Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phi Lai Hoành Khuyển

Cuộc gặp gỡ định mệnh lần đầu tiền, trong tâm trí hai người về hình ảnh của họ là:  Một người được xem như một tên lừa gạt có một trên đời. Một kẻ được xem là gã đàn ông cặn bã không có người thứ hai. Ngay lúc bốn mắt chạm nhau, trên trán đều viết bốn chữ lớn, “VÌ DÂN TRỪ HẠI”. Một câu chuyện tình yêu cảm động lòng người, cảm thiên động địa, cảm lạnh phát sốt, giữa một gã đàn ông cặn bã và một thằng nhóc lừa đảo. *** Review Nguyệt: Truyện này phải nói là cực cực cực hay. Không có âm mưu đấu đá nhau loạn xạ như nhiều truyện khác, cũng ko ngược lên bờ xuống ruộng gì, nhưng đọc rất thích, ko chán tí nào, cảm thấy như được hòa mình vào trong tác phẩm. Thụ (Tôn Vấn Cừ) lớn hơn công cỡ 10 tuổi, nhà giàu, tuy ko học ĐH nhưng mà là học bá (lười nhưng rất thông minh), giỏi cả cầm kì thi hoạ và làm gốm. Người thuộc tính “xà”, rất lười, lười đến độ sốt 40 độ C cũng lười đi bệnh viện  Cơ mà nhìn ảnh lười thế thôi chứ ảnh nhạy bén lắm, cái gì cũng biết nhưng chỉ lười nói ra. Công (Phương Trì) là một thanh niên trẻ, từ nhỏ đã sống độc lập nên rất hiểu chuyện, ít nói, giỏi thể thao, con người có tình có nghĩa. Lúc đầu công hiểu lầm thụ và thấy thụ quá cáo già + vô lại nên ghét thụ kinh khủng, nhìn thụ là chỉ muốn đập. Thụ thì thấy công thú vị nên thả thính triền miên )) Và rồi, dần dần công cũng đớp thính, nhưng quá trình cũng hơi ngược ngược tí tẹo. Ví dụ như có đoạn thụ hôn công một cái, công đấm thụ một cú ngay mắt rùi bỏ đi (mặc dù công cũng hơi cong cong nơi rùi). Ko ngược lắm nhưng có nhiều đoạn Vu Triết mô tả làm mình thấy thụ cô đơn đến xót lòng. Thụ thì ngoài mặt luôn cợt nhã, bất cần, nhưng nội tâm sâu xa, cũng biết đau biết buồn. Sau này khi công nhận ra tình cảm của mình đối với thụ thì yêu thụ lắm. Lúc mới vô học ĐH, có bạn học nọ cũng gay và “có vẻ” có ý với công, thụ cũng nhận thấy, công đùa là thụ ăn giấm sao. Thụ mới bảo là xưa này thụ chưa bao giờ ăn giấm với ai, nếu thụ cảm thấy người đó đã đổi lòng thì sẽ bỏ đi ngay, mà khi đi rồi là ko về nữa. Công nghe xong mới nói là nếu có một ngày thụ đổi lòng thì công vẫn sẽ tiếp tục bám theo thụ. Công cứ nghĩ tới thụ là kéo cờ, bạn thân của thụ đặt biệt danh cho công là “cây hẹ tinh” (cây hẹ có chức năng bổ thận tráng dương)  Tại vì công trẻ nên tinh lực dồi dào, có lần nhìn tay thụ ko thôi mà cũng kéo cờ ))))) Công yêu thụ bằng tình yêu của tuổi trẻ, rất nồng nhiệt, như ánh mặt trời sưởi ấm vậy. Còn tình yêu của thụ có thể ví như một dòng nước, nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng ko kém phần thâm tình. Lúc công công khai tình yêu của thụ với gia đình (ông bà nội của công), công ko cho thụ biết vì sợ thụ lo lắng và công ko muốn thụ bị gia đình mình nói nặng lời gì. Công giấu thụ nhưng thụ cũng suy đoán ra được, liền lái xe tới nhà ông bà của công, gặp riêng ông của công ra ngoài gặp (thụ quen ông bà của công) (thụ ko cho công biết mình đến vì thụ biết công ko muốn cho mình biết thì mình cứ giả vờ ko biết). Do chờ ông của công mà thụ đứng cả tiếng giữa trời gió lạnh đến sốt nặng, phải vào bệnh viện truyền dịch cả tuần, nhưng thụ giấu công vì thụ ko muốn công đau lòng. Ngọt ngào gì đâu, công thụ đều nghĩ cho nhau và làm việc trong âm thầm vì đối phương. Công thụ đều có cá tính riêng. Mình rất thích thụ trong này, rất nhạy bén, quá giỏi, rất độc lập, dứt khoát, tự làm nên sự nghiệp của mình, có ko ít khuyết điểm nhưng những thứ đó càng xây nên một hình tượng thụ đầy sức hút ko cưỡng lại được. Đối với truyện niên hạ, một trong những điều làm mình ko thích nhất là có nhiều đại thúc thụ mà tính tình y chang gái mới lớn, lơ ngơ như nai tơ, thấy mà phát rùng mình. Tôn Vấn Cừ hoàn toàn ko phải như thế, con mắt tinh đời, cáo già có thừa, luôn bình tĩnh, và cách cư xử đúng tuổi, nhưng mà ko kém phần đáng yêu. Một anh thụ như vậy thì có công nào có thể ko thích cơ chứ Truyện này mình cật lực đề cử, Mộc Mộc bên nhà Tử Linh Lan đang edit, mình thích quá nên đọc luôn QT. Nếu có một bộ khiến mình muốn đọc lại QT, đó chính là truyện này. ***   Đây là bộ “không phải hỗ công” đầu tiên mình đọc của Vu Triết =)))  “Phi lai hoành khuyển” là câu chuyện kể về chuyện tình của một cặp đôi hơn nhau khoảng hơn mười tuổi, Phương Trì và Tôn Vấn Cừ.  Nếu như nói Tát dã, hay Sói đi thành đôi cho mình cảm xúc chân thật về tuổi trẻ, thì Phi lai hoành khuyển lại mang màu sắc trưởng thành hơn một chút. Đó là mâu thuẫn trong việc lựa chọn nghề nghiệp, đó là những đấu tranh nội tâm khi chấp nhận bản ngã của chính mình, đó còn là nỗi day dứt khi  bắt buộc phải làm tổn thương những người yêu thương mình nhất… Nói qua về nội dung một chút: Câu chuyện bắt đầu bằng việc Tôn Vấn Cừ, một công tử (được cho là) ăn chơi đàng điếm lông bông không nghề nghiệp bị ném lên khu công trường làm việc 3 năm, sau khi trốn về liền gặp tình cũ dắt theo con trai đến đòi tiền =)) Con trai anh còn cao hơn cả anh, họ Phương tên Trì =))) Ban đầu Phương Trì chỉ nghe lời chị họ mình là Phương Ảnh, nghĩ rằng Tôn Vấn Cừ thực sự là một tiên khốn nạn lừa sắc lừa tình, nhưng sau quá trình (bắt buộc phải) tiếp xúc, Phương Trì nhận Tôn Vấn Cừ thực chất chỉ là một con rắn lười, lười đến mức không thể nào lười hơn, ngoài ra còn rất hút mèo. Nhưng Tôn Vấn Cừ nào chỉ có thế. Anh giống như củ hành tây, bóc một lớp lại hiện ra một lớp tươi đẹp hơn trước. Điều đó đã hấp dẫn Phương Trì, cho hắn động lực và can đảm để dám yêu. Đồng thời, sự táo bạo nhiệt liệt của tuổi trẻ ở Phương Trì cũng đã làm lay động Tôn Vấn Cừ, để cái con rắn lười nhác như anh cuối cùng cũng chịu bò ra khỏi vỏ, để yêu và được yêu. Trong câu chuyện này có hai điều mà mình rất thích, thứ nhất là sự mâu thuẫn của Tôn Vấn Cừ đối với nghề làm gốm, thứ hai là quá trình come out của Phương Trì. Tôn Vấn Cừ là người sinh ra trong gia đình có truyền thống làm gốm, cha anh lại là một nghệ nhân nổi tiếng, cho nên từ nhỏ anh đã được định hướng là người kế nghiệp. Từ rất sớm, Tôn Vấn Cừ đã bị bắt phải học những thứ mà cha anh cho rằng là cần thiết như thư pháp, hồ cầm, đai khái là cầm kì thi họa cái gì cũng tinh thông. Anh cũng được tiếp xúc với gốm khi còn rất nhỏ, bản thân anh cũng là người có thiên phú nên ai cũng đặt kì vọng vào anh, cho rằng anh sẽ là nghệ nhân nổi tiếng trong tương lai giống như cha mình. Nhưng ngược lại với những kì vọng ấy, Tôn Vấn Cừ khi lớn lên nhất quyết không chịu làm gốm. Những kĩ năng từ nhỏ đã tinh thông kia, những thứ mà người ta đều trầm trồ khi nhắc đến, anh lại cho rằng chỉ để làm màu. Tôn Vấn Cừ cự tuyệt gốm, cự tuyệt việc đi theo con đường đã được trải sẵn, thà rằng bị đuổi khỏi nhà, bị mắng là tên lông bông cũng nhất quyết không chịu làm theo lời cha mình. Nhưng Tôn Vấn Cừ có thật sự ghét gốm đến thế không? Thật ra là không. Ngược lại, anh còn có niềm đam mê đặc biệt với gốm. Chỉ là anh không muốn làm theo những khuôn phép ép buộc đầy cứng nhắc như cha, cái anh muốn là sự sáng tạo và tự do trong tâm hồn, trong mỗi sản phẩm anh tự tay làm ra. Mình nghĩ sự khác biệt này cũng giống như đập vỏ trứng và gà con tự nở vậy =))) Điều quan trọng khi làm việc là đam mê, chứ không phải là thúc ép. Được rồi, lan man hơi nhiều. Về Phương Trì, thật ra đây cũng là con người có mâu thuẫn. Bản thân hắn là gay, nhưng thoạt đầu hắn cự tuyệt điều này, thậm chí còn có thái độ chống đối. Hắn tỏ vẻ căm hận đồng tính, chẳng qua là vì hắn hận chính mình, hận cái bản ngã mà hắn không thể chọn lựa. Cuối cùng, bởi vì Tôn Vấn Cừ, hắn đã chấp nhận con người thật của bản thân một cách tự nguyện. Phương Trì là một người, nói thế nào nhỉ, giống như một ngọn đuốc cháy vĩnh cửu vậy. Hắn nóng bóng rực rỡ, thiêu đốt hết mình vì tình yêu, nhưng hắn cũng có sự mạnh mẽ và kiên định. Hắn vừa là người đàn ông trưởng thành, bả vai đủ rộng để người khác dựa vào, nhưng cũng vừa là một đứa trẻ ngây thơ đến đáng yêu (mấy anh công niên hạ hình như đều thế =))) Tất cả những điều đó tạo nên một Phương Trì dũng cảm, chân thành, khiến người khó tính như cha Tôn Vấn Cừ cũng phải âm thầm thừa nhận =)) Bên cạnh hai nhân vật chính, không thể không kể đến những nhân vật phụ không kém phần quan trọng. Đó là Tiếu Nhất Minh và Trình Mạc, CP phụ hết sức dễ thương =)) Đó là Mã Lợi, người anh em nối khố  luôn hiểu và ủng hộ Tôn Vấn Cừ, đó là mẹ Trình Mạc, người rõ ràng chẳng có mấy quan hệ gì đã giúp Phương Trì khuyên nhủ ông nội, để ông hiểu được và chấp nhận con người của Phương Trì,…Đó là ông nội và bà nội Phương Trì, hai người thân quan trọng nhất của hắn, đã mở lòng bao dung vì tình yêu dành cho cháu đã chiến thắng tất cả. Nói tóm lại, đây là một câu chuyện mình nghĩ là nên đọc một lần trong cuộc đời =)) Mời các bạn đón đọc Phi Lai Hoành Khuyển của tác giả Vu Triết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bước Nhầm Đường Ngay - Tô Du Bính
Hắn đã chết cùng với thân phận một trùm băng đảng xã hội đen. Hắn lại đang sống trong thân phận của một người cảnh sát quèn. *** Lăng Bác Kim mơ màng ra khỏi phòng, “Sư phụ?” Thường Trấn Viễn đứng lên, “Đánh răng rửa mặt xong ra ăn cháo đi.” Lăng Bác Kim gãi đầu, “Sư phụ, sao tối qua em ngủ ở tầng dưới vậy?” Mời các bạn đón đọc Bước Nhầm Đường Ngay của tác giả Tô Du Bính.
Bổn Vu Sư Cầu Ái Pháp - Tô Du Bính
Viên Chính Kiến qua vô số lần kinh nghiệm của mình khi thấy tiểu biểu đệ Vu Lâm dùng vẻ mặt đó nói chuyện thì nhất định không được nghe. Qủa nhiên không ngoài dự đoán của hắn. Vu Lâm đã nói một câu làm nước canh trong miệng Viên Chính Kiệt chảy hết lại bát canh vừa múc. "Đại ca, em đã tìm thấy bà xã của mình" "..." *** “Đây là…” Đường Văn Diệp nhớ tới kết cuộc của Nàng tiên cá, sắc mặt trắng bệch. “Hẳn ngươi vẫn nhớ kết cuộc của câu chuyện này?” Tiếng cười khủng bố kia chuyển sang trầm thấp, tràn đầy dụ hoặc, “Chỉ cần hắn giơ chủy thủ, đâm vào ngực ngươi, vậy là hắn là có thể được cứu rồi.” Sắc mặt Đường Văn Diệp từ trắng thành đen. “Bất quá cơ hội được chia đều. Nếu ngươi cầm chủy thủ đâm vào ngực hắn… Ngươi liền có thể trở lại thế giới hiện thực.” Trở lại thế giới hiện thực?   Mời các bạn đón đọc Bổn Vu Sư Cầu Ái Pháp của tác giả Tô Du Bính.
Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút - Đương Thả
Văn án:   Sau khi Quý Hoài sống lại, vốn định sống qua ngày đoạn tháng ở Hoa gia chờ mình thành niên rồi sẽ rời khỏi nơi đó, lại không ngờ ôm được đùi chú Mặc - người mà Hoa gia kiêng kị nhất. Đời trước cậu sợ chú muốn chết, đời này lại phải ôm chặt lấy đùi chú Mặc.   Cậu nhìn chú Mặc liên tục bày âm mưu quỷ kế giở hết thủ đoạn để đối phó người Hoa gia, trái tim nhỏ bé của cậu hơi bị run. Chú ơi, chỉ cần chú đừng đem mấy thủ đoạn đó ra dùng với cháu thì cháu chính là tùy tùng nhỏ bé của chú.   "Tuỳ tùng vẫn chưa đủ, trên giường chú còn thiếu một người." Giang Tử Mặc nghiêng người nhướn mày, ánh mắt nặng nề nhìn cậu, tựa như lưỡi rắn vươn ra trong màn đêm tăm tối. *** Kiếp trước, Qúy Hòa được đón về Ha gia, cứ ngỡ thế là đã chấm dứt những tháng ngày sống nghèo khổ vất vả, bắt đầu được cảm nhận tình cảm gia đình; thế nhưng không ngờ lại biến thành một kẻ ngốc bị cả gia tộc khinh bỉ ruồng rẫy, sau cùng ra đi trong oan ức. Kiếp này sống lại, Qúy Hoài đã làm công tác tư tưởng cho bản thân vô cùng rõ ràng: tránh xa Hoa gia, cao chạy xa bay được thì càng tốt.    Thế nhưng người tính lại không bằng trời tính, Qúy Hoài gặp Giang Tử Mặc.   Thực ra gặp Giang Tử Mặc cũng không có gì đáng nói. Kiếp trước, Qúy Hoài không phải là không biết Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc chính là người cả Hoa gia đều sợ, ai cũng nói hắn chính là một tên điên, trên dưới Hoa gia cứ nghe tới tên Giang Tử Mặc, đều sẽ không giấu nổi vẻ khiếp sợ và chán ghét. Vì sao? Vì thủ đoạn của Giang Tử Mặc nhiều vô số kể, hắn đã không vừa mắt ai, thì người ấy cũng đừng mong sống tốt. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland) Bị ảnh hưởng bởi những tin tức ấy, Qúy Hoài rất tự giác mà tránh xa Giang Tử Mặc tâm tình bất định này. Kiếp trước, cho đến tận lúc chết, Qúy Hoài và Giang Tử Mặc cũng chẳng có nổi một cuộc gặp gỡ đàng hoàng nào; thế nhưng kiếp này, Qúy Hoài và Giang Tử Mặc lại trở thành một đôi… một đôi chú cháu tình nghĩa bền lâu. :v   Qúy Hoài khi ấy cũng chỉ mới là một đứa bé mười mấy tuổi mà thôi, thế nhưng lại có cái vẻ cố chấp và bướng bỉnh cùng lối tư duy rất kì lạ. Qúy Hoài không chăm chăm lấy lòng người Hoa gia, cũng không tỏ ra ao ước vinh hoa phú quý của họ; dù cho trước khi về Hoa gia, cậu là một đứa trẻ rất nghèo. Chính vì vậy, Giang Tử Mặc mới cảm thấy rất lạ. Đứa bé này vì sao lại bài xích Hoa gia nhiều đến vậy? Vì sao dù có thể phải chết cũng muốn rời khỏi Hoa gia?   Giang Tử Mặc luôn quan sát Qúy Hoài, thế nhưng tất nhiên không thể biết được, đứa nhỏ mà hắn cảm thấy thú vị này, cậu đã sống qua hai kiếp; kiếp trước còn vì Hoa gia mà chết vô cùng oan ức. Nhưng hắn lại biết, Qúy Hoài chán ghét Hoa gia; vì thế, hắn sẵn sàng đưa tay cho cậu nắm. Bởi lẽ nhất định sẽ có ngày, hắn kéo cả Hoa gia xuống bùn.    Điều Giang Tử Mặc lúc ấy không liệu trước được, ấy là Qúy Tiểu Hoài của hắn không chỉ nắm lấy tay hắn, mà sẽ ôm luôn cả đùi hắn. :v   …   Kì thực, Giang Tử Mặc và Qúy Hoài, hai người dù có cách biệt về địa vị và tuổi tác, nhưng đều là những đứa trẻ khiếm khuyết tình thương gia đình.   Giang Tử Mặc mồ côi từ sớm, phải lăn lộn trong trại giáo dưỡng rất lâu, có lúc còn suýt mất mạng. Biệt thự Giang gia bị Hoa gia chiếm lấy; hắn trơ mắt nhìn người Hoa gia ở trong chính nhà của mình diễn cảnh gia đình hạnh phúc.   Qúy Hoài mất mẹ từ nhỏ, cha ruột đem cậu về Hoa gia rồi vứt ở đó không chút đoái hoài; về sau còn bị chính những người cùng chung huyết thống với mình hại chết. Giang Tử Mặc đã sớm không còn gia đình để cảm nhận tình cảm gia đình; thế nhưng Qúy Hoài, cậu ở trong gia đình, lại không cảm nhận được sự ấm áp của người thân ruột thịt. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Mãi đến sau này, khi bánh xe định mệnh lần nữa xoay chuyển, Qúy Hoài sống lại, gặp gỡ Giang Tử Mặc. Rồi từ đây, từ đây về sau, cậu chính là nhà của hắn. Hắn chính là người thân của cậu.   Chỉ có khi ở bên Giang Tử Mặc, Qúy Hoài mới có thể thực sự thả lỏng mà tận hưởng niềm vui trong cuộc sống, trở lại thành một cậu bé vô lo vô ưu. Cũng chỉ khi ở bên Qúy Hoài, Giang Tử Mặc mới bỏ xuống chiếc mặt nạ lạnh lùng của mình, phô bày dáng vẻ dịu dàng ấm áp với đứa nhỏ của hắn.   Qúy Hoài nhỏ hơn Giang Tử Mặc nhiều lắm, nên tất nhiên cậu gọi hắn là “chú”.   Qúy Hoài nhỏ hơn Giang Tử Mặc nhiều lắm, nên tất nhiên, hắn phải nuôi cậu thật tốt, sau đó mới… ăn được. :v   Tuy thế, cũng có lúc Giang Tử Mặc không chờ được, nên đã nảy ra ý tưởng sau: “Hay là tôi trực tiếp hack vài hệ thống của bên công an, sửa tuổi của em lên sớm một năm, vậy thì bây giờ em đủ 18 tuổi rồi.”   Rồi khi hai người tình nghĩa bền chặt, Qúy Hoài cũng đã mười tám tuổi, Giang Tử Mặc càng bộc lộ bản tính “cầm thú” của mình, miệt mài không biết mệt. “Từ lần Giang Tử Mặc gặp phải tình huống ra quá sớm, sau đó hắn không buông tha cho Qúy Hoài. Dường như hắn tự lập cho mình một cái bảng ghi chép kỉ lục Guiness, lần sau sẽ lâu hơn lần trước.” (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   …   “Chú, mượn đùi ôm một chút” là một bộ đam mỹ khá hay. Mình thích cách tác giả xây dựng quá trình trưởng thành của Qúy Hoài, từ một cậu bé bướng bỉnh đến một cậu thiếu niên thông minh sắt đá. Qúy Hoài không hề nhu nhược, mà vô cùng can đảm. Cậu có thể từng là một cậu bé nhút nhát, nhưng có thể vì Giang Tử Mặc mà tuyên bố sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào động đến hắn. Mình cũng thích Giang Tử Mặc lạnh lùng lại hơi “thần kinh” :v, thích cách hắn cưng chiều và lo lắng cho Qúy Hoài. Đây không phải là mối quan hệ chỉ một bên cho và một bên nhận, mà là cả hai cùng trao đi và nhận lại. Đó là lí do vì sao, họ lại có được sự tin tưởng tuyệt đối và tình yêu chân thành của đối phương.   Ngoài cặp đôi chính là Giang Tử Mặc và Qúy Hoài, truyện còn hai đôi phụ nữa. Nhưng mình cảm thấy khi viết đến hai đôi này, bút lực tác giả bị yếu đi, đọc hơi dàn trải và thiếu hấp dẫn. Tuy thế, mình vẫn cực kì đề cử “Chú, mượn đùi ôm một chút” cho những bạn thích trọng sinh, ngọt sủng và là team niên thượng ạ. ^^ (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Và rồi, mình xin được khép lại review bằng màn đối thoại ngọt ngào của chú cháu Giang Tử Mặc. :v   “Em thật sự nghiêm túc yêu anh, thân thể này của em, trái tim này của em sẽ gửi gắm hết vào cả cuộc đời của anh, được không? Anh… anh đồng ý đi.” “Tôi đồng ý.” Giang Tử Mặc nghẹn ngào nói ra. “Tôi đã nhận rồi, vậy trái tim này của tôi, thân xác này của tôi, em có muốn tiếp nhận không?”   _________   " ": trích từ truyện Review by #Ám Tần ***   Edit: anh Dờ có nguy cơ bị đuổi việc nếu còn trốn việc thế này Hạ Dật nhập viện thì Hoa Cẩm Lăng một mình tới thăm hắn. Lúc Hoa Cẩm Niên tới thì Hạ Dật mới được đẩy từ phòng phẫu thuật ra. Lúc đụng mặt Hoa Cẩm Lăng ở club, Hạ Dật sửng sốt, hắn biết Hoa Cẩm Lăng sẽ không ngăn cản hắn, cho dù hắn có làm gì Quý Hoài thì Hoa Cẩm Lăng cũng không quan tâm. Lúc nhỏ hắn có thể trở thành anh em bạn bè tốt với Hoa Cẩm Niên, nhưng lại không thể tiếp cận Hoa Cẩm Lăng. Từ nhỏ Hoa Cẩm Lăng đã tỏ ra trầm ổn, Hạ Dật mỗi lần nhìn anh ta đều có cảm giác bị nhìn thấu. Hắn có thể nghĩ mọi cách để khiến Hoa Cẩm Niên phải đưa mình vào giới công tử của Kim Thành, lại duy độc không dám tới gần Hoa Cẩm Lăng, mỗi khi có mặt Hoa Cẩm Lăng, Hạ Dật cảm thấy không được tự nhiên, có phần chột dạ. Hoa Cẩm Lăng đứng bên giường bệnh, hỏi: "Vết thương thế nào rồi?" "Không sao, cảm ơn đại ca hỏi thăm." Hắn theo Hoa Cẩm Niên gọi Hoa Cẩm Lăng là đại ca. "Cứ dưỡng thương cho tốt, để bác sĩ khám rồi từ từ điều trị, đừng để biến thành giống như Tiêu Đồng." Hạ Dật cũng biết chuyện Tiêu Đồng bị phế hoàn toàn mười ngón tay, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy sợ, sợ mình cũng giống như Tiêu Đồng. Hoa Cẩm Lăng không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn Hạ Dật, cuối cùng nói: "Cậu giao dịch gì với Tiêu Đồng tôi biết hết, bây giờ Tiêu Đồng không giúp được cậu nữa, nhưng tôi thì có thể." Hạ Dật giật mình, Hoa Cẩm Lăng tiếp tục cười nói: "Cậu muốn nắm giữ hoàn toàn Hạ gia, việc này tôi có thể giúp được. Cậu muốn nổi bật ở Kim Thành, được người người xem trọng, tôi cũng có thể giúp cậu. Thậm chí cậu muốn Quý Hoài, tôi cũng có thể giúp." Tất cả mong muốn của Hạ Dật bị Hoa Cẩm Lăng nói sạch ra, giấu cũng không giấu được, tâm tư của hắn bị Hoa Cẩm Lăng nhìn thấu rõ ràng. Hạ Dật tức giận nhưng không dám chống lại ánh mắt bình thản của Hoa Cẩm Lăng, đành ngậm miệng không nói. Lời Hoa Cẩm Lăng là sự thật, hắn muốn Hạ gia, muốn trở nên nổi bật ở Kim Thành, muốn Quý Hoài ngoan ngoãn ở bên hắn. Mà chỉ Hoa Cẩm Lăng là có khả năng giúp hắn thực hiện mong muốn. Hạ Dật suy nghĩ không bao lâu liền gật đầu, nhưng vẫn hỏi thêm, "Anh giúp tôi như vậy, mục đích của anh là gì?" "Cậu không cần quan tâm tôi muốn gì, nếu chúng ta đã hợp tác thì tôi nhất định sẽ giúp cậu. Bây giờ cậu ở đây không an toàn, để tôi cho người đưa cậu đi." "Sao lại không an toàn? Ai dám..." Hạ Dật nghĩ không ra. Hoa Cẩm Lăng cười khẽ đáp: "Chẳng lẽ cậu nghĩ chuyện cậu ra tay với Quý Hoài sẽ giấu được hay sao?" ... Mời các bạn đón đọc Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút của tác giả Đương Thả.
Phong Mang - Sài Kê Đản
Hàn Đông là diễn viên quần chúng, kiêm thầy tướng số, biết trước tương lai, bói nhân duyên chuẩn như thần. Một ngày nọ, hắn tính ra được đại kim chủ trong nghành sẽ cùng mình có “nhân duyên xứng đôi”, làm một thẳng nam, hắn không tiếc tự hủy hoại hình tượng trước mặt kim chủ, chỉ vì sợ người ta nhìn trúng mà giả bộ ngu si, giả bộ xấu xa, làm bản thân càng trở nên đáng ghét càng tốt. Bạn cho là vị kim chủ này nhất định sẽ nhìn trúng hắn sao? Vậy bạn sai rồi. Hàn Đông tự mình gây sức ép cho mình tới tới lui lui cuối cùng lại trở thành người động tâm, bắt đầu trăm phương ngàn kế cứu vãn tình hình, kết quả kỹ thuật biểu diễn lúc trước quá tốt khiến hình tượng ngu ngốc đã sớm đi vào lòng người… Một tên thụ lưu manh, phúc hắc, am hiểu xem tướng, coi bói, mộng du là sở trường. Một anh công là đại kim chủ trong giới giải trí,  giai đoạn đầu là chính nhân quân tử, giai đoạn sau biến chất. Đây là câu chuyện về hai phu phu tay nắm tay cùng đi trong giới giải trí mây mưa thất thường, xưng vương Phong Thần, tạo ra một đoạn giai thoại. P/s: Câu chuyện đi theo phong cách méo mó, hài vật vã, chân tình tràn đầy, kích thích không ngừng. Muốn coi gian tình thì mò vào, muốn nhìn nội đấu thì tới đây, muốn mấy câu chuyện thoải mái một phen cũng nhào vô đi! Đôi Lời của Zombie: Edit truyện này là vì thằng thụ ( ͡ ͡° ͜ ʖ ͡ ͡°) nó đẹp mà bị khùng, dở hơi cám lợn, cười muốn banh ruột tuột quần là vì nó _(:>” ∠)_ *** Nhắc đến Sài Kê Đản, người ta sẽ nhớ đến những câu chuyện cực kì dài, những màn H nóng bỏng. Và trong hằng hà sa số đó, mình đặc biệt thích Phong Mang. Theo một bạn editor giải thích, Phong Mang chính là mũi nhọn – và Phong Mang là bộ phim mà diễn viên Nicolas Như Lai đã đem lại kinh diễm cho người xem. Haha, vâng! Là Hàn Đông của chúng ta đó. Câu chuyện kể về kì ba Hàn Đông, một cậu chàng có vẻ ngoài thu hút với đôi chân dài siêu chuẩn và tài bói toán của mình. Hàn Đông đã có thể biết trước được người tình tương lai, và đã làm trăm nghìn cách để thoát khỏi bàn tay người tình đó. Nhưng số mệnh đã an bài. Hàn Đông chạy không thoát. Toàn bộ câu chuyện đem đến cho người đọc rất nhiều tràng cười sảng khoái. Cách Hàn Đông tư duy và hành động luôn khiến mình bất ngờ. Như việc cậu chàng mộng du và đem thịt hộp để nhờ người tình ban ngày mình giấu mặt mở hộ. Hay như việc Hàn Đông chặt mất cây gỗ quý, làm thành giường lược các thứ linh tinh chỉ vì căn phòng được cung cấp toàn bằng đồ bơm hơi. Điều làm Hàn Đông trở nên cực kì đặc biệt, chính là việc mộng du. Trong khi mộng du, Hàn Đông sẽ có thể làm được những việc mà chắc gì người tỉnh táo đã có thể làm được. Nếu như không biết, không hiểu, sẽ bị Hàn Đông chọc cho tức chết. Và người tình chân mệnh của Hàn Đông đã được nhiều lần nếm thử. Dẫu sao không thể phủ nhận Hàn Đông cực kì thông minh, cực kì tốt bụng, cực kì tài giỏi và khéo léo. Hàn Đông đoán được lòng người, nhưng vẫn không hại người. Hàn Đông biết được tương lai, nhưng không dùng thủ đoạn. Cậu nghiêm túc với công việc, nghiêm túc lao động, nghiêm túc học hỏi. Bằng tài hoa và khả năng ứng biến nhanh nhạy, Hàn Đông đã đi rất xa trên con đường sự nghiệp của mình. Có đôi lúc Hàn Đông ngây ngô và đáng yêu đến lạ. Cũng sẽ khóc, cũng sẽ buồn, cũng sẽ tủi thân. Nhưng sau đó lại cười hi hi ha ha cho qua chuyện. Hàn Đông có một quá khứ đặc biệt. Chính quá khứ này đã góp phần tạo nên một Hàn Đông đặc biệt. Và sự đặc biệt của Hàn Đông chính là bài toán đau đầu cho người tình trăm năm của Hàn Đông : Vương Trung Đỉnh. Vương Trung Đỉnh ghét một người có tất cả đặc điểm như Hàn Đông. Và cuối cùng, Vương Trung Đỉnh lại yêu Hàn Đông. Vì Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh phá vỡ mọi nguyên tắc, không còn bộ dáng lãnh cảm thờ ơ, không còn yêu cầu chính xác đến từng li trong mỗi kế hoạch có Hàn Đông thực hiện. Vương Trung Đỉnh dùng cách rất riêng để quan tâm đến cậu chàng nhà mình. Như việc đổi toàn bộ đồ dùng bằng hơi vì sợ Hàn Đông mộng du bị va đập. Anh cũng sẽ vì Hàn Đông thích ăn món thịt hộp mà ngồi mở cho cậu cả đêm. Vương Trung Đỉnh cũng sẽ vì Hàn Đông mà vạch ra cho cậu một con đường rực rỡ nhất, bao dung cậu hết thảy, cho cậu tình yêu thương không thua kém gì ai Qúa trình hai người đến với nhau là một chuỗi những sự kiện khiến mình không thể ngừng cười. Sự lém lỉnh của Hàn Đông cũng như sự bất lực của Vương Trung Đỉnh trước những trò Hàn Đông bày ra khiến mình không thể không bái phục khả năng tưởng tượng và sắp xếp tình tiết của tác giả. Những chi tiết và tình huống được tác giả lồng vào rất ngọt và giải quyết khá thoải mái. Có những chỗ tác giả sẽ dừng lại, làm sâu sắc thêm. Có những chỗ lướt nhanh, đọc rất dễ chịu. Tuyến nhân vật phụ buộc lòng phải nhắc đến Tây Tây, Du Minh và Hạ Hoằng Uy, đều là cực phẩm của cực phẩm. Còn có cô trợ lý Sơ Hoa, cậu thư kí Nhị Lôi và hằng hà những “nạn nhân” đã đi qua bàn tay nhào nặn áp bức của Hàn Đông nữa. Tác giả chơi chữ rất khéo khi dùng Đông Đông – Trung Đỉnh – Tây Tây. Đây chính là một nhà đó. Chưa kể cậu nhóc có vẻ ngoài, tính tình y hệt một ông cậu Hàn Đông con. Còn cặp đôi Du Minh và Hạ Hoằng Uy cũng khiến người ta dở khóc dở cười. Dù quá trình có không thuận lợi, nhưng kết quả sau cùng lại đáng ngưỡng mộ. Việc Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh thành một cặp làm mình thỏa mãn. Giống như hai người vốn là nên như thế, vốn là Hàn Đông phải ở chung một nhà với Vương Trung Đỉnh, phải để Vương Trung Đỉnh kèm cặp tránh đi gây họa cho nhân gian. Hai người cũng không phải không có hiểu lầm, không có khúc mắc. Nhưng cách giải quyết lại rất nhẹ nhàng, rất kỳ ba. Vì vậy phân đoạn gây cảm xúc đau buồn vẫn có dẫu không nhiều. Dù sao, đây vẫn là một câu chuyện giải trí vô cùng thoải mái và hấp dẫn, li kì. Là chuỗi những bộ phim Hàn Đông tham gia, là đám tình địch giấu mặt của Vương tổng, là những âm mưu thương nghiệp, là những lần hai người giải quyết mẫu thuẫn để thấu hiểu nhau hơn. Chính những điều đó đã tạo nên một Phong Mang đầy sức thuyết phục và lôi cuốn người đọc đến những chương cuối cùng. Mình sẽ không nói nhiều ở tác phẩm này vì chắc chắc nó dễ cảm với bất kì ai. Bạn sẽ không thể không thích Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh đâu, thật đấy *** Từ lúc Hàn Đông dựa vào [ Phong Mang ] đại hỏa, Vương Trung Đỉnh liền càng chặt chẽ hơn đối với hoạt động bên ngoài của hắn, cơ bản chính là một tấc cũng theo không rời. Nhưng cũng sẽ có tình huống đặc thù, tỷ như hôm nay Vương Mẫu đột nhiên phát bệnh, Vương Trung Đỉnh khẩn cấp chạy tới bệnh viện, trước khi đi chỉ có thể đem chuyện quản lý Hàn Đông bàn giao cho Du Minh. "Nhất định phải tăng thêm số bảo tiêu cao cấp bên cạnh cậu ấy, tôi sợ có người nhân cơ hội lợi dụng sơ hở." Du Minh phát sầu, "Vấn đề là tìm không ra người có sẵn như vậy a, mấy vị thuê gấp gáp kia đều là hình thức, chống giữ thể diện tàm tạm, thật ra tình huống khẩn cấp căn bản không ứng phó nổi." Hai hàng lông mày Vương Trung Đỉnh nhíu chặt. "Hay là như vậy đi? Tôi nói cùng Hạ Hoằng Uy mấy câu, bảo anh ấy tìm người yêu của Hạ Diệu đến, vị kia vừa ra mặt, bất cứ bảo tiêu nào cũng không cần nữa, một mình hắn là đủ rồi." Vương Trung Đỉnh nhớ tới "Sùng bái" của Hàn Đông đối với Viên đại điểu, nhất thời ném ra ba chữ lãnh ngạnh -- không cần thiết. Du Minh chưa từ bỏ ý định khuyên:"Vương tổng, ngài phải vì an toàn của Hàn Đông mà suy nghĩ a ! Lại nói, người ta cũng là có uy tín danh dự có chủ kiến, ta muốn mời cũng chưa chắc mời được đâu." Vương Trung Đỉnh lại nghĩ nghĩ, cho Hàn Đông no mắt một chút, nói cho cùng so với để hắn rơi vào trong tay hạng người như Thái Bằng, Nguyên Trạch vẫn tốt hơn, vì thế miễn cưỡng đáp ứng. Thủ lĩnh kinh thành đệ nhất bảo tiêu quả nhiên không phải khoác lác, Viên Tung vừa đứng bên cạnh Hàn Đông, trong vòng năm mét không ai dám đến gần. Vì đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng này, Hàn Đông quyết định chủ động tiếp cận Viên Tung, kết quả não chợt đi vắng, mở miệng chính là, "Hạ cảnh quan thật là trắng ha." Giây tiếp theo liền bị Viên Tung nhấc lên, mâu sắc tản ra tia lửa hừng hực, "Cậu nói cái gì?" Hàn Đông đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mình đến bệnh viện thăm Hạ Diệu, Hạ Diệu cả người đều trần trụi, vội vàng bắt tay cầu xin, "Đừng đừng đừng, đừng hiểu lầm, tôi là nói mặt cậu ta trắng, không hề nói chỗ khác ...." Viên Tung lúc này mới thả hắn xuống. Hàn Đông thành thật một lát, lại thèm đòn trêu chọc lên, "Anh nói Hạ cảnh quan nha, một người nhìn chính trực như vậy, lúc trước làm sao lại nghĩ đến chat sex đây? Hắc hắc hắc hắc ...." Lại bị Viên Tung nhấc lên. Hàn Đông lại duỗi chân cầu xin tha thứ, "Chỉ là đùa, đùa thôi. Lại nói, tôi là mời anh làm bảo tiêu đó, anh làm sao lại động thủ đây?" Mời các bạn đón đọc Phong Mang của tác giả Sài Kê Đản.