Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đạo Môn ngữ yếu - Hoàng Nguyên Cát

Đạo môn ngữ yếu - Hoàng Nguyên Cát

Nói về những điều quan trọng trong Đạo môn

道门语要序 Tựa Đạo môn ngữ yếu 念不出总持门,心要在腔子里。自古三教圣人,诀惟此而已矣。修道清静无 为,随地随时皆是。不用习静观空,自然止其所止。从来道本天然,无有动静 终始。人欲无事于心,必先无心于事。善恶都莫思量,有甚人欲天理?如镜之 光无镜,来则应之而已。本来妙觉圆明,何事修己克己?犹目本自光明,难夹 些微芥子。天地原自至宽,何恶亦何所喜?虽云有作有为,成始成终靡底。勉 强亦归自然,妙入无为之理。道门语要刊成,聊序其事如此。

"Niệm bất xuất Tổng Trì Môn, Tâm yếu tại Xoang Tử Lý". Từ xưa, thánh nhân của tam giáo, chắc chắn chỉ như vậy mà thôi. Tu đạo thanh tĩnh vô vi, nơi nào lúc nào đều vậy. Không cần tập tĩnh quán không, tự nhiên dừng được ở nơi chí thiện. Từ trước tới nay, đạo vốn thiên nhiên, chẳng có động tĩnh chung thủy. Người muốn vô sự với tâm, tất đầu tiên phải vô tâm với sự việc, thiện ác đều không suy nghĩ đến, có người nào muốn thiên lý? Như ánh sáng của kính thì không có kính, đến thì ứng mà thôi. Bản lai diệu giác viên minh, việc gì phải tu kỷ khắc kỷ? Như mắt vốn tự quang minh, khó bé lại như hạt cải. Trời đất nguyên từ rất rộng rãi, ghét cái gì, thích cái gì? Tuy nói hữu tác hữu vi, bắt đầu kết thúc không ngừng. Miễn cưỡng cũng quay về tự nhiên, diệu nhập cái lý vô vi. Đạo môn ngữ yếu khắc bản in xong, tạm viết lời tựa về việc này như vậy.

Người chia xẻ: 

Nhóm: 

Nguồn: dantocking.com

Đọc Sách

Chỉ Huyển Thiên - Lã Động Tân
“Chỉ huyển thiên” thi chú – Chú giải thơ trong sách “Chỉ huyển thiên”Tác giả: Lã Động TânNgười chú: Bạch Ngọc Thiềm Bài tự Ta vốn là người tinh thông Nho học, lên kinh ứng thì, giữa đường được gặp gỡ Chính Dương tiên ông, người thương xót chỉ cho ta tu luyện đại đạo, nhờ đó ta bèn từ bỏ công danh. Ban đầu, ta có lòng ngờ vực, sau được chỉ rõ mới tỉnh ngộ, lại tìm đến hỏi thánh sư, băng rừng lội suối, đi đến tận Chung Nam, rạp đầu xin hỏi nguồn căn của đạo. Người không trách cái lỗi trước của ta, truyền cho ta “Thái thượng vô lượng độ nhân diệu kinh”, và “Đan phòng bí quyết”, dặn dò nhấc nhở ta nhiều lần, dạy ta náu thân, âm thầm tu luyện đại đạo, luyện hái hoàn đan, thóat đường sinh tử, nhập vào cõi vô sắc vô thanh, ung dung dạo chơi chốn trường sinh. Ta nghe lời người, cảm thấy vui mừng và kính cẩn, rạp đầu bái tạ ân của người, rồi từ biệt thánh sư vân du chốn đời trần, nguyện sẽ độ cho trăm người thành đạo, quay về phụng sự đạo chân. Không ngờ đám người mê muội ở trần thế chỉ biết ghét chết mà không chịu cầu tìm cái sống, không ngộ ra huyền cơ, không hiểu diệu lý, ngược lại còn sinh lòng phỉ báng. Kẻ chấp trước mà ôm ấp dục vọng sai trái, kẻ uống lấy kim thạch, thảo mộc, thôi thì đủ kiêu ngu si, đến nỗi sa vào cõi mê, đến già chết vẫn không biết hối hận. thật đáng tiết vô cùng. Ta vốn thương xót họ mà không thể cứu với, bèn riêng làm ra sách “Chỉ huyền thiên”, cất giữ trong thach thất ở thành Châu Thanh, cúi đầu vái trời rồi phất áo ra đi. Bậc quân tử ngày sau gặp được sách này, chính là có mối duyên ba đời. Nhận lĩnh bí quyết của ta ắt phải mũ miện áo xống chỉnh tề, có đủ hương (nhang), hỏa (lửa), đèn và thủy (nước), vào giữa đêm thanh tĩnh quay mặt về hướng sao Bắc Đẩu, dốc lòng cảm tạ các bậc cao chân, ngày ngày kiên trì thành tâm, cảm kích đấng tiên thánh. Như vậy sẽ tự có bậc minh sư gợi mở tỉ mỉ, rõ ràng về các việc tiến thoái thủy hỏa, cân lạng của thuốc; sau khi tỏ tường, hãy bắt đầu ẩn thân tu luyện long hổ đại đan, thoát thai nhập khẩu, tiếp thêm mệnh sống, kéo dài tuổi thọ, dồn đuổi ma quái. Tu được ba nghìn ngày thì công hạnh viên mãn, đột ngột được triệu bay lên,tiêu dao ngoài cõi vật, thọ ngang cùng trời, không khác gì ta cả.Người chia xẻ:  Nhất TâmNgười chia xẻ: Nhóm: