Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Căn Hộ Số 203

“Cũng không có gì quá to tát cả.” Đầu dây bên kia, người môi giới nhà đất cười khô khốc. “Chỉ là cô gái ở đó hồi trước bùng tiền nhà rồi chuồn mất thôi. Cô gái trẻ Okimura Kiyomi lên Tokyo học đại học và vô cùng háo hức với cuộc sống mới tự lập, xa gia đình. Nhưng liên tục có những việc kỳ lạ xảy ra trong căn hộ Kiyomi thuê khiến cô sợ hãi mà không thể nào lý giải được: Mùi hôi kỳ lạ bay khắp phòng, liên tục nghe thấy tiếng chân chạy rầm rập khắp nơi, khi ngủ, cô luôn gặp ác mộng bị một người đàn ông đuổi theo đánh đập, là mơ nhưng thức dậy, Kiyomi vẫn thấy người đau ê ẩm… Kiyomi đang đối mặt với thế lực bí ẩn gì? Liệu cô có thoát được khỏi căn phòng đó hay không? Đây là cuốn sách có thể khiến bạn không bao giờ muốn đọc lại lần thứ hai. *** Cô đơn không phải chỉ là ở một mình, mà là ở giữa rất nhiều người nhưng không tìm được ai hiểu tiếng nói của mình. Kiyomi nằm lặng yên trong căn phòng số 203. Không nhìn. Không thấy gì. Không thèm quan tâm. Không nhìn. Cánh cửa sổ bị cong. Rèm cửa đung đưa. Côn trùng lúc nhúc tại góc nhà. Không thấy gì. Sàn nhà ấm một cách lạ thường. Mùi hôi thối xộc lên vào mũi. Tiếng kẽo kẹt. Tiếng rì rầm. Tiếng cãi nhau. Không thèm quan tâm. Đôi chân hàng đêm xuất hiện trong giấc mơ. Tiếng hét khản đặc không thoát ra khỏi cổ họng. Bóng đèn chập chờn không sáng. Điệp khúc ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Kiyomi, cô tự nhủ rằng nếu mình không để ý đến những điều ấy, mọi thứ rồi cũng sẽ biến mất. Giống như cách con người tìm ra lời giải thích cho những điều bất thường xảy đến với họ. Chuột chạy. Ống nước bị rò. Gió thổi. Hàng xóm cãi nhau. Nhưng cứ mỗi khi Kiyomi nhắm mắt, cô cảm thấy có cái gì đó cứ bóp nghẹt trái tim, “có cái gì đó đen tối, khó chịu cứ bám riết lấy tâm hồn cô”. Người đàn ông bí ẩn đêm nào cũng đến cãi cọ với cô, đánh đập cô đến ê ẩm nhưng không bao giờ Kiyomi nhìn thấy mặt hắn. Tất cả cứ chập chờn thoắt ẩn thoắt hiện khiến cô không biết đâu là thực, đâu là mơ. Căn hộ số 203 của tác giả Kamon Nanami hội tụ đầy đủ các yếu tố ghê rợn thường thấy của truyện kinh dị Nhật Bản. Được ví như Dark Water của nhà văn lừng danh Suzuki Koji, tác giả của Ring, cuốn sách một phần nào thể hiện nỗi cô đơn mòn mỏi của loài người, mỗi khi gặp trắc trở, họ không có ai tin tưởng để chia sẻ. Giống như Kiyomi, cô không thể kể cho bố mẹ, vì họ sẽ cười vào thói tự lập cố chấp của cô, cũng không thể kể cho bạn bè, khi họ chỉ coi những điều cô nói là hoang tưởng. Cuốn sách cũng giải thích nguyên nhân tại sao những điều kỳ quái thường xảy ra với các cô gái trẻ. Sống một mình, nhạy cảm trên mức cần thiết, lạc lõng giữa xã hội là những điểm chung mà mọi người thường nhìn vào họ. Cho dù có quyết liệt chống trả nhưng phút huy hoàng lại nhanh chóng bị dập tắt, nếu không mang một tâm lý vững vàng, các cô gái sẽ chẳng thể vượt qua được nỗi sợ hãi của chính mình. Căn hộ số 203 không mang quá nhiều chi tiết giật gân, mà thay vào đó gieo rắc nỗi ám ảnh một cách từ từ, chậm rãi, len lỏi sâu vào tâm trí người đọc. Bản thân mỗi chúng ta cũng giống như Kiyomi, mù mờ không biết gì mà theo chân cô dần dần lật mở những điều bí ẩn. Chỉ có điều ta làm điều đó vì tính tò mò, còn Kiyomi phải chiến đấu vì sự sống của chính mình. Vốn không dành cho những ai yếu tim, nhưng với những ai đủ dũng cảm để đọc, Căn hộ số 203 sẽ khiến bạn khó mà buông tay nhưng cũng không dễ đọc lại lần hai. *** Mở khóa, Okimura Kiyomi chậm rãi nhìn vào trong phòng. Từ cửa sổ, ánh mặt trời rọi vào căn phòng trống. Kiyomi nheo mắt, nhìn ngắm khung rèm như muốn xác nhận điều gì đó, rồi khẽ gật đầu: “Mình muốn đặt một cái giường ở chỗ đó.” Chỉ cần chọn rèm màu nhạt một chút, có họa tiết nhã nhặn một chút là ổn. Cô nở một nụ cười nơi khóe miệng. Bất chợt, ở phía phòng tắm, từng giọt nước rơi xuống bồn rửa tạo ra những âm thanh lạnh lẽo… *** Cô chọn sống một mình khi vào đại học. Đó không phải là vì cô bất hòa với bố mẹ hay anh chị em, mà chỉ là đến tuổi này, cô không muốn phải mệt mỏi vì sự can thiệp quá mức của gia đình vào cuộc sống riêng. Thêm nữa, mong muốn được lên thành phố một lần cứ thôi thúc cô, cô không muốn mãi chôn chân ở nơi mình sinh ra. Ấy thế mà, thay vì thích thú, cô lại thấy sốt ruột vì phải đổi mấy lượt xe buýt lẫn tàu điện mỗi khi rời khỏi thành phố này. Cùng một hãng sản xuất mà sao đồ bán ở đây lại có vẻ khác với đồ bán ở Tokyo nhỉ? Mỗi lần nghĩ đến điều đó, trong lòng Kiyomi lại nhen lên cảm giác khao khát và ghen tị. Không phải cô có mối quan tâm đặc biệt gì với hàng hiệu, chỉ là những nhãn hiệu ở Tokyo quả thật có sức hấp dẫn khó cưỡng. Cô từng tới Tokyo một lần trong chuyến tham quan hồi trung học nhưng chẳng ấn tượng gì với tòa nhà quốc hội. Những gì đọng lại trong ký ức cô chỉ là sự đông đúc tấp nập của mấy khu mua sắm Harajuku và Shinjuku. Từ ga Harajuku nhìn xuống, con đường Takeshita lúc nào cũng như được nhuộm màu đen bởi những đầu người đang di chuyển. Ở ga Shinjuku và khu vực xung quanh, người đi trên đường và sân ga nhiều tới mức không nhìn ra nổi chỗ trống nào trên mặt đất nữa. Cảnh tượng ấy khiến Kiyomi liên tưởng đến đàn kiến bò lổm ngổm trên chiếc bánh xốp. Những cửa tàu điện hay lối ra vào trung tâm thời trang như đang nhịp nhàng nuốt vào, nhả ra dòng người nối đuôi nhau đi vào và đi ra khỏi đó. Kiyomi bị cuốn hút bởi những con người, những dãy phố ấy. Cô nhớ mình từng nôn nao và đau đầu như thể đang bị xuất huyết não nên phải dừng lại một chỗ chỉ vì Shibuya quá đông người. Đúng là con đường gần khu trung tâm có khác. Những người đi trên đường ai nấy đều trông có vẻ hơn tuổi Kiyomi dù họ đều là những nam thanh nữ tú chưa tới hai mươi tuổi. Họ đi theo nhóm vài người một, hầu hết đều nhuộm tóc màu nâu nhạt, ăn vận chải chuốt theo phong cách đặc trưng chỉ có ở Tokyo. Họ đi lướt qua Kiyomi đang đứng như trời trồng mà không chạm tới một cọng tóc của cô. “Chả có ai đâm vào mình cả.” Kiyomi nghĩ, vẫn chưa hết hoa mắt chóng mặt. “Họ không nhìn mình, không đâm vào mình. Thậm chí họ cũng không nhận ra là họ đang làm lơ mình.” Nói là thế chứ không thể có chuyện họ không thấy cô, rõ mười mươi là họ đột ngột nghiêng vai khi đi qua để tránh chạm vào cô. Nhưng cô vẫn cứ nghĩ trong nhận thức của những người đi trên đường không có sự hiện diện của mình. Cô có cảm giác như mình là người vô hình trong mắt họ. Đúng lúc đó, cô nhận ra, người vô hình không chỉ có mình cô. Người nào người nấy, theo phản xạ, giữ khoảng cách với nhau như những thỏi nam châm cùng chiều, chẳng thèm để tâm xem tại sao lại như vậy. Không nhìn. Không thấy gì. Không thèm quan tâm. Đó là kỹ năng đối nhân xử thế khôn ngoan để sống được ở thành phố bộn bề và đông người này. Không làm được như vậy thì không có tư cách sống ở đây. Nuốt ngược vào trong, Kiyomi đưa ra đánh giá như vậy về Tokyo. Không nhìn. Không nghe. Không thèm quan tâm. (Nghe chừng hay đấy.) Kiyomi thở dài khi nghĩ đến viễn cảnh đó. Khi ngắm nhìn từ ban công tầng hai, Tokyo khác xa hoàn toàn so với những gì mà cô đã hình dung. Từ khu phố chật hẹp với những căn nhà nhỏ nằm san sát, chỉ cần đi thêm một chút là ra đến cánh đồng. Không có những căn nhà cổ lợp mái tranh, nhưng gọi nơi này là thành phố thì hơi quá. Việc thuyết phục bố mẹ đồng ý cho cô học đại học ở Tokyo diễn ra khá thuận lợi. Nhưng ngôi trường cô đỗ vào lại ở ngoại ô. Căn hộ cô tìm được cũng không thể gọi là gần khu trung tâm. Bởi vì giá thuê nhà tại Tokyo đắt đỏ, cô lại ngại không muốn để bố mẹ gánh khoản tiền thuê nhà, nên đành bỏ qua những căn hộ nhỏ xinh gần trung tâm. Cân đo đong đếm mãi, rốt cuộc cô chọn căn hộ có một phòng, rộng khoảng sáu thước, có sàn lát gỗ. Dù khác biệt lớn so với mơ ước của mình, nhưng trái tim Kiyomi vẫn đập rộn ràng với sự khởi đầu này. Niềm vui sướng khi ước mơ trở thành hiện thực, được rời khỏi nhà và sống tự lập, còn lớn hơn niềm vui được tới Tokyo. Căn phòng của cô ở nhà bố mẹ bây giờ phủ đầy bụi và đầy ắp những kỷ niệm. Những con gấu bông, những đĩa CD cũ kỹ, ảnh của ngôi sao mà ngày xưa cô yêu thích choán hết chỗ trên giá và ngăn kéo, trong tủ thì nhét đầy những bộ quần áo không mặc đến nữa nhưng cũng chẳng nỡ vứt đi. Vì còn vương vấn nên cô vẫn giữ lại những đồ vật ấy, và vì thế theo thời gian, chúng mang vẻ u ám hơn. Cô rời xa gia đình, đồng thời cũng rời xa căn phòng đã chở che cô suốt thời niên thiếu ấy. Miền đất mới và căn phòng mới này hy vọng sẽ đáp lại niềm mong ước của Kiyomi. Cô thở mạnh, nhìn khung cửa sổ. Chắc chắn đây không phải tòa nhà đẹp đẽ gì. Tòa nhà xây đã được sáu năm, có hai tầng với màu sơn quen thuộc mà đâu đâu cũng có thể bắt gặp. Cửa sổ quay ra hướng nam, từ đó có thể nhìn thấy cái cửa ra vào bằng thép rẻ tiền. Hai bên trái, phải là bếp và phòng tắm xây đối diện nhau, ở giữa là một phòng trống. Khoảng không gian trong phòng rất ít. Chỉ có cái tủ tường dán hoa văn vân gỗ ngăn giữa bếp và phòng chính. Phòng khách kiêm phòng ngủ nửa vời rộng khoảng ba mươi mét vuông, trần nhà thì thấp, chắc hẳn sẽ có nhiều người thấy bức bối với căn phòng này. Dù vậy, Kiyomi thấy thoải mái với cái sàn gỗ trắng, bức tường trắng vừa dán lại. Hơn tất thảy, niềm vui được độc chiếm không gian này làm cho mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ. Cô nghĩ: “Mình sẽ dùng căn phòng này tùy theo ý thích của mình.” Gió thổi làm cái rèm mới lắp chạm vào cánh tay cô. Cuộn tay trong tấm rèm, Kiyomi mỉm cười mãn nguyện. Cô chọn rèm màu xanh rêu in họa tiết hoa lá. Giường của cô là một chiếc giường sô pha loại dùng nệm, cô cũng đặt ti vi ở vị trí thuận tiện để có thể nằm hoặc ngồi trên giường và xem được thoải mái. Giữa sàn là tấm thảm lông dài, trên thảm đặt cái bàn tháp kiểu cổ điển. Cô không cần tủ quần áo, quần áo và những đồ khác cô nhét tạm trong tủ để chăn cũng được. Bồn rửa mặt có thiết kế trông có vẻ thô kệch, còn các đồ dùng nhà tắm thì làm bằng nhựa trong nhìn giống như những món đồ thiết kế, nhưng trông chúng cứ giả tạo thế nào đó. Đương nhiên là chỉ giống thôi, chứ chúng không phải là đồ thiết kế của hãng nào. Những vật dụng đó, cũng như rèm và bát đĩa, đều là những đồ dễ dàng mua được khi lượn vài vòng cửa hàng lớn hay cửa hàng một trăm yên. Dù nơi đây tập trung toàn đồ rẻ tiền, Kiyomi vẫn hài lòng ví von nó như một căn phòng sang trọng mà cô hay thấy trên tạp chí nhà ở. “Mấy đồ đạc nhỏ xếp ở quanh bếp, cái để cốc và bàn chải đánh răng để vào chỗ bồn rửa mặt nữa là xong.” Nhận ra mình đang nín thở ngẫm nghĩ, cô khẽ cười. Cô nghĩ cô chọn đồ đạc cho phòng còn nghiêm túc hơn cả chọn môn ở trường đại học: “Đáng lẽ mình nên chọn trường mỹ thuật và học ngành nội thất mới phải.” Kiyomi nhẹ nhàng đi đến bếp ở cách xa ban công. Pha cốc trà rồi ngồi xuống bàn, cô thấy mỏi nhừ cả người. Cuộc sống của cô dạo gần đây là thế, luôn phấn khích với môi trường mới, quay vòng vòng trong bộn bề của dọn dẹp, mua sắm, rồi chuẩn bị bài trước giờ học. Hồi cấp ba, cô từng ở trong câu lạc bộ quần vợt nên có thừa tự tin về thể lực, nhưng sự mệt mỏi hiện giờ lại khác hoàn toàn với khi vận động. Cô nghĩ rằng đây mới là môi trường Tokyo. Xung quanh thành phố có trường học, có căn hộ, nhưng khi cần mua đồ đạc hay sắm sửa gì đó, cô lại phải vào tận trung tâm và tới những cửa hàng lớn. Ở khu trung tâm, điều ngạc nhiên nhất là chỗ nào cũng thấy người. Cô luôn thấy thích thú với những cửa hàng mở tới tận khuya và những ánh đèn mờ ảo trong đêm ở nơi đây. Nơi cô sống trước đây cũng có cửa hàng tiện lợi và nó cũng mở cửa đến mười một giờ đêm, nhưng không thể nào so sánh nổi với ánh sáng của Tokyo. Mấy hôm đầu, khi ở trong căn phòng này vào buổi tối, Kiyomi ngạc nhiên tột độ khi thấy phía bầu trời thành phố tỏa sáng rực rỡ. Khi nhận ra góc đó là Shinjuku, tim cô thực sự cảm thấy bồn chồn và bất an như bị bóp nghẹt. Đương nhiên, chút yếu đuối đó nhanh chóng biến mất. Nhưng sự mệt mỏi thì không như vậy, ngay cả khi cô đã đặt mình xuống nghỉ ngơi, nó vẫn dai dẳng đeo bám cô, đó là điều mà cô chưa từng cảm thấy khi còn ở vùng quê đầy cây xanh của mình. Nhấp chút trà thảo mộc, Kiyomi cuộn tròn người trên chiếc thảm. Đúng vậy, cứ khi nghỉ ngơi, duỗi tay chân ra là sự mệt mỏi lại gọi cơn buồn ngủ tới. “Mình muốn có gối ôm với lớp vỏ thật mềm.” Cô nằm ngửa mặt, đặt hai tay trên bụng. Từ ô cửa sổ mở toang, làn gió xuân ấm áp thổi vào. Kiyomi áp tay lên gò má, thả lỏng người. Người thấm mệt như bông ngấm nước, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ. “Mình chỉ ngủ một chút thôi.” Cô nhắm mắt, định thưởng cho bản thân một giấc ngủ ngắn thì bên ngoài vang lên những âm thanh đứt quãng, vọng vào tai cô như gợi lên nỗi niềm luyến tiếc. Là tiếng trẻ con. Tiếng động cơ ô tô… Ngay lúc sau, cô nhận ra âm thanh mình nghe được đang ở rất gần, cô mở to mắt. Tối quá. Kiyomi lập tức quờ quạng tay và nhận ra, bóng tối ấy đơn thuần chỉ là do trời tối. Sững người, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Bên ngoài, mặt trời sắp lặn. Cô hầu như không nhớ là mình đã ngủ hay chưa, có lẽ cô đã ngủ mê mệt ngay khi nhắm mắt lại. Kiyomi thở nhẹ, bỏ hai tay đặt trên ngực xuống. Hơi thở của cô như nghẹn lại. Chắc do đặt tay lên ngực mà cô gặp giấc mơ đáng ghét. Âm thanh mà cô nghe thấy không rõ là thật hay mơ, nhưng chắc chắn là của đàn ông. Anh ta nói gì nhỉ? Cô cố nhớ lại. Lời nói như trêu chọc, lại vừa như dọa dẫm cứ lởn vởn trong đầu cô như làn khói. Kiyomi hít thật mạnh, đến mức tạo thành cả nếp nhăn giữa đôi lông mày. Có mùi lạ. Đó là mùi cống rãnh cộng với mùi thối rữa, chúng như bám chặt lấy niêm mạc mũi của cô. Kiyomi nhăn mặt, ngồi dậy và nhìn xung quanh. Lấy lí do chưa ổn định cuộc sống nên cô hiếm khi nấu nướng, nhưng không phải là nhà cô không có rác sinh hoạt. Nhưng mùi hôi mà cô ngửi thấy lần này hoàn toàn khác với mùi đó. Nó giống với mùi hôi trong ống nước thải. “Không biết là mùi hôi từ đâu nhỉ?” Nhà cô không đến mức sạch như lau như li, nhưng cũng chưa có ai nói cô ăn ở luộm thuộm, bừa bãi. Vốn sợ chuột bọ nên cô cực nhạy cảm với đồ ăn đã dùng xong. Vì vậy, mùi này không phải từ trong phòng cô. “Chắc tại ống cấp nước của chung cư này bẩn quá.” Kiyomi bật đèn lên, kiểm tra đường ống ở bếp và bồn tắm. Không có mùi gì lạ. Lúc nhận ra điều đó thì cái mùi kỳ lạ đã biến mất rồi. Một lần nữa, cô nhíu mày, chạm tay vào vai mình. Không biết có phải do ngủ quên trên sàn không mà cô đau cứng hết cả vai. Hay do cái cửa sổ để mở không đóng? Vai cô lạnh ngắt. Bỗng nhiên, cô thấy tâm trạng mình u ám. Kiyomi xoay vai, trèo lên giường rồi đóng cửa sổ lại. Ánh đèn tỏa ra khắp căn phòng phản chiếu bóng cô trên kính cửa sổ. Nó cũng chiếu vào trong mắt cô, theo phản xạ, cô lùi người lại. Cô nghĩ chắc kính bị cong vì thi thoảng, hình ảnh phản chiếu trong cái cửa sổ này như bị nhòe thành hai. Hình như có một cái bóng của ai đó sau lưng đang chồng lên bóng của cô. Không hiểu sao dù đứng xa ra hay đổi góc độ thì cô vẫn thấy cái bóng đó. Nhưng lạ là lúc cô vừa xoay người thì cái bóng lại biến mất. Ban đầu, khi bên môi giới nhà đất dẫn cô đến đây xem phòng đã như vậy rồi. Lúc định xem quang cảnh bên ngoài, vừa chạm tay vào cửa sổ, Kiyomi đã giật mình quay lại. Trong khoảnh khắc, cô tưởng đấy là người môi giới đứng sau lưng mình. Dù là ảo giác đi chăng nữa, nhưng rõ ràng cô cảm nhận được hơi người ở phía sau. Nhưng ông già môi giới nhà đất, trông có vẻ thích thú, vẫn đang khoanh hai tay sau lưng đứng ở sảnh. “Cái kính cửa sổ này bị cong thì phải.” Cô khẽ thì thầm không để người môi giới biết mình đang dao động. “Cô thấy thế à? Ờ, có lẽ thế đấy. Ngoài ra, không có gì khác khiến cô bận tâm đúng không?” Người đàn ông không còn trong độ tuổi lao động nháy mắt, khẽ đung đưa người sang hai bên. Cười nhăn nhó đáp lại, cô kéo mạnh cái rèm. Sự lo lắng khi hoàng hôn buông xuống chắc là do nhớ nhà. Lên Tokyo hồi tháng Ba, tháng đầu tiên, Kiyomi vẫn chưa quen được người nào để có thể coi là bạn. Từ khi lên đây, những người nói chuyện với cô hầu như là người bên môi giới nhà đất hay nhân viên của cửa hàng nào đó. “Cũng chẳng còn cách nào khác.” Cô nghĩ đi học ở trường, rồi đi làm thêm thì sẽ nguôi đi phần nào nỗi nhớ đó. Nếu mà có bạn trai thì cô sẽ quên luôn cả buồn ấy chứ. “Kể cả đồ ăn, có khi anh ấy sẽ đến cửa hàng tiện lợi mua cho mình cũng nên.” Cô gật đầu một mình, vui vẻ ngồi xuống giường.   Mời các bạn đón đọc Căn Hộ Số 203 của tác giả Kamon Nanami & Nguyễn Phương Chi (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Làm Dâu Cõi Chết
Vào một năm cuối thế kỷ 19, giữa đêm mùa hè Mã Lai nóng nôi với những con thiêu thân lượn bời bời quanh ngọn đèn dầu lạc, một người cha đang nằm chiếc chõng rách nát đã bảo con gái rằng. Có một nhà giàu Hoa kiều cầu hôn, hỏi cưới cô về cho người con trai vừa chết của họ. Sau đó chính hồn ma cũng tự bắt tay vào công cuộc chinh phục. Đêm khuya y nhập mộng cô và hứa hẹn: Em sẽ có một hôn lễ trong mơ của các thiếu nữ. Sính lễ đầy đủ, đồ trang sức lộng lẫy, thậm chí cả mấn đội đầu bằng lông chim bói cá. Nhà ta sẽ đưa kiệu và dàn nhạc tới cho em. Chỉ có điều… Rượu giao bôi, em sẽ uống với bài vị thay vì ta. Làm lễ cùng em cũng không phải ta, mà là một con gà trống. Làm dâu cõi chết là cuộc chạy đuổi giữa ma quỷ và người sống, giữa cõi âm và trần gian. Nếu thoát, cô gái sẽ được hưởng đời yên ổn, với tình yêu cô hằng ấp ủ. Nếu không thoát, cô sẽ đứng vào vị trí cô dâu trước bàn thờ cưới ma, và sống một cuộc đời bệnh hoạn với linh hồn đến hút dương khí hằng đêm. Câu chuyện này cũng điểm xuyết một vài nét về Malaysia gần mà xa, quen mà lạ cuối thế kỷ 19, từ những món ăn đặc sắc, trang phục độc đáo đến tình trạng loay hoay tăm tối của một đất nước đang oằn mình vươn lên dưới ách cai trị của phương Tây. *** GIẢI THƯỞNG: -  Đề cử giải Carnegie Medal của mục Book of the Week trên trang Oprah.com -  Xuất hiện trên Indie Next List pick - danh sách các cuốn sách hay do hiệp hội các nhà bán sách tại Hoa Kỳ giới thiệu -  Có mặt trong tuyển tập những cuốn sách hay nhất của các tác giả mới xuất sắc trong quý III năm 2013 do trang Barnes & Noble bình chọn -  Đề cử giải thưởng cuốn sách hay nhất của thể loại Fantasy trên Goodreads - Nằm trong danh sách những cuốn Beach Read hay nhất của tạp trí Glamour Magazine năm 2013 - Được giới thiệu trên Good Housekeeping Magazine, The Bookseller Editor và Library Journal Barbara *** NHẬN XÉT ĐÁNH GIÁ TỪ BÁO CHÍ QUỐC TẾ "Phong cách viết rõ ràng và quyến rũ của Choo đã vẽ nên một hiện thực khác, cũng đủ hỉ nộ ái ố không khác gì cõi trần…." - Publishers Weekly "Làm dâu cõi chết bắt đầu như một cuốn tiểu thuyết lịch sử, nhưng lại là sự hòa trộn đầy hấp dẫn giữa các yếu tố giả tưởng, trinh thám và kinh dị. Nhưng điều khiến câu chuyện này trở nên lay động lòng người lại đến từ những nét đẹp văn hóa truyền thống của người dân gốc Hoa tại Malaya và những câu chuyện tình yêu mang trong mình đầy khao khát ước vọng, khiến độc giả không khỏi thở dài mơ mộng mỗi khi lật từng trang sách." - Oprah.com’s Book of the Week   "Đối với cả những người khao khát muốn khám phá thế giới ma quái và cả những kẻ rung động trái tim yêu đương, câu chuyện này đều thỏa mãn tất thảy. Chuyến hành trình của Li Lan, để khám phá thế giới bên kia, và để khám phá chính cõi lòng mình khiến chúng ta không thể phủ nhận Choo quả là một tác giả đa tài." - USA Today " Cuốn tiểu thuyết đầu tay hấp dẫn của Choo, giàu văn hóa truyền thống Trung Hoa, mang tính siêu thực và kịch tích… khiến người đọc say đắm và trầm trồ. Một cuốn tiểu thuyết ám ảnh." - Booklist *** Review Ngô Tà:   Làm Dâu Cõi Chết là một tác phẩm chỉ qua cái tên thôi thì độc giả đã phần nào đoán định được thể loại của nó: Ma Quái Kinh Dị nhưng thực chất đó chỉ là một sự lừa tình cực đỉnh của tác giả Yangsze Choo. Phải nói chính xác rằng, đây là truyện NGÔN TÌNH trá hình KINH DỊ pha TRINH THÁM bám tí PHIÊU LƯU phũ màu HUYỀN BÍ mà lại dạt dào LÃNG MẠN. Và đặc biệt ở chỗ, cái lãng mạn không quá sến súa như Ngôn Tình Trung Quốc mà nhẹ nhàng lay động trái tim của người đọc (tôi). Không chỉ đặc sắc ở mảng tình yêu mà tác phẩm này còn cho thấy sự khéo léo trong cách dẫn truyện cũng như chuyển tiếp từ kinh dị sang điều tra án rồi lại lồng ghép vào yêu đương đôi lứa một cách nhuần nhuyễn trơn tru. Tôi đọc truyện mà cứ ngỡ mình đang lướt đi trên đường cao tốc im ru và mượt như lụa (chú ý, cao tốc này là cao tốc của Singapore hay Malaysia nha chứ không phải cao tốc Việt Nam nhé). Nói tóm lại, với tôi đây là một tác phẩm hay, sau khi đọc để lại dư âm khó phai trong tâm khảm, cái dư âm đó một phần là nhờ những bất ngờ do tác giả đem lại còn một phần là do những mẩu đối thoại đầy thông minh và lém lỉnh của LiLan và Ear Lang. Điểm: 7 (sẽ được 7,5 nếu từ trang 165 trở về trước không quá miêu tả tỉ mĩ sa đà vào tiểu tiết cũng như tâm trạng hoài xuân tiết thu của một thiếu nữ Malaysia gốc Hoa vừa chớm yêu>>khiến tôi chán muốn chết>>tôi chán vì tôi đã biết phần nào về phong tục của người Trung Quốc, như truyền thuyết Ngưu Lang-Chức Nữ, ngày Lễ Thất Tịch, Lão Tử, Trang Chu Mộng Điệp…….. rồi. Nhưng đó chỉ là cá nhân tôi thôi còn trên bình diện chung thì cách tả chi tiết ấy hoàn toàn ok. Ai có thể đảm bảo một người Hồi Mã Lai hay một người đọc gốc Ấn Độ rảnh hơi đi nghiên cứu sâu sắc về phong tục tập quán hầm bà lằng của Trung Quốc cơ chứ). *** Review Lam Ngọc Điền Yên: Câu chuyện về một cô gái xinh đẹp lớn lên trong một gia tộc đã suy vi bỗng nhận được lời cầu hôn từ nhà giàu có nhất vùng. Chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu đây không phải là minh hôn. Và càng tệ hơn, người cô thích không phải chồng mình mà lại là anh họ của anh ta. Anh họ này xuất hiện đúng kiểu soái ca: học thức, đẹp trai, tử tế, dịu dàng. Và thế là, tôi vừa đọc vừa cầu cho chúng nó không đến được với nhau. Gia tộc giàu có nào cũng mang trong lịch sử của nó những mảng tối tăm, thối nát và tàn nhẫn, nhất là thời phong kiến ngay cả tại khu vực tiếp xúc với văn hóa phương Tây như Malacca. (Giá tôi đọc quyển này sớm hơn vài năm thì khi đi Malake đã tới thăm vài địa điểm được nhắc tới trong sách). Nhà họ Lim bề ngoài đẹp đẽ nhưng hận thù dường như đã trở thành đặc sản của họ. Các mối quan hệ lằng nhằng chủ yếu mang tới từ việc năm thê bảy thiếp của đàn ông. Li Lan chỉ vì muốn được giải thoát khỏi sự ám quẻ của chồng tương lai mà vô tình khám phá ra một lô bí mật từ 3 đời trước của họ Lim. Rất nhiều oán hận xuất phát từ một nhân vật chả ai nghĩ đến – cô vợ thứ tư của ông nội cô. Qua cuộc phiêu lưu giữa cái sống và cái chết, cô biết thêm về gia đình mình. Li Lan liên tục phải đối mặt với nguy hiểm, phản bội và cái chết. Dĩ nhiên, chuyến hành trình không thể thiếu nam chính. Điểm hay nhất của tác phẩm này đó là tác giả đã dựng lên một thế giới người chết khá ổn, kết hợp giữa những truyền thuyết từ xa xưa của người Hoa và trí tưởng tượng cá nhân. Đồng bằng Người chết – nơi giống hệt dương thế, hủ tục đốt vàng mã, sử dụng hình nhân làm người hầu, sự phân hóa giai cấp và hối hộ luôn có ở bất kỳ đâu. Tác giả cũng không thổi phồng nam chính lên mức khua tay một phát là ma quỷ biến sạch để bảo vệ nữ chính lông tóc vô thương. Nữ chính còn trẻ, hồn nhiên nhưng không ngu ngốc, rất chân thật với suy nghĩ và cảm xúc cá nhân mà không ích kỷ. Cả nam chính lẫn nữ chính đều phải trả giá và đánh đổi cho các hành động và lựa chọn của mình. 1/4 truyện đề cập đến văn hóa bản địa, tuy hay nhưng không mới mẻ với tôi. Chấm điểm: 7. Trừ 1 điểm cái bìa + 1 điểm cho ý tưởng lạ về thế giới trung gian. Mời các bạn đón đọc Làm Dâu Cõi Chết của tác giả Yangsze Choo.
Người Định Hình Tâm Lý
Review by An Dung Ni: Câu chuyện được mang màu sắc khá u ám, tình tiết bất ngờ, thậm chí có những chỗ mà đọc đến tận chương cuối mới hiểu ra (cá nhân Ni thì edit đến phần giải thích của tác giả thì mới hiểu hết cả bộ truyện =))))) Bộ truyện này thật sự rất đáng để fan trinh thám đọc, tuy khá ngắn, số lượng vụ án cũng không nhiều, nhưng án nào cũng được đầu tư khá kĩ, văn phong chau chuốt, tình tiết logic, chủ yếu đề cập đến tâm lý học. Nữ chính tên Mộc Thất, là cảnh sát, cô có biệt danh là Mặt Liệt, Mặt Than,… Nữ chính tuy lạnh lùng và hơi đơ đơ nhưng đầu óc rất nhanh nhạy, cách cô suy nghĩ, phá án, phân tích vụ án đều nhanh chóng và chính xác. Còn nam chính là Mai Tư Lễ, chuyên gia tâm lý, còn có cả khả năng thôi miên. Đây là một anh chàng cũng khá tài giỏi, mỗi tội tác giả cho nam chính ít đất diễn quá nên không bộc lộ được hết tài năng. Cốt truyện chính của truyện xoay quanh 2 biến cố lớn của cuộc đời nữ chính: vụ bắt cóc hồi bé và vụ tai nạn của cha mẹ Mộc Thất. Tình cảm của nam nữ chính khá ít  (đây cũng là một điểm trừ đối với những ai mê ngôn tình trinh thám), tuy không được viết nhiều, nhưng tình cảm của nam nữ chính khá hợp lý. Mộc Thất và Mai Tư Lễ (nam chính) vốn là thanh mai trúc mã, nhưng vì nhiều nguyên nhân thì Mộc Thất đã quên mất Mai Tư Lễ, còn Mai Tư Lễ sau khi nhận ra đây là cô bé hồi nhỏ hay bám theo mình thì bắt đầu mặt dày đeo bám Mộc Thất, lo lắng cho cô, rồi còn bỏ công bỏ việc để chăm lo cho cô nữa. Dần dần thì anh nhận ra người mình yêu chính là cô của hiện tại, mà không phải cô bé hồi nhỏ kia nữa…. Ừm, đoạn này thì nên đọc để cảm nhận truyện rõ hơn, spoil trước thì mất hay mất. À, truyện không ngược, HE, nam nữ chính đều thông minh cả và còn có dàn nhân vật phụ cũng rất đáng yêu nhé =))) Có anh IT vụng về, nhát gan, có một anh đại gia lười biếng thích ăn kem, một đội phó chín chắn trưởng thành, một chàng cảnh sát nhát gái, một cô pháp y mặt thì trẻ con nhưng tâm hồn lại không hề trẻ con tí nào và cả một đội trưởng luôn quan tâm đến các đội viên của mình… Đội điều tra đặc biệt này cũng chính là gia đình thứ hai của Mộc Thất, mình hơi tiếc chút xíu là bộ này không có ngoại truyện cho mấy người này. Nhìn chung truyện khá cân não người đọc, nếu bạn chỉ đọc qua loa thì đảm bảo sẽ không hiểu được ẩn ý của tác giả. Đến tận chương cuối cùng tác giả mới mở nút thắt, mặc dù vẫn hơi khó hiểu nhưng mình nghĩ vẫn sẽ gây bất ngờ cho người đọc vào chương cuối. Tác giả lồng ghép các ẩn ý vào từng chi tiết rất tinh tế, nhưng có vẻ do tinh tế quá nên nhiều người không hiểu được =))) __________________________________ Review by Lạc Dung: “Người Định Hình Tâm Lý” là một câu chuyện trinh thám với phần trinh thám là chủ yếu, còn tình cảm lại là phần phụ. Rất kỳ lạ phải không? Khi đa phần ngôn tình trinh thám thời nay đều là trinh thám phụ, tình cảm chính. Ngay từ đầu câu chuyện đã mang theo một bầu không khí rất âm u và tăm tối, mình chưa đọc được nhiều bộ của Dực Tô Thức Quỷ cho lắm nên cũng không rõ những bộ khác có u tối như bộ này không. Nhưng bộ truyện này đã gây ấn tượng mạnh với người đọc khi vừa mở đầu đã là những vụ án móc mắt, chặt đầu, chặt tay,… những vụ sau thì đỡ hơn một chút nhưng quả thật mình vẫn khá rợn người khi đọc những vụ mà phanh thây xác. Nhân vật chính của câu chuyện này là Mộc Thất, kiêm nữ chính, cô là một cảnh sát lạnh lùng, nhanh nhẹn, thường bị các đồng đội gọi là Mặt Liệt. Ngoài nữ chính Mộc Thất ra thì đội cảnh sát đặc biệt của cô cũng là dàn nhân vật chính của bộ truyện này, thời gian lên sàn còn nhiều hơn cả nam  chính :v Lúc mới đầu đọc mình phải mất một lúc lâu mới nhớ được hết tên của đội cảnh sát này, vì có kha khá nhân vật và não mình cũng hơi cá vàng nữa. Đội cảnh sát gồm có: Đội trưởng Cao Đình nghiêm khắc nhưng luôn quan tâm đến đồng đội, đội phó Hề Thiên Tường chín chắn, anh chàng IT Tưởng Vân Kiệt nhát gan, hay bị bắt nạt, một anh chàng cảnh sát tên Lục Diệp, giàu có, tùy hứng và là fan cuồng của kem, cảnh sát Tôn Đống nhát gái nhưng cũng rất nhanh nhẹn và cuối cùng là bà chị pháp y Cố Mi với những sở thích kỳ dị siêu biến thái, dù đã gần 30 cái xuân xanh nhưng tính cách vẫn cực kỳ nhí nhảnh con cá cảnh. Những người này và Mộc Thất đã cùng nhau tạo nên một đội cảnh sát phá vô số các vụ án lớn nhỏ trong câu chuyện này. Còn nam chính của bộ này tên là Mai Tư Lễ (Cái tên mà theo mình thấy thì hơi dị), anh là một chuyên gia tâm lý, có mở văn phòng hẳn hoi luôn, tiện thể còn là chủ một nhà hàng ăn nổi tiếng, thêm nữa còn có khả năng thôi miên, mình ấn tượng nhất là lúc nam chính thôi miên đồng bọn của một hung thủ, bắt tên đồng bọn đó giết hung thủ để mình còn cứu nữ chính, lúc đó thật sự ngầu muốn chết!!!!! Tuy vậy, ngay từ đầu mình đã nói, bộ này thiên về trinh thám nhiều hơn tình cảm nên tình cảm của hai người không được đề cập đến nhiều, à tất nhiên yêu đương thì có nhưng nó không hường phấn hay sến sụa đâu. Về cơ bản mình thấy Mai Tư Lễ rất giỏi, anh có thể làm được rất nhiều việc nhưng vì tác giả cho anh ít đất diễn quá nên những tài năng của anh không được thể hiện ra, ngược lại còn khiến anh trở nên mờ nhạt trong bộ truyện này, có phần giống như làm nền cho nữ chính Mộc Thất vậy. Mình sẽ nói một chút về các vụ án và tình tiết trong truyện. Về vụ án, như có nói trên kia, các vụ án mở đầu khá máu me và dã man, các vụ sau thì đỡ hơn. Những vụ án cũng không hóc búa, đội cảnh sát cũng nhanh chóng phá án, số lượng vụ án không nhiều, vừa đủ, không xoắn não, nhiều khi mình thấy hơi đơn giản quá. Được cái tác giả thích lồng ghép các tình tiết gây bất ngờ nên câu chuyện cũng không bị nhạt nhẽo hay quá nhàm chán. Đây là một bộ truyện khá cân não người đọc, không phải vì vụ án, mà là về các ẩn ý để dẫn tới vụ cuối cùng. Những người chỉ đọc qua loa hay đọc cho vui thì mình nghĩ không nên thử sức với bộ này, vì nó rất khó hiểu nếu bạn không đọc kĩ và nghiền ngẫm qua từng câu. Đến cả bạn edit truyện này còn nói rằng edit đến tận chương cuối bạn ý mới hiểu được toàn bộ câu chuyện này :v. Có thể nói, Dực Tô Thức Quỷ đã lồng ghép các ẩn ý vào sâu từng câu chữ, từng lời thoại một cách rất tinh tế, nhưng mình nghĩ có khi do nó tinh tế quá nên độc giả không hiểu được :))) Bộ này mình cũng phải đọc đến chương cuối mới vỡ lẽ ra, vì tác giả đánh lừa độc giả quá tài tình. Tổng kết lại thì đây là một bộ trinh thám ổn, khá cân não, tình cảm không nhiều lắm, nam chính cũng hơi mờ nhạt, vụ án mình thấy vụ hay vụ thì dễ đoán quá, mình vẫn ấn tượng với những vụ phanh thây xác hơn, dù sao những vụ đó sẽ đánh mạnh vào trí tưởng tượng của người đọc mà. Truyện nhà Liệt Hỏa Các mà nên mình rất tin tưởng vào chất lượng edit. Truyện có pass, các bạn có thể chơi quiz để lấy pass. Cuối cùng thì, sau khi đọc review của mình, ai cảm thấy hợp rồi quyết định đọc thì mình rất vui, còn không hợp rồi không đọc thì cũng không sao, tại vì cũng không phải một bộ dễ hiểu gì cho cam :3 Review by Do Nhung:   Nhân vật: Nữ chính: Mộc Thất, biệt danh là Mặt Liệt, luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, là người mà nam chính không thôi miên được và tìm mọi cách để thôi miên. Nam chính: Mai Tư Lễ, người thôi miên, vì không thôi miên được nữ chính nên đeo bám. Nhân vật phụ: toàn dễ thương, đều là những người không bình thường, đúng câu vật hợp theo loài, Cao Đình, Hề Thiên Tường, Tưởng Vân Kiệt, Cố Mi, Tôn Đống, Lục Diệp,... Bạn là người thích điều tra hãy đọc và đoán hung thủ trước khi tác giả cho đáp án vụ án, đội điều tra thì mỗi người một tính, rất lầy lội và bất thường, xen kẽ các vụ án là sự xuất hiện của nam chính, tìm mọi cách đeo bám để được thôi miên nữ chính, luôn bị nữ chính bắt bài và bị lừa một cách đơn giản. Mở đầu câu truyện là lời kể của nạn nhân, các vụ án xảy ra xen kẽ nhau, cứ tưởng giải quyết xong thì lại chưa xong, mạch truyện chậm, đọc truyện giống như những thước phim quay chậm về cuộc điều tra vụ án, trong truyện mỗi nhân vật có một sở trường riêng, không ai tài giỏi nhất, kể cả nhân vật chính cũng không phải là người tài giỏi nhất nên khi đọc sẽ không khó chịu, ngoài ra tác giả không tả về hình dáng bên ngoài của các nhân vật nên cũng sẽ không có soái ca hay chị đẹp. Truyện tập trung vào sự cố gắng của cả đội để phá án chứ ko phải là sự bất lực của đội và phải nhờ người giỏi nhất phá án. Xen kẽ vào điều tra là các mẫu đối thoại của các nhân vật về cuộc sống đời thường của nhau. ‼ Spoil: Khi nam chính lầy lội và bị nữ chính bắt bài: Đang đổi giày thì chuông cửa reo. Mộc Thất đưng dậy nhìn qua mắt mèo, chỉ thấy một cái bọc, không thấy người bên ngoài là ai. Chuông cửa lại vang lên Mộc Thất hỏi: "Ai vậy?" "Cô Mộc, cô có bưu kiện." Một giọng nói kì lạ cất lên, vừa nghe qua đã biết là người kia cố tình bịt mũi lại để nói. Mộc Thất rất nhạy cảm với các loại âm thanh, nhất là giọng nói của người khác. Nên dù đã cố thay đổi, nhưng cô vẫn nhận ra được, người đứng ngoài cửa chính là Mai Tư Lễ. Sự lầy lội của đội cảnh sát, Mặt Liệt cũng vì điều này mà thay đổi: "A! A! A!” Đột nhiên phòng làm việc của đội cảnh sát đặc biệt vang lên những tiếng thét cực kì chói tai. Lục Diệp đang nghiêng người dựa vào cạnh bàn bị Mộc Thất kéo một cái, một giây sau liền trở thành bức tường thịt chắn trước mặt cô, mà cùng lúc đó, Tôn Đống – đồng chí cảnh sát chuyên nghiệp cao 1m80 thì nhanh chóng nhảy tót lên trên ghế. Tưởng Vân Kiệt vẫn ngồi yên quan sát mọi thứ, Cao Đình cách quá xa, Hề Thiên Tường thì mắc bệnh sạch sẽ, anh ta đành thở dài, đưa chân ra đạp mạnh một cái ‘bẹp’, sau đó anh ta liền giơ chân lên, gọi lớn về phía cửa: “Cố Mi, có xác chết!” “Xác chết? Để tôi, để tôi!” Mặc dù chưa ai thấy Cố Mi đâu, nhưng mọi người đều nghe thấy giọng nói hớn hở của cô ấy. Thế nhưng khi Cố Mi đeo bao tay chạy vào phòng làm việc, chỉ thấy xác chết của…. một con gián bên chân Tưởng Vân Kiệt…. “…” Hề Thiên Tường nhìn liếc cô ấy một cái: “Cô đeo bao tay rồi à, tốt quá, dọn nó đi đi.” “…” Mời các bạn đón đọc Người Định Hình Tâm Lý của tác giả Dực Tô Thức Quỷ.
Trò Chơi Tử Thần
Đây là một trò chơi thử thách trí tuệ và lòng dũng cảm, người thắng cuộc sẽ giành được phần thưởng vô cùng lớn và quyền được sinh tồn, còn những kẻ vi phạm nguyên tắc trò chơi sẽ phải nhận sự trừng phạt chính là cái chết. Mười bốn tác giả chuyên viết tiểu thuyết trinh thám bị “mời” đến một nơi bí mật, những tình huống kì lạ xảy ra, những sự kiện đáng sợ và bất ngờ liên tục xuất hiện, khiến họ không tài nào lí giải nổi. Cái chết luôn rình rập mọi lúc, mọi nơi, không khí căng thẳng bao trùm. Khi số người sống sót càng ngày càng ít, họ dần nhận ra một “quy luật” và bí mật kinh người… “Trò chơi tử thần” đã bắt đầu, kẻ chủ mưu vẫn lẩn khuất xung quanh họ là ai? Hắn ta? Cô ta? Rốt cục có mục đích gì? Sau mười bốn ngày, có ai còn sống sót và thoát khỏi nơi quỉ quái đó hay không? Liệu sau đó còn có điều gì đáng sợ hơn chăng? Đó lẽ nào là một trò chơi không bao giờ kết thúc? Hãy nhớ rằng, kể từ khi lật mở trang sách đầu tiên, bạn đã rơi vào vòng xoáy của chính trò chơi này! *** Tác giả Ninh Hàng Nhất tên thật là Ninh Hàng, là nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Anh bắt đầu nghiệp viết từ năm 1999, tới nay đã là một tay bút chuyên nghiệp kiêm biên kịch phim. Tác phẩm của anh được đăng trên nhiều các tạp chí, trang mạng lớn của Trung Quốc, còn được dịch và đăng trên các tạp chí ngoại văn. Một số tác phẩm tiêu biểu có thể kể đến “Tiếng đêm”, “Hẹn với thần chết”, “Chuyến đi sống còn”, “Lời nguyền ngày tận thế”. Ninh Hàng Nhất được đánh giá là cây đại thụ trong làng tiểu thuyết trinh thám mới, là “Alfred Hitchcock” của Trung Quốc. Bộ tiểu thuyết trinh thám 1/14 Trò chơi tử thần gồm có 5 tập hiện đã được xuất bản xong tại Việt Nam, đã được khá nhiều độc giả Việt đón nhận, được đánh giá là bộ tiểu thuyết trinh thám xen lẫn kinh dị gây tiếng vang lớn. Trò chơi cấm là một trong những cuốn series trinh thám mới nhất của tác giả này được xuất bản tại Việt Nam.   Bộ 1/14 gồm có: Trò Chơi Tử Thần Khách Trọ Và Xác Sống Lời Cảnh Báo Người Thừa Thứ 14 14 Ngày Kinh Hoàng Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Tử Thần của tác giả Ninh Hàng Nhất.
Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ
Dương Húc Minh có một cô bạn gái dịu dàng đáng yêu. Đến nay, hắn cũng rất hạnh phúc, rất vui vẻ. Một ngày nọ, cô bạn gái qua đời. Sau đó, hắn mới phát hiện một điều rằng, thà độc thân còn tốt hơn... ----------------------------------------------------------------------------------- Truyện: Tất cả bạn gái của tôi đều là lệ quỷ Tác giả: Thất Nguyệt Tửu Tiên Số chương: hố chưa lấp xong Lời giới thiệu - Phiên bản nam chính u sầu Cổ nhân nói: "tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng", ấy là cổ nhân nói chơi chơi vậy thôi, chứ gặp Dương Húc Minh, cổ nhân cũng phải lập tức uống nước nhuận giọng, ngửa mặt lên trời mà than rằng: "than ôi, phải nghịch tu ngàn năm mới nên duyên lành với một cô nàng lệ quỷ." Thuận duyên hay nghiệt duyên, Dương Húc Minh không biết. Anh chàng cao to đẹp trai, thanh xuân phơi phới, với vóc dáng như huấn luyện viên thể hình đang ở chốn thiên đường với cô nàng người yêu Lý Tử vừa xinh vừa đảm thì một ngày kia bỗng rơi xuống địa ngục, à, nói đúng hơn thì là vực thẳm dưới địa ngục, khi mà cô người yêu bé bỏng sau khi về quê nghỉ hè đã không trở lại nữa. Thay nàng trở về, là một bóng người mặt đầy máu me mặc bộ áo cưới đỏ thẫm, tim thủng lỗ chỗ, máu chảy ròng ròng, chân lê từng bước một qua hành lang tối tăm, đêm nào cũng đứng nhìn anh chằm chằm. Rồi Dương Húc Minh phát hiện, thực ra nàng không đứng nhìn mà mỗi đêm, nàng lại tiến về phía anh, mỗi hôm một chút, cứ nhích dần, nhích dần, nhích dần... cho đến khi đứng ngay cạnh đầu giường anh. Ai có thể hàng đêm kê cao gối ngủ với người tình trong mộng đặc sắc đến như vậy chứ? Dương Húc Minh thì chắc chắn là không rồi. Lời giới thiệu - Phiên bản Ta là lệ quỷ Thuở còn đầu gối tay ấp, ai cũng từng trải qua cảnh ăn cẩu lương, uống nước đường thay cơm bởi những lời đường mật có cánh của người yêu, phải không nào. Vậy mà kể từ khi ta không còn nói được, không còn nấu ăn được, anh ấy bỗng dưng quay ngoắt 180 độ. Ảnh ta trong điện thoại, nay anh ấy không dám nhìn đến. Khuôn mặt ta anh ấy từng vuốt ve suốt mấy năm trời, nay anh ấy nhìn thấy lại hét toáng lên: Quỷ quỷ... Từng thề non hẹn biển với ta rằng, anh ấy chỉ có thể hoặc yêu ta hoặc chết, nhưng lại lòi đuôi cáo tham sống sợ chết, trốn ta như trốn tà. Ta không đau nỗi đau của kẻ bị giết hại, ta đau nỗi đau mình bị từ bỏ. Khi chúng ta yêu thương nhau, ta từng hỏi mãi mãi là bao xa? Bây giờ ta muốn trả lời: Mãi mãi chỉ là một ngọn nến đỏ mà thôi. Cháy hết nến đỏ, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!!! *** Mở đầu "Tất cả bạn gái của tôi đều là Lệ Quỷ" chính là tuyệt cảnh của nam chính Dương Húc Minh. Mất ăn mất ngủ vì cô bạn gái bị sát hại không rõ nguyên do, đáng sợ hơn nữa là cô nàng hàng đêm đều xuất hiện trong giấc mộng của anh, từ từ tiến lại gần, cho đến một ngày trèo lên giường bóp cổ anh. Dương Húc Minh, từ một kẻ vô thần, đã dần tin rằng, thế gian này có quỷ, dù mẹ anh bảo rằng anh bị thần kinh, dù cảnh sát coi anh như kẻ lạc trại... thì anh vẫn có một người bạn đồng hành trong quá trình đi tìm chân tướng, đó là một cuốn sách kỳ lạ có tên "Sinh Tử Lục". Và rồi anh nhận ra, quỷ có nhiều loại: loại trành quỷ là nô bộc chỉ đâu nghe đó, loại lệ quỷ với đầy rẫy oán khí... Rồi anh cũng nhận ra, không phải ai cũng có thể làm quỷ, những kẻ phải làm quỷ trên cõi đời này, đều chỉ nhiều hơn người khác hai điều: bất hạnh và oán hận mà thôi. Đọc Tất cả bạn gái của tôi đều là lệ quỷ, bạn sẽ gặp anh chàng Dương Húc Minh vai u thịt bắp, có lúc thất phu lỗ mãng dại khờ, có khi thông minh láu cá nhưng điều đáng quý nhất chính là, dù ở trong tuyệt cảnh, dù bản thân như chiếc đèn sắp cạn dầu, anh vẫn tin tưởng vào những điều tốt đẹp trên thế giới này và đấu tranh cho nó. Như khi anh bảo: dù anh có chết bởi tay người mình yêu, anh vẫn muốn làm một điều gì đó dành cho nàng... Bạn cũng sẽ gặp một anh chàng Dương Húc Minh hết mực dũng cảm, dù những yêu cầu oái oăm nghiệt ngã đến đâu anh cũng luôn cố gắng hoàn thành. Hãy tưởng tượng mà xem, nửa đêm đi vào một căn nhà ma, rạng sáng đi đến thắp hương nơi hiện trường vụ án, khám phá các "phó bản" bí ẩn rợn tóc gáy... đều được anh hoàn thành xuất sắc ngoài dự kiến. Bạn cũng sẽ gặp một anh chàng Dương Húc Minh trớt quớt, lắm khi chỉ đâu đánh đó còn tòi ra vài phốt giật gân, nhưng không sao, đó mới chính là tâm lý con người, nếu mọi thứ đều hoàn mỹ đến mức không bugg nào hiện diện, vậy làm sao có thể có được tâm trạng thấp thỏm mê hoặc khi bạn sa chân vào hố chứ. Bạn cũng sẽ gặp những lệ quỷ, trành quỷ với những cuộc đời khác nhau, có bi thương, có sai lầm, có xót xa... bởi trước khi là quỷ, họ đều là những con người với những nỗi niềm không biết ngỏ cùng ai. Đó là nỗi niềm của những đứa con "ghét mẹ" mà chẳng nói được cùng ai, chỉ đành viết lên tảng đá tâm sự của mình. Đó là nỗi tương tư sâu nặng của cô nàng vì trót chìm đắm trong một mối tình đơn phương mà dẫn đến hoạ sát thân. Đó là sự xót xa về một trạch nam dám làm mọi thứ để đến gần người mình yêu mà không biết cách ngỏ lời. Đó là nỗi niềm của những người làm cha, làm mẹ đau đáu với những đứa con sa ngã lầm lạc của mình... Ai bảo truyện linh dị không có tình? Tất cả bạn gái của tôi đều là lệ quỷ là một câu chuyện thấm đẫm dòng chảy nhân sinh, chính dòng chảy này đã dẫn dắt Dương Húc Minh từ một kẻ chỉ muốn thoát khỏi tình trạng "ngàn cân treo sợi tóc" của mình đi đến lý tưởng cao cả hơn trong cuộc chiến với những oán khí của ma quỷ. Nếu bạn thích linh dị, kinh dị với các pha giật gân rợn tóc gáy, đừng ngần ngại nhảy hố nhé. Nếu bạn không thích linh dị nhưng muốn tìm hiểu một "hiện tượng tự nhiên" bình thường như cân đường hộp sữa với đủ thứ hỉ nộ ái ố, cũng đừng ngại nhảy hố nhé. Nếu bạn là fan ngôn tình và yêu thích những câu chuyện tình ngọt ngào chung thuỷ đầy bi kịch, hãy nhảy hố luôn đi nào. Còn nếu bạn là fan của thể loại truyện linh dị và kèm thêm các tình tiết nhây lầy vô bờ bến, thì bingo, đây chính là câu chuyện dành riêng cho bạn đó. Chờ đợi bạn là một câu chuyện cực kỳ kịch tính và một dàn harem với ưu điểm toàn trai xinh gái đẹp đang dài cổ ngóng bi mỗi ngày. *** Nhưng loại cảm giác thống khổ này cũng không tiếp diễn quá lâu. Nhanh chóng sau đó, những bàn tay đang điên cuồng xâu xé thân thể Dương Húc Minh biến mất tất cả. Tựa hồ tất cả những thứ quỷ dị xung quanh đều rụt lại. Thân thể Dương Húc Minh vẫn không ngừng chìm xuống. Bên tai của hắn lại trở nên yên tĩnh như trước, những tiếng vang chói tai, những tiếng xì xào quỷ dị đều hoàn toàn biến mất. Thế giới lại trở về với sự tĩnh mịch, hắc ám. Chỉ có thân thể hắn vẫn như cũ, không ngừng rơi xuống, rơi xuống. Cảm giác rơi mãi không tới đáy khiến nhịp tim Dương Húc Minh bắt đầu gia tăng. Giống như rơi vào một cái hố sâu không có điểm cuối cùng, khiến hắn không khỏi khủng hoảng tinh thần. Mình tiếp tục rơi xuống như vậy, cuối cùng sẽ rớt xuống nơi nào… Địa ngục? Tâm Trái Đất?... Chỗ đáy sâu đó sẽ xuất hiện những thứ kinh khủng gì đây? Nguyên bản tinh thần Dương Húc Minh đang rất tỉnh táo sáng suốt, dần dần theo quá trình rơi xuống mà trở nên nôn nóng sốt ruột. Những thứ không biết mới khiến người ta càng e ngại. Dương Húc Minh càng chìm sâu xuống, tâm tình của hắn càng bực bội bức xúc. Tên người hắn vẫn liên lục thì thầm kêu gọi, tựa hồ cũng dần dần trở thành tên một người khác. Rõ ràng Dương Húc Minh gọi lên đúng là tên cha hắn, nhưng có một cảm giác khó chịu không nói nên lời, khiến hắn không thoải mái. Giống như ai đó đang không ngừng viết đi viết lại một chữ cái, rồi đột nhiên phát hiện ra hắn không biết chữ kia là chữ gì! Loại cảm giác mơ hồ khiến tâm tình Dương Húc Minh càng trở nên bức bối khó chịu, muốn mở mắt ra xem thử tình hình hiện tại là gì. Nhưng Sinh Tử Lục đã nói trước, bất luận chuyện gì xảy ra, nghe được âm thanh gì, hắn cũng không được mở mắt. Dương Húc Minh cố nén cảm giác bất an, miệng không ngừng gọi tên cha mình. Một hồi lâu sau, thân thể vẫn tiếp tục chìm xuống nhưng bên tai Dương Húc Minh chợt nghe một âm thanh quen thuộc. Thanh âm của ai đó, đang gọi tên hắn. … Dương Húc Minh …. … Dương Húc Minh …. Tiếng gọi rất quen thuộc, thân thiết, nghe lại giống như … cha hắn đang gọi? Dương Húc Minh cảm thấy nao nao định mở mắt ra xem ai đang gọi… Nhưng một giây sau, hắn mạnh mẽ bức bách mình tỉnh táo lại, không để ý tới tiếng gọi phảng phất như có như không kia… Trong miệng hắn tiếp tục thì thầm gọi tên cha " Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh… Dương Tĩnh…” Mời các bạn đón đọc Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ của tác giả Thất Nguyệt Tửu Tiên.