Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thanh Lâu - Tập 2

Tôi là người phụ nữ khổ nhất thế giới (Tự bạch của nhân vật chính) Tôi sinh ra vào thời kỳ đầu những năm 30 trong cuộc hỗn chiến quân phiệt. Vừa sinh ra cõi đời, tôi hoàn toàn không được lựa chọn, phải sống cảnh đói nghèo, khổ nạn và gian nguy. Bảy tuổi mất mẹ, tôi thành cô nhi, chín tuổi bị bán vào công quán làm kẻ hầu hạ, mười tuổi lưu lạc làm ăn xin, mười một tuổi vào đại vũ đoàn Hóa Nghinh tập võ học kịch, mười hai tuổi làm con dâu, mười bốn tuổi bị người ta gạt bán vào kỹ viện làm kỹ nữ. Tuy thân mang tuyệt kỹ, cũng từng thi triển võ công để phản kháng, nhưng tôi không thể thoát khỏi hắc động của xã hội ghê gớm đó. Trong cuộc sống bán thân bán nụ cười, tôi bị người ta bán như bán súc vật, từ Thành Đô đến Bảo Kê, đến Lan Châu, chuyển bán qua ba thành phố lớn, bốn kỹ viện. Tôi, thân nô lệ phải theo họ của chủ nhân, từng có sáu cái tên: Lưu Hồng Chi, Khang Tiểu Muội, Tô Thu Chi, Điền Thanh Đệ, Mã Hương Ngọc, Thù Hương Ngọc. Trong sáu tên này, thời gian gọi tên Khang Tiểu Muội là dài nhất, vì lúc này tôi mười một tuổi tập võ học kịch, trưởng đoàn ban ân, cho tôi giả làm cháu của Khang Tử Lâm thuộc hàng thái sơn bắc đẩu của võ học Tứ Xuyên. Tôi từng tiếp khách là sĩ quan Mỹ, cũng từng tiếp qua nhân vật trọng yếu của Quốc Dân Đảng là Hồ Tông Nam, Mã Bộ Phương. Cuối cùng tôi theo Ngụy Sấu Bằng lớn hơn tôi ba mươi tám tuổi, là thư ký của tướng quân Phùng Ngọc Tường. Từ đó tôi thoát khỏi hầm chông sống đời hoàn lương. Tháng 8 năm 1949, Lan Châu giải phóng, tôi bước lên bến bờ mới, làm lại con người mới, cũng từ đây tôi chính thức có một cái tên công dân thuộc về mình, trong nước Trung Quốc mới – Khang Tố Trân. Nhớ lại chuyện cũ, những chị em trong thanh lâu đã tử nạn luôn sống trong lòng tôi. Tôi vừa học văn hóa, vừa tập luyện võ công, tôi muốn tra tìm hung phạm để báo thù cho chị em tử nạn, nhưng tâm nguyện lớn nhất của tôi chính là viết một quyển sách, đem những chuyện bi thảm của chị em chúng tôi viết ra, truyền lại đời sau. Mùa xuân năm 1951, Sấu Bằng đi Tây An công tác, ông đưa tôi đến những nơi tôi từng chịu khổ: Bảo Kê, Thành Đô để khảo sát thực địa. Ở Tây An, tôi làm quen Điền Cửu Hồng là danh kỹ Tây An mà tôi gọi là cô cô. Cô cô giúp tôi tích lũy tài liệu phong phú hơn cho việc viết sách sau này. Năm 1957, tôi từ biệt Tây Bắc, theo người chồng đã về hưu trở lại quê hương làng Mộc Điếm, huyện Thúc Lộc (nay là thành phố Tân Tập) tỉnh Hà Bắc. Thoái ẩn điền viên, vốn muốn luyện võ viết sách, thay đổi nhanh chóng cuộc đời, tôi đến vùng đất công nghiệp Hải Hà, rèn luyện trong lao động gian khổ. Tôi dần mất đi hương thơm và dịu dàng của nữ tính, tay chân tôi trở nên thô kệch. Hàng ngày tôi cùng các dân công vật lộn trong con kênh mới đào, tôi có thể vật ngã hàng mấy thanh niên hai mươi mấy tuổi khỏe mạnh. Ngày tháng sau này là thời kỳ khốn khó: lũ lụt dìm huyện Thúc Lộc, thiên tai vừa qua, lại gặp phải cách mạng văn hóa. Tôi và Sấu Bằng cùng chịu đả kích trở thành phản cách mạng, bị nhốt vào chuồng bò. Hơn một trăm ảnh của chị em mà tôi trân quí cất giấu gần như toàn bộ bị Hồng Vệ binh lục xét tịch thu, coi là văn hóa phẩm độc hại, thảy vào lửa đốt. Sấu Bằng bị đàn áp đến nhảy giếng tự tử. Tôi cũng ba lần cải giá, từ Mộc Điếm đến Hình Gia Trang đến Quách Tây. Tôi chịu khổ tận cùng bị chồng đánh đập tàn nhẫn. Sau đó, tôi kiên quyết ly hôn, may là cán bộ của Quách Tây cho tôi con đường sống, cho tôi làm cấp dưỡng của đội sản xuất, chuồng bò trở thành nhà chính thức của tôi... Mãi đến sau đại hội toàn Tam Trung, tôi mới được giải phóng lần thứ hai. Ngày giờ vừa thong thả, giấc mộng cao xa mà tôi chôn vùi bao năm nay dần dà sống lại trong lòng tôi. Đúng lúc này, tôi nghe người ta đồn rạp phim Tân Tập đang chiếu bộ phim “Vọng hương”, tả lại cuộc sống của kỹ nữ, thế là tôi xin nghỉ phép một ngày vào thành phố xem phim. Quyết tâm viết sách lại sôi sục như núi lửa phun trào, tôi nghĩ rằng chuyện của tôi và các chị em so với “Vọng hương” của Nhật Bản phong phú hơn nhiều lắm, màu sắc hơn nhiều lắm. Người ta có thể quay thành phim, tôi không thể viết một quyển sách sao? Sau khi về làng, tôi lập tức đến quầy hàng mua giấy bút. Nửa đêm ở trong chuồng bò, bên cạnh ánh đèn dầu leo lét và đám bò ngựa hiền hòa, tôi âm thầm viết lại cuộc đời mình: Tôi không biết viết tiểu thuyết, chuyện xưa theo máu và nước mắt của tôi và các chị em mà chảy ra, khóc khóc viết viết, viết viết khóc khóc. Mặc dù viết đầy chữ sai tôi cũng viết xong mấy quyển lớn. Tôi nhảy lên xe đạp, đạp cả hai mươi lăm cây số, giao bản thảo cho Phòng Văn hóa huyện. Sau đó tôi biết bản thảo ấy như muối liệng vào biển. Tôi lại lần nữa chết cả lòng... Tháng 5 năm 1985, Liên hiệp Văn hóa thành phố được thành lập (năm 1986 Tân Tập được nâng thành thành phố cấp huyện). Đảng và Chính phủ giúp tôi cầm lại bút. Cấp trên cử người giúp tôi chỉnh bản thảo thành tiểu thuyết. Sự tích tôi “viết sách” từng vang dội một thời và việc người khác chỉnh lý bản thảo giúp tôi biên tập thành tiểu thuyết cũng gây xôn xao mấy năm. Nhưng khi đó tôi không xác định được rốt cuộc ai có thể đem cuộc đời truyền kỳ của tôi viết thành một bộ toàn tập có phong cách thống nhất, chân thực, cảm động lòng người. Mãi đến năm 1995, tôi mới biết hai bộ “Thanh lâu hận” và “Thanh lâu hận tục tập” có ảnh hưởng tương đối lớn. Vương Diên Niên là tác giả chấp bút cho tôi hoàn thành bộ tiểu thuyết này. Tuy ông đã chuyển sang viết trường thiên tiểu thuyết khác nhưng tôi nghĩ mình không thể mất đi người này. Tôi kiên trì trong một tháng viết cho ông ba bức thư. Tôi muốn ông tiếp tục viết toàn tập cho tôi. Đáng tiếc, tôi khổ nhọc viết mười năm, gần hai trăm quyển viết tay của tôi thất lạc trong dân gian tìm lại không được. Mùa đông năm 1996, tôi u uất thành bệnh. Tôi dự cảm mình sắp làm “láng giềng” của Diêm vương rồi. Tối rất sợ một khi tôi xuôi tay nhắm mắt thì chuyện kể đầy lòng của tôi sẽ chui vào quan tài. Thời gian không cho phép chậm trễ, tôi lập tức nhờ chồng sau của tôi là Dã Hoài Khởi gửi thư cho Vương Diên Niên mời ông đến giường bệnh của tôi. Tôi đem một phần hình ảnh tư liệu quý giá cất giấu bấy lâu giao hết cho ông, ủy thác ông viết toàn tập cho tôi, tuy bản thảo viết tay thất lạc khó tìm lại được nhưng chuyện kể chân thật nhất nằm trong tim tôi. Đối diện với Vương Diên Niên cũng bằng như đối mặt với hàng ngàn hàng vạn độc giả trên xã hội, tôi muốn tố cáo với mọi người, muốn đem cả cuộc đời mình dùng chân tình, dùng nước mắt kể ra, khóc ra, ngâm ra, hát ra... Mở đầu của câu chuyện chính là năm đại tai nạn mà tôi ra đời. *** Thảm nạn thình lình của danh hoa Tiền Cửu Hồng tức thời lôi bảng hiệu của Hồng Lâm đảo xuống theo. Mà không chỉ riêng Hồng Lâm đảo, cả con đường Trung Châu cũng trở nên tiêu điều ảm đạm. Khi thấy Tiền Cửu Hồng bị hủy hoại dung nhan, trong nỗi kinh sợ, cảm thương trong tôi còn tiềm ẩn một cảm giác khoái trá, thích thú. Tôi cho rằng một khi hồng cô nương đứng đầu ngã rồi tất sẽ đến phiên Điền Thanh Đệ tôi làm vua một cõi, phất riêng ngọn cờ độc tôn. Nhưng qua mấy ngày vắng teo khách, tôi mới sâu sắc ngộ ra rằng tôi vĩnh viễn không làm được hồng cô nương hạng nhất. Trước kia, tôi toàn “dựa hơi, ăn theo người ta” để tôn uy phong của mình. Cây đại thụ Cửu Hồng đột ngột trốc gốc, cành nhánh mà tôi bám vào không còn thì tôi chẳng khác chú chim non trong đêm đen ủ rũ tìm tổ, tìm một cây ấm áp để trú thân. Mấy ngày nghiền ngẫm, hối hận, tôi cảm thấy chị Điền Thanh Hà là người đáng yêu, đáng kính, đáng gần gũi biết bao. Chị có tính cách của người mẹ cao cả, vĩ đại. Chị giống như thứ đất ấm màu mỡ chân chất ở đại bình nguyên Hà Bắc của chị, cung cấp dưa ngọt quả thơm, cao lương, đậu đen, thu nạp hết những ai bỏ ác tùng thiện không chốn dung thân. Điền Thanh Hà chính là quê hương của tâm linh tôi. Trước đây tôi làm nhiều điều có lỗi với chị. Chị không những không báo thù mà khi tôi nhận lỗi chị vẫn coi tôi như đứa em gái ruột thịt. Càng thân thiện tôi càng hiểu Thanh Hà thêm. Chị không phải không có khí chất tốt đẹp. Sở dĩ chị dựa dẫm vào Điền Trưởng Tam vì trong hoàn cảnh ác liệt như vậy có thể nương tựa vào sự bảo hộ của đại thụ này thì có thêm được chút tự do, giữ gìn được bản sắc lương thiện chất phác của bản thân. Ngày ngày, mỗi sáng sớm, tôi và Thanh Hà một lớn một nhỏ đứng ở ngạch cửa để mong ngóng giùm má Điền, mong chờ Điền Trưởng Tam trở về, nhưng chúng tôi chỉ trông thấy khắp đường bầy quạ đen bay lên đáp xuống tìm thức ăn. Buổi tối, hai chị em tôi cũng đứng trên ngạch cửa mong ngóng khách đến. Cửu Hồng vừa ngã quỵ, đám khách quý đó liền như bóng chim tăm cá, vắng bặt không còn một người. Những người buôn bán nhỏ trên đường rất ít ai lên dốc bán. Hai chị em tôi đứng thẫn thờ nhìn con đường quạnh quẽ, nhìn lầu cao im lìm mà cảm thấy ảo não. Nhớ lại một năm trước, khi Nghiêm Mạc Lợi, Uyển Ngọc còn sống, mỗi tối Mạc Lợi đứng trước cửa Dao Nguyệt đình cách chỗ này không xa nghêu ngao mấy bài hát dâm đãng, cười lẳng lơ, quậy tưng bừng cả nửa con đường. Hồng Lâm đảo càng nhộn nhịp. Xe hơi sang trọng thường đậu trước cửa. Trên lầu tiếng cười nói, ăn uống rôm rả. Cửu Hồng đàn hát thì mọi người trên con đường đều nghiêng tai lắng nghe, chít lưỡi khen hay. Còn có Uyển Ngọc linh lợi, thơ ngây thường lén chạy đến Trưởng Tam hành viện tìm Thanh Hà. Nó bị uất ức thì đến tìm người chia sẻ; vui vẻ nó cũng đến; không có chuyện gì nó cũng thích đến. Bây giờ, Mạc Lợi, Uyển Ngọc đều đã đến thế giới khác. Hồng Lâm đảo cũng tối đèn không sáng lại nổi nữa. Tôi đau lòng rớm nước mắt. Chị Thanh Hà cũng đưa tay áo lau mắt. Cũng buổi tối này, hai chị em tôi đang lặng lẽ đau lòng rơi nước mắt, bất chợt tôi nhìn thấy dưới dốc có một người mặc quân phục cũ trông như thổ phỉ xăng xái đi về phía bọn tôi. — Không xong, khâu bát lại đến rồi. – Tôi giật tay Thanh Hà một cái. Thanh Hà giật mình nhìn vào người đó, bóp chặt bàn tay tôi nho nhỏ trấn an: — Đừng sợ, có lẽ chỉ có một tên. Tôi ngầm nắm chặt nắm đấm. Khâu bát đó đi đến trước mặt bọn tôi thì đứng lại nhưng không lên tiếng. Đôi con ngươi vàng lườm lừ lừ quan sát bọn tôi. Tôi bất giác cảm thấy chán ghét tên này, ngẩng đầu lớn gan nhìn chằm chằm hắn. Tên này thật quá xấu xí. Cái đầu hắn hình tam giác, mặt gầy ốm dài, vóc dáng giống cái thuổng, người ngợm đen đúa, dơ bẩn. Tôi vừa nhìn đã biết hắn không phải người tốt. Thanh Hà cũng chẳng thèm nhìn gã. Trái lại gã đưa đôi mắt mèo nhìn Thanh Ha chăm chú. Lúc này Cao Bộ Hoa bước xuống lầu vừa thấy người khách này cũng giật thót người, vội đon đả nói: — Quý khách lần đầu đến đây à? Anh chấm cô nương nào? Đây là Điền Thanh Hà con gái lớn của tôi. Đây là Điền Thanh Đệ con gái nhỏ của tôi. Chúng nó... “Cái thuổng” khoát tay, toét hàm răng vàng ệch cười nói: — Khỏi giới thiệu. Đêm nay tôi mua suất của Điền Thanh Hà. Tôi vừa thấy nhẹ nhõm vừa bực dọc, không rõ là may mắn hay là đố kị. Cao Bộ Hoa tính tiền suất xong mặt mày tươi rói: — Hà nhi, còn không đỡ vị huynh đệ này lên lầu. Thanh Hà thò cánh tay ra. “Cái thuổng” này rất cổ quái xoay người tự mình nghênh ngang bước lên lầu. Ông khách này quả thật làm người ta chán ghét, người xấu xí mà ra vẻ cao quý. Vừa vào phòng, hắn ngồi lên giường, bắt chéo chân: — Thuốc đâu? Thanh Hà lấy trong hộc bàn ra hộp thuốc lá ném cho hắn ta. Hắn cầm thuốc ngước mắt nhìn lên, trong con ngươi đầy vằn đỏ, trán nhăn hằn rãnh sâu. Mày mắt vừa sụp xuống, trán tam giác cũng bằng phẳng. Hắn rút một điếu thuốc cắm vào đôi môi dày khô nứt nẻ: — Lửa. Thanh Hà lại ném hộp diêm cho hắn. Hắn bật lửa đốt thuốc rít mấy hơi, kèm theo một cơn ho khùng khục. Cái mặt dài đỏ lừng, ra lệnh: — Trà, trà đâu? — Có ngay, có ngay. – Cao Bộ Hoa vội nhấc bình trà. “Cái thuổng” đưa tay ngăn lại: — Bảo cô ấy châm. Cao Bộ Hoa cười giả lả: — Được, được, hai người vui vẻ. Hà nhi tiếp đãi khách tử tế. – Nói xong bước xuống lầu. Điền Thanh Hà như cái máy châm trà cho người khách. Đôi mắt mèo rừng lom lom nhìn vào gương mặt đẹp đẽ của Thanh Hà, tủm tỉm cười. Hắn nhấp một ngụm trà, lại cười cười, lại nhấp một ngụm trà. Thanh Hà cúi đầu ngồi trước mặt hắn, bực bội chịu đựng cái nhìn soi mói đó. — Này, sao cô không cười? Đại ca này đến đây cô phải vui vẻ đón tiếp. Cười cho tôi xem. Thanh Hà thấy chán ghét nhưng sợ đắc tội với khách thì mang họa nên cố nhẫn nhịn, lạnh nhạt nói: — Tôi không biết cười. “Cái thuổng” lại nhướng đôi mày xám lên, chảy xệ gương mặt dài: — Ê, trên đời có ai mà không biết cười? — Tôi không biết. – Thanh Hà đáp. “Cái thuổng” như trâu rồn rột rồn rột uống sạch tách trà. Hắn đưa móng tay dài dài búng lách cách vào tách, đùa cợt: — Cô nàng xinh đẹp như vậy mà không biết cười. Hỏng bét! Hôm nay đại ca này phải dạy cô cười. Tôi có thuốc tiên để cười, cô tin hay không? Thanh Hà cũng muốn trêu lại, ngẩng mặt lên nói: — Vậy tiên sinh bảo tôi cười thử xem. — Được. – “Cái thuổng” đặt tách trà xuống, đứng lên nói – Tôi niệm chú, chỉ nói hai tiếng thì cô sẽ cười. Thanh Hà có hứng thú, truy hỏi: — Nếu tôi không cười thì sao? “Cái thuổng” móc ra mấy tờ tiền giấy ném lên giường, nói: — Nếu cô không cười được thì tiền này của cô. Tôi lập tức đi ngay. Thanh Hà cũng đứng phắt dậy, nói: — Tốt, một lời đã định, vậy chúng ta thử xem. — Thử, thử, trước tiên cô đừng quấy rối tôi. Tôi niệm mấy câu thần chú sẽ nói hai tiếng đó. – “Cái thuổng” quay người qua, giơ một bàn tay đặt trước ngực, miệng lầm rầm không biết lẩm nhẩm cái gì. Thanh Hà bình thản ngồi xuống, lòng nghĩ: Khâu bát bọn bây khiến người ta căm hận muốn chết, còn muốn làm người ta cười sao? “Cái thuổng” chậm rãi lầm rầm niệm. Hắn đứng như tượng gỗ một lát, đột nhiên quay cái đầu tam giác qua: — Hồng Bảo! Thanh Hà giật mình, đứng bật dậy lắp bắp: — Ông... ông gọi ai? Đôi mắt mèo rừng nhìn chằm chằm: — Tôi gọi cô, Hồng Bảo. — Ai la Hồng Bảo? — Cô, Hồng Bảo của Yến Tử Nhai, Hà Bắc. Thanh Hà vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, hỏi: — Ông là ai tại sao biết tên tộc của tôi? “Cái thuổng” cười lớn rồi sầm mặt ngồi xuống, nói: — Cô cười cho tôi, gọi tôi một tiếng Cảnh đại ca tôi mới nói cho cô biết. Tim của Thanh Hà bắt đầu đập loạn. Chị nhìn Cảnh đại ca, cảm thấy ông ta biến thành đẹp trai: mái tóc hung hung đó biến thành bồng bềnh, cái mặt hình tam giác thô đen đó biến thành chất phác cương liệt, đôi mắt mèo vàng biến thành đặc biệt, nói năng thô kệch là đùa cợt sảng khoái. Chị bật cười, cười rất đẹp, mắc cỡ gọi: — Cảnh đại ca. Mời các bạn mượn đọc sách Thanh Lâu - Tập 2 của tác giả Vương Diên Niên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chúng Ta Là Đàn Ông
Cuốn sách “Chúng ta là đàn ông” của Steve Senkman (“Мы – мужчины” Стив Шенкман) được dịch và xuất bản ở Việt Nam năm 1987, dưới sự kết hợp của Nhà xuất bản Thế giới Mátxcơva với Nhà xuất bản Thể dục Thể thao Việt Nam. Những người dịch là Phan Bạch Yến[1] và Trần Yến Thoa.   Được cầm nó trên tay lần đầu năm 18 tuổi, từ đó mình ôm cuốn sách này đọc say sưa, và nó giúp mình thành một con người khác. Chơi thể thao; xây dựng lối sống lành mạnh; nói không với thuốc lá, rượu bia; học cách nghỉ ngơi chủ động; sắp xếp thời gian biểu; các quy tắc học tập và làm việc khoa học... và tuyệt nhất ở chương cuối là “How to be a gentleman?”   Cách đây mười mấy năm, lên “nhà ngoại” ở không có chỗ cho mấy nghìn cuốn sách, mình phải để tạm cả đống sách to tướng dưới nhà chú em trai. Riêng cuốn này, ông bạn thân thời “hậu sinh viên” mượn về, bảo “Để tao giữ cho sau ổn định chỗ ở thì lấy về!” Mãi tròn một giáp mới thực hiện được, không phải là “thư viện gia đình" như mong ước, mà là “kho sách.” Cố giữ được khoảng 4000, vứt đi khoảng 6-7000 vì nhiều lý do.   Riêng cuốn này, gọi điện cho ông bạn để đòi nhận được câu trả lời ráo hoảnh: “Làm gì còn, lại chẳng ra hàng đồng nát lâu rồi!” May bây giờ học Phật không thấy hận, nhưng với người yêu quý sách vở như mình, câu trả lời đó quá đau.   Lại bỏ công nhưng không mấy hi vọng, lượn hàng sách cũ. Một ngày thấy trong lòng có gì ngờ ngợ, không dám nghĩ là điều gì. Tranh thủ 10 phút rỗi tạt vào một hàng, gặp nó, cầm nó lên, tay run bắn. Xin chào, người bạn tuổi thanh niên của tôi!   Cuốn sách cực kỳ quý giá cho những ai có con trai đang chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa cuộc đời, nó còn là của báu cho bất kỳ người đàn ông nào, ở bất cứ lứa tuổi nào với phương châm “hãy làm, không có gì là quá muộn.”   Đến nay, ngay cả ở Nga, khi mà Liên Xô không còn nữa, cuốn sách vẫn tiếp tục được tái bản nhiều lần do nhu cầu rất lớn của xã hội đối với nó. Mình đã tìm kiếm rất lâu cuốn này, thậm chí có lần trên một diễn đàn bạn nào đó hỏi, nhưng không có ai chia sẻ nó. Thật may đã mua lại được cuốn sách, và ngay lập tức ngồi vào bàn, scan để chia sẻ cho mọi người.   Nào, chúng ta hãy cùng nhau trở thành những người đàn ông đích thực! [1] Chị Phan Bạch Yến, dịch giả cho biết họ của chị đã bị in sai thành họ Phạm khi xuất bản, nhưng cũng không muốn sửa vì sách hồi đó in ở Liên Xô chở về Việt Nam. Mời các bạn đón đọc Chúng Ta Là Đàn Ông của tác giả Steve Senkman.
Đặc Quyền Của Giáo Sư
"Trong bộ truyện, từng chương sẽ là những câu chuyện của đôi nam nữ chính. Không có bố cục mở đầu dẫn đến kết quả dài dòng như những bộ khác của tôi(tác giả), nhưng lại có phần đặc sắc riêng, cũng không quá sướt mướt giống như ngôn tình "truyền thống" . Đặc biệt, trong khi đọc mọi người sẽ biết được tóm tắt chuyện trước kia của nam-nữ chính. Mà không cần phải kể lại toàn bộ (cười)." #1  Người phụ nữ nào cũng mong có người đàn ông thật hoàn hảo bên cạnh. Ví dụ như gia thế tốt,ngoại hình điển trai, cao to không đen hôi, biết chăm sóc người phụ nữ của mình. Nói chung đó là loại đàn ông tuyệt vời nhất thế gian. Nhưng sự thật là loại đàn ông như thế sớm đã tuyệt chủng, không thì đã lập gia đình, hoặc tàn nhẫn hơn là bọn họ đều đã có "BẠN TRAI".  Cố Thanh Vũ cũng hiểu điều đó nên từ trước đến nay đối với tình yêu chín phần không quan tâm, còn một phần lâu lâu mới "thèm" thôi. Nhưng không ngờ cô lại may mắn gặp được người đàn ông "tốt" như vậy, còn cưu mang cô cho ở nhờ nhà (?) #2 Người đàn ông này thật kỳ lạ,  trước khi yêu cô,  người hệt như khúc gỗ, khuôn mặt thì như đưa đám, suốt ngày cau có, hiếm lắm cũng chỉ có vài lần mỉm cười, nhưng nụ cười ấy nếu không phải là cười khinh bị cũng là chế giễu người khác. Vậy mà khi yêu cô rồi, tính tình liền thay đổi 180 độ, luôn giở thói lưu manh với cô, lại biết làm nũng như đứa trẻ. Thật phiền chết cô! #3 "Cố Thanh Vũ, em nói thử xem,  làm cách nào để con người cảm thấy khoái lạc nhất !? " Người nằm dài trên sofa, tay cầm điện thoại bấm bấm, cất tiếng hỏi. Cố Thanh Vũ ngồi cách đó không xa, điềm đạm trả lời "Sex. " "Ý kiến hay, chúng ta cùng thử." Anh ngồi bật dậy, cười tươi nói. Cô Thanh Vũ trừng mắt "Không hứng thú." Lục Tử Ngạn e thẹn "Anh có chỗ nào không hấp dẫn? " #4 "Ngạn Tử, anh thấy tấm nệm này thế nào? " Lục Tử Ngạn ngẫm nghĩ một hồi mới trả lời "Màu sắc không tệ, cũng êm ái, khi 'vận động' chắc chắn độ nhún rất tuyệt. " Cố Thanh Vũ lập tức quay mặt đi. *** 2 năm trước, Cố Thanh Vũ là sinh viên năm nhất của giáo sư Lục Tử Ngạn. Cố Thanh Vũ vẫn sẽ là một học viên mờ nhạt như thế nếu không có một ngày giáo sư Lục gặp cô tất tả làm việc đến tối muộn sau giờ học trên lớp để kiếm tiền.  Cố Thanh Vũ rất kiên cường, một mình sống cùng bà, một mình kiếm tiền để vừa học vừa chăm sóc bà, một mình đối mặt với thế giới. Lục Tử Ngạn liền để cô làm việc ở văn phòng giáo sư của mình, trả tiền lương để giúp đỡ cho cô.  Cho đến ngày bà cô mất, ngày mà người thân nhất trên Thế giới này rời bỏ cô, Lục Tử Ngạn bước đến, nắm lấy tay cô và bảo  "Cố Thanh Vũ, theo tôi về nhà. Tôi sẽ chăm sóc em." Cứ như thế, một giáo sư Lục mặt lạnh với một tảng băng trong lòng dần dần tan ra, anh chăm sóc cô, yêu thương và bảo vệ cho cô.  Cũng từ đó mà giáo sư Lục mặt lạnh cũng biến đổi cả về tính nết, mặt dày, vô sỉ, làm nũng với Cố Thanh Vũ mọi lúc. Cũng như Cố Thanh Vũ nói về anh cuối chuyện: " Một người như anh, tính tình trầm ổn, yêu rồi mới phát hiện gian tà cỡ nào. Nhưng cũng vô cùng dễ thương, lại sống rất sâu sắc... Đối với tôi luôn một lòng một dạ." Trích dẫn đi kèm: Ngạn Tử, cả đời em chỉ yêu anh, thế gian này không ai biết đến sự tồn tại của em cũng được, chỉ cần mình anh biết là đủ... ---------------------------------------------- Truyện này rất hay, được cái mình ri viu không hay :))))) Đây là một câu chuyện tình yêu cực kỳ nhẹ nhàng và vô cùng sâu lắng. Thật sự nó rất là hay, túm lại, không nói nhiều TRUYỆN NÀY NÊN ĐỌC  :))))) ~~~~~~~~~~~~ Bây giờ là 11h39 và bài hát đang nghe là bài Thị_trấn_cổ_tích của Tam Vô Đây là bài hát Trung Quốc các mẹ nhé, rất nhiều người đã cover bài này, nhưng Tam Vô cover có lẽ là hay nhất. Giọng Tam Vô cũng nhẹ như Đặc quyền của giáo sư vậy =))))). Bài này rất là hay, lời bài hát vô cùng đẹp, các mẹ có thể lên youtube xem vietsub để coi lời. Hay lắm luôn, nhạc chuông điện thoại của con là bài này đấy :)))))))) *** "Lục Tử Ngạn, anh còn định ngủ đến bao giờ? " Cố Thanh Vũ đá mạnh vào cái giường, nhíu mày nói lớn. Đã hơn 7 giờ sáng mà anh còn chưa tỉnh. Định bùng tiết sao? Người nằm trên giường không thèm nhúc nhích. Cô giơ tay lôi tấm chăn giày cộm ra, dùng sức kéo thân hình to lớn trên giường "Ngạn Tử, anh mà không dậy...em sẽ bỏ đói anh đấy." Lục Tử Ngạn liền mở mắt, vòng tay ôm lấy cô, vui vẻ nói "Chào buổi sáng." Lại còn hôn lên má Cố Thanh Vũ Cô tròn mắt, vội đẩy anh ra, khuôn mặt ửng đỏ, không nói một câu bỏ ra ngoài. Lục Tử Ngạn ngồi trên giường híp mắt cười. Buổi sáng không tệ. Một lát sau, anh đã quần áo tươm tất đi xuống nhà dùng bữa sáng. Hôm nay là sandwish, cầm miếng bánh lên thưởng thức, đôi đồng tử đen láy chăm chú nhìn người đối diện, từ khi dọn về sống với anh, cô đã quen bị anh nhìn chằm chằm như thế. Có thể gọi là chai mặt rồi nên không thấy ngại. "Thanh Vũ, sao em lại lạnh lùng như thế?" Cố Thanh Vũ đầu không ngẩng lên, vẫn nhàn nhã ăn sáng, cất tiếng "Vậy sao anh có thể mặt dày lúc nào ăn cơm cũng nhìn em chằm chằm như vậy?" Lục Tử Ngạn nghiêng đầu, tự nhiên trả lời "Vì em đẹp." Cô không nói tiếp, nếu không mau mau ăn sáng cô sẽ trễ giờ học. Nhớ lại hai năm trước khi về đây, Lục Tử Ngạn không nói nhiều và trêu chọc cô như bây giờ, anh lúc đó rất trầm tính. Cả ngày nói chuyện với nhau cũng chỉ vài câu. Cô từ nhỏ luôn sống cùng bà nội, ngoài giờ học ra, thời gian còn lại cô toàn đi làm thêm. Năm đó cô trở thành sinh viên năm nhất, anh là giáo sư lớp cô. Đột nhiên một lần anh nói muốn cô trở thành trợ giảng của mình, còn bắt cô phụ giúp quét dọn và sắp xếp đống tài liệu trong phòng làm việc mỗi ngày, khiến thời gian làm việc của cô bị hạn chế. Cũng may Lục Tử Ngạn còn có lương tâm nói rằng sẽ trả lương cho cô. Tuy số tiền rất cao nhưng cô cũng không muốn kéo dài, tìm mọi cách để bỏ việc, nhưng lại bị anh uy hiếp "Nếu em không tiếp tục làm việc tôi sẽ khiến em mãi mãi không tốt nghiệp", lúc đó cô rất lo lắng, còn nghĩ anh là tên biến thái muốn hãm hại cô. Sau này mới biết đươc, anh nhiều lần đi theo cô đến nơi làm việc, quan sát cô từ xa. Vì không muốn cô chạy hết nơi này sang nơi khác làm thêm nên mới nghĩ ra cách này. Khiến cô cảm động không thôi. Khi đến trường thì cả hai đi riêng. Vì cô và anh ở chung nhà là một bí mật. Cô không còn đi làm nữa nên đã kết đựoc một số bạn bè trong lớp, thường ngày vẫn hay tán ngẫu cùng họ. Cố Thanh Vũ chạy tức tốc đến trường. Trễ rồi, cô bị trễ học rồi. Dù cố gắng thế nào thì cô vẫn bị trễ học, còn nguyên nhân hại cô bị trễ thì đến rất đúng giờ (tất nhiên là vì anh dùng xe hơi). "Vũ Vũ, hôm nay cậu đi muộn là lần thứ năm rồi." Bạn cùng bàn Phong Hiểu Ái thấy cô vừa bước vào chỗ ngồi liền nói nhỏ. "Ngủ quên sao? " Cố Thanh Vũ thở phì phò "Không phải." "Vậy thì tại sao?" "Học trò Cố, em lại đi trễ rồi. phải phạt thế nào đây. " Lục Tử Ngạn đứng trên giảng đường cất tiếng nói. Cô mím môi trừng mắt nhìn anh, phạt? Anh còn dám phạt cô, nếu không phải do anh thì cô đâu có bị trễ. Phong Hiểu Ái thở dài, cảm thán thay bạn "Vũ Vũ, cậu tiêu rrồi." "Sau tiết học hãy đến văn phòng gặp tôi." - Lục Tử Ngạn cất tiếng ra lệnh. Cô không cách nào khác phải vâng lời. Ở trường Đại học, tiết học của Lục Tử Ngạn là tâm lý học, ngày nào cũng có tiết của anh. Tuy ở trên trường lúc nào cũng xem nhau như người xa lạ nhưng lúc không có ai, Lục Tử Ngạn lại bắt đầu giở tật xấu. Chẳng hạn như bây giờ, với lí do là phạt cô nên anh đang được thoải mái nằm trên đùi cô ở trong phòng làm việc. Cố Thanh Vũ cau mày lên tiếng "Anh còn không để em về lớp? " Cô ngồi đây cũng gần nửa tiếng rồi. Nếu không quay lại sẽ bị nghi ngờ. "Sao em lại gấp gáp như vậy?" Lục Tử Ngạn nhàn nhã đọc sách, trả lời. Cố Thanh Vũ: "Ở đây là trường học, anh đừng xem như ở nhà có được không? " "Em chưa từng nghe câu: Trường học là ngôi nhà thứ hai sao? Vì vậy cứ tự nhên như ở nhà là được." Cố Thanh Vũ :... *** Nằm lâu như vậy không nghe thấy cô phàn nàn, lại rất yên tĩnh. Lục Tử Ngạn liền ngước mắt nhìn. Thì ra cô đã ngủ quên. Khoé miệng anh chợt giương lên, kỹ thuật ngủ tốt như vậy, ở đâu cũng ngủ rất ngon. Mái tóc dài óng mượt của cô theo gió phất phơ trước mặt anh, Lục Tử Ngạn im lặng ngắm nhìn cô, anh rất thích ngắm nhìn Cố Thanh Vũ, dù là lúc tĩnh hay động đều rất đẹp và yên bình. Giống như cái tên của cô vậy: Thanh Vũ (Cơn mưa trong lành, thuần khiết) Cũng vì vẻ ngoài trầm tĩnh của cô mà anh đã bị thu hút, mỗi lần hết giờ học cô liền chạy như bay bỏ đi. Đối với người lạnh lùng như anh chuyện đó đều không hứng thú. Nhưng trong một lần đi dạo, chợt phát hiện cô đang ở trong cửa hàng tiện lợi làm việc. Vừa làm vừa học, lúvc đó cũng hơn mười giờ tối. Không hiểu sao anh lại đứng yên lặng nhìn cô. Từ đó cứ mỗi lần hết giờ học, anh lại đi theo Cố Thanh Vũ, chầm chậm phía sau. "Cố Thanh Vũ..." Lục Tử Ngạn vươn tay chạm vào khuôn mặt trái xoan trắng nộn, ánh mắt thâm tình nhìn cô..vô thức bật cười. Vì ngủ ngồi nên đầu cô không ở yên mà gật lên gật xuống vô tình chạm môi anh. Lục Tử Ngạn vô cùng ngạc nhiên, dù chỉ là vô tình.. "Ưm..hử? " Đúng lúc Cố Thanh Vuc vừa tỉnh giấc, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của anh liền thắc mắc. Lục Tử Ngạn hai bên má hơi ửng đỏ, lộ dáng vẻ e thẹn "Tiêu Vũ, đột nhiên, anh muốn hôn em." "Anh điên sao?" Câu nói của cô như tạt một gáo nước lạnh vào anh. Mày đẹp liền nhíu lại, anh cất giọng "Tại sao em cứ thích phá hỏng không khí thế? " "Mau ngồi dậy, em mỏi chân rồi." Lục Tử Ngạn bực tức, dùng tay ấn đầu cô xuống, chạm môi mình. Cố Thanh Vũ trợn tròn mắt, nhịp tim phút chốc mất bình tĩnh. Tuy đây không phải nụ hôn đầu của hai người nhưng nó đến quá bất ngờ. Từ khoảng cách này cô có thể nhìn thấy hàng mi dài của anh, cảm nhận hơi thở thanh lạnh cương nghị. Lục Tử Ngạn hôn đủ rồi mới rời khỏi đôi môi Cố Thanh Vũ, đôi mắt màu đen ma mị giống như đang mê hoặc cô, bàn tay trên gáy vẫn chưa buông. Anh nhếch miệng cười "Vãn còn đơ quá." Cố Thanh Vũ giật mình, đẩy anh ra, đứng bật lên "Đồ lưu manh." Lục Tử Ngạn ngồi dậy, tròng mắt lấp lánh "Yên tâm, chỉ lưu manh với mình em." Cô hết nói nổi, thở ra một hơi, rồi mặc kệ anh bước đi. "Tiểu Vũ." Cách gọi thân mật của anh thường chỉ dùng khi ở nhà, bây giờ đột nhiên gọi khiến cô không phản ứng kịp, ngơ ngác một chút mới trả lời "Chuyện gì." Lục Tử Ngạn tỏ vẻ thoả mãn "Đùi em rất êm, cảm giác không tệ." Cô:..... Cố Thanh Vũ thật sự hối hận vì đã quay lại trả lời anh, Lục Tử Ngạn khốn khiếp..   Mời các bạn đón đọc Đặc Quyền Của Giáo Sư của tác giả Dư Lạc Thuần.
Thiên Thần Tan Vỡ
Reece Gilmore, người duy nhất thoát chết sau vụ thảm sát diễn ra ở thành phố Boston đã phải bỏ đi trong tình trạng hoảng loạn, suy sụp về tinh thần, không tin vào chính mình. Cô đến với thị trấn Angel”s Fist thuộc bang Wyoming chỉ vì bị cuốn hút bởi cảnh đẹp nơi đây. Nhưng cũng chính ở nơi này, trong một buổi tình cờ đi bách bộ bên sông, cô nhìn thấy một vụ giết người. Với tinh thần trách nhiệm của một công dân cô thông báo với cơ quan thực thi pháp luật nhưng cũng chính vì thế mà cuộc sống của cô ở thị trấn nhỏ này trở nên phức tạp. Có lúc cô đã nghĩ đến việc lại phải ra đi. Liên tục có kẻ dấu mặt nào đó đột nhập vào nhà cô, đe doạ, gây hại cho cô, có lúc hắn ngụ ý muốn cô phải rời khỏi thị trấn. Kẻ đó là ai? Liệu đó có phải là tên giết người mà cô nhìn thấy bên sông? Làm sao hắn có thể đột nhập vào nhà cô đựơc trong khi cô đã lắp thêm khoá cửa? Làm sao hắn có thể nắm chắc được quy luật hoạt động của cô cũng như của thị trấn nhỏ bé kia với những con người rất tò mò mà lại không bị ai chú ý? Chính những hành động hèn nhát của tên giấu mặt kia làm cô tức giận và quyết định sẽ không ra đi. nhưng nếu không có sự tin tưởng, giúp đỡ của Brody thì cô cũnng không đủ nghị lực để ở lại. Và 2 người chung sức bên nhau. Brody không những giúp cô hồi phục mà còn cùng cô khám phá ra vụ giết người khi cơ quan công quyền của thị trấn không biết vì lý do gì mà tỏ ra bất lực. *** Reece Gilmore đi trên con đường đầy ổ gà của thị trấn Angel" Fist (Nắm tay thiên thần) trong khi chiếc Chevy Cavalier của cô đã nóng ran. Cô chỉ còn lại 243 $ lẻ nhưng dù sao cũng đủ để chăm sóc chiếc xe của cô, tiếp nhiên liệu cho nó và cho cả cô. Nếu chiếc xe không hỏng quá nặng thì cô còn đủ tiền để thuê tạm 1 phòng nghỉ qua đêm. Nhưng cho dù có tính toán lạc quan đến mấy thì cũng đến lúc cô bị khánh kiệt. Và rồi khi thấy hơi nước bốc lên từ thùng xe phía trước cô biết cần phải dừng lại ở đâu đó một thời gian để tìm việc làm. Không có gì để lo lắng, sẽ chả có vấn đề gì lớn cả, cô tự nhủ. Thị trấn nhỏ bé của bang Wyoming này nằm bao quanh một hồ nước xanh lạnh lẽo, khung cảnh cũng chẳng đến nỗi nào so với các nơi khác. Có thể còn đẹp hơn. Ở đây có sự thoáng đãng cần thiết đối với cô với những ngọn núi tuyết bao phủ từ phía xa pử vùng Tetons. Cô đã mất hàng giờ đi loanh quanh qua các ngọn núi và thung lũng này. Cô cũng không biết mình sẽ đi đến đâu khi bắt đầu lên đường vào sáng sớm hôm đó, chỉ biết là cô đã đi qua thị trấn Cody, thị trấn Dubois, và mặc dù cô dự định sẽ đến thị trấn Jackson nhưng cô lại rẽ xuống phía Nam. Có thể là sức hút nào đó đã dẫn cô đến nơi này. Đã tám tháng nay cô chuyên tâm tìm hiểu các chỉ dẫn và đi theo sự cuốn hút của bản thân. Những khúc cua nguy hiểm, trơn trượt khi ướt. Ai đó đã có ý tưởng rất hay khi đưa ra những lời cảnh báo đó. Ngoài ra còn có những chỉ dẫn khác có thể là một tia nắng mặt rời xiên nghiêng rất kì lạ ở phía cuối một con đường, hay chỉ là những chiếc chong chóng gió hướng về phía Nam. Nếu cô thích ngắm nhìn ánh nắng hoặc những chiếc chong chóng gió kia thì có thể cô đã đi theo tiếng gọi của nó cho đến khi cô tìm được đúng nơi cần đến, đúng thời điểm cần có mặt. Có thể cô sẽ ở lại đó một vài tuần hoặc thậm chí là một vài tháng như có lần cô đã ở lại South Dakota. Cô sẽ lại tìm việc làm, khám phá nơi đó và rồi lại đi khi tìm thấy những chỉ dẫn khác và những cuốn hút khác. Cô hoàn toàn tự do thực hiện chế độ mà cô tự lập ra cho mình, và thường thì nó sẽ làm giảm bớt nỗi lo lắng đang đè nặng trong đầu cô. Mấy tháng qua cô đã sống với chình mình, làm những việc để xoa dịu bản thân chư không đơn thuần là thực hiện chế độ điều trị kéo dài một năm của cô. Nói một cách công bằng, chế độ điều trị đó khiến cô phải đối mặt với mình mỗi khi ngày mới đến, mỗi lúc đêm về, thậm chí là hàng giờ. Và bây giờ cô lại bắt đầu một việc làm mới ở thị trấn Angel"s Fist này. Nếu không có gì thay đổi, cô sẽ ở lại đây vài ngày để thưởng thức hồ nước, ngọn núi kia và kiếm đủ tiền để tiếp tục lên đường. Thị trấn nhỏ bé như thế này- theo chỉ dẫn trên đường thì dân cư chỉ có 623 người- rất phù hợp cho hoạt động du lịch khi khai thác nguồn phong cảnh ở đây, thậm chí có thể biến nó thành một công viên quốc gia. Cô sẽ cần một khách sạn, ít nhất cũng là một khách sạn loại nhỏ, hoặc một nông trại trong vòng một vài dặm nữa. Làm việc ở một nông trại cũng không quá tẻ nhạt. Những nơi này sẽ cần người tiếp đón, khuôn vác và dọn dẹp nhất là khi mùa xuân đang đến và băng tuyết bắt đầu tan thế này. Nhưng trong khi khói trong xe đang bốc ra ngày cang nhiều như thế này thì việc cần làm đầu tiên có lẽ phải tìm một thợ cơ khí. Cô đi chậm lại trên con đường nhỏ bao quanh hồ. Tuyết tan tạo thành những vũng nước trắng tẻ nhạt. Cây cối vẫn giữ nguyên màu nâu đặc trưng của mùa đông nơi đây nhưng dưới hồ đã xuất hiện một vài chiếc thuyền. Một vài người đang mặc áo gió, đội mũ lưỡi trai đang theo hướng thuyền về phía ngọn núi soi bóng xuống mặt nước hồ. Phía bên kia hồ là khu sinh hoạt của cư dân, có cửa hàng đồ lưu niệm, gian triển lãm, ngân hàng, bưu điện và văn phòng cảnh sát trưởng. Cô rời khỏi khu vực mép hồ đi về hường nhà kho lớn của một cửa hàng bách hoá tổng hợp. Có hai người đàn ông mặc áo len ngồi ngắm mặt hồ. Họ gật đầu chào khi cô tắt mày và bước ra khỏi xe. Người đàn ông ngồi bên mé phải trên mũ có in tên- Cửa hàng rau quả và mậu dịch Mac- lên tiếng. " Hình như xe của cô đang bị trục trặc" " Vâng. Anh có thể chỉ cho tôi chỗ sửa được không?" Anh ta đứng dậy, vóc dáng khá vạm vỡ, vẻ mặt hồng hào. Trên khoé mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn, giọng anh ta có vẻ hơi lè nhè. "Sao chúng ta không thử mở thùng xe xem thế nào?" "Thế thì tốt quá". Reece mở khoá thùng xe và anh ta lật nắp lên. Khói bên trong bốc lên mù mịt khiến anh ta giật mình lùi lại. Không hiểu tại sao nhưng cô cảm thấy rất bối rối. " Hình như nó mới chỉ bị như vậy cách đây khoảng mười dặm. Tôi không để ý nên bây giờ mới biết". "Không sao cả. Cô đang muốn đến chỗ công viên phải không?" "Vâng, có thể là như vậy. Nhưng tôi nghĩ chiếc xe không muốn làm theo ý định của tôi." Không chắc chắn như vậy, co không bao giờ biết chắc là mình sẽ đi đến đâu. Cô cố gắng tập trung vào chiếc xe thay vì quanh quẩn nghĩ không không biết sau đây mình sẽ đi đâu. Người đàn ông kia cùng đi ra xem xét chiếc với bạn mình. Cô cũng làm bộ nhìn ngó cùng với họ mặc dù cô biết mình không hề có chút kiến thức nào về cơ khí. Đối với phụ nữ thì những gì nằm dưới chiếc thùng xe kia chả khác nào miền đất xa xôi lạ lẫm trên sao Diêm Vương. "Hộp toả nhiệt bị vỡ rồi.Cô phải thay hộp mới thôi." "Có vẻ không tồi tệ quá, cô sẽ không mất quá nhiều tiền." "Có nới nào trong thị trấn này thay được không?" "Cô nên đến gara nhà Lynt. Tôi sẽ gọi điện cho họ giúp cô." "Vậy thì rất cảm ơn anh. Tên tôi là Reece, Reece Gilmore." Cô mừng rỡ và vội vàng giới thiệu. "Tôi là Mac Drubber. Còn đây là Carl Samsonp." Mac giới thiệu lại. "Cô đến từ miền Đông phải không?" Carl hỏi. Theo đánh giá bề ngoài của Reece thì Carl năm nay khoảng 50 tuổi và có vẻ là người gốc Mỹ. "Vâng, tôi đến từ Boston. Rất may được gặp các anh giúp đỡ." Mac nói ngay. "Có gì đâu. Chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà. Cô có thể đi dạo quanh đâu đó một lát. Nhân viên gara sẽ đến đây trong vòng vài phút." "Tôi cũng muốn đi dạo một lát để thăm nơi này. Ở thị trấn có chỗ nào tốt để ở không anh?" "Cuối đường này có một khách sạn nhìn ra hồ. Phía bên kia có nhà nghỉ Teton ấm cúng hơn. Ngoài ra ven hồ còn có rất nhiều khách sạn và nhà trọ loại nhỏ có thể thuê theo tuần hoặc theo tháng." Cô không nghĩ mình sẽ ở đây đến cả tháng. Một ngày đã kà cả vấn đề đối với cô lúc này. Nhưng ở nhà trọ cùng với gia đình chủ nhà thì lại bất tiện. "Có lẽ là tôi sẽ tìm một khách sạn nào đó để ở tạm." "Đi bộ từ đây tới đó khác xa. Nếu cô không phiền thì tôi có thể cho cô đi nhờ xe tới đó." "Tôi đã lái xe cả ngày rồi và bây giờ cũng muốn đi lại một chút cho thư giãn. Dù sao thì cũng rất cảm ơn anh Drubber." "Không có gì. Quả là một việc hay đấy." Mac Drubber còn đứng nán lại một lát khi cô đi xuống con đường đi dạo hai bên đầy cây. Carl lắc đầu ngao ngán. "Chẳng có tí da thịt nào cả. Phụ nữ ngày nay dường như đánh mất hết đường cong của mình rồi". Thực ra không phải cô muốn có thân hình gầy còm như vậy mà cô đang cố gắng lấy lại phần trọng lượng cơ thể mà cô đã mất đi mấy năm nay.Trước đây cô rất béo nhưng rồi sau sự kiện đó, thân hình cô trở nên khẳng khiu và giờ đây cô lại tìm cách trở lại điểm xuất phát ban đầu ấy. Cô không thể tin vào mắt mình mỗi khi cởi quần áo và nhìn thấy những chỗ xương lộ hẳn ra. Hình như đây không phải là thân hình của cô. Cô không đông ý với nhận xét của Mac về việc làm đó của cô. Đã có thời cô rất tự hào về mình- một người phụ nữ xinh đẹp, biết ăn diện và rất hấp dẫn. Nhưng giờ đây khuôn mặt cô trở nên khô cứng, qua những đêm dài mất ngủ hơn nhưng mỗi khi mất ngủ ban đêm mắt cô lại thâm quầng, da dẻ xanh xao ốm yếu. Cô muốn trở lại thời kì đẹp đẽ đó. Reece lặng lẽ bước trên đường. Cô tự nhủ với mình là không được vội vàng, không được xô đẩy, chen lấn mà phải thản nhiên đón nhạn mọi thứ đến với mình cho dù thế nào đi nữa. Làn gió lạnh phả vào vào mặt cô làm bay lọn tóc nâu mà cô đã bện thành đuôi phía sau lưng. Cô rất thích cảm giác sạch sẽ tươi mát đó và cô thích cả thứ ánh sáng bao phủ khách sạn Teton toả xuống mặt hồ lung linh. Đúng như lời Mac nói,có vài căn nhà nhỏ nằm lấp sau mấy rặng liễu và cây dương trơ trụi. Cửa nhà chủ yếu làm bằng khung gỗ kính, phía trước có cổng vòm khá lớn nhìn ra khung cảnh quang đãng phía trước. Sẽ rất thoải mái nếu được ngồi trên những cổng vòm kia ngắm nhìn mặt hồ, núi non, hoặc thậm chí là đầm lầy với những bụi dương bồ mọc rải rác. Nhất định cô sẽ ở trong những ngôi nhà như vậy nhưng đó là chuyện sau này chứ không phải ngay ngày hôm nay. Cô nhận thấy có mấy khóm dương xỉ xanh mọc dưới những thùng rượu Whisky để ngay lối vào một nhà hàng. Cơn gió lạnh thổi qua làm rung rinh thân câynhưng dù ứao thù đó cũng là dấy hiệu báo mùa xuân đang về. Mọi vật đầy trở nên mới mẻ khi mà xuân đến, và có thể mùa xuân này chính cô cũng tươi mới trở lại. Cô dừng lại một thoáng để chiêm ngưỡng cảnh vật và không khí dễ chịu khi có dấu hiệu mùa xuân về. Và chẳng bao lâu nữa, cảnh sắc mùa xuân sẽ hiển hiện nơi đây. Sách hướng dẫn của cô phóng đại nơi đây có bạt ngàn các loài hoa dại mọc trên cánh đồng và rất nhiều loài khác mọc quanh hồ. Reece thầm nghĩ cô đang rất mong cây cối đâm chồi nụ hoa hé mở. Cô ngước mắt lên và thấy cảnh cửa sổ lớn của một nhà hàng. Có lẽ đây là nơi ăn tối thì đúng nghĩa hơn. Quầy phục vụ, những chiếc bàn vuông vắn và khi ăn uống khép kín, tất cả đều sơn màu đỏ nhạt và trắng. Bánh nhân táo và các loại bánh ngọt khác được trưng bày bên trên gian bếp quay cửa ra phía quầy phục vụ. Hai cô nhân viên phục vụ đi lại giữa các bàn, trên tay mang các khay đựng đồ ăn và bình café. Bây giờ đang là giờ ăn trưa. Cô dã quên không ăn trưa. Nhất định khi vào khách sạn cô sẽ. Thế rồi cô nhìn thấy ngay bên trên cửa sổ có tấm biển viết tay thông báo: CẦN TUYỂN ĐẦU BẾP HỎI BÊN TRONG Đúng là tấm biển báo. Mặc dù đã lùi lại một bước để nhìn cho kỹ nhưng dường như cô vẫn chưa tin vào mắt mình. Cô đứng đó một lúc nhìn bên trong. Gian bếp vẫn đang mở, đó là điều quan trọng nhất đối với cô. Nấu các món ăn tối là việc làm hết sức đơn giản, ít nhất thì cô đã từng có khả năng làm như vậy. Đây chính là lúc để cô thử sức mình, là cơ hội để cô tiến thêm một bước. Cho dù cô không được chấp nhận thì mọi việc cũng sẽ không xấu đi chút nào so với hiện tại của lúc này. Có thể sẽ có,một khách sạn nào đó cần thuê cô để chuẩn bị đón khách mùa hè. Hoặc cũng có thể Drubber sẽ cần thuê cô. Nhưng dù sao thì tấm biển báo vẫn còn nằm kia, chiếc xe đã đưa cô đến thị trấn và chính đôi bàn chân cô đã đưa cô đến nơi này. Những cây dương xỉ đã lấy lại được màu xanh tươi ban đầu khi mùa xuân còn chưa đến. Cô bước đến chỗ cửa ra vào hít thở thật sâu để lấy lại sự tự tin sau đó mới mở cửa bước vào. Mùi hành phi, thịt nướng và mùi café bay ngào ngạt bên trong. Có cả tiếng nhạc phát ra từ phía chiếc máy hát. Nên nhà lát gạch đỏ và quầy phục vụ được lau sạch bóng. Một vài bàn chưa có khách ngồi cũng đã được đặt sẵn các món ăn trưa. Trên tường là những bức ảnh khá bắt mắt về hồ nước, cảnh núi non vào các mùa. Cô chưa kịp làm quen với môi trường bên trong, chưa kịp thu hết can đảm thì một cô nhân viên phục vụ đã bước đến. "Chào chị. Chị có thể chọn bàn ngồi hoặc ngồi trên quầy để ăn trưa." "Không tôi muốn gặp người quản lí hoặc chủ cửa hàng. Ừm, việc liên quan đến tấm biển thông báo trên cửa sổ ngoài kia. Tôi muốn được nhận vào làm nhận viên nấu ăn." Cô nhân viên phục vụ đứng hẳn lại, chiếc khay thức ăn vẫn trên tay. "Chị là đầu bếp phải không?" Đã có thời gian cô chẳng thềm để ý đến lòng tốt của người khác nhưng bấy giờ thì cô thấy việc làm đó là không nên. "Vâng". Cô trả lời gọn lỏn. "Công việc nặng nhọc đấy. Mới cách đây hai ngày cô Joanie đã sa thải một người." Cô phục vụ vừa nói vưà đưa tay lên lau miệng có vẻ muốn uống chút gì đó. "Ồ". Reece thốt lên có vẻ ngạc nhiên. " Hồi tháng hai anh ta đến đây tìm việc làm và nói rằng anh ta đã gặp Chúa Jesus và muốn truyền bà lời răn dạy của Chúa đến vùng đất này". Cô nhân viên nghếch mặt mỉm cười rất tươi với Reece và nói tiếp: "Anh ta cầu khẩn nhe một môn đồ chính thống, vì vậy chị chỉ cần kiếm một miếng giẻ nhét vào miệng anh ta là xong. Chị ngồi chỗ quầy đợi đi, tôi sẽ vào tìm Joanie xem cô ấy có thể rời khỏi bếp một lát không. Chị dùng một ly café chứ?" "Xin chị cho tô một tách trà" "Sẽ có ngày thôi". Reece tự nhủ cô sẽ không bắt buộc phải làm công việc đó. Cho dù cô có được chấp nhận vào làm việc thì cô vẫn có quyềb từ chối. Cô có thể làm việc dọn dẹp ở khách sạn hay tìm một nông trại vào đó. Chiếc máy hát nhảy bài và giọng ca sỹ Shania Twain vang lên rất vui vẻ. Cô nhân viên phục vụ bước vào trong vỗ vai một phụ nữ thấp béo mập. Sau một lát người phụ nữ đó ngó ra bắt gặp ánh mắt của Reece và gật đầu chào. Cô nhân viên quay lại quầy chỗ Reece ngồi trên tay cầm một ly Lipton nóng. "Cô Joanie sẽ ra gặp chị ngày. Chị có dùng bữa trưa luôn không? Hôm nay nhà hàng có món đặc biệt bánh mì thịt dùng với khoai tây nghiền, đậu xanh và bánh quy." Không cám ơn chị. Tôi dùng trà thôi." Reece chưa từng bao giờ phải kiềm chế như lúc này trong khi bụng cô đang đói cồn cào. Không những thế cô còn cảm thấy hồi hộp lo sợ.   Mời các bạn đón đọc Thiên Thần Tan Vỡ của tác giả Nora Roberts.
Từ Một Buổi Chiều
Uyên ngồi thu gọn trên giường, cằm chống lên cánh tay tì trên cửa sổ, nhìn trời đang mưa. Trận mưa dai dẳng kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ vẫn chưa chịu dứt hẳn! Ý định ra phố của Uyên đành hoãn lại vì cho dù trời có quang tạnh, Uyên cũng rất ngại ngùng khi phải đặt chân xuống những vũng nước trống chẳng có thẩm mỹ tí nào. Trận mưa đầu mùa đối với Uyên thật dễ thương vì dù sao nó cũng xa vắng Uyên bẵng đi hàng mấy tháng trời. Những buổi chiều thanh thản như hôm nay, Uyên thích ngồi thu mình ở một góc giường nhìn những giọt nước mưa trắng xóa rớt đều trên mặt đường tạo thành một âm thanh nghe ray rứt, nhức buốt tim gan. Mặt đường bóng loáng như vừa được tắm gội sạch sẽ. Chỉ có từ đầu con hẻm vào đây - đoạn đường khoảng mười lăm thước - là trông bẩn thỉu, lụt lội một cách thảm hại. Người dễ tính đến đâu đi chăng nữa cũng phải bực mình. Cũng may nhà Uyên chỉ cách mặt đường có mười lăm thước. Giá mà ở tít trong cùng hẻm thì thật không còn gì khổ bằng. Tiếng lội nước bì bõm của vài người trong hẻm đi ra khiến Uyên liên tưởng đến âm thanh quái đản của một cuốn phim kinh dị mà đã có một lần Uyên được xem. Trẻ con trong xóm bắt đầu túa ra nghịch ngợm trên vũng nước đục ngầu bẩn thỉu mà Uyên vẫn thường gọi đùa la "piscine công cộng". Thế giới hồn nhiên của tuổi ấu thơ! Chúng chưa có đủ trí khôn để ý thức được rằng thế nào là vệ sinh. Mùi cống rãnh xông lên làm Uyên khó chịu. Uyên đưa tay hất nhẹ những sợi tóc phủ xòa trước mặt ra đằng sau; thật vô tình, Uyên nhìn thấy vẻ đẹp của mình trong gương chiếc tủ dựng sát tường, ngay đầu giường Uyên. Uyên nổi tiếng là đẹp nhất trường. Chức "hoa khôi" mà bạn bè đặt cho Uyên quả không ngoa chút nào. Uyên sung sướng và thầm hãnh diện mỗi khi được ai ca tụng vẻ đẹp của mình. Mái tóc cắt ngắn hợp với khuôn mặt trái xoan, đôi mắt bồ câu tròn đen láy, sống mũi cao, đôi môi xinh xắn, đỏ mịn, tất cả hợp lại tạo cho Uyên một nét đẹp tự nhiên, lộng lẫy. Có thể nói rằng Uyên là một đứa con gái sung sướng nhất, hạnh phúc nhất trên đời. Vừa đẹp, vừa học giỏi lại được sinh ra trong một gia đình khá giả. Duy chỉ có một điều khiến Uyên buồn và cảm thấy mình chưa hoàn toàn hạnh phúc đó là Uyên không có anh chị em chi cả. Bố mẹ chỉ có độc nhất một mình Uyên vì thế Uyên được chiều chuộng hết mực, muốn gì được nấy. Nhưng tất cả đối với Uyên đều trở nên vô nghĩa. Uyên không ham thích bất cứ một thứ gì ngoài một ước muốn duy nhất: Uyên cũng có đông em như tất cả những đứa bạn cùng lớp. Ước muốn thật tầm thường nhưng đối với gia đình Uyên đó là cả một vấn đề. Bố mẹ Uyên khổ tâm không ít mỗi khi Uyên nhắc đến chuyện này. Nhưng biết làm sao hơn khi số trời đã định cho gia đình Uyên như vậy. Căn nhà không lấy gì làm to tát nhưng Uyên có cảm tưởng nó rộng lớn vô cùng. Nhất là những buổi như hôm nay. Bố Uyên thì ngày nào cũng như ngày nấy, đi làm từ sáng sớm và mãi đến chiều tối mới về. Hàng ngày chỉ có hai mẹ con ở nhà, nếu buồn, Uyên lân la đến gần mẹ, gợi hết chuyện này sang chuyện khác để căn nhà bớt lặng lẽ hơn. Thỉnh thoảng có một hôm mẹ đi vắng - như hôm nay chẳng hạn - Uyên không biết làm gì hơn là ngồi ủ rũ, nghe cô đơn về vây hãm. Mẹ Uyên có việc phải về nhà bác Uyên ở Bảo lộc từ sáng sớm. Hình như hôm nay là ngày giỗ bà ngoại Uyên thì phải. Còn lại một mình ở nhà, Uyên cảm thấy buồn và lo sợ phập phồng bởi cái không khí vắng vẻ trong nhà. Uyên định khoác áo thả bộ ra phố, đi chơi cho khuây khỏa, định bụng đến giờ tan sở Uyên mới trở về. Nhưng chưa kịp thực hành ý định thì trời đổ mưa như trút nước, Uyên đành ngồi bó gối trên giường nhìn trời vu vơ. Trời tạnh hẳn sau một trận mưa dài gần ba tiếng. Uyên nhìn đồng hồ: đã bốn giờ hơn. Thế là sắp hết một buổi chiều. Uyên uể oải đứng dậy, quơ chân tìm đôi dép dưới gầm giường, bước xuống nhà. Uyên đứng ở chân thang gác, phân vân không biết phải làm gì để giết nốt thì giờ còn lại. Cuối cùng Uyên bước trở ra phòng khách, ôm cây đàn guitar vào lòng, vừa đàn vừa hát những bản nhạc sinh hoạt của phong trào du ca. "Hy vọng đã vươn lên.trong màn đêm." Tiếng hát của Uyên hòa nhịp với tiếng đàn thật hùng hồn, lôi cuốn như đang thúc bách mọi người cùng vùng dậy khai phá, xây dựng lại quê hương đổ nát, điêu tàn. Uyên hát thật hăng say như chính Uyên đang châm những ngọn lửa soi đường trong lòng dân chúng. Uyên hát quên mệt như chính Uyên đang tham dự công tác của đoàn thanh niên sinh viên học sinh Nguồn sống. Trẻ con trong xóm nghe Uyên hát, ngưng đùa nghịch, bu quanh cửa sổ cất tiếng hát theo. Uyên vui lây với cái không khí nhộn nhịp bất ngờ đó. Tiếng đàn vừa dứt cùng lúc có tiếng gõ cửa, Uyên hỏi vọng ra: - Ai đó? - Ngy đây! Nghe tiếng đáp, Uyên mừng quýnh, quăng vội cây đàn trên lòng salon, chạy ra mở cửa cho Ngy. - Hèn gì trời mưa to! Ngy ngạc nhiên: - Hử? Uyên cười: - Hôm nay mày đến nhà tao thành thử trời mưa to quá. Ngy đập vào vai bạn: - Con quỉ! Làm gì mà nhộn thế? - Buồn quá lôi đàn ra gãy chơi!… Vào nhà đã nào. Ngy theo Uyên bước vào: - Tao tưởng mày đang sinh hoạt chứ! Uyên thu dọn báo chí trên bàn: - Ừ mà cũng đang sinh hoạt thật. - Sinh hoạt với ai? - Lũ trẻ con trong xóm. Ngy mỉm cười, ngó dáo dác: - Bác gái đâu rồi? - Mẹ tao có việc về Bảo lộc từ sáng sớm. - Hèn gì mà nhà cửa vắng quá. - Tao "hãi" nhất cái không khí này. Định đi chơi thì trời mưa. - Cũng may! - May cái gì? - Nhờ trời mưa to tao mới gặp mày! Cả hai cùng cười. Ngy là bạn cùng lớp thân nhất của Uyên. Bạn bè gọi Ngy là "cây gạo" vì Ngy rất siêng học, ít đi chơi; khi nào có việc gì cần lắm mới thấy Ngy xách xe ra đường. Trong lớp Ngy, Uyên và Diễm Hương là ba đứa học trò giỏi nhất nên được thầy cô cưng không thể tưởng. Chỉ còn không đầy một tháng nữa là đến hè. Năm nay không phải là năm thi nên trông các cô có vẻ thảnh thơi chứ không bận rộn, hồi hộp như các đàn chị. Sang năm Ngy và Uyên thi Tú Tài I nên cả hai đang dự định xin phép gia đình cho đi chơi một chuyến thật xa trong dịp hè này cho thỏa chí. Mùa hè này là cơ hội đi chơi lần cuối đối với Uyên vì kể từ năm tới, cả hai sẽ thi cử liên miên, không có năm nào là năm không phải thi cả. Uyên đang dự định rủ Ngy lên Đà lạt vì thành phố này vẫn có tiếng là đẹp, mộng mơ và là nơi dừng chân lý tưởng nhất của du khách. Thành phố Đà lạt không có gì xa lạ đối với Uyên nhưng Uyên vẫn thích đặt chân đến vì Uyên yêu nó kinh khủng và hình như nó có một sức lôi cuốn Uyên mà Uyên không thể cưỡng lại được. - Nghĩ gì đấy Uyên? - Tao đang nghĩ đến thành phố Đà lạt. - Mày sốt ruột lắm hả? - Ừ! Ba tuần nữa đâu có là bao mày nhỉ! - Thoáng cái đến ngay. - Mày xin phép hai bác chưa? - Rồi!… Mày định bao giờ đỉ - Khoảng đầu tháng bảy. - Lãnh thưởng xong chuẩn bị đi liền? - Ừ! À mà Ngy này! Mày nhắc tao mới nhớ. Hôm nào phát thưởng? - Mười tám tháng sáu. - Chắc chắn không? - Chắc! - Ai bảo mày thế? - Cô Nguyệt. - Mày đến nhà cô Nguyệt? - Ừ! - Có xem điểm cho tao không? - Khỏi nói. Tao đến cộng điểm dùm cô mà! Uyên nôn nóng: - Toàn niên tao hạng mấy? Ngy trêu Uyên: - Từ từ! Đi đâu mà gấp vậy? Uyên nhăn nhó: - Con quỉ! Nói mau đi. Tao đang hồi hộp gần chết đây này. Ngy hắng giọng: - Khoan! Tao chưa nói vì mày chưa làm tròn bổn phận. Uyên cáu sườn hỏi gắt: - Bổn phận gì? - Bổn phận tiếp khách. Uyên suy nghĩ khoảng nửa phút: - À, ừ quên mất! Xin lỗi nghe! Nói xong Uyên chạy vào nhà pha nước, một lát sau Uyên trở ra với hai ly sirop cam trên tay. Uyên hỏi: - Mãi nói chuyện tao quên mất. Mày đến tao có việc gì không? Ngy cầm thìa khoắng ly nước: - Thiện chí! Uyên chăm chú: - Nói đi! - Ở nhà cô Nguyệt về, ghé qua mày báo tin vui. - Tin gì? - Năm nay tao với mày lại đồng hạng. Uyên mừng quá, vỗ tay đôm đốp: - Hạng nhất hả? - Ừ! Uyên nhìn Ngy, ánh mắt thật vui: - Tao vui quá Ngy ơi! Ngy đáp: - Tao cũng vậy! Điều mà Uyên vẫn hằng trông đợi đã đến như ý muốn của Uyên. Nếu kết quả không đúng như lời Ngy nói thì không còn gì để mà buồn hơn. Chẳng những một mình Uyên buồn mà cả bố mẹ cũng buồn không ít, vì từ lâu bố mẹ vẫn hằng mong muốn Uyên phải là một đứa học trò giỏi nhất lớp, không thua một ai cả. Có những tháng Uyên đứng thứ hai - sau Ngy - đem phiếu điểm về trình bố mẹ ký, Uyên buồn và lo kinh khủng! Nhưng bố không mắng Uyên và cũng chẳng tỏ vẻ buồn phiền gì mà bố chỉ khuyến khích Uyên tháng sau nên cố gắng hơn tí nữa thôi. Những lần như vậy Uyên buồn lắm nhưng biết sao hơn khi sức học của Uyên chỉ đến ngần ấy trong khi Ngy cũng là một học trò xuất sắc, thông minh không kém gì Uyên. Tuy vậy, chưa bao giờ Uyên và Ngy tỏ vẻ ganh ghét lẫn nhau. Những tháng Uyên đứng nhất, Ngy cũng buồn vô cùng nhưng không phải vì thế mà tình bạn hai đứa sứt mẻ. Uyên có cảm tưởng hình như có đôi lúc Uyên đã nhường Ngy và ngược lại Ngy cũng vậy. Trong lớp, ai cũng nghĩ rằng Uyên và Ngy chỉ đối với nhau bằng một tình bạn giả tạo ngoài mặt chứ thật ra trong lòng cả hai đang ganh ghét lẫn nhau. Uyên cũng không buồn lên tiếng cãi chính bởi vì có nói chắc cũng chẳng ai tin, cứ im lặng là hơn hết. Chính Ngy cũng đã có lần nói cho Uyên nghe như vậy và cả hai tự nhủ "ai muốn nói gì thì nói, miễn mình đối xử với nhau thành thật và thương mến nhau thật lòng thì thôi". Chuông đồng hồ điểm sáu tiếng. Ngy uống cạn ly nước, đứng dậy: - Thôi! Tao về. Uyên giữ bạn: - Ở chơi tí nữa đã. - Không được! Tao xin phép mẹ tao đi đến 6:15 thôi. - Bây giờ mới có 6:00 giờ. - Ừ! Mới có 6 giờ! Mười lăm phút từ đây về nhà là vừa đúng. - Con khỉ! Uyên tiễn bạn ra cửa. Ngy đùa: - Trời mưa đến nhà mày tao có cảm tưởng như là đi vào con đường lên "thiên thai". Uyên cười: - Ừ! Chỉ có mỗi con hẻm là kém thẩm mỹ. Ngy tiếp: - Người đẹp thường hay ngự trị ở những xóm bùn lầy nước đọng như thế này. Uyên bẽn lẽn: - Tao mà đẹp khỉ gì? Ngy nguýt: - Thôi đi cô. Ngy đạp máy xe, trước khi đi còn quay lại nói một câu: - Mai nhớ cài thêm cái nơ trên đầu cho nó nổi nghe. - Để làm gì vậy? - Lãnh bảng danh dự mà! Uyên cười, nhìn theo bóng bạn cho đến khi chiếc xe mất hút ngoài đường cái. Sau khi khóa cửa cẩn thận, Uyên quay vào thu dọn ly tách và xuống bếp lo cơm nước buổi chiều. Hôm nay chỉ có hai bố con ở nhà, bố đề nghị dắt Uyên vào Chợ Lớn ăn cơm Tàu nhưng Uyên từ chối vì Uyên muốn chính tay Uyên nấu cho bố ăn. Uyên để ý thấy bố thích ăn món canh chua cá lóc; vì thế hôm nay Uyên nhất định trổ tài nấu món này thật ngon để bố khen Uyên rối rít mới được. Lúi húi dưới bếp đến gần nửa tiếng, Uyên mới làm xong món cá, sau khi đặt nồi canh lên bếp, Uyên rửa tay sạch sẽ và bước trở lên nhà. Nhìn đồng hồ, Uyên giật mình thầm hỏi: "Sao hôm nay bố lại về trễ vậy kìa?" Thường thì mọi hôm bố về khoảng 6:20, hôm nào trễ lắm là 6:25. Bây giờ gần 7 giờ rồi mà vẫn chưa thấy bố về! "Hay là có chuyện gì?" Uyên vội vàng xua đuổi những ý nghĩ không hay ra khỏi đầu và mở TV xem để quên đi những nỗi lo sợ đang ám ảnh Uyên. Thời gian vẫn nặng nề trôi. Kim đồng hồ càng di chuyển thì nỗi lo sợ càng đến với Uyên thật dồn dập. Nóng lòng không chịu được, Uyên tắt TV ra đứng tựa cửa ngóng bố. Uyên sống trong sự hồi hộp đó đến hai mươi phút mới thấy bóng bố xuất hiện ở đầu hẻm. Uyên mừng muốn khóc nhưng niềm vui chợt tắt khi Uyên thấy khuôn mặt bố buồn thật buồn và Uyên linh cảm hình như có chuyện gì không may đến với bố. Trống ngực Uyên đập thình thịch, bố nhìn Uyên, Uyên nhìn bố. Tự dưng Uyên câm nín, không thể nói hoặc hỏi bố được một lời. Bố dìu Uyên vào nhà, đặt Uyên ngồi trong lòng salon rồi bố ngồi xuống cạnh Uyên. Bố vẫn lặng thinh, ôm đầu Uyên áp vào ngực bố; nước mắt Uyên ứa ra, không hiểu Uyên khóc vì lo sợ hay khóc vì sung sướng khi được bố vuốt ve, thương yêu!? Mãi đến mấy phút sau, Uyên mới mở miệng hỏi bố được một câu: - Có chuyện gì vậy bố? Bố không trả lời câu hỏi của Uyên mà bố chỉ kêu lên: - Con! Uyên giật mình, đôi mắt mở tròn nhìn bố: - Bố! Chuyện gì vậy bố? Sao bố buồn vậy bố? Uyên nhìn thấy đôi mắt bố đỏ ngầu như sắp khóc. Phải nuốt nước bọt đến đôi ba lần, bố mới nói lên tiếng, giọng nghẹn ngào: - Mẹ con, chết rồi! - Mẹ!? Uyên chỉ kịp hét lên một tiếng ngắn ngủi rồi ngất đi trong lòng bố. Mời các bạn đón đọc Từ Một Buổi Chiều của tác giả Nguyễn Sỹ Nguyên.