Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoàng Ân Hạo Đãng

CP chính: cơ mưu kiên cường ôn nhu công x bất tác bất tử* mỹ mạo ngu xuẩn ngạo kiều thái tử thụ – Bất tác bất tử: không tìm đường chết thì sẽ không chết Một người tính tình kiêu căng ngạo mạn ỷ vào mình có thân phận là hoàng thái tử mà làm trời làm đất  nhưng bỗng một ngày trở thành tù nhân, không chỉ vậy mà còn mang thai hài tử  của tình địch… Vậy cũng chỉ có thể dựa vào nghiệt chủng trong bụng bảo vệ cái mạng nhỏ trước. *** Giờ mão* vừa qua khỏi, cửa sắt dày nặng ngục Đại Lý Tự ở thành Bắc vang lên một tiếng “cọt kẹt” đẩy ra, hai ba tên canh ngục cấp thấp ngáp ngắn ngáp dài rồi duỗi cái eo lười đi tới, bắt đầu quét sạch đống tuyết đọng trước cửa. — Từ 5 giờ đến 7 giờ sáng Tuyết rơi cả một đêm, giờ đã vào thời gian se lạnh rét đậm của mùa đông, những tên canh ngục này chỉ qua loa vung cây chổi mấy cái, thỉnh thoảng dừng lại xoa tay giậm chân, oán giận bực tức vừa nói vừa mắng. Xa xa, có tiếng xe dần tiến tới gần, đó là một chiếc xe ngựa trang trí lộng lẫy được hai con tuấn mã cao to phiêu phì thể tráng* da lông bóng lưỡng kéo, dừng lại trước cửa ngục Đại Lý Tự. Có hai người nam nhân trẻ tuổi mạnh khỏe cường tráng nhảy xuống từ càng xe, đều mặc một thân trang phục đại nội thị vệ, mắt nhìn thẳng, khí thế lẫm liệt. — Phiêu phì thể tráng: béo tốt cường tráng. Mấy người canh ngục kia… người đẩy ta xô, ngó dáo dác, tiếp đó cửa xe đẩy ra một khe hở, có người dáng dấp như thái giám đi xuống từ trong xe, gã thoáng nhướn nhướn mày, rồi dùng thanh âm lanh lảnh mà lên tiếng: “Hoàng thái tử điện hạ giá lâm, còn không mau mau tiếp giá!” Mấy tên canh ngục run lẩy bẩy quỳ xuống, còn quan lại khi nghe tin cũng đến quỳ chung một chỗ. Người được thái giám đỡ xuống xe là một vị thiếu niên tuấn tú thân trường ngọc lập*, mặt tựa quan ngọc*, trên người mặc một bộ đỏ rực thường dùng cho hoàng thái tử, nơi vạt áo cùng ống tay áo dùng chỉ vàng phác họa ra hoa văn như ý tường vân*, khoác lên chiếc áo khoác lông cáo màu bạc, bên trong vẻ ngạo mạn hào hoa phú quý còn tăng thêm mấy phần quyến rũ phong lưu. — Thân trường ngọc lập: dáng người thon thả, cao gầy. — Diện tựa quan ngọc: nam nhân có nhan sắc đẹp. — Như ý tường vân: xem hình Chỉ thấy đôi mắt phượng của hắn hơi nhíu lại mi mục như họa dưới mắt trái còn vẽ rồng điểm mắt thêm nốt lệ chí con ngươi nhìn quanh như sóng nước lưu chuyển dần dần sinh ra chút ý nghĩ mị nhãn như tơ Chỉ thấy đôi mắt phượng của hắn hơi nhíu lại, mi mục như họa, dưới mắt trái còn vẽ rồng điểm mắt* thêm nốt lệ chí, con ngươi nhìn quanh như sóng nước lưu chuyển, dần dần sinh ra chút ý nghĩ mị nhãn như tơ. — Vẽ rồng điểm mắt: làm nổi bật, sinh động. — Mị nhãn như tơ: ví khi nhìn tới sẽ như quăng tơ võng tình, nắm giữ được lòng người => ánh mắt mê người Chỉ là thần thái lần này cũng không ai dám nhìn, càng không người dám nghị luận. Thái giám Vương Cửu hắng giọng một cái, hỏi đám người đang quỳ trên mặt đất: “Hứa hàn lâm có ở đây không?” Người đứng đầu ngục nơm nớp lo sợ trả lời: “Có… có ở, Hứa Hàn Lâm vẫn luôn được giam giữ trong ngục của Đại Lý Tự.” Chúc Vân Cảnh nhàn nhạt mở miệng: “Mang cô đi.” Trong ngục giam giữ của Đại Lý Tự đều là trọng phạm triều đình, Hứa hàn lâm biên tu Hứa Sĩ Hiền bị liên lụy tới án thơ châm biếm tri phủ Cảnh Châu, vì thế liền áp giải tới chỗ này chờ xử trí, tính ra cũng đã chừng hơn tháng nay rồi. Trong đại lao âm u u ám, quanh năm không thấy ánh mặt trời, xông vào mũi là mùi hôi thối, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu khóc chửi rủa từ tù nhân truyền đến. Chúc Vân Cảnh chợt chau mày, ngục thừa dẫn đường quan sát thần sắc của hắn, chỉ cười giả lả mà nói: “Chỗ này ô uế, thật sự là làm dơ tai mắt của điện hạ ngài…” Chúc Vân Cảnh không nhịn được ngắt lời hắn: “Ít nói nhảm, người đâu?” Hứa Sĩ Hiển bị giam giữ ở phòng giam tối tăm nhất nằm ở cuối hành lang, Chúc Vân Cảnh chậm rãi đi vào, nhìn thấy người thanh niên tóc tai bù xù, quần áo đơn bạc, không hề có chút sức sống nào ngồi dựa ở trong góc, lúc này mới giận tái mặt. Vương Cửu đi tới chỗ quan lại thay hắn chất vấn quát: “Chuyện này là sao? Trời lạnh như thế này sao ngay cả chậu than cũng không có? Không lẽ là muốn rét chết người hay sao?!” Ngục thừa vội vã thỉnh tội: “Điện hạ rộng lượng khoan dung, là chúng thần sơ sót, kính xin điện hạ thứ tội!” Không lâu sau, hai chậu than ánh lửa nóng hổi được đưa đi vào, canh ngục còn đem đến thảm da lông dày đặt lên làm đệm trên ghế dự. Đôi mắt Chúc Vân Cảnh quét về phía Vương Cửu, Vương Cửu bèn vội vàng xua một đám người muốn nịnh hót ra ngoài, lúc này trong phòng giam chỉ còn dư lại Chúc Vân Cảnh cùng Hứa Sĩ Hiển âm u đầy mùi chết chóc không phản ứng gì. Sau khi ra khỏi phòng giam, tên ngục thừa vẫn mặt dày lấy lòng lấy lòng Vương Cửu: “Vương công công, thái tử điện hạ đây là…?” Ngay cả mí mắt Vương Cửu cũng chẳng thèm nhấc: “Sau này nhớ hầu hạ vị bên trong kia, đừng để đối phương bị đói lạnh, còn chuyện khác hỏi ít chút sẽ tốt hơn.” Trong phòng giam, Chúc Vân Cảnh lười biếng nghiêng người dựa vào ghế dựa, mắt phượng nhẹ híp lại quan sát nam nhân trước mặt. Năm ngoái Hứa Sĩ Hiển là vị tân thám hoa, mới hai mươi tuổi đã ghi tên bảng vàng đứng ở ba vị trí đầu. Hắn tài học xuất chúng, mà dung mạo lại như Phan An, lúc trước có lần cưỡi ngựa dạo trên phố Trường An, làm cho vô số khuê tú quý nữ trong kinh thành quăng hoa tặng hương, danh tiếng nổi trội. Nhưng mà tạo hóa trêu người, cũng mới chỉ có một năm mà thôi, thám hoa lang tuấn tú lỗi lạc, phong quang vô hạn ngày xưa, giờ đã sa vào tù tội, đúng là đáng tiếc, thật sự đáng tiếc. “Hứa Sĩ Hiển, lúc trước cô đối đãi dung túng ngươi đủ kiểu, ngươi cũng chớ hề cảm kích, bây giờ rơi vào kết cục như thế này, có từng có hối hận qua chưa? Nếu như có cô che chở, ngươi cũng sẽ không cho ở mấy cái chỗ dơ dáy bẩn thỉu này chờ chết.” Chúc Vân Cảnh cất cao thanh âm chứa đựng chút ý cười giễu cợt cùng cái vẻ cao cao tại thượng. Hứa Sĩ Hiển chậm rãi ngước mắt, trong đôi mắt đầy vẻ hờ hững, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, lạnh nhạt trả lời: “Đa tạ điện hạ ưu ái, thần không kham nổi.” Chúc Vân Cảnh “Hừ” một tiếng, trong lòng không khỏi nén giận, hắn dù gì cũng là thái tử trên vạn người, còn cái tên Hứa Sĩ Hiển này chẳng qua chỉ là cái tên thất phẩm Hàn Lâm biên tu, bây giờ đang trong cảnh nguy tính mạng đáng lo, thế mà vẫn như lúc trước không coi hắn ra gì. Bên trong tưởng tượng của hắn, con người kia có khóc ròng quỳ xuống đất xin tha, vẫn chưa đủ làm hắn toại nguyện. “Ngươi thật sự không sợ chết sao?” “Quân muốn thần chết, thần không thể không tuân.” Giờ khắc này, Hứa Sĩ Hiển tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch, nhưng khí khái không hề giảm, hệt như chàng thám hoa lang vô số người nhớ thương năm ấy. Cũng bởi vì cái này, Chúc Vân Cảnh mới càng muốn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để chiếm được được hắn.   Mời các bạn đón đọc Hoàng Ân Hạo Đãng của tác giả Bạch Giới Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

S.C.I Mê Án - Nhĩ Nhã
  AudioBook SCI Mê Án Tập   Ngày 8 tháng 11 năm 2006, lúc 13:00 đội SCI được thành lập, SCI viết tắt của Special Crime Investigation team, là đội điều tra những vụ án đặc biệt, thành viên của đội là những cá nhân ưu tú của ưu tú trong cục cảnh sát Trung Quốc. Mỗi một vụ án đến với đội đều là những vụ liên hoàn án (giết người hàng loạt) với hung thủ không lường được và phương thức phạm tội làm người khác phải hoảng sợ. Thế nhưng ngay giữa hiện trường tanh mùi máu và những cuộc đấu trí nảy lửa, tình yêu của những chàng trai trẻ trong đội vẫn chớm nở… *** S.C.I. thành lập S.C.I. là tên gọi tắt của đội điều tra những vụ án có tình tiết đặc biệt (Special Crime Investigation Team). Do chính Tổng cục trưởng cục Cảnh sát đề nghị thành lập, chuyên điều tra những vụ trọng án đặc biệt, thành viên bao gồm những cá nhân ưu tú nhất của cục. Bản tuyên bố thành lập đội như sau: Bất kỳ hành động nào của S.C.I. đều mang tính độc lập. Tất cả hành động sẽ do chính đội trưởng báo cáo trực tiếp lên cục trưởng mà không bị bất kỳ bộ phận khác cản trở. Khi S.C.I. yêu cầu, các bộ phận khác phải lập tức toàn lực phối hợp. Người ký: Tổng cục trưởng Cảnh sát Bao Chửng Thời gian ký: ngày 7 tháng 11 năm 2006 Danh sách thành viên của S.C.I. Đội trưởng (chính): Bạch Ngọc Đường Ngày sinh: ngày 27 tháng 9 năm 1980 Lý lịch: - Năm 1998: tốt nghiệp trường quân đội X, ba năm liền quán quân môn Sanda. - Năm 1999 – 2002: phi công máy bay chiến đấu, đạt quân hàm Thượng úy không quân - Năm 2002 – 2005: xuất ngũ, gia nhập đội cảnh sát thành phố S cho tới bây giờ, phá vô số án. Đội trưởng (phó): Triển Chiêu Ngày sinh: ngày 26 tháng 9 năm 1980 Lý lịch: - Năm 1998: đạt bằng thạc sĩ môn tâm lý học tội phạm ở trường quân đội X - Năm 2002: lấy bằng tiến sĩ môn tâm lý học tội phạm - Năm 2002 – 2004: công tác tại phòng nghiên cứu tâm lý học đặc biệt ở New York - Năm 2005: về nước, làm cố vấn tâm lý học tội phạm cho chính phủ, kiêm giáo sư môn tâm lý học trường quân đội X Hiện là cảnh sát của phòng Nghiên cứu tâm lý của cục Cảnh sát thành phố S Đội viên (công việc bên ngoài): - Vương Triều: cảnh sát (trước ở dưới quyền Bạch Ngọc Đường) - Mã Hán: cảnh sát (nguyên là đội viên của Phi Hổ) - Trương Long: cảnh sát (trước ở dưới quyền Bạch Ngọc Đường) - Triệu Hổ: cảnh sát (có 5 năm kinh nghiệm nằm vùng) - Từ Khánh: cảnh sát (nguyên là kỹ sư máy móc của quân đội) Đội viên (công việc bên trong): - Công Tôn Sách: pháp y (Tiến sĩ Nhân chủng học) - Tưởng Bình: chuyên gia vi tính (một trong những hacker giỏi nhất nước) Khác (không phải nhân viên cảnh sát): - Lư Phương: truyền thông liên lạc (phát ngôn viên của cảnh sát) - Hàn Chương: tình báo viên (liên quan đến bảo mật tin tức) Ngày 8 tháng 11 năm 2006, 13:00, những nhân viên trên đến lầu 17, phòng làm việc S.C.I. ở cục Cảnh sát thành phố S báo danh. S.C.I. – đội điều tra những vụ án có tình tiết đặc biệt (Special Crime Investigation Team) chính thức thành lập.   Mời các bạn đón đọc S.C.I Mê Án của tác giả Nhĩ Nhã.
Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác
Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác Tác giả:  Á Mạch Ngốc Thể loại: Đam mỹ, Cổ trang, Trọng sinh, Trinh thám, Ôn nhu công, 1 x 1, Văn học phương đông, Convert: vnsharing.net Paring: Triển Cảnh Nham (công) x A Tài (thụ) Edit ebook: Kayako Saeki Editor: Mai Lạc Nguồn: mailac.wordpress.com Đăng: dtv-ebook.com   Giới Thiệu     Pháp y hiện đại xuyên qua thành ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi), gặp được Vương gia cổ đại *** Bộ này giữ trong máy lâu lắc rồi mà giờ mới lôi ra đọc, dù thấy nó được người ta nhắc khá nhiều. Cá nhân mình thấy khá hay, yếu tố trinh thám xuyên suốt, chứ không phải kiểu thêm chút gia vị cho có. Tác giả dường như là fan ruột của thể loại này, hoặc có hiểu biết về ngành pháp y, hoặc là có tìm hiểu kỹ càng, vì trong truyện tác giả nêu khá nhiều lý thuyết về việc điều tra, thủ thuật phá án, phân tích tâm lý tội phạm và khám nghiệm tử thi, đọc rất là thú vị. Những vụ án trong truyện không thể nói là quá xuất sắc, nhưng logic, lý giải hợp tình hợp lý, bằng chứng tương đối cụ thể chứ không phải đoán mò, thấy như vậy còn hay hơn, đôi khi cố gắng phức tạp hóa vấn đề lại có thể phản dame vì chính tác giả cũng không biết lý giải thế nào. Các nhân vật trong truyện cũng khá thú vị. Mình thích tính cách của thụ A Tài trong bộ này, có lẽ là vì đã trải qua một kiếp, và vì phẩm chất nghề nghiệp ở kiếp trước (pháp y), nên thụ khá chín chắn, bình tĩnh, mồm miệng dẻo nghẹo có thể chọc chết con người ta, nhưng đó là với người ngoài, chứ mỗi lần dính tới anh công Triển Cảnh Nham là lại ngượng ngùng, ấp a ấp úng, dễ đỏ mặt. Mình cảm thấy A Tài có phần giống Tiêu Hòa trong Dữ thú đồng hành hệ liệt, cũng già mồm, cũng keo kiệt, cũng thông minh, biết tính toán, giỏi đọc suy nghĩ kẻ khác, chỉ khác là không có cái tính bỉ ổi tiểu nhân của Tiêu Hòa mà thôi =)) Tình cảm của công thụ trong truyện cũng khá dễ thương, hai người đến với nhau một cách nhẹ nhàng. Gặp mặt nhau một lần, rồi để ý, rồi tiếp xúc, rồi tiếp cận, rồi yêu. Vậy thôi, lúc A Tài muốn xác định tình cảm chỉ đơn giản là hôn Cảnh Nham một cái, rồi hai người tự hiểu là người kia cũng có ý với mình, không thắc mắc, không tọc mạch, không tò mò về mấy thứ linh tinh lang tang như “Tại sao lại là ta?” bla bla bla. Cũng không có mấy màn hiểu lầm, rồi chia tay rồi ngược rồi gì gì đó. Nói chung là rất nhẹ nhàng. Dù vậy, không hiểu sao mình lại không thích cặp này cho lắm, mình không ghét hai nhân vật công và thụ, chỉ là mình không thích hai người thành đôi mà thôi, không biết lý giải thế nào nữa, nếu bỏ qua hoàn toàn yếu tố tình cảm trong truyện này chắc mình sẽ thích nó hơn. Nếu như chấm điểm theo thang điểm 10 thì mình sẽ cho nó là 7.75 =)) Tác giả Á Mạch Ngốc dường như không có nhiều tác phẩm lắm, ngoại trừ bộ này ra thì còn một bộ nữa đang được edit, tên là Trù sư đích thất ngộ trọng sinh, ngoài ra không còn bộ nào nữa. Hơi buồn vì mình hy vọng có bộ về Chu Địch và Phong Vĩ.