Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông

Có lẽ khi nghe tiêu đề truyện "Bi thương ngược dòng thành sông" này, ắt hẳn các bạn cũng đã có một phần hình dung được gam màu chủ đạo của câu chuyện, đó là sắc thái mang phần ảm đạm, u ám nặng nề mà chẳng kém phần day dứt và sâu lắng. Nhân vật chính của câu chuyện là cô nàng Dịch Dao mười bảy tuổi. Nếu so sánh Dịch Dao với các bạn đồng trang lứa khác, cô lại mang những bi thương mà ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ không nên có. Dịch Dao cũng đã từng có một gia đình êm ấm, hạnh phúc ngập tràn. Nhưng cho đến ngày bố cô rời bỏ mẹ con cô, cuộc sống của cô gái nhỏ Dịch Dao đã không còn như trước nữa.   Hằng ngày Dịch Dao phải lo tất bật công việc nhà, chịu đựng những lời lẽ cay nghiệt hoặc thậm chí là đòn roi vô cớ từ người mẹ có vấn đề về thần kinh của mình. Dịch Dao khi mười ba tuổi đã từng tâm sự với cậu bạn trúc mã Tề Minh của mình rằng: "Bà ta là gái điếm, là một người phụ nữ thối nát. Tớ hận bà ta. Nhưng có lúc tớ vẫn rất yêu bà ta." Tề Minh là bạn cùng lớp với Dịch Dao, cậu và cô từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nhà của cả hai cũng chỉ cách nhau vài ba bước chân. Cậu là một chàng trai dịu dàng, ôn hòa và ấm áp, là giấc mộng của bao nhiêu thiếu nữ trong trường. Tề Minh mỗi ngày đều chờ Dịch Dao cùng đi học, đưa cho cô bịch sữa của mình vào buổi sáng, những thói quen nhỏ nhặt ấy đã hình thành từ lâu trong quá khứ, dần dần ăn sâu vào tiềm thức của cậu, hóa thành một loại tình cảm mơ hồ không tên... Dịch Dao vốn thiếu thốn tình cảm gia đình, nên cô đã tìm bạn trai, mong được lấp đầy phần trái tim cô độc. Cô chọn một người khác trường làm bạn trai, chỉ đơn giản vì người đó "sẵn sàng đánh nhau vì cô. Rất đẹp trai. Sau khi tan học biết chờ ở cổng trường để đưa cô về nhà". Nhưng đáng tiếc người bạn trai này của cô lại là một gã tồi tệ. Khi Dịch Dao nghi ngờ mình có thai với người bạn trai kia, là Tề Minh đi mua giúp que thử. Khi cô biết chắc chắn mình có thai, là Tề Minh ở bên cạnh an ủi động viên cô, là Tề Minh đi cùng cô đến nhà người bạn trai kia để nói chuyện về cái thai trong bụng Dịch Dao. Nhưng buồn cười thay, người bạn trai kia lại đang sống cùng nhà với một người phụ nữ khác như vợ chồng, hắn ta đê tiện rũ bỏ hết trách nhiệm, Tề Minh không kìm được tức giận mà ra tay đánh hắn ta. Dịch Dao quyết định phá thai, quyết định bỏ đi đứa bé trong bụng trước khi nó thành hình. Tần Minh luôn tôn trọng quyết định của cô và giúp đỡ hết mình, cậu thậm chí còn cả gan lấy trộm tiền của bố mình để đưa cho Dịch Dao làm viện phí. Tình cảm của Tề Minh dành cho Dịch Dao có thương thầm, có trộm nhớ, có giúp đỡ, có chở che. Nhưng dường như do thứ tình cảm này quá mơ hồ, mơ hồ đến nỗi chính Tề Minh cũng chẳng hề nhận ra. Cậu đã từng lén đưa cho Dịch Dao miếng màn thầu khi cô bị mẹ mình đuổi ra khỏi nhà, cậu đã từng bức bối khi Dịch Dao cùng bạn trai cô đi cùng nhau, cậu đau lòng xót xa cho cô khi gặp phải tình cảnh chật vật như hiện giờ. Thế nhưng, điều Tề Minh có thể làm cho cô chỉ là ở bên cạnh an ủi và giúp đỡ, với tư cách là một người bạn thân thiết. Dịch Dao dần dần như bị cuốn vào một vòng xoáy sâu thẳm. Việc cô có thai bị người bạn lớp phó vẫn luôn ghét cô biết được, từ đó Dịch Dao lại trở thành nạn nhân của vô số những trò bắt nạt quái ác. Trong vòng xoáy thăm thẳm đó còn có sự xuất hiện của hai chị em sinh đôi Cố Sâm Tương và Cố Sâm Tây. Dịch Dao cũng chẳng biết từ bao giờ, mà người về nhà chung với Tề Minh chẳng còn là mình nữa mà thay vào đó là Cố Sâm Tương xinh đẹp thuần khiết. Cũng chính vào khoảng thời gian này, Dịch Dao cảm nhận được rằng khoảng cách giữa cô và Tề Minh đang dần kéo dài. Đến khi cô phát hiện ra, dường như khoảng cách giữa hai người đã không còn cách nào thu hẹp lại nữa. ... "Rất nhiều lúc cô cảm thấy Tề Minh cũng giống như tà dương, là ấm áp, cũng là bi thương, hơn nữa đang chậm rãi hạ xuống dưới đường chân trời, từ từ rời khỏi thế giới của mình, mang cả ánh sáng ấm áp và thời gian tươi đẹp cùng rời đi. Là ấm áp bi thương, cũng là bi thương ấm áp." ... Mà bên cạnh Dịch Dao giờ đây đã xuất hiện một Cố Sâm Tây rực rỡ như ánh nắng ban mai. Sâm Tây đã ở bên cạnh Dịch Dao vào những lúc cô yếu đuối nhất, anh cố chấp kéo cô đi xem phim khi Dịch Dao bắt gặp Tề Minh đang ở cùng Sâm Tương, anh đưa cô về nhà khi cô vừa phá thai, anh luôn bỏ hết tất cả để chạy đi tìm cô khi Dịch Dao suy sụp. Vào giây phút cô yếu lòng nhất, lại có một Cố Sâm Tây luôn che chở bảo hộ. Là Sâm Tây, không phải Tề Minh. Nhưng lúc này, liệu trái tim của Dịch Dao còn có chỗ dành cho anh hay không? Bi thương, bi thương cứ thế kéo dài. Chuyện Dịch Dao phá thai, tất cả mọi người đều biết được, nhà trường có ý đuổi học Dịch Dao nhưng người mẹ mà cô căm ghét lại quỳ xuống cầu xin cho cô tiếp tục học. Nhưng chẳng thể ngờ, mẹ Dịch Dao lại bị ngã chết ngay sau đó. Tề Minh cùng gia đình chuyển nhà đến một nơi khác tốt hơn. Bi thương, bi thương cứ thế chẳng dứt. Khi lên lớp, Dịch Dao cũng chẳng còn học cùng lớp với Tề Minh nữa. Bên cạnh Tề Minh đã có Cố Sâm Tương giỏi giang lương thiện, mà bên cạnh Dịch Dao đã có Cố Sâm Tây luôn nắm chặt lấy bàn tay cô. Thế nhưng, bi thương cứ chồng chất lên nhau, biến thành con sông ngăn cách Dịch Dao với tất cả. Khi Dịch Dao tưởng rằng hạnh phúc rồi cuối cùng cũng có thể đến với bản thân. Thì bi thương lại lần nữa cuốn lấy cô, như con sông cuồn cuộn nhấn chìm cô vào vòng xoáy sâu thẳm và đen tối. Cố Sâm Tương đột nhiên tự tử. Mà nguyên nhân lại có liên quan khá trực tiếp đến Dịch Dao. Dù thật sự Dịch Dao chưa từng có ý định làm hại Cố Sâm Tương, nhưng ai sẽ là người tin cô? Một Cố Sâm Tây vẫn luôn yêu thương Dịch Dao nhưng vì cái chết tang thương của chị gái mình mà có thể buông ra những lời tàn nhẫn với người con gái anh từng hết sức trân quý: "Cậu ra đầu thú đi." "Dịch Dao, cậu biết không, những chuyện chị gái tớ trải qua vốn đều thuộc về cậu, bao gồm người chết đi cũng nên là cậu." "Cậu thậm chí đã từng phá thai rồi, chẳng lẽ còn không ti tiện sao?" "Đúng, tớ chỉ mong cậu chết đi thay cho chị gái tớ." ... Dịch Dao suy sụp, đau đớn. Cô tìm đến Tề Minh để giải thích, hy vọng cậu sẽ có thể tin tưởng cô. Nhưng Dịch Dao lại nhận được sự lạnh lẽo vô tình từ chàng trai ấm áp ngày nào. Tề Minh không cho Dịch Dao cơ hội giải thích, Dịch Dao vẫn nhất quyết đến gặp cậu, nhưng lại bằng một cách thức cực đoan nhất... "Dù thế nào cậu cũng không chịu gặp tớ đúng không?" Tề Minh không nói gì, nghe tiếng thở nặng nề bên kia điện thoại. "Được, vậy tớ để cậu nhìn thấy tớ ngay bây giờ." "Cậu nói cái gì?" Không hiểu ý Dịch Dao, Tề Minh hỏi lại, nhưng bên kia đã gác máy. Tề Minh đeo cặp đi ra khỏi giảng đường, mới đi được vài bước đã nghe thấy phía trên đầu có tiếng gió vù vù. Tề Minh ngẩng đầu lên, một bóng người đột nhiên rơi thẳng xuống đất trước mặt cậu. ... Thật sự tớ đã rất ám ảnh khi gấp lại câu chuyện này. Dịch Dao và Tề Minh đã từng thần thích nhau nhưng chẳng ai mở lời dẫn đến việc bỏ lỡ nhau cả đời. Dịch Dao và Cố Sâm Tây đang rất tốt đẹp nay lại vì hiểu lầm mà chia cắt vĩnh viễn. Nhưng tất cả mọi chuyện không phải do lỗi của riêng một ai cả. Ban đầu tớ đã nghĩ Tề Minh là nam chính, sau đó tớ lại thích Cố Sâm Tây hơn vì theo tớ khi so sánh với Sâm Tây thì Tề Minh có vẻ hơi nhu nhược. Thế nhưng đọc tới trang cuối cùng của quyển sách thì tớ không còn có thể thích ai được nữa. Qua nhân vật Dịch Dao tớ có thể nhìn thấy rất nhiều hiện trạng trong xã hội như bạo lực học đường, bạo lực trong gia đình, các vấn đề phá thai và cả mối quan hệ "friendzone" đáng đồng cảm nữa :<
Ngoài nội dung sâu sắc thì văn phong của tác giả Quách Kính Minh cũng là một trong những ấn tượng mạnh nhất đối với tớ. Văn phong của tác giả đối với tớ thì hơi lạ một chút, nhưng thật sự rất độc đáo và hấp dẫn, cũng giống như một độc giả tên Lạc Lạc đã nhận xét: "Tác giả luôn có thể sử dụng bút pháp thay đổi không ngừng để lật đổ hình tượng vốn đã định hình của mình. Ma mị huyền ảo, tả thực châm biếm, nhẹ nhàng chắc chắn, hoặc là ngột ngạt tinh tế như bây giờ." Dù "Bi thương ngược dòng thành sông" không phải là một câu chuyện tươi sáng mang đầy sức sống như bao câu chuyện thanh xuân vườn trường khác, nhưng tớ tin đây sẽ là một làn gió mới lại thay đổi khẩu vị các bạn trong những ngày cuối hè thế này. Hãy đọc, và cảm nhận cùng tớ nhé! ________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Sương mù giăng kín con ngõ, được từng nhóm từng nhóm ánh nắng vàng chiếu xuống. Vẫn chưa sáng tỏ, trên bầu trời màu lam lạnh, vẫn có thể trông thấy vài ngôi sao còn sót lại.Nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng vào mấy ngày này.Hơi thở thành khói.Ký ức dừng lại ở thế giới ánh nắng đẹp đẽ xa xôi đó... "Tề Minh, mang sữa tươi theo." Vừa chuẩn bị kéo cửa ra, mẹ anh từ trong phòng khách chạy theo ở phía sau, trên tay cầm một túi sữa tươi vừa mới chưng nóng trong nồi cơm điện, hơi nóng bốc lên nóng hổi, "Này nhé, con phải uống nhiều sữa tươi, đặc biệt là con đã học lớp mười, không uống sao được." Nói xong bà kéo ba lô phía sau của Tề Minh ra nhét vào. Bởi vì dáng bà thấp hơn con trai một khoảng lớn nên cơ thể hơi khập khiễng. Nhét sữa xong, mẹ Tề Minh nắm lấy tay anh bắt đầu nhắc lại, "Này nhé, mùa đông như thế này sao lại mặc ít vậy, làm sao con trai có thể đẹp trai được nữa?" "Được rồi, được rồi." Tề Minh thấp giọng đáp, sau đó kéo cửa ra, "Mẹ, con đi trước, bị muộn rồi." Kéo cửa ra, sương mù dày đặc tuôn vào trong nhà. Trên đầu là ánh sáng hiếm hoi bay bổng trong tiết trời đông. Tề Minh đóng cửa lại, kể cả sự càm ràm của mẹ mình cũng nhốt vào bên trong. Chỉ kịp nghe thấy nửa câu: "Tan học nhớ về ngay..." Mùa đông khiến tính cách nóng nảy cũng giảm bớt. Tề Minh chỉnh lại quai cặp, anh thở ra khói trắng, nhún nhún vai, đi tới cổng nhà.Mới vừa đi được hai bước, nhìn thấy Dịch Dao đang lảo đảo xông ra khỏi nhà, suýt nữa đụng vào mình. Tề Minh vừa định mở miệng hỏi chuyện thì nghe thấy giọng phụ nữ ở trong nhà kia truyền tới: "Đi đi, nhanh đi đầu thai đi, tại sao mày không chết đi! Đền tiền cho tao!" Dịch Dao ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp phải Tề Minh nên lúng túng. Gương mặt gầy gò của Dịch Dao trong nắng sớm không nhìn thấy rõ chứa tâm tư gì.Trong trí nhớ của Tề Minh, khi anh nhìn thẳng vào đôi mắt đó, có cảm giác giống như thế giới đang ngừng lại, mọi thứ được bao phủ bởi tấm kính trong suốt. "Lại cãi nhau với mẹ sao?" "Ừ." "Chuyện gì xảy ra?" "Đừng nhắc nữa." Dịch Dao lau vết máu còn đọng trên cánh tay, đó là vết thương hôm qua mẹ cô đã bấm cô, "Cậu cũng biết mẹ mình bị bệnh thần kinh mà, mình cũng mặc kệ bà ấy." "... Ừ. Cậu không sao chứ?" "Ừ. Không sao." Sáng sớm mùa đông, cả con đường đều vô cùng yên tĩnh. Giống như bị sương mù dày đặc bao phủ, không có một chút tiếng động nào. Mời các bạn đón đọc Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông của tác giả Quách Kính Minh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bí Mật Nơi Góc Tối - Nhĩ Đông Thố Tử
“Tình cảm thời trẻ dại hệt như cơn gió thoảng, tuy không thể nhìn thấy song có thể cảm nhận được. Tựa như cái tên khắc trên mặt bàn, vừa lo cậu trông thấy, vừa lo cậu không trông thấy…” "Bí mật nơi góc tối" là một câu chuyện thanh xuân nhẹ nhàng của hai nhân vật chính Đinh Tiễn và Chu Tư Việt. Đinh Tiễn vốn sống ở Diên Bình nhưng khi cô lên cấp 3 thì bố cô chuyển công tác đến Bắc Kinh, cả nhà cô liền theo đó mà chuyển đến thành phố sống. Năm ấy, Đinh Tiễn thi đậu vào trường trung học Yến Tam, là trường trọng điểm trong nước với số điểm khá cao.  Còn nam chính Chu Tư Việt của chúng ta lại có quen biết từ trước với gia đình Đinh Tiễn. Năm xưa khi cả hai chỉ mới là đứa trẻ vắt mũi chưa sạch thì ông nội Chu Tư Việt đã cao hứng lập ra một hôn ước cho cả hai. Đinh Tiễn và Chu Tư Việt, cứ như vậy mang theo một "hôn ước" bước vào cấp ba. Trời xui đất khiến thế nào mà hai người lại trở thành bạn cùng bàn của nhau.  Đinh Tiễn gia cảnh không tốt lắm, mẹ cô luôn đi a dua nịnh bợ người khác, cha cô lại nhu nhược yếu đuối, còn em trai lại được cưng chiều đâm ra hống hách ngang ngược. Từ đó đã hun đúc ra một Đinh Tiễn tâm tư nhạy cảm, kín đáo, dễ bị tổn thương. Cô thích vẽ tranh, có tài năng về hội họa. Và cô chỉ muốn vào một đại học bình thường ở Hàng Châu. *** Hôn lễ được tổ chức vào quốc khánh năm sau. Diệp Uyển Nhàn tìm người tính xem ngày quốc khánh có thực sự phù hợp với bát tự của hai người hay không. Một năm ấy Đinh Tiễn ở nhà anh làm sâu gạo, ban ngày thì vẽ ở phòng làm việc, buổi tối thì chờ anh trở về, hai người cùng nhau ôm hôn ngây ngất, làm thêm chút chuyện nhiệt tình. Thời điểm đối mặt với cô, Chu Tư Việt không bao giờ dùng hết tinh lực. Phần lớn thời gian, hai người ai cũng đều bận rộn, chờ hết bận là Đinh Tiễn liền kéo anh nói chuyện, còn Chu Tư Việt thì kiên nhẫn ngồi nghe, trong ngăn kéo bên trái bàn làm việc ở thư phòng có một bịch kẹo, phòng khi Chu Tư Việt dùng để cai thuốc. Đinh Tiễn líu ríu kể với anh những chuyện xảy ra gần đây, Chu Tư Việt dựa vào ghế, tiện tay bóc một viên kẹo, vò giấy bỏ vào miệng cô, còn đang nói chuyện, Đinh Tiễn bỗng dừng lại. Anh cười: “Ngọt không?” Đinh Tiễn liếm hai cái, cười hì hì nói: “Ngọt lắm.” Chu Tư Việt nhướn mày, “Anh muốn nếm thử?” Đinh Tiễn sửng sốt, người lập tức bị kéo xuống, giây tiếp theo, dịu dàng hôn lên môi cô, ẩm ướt, lưỡi dài đưa vào đảo hai cái, trực tiếp cướp lấy viên kẹo trong miệng cô. Chu Tư Việt dựa vào ghế cười. Đinh Tiễn đấm ngực anh, “Anh!” ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Nơi Góc Tối của tác giả Nhĩ Đông Thố Tử.
Nàng Dưới Lớp Long Bào - Đại Phi
Sở Luyến có hai bí mật. Thứ nhất, Sở Luyến là hoàng đế nhưng không phải nam nhân. Thứ hai, thiên hạ chí tôn là nàng hàng đêm lại bị tên ngụy thái giám Dung Khâm đè trên long sàng* chơi đùa. Sở Luyến từ khi sinh ra đã sống trong lãnh cung, ngay đến cả thân phụ** dường như cũng đã quên đi sự tồn tại của nàng. Cho đến một ngày, triều cương nhiễu loạn, đám hoàng tử vì tranh nhau ngôi vị mà từng người bỏ mạng, chỉ còn một mình nàng mang trong mình huyết thống hoàng gia. Để trấn an quần thần, Dung Khâm liền đem Sở Luyến từ lãnh cung ra, lập nàng làm hoàng đế. Ngồi trên đế vị vốn nên là một chuyện vui, thế nhưng chỉ cần nàng sơ sẩy một chút, làm lộ ra thân phận “nữ nhi” của mình, cái kết sẽ không còn là bị giam cầm trong cung cô độc nữa mà chính là đầu rơi máu chảy. Con đường này vừa đi liền biết là tử lộ, nhưng ít nhất, so với việc mãi mãi phải sống trong cung hoang vắng lạnh lẽo, chịu người ức hiếp khinh khi vẫn tốt hơn rất nhiều. Vì thế, nàng nhẫn nhục chịu đựng tên biến thái Dung Khâm. Bởi vì chỉ cần khiến cho Dung đốc chủ không vui, mạng của nàng cũng khó giữ. Nhưng có ai nói cho nàng biết, vì sao nàng đã ngoan ngoãn nghe lời mà vẫn bị tên thái giám chết tiệt kia hàng đêm trừng phạt. Càng quá đáng chính là, Dung đốc chủ không chỉ chiếm thân thể nàng, còn muốn lấy đi trái tim nàng.  Có lẽ, nhân duyên này lúc bắt đầu là gượng ép, đem trái xanh hái xuống, lại nhờ có thời gian từng chút một bồi đắp, khiến trái xanh biến ngọt, đem tình cảm nở hoa.  Ta cùng người trải qua bao nhiêu sóng gió, rốt cuộc cũng tìm thấy chân tình.  Từ nay về sau, tóc mai kề cận, một kiếp bạc đầu. Vầng, trên đây là phần giới thiệu văn vẻ, lừa tình như cách các chị đẹp biến hình trên tiktok xin được kết thúc. Sau đây sẽ là chuyên mục “tẩy trang” để thấy được “bộ mặt thật” của tên thái giám biến thái Dung Khâm và tiểu hoàng đế đáng thương Sở Luyến. Để mở đầu chuyên mục “bóc trần sự thật” ngày hôm nay, tớ xin được nhấn mạnh với các tình yêu rằng: đây là một bộ truyện CAO H, nội dung chủ yếu là THỊT, chỉ dành cho các ĐỒNG DÂ* và SẮC NỮ. Vì thế, những cô gái mơ mộng, mong manh với trái tim màu hường, íu đuối thì xin mời tránh khỏi chốn này. Kẻo nhỡ có xa vào rồi hắc hóa, lại trách tớ là không báo trước. Như đã giới thiệu ở trên thì Sở Luyến là một trong số rất nhiều đứa con của lão hoàng đế. Bởi vì mẫu phi của nàng mang tội, nên từ lúc sinh ra Sở Luyến đã sống trong lãnh cung. Không biết lúc nhỏ bị hung tinh nào chiếu trúng, khiến cho nàng đụng phải Dung Khâm, còn khiến cho Dung thái giám “nhất kiến chung tình”. Sau này, Dung tiểu thái giám năm nào đã trở thành Dung đốc chủ tay nắm triều cương, quyền khuynh thiên hạ, để ổn định đám quần thần mà đem nàng từ lãnh cung ra, còn khiến nàng trở thành hoàng đế. Ngồi lên ngai vị nghe thì huy hoàng lắm, thế nhưng Sở Luyến biết rằng, nàng chỉ là một con rối bị Dung Khâm giật dây. Ban ngày, nàng là đế vương cao cao tại thượng còn ban đêm nàng chỉ là một tiểu cô nương bị Dung Khâm ôm trong lòng, vừa sờ vừa hôn.  Sở Luyến tử nhỏ đã bị giam trong cung cấm lạnh lẽo cho nên thứ nàng am hiểu nhất chính là giả vờ ngoan ngoãn. Vì thế, nàng đối với Dung Khâm không dám phản kháng nhưng trong lòng thì vẫn nhen nhóm ý định vùng lên. Nàng muốn có một ngày tự tay giết chết tên thái giám chết bầm Dung Khâm. Nhưng mà, nếu như Dung đốc chủ thực sự chết thì đã chẳng còn là chuyện gì để bàn. Dung Khâm không những sống, mà còn sống vui vẻ, tay trái nắm giang sơn, tay phải ôm mỹ nhân. Bởi vì, Dung đốc chủ dùng rất nhiều năm, vừa dụ dỗ vừa đe dọa, rốt cuộc cũng đem tiểu cô nương mình thích “dạy" tốt, không chỉ chiếm được thân thể nàng, còn đem cả trái tim nàng cướp đi. Còn quá trình “dạy dỗ” của Dung đốc chủ là như nào, thì chỉ có thể dùng mười chữ để hình dung: "trên giường như lang hổ, dưới giường càng biến thái".  Đối với Dung Khâm, Sở Luyến là một đóa hoa đào, từ lúc còn chúm chím trên cành cao liền bị đốc chủ đại nhân níu xuống nắm trong tay, từ từ “tưới tắm” cho đến khi nở ra thành một đóa hoa “kiều diễm”. Ấy thế mà đóa hoa này không chịu yên phận, lại còn muốn vượt tường, khiến Dung đốc chủ tức giận không thôi. Sau đó à, tất nhiên là cửa cung đóng chặt, rèm buông đong đưa, long sàng kẽo kẹt và... mời bạn tự tưởng tượng tiếp (hoặc đọc truyện để biết thêm chi tiết :v). Tất nhiên là, bởi vì lúc đầu đến với nhau là do Dung đốc chủ mạnh mẽ ép buộc thế nên Sở Luyến sẽ không phục. Để hoàng đế và thái giám phát triển cảm tình, tất nhiên phải có thêm một chàng nam phụ xuất hiện làm chất xúc tác. Và người đóng vai nam phụ không ai khác chính là “đường huynh” của Sở Luyến, thế tử Tấn Vương phủ Sở Trinh. Trong ấn tượng của Sở Luyến, Sở Trinh là một quân tử, nho nhã, lễ độ lại ân cần, ấm áp. So với tên thái giám Dung Khâm chỉ biết bắt nạt nàng thì tốt hơn rất nhiều. Thế nên, Sở hoàng đế đổ cái rầm trước sự dịu dàng của Sở thế tử.  Nhưng mà, chàng chỉ là nam phụ, xuất hiện chưa được bao lâu đã bị Dung Khâm (dưới sự giúp đỡ của mẹ đẻ là tác giả) đánh cho hiện nguyên hình thành một tên yêu quái xấu xa, vừa muốn cướp ngôi vừa muốn làm thịt hoàng đế. Đáng tiếc, Dung thái giám quá mạnh, cho nên Sở thế tử chỉ có thể xuống sàn trong máu và nước mắt (thật tiếc, haizz!!!). Ấy, suýt chút nữa thì đã hạ màn mà thiếu đi phần nhận xét về nhân vật quan trọng nhất, ngụy thái giám biến thái Dung Khâm. Dung đốc chủ bề ngoài yêu mị, là một đóa hoa có độc, còn rất thích mang “độc” đi “bắt nạt” người, đặc biệt là Sở hoàng đế. Giống như tất cả các huynh đệ “ngụy thái giám” đồng môn khác, Dung Khâm cũng được miêu tả là một kẻ bên ngoài lạnh lùng, bên trong biến thái. Minh chứng là Dung đốc chủ có rất nhiều cách để “dạy dỗ” tiểu hoàng đế, khiến nàng mỗi đêm đều phải khóc lóc xin tha. Dung đốc chủ là kẻ ỷ mạnh, miệng không ngọt, tính cách càng thối, đã "không có liêm sỉ lại còn cứ thích làm màu", khiến cho tiểu cô nương Sở Luyến hiểu lầm, ghét bỏ. May mắn là có một Sở Trinh không sợ chết xuất hiện, suýt chút nữa thì đào đổ tường nhà Dung đốc chủ, mới khiến Dung Khâm sáng mắt ra, bỏ sĩ diện để thổ lộ với cô nương nhà mình. Tớ vốn định ăn chay giải nghiệp cô hồn tháng 7, thế nhưng dòng đời xô xô đẩy đẩy không hiểu thể nào mà khiến tớ lộn nhào một phát vào thẳng hố thịt. Cho nên là, đến cả cuộc đời cũng không đồng ý cho tớ “tu nghiệp”, tớ chỉ còn cách thuận theo tự nhiên, trở về làm sắc nữ mà thôi.  Cái hố này đối với tớ chính là đủ thịt, đủ sắc, đủ biến thái. Thế nên, nếu bạn là sắc nữ có thể ghé qua nơi này nhé.Còn đối với những thanh niên tò mò, đã yếu tim còn thích chơi mạo hiểm thì nếu lỡ có lọt hố mà xảy ra mệnh hệ gì cũng xin đừng tìm tớ tính sổ. Vì như tớ đã nói rồi, cái hố này không dành cho những người có tâm hồn mong manh đậu ạ :) Cuối cùng chúc mn cùng Dung đốc chủ cuối tuần ăn thịt vui vẻ và hẹn gặp lại ở cái hố tiếp theo. Yêu thương ***
Trúc Mã Nhà Tôi - Tiểu Yểu Vô Yêu
Một câu chuyện đơn giản, nhẹ nhàng, ấm áp nhưng cũng rất cảm động. Điều mình rất thích ở truyện là cách nam chính Mễ Tu luôn ở bên cạnh bảo vệ Tiêu Quý. Anh là người ngỏ lời quen cô trước, nhưng không phải vì thích cô. Là thanh mai trúc mã của cô mấy năm ròng, anh chỉ không nỡ nhìn thấy cô hư hỏng, không muốn cô vì đau khổ mà tự huỷ hoại bản thân mình. Vì thế, anh dùng chính bản thân mình để kéo cô lại - để anh trở thành lí do duy nhất cho cô tiếp tục sống. May thay, quyết định đó của anh không chỉ mang cô trở về thế giới có ánh mặt trời, nó còn giúp anh tìm được người bạn đời sẽ cùng anh bước hết quãng đời còn lại.  Khi Tiêu Quý không ngoài ý muốn thi trượt Đại học B. Anh khuyên cô cố gắng, cố gắng một lần vì tương lai của họ. Quả thật, năm sau, cô đã có thể cùng anh sánh vai tại giảng đường Đại học. Anh nói: "Để cô vì tương lai của bọn họ mà cố gắng lúc này đây, chỉ cần lúc này, tất cả năm tháng còn lại hãy để anh cố gắng." Anh hứa, và anh đã làm được.  Giữa họ không chỉ có tình yêu sâu đậm, còn có mối liên kết sâu sắc của gia đình và người thân. Tiêu Quý là một cô gái không may mắn. Năm mười ba tuổi, cô mất cha, mẹ bỏ rơi cô theo người đàn ông khác. Đã từng là thiên kim tiểu thư, một nhà ba người vui vẻ đầm ấm, bỗng chốc tất cả như vỡ nát. Cô không còn gì cả. Một đứa trẻ ngay cả mẹ ruột mình cũng bỏ, thì còn ai cần cô nữa chứ. Và thế là như bao đứa trẻ khao khát tình yêu, cô hư hỏng, cô cúp học, cô nhuộm tóc mình như bảng màu, cô đánh nhau, cô làm tất cả mọi việc mà một Tiêu Quý lúc trước nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Cô chỉ muốn ai đó chú ý đến mình. Cô không muốn sống trong cái cảm giác bị quạnh quẽ. Cô sợ bị quên lãng. Nhưng Mễ Tu không bỏ rơi cô. Anh cho cô biết cô không phải là đứa trẻ không ai cần. Anh cho cô lí do để cố gắng. Anh cho cô hơi ấm tình thân đã lâu cô khao khát.  Cô lạc lối, anh dẫn đường.  Vì Mễ Tu nhà chúng ta rất đẹp trai, rất ưu tú, nên những kẻ muốn làm tiểu tam cũng rất nhiều. Nhưng từ đầu đến cuối Mễ Tu ngó cũng không thèm ngó tới. Trong mắt anh chỉ có Tiểu Quý. Đây cũng là một điểm mà mình rất thích ở truyện. Không có tiểu tam, không cẩu huyết thì rất nhàm chán. Nhưng cứ lòng vòng hiểu lầm rồi hờn mát, cũng chẳng khiến truyện hay ho hơn. Nhưng 'Trúc mã nhà tôi' đưa ra tình huống, rồi lại giải quyết tình huống một cách hết sức chuẩn. Mình ghét nhất là nam dây dưa - nữ bánh bèo. Thế nên càng đọc thì lại càng yêu hai nhân vật chính, yêu cái cách họ thẳng thắn với nhau để giải quyết mọi vấn đề, không thể chê vào đâu được!  Một khía cạnh khác rất cảm động trong câu chuyện là tình cảm gia đình, cụ thể là tình phụ tử, mẫu tử của gia đình Tiêu Quý. Mình sẽ không nói chi tiết về cha Tiêu Quý, để các bạn đọc và cảm nhận theo cách riêng. Còn về mẹ Tiêu Quý, tuy ban đầu rất ghét bà, ghét bà vì bà là người mẹ không đủ tư cách. Bà bỏ đi trong lúc cô con gái mới 13 tuổi đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng. Bà chăm sóc con gái người ta như con gái ruột, trong khi bà đã làm được bao nhiêu cho Tiêu Quý? Nhìn thấy bà bị Tiêu Quý đối xử lạnh nhạt, mình rất hả hê. Đáng đời! Nhưng càng về sau, mình lại càng cảm thấy bà đáng thương. Mình dần tha thứ cho sai lầm của bà. Rồi lại dần dần mong cho Tiêu Quý có thể chấp nhận bà. Vì cả hai đều xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Tiêu Quý cần tình thương của người thân. Bà cần bù đắp lại cho Tiêu Quý khoảng thời gian bất hạnh kia, với tư cách một người mẹ. Vết sẹo tuy sâu, nhưng chỉ cần có tình thương vun vén, nó sẽ mau chóng lành lại.  Có thể nói đây là bộ thanh mai trúc mã mà mình yêu thích nhất kể từ khi mình bắt đầu đọc ngôn tình. Các bạn hãy đọc thử và cảm nhận cái hay của nó nhé!! *** Truyện rất nhẹ nhàng, không có những hiểu lầm khiến người đọc phải ôm tim đau lòng, chỉ có mật đường ngọt ngào thôi. Tiểu tam, tiểu tứ cũng có nhưng đều bị Mễ Tu lánh xa ngay từ ban đầu. Tình yêu của Tiêu Quý và Mễ Tu được xây dựng trên niềm tin tưởng. Cả hai người cùng nỗ lực và luôn cố gắng thấu hiểu đối phương. Có lẽ vì thế, sau khi đọc hết bộ truyện này, người đọc dường như lại có thêm động lực tin tưởng vào tình yêu. Văn phong mượt mà, lôi cuốn nhưng không quá phô trương, gượng gạo. Bên cạnh câu chuyện tình cảm của hai nhân vật chính, tác giả còn khéo léo lồng ghép vào đấy câu chuyện tình cảm đầy gian truân của cặp đôi phụ, Mị Mị và Du Phong khiến cho câu chuyện càng thêm hấp dẫn . Truyện cũng góp phần truyền tải rất nhiều thông điệp nhân văn về tình cảm giữa người với người, giữa tình yêu đôi lứa, những cảm xúc về một thời sinh viên tất bật bên những mối quan hệ dần phức tạp lên cùng những thay đổi khiến chúng ta phải tự học cách để trưởng thành hơn. Tôi tin đây sẽ là một câu chuyện đáng đọc và đem lại cho các bạn nhiều tư vị cảm xúc mà chỉ có thể bắt gặp ở “Trúc mã nhà tôi”. *** Mễ Tu luôn là một học sinh gương mẫu, sinh trưởng sau năm 80, mầm non tương lai xuất sắc, ngay cả đeo khăn quàng đỏ cũng chỉnh tề hơn các bạn học khác. Đối với việc học hành, cậu luôn luôn chú trọng, vốn là vậy thôi, nhiệm vụ chính của học trò chính là học tập. Thế nhưng, giữa đường lại chạy ra việc “yêu sớm”, cậu mới 13 tuổi 13 tuổi thôi đó! Dùng lời vàng ngọc của mẹ Mễ Tu để khái quát loại tình yêu ngây thơ khờ dại nhưng lại rung động đến tâm can thế này: A Tu à, con chịu vất vả cứu vớt bé cừu lạc đường Tiểu Quý này đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, thầy cô sẽ không trách con đâu, huống hồ…con cũng không thiệt thòi… Kết quả là, thiếu niên ngây thơ bị mẹ ruột kéo vào con đường yêu sớm không có lối về, vả lại càng chạy càng xa, vui vẻ chịu đựng. Đương nhiên, học sinh gương mẫu trước sau vẫn là học sinh gương mẫu, Mễ Tu âm thầm nói với chính mình, cậu đang làm việc thiện, bọn họ vẫn còn nhỏ, còn nhỏ. Nào ngờ, thanh mai trúc mã đều là từ thời bé mà ra, ha ha… Một hôm nào đó vào đầu tháng 3, Mễ Tu vừa ra khỏi cổng trường thì đã trông thấy Tiểu Quý ngoan ngoãn đứng chờ, dưới nắng chiều, hai má cô đỏ bừng, đứng xa xa nhìn cậu cười, đôi mắt trong suốt cong lên, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ dễ thương đáng yêu. Cậu không khỏi nhoẻn miệng cười, bước chân tăng tốc đi qua, cậu cầm lấy cặp sách trên vai cô, giơ tay lau lớp mồ hôi trên trán cô. “Không phải đã nói cậu về thẳng nhà đợi tớ sao?” “Tớ muốn gặp cậu sớm chút mà!” Mễ Tu cụp mắt, đôi mắt ánh lên vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt. Tiểu Quý cười tủm tỉm nhìn cậu, cô khẽ khàng kéo góc áo của cậu, lắc la lắc lư. Vẻ bất đắc dĩ chỉ có thể hóa thành vẻ chiều chuộng dịu dàng, cô đó, cậu thật sự hết cách với cô. “Đi thôi, về nhà. Đề toán hôm qua tớ dạy cậu đã học xong chưa? Hôm nay lên lớp có chăm chú nghe giảng không?” ... Mời các bạn đón đọc Trúc Mã Nhà Tôi của tác giả Tiểu Yểu Vô Yêu
Em Trong Tim Tôi - Nhược Thủy Thiên Lưu
Văn án: Đại thiếu gia nhà họ Cố đã là hỗn thế ma vương hai mươi mấy năm nay, muốn gì được nấy, vô cùng bướng bỉnh, ương ngạnh, là người không thể vô sỉ, chỉ có thể vô sỉ hơn, duy chỉ là không có hứng thứ với con gái. Cho đến khi gặp được Hứa Tư Ý, đại thiếu gia mới phát hiện, không muốn sáng mong, chiều nhớ cũng không thể được!  Hôm nọ đọc được bài giới thiệu sách xuất bản trên page, đọc thấy hợp gu mình nên quyết định nhảy thứ xem. Ai dè…đúng gu mình thiệt, nam chính đúng mẫu mình thích luôn.  Nam chính Cố Giang - người thừa kế duy nhất của Cố thị, đẹp trai, học giỏi, có gia thế, nhưng lại là một Hổn Thế Ma Vương. Thời đi học, xăm hình, hút thuốc, trốn học đánh nhau, đến đồn cảnh sát, anh đều có tất.  Nữ chính Hứa Tư Ý của chúng ta siêu cấp đáng yêu nha, có chút ngốc nghếch, nhưng có lẽ lớn lên trong gia đình có mẹ kế luôn bắt nạt nên cô có phần nhạy cảm hơn người khác. Thật ra Cố Giang gặp Hứa Tư Ý không phải là trong buổi phóng vấn vào Hội học sinh mà là khi anh còn học cao trung, qua trường cô đánh nhau nhưng không may bị Hứa Tư Ý bắt gặp, tưởng anh bị bọn côn đồ trong trường ức hiếp nên đã gọi cảnh sát giúp. Hai người đều có nét tương đồng là thời thơ ấu không mấy là hạnh phúc. Tiểu tam - Phó Hồng Linh dùng thế lực của gia đình ép ba Hứa Tư Ý cùng mẹ cô ly hôn, bắt ông kết hôn với mình. Vì Hứa Quang Hải có tiềm lực kinh tế hơn tòa phán Hứa Tư Ý ở cùng ba. Mẹ kế thì không ưa cô, thời thơ ấu bà hay nhốt cô trong phòng rồi khóa cửa lại, dần dần Hứa Tư Ý sinh ra chứng sợ bóng tối. Lâu lâu cô lại nghe tiếng cãi nhau giữa Phó Hồng Linh với ba mình do vậy cô lại ghét ở căn nhà đó hơn. Hứa Quang Hải không phải là tra nam, ông cũng yêu Hứa Tư Ý rất nhiều nhưng bản tính ông lại nhu nhược, yếu hèn, không có thể bảo vệ và chăm sóc cho con gái mình được. Nói đúng ra thì Hứa Tư Ý một mình lớn lên, chả có ai quan tâm chăm sóc cho cô cả. Còn mẹ cô sau khi ly hôn thì đi Pháp, kết hôn và sinh con bên đó, cô cứ nghĩ mẹ cô đang hạnh phúc, cô cũng không dám quấy rầy hạnh phúc của mẹ mình nhưng thật ra mẹ cô bên đó chả tốt tí nào, chồng suốt ngày cờ bạc, uống rượu say rồi về đánh đập bà.  Về phần thời thơ ấu của Cố Giang, ba mẹ anh là liên hôn, vốn dĩ không có tình cảm với nhau, ba anh suốt ngày đàn đúm. Thuở nhỏ anh đã chứng kiến hằng ngày ba anh đem phụ nữ về nhà. Mẹ anh vì liên hôn, khiến bà không thể có một hạnh phúc chính nghĩa, nhìn chồng mình gái gú càng sinh ra chán ghét cuộc hôn nhân này, lây sang anh, sinh anh ra liền bỏ mặt anh. Bà nội thấy vậy nên rước anh về nhà chăm sóc cho anh. Khi anh dần lớn lên, bà cũng nhận ra lỗi lầm của mình, chỉ là rất tiếc, dù bà làm gì thì Cố Giang cũng cách xa bà, còn ba anh thì cũng hết ăn chơi.  Còn về phần tình cảm nam nữ chính thì ngọt ngào, Cố Giang vô cùng sủng Hứa Tư Ý, phải nói là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Sinh nhật cô còn đặc biệt xăm tên cô lên ngực mình. Còn giúp cô trả lại những gì mà mẹ kế đã đối xử với cô, còn giúp cô giải quyết tên chồng cặn bã của mẹ cô…. Còn dám đứng trước mặt ba cô mà nói: “Nếu chú không bảo hộ tốt con gái của mình, không bằng, đem chuyện này giao cho cháu làm.”  Ngoài ra còn có những nhân vật phụ vô cùng đáng yêu, như cô nàng Trương Địch Phi, thấy bạn mình Hứa Tư Ý bị người khác khi dễ, liền bảo cô cầm sổ ghi chép ra…ghi lại những chiêu để đối phó những loại người như vậy ????  Truyện không quá ngắn cũng không quá dài, nhẹ nhàng, ngọt, có những khúc khiến mình bật cười khúc khích. *** Người đứng ở bên đường Lương Nam cùng với Tống Việt cũng không tránh khỏi sửng sốt. Lúc nãy cô nàng này đi bên cạnh Cố Giang, mà anh lại không giới thiệu với bọn họ, làm bọn họ tưởng rằng cô chỉ là một người bạn học bình thường của anh. Cố Giang nhìn chằm chằm Hứa Tư Ý, hướng cằm, “Đội mũ vào.” “…….Vâng.” Cô gật gật đầu, ngoan ngoãn đội mũ lên. Cố giang lại nói: “Đến đây.” Hứa Tư Ý hơi giật mình. Cô mơ hồ đoán được ý tứ của anh, liền xua xua tay, “Đã đến cổng trường rồi, em sẽ tự đi.” Cố Giang nghe vậy, nhíu mày lại, có phần không kiên nhẫn, “Lại đây với tôi.” ………..Được rồi, vậy tiện đường mà đi nhờ xe vậy. Hứa Tư Ý chỉnh lại tâm lí và suy nghĩ của bản thân, có phần hơi lo lắng, chỉ có thể hít sâu để bình ổn lại tâm tình. Sau đó, cô bước tới, nhấc chân trái lên. Chiếc xe cỡ trung có hơi cao làm cô phải kiễng chân lên cùng mất một chút sức lực mới có thể lên ngồi ở ghế sau. Cô lặng lẽ nhìn khoảng cách giữa hai người, Tốt! Rất tốt! Hứa Tư Ý vui mừng, âm thầm cảm thấy may mắn. Cô hơi gầy và nhỏ nhắn lại chưa kể ghế ngồi của xe đua này khá dài, nên cô cùng với người đằng trước còn cách nhau mấy cm, hoàn toàn không chạm vào nhau. Tiếp đến, hai bàn tay nhỏ bé chần chờ vài giây, rồi đưa về phía sau, sờ soạng một trận, nắm lấy đuôi xe một cách chắc chắn. Cố Giang phát hiện ra, mũi phát ra một tiếng cười nhạo, giống như tức giận lại có phần bất đắc dĩ, “Tay đặt ở chỗ nào” Mặt Hứa Tư Ý nóng lên, ngay cả âm thanh cũng không tự giác mà nhỏ lại, ậm ừ: “Không sao đâu. Em có thể bám ở đây.” “Không an toàn.” “……….” người ngồi phía sau nghe xong, không hé răng cũng không có động tác gì khác. Người thanh niên kia hơi nhíu mày, trong lòng không khỏi khẽ thở dài. Anh không nói gì nữa, với tay ra phía sau, chỉ trong chốc lát đã bắt được hai cánh tay của cô. Tay cô trông thật yếu ớt, mềm mại như không xương, giống như chỉ cần anh hơi dùng chút sức là đã có thể bẻ gãy. Hứa Tư Ý trợn tròn mắt. Cố giang bắt lấy hai cánh tay mảnh khảnh, kéo về phía trước,khóa tay cô lại, bắt ôm lấy eo của mình. Hành động này khiến khoảng cách của hai người lui lại bằng 0. Hứa Tư Ý ngẩn người. Sau khi hoàn hồn, cô nhận ra rằng côđang ghé vào lưng của anh,khuôn mặt áp vào chỗ lõm giữahai xương bả vai, cơ thể anh săn chắc lại rất ấm áp. Mười ngón tay mảnh khảnh đặt trên thắt lưng của người thanh niên cao gầy ấy, có phần kích động và bối rối. Ngón tay vô thức trượt qua cơ bụng có các múi cơ rõ ràng của anh. Hứa Tư Ý cả người cứng đờ, mặt đỏ bừng. Trong đầu cô như ma xui quỷ khiến, bất giác nhớ tới hình xăm con đại bàng ở thắt lưng của anh. Tim cô đập loạn nhịp, không cất nên lời. Ngay lúc đó, một giọng nói kéo Hứa Tư Ý trở lại. Giọng nói của Tống Việt lộ ra tia bất mãn: “Giang ca, thật vất vả mới gặp nhau một cái, cậu cứ vậy mà rời đi luôn à?”. Ánh mắt anh ta quét qua người Hứa Tư Ý một lượt, “Đây là bạn cùng lớp sao? Sao không giới thiệu với mọingười?” Cố Giang thản nhiên trả lời: “Bạn gái tôi.” ... Mời các bạn đón đọc Em Trong Tim Tôi của tác giả Nhược Thủy Thiên Lưu.