Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bích Huyết Hán Khanh

Tiểu lâu truyền thuyết là một bộ truyện nhiều tập xung quanh bốn nhân vật: Phương Khinh Trần, Dung Khiêm, A Hán (Phó Hán Khanh), và Phong Kính Tiết. Truyện lấy bối cảnh con người ở thế kỷ 54, khi người ta đạt được cuộc sống vĩnh hằng, khoa học kỷ thuật không thể đột phá được nữa, người dần trở nên đạm mạc và sống rải rác trên các tinh cầu. Đề cho con người vẫn giữ được tình cảm, chính phủ đề quy chế đề sinh viên phải làm luận văn mà " trọng sinh xuyên không vào đời" - ở một thế giới khác, hành tinh khác với nền văn minh cũ.  Đây là một trong mười truyện hay nhất năm 2008. Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 6 - Phong Vân Tế Hội *** Người khiến giáo sư đau đầu nhất chính là y,  là người mơ hồ, ham ngủ, ngây thơ; y, vào thời khắc mệnh định đã gặp người mệnh định mà sau cùng chẳng thể bên nhau… Y, vẫn là A Hán khờ dại ham ngủ của bảy trăm năm trước; y, vẫn không hiểu thế nào là tình yêu; y, cuối cùng khó thoát khỏi một kiếm xuyên tim của người yêu dấu kia… Đời này, y là Tu La Ma giáo chi chủ, Phó Hán Khanh… Luận đề: Luận những hoài nghi, ngờ vực, tàn nhẫn, độc chiếm dục và thương tổn trong tình yêu. *** A Hán là ai? A Hán là một công dân bình thường sinh năm 5432, vũ trụ lịch. Trước mắt đang ở trên một nhánh nào đó của năm tháng bao nhiêu trong quá khứ, tiến hành bài thực tiễn luận văn tốt nghiệp của y. Nói cách khác, vị công dân này, cho đến trước mắt, còn là một học sinh. A Hán là người thế nào? Vấn đề này thì khá là phức tạp. Cán bộ liên bang thở dài: “Cậu ta vốn là người chúng tôi gửi gắm kỳ vọng rất lớn?” Một nhà khoa học nổi tiếng đã viết trong nhật ký: “A Hán vốn là người có thể làm cho khoa học nhân loại tiến lên tầng cao hơn.” Tổng viện trưởng của học viện Tinh Tế ghi lại trong sổ ghi chép với vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Tôi từng cho rằng, A Hán sẽ trở thành ngôi sao của học viện, hy vọng của nhà trường, quang vinh của tất cả thầy trò.” Những than thở này, đều cho thấy A Hán mặc dù chỉ là một công dân bình thường, nhưng y có chỗ cực không bình thường, song một loạt những lời này, quan trọng nhất lại chỉ là một hai từ, tỷ như những từ “vốn” “từng” này, cho mọi người biết rất rõ, tất cả hy vọng tốt đẹp với A Hán, cuối cùng đều tiêu tan trước mặt sự thật lạnh băng. A Hán là ai? Đầu tiên, y là một công dân bình thường, thân thể bình thường, diện mạo bình thường. Đương nhiên, thân thể với dung mạo có bình thường hay không thì tại thời đại mà người ta có thể tùy tiện đổi thân thể, mặc ý sửa chữa mật mã di truyền này, hoàn toàn không quan trọng. Quan trọng là, sóng điện não, tinh thần lực. Dung lượng não người hiện đại khai phá gần như đạt đến trăm phần trăm. Sóng điện não sục sôi, tinh thần lực cường đại, đã không phải là điều người cổ đại có thể tưởng tượng. Nhưng mà, A Hán vừa ra đời, kiểm tra sóng điện não của y cho thấy, cường độ sóng điện não của y gấp ba người thường, tinh thần lực mạnh gấp năm lần người thường. Mà cường độ dị thường như vậy, dù cho trong hàng tỷ người cũng chưa chắc có được một người. Điều này có nghĩa là, chỉ cần y sẵn lòng, chỉ cần y chịu cố gắng, y sẽ có lực lượng lớn mạnh hơn xa người thường, y học tập lĩnh ngộ bất cứ tri thức nào, đều sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều. Mọi người tin rằng xã hội hiện đại rất nhanh lại sẽ xuất hiện một kỳ tài. Người trong các ngành các nghề đều bắt đầu tranh đoạt y, trong đó giới khoa học là nỗ lực nhất, mà giới quân đội và chính trị cũng khá dụng tâm. Khoa học hiện đại đã phát triển đến cực hạn, dừng bước không tiến rất lâu rồi, dung lượng não của nhân loại đã không thể dung nạp thể thức phức tạp hơn, phép tính tinh vi hơn, tưởng tượng thần kỳ hơn. Họ cần có được người năng lực siêu thường đến thay ca, đến gõ mở cánh cửa đóng chặt rất lâu, triển hiện một thế giới mới. Chiến tranh sớm đã biến mất mấy ngàn năm, quân đội tồn tại như một vật phẩm trang sức, kỷ niệm danh từ lịch sử đã thành dòng nước trôi đi mất hút, họ rất hy vọng có người có được trí tuệ và sáng ý siêu thường, cho quân đội một thế giới rực sáng. Chính giới cũng có cách nghĩ như vậy. Tại thời đại mà khoa học kỹ thuật đã phát triển đến tận cùng này, hết thảy đều có thể giao cho máy móc xử lý, mọi người từ khi ra đời đã không lo áo cơm, mỗi người đều có thể có được cuộc sống hưởng thụ cao nhất. Không cần bỏ ra, không cần cực nhọc, dưới tình trạng kiểu này, mọi phạm tội đều không tồn tại, mọi nghĩa vụ đều không cần, chính phủ trở thành thứ có thể có hoặc không, tương đối, chính thể cũng không tiến hóa phát triển nữa, nhân loại căn bản không muốn tìm kiếm thể chế chính trị tốt nhất. Rất mong mỏi có một người có thể phá tan vũng nước tù trĩu nặng này, có thể cho nhân loại thấy hy vọng tương lai, có thể khiến nhân loại một lần nữa có được sự nhiệt tình, theo đuổi, chấp nhất của người xưa. Có thể cho chính thể có phát triển mới, phát hiện mới. Mọi người gửi gắm hy vọng cực lớn lên người A Hán từ nhỏ có được lực lượng siêu thường này. Bất kể y lựa chọn con đường nào, tin rằng y đều có thể sáng chế một sự nghiệp khiến người kinh ngạc. Thế mà, mọi người rất nhanh chóng phải thất vọng. A Hán đích xác có tinh thần lực cường đại không gì sánh bằng, nhưng mặt khác, y còn có một nhược điểm khiến người phiền muộn hết sức, y lười cực kỳ. Bao nhiêu năm sau, hầu như tất cả những người biết A Hán, bình luận về y đều chỉ có một chữ: “Lười!” Người hiện đại có thể tùy ý đổi thân thể, mọi người có thể dùng những thân thể bất đồng, hưởng thụ đủ loại lạc thú xác thịt, sống phóng túng, xa hoa vô tận, lao băng băng chiến đấu, rèn luyện khí lực. Mà A Hán từ khi ra đời đến nay, chỉ mang một thân thể bất biến, cả ngày có thể nằm là tuyệt không ngồi, có thể ngồi là tuyệt không đứng. Nhân loại hiện đại đã có thể tự do biến ảo ra bờ cát biển khơi, mưa rền gió dữ, mỗi ngày một cái mới lạ, mỗi ngày một loại biến hóa, nhân sinh vĩnh viễn không lặp lại. A Hán lại có thể liên tục ba trăm năm, lơ lửng giữa biển sao, nhìn sao, tỉnh thì ngẩn người, ngẩn người xong lại ngủ tiếp. Tri thức hiện đại vô cùng vô tận như vũ trụ, cho dù dùng thiết bị truyền tri thức, cũng thường vĩnh viễn không học hết. Thế nhưng A Hán lại chỉ dùng một giờ, sử dụng thiết bị truyền học xong tri thức sinh tồn phổ thông cùng thường thức cần thiết của nhân loại, rồi tiện tay vứt ngay, trong nhân thế này, dường như không còn chuyện gì có thể hấp dẫn y, không còn tri thức gì, có thể khiến y nguyện ý cân nhắc đi học tập nữa. Xã hội hiện đại, mặc dù người người đều không lo áo cơm, mà khoa học kỹ thuật cường đại cũng có thể làm ra các chủng các dạng biến ảo, tình yêu đẹp đẽ, nhân sinh lãng mạn, kinh lịch truyền kỳ, hết thảy hết thảy, khoa học đều có thể cung cấp, trên tinh thần, chẳng ai lo âu mệt mỏi. Song nhân sinh đằng đẵng chung quy vẫn có lúc tịch mịch, đại bộ phận mọi người sẽ lựa chọn chút công tác, chút sự nghiệp, làm ra đại thành tích hay chăng ngược lại không quan trọng, không có áp lực công việc, làm người cảm thấy thoải mái vui vẻ bội phần. Mọi người có thể tự do lựa chọn mọi việc mình thấy hứng thú mà làm. Song với A Hán mà nói, sự nghiệp duy nhất của y, chính là ăn ngủ ngủ ăn, dùng lời của nhân loại thời viễn cổ mà nói, đó là nhân sinh hạnh phúc như heo. Đương nhiên, mọi người sẽ không để kỳ tài mà họ gửi gắm bao nhiêu hy vọng cứ thế lãng phí sinh mệnh. Từ lúc A Hán hiểu chuyện đến nay, những người ở bên du thuyết y, dạy dỗ khích lệ y nhiều không đếm xuể. Mà y, trước giờ chỉ vừa ngáp dài, vừa giơ dự luật nhân quyền chương thứ sáu trăm tám mươi mốt, điều thứ năm mươi hai lên, phóng to bảng biểu viết trong sách, “Người sống có quyền lựa chọn cách sống của mình, không ai có thể tiến hành can thiệp bằng bất kỳ phương thức nào.” Thế là, mọi lời ồn ào bên cạnh nháy mắt chấm dứt. A Hán hạnh phúc ngáp phát nữa, thế giới cuối cùng đã an tĩnh. Đương nhiên, cũng có người ngữ trọng tâm trường, nói chuyện lịch sử nhân loại, hiện trạng nhân gian, ý nghĩa nhân sinh với y, quả là hiểu lấy đại nghĩa, vô cùng đau đớn, giống như sinh tử tồn vong của toàn nhân loại chỉ quyết định bởi việc y có cần cù hay không. Mà y chỉ mở đôi mắt buồn ngủ mông lung, uể oải nói: “Thế giới này tốt lắm mà. Mọi người chỉ cần nguyện ý là đều có thể ăn ngủ ngủ ăn, vĩnh viễn không rầu rĩ vì cuộc sống, làm gì còn phải vất vả đi thay đổi.” Tóm lại, lý luận của y chính là, hết thảy bên ngoài có lẽ không hoàn mỹ, nhưng muốn bảo y vất vả lao động để làm cho hết thảy hoàn mỹ, vậy thì y thà an nhàn hưởng thụ sự không hoàn mỹ hiện tại. Thế giới cũng đã đại đồng, nhân loại sao còn không biết đủ. Đương nhiên đã quyết định nhận hết thảy không hoàn mỹ này, thế thì những chuyện khiến kẻ lười phải buồn bực dưới chế độ không hoàn mỹ, y cũng chỉ yên lặng chịu đựng. Tỷ như mọi người đều có quyền lựa chọn cách sống, nhưng người phải được giáo dục, đây không phải quyền lực, mà là nghĩa vụ, mỗi người đều phải đến trường. Mặc dù dưới nền khoa học hiện đại, những người phân bố ở các nơi trên tinh hệ có thể học cùng một ban. Có thể dưới sự giáo dục của cùng một giáo viên mười năm, lại không cần gặp mặt một lần. Có thể cách biển sao nghiên cứu đầu đề, lại không cần chen chúc trong cùng một phòng học như người xưa. Chỉ là, luận văn thực tiễn trước tốt nghiệp thì vô luận thế nào cũng không thể mưu lợi, không thể làm biếng. A Hán có không tình nguyện hơn nữa, cũng không thể không chỉnh đốn hành trang, lần đầu tiên, toàn ban học sinh và một vị đạo sư, đi đến một nơi, đối mặt hội nghị. Sau đó, thông qua Tiểu Lâu, chở đến ngày tháng năm nào đó của một tuyến thời gian nào đó. Tiểu Lâu là cánh cửa thời gian của họ, cũng là cứ điểm của họ ở cổ đại. Lần đầu tiên đến cổ đại, mọi người không hề hiếu kỳ rong chơi khắp nơi, trong vô số lần mô phỏng quang điện, hết thảy tri thức liên quan đến cổ đại, họ đã hiểu nằm lòng toàn bộ. Cổ đại sớm đã chẳng có gì mới lạ thú vị đáng nói. Mọi người có thời gian một tháng, học tập sống cùng quần thể, để hòa nhập cuộc sống của người xưa, trong thời gian một tháng này, phải chọn đề mục luận văn cho mình, sau đó hóa thân thành một phôi thai nho nhỏ, tiến vào cơ thể mẹ, chậm rãi tại nhân gian sinh ra lớn lên triển khai một đoạn nhân sinh. Trong một tháng này, gồm cả A Hán, toàn ban hai mươi học sinh, một vị đạo sư, sớm chiều ở chung, giữa người với người có sự hiểu biết rất sâu. A Hán là người thế nào, đạo sư và bạn học có những đánh giá không đồng nhất về y. Giáo sư Trang cứ nhắc đến A Hán là đau thắt tim, ông cả đời đã gặp vô số học sinh, tính tình cổ quái nào ông cũng có thể dạy dỗ, riêng có A Hán này, khiến ông chỉ có thể thất bại thở dài: “Cậu ta là một học sinh so với ưu sinh Tiểu Dung nghe lời nhất còn ngoan hơn, rồi so với tên học sinh hư không nghe lời nhất là Khinh Trần lại khiến giáo viên đau đầu hơn.” Nhắc đến A Hán, ưu sinh Tiểu Dung luôn sẽ cười cười: “Nếu cậu ta chịu chăm chỉ một chút, tôi sẽ chẳng còn cơ hội lấy danh đệ nhất nữa.” Nói đến A Hán, học sinh hư Phương Khinh Trần luôn rất buồn bực: “Mấy người cứ nói ta cực đoan, nhưng ta có hư hơn nữa, cũng tốt hơn chán tiểu tử đó. Mấy người nói ta lòng dạ sắt đá, hừ, tiểu tử kia ngược lại lòng chẳng phải sắt đá, là cả một cái dùi kim cương.” Kính Tiết tính cách chính trực nhất luôn nói lời công bằng: “Cậu ta là người rất không tồi, tuy rằng thoạt nhìn rất lười nhác, nhưng chỉ cần là chuyện đã đồng ý, nhất định sẽ làm được. Chuyện ngoài phần mình mặc dù cậu ta chưa bao giờ làm, nhưng chuyện thuộc phần mình, cũng tuyệt không đẩy cho người khác. Tuy là cậu ta luôn nói không quản chuyện, nhưng nếu có người bất hạnh trước mặt, nhất định ra tay tương trợ. Cậu ta không hiểu lừa gạt, không biết dối trá, không minh bạch nhân loại có thể có bảy tám cái mặt nạ, tùy thời thay đổi. Trên người cậu ta có trung thành, thiện lương, thành khẩn, trong sáng, hồn nhiên hết thảy mỹ đức mà nhân loại e rằng đã dần quên mất.” Đương nhiên, những từ quá hay như vậy có phóng đại quá hay không, việc này còn phải bàn thêm. Lại liên tưởng tính cách khá nhân hậu của Kính Tiết một chút, độ tin cậy của lời này sẽ giảm bớt. Tóm lại thầy trò toàn ban, ngoại trừ A Hán, những người khác nghe xong lời này đa phần lắc đầu thở dài, mà bản thân A Hán thì mở đôi mắt vừa thức dậy, nửa mơ nửa tỉnh hỏi: “Có người tốt vậy à? Là ai, có rảnh thì giới thiệu cho tôi biết với.” Mà Trương Mẫn Hân nói đến A Hán, hai mắt sẽ lập lòe phát sáng: “A Hán hả, cậu ta chính là người thú vị nhất trên đời, nhân thế này nếu không có A Hán, sẽ phải tịch mịch nhàm chán biết mấy.” Mỗi khi Trương Mẫn Hân biệt danh Tiểu Lâu Ma Nữ nói lời này, những học sinh khác sẽ vừa gắng sức thở dài vừa rùng mình. Lúc này, A Hán hẵng còn trẻ, lúc này, y mới đến cổ đại lần đầu tiên. So với tất cả bạn bè, y là người duy nhất chưa từng nghiên cứu cuộc sống cổ đại, cũng chưa từng chơi trò chơi cổ đại, càng chưa từng dùng khoa học kỹ thuật tìm tòi hết thảy về cổ đại. Nhận thức của y với cổ đại như một tờ giấy trắng, đại não chưa bao giờ nguyện ý suy nghĩ không thể không vì bản thân lựa chọn luận đề gì mà vất vả chuyển động. Ngay lúc này, nữ đồng nhân cuối cùng trong lịch sử nhân loại, nữ ma đầu đáng sợ nhất Tiểu Lâu Trương Mẫn Hân mang theo vẻ tươi cười quỷ dị khiến người trông thấy mà mất mật, đứng ngay phía sau y. Toàn bộ học trò nín thở, lông tơ dựng thẳng, cảm ứng được nguy hiểm, nhao nhao thối lui. Chỉ có tên quỷ lười trì độn vẫn còn ngồi đần ra đó. Bánh xe lịch sử quay về phía trước, nữ thần vận mệnh mỉm cười ló ra từ trong mây. Mô phỏng mệnh định kia của A Hán sắp sửa bắt đầu.

Mời các bạn đón đọc Bích Huyết Hán Khanh của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hãy Để Anh Ở Bên Em - Vân Nghê
Bạn có tin trên đời này có chuyện thời gian quay ngược lại không? Thời gian là một thân dây leo mềm mại vươn mình về phía trước. Chúng ta là những bông hoa nhỏ bé nằm đối điện với nhau trên cái thân dây leo ấy. Anh muốn được lại gần em nhưng lại sợ em sẽ tàn úa và rơi rụng xuống mặt đất. Anh vẫn muốn được yêu cô như từ ngày đầu gặp gỡ nhưng lại sợ cô nhanh chóng biến mất khỏi tầm tay. Có thể chúng ta đã bỏ lỡ kiếp này, không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Nhưng cũng rất có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau giữa biển người mênh mông. Cô không biết nếu như ba năm sau cô chịu bỏ qua quá khứ, mở rộng tấm lòng, cái mà cô nhận được lại là một tình yêu càng nồng nàn hơn so với trong kí ức. Anh cũng không biết rằng, nếu như anh chịu ít yêu cô đi một chút, không cần phải cẩn thận che giấu bản thân, anh sẽ phát hiện ra rằng cô càng ở gần anh hơn. Tưởng chừng như nếu quá khứ trở lại thì cô và người ấy sẽ lại nắm tay nhau đi tới cuối con đường. Tưởng chừng như thời gian có thể quay ngược lại, thì người ấy vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, chờ đợi cô, để hai người lại được ở bên nhau, vượt qua bất cứ sóng gió nào của cuộc đời. Dù Giang Nhan có mất đi, dù kí ức về anh không bao giờ bị xóa mờ trong trái tim cô. Để cho cuộc sống của cô càng thêm hạnh phúc và viên mãn, anh có thể để cho thời gian quay ngược trở lại, mặc dù anh chẳng phải thần thánh, chỉ là một người đàn ông đời đời kiếp kiếp yêu cô. "Gửi một phần tâm tình cho tuổi xuân đã lâu không gặp lại Nhớ nhung một người dám yêu dám hận Tin tưởng cảm giác thủy chung sẽ vui vẻ hơn một chút Thà rằng bị tổn thương còn hơn là nói dối." *** Lúc bà Giang đến, Vân Vy đang chuẩn bị cơm nước. Cá chép đã ướp gia vị, còn chưa rán thì bà Giang đã đón lấy, nói: - Con đi vào nói chuyện với Giang Nguyên đi, để bác rán cá cho. Đám thanh niên nấu nướng làm sao ngon bằng người già được! Cô đã khía cá ra rồi, cho dù là không rán được giòn tan và vàng ươm nhưng cũng không đến mức nát bét. Nhưng giờ có mẹ Giang Nguyên tình nguyện giúp đỡ thì còn sợ gì không ngon? Cô định ở lại giúp bà Giang nhưng chẳng mấy chốc đã bị bà đuổi ra ngoài. Vân Vy rửa sạch tay rồi đi vào phòng với Giang Nguyên. Anh đang sắp xếp lại đồ đạc trong hai cái tủ bị khóa. Vân Vy vừa mở cửa ra, vừa hay trông thấy Giang Nguyên đang lấy ra một cái áo blu trắng tinh. Tim cô chợt run lên, vội vàng lùi lại, thế nhưng Giang Nguyên đã nhìn thấy và gọi cô lại. Là đồ đạc của Giang Nhan. Cô chỉ liếc qua cũng có thể nhận ra. Giang Nguyên sắp xếp lại đồ đạc rồi đặt từng chiếc một vào tay Vân Vy: - Đây là những thứ anh lấy về từ đồn cảnh sát và bệnh viện của Giang Nhan. Một phần anh đưa cho mẹ rồi, những thứ này anh vẫn giữ lại, thực ra anh biết nên sớm giao chúng cho em. Vân Vy sờ vào cái mác bệnh viện trên chiếc áo blu trắng, trong một cái túi khác có chứa những món đồ rất quen thuộc với cô: đồng hồ đôi, ví tiền, thắt lưng, còn cả một chiếc nhẫn kim cương... tất cả đều là những hồi ức chung của cô và Giang Nhan. ... Mời các bạn đón đọc Hãy Để Anh Ở Bên Em của tác giả Vân Nghê.
Giày Thuỷ Tinh Nối Duyên - Ngữ Lục
Năm năm trước, tại một của tiệm thời trang, ngay khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ, cô đã biết mình không thể không yêu anh. Khi đó anh đang chọn quà sinh nhật cho người con gái mình yêu. Năm năm trôi qua, cô trở thành một người bạn tâm tình của anh, thân thiết và thấu hiểu. Anh tìm đến cô như một thói quen trong những khoảnh khắc cô đơn và trống rỗng. Cô vẫn âm thầm yêu anh, còn anh vẫn lặng lẽ yêu người con gái ấy. Người con gái ấy là Băng Lan, là cô em gái nuôi mà anh đã chăm sóc nâng niu từ bé. Băng Lan không yêu anh nhưng không dám từ chối anh vì cô ấy cảm thấy mình cần phải trả ơn nuôi dưỡng của gia đình anh. Ngay khi biết được tâm sự của Băng Lan, mặc dù đau khổ nhưng điều duy nhất anh nghĩ đến là giải thoát cho cô ấy khỏi gánh nặng trả ơn này. Giải pháp anh chọn chính là cưới một người con gái khác và người anh chọn chính là người con gái khiến anh cảm thấy gần gũi nhất, chính là cô. - "Chúng ta kết hôn được không?" Anh nói. Tôi cũng biết, anh sẽ nói như thế, không phải vì anh yêu tôi, mà vì anh yêu người đó. Chỉ vì không muốn người con gái kia phải cảm thấy dằn vặt và mặc cảm, anh chấp nhận rút lui. Anh làm tất cả những điều này là vì cô ấy. Vì một người anh yêu, lấy một người anh không yêu, có lẽ chỉ có anh mới làm được việc ngốc ngếch đó mà thôi. Đã biết rõ tất cả những điều đó, thế nhưng cũng không có cách nào để từ chối. Có phải tôi thực sự còn ngốc hơn anh không?.... *** Từ hai giờ tới năm giờ sáng ngày Mười ba tháng Tám năm 2002, mưa sao băng Anh Tiên [1] đạt tới mức cực đại, chỉ cần đứng ở một nơi rộng rãi là có thể quan sát được bằng mắt thường. [1] Tên tiếng Anh là Perseus Tôi đang tối mắt tối mũi vì bản thảo thì đọc được một bản tin, trong đầu liền xuất hiện biết bao nhiêu ảo tưởng đẹp đẽ, tôi lập tức gọi điện thoại cho A Vy: “Chúng ta có thể cùng thức đêm để viết truyện, đến lúc ba giờ sáng sẽ hẹn nhau đi ra ngoài để ngắm mưa sao băng. Thử nghĩ xem, chúng ta có thể cùng lúc nhìn thấy một ngôi sao lướt qua bầu trời. Điều này chẳng phải là rất lãng mạn sao?”, tôi rất vui vẻ, tấm tắc khen ngợi ý kiến mình vừa đưa ra. “Thức đêm viết truyện”, ở đầu dây bên kia A Vy nói, “Xin lỗi nhé, tớ nộp bản thảo rồi, không muốn tiếp tục thưởng thức mùi vị địa ngục đó nữa đâu. Tớ có thể gọi cậu dậy lúc ba giờ sáng, nhưng ở chỗ chúng tớ không ngắm được sao băng”. A Vy thấy đề nghị của tôi chẳng lãng mạn chút nào. Tôi không can tâm, lại tiếp tục gọi điện cho một người bạn khác là A Chi: “Thức đêm viết truyện? Thôi đi. Tớ đã viết đến chương chín rồi, việc gì phải thức đêm với cậu nữa.” Lại một gáo nước lạnh dội lên đầu tôi… Haizzz, mình quên mất! A Chi ngoan ngoãn chứ đâu giống mình. ... Mời các bạn đón đọc Giày Thuỷ Tinh Nối Duyên của tác giả Ngữ Lục.
Gửi Người Tôi Yêu - Vũ Hoa
Thời học cấp hai, trong một lần đụng phải xe đạp địa hình mà Hứa An Ly gặp Đường Lý Dục, một cậu học sinh học trên mình mấy lớp. Tình cảm trong trẻo lớn dần theo năm tháng. Đường Lý Dục vào đại học B, tại Thanh Đảo. Hứa An Ly cũng nỗ lực thi vào đại học B. Tình yêu mà Hứa An Ly dành cho Đường Lý Dục vẫn tràn trề, nhưng phía Đường Lý Dục sau thời gian xa cách đã tìm thấy tình yêu với Thẩm Anh Xuân, một cô gái xinh đẹp, xuất thân trong gia đình giàu có, cha mẹ của Thẩm Anh Xuân đang sống bên Mỹ. Hứa An Ly vì muốn quên Đường Lý Dục nên đã yêu Tần Ca. Nhưng đó chỉ là mối tình lấp đầy khoảng trống. Để chứng tỏ sự cao thượng của mình với Thẩm Anh Xuân, Hứa An Ly đã nhiều lần đấu tranh tư tưởng để quên Đường Lý Dục. Nhưng càng nỗ lực, cô càng thấy đau khổ. Hứa An Ly đã quyết định dâng hiến cho Tần Ca để "dứt tình" với Đường Lý Dục. Có lẽ cuộc đời của Hứa An Ly đã yên phận và trở nên đẹp đẽ nếu Đường Lý Dục không bị tai nạn, nguy hiểm đến tính mạng, anh bị mất trí nhớ. Hứa An Ly đã bất chấp tất cả để quay về chăm sóc Đường Lý Dục, cô nhận ra tình yêu mình dành cho Đường Lý Dục thật mãnh liệt. Đúng lúc cô và Đường Lý Dục đang ở bên nhau, Thẩm Anh Xuân từ Mỹ trở về. Hứa An Ly, Thẩm Anh Xuân, liệu ai sẽ là người chiếm được trái tim Đường Lý Dục ở phần kết câu chuyện hấp dẫn này? *** Tần Ca lặng lẽ đứng trong góc khuất, nhìn theo bóng dáng bị hoàng hôn kéo dài của Đường Lý Dục và Hứa An Ly tựa lưng vào nhau, nghiêng nghiêng in trên mặt đường, họ đang tranh nhau một bông hoa, nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt rất hiểu nhau, không cần ngôn ngữ. Anh ngẩn người ra nhìn theo họ. Mười ngón tay nắm chặt. Đó là một cảm giác vừa đau vừa chua xót, bỗng nhiên bị dồn nén đến không thể thở nổi. Mỗi lúc như vậy, anh sẽ vỗ vỗ vào đầu tự bảo mình đừng suy nghĩ lung tung, suy tính hơn thiệt! An Ly! Rất muốn anh và em cũng có thể được như vậy, cho dù không nói với nhau một lời nào, cho dù chỉ là nắm tay nhau trong ánh hoàng hôn, trong lúc em vui hay buồn. Anh cùng em đau khổ một cách vô duyên vô cớ. Anh cùng em ngắm nhìn sự thay đổi luôn phiên của ngày tàn tháng tàn. Anh cùng em mơ về tương lai tốt đẹp. Anh có thể cho em tất cả. Ở bên anh, em cũng rất dịu dàng. Nhưng tại sao anh đã cố gắng rồi lại cố gắng, em vẫn không thể yêu anh? Em đã từng nói cố gắng rồi lại cố gắng, thì sẽ yêu được anh. Em! Không! Yêu! Anh! ... Mời các bạn đón đọc Gửi Người Tôi Yêu của tác giả Vũ Hoa.
Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba - Liên Tâm
Cho dù tình yêu có hạn sử dụng. Dù cho sự phản bội chỉ là việc sớm muộn. Nhưng nếu không chiến đấu, sao có thể nuốt giận được chứ? Nào ta cùng xem... Cuộc chiến đấu giữa bà xã và bồ nhí chính thức mở màn... Đây là cuốn tiểu thuyết giúp cho các bà vợ được hả mối hận trong lòng nhất từ trước đến nay! Yêu nhau 10 năm, điều hạnh phúc nhất chính là có thể nằm bên anh, lặng lẽ nhìn anh đến lúc đầu bạc. Kết quả, xảy ra cuộc phong ba bão tố chống lại kẻ thứ ba, khiến cuộc hôn nhân của chúng ta rơi vào bước đường cùng. Cuối cùng, chúng ta chỉ còn lại con đường duy nhất, làm người dưng, chỉ có thể đi lướt qua nhau. Trước đây, anh từng nằm ngay bên cạnh em, giơ tay là có thể sờ thấy. Giờ đây, em chỉ buồn vì không thể nắm tay anh đi cùng đến cuối cuộc đời. Câu Chuyện bắt đầu với những sóng gió trong một gia đình trẻ. Một ngày nọ, Diệp Tử tình cờ phát hiện ra chồng mình có nhân tình, thậm chí, cô gái này còn chuyển đến sống ở cùng khu nhà với vợ chồng cô. Cô chấp nhận tha thứ, cho chồng một cơ hội để quay về với gia đình nhưng tình cảm giữa hai người đã bắt đầu có rạn nứt. Vừa giải quyết xong việc của cô bồ nhí của chồng, Diệp Tử lại phải đối mặt với cô người yêu cũ của chồng mới đi du học nước ngoài về. Cô ta tên Tiểu Nhã, là một người phụ nữ có nhiều mưu kế và rắp tâm cướp lại người yêu cũ từ tay Diệp Tử. Dù rằng tình yêu chỉ có hạn sử dụng, dù rằng với những khúc mắc và lừa dối liên tiếp xuất hiện khiến cho việc chia tay chỉ còn là sớm muộn, nhưng nếu không chiến đấu thì sao Diệp Tử có thể nuốt hận được? Có thể nói, đây là tác phẩm khiến cho các bà vợ được hả mối hận trong lòng nhất từ trước đến nay, là lời kêu gọi những người phụ nữ hãy mở to mắt nhìn v cuộc hôn nhân của mình, dũng cảm đối diện với sóng gió, kiên trì nhưng cũng nên biết buông tay đúng lúc….  *** Diệp Tử: “ Em đã từng nằm ngay bên cạnh anh, giơ tay ra là có thể sờ thấy. Giờ đây gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời, thật xa xôi diệu vợi.” Em đã từng yêu một người đàn ông, yêu suốt mười năm, em và anh ấy yêu nhau bảy năm, cưới nhau ba năm. Em vẫn luôn cho rằng, mười năm như vậy có thể kéo dài mãi mãi, sống với nhau trọn một đời. Em sẽ hạnh phúc đi cùng anh đến cuối cuộc đời. Cho đến tận khi tóc bạc phơ, chúng ta cùng nắm tay nhau hồi tưởng lại mấy chục năm cuộc đời, vẫn có thể ôm nhau thắm thiết ngọt ngào, trở về với dất Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ước vọng xa xỉ. Em vẫn luôn sợ hãi cô đơn, sợ hãi ngày nào đó người khác sẽ cướp mất anh, sợ trái tim của anh không còn thuộc về em. Kết quả là, tất cả đều thành sự thực. Em đang giãy giụa trong đau khổ, em đang gào thét trong nỗi tuyệt vọng. Nhưng anh lại đang ôm người phụ nữ khác, đang nói những lời đường mật. Đến cuối, cuộc hôn nhân cùa chúng ta cuối cùng cũng bị sự phản bội nuốt chửng. Thứ duy nhất còn sót lại, chỉ là sự xa lạ, mối duyên phận đi lướt qua nhau. Còn em thì lại vẫn ngoan cố muốn nắm giữ bầu không khí hư vô này, một mối tình hư vô. Ông xã, em đã từng nước mắt đầm đìa hỏi anh, liệu đã bao giờ thực sự yêu em chưa. Anh không lên tiếng. Cho đến cuối, anh trả lời em. Anh nói tình cảm chưa bao giờ thay đổi. Tất cả mọi việc đều là âm mưu của Tiểu Nhã. ... Mời các bạn đón đọc Cuộc Chiến Với Kẻ Thứ Ba của tác giả Liên Tâm.