ngọt văn, mỗi chương đều là những câu chuyện đời sống hàng ngày rất đỗi bình thường của đôi chồng chồng trẻ qua lời kể của em thụ. Bộ này ngắn tí, đọc để giải trí khi mọi người vừa lọt hố mấy bộ ngược hoặc SE.  Chúc mọi người đọc truyện vui ^^ #review_dammy *** Kể về cuộc gặp gỡ ban đầu của Dương Tô Túc và ông xã nhà mình, thì chỉ có hai chữ “cẩu huyết” để hình dung! Hôm đó là một buổi xế chiều, khoảng chừng sáu giờ. Lúc này là mùa đông, đến thời gian này sắc trời cũng liền tối xuống. Dương Tô Túc là học sinh lớp mười hai, mỗi ngày đều phải học thêm. Ngày ngày đến giờ tan học sắc trời đã sớm tối xuống, vốn mỗi ngày đều là cùng Vu Mặc đi chung. Nhưng mà, trong khoảng thời gian này Vu Mặc được cử đi đến thành phố lân cận tham gia thi đấu, cho nên chỉ có Dương Tô Túc một mình đi học đi về. Đường về nhà sẽ đi qua một con hẻm tối tăm, đương nhiên cũng không phải nhất định đi con hẻm đó, chẳng qua là Dương Tô Túc tham cận chọn con hẻm này mà đi. Tham cận là muốn nói đến sở thích ưa chọn đường tắt, chọn cái gì gần mình, tiện cho mình. Mặc dù cái tật xấu này của cậu cứ bị Dương ba Dương mẹ cùng với Vu Mặc lo lắng dạy dỗ, nhưng cậu vẫn mãi không thay đổi được. Nhắc tới cũng là số cậu may mắn, may mắn khiến cho người khác phải khâm phục. Bạn phải biết hẻm tối luôn xảy ra một số nguy hiểm, như là hai ba ngày có thể nghe thấy chuyện cướp giật. May mà cũng không có xảy ra án mạng, không thì Dương ba Dương mẹ dù cho xách đứt cái lỗ tai của Dương Tô Túc cũng nhất định phải bảo cậu sửa đổi cái tật tham cận này. Hơn nữa sự cố không may trong hẻm tối, Dương Tô Túc hết lần này tới lần khác đi vài bận cũng không gặp phải chuyện gì. Cái vận may này, cũng là nghịch thiên. Nhưng mà, vận may của Dương Tô Túc từ nhỏ đến lớn luôn khiến cho những người quen biết cậu đều khâm phục. Cũng không có ai ghen tỵ với cậu, cùng lắm là đỏ mắt một trận. Nhưng lúc biết cậu có chỗ không giống với người bình thường, thì đỏ mắt biến thành thông cảm và thương hại. Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng Dù sao sống chung lâu cũng biết đó là một đứa bé lanh lợi biết bao nhiêu, các ông bố bà mẹ đối với Dương Tô Túc mong manh đáng yêu lại đối lập một chút với đứa con đầu gấu nhà mình. Sự thông cảm và thương hại ban đầu bỗng nhiên trở thành nổi oán giận với con cái của mình. Cho nên lúc các ba mẹ khác ở trong tiểu khu xách lên cái lỗ tai của đứa con đầu gấu nhà mình nhồi nhét học tập con nhà người ta ngoan cỡ nào, các ông bố bà mẹ của cái tiểu khu này đều nhồi nhét tư tưởng cho đứa con đầu gấu nhà mình là: Mày xem Tô Tô nhà người ta ngoan ngoãn biết bao nhiêu, dễ thương biết bao nhiêu, hiếu thảo biết bao nhiêu! Mày không thể không đi vén váy mấy em bé gái sao? Mày cũng không thể không đuổi đánh chó của nhà mấy ông cụ sao? Cũng bởi vì Dương Tô Túc từ nhỏ đến lớn đã gắn liền trong miệng phụ huynh của mấy đứa trẻ khác, bị không ít trẻ con trong tiểu khu xem thường. Từ chối không cho cậu chơi chung với bọn chúng, đợi đến khi mấy đứa trẻ kia trưởng thành, biết Dương Tô Túc khác biệt với mình, lúc muốn đền bù, thì người ta ngược lại trầm tĩnh như một cô bé. Cho nên trong tiểu khu, Dương Tô Túc cũng chỉ thân thiết với Vu Mặc, những đứa trẻ khác cũng không thân quen. Lạc đề quá rồi, lại nói Dương Tô Túc tan học về nhà liền một thân một mình quẹo vào cái hẻm tối kia, mới vừa đi vào chợt nghe thấy bên trong một trận âm thanh đấm đá dữ dội. Người bình thường nghe tiếng động này sớm hoảng hồn bỏ chạy, không thì cũng bị hù dọa giật nảy mình. Riêng Dương Tô Túc cứ như không có chuyện gì xảy ra đi vào, tiếng bước chân bịch bịch vang dội. Vừa đi vào bên trong, không biết là người nào cầm giữ đèn pin nhỏ, ánh sáng le lói không mấy rõ, ngược lại càng khủng bố hơn. Đại khái năm sáu người, vây đánh một thiếu niên. Một người đứng giữa giống như là đại ca, một chân đạp lên thiếu niên co quắp thành con tôm đang nằm dưới đất. Thiếu niên kia yếu ớt giãy giụa, giống như một con sói hoang bị trọng thương, cho dù không nhúc nhích được vẫn muốn tận lực duy trì chiến đấu. Có mấy người thiếu niên chú ý tới Dương Tô Túc, ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm. Nhưng Dương Tô Túc trái lại mắt nhìn thẳng vào bọn họ, vẻ mặt bình thản ung dung giống như cậu chỉ là người mù lòa. Là các thiếu niên thế hệ “trung nhị” làm sao có thể chịu được cái loại xem thường này được, lập tức hung hăng cản lại Dương Tô Túc. Lại thấy Dương Tô Túc không có chút nào sợ hãi mở to đôi mắt sáng sủa trong veo nhìn bọn họ. Trung nhị bệnh: là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lí thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay sơ trung – hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói “bệnh” trong “Trung nhị bệnh” thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này. Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì”. Nhất thời cho là mình gặp cao nhân thần bí ẩn vào các thiếu niên bình thường, lập tức nghiêm chỉnh chờ đợi. Dương Tô Túc chăm chú nhìn bọn họ, các thiếu niên cho rằng đây là lấy khí thế chấn áp bọn họ, dự định ai mở miệng trước thì người đó thua. Trong khi đó Dương Tô Túc thì cho rằng nếu là bọn họ ngăn cản trước đương nhiên chờ tới lúc bọn họ mở miệng nói trước mà thôi. Miếng giữ nhiệt Thời gian từng giây từng phút trôi qua, gió rét thổi tới. Các thiếu niên co rúm lại một trận, Dương Tô Túc thì sừng sững bất động, trong lòng chà chà miếng dán sưởi ấm. Thân hình mỏng manh, quần áo đơn bạc, cũng không sợ hãi gió rét. Cao nhân! Các thiếu niên hoảng sợ, một người bị đẩy ra, nơm nớp lo sợ nói: “Ê! Cây này là của tao, đường này là của tao!” Một bàn tay vỗ lên ót người nọ. Mấy người kia giận dữ đi lên áp chế tên đó: “Bảo mày hù dọa nó, mày biến mày thành cướp! Một thằng đần thiếu đánh mà!”   Mời các bạn đón đọc Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ của tác giả Mộc Hề Nương.
Chiêu Ma
Bối cảnh câu chuyện được diễn ra vào năm 1843 vào giai đoạn Napoléon vừa kết thúc vài chục năm Chỉ vì muốn hiểu rõ được sự kinh khủng của ác mà  André tham gia trò chơi triệu hồi ma quỷ của nhóm dị giáo. Tất cả mọi người chết hết rồi, chỉ có cậu còn sống, vì dường như ác ma theo dõi cậu. *** Thụ là nhà văn khá nổi tiếng ở Paris. Nổi tiếng là xinh đẹp khiến cho cả nam nhân lẫn nữ nhân đều thích. Nhưng thụ lại thích Isabel, em gái công tước. Có lần thụ đi nhà hát gặp được hai anh em công tước, vì muốn gây sự chú ý của Isabel nên thụ xin một vai diễn, cuối cùng được đẩy cho vai diễn là nữ, một cô gái xinh đẹp. Thụ đẹp nên diễn gái đẹp cũng hợp tình hợp lý. Cuối cùng như nguyện, thụ được gặp Isabel, gặp là sử dụng những lời hoa mĩ nhất để bày tỏ tình yêu với nàng. Thụ có quen một quý bà , nhờ quý bà làm lễ chiêu ma lấy cảm hứng. Quý bà đồng ý vài ngày sau sẽ làm.                            Thụ được mời ở ngủ lại trong biệt thự của Isabel. Ngày hôm sau hai người đi săn, thụ bị bắt cóc, quý bà bắt cóc thụ vì muốn cho thụ mang thai của ác ma được triệu hồi . Công xuất hiện giết ác ma quất thụ luôn. Ngày hôm sau công lấy thân phận Isabel hỏi thăm thụ, sáng là người ôn nhu dịu dàng , tối thì đòi hỏi thụ vô độ. Hai tháng sau thụ phát hiện thân phận của công là Isabel. Thụ phát hiện bản thân mập ra, tưởng bị ác ma nhập thân nên nhờ công giúp đỡ. Công sợ ác ma làm hại thụ nên cố gắng đọc sách để giải quyết. Bốn tháng cố gắng bị đổi lấy một câu sống bao nhiêu năm vẫn là người mù chữ của thụ :)))       Khi đến tháng thứ mười , thụ đẻ ra ác ma, đặt tên là Louis. Mới đẻ ra thụ còn tính giết, hai ngày sau công hỏi lại có muốn giết hay không thì thụ lên án công ác độc. Mấy năm sau thụ lại sinh thêm một cặp song sinh nữ.  *** Khi André nhìn thấy phu nhân Durand lần nữa, cậu đang từ Bordeaux quay lại Paris, xe ngựa chạy qua một con phố. Tiểu ác ma rất hiếu động, nghịch ngợm nhảy lên nhảy xuống mở cửa sổ ra, suýt nữa thì té xuống. *Bordeaux (Pháp phát âm: [bɔʁ.do]; Gascon: Bordèu; Basque: Bordele), là một thành phố cảng quan trọng của Pháp, toạ lạc ở hạ nguồn sông Garonne. Vùng đô thị Bordeaux là vùng đô thị lớn thứ năm của Cộng hoà Pháp, với tổng dân số 1.105.000 người. Nó là thủ phủ của vùng Nouvelle-Aquitaine thuộc miền tây nam nước Pháp. Biệt danh của thành phố là “La Perle d’Aquitaine” nghĩa là “Hòn ngọc của vùng Aquitaine”. Bordeaux được xem như là thủ phủ của rượu vang thế giới, đây cũng là chủ nhà của hội chợ rượu vang chính của thế giới Vinexpo rượu vang được sản xuất ở đây từ thế kỷ VIII. André sợ đến ngừng thở, cũng may công tước Normandie nhanh tay lẹ mắt xách cổ áo tiểu ác ma ném về. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đang định đóng cửa sổ thì thoáng thấy một phụ nữ già nua trong ngõ tối, gương mặt rất quen. André nhìn kỹ lại, nhận ra đó chính là phu nhân Durand mất tích đã lâu. Ngõ tối kia là phố đèn đỏ nổi danh, đầu ngõ thường có phụ nữ lộ ngực đứng đó, chỉ cần trả một hai cent là được vui vẻ. Cậu không ngờ phu nhân Durand cao ngạo sẽ trở thành gái điếm, nhưng cậu không hề thông cảm. Tuy lòng dạ cậu không xấu nhưng vẫn không sẵn lòng tha thứ cho một người từng muốn giết cậu. Huống chi phu nhân Durand còn từng giết chết nhiều cô gái vô tội chỉ vì tiền tài và cuộc sống xa xỉ. Công tước Normandie ôm lấy cậu từ phía sau rồi đóng cửa sổ lại, ngõ tối, gái điếm và phu nhân Durand bị xe ngựa ném lại phía sau rất xa. Bất ngờ chạm mặt, sau này suốt đời sẽ không gặp lại nữa. André hỏi: “Trước đây tại sao anh không giết bà ta?” Tất cả đều bị giết, ngoại trừ phu nhân Durand. Công tước thờ ơ trả lời: “Tội lỗi của con người không nên bù đắp bằng cái chết, bà ta sống để chuộc tội.” Nghèo khó, ốm đau, sỉ nhục…. Tội lỗi chồng chất bao nhiêu thì phải sống để trả lại. Trước kia bà ta dùng sinh mạng các thiếu nữ vô tội hiến tế cho ma quỷ đổi lấy cuộc sống giàu sang thoải mái, hiện tại phải làm để trả lại. André hơi ngạc nhiên về quan niệm chuộc tội của ác ma, ở mức độ này, tựa hồ còn công bằng hơn cả luật pháp. Vô tình gặp phu nhân Durand là chuyện ngoài ý muốn, thực tế, André đã sớm quên bà ta. …. Gần đây André có một nỗi phiền muộn – “Tại sao em lại mập nữa rồi?” Mặt tròn một vòng, bụng lại bắt đầu có rất nhiều thịt mỡ, cậu phải mặc quần áo rất rộng mới không thấy người mập lên quá rõ ràng. Hai đầu lông mày công tước giật một cái, rũ mắt nhìn bụng André, hàm hồ nói: “Có lẽ… do ăn nhiều.” Tiểu ác ma bên cạnh nghe được, đột nhiên cười phá lên. André chẳng hiểu ra sao: “Con cười cái gì, Louis?” Cậu bé ghét chết cái tên Louis cười không nổi nữa, buồn bực giải thích: “Con chỉ vui quá vì về đến nhà rồi.” Nghe vậy André cười nói: “Papa cũng vui.” …. Bụng André càng ngày càng lớn, còn cử động, giống hệt lần trước có tiểu ác ma. Vì đã có kinh nghiệm nên lần này cậu rất bình tĩnh, không bị dọa sợ đến phát khóc, cũng không có thỉnh thoảng u sầu ăn không ngon – Vậy nên lần này còn béo hơn lần trước. Đương nhiên béo không phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao ma quỷ thích nhập vào người cậu vậy? André nghiêm túc nói: “Đây là một vấn đề cần được xem trọng! Em không thích bị ma quỷ nhập vào người, mang đến cho em ít nhất mười tháng phiền phức. Công tước, phiền anh nhắn giúp một tiếng.” Công tước Normandie: “… Được.” Hắn cũng không ngờ nước thuốc vẫn còn tác dụng, xem ra phải nghiên cứu làm thế nào ức chế tác dụng của thứ thuốc kia. “Anh bảo đảm, lần tới sẽ không có ác ma nhập vào người em.” André: “Được, em tin tưởng anh.” Vì vậy công tước Normandie lại nghiên cứu phương thuốc cổ truyền ma pháp, André tiếp tục vui chơi ăn uống, còn có chút mong đợi tiểu ác ma xuất hiện, có thể nói tâm trạng vô cùng tốt. Thế nên lúc sinh, cậu không bị giày vò nhiều đã sinh được hai bé gái – Alizée và Isabel. André kiên trì đặt tên một bé gái là Isabel, vì cậu cho rằng cô gái nào có tên này chắc chắn sẽ vô cùng sinh đẹp. Nhưng đối với công tước Normandie mà nói, đây là bằng chứng chính xác André nhớ mãi không quên Isabel. André lại nghĩ công tước không nói lý, hắn thì nghĩ cậu yêu người phụ nữ khác, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh kéo dài năm ngày. Sở dĩ thời gian qua ngắn là do công tước vô tình nói ra chân tướng André mang thai không phải do ma quỷ nhập vào người. André bị đả kích mạnh, công tước tự biết đuối lý, trong lòng lo lắng, đến nước này đành kết thúc chiến tranh lạnh. Thời gian rất dài sau đó André mới tiếp thu chuyện tiểu ác ma và hai tiểu tiểu ác ma là do cậu sinh ra, sau đó dần dần cảm thấy rất tốt, thì ra là con của cậu, có lẽ sau này sẽ có cháu trai không chừng. Sau trăm tuổi, cuối cùng sẽ không cô độc. Mời các bạn đón đọc Chiêu Ma của tác giả Mộc Hề Nương.
Bạo Long
Đỗ Thương đang sinhh sống trong tân thế giới nhưng chán nản cuộc sống nơi đây nên đã quyết định bỏ trốn quay trở về thời đại nguyên thủy ngày xưa.  Đã bỏ trốn đi mà cũng còn bị  bạn đời của y, cũng chính là con bạo long hung tàn khủng bố kia lại từ tân thế giới đuổi theo tới. Gỡ mìn Đoản văn trong vòng ba vạn chữ. Cưỡng chế, sinh tử, công là khủng long. Cẩu huyết, mạc danh kỳ diệu (Không nói rõ được), phản khoa học, xuyên qua rối tinh rối mù. Tập hợp tất cả những sự kỳ quái nảy sinh ra ở trong đầu cá nhân tác giả, rất lung ta lung tung. Bởi vì xem 《 Kỷ Jura 2》rất có cảm hứng, hự! Tìm tòi mấu chốt: Đỗ Thương ┃ phối hợp diễn: ┃ cái khác: Lời khuyên từ edit trước khi mọi người nhảy hố: truyện không miêu tả sâu sắc về quá trình công thụ yêu nhau, chỉ nói về cách hai người hỗ động khi ở bên nhau, cảnh sinh hoạt 1 nhà rất đáng yêu, và cả lúc vả mặt mấy thứ râu ria cũng rất thỏa mãn. Nhìn chung nó khiến mình dễ chịu ^^ và nếu có ai không thích cục cưng thì cũng đừng nói lời cay đắng. *** Đỗ Thương ôm Rosa lên, nắm lấy tay Auland: "Các con có bị thương không?" Auland lắc đầu: "Thiếu chút nữa là bị thương, cũng may là không có chuyện gì." Đỗ Thương trách mắng: "Làm bậy." Rosa ôm lấy cổ Đỗ Thương, cà cà: "Nhớ ba ba quá." Trái tim Đỗ Thương lập tức tan ra, mềm mại, ấm áp, "Ba ba cũng nhớ Rosa." Rosa lén lút ở sau lưng Đỗ Thương giơ một ngón tay cái về phía Auland, Auland cũng làm một ngón cái đáp lại. Đỗ Thương không thấy, một lòng quan tâm hai đứa nhỏ: "Đã ăn gì chưa? Có đói bụng hay không? Muốn ăn ở bên ngoài hay về nhà ăn?" Rosa: "Về nhà ăn." Auland: "Không về nhà." Đỗ Thương: "Hả? Vậy các con tự thương lượng với nhau đi." Rosa và Auland không hề có tiếng động mà giao tiếp, Rosa: Em muốn ăn cơm ba ba nấu. Auland: Cha có ở đó, em không ăn được. Rosa suy nghĩ một chút: Anh nói đúng. Sau đó nó liền ôm lấy Đỗ Thương làm nũng: "Ba ba, chúng ta ăn ở ngoài đi." Đỗ Thương: "Được, nghe các con." Rosa: "Ba ba, gã là ai?" Đỗ Thương nhìn theo hướng mà Rosa chỉ, liền thấy Lục Nham đang đứng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, thần sắc không rõ ràng. Lục Nham đi tới, nhìn xem hai đứa nhỏ và Đỗ Thương có quan hệ gì, ý tứ sâu xa không rõ mà cười nói: "Mày còn thay người ta nuôi con nữa à?" Auland và Rosa nhất thời trầm mặt xuống, bọn nó bị phủ nhận là con ruột của ba ba, điều này chọc giận đến tụi nó. Nếu như không có Đỗ Thương ở đây, hai đứa nó nhất định sẽ không để yên cho Lục Nham rời đi. Đỗ Thương: "Không cần để ý tới gã, là một tên thần kinh thôi. Các con vĩnh viễn là con của ba ba, ba ba thương các con nhất." Trên gương mặt không cảm xúc của Rosa lộ ra màu hồng phấn ngại ngùng: "Con cũng yêu ba ( ̄3 ̄)." Đỗ Thương chọn một nhà hàng gần đây, mang theo hai đứa nhỏ đi ăn. Trong suốt quá trình đó Auland có rời đi một lần, nó nói muốn đi nhà vệ sinh. Đỗ Thương ngẩng đầu lên: "Ba đưa con đi?" Auland từ chối: "Không cần." Đường đường là thái tử chí tôn không lẽ đi vệ sinh cũng cần ba ba kè kè theo sau sao? Đỗ Thương biết rõ thằng con lớn nhà mình sĩ diện cao, vì vậy nhìn thấy nó tiến vào phòng vệ sinh rồi mới miễn cưỡng yên tâm. Thật ra năng lực của Auland rất mạnh, nhưng mà bên ngoài có rất nhiều cám dỗ, Đỗ Thương không nhịn được mà nóng ruột nóng gan. Đối với loại quan tâm lo lắng này của y, Auland rất hưởng thụ, có thể nhận. Nhưng mà Đỗ Thương không hề biết, đó chính là sau khi Auland vừa vào phòng vệ sinh xong liền biến mất, lần thứ hai xuất hiện là đang ở dưới bãi đỗ xe đồng thời hướng về phía nào đó mà đi. Lục Nham đang gọi điện thoại, nghe ngữ khí hình như là đang dỗ dành ai đó: "...Cậu yên tâm, tất cả những người ngáng đường cậu, tớ đều sẽ thay cậu giải quyết." Auland đứng ở sau lưng gã, nghe vậy liền lộ ra nụ cười quái dị. Vốn là muốn động thủ liền thay đổi chủ ý, nó muốn nhìn bộ dáng tức giận của cha nó một chút, vì vậy không có giết chết Lục Nham. Chỉ là động tay động chân một chút trên phanh xe của gã, nếu như chết người, thì nhiều lắm là kế hoạch chọc giận cha nó bị thất bại. Còn nếu mạng lớn không chết, vậy thì sẽ chết càng thê thảm hơn. Lục Nham bỗng nhiên xoay người lại, sau lưng trống không. Trong một phút chốc nào đó lúc nãy, gã đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác hoảng sợ vì bị nhìn chằm chằm. Tựa như đứng bên lề của một cái hố biển không thấy đáy, đằng sau bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt khổng lồ của một con quái vật ẩn sâu trong bóng tối. "Alo? Lục Nham? Lục Nham cậu đâu rồi?" Lục Nham một bên nghe điện thoại một bên mở cửa xe: "Tớ sẽ thay cậu giải quyết, đừng lo lắng, không cần sợ." Tống Niên an tâm cười: "Cảm ơn cậu, Lục Nham." Auland trở về chỗ ngồi, Rosa nhảy tới dùng ánh mắt nghi hoặc. Auland tiến tới bên tai Rosa nói nhỏ: "Anh đang cứu em, tốt nhất đừng nên biết." Nếu không con bé liền bị giận chó đánh mèo. Nghe vậy, Rosa cũng từ bỏ lòng hiếu kỳ của mình. Bản năng nói cho nó biết, chuyện nguy hiểm mà không có lợi ích gì thì tốt nhất là sống chết mặc bây, dù sao đến cuối cùng đều có thể nhìn thấy được, còn lòng hiếu kỳ ấy à, cái này có thể khống chế được, không phải thứ quan trọng gì. Vì thế Rosa cũng không có hỏi lại. Đỗ Thương cười nói: "Hai anh em thì thầm cái gì đó? Có cái gì mà ba ba không thể biết được à?" Rosa ngoan ngoãn: "Ba ba, cha đâu rồi?" Đỗ Thương sờ mũi một cái: "Ở nhà. Khụ, để ba gọi ổng tới đây —— Ân, ổng phải chăm sóc thằng út, để ba hỏi một chút." Không lâu sau, một người đàn ông suất khí ngời ngợi trên tay ôm thêm một đứa nhỏ liền xuất hiện ở trước cửa nhà hàng, hướng về phía bọn họ đi tới. Jude phát hiện Auland và Rosa, mặt không cảm xúc, nhưng càng đi tới gần, khí thế trên người lại càng lạnh lẽo khủng bố. Tay Auland và Rosa hơi run lên, càng ôm chặt lấy Đỗ Thương. Đỗ Thương cau mày, trừng Jude: "Anh giận cái gì?" Jude ngồi xuống, trầm giọng nói: "Bọn nó tự ý hành động!" Đỗ Thương: "Anh có tư cách nói người khác hả?" Lông mày Jude nhíu lại: "Ta là người trưởng thành, đi tìm bạn đời của mình." Auland: "Tụi con đi tìm ba ba." Jude và Auland nhìn nhau trong chốc lát, Auland cúi đầu không nói lời nào. Đỗ Thương lén lút nhéo Jude một cái: "Bình thường một chút." Jude nhàn nhạt liếc y một cái, thu lại khí thế: "Về nhà rồi nói sau." Ánh mắt của Đỗ Thương rất nhanh liền bị đứa bé mập mạp trắng nộn trong vòng tay của hắn hấp dẫn: "Cục cưng có thể biến hình rồi sao?" Jude: "Chỉ là tạm thời thôi, không thể duy trì lâu được." "Để tôi ôm một cái." Đỗ Thương ôm lấy cục cưng, hôn nó một cái, thích vô cùng. Mời các bạn đón đọc Bạo Long của tác giả Mộc Hề Nương.