Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Truyện Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi của tác giả Thanh Sắc Vũ Dực là truyện ngôn tình hiện đại với tâm lý đa sầu đa cảm của một đôi tình nhân trẻ.  Tình yêu của họ được nhiều người ủng hộ và có cả những người ao ước rằng mình được tình yêu ngọt ngào đến thế. Nhưng mọi chuyện khiến họ cứ rời xa nhau mà chẳng biết bao giờ mới có thể hòa giải được.  Mọi chuyện cũng bắt đầu từ tình yêu được xem là quá hoàn hảo ấy, nó khiến mọi mối quan hệ đều bị chi phối… *** #Review NỮ VƯƠNG ĐẠP ANH ĐI Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực Thể loại: Hiện đại, huyền huyễn, hài, nữ S nam M, nam biến thái bỉ bựa, HE Độ dài: 52 chương Tình trạng: Hoàn ------------ Mạc Dao Dao vừa chia tay với bạn trai, trả lại anh ta tất cả quà tặng, chỉ giữ lại một cây Vạn Niên Thanh. Một ngày nọ, cây Vạn Niên Thanh đung đưa trước gió làm Mạc Dao Dao thấy chẳng vừa mắt chút nào bèn đạp nó mấy cái cho bõ tức. Không hiểu nổi chậu cây nhỏ ấy được cấu tạo ra sao mà càng đạp càng tươi tốt, càng giẫm càng đâm hoa. Cho đến một ngày kia, Dao Dao quá lười quan tâm tới cây Vạn Niên Thanh nên mới “quên” đạp nó, nào ngờ giữa đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện một anh đẹp trai khỏa thân đòi được cô chà đạp… Anh chàng kia chính là từ cây Vạn Niên Thanh biến thành, hóa ra đó là một hoa yêu đã tu luyện lâu năm, nhưng nhờ có những tháng ngày bị Mạc Dao Dao vật lộn mà vô tình hóa thành hình người. Anh không họ, cũng chẳng có tự, Dao Dao liền chiếu đúng bản chất mà gọi anh là Vạn Niên Thanh. Vì Dao Dao là người đã “hóa kiếp” cho anh, nên bỗng dưng lại rước thêm một cục nợ vào tấm thân vốn đã thất nghiệp Tuy nhiên Vạn Niên Thanh cũng ý thức được mình mang lại khó khăn cho cô, nên dù mới “chập chững bước vào đời” nhưng đã cố gắng tự đi làm kiếm tiền cung phụng Dao Dao (lần đầu tiên “đi làm” là cướp cây ATM có vẻ bất chính nên coi như không tính nhé.) Vạn Niên Thanh bề ngoài đẹp trai ngời ngời thế nhưng bản chất lại là một tên cuồng M. Reviewer: Xin hỏi anh Vạn, anh thích mua gì nhất khi đi mua sắm? Vạn Niên Thanh: Dụng cụ chơi SM, nến, dây thừng, xích,... ... Reviewer: Khi rảnh rỗi anh Vạn thường làm gì? Vạn Niên Thanh: Ôm chân Dao Dao cầu chà đạp… … Reviewer: Anh Vạn thích tư thế gì nhất “trên giường”? Vạn Niên Thanh: (ngượng ngùng) Bị trói tay chân vào cột giường, Dao Dao ngồi trên người cầm roi da quất tôi,... … Qua một vài câu hỏi phỏng vấn tuy sơ sài nhưng bạn đọc chắc hẳn đã mường tượng ra được nội tâm phong phú của Vạn Niên Thanh. Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, Vạn Niên Thanh tuy mặt trắng nhưng lại là một con sói xám đấy nhé, chỉ được cái học những chiêu phúc hắc là nhanh. Anh tự học thành tài giỏi đến nỗi, Dao Dao cũng không thể ngờ từ một hoa yêu ngượng ngùng cô chỉ đi Đông anh không dám sang Tây mà lại dám vùng dậy khởi nghĩa khi nhắc đến “chuyện yêu” . Ấy nhưng đừng nhầm nhé, anh Vạn đây chỉ dám phản động khi có chỗ đứng trên giường thôi, chứ bình thường anh nâng niu Mạc Dao Dao vô cùng luôn, chỉ sợ cầm trên tay thì vỡ, ngậm trong miệng thì tan. Sáng đi làm nuôi vợ, chiều về nấu cơm cho vợ ăn, tối tối bám eo vợ cầu giẫm đạp, thê nô trong truyền thuyết là anh Vạn đây chứ đâu xa. ---------- “Nữ vương đạp anh đi” thoạt đầu đọc phần tên truyện mình chẳng trông mong vào bộ truyện này chút nào, thậm chí còn nghĩ đây lại là một tác phẩm nhảm nhí nhạt nhẽo, nhưng không, mình đã nhầm. Bộ truyện này ắt hẳn là một vựa muối luôn, nhân vật bao đáng yêu, bỉ bựa, diễn biến bao hài hước. Ngoài hai nhân vật chính mà mình yêu thích thì dàn nhân vật phụ cũng không hề kém cạnh nhé. Điển hình là người mẹ ngoài thục nữ trong cường nữ, người anh trai côn đồ sợ vợ, người chị em tốt nhất có mạng lưới thông tin giăng diện rộng của Mạc Dao Dao hay những “đồng bọn” yêu quái của Vạn Niên Thanh đều không thể ghét được nhé Nam phụ của truyện rất tốt nhưng cũng rất tiếc, nếu diễn vai tổng giám đốc lạnh lùng thì anh rất đạt, nhưng diễn vai hoa yêu cuồng M thì anh phải nhường sân khấu lại cho anh Vạn mà thôi Nếu bạn là một fan chung thành của thể loại hài hước thì nhảy xuống đây đi, một hố muối đang dang tay chào bạn đó nhé. ------------ Review by Tà Thần - lustaveland.com ***   Thất tình không phải là việc lớn gì, ai đã từng yêu ít nhất cũng đã từng bị thất tình, cho dù là mình bỏ rơi người ta hay là người ta bỏ rơi mình. Mạc Dao Dao đã sớm biết cô và Triệu Ngộ Minh sẽ chia tay, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Cho nên khi anh ta hút đầy tàn thuốc dưới đất, sau đó vô cùng khó khăn nói ra ba chữ“Chia tay đi”, Mạc Dao Dao rất dứt khoát gật đầu một cái, lấy điện thoại di động ra xóa bỏ số của Triệu Ngộ Minh, cũng bày tỏ thái độ từ nay về sau hai người sẽ không gặp lại. Triệu Ngộ Minh rất kinh ngạc, đồng thời cũng thật vui vẻ, nhưng vẫn có một chút lúng túng. Cho dù là chia tay, nếu biểu hiện của nhà gái giống như là ước gì vứt bỏ mình sớm một chút, nhà trai cũng sẽ tổn thương. Chỉ là từ lúc anh ta cất bước nhẹ nhàng rời đi, Mạc Dao Dao có thể thấy được, bọn họ đã chia tay thật rồi, một chút dư âm cứu vãn cũng không có. Nhìn tàn thuốc nằm rải rác trên mặt đất, Mạc Dao Dao nhớ lại Triệu Ngộ Minh trước kia rõ ràng là hút Cát Trắng ( bạch sa??), là do cô móc tiền túi mua, khi mua một hộp hút rất tiết kiệm, dù rằng không hút rốt cuộc cũng không nỡ ném đi. Hiện tại thuốc lá anh ta rút ra không chỉ là do người khác đưa, mà hút được một nửa đã vứt. Thân phận chênh lệch quá nhiều, bạn gái đương nhiên sẽ phải đổi. Người vợ chịu cảnh nghèo hèn với mình cũng có thể bỏ rơi được, chứ đừng nói cô chỉ là một người bạn gái. Cho nên có thể nói hai chữ con đường làm quan và thế lực cùng phát âm shi giống nhau không phải là không có đạo lý, không thể không bội phục văn tự ngôn ngữ nước ta rất Bác Đại Uyên Thâm. (Con đường làm quan: 仕途 (shìtú); thế lực: 势力 (shì•li)) Về đến nhà Mạc Dao Dao bắt đầu sắp xếp đồ đạc, đem đồ đạc mà Triệu Ngộ Minh đã từng tặng cất vào trong một cái rương, chia tay mà còn giữ những thứ đồ này, nói không chừng sẽ có người hiểu lầm cô còn không nỡ rời xa. Đột nhiên thấy chậu Vạn Niên Thanh kia, đó là quà mà cô mua tặng Triệu Ngộ Minh, năm ấy anh ta mới vừa thi đậu làm nhân viên, Mạc Dao Dao tặng cho anh ta là hi vọng Triệu Ngộ Minh có thể vạn năm trường thanh (trẻ mãi). Mặc dù nghĩa của từ Vạn Niên Thanh là khỏe mạnh, trường thọ, nhưng cô vẫn cố chấp hiểu theo nghĩa của cái tên kia. Kết quả không tới nửa tháng Triệu Ngộ Minh đã đem hoa trả lại, anh ta nói anh ta không thể chăm cây được, nửa tháng này thiếu chút nữa hại chết cây. Mạc Dao Dao nhìn thấy đúng như vậy, lá cây đã ố vàng, vội vàng nhận lại, lên mạng tìm hiểu phương pháp chăm sóc, mấy tháng sau nó lại trở nên xanh um tươi tốt. Nhìn thấy nó Mạc Dao Dao lại nhớ tới hình như bắt đầu từ lúc đó Triệu Ngộ Minh cũng không nhận quà mình tặng rồi, luôn nói hiện tại anh ta đang kiếm tiền không nên cứ để Mạc Dao Dao bỏ tiền. Có lẽ từ khi đó anh ta đã bắt đầu cố ý giữ khoảng cách với cô, chỉ là cô không phát hiện ra mà thôi. Trong lòng Mạc Dao Dao tức giận dễ sợ, tiến lên đạp hai đạp, cô đã không muốn khóc còn không được nổi giận một chút. Sáng ngày thứ hai, trước khi đi làm, đôi mắt quầng thâm có nhìn qua thử, cảm giác tối hôm qua cô thật là quá đáng, mặc dù không dám dùng quá nhiều lực nhưng vẫn sợ làm hỏng cây. Không nghĩ tới kia chậu vạn niên thanh trở nên kiều diễm hơn, trên cành còn có xuất hiện mấy chùm hoa, rõ ràng là sắp nở hoa. Nhẹ lòng, Mạc Dao Dao ôm cái rương đi ra cửa. - Về nhà sau một ngày mệt mỏi, đang định đi tắm rồi ngủ, điện thoại di động đột nhiên vang lên, Mạc Dao Dao vừa cầm lên nhìn thấy là cuộc gọi của Triệu Ngộ Minh. Mặc dù đã xoá số đi, nhưng dãy số kia đã sớm khắc sâu vào trong đầu cô, nói chia tay cũng không phải chia tay ngay được. Khẽ cắn răng rồi nhận máy, nói không chừng còn có chuyện gì đấy. Điện thoại bên kia trầm mặc. “Có chuyện gì không? Gọi nhầm số sao?” “. . . . . . Những thứ đó còn giữ lại làm gì, vứt đi thôi.” Thanh âm bên đầu điện thoại kia rất trầm thấp. Mạc Dao Dao cắn răng: “Đó không phải là do sợ anh đưa cho tôi hóa đơn muốn tôi thanh toán sao, thôi cứ trả lại trước để đề phòng phiền toái về sau.” “. . . . . . Không có việc gì nữa, cúp máy đây.” Nói xong phía đối diện đã vang lên tiếng dập máy, Mạc Dao Dao bị một cú điện thoại này làm cho không thể giải thích được, cảm giác trong điện thoại giọng nói của Triệu Ngộ Minh không hiểu vì sao có một chút u ám. Vì thế cô gọi điện thoại —— “Diệp Tử, Minh ca của cậu có xảy ra chuyện gì không?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói vui sướng: “Dao Dao, tớ còn muốn hỏi cậu đã chạy đi đâu rồi, tính toán tốt quá đi chứ? Thời gian thật là quá chuẩn!” Chuyện là như thế này, lúc trước Mạc Dao Dao đã đóng gói xong đồ vật, gửi qua bưu điện cho Triệu Ngộ Minh. Cô cảm thấy sau khi chia tay mà còn vì mấy thứ kia gọi điện thoại nói “Anh tới đi, tôi có đồ đưa lại cho anh” cho người kia, thì thật không phải muốn trả đồ mà là nhân cơ hội để gặp mặt tìm cách cứu vãn quan hệ đôi bên. Cô khôn gmuốn ra vẻ kiểu cách, cũng không muốn cứu vãn, nên cũng không cần thiết phải gặp nhau, tiêu ít tiền gửi quá khứ đi là được. Ai ngờ chính vì vậy mà xảy ra chuyện. Theo lời Diệp Tử nói, hôm nay Triệu Ngộ Minh dẫn theo bạn gái là sếp cùng cơ quan về nhà, tự mình chuẩn bị cơm trưa, không khí vừa vặn, hai người ngọt ngọt ngào ngào đang định ‘tâm đầu ý hợp’ thì chuông cửa vang lên. Vừa mở cửa là nhân viên giao hàng, một cái rương vô cùng to lớn. Vì vậy mặc dù lúc này Tiểu Cao đã ý loạn tình mê trong lòng hiếu kỳ nổi lên, thúc giục Triệu Ngộ Minh mở cái rương ra. Anh ta cũng thấy rất kỳ quái, người nào mà gửi cái rương lớn như vậy? Vì thế nhân tiện mở ra. Có câu nói, lòng hiếu kỳ hại chết một con mèo. Chỉ là lúc này hại chết không phải là một con mèo, mà là Triệu Ngộ Minh. Trong rương đó có chiếc cốc tình nhân viết “Triệu Ngộ Minh, Mạc Dao Dao vĩnh viễn sẽ ở cùng nhau” dẫn tới bùng phát cuộc Chiến Tranh Thế Giới lần thứ 3, cuối cùng sếp đen mặt lại sập cửa bỏ đi. Triệu Ngộ Minh mang vẻ mặt tái mét mà nhìn những đồ trong rương. Sau đó Diệp Tử nói: “Dao Dao, chiêu này của cậu thật sảng khoái!” Mặt Mạc Dao Dao đổi màu, sớm biết thì vứt bỏ là tốt rồi, ai ngờ đến bao phiền toái như vậy! Khiến cho cô giống như oán phụ khuê phòng bị vứt bỏ, trong lòng không cam chịu đi phá hoại nhân duyên tốt của người ta, thuận tiện gây trở ngại cho con đường thăng quan tiến chức của Triệu Ngộ Minh. Dù sao hai người này đã bắt đầu từ khi bọn họ chưa chia tay, hóa ra là cô chính là spare tire, đầu năm nay đàn ông cũng phải tìm đến một cái bánh xe để phòng hờ cơ đấy. Đang buồn bực vô cùng thì ánh sáng chói mắt của Vạn Niên Thanh đập vào trong tầm mắt, thấy như thế nào cũng cảm giác khó chịu. Vì vậy duỗi thẳng chân dẫm đạp mấy cái, hài lòng trở về ngủ. Buổi sáng thức dậy, một lần nữa lại thấy hối hận, lại gần nhìn kỹ, Vạn Niên Thanh càng trở nên tốt hơn, tinh thần phấn chấn và khỏe mạnh rồi, những bông hoa màu trắng dày dặc, rực rỡ muôn vẻ. Cây này vì sao đánh mãi không chết như con gián vậy? Kinh ngạc lại kinh ngạc, dù sao hoa này mau kết quả, từ lúc Mạc Dao Dao nuôi nó đến giờ cũng chưa thấy nó nở hoa, lần này xem bộ dạng nó xanh um tươi tốt như vậy, liền bắt đầu hết lòng chăm sóc. Hoa này tên tốt, tình yêu không có, nhưng cô vẫn muốn được khỏe mạnh. Có ai biết sau mấy ngày được tỉ mỉ tưới nước, bón phân, xới đất, Vạn Niên Thanh càng ngày càng uể oải, những bông hoa nhỏ cũng mau rụng đi, căn bản không có kết quả như nguyện vọng. Mạc Dao Dao trăm mối lo mà vẫn không có cách giải quyết, lật mấy chục trang web cũng không tìm ra được biện pháp giải quyết, chỉ có thể ai oán đứng nhìn cây Vạn Niên Thanh càng ngày càng tiều tụy. Có thể đóa hoa cũng là cần đến tình yêu làm dịu, cô hiện tại không còn tình yêu, ngay cả cây cô chăm sóc cũng cùng cô “Vì người bỏ đi khiến ta tiều tụy” . Cũng chính là buổi tối sau ngày chia tay một tuần, trong giấc mộng Mạc Dao Dao mơ hồ cảm thấy khí lạnh bức người trước mặt, cô mở mắt ra, chỉ thấy một người đàn ông khỏa thân đang đứng ở ngay trên đầu giường, mặt buồn bã nói: “Dao Dao, vì sao cô lại không đạp tôi?” Mạc Dao Dao mơ mơ màng màng nhắm mắt, lật người, sau đó giật mình mở mắt ra! Đây không phải là chuyện tình thành thị sao? Lúc nào thì trở thành thần quái kinh khủng như vậy! Mời các bạn đón đọc Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi của tác giả Thanh Sắc Vũ Dực.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ
CUỐN SÁCH NÀY CHẮC CHẮN LÀM BẠN NHỚ:  Nhớ người mà bạn thầm thương trộm nhớ? Nhớ người luôn kề vai sát cánh bên bạn? Nhớ người hiểu rõ bạn từ những điều nhỏ nhặt nhất? Nhớ những đoạn thanh xuân đứt gãy, nhòe mờ, những cách xa, bỏ lỡ, nhớ cả nụ cười nhớ cả nước mắt.  “Mong hồi ức là thanh xuân, năm tháng là câu chuyện, tình cảm ấm áp và niềm cảm động, chảy mãi không ngừng.” Dành tặng “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ”của hai tác giả Văn Tử & Kim Hạo Sâm đến người đã xuất hiện trong thanh xuân của bạn, người đã lưu lại cho bạn hồi ức không thể nào quên, người đã giúp bạn hiểu thế nào là tình bạn, thế nào là cùng nhau và thế nào là … tuổi trẻ.  Cuốn sách là những câu chuyện về thanh xuân, những trải nghiệm trong cuộc đời, những tâm sự trong lòng, tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần sâu lắng.  Người cũ có phải là người tốt nhất? Tình yêu thanh xuân có phải là quý giá nhất ? Tôi không biết! Chỉ biết rằng có những thứ trên đời qua rồi không níu được nhưng cũng chẳng quên được.  Thật vui, vì cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ Thật vui, vì cậu đã cùng tớ trải qua quãng thời gian tươi đẹp ấ Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ. Cảm ơn cậu, vì tất cả. “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ” dành tặng những năm tháng tuổi trẻ của bạn có ngọt có đắng và có cả xót xa của nước mắt. Có thêm gì nữa thì chậm rãi mà nhớ về, nha!  *** Cuối năm 2016, tôi cho các bạn ở studio nghỉ Tết hơn một tháng, còn tôi ở lại Besides, đọc sách, uống cà phê, viết cuốn sách này. Sau đó, hai mươi bảy tháng Chạp, tôi mới ngồi lên tàu cao tốc trở về nhà. Không phải là tôi không nhớ nhà, chỉ là càng trưởng thành, chuyện độc thân càng trở thành gánh nặng của gia đình, khiến mỗi lần sum họp, dù chỉ là trong cuộc điện thoại, đều không tránh khỏi chủ đề giục cưới, cảm nhận được sự nóng lòng chờ mong mỗi phút mỗi giây của họ. Lần này, đương nhiên không ngoại lệ. Vừa về tới nhà không lâu, hàng xóm đã chạy tới hỏi: “Sao năm nay lại về nhà ăn Tết một mình thế này?”. Tôi quay đầu nhìn mẹ tôi đang nấu nướng trong bếp, thở phào một hơi, hi vọng thời gian bà nhắc tới chủ đề này muộn hơn chút, muộn hơn chút nữa. Bữa cơm tối, họ hàng hỏi tôi: “Cháu mua được nhà ở Hàng Châu chưa?”. Tôi nói rồi. Sau đó, họ hỏi giá nhà, cảm thán rằng: “Ôi chao, nhiều tiền thế, phải trả tới sáu mươi tuổi mới hết ấy nhỉ. Tôi thực sự không hiểu mấy người trẻ các cô các cậu, thành phố lớn rốt cuộc có gì tốt chứ? Cháu nên học hỏi anh họ của cháu, ở tỉnh kết hôn, sinh con, nó muốn ăn gì, tôi lái xe là có thể đưa nó đi…”. Lần này e là tôi không tránh được. Quả nhiên, mẹ tôi nhìn tôi một cái, lắc đầu nói: “Những cái khác không quan trọng, dù thế nào cũng phải tìm được đối tượng trước, lại một năm trôi qua rồi, con nhìn xem con đã bao nhiêu tuổi rồi…” Những lời phía sau được lặp lại vô số lần trong suốt những năm qua, dường như đối với họ mà nói, kết hôn mới là trọng điểm duy nhất trong cuộc sống hiện tại của tôi. (2) Dịp Tết này, trên Weibo có một số dòng trạng thái nói về lời hỏi han và so sánh chuyện nhà chuyện cửa của các bậc tiền bối họ hàng thân thích. Trong đó, chuyện được người ta nhắc tới nhiều nhất chính là giục cưới. Từng có một khoảng thời gian dài, tôi luôn lo lắng và buồn bã về chuyện này, cảm thấy bản thân không thể thỏa mãn được kì vọng của cha mẹ, dằn vặt tự trách trước sự nhọc lòng của họ. Cho đến khi đọc được một câu nói trên Weibo của người tranh biện Hoàng Chấp Trung trong chương trình Let’s Talk[1], tôi như gặp được tri kỉ, bùi ngùi vô cùng. Anh ấy nói rằng: “Người thân, đến từ huyết thống, tình yêu của họ, đến từ thiên tính. Đối với phần lớn các bà mẹ mà nói, dõi mắt theo hành trình của bạn, bà thà rằng đứa con cưng của mình sống một cuộc đời bình thường, an ổn, chứ không nhẫn tâm nhìn thấy đứa con mất một cánh tay một bên chân, làm tướng quân trở về”. Hẳn nhiên là chúng ta đều biết rằng, cha mẹ bởi vì yêu, nên mới có kì vọng lớn lao như thế. Hi vọng con cái sớm ngày yên bề gia thất, có người chăm sóc, cả hai nương tựa vào nhau, gây dựng một gia đình hạnh phúc, họ mới có thể yên tâm. Chỉ có điều, các bậc cha mẹ không hiểu rằng, thời đại ngày nay đã khác xa thời đại trong quá khứ. Luôn có một số người, dù phải mất tay mất chân, vẫn hi vọng có thể đánh thắng trận trở về, chứ không phải là sống an phận một đời, tầm thường được chăng hay chớ. Thế hệ trẻ chúng ta, ngoài việc nối dõi tông đường, sinh con đẻ cái ra, có nhiều chuyện chúng ta muốn làm hơn, chúng ta theo đuổi cuộc sống lí tưởng. Càng trưởng thành, chúng ta chỉ có thể càng nhẫn tâm từ chối sự kì vọng của cha mẹ, để vâng theo lòng mình, đồng ý với thời cơ và duyên phận, hiểu rõ ràng rằng, chuyện sống bên một người không chỉ là chuyện đơn giản củi gạo mắm muối. Đây là một loại trách nhiệm khác, đối với cuộc đời mình, đối với cuộc đời của người chưa biết kia. Kết hôn không phải là điều kiện duy nhất để hạnh phúc, chỉ có sống cuộc sống lí tưởng, mới là hạnh phúc. Đương nhiên là tôi hiểu rằng, trong cuộc sống này, chúng ta có quá nhiều vướng bận trong tình cảm và trách nhiệm. Nhưng, hi vọng các bậc cha chú có thể hiểu, thử tìm hiểu, cuộc đời mà chúng tôi thực sự muốn có, chẳng qua là sống vì mình. (3) Tôi quen với một số người bạn tuổi đã ngoài bốn mươi, vừa kết hôn không lâu, con cái mới dăm ba tuổi, nói ra cũng là kết hôn muộn. Nhưng khi họ còn trẻ, thỏa thích làm những thứ mà mình muốn, xông pha cho sự nghiệp của mình. Cho đến đúng thời gian gặp được đúng người, kết hôn, xây dựng gia đình, trở thành cha mẹ. Tất thảy những điều này, không phải là để thỏa mãn bất kì ai, mà chỉ là nghe theo tâm ý của mình để bước về phía trước. Tôi từng chụp ảnh cưới cho một cặp vợ chồng mới cưới, người đàn ông đã bốn mươi ba tuổi, hai năm trước anh gặp được cô vợ nhỏ hơn mình năm tuổi. Anh bảo rằng, đến độ tuổi này khó mà bị hớp hồn ngay từ ánh mắt đầu tiên lắm, đã qua cái tuổi nông nổi và nhiệt huyết căng tràn khi yêu đương thời trai trẻ từ lâu rồi. Thế nhưng, cũng chính bởi vậy mà càng trân trọng cuộc gặp gỡ hơn, càng hiểu phải gây dựng, chăm bón, yêu một người như thế nào hơn. Khi anh nói những lời này, vẻ đẹp trai ấy, là thứ không có được ở chàng trai hai mươi tuổi. Còn vợ của anh, lại cười nói: “Sau này tôi mới hiểu rằng, thì ra những năm tháng độc thân cứ kéo dài đằng đẵng như thế, chẳng qua chính là để chờ đợi anh ấy tới”, sau đó chị khẽ đấm vai anh ấy nói, “Nhưng anh cũng không biết đường đến sớm một chút!”. Hai người nhìn nhau cười, khiến người bên cạnh phải ngưỡng mộ. Tôi có một người bạn, ngày còn trẻ bởi vì bị gia đình thúc giục, nên đã tìm một người “tạm được” trên mọi phương diện, tạm coi là môn đăng hộ đối. Sau khi xem mặt, gặp nhau mấy lần đã quáng quàng làm đám cưới. Vài năm sau, bởi vì cả hai không yêu nhau, mâu thuẫn ngày một gia tăng, làm việc ở thành phố lớn mỗi ngày đã đủ đau đầu nhức óc, về nhà còn phải đối mặt với những trận cãi vã, cuối cùng họ đã bước vào con đường ly hôn. Khi cô gái một lần nữa quay trở về cuộc sống độc thân, cô bảo rằng: “Giờ tôi mới hiểu rằng, thì ra có những chuyện quả thực không thể tạm bợ, dù sao thì cuộc sống giống như chuyện uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết. Tất thảy những mừng giận buồn vui trong cuộc sống của mình, chỉ có mình hiểu rõ nhất. (4) Kể từ khi nhớ chuyện, cuộc đời của chúng ta luôn là nghe theo người khác. Khi đi học thì nghe cha mẹ và thầy cô, sau khi đi làm thì nghe cấp trên. Phần lớn cuộc đời của mọi người đều bị cuộc sống đẩy về phía trước, vứt bỏ con người đích thực của mình kia, vứt bỏ cả những thứ thuần túy nhất trong cuộc sống. Niềm vui đích thực của chúng ta là gì nhỉ? Cuộc sống mà chúng ta thực sự mong muốn là gì? Bạn có còn nhớ, có đi hỏi chính mình hay không? Tôi còn nhớ trong một chuyến du lịch, tôi từng chụp ảnh cho một cặp vợ chồng già tám mươi ba tuổi. Họ kết hôn năm mười tám tuổi. Vào độ tuổi đẹp nhất, họ cùng nhau xây dựng gia đình, chăm sóc lẫn nhau. Ngày hôm ấy, ông luôn nắm lấy tai bà, còn bà chăm chú chỉnh cổ áo sơ mi giúp ông. Lòng tôi bỗng dâng lên niềm cảm động sâu sắc trước những vụn vặt trong ống kính máy ảnh mà tôi nhìn thấy. Ở họ, tôi nhìn thấy sự đáng quý của việc nương tựa vào nhau. Họ khiến tôi hiểu rằng, tình yêu có thể khiến hai sinh mệnh hoàn toàn khác biệt nương tựa vào nhau, bầu bạn một đời. Tôi nghĩ, cuộc hôn nhân như thế này, mới là cuộc hôn nhân mà chúng ta mong đợi, đáng để chúng ta chờ đợi. Ở bất cứ thời khắc nào, xin đừng quên điều bạn muốn là gì. Bạn phải đứng ở chính giữa cuộc đời mình, quyết định phương hướng bạn muốn đi, sau đó chứng minh cho cả thế giới thấy, lựa chọn của bạn, chưa từng sai. Diary Bạn biết không, tôi luôn nhớ nhung Mời các bạn đón đọc Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ của tác giả Văn Tử.
Bổ Đầu Khó Làm
"Cương Đình mặc áo trắng từ trên cây nhảy xuống, rất vừa lòng với diễn xuất của Long Đại, dùng quạt gõ nhẹ lên đầu y tỏ ý khen ngợi: “Diễn được lắm. Lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ !” “Dạ, công tử!” Ba anh em Long gia từ chỗ tối bước ra, hai tay chắp sau lưng, cúi đầu hành lễ với Cương Đình. “Lần sau ở bên ngoài không cần hành lễ, đỡ mất công ta đáp lễ!” Cương Đình chắp một tay sau lưng, khẽ gật đầu, tay kia phe phẩy quạt che trước mặt : “Các ngươi giả dạng sát thủ đi ám sát Mân Hạ, đừng để cho nàng ta nhận ra …… Tuyệt đối không được làm nàng bị thương. Nếu để trên người nàng có vết xước nhỏ, ta sẽ rút sạch máu trên người các ngươi!” “Vâng, công tử !” Trong chốc lát, bóng dáng cả ba người biến mất tại chỗ. Long Đại khó hiểu vuốt vuốt cằm: “Công tử, Mân tiểu thư mà biết chuyện, sau này nhất định sẽ tìm ngài tính sổ!” Cương Đình khép quạt lại, tỏ vẻ phản đối: “Ngươi nói xem, đến lúc đó ta mặc một lớp lụa mỏng lượn qua lượn lại trước mặt nàng, liệu nàng có còn nhớ đến lỗi lầm khi trước của ta nữa không?” *** Cương Đình nhìn Mân Hạ, trong lòng hối hận không thôi, rõ ràng là việc của hắn, không nên để liên lụy tới nàng như vậy: “Có hối hận vì đã ở lại cùng ta không?” “Không biết Long Nhị và Tả tướng bên kia thế nào rồi.” Mân Hạ gượng gạo chuyển chủ đề, bây giờ hối hận thì còn có tác dụng ư? Huynh đệ Long gia nghe vậy cũng không giấu nổi lo lắng, hi vọng tình hình của Long Nhị khá hơn bọn y bây giờ. Cương Đình thấy Mân Hạ không nói tiếp cũng chỉ thở dài, nhất định trong lòng nàng đang rất giận hắn: “Các ngươi cho rằng Long Nhị không đánh lại một lão già hơn năm chục tuổi à?” Huynh đệ Long gia gật gù cảm khái: “Thật là, Tả tướng còn bao nhiêu phúc thì tranh thủ hướng nốt đi thôi, Long Nhị hắn mạnh lắm!” “Phượng Mân, chúng ta không cần phải đóng kịch nữa đâu!” Cương Đình nhẹ giọng lên tiếng, lời nói ra mang theo ngập tràn hoài niệm. Mân Hạ khẽ cười lạnh một tiếng, tâm tình chôn giấu dưới đáy lòng bình thường không nhớ đến, giờ nghe hắn nhắc lại, đủ mọi tư vị bỗng nảy lên. Khi xưa nàng một mực theo đuổi, còn hắn trước sau đều lạnh nhạt hờ hững, giờ lại muốn khơi chuyện trêu chọc người khác ư? “Khi còn trẻ thì chẳng biết buồn rầu, một lòng mong câu ước hẹn, cuối cùng tự mình chuốc lấy chán nản, hiện tại chuyện gì cũng đã trải qua, ta đã quên sạch từ lâu rồi, huynh không cần tiếp tục bận tâm.” “Khi nàng đi rồi ta mới phát hiện, khoảng trống trong lòng đó chẳng có gì có thể lấp đầy.” Cương Đình cúi đầu, giọng rất khẽ. Hắn đã từng cảm thấy Mân Hạ cứ bám riết lấy mình vô cùng phiền phức, nhưng thời gian trôi qua trong lòng cũng dần chấp nhận, ngay đúng lúc hắn định mở lời cầu hôn thì nàng lại biến mất, dường như muốn xóa sạch sự tồn tại của bản thân. Mân Hạ dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn, tâm đã nguội lạnh, lời thổ lộ còn có ích gì: “Ta đã từng khổ sở vì huynh, đó là vì ta để ý đến huynh. Nhưng hiện tại ta chẳng cảm thấy có chút dằn vặt nào, là bởi, ta không cần đến huynh nữa rồi!” Trong khoảnh khắc đó, trái tim Mân Hạ bỗng đập mạnh, nàng hiểu rõ nếu bản thân thực sự đã quên Cương Đình thì sẽ không vì câu nói vừa rồi của hắn mà rung động. Ngược lại với yêu là hận, nàng không hận, không yêu, nhưng đồng thời cũng không buông tay, bao nhiêu tâm tình đều chôn sâu dưới đáy lòng, những điều hắn làm vì nàng, nàng đều thản nhiên tiếp nhận, và cũng chỉ có vậy mà thôi. Rầm, rầm … rầm. Nơi Long Nhị và Tả tướng biến mất bỗng phát ra động tĩnh. Huynh đệ Long gia kích động chạy tới thăm dò: “Nhị ca, là huynh phải không ?” “Các huynh đệ, là ta đây. Công tử, sổ sách đều đã lấy được rồi!” Vừa dứt lời, cửa hầm ầm ầm hai tiếng rồi từ từ mở ra. Cả đám vội kéo đến vây quanh Long Nhị, gã rút đoản đao bên hông cắt đứt dây trói cho từng người: “Lão cáo già kia định nhốt chết ta dưới hầm, nhưng lão đâu có ngờ công tử đã sớm đoán được, đưa cho ta bản đồ từ trước.” Bảy người lại vội vàng nhảy xuống hầm, Long Nhị đi trước dẫn đường, mò mẫm nửa canh giờ rốt cục cũng nhìn thấy ánh trăng bên ngoài. Cương Đình lớn tiến cảm thán, ít nhiều trong lòng dâng lên cảm giác bội phục, thật hiếm thấy ai biết nghĩ xa như lão: “Lão cáo già giảo hoạt, vậy mà có thể đào hầm thông đến tận ngoài thành!” Mân Hạ liếc nhìn vẻ mặt của hắn rồi lại ngước đầu ngắm không trung, điềm nhiên hỏi: “Cương Đình, số bạc huynh cướp đã trả về Tây Bắc chưa?” “Gì chứ, nàng thực sự coi ta là cướp đấy à?” Cường Đình cười cười đầy cân nhắc, nhưng đợi một hồi không thấy Mân Hạ đáp lời đành sờ sờ mũi, chủ động báo cáo: “Ta là phụng theo hoàng mệnh mới đi cướp, chứ bình thường dù có đến năm lá gan cũng không dám chặn đầu xe của tông đốc Tây Bắc đâu à!” Long Đại kéo đến một con ngựa, Mân Hạ thản nhiên nhận lấy dây cương, liếc mắt nhìn Cương Đình: “Ta – Phượng Mân, ở điện Khai Minh đợi huynh trở về!” “Được, gặp lại ở điện Khai Minh, Mân điện hạ của ta!” Cương Đình nhẹ nhàng gật đầu, nhìn theo bóng Mân Hạ thúc ngựa rời đi. Long Đại đứng bên cạnh kéo tay áo hắn, khó xử hỏi nhỏ: “Công tử, vậy chúng ta quay về thế nào ?” “Các ngươi đều là cao thủ võ lâm, chạy bộ về hẳn là không thành vấn đề. Còn ta…đành làm phiền các ngươi thay nhau cõng vậy!” Vừa dứt lời, đám huynh đệ Long gia đã tái mặt nhìn nhau, Cương Đình bật cười lắc đầu: “Đi thôi…cùng nhau chạy bộ về!” Mời các bạn đón đọc Bổ Đầu Khó Làm của tác giả Vô Danh.
Ăn No Mới Có Sức Yêu Đương
Đói thì ăn Mệt thì ngủ Đau thì khóc Đã quyết định đi thì đừng bận tâm đến chuyện quay lại. Hi vọng bạn sẽ không bao giờ bị lời nói của người khác làm cho dao động. Vì những điều tốt đẹp nhất đã ở trong tim bạn rồi. Thức ăn vĩnh viễn là thứ thiện lương nhất, vì nó không khước từ những kẻ cô đơn. Đây là câu chuyện viết về thức ăn ngày đêm làm bạn với chúng ta, còn cả chuyện tình yêu mà sớm khuya chúng ta mong nhớ. Dùng trái tim dịu dàng và từ ngữ mềm mỏng, để kể về những chuyện đời thường bình dị liên quan đến thức ăn và thương mến. Chúng ta thích món ngon, và cũng đang mong chờ tình ái ngọt ngào. Thế nên cần phải học cách yêu thương bản thân trước, nếu bạn tốt đẹp thì tình yêu sẽ đến. *** Anh yêu “Hồi Oa Nhục*”, nhưng lại bắt em làm thịt bò bít-tết *Hồi Oa Nhục: “thịt 2 lần chín” có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, Trung Quốc. Bảo Châu thích nấu cho Triều Vĩ một nồi “Hồi Oa Nhục”, một miếng thịt ba chỉ sáng lóng lánh, luộc cùng gừng và hành tây. Chờ thịt nguội, từ cắt thành từng miếng mỏng trong suốt. Món ăn đi kèm cũng cần được xem trọng, xuân dùng măng non, hạ dùng khoai tây, thu dùng đậu rang, đông dùng bắp cải ngọt Thiên Tân. Lúc này, Bảo Châu đã bắc chảo dầu, đổ ớt đã được bằm nhỏ và tiêu vào chảo, một hương thơm mê người từ dầu quyện với nước ớtbay ra, Bảo Châu sẽ nhanh chóng bỏ một phần thịt đã cắt lát vào, thêm một thìa đường trắng mịn, lại thêm nửa thìa rượu gạo, lửa lớn dưới bếp nhanh chóng biến miếng thịt trở thành mỹ vị thơm ngon. Sau đó, đem phần thịt đã cắt thành miếng mỏng còn lại cho vào chảo, đợi đến lúc gần chín, lại thêm một nhánh tỏi đen, lúc này, tuy có chút tầm thường nhưng nhiều hơn cả là sự kiêu ngạo của thức ăn ngon. Bảo Châu thích làm món này nhất. Món ăn kèm hợp với Hồi Oa Nhục nhất chính là cơm tẻ. Bảo Châu sẽ hấp gạo trong nồi, để hơi nước bốc lên từng ít một, đến khi từng hạt cơm đều chín, ăn chung với nước sốt của Hồi Oa Nhục là tuyệt nhất. Mỗi lần Bảo Châu nấu Hồi Oa Nhục, Triều Vĩ đều ăn ba bát cơm. Lúc Bảo Châu quen Triều Vĩ, cô chỉ là một cô gái hoang dã. Lúc đó, cô mới từ siêu thị đi ra, không biết túi nilong bị thủng, khoai tây, củ cải, giấy vệ sinh rơi đầy đất. Triều Vĩ nhặt lên giúp cô, nhìn vẻ mặt không biết làm sao của Bảo Châu mà không nhịn cười được. Sau đó Bảo Châu cứ thế ngây ngốc theo Triều Vĩ về nhà, nấu Hồi Oa Nhục cho anh, sau đó nhìn anh xắn tay áo sơ mi lên, ăn đến mức chóp mũi đổ mồ hôi. Bảo Châu vô cùng vui vẻ, thấy Triều Vĩ thích, cô liền không che giấu đắc ý mà cười to. Triều Vĩ nói, Bảo Châu à, em cái gì cũng tốt, nhưng lại rất giống Hồi Oa Nhục, mặc dù ăn rất ngon nhưng lại quá mức tầm thường. Đúng vậy, Bảo Châu sẽ không mặc váy bó, sẽ không dương ngón tay như Lan Hoa Chỉ (ngón tay xếp thành hình hoa lan) khi uống cà phê, cũng sẽ không mím môi cười. Cô thích mặc quần jean rách ngồi bắt chéo chân ở ven đường ăn cà rem, thích một hơi tu hết nửa lon Coca trong ngày hè nắng nóng, càng thích mở miệng cười to lộ ra một hàng răng trắng. Bảo Châu nghĩ, những chuyện này có liên quan gì đến nhau đâu, cô là một đĩa Hồi Oa Nhục, chỉ cần Triều Vĩ thích ăn, cô sẽ nấu cho anh. Lúc Triều Vĩ đưa Bảo Châu về nhà ra mắt cha mẹ, cô mặc quần rách đi giầy bẩn. Triều Vĩ nhíu mày, trách cứ Bảo Châu khiến anh mất mặt. Ăn cơm xong, khi Bảo Châu đang rửa bát trong nhà bếp, lại nghe mẹ Triều Vĩ nhỏ giọng nói ngoài phòng khách, cô gái nàykhông có chút đoan trang nào cả. Bảo Châu vừa rửa chén vừa khóc, vì cô thấy tủi thân, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao mình tủi thân. Buổi tối lúc trở về, Triều Vĩ cau mày không nói lời nào, Bảo Châu giống như đã hạ quyết tâm, cô nói như thì thầm với bản thân: “Triều Vĩ, sau này em sẽ nấu thịt bò bít-tết cho anh.” Bảo Châu bắt đầu thay đổi, cô mua váy bó, khi ngồi xuống giống như một thục nữ chân chính, cô cũng bắt đầu dương ngón tay kiểu Lan Hoa Chỉ khi uống cà phê. Bảo Châu cũng không còn cười to như trước nữa, cô chỉ nhẹ nhàng nâng khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt, mỗi lúc thế này, đôi mắt đẹp của cô cũng không còn cong nữa. Đương nhiên Triều Vĩ rất hài lòng, anh nghĩ Bảo Châu đã trở nên đoan trang đáng yêu, không còn là một cô gái hoang dã thô ráp nữa. Bảo Châu không còn làm Hồi Oa Nhục cho Triều Vĩ, cô chỉ lấy một miếng thịt bò bít tết đã được ướp sẵn mua ở siêu thị trong tủ lạnh ra, dùng một cái nồi đáy bằng đẹp mắt, chiên vừa chín tới, sau đó bưng cho Triều Vĩ. Mời các bạn đón đọc Ăn No Mới Có Sức Yêu Đương của tác giả Thái Yếu Yếu Bất Cật Dược.
Tôi Muốn Cùng Lão Công Ly Hôn
Editor: QUINNA LAURENT Thể loại : Đoản văn, ngọt văn, hiện đại, giá không hoan hỉ, oan gia, showbiz. Nhân vật chính : Lộ Yến x Tần Nghị Phối hợp diễn : Cha Tần, mẹ Tần, Thầy giáo Dương. Một câu chuyện mở đầu là việc tiểu thụ muốn ly hôn với lão công: Lộ tiểu thụ: Tôi muốn cùng lão công ly hôn! Tần lão công: Tiểu thụ nhà tôi lúc nào cũng nhõng nhẽo đòi ly hôn với tôi. *** Truyện ma của Mộc Hề Nương rất hay, thấy tác giả viết thể loại hài tình cảm thế này đọc cứ có cảm giác là lạ :)) Truyện ngắn lại hơi vụn, không biết tóm tắt thế nào. Kể về cuộc sống tình thú của hai vợ chồng nhà ảnh đế Tần và thầy giáo Lộ. Nghe vậy chứ không có thịt thà để chấm mút đâu :v ***   Bé thụ Lộ cùng lão Tần thành một đôi cũng đã bảy năm, trong những năm này tất nhiên cãi nhau cũng nhiều. Nhưng từ khi bé thụ Lộ đem Dương Tô Túc trở thành tín ngưỡng sùng bái thì vẫn luôn tìm các loại lý do đòi ly hôn. Về phần lão Tần, từ lần đầu gặp bé thụ Lộ thì vẫn yêu thương cậu cho đến bây giờ. Ở bên cậu, tùy ý cậu đòi ly hôn, tùy ý cậu quậy phá. Coi như là vì tăng thêm lạc thú cho sinh hoạt vợ chồng. Không sai, tuy rằng giới showbiz phồn hoa huy hoàng, xa hoa đồi trụy, nhưng anh vẫn cho rằng cuộc sống của mình vẫn luôn vô vị, chỉ có bé thụ Lộ mới có thể mang cho anh những sắc màu vui vẻ của cuộc sống. Hay là nói, bé thụ Lộ chính là niềm vui duy nhất của lão Tần trong cuộc đời này. Hơn nữa lão Tần so với bé thụ Lộ lớn hơn mười tuổi, đối mặt với người yêu nhỏ bé, Tần đại ảnh đế luôn không có tự tin. Nhớ ngày đó bởi vì công tác bận rộn, dẫn đến sự xuất hiện của tình địch Hướng Húc, tên đó theo đuổi bé thụ Lộ gần một năm lão Tần mới biết được. Lúc ấy nội tâm cực kì sợ hãi bé thụ Lộ rời bỏ anh mà lão Tần đem nỗi sợ hãi kia hóa thành cuồng nộ, suýt nữa đã đem sự việc phá nát đến không thể quay đầu. Khi đó lão Tần còn kém chút đánh chết Hướng Húc trước mặt bé thụ Lộ. Bộ dáng lão Tần lúc đó, bé thụ Lộ đến nay nhớ tới vẫn còn sợ hãi. Nếu không cũng sẽ không bởi vì chỉ cùng Hướng Húc đi ăn một bữa cơm thì đã sợ hãi đến mức giấu đầu giấu đuôi. Nói như thế nào nhỉ? Dựa theo lời người đại diện của lão Tần nói, khi đó lão Tần chính là người điên. Chỉ số IQ bằng 0. Đem bé thụ Lộ cầm tù ở nhà nửa năm, một bước cũng không để cậu ra khỏi nhà. Cuối cùng là khiến bé thụ Lộ bị bệnh trầm cảm, kinh động đến cha Tần mẹ Tần. Cha Tần ép buộc lão Tần đi đến bác sĩ tâm lý, đồng thời mẹ Tần đón bé thụ Lộ về nhà chăm sóc. Cuối cùng vẫn là vì tình yêu mà mỗi người tự mở ra khúc mắc rồi hòa giải, bằng không bé thụ Lộ thật sự là muốn rời đi. Như vậy, lão Tần cũng coi như bỏ đi. Lúc ấy lão Tần trực tiếp muốn rời khỏi showbiz chuyên tâm ở cạnh bé thụ Lộ, khiến dư luận xôn xao một phen. Bất quá chỉ là thiếu chút nữa mà thôi. Sự kiện kia qua đi, lão Tần đối với bé thụ Lộ quản chế so với người thường nghiêm khắc hơn rất nhiều. Trước kia bé thụ Lộ ít nhất còn có những hoạt động xã giao bình thường, bởi vì lão Tần mà dần dần biến thành chỉ còn hai điểm trường học cùng trong nhà. Ngoại trừ quan hệ đồng nghiệp, cơ hồ toàn bộ thế giới chỉ còn lại có lão Tần.( cả thế giới thu bé lại chỉ bằng 1 chàng troai:3) Mà điều này, lại mang cho lão Tần cảm giác an toàn cùng với thỏa mãn khác thường. Vừa bắt đầu bé thụ Lộ còn cảm thấy bất mãn, nhưng nước ấm nấu ếch, riết thành thói quen. Còn hưởng thụ loại quản chế này. Nếu như ngày nào đó lão Tần đột nhiên đối với bé thụ Lộ nới lỏng quản lý, hơi chút giảm bớt sự chiếm hữu cùng khống chế, bé thụ Lộ sẽ hoài nghi lão Tần thay lòng đổi dạ. Mời các bạn đón đọc Tôi Muốn Cùng Lão Công Ly Hôn của tác giả Mộc Hề Nương.