Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Em Gái Của Gian Thần

Review Lạc Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 Trong giấc mơ của nàng, ngày hôm ấy tuyết rơi dày đặc, trắng xóa, phủ kín tất cả vạn vật xung quanh, che lấp mọi sắc màu vốn dĩ đang tồn tại. Nàng nằm dưới nền tuyết ấy, bị người ta đút vào miệng từng đoạn từng đoạn cỏ độc. Cổ họng bỏng rát, lồng ngực bóp nghẹt, máu từ khóe môi chảy ra... đỏ thẫm. Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, cái nhìn như muốn xuyên thủng trái tim nàng. Ánh mắt hắn lạnh lẽo còn hơn cả băng giá, nhấm nháp nỗi sợ cùng đau đớn của nàng. Nỗi hận thấu xương của hắn như tràn ra, bủa vây và quất từng nhát vào nàng... Có lẽ, đây là cái giá mà nàng phải trả cho tất cả những sai lầm trong quá khứ đã gây ra cho hắn. Nàng nằm đó giãy giụa thống khổ, không thể nói, không thể van xin, không thể bấu víu... Hắn nhìn nàng từ từ chết đi, một cái chết tàn nhẫn đến cùng cực, vẻ mặt hắn điên cuồng vặn vẹo đầy khoái cảm thưởng thức. . . . Cho đến tận lúc này Lâm Uyển vẫn chưa thể tin vào sự thật đã xảy ra với nàng. Nàng vậy mà xuyên vào cuốn tiểu thuyết của chính mình, lại khốn khổ rơi vào số phận bi thương của nữ phụ Lý Lệnh Uyển. Kết thúc tàn khốc của nàng ta, đêm nào nàng cũng mơ thấy. Đông chí Tuyết dày Cỏ độc Cắt lưỡi Kiếm xuyên tim Máu tràn Lệ rơi... Và người gây ra tất cả bi kịch cho nàng chính là nam xứng Lý Duy Nguyên - nhân vật một tay nàng phác họa và viết ra trong tiểu thuyết của mình. Còn điều gì tồi tệ hơn thế kia chứ? Nàng sợ hãi và muốn đổi thay mọi thứ trước khi quá muộn. Vì thế, nàng tận lực nén lại tất cả những hoảng loạn sợ sệt mà tìm cách lấy lòng Lý Duy Nguyên. Nhưng dù nàng có làm gì đi nữa, hắn luôn thờ ơ lạnh nhạt. Nàng cũng chỉ biết kiên trì, kiên trì và kiên trì dùng tấm lòng của mình thể hiện thiện ý với hắn. Lý Duy Nguyên từ khi thơ bé đến bây giờ luôn bị mọi người trong gia tộc khinh khi chán ghét và hành hạ đủ mọi trò. Hắn ẩn nhẫn cam chịu nhưng nội tâm lại như có muôn vàn con rắn độc đang rít gào. Chờ một ngày hắn có thể đứng trên cao mà giẫm đạp tất cả những ai đã từng thương tổn hắn, vạn con rắn ấy sẽ tung mình cuộn chặt, cắn nuốt và nhấm nháp, tận hưởng con mồi đến chết mới thôi. Ban đầu, Lý Duy Nguyên chán ghét Lý Lệnh Uyển vô cùng. Nhưng sự kiên trì, chân thành và trái tim ấm áp của nàng dần khiến hắn rung động. Với một người như Lý Duy Nguyên, một khi đã bước vào lòng hắn cũng là khi đặt chân xuống địa ngục. Bởi chút yêu thương đã có kia của Lý Lệnh Uyển hắn nguyện dùng cả đời này giam cầm đánh đổi. Sinh mệnh của nàng chỉ có thể theo hắn đi đến tận cùng, cho dù là thiên đường hay địa ngục. Lúc ấy Lý Lệnh Uyển không biết rằng, nàng đã có giao ước với ác quỷ. Vĩnh viễn không thể quay đầu. Vĩnh viễn không thể thay đổi. Vì thế, hắn đem tất cả dịu dàng và ấm áp bao nhiêu năm qua chưa dùng đến đều dành cho nàng. Hắn xem nàng là viên ngọc quý trên tay mà nâng niu bảo vệ. Thứ nàng muốn hắn nhất định sẽ cho. Thứ nàng cần hắn nhất định sẽ lấy. Thế gian này ai muốn thương tổn đoạt đi nàng đều phải chết. "Uyển Uyển, từ nay về sau ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt." Nhưng tình cảm của hắn không chỉ đơn giản là huynh muội bình thường. Hoàn cảnh sống khắc nghiệt và những gì hắn đã chịu đựng bao năm qua khiến tâm lý hắn trở nên biến thái vặn vẹo. Cho dù Lý Lệnh Uyển là muội muội của hắn thì cũng không ai được chạm vào nàng. Hắn muốn giam nàng bên cạnh mình cả đời, không xa không rời. Lúc ấy, hắn xem nàng như là mặt trời của mình. Không có nàng hắn liền điên cuồng tăm tối. Hắn thành tâm đến mức một người đã từng chưa bao giờ tin vào tâm linh thần phật. Vậy mà, ngày hôm ấy hắn quỳ xuống kiên trì cầu xin phạt tổ tâm nguyện duy nhất, cho nàng một đời bình an vui vẻ bên hắn. Những tưởng nỗ lực của Lý Lệnh Uyển sẽ làm cho câu chuyện thay đổi được kết cục. Nhưng không, mọi thứ vẫn xảy ra theo cách này hay cách khác như nàng đã viết. Nghĩa là những gì nàng kiên trì bao năm nay dần trở nên vô dụng. Sợ hãi và hoảng loạn khiến nàng như nghẹt thở. Nàng bây giờ chỉ có thể bấu víu vào Lý Duy Nguyên mà thôi. Nhưng hắn là nam xứng, cuối cùng cũng chết... Đúng lúc này, Lý Duy Nguyên vô tình biết bí mật của nàng đang che dấu và thân phận thật sự của mình. Thì ra hắn cùng Lý Lệnh Uyển không hề có quan hệ huyết thống. Lớp màng ngăn cách bị xé rách, không gì có thể cản trở hắn đến bên nàng, giam nàng dưới đôi cánh của mình. Sự điên cuồng độc chiếm và biến thái vặn vẹo của hắn dưới lớp vỏ bọc quân tử lạnh nhạt đang dần rạn nứt. Nha hoàn hãm hại nàng hắn giết chết ném xác xuống giếng sâu, nữ chính nguyên tác sẽ thay nàng ăn cỏ độc, chịu cắt lưỡi, kiếm xuyên tim mà chết... Nam phụ khác muốn cướp nàng, hắn sẽ đuổi cùng giết tận... Vì nàng, tay của hắn nhuốm bao nhiêu máu cũng không do dự hay hối hận. Vậy mà, ngày mùa đông ấy, trong giây phút nguy hiểm nhất khi mũi tên của kẻ thù bắn tới, nàng đã đẩy hắn ra. Mũi tên độc kia xé gió đâm xuyên tim nàng. Máu không ngừng tuôn ra thấm ướt cả áo choàng. Nàng đau đớn thống khổ nhắm hai mắt lại. Khoảnh khắc đó hắn thấy trái tim mình như bị khoét rỗng và chìm vào tăm tối. Hắn biết, mình sắp mất nàng. Cuồng loạn. Phẫn nộ. Đau đớn. Bất lực... Ác quỷ trong hắn muốn bung ra khỏi lồng ngực và điên cuồng cắn xé, muốn hủy diệt cả thế giới. Nếu nàng chết đi hắn sẽ đem cả thiên hạ này chôn vùi bồi tội với nàng. Nàng nằm trong vòng tay hắn, yếu ớt mỏng manh. Máu tuôn rơi nhỏ xuống nền tuyết trắng xóa. Mỗi giọt khắc sâu nỗi đau vào tim hắn. Lần thứ ba hắn khóc, vì nàng. Là hắn, chẳng thể bảo vệ tốt cho nàng như đã hứa. Là hắn, dù biết trước vận mệnh và nắm trong tay quyền khuynh thiên hạ thì cũng chẳng thể cứu nàng. Chỉ còn lại tuyệt vọng và đau thương. Nàng cứ như vậy mà rời xa hắn. Hỗn độn giữa mơ và thực, xoay vòng giữa yêu và hận. Lý Lệnh Uyển nàng phải làm sao để cứu vớt cuộc đời Lý Duy Nguyên. Không có nàng bên cạnh, ác quỷ hắn liền lạc lối. Mà nàng nhìn thấy hắn như vậy, trái tim như bị lăng trì bởi khổ sở và ân hận. Rõ ràng, kết cục bi thảm này là do nàng viết nên... Nhưng, yêu thương khắc cốt, nhân duyên sâu đậm liệu có dễ dàng buông bỏ như thế? Lý Duy Nguyên hắn làm sao chấp nhận mất nàng. Dù có nghịch thiên cũng phải đem nàng về giam giữ bên mình. Chỉ có như vậy, hắn mới thấy mình còn sống. Câu chuyện sẽ kết thúc như thế nào? Liệu những kiên trì nỗ lực và sự tàn nhẫn độc ác không từ thủ đoạn của Lý Duy Nguyên có thể níu kéo vận mệnh Lý Lệnh Uyển quay về? Một lần nhìn nàng chết đi, tận tay thiêu hủy thân xác nàng... có làm cho những điên cuồng độc chiếm biến thái của hắn với nàng giảm bớt hay không? Xin mời mn hãy tìm lời giải đáp ở những chương cuối câu chuyện nhé ^^ ... "Em gái của gian thần" mang một màu sắc mới đầy thu hút bởi nội dung khá lạ cùng cách xây dựng nam nữ chính. Tác giả không đi theo lối mòn cũ mà phá cách và tạo ấn tượng mạnh với hình ảnh nam chính. Một con người mang vẻ ngoài lạnh nhạt quân tử nhưng bên trong thì tàn nhẫn độc ác và biến thái vặn vẹo không ai bằng. Tình yêu của hắn dành cho nữ chính mang tính chiếm hữu cao, không ngại chặt đứt tất cả mọi thứ xung quanh và giam cầm nàng bên mình vĩnh viễn. Sự cuồng loạn đó bắt nguồn từ thời thơ ấu sứt sẹo và đầy bi kịch của hắn. Và hắn xem nàng là sinh mệnh của mình. Ai chạm vào nàng hắn liền giết. Vì thế, truyện không mang giá trị nhân văn sâu sắc, chỉ đơn giản là thư giãn thoải mái. Nam chính thuộc tuýp #ÁC nên ai thích hiền lành chính nghĩa không nên nhảy ạ. Đặc biệt, truyện không có tiểu tam, chỉ có nam phụ, nam nữ chính song xử và ít sắc phân đoạn sau. Truyện nội dung khá hay và mới lạ thú vị thích hợp cho những bạn muốn đổi gió. Đảm bảo đọc không dừng lại được luôn í. Hiện tại thì truyện mới được edit thôi. Ai không chờ được thì nhảy hố cv nha, khá dễ đọc đấy ạ Review Cửu Trùng Cát - fb/hoinhieuchu Nam chính Lý Duy Nguyên, vốn là đường huynh của nữ chính. Thân thế hắn là chuyện bí mật của gia tộc họ Lý. Mẹ hắn là Đỗ thị, con gái quan Ngự sử, vì đắc tội quyền thần nên bị ám hại vướng vòng lao lý, cả nhà đều bị liên lụy. Lý lão thái gia, cha chồng bà muốn ôm đùi vị quyền thần này nên bán đứng gia đình thông gia, nhúng tay ám hại khiến cả nhà thông gia chết thảm. Trước đó, Đỗ thị đã sinh cho Lý gia một đứa con gái, Lý lão thái gia sợ phiền phức nên đưa Đỗ thị vào am ni cô cắt tóc tu hành. Rủi thay, am ni cô này bị yêu râu xanh nhòm ngó, Đỗ thị bị cưỡng hiếp mới có Lý Duy Nguyên. Đỗ thị vì muốn quay về Lý gia, thay mận đổi đào nói Lý Duy Nguyên là giọt máu của Lý gia. Tuy nhiên khi trở về, Đỗ thị bị nhốt ở biệt viện, Lý Duy Nguyên vốn ko được thừa nhận, trở thành cái gai trong mắt của cả Lý gia bởi vừa trở về thì Lý lão thái gia lại chết. Số mệnh hắn bị gắn với từ sao chổi. Cả Lý gia đều chán ghét hắn. Đối với Đỗ thị hắn là vết nhơ, vì hắn mà con gái bà mới chết, thế cho nên tuổi thơ của hắn gắn liền với đánh đập, chửi rủa, mắng nhiếc, ko một ai yêu thương hắn. Hắn lớn lên trong tăm tối, tinh thần hắn bệnh hoạn, biến thái, tâm lí hắn vặn vẹo, độc ác. Tất cả đều là do ngòi bút của nữ chính ban tặng. Nữ chính Lâm Uyển xuyên qua thành Lý Lệnh Uyển - nữ phụ pháo hôi trong quyển tiểu thuyết mà mình tự viết nên. Trong quyển tiểu thuyết đó, vị nữ phụ pháo hôi này đanh đá, ngốc nghếch, ngực to não phẳng, làm đủ chuyện điên rồ đấu đá với nữ chính, kết cục chết rất thê thảm. Khi nữ chính xuyên qua, đương nhiên là phải thay đổi số phận của mềnh rồi, mềnh là tác giả cơ mà. Đầu tiên là phải ôm đùi boss quyền thần + gian thần Lý Duy Nguyên. Nhưng hỡi ơi, nữ chính bắt đầu viết truyện là Lý Lệnh Uyển năm 13 tuổi, khi xuyên qua Lý Lệnh Uyển mới 8 tuổi. Vậy trong 5 năm kia đã xảy ra chuyện gì, nữ chính hoàn toàn ko biết cốt truyện nha. Vì tránh kết cục bi thảm của mình, nữ chính quyết định trở thành chúa cứu thế, trở thành vị đường muội tốt, làm ánh sáng dẫn lối cho Lý Duy Nguyên quay đầu. Nhưng rồi hắn yêu nàng, dù trên danh nghĩa 2 người là đường huynh muội. Truyện ko có incest đâu nên mọi người đừng lo, thân thế của nam chính còn có uẩn khúc khác. Vì yêu nàng, hắn trở nên tươi sáng hơn, nhưng cũng chỉ đối với một mình nàng mà thôi. Ôn nhu của hắn là dành riêng cho nàng. Mà chiếm hữu của hắn cũng chỉ đối với nàng mà thôi. Nữ chính phát hiện mọi thứ đi lệch quỹ đạo vốn có, dù yêu nam chính nhưng nàng vẫn muốn thoát khỏi chiếm hữu lệch lạc của nam chính, thoát khỏi cái lồng giam mà nam chính đặt ra cho mình. Nam phụ Thuần Vu Kỳ, ban đầu có hôn ước với nữ chính nhưng bị nam chính phá ngang. Về sau phát hiện nam nữ chính có mờ ám. Hắn quyết tâm giành lại nữ chính, giành lại vị hôn thê vốn là của hắn. Khi hai bên giằng co, nam phụ giương cung bắn nam chính và nữ chính đỡ một mũi tên cho nam chính, nàng chết sau đó quay lại thế giới ban đầu, nàng vẫn là tác giả... Kết cục mị xin không kể, để tò mò một chút câu reader cho tác giả. Truyện không dài, cv cũng dễ, đọc giải trí cuối tuần cho mấy nường nào thích nam biến thái... Hehe. Một sớm tỉnh dậy, nữ chính trong con gái gian thần của chúng ta đã xuyên không đến gia đình nhà họ Trịnh, trở thành thất tiểu thư Trịnh Diễm. Nhưng khác với các nữ chính xuyên không khác, gia thế của Trịnh Diễm hơi “đặc biệt” một chút. Cha nàng là tể tướng, quyền khuynh thiên hạ, cũng chính là một gian thần hàng thật giá thật, còn là loại cao cấp nhất trong các loại cao cấp. Kéo bè kết phái, hãm hại trung thần, thao túng quyền lực, Trịnh tể tướng cái nào cũng có phần. Sống trong đống nước bọt khinh bỉ của nhân dân, cả nhà họ Trịnh mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ sung sướng. Cũng vì vậy, nữ chính ngay từ lúc còn bé xíu đã toát mồ hôi hột mỗi khi nghe nói vị đại thần này bị giáng chức, vị kia bị lưu đày… Chính là do người cha đáng kính của nàng diệt trừ chứ sao. Cái việc hãm hại trung thần này Trịnh tể tướng càng làm càng thuận tay, mặc cho dân chúng thường xuyên chửi mắng khắp đường to ngõ nhỏ. Nhưng có đạo lí, leo càng cao ngã càng đau. Trịnh Diễm nhớ lại những tấm gương “gian thần” trong lịch sử, không một ai thoát khỏi kết cục nhà cửa tan nát, đến mạng cũng chẳng còn. Lo lắng cho tương lai của chính mình, nàng ngay lập tức xốc lại tinh thần, nhất quyết tìm cách kéo cha già Trịnh ra khỏi con đường tà đạo ngay trước khi quá muộn. Nàng không muốn chết sớm như vậy đâu! Khốn nỗi, lão hoàng đế đã già, thái tử đương tuổi tráng niên lại ghét phe Trịnh tể tướng ra mặt. Lý tưởng cao đẹp của Trịnh Diễm vỡ vụn khi nàng nhận ra: người không vì mình, trời tru đất diệt. Thù hận của thái tử với nhà họ Trịnh đã đến mức một mất một còn. Trịnh Diễm buông tha cho ý định trở thành “trung thần”, tiếp bước con đường của cha mình, giúp Trịnh tể tướng lên kế hoạch phế thái tử, với tôn chỉ “làm thì làm cho tới, diệt cỏ phải tận gốc”. Cũng trong đoạn đường trưởng thành này, Trịnh Diễm đã gặp được nửa còn lại của mình – Trì Tu Chi. Ngày đó, Trịnh Diễm tiện tay cứu giúp một “cô gái” bị khinh bạc giữa đường, lại tình cờ tạo một mối nhân duyên. Trì Tu Chi vốn là hậu nhân duy nhất của một thế gia đã xuống dốc, có sắc đẹp kinh diễm, thường xuyên bị nhầm thành nữ nhân. Vì vậy chàng luôn ngưỡng mộ Trịnh Tĩnh Nghiệp, người ta cũng là thư sinh trắng trẻo, đi lên từ hai bàn tay trắng mà chẳng ai dám khinh nhờn! Trì Tu Chi định đến phủ tể tướng xin làm môn sinh, ai ngờ nửa đường nhảy ra con gái của tể tướng, mọi dự định của chàng thành ra hỏng bét. Lần đầu gặp mặt rồi sẽ có lần hai, lần ba…, chàng càng ngày càng lún sâu vào tình yêu đơn phương với tiểu cô nương nhà tể tướng. Nhưng Trịnh Diễm là ai chứ – nàng như hòn ngọc quý của Trịnh phủ, thông minh, đảm đang lại xinh đẹp, muốn có được nàng không phải đơn giản dạng thường. Trì Tu Chi biết rằng phải đi cửa sau mới thành, nên cắp sách đến học cùng với nữ chính, âm thầm gây dựng quan hệ, đánh dấu chủ quyền. Chờ đến khi cả nhà họ Trịnh ngớ người ra, thì hai đứa trẻ đã say đắm lắm rồi. Vậy là Trịnh Diễm đành phải gả. Truyện có tuyến nhân vật phải nói là rất đồ sộ. Nam chính Trì Tu Chi muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, lại đội thê tử lên đầu, chỉ sợ nàng không chịu gả. Nam phúc hắc kết hợp với nữ gian xảo tạo thành một tổ hợp cực kì đáng sợ. Trịnh tể tướng vốn đã “gian”, con rể tương lai của ngài lại là “nịnh thần”. Đúng là cha truyền con nối! Con giái gian thần là cuốn truyện đầu tiên tôi đọc mà nhân vật chính đứng ở vai “phản diện” nhưng không gây ác cảm. Thời đại trong truyện vốn coi trọng các thế gia lớn, kể cả hoàng gia cũng có địa vị không bằng. Trịnh tể tướng đi lên từ tầng lớp thấp kém, căm ghét sự giả dối của thế gia. Ông tuy là tham quan nhưng cũng rất có “đạo đức”, không hại dân và luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu. Còn đám quan lại “thanh liêm” nhưng thực chất chỉ bo bo giữ mình. Rốt cuộc, “gian” hay “không gian” cũng chẳng quá quan trọng nữa. Truyện mang hướng điền văn nhưng muốn đấu trí có đấu trí, muốn hài có hài nốt, cảnh nóng thì… xin lỗi không có gì nhiều đâu, đừng mong chờ, nữ chính là mầm non cơ mà! Tóm lại, đặt yếu tố giải trí có logic lên hàng đầu thì không thể bỏ qua “Con gái gian thần”. Bạn không tin hả, thử đọc trích đoạn dưới đây xem: Tân Thái tử Tiêu Lệnh Tiên biết Trì Tu Chi muốn cưới Trịnh Diễm, cực kì lo lắng, tìm cơ hội nói chuyện với chàng: “Tuy Trịnh thị là con gái Tể tướng, nhưng cậu cũng là thần tử Thiên tử, nghìn vạn lần cũng phải nhớ đạo làm chồng, không được sợ vợ!” Trì Tu Chi tiều tụy đi nhiều, khẽ mỉm cười, Tiêu Lệnh Tiên nhìn thấy mà lòng khẽ run, ôi ôi, đập chai vđ! Giọng điệu của Tiêu Lệnh Tiên đã mềm mại đi tám trăm lần: “Phụ nữ thời nay ghen dữ lắm, cậu không được để bọn họ được tùy tiện. Nếu cô ta dám bày trò, cậu… cứ nói cho ta biết! Ta sẽ làm chủ giúp.” “Điện hạ.” “Hử?” “Vợ của thần rất ôn nhu đáng yêu.” “…” (*) Mời các bạn đón đọc Em Gái Của Gian Thần của tác giả Trường Câu Lạc Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! - Lan Rùa
Truyện teen Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! của tác giả Lan Rùa sáng tác mang đến những nút thắt những hoàn cảnh trái ngược nhau để các nhân vật thể hiện rõ nội tâm.  Nó- Trương Ngọc Uyển Nhi đã trở thành người hầu cho gia đình nhà họ Hoàng từ năm bốn tuổi rưỡi, có lẽ cô đã phải cố gắng rất nhiều để làm hài lòng nhà chủ.  Chàng thiếu gia hay thích kiếm chuyện chẳng bao giờ gọi cô bằng tên thật, hắn chỉ thích gọi cô là Sen, bày đủ trò tinh nghịch phá đám, liệu bởi thế mà hắn dần có tình cảm với nó?? *** Một năm nào đó, có đứa bị mất bốn cái răng, điên tiết quát: -“Béo như con lợn ấy, chó nó yêu mày!” Đứa gãy răng bị đau, cả ngày chả chịu ăn, đứa kia mè nheo dỗ dành, năn nỉ ỉ ôi cả buổi. -“Tao nói không là không mà.” -“Ăn đi cậu, ăn một miếng thôi cho em vui. “ … -“Đi mà, đi mà.” … -“Em xin mà, xin mà, ngon lắm, cậu cố ăn nha. “ -“Lắm mồm như ranh, mày xem, đến con Milu còn thấy phiền chui vào gầm giường, tao không hiểu mai sau con chó nào nó chịu được mày?” ….. Lại một năm khác, có đứa ngây thơ hỏi: -“Cậu học trước à, em xem với…cái này là gì? “ -“Là dấu cộng, đây là số 2, đây là số 1, 2 cộng 1 là 3…” Có đứa bĩu môi khinh thường. -“Tưởng cậu giỏi lắm, sai bét! “ -“Mày ra chỗ khác chơi đi!” -“Cậu thật, học dốt em nói cho thì phải tiếp thu chứ, 2 cộng 1 bằng 0, em toàn thấy anh Sên hát mà, cậu sửa đi…” -“Im mồm, biến!” -“Cậu không phải xấu hổ, để em sửa cho!” ... Mời các bạn đón đọc Đại Thiếu Gia, Em Lạy Cậu! của tác giả Lan Rùa.
Độc Y Vương Phi - Ngô Tiếu Tiếu
Phượng Lan Dạ. Mười hai tuổi là Tiểu công chúa mất nước , bởi vì không đựng được nổi nhục đâm đầu vào cột trụ hôn mê, một lần nữa mở mắt, ngông nghênh lạnh lùng, lấp lánh tao nhã bức người. Trên tứ hôn yến Một khúc 《 giang sơn như họa  》, tài năng kinh động bốn phương, trở thành nhân vật chính được nhiều người tranh đoạt nhất tại hôn yến ngày đó, các vị Vương gia hoàng tử rối rít yêu cầu ban hôn, Hạo Vân đế ban thưởng cho thất hoàng tử Tề vương làm phi. Thất hoàng tử Tề vương, rất được thánh thượng yêu thương, là người nghiêng nước nghiêng thành , tính tình lạnh lùng, số mạng cứng rắn, khắc mẫu khắc thê, liên tiếp cưới hai người vợ, đều bị mất mạng trong đêm động phòng, kinh đô người người nghe tiếng đều biến sắc. Ngày đại hôn, không có tân lang, lại cùng con gà trống bái đường, tân vương phi giận dữ độc bất tỉnh tất cả khách mời ở sảnh đường, từ đó được gọi là “độc phi”. Tân hôn ngày đầu tiên: Tề vương phủ chính sảnh, nha đầu hoàng thượng ban thưởng, thái độ ngạo mạn nói chuyện cay nghiệt, tân vương phi thưởng cho nàng một viên thuốc, từ đó về sau miệng không thể nói, còn bị bán đến kỹ viện. Tân hôn ngày thứ hai: Quản gia đem gà trống nhốt vào lồng gà, lập tức bị phạt hai mươi đại bản, tân vương phi trước mặt của tất cả hạ nhân trong phủ lời nói nghiêm túc rõ ràng: “Từ nay sau Gia (ý là Tề vương) chính là gà,  gà chính là Gia.” Từ đó, Tề vương phủ rối loạn, Vương Phủ gia quy điều thứ nhất, ở nơi này, lời của Vương Phi chính là thánh chỉ, Vương gia ở phía sau. . . . . . Đoạn ngắn một: Tấn vương phủ đại sảnh, có mấy mỹ nữ quỳ bên dưới, một người nam nhân đang ngồi ở trên cao, cuồng phóng tà mị cười: “Phượng Lan Dạ, Tề vương là người khắc thê, chỉ cần ngươi nguyện ý, Bổn vương sẽ cho ngươi một vị trí trắc phi.” Mấy kẻ mỹ nhân đang quỳ, ghen ghét cùng tức giận liếc nhìn, bóng dáng ngạo nghễ  đứng thẳng như tùng, cao quý như Lan lạnh lùng như Mai, đôi mắt tà lãnh âm trầm  nhìn thẳng vào nam tử trước mặt. “Bản thân ta muốn thử xem hắn có thể khắc đến Bổn công chúa hay không” một lời rơi ra, thanh âm như hút không khí cả điện, còn có nam tử ngồi phía trên nhiều lần bị tức giận điên cuồng. Đoạn ngắn hai: Một ngày, tân khách tề tụ ở chính sãnh Tề vương phủ, tiếng nói châm biếm như nhau, ngữ điệu trào phúng thỉnh thoảng vang lên. “Trên đời không có chuyện kỳ lạ gì mà không xảy ra, lại có người cùng gà trống bái đường, ” tiếng nói vừa rơi xuống cả sảnh đường rộ lên cười. Bỗng nhiên từ trong sảnh đường đi ra một nam tử tuấn mỹ tựa yêu nghiệt, lạnh như hàn băng, âm ngao thấu xương  ra lệnh: “Ai dám khi dễ nàng, nàng chỉ có Bổn vương mới có thể khi dể, tất cả đều bị đánh rồi ném ra ngoài.” Đáng tiếc những người châm biếm lúc trước giờ phút này toàn bộ đều bị trúng độc rồi, sắc mặt xanh lét đen thui không nhúc nhích, mặc cho gia nô Vương Phủ đánh xoa, sưng mặt sưng mũi như một cái mềm rách ném ở trước đại môn Vương Phủ. Tề vương Nam Cung Diệp: “Giang sơn đối với ta chỉ như tờ giấy, trước kia không cần, hiện tại chỉ có Phượng Lan Dạ, nếu có người nào dám can đảm đả thương nàng dù chỉ một chút, cho dù hủy thiên diệt địa ta cũng sẽ không bỏ qua.” Tấn vương Nam Cung Trác: “Nữ nhân này ban đầu là ta không cần , Tề vương bất quá chỉ nhặt thứ ta không muốn , huống chi nàng so với giang sơn, căn bản là không đáng kể.” Sở Vương Nam Cung Liệt: “Ta cho rằng nàng chỉ là một con cờ, tuy nhiên ở trong lúc lơ đảng lại rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục, nếu như có thể, ta tuyệt đối sẽ không đem ngươi làm quân cờ.” Tướng quân Tây Môn Vân: “Ngươi là con cờ của bọn hắn, ta dẫn ngươi đi, , , từ đây lưu lạc thiên nhai.” Thần y Bách Lí Hốc: “Ta nguyện vĩnh viễn  chờ đợi ở bên cạnh ngươi, bất ly bất khí, cuộc đời này đã thấy đầy đủ.” Vị hôn phu Nạp Lan Cửu: “Tiểu Dạ, chúng ta từ nhỏ chỉ phúc vi hôn, ta sinh là của ngươi người, chết là quỷ của ngươi.” Lâm Phong quốc thái tử: “. . . . . .” Mất nước hoàng tử: “. . . . . . . .” *** Phượng Lan Dạ nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi không nói gì, bọn họ thả ra lời đồn giả chính là vì mê hoặc kẻ ở sau lưng kia, nếu Quân Thải Điệp biết chuyện, ngày hôm nay lại nghe Phượng Lan Dạ nói vậy, nhất định sẽ đi gặp hắn, bất quá vì sao lâu như vậy cũng không có tin tức. Phượng Lan Dạ vừa nghĩ tới đây, liền nghe được Nguyệt Cẩn đi tới bẩm báo: "Gia, Ngọc Lưu Thần trở lại." "Ừ, " Nam Cung Diệp gật đầu một cái trông qua. Ngọc Lưu Thần đi tới thi lễ, nhìn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, chậm rãi bẩm báo: "Vương gia, Vương Phi, Quân Chiêu Nghi không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn ở trong Điệp cung không đi ra ngoài." Lời này vừa dứt, Phượng Lan Dạ liền cảm thấy lạ lùng, chuyện này làm sao có thể? Quân Thải Điệp rõ ràng chính là loại người không trải sự đời, làm sao có thể bình tĩnh bất động như vậy? Chẳng lẽ không ai sai sử nàng, mà chính nàng làm ra chuyện? Vậy cũng không đúng, độc Mỵ Tơ Ngọc là do Nam Sơn Tử chế. Bọn họ nhớ được, ngày đó, thời điểm Thụy Vương cưới Chu Phong, Thu Đồng đã đưa cho Chu Phong một ít mỵ độc, muốn nàng ấy ăn vào để khống chế Thụy Vương. Nếu lúc đấy Chu Phong thật sự làm vậy, hiện tại Thụy Vương chỉ nghe một mình nàng ấy, làm gì còn chỗ cho Quân Thải Điệp. Cho nên mới nói Chu Phong đáng để cho người ta tôn kính. Mặc dù biết rõ chân tướng những chuyện đấy, nhưng không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại không thuận mắt. Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong đầu tia sáng chợt lóe, liền có chủ ý kết hợp Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu lại, bất quá, trước mắt vì sao Quân Thải Điệp không có động tĩnh đây? "Liệu có phải người kia đã ở trong cung, cho nên nữ nhân này căn bản không cần ra ngoài truyền tin hay không?" "Nam Sơn Tử? Sao hắn có thể ở trong cung." Sắc mặt của Nam Cung Diệp lập tức khó coi, nếu kẻ này ở trong cung, muốn hại người nào thì rất khó phòng bị. Phượng Lan Dạ lắc đầu: "Có lẽ còn những người khác." Nàng luôn luôn có cảm giác Nam Sơn Tử không chỉ có một mình. Hắn làm những chuyện như vậy tựa hồ đang giúp người khác, mà người kia là ai đây? Từng nghe Bách Lí Hạo nói Nam Sơn Tử có một muội muội thất lạc sau này mới tìm được, nói không chừng, vị muội muội này còn chưa chết, như vậy sẽ là người phương nào đây? Nếu là nữ nhân thì ẩn nấp trong cung sẽ dễ dàng hơn nhiều, nghĩ tới đây, nàng lập tức nhìn Ngọc Lưu Thần: "Ngươi chú ý Quân Thải Điệp cùng tỳ nữ của nàng ta, có động tác gì nhất định phải để ý, sau đó trở lại bẩm báo chúng ta." "Dạ." Ngọc Lưu Thần đang muốn lui ra ngoài, thì Phượng Lan Dạ gọi hắn lại: "Lặng lẽ đi tìm Bách Lí Hạo, bảo hắn ngày mai tới tìm ta, ta có việc muốn nói với hắn." Ngọc Lưu Thần nghe Tiểu Vương Phi nói vậy, liền cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn chủ tử, phát hiện sắc mặt Thiếu chủ quả nhiên khó chịu, vội vàng lĩnh mệnh lui ra ngoài. Nguyệt Cẩn cũng sợ chọc tới chủ tử, cũng vội vàng cáo lui. Trong lúc nhất thời bốn phía không một bóng người. Nam Cung Diệp dùng sức ôm Phượng Lan Dạ, bất mãn mở miệng. "Lan Nhi, nàng vì sao phải gặp Bách Lí Hạo? Tên kia cần ăn đòn a, nếu không phải hắn kiên trì muốn dẫn Nam Sơn Tử trở về, như thế nào lại sinh ra nhiều chuyện như vậy, hơn nữa hắn còn có ý với nàng a." ... Mời các bạn đón đọc Độc Y Vương Phi của tác giả Ngô Tiếu Tiếu.
Chính Phi Của Độc Vương - Dạ Khinh Thành
Cô kiêu ngạo đến cực điểm, nàng là người ngu ngốc. Khi cô trở thành nàng thì tương lai đã định trước khiến cho trời long đất lở. Nàng (dùng từ này do cô đã xuyên về cổ đại) dùng thủ đoạn để dọn dẹp hết đám người ti tiện, giẫm đạp tỷ tỷ ruột, giết chết kẻ thù của mẫu thân. Nàng giả heo ăn thịt hổ, sẵn thế trở mình. Thái tử đương triều nguyện lấy giang sơn làm sính lễ, dâng tặng nàng cả thiên hạ, cả đời che chở nàng. Giang hồ Tuyệt diện La Sát đến chết vẫn muốn đi theo nàng. Thái tử nước láng giềng là huynh đệ của nàng. Cổ Tổ vương là nghĩa phụ của nàng. Con của Hộ Quốc Công đương triều là thuộc hạ của nàng. Vậy nên trong Huyền Minh đại lục này có ai mạnh hơn so với nàng? Nếu có người dám động tới nàng, thì ngày mai kẻ đó chắc chắn sẽ phải đi gặp Diêm vương. *** Lời của Editor : Đây là đứa con thứ hai của ta và cũng là đứa con thứ tư của Shelena. Hy vọng mang đến cho mọi người những giây phúc thư giãn trong và sau khi đọc truyện. Mọi sự đóng góp cứ cmt trực tiếp trong topic này. Bọn ta sẽ ghi nhận và sửa chữa lại cho hoàn chỉnh hết mức có thể. Do edit đến đâu đọc đến đấy nên các nàng đừng hỏi ta diễn biến hoặc các nhân vật như thế nào nhé! *** Ban đêm, dưới ánh nến, Tiêu Khuynh Thành yên lặng đứng trước cửa sổ, nửa đêm Tiểu Dực thức dậy, nhìn thấy nàng suy tư như vậy, liền đi tới phủ thêm áo khoác cho nàng, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ lo lắng chuyện trong cung ư?” Tiêu Khuynh Thành vỗ tay hắn: “Trẻ con, không cần lo nhiều chuyện thế, đi ngủ đi.” Tiểu Dực nao nao, nhìn Tiêu Khuynh Thành: “Tỷ tỷ, Tiêu Mạc Dực không phải là trẻ con, đệ là người lớn rồi, có thể bảo vệ tỷ tỷ, tỷ không thể dùng ánh mắt như vậy mà nhìn đệ được.” “Rồi rồi, người lớn của tỷ tỷ, đệ đi nghỉ ngơi đi. Nghỉ đủ mới có tinh thần bảo vệ tỷ đúng không?” Tiêu Khuynh Thành chọc chọc trán hắn, trong mắt tràn đầy yêu thương. Tiểu Dực suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, lúc này mới miễn cưỡng trở lại giường đi ngủ. Nhưng nó vừa đặt mông giường, bên đại viện đã truyền tin tức tới, nói Đại Công chúa đã chết. Nhưng đại thiếu tướng quân và thiếu tướng quân còn chưa biết tin, đành phải tìm đến chỗ Quang Vinh Quận chúa tôn quý này. Tiêu Khuynh Thành không ngạc nhiên lắm, bình tĩnh bước vào đại viện, Cẩm Nương nhìn nàng, trong hai mắt nồng đậm hận ý: “Tiêu Khuynh Thành, ngươi sẽ không được chết tử tế. Dù ta có hóa thành lệ quỷ cũng không buông tha cho người, chắc chắn sẽ không để ngươi sống an bình!” Vừa dứt lời, Tiêu Khuynh Thành chưa đáp lại, bà ta đã đập đầu vào cột đá, đi theo Hạ Hầu Vân. Quả nhiên là một lão nô trung thành, dù có chết vẫn trung thành với Hạ Hầu Vân như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Chính Phi Của Độc Vương của tác giả Dạ Khinh Thành.
Bản Ghi Chép: Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh - Nhất Cá Tiểu Bình Cái
Nữu Hỗ Lộc. Điềm Nhi: Sinh ra đã có mệnh hưởng phúc, lúc ở nhà có cha mẹ, ca ca cưng chìu, sau khi lập gia đình thì có đường đường là hoàng tử a ca yêu thương, sinh con đẻ cái thì từng lứa từng lứa. Cả ngày cũng chỉ suy nghĩ, trang điểm thế nào mới đẹp, làm sao ăn được nhiều món ngon. A Ca Dận Chân: Sinh ra đã là một đứa bé bị bức bách khổ sở, cha không yêu mẹ không thương, còn mang mệnh khắc thê, sau khi khắc được 3 bà vợ, rốt cục đụng phải một người “mệnh cứng”, tiểu Phúc tấn vừa thơm vừa mềm kia lại có lá gan thật lớn, chẳng những không sợ hắn, còn luôn cười híp mắt cọ cọ lên người hắn, cọ đến cả trái tim của hắn gần như biến thành nhiễu chỉ nhu*. Lắc đầu, quên đi, gia nhận thua.  *** Trên cầu Đoạn kiều, một bóng hình xinh đẹp lặng yên bước tới, liền thấy nàng một thân váy gấm người Hán màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh chải thành búi tóc rũ nghiêng nghiêng, một đôi giày vải xinh xắn màu xanh, mặt trên thêu tầng tầng đóa sen tím, nàng từng bước đi tới, không khỏi bước lên vài vũng nước mưa, bọt nước ở dưới chân nàng xao động, có một vài giọt văng lên làn váy nàng, tạo nên từng vệt nước. Nhìn lên trên liền bắt gặp một bàn tay trắng nõn lóe ánh huỳnh quang, năm ngón tay thon nhỏ nhẹ nắm lấy cán ô bằng trúc xanh, mặt ô có màu đỏ, tương truyền lúc Bạch nương tử cùng Hứa Tiên dùng ô để kết duyên, cũng cầm một cây ô thanh hồng (xanh đỏ) như vậy. “Tiểu nương tử, mua vài cái trứng tráng ăn đi.” trên cầu Đoạn Kiều có rất nhiều người bán hàng rong, một phụ nhân bán trứng tráng trong đó, mặt đầy ý cười lôi kéo khách hàng. “Bao nhiêu tiền a?” Điềm Nhi cười hỏi. “Năm đồng tiền một cái a.” “Vậy cho ta hai cái đi.” “Được!” Trả tiền, Điềm Nhi một tay cầm ô đỏ, một tay còn lại cầm chiếc tăm trúc, cúi đầu nhẹ nhàng ăn, phụ nhân bán trứng kia thấy thế, không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu nương tử, thấy cô đứng trên cầu đã nửa ngày rồi, là đang ở chờ ai sao?” “Đúng vậy! Đang đợi tướng công ta, đã hẹn trước rồi, phải gặp nhau ở chỗ này.” Điềm Nhi ngẩng đầu mỉm cười, trong nhất thời diễm quang bắn ra tứ phía, phụ nhân kia bị nụ cười này làm chói lòa hai mắt, không khỏi ngây ngẩn cả người, há mồm liền nói: “Tiểu nương tử, cô thật xinh đẹp!” “Phải không?” đôi mắt nàng cong thành hình trăng khuyết, dáng vẻ trông rất thích thú. ... Mời các bạn đón đọc Bản Ghi Chép: Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh của tác giả Nhất Cá Tiểu Bình Cái.