Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lễ Vật Kinh Hoàng

Câu chuyện mở đầu bằng cái chết của một bé gái sơ sinh cùng những phản ứng kỳ lạ của gia đình đứa trẻ. Ban đầu nguyên nhân tử vong được cho là do hội chứng đột tử ở trẻ sơ sinh (SIDS), nhưng một dấu hiệu đáng ngờ xuất hiện trên mặt bé dẫn cảnh sát đi đến kết luận: đây là một vụ giết người. Cha của bé gái bị bắt khi đang cố mang xác bé chạy trốn và cụ ngoại của bé khăng khăng rằng hung thủ là “Inguma” – một ác ma trong thần thoại xứ Basque, tước đoạt mạng sống của con người trong lúc họ đang ngủ. Qua 1500 trang sách, nhân vật chính Amaia Sazalar đã để lại trong lòng độc giả rất nhiều cảm xúc yêu thương và ngưỡng mộ về một nữ thanh tra tài năng, gan góc nhưng lại có tuổi thơ bất hạnh đến ám ảnh. Chính những trải nghiệm của bản thân đã làm nên một Amaia quyết đoán và luôn hành động độc lập, và nó khiến cho các đồng nghiệp của chị cảm thấy không hài lòng. Khi Amaia quyết định mở rộng điều tra các trường hợp trẻ sơ sinh dưới hai tuổi chết do SIDS trong thung lũng Baztan những năm gần đây, chị nhanh chóng tìm ra điểm tương đồng đáng ngờ và khiến cuộc điều tra rơi vào mớ rắc rối đáng lo ngại. Sự dối trá, phản bội và nghi kỵ nhau bắt đầu len lỏi bên trong từng thành viên của đội điều tra án mạng. Tạm xa vai trò của một người vợ, người mẹ, Amaia trở về nơi mọi sự bắt đầu để đối mặt với bóng ma quá khứ của mình và khám phá ra sự thật khủng khiếp đã hủy hoại thung lũng Elizondo xinh đẹp trong nhiều năm qua. *** Sau Vệ sĩ vô hình và Mối bất hòa truyền kiếp, tác giả Dolores Redondo cho ra mắt bạn đọc tập tiếp theo và cũng là tập cuối cùng trong xê ri tiểu thuyết hình sự về thung lũng Baztán. Câu chuyện mở đầu bằng cái chết của một bé gái sơ sinh cùng những phản ứng kỳ lạ của gia đình đứa trẻ. Ban đầu nguyên nhân tử vong được cho là do hội chứng đột tử ở trẻ sơ sinh (SIDS), nhưng một dấu hiệu đáng ngờ xuất hiện trên mặt bé dẫn cảnh sát đi đến kết luận: đây là một vụ giết người. Cha của bé gái bị bắt khi đang cố mang xác bé chạy trốn và cụ ngoại của bé khăng khăng rằng hung thủ là “Inguma” – một ác ma trong thần thoại xứ Basque, tước đoạt mạng sống của con người trong lúc họ đang ngủ. Qua 1500 trang sách, nhân vật chính Amaia Sazalar đã để lại trong lòng độc giả rất nhiều cảm xúc yêu thương và ngưỡng mộ về một nữ thanh tra tài năng, gan góc nhưng lại có tuổi thơ bất hạnh đến ám ảnh. Chính những trải nghiệm của bản thân đã làm nên một Amaia quyết đoán và luôn hành động độc lập, và nó khiến cho các đồng nghiệp của chị cảm thấy không hài lòng. Khi Amaia quyết định mở rộng điều tra các trường hợp trẻ sơ sinh dưới hai tuổi chết do SIDS trong thung lũng Baztan những năm gần đây, chị nhanh chóng tìm ra điểm tương đồng đáng ngờ và khiến cuộc điều tra rơi vào mớ rắc rối đáng lo ngại. Sự dối trá, phản bội và nghi kỵ nhau bắt đầu len lỏi bên trong từng thành viên của đội điều tra án mạng. Tạm xa vai trò của một người vợ, người mẹ, Amaia trở về nơi mọi sự bắt đầu để đối mặt với bóng ma quá khứ của mình và khám phá ra sự thật khủng khiếp đã hủy hoại thung lũng Elizondo xinh đẹp trong nhiều năm qua.  Tác giả Dolores Redondo sinh năm 1969, tại Saint-Sébastien, một tỉnh thuộc xứ Basque, Tây Ban Nha. Bà từng học chuyên ngành Luật, làm việc nhiều năm trong lĩnh vực thương mại trước khi trở thành tiểu thuyết gia. Với thành công của bộ ba tiểu thuyết hình sự đặc sắc về thung lũng Baztan, Redondo trở thành tác giả trinh thám được đọc nhiều nhất tại Tây Ban Nha năm 2017 Bà là một trong số ít tác giả Tây Ban Nha được đề cử giải thưởng CWA International Dagger 2015. Nhận xét của báo chí: Một tác phẩm bộ ba xuất sắc… một cuốn tiểu thuyết nổi bật… vô cùng lôi cuốn.                                                             (Sunday Times – Sách trong tháng ) Nhiều khía cạnh trong nhân cách được miêu tả rất hấp dẫn và đầy sức thuyết phục.                                                                         (Publishing Perspectives) Văn phong rất đẹp, uyển chuyển và duyên dáng.                                                                         (Raven Crime Read blog) Trích đoạn hay: Trích đoạn 1: [Sau khi chọn rượu vang, James và Amaia hài lòng thưởng thức không khí trong nhà hàng một lát. Họ không đả động đến đề tài tang lễ, và tránh làm tăng thêm sự căng thẳng hiển hiện giữa họ chiều hôm ấy. Họ biết là cần nói chuyện, nhưng có một thỏa thuận ngầm là đợi cho đến khi chỉ còn hai người. – Cuộc điều tra thế nào rồi? – James hỏi thăm. Chị nhìn anh, cân nhắc nên trả lời ra sao. Từ khi gia nhập lực lượng cảnh sát, chị thận trọng không bao giờ bàn bạc công việc của mình với gia đình, và họ biết không nên hỏi. Chị không muốn nói chuyện với James về những khía cạnh đáng sợ trong nghề nghiệp của mình, cũng như tốt hơn hết là không nhắc tới những sự kiện trong quá khứ của mình, dù James đã biết. Chị thấy khó nói về thời thơ ấu, và trong nhiều năm chị chôn vùi sự thật dưới vỏ ngoài giả dối. Khi các rào chắn kìm giữ mọi nỗi kinh hoàng mở toang, đưa chị tới ngưỡng lành mạnh, có thể thổ lộ với James về kẽ nứt trên bức tường sợ hãi cho phép ánh sáng tràn vào, tạo ra một chỗ cho họ sát bên nhau, một chỗ đưa chị trở lại cõi đời mà nếu thận trọng, những bóng ma cũ có thể không chạm được đến chị. Song, Amaia luôn biết rằng nỗi sợ không bao giờ mất đi hoàn toàn, nó chỉ co lại vào một nơi tối tăm, nhớp nháp và chờ đợi, giảm bớt thành một tia sáng màu đỏ nhỏ xíu có thể vẫn trông thấy dù không muốn, dù ta không thừa nhận sự tồn tại của nó, vì nó cản trở ta khỏi cuộc sống. Chị cũng biết nỗi sợ là việc cá nhân, dù có nói đến đâu hoặc đặt tên nó là gì đi nữa, nó cũng không ra đi; câu nói cũ, sáo mòn “gánh nặng chia đôi sẽ còn một nửa” không áp dụng ở nơi dính líu đến nỗi sợ. Chị luôn tin rằng tình yêu sẽ chiến thắng mọi thứ, sẽ mở toang cánh cửa và chị sẽ tự bộc lộ với James mọi gánh nặng trong quá khứ. Giờ đây, ngồi đối diện với anh, chị vẫn nhận ra anh chàng điển trai mà chị yêu say đắm. Người nghệ sĩ tự tin, lạc quan không bị ai muốn giết, nhìn nhận mọi sự việc với cung cách đơn giản gần như trẻ thơ, cho phép anh đi theo một con đường không thay đổi, chắc chắn không bị những hành động tàn ác tấn công. Nó cho phép anh tin rằng chỉ cần lật sang trang, chôn vùi quá khứ hoặc nói chuyện với một bác sĩ tâm thần trong nhiều tháng về việc mẹ đẻ thèm ăn thịt mình là sẽ giúp chị vượt qua nỗi sợ, sống trong một cõi đời có những đồng cỏ xanh tươi và bầu trời xanh biếc, chống đỡ bằng những thiện ý đơn giản là nó phải như thế. Kỳ vọng hạnh phúc là một lựa chọn khiến chị ngỡ ngàng vì nó ngây thơ, gần như là xúc phạm.] Trích đoạn 2: [Toàn thân Amaia run rẩy. Chị cảm thấy các cơ lưng căng cứng, sự căng thẳng chạy suốt hệ thần kinh như một dòng điện, đổ về các đầu ngón tay, cho chị một cảm tưởng lạ lùng, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể nổ tung, giải phóng sức sống mãnh liệt này. Bụng Amaia quặn thắt, miệng khô khốc, không khí trong xe không đủ rót đầy phổi chị. Chị đỗ xe bên ngoài nhà Markina, chắn lối ra, và trở lại con đường nhỏ lát đá, cảm thấy nôn nao theo từng bước, lúc tim chị đập thình thịch trong ngực, rộn ràng trong tai. Amaia bấm chuông, kiên quyết và ăn năn bằng nhau, chị hồi hộp đợi lúc cố làm dịu nỗi lo đang đe dọa nhấn chìm chị. Lúc Markina mở cửa, ông vẫn đi chân không, tóc ông đã khô, rối bù xõa xuống vầng trán. Ông không nói gì, chỉ đứng nhìn chị, mỉm cười bí ẩn. Chị cũng không nói gì, nhưng giơ bàn tay lạnh giá cho đến lúc những ngón tay chị chạm vào miệng ông, vào đôi môi mềm mại, ấm áp của ông. Dường như khóe miệng ông trở thành mục tiêu của chị, định mệnh của chị, nơi nghỉ ngơi duy nhất của chị. Ông siết chặt tay chị, như sợ bỏ lỡ mối kết nối này, rồi đẩy cửa khép lại sau chị, đưa chị vào trong nhà. Đứng trước mặt ông, những ngón tay chị ép vào môi ông, chị ngập ngừng vài giây, tìm lời có nghĩa để nói, nhưng chị biết lúc này không thể cất nên lời, chị phải chịu thua một giọng nói khác, một ngôn ngữ khác, và như một người ngoài cuộc, chị chưa bao giờ có thể chia sẻ với ai. Rút tay khỏi môi ông, chị soi mình trong mắt ông, nó nhìn lại chị với vẻ sợ hãi và phấn khích. Chị táo bạo tiến tới, cơ thể họ bùng nổ, mắt nhắm lại, ông ôm chị, run rẩy. Ngước nhìn Markina, Amaia biết rằng chị có thể yêu người đàn ông này… Chị tuột chiếc áo khoác ướt và nắm tay ông, đưa ông tới phòng ngủ. Ánh sáng lọt qua tấm rèm chỉ đủ để nhận ra đường nét của đồ đạc nặng nề; chị kéo rèm, để bầu trời u ám chiếu sáng cả phòng. Lúc đứng cạnh giường, ông ngắm chị với một vẻ khiến chị phát điên, song ông vẫn không mỉm cười. Chị cũng thế. Mặt chị để lộ vẻ bứt rứt vì biết mình đang bầu bạn với một người ngang sức ngang tài. Chị đến gần hơn, đăm đăm nhìn ông, bị sự thống khổ mới mẻ chiếm lĩnh. Chị ngượng nghịu mơn trớn ông, mất tự tin khi nhận ra mình trong ông, nhận biết rằng chị ở đó vì lần đầu tiên trong đời, chị có thể thực sự bộc lộ bản thân, không chỉ trút bỏ quần áo mà cả gánh nặng cuộc sống ngượng ngùng, và lúc làm thế chị thấy mình phản chiếu trong ông như trong một tấm gương vậy. Chị biết mình chưa bao giờ khao khát bất cứ người nào theo kiểu này, chưa bao giờ trải qua sự mong mỏi nung nấu này với cơ thể một người đàn ông…] Trích đoạn 3: [Jonan Etxaide, Jonan, người bạn thân nhất của chị, có lẽ là người tinh tế nhất mà chị biết, đang nằm ngửa, tay chân dang rộng giữa một vũng máu lớn. Anh bị bắn hai phát. Một vào ngực như Montes nói, ngay dưới xương ức. Vết đạn đen ngòm và tương đối sạch, hầu hết máu chảy từ chỗ thoát ra. Phát đạn kia vào trán, để lại một vết tròn, làm mớ tóc màu hạt dẻ trên đỉnh đầu anh bết lại thành một đống đông cứng. Amaia tới gần, vẫn nắm chặt vũ khí và sửng sốt thấy nhiều cảnh sát khác trong phòng khách. Vào lúc đó, Amaia đã cố hết sức không thở, song không thể giữ lâu hơn được nữa. Chị hít vào, đem lại sự sống cho sinh vật đó, nó dâng lên tận cổ họng, làm chị nghẹn thở lúc há miệng và đành để nỗi kinh hoàng trong lòng mình thoát ra. Amaia cảm thấy đang bị ngạt thở. Nỗi đau mãnh liệt đến mức làm mắt chị ngứa ngáy lúc ngụm không khí cuối cùng rời khỏi phổi chị, nung đốt cổ họng chị. Đầu chị quay cuồng, và chị quỵ xuống cạnh tấm thân không còn sự sống của Jonan Etxaide. Rồi, nỗi đau nặng trĩu trong lòng chị đã thoát. Khi những giọt lệ trào ra, Amaia ngả người, mở mắt và trông thấy bàn tay nhợt nhạt của Jonan đặt trong vũng máu đen ngòm, gương mặt tuấn tú của anh đeo mặt nạ của người chết, khuôn miệng tái nhợt của anh hé mở, đôi môi không còn màu sắc. Cơn đau nhói khiến chị siết chặt tay vào ngực. Chỉ đến lúc đó, Amaia mới nhận ra mình vẫn đang cầm súng. Chị nhìn xuống, không biết nên để vào đâu… Chúng ta không có kinh nghiệm để nhận ra điều đó. Có một khoảnh khắc, một sự kiện, một lời nói, một cử chỉ, một cuộc điện thoại làm thay đổi mọi thứ. Khi nó xuất hiện, khi nó xảy ra, khi được nói nên lời, nó phá vỡ nguyên tắc chúng ta tưởng đang dẫn dắt cuộc sống của mình, khiến ta phải đối mặt với thực tế, phá hủy mọi dự định ngây thơ cho tương lai. Mọi thứ ta ngỡ là vững chắc đã sụp đổ, mọi nỗi lo toan trên đời dường như ngớ ngẩn, vì thứ bất biến duy nhất là sự hỗn loạn buộc ta phải chịu thua một cách nhún nhường trước uy quyền tối thượng của thần chết. Amaia không thể ngừng nhìn cái xác, nếu không trí lực của chị sẽ ngay lập tức phủ nhận và gào lên: không, không, không! Vì thế, chị bắt mình phải nhìn, dằn vặt mình bằng cảnh tượng mắt Jonan nhắm nghiền, da anh, môi anh tái nhợt, lúc này khô nứt, những cái lỗ đen sì khủng khiếp, nơi cái chết lọt vào, thứ máu quý giá của anh đông bết lại thành vũng đen sì, nhầy nhụa. Chị vẫn quỳ cạnh anh, không nhúc nhích, ngắm gương mặt của người bạn thân nhất, chịu thua cảm giác đau thương đã bắt chị làm con tin, chị nhận ra mình sẽ không bao giờ phục hồi vì cái chết của Jonan, nỗi đau mất anh sẽ vĩnh viễn như một cái gai nhọn trong tim chị. Nhận thức này giống như một gánh nặng, song chị phải tiếp nhận tai họa, cảm kích vì đã quen biết anh một thời gian và nuối tiếc vì anh đã ra đi mãi mãi.  NXB Phụ Nữ Mời các bạn đón đọc Lễ Vật Kinh Hoàng của tác giả Dolores Redondo & Đinh Thanh Vân (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mùi Vàng
James Hadley Chase là một nhà văn người Anh. Trong khi tên khai sinh của anh là René Lodge Brabazon Raymond, ông được biết đến với nhiều bút danh khác nhau, bao gồm James Hadley Chase, James L. Docherty, Raymond Marshall, R. Raymond, và Ambrose Grant. Ông là một trong những nhà văn kinh dị nổi tiếng nhất mọi thời đại. Các tác phẩm của James H. Chase đã được xuất bản tại Việt Nam: Cái Chết Từ Trên Trời Cả Thế Gian Trong Túi Ôi Đàn Bà Cạm Bẫy Gã Hippi Trên Đường (Frank Terrell #5) Thằng Khùng Cạm Bẫy Bản Đồng Ca Chết Người (Frank Terrell #1) Muốn Sống Thì Hãy… Kinh Cầu Hồn Cho Ai Hãy Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa Đóa Lan Rừng Nổi Loạn Vụ Giết Người Bí Ẩn Tỉa Dần Hứng Trọn 12 Viên Đam Mê và Thù Hận Tệ Đến Thế Là Cùng Mười Hai Người Hoa Và Một Cô Gái Buổi Hẹn Cuối Cùng Trở Về Từ Cõi Chết Không Nơi Ẩn Nấp Đồng Tiền và Cạm Bẫy Lại Thêm Một Cú Đấm Đặt Nàng Lên Tấm Thảm Hoa Cành Lan Trong Gió Bão Những Xác Chết Chiếc Áo Khoác Ghê Tởm Món Quà Bí Ẩn Âm Mưu Hoàn Hảo Cướp Sòng Bạc Cạm Bẫy Dành Cho Johnny Những Xác Chết Câm Lặng Em Không Thể Sống Cô Đơn Thà Anh Sống Cô Đơn Buổi Hẹn Cuối Cùng Mùi Vàng Phu Nhân Tỉ Phú Giêm Tình Nhân Gã Vệ Sĩ Dấu Vết Kẻ Sát Nhân Trong Bàn Tay Mafia Này Cô Em Vòng Tay Ác Quỷ Thiên Đường của Vũ Nữ Châu Dã Tràng Xe Cát .... *** Mặt trời nhô lên khỏi đỉnh núi, hắt ánh nắng đầu tiên xuống những ngọn cây, rồi đến những mái tháp của tòa lâu đài. Hans von Goltz đi đi lại lại trong một căn phòng mà các cánh cửa sổ đã mở toang. Làn gió nhẹ tươi mát, dễ chịu khẽ thổi qua các ô cửa vào phòng, những tia nắng sớm như mơn man trên những bộ đồ cổ và tấm thảm Ba-tư trải sàn nhà. Bữa ăn của bá tước đã được đặt trên một cái bàn nhỏ. Bao giờ ông cũng coi bữa sáng là quan trọng nhất. Mặc veston xong, ông liền nhấc nắp vung ra, mùi thức ăn xông lên làm ông sảng khoái. Ông ngồi vào bàn để thưởng thức bữa ăn. Ông vừa ăn xong mấy quả trứng thì có tiếng gõ cửa. Bá tước khó chịu nhưng cũng đành cho vào. Sandeuer, người hầu của bá tước, xuất hiện nơi khuôn cửa. - Thưa ngài bá tước, nếu ngài cho phép… Thưa ngài bá tước, tôi xin được bẩm với ngài rằng, có một sợi dây treo lơ lửng từ ban công tầng năm. - Sợi dây à? Thế là thế nào? - Sợi dây này lấy từ những đoạn dây treo mành. Có lẽ, ngài bá tước muốn xem… Von Goltz đứng lên tay cầm cốc rượu ra ban công. Ông nhìn sợi dây một lát rồi quay về phòng. - Anh đã báo cho Silk biết chưa? - Dạ, thưa bá tước, chưa ạ. - Báo cho anh ta biết và bảo anh ta đến chỗ tôi ngay. Sandeuer cúi mình, quay ra. Bá tước cho rằng bữa ăn có thể bị bỏ dở, nên ông nuốt vội mấy miếng để kết thúc. Khi mồm ông còn đang bị căng ra vì thức ăn thì Silk bước vào. Hắn mặc sơ mi đen, quần đen, đi giầy đen. Von Goltz cảm thấy như Thần chết đang đến. Silk đứng lại nơi cửa và lạnh lùng nhìn bá tước bằng một con mắt duy nhất. - Anh đã thấy sợi dây chưa? - Von Goltz hỏi. - Tất nhiên, tôi nhìn thấy nó cách đây nửa tiếng. - Thế là anh nói đúng. Tối qua chúng còn ở đây nhưng sau đó đã té vào rừng. - Có thể. Silk rít một hơi thuốc. - Trời đã sáng lắm rồi, tôi nghĩ, ta nên bắt đầu tìm kiếm. Von Goltz đứng lên. - Như thế là chúng ta không cần mất thời gian để lùng sục trong lâu đài, nếu chúng đang ở trong rừng. - Phải. Silk tuôn khói thuốc qua hai lỗ mũi. Von Goltz mở cửa ra và tóm lấy Sandeuer ngoài hành lang. - Hãy bắt đầu tìm kiếm. Chúng đang ở trong rừng. Tôi nghĩ, không cần thiết phải dài dòng về những việc các anh phải làm. Lôi cổ chúng về đây cho tôi. Sandeuer toan bước đi thì Silk đã đến sau lưng von Goltz. - Khoan đã… - Hắn nắm tay bá tước, lôi ông vào phòng rồi đóng cửa lại - Tôi có một ý nghĩ. Tôi muốn anh cùng đi với đám gia nhân. Von Goltz ngơ ngác nhìn Silk. - Thế là thế nào? Silk đột ngột dúi điếu thuốc vào cái gạt tàn. - Tôi cho rằng chúng vẫn ở trong này. Ta có thể tóm được chúng một cách nhanh nhất nếu ta làm cho chúng tưởng rằng ta đã kéo hết lực lượng vào rừng. - Thế là chúng ở trong này? - Chứ còn sao nữa?- Silk nổi cáu, trả lời - Anh thử nhìn sợi dây xem? Đàn ông thì có thể tụt từ dây xuống, nhưng đàn bà thì khó đấy. Vì ta đặt ở mỗi cầu thang một người canh gác nên cho đến bây giờ chúng vẫn ở đấy. Hơn nữa, ở đấy còn cầu thang nào nữa không? - Không! - Đúng là chúng còn ở đấy. Von Goltz trầm tư, xoa bộ râu cằm. - Nếu vậy, tôi cho người lên tầng năm, tóm lấy chúng. Cần gì phải mất thời gian mà sục vào rừng? Silk cười. - Chúng ta không mất thời gian, nhưng chúng ta cần cẩn trọng. - Tôi chẳng hiểu gì cả. Anh tin rằng chúng ở trên tầng năm thì chúng ta cứ lên mà tóm lấy! - Và sau đó? Họ nhìn nhau. - Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu gì cả - Von Goltz nói. - Trong tay anh có bốn mươi người, và có thể còn hơn, đúng không? - Đúng, ba mươi tám đàn ông và năm mụ đàn bà. Nhưng tôi không thấy có liên quan gì vào việc này? - Tôi muốn toàn bộ số đàn ông vào rừng - Silk nói và châm một điếu thuốc khác - Đàn bà cũng phải biến. Tôi muốn trong lâu đài không có ai cả. - Thế anh định làm gì? - Khử thằng Girland. Còn đứa con gái thì ta giữ lại đến khi họ mang các cuốn phim về. Biết đâu thằng Rosnold nói láo. Ngay khi các cuốn phim nằm trong tay ta, ta có thể cho con bé về chầu trời luôn. - Thế nào? Anh muốn ở đây một mình à? Anh cho thế là hợp lý à? Anh đã biết thằng Girland nguy hiểm lắm cơ mà. Silk cả cười. - Nhưng nó chỉ có hai tay trắng. Tôi hoàn toàn không sợ khi chạm trán với nó. Ngay khi mọi người ra khỏi lâu đài, tôi chỉ cần một vị trí thuận tiện để ẩn nấp. Bây giờ nó cần hai thứ: thức ăn và điện thoại. Nghĩa là nó phải xuống cầu thang, khi đó, tôi đợi nó ở một chỗ khuất. - Có lẽ nên để lại hai, ba người với anh? Silk nhìn bá tước. - Anh có dám bảo đảm với tôi rằng, sau đó, không có ai trong bọn họ bép xép không? Von Goltz hiểu ra. Mời các bạn đón đọc Mùi Vàng của tác giả James Hadley Chase.
Phía Sau Tội Ác
"Cuộc sống lúc tốt đẹp thì rất dễ để hưởng thụ, nhưng giá trị chân thật của một con người lại được đo đếm theo cách người ta hành động khi gặp phải điều bất hạnh trong đời". Trước hôm Hội Trinh Thám tổ chức minigame để thắng cuốn sách mới xuất bản trong loạt sách về Amos Decker, Biển đã bỏ cả ngày tìm hiểu rất kỹ về tác giả David Baldacci, nhờ vậy biết thêm rằng cuốn “Phía sau tội ác” của ông ấy được xuất bản đã rất lâu, giờ trở thành sách cũ hiếm. Với lòng ưa thích nồng nhiệt dành cho truyện của Baldacci, Biển tìm mượn bằng được để đọc. Nhưng sách hay cũng như món ăn ngon, phải dè sẻn, ăn lâu hết để từ từ thấm nhuần cái ngon của nó, nên Biển ngâm cuốn này khá lâu, chờ khi tâm thân không ổn mới lấy ra đọc. “Phía sau tội ác” mở đầu hấp dẫn với cảnh người tù Rufus Harms sau 25 năm bị giam oan uổng trong nhà tù quân đội Fort Jackson thì đã liên hệ với luật sư của mình là Samuel Rider để lén gửi một lá thư đến Tòa án Tối cao Hoa Kỳ. Tiếc thay, xung quanh Rufus Harms có cả mạng lưới kẻ xấu theo dõi, nên khi Michael Fiske – thư ký ở Tòa án Tối cao – tình cờ đọc được lá thư và lái xe vượt cả quãng đường xa đến nhà tù để gặp trực tiếp Rufus, thì đó cũng là chuyến đi cuối cùng trong đời Michael. Sau cái chết không minh bạch của Michael, bạn của anh là Sara Evans – cũng là thư ký Tòa án – cùng với anh trai của Michael là John Fiske và một số người khác thuộc lực lượng hành pháp tiến hành điều tra. Sara và John sớm phát hiện rằng họ đang bị gây rắc rối nghiêm trọng bởi một số kẻ giấu mặt nguy hiểm, và tình hình càng tồi tệ hơn khi viên luật sư Samuel Rider cùng vợ cũng bị sát hại. Sau những cuốn Baldacci mà Biển đã đọc thì Biển thấy cốt truyện của ông thường phức tạp, nhiều tình tiết đan xen, không thiếu bước ngoặt bất ngờ. Nói theo kiểu truyện Tàu thì nhân vật chính thường bị “ngược”, bị đẩy vào tình huống oan uổng, bị kết tội phản bội đồng đội, bị truy nã… Và suốt diễn biến truyện thì họ phải vừa tìm cách chứng minh sự trong sạch của bản thân vừa đối phó bọn xấu, có khi còn phải giải cứu cả một tổ chức hoặc một quốc gia khỏi bị tận diệt. Cuốn nào cốt truyện đơn giản (như cuốn True Blue) thì nhịp truyện lại chậm và buồn ngủ. Vừa đọc đến chương II của “Phía sau tội ác” thì Biển thầm nghĩ cuốn này khá giống truyện của John Grisham, vì bối cảnh là Tòa án Tối cao Hoa Kỳ, nhân vật chính cũng toàn những người làm trong tòa án như chánh án, thẩm phán, luật sư, thư ký cao cấp của thẩm phán… Tuy cũng có nhiều đoạn Biển đọc lướt (nhất là những đoạn hội thoại hơi dài dòng và không hữu ích lắm đối với việc hiểu cốt truyện) nhưng phải công nhận “Phía sau tội ác” không buồn ngủ như một số truyện của John Grisham (xin lỗi người hâm mộ của John Grisham vì Biển nói truyện của ông buồn ngủ). Ý tưởng của truyện có phần mới lạ, lẽ ra sẽ rất bốc nếu Badacci viết ngắn gọn và kịch tính hơn. Tuy vậy, sau khi lược bỏ những đoạn dài dòng không cần thiết, chỉ tập trung vào cốt truyện thì Biển phải tấm tắc thừa nhận rằng đây là một cuốn trinh thám hay, đáng đọc. Nói đến trinh thám pháp lý thì người đọc sẽ lập tức nghĩ truyện có những cảnh cãi nhau trên tòa. “Phía sau tội ác” không có nhiều cảnh cãi nhau trên tòa nhưng vì hầu hết nhân vật làm việc trong ngành luật nên truyện nêu nhiều vấn đề liên quan đến luật pháp Hoa Kỳ. Biển nghĩ thông điệp mà tác giả David Baldacci muốn gửi gắm trong truyện là con người phải biết dùng luật pháp để đối xử công bằng và nhân văn đối với đồng loại, chứ không phải áp dụng luật khắc khe, cứng nhắc để dồn ép hãm hại người khác hoặc khư khư giữ cách làm sai trái của riêng mình. Truyện cũng đưa vào vấn đề phân biệt chủng tộc – màu da, tình thân và xung đột giữa các thành viên trong gia đình, những sự lựa chọn khó khăn để sống đúng với lương tâm của mình… “Phía sau tội ác” không phải một cuốn trinh thám mì ăn liền để đọc giải trí nhẹ nhàng mà phải đọc chậm rãi, nhớ kỹ tên + mối quan hệ giữa các nhân vật để đọc không bị loạn hoặc nhầm. Phần dịch thuật tốt, trình bày còn thô sơ nhưng rõ ràng dễ đọc. *** David Baldacci sinh ra và lớn lên tại Richmond, Virginia. Ông là người gốc Ý. Sau khi tốt nghiệp trường trung học Henrico, ông nhận bằng cử nhân Đại học Virginia Common Wealth và bằng luật của Đại học Virginia, sau đó ông hành nghề luật chín năm ở Washington, DC. Baldacci bắt đầu viết những câu chuyện khi còn là một đứa trẻ, ông sử dụng máy tính xách tay mà mẹ mua cho mình để ghi lại chúng. Ông đã viết hơn hai thập kỷ, chấp bút viết truyện ngắn và kịch bản phim nhưng không thành công lắm. Trong khi hành nghề luật sư, ông đã chuyển sang viết tiểu thuyết, tốn ba năm để viết Absolute Power, được xuất bản năm 1996, và đó là một cuốn bán chạy nhất lúc đó. Ông đã viết 25 cuốn tiểu thuyết best seller cho người lớn cũng như ba cuốn tiểu thuyết cho trẻ em. Baldacci và vợ ông, Michelle, là người đồng sáng lập của Wish You Well Foundation, trong đó hoạt động để chống nạn mù chữ ở Hoa Kỳ. Baldacci cũng đã tham gia National Multiple Sclerosis Society sau khi em gái của mình, tác giả Sharon Baldacci, được chẩn đoán mắc MS. [MS viết tắt của MULTIPLE SCLEROSIS: bệnh xơ cứng rải rác] Baldacci cư trú ở Vienna, Virginia với vợ và hai đứa con của họ. Tiểu thuyết của Baldacci đã được dịch ra hơn 45 thứ tiếng và bán ở hơn 80 quốc gia. Hơn 110 triệu bản của cuốn sách của ông được in trên toàn thế giới. Tác phẩm: Bộ Sưu Tập Tội Ác - David Baldacci Bí mật Núi sát nhân - David Baldacci Hoa Hồng Máu - David Baldacci Sát Thủ Lạnh Lùng - David Baldacci Truy Tìm Sự Thật - David Baldacci Tay Súng Cuối Cùng - David Baldacci Phía Sau Tội Ác ... *** Ở nhà tù này, cửa sắt thường dày tới hàng insơ(Đơn vị đo chiều dài Anh, bằng 2,54 cm - N.D). Khi mới ra lò ở nhà máy, chúng càng nhẵn nhụi bao nhiêu thì bây giờ càng mang trên mình nhiều những vết lõm ngang dọc bấy nhiêu. Dấu vết va đập của mặt người, của đầu gối, cùi tay, răng cùng những vệt máu khô in hằn khắp trên những bề mặt màu xám. Chúng giống như một hệ thống chữ tượng hình riêng của nhà tù, thể hiện nỗi đau đớn, sự sợ hãi và cái chết, tồn tại vĩnh cửu nơi đây, ít nhất cho tới khi những tấm sắt mới được mang tới thay thế. Mỗi cánh cửa đều có một ô vuông mở ra ngang tầm mắt. Trong những ca trực của mình, lính canh tù thường ghé mắt qua cái khoảng trống bé xíu đó rồi rọi đèn sáng chói vào những con vật hình người bên trong. Chẳng hề báo trước, những thanh dùi cui bất cứ lúc nào cũng có thể thình lình nện mạnh, kèm theo không bao giờ thiếu tiếng lách cách của súng lục. Giỏi chịu đựng là những tù nhân già đời, những kẻ dù có chú ý lắng nghe nhưng vẫn tiếp tục giả tảng nhìn xuống nền nhà, trông như đang trầm tư suy ngẫm chẳng về bất cứ điều gì bằng một thái độ bất chấp đầy tế nhị. Lũ "lính mới" vẫn luôn căng thẳng mỗi khi tiếng động hoặc ánh sáng đột ngột ập tới, một số kẻ còn són nước tiểu xuống chiếc quần cotton và đứng đó nhìn dòng nước chầm chậm thấm tới đôi giày bè bè màu đen bên dưới. Nhưng rồi tất cả đều sẽ qua, tất cả đều phải dần quen với tiếng sập mạnh của những ô cửa đáng nguyền rủa, tất cả đều học được cách kìm nén những giọt nước mắt trẻ con cùng những cơn đau quặn ở bụng. Nếu như còn muốn sống sót. Khi đêm xuống, bóng tối bao trùm khắp các xà lim, không quên tạo nên những hình thù kỳ quặc nhảy nhót trên các bức tường. Đêm nay đang có một cơn bão với sấm sét kèm theo mưa lớn trong vùng. Qua những ô cửa sổ nhỏ làm bằng kính plêxi, mỗi tia chớp chói sáng nhào xuống từ bầu trời lại rạch vỡ màn đêm trong xà lim thành muôn vàn mảnh sáng. Đi cùng với mỗi tiếng sấm, trên những bức tường đối diện lại loé lên hình ảnh phản chiếu của mạng dây kim loại nhằng nhịt hình tổ ong giăng kín phía ngoài tất cả các ô cửasổ. Trong cái ánh sáng chập chờn ấy, khuôn mặt một người đàn ông nổi lên trên nền tối như một mũi thuyền đột ngột rẽ đôi bề mặt nước. Không giống tù nhân trong các xà lim khác, anh luôn ngồi một mình, suy ngẫm một mình và không nhìn đến một ai. Các tù nhân khác khiếp sợ anh. Cả lính gác ngục cũng vậy, cho dù họ được trang bị vũ khí tận răng, vì anh là một con người có vẻ ngoài đầy hăm doạ. Khi anh đi qua những tù nhân hung đữ và chai cứng lì lợm nhất, tất cả đều phải nhanh chóng cụp mắt nhìn đi nơi khác. Tên anh là Rufus Harms, nổi danh ở nhà tù quân đội Fort Jackson này như một kẻ huỷ diệt, sẵn sàng nghiền nát bất cứ kẻ nào tấn công mình. Harms không bao giờ tấn công trước, nhưng luôn luôn là người kết thúc. Hai mươi lăm năm giam cầm trong tù để lại nhiều dấu ấn trên cơ thể anh. Giống như những vòng tuổi trên thân cây, những vết cào rách trên da, những chỗ gãy xương còn chưa lành hẳn như một cuốn niên giám minh chứng cho thời gian bị cầm tù của Harms nơi đây. Nhưng những tổn thương tồi tệ hơn thế lại chính là những ký ức, suy nghĩ, tình yêu, lòng hận thù, nỗi sợ hãi nằm sâu trong tâm trí. Tất cả đều nhơ nhuốc và thù địch với anh. Mạnh hơn tất cả, ký ức chính là khối u nhọt đau đớn nhất ngày đêm thúc vào từng thớ thịt trong Harms. Mặc dù vậy, đôi cánh tay dài đầy sẹo cùng đôi vai đồ sộ trong cái thân hình to lớn của Harms vẫn chứng tỏ sự tồn tại thực sự của một sức mạnh vững chắc. Ngay chỗ thắt lưng to lớn cũng đã đủ hứa hẹn một năng lượng khác thường trong anh. Harms vẫn như một cây sồi đứng nghiêng một phía, vươn lên mạnh mẽ với những rễ cây mọc chồi lên khỏi mặt đất, bất chấp nhiều cành lá bên trên đã hoặc đang chết. Con người anh là tổng hợp của những đặc tính trái nghịch nhau: một người đàn ông lịch thiệp, biết tôn trọng người khác, biết trung thành với Chúa và một kẻ giết người nhẫn tâm. Cũng vì thế mà lính gác ngục cùng đám tù nhân không dám dính vào Harms và anh vẫn từng bằng lòng với điều đó. Cho tới ngày hôm nay ! Anh trai anh đã mang tới một điều gì đó cho anh. Một gói vàng, một làn sóng hy vọng. Một con đường thoát khỏi nơi này. Một luồng ánh sáng loé lên làm lộ ra cặp mắt đỏ ngầu như đang chảy máu nhưng cũng không che giấu nổi những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt nặng trĩu và u ám của anh. Harms vuốt phẳng mảnh giấy khi bóng tối bao trùm trở lại, cố gắng không gây ra tiếng động nào vì những tiếng sột soạt sẽ chẳng khác gì lời mời chào lính gác ngục tới dò la tìm kiếm. Trời đã tối được vài giờ. Harms không thể đảo ngược được điều đó nhưng anh cũng đã kịp vừa đọc hết bức thư vừa nuốt lấy từng âm tiết. Mỗi từ ngữ như một cơn ớn lạnh cắt vào da thịt khiến anh phải rùng mình. Huy hiệu của Quân đội Hoa Kỳ in đậm nét ngay góc trên của tờ giấy. Harms quá quen với biểu tượng này vì đó là người chủ, người cai quản trại tù đối với anh đã gần ba mươi năm nay. Mời các bạn đón đọc Phía Sau Tội Ác của tác giả David Baldacci.
Luật Săn Mồi
"Nếu như em có bao giờ gặp phải tình huống cần bắn một ai đó, chỉ cần bóp cò cho đến khi nó ngừng bắn. Quên mọi quy luật về bạo lực quá mức hay mọi thứ khác. Chỉ bóp cò thôi.” Tên sát thủ Chó điên đang khủng bố khắp Thành phố Đôi nhờ hai điều: Điên khùng và vô cùng thông minh. Hắn giết chóc vì khoái cảm, và đặc biệt thích sắp xếp những chướng ngại nhằm đánh lạc hướng cảnh sát Lucas Davenport – một sĩ quan cảnh sát tài năng và là ác mộng kinh hoàng với các tên sát nhân hàng loạt – được mời tham gia điều tra, tên Chó điên bắt đầu có một đối thủ xứng tầm. *** Nhân vật nổi tiếng của John Sandford, Lucas Davenport, là điều tra viên chính của Cục điều tra tội phạm Minnesota. Davenport lần đầu tiên xuất hiện trong Rules of Prey năm 1989. Kể từ đó, Sandford đã viết hơn 20 cuốn tiểu thuyết của Lucas Davenport. Davenport là loại thám tử thích làm việc bên ngoài các quy tắc được thiết lập của lực lượng cảnh sát. Anh ta lái một chiếc Porsche và là một người lăng nhăng. Một số cuốn sách trong bộ này thay thế cho bộ khác của Sandford tập trung vào Hoa Virgil.   *** Tiếp nối “Cuộc thanh trừng mùa đông” Bách Việt tiếp tục gửi đến độc giả đam mê trinh thám một tác phẩm khác trong series “Săn mồi” của tác giả người Mỹ John Sandford. Không còn là những cơn bão tuyết lạnh lẽo, khắc nghiệt ở thị trấn nhỏ miền núi tiểu bang Wisconsin, bối cảnh là Thành phố Đôi, nơi kẻ sát nhân ẩn mình trong vỏ bọc của một công dân lương thiện, môt gã học luật và hiểu rõ Luật. Kẻ bắt đầu cuộc săn của mình với pha cực khoái đầu tiên trong đời khi hành hạ và giết hàng trăm con sóc đất trên đồi cỏ; một tên dị dâm chỉ có hứng với phụ nữ, thèm khát họ, cảm nhận niềm hân hoan khi nhìn họ chết đi. Hắn bị điên. Và hắn là Chó điên – một tên tội phạm điên khùng với những suy nghĩ man rợ, những hành động có tính toán đầy thông minh, những cuộc biểu diễn tội ác được lên kế hoạch như một cuộc chơi đầy kích thích giữa “con mồi” và “kẻ săn mồi” giữa Chó điên và cảnh sát. Hắn đặt cược bằng mạng sống của mình việc cảnh sát không thể tóm hắn, tất nhiên là trước khi hắn bị Lucas Davenport cho vào tầm ngắm – một sĩ quan tài năng, là nỗi ác mộng của các tên sát nhân hàng loạt, một đối thủ xứng tầm với Chó điên. Mỗi một tội ác là một bức tranh nhơ nhớp và ảm đạm, nỗi tuyêt vọng khi giãy giụa giữa sự sống và cái chết, khi tâm hồn và thể xác bị làm nhục của những người phụ nữ xinh đẹp. Niềm khoái cảm của kẻ sát nhân khi giết người và hồi tưởng lại giây phút ánh sáng vụt tắt khỏi đôi mắt nạn nhân, thân thể bị giày xéo thành những hình thù kỳ dị không tưởng tượng nổi của nạn nhân, máu và máu… Cách mà tác giả miêu tả nó chi tiết và trần trụi đến mức đôi khi khiến bản thân người đọc là tôi nhầm ngỡ mình đang theo dõi bộ truyện kinh dị đầy ác mộng, cảm thấy xót xa cho các nạn nhân, một cô gái trẻ 19 tuổi là nhân viên phục vụ, một bà vợ nội trợ, một nhân viên môi giới nhà đất đã ly dị, môt cô sinh viên luật ưu tú,… bất cứ ai đều trở thành Kẻ Được Chọn của tên Chó điên. Bị sát hại bởi một con dao nhà bếp sắc nhọn, một khẩu súng,… Mỗi một nạn nhân đều đi kèm một lời nhắn từ tên sát nhân, đó là Luật của hắn, Luật săn mồi. Với những quy tắc: Không được xuống tay với người quen biết. Không cần có động cơ. Không tuân thủ những khuôn mẫu để nhận biết. Không mang theo vũ khí vừa sử dụng . Không để mình bị phát hiện một cách ngẫu nhiên. Không để lại dấu vết vật lý. Cả câu chuyện là hành trình “săn mồi” của Chó điên – Louis Vullion cũng như là công cuộc truy lùng kẻ sát nhân của sĩ quan Lucas với đầu óc suy luận tài ba, nhưng cũng dính đầy rắc rối bởi sự can thiệp của truyền thông, một cảnh sát quen với việc sẵn sàng nổ súng trong những cuộc truy bắt ma túy và cờ bạc, người viết game sáng tạo ra các trò chơi nhập vai, hiểu rõ hành động tâm lý của tội phạm và có thể nhập vai hoàn hảo vào kẻ đó. Môt bên thứ ba ngoài tội phạm và cảnh sát tham gia vào câu chuyện nữa là cánh báo chí, truyền thông, họ là con dao hai luỡi, vừa gây sức ép tạo thêm rắc rối cho cuộc điều tra, vừa là đòn công kích tâm lý tên Chó điên, khiến hắn dần mất lý trí, lộ sơ hở và lọt bẫy. John Sanford đã thiết kế nên cốt truyện như môt trò chơi săn đuổi đầy kích thích nơi kẻ sát nhân tinh vi với những mánh khóe và suy nghĩ như môt cộng sự điều tra hiện trường, cách xóa dấu vết một cách khôn khéo; phía đối lập là một vị thám tử ranh mãnh, độc đáo. Tất cả tạo nên sức hút của “Luật săn mồi” đây hẳn là môt cuốn truyện có thể làm hài lòng bất cứ một fan trinh thám nào. [Grey] *** Tác giả: John Sandford. Dịch giả: Nguyễn Việt Dũng Thể loại: Trinh thám hiện đại. Mức độ ưa thích: 7/10 Trong TP Minneapolis xuất hiện tên sát nhân hàng loạt biệt danh Chó Điên, hắn tìm và lựa chọn các nạn nhân theo một danh sách “luật săn mồi” do hắn tự đặt ra. Ban đầu, Trung úy Lucas Davenport bị cảnh sát trưởng Quentin Daniel nghi ngờ là thủ phạm, nhưng khi Lucas đã được chứng minh là trong sạch thì chính anh lại được Daniel phân công truy tìm tên sát thủ Chó Điên. Lucas đã vận dụng tài trí + các nguồn lực sẵn có để lao vào cuộc săn tìm tên “thợ săn” đang không ngừng đe dọa tính mạng các con mồi của gã. Quyển truyện “Cuộc thanh trừng mùa đông” của tác giả John Sandford đã đem đến cho Biển ấn tượng đáng kể nên khi cầm cuốn tiếp theo là “Luật săn mồi” trong tay, Biển rất hào hứng lao vào đọc. Sách khổ lớn và dày hơn 500 trang khiến Biển ngạc nhiên thích thú vì lúc đọc thông tin giới thiệu thì không nghĩ là nó to đến vậy. Ngoại trừ phần góp ý về lỗi chính tả mà Biển sẽ viết ở cuối review thì sau 150 trang đầu, phần dịch thuật trở nên ổn hơn nhiều, cách dùng từ và cấu trúc câu cũng dễ đọc hơn đối với độc giả Việt. Tổng thể sách được trình bày đẹp, chữ in to rõ nên dù truyện rất dài nhưng đọc không mệt mắt. Cá nhân Biển thấy bìa sách thiết kế ổn, màu hơi buồn, gợi hơi hướm trinh thám cổ điển dù nội dung có vẻ nửa cổ điển nửa hiện đại. Cốt truyện có tính nhất quán dù có vài chi tiết khá vô lý, đến mức nếu được thì Biển muốn yêu cầu tác giả phải giải thích rõ hơn. Văn phong có đoạn thì rất mượt mà hấp dẫn, lúc thì hơi trúc trắc khó hiểu, cảm giác như tác giả và một người khác thay phiên nhau sáng tác, hay có lẽ do dịch giả chưa chuyển ngữ ổn? Về tính cách nhân vật Lucas Davenport, Biển không nhớ trong quyển “Cuộc thanh trừng mùa đông” thì sao nhưng trong “Luật săn mồi” thì nam nhân này khiến Biển không hề có cảm tình. Lucas khiến Biển nhớ đến nhân vật thanh tra xin-lỗi-không-nhớ-tên trong quyển “Cô gái trong sương mù”, cả hai đều kéo phía truyền thông vào cuộc điều tra, vừa sử dụng vừa lợi dụng truyền thông để khiến hung thủ lộ diện. Là một người đàn ông có ngoại hình và tố chất tốt, có tài sản dư dả và nghề nghiệp ổn định, Lucas Davenport không hề kiềm chế mà lang chạ với nhiều phụ nữ cùng lúc, thậm chí còn khiến một người mang thai. Những phụ nữ đó lại có dính dáng mật thiết đến cuộc điều tra, liệu công việc của cảnh sát có cho phép điều này? Làm một người thừa hành pháp luật, truy tìm tội phạm, duy trì trị an XH nhưng bản thân mình thì phóng túng buông thả, Biển cho rằng sống như vậy thì sẽ gây hại cho chính mình và người khác. Những phụ nữ mà Lucas lang chạ, tự họ cũng chấp nhận và vui vẻ với điều đó. Tuy chỉ là một quyển tiểu thuyết trinh thám mang tính giải trí nhưng những nhân vật như vậy sẽ vô tình bị khắc họa trong tâm trí độc giả. Tuy biết XH có nhiều loại người, biết mình không có tư cách gì phán xét cuộc sống của người khác, biết mình không được quơ đũa cả nắm, nhưng phần lớn những gì được mô tả trong tiểu thuyết trinh thám phương Tây khiến Biển có cảm giác rằng có một số người sống rất hời hợt, buông thả cho bản năng, không hề nghĩ đến những điều cao đẹp, và dường như có nội tâm trống rỗng. Có những tác giả mà Biển đọc hoài không chán như Jeffery Deaver, Lee Child và David Baldacci…, nhưng đối với John Sandford và loạt truyện về Lucas Davenport, sau “Luật săn mồi” thì có lẽ Biển sẽ không tiếp tục theo đuổi series này nữa. Tuy nhiên, những độc giả dễ tính và mong muốn tìm những quyển trinh thám to dày để giải trí thì hoàn toàn có thể đọc sách của John Sandford, ít ra thì những cốt truyện của ông ấy thú vị hơn nhiều so với một số tác phẩm trinh thám cổ điển khác. (Sea, 4-10-2019) Camellia Phoenix - trangtrinhtham.wordpress.com *** #Review_sách #Luật_săn_mồi Tác giả: John Sanford Tên sát thủ Chó điên đang khủng bố khắp thành phố Đôi nhờ hai điều: điên khùng và vô cùng thông minh. Hắn lấy giết chóc làm khoái cảm, và đặc biệt thích sắp xếp những chướng ngại nhằm đánh lạc hướng cảnh sát. Mỗi bước đi của hắn lại thêm một điều khiến hắn tự hào. Nhưng khi đại uý cảnh sát Lucas Davenport – một sĩ quan cảnh sát tài năng và là ác mộng kinh hoàng với các tên sát nhân hàng loạt – được mời điều tra, tên Chó điên bắt đầu có một đối thủ xứng tầm. Liệu Chó điên có bị bắt? Và trước khi bị bắt, hắn còn giết thêm bao nhiêu người nữa? Đây là một cuốn trinh thám thiên về hành động nên ngay từ đầu, tác giả đã vào đề ngay bằng hiện trường vụ án mạng. Càng về sau, nhịp truyện và tình tiết càng thêm gay cấn bởi sự đối đầu, sự lừa dối cũng như những pha ăn miếng trả miếng vô cùng hấp dẫn giữa Lucas và Chó Điên.   John Sanford đã làm rất tốt trong việc miêu tả sự đối đầu và trò chơi mèo vờn chuột giữa bộ đôi nhân vật chính cảnh sát - tội phạm. Suy nghĩ, toan tính cũng như tâm trạng của họ được miêu tả song song qua từng thời điểm. Tính cách nhân vật cũng rất thú vị. Tên hung thủ thông minh cẩn thận nhưng lại thích khoe khoang bằng những lời nhắn tại hiện trường vụ án như để thách thức sự điều tra của bên cảnh sát. Anh cảnh sát Lucas ăn chơi, đua đòi, gái gú, nghiện game nhưng tinh quái không kém với nhiều mánh khoé. Có những lúc, tưởng chừng như Lucas và những người cảnh sát khác đã bắt được Chó điên nhưng đến phút cuối lại để hắn trốn thoát. Ngược lại, Chó điên liên tiếp chọc tức cảnh sát bằng những vụ án ngang ngược, tàn ác ngay trước mũi họ. Một điểm thú vị nhất của cuốn truyện này có lẽ là sự lợi dụng lẫn nhau giữa một bên là cảnh sát và một bên là các nhà đài truyền hình. Hai bên đều lợi dụng lẫn nhau để truy tìm tên sát thủ đó. Không chỉ vậy, các nhà đài cũng thể hiện mặt trái thực dụng tan nhẫn khi tranh đua nhau để đưa ra được những thông tin sốt dẻo mà mặc kệ thông tin đó thật hay không, nạn nhân có ra làm sao, sau khi đưa tin sẽ chịu những hậu quả thế nào mà chỉ quan tâm đến số lượng người theo dõi kênh truyền hình của mình. Ngoại trừ có kha khá lỗi chính tả, nhưng đa số ở phần đầu quyển truyện thì toàn bộ câu chuyện là một vụ án vô cùng hấp dẫn của thể loại serial killer. Và cuốn này có kha khá máu me hoặc cảnh nóng. Mọi người có thể cân nhắc trước khi đọc. Mời các bạn đón đọc Luật Săn Mồi của tác giả John Sandford.
Tây Xuất Ngọc Môn
"Phàm là người từng trải, nào có ai tránh được đôi chút nuối tiếc, có ai không ôm nuối tiếc mà tiếp tục sống (...) Những điều nuối tiếc này, giống như từng bậc thang, người sáng suốt sẽ giẫm lên đó, tìm con đường tốt đẹp hơn phía trước. Còn như đôi mắt thiển cận, chỉ chăm chăm phóng đại nuối tiếc cỏn con này, thì đừng mong có thể nhấc chân bước qua được nó." Đây là câu chuyện về một cô gái sau khi gặp ác mộng tỉnh dậy thấy mình bị treo cổ ở nơi hoang vu, cùng một chàng trai gánh trên lưng 18 sinh mạng, về hai kẻ vốn phải là hai đường thẳng song song, lại vì cõi u minh an bài mà gặp gỡ. Đây cũng là câu chuyện xoay quanh sa mạc mênh mông cát vàng, quanh Ngọc Môn quan cô quạnh trong truyền thuyết, là câu chuyện nồng ấm tiếng cười, cũng thấm đẫm nước mắt, mỗi sinh vật ở đó đều phải vật lộn với số mệnh của riêng mình. Một nam, một nữ, cùng một tòa thành, tưởng chừng hoàn toàn xa lạ, lại tựa như có ngàn vạn ràng buộc vào nhau. *** Lần này A Tử quay về với các với một bộ truyện vô cùng đặc sắc mang màu sắc huyền bí. Nếu như bạn là một mọt truyện, đặc biệt là một fan của thể loại huyền bí linh dị thì chắc chắn bạn không thể bỏ qua Vĩ Ngư và các tác phẩm của cô. Và đặc biệt là Tây Xuất Ngọc Môn này đây. Câu chuyện lần này Vĩ Ngư mang đến cho chúng là một câu chuyện về một chàng trai gánh trên vai 18 mạng người và một cô gái bị mất đi kí ức và tỉnh dậy lúc đang bị treo cổ trên một thân cây. Câu chuyện bắt đầu từ một rạp hát múa rối bóng trong một con hẻm nhỏ ở Tây An tấp nập khách tứ phương. Đó là một chàng trai trẻ trung phải ẩn mình sau lốt già nua yếu ớt của ông cậu mình, tiếp nối nghề múa rối bóng truyền thống của gia đình và tiếp tục chuỗi ngày sống chán ngán buồn thương và cô độc. Có lẽ mọi người đều thắc mắc, tại sao một người con trai đang ở độ tuổi nhiệt huyết nhất của trẻ, đáng lẽ phải sống rực rỡ chói chong đầy năng lượng như ánh mặt trời lại giả trang thành ông cậu gần đất xa trời của mình rồi chui vào góc tối tăm sau sân khấu để làm người điều khiển rối bóng. Đã từng, Xương Đông đã từng chói chang rực rỡ và nóng bỏng như ánh mặt trời trên các vùng đất sa mạc đầy nắng gió và cát vàng mênh mông. Trước kia người ta gọi anh là “Nanh Sa”, chiếc răng nanh cắm xuyên qua sa mạc, nhưng thú thật mình thích gọi anh ấy là “Vua Sa Mạc” hơn, bởi vì không vùng sa mạc nguy hiểm nào anh ấy không vượt qua, với sự hiểu biết sâu rộng về sa mạc, cường tráng bản lĩnh, cộng thêm máu liều táo bạo của tuổi trẻ anh trở thành một người dẫn đường hàng đầu mà bất cứ một đoàn thám hiểm sa mạc nào cũng mong được anh là người dẫn đường. Nhưng cái danh Nanh Sa hẳn như 1 cái răng nanh xuyên qua tim anh, giết chết 19 mạng người, 17 người là đoàn thám hiểm cuối cùng mà anh nhận dẫn đoàn, 1 người là người vợ sắp cưới mà anh yêu thương nhất, và người còn lại chính là bản thân Xương Đông, sau biến cố này, anh giống như một cái xác không hồn, chỉ vì quyết định hướng đi bị lệch, dẫn đến một kết cục thảm cảnh, cả đoàn không một ai sống sót, người yêu mất, sự nghiệp của tan thành mây khói, bị người đời sỉ vả. Sau khi bán hết gia sản của mình, bồi thường cho gia đình của các nạn nhân, anh đến Tây An nương nhờ người cậu của mình, sau khi ông mất, anh tiếp tục chui vào góc tối dẫn dắt các linh hồn rối bóng như một cách cho bản thân một động lực để sống tiếp, sống không phải vì tương lai tốt đẹp hơn đang chờ anh, mà là sống để chuộc tội, sống để tự trừng phạt chính mình. Cho đến một ngày, một cô gái xinh đẹp bí ẩn mang theo 1 tấm hình chụp lại thi thể của người yêu anh, đến xé tan cái bức màn đêm tối và lô anh đi tìm kiếm sự thật về thảm án 2 năm về trước. Còn về Diệp Lưu Tây, một cô gái bí ẩn, mất trí nhớ, tỉnh dậy trên một cái cây và đang bị treo cổ, trong túi tùy thân chỉ có một vài tấm ảnh, và 1 chiếc cốc Đầu thú mã não là hàng cổ hàng hiếm. Nếu như gọi Xương Đông là nguyên nhân trực tiếp của chuyến hành trình đi vào Ngọc Môn Quan thì Diệp Lưu Tây chính là nguyên nhân sâu xa của chuyến hành trình này và cả thảm án Sơn Trà Đen nữa. Ấn tượng đầu tiên về Diệp Lưu Tây là một cô gái xinh đẹp, tiếp theo là bản lĩnh không thua kém cánh đàn ông, và tổng xuyên suốt bộ truyện, ấn tượng cuối cùng là một Diệp Lưu Tây lòng dạ bao la nhưng tàn nhẫn đến đau nhói lòng. Thực ra nếu mà để nói về Lưu Tây thì không thể nói gì nhiều được, cũng không biết nói nhiều. Diệp Lưu Tây trước và sau khi mất trí nhớ giống như tách ra thành hai phân thân như trong truyện Bán Yêu Tư Đằng cùng tác giả. Diệp Lưu Tây sau khi mất trí nhớ mềm lòng nhẹ dạ hơn rất nhiều so với trước kia, dù cho bản chất tính cách không thay đổi mấy, chẳng hạn như cách cô xử lý tên dê xồm ở Tây An, hay cách cô tự đối với bản thân để tìm lại trí nhớ, thật sự đến đoạn đó, ruột mình quặn thắt lại, tay lạnh toát không cầm nổi quyển sách mà phải đặt xuống bàn để đọc tiếp. Nhưng cô đối xử với đồng đội mình rất khác xưa, những đồng đội bây giờ, cô dành cho họ tình cảm nhiều hơn rất nhiều so với người lúc trước. Dạy võ một cách cực tấu hài cho bạn Đường Mập, chăm sóc tận tình cho cái đầu bé nhỏ bị thương của bạn Đinh Liễu, quan tâm đến tình cảm yêu đương của bạn Liễu và bạn Cao Thâm, và hơn hết tình yêu bỗng dưng nảy nở với Xương Đông, nói thật mọi đừng cười, A Tử đọc hết hai tập truyện không bỏ sót một chữ nhưng không thể nhớ được hai người này bắt đầu yêu nhau từ lúc nào, tình yêu của hai người rất tự nhiên, không màu mè, cũng không gượng gạo, và cũng không mờ nhạt như trong một số truyện khác của Vĩ Ngư, A Tử đọc Bán Yêu Tư Đằng và Chuông gió của Vĩ Ngư rồi, cảm thấy hai truyện trên khá hay nhưng đào sâu các chi tiết kì bí linh di, xen lẫn âm mưu, ân oán cổ kim, thật sự không hề chú ý đến tình cảm nam nữ của hai nhân vật chính như trong Tây Xuất Ngọc Môn. Trong Tây Xuất Ngọc Môn lần này, Vĩ Ngư đã cho người đọc cực kì thỏa mãn khi nêm nếm các gia vị một cách vừa đủ để làm dậy lên mùi hương của tình yêu nhưng vẫn giữ trọn vẹn được vị ngon của nguyên liệu chính là kì bí linh dị và thêm một chút không khí lữ hành, đó là cách nấu rất riêng của Vĩ Ngư mà không ai có thể bắt chước được. Tây Xuất Ngọc Môn lần này thật ra thiên về âm mưu ẩn dấu, đo đếm nhân tâm, cuộc chiến giai cấp nhiều hơn là kinh dị, các yêu quái dù có loài hung ác, có loài hiền lành nhưng trong truyện này chúng hiện lên dưới ngòi bút của Vĩ Ngư một cách rất gần gũi, khi bạn đọc truyện có thể đọc xong về 1 loài yêu quái nào đó và nhìn quanh quất xung quanh mình xem có gì kì lạ không, rất kích thích . Suýt tí nữa mà quên một điều A Tử hơi bị thích trong Tây Xuất Ngọc Môn, đó là khả năm làm việc teamwork của team Đông Tây cực mạnh, từ khi bước vào trong quan nội, có rất nhiều phe kinh hiểm tưởng suýt chết nhưng với khả năng phối hợp ăn ý đến khó tin giúp cả 5 người trong team thoát chết 1 cách thần kì, có hai cảnh mà A Tử ấn tượng nhất trong truyện, cảnh đầu tiên là lúc mới vào Ngọc Môn Quan, chiến đấu với xác sống ở gò yardang, đó là lần đầu tiên cả đội phối hợp với nhau, tình cảm gắn kết mọi người bắt đầu từ đó, và cảnh thứ 2 là đi trộm tài liệu, đó là đoạn thót tim hồi hộp nhất trong truyện, Đinh Liễu gây chú ý đánh lạc hướng, Cao Thâm một mình đóng 2 vai gây nhiễu địch, Đường Mập dẫn gà đi gây hỗn loạn, và tất nhiên Đông Tây kết hợp một màn trộm đồ gay cấn nghẹt thở như Phi vụ thế kỷ luôn. Dành một chút xót xa cho người con trai ở ngoại truyện, A Tử không khóc cho anh ấy mà chỉ thấy lòng buồn xót xa, Lưu Tây gặp anh là “đúng người, sai thời điểm”, lúc anh gặp chị ấy là lúc lòng chị ấy lạnh nhất, là lúc cuộc sống khắc nghiệt là tôi ra một Lưu Tây lạnh lùng tàn nhẫn, lòng cao chí xa. Xương Đông là khoảnh khắc “đúng người, đúng thời điểm” của chị ấy, lúc cả tâm lẫn tình của chị ấy như một tờ giấy trắng, giống như chị đang làm lại cuộc đời mới. Cho nên không có gì phải buồn đâu ạ, số phận khắc nghiệt với anh ở kiếp này, nhưng sẽ đối xử dịu dàng hơn với anh ở kiếp sau, rồi anh sẽ có được cô gái của mình, vậy nên hãy cứ chúc phúc cho cô gái anh yêu ở kiếp này tìm được hạnh phúc nhé. Dành thời gian một chút để nói về chị Hàn Vũ Phi, dịch giả của truyện này, thật tâm mà nói, em chưa đọc truyện chị dịch nhiều lắm, em chỉ đọc vài bộ của Vĩ Ngư và Cửu Nguyệt Hy do chị dịch thôi, và em thấy gu chọn truyện của chị khá tốt, dù các truyện chị chọn chỉ dừng lại ở một vài tác giả, nhưng các cốt truyện không theo lối mòn, mỗi truyện đều có đặc sắc riêng không khiến người đọc nhàm chán. Về văn phong thì em không nhận xét gì nhiều, bởi vì nếu không phải là người hiểu sâu về lĩnh vực ngôn ngữ và văn học thì chẳng dám nhận xét là hay hay dở, chỉ có thể nói là văn phong của chị rất hợp với cách đọc của em. Nói tóm gọn lại đây là một bộ truyện đáng đọc. Hy vọng các bạn yêu ngôn tình đừng bỏ lỡ. – A Tử (Ngôn Tình Review Confession) *** Tây An.   Một dải tường thành cổ bao quanh khu vực trung tâm thành thị, chính giữa khu trung tâm là một cổ lâu, phía sau thành lâu là một khu phố trải dài, cho dù sầm uất hay ế ẩm, bất kể tháng nắng hay ngày mưa, nơi này mỹ thực luôn dồi dào, du khách luôn tụ họp.Read more…   Khu phố này tên gọi phố Hồi Dân, nổi tiếng với danh hiệu “Quảng trường văn hoá mỹ thực”, “Đại biểu cho phong thổ Tây An”, hay là “Nơi nhất định phải đến của Tây An”.   Dân cư đông đúc, tấc đất tấc vàng, các cửa hàng mặt tiền cố gắng chen chúc ra hướng đường chính —— nhưng mặt đường không đủ, đành phải quay mặt vào các hẽm nhỏ, chỉ cần bày ra trên đường mấy tấm biển hiệu, bên trên viết vài chữ như “Đi vào trong 15 mét” là được.   Cách cuối phố khoảng chừng một phần ba chiều dài cả khu phố, có một con hẻm nhỏ, đầu hẻm b*n n**c ô mai, phía trên có treo tấm biểu hiệu “Kịch rối bóng, biểu diễn đúng giờ”   Phía dưới dòng chữ có đính một con rối bóng hình dáng một cô gái, mặt mày yêu mị, vòng eo thon thả, phía sau đầu là mái tóc dài tết đuôi sam, động tác linh hoạt.   Du khách nào hứng thú hay cảm thấy mệt mỏi, liền có thể thuận tay lấy bát ô mai, mua vé biểu diễn 10 đồng, xem được một vở kịch rối 10 phút.   Sân khấu kịch rối không lớn lắm, ở ngoài trời khoảng 10 mét vuông, bày ra 3 cái bàn, trên tường treo các loại con rối đủ sắc màu, khách xem nếu thích, bỏ ra 50 đồng có thể mang về 3 con.   Điều khiển rối bằng tay là một ông lão, tên gọi Đinh Châu, chừng 60 tuổi, tóc hoa râm, đi đứng không tiện lắm, nên không mấy xã giao tiếp khách, phần lớn thời gian lão chỉ ngồi sau bức màn sáng trên sân khấu, hai tay linh hoạt vừa điều khiển mấy con rối, vừa nhịp trống, tưng bừng múa ra vài câu chuyện xưa tích cũ.   Có khi là vở “Kẻ bán hàng rong hý lộng đại tiểu thư”, hoặc là vở “Na Tra ba lần đáo Thuỷ cung”   Đêm nay, kịch đèn chiếu 7 giờ bắt đầu diễn, mới 6h50 phút, dưới khán đài đã đầy người.   Đinh Châu xốc màn sân khấu lên xem.   Người xem đa số là cha mẹ dẫn theo con nhỏ, mấy đứa bé hầu hết đều ngồi không yên, mông nhấp nhổm, nhốn nháo ỏm tỏi: “Khi nào mới diễn phim hoạt hình vậy?”   Đinh Châu có thể đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì: Sau khi bắt đầu diễn rối, mấy đứa nhóc này sẽ mất hết hào hứng, nhận ra kịch đèn chiếu khác xa so với phim hoạt hình, toàn là hát mấy câu ê a khó hiểu, thể nào cũng làm loạn một trận đòi về, người lớn sẽ quát mắng, bọn chúng sẽ lại vừa khóc vừa làm ầm lên.   Trong lúc “gà bay chó sủa” như vậy, lão đành phải vận dụng giọng hát già nua của lão, cố gắng diễn cho xong vở kịch.   Ngẫm lại đúng là chán, nhưng hầu hết con người ta sống ở trên đời, vốn hay chán như vậy.   Bảy giờ kém hai phút, một cô gái trẻ ghé đến.   Đinh Châu giật mình. Mời các bạn đón đọc Tây Xuất Ngọc Môn của tác giả Vĩ Ngư.