Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Cùng Thời - Lê Thanh Minh

T ôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ viết một điều gì đó về Lưu Quang Vũ. Mặc dù quen biết và qua lại gia đình anh từ đầu những năm 80 (lúc đó tôi vừa đi qua cuộc chiến, chiếc áo “Đại cán” khoác trên người đã sờn nhiều chỗ và ngả sang màu trắng đục) nhưng tôi gặp anh chỉ vỏn vẹn có ba lần. Anh rất bận, tôi biết, nhưng đấy không phải là lý do. Thời gian lùi xa, tôi nhận ra một điều, chúng tôi không có duyên… Anh có công việc khác và mối quan tâm khác. Tôi cũng vậy. Ngày ấy tôi đang học Ngoại ngữ ở Thanh Xuân cùng lớp với Lưu Quang Định (em ruột anh). Những lúc rảnh rỗi (mà rảnh rỗi cũng rất hiếm) hai anh em thường rủ nhau lang thang trên phố, qua nhà mấy người bạn cùng học… Lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất tôi đứng đủ gần để cảm nhận được áp lực của cuộc sống đang đè nặng lên anh, lên tất cả chúng tôi. Đó là hôm tôi bảo Lưu Quang Định dẫn lên phòng anh chơi. Sau câu giới thiệu khách của cậu em, Lưu Quang Vũ nở một nụ cười thật hiền, hai tay anh như thừa không biết nên làm gì… anh có vẻ gượng gạo hết nhìn khách lại nhìn căn phòng nhỏ chật chội, bừa bộn của mình. Có lẽ chúng tôi đến không đúng lúc. Anh đang làm việc. Trong căn gác nhỏ âm u tối, ánh sáng lọt qua khung cửa sổ khép hờ, đủ giúp tôi nhận ra mấy bức tranh của hoạ sĩ Bùi Xuân Phái treo trên tường, gác trên bậu cửa sổ. Cái bàn bé tẹo kê gần cửa sổ ngổn ngang đầy những trang bản thảo. Nhìn chúng tôi ái ngại, anh giải thích nhà mặt phố vì sợ tiếng ồn làm ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ nên cửa sổ chả mấy khi mở… Tôi chả biết nhìn anh, người ta nghĩ và liên tưởng đến điều gì. Còn tôi thì thấy rõ lòng quyết tâm, cái nhìn cương nghị của một người lính trong anh. Cái cách giao tiếp, cử chỉ vụng về khi gặp người lạ, đến cái nhìn đầy dấu hỏi, và đến cả nụ cười thật hiền mà như không phải cười… Có lẽ tạo hoá sắp đặt sẵn để tôi gặp anh hơn một lần, chưa đủ để trở thành bạn và người quen của anh, nhưng đủ để tôi nhận ra anh trong một biển người cùng thời. Thú thật, cho đến lúc đó tôi chưa đọc một bài thơ nào của anh, chưa xem một vở kịch nào của anh. Mặc dù anh đã khá nổi tiếng và thành công trên con đường nghệ thuật. Nhưng cái dáng của anh tiếp tôi trên căn gác 3 nhà 96 Phố Huế hôm ấy đã luôn ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ. Và không hiểu sao tôi cứ nghĩ mình nợ anh một cái gì đó, đất nước này nợ anh một cái gì đó. Tôi biết Lưu Quang Vũ từ rất lâu, cũng như biết cụ thân sinh ra anh, nhà thơ, nhà viết Kịch Lưu Quang Thuận, từ trước khi biết và chơi với Lưu Quang Định. Và một điều rất buồn cười là người tôi biết đầu tiên trong gia đình anh lại là em gái anh Lưu Khánh Thơ… Họ không biết tôi. Tôi biết. Những người không biết tôi nhiều lắm, tôi chỉ tình cờ theo một cách nào đó đi ngang qua họ trong dòng đời đang mải miết trôi. Xuân Quỳnh, người bạn đời của anh cũng vậy, tôi nhận ra chị trong vô vàn khuôn mặt hiện ra trên phố, và chỉ vậy thôi. Chúng tôi chưa một lần đối thoại, chưa một lần đủ gần để quan sát kỹ về nhau. Thơ của chị tôi thuộc nhiều bài, tôi hiểu cái tôi của chị, cái cảm nhận cuộc sống của chị qua những bài thơ in rải rác trên báo. Và không dưới một lần tôi bình thơ chị cho đồng đội, cho bạn bè để họ hiểu về thơ của chị hơn, hoặc giả chỉ mình tôi nghĩ như vậy. Lần cuối cùng tôi gặp Xuân Quỳnh tại Trường Viết văn Makxim Gorky cùng với nhiều nhà văn Việt Nam khác sang Nga thực tập. Những câu chuyện lan man nhiều chủ đề, chủ yếu là về Nga và Việt Nam. Thú thật nó chả có ấn tượng gì đối với tôi. Vì thân với Lưu Quang Định nên tôi có chú ý đến Xuân Quỳnh hơn những nhà văn khác. Xuân Quỳnh ngồi đó, ngay trong căn phòng đông người mà tôi ngỡ chị đang ngồi một mình, bận rộn với những suy nghĩ riêng tư. Da mặt chị hơi xanh như thiếu máu, những nếp nhăn của tuổi tác và lo toan đã xuất hiện lờ mờ quanh đuôi mắt chị. Dưới mắt tôi chị đúng là mẫu người đàn bà của những lo toan, bận rộn. Chắc có lẽ chị dành thời gian nghỉ ngơi cho mình trong thơ. Đó là thế giới riêng, là khoảng trời tự do riêng mà những nhọc nhằn của cuộc đời không mò tới được. Nếu thoạt gặp Xuân Quỳnh ngoài phố chắc bạn sẽ không hình dung được bên trong khuôn hình nhỏ nhắn là một tâm hồn bay bổng, chan chứa yêu thương nhưng cũng rất quyết liệt, đầy cá tính. “Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sóng không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể… Ở ngoài kia đại dương Trăm ngàn con sóng vỗ Con nào chẳng tới bờ…” (Sóng-Xuân Quỳnh) Lúc nghe tin gia đình nhỏ của anh chị gặp tai nạn bất giờ, chúng tôi thực sự rất bàng hoàng và, không ai tin đấy là sự thật. Trong sâu thẳm lòng mình, tôi có cảm giác như mình vừa bị mất mát một cái gì đó vô cùng quý giá. Tôi biết có rất nhiều người giống như tôi tiếc thương cái gia đình nhỏ ấy, tiếc thương cặp đôi tài hoa ấy, Và tôi cũng biết, tuỳ theo hoàn cảnh, tuỳ theo cách, mỗi người đều bày tỏ lòng mến mộ của mình cho Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh… Thế là họ đã dắt tay nhau rời xa chúng ta, rời xa phố phường ồn ào, bụi bặm, rời xa cuộc sống còn đầy những bất công, phi lý, đầy những mồ hôi và nước mắt gần 30 năm. Cuộc sống giờ đây vắng bóng họ. Những vần thơ đầy xúc động dừng lại trên trang sách. Những vở kịch đã thôi diễn, nhưng tinh thần của họ vẫn ở lại mãi trong lòng độc giả. Thi thoảng đây đó le lói những tiếng cười, những niềm vui nho nhỏ của những con người nhỏ bé. Những tiếng khóc chào đời, những tiếng bi bô của con trẻ kéo những tâm hồn già cỗi, giả dối xích lại gần hơn với sự trong trắng, thánh thiện… Tôi làm quyển sách này như một cách bày tỏ lòng mình với Lưu Quang Vũ, và như là cách tôi trả nợ anh. Tôi cũng muốn tặng quyển sách này cho gia đình anh, những người tôi thực lòng yêu quý. Tôi tặng quyển sách này cho bạn bè, những người yêu quý anh, yêu quý những trang viết anh để lại cho đời. Tôi xin tặng cho các bạn độc giả xa, gần yêu thơ như một món quà ngõ hầu giúp các bạn biết thêm một diện mạo, một cá tính, một cách biểu đạt cảm xúc về cuộc sống qua những vần thơ chan chứa tình người, tình đời. Một phong cách LƯU QUANG VŨ. Hanoi, 15-8-2016 *** Tập tản văn Người Cùng Thời gồm có: NGƯỜI CŨ CHUYỆN MỚI VUI CÙNG THỜI GIAN VƯƠNG TRÍ NHÀN-vừa quen, vừa lạ NGUYỄN ÁNH-Người đi không ngoái lại NHẬT KÝ ĐI ĐƯỜNG NHẬT KÝ NGÀY THỨ BẢY TẬP MỜ NGỘ ĐỘC VĂN DẤU HỎI "PHÂY BÚC"-FB. CHÁN YÊU và GHÉT! HỌA SĨ BẬC THẦY VỀ BIỂN TÔI ỐM RỒI TÔI VẪN ỐM ỐM CHAY RĂNG RỤNG-Chủ nghĩa thực dân kiểu mới VỘI VÃ - CẢM NHẬN NGÀY MƯA DỰ BÁO CƯỚI NGƯỢC MƠ CƠ VÀ SỐ THẬT GIẢ SAO NHỈ LÃNG QUÊN BÌNH CÁI ẢNH “TRIỆU ĐÔ” CÂU CHUYỆN NHỎ VỀ MỘT DÒNG SÔNG LỚN LỜI NÓI DỐI ĐẦU NĂM NẪU NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA RÁC THẢI LỠ HẸN ĐÌNH LÀNG – nét văn hóa thuần Việt TẠI SAO?! SỰ THẬT SAY MÙA XUÂN HỘI THƠ CHƠI XUÂN CHỖ ĐỨNG, CHỖ NGỒI LỜI THỀ CỎ MAY BIẾT NGƯỜI VIỆT TÂM SỰ CÙNG BẠN "NGỤY VĂN CHƯƠNG" - HAY NGỤY BIỆN?! VĂN HOÁ-GIÁO DỤC BỐ ƠI! BỐ ĐÃ ĐI RỒI GIỖ MẸ "VIỆT NAM TRONG TRÁI TIM TÔI" BÀI TRẢ LỜI PHỎNG VẤN EURO 2004 - TỪ MỘT GÓC NHÌN KHÁC THỜI GIAN CHÂN DUNG CÒN TÌNH YÊU Ở LẠI HOÀNG HÔN NHỚ LẠI HOÀNG HÔN NHỚ HƯƠNG THẦM VĂN SĨ CÂM, MÙ, ĐIẾC ALBERT LIKHANOV VĂN HOÁ ĐỌC THỜI CÁCH MẠNG 4.0 NHỚ CHỊ ĐIỀN BẨM SINH SÁCH GỐI ĐẦU GIƯỜNG LỖ TẤN GIẤY THÔNG HÀNH NGƯỜI NỔI TIẾNG CHUYỆN KHÔNG MỚI NHƯNG CŨNG KHÔNG CŨ TÔI ĐÃ ĐI XA ĐẾN MỨC NÀO?! HOÀNG ĐÌNH TÀI THÔNG BÁO TRƯỚC GIỜ THAM LUẬN "TỰ DO" PHÊ BÌNH TIẾNG TA DƯƠNG TƯỜNG LỜI CẢM ƠN YASUNARI KAWABATA THÔNG BÁO NHỮNG BÀI HỌC TỪ NƯỚC NGA BẢO TÀNG ĐỒNG QUÊ ÔI MÌNH PHỤC MÌNH QUÁ THÔNG BÁO HỌC ĐỂ LÀM QUAN CON ĐƯỜNG VẮNG BÓNG NGƯỜI QUA LẠI TIẾNG NGA Mời các bạn đón đọc Người Cùng Thời của tác giả Lê Thanh Minh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cứ Bình Tĩnh - Tuệ Nghi
Cuốn tản văn ghi chép lại những xúc cảm chân thật của cây viết trẻ Tuệ Nghi thông qua các mẩu chuyện về con người, cuộc sống, tình yêu, va vấp của tuổi trẻ. Tuệ Nghi tên thật là Phan Thanh Bảo Ngọc, sinh năm 1993. Cô là một trong 10 người nhận giải thưởng Ngôi sao kinh doanh, lãnh đạo xuất sắc Châu Á - Thái Bình Dương năm 2013 khi mới tròn 20 tuổi. Mặc dù gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp nhưng chuyện tình cảm của Tuệ Nghi không hề như ý muốn. Cô chia tay chồng sau ba năm chung sống ngắn ngủi. Cuốn sách Cứ bình tĩnh thuộc thể loại tản văn ghi chép lại cảm nhận của chính tác giả về con người, cuộc sống, tình yêu, những va vấp của tuổi trẻ... Từ đó, Tuệ Nghi rút ra bài học kinh nghiệm cho bản thân và cho tất cả các bạn trẻ hiện nay, những ai đang lung lay chưa tìm được con đường riêng của mình, chưa định hướng được tương lai, nghề nghiệp. Cuốn sách Cứ bình tĩnh. Với ngòi bút tinh tế của Tuệ Nghi cộng thêm nhiều trải nghiệm trên thương trường cũng như trong cuộc sống, chắc chắn những cảm nhận của tác giả qua trang sách sẽ giúp ích cho các bạn trẻ rất nhiều. Cuốn sách được chia làm hai phần. Phần thứ nhất lấy tựa đề Bình tĩnh với đời là những câu chuyện, những cảm nhận của tác giả về cuộc sống, tình người và đặc biệt là tình yêu của lớp trẻ hôm nay. Phần thứ hai với tựa đề Bình tĩnh với nghề, ở phần này tác giả đã truyền những kinh nghiệm rất quý cho các bạn trẻ trong việc định hướng nghề nghiệp tương lai. Tuệ Nghi khẳng định những câu chuyện cô viết lấy hoàn toàn từ chất liệu cuộc sống, không hư cấu hay ngụy tạo. Đó có thể là chuyện thật của tác giả, hoặc được thổi hồn văn chương thông qua lời kể của những người bạn, người hâm mộ gửi về. Với cô viết là nghiệp đam mê, dám làm, dám hiến thân để viết không quản ngại khổ. Tác giả Tuệ Nghi trong buổi ra mắt cuốn sách Cứ bình tĩnh. Tuệ Nghi kết hôn khi mới 20 tuổi. Cô thừa nhận rằng lúc đó, mình chưa có nhiều trải nghiệm trong chuyện tình cảm. Cô đã chủ quan khi nghĩ rằng mình trưởng thành trong sự nghiệp thì đồng nghĩa với việc sẽ trưởng thành trong những quyết định liên quan đến hôn nhân. Khi mới ly hôn, Tuệ Nghi cũng phải đối mặt với nhiều định kiến xã hội như bao người phụ nữ khác. Cô tâm sự, những người không ưa sẵn sàng buông những lời không hay về phụ nữ đã trải qua một đời chồng. Họ xem việc Tuệ Nghi ly hôn như một khuyết điểm để xoáy sâu vào. Nữ doanh nhân 9X tâm sự: "Khi mà mọi thứ đều ngổn ngang, những lời ấy như khắc sâu thêm vào sự chới với của tôi ở thời điểm đó. Tôi mất tự tin, tôi không dám mở lòng, càng không dám nghĩ đến một cơ hội hạnh phúc khác. Cảm tưởng như cuộc đời mình đến đây là chấm hết".  Đây cũng là một cô gái rất ham học và cực kì thích đi học. Qúa khứ khó khăn với những câu chuyện buồn về trường lớp không cản được cô trở thành một nữ doanh nhân. Viết sách cũng là một đam mê, nhưng không phải là nghề chính, Tuệ Nghi muốn chia sẻ, kết nối với độc giả được nhiều hơn. Cuốn sách truyền đến mọi người một sự tích cực trong lối sống, an nhiên trong cuộc đời và vững vàng trước những cám dỗ lẫn biến cố, đặc biệt là các bạn trẻ. My Lan - Zing.vn
Bơ Đi Mà Sống - Mèo Xù
"Bơ đi mà sống" được cho là cuốn sách động viên những ai đang gặp phải "búa rìu dư luận", miệng đời khó nghe hoặc tổn thương trong cuộc sống. Bơ đi mà sống là cuốn sách mới nhất của Mèo Xù về cuộc đời, tình yêu, tình bạn và tình thân. Tác giả từng rất chán ghét chính bản thân mình, nhưng rồi cô nhận ra cuộc đời này đã ban tặng cho cô quá nhiều thứ tốt đẹp và Bơ đi mà sống ra đời tự nhiên như cách cô nhìn thấy lạc quan trong những bi quan nhất. “Cuộc đời này đầy lúc như dở hơi, nhưng cứ kệ thôi, cứ bơ những dở hơi ấy đi, để tập trung sống theo lựa chọn của mình, theo cách mà mình muốn. Giả sử nếu ai cũng được cuộc đời ban cho một kẹo thật ngon, trừ mình thì không. Thế thì cũng chẳng sao cả, mình chẳng hơi đâu mà ngồi một chỗ chịu trận, hay khóc lóc oán trách cuộc đời sao bất công với mình. Mình sẽ hành động, mình sẽ tự làm cho mình một cái bánh thật lớn, để ăn thay cái kẹo” – nữ tác giả viết. Mèo Xù cho biết Bơ đi mà sống không có những trải lòng uỷ mị sướt mướt, sáo rỗng đầy viển vông. Qua tác phẩm, nữ nhà văn muốn mọi người sống thực tế hơn và cũng biết chấp nhận thực tế. “Ngay cả cái bóng của mình cũng sẽ rời bỏ mình khi ánh đèn vừa tắt. Đến thanh xuân của mình cũng sẽ rời bỏ mình, khi mình già đi. Vậy nên chuyện ai đó đến rồi lại rời bỏ mình đi, đó là điều hiển nhiên hết sức bình thường” – Mèo Xù chia sẻ. *** Bí Kíp Để Bơ Đi Mà Sống 1. Đừng bận tâm tới người luôn vô tâm với mình... Vì điều đó sẽ khiến bản thân mình bị tổn thương... 2. Đừng suy diễn... Vì cuộc đời ngoài kia vốn đã đủ bao khó khăn bão gió, thế nên hãy để tâm can mình được thảnh thơi... 3. Đừng tự trách... Vì trách móc không thay đổi được sự gì trên đời, có chăng chỉ khiến thời gian bị mất đi một cách hoài phí... 4. Đừng mất niềm tin ở bản thân mình... Vì niềm tin là điều bao dung nhất, cho dù có thất bại bao nhiêu lần thì niềm tin vẫn sẽ mỉm cười, cho ta thêm cơ hội để thay đổi. 5. Đừng, đừng bao giờ mất niềm tin ở bản thân mình... Vì niềm tin là điều thủy chung nhất không bao giờ phản bội, sẽ luôn kiên nhẫn ở bên cạnh ngay cả khi mình chẳng còn gì cả. 6. Đừng, nhất định đừng bao giờ mất niềm tin ở bản thân mình. 7. Mãi mãi đừng bao giờ mất niềm tin ở bản thân mình. 8...9...10...1000... Vạn lần cũng ĐỪNG MẤT NIỀM TIN Ở BẢN THÂN MÌNH! Mời các bạn đón đọc Bơ Đi Mà Sống của tác giả Mèo Xù.