Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạn Trai Cũ

Edit : Sagittarius Thể loại: Tra thụ quay đầu, gương vỡ lại lành. Ôn hòa dịu dàng tinh anh công x phong lưu giảo hoạt mỹ nhân thụ, gương vỡ lại lành, cẩu huyết, OE. (Theo tui thì là BE) Chỉ là một câu chuyện kể về chuyện tình yêu giữa công và thụ sau khi chia tay vẫn quay đầu lại trùng phùng với nhau. *** Review Bạn trai cũ Đừng nhìn cái tên truyện có vẻ bình thường rồi sụt hố như ta ~~~ Khốn Ỷ lần này lại khiến ta phải rửa mắt mà trông rồi! Truyện cỡ đâu đó 10 chương, đọc một lát là xong mà plot twist cực gắt. Nửa đêm mà các thái cực của ta đi từ phẫn nộ, căm tức đến giật mình thon thót rồi cuối cùng là khóc tu tu, mood lên xuống như cái biểu đồ hình sin… Như tag đã gắn, Bạn trai cũ là câu chuyện về một tra thụ quay đầu, gương vỡ lại lành. Cẩu huyết, theo phong cách thường thấy. Thụ và công là bạn học cao trung, sau đó trở thành người yêu. Nhưng thụ là thiếu gia phong lưu thành tính, từ trước khi quen công đã thay bồ như thay áo, không có khái niệm về tình yêu + trách nhiệm và chung thủy cần có của tình yêu. Nên khi thụ ngoại tình, bị công bắt gặp cũng chẳng biết hối cải, chia tay xong lại lập tức quen người mới. Nhưng cái motif cũ rích này vào tay Khốn Ỷ Nguy Lâu lại làm cho ta choáng váng. Phải nói lúc đầu ta ghét thụ bao nhiêu, thậm chí còn cầu đổi thụ bao nhiêu, thế mà khúc cuối khóc ngon lành, chả cần tẩy trắng gì. Haizz, có lẽ, Sở Dật là minh chứng rõ ràng nhất cho chuyện sống bừa bãi thì cuối cùng người hối hận là chính mình thôi. Từ lúc hắn đứng bên cửa sổ mà than rằng, hắn thấy chính mình không xứng, không xứng có được tất cả những thứ này, không xứng một lần nữa trở về bên Sở Việt, thì có lẽ hắn đã hiểu cái giá phải trả rồi. Anh công ôn nhu dịu dàng và si tình quá. Chỉ trách, không thể đúng lúc gặp gỡ người… Nếu như nói ngay từ đầu ta đã bị lay động bởi sự dịu dàng của ảnh, thì đối với Sở Dật phải đến phút cuối cùng chân tâm của hắn mới được bóc tách rõ ràng. Thế mới nói, muốn hỏi si tình công/thụ, xin mời đọc văn Khốn Ỷ. Tâm cơ cuồn cuộn + sự cứng cỏi đến rùng mình cũng tỉ lệ thuận với độ si tình. Thụ của bả có thể chịu đựng một nhánh cây đâm xuyên cành tay (Bình Hoa), chỉnh dung, thoát thai hoán cốt (Chẩm biên nhân), mười năm tra tấn (Chiết chi – Giai hạ tù), thậm chí đối với ngu đần công như Lý Phượng Lai thì giam hắn lại đã rồi tính tiếp (Đối diện tương tư), level chỉ có càng ngày càng thăng cấp >.< Mà bạn Sở Dật trong Bạn trai cũ này cũng không phải là ngoại lệ, thủ đoạn và sự quyết liệt của bản cũng không đùa được đâu. Nói chung đó giờ vẫn ưng cái kiểu ngược như kim châm nhói nhói trong văn Khốn Ỷ, nên bộ này không có làm ta thất vọng. Hơi lấn cấn chút vì quá khứ em thụ đúng là khốn nạn thật, miễn tẩy trắng, nhưng cũng xót cho ẻm quá nhiều. Đáng buồn thay, chúng ta lại chẳng có quyền lựa chọn để gặp được người tốt nhất, ở thời khắc tốt nhất của cuộc đời. Hoặc là nói, đáng buồn thay, chỉ có sau khi mất đi, con người ta mới có thể trưởng thành? Truyện có dính dáng một xíu (xác thực là một xíu) đến Lâm Gia Duệ và Cựu mộng. Đủ để biết hai câu chuyện diễn ra trong cùng một thế giới thôi, chứ chả hé mở thêm được tí nào cái kết đang lưng chưng của Cựu mộng cả. Kết OE, và theo ta đó là cái kết hợp lý nhất rồi. Ngắn, nhưng cảm xúc đủ đầy, không bị hụt và cũng không lan man quá. Plot chắc còn sạn nhưng mới đọc xong ta vẫn còn đang bận đờ người loading mấy chương cuối, nên tạm thời chưa thấy chỗ phi logic nào. Chủ yếu là rối rắm mâu thuẫn vừa thương vừa giận đối với nhân vật thôi, còn nội dung thì hay, edit cũng mượt lắm, đề cử nên đọc nhé! *** Từ Việt nhận được một tấm bưu thiếp từ Nigeria gửi tới. Mặt trước là một bức ảnh, chụp một đàn linh dương đang chạy như bay trên đồng cỏ. Ảnh chụp vô cùng đúng lúc, phô bày được hết dáng vẻ sinh động của linh dương, trong bụi cỏ gần đó có một giọt sương sắp rơi, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Mặt sau không ghi tên người nhận cũng không có ký tên, chỉ qua loa viết một câu: "Hết thảy bình an, đừng lo lắng." Cứ như người viết sắp sửa theo đuổi một cuộc hẹn hò tuyệt diệu, nên qua loa vội vàng mà viết ra. Từ Việt hôm nay cũng có một cuộc hẹn. Mấy năm trước anh đã nói thật với gia đình, nhưng cũng không thể ngăn cản cha mẹ nhiệt tình mai mối, chẳng qua đối tượng từ nữ chuyển thành nam mà thôi. Đối tượng lần này là giáo viên trung học, tính tình tốt, nghề nghiệp cũng tốt, nghe nói tướng mạo cũng ít ai bằng. Từ Việt kỳ thật không mấy hứng thú, nhưng lại không muốn thất lễ, buổi chiều vẫn cứ tan sở về sớm, dự định thay quần áo rồi đi đến chỗ hẹn. Anh cầm cái bưu thiếp nọ đi vào thang máy, ấn số "11". Anh ở nhà số 1102, căn hộ hai phòng ngủ, để trả hết tiền vay vẫn cần hai mươi năm nữa. Cửa phòng dùng mật mã để khóa, Từ Việt thuần thục bấm một dãy số, cửa mở, anh cúi đầu nhìn thấy trước cửa có một đôi giày nam xa lạ. Màu nâu nhạt, mũi nhọn, so với giày anh nhỏ hơn khoảng nửa số. Từ Việt lặng người một chốc, cầm lấy đôi giày nọ đặt lên kệ giày, sau đó đi vào phòng khách. Trên sô pha trong phòng khách có một người đàn ông đang ngồi. Người đàn ông đó vô cùng trẻ tuổi vô cùng anh tuấn. Hắn hai chân vắt chéo, ánh mắt như ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, càn rỡ dừng ở trên người Từ Việt. "A Việt," hắn nói, "Đã lâu không gặp." Từ Việt nhìn hắn, cũng không cảm thấy giống như tiểu thuyết miêu tả nào là thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, anh chỉ bình tĩnh nói: "Ừm, chào cậu, Sở Dật." Như vô số lần trong giấc mộng, Sở Dật cười với anh. Từ Việt liền hỏi: "Về lúc nào vậy?" Sở Dật không chút khách khí, tự rót nước cho mình, bằng cái ly sứ màu trắng của anh, nói: "Hai ngày trước trở về, về nhà cũ một chuyến, sau đó liền tới tìm anh." "Cậu vào bằng cách nào?" Sở Dật cười hì hì: "Mật mã là sinh nhật em, chẳng lẽ em lại không vào được?" Đôi mắt đen của hắn nhìn Từ Việt, khuôn mặt lộ ra vẻ ngây thơ như trẻ nhỏ, nói: "A Việt, em rất nhớ anh." Đó là thủ đoạn quen thuộc hắn thường dùng để tán tỉnh, Từ Việt đương nhiên sẽ không coi là thật. Anh nhìn nhìn bưu thiếp trong tay, hỏi: "Cậu không phải đang theo đuổi một nhiếp ảnh gia tự do tới tận Phi Châu sao? Người đó đâu rồi?" "Nhiếp ảnh gia tự do? Ai?" Sở Dật suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra, "À, anh nói Ellen? Bọn em chia tay đã bao nhiêu năm, em đến mặt anh ta cũng không còn nhớ rõ nữa." Từ Việt đem tấm bưu thiếp kia đưa cho hắn. "Cái này hẳn là tác phẩm của vị kia bạn trai cũ của cậu nhỉ? Một tháng trước mới từ Lagos gửi tới." Sở Dật nhìn nhìn con dấu bưu điện, mặt không đổi sắc nói, "Là chuyện một tháng trước." Giọng điệu cứ như là đã qua một trăm năm. Từ Việt đành phải nói: "Cũng phải, thời gian này cũng đủ cho cậu thay lòng đổi dạ một trăm lần." Sở Dật cười ha hả. Hắn cười xong mới từ sô pha đứng dậy, xỏ dép lê đi đến trước mặt Từ Việt. Hắn chỉ hơi thấp hơn Từ Việt một chút, hai người đối diện, Từ Việt vừa vặn có thể nhìn thấy đôi lông mày đen nhánh của hắn. Trước đây, lúc bọn họ thân mật, Từ Việt rất thích hôn lên đôi lông mày ấy, khiến chỗ ấy ửng đỏ lên. Sở Dật hai tay choàng qua vai Từ Việt, hơi thở ấm áp phả qua hai má anh, hỏi: "A Việt, anh có nhớ em không?" Từ Việt đẩy tay hắn ra, nói: "Tôi phải ra ngoài, tối nay còn có hẹn." "Hẹn ai? Nam hay là nữ?" "Nam, hẹn hò." "Anh thật sự muốn đi?" Từ Việt hỏi lại: "Vì cái gì mà không đi?" Anh vào phòng ngủ thay quần áo. Lúc đeo cravat vào, Sở Dật dựa vào cạnh cửa nhìn anh, khuôn mặt ẩn hiện dưới ánh sáng lờ mờ, nói: "Không mặc cũng đủ đẹp rồi." Từ Việt không phản ứng.   Mời các bạn đón đọc Bạn Trai Cũ của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tương Kiến Hoan
Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, Thái thông thông. Vô nại triêu lai hàn vũ, Vãn lai phong [1]. Tấn giang biên tập đánh giá: Lý Tiệm Hồng đang trong tình thế vô cùng nguy hiểm  được ăn cả ngã về không, khi bị quanh vây rất nhiều thiết kỳ. Phong tuyết nộ hào, thiên lý tuyết nguyên. Ngay trong lúc tình huống nguy hiểm này  một người một ngựa xông khỏi chiến trường, lại vì vách núi sụt lở mà tiêu thất dưới vực sâu… Mà ở một nơi khác, Đoạn gia Nhữ Nam thành Đoạn gia, quản gia bà tử đang trách phạt “Đào sinh tử” Đoạn Lĩnh bị mọi người hoài nghi ăn cắp, giữa lúc cậu khốn đốn bất lực nhất lại bị một nam tử xa lạ cứu ra mang đi. Đại tuyết tung bay, núi xanh như mực, màn sân khấu giật lại, truyền kỳ là sinh ra trong lúc đó. Tác giả sử dụng ngôn ngữ thành thạo lưu loát, từ tình cảnh chiến trường làm thiết nhập, vừa mở đầu đã khiến độc giả chìm đắm trong bầu không khí cổ phong bi thương, đồng thời cũng bắt được đầu mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật cùng với những phục bút vô tình cố ý lộ ra. Thiếu niên ăn nhờ ở đậu, thân thế vẫn là một câu đố, đột nhiên xuất hiện một nam nhân xa lạ ra tay cứu vớt, theo tình tiết tiến triễn, nhân vật lần lượt lên sân khấu, nội dung phát triển của câu chuyện dẫn dắt độc giả đến vô hạn mơ màng. *** Review Thanh Phong:   Tương kiến hoan là bộ đam mỹ đầu tiên mình đọc của bố Gà, đây cũng là bộ đam mỹ dù có đọc đi đọc lại bao nhiêu lần mình vẫn có thể khóc, cười cùng các nhân vật. Trước hết, Tương kiến hoan là một bộ truyện dài, là một hành trình vất vả của nhân vật chính trên con đường tìm lại thân phận của chính mình. Tính thời điểm ở đầu truyện cho đến cuối truyện là cả một chặng đường trưởng thành, gặp gỡ nhiều người, lập mưu tính kế, cố gắng sống sót của Đoàn Lĩnh kéo dài từ khi cậu mới chỉ là một thằng nhóc cho đến lúc thành niên. Ắt hẳn, ai đọc Tương kiến hoan đều sẽ rất ấn tượng sâu đậm với Lý Tiệm Hồng. Một Lý Tiệm Hồng ấm áp như mặt trời, hiền hòa với đứa con duy nhất, cũng rất hài hước, giỏi võ công, cái gì cũng biết. Mỗi khi nhớ về Lý Tiệm Hồng, chắc chắn sẽ nhớ đến câu: “Cả đời này nguyện cầm Trấn Sơn Hà đưa đường chỉ lối cho con.” Ba Hồng không chỉ là một vị tướng quân tài giỏi, một vương gia võ công cái thế, mà là một người cha yêu thương con trai mình hết mực. Đoàn Lĩnh muốn làm gì ba Hồng đều ủng hộ, hỏi cái gì cũng đáp lại, cũng từng đùa cợt con mình khi đi thi, “Nếu không đỗ cha lót tiền cho con vào trường.” Số mệnh của Đoàn Lĩnh là làm thái tử, sau này trở thành cửu ngũ chí tôn, thế nhưng không vì vậy mà ba Hồng khắt khe với Đoàn Lĩnh. Đoàn Lĩnh thích trồng cây cỏ, ba Hồng vui vẻ ủng hộ, thích học y thuật ba Hồng còn vui mừng hơn. Có lẽ may mắn nhất cuộc đời Đoàn Lĩnh, không phải sinh ra là hoàng tộc, mà có ba Hồng là ánh sáng đưa đường chỉ lối, là người dẫn dắt cậu đi những bước đầu tiên, là người ảnh hưởng đến cậu suốt cả đời sau này. “Cả đời nguyện cầm Trấn Sơn Hà dẫn đường chỉ lối cho con” Mặc dù sau này, ba Hồng không còn bên cạnh, nhưng đên bên Đoàn Lĩnh có Vũ Độc. Trong suốt cuộc đời Đoàn Lĩnh, mỗi giai đoạn đều gặp một người có ảnh hưởng rất lớn đến cậu, nhưng thế nào, Vũ Độc vẫn là bến đỗ cuối cùng, nguyện cả đời bảo vệ, yêu thương, lo nghĩ cho cậu. Nhưng đúng theo tên truyện, Tương kiến hoan, gặp người vui, Đoàn Lĩnh và Vũ Độc gặp nhau trong cảnh sa cơ lỡ vận, thế nhưng chính sau đó, cả hai người ở bên nhau, thấu hiểu nhau, dần dần thay đổi chính mình. Vũ Độc của trước đây, trong lòng lúc nào cũng mơ hồ, chẳng hiểu mình muốn gì, mình cần gì, nhưng sau khi ở bên Đoàn Lĩnh thì Đoàn Lĩnh chính là cả thế giới của Vũ Độc. Dù lên núi đao, xuống biển lửa, tan xương nát thịt để bảo vệ Đoàn Lĩnh thì Vũ Độc cũng cảm thấy cam lòng. Cũng chính vì trong lòng có điều muốn bảo vệ, cuối cùng Vũ Độc đã trở thành đệ nhất cao thủ, đạt đến cảnh giới võ công mà trước giờ không bao giờ dám nghĩ đến, trở thành người xứng đáng đứng đầu Bạch Hổ đường. Vũ Độc yêu Đoàn Lĩnh bằng một thứ tình cảm chân thành hết mực, cẩn thận chăm sóc, dù Đoàn Lĩnh có làm sai gì cũng chưa một lời trách giận. Còn Đoàn Lĩnh cũng dần dần trưởng thành, làm mọi việc cẩn thận, tính toán kỹ lưỡng. Ở bên cạnh Vũ Độc, Đoàn Lĩnh cũng nguôi ngoai dần những đau khổ mà bản thân trải qua, quyết tâm bước tiếp trên con đường mà “thiên mệnh” đã chuẩn bị sẵn. Lang Tuấn Hiệp, Lý Diễn Thu, Mục Khoáng Đạt… Mỗi một người Đoàn Lĩnh gặp gỡ trong cuộc đời, đều ảnh hưởng sâu sắc đến cậu. Lang Tuấn Hiệp là người đầu tiên che chở cậu sau nhiều năm sống dưới sự ức hiếp ở Đoàn gia. Lý Diễn Thu là người giúp Đoàn Lĩnh lấy lại mọi thứ vốn là của cậu. Mục Khoáng Đạt dù là một gian thần, dù lúc nào cũng âm mưu tranh giành quyền lực nhưng Mục tướng là người đã nhìn ra Đoàn Lĩnh là viên ngọc quý, dẫn dắt cậu những bước đầu tiên trên con đường công danh. Tương kiến hoan, không quá hùng tráng, vĩ đại, số lượng nhân vật cũng không hẳn là nhiều với một bộ truyện dài, nhưng nó xoáy sâu về hành trình, tính cách, nội tâm của mỗi người. Dù là nhân vật chính hay phụ, đều có đủ phân cảnh khiến người đọc hiểu rõ nhân vật ấy, có những nhân vật phụ với vai trò không quá nhiều nhưng đọc qua chắc hẳn sẽ không quên. Cách hành văn của Phi Thiên Dạ Tường tả lại những sự kiện rất chân thực, qua từng câu chữ, hình ảnh các nhân vật dường như đang xuất hiện trước mắt. Tương kiến hoan, có buồn có vui, có hài có ngược. Thứ ngược không quằn quại nhưng đầy tiếc nuối, day dứt, để mỗi khi nhớ đến những tình tiết này đều không kìm được mà rưng rưng nước mắt. Những đoạn hài hước, đối đáp duyên dáng giữa các nhân vật khiến không khí nhẹ nhàng hơn nhiều. Bên cạnh đó, bản edit của Nhà bất động rất chỉnh chu, câu văn ngắn gọn đầy đủ mà trau chuốt. Mình thích cách bạn Vện để xưng hô ta – em của cặp đôi chính, thực sự dịu dàng, đáng yêu hơn nhiều. Những phân đoạn giữa ba Hồng và tiểu Đoàn Lĩnh được edit cũng rất cảm xúc. Cả một cuộc hành trình dài, Phi Thiên Dạ Tường không hề có một bước nhảy thời gian nào, khiến mình có cảm giác như lớn lên theo từng nhân vật, từng bước chân của họ dọc từ Nhữ Nam đến Thượng Kinh về Tây Xuyên rồi lại quay ngược lên Đồng Quan. Đọc đến tận cuối truyện rồi vẫn còn thòm thèm vẫn muốn đọc tiếp, vẫn muốn được gặp Vũ Độc, Đoàn Lĩnh, Lý Diễn Thu, Trịnh Ngạn… Dõi theo họ trên con đường sau này. Mời các bạn đón đọc Tương Kiến Hoan của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.
Tử Việt Lan San
Dạ Lan San vốn là thiên hạ đệ nhất đại bang bang chủ nhưng sau khi xuất quan liền phát hiện ra bản thân đã bị quên lãng, đành phải tự mình cưỡi ngựa trở về. Tiểu thiếu gia Thần Tử Việt, bề ngoài có vẻ là người thuần lương vô hại nhưng thực chất lại là một tiểu hồ ly chính cống. Đoạn Tinh phó bảo chủ chính là một thân thần công cái thế, am hiểu kinh thương, mang trên mình trách nhiệm nuôi sống một đống mễ trùng nhưng lại bị một Thần Côn nào đó nói tục tằng. Quân sư Gia Cát Thiên Diên, mang theo một đam mê đối với các loại độc, miệng lưỡi sắc sảo nhưng tâm địa lại thiện lương, coi việc đau khổ của Đoạn Tinh làm niềm vui cho cuộc sống, nhưng cuối cùng lại bị ăn rồi đóng gói mang theo. Khác, có nữ hiệp Bạch Nhược Manh lớn tuổi cùng với Thiếu trang chủ Tiền trang Mộc Tiên Nhiên nhị một quả. Trên đây mọi người mỗi ngày tại Vân Sát Bảo đều vô cùng – náo nhiệt, sống phóng túng, gà bay chó sủa. Ngoài Vân Sát Bảo, đương triều Thiên Tử Hoa Thiên Lang bày đặt ba nghìn mỹ nhân không cần, lại cô đơn đem thanh mai trúc mã Chiến Thần Lâm Hạo Dương xem trọng trong mắt, nắm ở trong tay, chôn ở trong lòng. Vì thế Lâm tướng quân cũng rất ảo não, Hoàng Thượng vừa nhìn thấy mình đã muốn làm, đây là vì mao a vì mao?! Lại cố tình còn có một Mạc Bắc lang, đối Thiên Lang Chiến Thần Lâm Hạo Dương nhớ mãi không quên... Có ái có ngọt có ôn nhu, giang hồ kỳ thật rất nháo ~ *** Anh em, toi đọc xong bộ này rồi đấy. À hôm trước nói nhầm ý, Nhất mộng giang hồ hệ liệt bộ 1 là Tử Việt Lan San, bộ 2 là Bán sơn yên vũ quá giang hồ xong mới tới Lâm lạc tịch chiếu nhá. Cảm giác bộ này ngắn kinh hồn, chẳng bù cho lúc đọc Bạo tiếu giang hồ hệ liệt, mỗi bộ dài kinh khủng luôn. Bộ này có mấy couple chính là Dạ Lan San x Thần Tử Việt, Đoạn Tinh x Gia Cát, Hoa Thiên Lang x Lâm Hạo Dương. Giờ đang bận nên cũng ngại rì viu dài. Túm lại là 3 cặp này ai cũng có tình cảm với đối phương cơ mà đ' dám nói ra thôi. Dạ bảo chủ thì thích Tiểu Việt thôi rồi, cái lúc mà Tiểu Việt bị nội thương mà Gia Cát cũng không chắc có thể chữa được ý, có một cách là  phải trao đổi nội lực với Dạ Bảo chủ, may ra Tiểu Việt còn có thể sống, nhưng hi vọng không cao. Tiểu Việt lo cho Dạ bảo chủ nên không đồng ý. Lúc mà Tiểu Việt nội thương nặng kinh hồn rồi, Dạ bảo chủ nói một câu cảm động dã man: "Ngươi sao lại ngốc như vậy, không phải đổi nội lực với ta là ổn sao, mạng đều có thể cho ngươi, huống chi là những thứ này ..." Ôi mẹ tôi, chả hiểu kiểu quái gì đọc xong câu đấy cảm động lâng lâng, nảy ra một loại xúc động muốn lấy chồng. Rồi là Gia Cát bảo nếu tìm được Tuyết liên có chín cánh hoa thì Tiểu Việt có khả năng cứu được. Cơ mà lúc Dạ Lan San tìm thấy Tuyết liên thì cmn có mỗi tám cánh. Mà cánh hoa Tuyết liên trăm năm mới nở một cánh. Ôi mẹ, lúc đấy tưởng tuyệt vọng rồi cơ. "Nếu nó chịu nở, mạng ta cũng cho nó." "Ta chờ đến khi nó nở mới thôi, nếu không chờ được, Tiểu Việt đi đâu, ta sẽ theo đó." Xong ảnh quỳ ở đấy suốt, cuối cùng đến ngày thứ 4, vừa tròn chín trăm năm, hoa đấy đấy nở cánh thứ chín. Sướng điên.    Còn về Đoạn Tinh với Gia Cát, toi thích đôi này lắm nà. Kiểu bọn thần y tiểu thụ đứa nào cũng độc miệng hay sao ế. Cơ mà Gia Cát lúc thì như kiểu đanh đá lắm, lúc thì moe moe thấy thương luôn. Gia Cát với Đoạn Tinh chửi nhau suốt ngày, à nói chung là cãi cọ linh tinh thế thôi, còn đánh hay chí choé. Nhưng Đoạn Tinh võ công đệ nhị thiên hạ lại chẳng bao giờ dùng lực, đánh cũng chỉ đánh yêu. Còn Gia Cát thì ôi thôi, dùng hết sức bình sinh đánh luôn ấy. Về sau tự nhiên chả hiểu sao Gia Cát nó nhận ra tình cảm của mình với Đoạn Tinh, kiểu thích thích rồi, nhưng mà nghe mấy người trong Vân Sát Bảo nói là Đoạn Tinh mời rất nhiều tú nương lên núi. Nghe vậy, Gia Cát lên cơn ghen bỏ đi. Ẻm đứng dưới chân núi 1 ngày 1 đêm chờ Đoạn Tinh đi tìm, nhưng mà chẳng thấy ảnh xuống núi. Giận quá bỏ đi, xong tình cờ các kiểu lưu lạc vào hoàng cung. Ở đấy thì gặp Lâm Hạo Phong, anh Phong đẹp giai đem lòng thích Gia Cát, cơ mà Gia Cát đ' yêu ảnh nên ảnh thất cmn tình. Về sau Đoạn Tinh ngơ ngơ hiểu được lòng mình, phi ngựa một mạch đến hoàng cung tìm Gia Cát. Trải qua nhiều chuyện, hai trẻ HE vui vẻ. Còn đôi cuối cùng, đôi này ngược nhau thôi rồi. Anh hoàng đế Hoa Thiên Lang thích Thiên Lang đệ nhất chiến thần Lâm Hạo  Dương, mà bé Dương cũng thích lại ảnh nữa. Nhưng mà không nói ra, tại vì sợ người ta đàm tiếu ý. Người trong nước ai cũng biết quan hệ của hoàng đế với Lâm Hạo Dương. Năm nào thuận buồm xuôi gió, nhân dân an cư vui vẻ thì người ta ca tụng Hoa Thiên Lang có tài trị nước, năm nào thiên tai khổ cực, người ta chửi mắng Lâm Hạo Dương mị hoặc hoàng đế. Cmn bất công vcl ra ý. Lâm Hạo Dương luôn cố gắng đánh giặc thật tốt, giúp Hoa Thiên Lang bảo vệ an ổn cho đất nước, chỉ vì muốn ảnh ít lo lắng hơn. Nhưng hai đứa vẫn cứ yêu ghét chẳng rõ, trong lòng có người ta mà có dám bày tỏ đâu. May mà có em Lãnh Tịch Chiếu  (sẽ gặp em ở bộ Lâm lạc tịch chiếu) mở đường cho, thông não cho mới hiểu được đấy, ngu thế chứ. Lãnh Tịch Chiếu: "Đây là ngọc bội của năm đó hoàng thượng cướp trên người ta đưa cho ngươi, ngươi lúc ấy làm mất không tìm, y nhặt được đeo suốt hai mươi năm. Các ngươi đều là ngốc tử, yêu đến mệt mỏi như vậy." Huhu, cuối cùng hai ẻm cũng nhận ra mình ứa thể thiếu người kia, xong về cung đoàn tụ thế là HE cả lũ nhá. Chờ mấy hôm nữa đọc xong Lâm Lạc Tịch Chiếu rồi rìu viu nốt hệ liệt này cho.  [Văn án]   Dạ Lan San là giang hồ đệ nhất đại bang bang chủ, lại ngay ngày xuất quan chịu khổ bị mọi người quên lãng, đành phải tự mình hùng hùng hổ hổ cưỡi ngựa trở về. Tiểu thiếu gia Thần Tử Việt cà lơ phất phơ, nhìn có vẻ như thuần lương vô hại, nhưng thực chất là một tiểu hồ ly khoác da thỏ tử. Phó bảo chủ Đoạn Tinh võ công cái thế lại am hiểu kinh thương, gánh vác trách nhiệm trọng đại nuôi sống một đống mễ trùng, phí sức lao động còn bị Thần Côn nào đó nói tục tằng. Quân sư Gia Cát Thiên Diên ham mê các loại độc dược, miệng lưỡi sắc bén tâm địa thiện lương, lấy tổn thương của Đoạn Tinh làm phương thức giải trí tốt nhất của nhân sinh, cuối cùng bị ăn làm mạt tịnh cộng thêm đóng gói mang đi. Khác, có nữ hiệp Bạch Nhược Manh lớn tuổi cùng với Thiếu trang chủ Tiền trang Mộc Tiên Nhiên nhị một quả. Trên đây mọi người mỗi ngày tại Vân Sát Bảo đều vô cùng – náo nhiệt, sống phóng túng, gà bay chó sủa. Ngoài Vân Sát Bảo, đương triều Thiên Tử Hoa Thiên Lang bày đặt ba nghìn mỹ nhân không cần, lại cô đơn đem thanh mai trúc mã Chiến Thần Lâm Hạo Dương xem trọng trong mắt, nắm ở trong tay, chôn ở trong lòng. Vì thế Lâm tướng quân cũng rất ảo não, Hoàng Thượng vừa nhìn thấy mình đã muốn làm, đây là vì mao a vì mao? ! Lại cố tình còn có một Mạc Bắc lang, đối Thiên Lang Chiến Thần Lâm Hạo Dương nhớ mãi không quên. . . Có ái có ngọt có ôn nhu, giang hồ kỳ thật rất nháo ~ Nội dung: Giang hồ ân oán, thiên chi kiêu tử thiên tác chi hòa Vai chính: Dạ Lan San, Thần Tử Việt ┃ Phối hợp diễn: Đoạn Tinh, Chư Cát Thiên Diên, Bạch Nhược Manh, Hoa Thiên Lang, Lâm Hạo Dương, Gia Luật thanh ┃ Khác: đam mỹ, giá không, ngọt văn   Mời các bạn đón đọc Tử Việt Lan San của tác giả Ngữ Tiếu Lan San.
Họa Bì
Năm xưa, Tần Tử Phượng vốn là thiên kim tiểu thư tôn quý vô ngần. Trong thành Tô Châu tường trắng, ngói đen, sóng nước lấp lánh, đồn đại không dứt, lời ra tiếng vào truyền tụng thanh danh của nàng. Ấy vậy mà ai ngờ, đến ngày hôm nay, nàng lại bị vùi thây nơi hoang vu hẻo lánh, đến tiết Thanh Minh cũng không có nổi một bát cơm cúng. Có trách, cũng chỉ trách phận nàng trớ trêu, bất hạnh! Ngày ấy, vị thư lại trẻ tuổi Trương Luân chỉ một lần thoáng liếc Tử Phượng tiểu thư mà sinh lòng tương tư, ngày đêm nhung nhớ quay quắt, sống không bằng chết. Cuối cùng, hắn nhẫn tâm giết chết người trong mộng, lấy đi quả tim của nàng.   Tử Phượng xuống địa ngục bị nhốt trong thành Chết oan, chịu dằn vặt từ lồng ngực trống rỗng. Càng đau đớn, nàng càng hận kẻ giết nàng đến cùng cực. Tử Phượng quyết không đầu thai, chấp nhận kiếp cô hồn dã quỷ, chờ kiếp thứ ba của Trương Luân để trả thù. Hắn phải trả lại tim cho nàng! Cầm bút, cẩn thận vẽ phác họa lên tấm da người rồi khoác lên hình hài xấu xí của mình, Tử Phượng đã thành công chiếm lấy tình yêu của Vương tướng quân- Trương Luân kiếp thứ ba. Một đêm triền miên, những yêu thương cận kề, ngọt ngào đầu môi, dường như cũng đủ để xóa nhòa sự tịch mịch của một trăm bốn mươi bảy năm gió táp mưa sa kiếp cô hồn. Tử Phượng như được sống lại với chính mình năm xưa, sẵn sàng đánh đổi linh hồn mình để trở thành một thê tử thật tốt của Vương tướng công. Sự dũng cảm và mù quáng của nữ nhân, nam nhân vĩnh viễn không thể hiểu! “Tướng công,thiếp…thiếp sợ…” “Nàng sợ gì?” “Sợ chàng không cần thiếp.” “Ngốc, sao ta lại không cần nàng. Ta nói rồi, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời. Nàng quên rồi sao?” Nào ngờ, số mệnh đã định, Tử Phượng buộc phải lấy lại quả tim vốn thuộc về mình từ lồng ngực người mình yêu… Duyên tàn nghiệt tận, từ giờ không ai nợ ai! Thật sự thương tiếc cho một phận hồng nhan bạc mệnh như Tử Phượng. Nàng là người dám yêu, dám hận, dám hi sinh chính mình vì tình yêu, hạnh phúc đôi lứa. Nhân quả xoay chuyển, con người chẳng qua chỉ là hạt bụi nhỏ trong lòng bàn tay của số mệnh. Cái kết SE là hoàn toàn hợp lí. Bởi chỉ có như vậy, mới giải được nghiệt duyên giữa Tử Phượng và Trương Luân, giúp họ thoát khỏi bi kịch. Với cốt truyện mới lạ hấp dẫn, lời văn trau chuốt, Goodnight Tiểu Thanh đã chinh phục vô vàn trái tim bạn đọc, khiến Họa bì trở thành một tiểu thuyết khó có thể quên! Review by #Hàm_Đan Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mộ của ta nằm ở ngoại ô Thái Nguyên. Hơn một trăm năm, chưa có ai đến cúng mộ, hoang tàn không chịu nổi. Thật ra nơi đó đã không còn là mộ, bị san phẳng từ lâu, cỏ dại mọc lên um tùm, chỉ còn lại nửa tấm bia đá, vùi trong một góc rậm rạp, mấy đứa trẻ dắt trâu vào đây, ăn mày nằm đây nghỉ tạm, chó hoang đến đây đại tiểu tiện. Ta đều nhịn. Nhớ năm xưa, ta từng là thiên kim tiểu thư tôn quý vô ngần. Con gái độc nhất của Tô Châu tri phủ đại nhân, được nâng niu từ nhỏ, chân không bước ra khỏi hậu hoa viên. Lụa là gấm vóc, đeo ngọc dát vàng, lớn lên trong hạnh hoa yên vũ,[1]thỉnh thoảng theo mẫu thân đến chùa Huyền Diệu thắp hương lễ tạ, bao nhiêu người không quen biết bám theo, tiếc rằng không thể tiếp cận. A hoàn đỡ lên kiệu, kinh hồng thoáng nhìn[2]bước vào cửa chùa, lại còn cúi gằm mặt, không mấy người được chiêm ngưỡng dung nhan. Mọi người bảo tiểu thư nhà tri phủ Tần đại nhân là Tây Thi tái thế, Hằng Nga hạ phàm, trong thành Tô Châu tường trắng ngói đen sóng nước lấp lánh, đồn đại không dứt, lời ra tiếng vào truyền tụng thanh danh mỹ mạo. Hồi ấy, chỉ đứng dựa vào tấm rèm che trước phòng lâu một chút, a hoàn đã vội vội vàng vàng đỡ vào nhà, sợ trúng gió, còn bưng lên một bát canh hạt sen nấm tuyết. Hồi ấy sao có thể ngờ được ngày hôm nay, tại vùng hoang vu dã ngoại gió thổi mưa rơi, đến tiết Thanh Minh cũng không có nổi một bát cơm cúng. Năm mười bảy tuổi phụ thân được điều nhiệm làm phủ doãn Thái Nguyên, ngồi kiệu đỉnh biếc rèm son đến nơi mới. Một buổi trưa đầu hè, ra hóng gió sau phòng khách phía Tây. Thời tiết Thái Nguyên rất nóng, không giống Tô Châu hương nước khí trời, tiểu thư được nuông chiều vốn không quen. Ngày hôm đó nàng mặc một lớp áo mỏng màu hồng đào, tóc vấn tạm kiểu trôn ốc, không dùng trâm cài. Tay cầm một chiếc quạt tròn lụa trắng, nhẹ nhàng phe phẩy. Gió thoang thoảng nổi lên như có như không. Thư lại[3]trẻ tuổi Trương Luân đi qua phòng khách phía Tây, thoáng nhìn thấy tiểu thư. Chỉ liếc mắt một cái. Quạt tròn thẹn thùng che mặt, tay và quạt đều sáng ngời như sương tuyết. Tiểu thư đứng lên, thướt tha rời đi. Một tháng sau, thành Thái Nguyên xảy ra án mạng đẫm máu kinh người. Tiểu thư của phủ doãn đại nhân và a hoàn theo hầu Vân Xuân, nửa đêm bị giết chết trong khuê phòng. Ngực tiểu thư bị rạch, trái tim bị móc ra một cách tàn khốc. Ba ngày sau hung phạm tự thú, chính là thư lại Trương Luân. Lời khai kể, giết chết tiểu thư chỉ vì yêu nàng sâu nặng. Ngày ấy đứng ở phòng khách nhìn thoáng qua, từ đó về sau bóng hình xinh đẹp của tiểu thư khắc cốt ghi tâm, rốt cuộc không xóa nổi. Tương tư không cơm không nước, suy nghĩ về nàng ngày đêm quay quắt, tra tấn sống không bằng chết. Cuối cùng trong một đêm tối không trăng, cầm thanh đao nhỏ đột nhập tú lâu, đâm một nhát vào tim của tiểu thư đang nghỉ ngơi trong màn hoa mai,[4]nàng không kịp hét lên một tiếng. Ngay cả tỳ nữ Vân Xuân, vừa thét lên kinh sợ cũng bị giết theo. Hung phạm thú tội, biết rõ thiên kim phủ doãn cao quý vĩnh viễn không thể coi trọng hắn, nàng là phượng hoàng chao lượn trên không, mãi mãi không thấy con kiến nhỏ dưới đất. Hắn chỉ có thể dùng cách này, mới đoạt được trái tim nàng. Hắn quỳ gối dưới công đường, giọng nói mạch lạc, hắn không muốn sống nữa, từ khoảnh khắc nhìn thấy tiểu thư, cuộc đời này của hắn đã chấm dứt, dù sao cũng chỉ còn đường chết. Nhưng trái tim bị hắn moi ra rốt cuộc ở đâu, mặc cho dùng mọi khổ hình, vẫn không chịu khai ra. Cuối cùng, xác chết được hạ táng của tiểu thư cũng không có tim. Mời các bạn đón đọc Họa Bì của tác giả Goodnight Tiểu Thanh.
Sơ Huân Tâm Ý
Vào giây phút Kiều Sơ Huân nhận ra người đang ngồi trước mặt mình chính là vị tiểu Hầu gia nổi danh khắp kinh thành, nàng đã chấp nhận đầu hàng số phận. Nào ngờ đây lại là khởi đầu cho mối duyên phận đẹp nhất mà ông trời ban tặng cho nàng. Kiều Sơ Huân vốn là đại tiểu thư của dược đường lớn nhất kinh thành. Mẫu thân mất sớm, phụ thân lại bận rộn với công việc buôn bán. Gần hai mươi năm đầu đời của Sơ Huân là một chuỗi những tháng ngày tủi nhục do sự ghẻ lạnh và chèn ép của kế mẫu và kế muội gây ra. Nhưng Sơ Huân cũng không vì thế mà đánh mất niềm tin và hy vọng vào cuộc sống. Nàng vẫn sống vui vẻ qua ngày với sự bầu bạn của vú nuôi và người tỳ nữ - những người thực lòng yêu thương nàng. Nàng chăm chỉ nghiên cứu y dược, tìm hiểu cách nấu ăn, học cách pha trà. Trong những ngày tháng đó, Kiều Sơ Huân tựa như một bông sen nhỏ, mặc cho bùn lầy vùi dập vẫn cố gắng vươn mình, hy vọng sẽ có một ngày được trổ hoa khoe hương sắc về phía bầu trời. Ngày đó cuối cùng cũng đến. Khi kế mẫu tự ý gả nàng làm thiếp cho một nam nhân hơn bốn mươi tuổi chưa có thê. Sơ Huân quyết tâm bỏ trốn, mở một con đường tự do của riêng nàng. Nhưng chẳng ngờ, trong lúc vội vàng chạy trốn khỏi sự truy đuổi của gia nhân, Kiều Sơ Huân lại vô tình trốn lên kiệu của tiểu Hầu gia Cảnh Dật. Người trong kinh thành không ai không biết đến danh tiếng của tiểu Hầu gia Cảnh Dật. Một vị tướng oai phong trên chiến trường, đánh đông dẹp bắc lập nhiều chiến công thế nhưng lại mang khuôn mặt đẹp tới mức làm điên đảo chúng sinh. Nghe nói tiểu Hầu gia thích nhất mặc đồ màu tía để tôn lên vẻ đẹp tà mị của bản thân. Nghe nói tiểu Hầu gia dã tâm cực lớn, vì tiền đồ công danh mà bán đứng cả phụ huynh và đại ca mình. Lại nghe nói tiểu Hầu gia vì thân mang bệnh tật, không thể tiếp tục chinh chiến nên liền thất thế, bị Hoàng đế trục xuất ra khỏi kinh thành, vĩnh viễn không thể quay lại. Và ngay lúc này đây, Kiều Sơ Huân lại trú chân trên kiệu của tiểu Hầu gia đang lên đường rời kinh. Thế nhưng thực tế lại chứng minh rằng Kiều Sơ Huân nàng đã lo xa rồi. Tiểu Hầu gia Cảnh Dật bằng xương bằng thịt trước mặt nàng hoá ra lại chẳng đáng sợ như lời đồn. Đúng là vị thiếu gia này tính cách có chút lạnh lùng, tâm tình của chàng cũng thay đổi nhanh tới khó lường, lúc trước còn dịu dàng vui vẻ mà nháy mắt đã bực bội cộc cằn rồi, nhưng dù sao Kiều Sơ Huân cũng không thấy ở Cảnh Dật sự gian ác hay hung bạo. Là một tiểu Hầu gia thất thế, bên cạnh Cảnh Dật ngoại trừ tỳ nữ thân cận là nàng cũng chỉ có mười tám cận vệ trung thành. Dù là đối với nàng hay cận vệ của mình, Cảnh Dật cũng đều đối xử rất tốt, chẳng hề ngược đãi, tệ bạc. Cũng nhờ vậy mà Sơ Huân có cơ hội trổ hết tài năng nấu nướng của mình. Từ sườn lợn cho tới cua, từ hoa quế cho tới hoa mai, dường như không có nguyên liệu nào qua tay nàng mà không trở thành tác phẩm ẩm thực tuyệt mỹ. Những cận vệ được huấn luyện kỹ càng, dù đứng trước kẻ thù cũng không run rẩy, ấy thế mà lại chẳng thể đứng vững trước mùi thơm hấp dẫn từ đồ ăn do nàng làm. Nói tới đây lại không thể chia sẻ chút cảm thương cho vị gia chủ Cảnh Dật. Cận vệ được thoải mái ngày ăn ba bữa ngon lành, còn chàng lại chỉ có thể ngậm ngùi húp cháo nhai rau từ ngày này qua ngày khác, ngay đến cả món cua khoái khẩu cũng chỉ có thể được nếm chút ít mà chẳng được ăn cho đã thèm. Nhưng biết sao được, Sơ Huân nói cơ thể chàng có bệnh, chỉ có thể ăn chút đồ thanh đạm rau cháo canh gà mà thôi. Thế nên đừng hỏi vì sao tâm tình tiểu Hầu gia trở nên bất định, khó lường, cứ cách vài ngày lại muốn xử tội nàng đầu bếp kỹ tính, nhưng phạt nàng thì chàng đâu có nỡ, thế nên cũng chỉ làm mặt lạnh với nàng chút thôi, còn lại để mấy tên cận vệ ăn đòn đủ (=__=|||||) Cùng lúc này, những vụ án bí hiểm lại liên tiếp xảy ra khiến nhiều cô nương nhà lành bị bắt cóc và giết hại dã man. Nhìn bề ngoài có vẻ như Cảnh Dật vẫn bình tĩnh, điềm nhiên quan sát tình hình nhưng chỉ có chàng mới hiểu được cơn bão tố trong lòng chàng tưởng như đã tan đi lại một lần nữa càn quét trở lại. Trong con mắt của những người ngưỡng mộ chàng, Cảnh Dật là bậc anh hùng “vì đại nghĩa diệt thân”, ngay cả phụ thân và đại ca của mình cũng không nương từ. Qua miệng lưỡi của những kẻ khinh ghét chàng, Cảnh Dật là kẻ vì quyền cao chức trọng mà nhẫn tâm xuống tay với cả người thân ruột thịt. Nhưng họ đâu có hiểu được sự day dứt, giằng xé của chàng khi ngày ngày phải chứng kiến những tội ác ghê tởm của hai người sống chung dưới mái nhà mà lại không thể phơi bày ra ánh sáng. Họ đâu có biết rằng gương mặt khôi ngô mà bao người luôn mê đắm lại là thứ khiến chàng kinh tởm bản thân mình. Bởi nó là minh chứng rõ rệt nhất nhắc nhở chàng rằng chàng và hai kẻ kia cùng chung một dòng máu. Ngay đến chính Cảnh Dật cũng có lúc tự hoài nghi bản thân mình, liệu chàng và hai kẻ kia có thực sự khác nhau như chàng nghĩ? Thế nhưng, lại có một cô nương chỉ qua một bài thơ chàng yêu thích mà có thể khẳng định, một tâm hồn tiêu diêu tự tại như vậy sao có thể là một kẻ mang dã tâm ham quyền hám lợi. Chỉ một câu nói đơn giản này thôi cũng có thể khiến Cảnh Dật lâng lâng như dạo bước trên mây. Một cô nương thông minh như thế, đáng yêu như thế, chàng sao đành lòng để nàng phải vất vả đây. Trâm cài tóc tặng rồi, váy áo đã lo xong, hết lòng yêu chiều, thỉnh thoảng trêu ghẹo, bao nhiêu chiêu trò Cảnh Dật chàng đều giở ra hết. Thế mà sao Kiều Sơ Huân chẳng những không rung động mà còn tỏ vẻ ghét bỏ chàng ra mặt vậy? Sự uất ức của nàng còn thể hiện rõ tới mức những tên cận vệ ngốc nghếch ngoài kia còn hoài nghi phải chăng thiếu gia của bọn họ thiếu kinh nghiệm ái tình quá làm con nữ nhi nhà người ta tủi thân rồi. Đến nước này thì Cảnh Dật nổi giận thật rồi, chàng muốn rước thê về nhà còn phải nhờ tới mấy quyển xuân cung đồ hạ cấp kia sao?! Khỏi đi, dùng sự dịu dàng bá đạo của tiểu Hầu gia là đủ rồi. Và cuối cùng, là đủ thật! * * * * * Mình ưng ý “Sơ Huân tâm ý” ngay từ lúc đọc giới thiệu nội dung, cộng với uy tín của nhà editor thì đối với mình đây là một bộ truyện không thể bỏ qua. Nhìn chung, “Sơ Huân tâm ý” rất thành công ở hai mảng tình cảm và mỹ thực. Chuyện tình giữa Cảnh Dật và Sơ Huân được phác hoạ nhẹ nhàng, không vội vã và kết thúc cũng rất hoàn mỹ. Về mảng mỹ thực, tác giả Tuyết Lạc Thính Phong làm rất tốt công việc miêu tả từ giai đoạn ý tưởng, chế biến cho tới cảm giác khi được nếm thử. Bạn editor cũng rất có tâm khi dùng rất nhiều hình ảnh minh hoạ cho các món ăn. Vậy nên mình khuyến cáo các bạn không nên đọc bộ truyện này lúc đêm khuya. Rất tiếc là bên cạnh những thế mạnh kể trên thì truyện vẫn còn những lỗ hổng khá lớn. Thứ nhất là mảng phá án được khai thác rất nửa vời, lúc bạn cảm giác đây sẽ là một vụ án ly kỳ hấp dẫn thì hoá ra nó lại kết thúc lãng xẹt. Tiếp theo đó, mình không rõ “Sơ Huân tâm ý” có phải một bộ truyện nằm trong hệ liệt hay không nhưng mạch kể truyện của tác giả lại bị hổng vô cùng nhiều. Tội ác của phụ thân và đại ca Cảnh Dật, nguyên nhân chàng gặp nạn, cách chàng trả thù,… tất cả những chi tiết này được điểm qua một cách không thể sơ sài hơn. Chưa kể đến việc thi thoảng lại có một đống tên nhân vật lạ hoắc đột nhiên xuất hiện mà đố bạn biết là ai. Tuy vậy, nhìn chung “Sơ Huân tâm ý” vẫn là một bộ truyện ấm áp, ngọt ngào, thích hợp cho những bạn nào đang tìm một cảm giác dễ chịu, đặc biệt là những bạn yêu thích thể loại mỹ thực. Một bộ truyện thích hợp để trùm chăn và nhâm nhi cùng ít snack! ___________ Review by #Linh_Hy Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Cỗ kiệu chóp cao chậm rãi đi về phía trước, người bên trong nghiêng người, một tay đỡ trán, đôi mắt khép hờ nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cất tiếng ho khẽ. Đột nhiên, cỗ kiệu lắc lư dữ dội, ngay sau đó tấm rèm gấm vừa dày vừa nặng bị xốc lên một cái, một người nhào vào, mang theo làn gió nhẹ nhiễm mùi thuốc nhàn nhạt. Cảnh Dật từ từ mở mắt ra, chỉ thấy một nữ tử mặc hỉ phục đỏ thẫm đang nửa quỳ nửa ngồi ở trước mặt mình, hàm răng cắn chặt cánh môi dưới, cả người run cầm cập, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn hắn. Bên ngoài kiệu truyền đến giọng nói trầm thấp của Cao Linh: "Chủ tử!" Ngay sau đó, trên đoạn đường bên ngoài vọng đến tiếng bước chân dồn dập của một đám người xen lẫn với tiếng gào thét và tiếng mắng chửi đầy phẫn nộ. Cảnh Dật lẳng lặng nhìn nữ tử trước mắt, nữ tử kia cũng ngước đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Khóe mắt nàng rưng rưng, thế nhưng nàng vẫn cắn chặt cánh môi, quật cường không chịu khóc ra thành tiếng. Một hồi lâu sau, nữ tử kia mấp máy cánh môi đã rỉ máu, lặng lẽ nhả ra hai chữ: Cầu ngươi. Cảnh Dật chậm rãi nhướng một bên mày lên, như thể cảm thấy vô cùng thú vị. Bên ngoài kiệu vọng vào một giọng nói xa lạ: "Bọn ta đang truy đuổi một người, không biết chủ nhân nhà ngươi có thể giúp..." Tất cả đám người bên ngoài kiệu đều ngậm chặt miệng không đáp lại. Người kia có vẻ vô cùng giận dữ, vén lên một góc rèm, Cảnh Dật thấp giọng cất tiếng gọi về phía cửa sổ: "Cao Linh." Hình như người tên Cao Linh kia đưa ra thứ gì đó, bên ngoài kiệu nhanh chóng trở nên yên ắng. Cỗ kiệu được nâng lên lần nữa, tiếp tục tiến về phía trước. Nữ tử kia vẫn duy trì tư thế quỳ lúc trước, bàn tay đặt trên váy nắm chặt, dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc lẫn hoài nghi. Cảnh Dật lại chậm rãi nhắm mắt, thấp giọng nói một câu: "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp." Nữ tử kia kiên định lắc đầu một cái, ngước mắt lên, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, đôi mắt hẹp dài nhắm chặt cùng đôi môi tím tái của nam tử. Lại nhìn tiếp đến chiếc khăn lông cừu trắng như tuyết quấn quanh cổ, bộ đồ gấm lộng lẫy trên người, cùng miếng ngọc bội với hoa văn rồng phun mây màu đỏ tươi bên hông hắn, nàng không khỏi mở trừng mắt, hắn là... Dường như Cảnh Dật cảm nhận được ánh mắt kinh sợ của nữ tử kia, nhưng lại vẫn không mở mắt ra, chỉ khẽ cong khóe môi: "Sợ rồi sao?" Nữ tử kia ngây ra một lúc, sau đó bờ môi chậm rãi vẽ ra một nụ cười khổ, giọng nói hơi run nhưng lại lộ ra vẻ kiên định: "Dân nữ Kiều Sơ Huân đa tạ ơn cứu mạng của Tiểu Hầu gia." Tâm ý của tác giả: Hy vọng đây là một câu chuyện có thể khiến mọi người cảm thấy ấm áp giữa mùa đông giá rét. Tâm ý của Dương: Truyện đáng lẽ đã được bên Ưu Quân Các làm, nhưng vì lý do gì đó mà lại chỉ làm mỗi văn án rồi bỏ dở, và dưới sự đề nghị của một bạn, mình đã đọc thử và quyết định làm bộ này, dù rất dài, và là cổ đại. Nhìn thấy giới thiệu "đây là một câu chuyện có thể khiến mọi người cảm thấy ấm áp giữa mùa đông giá rét" thì có lẽ sẽ có nhiều người nghĩ đến truyện "Cái muôi". Tính ra thì tình huống hai truyện cũng khá là tương đồng, nam chính có tiền, có tài, có vẻ ngoài khiến mọi giới tính đều ganh tị, và có bệnh, còn nữ chính với tình thế bơ vơ lẻ loi thì trở thành đầu bếp cho nam chính. Cũng như "Cái muôi", truyện khá nhẹ nhàng, dễ đọc, và rất ấm áp. Vì không quen với cổ đại lắm nên nhiều từ ngữ mình sẽ để theo cảm tính, nếu các bạn cảm thấy không phù hợp với không khí cổ đại thì đừng ngại góp ý cho mình. Đây là một việc rất quan trọng để bộ truyện được hay hơn, mượt mà hơn, cho nên mình thật lòng mong muốn nhận được sự góp ý của các bạn. Một việc cũng quan trọng không kém, đây là truyện MỸ THỰC. Mỹ thực này không chỉ là cái nhãn cho thể loại, không chỉ thể hiện ở tên chương như trong "Áo blouse" hay tên các món ăn như trong "Cái muôi" và qua các bức ảnh mình đính kèm mỗi chương, mỹ thực này được thể hiện một cách rõ nét trong từng chương, vì vậy mình nhấn mạnh lại một lần nữa, các bạn ăn no rồi mới đọc nhé, mình sẽ chỉ xát thêm muối vào cái dạ dày trống rỗng của bạn và khiến lời kêu đói của bạn thêm bi thương mà thôi. Hầu hết tên các chương đều là tên món ăn, và đương nhiên, mình sẽ có ảnh đi kèm. Tuy nhiên, không phải món nào mình cũng có thể tìm được ảnh mang phong cách cổ xưa, cho nên mong các bạn thông cảm, thay vào đó, mình sẽ chọn những bức ảnh đẹp mắt của các món có trong chương truyện. Hy vọng các bạn sẽ hài lòng khi thưởng thức bộ truyện này. Mời các bạn đón đọc Sơ Huân Tâm Ý của tác giả Tuyết Lạc Thính Phong.