Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thịnh Thế Trà Hương

Tác giả: Shisanchun (Thập Tam Xuân), tác giả của truyện Thế gia danh môn, A Hạnh Số chương: 271 Chương + Ngoại truyện  Nguồn convert: bản convert của bạn Nothing_nhh bên Tàng thư viện Xuyên không trở thành một tiểu nha hoàn, trên đường thăng tiến đến nha hoàn bậc ba rồi lại thành nha hoàn bên người Nhưng trời sẽ chẳng cho không ai cái gì... “Nàng thiên tính lạc quan, gặp phải chuyện gian nan, cũng có thể tìm được lý do an ủi chính mình, làm cho chính mình vui vẻ. Chuyện người khác cảm thấy khó chịu, nàng vẫn có thể suy nghĩ theo chiều hướng tốt”. “Không phải chưa từng ăn khổ chịu mệt, nhưng nàng luôn khiến tâm tư thoải mái, để chính mình sống thật vui vẻ”. *** Giữa lúc ta đang chết chìm trong thể loại cổ đại xuyên không và ngán ngẩm với những vương phi thái tử người người tài hoa, nhà nhà siêu việt, ta vô tình tìm thấy một câu chuyện rất hay, rất đáng yêu về Tần Thiên trong Thịnh Thế Trà Hương . Nó như dòng nước mát lành tưới lên tâm hồn đang khô cằn héo rũ vì bội thực mấy bộ truyện mà truyện nào cũng na ná theo mô típ kinh điển giống nhau của một mọt truyện chính hiệu như ta, giúp ta lấy lại cân bằng trong thể loại cổ văn vốn muôn màu muôn vẻ ấy. Thịnh Thế Trà Hương là một câu chuyện điền văn trọng sinh của Thập Tam Xuân, với lối viết văn rất nhẹ nhàng, ấm áp nhưng hấp dẫn và kết cấu rõ ràng, số chương nhiều mà không ngán, lời kể của tác giả rất dễ khiến người ta đắm mình trong câu chuyện nhẹ nhàng ấy. Tình tiết nó rất bình dị, rất thuần cuộc sống, không có tranh đấu cung đình máu tanh đáng sợ, không có những âm mưu dương mưu quỷ kế phức tạp, không chết đi sống lại vì tình yêu hư hư ảo ảo, cũng không có cái gì mà bí mật thân phận bí ẩn mãi mới được giải đáp hoặc kiểu nhân vật chính kiểu gì cũng nhảy vực mất tích mà ta đã đọc chán ngán qua bao nhiêu bộ xuyên không trọng sinh (ờ, trừ mấy bộ thuộc top trong lòng ta như độc y vương phi, thiên tài nhi tử mẫu thân phúc hắc hay vương phi 13 tuổi… mà ta đọc từ những ngày đầu của xuyên không ). Ta rất thích cách nhân vật chính lạc quan trong suy nghĩ, chăm chỉ cầu tiến trong cách làm việc, thông minh tự tin trong cách hành sự, dám làm dám chịu, biết lấy đại cục làm trọng và cẩn thận trong cách làm người . Nàng rất hay cười, khi nàng cười má lúm đồng tiền trên má càng thêm khả ái đáng yêu. Đôi mắt đen láy trong veo giúp nàng bao bận thu phục lòng người cũng ghi điểm mạnh với ta, vì ta thích những người có ánh mắt trong sáng như vậy Nàng ấy suy nghĩ cũng rất đơn giản, mọi chuyện đều có một chiều hướng tích cực của riêng mình, chỉ cần nắm bắt được nó, con người ta sẽ sống vô cùng vui vẻ, vô cùng khoái hoạt. Bản tính của nàng trời sinh lạc quan, gặp phải chuyện tình gian nan, nàng tổng có cách tự an ủi, khiến cho bản thân vui vẻ. Người khác cảm thấy đó là chuyện khó chịu, còn nàng luôn nghĩ tới mặt tích cực. Không phải nàng không ăn khổ không thấy mệt, nhưng là nàng luôn có cách khiến cho bản thân sống vui vẻ. Nhưng cũng không có nghĩa là nàng ấy e sợ trước cường quyền, nàng dám giận dám nói, sẵn sàng phản kháng nếu bản thân rơi vào bất công. Tần Thiên có cách xử lý mọi chuyện rất thông minh. Như lúc nàng an ủi Phương Nghiên Hạnh theo cách rất riêng: đeo giày giúp Nghiên Hạnh. “Cô nương nhất định là biết, những đôi giày bề ngoài hoa lệ thường đau chân không bằng đôi giày mộc mạc mà mềm mại, thoải mái này. Mặt mũi là cho người khác nhìn nhưng thoải mái hay không lại chỉ mình mới biết được, đương nhiên không cần quan tâm đến cái nhìn của người khác, chỉ cần mình thoải mái là tốt rồi. Có đôi khi… Lùi một bước biển rộng trời cao.”. Lúc đó Nghiên Hạnh bị ép hủy hôn với Tín Xuyên mà phải lấy Tín Trung nên rất đau khổ vì bị coi thường, Tần Thiên đã khuyên bảo cô bằng những lời lẽ thông minh mà ta nghĩ là hiệu quả hơn hẳn những lời lẽ sáo rỗng vô tình khác. Hay khi lúc Nhị di nương từng bước ép sát buộc Đại phu nhân giao ra Thịnh Thế Trà Hành cho Trang Tín Xuyên, với thái độ tự tin không kiêu ngạo không siểm nịnh, không e sợ cường quyền mà nói giúp Đại phu nhân, phân tích tình hình đâu ra đấy làm ta đọc mà đã hết cả con mắt, mát hết cả ruột gan lòng dạ. Phải thế chứ. Hay như khi mới đến phòng đại thiếu gia, bị nha hoàn cũ “chơi đểu”, nàng cũng ra oai một cách rất vừa phải nhưng đủ uy nghiêm: Mẹ nó, tốt xấu gì ta cũng là “khâm sai” sao có thể bị đám “quan địa phương” các ngươi chèn ép? Hay như lúc làm việc quyết đoán, xử sự tự tin, kiên quyết xử lý mọi sự vụ trong Trà Hành, bình tĩnh thông minh đối mặt với những âm mưu của nhị phòng, của Tạ Đình Quân, của những thương gia cáo già đã lõi đời mưu mô xảo quyệt… Hoặc là lúc nàng kiên nhẫn chỉ Tín Ngạn học nói.. Tất cả thu hút ta, khiến ta không thể dứt ra khỏi câu chuyện của nàng. Ta hết sức chán ghét cảm giác bị lợi dụng tính kế, nhất là người lợi dụng ta lại là người mà ta tin yêu bằng tất cả tấm lòng của mình. Cảm giác đó rất chán ghét, chán ghét đến mức khiến ta có thể hận người đó cả một đời. Dù sao ta cũng không phải người bao dung vị tha gì sất. Thế nên ta đã rất bất ngờ khi Tần Thiên chấp nhận ở lại vị trí đương gia giúp đại phu nhân, vì bà là người có ơn với mình dù nghĩ rằng trước nay phu nhân và Tín Ngạn đối xử với nàng tốt chỉ vì nàng là người có thể giúp được họ. Nếu là ta ta sẽ quay ngoắt bỏ đi, không bao giờ gặp lại những người đó nữa, hoặc tệ hơn là xả hết cơn tức trong người rồi mới đi. Ô hô. Tần Thiên thật đáng yêu. Nàng có lòng nhân hậu mà ta không có. Đó là những thứ ta rất thích ở nhân vật này. Rất mạnh mẽ, cũng rất dịu dàng. ^_^ Nam chính trong truyện thuộc mô típ khá lạ: người câm điếc bẩm sinh. Chàng sinh ra đã không thể nghe được, với chàng, cuộc sống này chỉ là những thước phim không âm thanh trôi chầm chậm trước mắt. Suốt bao nhiêu năm chàng đối với nhân sinh ngũ thường đã vô tâm vô phế, chẳng quan tâm đến người khác ngoài mẹ ruột mình. Biết bao kẻ cười nhạo sau lưng, kế mẫu thân đệ cũng coi thường chàng như vậy. Chàng đã quen với những cảnh nịnh nọt xảo trá dối gạt lòng người đến mức đề phòng tất cả mọi sự vật sự việc xung quanh. Chàng biết thái độ của bọn họ, vì chàng có thể đọc môi ngữ, nhưng như thế thì sao? Thế sự vốn như thế, chàng muốn so đo, so đo được chăng? Dù có bưng được miệng lưỡi nhân gian cũng không thể ngăn cản sự khinh thị trong lòng họ. Ta rất thích Tín Ngạn ở điểm này, thời đó người tàn tật thường bị khinh bỉ, họ thường mặc cảm vì bệnh tật của mình nên lòng tự ái rất mạnh và oán giận đời cũng rất nặng, nhưng chàng không thế. Chàng như một vị cao nhân đã nhìn thấu lẽ đời nhưng phong tư như họa, không màng đến ánh mắt thế nhân. Rất bất đắc dĩ, cũng rất cô đơn. Nhưng chàng còn rất thông minh, rất có chủ kiến riêng, gặp chuyện bình tĩnh tự tin, làm việc chu đáo khéo léo, bao lần giúp đỡ thê tử chống chọi với biến động ở Trà Hành cũng như ở nhà. Và rồi ông trời thương, để cho Tần Thiên đến bên cạnh chàng, cùng chung tiến thối, không rời không bỏ, giúp chàng vượt qua những rào cản tâm lý từ lâu đã vướng mắc trong lòng chàng, kéo chàng ra ánh sáng của cuộc sống của một người nam nhân bình thường. Lúc đó ta đã rất buồn cười vì sự ngây thơ trong tình yêu của Tín Ngạn. Cứ như một đứa trẻ vậy, ngây ngô lấy lòng người mình thích, ngu ngơ cười khi Tần Thiên nhìn mình… Hai người bọn họ đến với nhau từ từ chầm chậm, từng chút một từng chút một thấm vào lòng mỗi người. Không có sinh tử tướng hứa, không có ly biệt đau thương. Họ cùng nắm tay nhau vượt qua mọi bão táp trong cuộc sống, cùng chia ngọt sẻ bùi, cùng chia cho nhau những êm ái dịu dàng sau mỗi lần tiếp xúc. Nhưng yêu là phải như thế, phải mưa dầm thấm lâu mới là chân thực. Bởi có mấy ai có thể nhất kiến chung tình với đúng người mà tạo hóa dành cho họ chứ. Khi mà tình yêu từ từ khắc sâu vào tâm khảm mỗi người, lúc đó, chân tình của họ là vĩnh cửu. Tác giả xây dựng tuyến nhân vật phụ cũng rất chi tiết. Người Người đều có nét tính cách riêng của bản thân mà không thể lẫn với ai. Nhưng ta thích nhất là hai người – một hiền một ác – Giang Hoa Anh và Trang Minh Hỉ. Ta rất thích nhân vật Giang Hoa Anh – Đại phu nhân của Trang gia. Ở bên bà, Tần Thiên luôn tìm được cảm giác gần gũi của một mẫu thân ôn nhu ấm áp. Trang lão gia mất sớm, để lại cơ nghiệp tâm huyết cùng vợ trẻ con thơ cho một mình Đai phu nhân gánh vác. Xã hội thời đó quy củ lễ giáo rất nghiêm khắc, vậy mà bà dám vượt lên mọi định kiến để ra mặt quản lý công việc kinh doanh. Tiếp xúc với biết bao nhân vật quyền quý tai to mặt lớn mà bà có thể trấn tĩnh tự tin tiếp quản mọi sự vụ. Nhưng ở bà, Tần Thiên luôn tìm được cảm giác gần gũi mà chỉ mẩu thân mới có. Ở hiện đại mà nói, phụ nữ mạnh mẽ đã chẳng còn là từ mới mẻ, nhưng ở đây không như vậy, thời đại nam tôn nữ ti, phụ nữ bị lễ giáo phong kiến đè ép không thể thấp kém hơn. Đại phu nhân tuy nhìn thì hoàn toàn thích ứng với vị trí này nhưng lúc trước bà gánh vác trọng trách thì chịu không ít áp lực của xã hội, áp lực tâm lý. Nhưng bà vẫn có thể phá tan mọi thứ, đi đến ngày hôm nay thì không thể không nói đúng là một phụ nữ kiên cường kiên nghị. Nhưng nhìn bà mạnh mẽ như vậy, có mấy ai biết sự mệt mỏi trong bà ngày càng nhiều, khi mà Lý di nương suốt ngày gây sức ép, người có thể kế nghiệp gia sự Trang Tín Xuyên thì lại ngày càng đổ đốn hành xử thái quá dù bà ra sức muốn uốn nắn rèn luyện, cùng với mẹ mình – Lý di nương – bọn họ luôn cố chèn ép lên mặt rồi tính kế sau lưng bà. Sẽ rất thiếu sót nếu không nhắc tới một nhân vật đặc biệt: Trang Minh Hỉ. Nàng là người có kết cục rất đau khổ, vì bị phản bội cùng khinh rẻ mà quay sang đóng vai phản diện trong câu chuyện mà Thập Tam Xuân đang kể. Bị mẹ ruột và ca ca ruột của mình vì lợi mà vứt bỏ dù ngày thường nàng là người luôn bày mưu nghĩ kế giúp ca ca giành được vi trí đương gia, chuyện hôn nhân bị coi là một cuộc trao đổi lợi ích giữa nam nhân, tình yêu với nàng mong manh như ngọn cỏ lay động trong gió, số phận đưa đẩy nàng đến vũng lầy tuyệt vọng khi có mối quan hệ dây dưa với một kẻ đao sắt mặt sẹo yêu nàng bằng tất cả chân tình của hắn cho tới khi hắn chết, lúc đó nàng mới hiểu rõ tình cảm trong lòng mình đã hướng về hắn, đứa con nàng yêu như bảo bối lại bị vị hôn phu cũ lấy ra đe dọa ép buộc nàng trở thành công cụ nghe hắn sai khiến, rồi bị thù hận làm mờ mắt… Nhưng ta lại thấy rất phục nàng. Giống như Giang Hoa Anh Giang đại phu nhân, nàng là một nữ tử thông minh đầy sắc xảo bị quy củ trói buộc giữa thời đại lễ giáo hà khắc. Như lời của Tần Thiên, nếu nàng sinh ra là nam tử, với sự thông minh sắc xảo và biết lùi tiến đúng lúc của nàng, có lẽ nàng sẽ đứng ở vị trí đương gia, trong tay nắm quyền thế, chứ không đến lượt kẻ vô dụng Trang Tín Xuyên… Với nhân vật này, thú thực là ta chẳng thấy ghét nàng chút nào. Dù nàng có độc ác, có thủ đoạn đến mấy, cũng chỉ là cách mà nàng tự vệ trong cái xã hội bất công khiến người ta phẫn nộ ấy mà thôi. Sự thông tuệ của nàng, sự kiên nhẫn của nàng, cách xử sự biết nhẫn nhịn của nàng, tất cả đều khiến ta thương tiếc. Tại sao nàng lại sinh ra trong hình dạng của một nữ nhân, tại sao nàng lại sinh ra trong thời đại nữ nhân luôn chịu thiệt, tại sao…Có lẽ, ông trời đã sai lầm rồi…….. Khép lại những hồi tưởng về Thịnh Thế Trà Hương, trong lòng ta là những cảm xúc rất khác lạ. Có lẽ ngày thường ta phải bon chen mệt nhọc giữa cuộc sống quá vội vã này, đến mức dần quên đi một phần thiên chân trong bản thân mình, nên khi bắt gặp hình ảnh một Tần Thiên luôn kiên cường, luôn giữ thái độ vui vẻ lạc quan nhìn nhận mọi thứ, ta thật ấm lòng. Giống như tìm lại một thứ gì đó, rất quý giá, rất quan trọng trong cuộc đời, mà mình đã vô ý đánh rơi….. Có những câu chuyện gắn liền với những kỷ niệm đã qua, có những câu chuyện cũng dần nhòe đi trong ký ức của mình, có những nhân vật lưu lại trong lòng ta cảm xúc không thể nào quên, có những cốt truyện khiến ta mãi lưu luyến khi khép lại trang cuối. Đôi lúc pha một ly café, ngồi bên cửa sổ ngắm dòng người vội vã ngang qua, bất chợt ta nhớ ra có một câu chuyện đã in rất sâu trong tim về một nữ tử nhỏ bé nhưng lạc quan kiên cường mà sống, giúp ta lấy lại tinh thần đối mặt với những gì sắp đến, vậy là đủ. Cảm xúc còn nhiều nhưng văn thơ có hạn, ta chỉ viết mấy dòng này thôi. Dù sao, chân thực nhất vẫn là khi bản thân mỗi người tự đọc những câu chuyện đó, tự mình nắm bắt những bài học ý nghĩa, những cảm xúc chân thật mà chỉ tự đọc mới có thể cảm nhận hết được. Thân! *** #REVIEW: THỊNH THẾ TRÀ HƯƠNG Tác giả: Thập Tam Xuân Thể loại: Xuyên không, Điền văn, HE Tình trạng: Hoàn edit Review bởi: Le Giang ----- Các truyện của Thập Tam Xuân mà mình biết đều là điền văn. Và 4 truyện hashtag trên đều được edit hoàn trên link wordpress https://congchuakhangiay.wordpress.com/ + có ebook (Chỉ có bộ "thiên kim trở về" set pass) Nhà chị Heocon bao thầu các truyện của Thập Tam Xuân, edit mượt mà, cực kỳ có tâm. Trước khi review từng truyện xin được liệt kê một số điểm khá đặc trưng của tác giả: Một truyện thường khá dài, hệ thống nhân vật và tình tiết phong phú (tính trung bình các bộ điền văn, còn so với những quyển đồ sộ như "thứ nữ công lược" hay "thế hôn" thì cũng không xi nhê gì ). Mạch truyện liền mạch, hấp dẫn, không xuất hiện những chi tiết thừa thãi. Đây là điểm cộng rất lớn của tác giả. Các truyện đều là điền văn đấu, không nhẹ nhàng như điền văn đơn thuần mà khá "dữ dội", cao trào được đẩy lên đỉnh điểm và bùng nổ cảm xúc. Tất cả đều HE, kết thúc viên mãn. Nữ chính đều xuyên không, trùng sinh hoặc xuyên hồn (cùng thời đại nhưng linh hồn bay từ cơ thể này qua cơ thể khác) Nữ chính đều có cá tính mạnh mẽ, rạch ròi, cầm lên được bỏ xuống được. Họ cũng rất lạc quan, tự lập và luôn phấn đấu vươn lên không ngừng dù là trong khốn cảnh. Mình thích nét tính cách này, nó giúp cả nữ chính và độc giả không cảm thấy quá khổ đau, quằn quại trong giai đoạn bị ngược. Trước ngược nữ, sau ngược nam ^^ Nam chính dù trước có tính cách thế nào, sau khi yêu nữ chính đều chung thủy, chuẩn người chồng "ba tốt". Có một điểm cực kì đặc trưng khiến Thập Tam Xuân không bị lẫn với bất kì tác giả nào là lối tư duy, hành văn. Không phải hay hoặc dở, cái này tùy thuộc vào cảm nhận của mỗi người. Mà là sự logic theo kiểu: A bị mẹ chồng ghét => A sống tốt, cố lấy lòng mẹ chồng => Mẹ chồng dần thích A => Những người khác cũng dần thích A. Chính là một sự lí tưởng đến mức gần như tuyệt đối, bạn bỏ ra thứ gì sẽ được đáp trả tương đương. Cái thiện luôn chiến thắng cái ác và mọi sự cố gắng luôn được đền đáp. Nói thẳng ra là nó khá phi hiện thực nhưng lại hợp lý trong mạch logic của truyện. Tác giả lý giải tâm lý con người cũng đơn giản. Nhưng hoàn toàn không có cảm giác chán ghét kiểu: ảo quá, điêu quá. Nó giúp người đọc thỏa mãn, có động lực sống tốt, sống lương thiện, cố gắng không ngừng. "Tính cách quyết định số phận", "gieo nhân nào gặt quả nấy", điều này luôn được thể hiện rõ nét trong các truyện của tác giả. Có một hoặc vài nhân vật nam phụ/nữ phụ si tình mê đắm nữ chính/nam chính, đóng vai trò quan trọng trong mối quan hệ của đôi chính và tạo nên bước ngoặt của truyện. Thịnh thế trà hương: 270 chương + 2 phiên ngoại. Nếu bạn là fan điền văn thì không nên bỏ qua truyện này. Có nhiều người cùng đồng ý "Thịnh thế trà hương" là chuẩn mực của điền văn gia đấu. Trong 4 truyện trên thì theo mình đánh giá đây là bộ có kết cấu chặt chẽ nhất, hợp lý nhất. Tần Thiên - một cô gái hiện đại xuyên không về làm nha hoàn trong gia tộc Trang thị - trà hành lâu đời, nổi tiếng gần xa. Trang lão gia qua đời giao lại sản nghiệp cho người vợ cả là Giang Hoa Anh. Chuẩn một nữ cường nhân, trong xã hội phong kiến mà phụ nữ không được coi trọng bà vẫn vững vàng lèo lái cả gia tộc, được mọi người tôn kính. Bà có một người con ruột là Trang Tín Ngạn - chàng trai tài hoa nhưng không may bị điếc bẩm sinh. Khiếm khuyết cơ thể và sự tổn thương trong quá khứ khiến Tín Ngạn sống khép mình, trầm lặng và đề phòng. Trong khi người vợ cả bươn trải, lăn lộn bảo vệ sản nghiệp thì mọi chuyện nội viện được giao cho Lý di nương - Lý Tu Mai. Với bản chất chua ngoa và tham lam, bà ta luôn muốn dồn ép đại phòng, đưa con trai của mình là Trang Tín Xuyên lên làm đương gia trà hành. Ứng cử viên sáng giá cho vị trí Trang chủ đời kế tiếp thực chất là một công tử "óc ngắn", tham lam và ích kỷ. Nhị phòng còn có 1 cô con gái là Trang Minh Hỉ - người có thể coi là thông minh bậc nhất nhà họ Trang. Chính Tần Thiên sau này cũng phải thừa nhận nếu không có tri thức hiện đại và 2 đời từng trải chưa chắc đã đấu lại cô gái cổ đại này. Đáng tiếc sự thông minh ấy lại dành cho những âm mưu, quỷ kế, những thủ đoạn nhằm hãm hại người khác vì tư lợi bản thân. Nhân vật này vừa đáng ghét lại vừa đáng thương. Nếu đại phòng tiêu biểu cho chính nghĩa, nhị phòng đại diện cho lòng tham thì tam phòng là điển hình của sự nhu nhược. Tam di nương Xảo Vân không có vị thế xã hội như bà Giang, chẳng có quyền hành trong gia đình như Lý di nương, lúc nào cũng sống nhẫn nhục, gió chiều nào che chiều đấy. Nhân vật này là minh chứng cho câu "người đáng thương tất có chỗ đáng giận". Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính cách 2 đứa con – con trai Trang Tín Trung và con gái Trang Minh Hỉ. Tín Trung thành thật nhưng thiếu bản lĩnh, quyết đoán. Minh Lan thì luôn khép nép, e dè. Nhiều lúc đọc đến đoạn của tam phòng mình thực sự sôi máu, ức chế dã mannn. Sống trong gia tộc Trang thị với sóng ngầm mãnh liệt luôn âm ỉ chờ đến lúc bùng phát, ban đầu Tần Thiên chỉ là một nha hoàn quét tước, giặt quần áo. Dần dần, bằng sự thông minh bản lĩnh, bằng sự lạc quan chính trực, Tần Thiên lọt vào mắt xanh của bà Giang Hoa Anh và trở thành nha hoàn thân cận. Đây cũng là giai đoạn bà buộc phải chọn người kế nhiệm. Tín Ngạn thông minh, tài hoa hơn người nhưng không có khả năng giao tiếp. Tín Xuyên thì bụng dạ đen tối, mưu mô trục lợi. Tín Trung thành thật có thừa nhưng khả năng không đủ. Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan và bị dồn ép đến đường cùng, bà chợt nghĩ đến cô bé nha hoàn Tần Thiên. Bằng toàn bộ kinh nghiệm và trực giác, bà quyết định: Tần Thiên sẽ là đương gia đời tiếp theo của Trang thị. Vì đương gia phải là người thuộc gia tộc, nên Tần Thiên bị buộc thành thân với đại thiếu gia Trang Tín Ngạn. Từ đây, song song với quá trình đấu tranh cùng nhị phòng nhằm đạt đến vị trí đương gia cũng là giai đoạn tiến triển tình cảm của đôi trẻ. Từ sự nghị kị, đề phòng ban đầu, Tín Ngạn dần gỡ bỏ những hiểu lầm, dần hiểu hơn về vợ mình: một người con gái mạnh mẽ, thông minh, người con gái với tâm hồn thuần hậu, chính trực, người con gái luôn đối xử với anh như bao người bình thường khác, không giả lả trước mặt anh, càng không thầm dè bỉu, chê bai sau lưng. Anh cảm mến, thương yêu, rồi chìm ngập trong bể tình lúc nào không hay. Người con trai hơn 20 tuổi mà vẫn "trong sạch", bề ngoài lạnh lùng khó gần nhưng lại có trái tim ấm áp vô ngần. Sinh ra đã khiếm khuyết nhưng Tín Ngạn chưa bao giờ đầu hàng số phận. Tài hoa của anh, bản lĩnh của anh, sự dịu dàng ấm áp của anh dần chinh phục khiến Tần Thiên rung động. Tình cảm của họ tiến triển hợp lý, nhẹ nhàng cảm động nhưng cũng đầy nồng nàn, đắm say. Cùng nắm tay vượt qua bao trở ngại, sóng gió và luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào nhau. Nếu ví Tần Thiên là viên ngọc tỏa ánh hào quang lấp lánh thì Tín Ngạn là chiếc hộp bảo vệ, che mưa chắn gió để ánh sáng ấy mãi vẹn nguyên. Một nhân vật khá quan trọng khác là nam phụ Tạ Đình Quân - người si mê Tần Thiên đến mức cố chấp. Anh ta nhận định một kẻ điếc không thể xứng với người con gái tuyệt vời này và tìm mọi cách để chiếm đoạt cô. Đình Quân có yêu Tần Thiên không? Chắc chắn là có, nhưng tình yêu ấy ích kỷ, toan tính. Nó không hợp với người con gái có trái tim trong sáng như Tần Thiên. Đình Quân có gia thế, là người bản lĩnh nhưng mưu mô, thường xuyên dùng thủ đoạn không mấy tốt đẹp để đạt được mục đích. Chỉ riêng điểm này anh ta đã thua Tín Ngạn rồi, thua tuyệt đối. Phần sau của truyện là những màn đấu trí gay cấn, rượt đuổi hấp dẫn, phá bỏ những âm mưu dương mưu của cả giặc trong và giặc ngoài. Truyện viết chuyên về lĩnh vực kinh doanh trà, có nhiều kiến thức về kinh tế, trà đạo rất hay. Mở - thân - kết cân đối, không xuất hiện tình trạng "đầu voi đuôi chuột". Hồi hộp đến phút giây cuối cùng nhé. Và tất nhiên, kết cục các nhân vật mang đúng đặc trưng của tác giả. Kết luận: Đọc xong truyện ý nghĩ đầu tiên là: nếu là mình chắc chết ngắc ngoải ngay từ phần mở đầu =)))))))   Mời các bạn đón đọc Thịnh Thế Trà Hương của tác giả Thập Tam Xuân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang
Đoạn ngắn đặc sắc một: Đêm động phòng hoa chúc, một nam một nữ ngồi trên giường.  Nữ tử hỏi nhỏ: "Làm sao bây giờ?"  Nam tử thản nhiên đáp: "Ta ngủ trên giường, nàng ngủ dưới đất!"  Nữ tử tức giận: "Ta là nữ nhân!"  Nam tử không chút do dự trả lời: "Ta là tướng công của nàng, nữ tử nên lấy phu quân làm trời!"  Nữ tử phẫn nộ: "Ta là mẫu thân của con chàng, chàng phải nhường ta!"  Nam tử nhíu mày, thích thú nói: "Nói đúng lắm, đã đến giờ vi phu làm tròn nghĩa vụ phu quân rồi."  Cuối cùng nam tử nào đó cũng đạt được sự thỏa mãn, còn nữ tử kia thì bủn rủn hết hơi sức, trong lòng tức giận mắng: Tư Nam Tuyệt, chàng đúng là cầm thú!  Đoạn ngắn đặc sắc hai:  "Phỉ nhi, quay về với ta đi, ta đã biết sai rồi!" Hoàng đế hối hận nói.  "Hoàng thượng nhận lầm người rồi, ta là Vân Tuyết Phi, không phải Tiết Phỉ!" Nữ tử nào đó bình tĩnh đáp.  "Phỉ nhi, chúng ta hãy làm lại từ đầu đi, nàng vẫn là Hoàng hậu tôn quý nhất trong thiên hạ này, ta hứa suốt đời chỉ có mình nàng mà thôi, bảo đảm về sau tuyệt đối sẽ không nạp phi nữa." Hoàng đế nọ xuất ra đòn sát thủ.  Nữ tử còn chưa kịp mở miệng thì cơn gió mạnh bỗng từ đâu thổi tới, bên hông bị một cánh tay vòng qua siết chặt.  Nam tử nào đó ôm nương tử của mình âu yếm hôn nhẹ, đắc ý liếc nhìn Hoàng đế: "Vương phi của bổn vương chỉ để mình bổn vương yêu chiều, nếu nàng muốn làm Hoàng hậu, ta sẽ chẳng ngại vì nàng mà lập tức tranh đoạt cả thiên hạ này?" (*) *** Tiết Phỉ vốn là hoàng hậu của nước Đại Hạ.  Người nàng yêu là Hạ Hậu Huyền, cũng chính là phu quân của nàng - hoàng đế Đại Hạ. Bởi vì Tiết Phỉ yêu Hạ Hầu Huyền, nên nàng muốn hắn chỉ có mình nàng, không có một nữ nhân nào khác. Hạ Hậu Huyền cũng hứa hẹn với nàng rằng hắn nguyện cùng nàng một đời một kiếp. Thế nhưng nhân sinh đã bao giờ thuận theo ý con người, lòng người liên tục đổi trắng thay đen. Vốn tưởng nàng và hắn có thể tạo nên một giai thoại tình ái đẹp đẽ khiến hậu thế trầm trồ, nhưng hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tiết Phỉ ôm mộng viển vông.  Tiết Phỉ đã từng cứu một nữ tử mang tên Mộ Dung Thanh Y. Từ đó cả hai quen biết nhau, trở nên vô cùng thân thiết, chỉ hận quen biết quá muộn. Tiết Phỉ coi nàng ta như tỷ muội ruột thịt mà đối xử.  Mộ Dung Thanh Y chỉ là con của tiểu thiếp, ở nhà luôn bị ức hiếp. Tiết Phỉ vì giúp đỡ nàng ta nâng cao địa vị, thường xuyên triệu nàng ta vào cung bồi chuyện. Nhưng không ngờ điều này lại tạo điều kiện để Mộ Dung Thanh Y câu dẫn Hạ Hầu Huyền.  Hạ Hầu Huyền yêu thích Mộ Dung Thanh Y và có ý định nạp nàng ta làm phi. Thế nhưng Tiết Phỉ vẫn còn đó, việc nạp phi không thể diễn ra được. Hạ Hầu Huyền liền điều Tiết Phỉ dẫn quân giết giặc chốn sa trường. Trong khi Tiết Phỉ đến nơi chiến trường xa xôi, hắn liền nhân lúc nàng vắng mặt mà cử hành hôn lễ cùng Mộ Dung Thanh Y, phong nàng ta trở thành Quý phi. Tiết Phỉ ở nơi xa, nghe tin tức về chuyện của Hạ Hầu Huyền và Mộ Dung Thanh Y, nhưng nàng không tin. Nàng ngây ngô tin vào lời hứa của nam nhân mà nàng yêu sâu đậm, đồng thời tin tưởng người mà nàng xem là tỉ muội, làm sao họ có thể phản bội nàng được. Nhưng Tiết Phỉ lại không thể nào ngờ, giữa chiến trường, nàng lại chết dưới kiếm của người muội muội ruột của mình.  Tiết Phỉ không cam lòng mà chết đi. Nhưng may mắn thay ông trời lại thương xót nàng, cho nàng cơ hội trọng sinh sống lại lần nữa. Linh hồn Tiết Phỉ xuyên vào thân xác của Hộ quốc Vương Phi - Tuyết Vân Phi.  Tuyết Vân Phi nguyên chủ vốn là một nữ tử yếu đuối nhu nhược. Mẫu thân qua đời sớm, Tuyết Vân Phi tuy là đích nữ nhưng địa vị lại vô cùng thấp kém, bị tỷ muội ức hiếp, phụ thân lạnh nhạt. Nàng được gả tới phủ Hộ Quốc Vương gia cũng là nhờ ân oán của người đi trước. Khi trở thành Hộ Quốc vương phi cũng vì tính cách nhu nhược mà bị đám tiểu thiếp của Vương gia ức hiếp. Tuyết Vân Phi bị một tiểu thiếp đẩy xuống nước mất mạng, vì vậy mà Tiết Phỉ mới có thể xuyên qua.  May mắn được sống lại lần nữa, Tiết Phỉ đã thông suốt mọi chuyện. Nàng không thể để bản thân chịu thiệt như đời trước nữa, nàng phải sống cho thật đáng giá. Những ai ức hiếp nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng. Đám tiểu thiếp dám gây sự với nàng, nàng sẽ xử lý từng người thích đáng bằng sự thông minh khôn khéo của mình. Tiết Phỉ nàng, đã không còn là Tiết Phỉ của đời trước nữa.  Đối với phu quân của nàng - Hộ quốc Vương gia Tư Nam Tuyệt. Chàng vốn nắm trong tay quyền lực vô hạn, đến hoàng đế Hạ Hầu Huyền cũng phải nể nang vài phần. Tư Nam Tuyệt vốn đối với phu nhân mình là Tuyết Vân Phi không có tình cảm, cưới nàng cũng là do bất đắc dĩ.  Thế nhưng không biết vì sao, chàng cảm giác được phu nhân của mình đã thay đổi, nàng không còn là một nữ tử nhu nhược dễ bắt nạt, mà đã trở thành một nữ nhân khéo léo, bản lĩnh, giống như trở thành một người khác vậy. Chàng bất giác thân cận với nàng hơn rất nhiều, cũng dần hiểu rõ con người của nàng hơn.  Vốn dĩ cả hai chỉ là phu thê hữu danh vô thực nhưng hiện giờ Tư Nam Tuyệt không mong muốn như thế nữa. Chàng muốn có được trái tim của phu nhân mình, muốn nàng mãi ở bên cạnh mình, muốn nhìn nàng giở trò giảo hoạt, muốn bảo vệ nàng. Chàng muốn chàng và nàng trở thành phu thê chân chính, muốn nàng toàn tâm toàn ý yêu mình.  Tiết Phỉ nàng được sống lại, vốn nàng cho rằng sẽ không động lòng trước bất kỳ ai, để tránh nỗi đau từ đời trước. Ấy vậy mà khi hằng ngày đối mặt với Tư Nam Tuyệt phóng khoáng tiêu sái, luôn bảo vệ nàng lúc nàng gặp khó khăn, luôn trở thành chỗ dựa khi nàng yếu đuối nhất, luôn ở bên cạnh chia sẻ với nàng bao niềm vui nỗi buồn, Tiết Phỉ làm sao có thể không rung động. Nàng quyết định buông bỏ và quên đi mọi chuyện xảy ra ở kiếp trước, toàn tâm toàn ý sánh bước bên cạnh Tư Nam Tuyệt.  Vậy mà, nàng lại gặp lại Hạ Hầu Huyền.  Hạ Hầu Huyền vốn luôn tưởng rằng mình yêu Mộ Dung Thanh Y. Vì vậy mà hắn đã lừa dối Hoàng hậu của mình là Tiết Phỉ. Vào ngày Tiết Phỉ dẫn quân ra trận, hắn cử hành hôn lễ với nàng ta. Nhưng khoảnh khắc vén lên khăn voan trùm đầu của tân nương, trước mắt hắn lại hiện ra khuôn mặt của Tiết Phỉ. Hạ Hầu Huyền mới nhận ra nữ nhân mà mình yêu là Tiết Phỉ, là hắn nhầm lẫn giữa sự hứng thú nhất thời vời tình yêu một đời một kiếp.  Hạ Hầu Huyền nhận ra sai lầm của bản thân, hắn vốn định khi nàng dẫn quân trở về sẽ tự mình đón nàng, sẽ bù đắp cho Tiết Phỉ thật tốt. Nhưng hắn đâu ngờ rằng thứ mà hắn gặp được lại là cỗ quan tài lạnh lẽo chứa đầy di vật của Tiết Phỉ, tin mà hắn nghe được lại là Hoàng hậu của hắn đã mất mạng trên chiến trường.  Hạ Hầu Huyền kể từ khi ấy không có phút nào là không sống trong hối hận thống khổ. Ngay khi hắn nhận ra nữ nhân mình yêu thật lòng, thì ông Trời lại tàn nhẫn cướp nàng xa khỏi hắn. Những ngày tháng tiếp theo, hắn đều nhớ tới nàng nhưng điều hắn có thể làm là gì? Hắn chỉ có thể để một nữ nhân có khuôn mặt tương tự Tiết Phỉ bên cạnh mình, để tìm lại một chút cảm giác rằng nàng vẫn ở bên cạnh hắn.  Khi Hạ Hầu Huyền phát hiện Tuyết Vân Phi chính là Tiết Phỉ trọng sinh, hắn giống như kẻ bộ hành trên sa mạc suýt mất mạng thì tìm được nguồn nước mát, hắn từ trong tuyệt vọng đau khổ tìm được tia hy vọng le lói.  Hạ Hầu Huyền tìm Tiết Phỉ, bày tỏ sự hối hận của mình, mong nàng có thể lần nữa quay về bên hắn, thậm chí không màng phép tắc mà bất chấp giữ nàng lại bên mình. Thế nhưng hắn có làm thế nào, cũng không thể giữ lại người mà bản thân đã từng đánh mất.  Tiết Phỉ giờ đây đối với Hạ Hầu Huyền chỉ còn lại sự chán ghét, hơn nữa nàng đã quyết định ở bên Tư Nam Tuyệt, làm sao có thể tha thứ cho hắn - kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết của mình.  Nhưng dần dần, Tiết Phỉ dần nhận ra có rất nhiều điểm đáng ngờ trong kết cục bi thảm ngày ấy, hóa ra đằng sau đó là cả một âm mưu vô cùng thâm độc. Càng ngày, Tiết Phỉ càng bước gần hơn đến sự thật, tự tay vén lên bức màn chân tướng của câu chuyện quá khứ...  "Đích nữ vương phi" là một câu chuyện có nội dung sủng ngọt đan xen các tình tiết trạch đấu, cung đấu, báo thù rửa hận. Có lẽ do thời gian ra đời đã lâu nên khi mình đọc có cảm giác không được chắc tay lắm. Các tình tiết đấu trí khá nhanh chóng và nhạt nhòa, khiến một người thích đọc cung đấu như tớ không có ấn tượng. Mạch truyện còn sạn và vài điều hơi vô lý, tình cảm của nam chính ở những đoạn đầu không được tác giả miêu tả rõ ràng khiến tớ có hơi hoang mang.  Nhưng đó chỉ là ý kiến cá nhân của tớ, còn nếu đây là thể loại bạn thích thì có thể thử nhảy hố nhé! *** Lại là một năm xuân sắc nồng đậm, trong Hộ quốc vương phủ, ánh mặt trời vẩy đầy mỗi một góc, một mảnh sinh cơ dạt dào. Nữ tử da thịt trắng nõn như ngọc trong như gương đồng, mặt mày tinh xảo, sớm đã rút đi vẻ thiếu nữ non nớt, càng thêm quyến rũ động lòng người, khóe miệng trước sau cười như có như không.diendanlleqquyyddonn Sợi tóc đen nhánh như mực được một đôi tay linh hoạt như tơ lụa nhẹ nhàng giơ lên, chảy xuống, lại bị thuần thục kéo lên, chải thành một búi tóc mỹ lệ. Bước cuối cùng cắm một trâm vào trong búi tócVân Tuyết Phi lộ ra nụ cười vừa lòng: “Ngươi nha đầu này tay nghề càng ngày càng tốt!” Ngoài cửa sổ ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu vào trên mặt Ngũ Trà hiện ra vầng sáng nhàn nhạt, nàng nhẹ nhàng sửa sợi bên mặt Vân Tuyết Phi, nhìn bóng hình xinh đẹp mỹ lệ trong gương đồng, tự đắc cười: “Là tiểu thư thiên sinh lệ chất, nô tỳ chẳng qua là dệt hoa trên gấm!” Nha đầu này nói ngọt, Vân Tuyết Phi không phải lần đầu tiên lĩnh hội, lại như cũ thực sự hưởng thụ, đã trải qua nhiều mưa mưa gió như vậy, nha đầu này vẫn luôn ở bên người mình không rời không bỏ, nàng sớm đã xem nàng như như vậy thân nhất người, coi như muội muội của mình, thanh xuân của nữ nhân hữu hạn, nàng không thể ích kỷ lưu nàng ở bên người cả đời!diendanlleqquyyddonn Nghĩ đến sắc mặt nàng buồn bã, đứng dậy giữ chặt tay Ngũ Trà, nhìn nha đầu duyên dáng yêu kiều trước mắt, cầm lòng không được cảm thán: “Mười bảy tuổi, đều thành đại cô nương, Ngũ Trà có yêu thích nam tử?” Đột nhiên dời đề tài, khóe miệng Ngũ Trà cười dấu đi, có chút không biết làm sao, theo sau thẹn thùng cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu ruồi: “Tiểu thư, ngươi lại trêu ghẹo ta ~” “Không cần ngượng ngùng, ngươi ta cùng là nữ tử, ta bằng tuổi ngươi, đã thành thân với Nam Tuyệt!” Vân Tuyết Phi bỏ qua cay chát trong lòng, nhấp miệng cười nói: “Tới nói cho tiểu thư nghe, có không thích công tử nhà ai, tiểu thư đi làm mối cho ngươi!” Ngũ Trà chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh hoang mang nhìn chằm chằm nữ tử mỉm cười xinh đẹp trước mặt, đối với việc nam nữ, nàng phía trước không hề nghĩ ngợi quá, thậm chí một lần cho rằng sẽ vĩnh viễn làm bạn ở bên người tiểu thư. Thẳng đến nàng tận mắt nhìn thấy tiểu thư hạnh phúc, trong lòng nhiều ít có chút hướng tới, thường thường sẽ nghĩ phu quân tương lai của mình sẽ là dạng gì? Đặc biệt sau khi gặp nam tử thanh lãnh nho nhã nư vậy, loại ý tưởng này càng thêm mãnh liệt, nàng khát vọng được hắn chú ý, khát vọng bồi ở bên người hắn. Thân phận của nàng nhất định không xứng với hắn, cho nên nàng không dám hy vọng xa vời cùng hắn ở bên nhau, chỉ là nghĩ ở xa nhìn đến hắn, có thể cùng hắn ngẫu nhiên trò chuyện, nàng đã thỏa mãn, đây là hạnh phúc của nàng! “Ngũ Trà không cần gả chồng, Ngũ Trà muố luôn bồi ở bên người tiểu thư!” Mê mang trong mắt Ngũ Trà dần dần tan đi, thay thế chính là kiên định, nàng tưởng kỳ thật nàng đã thực hạnh phúc, có thể có chủ tử thiện lương như tiểu thư, có thể gặp được nam nhân khuynh tâm mình, cho dù nam nhân kia không yêu nàng, thậm chí căn bản không biết tâm nàng đối với hắn.diendanlleqquyyddonn Vân Tuyết Phi mày hơi hơi nhăn lại, không nghĩ tới nha đầu ngốc sẽ trả lời như vậy, rốt cuộc cảm tình nàng ấy đối Tần Lan nàng đã xem ở trong mắt, cho dù nàng luyến tiếc Ngũ Trà, cũng không thể đi cướp đoạt quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của nàng ấy, cho nên…… “Ngũ Trà, ngày kia Tần Lan phải rời đi!” Vân Tuyết Phi không quanh co lòng vòng, nàng hôm nay sở dĩ trực tiếp muốn thám thính tâm tư Ngũ Trà, chính bởi vì nàng không muooan Ngũ Trà bỏ qua hạnh phúc chính mình. “Cái gì?” Cả người Ngũ Trà sửng sốt, sau khi phản ứng kịp, trên mặt huyết sắc tức khắc mất hết, giọng điệu có chút cấp bách: “Hắn, hắn phải đi sao?” ... Mời các bạn đón đọc Đích Nữ Vương Phi của tác giả Nam Quang.
Dụ Lang (Vân Khởi) - Minh Nguyệt Đang
Nàng luôn luôn mắt cao hơn đầu, nhưng cuối cùng cũng có lúc té ngã.      Trong từ điển của Thẩm Thất Đại tiểu thư, trước nay chỉ có chữ "cướp", không có chữ "nhường".      Nam nhân nàng liếc mắt trúng ý đang triền triền miên miên cùng với nữ nhân khác, vậy cũng chỉ có thể dâng lên một chữ "ngầm". Cứ như vậy, hoàng tử Tây Hoa – Hàn Sâm tự cho là phúc hắc hoàn toàn thất thân biến thành phu quân của thiên kim quý tộc Lan Lăng – Thẩm Thất.      Cho dù Thẩm Thất trăm phương ngàn kế, ủy khuất cầu toàn mà lấy lòng Hàn Sâm, vì y, nàng không tiếc bỏ đi tính tình tiểu thư như xa xỉ, lãng phí, kiêu căng, ngang ngược; lúc mưu toan củng cố tình yêu đến từ giang sơn không đổi này thì lại phát hiện Hàn Sâm đã sớm có đối tượng trong lòng.      Nhưng càng tức giận chính là, cho dù nàng đào sâu ba thước cũng không tìm được tiểu tam đến quyết đấu với nàng, bởi vì, giai nhân kia đã sớm qua đời, Thẩm Thất nàng làm sao có thể đấu với một oan hồn?      Lúc nên có thiên trường địa cửu thì hận này lại kéo dài không có thời hạn cắt đứt. Thẩm đại tiểu thư nàng há có thể ngồi chờ "phế"?      Thiên kim điêu ngoa bảo vệ chủ quyền tình yêu xuất hiện lớp lớp ám chiêu, hoàng tử lạnh nhạt mọi việc đều suôn sẻ thể hiện rõ bản sắc vô tình. *** “Chủ tử à, hiện tại người chính là hoàng hậu, sao có thể tùy tiện xuất cung được chứ?” Tiền Nhi ở trước mặt Thẩm Thất vô cùng sốt ruột. “Tiền Nhi, trước kia ngươi sẽ không như thế này, có phải sợ ta làm liên lụy đến phu quân ngươi không?” Thẩm Thất trừng mắt nhìn Tiền Nhi, đều nói nữ sinh ngoại tộc, quả nhiên, từ khi Tiền Nhi được chỉ hôn cho công tử của thái phó đương triều, chủ tử trong lòng nàng ta cũng thay đổi. Tiền Nhi đỏ mặt, thực sự bị Thẩm Thất nói trúng, “Chủ tử, hoàng hậu không được phép tự tiện xuất cung đâu, nếu nặng còn có khả năng bị phế.” Tiền Nhi bắt đầu đe dọa Thẩm Thất. Thẩm Thất hừ lạnh một tiếng, “Cứ để cho hắn phế đi, ta luôn luôn không vừa mắt hắn, lần này hắn dám ở trước mặt ta thông đồng với cung nữ, ta…” Đôi mắt Thẩm Thất lập tức ửng đỏ. “Đánh chết ta cũng không tin.” Tinh thần Tiền Nhi rất tỉnh táo, “Hoàng thượng luôn không coi trọng nữ sắc, bao nhiêu năm nay trong cung chỉ có một mình chủ tử, độc chiếm sủng ái, thế gian hiếm có, nữ nhân trên đời không ai lại không hâm mộ, vậy mà chủ tử cứ chọn ba lấy bốn.” “Nam nhân nào chả coi trọng nữ sắc, con mắt nào của ngươi nhìn thấy hoàng thượng không thích nữ sắc, chẳng qua ngươi không biết hắn có bao nhiêu…” Nhìn thấy ánh mắt hiếu kì của Tiền Nhi, Thẩm Thất lập tức rút lại lời, thiếu chút nữa nói chuyện khuê phòng cho nàng ta nghe. “Nếu hoàng thượng thật sự muốn nữ nhân, tuyển thêm tú nữ là được rồi, mỹ nhân thiên hạ này đều là của hoàng thượng, sao có thể lén lút tư thông với cung nữ chứ.” “Tiền Nhi, rốt cuộc là ngươi giúp hắn hay giúp ta?” Thẩm Thất tức đến nỗi muốn hộc máu. ... Mời các bạn đón đọc Dụ Lang (Vân Khởi) của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Đôi Nhạn Quay Về - Minh Nguyệt Đang
Sinh ra đã mồ côi mẹ, cha cưới vợ kế bỏ mặc không quan tâm, Mộ Thanh Hề được dì ruột nhận về nuôi, duyên phận của nàng và Phong Lưu bắt đầu từ đó. Phong Lưu hơn Thanh Hề mười tuổi, suốt mười lăm năm chàng luôn che chở, nuông chiều, bao dung nàng. Rồi khi Thanh Hề đến tuổi cập kê, nàng lại trở thành vợ của Phong Lưu, là Tề Quốc công phu nhân cao quý. Dường như số phận của nàng vô cùng may mắn được mẹ chồng yêu thương, gia đình nhà chồng đều là người thân thuộc. Thế nhưng như người ta nói, số phận là do chính bản thân mình tạo nên. Thanh Hề không biết quý trọng phúc phận vốn có, ỷ vào việc được nuông chiều từ nhỏ, làm nhiều điều quá đáng khiến gia đình chồng thất vọng, cuối cùng nàng bị bỏ và rơi vào kết cục bi thảm, qua đời khi vẫn còn trẻ. Ông trời đã cho Thanh Hề một cơ hội nữa được sống lại để sửa chữa những sai lầm của bản thân. Liệu hai vợ chồng vốn có duyên sâu đến vậy có thể như chim nhạn sánh đôi, sát cánh đến trọn đời? *** Phong Lưu lấy được đơn thuốc mà Thanh Hề đã uống từ chỗ Phong Cẩm, may mà trong đó không có vị thuốc nào quá mạnh. Thái y cầm đơn thuốc nghiên cứu một hồi rồi nói: "Tôi sẽ kê thử một đơn thuốc, chỉ cần phu nhân từ từ điều dưỡng, biết đâu sau này lại có thai, chỉ có điều hi vọng không phải là lớn lắm. Phong Lưu đưa đơn thuốc cho thái y xem không phải đế nhờ ông ta chữa chứng vô sinh cho Thanh Hề, chỉ vì nàng thường xuyên kêu đau bụng nên hắn sợ bát thuốc đó đã làm hại đến cơ thể nàng, muốn nhờ thái y xem có thế chữa được chứng đau bụng này không. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày thành thân của Mi Thư Nhi, con gái của vợ chồng tam gia. Sáng sớm, Phong Lưu vỗ vào cặp mông càng ngày càng nờ nang của Thanh Hề. “Đừng làm ồn, để thiếp ngủ thêm một lúc nữa, một tuần trà, chỉ một tuần trà thôi." Thanh Hề làu bàu trở mình, quay mặt về phía Phong Lưu. "Hôm nay là ngày Mi Thư Nhi về nhà lại mặt, chẳng phải tối hôm qua nàng dặn đi dặn lại ta rằng sáng sớm thì gọi nàng dậy sao?" Phong Lưu nghĩ bụng, nha đầu này cũng biết tật ngủ nướng của mình càng ngày càng trầm trọng nên mới dặn hắn gọi nàng dậy. "Vậy thì nửa tuần trà, nửa tuần trà thôi." Thanh Hề cũng đã nhớ ra hôm nay là ngày gì, nhưng tật ngủ nướng thì không thể sửa ngay trong một sớm một chiều. ... Mời các bạn đón đọc Đôi Nhạn Quay Về của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Cưới Ma - Mộc Hề Nương
Phương Quả đi dự tang lễ của bạn học cấp ba là Vệ Duy, đêm cuối cùng trước khi về đã nằm ngủ trước một phần mộ. Sau khi tỉnh lại thì kết được một mối âm thân* (âm thân: cưới ma) Cậu trở thành vợ của quỷ. Vệ Nhiên, anh trai song sinh của Vệ Duy, là chồng của cậu. Hằng đêm, Vệ Nhiên đều tìm đến Phương Quả để đòi quyền lợi làm chồng. Công là quỷ, thụ là người Nội dung: kinh dị Nhân vật chính: Phương Quả, Vệ Nhiên *** Phương Quả rợn hết tóc gáy nhìn tấm bài vị kia. Cậu muốn ném nó đi nhưng tay chân lại cứng ngắc không động đậy được. Nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm xuống, đèn cứ chớp nháy chớp tắt, Phương Quả nuốt nuốt nước bọt rồi lùi về sau một bước, chợt đụng phải cái gì đó. Cả người khựng lại, cậu nhớ rõ đằng sau trống, không hề để gì cả. Bên tai vang lên tiếng cười khẽ, một làn hơi lạnh phả vào gáy, cả người Phương Quả ngay tức khắc nổi hết gai ốc. Dái tai bị ngậm vào miệng mút mát, giống như đang nhấm nháp đồ ăn, và cậu cảm tưởng như mình sắp bị làm thịt. Phương Quả sợ hãi run rẩy, khóe mắt chợt đỏ hoe. ... Mời các bạn đón đọc Cưới Ma của tác giả Mộc Hề Nương.