Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Năm Vị Tổ Sư Tập 1: Hổ - Jeff Stone

Khi ngôi chùa Ẩn Chân của Trung Quốc bị hủy diệt, chỉ có năm vị dũng sư trẻ tuổi sống sót. Mỗi người được đặt tên theo tên một con vật: Hổ, Khỉ, Rắn, Hạc, Rồng, mỗi người là một vị dũng sư trẻ tuổi nhất của môn võ mô phỏng theo bộ thế của con vật đó. Năm người du hành theo năm ngả và bắt đầu thu nhận môn đệ để truyền dạy, không chỉ những kỹ thuật chiến đấu trác tuyệt, mà cả triết lý khoan hòa về đời sống. Tục truyền rằng các môn phái võ thuật ngày nay là do năm nhà sư trẻ này truyền lại, theo truyền thuyết thì họ là...NĂM VỊ TỔ SƯ. *** Chùa Ẩn Chân bị hủy diệt. Mấy quyển bí kíp của chùa bị cướp mất. Các dũng sư của chùa bị giết sạch, ngoại trừ năm nhà sư trẻ nhất. Trước khi qua đời, Đại Sư chùa Ẩn Chân truyền dạy cho năm học trò trẻ nhất của mình mỗi người một môn võ khác nhau, để truy tìm những bí mật trong quá khứ của chúng. Ông dạy rằng, chỉ vào lúc đó, thì chúng mới có thể báo thù cho những huynh đệ đã hi sinh và thu hồi lại mấy quyển bí kíp của ngôi chùa. Hổ, vị tổ sư của môn Hổ quyền, không biết bắt đầu từ đâu! Bị thương và đói, hắn khập khiễng đi qua khu rừng và nghe một tiếng cọp gầm đau đớn. Rồi bản năng trỗi dậy… *** Năm Vị Tổ Sư gồm có: Năm Vị Tổ Sư Tập 1: Hổ Năm Vị Tổ Sư Tập 2: Rắn Năm Vị Tổ Sư Tập 3: Khỉ Năm Vị Tổ Sư Tập 4: Hạc Năm Vị Tổ Sư Tập 5: Rồng *** “Thiệt là ngu xuẩn. Mình phải nằm lại trong cái quỷ này bao lâu nữa đây? Tôi cảm giác mình sắp thành cây cải muối mất rồi.” Từ đáy cái chum đất, Hổ càu nhàu. “Suỵt...!” cậu em Hầu của nó cảnh giác, gã đang nằm đè trên người của nó. “Đại Sư dạy là mình phải giữ thật êm, im ru mới được.” Hổ đáp, “Ta biết Đại Sư dạy gì chứ. Nhưng mình đâu có thể nằm bẹp gí trong này hoài. Ta muốn mình vọt ra ngay. Không núp nữa, đánh đi!” “Bình tĩnh nào, Hổ.” Xà thì thầm, anh ta nằm đè trên Hầu. “Tụi anh cũng nằm queo và khó chịu như em mà. Nhưng mình phải làm theo lời Đại Sư, im lặng và núp thiệt kỹ. Kẻ nội thù không giống bọn người mà chùa Ẩn Chân đối đầu trong cả ngàn năm nay đâu.” Hổ đáp, “Thôi đi, thôi đi. Đừng lên giọng nữa. Càng ngày mấy cha càng nói giống y như là Đại Sư. Ta mặc kệ bọn nào ngoài kia. Giờ đây tụi mình đều là cao thủ rồi. Mình đều vượt qua các kỳ thi. Mình không nên trốn ru rú như một đám con gái. Mình nên...” Hạc gắt lên, “Immmm!” anh ta đang nằm trên Xà. “Hổ, đủ rồi nhé! Em làm cho anh cũng phát bực rồi đó.” Hổ đáp, “Tôi mặc kệ! Nếu anh nghĩ...” Long, ông anh cả trong đám, đang nằm trên cùng, rít lên, “Cả đám im ngay chưa! Hổ, im ngay cái miệng đi, rồi dọn sạch luôn cái đầu. Em phải chế ngự được những ý nghĩ và cảm xúc của mình, nếu không chúng sẽ chế ngự em.” “Em phải chế ngự được những ý nghĩ và cảm xúc của mình, nếu không chúng sẽ chế ngự em.” Hổ nói móc, “Cho tôi xin đi, anh Long. Ngay lúc này mình cần hành động, chứ có cần triết lý lẩm cẩm đâu anh.” Hổ đang mất kiên nhẫn. Nó nghe tiếng ngựa của kẻ địch chạy lên chạy xuống trên những lối đi lát gạch chạy chữ chi trên khu đất chùa. Nó cũng nghe tiếng vũ khí va chạm kêu loảng xoảng và tiếng người la thét bằng thứ âm thanh kinh dị, gần giống như tiếng sấm, ngoại trừ mỗi tiếng bùm đó có kèm theo một tiếng thét đau đớn xé lòng. Đôi tai rất thính của Hổ nhận rõ từng tiếng thét một. Các dũng sư đang gục ngã. Một tiếng gầm nén sâu trong lồng ngực Hổ. Nó không hiểu tại sao bốn người anh em của mình, đang nằm chồng bên trên nó, lại kìm lòng lại thế này. Cũng giống nó, mỗi người thủ đắc một loại võ thuật mô phỏng theo bộ thế của loài thú mà nó phản ánh ra trong cá tính lẫn nhân dáng của mình. Bản tính thật của chúng hoàn toàn tương ứng với môn phái võ thuật mang tên loài vật mà chúng mô phỏng. Chúng sinh ra để chiến đấu. Vậy mà chúng lại nằm im ru. Hổ lại gầm lên. Các anh em của nó không có bề ngoài giống nó, không đi đứng giống nó, không nói năng giống nó, thậm chí không có mùi giống nó. Và chắc chắn là cũng không suy nghĩ giống nó. Nó gọi chúng là “anh em” bởi vì cả đám đều là những nhà sư và sống với nhau trong một ngôi chùa. Trên thực tế, nó và “các anh em” là những đứa trẻ mồ côi. Điều mà Hổ cần là các anh em thật đúng nghĩa. Những người anh em chiến đấu sát sườn bên nhau với nó. Dưới trọng lượng của những người kia, Hổ làu bàu. “Tôi không thể tin là mình sắp...” Long cắt ngang, “Thôi đi nào! Đừng nói nữa! Tất cả chúng ta phải giữ im lặng. Hổ nè, tập trung vào hơi thở đi. Hãy quán tưởng như mấy anh đang làm đây này. Nếu em thấy không quán tưởng được, thì hãy nằm im và thư giãn đi.” Hổ đáp, “Anh nói thì dễ lắm. Anh nằm trên cùng mà. Thử nằm dưới này coi, dưới đáy của một đống người trong vũng nước chèm nhẹp, với hai bàn chân thúi hoắc của thằng Hầu đè lên miệng xem.” Hầu cười khúc khích và ngo ngoe mấy ngón chân. Hổ nổi đóa, “Hầu nè, nếu mi làm lại lần nữa, ta sẽ cắn đứt từng ngón một cho mà coi. Ta thề đó.” Hầu lại khúc khích nhưng giữ yên mấy ngón chân. Hổ tự hỏi, Mình còn phải kẹt trong này bao lâu nữa đây trời? Nó mong cả bọn vọt ra khỏi cái chum này sớm. Nó không chắc có thể kiềm chế bản thân lâu hơn nữa. ... Mời các bạn đón đọc Năm Vị Tổ Sư Tập 1: Hổ của tác giả Jeff Stone.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nho Đạo Chí Thánh
Đây là thế giới mà người đọc sách nắm giữ lực lượng của thiên địa. Trong thân có tài khí, thơ cũng có thể giết địch, từ có thể diệt quân, văn chương bình thiên hạ. Tú tài nhấc bút, chỉ thượng đàm binh, Cử nhân giết địch, xuất khẩu thành thơ, Tiến sĩ giận dữ, thần thương thiệt kiếm. Thánh nhân giá lâm, dùng ngòi bút làm vũ khí, có thể phạt người, có thể phê phán thiên tử vô đạo, dùng sức một người địch cả nước. Lúc này, Thánh viện lũng đoạn văn vị, vua nắm giữ quan chức, mười nước tranh chấp, Man tộc thèm thuồng, Yêu tộc làm loạn. Lúc này, không có thơ Đường rầm rộ, không có từ Tống cường thịnh, không có văn chương cách tân, đã trăm năm không có vị Thánh mới. Một con cháu bần hàn không có tiếng tăm gì, sau khi bị đập đầu, cắp thơ từ truyền thế, viết kinh thánh văn chương, đạp vào con đường Chí Thánh. *** Thánh Nguyên Đại lục, Cảnh quốc, Giang Châu, Đại Nguyên phủ, Tế huyện. Bầu trời xanh biếc, ánh nắng tươi sáng, chim chóc kêu hót vui đùa, sau cơn mưa đêm qua trên mặt đất rơi đầy những lá cây cùng cánh hoa, xuân ý dồi dào. Cả người Phương Vận lạnh run khiến hắn bừng tỉnh dậy, mờ mịt mở mắt quan sát xung quanh. Phương Vận phát hiện mình đang nằm trên một bàn đá xanh trong một con hẻm nhỏ, mắt đất thì ướt nhẹp. Hắn vội vàng vịn tường đứng lên, đồng thời cảm thấy toàn thân đau nhức.nóng hừng hực. “Ta nhớ rõ ràng thư viện bị cháy, sau đó ta nhảy lầu chạy trốn, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này? Đây là nơi nào?" Phương Vận nghi hoặc nghĩ thầm. Đôi mắt Phương Vận chợt phát hiện ra quần áo trên người mình cũng không đúng, sau khi cúi đầu xem liền sợ hãi cực kỳ, không ngờ trên người mình lại đang mặc áo vải thô của thời cổ đại, trên quần áo dính nước bùn và vết máu, cánh tay của mình lại còn vừa dài vừa nhỏ. Phương Vận cúi đầu nhìn xuống một vũng nước nhỏ ở bên cạnh, vũng nước phản chiếu ra gương mặt của hắn. “Đây không phải là hình dáng của mình lúc mới mười bốn, mười lăm tuổi sao?” ... Mời các bạn đón đọc Nho Đạo Chí Thánh của tác giả Vĩnh Hằng Chi Hỏa.
Nhất Đao Phách Khai Sinh Tử Lộ
Một đao bổ ra sinh tử đường, hai chân bước ra thị phi môn! Phàm nhân nắm giữ hủy thiên diệt địa Siêu Phàm súng đạn; Võ giả tu luyện tồi thành diệt quốc bí truyền võ đạo; Đó là một kẻ yếu không phải con sâu cái kiến, cường giả không phải Thượng đế thế giới. Một cái tê liệt ở giường, đầy cõi lòng oán hận không cam lòng thanh niên, như vậy vượt qua giới trùng sinh! ***   Quần tình sôi trào, người người cảm thấy bất an tình huống cấp tốc lắng xuống. Hơn mười vị chúa tể cấp bậc tồn tại nhiều hứng thú đánh giá lồng giam không gian bên trong mấy tên nhân vật, tựa hồ đang quan sát cái gì, mà chư thiên văn minh cường giả tại yên tĩnh qua đi lại lần nữa sôi trào: "Đáng chết, đáng chết a!" "Hảo hảo thẩm vấn thẩm vấn mấy người này, xem bọn hắn đến cùng biết bao nhiêu!" "Nghĩ không ra, Khởi Nguyên giới vậy mà lặng yên không tiếng động ở tại chúng ta bên người chôn xuống cái đinh, khinh người quá đáng!" ... Mời các bạn đón đọc Nhất Đao Phách Khai Sinh Tử Lộ của tác giả Dạ Dữ Tuyết.
Ngã Đích Nữ Vu Muội Muội Môn
La Đường xuyên qua đến một cái thế giới xa lạ, thành một cái trấn nhỏ lĩnh chủ. Trấn nhỏ bên cạnh trong sông chẳng những có cá tôm, còn có thủy yêu, rừng rậm chẳng những có dã thú, còn có nữ phù thủy, yêu quái, cự long. . . Cũng may còn có một ít đáng yêu nữ phù thủy, mời chào nữ phù thủy, phát triển lãnh địa, thú vị nữ phù thủy làm ruộng văn. Ma thú chà đạp, cự long gầm thét, phù thuỷ nguyền rủa, ma pháp ánh sáng sáng chói chiếu sáng kiến thức hải đăng! *** Oanh tạc sau này, La Đường trong mắt có một màn hào quang, Diarra đứng ở bên trong, chỉ là những người khác, cũng đã chết. Trong này có một ít người là bị Meve bọn họ ma pháp đánh chết, còn có một chút, là bị Diarra hút khô lực lượng, thậm chí là sinh mệnh lực của bọn họ. "Rất tốt, các ngươi cái này vu thuật ta rất thích. Bất quá bây giờ, các ngươi lực lượng vậy đã tiêu hao hết chứ ? Như vậy ngày hôm nay, thì phải ngươi là ta Vu Sư hiệp hội chôn theo!" Diarra cũng sắp giận điên lên, mấy chục người à, nàng thật vất vả hội tụ nổi lên mấy chục người, dự định từ Mê Thất rừng rậm đi ra, xông ra một phiến thiên địa. ... Mời các bạn đón đọc Ngã Đích Nữ Vu Muội Muội Môn của tác giả Cùng Tứ.
Kỳ Lân Thần Ấn
Ở địa cầu, nơi có Chân Vũ ngự trị, kiếp nạn luôn sẵn sàng xảy ra. Vũ trụ rộng lớn, bao la, có rất nhiều chủng tộc sinh sống. Những tinh vực không có điểm dừng này là mục tiêu mà rất nhiều sinh linh phấn đấu cả đời. Hãy xem cậu bé này sẽ làm gì khi dắt tay Thần thú Kỳ Lân vương, từ lục địa Di Thất cằn cỗi mà ra. Cậu ấy sẽ làm rung chuyển Chân Vũ, chiến đấu với Ma tộc, chinh phục các tinh vực và làm chủ thế giới! *** Nhìn cả người có chút rách mướp dị ma vương, Nam Cung Thích lại là khẽ mỉm cười, nói: “Đã như vậy, vậy thì mời dị ma vương các hạ, cố gắng hưởng thụ một chút, bản phủ kế tiếp cho ngươi chuẩn bị thịnh yến a!”    Nam Cung Thích tiếng nói vừa dứt, trên người tử kim ánh sáng, nhất thời đột nhiên bắn ra, tử kim ánh sáng nơi đi qua, đều là trực tiếp xuyên thủng hư không, cái kia vô biên ma khí, từ từ 1 đụng chạm, chính là bị trực tiếp đánh tan ... Mời các bạn đón đọc Kỳ Lân Thần Ấn của tác giả Lý Gia Khải Thiếu.