Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cẩm Tú Duyên

Thể loại: trữ tình, thâm tình. Bối cảnh: Thượng Hải – thời kỳ Dân Quốc (những năm 30 đầu thế kỷ XX) Nàng một mình từ quê nhà xa xôi nghèo nàn đến Thượng Hải xa hoa để tìm người thân. Người thì tìm được, nhưng không thân như mười năm trước. Không còn nhà để về, một cô bé lọ lem gục ngã trên đường phố Thượng Hải. Nàng gặp được hai người đàn ông đã làm thay đổi cuộc đời nàng. Một người rạng rỡ như ánh mặt trời ấm áp… Một người điềm tĩnh khiến người ta cảm thấy yên ổn… Để có tư cách đứng trước mặt người đàn ông ấy, nàng quyết tâm thay đổi bản thân mình. Cô bé lọ lem biến thành vũ nữ quyến rũ mê người… Hai người đàn ông ấy, liệu ai sẽ là bến đỗ của đời nàng?!… *** Thật sự là cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua cánh cửa nào đẹp như vậy. Đứng trước cánh cổng cao lớn màu đen bằng sắt có chạm trổ hoa văn kia, Cẩm Tú ngây dại. Đây là chỗ ở của Minh Châu sao? Đây sao có thể là chỗ Minh Châu ở được! Nhưng trên tờ giấy bị mồ hôi thấm ướt trong lòng bàn tay, dọc theo đường đi giở ra xem không biết bao nhiêu lần cho nên bị nhăn thành một cục kia là địa chỉ mà Điền thúc dùng bút lông viết, rõ ràng khớp với địa chỉ được khắc trên tấm biển bên cạnh. Nhìn xuyên qua tay vịn, ngóng vào bên trong, rõ ràng là một tòa nhà xa hoa lộng lẫy. Thảm cỏ xanh, núi giả, hồ nước, tòa lầu màu gạch đỏ với kiến trúc hiện đại được vây quanh bởi những khóm hoa tulip… Làm sao có thể! Mười năm trước, Minh Châu mới chỉ mười lăm tuổi. Một mình chị ấy ở Thượng Hải, không thân thích, không chỗ dựa. Lấy đâu ra một tòa nhà lớn như vậy? Có lẽ là chị ấy gả cho người ta. Nhưng lúc Điền thúc trở về, cũng không có nói đến chuyện này. Cẩm Tú do dự nhấn chuông cửa. Tuy rằng đã qua giữa hè, nhưng nắng gắt vẫn cứ nóng bức người như cũ. Nàng vừa đói vừa khát, phơi nắng đến đầu váng mắt hoa. Dù sao cũng đã đến đây, ngàn dặm xa xôi, mặc kệ là đúng hay sai, tóm lại nên đi vào nhìn một cái. Tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên. Lên tiếng trả lời, đi ra mở cửa là một phụ nữ giúp việc mặc quần đen áo trắng, ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc búi thấp, không rối một sợi. Cách tay vịn, bà ta hết sức nghi ngờ mà nhìn Cẩm Tú từ trên xuống dưới: “Cô tìm ai?” Cẩm Tú bị bà ta nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, theo bản năng rụt đôi giày vải đã mòn trên chân lại. “Xin hỏi có phải Vinh Minh Châu ở nơi này hay không?” “Tiểu thư nhà ta họ Ân, không phải họ Vinh. Ngay cả tên của cô ấy cô cũng nói không rõ, tìm cô ấy làm cái gì?” Họ Ân?! Thì ra Minh Châu thật sự đổi họ. Cẩm Tú kinh ngạc. “Chị ấy vốn họ Vinh… Tôi là em gái của chị ấy.” Người phụ nữ kia lập tức trừng mắt. “Tiểu thư nhà ta là cô nhi, mấy năm nay đều chỉ có một mình, ở đâu chạy ra em gái gì chứ. Cô gái à, những chuyện thế này không thể nói bậy!” Minh Châu nói nàng mồ côi? Lòng Cẩm Tú lại nặng trĩu. Xem ra, từ xa xôi tìm đến Thượng Hải, thì ra là nhầm rồi. Minh Châu đã xóa sạch sẽ tên họ gia thế, rõ ràng là trong lòng có oán hận, thà làm người một lần nữa, cũng không muốn nhắc lại chuyện trước đây. Còn chưa vào cửa nàng đã biết Minh Châu sẽ không hoan nghênh nàng đến. Đứa em gái mười năm chưa từng gặp mặt này, khi gặp lại, có lẽ chẳng qua là người xa lạ. “Cô gái à, nhìn dáng vẻ của cô cũng đàng hoàng, chuyện gì không làm, lại đi giả danh lừa bịp! Vả lại, ngôi nhà này tuy rằng hiếu khách, tiểu thư nhà ta cũng rất hào phóng, nếu cô tìm đến cửa chìa tay xin vài đồng, có thể cô ấy nhất thời mềm lòng mà ban cho. Có điều nếu cô đến lừa gạt cô ấy, trong mắt của tiểu thư nhà ta không dung một hạt cát.” Người phụ nữ này nói chuyện vừa nhanh lại vội. Cẩm Tú nghe xong cả buổi mới hiểu bà ta đang nói gì. Nụ cười mê man trên mặt còn chưa kịp thu lại, cả khuôn mặt đã nóng lên, đỏ đến mang tai! Thật không dám tin, một người hầu cũng sẽ nói ra những lời như vậy với nàng. Cẩm Tú biết bây giờ mình ăn mặc rất nghèo nàn. Từ Trấn Giang xa xôi đến, trên đường lăn lộn nào xe nào thuyền, chiếc áo ngắn bằng vải bố trắng đã bẩn không nên hình nên dáng. Cái túi da duy nhất trong tay cũng dính một lớp đất. Nhưng nàng lớn đến thế này, bị người ta nói là kẻ lừa đảo ngay trước mặt, vẫn là lần đầu tiên trong đời. “Bà mở cửa ra. Cho dù chị ấy không nhận tôi, cũng phải do chính miệng Minh Châu nói.” Cẩm Tú cao giọng: “Cho dù bà không chịu mở cửa, đi vào thông báo một tiếng cũng được.” “Chao ôi, còn dám hung hăng. Cô cho nơi này là chỗ nào? Tôi nói cho cô biết, tại Thượng Hải này còn chưa có ai dám ở chỗ này giương oai. Ngay cả người của sở cảnh sát nhìn thấy tiểu thư nhà ta cũng phải cung kính khách khí, cô còn ở nơi này hô to gọi nhỏ ! Nói thật, người như cô tôi thấy nhiều rồi. Nếu không đi cho nhanh, đừng trách chúng tôi không khách khí.” “Bà!” Cẩm Tú giận đến mức thiếu chút nữa nói không nên lời, đành phải lay tay vịn lớn tiếng kêu: “Minh Châu! Minh Châu, chị ra đây… Em là Cẩm Tú… Người phụ nữ cuống quít muốn ngăn lại. Đang lúc la hét ầm ĩ, trên bậc thềm trước cửa ngôi nhà màu gạch đỏ kia xuất hiện một cô gái. Áo dài bằng lụa mỏng màu xanh khổng tước, vô cùng yểu điệu, tóc dài như mây, từ xa liền cao giọng hỏi: “Là ai? Má Dư, bà cãi nhau với ai vậy? Coi chừng làm ồn đến giấc ngủ trưa của a tỷ, chị ấy mà bực bội thì sẽ không khách khí.” Trong giọng nói lạnh nhạt có vẻ bực bội, nhưng nghe ra thật sự trong trẻo êm tai, tư thế bước vội của nàng lại càng tuyệt đẹp, eo nhỏ chân dài đều thấp thoáng như ẩn như hiện trong áo lụa mỏng, giống như cành dương liễu khẽ lay động trong gió. Cô gái xinh đẹp này sẽ không là Minh Châu đi?! Cẩm Tú kinh ngạc lại vui mừng. Còn nhớ năm đó Minh Châu tuy rằng chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng đã trổ mã hết sức động lòng người. Còn thường hay bị mẹ cả chỉ vào mũi mắng là “tiểu hồ ly”. Mẹ của Minh Châu vốn là người xinh đẹp nhất trong mấy bà dì, chỉ tiếc là mệnh bạc. “Minh Châu, Minh Châu, là em!” Cẩm Tú nắm chặt lấy tay vịn, trái tim đột nhiên nóng lên: “Còn nhớ quê nhà Trấn Giang hay không, em là Cẩm Tú đây.” Cô gái áo xanh kia dừng bước ở trước cửa, đuôi mày nhíu lại, đánh giá Cẩm Tú từ đầu đến chân một lần: “Cô không biết a tỷ nhà tôi? Cô bảo tôi là Minh Châu?” Cẩm Tú ngẩn ngơ, lúc này mới biết mình nhận sai người. Vội vàng lấy lại bình tĩnh mà nhìn lại. Cô gái trước mắt này không thể nghi ngờ là một mỹ nữ. Gương mặt nhỏ nhắn, nước da màu mật ong, đôi mắt màu nâu hơi giống mắt mèo, đuôi mắt hơi xếch lên, ánh mắt đong đưa, mềm mại đáng yêu nói không nên lời. Nhưng đây quả thực không phải Minh Châu. Minh Châu có làn da trắng như tuyết, mặt trái xoan, cằm nhọn, có đôi mắt hạnh, lại là mắt một mí, khóe môi còn có một nốt ruồi son nho nhỏ. Tuy nói mười năm không gặp, nhưng cũng sẽ không thay đổi nhiều như vậy. “Thực xin lỗi, tôi nhận lầm người.” Cẩm Tú vội vàng giải thích: “Tôi đến từ quê nhà của chị ấy, rất nhiều năm không gặp, cho nên… Có thể cho tôi gặp mặt chị ấy một lần được không?” Cô gái áo xanh cũng nói giống như vậy: “Cho tới giờ còn chưa nghe a tỷ nói quê nhà còn có người?” Cẩm Tú ngừng ý nghĩ muốn tiếp tục giải thích lại. Câu chuyện hơn mười năm trước, phải giải thích thế nào đây? Huống chi cho dù nói thật bọn họ cũng sẽ không tin tưởng. Cứ dây dưa như vậy, chỉ sợ hôm nay thực sự không vào được cánh cửa này. Thật sự bất đắc dĩ, Cẩm Tú đành phải kiên quyết ngẩng đầu lên, nói dối: “Tôi nói… tôi là em gái của chị ấy, thật ra là em họ xa, bà con trong dòng họ…” “À.” Rốt cuộc cô gái áo xanh cũng hiểu ra, nhẹ nhàng cười, nhưng ý cười kia cũng mang theo vài phần khinh thường. “Nếu đã tìm tới cửa, má Dư, bà cứ mở cửa cho cô ta vào đi.” Má Dư vừa lầm bầm vừa cực kỳ không tình nguyện mở cửa ra: “Đầu năm nay, giả mạo họ hàng đến càng nhiều. Bạn bè bà con xa tít tắp cũng đều tìm đến cửa tống tiền. Lúc nghèo túng cũng không biết trốn ở đâu…” Cẩm Tú nghe rất rõ ràng, lại cố gắng không tức giận. Niềm vui sắp được nhìn thấy Minh Châu đã đè nén tất cả xuống dưới. Sự do dự vẫn luôn có trước lúc đến đây, gió bụi mệt mỏi trên đường đi, xe thuyền xóc nảy, còn có việc không vui vừa rồi… Tất cả tất cả đều thua kém với kỳ vọng tha thiết trong lòng… Mười năm. Minh Châu, chị có khỏe không? Chị còn nhớ Cẩm Tú năm đó đi theo phía sau chị đòi lồng đèn giấy, đòi đồ chơi làm bằng đường sao? Chị có biết hay không, hiện tại, chị là người thân duy nhất của em trên đời này. Cô gái áo xanh kia dẫn Cẩm Tú vào cửa, thẳng đường đi vào tòa nhà màu gạch đỏ kia. “Vừa rồi cô nói cô tên là gì?” “Cẩm Tú, Vinh Cẩm Tú. Chị thì sao? Tôi nghe chị gọi Minh Châu là ‘a tỷ’, sẽ không là bà con phía dì hai chứ?” Cẩm Tú đoán vậy. Nghe nói năm đó hình như là Minh Châu đến Thượng Hải nương nhờ họ hàng. Cô gái áo xanh cười “xì”, quay đầu liếc nàng một cái. “Không dám nhận, tôi họ Tô, tên thật là kêu Ngân Đễ. Thượng Hải có mấy trăm mấy ngàn người kêu Trương Ngân Đễ, Lí Ngân Đễ. Có điều vì để dễ gọi mọi người đều gọi tôi một tiếng A Đễ. Tôi chẳng qua cũng chỉ là kẻ dưới, sao dám nói là thân thích với a tỷ. Nhưng nói đi nói lại, mấy năm nay, hình như bà con của a tỷ quả thật cũng hơi nhiều.” Cẩm Tú biết nàng còn có hàm ý khác, nhưng đã vào cửa, cũng không đáng gây chuyện khắp nơi với người ta. Nàng nói hai ba câu thật ra cũng không quan trọng. Chỉ cần thế này có thể gặp Minh Châu là tốt rồi. Trộm nghĩ cũng thật là, một người đẹp như vậy, nàng lại còn nói mình chẳng qua chỉ là kẻ dưới. Mới vừa nghĩ như vậy đã tiến vào phòng khách. Một mùi thơm thoang thoảng tràn ngập khắp nơi như sương mù, bên tai nghe thấy tiếng nhạc khe khẽ du dương, ánh sáng hơi tối. Trong lòng Cẩm Tú không hiểu sao lại rung động. Giương mắt nhìn lên, trước hết nhìn thấy một bộ sôpha kiểu tây vừa dài vừa rộng. Hai cô gái mười tám mười chín tuổi vai kề vai, đầu sát đầu đang cùng nhau ngồi giở xem một quyển sách tranh. Thấy có người đến, cũng chỉ hơi ngẩng đầu liếc mắt một cái, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, cứ tiếp tục lật quyển sách tranh, giống như người đến chỉ là con mèo con chó trong nhà. Hai người các nàng, một người mặc váy dài satanh màu san hô đỏ, một người mặc áo ngắn ở nhà bằng tơ tằm, lại chải cùng một kiểu tóc bím dài bóng loáng, mắt hạnh mày ngài, chân mày như vẽ. Quả nhiên là một đôi người ngọc. A Đễ tiếp đón nàng: “Cô ngồi ở bên này trước, a tỷ đang ngủ trưa, một lát nữa là dậy.” Cẩm Tú đành phải ngồi xuống chiếc ghế dựa phía xa xa, đặt túi da trong tay ở bên chân mình. Dọc theo đường đi đã nghĩ qua rất nhiều lần, chỗ của Minh Châu sẽ là hoàn cảnh như thế nào. Nhìn thấy nàng, là vui mừng hay là ngạc nhiên. Chỉ không ngờ tới, chị ấy lại sống ở nơi như vậy. A Đễ kêu hầu gái đến rót trà, cũng đi thẳng ra ngoài, cuối cùng bỏ lại một mình Cẩm Tú ở đó. Cẩm Tú nếm một ngụm trà, hương trà thơm ngát cả miệng, có điều hơi lạnh, e rằng là của người khác uống còn lại đi? Nhưng thật sự là khát quá rồi, cũng không để ý nhiều như vậy, uống một hơi sạch sẽ. Chén trà đã trống không, cũng không có ai đến châm thêm. Hai cô gái trẻ trên sôpha đối diện đang tiếp tục xem tập tranh, nhỏ giọng cười đùa, dường như coi như không có nàng. Không biết vì sao, thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp. Góc tường treo một cái đồng hồ gỗ viền vàng, quả lắc dao động thật lâu mới tích tắc một chút. Cẩm Tú càng lúc càng cảm thấy bất an, ngồi ghế trên mà cứ như ngồi trên đống lửa. Nơi này mọi thứ đều rực rỡ tráng lệ, đẹp không sao tả xiết, còn có rất nhiều thứ mới mẻ nàng chưa từng thấy qua. Thế nhưng lại luôn cảm thấy bước vào chỗ của người khác. Quần áo mồ hôi loang lổ, gió bụi mệt mỏi, đầu tóc lộn xộn, kể cả dáng vẻ hồi hộp thận trọng của nàng dường như đều hoàn toàn không phù hợp với nơi này. Cuối cùng, thật lâu sau, trên cầu thang rốt cuộc vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Cẩm Tú thở ra một tiếng, kìm lòng không đậu mà đứng dậy, bảy phần vui mừng, ba phần thấp thỏm. Là Minh Châu sao? Là Minh Châu xuống sao! Nhìn lên cầu thang, đầu tiên nàng nhìn thấy một đôi chân nhỏ nhắn nhanh nhẹn, mang một đôi guốc gỗ Nhật Bản sặc sỡ, sau đó là vạt áo ngủ bằng gấm màu tím nhạt, chiếc eo thon buộc thắt lưng… Lại nhìn lên phía trên, trên bàn tay trắng nõn là một cây quạt bằng gỗ đàn hương. Minh Châu xuống rồi! Tóc nàng được uốn, đen nhánh mà cuốn lọn. Nhiều năm không gặp, không ngờ dáng người nàng đã cao ráo như vậy. Quả nhiên vẫn là khuôn mặt trái xoan trắng mịn như ngọc không hề trang điểm, đôi môi cong tuyệt mỹ, khóe môi lại điểm một nốt ruồi son nhỏ xinh đẹp. Có lẽ là vừa mới ngủ trưa dậy, nàng còn mang theo một chút uể oải nói không nên lời. Nhưng rốt cuộc Cẩm Tú không cách nào miêu tả được đôi mắt của nàng. Cho tới bây giờ nàng mới biết “mắt mơ” mà trong sách nói đến có nghĩa là gì. Cẩm Tú nhìn Minh Châu từng bước từng bước xuống lầu, ngồi xuống trước mặt. Lúc này nàng mới phát hiện thì ra mình vẫn nín thở. “A tỷ.” Hai cô gái vừa rồi vẫn ngồi trên sôpha xem sách, không coi ai ra gì kia đồng loạt đứng lên. Một người rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc bằng bạc ra, một người khác nhanh chóng đi châm trà mới.   Mời các bạn đón đọc Cẩm Tú Duyên của tác giả Niệm Nhất.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng - Qifu A
Lưu Minh Dư ngẩng đầu nhìn mặt đối phương, rồi nhìn thử thân hình của người ấy, cuối cùng quan sát đến quần áo của hắn, lòng chợt phát hiện ra một điều. Lâm Kiều nói không sai, những người có thể át đi màu hồng như thế này thật là hiếm thấy...  Những bất ngờ khi quen cậu trai thích mặc đồ màu hồng Vương Vĩnh Chí khiến cuộc sống tình cảm của Lưu Minh Dư rẽ ngoặt sang một hướng khác, dần dần tự chấp nhận giới tính thật của chính mình.  15 truyện ngắn tình cảm trong tập truyện ngắn của Qifu A khiến cuộc sống trong khuôn viên đại học trở nên sôi động và đa sắc tới bất ngờ.  *** Anh nghĩ với tính tình của Triệu Tử Uất thì thế nào cũng sẽ từ chối vài câu, trong bụng đã chuẩn bị một loạt câu động viên khuyên nhủ. Nhưng chưa kịp nói gì, Triệu Tử Uất đã mừng rỡ và giằng lấy “điện thoại cũ” trong tay anh. “Anh Vương, anh thật tốt, anh trai em cũng có một cái điện thoại Iphone, rất tiện dụng. Nhưng bây giờ điện thoại của em vẫn chưa đến nỗi không sử dụng được, nên cứ nghĩ mãi chưa biết có nên mua hay không.” Cậu ta nhảy cẫng lên giống như một đứa trẻ, cậu ôm lấy Vương Liên Vũ: “Anh còn tốt hơn cả anh trai em nữa!” Vương Liên Vũ lòng rộn ràng. Hey, đây là lần đầu tiên họ thân mật như vậy, tặng điện thoại lại được một cái ôm, ai bảo là không xứng đáng? Anh còn sợ Triệu Tử Uất không thèm để ý quà anh tặng, bây giờ lại vui thế này thì tốt quá. Vương Liên Vũ không có gì ngoài tiền bạc. Lần sau, anh sẽ tặng tiểu thiên sứ của mình một máy tính xách tay, không biết là có thể đổi được một chiếc hôn không nhỉ? “Nếu anh tốt hơn cả anh trai em thì đừng gọi anh là anh Vương, gọi Liên Vũ nhé!” Triệu Tử Uất được dỗ dành, lòng vui sướng nên cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhanh đã đổi giọng, gọi một tiếng “Liên Vũ”, làm tim anh đập thình thịch, lý trí bỗng hóa cánh chim bay đi thật xa. Nhưng không vui được bao lâu, một câu hỏi của Triệu Tử Uất vang lên. “Liên Vũ, Iphone của anh sao không có pin dự trữ?” “Hả……?” ... Mời các bạn đón đọc Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng của tác giả Qifu A.
Tiểu hồ ly PK Đại ca Sói Xám - Lam Yên Hiểu Nguyệt
Lần đầu tiên họ gặp nhau khi cô đã là tiểu tiên oai phong lẫm liệt trong khi anh chỉ mới là một tân thủ chân ướt chân ráo bắt đầu vào sự nghiệp chơi game. Nhưng chỉ một câu nói mang tính bùng nổ "lần sau muốn chết cứ gặp ta" của anh khiến mối nghiệt duyên của hai người cả ở trong game lẫn đời thực hoan hỉ bắt đầu! Câu nói của chàng tân thủ Phong Diệp Vô Nhai ấy khiến Kỷ Hiểu Nguyệt đang bất lực trơ mắt đứng nhìn nhân vật Tế Nguyệt Thanh Thanh của mình bỏ mình vong mạng quyết tâm mạnh mẽ tiến hành cuộc báo thù người không biết, quỷ không hay. Kết quả của cuộc báo thù ấy khiến anh trong game rơi vào con đường ma đạo; anh ngoài đời lần đầu tiên nếm trải cảm giác "bị người khác đá" ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Nhưng cùng lúc đó lại mở sang một trang kế hoạch báo thù hoành tráng khác. Mục đích ban đầu là rửa hận cho lòng tự tôn bị chà đạp, rồi dần biến thành cuộc báo thù lấy vui. Bởi có ai đó rất thích nhìn vẻ mặt tức giận trước màn hình của cô hồ ly nhỏ. Cuối cùng kế hoạch báo thù mang mục đích lớn nhất ấy là biến cô tiểu tiên tinh nghịch trở thành người mãi mãi ở bên mình, đời game hợp nhất. Cuộc gặp gỡ trong game để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp, cuộc gặp gỡ ngoài đời lại chẳng sáng sủa gì hơn khi mà Tề Hạo hội đủ những điều kiện mà Hiểu Nguyệt căm ghét và đã thẳng thắn đặt ra khi tìm hiểu một chàng trai nào đó: Ấy là không thích người lăng nhăng, có quyền, lại có tiền. Sau những cuộc chạm trán nảy lửa giữa đời và game ấy liệu cô hồ ly nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt khoác lên mình tấm áo cừu non có thắng nổi đại ca sói xám Tề Hạo vào phút chót khi địch ở trong tối ta ở ngoài sáng? *** Rất nhiều năm sau, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn canh cánh trong lòng chuyện Tề Hạo cầu hôn mình trong trạng thái gần như khỏa thân Tề Hạo nói: “Vậy càng có thể chứng minh tấm chân tình của anh với em!” Kỷ Hiểu Nguyệt giận dữ nói: “Sau này không cho phép anh được bơi trước mặt người khác!” Tề Hạo nhanh chóng hiểu ý của bà xã, anh gật đầu nói: “Cơ thể của anh vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình em”. Kỷ Hiểu Nguyệt: “!@#$#!” Người vô liêm sỉ vĩnh viễn vô liêm sỉ! *** Về việc gặp gỡ cha mẹ hai bên. Mẹ Kỷ Hiểu Nguyệt thấy con gái được cầu hôn trên TV, sung sướng đến rơi nước mắt. Hôm đó, bà định kết thúc chuyến du lịch vòng quanh thế giới với bố Kỷ để về nhà xem cậu con rể, nhưng bố Kỷ phân tích rất hợp lý rằng: Dù họ có quay về cũng không gặp được cô con gái và cậu con rể còn đang du lịch kia, có vậy mẹ Kỷ mới chịu từ bỏ ý định. Kỷ Hiểu Nguyệt và Tề Hạo trở về cũng gây nên xôn xao trong dư luận. Tổng giám đốc Tề và Tề phu nhân trong lời đồn đại cùng nhau quay về, đó đương nhiên là một tin tức lớn, sân bay tràn ngập phóng viên. Còn việc vì sao lại là sân bay mà không phải là bến tàu, vấn đề này nên để Tề Hạo trả lời. Tề Hạo thoải mái nói: “Tối hôm đó, Hiểu Nguyệt mệt quá nên tôi không đành lòng đánh thức cô ấy”. Vì lỡ giờ thuyền chạy, Tề Hạo đã rất “nhân đức” gọi điện thoại hủy phòng của anh và Kỷ Hiểu Nguyệt trên thuyền, sau đó bắt đầu một tuần trăng mật ý nghĩa, thế nên mới quay về muộn như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu hồ ly PK Đại ca Sói Xám của tác giả Lam Yên Hiểu Nguyệt.
Nhà Bên Có Sói - Gia Diệp Mạn
Tần Tiểu Mạn, hai tư tuổi bị mẹ "cuốn gói" ra khỏi nhà, gửi gắm cô đến công ty của "trúc mã" Cố Lãng - hàng xóm thân hữu của nhà cô. Cố Lãng - hắn là ai? Hắn là thiên tài trong số bao nhiêu thiên tài hay là soái ca trong số bao nhiêu soái ca. Tần Tiểu Mạn và Cố Lãng, họ đích thực là đôi thanh mai trúc mã. Hai người chênh nhau năm tuổi, từ nhỏ, lẽo đẽo theo sau Cố Lãng ưu tú xuất sắc là Tần Tiểu Mạn chậm chạp lề mề. Cô vốn nhan sắc tầm thường, cho dù có thể nào, hắn với cô vốn cũng chỉ là anh hàng xóm với em gái nhà bên. Nhưng chẳng hiểu sao hắn nhất quyết giữ cô bên cạnh... Kết cục, không biết với Tần Tiểu Mạn là cô đang gặp phúc hay gặp họa đây? Tình cảm của cô có còn được trọn vẹn khi cô phát hiện ra "trúc mã" của lòng cô còn đội lốt một con "quỷ sa tăng"? *** Cháo gà —— Hai năm sau, việc giành nhau đặt tên cho hai đứa nhóc nhà họ Cố cũng kết thúc. Cố Lãng nhìn hai cái tên trong sổ hộ khẩu “Cố Hiểu Manh, Hiểu Nhiễm” , lại nhìn cô vợ ngồi bên cạnh rất vui vẻ, đành phải ngoan ngoãn chấp nhận, vô cùng đồng cảm với thằng con trai yêu quý, con à, cha không phải cố ý đặt tên này cho con đâu T___T… . “A, cháo trứng tốt lắm đấy!” Tần Tiểu Mạn chạy vào nhà bếp, mang cái bao tay dày vào, làm bữa tối cho cục cưng. Hai cái bát nhỏ, mỗi bát đập một quả trứng gà, bỏ vào nồi háp cách thủy, trứng gà liền đông lại thành một khối mềm mềm, thêm chút dầu vừng, dùng cái muỗng khuấy đều sẽ giống như cháo, vàng ruộm, ừm, Thơm thật là thơm! Trong phòng khách, hai đứa nhóc đang lăn lộn trên sàn nhà, vui đùa ầm ĩ…Cố Lãng trái lại tha thiết mong chờ đi vào bếp, “Vợ ơi, anh đói. Có của anh không?” Tần Tiểu Mạn thật thà: “Không có.” Mắt thấy vẻ mặt Cố Lãng đìu hiu, cô vội dỗ dành, “Anh muốn ăn em… làm nữa cho anh là được mà.” Ném cho cô ánh mắt u oán, Cố Lãng xoa xoa cái dạ dày lép kẹp của mình, đi ra phòng khách gọi cục cưng ăn cơm. ... Mời các bạn đón đọc Nhà Bên Có Sói của tác giả Gia Diệp Mạn.
Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita - Noãn Noãn Phong Khinh
“Tình yêu giống như điệu nhảy vòng tròn của châu Âu, dù bạn có nhảy bao nhiêu vòng thì người cuối cùng đứng trước bạn vẫn là người yêu bạn nhất”. Một chàng trai có sống mũi cao, đôi mắt sâu ẩn chứa nỗi buồn không dễ gì cảm nhận được. Đôi môi mỏng rất kiên quyết và lúc nào cũng mím chặt. Nếu có những vệt máu ở khóe miệng trong những lúc ẩu đả thì chỉ càng khiến cho cậu ta đẹp trai hơn mà thôi… Trình Vũ Kiệt - người con trai làm cho bất kỳ ai cũng phải xiêu lòng. Phương Văn Húc, chàng công tử không chỉ tuấn tú điển trai mà còn là người thừa kế của tập đoàn Phương Thị nổi tiếng giàu có. Giành giải quán quân của cuộc thi “Super Boy”, vì thế Văn Húc với sức quyến rũ của mình đã trở thành đối tượng của không biết bao nhiêu cô gái mơ mộng trong trường. Nhưng từ khi Trình Vũ Kiệt xuất hiện, vị trí quán quân ấy của anh dần dần bị soái ngôi. Hai con người ấy trở thành đối thủ của nhau trong, cả trong học tập lẫn trên tình trường. Rồi họ cùng đem lòng yêu một người con gái ấy - đáng yêu, chân thật, dũng cảm và luôn lạc quan phóng khoáng. Người con gái ấy mang tên Kha Mộng Kì. Duyên số đã đem họ đến với nhau tại học viện Khải Thịnh, để những con người ấy yêu nhau và cũng mang đến cho nhau không ít những nỗi khổ đau vô tận… Có lẽ bạn đã quá quen thuộc với những mối tình tay ba ủy mị và phải có một người ra đi trong ngậm ngùi luyến tiếc. “Khiêu vũ cùng anh nhé, Lolita!” cũng không nằm ngoài chiều hướng ấy. Vẫn là sự đối đầu giữa một công tử giàu có và chàng trai lạnh lùng bí ẩn để chinh phục người mình yêu, nhưng cách khai thác tình tiết và nội tâm của tác giả lại vô cùng tinh tế! Không quá nhiều những tình tiết gay cấn, không có lắm những cảnh ủy mị xót xa, câu chuyện đưa bạn đến một tình yêu nhẹ nhàng, sâu lắng, không ồn ào phô diễn. Nó nhịp nhàng, uyển chuyển như một điệu nhảy quyến rũ đắm say và cái kết đem lại cho người đọc cảm giác mãn nguyện về một tình yêu chân thật giữa cuộc đời. Ngày đầu tiên mà Mộng Kì gặp gỡ Vũ Kiệt thì thật trớ trêu thay, anh đang hôn một người con gái trong làn sương mù ở học viện. Cô gái ấy là Lâm Phương Phi, người đã vì vẻ quyến rũ của Vũ Kiệt mà chia tay với người tình Văn Húc. Kể từ đó, câu chuyện về những con người này gắn kết với nhau như một mối dây không thể tách rời của số phận… Cho đến bây giờ, khi tất cả những kí ức về hình hài nhân vật đã dần nhạt phai, thì có lẽ điều mà tôi nhớ mãi chính là những dòng miêu tả về Vũ Kiệt. Tôi hình dung được dáng hình anh mỗi khi quay lưng bỏ đi, dù là dưới ánh nắng chói chang đi chăng nữa, thì ánh nắng cũng soi lộ rõ một vẻ cô đơn - cô đơn đến độ không ai có thể không rung động và cảm thương vì sự cô lẻ ấy. Có lẽ vì vậy mà Mộng Kì yêu anh ấy, cô luôn tìm cách chạm vào tâm hồn mênh mông dường như không bao giờ chấp nhận mở cửa cho bất kì ai. Mộng Kì muốn bước vào thế giới ấy, để hiểu anh, và để yêu anh… Thế nhưng cứ mỗi lần cô tưởng như mình đã đến gần anh thì anh lại lùi xa cô một bước. Ở con người ấy, có những bí mật âm thầm chẳng thể sẻ chia và mãi mãi u sầu. Rồi câu chuyện tình ấy sẽ đi về đâu? Ai mới là người có thể đem lại tình yêu và chỗ dựa cho cô gái ấy? Những dòng cảm xúc trôi qua trong lòng độc giả để cảm nhận được một điều: “Tình yêu là sự rung động lần đầu gặp gỡ, càng là sự kiên trì nỗ lực của đôi bên. Khi chỉ còn lại một người kiên trì thì đã đến lúc nên từ bỏ”… Tình yêu, đôi khi thầm kín nhưng chân thành vẫn cứ có thể cảm hóa trái tim người. Nếu bạn đã từng xem bộ phim “Nấc thang lên thiên đường”, hẳn sẽ còn nhớ đến câu nói - “Tình yêu là sự trở về”. Phải, cho dẫu trải bao sóng gió, khổ đau và những phút giây lầm lạc, thì tình yêu vẫn trở về nơi nó cần và nó phải ngự trị. “Khi kiên trì trở thành vô vọng thì có lẽ tất cả đã chấm dứt”, chỉ còn lại một người lạc lõng cô độc bước đi trên con đường dài về phía trước. Cho dẫu nho nhã bao nhiêu, phóng khoáng ra sao, thành công đến thế nào, thì khi vắng đi người con gái mình yêu, trái tim của người đàn ông ấy cũng chỉ còn lại nỗi trống trải khôn nguôi… Bức ảnh hoàn mỹ về người con trai ấy, lặng lẽ ngồi bên chiếc đàn piano, mười ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn, thanh tao - nhưng vô nghĩa! Một câu chuyện nhẹ nhàng, giản dị nhưng khó phai trong lòng độc giả. - “Tình yêu giống như điệu nhảy vòng tròn của châu Âu, dù bạn có nhảy bao nhiêu vòng thì người cuối cùng đứng trước bạn vẫn là người yêu bạn nhất” - Một chân lý tưởng chừng giản đơn nhưng không phải bất cứ ai trong cuộc đời cũng dễ dàng nhận thấy . Và bạn biết không? Tình yêu lặng thầm đôi khi lại chính là tình yêu sâu sắc nhất… *** Công ty đĩa nhạc Bách Tín. “Kiệt, lần chụp hình này rất thành công”. Tiểu Kiều mở máy tính ra, cho Trình Vũ Kiệt xem những bức ảnh đã qua xử lý photoshop. “Ờ”. Mắt Trình Vũ Kiệt không hề nhìn vào màn hình, chỉ trả lời một tiếng. “Nghe bộ phận phát hành nói, CD của cậu đã tiêu thụ được hơn ba trăm nghìn đĩa. Lần đại diện quảng cáo này dự tính còn giúp cho việc tiêu thụ CD tốt hơn, cậu có thể sánh với King rồi đấy”. Tiểu Kiều đứng bên cạnh vui vẻ nói. “Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi”. Trình Vũ Kiệt thờ ơ đáp. “Ừ…”. Tiểu Kiều biết Trình Vũ Kiệt kiệm lời, nhưng báo tin tức tốt như vậy mà anh không hề vui mừng, Tiểu Kiều cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cô không muốn đi sâu vào chuyện đời tư của người khác, liền bỏ đi. Nghe thấy tiếng khép cửa nhẹ nhàng, Trình Vũ Kiệt không chịu được, liếc nhìn màn hình máy tính. Trên màn hình, anh trông phóng khoáng biết bao, nho nhã biết bao, lặng lẽ ngồi bên chiếc đàn piano, mười ngón tay nhảy múa trên phím đàn, đây thực sự là một bức ảnh hoàn mỹ. Nhưng anh chỉ nhìn qua một cái rồi chuyển ánh mắt. Cho dù anh nho nhã bao nhiêu, thành công bao nhiêu thì vẫn cảm thấy trái tim trống rỗng, bởi đã không còn Kha Mộng Kì. Anh cứ nghĩ lần này về nước nói rõ hết mọi chuyện với cô, thì cô có thể hiểu được lòng anh, hai người vẫn có cơ hội ở bên nhau, nhưng anh đã sai, tất cả hoàn toàn không như suy đoán của anh. Sự lạnh nhạt, dứt khoát của cô đối với anh, không cho anh một cơ hội vì không muốn làm tổn thương đến Phương Văn Húc, điều này khiến anh vô cùng đau lòng. Có lẽ là do anh đã suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng cô ấy vẫn là cô gái năm nào, tình cảm của cô đối với anh sẽ không thay đổi, sẽ vẫn yêu thương anh. Cho dù ba năm đã qua đi, anh vẫn chắc chắn như vậy. Chính vì có sự chắc chắn đó, nên anh vẫn kiên trì không chịu bỏ cuộc. Cho dù cô ấy đã là người yêu của người khác… Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ, anh không bỏ cuộc không có nghĩa là cô ấy sẽ chọn anh. Câu cuối cùng mà cô nói với anh “Chúng ta là không thể, ba năm trước đã vậy, bây giờ cũng thế” lúc nào cũng giằng xé anh, khiến anh cứ ngẩn ngơ mỗi khi làm việc. Lẽ nào cô ấy thực sự đã quên anh, yêu Phương Văn Húc rồi sao? Vấn đề này anh đã từng nghĩ đến. Từ những lời Kha Mộng Kì nói với anh không khó để nhận ra điều đó, cô ấy không muốn chia tay với Húc, điều này nói lên điều gì? Hôm đó sau khi chia tay Kha Mộng Kì, anh nhìn đằng sau lưng cô, anh biết hai người ngày càng xa nhau. Từ đó, anh không thể bước vào thế giới của cô nữa. Nếu cô ấy không còn yêu anh nữa, nếu cô ấy đã yêu Phương Văn Húc, anh còn gì để theo đuổi? Người ta đã thành đôi thành cặp, lẽ nào anh còn muốn cướp Kha Mộng Kì từ tay Phương Văn Húc như năm xưa đã từng cướp đi Lâm Phương Phi? Cứ cho là cướp được Kha Mộng Kì thì sao? Trái tim của cô sớm đã không còn chỗ cho anh nữa, cướp lại cũng có ý nghĩ gì? Tất cả sự kiên trì chẳng qua cũng chỉ là của riêng anh. Khi kiên trì trở thành vô vọng, có lẽ tất cả đã chấm dứt. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ, sự buông tay của anh sẽ tác thành cho hạnh phúc của hai người họ. Chỉ còn lại một mình anh lạc lõng, cô độc bước về phía trước. Ngoại truyện Lâm Phương Phi Mùa đông một năm trước. Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, trời lạnh đến đông cứng lại khiến người ta vui thêm vài phần. Lâm Phương Phi nhìn qua cửa sổ, thấy tuyết càng lúc càng dày, hứng lên muốn chơi trò chơi thời nhỏ, liền gọi điện cho Phương Văn Húc. ... Mời các bạn đón đọc Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita của tác giả Noãn Noãn Phong Khinh.