Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)

Tình trạng bản gốc: hoàn 60 chương + 2 phiên ngoại Editor – Beta : Leslie Cat Thể Loại: Đô thị tình duyên, hiện đại giá không, linh hồn chuyển hoán, điềm văn, Chủ công, tàn tật thụ. Nhân vật chính:Đại Hắc (Lục Thừa Nghiệp) x Trương Hàng. Sau khi Lục Thừa Nghiệp bị tai nạn xe cộ lại được cơ hội trọng sinh biến thành Đại Hắc vừa ra đời,đó là một con chó cảnh giống Labrador. Thứ nhất, sau này chó cảnh còn có thể biến lại thàn người, vì vậy xin đừng thảo luận đề tài khẩu vị nặng như nhân x thú với ta. Thứ hai, tuy rằng rất thích chủ thụ, thế nhưng tác phầm này vẫn tương đối thích hợp để Labrador làm công. Thứ ba, tác giả không thuộc đảng khảo chứng, viết văn phần lớn thỏa mãn cơn động kinh của bản thân, bên cạnh cũng không có bằng hữu khiếm thị, vì vậy rất nhiều tình tiết chỉ có thể dựa vào tưởng tượng. Những bạn thích khảo chứng xin đừng phỉ nhổ. Victor (có lẽ là tên đầu tiên tác giả muốn đặt cho nhân vật) tương đối văn nghệ, thế nhưng ta vẫn thích cái tên Đại Hắc này! *** 60 chương – đủ để kể lại một tình yêu cao đẹp giữa hai người, đồng thời tái hiện rõ lòng người trong xã hội hiện tại. Gói gọn trong cả câu truyện là cuộc đời một đứa trẻ bất hạnh và mối tình của cậu ta với người bạn bên cạnh (một thanh niên xấu số trọng sinh vào một con chó ( ̄^ ̄゜)). Ức chế thần kinh trung ương (ta đã từng), bấn loạn trước sự moe moe của đôi bạn trẻ, và cuối cùng là sự yên tĩnh trong lòng sau khi đọc hết truyện, đó chính là tất cả cảm xúc của ta trong suốt thời gian đọc bộ truyện này. Truyện ấm áp, thuộc loại thanh thủy văn, thím nào đang muốn đọc thể loại nhân thú, hàng H nóng hot thì tránh va vào hố này nha.   Anh công của chúng ta, một tổng tài đẹp trai cao ráo, đã là tổng tài thì khỏi cần bàn tới địa vị, quyền thế lẫn gia tài của ảnh rồi ha, đáng tiếc cho một thanh niên làm đúng vai trò của một ông chủ lớn nghiêm khắc khiến bao kẻ làm trò sau lưng oán hận, có lẽ oán niệm quá nặng dẫn đến việc ảnh bị tai nạn xe rồi quay về mấy năm trước, trọng sinh vào một con…cún và được em thụ mua về nuôi. Lại kể lại em thụ, một cậu trai vừa tròn 15 tuổi, đúng chuẩn con ngoan trò giỏi đáng tiếc thay một đứa trẻ như thế lại bị ông trời quay lưng, ngày hôm qua còn hạnh phúc biết bao nhiêu, hôm nay đùng một cái tai vạ liền ập tới đầu. Cứ nghĩ tháng ngày ấm áp của thụ và chú khuyển Đại Hắc cũng chính là anh công của chúng ta cứ thế lặng lẽ trôi qua, ai ngờ tin buồn từ gia đình đổ lên đầu thì thôi đi, đằng này em mới đó liền nhận được tin mình bị bệnh sắp có nguy cơ mù lòa, nghe đã ngửi thấy mùi cẩu huyết rồi. Truyện này đặc biệt một chút đó là trong truyện có ngược, nhưng đoạn ngược này không xuất phát từ phía hai nhân vật mà là do bên gia đình em thụ tác động đến, thật sự thì tình tiết thế này đọc nhiều rồi mà bây giờ mới là lần đầu tiên cảm thấy thật sự ức chế. Nhưng đoạn này cũng là điểm sáng của truyện, miêu tả tâm lí nhân vật sâu sắc, tái hiện tình trạng vô tình của con người trong xã hội hiện đại ngày nay, và cũng đẩy mạnh tình cảm giữa hai nhân vật công thụ. Có thể nói truyện này là nửa nhân thú nhỉ, vì sau này có một biến cố gây nên bước ngoặt trong cuộc đời em thụ, Đại Hắc lại quay về làm anh công, những chuyện trong quá khứ lẫn tương lai đều có liên kết chặt chẽ với nhau, nói vậy thôi chứ truyện không rối đâu. Không đọc là bạn đã bỏ qua một tác phẩm hay rồi đó! *** Mẹ đẻ: Thanh Sắc Vũ Dực Con nhỏ: Trương Hàng x Lục Thừa Nghiệp (aka Đại Hắc) - ( Kiên trì ôn nhu lạc quan cường thụ x Phúc hắc cực kì chân chó thê nô cường công) Rà bom: (Công) trọng sinh, hiện đại, nhân thú, đô thị tình duyên, dưỡng thành, điềm văn, ngược (có 1 chút), 1x1, tình hữu độc chung, THANH THỦY VĂN, HE. Tuổi thọ cuộc đời: 60 chương chính văn + 2 phiên ngoại Lời khuyên nho nhỏ: Các em gái yêu lông yêu chó đâu hết rồiiiii, vô đêyyyy em eiiii, trừ việc không có H, mọi thứ đều hoàn hảo =)))) khoảng chương 4x công quân sẽ biến về thành người nên cũng không có nhân thú gì nặng đâu... Tiểu sử cuộc đời: Công quân là Lục tổng tài khốc suất cuồng bá duệ, sau khi giao hết quyền hành cho cấp dưới liền lái xe vi vu đi hưởng thụ cuộc đời ăn chơi. Ai ngờ công quân bị tai nạn và suýt tạch, vì linh hồn của công quân nhập vào xác 1 con chó labrador mới sinh. Công quân được thụ quân mua về năm 15 tuổi. Được chăm sóc nuôi dưỡng trong sự ấm áp của cậu chủ nhỏ, trong gia đình kiểu mẫu hạnh phúc, công quân cứ nghĩ mình sẽ sống cuộc đời nhàn nhã như thế đến hết đời, nào ai ngờ... biến cố xảy ra. Năm ấy thụ quân mới 16t, cha mẹ li dị vì mẹ ngoại tình, và thụ quân là con hoang. Lưu lạc giữa trời đông giá rét, cuộc đời còn dồn cậu bé ấy đến đường cùng khi thụ quân biết mình bị bệnh nan y về mắt và mù mãi mãi. Bên cạnh thụ quân trong khoảnh khắc gian nan ấy là công quân. Dù trong thân xác 1 con chó, nhưng công quân vẫn bên cạnh thụ quân từng giây từng phút, giúp đỡ thụ quân vượt qua những khó khăn gian khổ nhất cuộc đời. Một người một chó nương tựa vào nhau để sống. Nhưng oái oăm sao, khi cuộc sống đã gần như là ổn định và mở ra cánh cửa hi vọng mới cho 2 người, thì công quân vì cứu thụ quân tránh khỏi tai nạn xe hơi mà chết. Động lực sống duy nhất cũng bỏ thụ quân mà đi, cậu thanh niên mới 20t ấy phải chịu hết những đau thương dằn vặt của cuộc đời. Nhưng mà đây vốn làm điềm văn HE a... Nên sau khi "chết", hồn của công quân lại trở về với thân thể cũ của mình. TRUY THÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊ. Và tìm ra người đứng sau màn hại công quân ~ Kết HE hạnh phúc. Cái ngược ở trong bộ này không phải tình cảm, mà là hiện thực cuộc sống. Những đứa trẻ sẽ phải lớn lên khi đối mặt với trường đời khắc nghiệt, nhưng cái giá để Hàng Hàng trưởng thành quá lớn. Là một cậu bé ưu tú, vô ưu vô lo, được nuôi dạy trong 1 gia đình có  giáo dưỡng kiểu mẫu, bỗng nhiên 1 ngày, cha mẹ li dị, mẹ đi ngoại tình, và cậu vốn không phải con ruột của cha. Bị xa lánh, hắt hủi, phải đối mặt với những lời nói cay nghiệt, đanh nghiến khiến tâm hồn trong sáng của đứa trẻ mới 15t bị tổn thương đến chảy mái và mưng mủ. Càng tệ hơn, trong hoàn cảnh ấy, Hàng Hàng lại biết đến căn bệnh nan y, khiến cả đời cậu phải sống trong màn đêm đen u tối. 15 tuổi - cái tuổi giao thoa giữa thiếu niên và thanh niên, cái tuổi tâm sinh lí yếu đuối nhất đã bị cha mẹ ông bà người thân phá nát và chà đạp. Giữa mùa đông lạnh giá, một cậu bé mù vừa mất đi tất cả, chỉ còn lại những tổn thương tâm hồn, đã ép Hàng Hàng phải trưởng thành sớm so với những đứa trẻ khác. Mà chỗ dựa tinh thần duy nhất của cậu lại là một con chó. Thật phỉ báng làm sao! Chính trong những năm tháng gian khổ đó, Đại Hắc là đôi mắt là bước chân nâng đỡ Hàng Hàng, là động lực sống duy nhất của cậu. Vì thế năm 20t nghiệt ngã, giữa tiếng còi xe, tiếng ồn ào bàn luận, Hàng Hàng chết lặng gào thét tên Đại Hắc, ôm lấy con chó đã nát xương thịt hòa vào với máu mà khóc. Sau đó Hàng Hàng không còn khóc được nữa, bởi cậu biết trên cuộc đời này không còn ai thương cậu, an ủi cậu, đau lòng vì cậu khi cậu rơi nước mắt. Cảnh đau lòng nhất là khi Hàng Hàng vô thần ngồi trong bệnh viện, bần thần hỏi Đại hắc đâu? rồi lẳng lặng xé toạc những âm mưu của Lục Thư Nghiệp (khi chưa có kí ức của Đại Hắc) dù cậu và Đại Hắc là nhân vật bị vạ lây. Cảnh buồn nhất là khi Hàng Hàng lạnh lùng ôm hũ tro cốt của Đại Hắc về quê.... Tác phẩm này đã làm ta phải rơi nước mắt trước số phận bất hạnh của Hàng Hàng, nếu là ta, ta không làm được như cậu ấy, ta sẽ tự bức điên mình rồi tự tử luôn. Nhưng Hàng Hàng vẫn sống, thoi thóp mang theo những kí ức tươi đẹp để sống, vì cậu biết Đại Hắc đã chuẩn bị tất cả, để lại cho cậu tiền, nhà, quán bar, cố phần công ty... là mong cậu sống cả đời vô lo dù nó không còn nữa. Thực ra phần tác giả viết rất tinh tế, nhiều triết lí cuộc sống được gửi gắm dưới góc nhìn của Đại Hắc đáng suy ngẫm. Trong khoảng thời gian này cũng có rất nhiều người tốt với Hàng Hàng, đó là cảnh sát trẻ Tiếu Nhâm, là bác sĩ  thú y già họ Tiếu, là thầy cô trong trường khuyết tật, là những người ôm Hàng Hàng ở sân bay,... Tất cả họ đều là người qua đường, nhưng họ sẵn sàng thể hiện một chút tình thương với những người xa lạ, vì thế trong xã hội này vẫn còn rất nhiều thứ tươi đẹp, nhiều nguời tốt đẹp để giúp con người ta có thể sống tiếp, dù đã mệt mỏi và bất lực đến không thể rơi nổi 1 giọt nước mắt. Thực ra nó không hoàn toàn ngược đến đau khổ, đảng sủng văn vẫn có thể đọc thoải mái nha. Phần sau là khi công quân tìm lại thụ quân, giữa quán bar, Lục tổng tài khốc suất cuồng bá duệ băng kín người, chân còn bó thạch cao kêu "Gâu, gâu" để đổi lấy 1 cái nhìn của mỹ nhân là mấy thím hiểu trình độ hài hước thế nào rồi  đấy =))))))))))))) Phần sau này có khỏang 20 chương cuối, âm mưu dương mưu đọc chưa đã lắm, giải quyết hơi nhanh, cơ mà không còn khúc mắc chưa tháo gỡ, đọc cũng ok =))) chủ yếu là 2 pé quăng cẩu lương hà. Nhận xét hành văn: =))) Truyện của Thanh Sắc ko có gì để nhận xét hết, ta chỉ muốn cầu thêm phiên ngoại ngọt ngào thôiiii *** Trùng sinh thành đạo manh khuyển - Thanh Sắc Vũ Dực. Thể loại: ĐM, hiện đại, đô thị tình duyên, linh hồn chuyển hoán. Cp: Lục Thừa Nghiệp ( Đại Hắc ) - Trương Hàng. Bản thân mình vốn dĩ rất thích tác giả Thanh Sắc Vũ Dực từ truyện Thượng Tá. Một kịch bản khá kịch tính, tương đối gay cấn nhưng không kém phần lãng mạn và hài hước. Thực ra giọng văn của Thanh Sắc Vũ Dực khá là tình cảm. Dù cho là truyện hài hay truyện nghiêm túc, đều mang một phong thái bình thản nhưng tình cảm rất chân thành. "Trùng sinh thành đạo manh khuyển" quả thực là một truyện vô cùng thành công của Thanh Sắc Vũ Dực. Truyện làm mình khóc rất nhiều. Không phải ngược tâm do hai người Lục Thừa Nghiệp và Trương Hàng gây ra cho nhau đâu. Mà do cuộc đời của Trương Hàng thực sự quá cay đắng. Câu chuyện kể về Lục Thừa Nghiệp sau khi bị một tai nạn giao thông thì trùng sinh thành 1 con chó Labrador - một giống chó rất thông minh, thường được dùng để làm chó dẫn đường cho người mù. Lục Thừa Nghiệp được Trương Hàng chọn mua về nuôi. Và tình cảm của hai người được bồi dưỡng từ ấy. Trương Hàng là một đứa trẻ hiền lành tình cảm, rất biết đối nhân xử thế, yên lặng và tài giỏi. Cậu hoàn toàn không coi Đại Hắc ( Lục Thừa Nghiệp ) là một con chó đơn thuần, còn là 1 người bạn, 1 trách nhiệm khi cậu nhận "nó" về làm một thành viên trong gia đình. Nhưng cuộc đời của Trương Hàng thì lại không suôn sẻ hạnh phúc là bao. Khi cái gia đình tưởng như ấm áp của cậu tan vỡ mà không hề báo trước. Khi đôi mắt vốn sáng của cậu tối dần. Trương Hàng nhanh chóng trở thành một cô nhi mù lòa, một tâm hồn của đứa trẻ mới mười sáu, không quá mong manh nhưng thực sự vẫn rất dễ tổn thương, nước mắt cậu rơi thật nhiều nhưng người làm bố kẻ làm mẹ kia đâu có hay. May mắn làm sao bên cạnh cậu có Đại Hắc - con chó Labrador đen ấy luôn luôn bên cạnh cậu, để cậu có 1 chỗ dựa, có một hơi ấm, có một nguồn sáng để dựa dẫm và hướng tới. Lục Thừa Nghiệp dành một tình cảm khá đặc biệt cho Trương Hàng. Và Trương Hàng cũng vậy. Lục Thừa Nghiệp thương yêu Trương Hàng vì Trương Hàng là một đứa trẻ xứng đáng được yêu như thế. Cậu ngoan ngoãn nhưng thông minh và bình tĩnh. Biết suy xét trước sau. Những kẻ xung quanh cậu thật ích kỷ. Người từng làm cha, từng làm mẹ cậu ích kỷ chẳng hề nghĩ tới cảm xúc hay tương lai của cậu. Họ chỉ nghĩ tới chính bản thân mình. Còn cậu, vì họ ích kỷ, cậu nhìn ra sự ích kỷ đó, cậu thất vọng nhưng cũng vẫn tìm cho mình một lối ra. Cậu để họ được tự do ích kỷ, còn bản thân thì chịu thiệt vì cậu muốn những người đó được hạnh phúc. Hoặc chính xác hơn là, thà rằng như vậy đi, còn hơn để bản thân chịu tổn thương hơn nữa. Lục Thừa Nghiệp nhìn ra sự bất lực và những tổn thương mà Trương Hàng phải hứng chịu. Anh cũng nhìn thấy đứa trẻ nhỏ bé ấy đứng dậy sau bao nỗi đau và vấp ngã, tự trưởng thành, tự cứng cỏi, tự đứng lên trên đôi chân của mình. Và rồi từ sự thương cảm, tình cảm của anh dành cho Trương Hàng đã biến đổi lúc nào không hay. Một tình cảm mà khi anh là chó, anh chỉ có thể đi đằng trước dẫn đường và đi đằng sau để bảo vệ. Còn đối với Trương Hàng, Đại Hắc là một "người" rất đặc biệt. Một con chó thông minh, biết thương và quan tâm tới cậu rất nhiều. Còn nhiều hơn nhiều so với người làm cha mẹ kia có thể làm được. Đại Hắc cho cậu chỗ dựa những lúc cậu đổ vỡ. Đại Hắc cho cậu hơi ấm khi cậu lạnh lẽo. Đại Hắc luôn ở đó, khi bàn tay cậu với tới. Khi cậu tưởng chừng như là kẻ cô đơn duy nhất trên cõi đời này, thì Đại Hắc đứng bên chân cậu, cọ vào tay cậu, đưa dây cổ nó vào tay cậu, và dắt cậu đi tiếp về phía tương lai. Nói mình khóc gần hết truyện không phải nói ngoa đâu. Thực tình bản thân mình cũng là đứa dễ rơi nước mắt. Hầu hết các truyện bình thường mình chỉ rưng rưng ở một số chi tiết cảm động. Nhưng với truyện này, nước mắt cứ tự rơi lúc nào không biết. Một đứa trẻ tự vực dậy, đón nhận và làm quen với một thế giới đen tối đúng nghĩa mà trước đó nó không hề nghĩ tới. Thân tình phai nhạt rồi trở thành một kẻ cô đơn lạc lõng giữa cuộc đời này. Nếu không có Đại Hắc, không biết rằng Trương Hàng sẽ ra sao. Bản thân Lục Thừa Nghiệp về sau trở lại với thân xác của mình cũng từng nghĩ may mắn vì anh từng bị tai nạn tưởng chết, để có thể trở thành Đại Hắc. Vì nếu không có anh, những lúc bất hạnh kia ập đến với Trương Hàng, cậu sẽ ra sao? Cậu sẽ ăn ở đâu? Ngủ ở đâu? Cậu biết tìm ai giúp đỡ với đôi mắt mù lòa? Trương Hàng rất mạnh mẽ và thông minh. Trương Hàng có thể tự cứu lấy cuộc sống của cậu ấy. Nhưng còn tâm hồn cậu thì sao? Ai để ý tới trái tim rạn nứt của một đứa trẻ côi cút mù lòa? Cả Lục Thừa Nghiệp lẫn Trương Hàng đều trao cho người kia một nửa linh hồn của mình. Đã cùng nhau trải qua những quãng ngày đen tối nhất của cuộc đời, nên tình cảm của hai người rất sâu sắc nhưng cũng vô cùng bình dị. Truyện cũng xen lẫn khá nhiều tình tiết hài hước nhẹ nhàng, gây cười một cách dễ chịu. Cho tới cuối cùng, tuy rằng khóc khá nhiều, nhưng cảm xúc còn đọng lại trong mình lại là thở phào nhẹ nhõm và có chút hạnh phúc nho nhỏ. Rốt cuộc thì người thương nhau lại về với nhau. người tốt cũng sẽ được hưởng hạnh phúc của riêng họ, dù cho quãng đường đi tới có khó khăn đau khổ tới đâu.   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển) của tác giả Thanh Sắc Vũ Dực.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ
Thêm một câu chuyện tình yêu giữa người và ma. Bắt đầu từ sau khi Thẩm lão tam chết, mà phong tục thời ấy lại có tục minh hôn khi người chết lúc sống chưa lập gia thất thì khi chết có thể tổ chức đám cưới âm vì vậy mà  người nhà muốn tổ chức một đám cưới âm cho hắn, Thẩm lão tam đã biến thành quỷ nói: “Hắn chịu thì tôi cũng chịu”. Lục Du vì trả nợ nên chấp nhận phi vụ này, không ngờ rằng lại đem chính mình đẩy xuống hố. Vốn tưởng là minh hôn xong rồi là có thể lấy tiền đi, ai mà ngờ đêm tân hôn, lão công nhẹ nhàng chui ra, không những hút dương khí của cậu còn đòi cậu đi đào mộ tìm thi cốt dùm. Về sau, Lục Du nhiều thêm một ông chồng, trừ bỏ việc không phải người ra, tất cả đều rất tốt nha. *** Thẩm lão tam chết rồi, người nhà hắn muốn tổ chức đám cưới âm cho hắn. Minh hôn, này cũng không phải chuyện vẻ vang gì, cho nên người biết chuyện cũng không nhiều lắm. Lão quản gia của Thẩm gia mang theo đủ thứ đồ, ngàn dặm xa xôi về tổ trạch, chuẩn bị tân phòng xong liền đưa cô dâu vào nhà. Cô dâu dáng người cao gầy, khung xương thiệt lớn, nhìn sơ cũng khoảng một mét tám. Bộ ngực căng phồng, so với mấy cô gái bình thường thì lớn hơn nhiều lắm. Khăn voan che mặt cô ấy, không thấy được diện mạo, cũng không biết lớn lên trông thế nào. Thời đại mới rồi, người nguyện ý cùng người chết đám cưới vốn không nhiều lắm. Bát tự hợp đã khó kiếm rồi, với lại cũng đâu phải sống chung thật, ai mà thèm để ý bộ dáng ra làm sao. Lão quản gia đem con gà trống nhét vào tay cô dâu, tay lôi kéo miếng lụa đỏ dẫn cô đi về phía trước. Trong từ đường có dựng một bức tượng thần bằng sáp, trên bàn có một cái hộp màu vàng. Giữa hộp dán một tấm ảnh trắng đen khoảng hai tấc, khuôn mặt người trong ảnh rất dễ nhìn. Thiếu gia nhà giàu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng. Chỉ tiếc là, dù có là người quý giá ra sao, cũng là một tên đoản mạng mà thôi. Cô dâu rũ mắt xuống, không muốn nghĩ nhiều nữa. Lão quản gia hô to bái đường, cô dâu ôm con gà trống kia cùng bái thiên địa. Tám giờ mười tám phút tối, buổi lễ kết thúc, cô dâu ôm bài vị chú rể vào động phòng. …. Ngày mùa hè nắng chói chang. Ban ngày trời oi bức, tới ban đêm, mười giờ, ngoài trời vang ì đùng tiếng sấm. Bên trong phòng tân hôn đốt nến, lúc sáng lúc tối. Lục Du ôm bài vị ngồi trên giường, bụng đói đã sớm kêu vang nãy giờ. Ngoài cửa, lão quản gia vừa đi, Lục Du lập tức kéo khắn voan xuống, cởi bỏ thắt lưng thở dốc một hơi. Bài vị bị Lục Du đặt ở trên đầu giường. Địa bàn của người ta, vẫn là khách khí một chút đi. Bên tai truyền đến một trận tạp âm, sau đó liền có tiếng một người đàn ông nói chuyện: “Lão Lục, trong phòng có đồ gì đáng giá không?” “Đã nói là làm hợp đồng này xong thì thu tay rồi mà, đừng có nghĩ vớ vẩn nữa.” Lục Du đói bụng muốn xỉu, thò tay vào ngực áo móc ra hai cái bánh bao đưa lên miệng cắn. “Ai, anh đây chỉ là nói vậy thôi mà.” Người đầu kia nghe được động tĩnh bên này, cười ngượng lấy lòng: “A Lục, bánh bao ăn ngon không, bữa nay tôi cố ý xếp hàng đi mua bánh bao Khánh Phong cho cậu đó.” Dù có ngon cũng đã lạnh ngắt rồi, ăn no bụng thôi. Lục Du châm chọc nhếch khoé miệng, lười cùng đồng bọn nói nhảm: “Mấy giờ đi?” “Chờ một chút đi, Tiểu Tả mới sửa xong cái CCTV ở phòng cậu, còn mấy cái nữa phải xử lý lận.” “Được.” Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm như trước, mưa càng lúc càng lớn. Lục Du đeo bao tay, cẩn thận xử lý hết mấy dấu vết mình để lại, quay đầu bỗng dưng thấy cái bài vị kia đang đối diện chính mình. Lục Du không tin quỷ, tự nhiên cũng không có sợ. Cậu đi tới, đem bài vị quay sang hướng khác.   Mời các bạn đón đọc Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ của tác giả Kim Phỉ.
Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người
Văn án 1:  Đáng lẽ Thiệu Hiển đã chết, thế nhưng trọng sinh trở về khi mười tuổi, lại còn gặp kẻ thù của mình. Ừm, hắn ta quyết định nhặt tên đó về nhà, nuôi dưỡng cẩn thận, để sau này tên kia lớn lên sẽ không chống đối mình nữa. Suy nghĩ thì hoàn mỹ, hiện thực lại tàn khốc. Bởi vì hắn không ngờ rằng, kẻ thù của hắn lại trở nên vừa ngọt vừa dính. Chỉ là tiểu bánh ngọt này cảm giác thật không an toàn, thường xuyên rơi nước mắt. Hắn vừa khóc, Thiệu Hiển liền không có cách nào, đành phải cho hắn muốn gì được nấy. - -----------o-------------- Văn án 2:  Thiệu Hiển trên đường đi đấu thầu, đột ngột bị tai nạn giao thông mà qua đời. Trước khi chết, hắn nghĩ: không có mình, Phó Bách Châu nhất định rất vui mừng đi. Rốt cuộc ở Yến thị, Phó Bách Châu lấy hung danh tàn nhẫn độc ác mà đẩy lui mọi người. Chỉ có chính mình dám cùng hắn đối nghịch. Khi tỉnh dậy, hắn đang mặc tây trang được thiết kế riêng, một lần nữa trải qua sinh nhật mười tuổi. Lại nhìn thấy một đứa nhỏ bẩn thỉu đang bị những đứa trẻ khác cưỡi lên lưng trong sân vườn. Hắn bỗng nhớ tới, kiếp trước vẫn luôn có một tin tức lưu truyền rộng rãi, về kẻ họ Phó tàn nhẫn nào đó có một tuổi thơ bất hạnh vô cùng.... *** Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu được công nhận là dạng không thể chọc vào. Tiền Văn Kiệt sau khi chuyển đến liền biết, bởi vì hắn vừa mua được một quả bóng cao su, không cẩn thận đá trúng cái đầu nhỏ của Thiệu gia nhị thiếu, Thiệu gia nhị thiếu ngã xuống đất, hôn mê phải đưa vào bệnh viện. Đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh. "Thằng nhãi ranh chơi cái gì không chơi? Một hai đòi đá bóng! Cái thằng nhóc chết tiệt này! Về nhà không đánh con một trận nhớ đời thì bà đây không mang họ Uông nữa!" Trên lối đi nhỏ trong bệnh viện, một người phụ nữ lôi Tiền Văn Kiệt xềnh xệch, chân mang giày da, sắc mặt nôn nóng chạy về hướng phòng bệnh. "Lát nữa phải xin lỗi người ta, có biết chưa?" Người phụ nữ thấy hắn bộ dáng tâm như tro tàn, lập tức giận sôi máu, một tay nhéo lỗ tai, một tay tát bốp vào mông hắn, "Có nghe hay chưa!" "A, đau đau đau! Mẹ! Con đã nói là không phải con đá mà!" – Khuôn mặt nhỏ của Tiền Văn Kiệt phồng lên, vừa nói vừa thở phì phì. Hắn không rõ, bình thường mẹ đối xử với hắn vô cùng dịu dàng, vì cái gì bỗng nhiên vô lí ngang ngược như vậy. "Bóng là của con, bọn nhỏ đều nói là con đá, còn dám nói dối!" Hai người đi tới trước phòng bệnh, người phụ nữ đang định gõ cửa, cửa đã được người bên trong mở ra. Là một y tá. Nàng vội nhỏ giọng hỏi, "Y tá, cho hỏi đứa bé trong phòng bệnh này bị thương thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?" Nàng là thật sự lo sợ, giỏ xách trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Vất vả lắm việc làm ăn của ba thằng nhãi ranh này mới tốt đẹp lên một chút, cả nhà họ dọn đến khu biệt thự xa hoa, vừa chuyển vào một ngày, thằng con chết tiệt nhà mình liền đem Thiệu gia bảo bối kia đá thẳng vào bệnh viện, đúng là làm bậy hết sức! Y tá liếc mắt, thấy nàng một thân hàng hiệu, tuy rằng nhìn tục khí, nhưng toàn thân trên dưới còn nhiều hơn tiền lương một năm của mình, liền trả lời, "Bị thương không nghiêm trọng. Chỉ là vẫn chưa tỉnh lại thôi." Chưa tỉnh? Nàng lập tức ngẩn người, Thiệu gia nhị thiếu bị đá trúng một cái đã thành người thực vật luôn à? Nàng định thần, nhất thời vừa áy náy vừa sợ hãi, không khỏi bi thương vô cùng, đưa lưng dựa vào cửa phòng bệnh. Kết quả cửa phòng đóng không kín, nàng bỗng nhiên ngã vào trong, cơ thể mất cân bằng lại lao về phía trước vài bước, lập tức bổ nhào vào cuối giường bệnh, làm giương lay động một trận kịch liệt. "Mẹ!" Tiền Văn Kiệt chân ngắn chạy vào, đột ngột đối diện với đứa bé đang nằm trên giường bệnh Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ. Con trai bảo bối mãi không tỉnh lại, Thái Nhã Lan tức giận, lại nhìn thấy hai vị khách không mời mà tới, đang muốn quát lớn vài tiếng, lại nghe đứa trẻ kia sợ hãi kêu lên, "Tỉnh rồi kìa!" Con tôi! Thái Nhã Lan bất chấp, vội quay đầu qua, liền nhìn thấy một đôi mắt to tròn, đen lay láy. "Hiển Hiển, con tỉnh rồi sao, có chỗ nào khó chịu hay không?" Nàng vừa hỏi vừa đưa tay bấm chuông. Thiệu Hiển mới từ một trận đau đớn tinh thần tỉnh lại, liền nhìn thấy bên mép giường có một đứa trẻ, cặp lông mày đen thô như cậu bé bút chì (Shin), quả thực quá hút mắt. Sao lại thế này? Chẳng lẽ hắn gặp tai nạn bất tỉnh mười mấy năm? Vừa tỉnh thì Tiền bút chì đã có Bút chì con luôn sao? Xem bộ dáng này, nói không phải con ruột cũng không có ai tin. Hắn lại xoay đầu nhìn sang bên phải, quả thực bị dọa cho nhảy dựng. Hiện tại y học phát triển đến mức này rồi ư? Còn có thể cải lão hoàn đồng? Mẫu thượng đại nhân bộ dáng này, nói là gái hai mươi người ta còn tin! Nghe được giọng điệu quan tâm của nàng, Thiệu Hiển trong lòng ấm áp, hắn ngọt ngào hô, "Mẹ." !!! Giọng của hắn tại sao lại như trẻ con chưa thay răng sữa vậy! Đầu óc linh hoạt suy nghĩ một phút đồng hồ, hắn hung hăng nhéo đùi mình, đau đến tí thì rớt nước mắt, kết quả mẹ vẫn là mẹ, đứa bé kia vẫn ở đây. "Mẹ, con muốn soi gương." Thái Nhã Lan hiểu lầm ý hắn, cười an ủi nói, "Hiển Hiển, con không bị xấu đi đâu, vẫn đẹp lắm." Thiệu Hiển nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt. Thái Nhã Lan đành phải mở túi ra tìm, mãi vẫn chưa tìm thấy cái gương nào cả. "Nếu không, dùng của tôi này?" Người phụ nữ yếu ớt đưa qua một mặt gương nhỏ. Thái Nhã Lan còn chưa phản ứng kịp, Thiệu Hiển liền lễ phép tiếp nhận, "Cảm ơn dì Uông." Uông Thục Phân: "...... Không cần đâu." Thiệu gia nhị thiếu thế mà lại biết mình! Sao trong lòng lại vui vẻ thế nhỉ? Thiệu Hiển không biết nàng bên ngoài bình tĩnh bên trong sóng ngầm, hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt non nớt trong gương kia. Đây là... đang nằm mơ sao? Lúc này, bác sĩ hấp tấp vào phòng bệnh, khách khí kiểm tra Thiệu Hiển một phen, xác nhận cơ thể hắn đã hồi phục, vài ngày nữa có thể xuất viện. Thái Nhã Lan vui vẻ tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, gọi điện kêu người làm thủ tục xuất viện. Tiễn xong, quay người lại suýt nữa đụng phải Uông Thục Phân. "Cô là ai?" Nàng nhíu mày hỏi. Uông Thục Phân lùi một bước, áy náy cười cười, "Thiệu, Thiệu phu nhân, thật xin lỗi, nhị thiếu là do con trai nhà tôi làm cho bị thương, tôi tới để xin lỗi. À đúng rồi, tiền thuốc men hết bao nhiêu? Tôi bồi thường cho phu nhân." Nàng nói liền mở túi ra lấy tiền. "Không cần"- Thái Nhã Lan nhìn qua Tiền Văn Kiệt, thấy hắn bộ dáng thành thật, nói, "Về sau chú ý chút, đừng lại làm người khác bị thương." Tiền Văn Kiệt đang muốn giải thích, liền nghe mẹ mình rống lên, "Vừa rồi nói như thế nào? Xin lỗi nhị thiếu mau!" Hắn tức giận không chịu mở miệng. Không phải hắn làm, sao phải xin lỗi? Vì cái gì đến mẹ cũng không tin hắn. "Dì Uông, không phải cậu ấy làm đâu." Thiệu Hiển rốt cuộc cũng bỏ gương xuống, ánh mắt vẫn không nhìn qua. Tuy rằng đây chỉ là mộng đẹp trước khi chết, nhưng thấy một đứa bé bị oan uổng, hắn vẫn muốn giúp một tay. Đôi mắt Tiền Văn Kiệt sáng bừng, cảm kích nhìn nhìn Thiệu Hiển, vui vẻ nhảy nhót, "Mẹ có nghe thấy không? Không phải con làm! Không phải là con làm!" Thái Nhã Lan nhíu mày, "Hiển Hiển, vậy ai đá trúng con?" Thiệu Hiển máy móc đáp một câu, "Trần Dục." Kỳ thật năm đó hắn cũng không biết là ai đá, đơn giản bóng là của Tiền Văn Kiệt, cho nên tất cả mọi người đều tưởng Tiền Văn Kiệt làm mình bị thương. Tiền Văn Kiệt bị oan uổng mười mấy năm, sau chính Trần Dục uống say nói ra, chân tướng mới rõ ràng Vì chuyện này, Tiền Văn Kiệt còn tìm Trần Dục làm lớn một trận, đem Trần Dục đánh đến răng rơi đầy đất, cha mẹ nhìn không ra. Quả nhiên, dù là phiên bản thu nhỏ của Tiền Văn Kiệt, biết được xong tên đầu sỏ gây tội, cũng nhịn không được nổi trận lôi đình, xắn tay áo lên nói, "Mẹ! Cái tên Trần gì đó hãm hại con! Con muốn tìm nó đánh một trận!" Uông Thục Phân lại đánh hắn một cái, "Cái gì mà đánh một trận? Tuổi nhỏ không lo học, sau này ngóc đầu lên nhìn ai?" Tiền Văn Kiệt tức thời rụt người như chim cút. Nói thật, sức chiến đấu của hắn toàn bộ đều do được thừa hưởng gen ưu tú của bố mẹ, cha mẹ đều biết đánh đấm, hắn trò giỏi hơn thầy, lớn lên so bạn cùng lứa có phần chắc nịch hơn. Mỗi tội bị lùn. "Bóng kia không phải là của con sao?" Thái Nhã Lan hỏi. Tiền Văn Kiệt ngoan ngoãn đáp, "Là của con, nhưng con chạy về nhà đi vệ sinh, bóng bỏ lại trên sân." Manh mối đã tra ra. Mọi người đều ở trong một khu biệt thự, trong khu có một công viên trò chơi công cộng, bọn nhỏ đều thích chạy qua chơi, Trần Dục nhìn thấy quả bóng không có ai trông, trộm đá chơi cũng là chuyện hợp tình hợp lí. "Về sau không được tùy tiện vứt đồ lung tung như vậy, nghe không?" Uông Thục Phân giáo huấn một câu, nhưng ngữ khí rõ ràng nhu hòa hơn một chút. Tiền Văn Kiệt oán hận gật đầu, "Con biết rồi." Chờ hắn trở về, nhất định phải tìm Trần Cẩu Đản kia báo thù! Trộm chơi bóng của hắn chưa tính, đá trúng người khác còn đổ oan cho người mới đến, to gan quá rồi đấy. Mời các bạn đón đọc Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người của tác giả Phong Cửu.
Lâu Rồi Không Gặp
Phân loại: Đô thị tình duyên, hoa quý vũ quý, gương vỡ lại lành, nghiệp giới tinh anh. Cường thế cao phú soái lạnh lùng thâm tình ngầu lòi trong nóng ngoài lạnh biệt nữu hay não bổ công × phóng khoáng mặt trời nhỏ ngây thơ mỹ thiếu niên sau cứng cỏi mỹ thanh niên thụ Vai chính: Cố Chuyết Ngôn (công) x Trang Phàm Tâm (thụ) Xem mắt xem phải bạch nguyệt quang, không ngờ bạch nguyệt quang thay đổi tính tình. Gương vỡ lại lành, quay đầu ăn cỏ cũ. Ba năm trước, hai người đụng phải nhau,nhưng cũng chẳng có tia lửa nào xẹt ra cả. Ba năm sau, hai người lại trở thành hàng xóm của nhau. Không chỉ vậy còn trở thành bạn học. Tiện đà trở thành mối tình đầu của nhau. Thế nhưng cuối cùng vẫn là chia tay... Mười năm trôi qua, lần thứ hai gặp lại, lại phát hiện sau khi mất đi mới biết quý trọng, người này sao đã thay đổi tính cách rồi… Sẽ chia làm thời niên thiếu và thời trưởng thành, cũng chính là mười năm trước mười năm sau, chứ nếu viết xen kẽ thì sẽ bị tâm thần phân liệt mất. Chủ yếu là cuộc sống và yêu đương, việc làm và học tập nói bừa, HE *** Mùa hè ở Dung Thành cực kỳ nóng, Trang Phàm Tâm buộc tạp dề ngâm mình trong phòng vẽ vời, đã bốn tiếng không rời ổ, bỗng nhiên, cậu nghe thấy một tràng tiếng chó sủa rất có sức sống, vang dội như vậy, hình như ở ngay trước cửa nhà cậu. Trang Phàm Tâm đặt bảng pha màu xuống, ra ban công nhìn ra phía ngoài, ngoài cửa lớn, một ông cụ dắt một con berger đi qua. Ông cụ họ Tiết, sống một mình ở căn nhà bên cạnh nhà cậu, Trang Phàm Tâm chủ động chào hỏi, hô lên: “Ông Tiết!”. Tiết Mậu Sâm dừng lại, vẫy vẫy tay với Trang Phàm Tâm: “Tiểu Trang, xuống dưới đây chơi!” Trang Phàm Tâm chạy xuống lầu như một làn khói, đi qua vườn hoa nhỏ, ở cửa lớn miễn cưỡng dừng lại, còn chưa đứng vững đã bị con berger nhào tới. Từ nhỏ cậu đã thích chó mèo, nhưng đáng tiếc mẹ cậu không cho nuôi. Tiết Mậu Sâm đánh giá cậu: “Trên tạp dề toàn là màu, đang vẽ à?” Trang Phàm Tâm “Dạ” một tiếng, vui sướng trên mặt còn chưa hết, hỏi: “Ông Tiết, ông muốn nuôi chó ạ?” Cảm thấy con chó này tuổi còn nhỏ quá, “Nó bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Tiết Mậu Sâm nói: “Mới một tuổi, còn nghịch phá lắm.” Trang Phàm Tâm cúi đầu nhìn mông chó, chó đực, đã triệt sản, đời này sẽ phải độc thân. Cậu tiếc nuối xoa xoa đầu nó, lại hỏi: “Ông ơi, nó tên gì vậy?” Tiết Mậu Sâm nói: “Còn chưa đặt tên, mới vừa dắt về thôi.” Trên mặt ông không che giấu được sắc mặt vui mừng, ngồi xổm người xuống, cứ như đang nói cơ mật quốc gia, “Con chó này, là chuẩn bị cho thằng cháu ngoại ông, tên ông để cho nó đặt.” Trang Phàm Tâm hơi giật mình, ngửa mặt nhìn Tiết Mậu Sâm, tỏ vẻ không hề hay biết. Không trách cậu được, làm hàng xóm rất nhiều năm, dường như cậu chưa từng thấy thân thích của Tiết Mậu Sâm, ông sống một mình, có lái xe có bảo mẫu, mỗi khi ra ngoài du lịch là đi hai tháng, mọi người còn tưởng rằng Tiết Mậu Sâm khi còn trẻ không đẻ con, sau khi về già sống cô độc. Tiết Mậu Sâm liếc mắt nhìn Trang Phàm Tâm, mắng cậu là đồ ngốc, sau đó từ đâu đó móc ra một túi bánh quy, nói: “Tiểu Trang, cho con, cầm đi.” Trang Phàm Tâm cái gì cũng tốt, chỉ là hơi kén ăn, sau khi nhận lấy nhìn chữ trên túi bánh, tốt nhất đừng là sô cô la, cậu không thích ăn sô cô la.   Mời các bạn đón đọc Lâu Rồi Không Gặp của tác giả Bắc Nam.
Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again
"Chúng ta không thể bên nhau từ kiếp trước, hãy ở bên nhau kiếp này" Truyện gốc có tên "The red Thread"- Sợ chỉ đỏ của tác giá Lazysheep được P'New chuyển thế thành series "Until we meet again". Nhân vật chính là P'Dean, 21 tuổi, chủ tịch câu lạc bộ bơi lội và Parm, sinh viên năm nhất khoa kinh tế, một người có biệt tài nấu ăn đặc biệt là các món tráng miệng truyền thống của Thái. Câu chuyện đan xen giữa hai kiếp người, kiếp trước tình yêu của họ không được toại nguyện, họ gặp lại nhau ở hiện tại và những ký ức từ quá khứ lại ùa về. *** Ngoài trời mưa nặng hạt. Cơn bão lớn khiến mọi người không nghe được gì ngoại trừ âm thanh lộp độp của những hạt nước nện lên mặt đất. Trên cùng của một tòa chung cư tám tầng là một căn phòng tối đen, dường như đang muốn lẩn tránh tất cả. Trong căn phòng đó, hai chàng trai trẻ vùi mình trên ghế sofa, cơ thể ôm chặt lấy nhau. Toàn thân họ ướt sũng, chàng trai đang được ôm chặt với trái tim tan vỡ đang khóc nức nở. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi In, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Chàng trai đang ôm In cũng khóc, trái tim đau không kém vẫn cố gắng vỗ về In trong vòng tay của mình. "Làm ơn đừng rời bỏ em, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi, P' Korn"- In nức nở, dùng hết sức có thể ôm lấy Korn. Tình yêu của họ bị cha mẹ hai bên ngăn cấm một cách tuyệt đối. Đã có những cuộc tranh cãi nãy lửa, tình trạng mâu thuẫn ngày càng tồi tệ. Gia đình họ đã bắt nhốt cả hai ngăn cho gặp gỡ đối phương, nhưng kỳ thực, bọn họ vẫn bỏ trốn để được gặp nhau. Korn nhẹ nhàng chạm vào gò má nhợt nhạt của In, anh không thể ngăn bản thân nhìn In theo cách đó. Trái tim anh cảm thấy vô cùng đau đớn. In đâu phải là người duy nhất bị ngăn cản bởi chính gia đình mình. "Xin lỗi, In!" Korn thì thầm vào tai In, hôn lên mái tóc ướt nhẹp của cậu với tất cả tình yêu thương. "Anh yêu In, hãy nhớ rằng anh yêu In rất nhiều." Ngay lập tức In ngước lên nhìn Korn, thậm chí cậu còn khóc to hơn trước. "Đừng nói những điều như vậy, đừng nói như thể rằng anh sẽ rời xa em." In nắm chặt vạt áo sơ mi của Korn. "Em sẽ bên anh mãi mãi, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi." Tiếng sấm nổ to bên ngoài cũng không ngăn được sự chú ý của hai chàng trai dành cho nhau. Korn hôn lên đôi môi tái nhợt của In. Cửa phòng bật mở, một tiếng hét đầy giận dữ vang lên. "Bỏ tay khỏi người con tao, đồ khốn nạn. Tao thật không nên để cho mày chăm sóc nó. In... lại đây ngay." Một người đàn ông trung niên lao vào trong phòng kéo lấy cánh tay con trai ông nhưng In đã gạt tay ông ra. "Không, ba. Con yêu P'Korn. Làm ơn, ba, hãy để chúng con làm theo những gì chúng con muốn... Làm ơn..." In ôm lấy Korn và tiếp tục nức nở. "Mày chọn nó thay vì cha mày. Sao mày lại trở nên đốn mạt như thế?" Cha của In vô cùng tức giận, ông giơ tay lên định tát In nhưng Korn đã nhanh hơn đỡ cái tát đó. "Làm ơn đừng đánh em ấy, không phải lỗi của em ấy, tất cả là lỗi của con, con xin lỗi..." Korn ôm In chặt hơn. Cậu vừa khóc vừa vái cha In. "Con yêu em ấy, chúng con yêu nhau." "Mày... thằng khốn. Sao mày dám?" Cha In càng thêm nổi giận hơn, ông vớ lấy bất cứ cái gì để có thể đánh Korn một cách tàn nhẫn. "Ba, đừng làm vậy." Sau tiếng hét kinh hoàng của In, máu từ đầu Korn bắt đầu túa ra. "Ba, làm ơn, đừng đánh P'Korn. Làm ơn dừng lại đi, đừng đánh nữa..." Mẹ của In đang đứng ngay bên cạnh cũng không biết làm gì trong tình huống đó. Sau đó có ai đi vào trong phòng và hét lên. "Mày, thằng khốn kiếp. Korn, tao đã bảo mày không được gặp thằng đó nữa? Mày có nghe lời tao không?" Người đó là cha của Korn, ông lao vào kéo Korn ra khỏi In. "Mày... thằng chó chết, mày đánh con tao, mày có muốn ăn cơm tù không?" "Mày giỏi mày làm đi, tao không sợ cái gia đình xã hội đen nhà chúng mày đâu. Đấy là lý do tại sao tao không muốn con tao đến gần thằng con mày. Đi thôi In." Cha In tiếp tục kéo In ra khỏi Korn. Cả Korn lẫn đều In không đủ sức chống lại cha của mình, họ lập tức bị tách ra. Cả hai bắt đầu gào khóc. Cơn mưa càng ngày càng nặng hạt. Hai cặp mắt đã từng rất sáng và long lanh giờ đây chỉ còn nỗi buồn và nước mắt. Giây phút chia ly, họ nhìn nhau như khẳng định không bao giờ từ bỏ tình yêu của mình. Korn nhìn người yêu và dường như đã có quyết định cuối cùng. Anh nhìn cha, cúi rạp người vái dưới chân ông. "Ba, con xin lỗi..." Korn lao đến bên ông, cướp lấy khẩu súng rồi chĩa nó vào đầu mình. Anh mỉm cười nhìn người yêu, lên nòng súng và nói lời từ biệt "Anh yêu em, In." Korn bóp cò, một tiếng nổ vang lên "P' Korn!!!..." "KORN!!!..." Mẹ Korn hét lên. Tất cả mọi người đều hoảng hốt, cha In cũng vậy. In vùng ra khỏi tay cha và lao đến ôm lấy cơ thể Korn. Cậu gào thét như phát điên trong nỗi thống khổ. In nâng khuôn mặt Korn, hôn lên đó, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Em yêu anh...P'Korn... Em yêu anh. Anh đã hứa với em... chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi... anh đã hứa như vậy cơ mà..." In dùng bàn tay nhỏ gầy gò, run rẩy vớ lấy khẩu súng rơi bên cạnh xác người yêu, dí nó lên đầu. Đôi mắt đỏ ngầu, giàn giụa bao trọn lấy khuôn mặt Korn như muốn khắc ghi hình ảnh ấy vào sâu trong tâm khảm. "In, KHÔNG!!!" Cha IN lao đến hòng cướp khẩu súng từ tay con trai mình, nhưng... Một tiếng súng nổ nữa vang lên hòa cùng với tiếng sấm rền vang. Một mạng sống nữa bị cướp đi, cơ thể In gục xuống cơ thể người yêu cậu. Khoảnh khắc đó, chỉ còn lại một sự hỗn loạn... tiếng gào khóc của gia đình họ. Mẹ họ ngất xỉu và cha thì la hét... ------------------------------------------------------------ Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi. Mời các bạn đón đọc Sợi Chỉ Đỏ - Until We Meet Again của tác giả Lazysheep.