Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Bạo Ngọt

Nhân vật chính: Kỷ Diệc Hoành - Thi Điềm  Tất cả học sinh trong trường đều nghe qua danh tiếng của  Kỷ Diệc Hoành vốn là một người có tài năng đặc biệt bởi anh có một tông giọng hay đến kinh ngạc, có thể lồng tiếng cho vai thiếu niên tinh khiết, cũng có thể đảm nhiệm vai thiếu niên có chút tà lại cuồng ngạo, danh tiếng cứ như vậy vững vàng đi lên. Cũng chính vì thế mà hiện tại anh là thiếu niên tuấn lãng vườn trường, tương lai không nghi ngờ gì sẽ là một chiến thần uy phong trong ngành lồng tiếng kịch truyền thanh. ...... Một ngày, Thi Điềm cầm tập câu hỏi mới được phát phỏng vấn hỏi nhanh đáp nhanh với Kỷ Diệc Hoành: "Lão công lão công, tụi em sẽ mãi ủng hộ anh......" Kỷ Diệc Hoành ngồi trên ghế dựa, cổ tay áo xắn lên vài nấc, trên tay anh cầm tập kịch bản lát nữa sẽ dùng đến, ánh mắt sáng nhưng lạnh lùng, "Ai là chồng của bọn họ? Tôi không phải!" Bàn tay cầm tập câu hỏi của Thi Điềm hơi run lên, "Trả lời cho đàng hoàng, sau lần này lượng fans lên hay xuống đều trông cậy hết vào cái miệng này của anh đấy." Tiếp theo. "Đại thần, đại thần, tụi em muốn sinh con cho anh!" Kỷ Diệc Hoành khẽ nâng mi mắt, kịch bản trong tay bị anh cuộn lại, nhẹ nhàng vỗ lên lòng bàn tay, cười như không cười nhìn Thi Điềm không chớp mắt, "Tốt, đến đây đi, xem xem em có thể sinh được mấy đứa." Chính thức khai hố mới, phu thê bạo ngọt - dùng thanh âm đẹp nhất trêu chọc người. Thuộc series truyện 《 Thanh Mai ghẹo trúc mã 》, ngọt sủng ấm áp, coi chừng lọt hố không thể thoát ra kkk *** Phần lải nhải của Bát nương:  Ta thật sự rất lười dịch tên truyện, mà má Yêu thì tên trên bìa tạm dịch ghi là "Ngươi ngọt như vậy", tiêu đề truyện để trên Tiêu Tương lại là "Ngươi ngọt như vậy a", vào trong truyện lại gọi "Cặp vợ chồng này quá ngọt". Ta chính thức bị cái đống tên ba chấm lại tùy tiện của má làm cho rối não, nên tính tùy tiện theo má đặt là Siêu siêu ngọt, Đại bạo ngọt hoặc Phu thê bạo ngọt. Mọi người thấy sao, thích cái nào thì mau mau nói:)))))))))))))))) *** Review bởi: Thuy Hien Tran - fb/hoinhieuchu Văn án: Người người đều biết Kỷ Diệc Hoành có một tông giọng hay đến kinh ngạc, có thể lồng tiếng cho vai thiếu niên tinh khiết, cũng có thể đảm nhiệm vai thiếu niên có chút tà lại cuồng ngạo, danh tiếng cứ như vậy vững vàng đi lên. Hiện tại anh là thiếu niên tuấn lãng vườn trường, tương lai không nghi ngờ gì sẽ là một chiến thần uy phong trong ngành lồng tiếng kịch truyền thanh. . . . . . . Một ngày, Thi Điềm cầm tập câu hỏi mới được phát phỏng vấn hỏi nhanh đáp nhanh với Kỷ Diệc Hoành: “Lão công lão công, tụi em sẽ mãi ủng hộ anh. . . . . .” Kỷ Diệc Hoành ngồi trên ghế dựa, cổ tay áo xắn lên vài nấc, trên tay anh cầm tập kịch bản lát nữa sẽ dùng đến, ánh mắt sáng nhưng lạnh lùng, “Ai là chồng của bọn họ? Tôi không phải!” Bàn tay cầm tập câu hỏi của Thi Điềm hơi run lên, “Trả lời cho đàng hoàng, sau lần này lượng fans lên hay xuống đều trông cậy hết vào cái miệng này của anh đấy.” Tiếp theo. “Đại thần, đại thần, tụi em muốn sinh con cho anh!” Kỷ Diệc Hoành khẽ nâng mi mắt, kịch bản trong tay bị anh cuộn lại, nhẹ nhàng vỗ lên lòng bàn tay, cười như không cười nhìn Thi Điềm không chớp mắt, “Tốt, đến đây đi, xem xem em có thể sinh được mấy đứa.” Chính thức khai hố mới, phu thê bạo ngọt – dùng thanh âm đẹp nhất trêu chọc người. Thuộc series truyện 《 Thanh Mai ghẹo trúc mã 》 , ngọt sủng ấm áp, coi chừng lọt hố không thể thoát ra kkk *** Mọi người có nhìn thấy tên tác giả không? Thánh Yêu đấy. Không nhìn nhầm đâu Thánh Yêu viết truyện sủng đó. Từ trước đến giờ tớ không đọc truyện của Thánh Yêu vì toàn ngược, con tim yếu đuối mong manh không chịu nổi. Lần này thấy Thánh Yêu đổi gió bèn nhảy hố đọc thử. Cảm giác đầu tiên là quả nhiên mẹ ruột, mẹ ghẻ là truyện đi hướng khác ngay. (Lưu ý dưới đây có tiết lộ nội dung truyện, cân nhắc trước khi xem) Thi Điềm, cô gái có gia đình không trọn vẹn, mẹ mất sớm, cha không thương, bỏ mặc cô tự trưởng thành, tự học cách chăm sóc bản thân, còn bản thân ông trở thành kẻ đào mỏ, chuyên đi đào mỏ các bà cô lắm tiền nhiều của nhưng thiếu thốn hơi đàn ông. Có một gia đình như thế nhưng cô vẫn như ánh nắng mặt trời, luôn nở nụ cười bất chấp những gánh nặng mà cô phải oằn mình gánh vác. Kỷ Diệc Hoành, chàng trai có chất giọng vô cùng quyến rũ, hay đến không ngờ. Vốn là hoàng tử vườn trường, đại thần trong mắt mọi người, ngôi sao tương lai của giới lồng tiếng. Chàng trai có khuôn mặt đẹp, chất giọng hay, gia cảnh giàu có, tính tình kiêu ngạo, ấy vậy mà lại đổ cô nàng Thi Điềm nhan sắc bình thường, chẳng có gì nổi bật. Chẳng qua vì hoàng tử có sở thích ăn cay, ăn vặt, trong khi thầy cô bạn bè quản anh rất chặt chỉ để giữ giọng cho anh. Không còn cách nào khác mình đành lách luật thôi, tìm người mua hộ, tìm người làm bia đỡ đạn hộ, đổ cho người ấy muốn ăn mà thôi, đại thần vô tội nhá. Và Thi Điềm vinh dự trở thành người đó, qua vài lần cọ xát thế là xẹt ra lửa chả biết để ý cô ấy từ khi nào. Tiếp theo là quá trình rải đường, tác giả tung đường độc giả ăn ngập mồm. Quả nhiên bao ngọt mà, bắt nạt bạn gái anh hả, ok để đó anh trừng phạt lại. Chèn ép bạn gái anh hả, tạo cho cô đối thủ để khỏi rảnh rỗi sinh nông nổi nhé. Vậy truyện cứ ngọt như đường phèn vậy à, phải có kịch tính chứ? Đương nhiên có, đó là khi đại thần bước vào làng giải trí, dần nổi tiếng, còn ba Thi Điềm phải vào tù, do mắc tội lừa đảo, haizz đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma mà. Thi Điềm tự mình gánh vác, không muốn ảnh hưởng đến anh mà đề nghị chia tay. Mọi người có thấy tình tiết này quen không, trong các truyện ngược khác là N năm sau đôi trẻ gặp lại, em trốn anh, anh xông tới, ngược tâm ngược thân nhau, abcxyz đủ kiểu rồi HE. Cơ mà Thánh Yêu giờ là mẹ đẻ nha, có bà mẹ đẻ vạn năng đây, nhà gái trốn tránh tự ti đúng không? Ok, cho nhà trai chủ động là được, mà cũng chẳng cần chờ N năm làm gì, có phải Dương Quá và Tiểu Long Nữ đâu. Nửa năm thôi, đôi chim câu đã ríu rít với nhau rồi. Đôi ta về chung một nhà trong sự chúc phúc của cha mẹ. HE. Điều tớ thích nhất ở đây là cách tác giả xử lý tình huống rất tốt, có thắt có mở, không rối rắm, không sa đà vào ngược tâm. Tất cả vừa đủ, đủ để không quá ngọt, không quá ngấy, đọc xong vẫn đọng lại dư vị như thưởng thức một món ngon vậy. Ở đây có lẽ tớ ấn tượng nhất là ba của Thi Điền, cùng Tưởng Tư Dịch, bạn cùng phòng ký túc với Thi Điềm. Họ là 2 nốt trầm buồn trong bản hoà tấu ngọt ngào của má Yêu. Với Thi Thịnh Niên, ba Thi Điềm, có lẽ mất đi mẹ Thi Điềm là cú sốc lớn với ông. Ông yêu bà, quá yêu, cho nên mới phải làm mình quên đi, lao vào vòng tay các bà cô sồn sồn làm một tên “đĩ đực”, ông cứ sống như thế, tưởng như không có ngày mai. Người đàn ông này không quan tâm con gái, nhưng mỗi tháng vẫn đều đặn chuyển tiền cho con, ngày Tết vẫn ở bên con gái, dù người tình thúc giục. Cái kết cuối cùng của ông là ở trong tù, có lẽ là một sự giải thoát, như lời ông nói cuối cùng ông đã có khoảng lặng có thể đọc sách, ngẩn ngơ. Với Tưởng Tư Dịch, cô gái lớn lên trong gia đinh trọng nam khinh nữ. Với cô chị gái là phải yêu thương em trai, em đòi gì phải cho, sau này lập gia đình phải gánh vác cả tương lai của em. Một gia đình đáng buồn, cô gái phải oằn mình bươn chải trong xã hội vốn lắm bất công này. Với tớ nhân vật này rất đời, cô có thể xấu tính, ghen tỵ, tự trọng cao, nhưng cô không đánh mất mình, không mất đi sự thiện lương, tốt bụng. Cô có thể vì ghen tỵ bạn mình mà lập topic nói xấu bạn, nhưng khi hiểu ra cô đã dùng cách riêng của mình để xin lỗi. Cô có thể chạy ngược chạy xuôi khắp nơi chỉ để tìm bạn mình, bên bạn, an ủi bạn. Và cô có mối tình thầm lặng. Chỉ dám đứng nhìn từ xa vì 2 người họ thuộc 2 thế giới khác nhau. Và giữa họ mãi chỉ là 2 đường thẳng song song. Bởi hiện thực là thế mà. Truyện được dịch rất tốt, giọng văn mượt mà, điểm trừ 1 chút về phần xưng hô, cũng có thể mọi người thấy khác, tuỳ các bạn cảm nhận. Nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng, truyện vẫn rất ok. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ *** Tháng 9, căn cứ huấn luyện quân sự Đông Thành. Thời tiết cực kỳ hanh khô, trên đỉnh đầu như đội một quả cầu lửa lớn, từng lớp da trên mặt đều bị hun thành màu đen thui. Thi Điềm từ trên giường bật dậy, những hình ảnh vụn vặn cuối cùng trong giấc mơ vẫn còn vất vưởng trong đầu. Thi Điềm mơ thấy giáo quan phạt cô chạy mười vòng quanh sân tập, cô chính là bị dọa sợ mà tỉnh, "Mấy giờ rồi? Mấy giờ rồi?" "Ngủ thật khủng khiếp! Sắp 7 giờ rồi." Cô bạn cùng phòng mặc váy ngủ ngồi trên chiếc giường đối điện đáp. Thi Điềm cầm điện thoại lên nhìn, điên rồi, vậy mà đã sáu giờ bốn mươi. "Mấy cậu tắm xong hết rồi hả?" "Chứ còn gì nữa, cậu ngủ như một con heo, tụi này gọi thế nào cũng không dậy." Thi Điềm vội vàng đi dép lê, thuận tay rút quần áo sạch đã chuẩn bị sẵn, "Không còn kịp nữa, mình đi tắm trước!" Đây là căn cứ huấn luyện quân sự nên không có nhà vệ sinh hay phòng tắm riêng, ngay từ ngày đầu tiên tập hợp, quản giáo đã phổ biến thời gian tắm rửa được quy định sẵn. Nữ từ sáu giờ đến bảy giờ, nam từ bảy giờ mười phút đến tám giờ. Nếu ai bỏ lỡ thời gian thì cứ mang một thân hôi hám mà trải qua một đêm đi. Nơi này là địa điểm học quân sự, mọi sinh hoạt hàng ngày đều là chiểu theo tiêu chuẩn trong quân đội mà làm theo. Thi Điềm bê chậu rửa mặt đi ra ngoài, Tưởng Tư Nam thò đầu ra cửa nhìn theo, "Nè! Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" "Có thể xảy ra chuyện gì được? Bây giờ cũng đã tám giờ hơn, đám con trai đều tắm xong cả rồi. Ai bảo ngủ say như chết vậy, gọi thế nào cũng không được. Nếu hai phút sau cậu ta quay lại thì cứ ném ra ngoài đi, hôi chết." "Được được." Tưởng Tư Nam cười rồi đóng cửa lại. Thi Điềm ôm chậu chạy một mạch, chỉ còn mười mấy phút nữa, cô dự tính sẽ bật tốc độ bàn thờ, tắm thật nhanh cho xong. Tòa nhà đối diện đứng đầy nam sinh, cả tầng hai và tầng ba đều có không ít người, có người đã nhanh mắt nhìn thấy Thi Điềm đang phóng đi như mũi tên liền hô lớn, "Này, bạn học gì đó ơi." Thi Điềm không rảnh chấp đến bọn họ, lúc cô đi đến cửa, trên đỉnh đầu truyền đến một chuỗi huýt sáo dài. Thi Điềm nhíu chặt hai hàng lông mày, hoàn toàn không nghĩ tới tiếng huýt sáo sau lưng còn có thâm ý gì, cô ngẩng đầu nhìn tới nam sinh đứng trên tầng, ai sợ ai chứ, cánh môi xinh đẹp hơi mím lại, thổi ra một chuỗi huýt sáo còn dài hơn, chói tai hơn. Nam sinh trên tầng hai thò nửa người ra, ý cười nhăn nhở trên mặt không chút nào che giấu, "Bạn học nữ này, cậu trâu bò, cậu trâu bò nhất rồi." Ngày thường trước cửa phòng tắm sẽ có giáo quan đứng, nhưng hôm nay đến cả một bóng người cũng không thấy. Đây là vì nhìn thấy bọn họ đều đàng hoàng nên mới thả lỏng cảnh giác hả? Thi Điềm không kịp nghĩ nhiều, cô đẩy cửa đi vào. Có tiếng nước truyền vào trong tai, xem ra cũng có người tận dụng chút thời gian cuối cùng đến tắm như cô. Cô đặt chậu xuống đất, nhanh tay cởi chiếc áo khoác sắp thối trên người xuống, "Bạn học, đồng chí à, cậu tắm chậm một chút, chờ mình với." Tiếng nước đột nhiên ngừng lại, Thi Điềm ném áo khoác vào trong chậu. Thời gian này ăn ngon ngủ kỹ, vòng eo lớn ra không ít nên cô buộc phải dùng thắt lưng. Thi Điềm vừa tháo thắt lưng vừa lớn tiếng nói vọng vào trong: "Bạn học, cậu tắm lại một lượt đi, không thì, gội đầu lại một lần nữa?" Có thể lôi kéo một người ở lại cùng vẫn hơn là một mình trong này. Chiếc thắt lưng ngày hôm nay đúng là cố tình muốn đối nghịch với cô, Thi Điềm làm thế nào cũng không cởi ra được, cô không cố nữa, vào trước rồi nói sau. Chân cô vừa mới tiến vào một bước, đã nghe thấy một giọng nói truyền ra, mang theo gió lạnh và lớp không khí ẩm ướt. Nhưng giọng nói này, rõ ràng là của con trai. "Đi ra ngoài!" Thi Điềm sợ đến mức bước chân mạnh mẽ dừng lại, cái quái gì vậy? Con con con...... con trai? Cô học chuyên ngành phát thanh, đối với âm thanh cũng nhạy cảm hơn người thường không ít. Tông giọng của nam sinh này trầm trầm mạnh mẽ, độ dày cũng được khống chế đến hoàn hảo, đây đúng là một giọng nói hay hiếm có. Thi Điềm siết chặt thắt lưng, mặt dày hỏi, "Cậu là ai vậy?" "Đi ra ngoài!" "Tôi còn chưa tắm thì sao phải đi? Bây giờ còn chưa tới bảy giờ, là cậu đến sớm thôi. Bạn học, cậu làm như vậy thật sự không tích phúc!" Thi Điềm nghe được tiếng bước chân rất nhẹ truyền vào trong tai, nam sinh đó hẳn là vừa mới vội mặc quần áo lên người. Nước trên người còn chưa kịp lau khô, chiếc áo sơ mi trắng bị thấm ướt một mảng lớn, dính sát vào người. "Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" "Chưa đến bảy giờ chứ sao!" Thi Điềm cũng cực kỳ mạnh miệng. Ngực nam sinh phập phồng lên xuống, đường nét trên cơ thể như ẩn như hiện, "Tôi thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc cậu làm sao tìm được cơ hội trà trộn vào đây?" "Lời này của cậu là có ý gì?" Không lẽ muốn ám chỉ cô là cố tình đến nhìn lén người khác tắm rửa hay sao? Thi Điềm chăm chú nhìn khuôn mặt của đối phương, vậy mà lại là Kỷ Diệc Hoành. Chẳng trách tông giọng hay như vậy, từ sau khi bộ kịch truyền thanh có Kỷ Diệc Thành lồng tiếng vượt qua 1 tỉ lượt xem, anh nghiễm nhiên được xếp vào thành phần có tiếng tăm ở Đông Đại. Thành tích này đã vượt xa dự đoán của biên tập, đứng top trong danh sách tổng hợp cuối năm, lượt xem của bộ kịch truyền thanh này cũng vững hàng đứng ở vị trí thứ nhất. Ở Đông Đại, dù bạn không biết giảng viên dạy môn phụ của mình là ai, thì cũng không được không biết ba chữ Kỷ Diệc Hoành này. Thi Điềm bấu mạnh lên đùi, trong đầu lập tức hiện ra suy nghĩ quay đầu bỏ chạy. Cũng đừng trách cô kinh hãi như vậy, lúc này thật sự không kinh không được, đắc tội phải Kỷ Diệc Hoành, tháng ngày sau đó nhất định sẽ không có quả ngon mà ăn. Cô tay chân luống cuống chộp lấy chậu rửa mặt trên đất rồi lao ra ngoài, đến bậc cửa còn trượt chân một cái, Thi Điềm suýt chút nữa là ném cả chiếc chậu trong tay đi rồi.   Mời các bạn đón đọc Đại Bạo Ngọt của tác giả Thánh Yêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An
ĐỆ NHẤT MỸ NHÂN THÀNH TRƯỜNG AN Tác giả: Phát Đạt Đích Lệ Tuyến Reviewer: AL_Thiên Điểu Designer: AI_Diệp Trà Thể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước, Ngược, Sủng Ngọt, Nhẹ nhàng, Hài hước, HE, Sạch, Độ dài: 154 Tình trạng: Hoàn edit Lượt xem: 2033 Văn án:   Phủ Vân Dương Hầu chọc giận Thánh thượng nên bị tịch thu tài sản, tước hết chức vị. Trong một đêm, Thẩm tam cô nương được nuông chiều từ nhỏ bị bức bách đến nỗi chỉ có thể dựng lên một cửa hàng son phấn.   Từ đệ nhất mỹ nhân thành Trường An ngày trước nay lại thành biến thành bông hoa yêu kiều ai cũng có thể tùy ý ngắt lấy.   Ngày nọ, thế tử Lục Yến của phủ Trấn Quốc Công đi ngang qua Bách Hương Các, mắt thấy nàng bị những công tử quyền quý đùa bỡn chợt nhớ lại khoảng thời gian ân ái mặn nồng cùng nàng ở đời trước.   Hai tay y run rẩy, đến cùng cũng không quên được khoảnh khắc lúc nàng xoay người đi gả cho người khác, cái cảm giác đau thấu tim gan đó. Vì thế y lại cứu nàng, dụ nàng trở thành ngoại thất* của mình. (*thê tử sống chung nhưng không hợp pháp.)   ❗Nam chính không trọng sinh là dần dần có được ký ức đời trước.   ❗Nam chính không thê, không thiếp, không thông phòng.   ***   Nguyên Khánh năm thứ mười lăm, Trường An đổ tuyết, Phủ Vân Dương hầu gặp đại nạn.   Vân Dương hầu giữ chức Công bộ thượng thư, bị người khác hãm hại, bị cách chức ngồi tù, tịch biên xét nhà, nợ nần ập xuống đầu Tam cô nương Thẩm gia và tiểu đệ nhỏ tuổi.   Cây đổ thì bầy khỉ tan, thấy Thẩm gia gặp nạn, thân thích bạn bè không ai ra tay giúp đỡ. Tam cô nương Thẩm gia Thẩm Chân đi khắp nơi xin mượn bạc, chỉ nhận được những cái lắc đầu, những lời mỉa mai của những người từng thân thiết, từng dựa dẫm vào nhà nàng.   Đệ nhất mỹ nhân thành Trường An ngày trước nay lại thành bông hoa yếu ớt trước gió, công tử háo sắc nào cũng có dã tâm muốn ngắt lấy.   Ngày trả nợ càng lúc càng gần, nếu không trả được nợ, Thẩm Chân chắc chắn sẽ bị rơi vào tay những kẻ thèm thuồng nhan sắc nàng, bán vào nơi ngõ hoa hẻm liễu, cuộc đời coi như chấm hết.   ***   Thế tử gia Lục Yến ngậm thìa vàng lớn lên, là con độc đinh của Trấn Quốc công và trưởng công chúa muội muội của đương kim hoàng đế, còn trẻ đã đỗ đạt, hai mươi tư tuổi làm quan tam phẩm tại Kinh Triệu Doãn. Xuất thân như vậy khiến tính tình Lục Yến kiêu ngạo khó chiều, đến khi làm quan mới thu lại bớt tính tình khó ở.   Lần đầu thế tử Lục Yến của phủ Trấn Quốc công nhìn thấy Thẩm Chân, hắn ngây người. Không phải vì nhan sắc Thẩm Chân làm hắn mê đắm, chỉ là khi vừa nhìn thấy Thẩm Chân, trong đầu Lục Yến hiện lên hình ảnh của hắn và nàng trong kiếp trước.   Những hình ảnh đó cứ xuất hiện mỗi lúc Lục Yến đi vào giấc ngủ, kiếp trước ái ân rồi dằn vặt, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng chân thật, đến khi tỉnh dậy vẫn thấy đau lòng.   Bây giờ Thẩm Chân rơi nước mắt thì Lục Yến sẽ đau nhói lồng ngực, không phải đau lòng, là cơn đau thật sự.   Vốn không tin chuyện quỷ thần, nghĩ Thẩm Chân bùa mê ám hại mình, Lục Yến đã tìm nhiều cách để lý giải cơn đau và những hình ảnh đó nhưng đều vô dụng.   Lục Yến là người trả nợ giúp Thẩm Chân, giấu Thẩm Chân khỏi tai mắt sói hổ đang tìm nàng, nhưng hắn cũng là một con sói, chính hắn ép nàng trở thành ngoại thất của mình.   Ngoại thất…   Hai chữ vẫn ám ảnh Thẩm Chân hàng đêm. Đường đường là tiểu thư cành vàng lá ngọc, nếu gia đình không gặp chuyện, nàng vốn sẽ có một cuộc hôn nhân đẹp đẽ, tam thư lục lễ mai mối đàng hoàng.   Nhưng hiện tại thì sao?   Thẩm Chân tình nguyện ở bên cạnh báo đáp ơn giúp đỡ của Lục Yến, nếu không có hắn, có lẽ bây giờ nàng đã bị bán vào một kỹ viện nào đó, trở thành một món đồ chơi.   Chấp nhận ở bên cạnh Lục Yến, đời này không danh không phận, không có động phòng, không có hoa chúc, cũng không có tân lang.   Nàng vẫn cứ ngỡ đến một lúc nào đó, Lục Yến sẽ cưới vợ, hai người chấm dứt mối quan hệ không tốt đẹp này, vốn không có tình cảm thì như vậy sẽ tốt cho cả hai. Lục Yến cũng đã từng nghĩ vậy.   Ở cạnh Thẩm Chân càng nhiều, tình cảm thay đổi mà chính hắn cũng không ngờ được, từ khi nào Lục đại nhân lại dễ tính như vậy, lại biết chiều chuộng người khác, còn biết ghen tuông.   Lục Yến không phải sống lại, chỉ là hắn nhìn thấy được kiếp trước, biết kiếp trước mình tệ đến mức nào, làm Thẩm Chân đau lòng ra sao, có lẽ cơn đau trong ngực hắn mỗi khi nàng khóc là báo ứng của kiếp trước.   Kiếp trước bỏ lỡ nhau, không dám nhìn thẳng suy nghĩ trong lòng mình, làm nàng hiểu lầm, rồi lại không cam lòng nhìn nàng gả cho người khác, không bảo vệ được nàng, hắn hối hận vô cùng.   “Mạc Bắc giá lạnh, nàng đã quen chưa?”   “Không bảo vệ được nàng, ta hối hận rồi, hối hận chưa bao giờ nói một câu yêu thương với nàng, nói với nàng một câu ta muốn cưới nàng làm thê. Tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng.”   Dây dưa hai đời, đời trước như một cơn ác mộng mà khi tỉnh lại tim vẫn thấy đau.   Kiếp này ta bù đắp tất cả cho nàng.   Cứu phụ thân nàng, vực dậy Hầu phủ, nhờ mai mối đàng hoàng, dùng tam thư lục lễ trịnh trọng đón nàng về nhà. Để đôi ta không còn phải rơi vào tuyệt vọng nữa.   ***   Sau những đoạn truyện trầm lắng về kiếp trước bi kịch, kiếp này của Lục Yến và Thẩm Chân là một vở hài kịch, mà Lục Yến chính là cây hài chính. Không phải thiết lập nhân vật có tính cách hài hước, mà là sự tương phản khiến người ta bật cười. Kiểu nghiệp tụ vành môi rồi cuối cùng cây táo đã nở hoa, quả táo đã đến.   Khi xưa hắn trêu cợt bằng hữu vì một cô gái mà si tình như vậy đúng là không có tiền đồ, là điên cuồng, đại trượng phu sợ gì không có vợ! Khi xưa còn đắc tội cả nhạc phụ đại nhân.   Bây giờ Lục Yến lãnh đủ, vừa trăm phương nghìn kế tìm cách cưới Thẩm Chân về nhà, chịu sự cười nhạo như đâm vào tim của bằng hữu, rồi nhìn bức tường mới sửa lại cao ngất của phủ Vân Dương hầu mà nuốt nước mắt vào tim.   Còn bug thấy được kiếp trước khiến cho Lục Yến xử lý được tất cả những mối hoạ tang thương kiếp trước, đất nước không loạn lạc, cuộc sống không đau thương.   Thẩm Chân trong truyện có rất ít đất diễn, khá mờ nhạt so với những truyện có motip tương tự, đôi lúc làm mình thấy tất cả đã có Lục Yến lo liệu, việc của Thẩm Chân là được hắn bảo vệ yêu thương, phải chăng đó là sự bù đắp mà tác giả muốn.   Truyện còn rất nhiều nhân vật phụ làm người đọc rất đau lòng. Đại tỷ của Thẩm Chân gả nhầm cho kẻ tệ bạc, phí hoài bốn năm thanh xuân, may mắn sau khi dứt khoát từ bỏ thì nàng ấy vẫn tìm được một bến đỗ hạnh phúc. Còn chuyện tình cảm của nhị tỷ của Thẩm Chân và bạn tốt của Lục Yến như một nỗi day dứt cho người đọc, nàng bị vương tử phiên bang nhìn trúng, bị phong làm công chúa gả đi hòa thân, để chàng trai ở lại cả đời không quên.   Hai chữ nếu như vừa ra khỏi miệng đã định sẵn là bỏ lỡ.   Cũng may mắn khi tác giả viết thêm một phần ngoại truyện, ở một kiếp khác, ở đó bọn họ đều có được nhau.   _____   “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: ThanhThanh0631   *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** [Vở kịch nhỏ] Lúc đầu: Sắc đêm hơi lạnh, lại không bằng ý lạnh tỏa ra trên gương mặt của nam nhân. Y chậm rãi đi về phía nàng, cầm phiến quạt giấy trên tay, chống lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại như hoa sen của nàng, trầm giọng nói: "Không biết cách hầu hạ người khác?” Sau này: Chẳng qua Thẩm Chân chỉ làm bỏng ngón tay khi ở trong bếp mà thôi, y lại chắn nàng bên góc giường, nào là bôi thuốc, nào là chườm đá. Nàng ngượng ngùng rũ mắt, đẩy đẩy y, dùng ánh mắt để bày tỏ với y rằng mình muốn xuống đất. Nào ngờ, nam nhân kiêu ngạo tự kiềm chế đó lại quay lưng lại, nói với nàng: "Lên đây. Ta cõng nàng." Vẻ mặt Thẩm Chân không thể tin nổi che đi đầu ngón tay của mình, "..." #Đệ nhất mỹ nhân thành Trường An là người trong lòng y# #Vì thế nàng vừa khóc là trong lòng y lại đau# Chỉ nam bạn đọc: 1. Cả hai đều sạch, truyện ngọt (mặc dù lúc trước nam chính có bắt nạt nữ chính, nhưng mà nữ chính có bàn tay vàng đó) 2. Tác giả viết về tuyến tình cảm là chính. 3. Tất cả đều là HƯ CẤU, HƯ CẤU, HƯ CẤU! CP: Lục Yến x Thẩm Chân Review: (lược dịch) Chấm điểm: 4.6 / Kết cục: HE Thế tử gia lạnh lùng trong trẻo x Quý nữ xinh đẹp nghèo túng, 1v1, nam cường nữ nhu, ngọt sủng, HE Nữ chính là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An, vốn là đích nữ Hầu phủ, phụ thân bị người khác hãm hại bị trói vào ngục, vì thế mà trở thành con gái của tội thần, nữ chính mở một cửa hàng son phấn để kiếm sống, một tờ giấy ghi nợ khổng lồ có con dấu của phụ thân đã làm cho một gia đình vốn dĩ không giàu có gì lâm vào cảnh họa vô đơn chí, nữ chính không còn cách nào khác đã đi báo án, nam chính ra sân giải quyết công minh, nhưng từ sau lần đầu gặp nữ chính, đêm về nam chính nằm mơ một giấc mơ kiều diễm một cách khó hiểu, trong mơ là ảnh và nữ chính tình cảm đậm sâu, hơn nữa nữ chính vừa khóc là nam chính cảm thấy đau lòng. Nữ chính cùng đường, định lấy cái chết làm lá chắn để chạy trốn, lại bị nam chính đúng lúc bắt được, rồi trả tiền giúp nữ chính, sắp xếp cho đệ đệ của nữ chính đi học, mua cho nữ chính một căn nhà, thế là nữ chính đã trở thành ngoại thất của nam chính. Cùng với sự chung đụng ngày càng nhiều với nữ chính mà giấc mơ về kiếp trước càng rõ nét và chân thật hơn, vả lại còn rất nhiều điều trùng khớp, nữ chính cũng suy nghĩ thoáng ra, dù sao cũng không còn là quý nữ nữa rồi nên dần chấp nhận thân phận ngoại thất của mình, cũng chưa từng nghĩ sẽ gả cho nam chính. Một câu chuyện cổ đại rất ư là 'Mary Sue'*, nữ chính được xây dựng là một đại mỹ nhân, một quý nữ dịu dàng, tri thư đạt lễ, trên người có mùi hương cơ thể tự nhiên, nam chính là thế tử gia lạnh lùng trong trẻo, ngoài lạnh trong nóng, vừa dịu dàng vừa bá đạo, bởi vì nằm mơ mà nhớ lại những chuyện xảy ra ở kiếp trước, sau đó làm lại từ đầu với nữ chính, nối tiếp duyên phận ở kiếp trước. Kỳ thật tuyến couple phụ nói về chị nữ chính thú vị hơn tẹo, có điều xuất hiện không nhiều, có hứng thú thì có thể sa hố. *Mary Sue: có thể hiểu là buff nhân vật chính khá nhiều Mời các bạn đón đọc Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An của tác giả Phát Đạt Đích Lệ Tuyến.
Cùng Sói Cận Kề
Văn án Năm ấy cha mẹ ly hôn, Anh Đào theo mẹ trở về nông thôn sống, trấn nhỏ ấy bởi vì cô tới đã có thêm nhiều màu sắc mới, không ít những cậu con trai đã trộm thích cô. Trình Kiệt lần đầu tiên gặp cô, khi ấy cô đang cầm một cái ô che nắng, đi được hai bước đã phải dừng lại thở dốc hai lần, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt hẳn đi. Anh cười lạnh, thật mẹ nó yếu ớt mà. ** Sau khi yêu cô. Trình Kiệt mỗi ngày đều cõng cô về nhà, còn dỗ dành: “Bảo bối, đồng ý làm bạn gái anh có được không?” Nhưng chưa chờ được câu trả lời của Anh Đào thì đã nhận được tin tức cô ra nước ngoài, lúc anh tìm tới chỉ còn lại một lá thư với lời lẽ vũ nhục, cô mắng anh si tâm vọng tưởng. Vài năm sau, ngay lúc Anh Đào vừa về nước đã có thể nhìn thấy ảnh chụp quảng cáo của Trình Kiệt được dán khắp thành phố, thiếu niên ở trấn nhỏ lúc trước bây giờ đã trở thành ảnh đế trẻ tuổi chói mắt rồi. Công việc đầu tiên của Anh Đào là bác sĩ vào đoàn làm phim dạy cho các diễn viên biết một số cách sơ cứu thông thường, tất cả mọi người đều rất thích cô bác sĩ xinh đẹp này, nhưng duy chỉ có Trình Kiệt khi nhìn thấy cô thì tuyệt sẽ không cho cô chút mặt mũi nào, anh đập bàn, lạnh mắt vội vàng rời đi. Cô cho là mỗi quan hệ của bọn họ đã chấm dứt tại đây rồi, không nghĩ rằng ngày kết thúc buổi huấn luyện cuối cùng, Trình Kiệt liền nắm chặt lấy tay cô, từng chữ nói ra đều gian nan run rẩy. “Anh hiện tại, có thể si tâm vọng tưởng không?” ** Em hỏi anh thích em bao nhiêu? Anh chính là không có tiền đồ. Em chỉ cần nhẹ nhàng liếc mắt qua đây một cái, vô thanh vô tức. Anh liền cúi đầu cam chịu. ~ Trình Kiệt Ảnh đế đỉnh lưu kiệt ngạo khó thuần Vs Bác sĩ khoa ngoại ôn nhu xinh đẹp thiện lương #Cửu biệt trùng phùng# *** Một ngày mùa xuân. Di Di thuận lợi sinh ra một con sói nhỏ. Là bộ dáng trẻ con như con người, nhưng bên ngoài có một lớp lông, hai tai cũng có nét giống tai thỏ, cái đuôi ngắn ngủn. Ngoài phòng sinh Chiếu Dã chưa bao giờ thấy lo lắng như vậy. Cho tới khi vợ Mai hoa lộc ra báo một câu: Mẹ con bình an. Tim anh treo ở trên không lúc nàymới hạ xuống. Có người ôm sói nhỏ cho anh xem, màu xám xịt, anh ghét bỏ liếc mắt một cái, vội vã đi tìm Di Di.  Di Di đầu đầy mồ hôi, may mấy năm nay cùng Chiếu Dã ở bên nhau, thân thể tố chất tốt lên không ít, cô không phải chịu qua nhiều đau đớn khổ sở.   "Vợ anh vất vả rồi" Chiếu Dã hôn lên trán của cô:  "Sau này không sinh." Câu đầu tiên Di Di nói: "Cho em xem mặt con nào.." "..." Bắt đầu từ lời nói nói, Chiếu Dã đã bắt đầu tranh sủng Di Di cùng với đứa nhỏ. Di Di đặt tên cho đứa bé là Chiếu Thiển. Chiếu Thiển là một bé trai, Di Di lo lắng tên này quá mức lành hiền, nhưng không nghĩ ra tên khác, hỏi Chiếu Dã, Chiếu Dã vẻ mặt tùy em.  "Làm ơn, con trai cũng là con của anh".   "Liền cái này đi, em chọn, dễ nghe." Lúc Chiếu Dã nhìn Di Di ôm con cho bú, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.  "Vợ." Anh ghen ghét, "Có thể hay không, không cho bú." Di Di dở khóc dở cười: "Vậy con anh uống gió Tây Bắc sao." Chiếu Dã cò kè mặc cả: "Không phải nên bảo dưỡng hay sao, chờ con đói thì bú bình được rồi, bú hay vắt sữa chỉ để cho vừa lòng. Sói con khỏe mạnh, không cần chú ý như vậy, em ném nó vào trong núi cũng có thể sống".  Di Di trừng mắt liếc nhìn Chiếu Dã một cái, ném trong núi trăm triệu cũng không có khả năng. Sói nhỏ nhỏ hơn so với trẻ khác, nhưng sức lực rất lớn, thường bú tới mức Di Di phát đau, cô thử tiếp thu đề nghị của Chiếu Dã:"Vậy thử xem sao".  Chiếu Dã chủ động gánh vác công việc vắt sữa, nghiêm túc học tập kỹ thuật, cách mấy giờ giúp Di Di vắt sữa. Một ngày, vắt sữa xong rồi, Chiếu Thiển lại khóc lại nháo, Di Di ôm ôm dỗ dỗ. Cởi bỏ áo dỗ con, sói nhỏ đã quen uống bình, giống như nghịch núm cao su, dùng sức mút làm Di Di mày nhíu chặt. Chiếu Dã nhấc sói nhỏ vắt lên cổ, lạnh lùng nói:"Này, có thể há miệng biết nặng nhẹ hay không hả?"  Anh đánh vào mông sói con, sói nhỏ ô ô khóc thút thít, như hiểu được, không dám dùng sức vậy nữa.  Vài phút sau, sói con đã ngủ rồi, Chiếu Dã ôm cậu đến giường em bé. "Vẫn để tự mình sinh tồn, uống bình của con đi." Câu trước nói với Di Di. Di Di cười cười: "Sao anh ấu trĩ như vậy, cùng là con của mình".  Chiếu Dã trong lòng không thoải mái, chủ yếu đây là con trai, chẳng sợ phát triển trí óc không  đầy đủ, dù sao cũng là đàn ông... Chiếu Dã nằm bên cạnh người Di Di, nhìn chăm chú cô nói: "Nếu là em bé có thể uống sữa sao?" "Ừm?" Di Di không phản ứng lại. "Vậy anh nguyện ý làm em bé" Nói xong, Chiếu Dã áo ngủ của cô lên, cầm luồng tròn trịa mềm mại đưa tiến vào trong miệng. Hai luồng này to hơn trước vài phần, bên trong tràn ngập sữa. Chiếu Dã khát nước, nhẹ nhàng mút mát núm vú, mùi hương sữa tươi mát tiến vào yết hầu.  "Anh làm gì thế." Di Di bị anh làm cho không biết phải làm sao. "Uống sữa" Chiếu Dã buông nhũ thịt, dùng phương thức vắt sữa chuyên nghiệp ấn lên mềm mại, màu trắng mờ bắn ra, Chiếu Dã hé miệng không tiếp được. "Anh muốn chết à... Chiếu Dã!". Di Di muốn đánh anh. Thân thể Chiếu Dã nhoáng lên, tiếp được, sữa tươi bắn lên da thịt cô, Chiếu Dã liếm sạch sẽ. "Vú của vợ anh tốt thật." "...Anh câm miệng." Ở bên nhau lâu như vậy, Di Di  vẫn bị anh nói trắng làm mặt đỏ tai hồng. Chiếu Dã cắn nhẹ như có như không vào hai vú mềm mại, khàn khàn nói: "Còn một tuần nữa..." Di Di theo bản năng hỏi: "Cái gì một tuần?" Chiếu Dã nhìn sâu vào cô.  Gương mặt Di Di nóng lên, không nói gì. Bác sĩ nói, sau khi sinh sáu tháng mới có thể quan hệ. Còn có một tuần, liền được sáu tháng.. - Toàn văn hoàn. Có duyên gặp lại //// Cuối cùng câu chuyện ngọt ngào về thỏ và sói đã kết thúc, mình sẽ nghỉ một thời gian khi tìm làm truyện nào tình tiết nó lắt léo chứ không sủng ngọt nữa. Hẹn gặp lại!   Mời các bạn đón đọc Cùng Sói Cận Kề của tác giả Ngôn.
Gió Nổi Lên Rồi
Vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của tôi, tôi nhận được một bức thư tình đến từ năm mười bảy tuổi, có thể trò chuyện với cậu ấy của mười bảy tuổi. Cậu ấy không được tự nhiên hỏi: “Sau này chúng ta có kết hôn không?” Tôi nói: “Có.” Tôi đã nói dối, thực tế thì cậu ấy đã c.hết vào mùa hè năm đó. *** Lúc thanh toán, đối tượng xem mắt lấy cớ đi vệ sinh, điện thoại của anh ta để trên bàn sáng lên, là giao diện trò chuyện WeChat.   Anh ta gửi tin nhắn: “Công việc của cô ấy ổn định, tính cách cũng được, nhưng mọi phương diện đều tầm thường, hơn nữa cô ấy đã ba mươi tuổi, điều kiện của tôi không tệ, còn có thể tìm lại.”   Tôi bình tĩnh thanh toán hóa đơn, phần ăn của mỗi người tầm năm mươi tệ, khi trả tiền xong, đối tượng xem mắt quay lại, ngượng ngùng nói: “Để tôi chuyển lại cho cô nhé?”   Tôi lắc đầu, lúc xách túi đi ra ngoài, đúng lúc nhận được điện thoại của mẹ tôi. Giọng nói của bà ấy vang lên:   “Lần này thế nào? Người ta là công chức, tuổi tác xấp xỉ con, điều kiện cũng không tệ.”   Tôi cầm điện thoại, xuyên qua dòng người tấp nập, đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, nhân viên bán hàng đang đặt một hộp bánh sắp hết hạn vào khu vực khuyến mãi đặc biệt.   Tôi không nói lời nào, im lặng bày tỏ thái độ của mình, mẹ tôi cao giọng nói, vừa sốt ruột vừa lo lắng: “Lâm Ngộ An, ngày mai con đã ba mươi tuổi rồi, có thể thực tế một chút được không.”   Tôi nhìn lên bầu trời và nói: “Có thể.”   Tôi mua hộp bánh sắp hết hạn kia mang về nhà, cũng đột nhiên mới chợt nhớ ra, qua đêm nay tôi sẽ ba mươi tuổi.   Tôi không thể đợi được đến mười hai giờ, vậy nên tôi đã thắp nến trước, tôi không ước gì cả, bởi vì tôi biết những gì mình mong muốn căn bản sẽ không bao giờ xuất hiện.   Nhưng khi tôi mở mắt ra, ánh nến chiếu xuống, không ngờ trước mặt lại xuất hiện một phong thư.   Phong bì màu trắng có mùi hương của hoa diên vĩ, bên trên viết “Gửi bạn học Tiểu Viên”, nét chữ nguệch ngoạc quen thuộc.   Không có chữ ký, nhưng mắt của tôi lại giật lên một cái, dường như tôi đã biết đó là ai. Người mù chữ gọi tôi là bạn học Tiểu Viên, có lẽ chỉ có một người.   Tôi rút tờ giấy trong phong bì ra, phía trên chỉ có hai dòng chữ: “Bạn học Tiểu Viên, tớ thích cậu, đừng có mà không biết điều.” Ngày tháng ghi trên đó là ngày mùng 1 tháng 3 năm 2017. Lúc đó tôi mới học lớp 12, mười bảy tuổi. Cậu ấy cũng vậy. Nhưng năm đó tôi không nhận được bức thư tình này.   Chữ viết còn rất mới, như vừa mới viết vậy, thật là kiêu ngạo quá trời, chữ viết trên đó bị vội vàng gạch bỏ, dường như người viết cũng cảm thấy có chút xấu hổ.   Vậy mà trong lòng tôi lại không cảm thấy sợ hãi, thuận tay cầm bút lên, viết hai chữ ở chỗ trống phía dưới: “Thần kinh.”   Bên kia ngơ ngác hồi lâu, hình như là đang kinh hãi, mấy chữ ngập ngừng hiện lên: “Mi là ai?“   Tôi dường như cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, nín thở, kiên nhẫn lừa cậu ấy: “Trần Nhai Bạch mười bảy tuổi đấy à? Tôi là bà tiên đỡ đầu của cậu.”   Cậu ấy im lặng thật lâu để tiêu hóa những lời này, hồi lâu sau, hai chữ to đùng từ từ hiện lên, lúc này đổi lại là cậu ấy mắng tôi: “THẦN KINH.”   Tôi cầm bút tiếp tục viết, bình thản nói: “Tôi thật sự là bà tiên đỡ đầu của cậu, tôi có dự cảm ngày mai cậu chơi bóng rổ sẽ bị trẹo chân, tốt nhất cậu nên cẩn thận một chút.”   Cậu ấy không để ý tới tôi nữa, rõ ràng là thái độ không tin.   Tôi đắc ý đặt bút xuống, cứ chờ đi, không nghe lời mẹ đỡ đầu, phải què quặt một tháng.   2   Bạn học Tiểu Viên.   Ngay từ đầu Trần Nhai Bạch đã gọi tôi như vậy, cậu ấy chuyển đến từ năm lớp 11, vừa mới đến đã là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, cậu ấy ngồi phía sau tôi lúc thi môn tiếng Anh đầu học kì để chia lớp.   Cậu ấy có đôi mắt hoa đào hẹp dài, mỉm cười gọi tôi: “Bạn học Tiểu Viên.”   Các tên trong danh sách của kỳ thi này để dạng bính âm, tên bính âm của tôi là Liyuan, hai chữ sau của tôi là Ngộ An, cái tên mù chữ này nhìn thoáng qua liền cho rằng đó là cách phát âm của từ Viên*.   *(圆): Bính âm là yuan.   Trần Nhai Bạch có một đôi chân dài, đưa chân ra một cái là có thể móc được chân ghế của tôi, tôi quay đầu lại, lông mi và mái tóc lưa thưa trên trán của cậu ấy phát sáng trong ánh nắng vàng, sống mũi cao thẳng: “Giúp tớ một tí đi.”   Tôi gật đầu, rất dễ dàng đồng ý.   Sau khi có kết quả, tôi thi được ba mươi điểm tiếng Anh, cậu ấy cao hơn tôi một chút, ba mươi tám điểm. Có lẽ cậu ấy viết văn tốt hơn tôi một chút.   Kết thúc chia lớp, hai chúng tôi không may bị xếp vào lớp cuối cùng vì thành tích kém cỏi.   Khi cậu ấy đi về phía tôi, tôi cảm giác mình sắp bị tên trùm trường này đ.ánh một trận, kết quả là cậu ấy dừng lại trước mặt tôi, xoa đầu tôi một cách lộn xộn, chậc một tiếng: “Bạn học Tiểu Viên, tiếng Anh của cậu không được tốt lắm. Hay là để tớ bổ túc cho cậu?”   Ba mươi tám điểm bổ túc tiếng Anh cho ba mươi điểm, cậu cũng tự tin gớm.   Tôi bực bội quay đầu đi.   Thật ra thành tích của tôi không kém như vậy, nhưng bố mẹ ầm ĩ đòi ly hôn đã lâu, tôi cố ý thi bị điểm kém để họ chú ý, đáng tiếc là tôi thất bại rồi.   Trái lại còn không cẩn thận khiến cho Trần Nhai Bạch ghi thù với mình.   Sau đó Trần Nhai Bạch làm phiền tôi khá lâu, bạn học Tiểu Viên bạn học Tiểu Viên, gọi tôi suốt một năm như vậy.   Thế nên sau này không có ai gọi tôi là bạn học Tiểu Viên nữa, tôi còn có chút không thích ứng được. Mời các bạn đón đọc Gió Nổi Lên Rồi của tác giả Triều Lộ Hà Khô.
Truyện Cổ Tích Dung Tục
Mới bắt đầu, Chu Mịch tưởng rằng Trương Liễm là đoạn trích trong câu truyện cổ tích của cô. Không ngờ sau này, anh lại trở thành văn học hiện thực khiến cô cười lạnh ba tiếng. Mới bắt đầu, Trương Liễm tưởng rằng Chu Mịch là người có tính cách mềm mỏng hiền lành, ít phải lo lắng. Không ngờ sau này, cô lại trở thành cô nhóc hay gây chuyện, ngoài anh ra không có ai đối phó được. Câu chuyện về một người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh tế, vì yêu mà hoàn lương. Cũng là một câu chuyện “Gả cho chó nhất định không được thuận theo chó mà phải chó hơn cả anh ta”. Chuyện cũng có tên là “Ngày đầu tiên đi làm phát hiện ông chủ công ty và mình có một quan hệ bí mật không thể nói cho người khác”. Cũng không phải kết hôn thật. *** Ba ngày trước Chu Mịch phát hiện ra có gì không đúng, bởi vì kinh nguyệt của cô đã trễ của một tuần.   Tình trạng thế này cũng không phải là ít thấy trên cơ thể những cô gái khác, nhưng nếu là Chu Mịch thì có chút bất thường rồi. Bà dì của cô luôn luôn tuân thủ thời gian, mười năm nay đều như vậy, độ lệch ngày đến thăm trước sau rất hiếm khi vượt quá hai ngày.   Thoạt đầu cô không đặc biệt nghĩ chuyện này quá quan trọng, quyết định đợi một tuần trước, thế nhưng đã đến ngày thứ chín, trên người cũng không có bất kỳ triệu chứng đau lưng đau bụng nào, cô không tránh khỏi sinh nghi.   Chu Mịch nhớ lại một hồi, lại càng thấy không hiểu, trước khi ngủ cô lên mạng lén tìm kiếm những câu hỏi đáp có liên quan.   Kết quả chỉ ra rõ ràng: “Nếu như phụ nữ trong độ tuổi sinh đẻ xuất hiện hiện tượng chậm kinh nguyệt 10 ngày, tình huống này rất nghi ngờ có khả năng mang thai, vậy nên tốt nhất dùng nước tiểu lần đầu tiên của buổi sáng để kiểm tra xem có phải mang thai không.”   Bây giờ không chỉ dừng lại ở lo sợ bất an nữa, quả thực là bay đến tận mây xanh rồi, trái tim của Chu Mịch treo lơ lửng, không chắc được là do nguyên do gì.   Cô không phải là loại người qua loa đại khái như vậy, ngược lại thần kinh còn có chút nhạy cảm, không ngoài dự liệu mà mất ngủ cả đêm.   Nửa đêm rạng sáng, Chu Minh đặt que thử thai trên Taobao, động lực lớn nhất để mua hàng cũng không phải là để kiểm tra ra được kết quả, mà là trong phần bình luận có không ít người mua nói: Đây là vũ khí sắc bén để thúc giục bà dì tới.   Nhưng một chút may mắn trên phương diện huyền học này không đem lại bất kỳ hiệu quả nào, sáng sớm hôm sau, quần trong của cô vẫn khô cong.   Đã kéo dài mười ngày rồi.   Kết quả đã sờ sờ trước mắt, cô lại không dám đối mặt, càng không dám làm lộ ra, bao gồm cả bạn thân của mình.   Đương nhiên, cô cũng sợ kiểm tra nước tiểu ở nhà sẽ để lại dấu vết, để bố mẹ nhìn ra manh mối, cầm hộp hàng thôi mà cũng dè dặt như buôn lậu thuốc nổ.   Vậy nên, sáng sớm ngày thứ mười một, cô ôm chúng đến nhà vệ sinh của công ty, làm đúng theo các bước.   Tờ hướng dẫn yêu cầu để tĩnh từ 10 đến 20 phút rồi xem kết quả, thế nhưng hai vạch trên que thử thai trong tay cô chuyển thành màu đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.   Hiện tượng này còn có một tên khoa học gọi là “Cường dương”, cho thấy việc mang thai là chuyện ván đã đóng thuyền, tuyệt đối không có khả năng phá ù*.   (*Trong mạt chược, “Phá ù” là để chỉ trường hợp một người tưởng rằng mình đã ù rồi, kết quả sau khi mọi người kiểm tra bài thì thấy không đủ điều kiện để ù.)   Cô mang thai rồi? Sao có thể như vậy?   Nghĩ lại lần sinh hoạt cuối cùng đã là gần một tháng trước rồi.   Hôm đó là hoạt động team building của Austar, ở một thị trấn sinh thái khu ngoại ô bên cạnh, tên là Tinh Nguyệt Loan, người ở các chi nhánh của công ty trên toàn quốc đều đổ xô về. Năm sông bốn biển, đông đúc chật chội, một thực tập sinh bé nhỏ như cô cũng ở đây góp vui cùng, là một con cá con chưa trải qua sự đời.   Buổi sáng tổ chức hội nghị, buổi chiều cùng chơi trò chơi, hoạt động cũng coi như đầy đủ.   Tối đó quay trở về khách sạn, còn chưa ngồi nóng mông, giám đốc bộ phận đã gào trong nhóm chat, mời mọi người đến quán rượu ở bến tàu dô một trận.   Giám đốc bộ phận của Chu Mịch họ Nguyên, là một người phụ nữ có năng lực nghiệp vụ rất mạnh, thế nhưng tính tình không nghiêm khắc, hòa đồng lại còn biết chơi.   Mọi người ngồi vây quanh trong phòng bao uống rượu, uống nhiều rồi, tinh thần khó tránh khỏi trở nên phấn khích, bắt đầu nói chuyện phiếm.   Tửu lượng của Chu Mịch bình thường, thói quen sau khi uống rượu cũng một lời khó nói hết, vậy nên cô không dám uống nhiều, chỉ yên phận làm tổ ở một góc sô pha, hai con mắt cứ chuyển động quay tròn, thỉnh thoảng lại cười đùa với mọi người.   Sau đó trong phòng bao có nhiều người hút thuốc, không khác gì lò luyện đan, khói hun lửa cháy. Cả người Chu Mịch khó chịu, lấy lý do đi vệ sinh để chạy khỏi quán bar, ra ngoài hít thở không khí.   Trong phòng và bên ngoài giống như hai thế giới.   Một bên yêu ma quỷ quái, đinh tai nhức óc, một bên không dính một chút phù phiếm, đất cùng trời yên lặng đến mức vừa vặn nhất.   Men theo hồ đi một đoạn, Chu Mịch nhìn ra xa thì thấy một người quen, cách cô một bến tàu hẹp, dáng người anh cao lớn, một tay chống lên lan can, hình như đang nói điện thoại.   Nói là người quen, cũng không phải hoàn toàn đúng.   Có lẽ anh cũng phát hiện ra cô, ánh mắt không tùy tiện lướt qua, chỉ yên lặng dừng trên khuôn mặt cô, môi trên dưới cũng không ngừng đóng mở, nhìn có vẻ chuyên tâm lại không tập trung.   Gió mang lời nói của người đàn ông bay đi, không còn được rõ ràng nữa.   Cũng làm cho chiếc áo sơ mi đen tuyền của anh phồng lên, làm nền cho nước da như phát sáng của anh.   Khoảnh khắc nhìn nhau, Chu Mịch dứt khoát quay đầu về hướng ngược lại, quyết định trở lại phòng bao, biến trở lại thành động vật sống thành đàn.   Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.   Chu Mịch rút ra, nhìn lướt qua cái tên, giống như bị bắt tại chỗ, tim đập mạnh một hồi.   Cô mím môi, nhận điện thoại.   Còn chưa kịp mở miệng, người đối diện đã nói trong tiếng gió: “Chạy cái gì.”   Chu Mịch bị đóng đinh tại chỗ bởi ba chữ lạnh nhạt mà dễ nghe ấy, buộc phải nói ra một lời chào hỏi tẻ ngắt từ đôi môi: “Chào sếp.”   Đối phương cười một tiếng, âm thanh trầm thấp, giống như hòn đá rơi xuống hồ, xao động thành vòng ánh sáng vỡ vụn, bắn lên tai người ta tạo nên cảm giác mát lạnh, Chu Mịch bất giác rụt cổ lại.   Mà câu chào hỏi cô vừa nói dường như đã làm lời tiếp theo của người đàn ông đặt thêm một tầng buff, đó chính là cảm giác mệnh lệnh và áp bức, anh nói bốn từ lời ít mà ý nhiều: “Qua đây nói chuyện.”   Mà không biết nói thế nào mà lại nói vào tận phòng khách sạn.   Người có quyền cao chức trọng đúng là giỏi, phòng đơn lớn hơn mấy lần so với phòng tiêu chuẩn của đám lắt nhắt bọn họ, giấy dán tường phức tạp, ánh đèn chói lọi, giống như là một cái lồng vàng mỹ lệ mà trống trải. Thế nhưng Chu Mịch không có thời gian để thưởng thức kỹ, anh như ngựa quen đường cũ, bắt chẹt cô phải kêu lên những tiếng “Ưm”. Lúc bị ép xuống, Chu Mịch hận không thể cong thành cây cung, chỉ để anh rút tên tiến vào.   Một khoảng thời gian không gặp, Chu Mịch hoàn toàn không có cách nào kháng cự, chỉ có thể để mặc mình nghẹt thở trong cơn sóng cuồn cuộn.   Nửa đường, anh còn thận trọng rút ra, mở ngăn kéo tìm đồ.   Sau khi kết thúc, Chu Mịch hướng mặt vào lồng ngực người đàn ông, anh gạt mái tóc ướt đẫm ra, lần đầu tiên nghe thấy anh gọi tên mình: “Chu Mịch.”   Tiếp theo đó lặp lại một lần nữa, giống như kiềm chế đã lâu: “Hóa ra em tên là Chu Mịch.”   Chu Mịch ngước mắt, ôm lấy mặt của anh, học theo giọng ấy: “Hóa ra anh tên là Trương Liễm.”   Anh cười: “Không phải gọi là sếp sao?”   “Không gọi nữa.” Chu Mịch lật người, quay lưng lại với anh, nói ra lý lẽ: “Trên giường trúc không có cấp bậc.”*   (*Trung Quốc có câu 床笫之欢 (Sàng chỉ chi hoan) – niềm vui trên giường trúc, để chỉ hoạt động tình dục giữa hai vợ chồng hoặc hai người khác tính.)   Trương Liễm bị câu nói của cô chọc cười, dùng khuỷu tay chống cao thân trên, hôn lên vai cô.   Chu Mịch cong người, vô tình đụng phải cằm anh, tự biết rằng lực không nhỏ, nhưng lại không xin lỗi: “Em phải ngủ một lát.”   Mặt Trương Liễm không biến sắc: “Có lẽ không được rồi.”   Chu Mịch liếc mắt qua, mái tóc mềm mại trượt qua những nếp nhăn ở gối: “Tại sao lại không được, hiệp hai anh còn phải đổi người sao?”   Trương Liễm không trả lời, chỉ hỏi: “Buổi tối không trở về phòng không sợ bị phát hiện sao?”   Chu Mịch rất có tài trong việc chế giễu người khác: “Chính anh mới là người sợ người khác phát hiện hơn đúng không.”   Thế nhưng Trương Liễm giống như là không biết tức giận, cảm xúc của anh hiếm khi dao động ở mức độ lớn: “Hôm nay em ở cùng phòng với ai?”   Chu Mịch thuận miệng nói dối một cái tên của đồng nghiệp nam cùng bộ phận.   Không thèm so đo, Trương Liễm bật cười, diễn cùng cô: “Ai sắp xếp vậy?”   Chu Mịch nói: “Nhân sự của anh.”   Trương Liễm nằm về, tiện tay ôm lấy cô: “Cố gắng không làm việc của người*.”   (*Đồng âm với nhân sự.)   Chu Mịch không kịp trở tay, va thẳng vào lồng ngực anh, tức giận liếc anh: “Nói như những việc anh làm đều là việc của người vậy.”   Trương Liễm rũ mắt, bắt gặp ánh mắt của cô, chút hư hỏng lỗi thời nhưng lại đúng mức lộ ra trong vẻ lười biếng: “Không phải anh vừa làm xong chuyện của người à?”   Chu Mịch không nặng không nhẹ đạp anh một cước, trần truồng rời khỏi giường, nhặt quần đùi ở trên thảm lên, rút điện thoại ở trong túi ra: “Sắp ba giờ rồi, em thật sự phải đi rồi.”   Trương Liễm ngồi thẳng dậy, nhìn cô thay quần áo xong, sau đó lại đưa mắt nhìn cô rời đi.   Lúc quay về phòng của mình, đồng nghiệp nữ ở cùng phòng đã ngủ rồi, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ mà đều đặn. Chu Mịch ngồi trên đầu giường tối tăm, làn da trơn nhẵn, không biết là do mồ hôi đổ ra hay là bản chất vốn có đã như vậy.   Sau một trận kích thích tuyệt đối, luôn luôn đi kèm với sự chán nản và hụt hẫng, Chu Mịch thầm nghĩ cô thật sự giống như cô bé lọ lem lúc nửa đêm.   Đa sầu đa cảm một lúc, cô rón rén đi vào phòng tắm.   Trương Liễm để lại vài vết tích trên người cô, có đậm có nhạt, to nhỏ không giống nhau, giống như cánh hoa hồng rơi khắp nơi dưới làn da, thế nhưng vẫn tránh những vị trí trực quan, ẩn nấp ở nơi đủ kín đáo.   Trương Liễm là một con thú đực xảo quyệt, cho dù hoóc-môn đã chiếm lấy đại não, cũng có thể biểu đạt ý thức lãnh thổ của mình một cách trật tự.   Cô của sáng hôm sau mặc lên người một chiếc váy liền trắng bóp eo, lại biến trở về một cô sinh viên thanh thuần không rành thế sự.   Chu Mịch làm mặt quỷ với bản thân ở trong gương, mặc váy ngủ vào, trở về giường nghỉ ngơi.   Ngày hôm sau, trước khi lên xe buýt trở về, cô lại gặp Trương Liễm ở bãi đỗ xe.   Anh đang nói chuyện với một người phụ nữ ở lối đi. Người phụ nữ không thể nói là trẻ tuổi xinh đẹp, cười lên là có nếp nhăn, thế nhưng lại có chút phong tình khó gặp trên người thiếu nữ, giống như ca sĩ nổi tiếng trên họa báo vào những năm 60, 70.   Lúc nói chuyện hoặc lắng nghe người khác, anh thường mỉm cười, thế nhưng không phải là nụ cười từ bên trong, rất tạm thời, rất hời hợt, như phủ một tầng giả mạo mỏng mà tràn đầy sự lừa dối.   Chu Mịch thầm nghĩ, đây không phải là hiệp hai của anh đấy chứ.   Người ba mươi ba tuổi còn giỏi như này sao? Cô vô cùng nghi ngờ.   Nghiêng người dựa vào lưng ghế, Chu Mịch nhìn cặp đôi nam nữ từ sau cửa sổ lên cùng một chiếc xe. Xe của Trương Liễm, một chiếc Cayenne đen tuyền, cô chưa từng ngồi qua lần nào.   Chu Mịch vô cớ mỉm cười, rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho bạn thân:   [Tối qua tao lại làm cái đó với Anh Trai Người Sói rồi!]   Mức độ bùng nổ khiến bạn thân phải gửi vô số dấu chấm hỏi: [????????????]   Đồng thời là sự hoang mang khó hiểu: [Tháng trước hai người không liên lạc đúng không, không phải đã nói biết được thân phận của đối phương thì sẽ kết thúc mối quan hệ này lập tức sao?]   Chu Mịch hơi nhíu mày: [Tao cũng chẳng phải là người không tuân thủ nguyên tắc của trò chơi.]   Bạn thân: [Anh ta nhắc đến trước?]   Chu Mịch: [Đúng vậy, anh ta chủ động bắt chuyện với tao trước.]   Bạn thân: [Hôm qua là lần đầu tiên mày nói chuyện với anh ta kể từ khi đến công ty à?]   Chu Mịch: [Hình như là thế.]   Bạn thân: [Anh ta là ông chủ của mày đấy, như này có được coi là quy tắc ngầm không?]   Chu Mịch nói: [Ngầm cái đầu mày, nam vui nữ thích, ai cũng thỏa mãn. Tao cũng không phải làm thế vì để nhận được cái gì từ anh ta, đương nhiên tao cũng sẽ không chịu thiệt.]   Chu Mịch vẫn luôn cho rằng bản thân mình không thiệt.   Bao gồm cả lần đầu tiên lên giường với Trương Liễm một năm trước, tuyệt vời đến mức làm cô không thể quên đi.   Hôm đó cô thất tình, ngồi ở quán rượu, vô tình quen biết anh, không thể nói rõ là diễm ngộ hay là bừa bãi.   Cô buồn vui lẫn lộn trong men say, lúc lại khóc lúc lại cười, coi anh là bao cát, liên tục trách mắng rồi đánh đấm, lại coi anh là một con gấu đồ chơi, miệt mài kể khổ như đổ hạt đậu.   Người đàn ông không từ chối, hơn nữa lại còn vô cùng thành thạo, từ khúc dạo đầu đến đoạn cuối cùng, anh đều là một nghệ sĩ dương cầm tuyệt hảo, dẫn dắt cô lĩnh hội tổ khúc mây bay nước chảy.   Sáng hôm sau, tia nắng ban mai đầu tiên mới lên, khi ánh nắng nhạt chiếu lên giường, người đàn ông đứng dậy mặc áo vào. Thấy anh cài cúc cổ tay áo, trong lòng cô nảy sinh cảm giác không nỡ, lớn mật đề nghị: “Chúng ta còn có thể gặp nhau không, cứ duy trì quan hệ như thế này.”   Người đàn ông nghe vậy thì ngừng lại, buông tay lặng lẽ nhìn cô.   “Có đồng ý không vậy?” Chu Mịch không chùn bước bởi ánh mắt nghiên cứu và đánh giá của anh, thậm chí còn dũng cảm tiến lên như dòng thác, ngồi dậy làm nũng như một cô bạn gái nhỏ.   Anh cười nhạt: “Được.”   Hôm đó, bọn họ quy định rõ ràng, chỉ gặp mặt nhau ở khách sạn đã hẹn trước, không được để lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào, không được làm phiền đối phương vào khoảng thời gian khác, hơn nữa chỉ được trao đổi số điện thoại.   Trước lần gặp nhau thứ hai, bọn họ đều có tinh thần tuân thủ lời hẹn rất cao, không nói một chữ nào, chỉ gửi cho nhau báo cáo kiểm tra sức khỏe trong vòng ba tháng đã xóa đi tên.   Bởi vì đã hẹn gặp nhau vào ngày mười lăm mỗi tháng, đều là ngày trăng tròn, Chu Mịch đổi tên người đàn ông thành “Anh Trai Người Sói”, khi nói với bạn về anh cũng hay dùng xưng hô này.   Nghĩ đến đây, Chu Mịch thoát khỏi Wechat, mở danh sách liên hệ ra nhìn một lượt.   Bốn chữ “Anh Trai Người Sói” vẫn sừng sững ở đó, không rõ là tên người hay nick name, thế nhưng cô không đổi thành “Trương Liễm” hay “Ông chủ”, cũng không đoán ra Trương Liễm lưu tên cô như thế nào.   Cô nghĩ, chắc cũng không phải hình dạng gì tốt đẹp.     Mời các bạn đón đọc Truyện Cổ Tích Dung Tục của tác giả Thất Bảo Tô.