Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nguy Tình Thử Ái

Mối quan hệ của bọn họ bắt đầu chỉ bởi chị gái cô là người yêu của bố anh. Vì không thể nào trút mọi tức giận lên người của bố anh hay chị gái cô mà anh đã nghĩ đến một cách thỏa mãn bản thân vô cùng hứng thú: “Chọc giận cô”. Dùng mọi thủ đoạn để cô gái quật cường luôn không bao giờ tỏ thái độ khiếp sợ trước mặt anh phải “quỳ” trước anh. Dù cô có nói : “Không phải là lần đầu tiên, anh còn muốn tôi không?” Anh vẫn nhất quyết phải chiếm đoạt cô. Có lần thứ nhất tất nhiên có lần thứ hai, đã có lần thứ hai thì sẽ có thêm nhiều lần nữa. Như anh đã từng nói. “Trong chuyện này, một hay nhiều lần thì đâu có khác nhau.” Nếu lần thứ nhất là đổi lấy tự do cho người con trai cô yêu từ những năm tháng đại học, thì lần tiếp theo lại là vì chị cô. Nhưng liệu những lần tiếp của tiếp theo nữa, có phải đều là đạt những thỏa thuận của riêng họ? Liệu trước tình cảm nửa giả nửa thật ngay chính anh cũng không thể phân biệt, cô có cảm động? Tất cả sẽ có trong nguy tình thử ái. Ngay tựa truyện cũng đã toát lên sự nguy hiểm trong mối quan hệ mập mờ của họ. Trích đoạn đặc sắc: “Thấy dáng vẻ cô bị áp bức mà chịu thua, trong nháy mắt Phong Sính không còn thấy hứng trí, anh buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay cô. “Đợi ở đây đi, sau khi đua xe xong mà không thấy cô ở đây, tôi sẽ nói chị cô xử cô.” Đường Ý nhìn theo bóng lưng nam nhân quay bước rời đi, cô nghiến răng hét lên: “Chị tôi, anh còn phải gọi là mẹ đấy.” …. Đem mình tự cao như vậy, có thể đi tới nơi này, còn không phải vì tiền. Anh thật muốn nhìn, bao nhiêu tiền có thể bẻ ngoạt cái eo thon nhỏ cao ngạo kia của cô. …. “Tôi muốn tự do.” Phong Sính cười lớn: “Tôi trói tay hay buộc chân em?” “Không, anh trói cả người tôi.” …..       Đôi lời người edit: Nếu như các bộ truyện của Thánh Yêu trước giờ vẫn nổi tiếng là ngược người đọc đến không thể thở nổi hay đơn giản là đọc trong trạng thái căng hết tất cả các dây thần kinh thì Nguy tình thử ái có thể coi là món hơi lạ. Vì sao mình nói vậy? Vì truyện này có ngược, nhưng có rất nhiều những chi tiết hài hước. Bởi tính cách nam chính của bộ này có phúc hắc, có bá đạo, có liên quan đến xã hội đen, nhưng cực kỳ biến thái. Lời nói biến thái, hành động biến thái. Quan trọng là cái biến thái của anh ấy làm cho người đọc cười không ngậm được miệng. Không dễ gì mà Thánh Yêu nói đây là chuyện của một người điên và Dì nhỏ.  Truyện này có dài hay không thì mình không dám nói trước bởi hiện tại thì Yêu Yêu vẫn đang viết và viết đến chương 86. Năm 2015 sắp đến nên mình đào cái hố mới này, các bạn theo dõi và ủng hộ mình nha. _Tiny_ *** Thấy truyện này đọc được nhất trong các truyện của Thánh Yêu, không quá dài, nam chính cũng không quá cường thủ đáng ghét, ban đầu có lẻ là do mối quan hệ của nam nữ chính là cháu trai và tiểu di, có chút xíu bình đẳng, cho nên cách nói chuyện của họ cũng khá thoải mái, vui vẻ, không căng thẳng khi nữ chính bị bắt ép như các truyện khác. Nữ chính sống khá đơn giản, tình cảm, dễ tha thứ. Nam chính vô sỉ, mặt dày số một, nói nhăn nói cuội giỏi không ai lại, rất thích trêu chọc nữ chính. Ban đầu, là vì cô là em gái của mẹ kế, muốn trả thù mẹ kế tất nhiên là gây hoạ cho vị tiểu di dễ bị bắt nạt này. Nam chính là người trừng mắt tất báo, không biết nhẫn nại là gì? Chính là nín thở, tức giận bị nén lâu ngày sẽ khiến ngực khó chịu, sẽ mất mạng. Anh sẽ không tự làm khó mình. Anh cần một đối tượng để trút giận, nữ chính là không may mắn bị chọn. Nam chính xài vài thủ đoạn chia rẽ nữ chính và người yêu, khiến nữ chính phải chấp nhận đến với anh không nói, còn khiến người yêu nữ chính thay đổi, vì báo thù mà lấy một cô tiểu thư giàu có, từ một người đàn ông tốt trở nên hắc hoá, cũng bắt đầu chơi bẩn, tính kế với cả bản thân nữ chính. Từng 2 người yêu nhau, mộng sống đến bạc đầu, quay mặt một cái, đã trở mặt thành thù. Cũng may là cuối cùng, anh này chịu quay đầu, coi trọng người bên gối. Ẩn giấu bên trong con người cà lơ, phất phơ kia, nam chính cũng là người thiếu thốn và thèm khát tình thân. Thuở nhỏ gia đình không hạnh phúc, cha lăng nhăng, mẹ tự sát; dù nhiều lần chống đối cha nhưng anh xác định ông là người thân duy nhất của mình, khi cần thiết vẫn ra sức bảo vệ ông, lúc ông ra đi, anh cũng bị shock vô cùng; sau này bản thân anh cũng rất yêu thương chăm sóc cho đứa em trai cùng cha khác mẹ mới sinh. Nữ chính rời khỏi anh, anh cảm thấy rất khó chịu, lại gặp cô tươi cười sáng lạng, trong khoảnh khắc đó, anh chợt thấy không cam lòng. Sau khi cha mất, anh dùng thủ đoạn ra giành quyền nuôi dưỡng đứa bé, còn lấy nó uy hiếp bắt nữ chính chuyển đến sống với mình, lại không chịu thừa nhận là mình hèn hạ. Nữ chính tâm vẫn là nhuyễn, vẫn là tha thứ và chấp nhận nam chủ, quyết định dựa vào anh. Nam chủ rất hưng phấn và kinh ngạc, trước đây anh không chịu thừa nhận mình không biết nữ chính suy nghĩ như thế nào về mình, anh chỉ biết dùng quyền thế giữ nàng ở bên. Nay biết được ta yêu nàng, nàng cũng yêu ta, cảm giác này thật quá sung sướng. *** Ngón trỏ thon dài của Phong Sính quấn lấy cái móc chìa khóa, âm thanh di chuyển đó truyền đến bên tai Đường Ý.  Cô nghiêng đầu, hơi chạm đến mặt của nam nhân phía trước.  Phong Sính hơi nhích chân.  “Muốn lấy lại?”  “Phong thiếu.”  Đường Ý không lấy được, ánh mắt tựa như muốn giết người.  “Xin anh thương xót, giơ cao đánh khẽ.”  Thấy dáng vẻ cô bị áp bức mà chịu thua, trong nháy mắt Phong Sính không còn thấy hứng trí, anh buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay cô.  “Đợi ở đây đi, sau khi đua xe xong mà không thấy cô ở đây, tôi sẽ nói chị cô xử cô.”  Đường Ý nhìn theo bóng lưng nam nhân quay bước rời đi, cô nghiến răng thét.  “Chị tôi, anh còn phải gọi là mẹ đấy.”  Mạc Mạch lôi tay cô.  “Chuyện gì xảy vậy, Đường Đường, Phong Sính là gì của cậu…”  “Cháu trai.”  Đường Ý tự động đem hai chữ “ tương lai” cắt bỏ.  ” Tớ khinh, cháu trai!”  Mạc Mạch kích động đến mức không kiềm chế nổi.  “Cậu biết anh ta là ai không hả? Có mối quan hệ như này, cậu còn đi làm thêm sao? Đầu óc cậu bị ngớ ngẩn rồi .”  Đường Ý xua xua tay.  “Tụi mình về đi.”  “Không về. ”  Mạc Mạch kiên định đứng tại chỗ.  “Ở đây có một quy định bất thành văn, nếu ai đó đua xe về nhất, người ở đây cũng sẽ có phần, cậu không muốn giúp Tiêu Đằng số tiền kia sao? ”  Trên mặt Đường Ý rõ ràng có do dự.  Tiếng nổ vang báo hiệu xe đua đồng thời xuất phát. Lúc lao ra có thể dùng từ “ như những mũi tên bắn ra khỏi cung” quả là không quá khoa trương, chiếc xe đua mùa vàng cường thế vượt lên dẫn đầu. Đường Ý dựa vào lan can, lôi điện thoại ra nhìn rồi lại cất trở lại.  Một vòng đua này là phải đi lên đỉnh núi, Đường Ý nhìn về phía bạn tốt.  “Cậu nói xem, có thể sẽ có người bị lật xe mà lăn xuống núi không?”  Mạc Mạch giơ một ngón cái về phía cô, ” Cậu đủ độc ác.”  Người đứng xem khá nhiều, phần lớn đều là bạn bè của những người đua xe, nam có, nữ có. Sau khi bắt đầu thi đấu, họ ở bãi cỏ bên cạnh chơi đùa.  Hai người đứng ở lan can bàn luận, đợi đến khi nhìn thấy chiếc xe đầu tiên về đích thì sắc trời cũng chuyển tối.  Mạc Mạch rướn cổ lên, sau khi nhìn thấy người dẫn đầu thì hơi thất vọng. Phong Sính quen thuộc giữ chặt tay lái, gầm xe đua rất thấp, bởi vì chạy nhanh mà mang lại khoái cảm làm hắn hưng phấn dị thường. Xe chạy qua điểm cuối, trong chớp mắt dải đỏ phủ lên thân xe, khói lửa quanh thân óng ánh trên những tầng không cao nhất.  Sau đó Phong Sính dừng hẳn xe, người đàn ông này, tài phú quyền thế đều kinh người, một động tác tùy ý là có thể đã khiến cho kẻ nịnh bợ anh đến trước mấy ngày.    Mời các bạn đón đọc Nguy Tình Thử Ái của tác giả Thánh Yêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đừng Buông Tay Em (Mười Năm) - Tuyết Tiểu Thiền
Đừng buông tay em là một câu chuyện tình yêu đầy đắm say và cũng đầy mơ mộng của Vu Bắc Bắc, một cô gái Hàng Châu bình dị yêu văn chương và chàng trai tài hoa Sở Giang Nam. Câu chuyện bắt đầu từ một hiểu lầm nho nhỏ khi Vu Bắc Bắc thay bạn thân của mình là Khả Liên đưa thư tình cho Sở Giang Nam. Sở Giang Nam vốn đã để ý Vu Bắc Bắc từ lâu qua những bài thơ của cô trên báo trường, giờ nhận được thư của cô cậu vô cùng vui sướng. Khi được cậu bày tỏ tình cảm, cô rất khó xử bởi bản thân cô nhận ra mình cũng dành cho Sở Giang Nam những tình cảm đặc biệt. Giữa tình yêu với Sở Giang Nam và tình bạn thân thiết với Khả Liên, Vu Bắc Bắc sẽ làm thế nào đây. *** Tôi đeo nhẫn cưới lên tay, mở cuốn album ra, một lớp bụi rất dày phủ bên ngoài, nhìn thấy bản thân mình lúc hai mươi mốt tuổi, nét mặt tươi tắn đang tựa vào người Sở Giang Nam, hai đứa đang cười rất tình tứ, tình tứ đến mức như đang diễn một cảnh trong phim vậy. Bắc Kinh, mùa xuân. Tôi đi tìm Mùa xuân Paris, ảnh viện mà năm năm trước chúng tôi chụp ảnh cưới. Năm năm, rất dài phải không? Tại sao trong mắt tôi, như mới hôm qua, đêm hôm đó, ký ức tôi như mới, dường như vừa mới bước ra từ cổng ảnh viện vậy, chúng tôi chụp ảnh thẻ để dùng khi đăng ký kết hôn, chúng tôi còn đến nhà hàng “Mì yêu mì” để ăn mì và uống rượu, đêm hôm đó, tôi đã trở thành cô dâu của Sở Giang Nam. Tại sao tôi không tìm được ảnh viện Mùa xuân Paris?   Mời các bạn đón đọc Đừng Buông Tay Em (Mười Năm) của tác giả Tuyết Tiểu Thiền.
Lụa Đỏ - Trầm Nhược Thư
Ngày ấy, trong bóng chiều tà, Trình Lộc đã nói với nàng… “Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ treo đèn lồng bằng lụa đỏ trải dài từ nhà muội đến nhà của ta, không, là nhà của chúng ta, được không?!” Màu đỏ vốn là màu sắc mà nàng yêu thích… Còn hôm nay, trên con đường lớn nhất thị trấn, một chuỗi đèn lồng bằng lụa đỏ lay động trong gió, nhuộm cả một vùng trời… Hắn đã thực hiện lời nói của mình, chỉ có điều… tân nương của hắn lại là một người khác. Giữa sắc đỏ từ những chiếc đèn lồng bằng lụa ấy, trời cao lại như trêu đùa nàng, để nàng gặp được một người, đại thiếu gia của Vân phủ. Hắn là đại thiếu gia của Vân phủ, một thiếu gia cao cao tại thượng, lại là anh của tân nương Trình Lộc, vốn dĩ giữa nàng và hắn sẽ chẳng liên quan gì với nhau, lại vì một chiếc vòng ngọc và một câu nói của nàng mà dây dưa cả cuộc đời… Nàng cười, cũng không nhìn hắn: “Đúng là ta nhặt được một chuỗi ngọc, nhưng tại sao ta phải tin rằng đó là của huynh?” “Cô nương muốn đưa ra điều kiện? Cần bao nhiêu bạc?” “Bạc? Vân phủ các người dù sao cũng có rất nhiều bạc, có cái gì mà không thể dùng bạc để giải quyết.” Hắn có chút không kiên nhẫn: “Vậy cô nương muốn điều gì?” “Ta muốn cái gì? Ta muốn gả vào Vân phủ, ta muốn huynh treo đèn lồng lụa đỏ kéo dài từ nhà ta đến Vân phủ, có thể sao?” ***  Ấn tượng của tớ khi đọc xong tác phẩm Lụa đỏ của Trầm Nhược Thư, đó là nữ chính thật may mắn. Nàng không phải trải qua bao nhiêu đau khổ hay bất hạnh để tìm được người yêu thương mình, nàng cũng không phải tranh đấu vì thứ mình yêu thương. Chỉ đơn giản nhẹ nhàng cảm nhận thấy, nhẹ nhàng có được.  Trình Lộc là thanh mai trúc mã của nàng, trong thời thanh xuân đã ở bên nàng, giúp nàng vượt qua những tháng năm khó khăn không có cha ở cạnh, cho nàng một lời hẹn ước: “Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ treo đèn lồng bằng lụa đỏ trải dài từ nhà nàng đến nhà của ta, không, là nhà của chúng ta, được không?” Nhưng chỉ tiếc, lời hứa càng đẹp, càng khó được viên mãn. Trình Lộc thực hiện lời hứa, cùng với một tân nương khác, bỏ lại nàng với những câu hỏi.  Trong lúc nàng đau khổ vì người xưa, nàng gặp chàng – đại thiếu gia của Vân phủ, nàng vì muốn tìm cơ hội để hỏi Trình Lộc tại sao lại đối xử với nàng như thế, đã dùng chuỗi ngọc của chàng đổi lấy một danh phận trong Vân phủ.  Phu quân của nàng là chàng – nói rằng chỉ có thể cho nàng một danh phận.  Nhưng chàng – nhẹ nhàng như ngọc, dịu dàng, ấm áp ở bên cạnh mỗi khi nàng bối rối vì người xưa, chẳng biết từ bao giờ khiến nàng dần dần quên đi ngọt ngào ở quá khứ, đưa chàng vào trái tim mình. Chàng đã nói: “Nếu đã biết, vậy thì dần dần quên đi! Khi đã quên, sẽ tốt hơn!”  Không ngọt ngào như lời hẹn ước của Trình Lộc dành cho nàng, chàng lại chỉ nói: “Ta ở đây, nàng đừng sợ!” Không hoa mỹ, nhưng chàng đã luôn làm được.  Lời văn của Trầm Nhược Thư thiên về tả, có chút nhẹ nhàng, từ từ ngấm sâu vào lòng người đọc. Một chút day dứt, một chút nuối tiếc, và muôn vàn ngọt ngào … đảm bảo sẽ không khiến bạn mệt tim hay thất vọng. *** Sau khi tạ từ đội tiêu vận, bọn họ ở lại khách điếm của thị trấn nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại lên đường. Xe ngựa chạy rất chậm trên con đường lớn, bởi vì vừa trải qua chuyện kinh động như vậy, hắn và nàng đều mệt mỏi, người mệt, tâm cũng mệt. Hắn tựa người vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, nàng tựa đầu lên vai hắn, giữa đôi mày là nét mệt nhọc lờ mờ. Bỗng nhiên nàng cử động, mở mắt nhìn hắn>ưng lại không nói gì. "Làm sao vậy?" Đôi mắt hắn vẫn còn nhắm, nhưng dường như nhận ra cử động của nàng, "Có việc gì vậy?" "Ơ . . ." Nàng nói, "Ta đang nghĩ . . .nghĩ chúng ta khi nào thì đến nhà." "Nhanh thôi." Hắn khẽ nói, "Hai ngày nữa là đến." "Ơ . . ." "Còn có việc gì sao?" "Ah . . . Không phải huynh có một chiếc vòng ngọc sao? Tại sao huynh không đeo?" "Cái vòng . . . không phải để ta đeo." "Ơ. . ." "Còn có chuyện khác sao?" "À . . . Không còn . . ." Nàng ngẫm nghĩ, hay là không hỏi. Thế nhưng cuối cùng hắn lại mở mắt, khẽ động, sau đó đeo một món đồ lạnh lẽo lên cổ tay của nàng. "Chiếc vòng?" nàng kinh ngạc nhìn xuống, "Cho ta?" "Ừ." Hắn khẽ nói, "Vốn định về nhà sẽ cho nàng, nhưng nếu nàng hỏi, vậy thì đưa trước cho nàng ." Bỗng nhiên, nàng không biết phải làm sao: "Ta . . . Ta không có ý này . . ." "Ta biết." Hắn khẽ cười, nhẹ nhàng phủ tay lên bàn tay nàng, "Ta biết nàng có điều nghi hoặc, nhưng đó đều quá khứ, hơn nữa, thật sự cũng không có gì." "Mục Ngạn là con nuôi của thúc phục, khi hắn và Tiểu Cảnh còn chưa thành thân thì đã ở tại Mộ Cảnh Viên, bởi vì Tiểu Cảnh thích cho nên mới lấy tên này. Sở dĩ ở Vân phủ có một đình viện cùng tên, cũng vì bọn họ đã từng nói qua muốn tất cả ở cùng với nhau, nhưng sau đó lại thích không khí cảnh vật ở trên núi, thế là cuối cùng cũng dời lên núi, đình viện ở Vân phủ liền tạm thời bị bỏ hoang, sau này nàng đến nên để lại nơi đó cho nàng." Lời nói của hắn rất chậm rất nhẹ, giống như một khúc ca xa xăm mờ ảo, trầm thấp cất lên ở bên tai nàng. "Về phần chiếc vòng ngọc này . . ." Hắn cầm tay nàng, mỉm cười, "Là do một trưởng bối rất tôn kính trong gia tộc tặng, từ nhỏ ta đã mang theo, Tiểu Cảnh từng muốn ta cho nàng ấy, nhưng ta đã nói, chỉ có thê tử của ta mới có thể đeo, nàng hình như . . .hình như có chút canh cánh trong lòng . . ." "Thì ra là vậy . . ." Nàng ngượng ngùng mỉm cười, "Ta còn tưởng rằng . . ." "Nếu đã là quá khứ, cũng đừng tiếp tục suy nghĩ." Hắn khẽ nói, "Hiện tại, nàng cũng có thể tặng ta một vật gì đó để trao đổi đi." Trao đổi? Nàng ngẫm nghĩ, cẩn thận lấy ra túi hương luôn để ở bên người: "Ta chỉ có cái này . . ." "Ừ, rất thơm, là hương hoa Sơn chi ta thích; hoa văn cũng rất đẹp, là Lưu Vân." Hắn giữ túi hương ở trong lòng bàn tay, cúi đầu nhẹ ngửi. Dáng vẻ của hắn, giống như đang thưởng thức một loại trân bảo quý hiếm, vừa cẩn thận vừa yêu thích không buông. Trong lòng nàng ấm áp, nhỏ giọng nói: "Cái này của ta . . . không đáng tiền." "Đúng là không đáng tiền." Hắn gật đầu, "Mũi thêu không tệ, nhưng chất vải lại không được tốt, hình như còn có chút phai màu. Chủ yếu là, ở đâu cũng có thể mua được." "Vậy sao?" Nàng có phần không vui, vươn tay đoạt lấy, "Vậy trả lại cho ta!" Thế nhưng hắn đã nhanh tay thu hồi: "Trước giữ vật này, sau này đổi một vật đáng giá hơn." Nàng vừa buồn bực vừa buồn cười nhìn hắn: "Đáng ghét!" Hắn mỉm cười nhìn nàng, gương mặt nàng ửng hồng, lại nhỏ giọng lầm bầm: "Đáng ghét." "Không đáng ghét." Bỗng nhiên hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Một chút cũng không đáng ghét, rất thích, vô cùng thích." ... Mời các bạn đón đọc Lụa Đỏ của tác giả Trầm Nhược Thư.
Danh Môn Độc Sủng - Hoa Đào Dẫn
Văn án “Kiếp trước, vì cái gọi là tình yêu, Phùng Vân Hi từ bỏ boss của mình, buông xuôi tiền đồ sáng lạn của bản thân. Kết quả là, ngay cả mạng nhỏ cũng không còn. Sau khi sống lại, cô chỉ muốn ngoan ngoãn ở bên cạnh kim chủ nhà cô mà thôi, không muốn yêu đương cuồng nhiệt gì nữa. Kết quả ư? Cô trở thành bảo bối của kim chủ nhà cô luôn rồi” *** Khi đọc văn án, chắc hẳn các bạn cũng đã tưởng tượng ra nội dung của câu chuyện này rồi phải không nào? Đây đơn giản là một câu chuyện rất quen thuộc, cô gái nhỏ trùng sinh, nhận ra sai lầm kiếp trước của mình, quyết tâm thay đổi và ở bên kim chủ thâm tình. Và sau đó là những tháng ngày sủng, sủng vô hạn. Phùng Vân Hi là một diễn viên đang nổi. Mặc dù chưa đạt được giải thưởng gì danh giá, nhưng nhờ có kim chủ Thẩm Tử Mặc đứng đằng sau nên hầu hết các bộ phim cô nhận đều thành công giành được vai nữ chính. Vậy mà, giữa lúc tiền đồ đang rực rỡ, cô lại phải lòng chàng diễn viên Tô Duệ, chấp nhận từ bỏ ánh hào quang để vun vén cho danh tiếng của hắn. Nhưng thật không may, Tô Duệ lại là một tên cặn bã, khi cô còn nổi tiếng thì ở bên cô, khi cô sa sút thì đi theo người mới. Phùng Vân Hi chết đi trong đau khổ. Kiếp này, sống lại khi chưa gặp phải Tô Duệ, Phùng Vân Hi cảm thấy mình may mắn biết chừng nào. Lần này, cô sẽ sống thật tốt, sẽ không ngu ngốc đi theo thứ gọi là “tình yêu đích thực” nữa, sẽ ngoan ngoãn ở bên kim chủ nhà cô, sống một cuộc đời thật hạnh phúc. Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc quen biết nhau do không cẩn thận phát sinh tình một đêm, từ đó mà dây dưa không dứt. Thẩm Tử Mặc làm ông chủ đầu tư đứng đằng sau Phùng Vân Hi, chỉ cần cô thích, anh sẵn sàng dùng mọi mối quan hệ để giành được vai chính cho cô, đưa cô lên đỉnh cao của ánh hào quang. Quan hệ của cả hai cứ mập mờ như vậy cho đến khi Phùng Vân Hi trùng sinh trở lại. Sau khi sống lại, Phùng Vân Hi mới nhận ra mình cần Thẩm Tử Mặc, chỉ có Thẩm Tử Mặc mới là bến đỗ an toàn trong cuộc đời cô. Cô cần anh và cô không thể rời xa anh. Từ ý nghĩ ban đầu có phần thực dụng ấy, cô gái nhỏ dần dần tiến đến bên Thẩm Tử Mặc, để rồi tình yêu bắt đầu lúc nào không hay. Khi phát hiện ra mình yêu anh, cô lại không muốn dựa dẫm vào anh, muốn tự mình giải quyết những vấn đề của bản thân. Và rồi, cô bắt đầu trưởng thành, mạnh mẽ và độc lập, để có thể cùng anh sánh bước mai sau. Còn Thẩm Tử Mặc thì sao, anh đã yêu Phùng Vân Hi ngay từ những ngày đầu gặp gỡ. Nhưng anh không hề muốn ép buộc cô, anh chỉ làm người đứng ở phía sau nâng đỡ cô, cho cô tất cả những gì cô muốn. Kiếp trước, khi cô muốn rời đi để đến bên Tô Duệ, anh đã chấp nhận buông tay, để rồi khi cô khốn khó nhất, chính anh lại đưa tay ra giúp đỡ cô. Kiếp này, chỉ cần cô nguyện ý, anh sẽ làm tất cả vì cô. Chỉ cần cô bước về phía anh một bước, anh sẽ không ngần ngại mà bước những bước còn lại đến cùng cô, che chở cho cô, nắm tay cô viết nên một câu chuyện tình yêu lãng mạn, hạnh phúc về sau. "Danh môn độc sủng" là một câu chuyện nhẹ nhàng vui vẻ, theo tôi thì khá khác lạ trong thể loại trùng sinh bây giờ. Bởi vì từ trước đến nay, tôi đã từng nghĩ rằng bất cứ truyện trùng sinh nào đều theo motif kiếp trước chết oan thì kiếp này sẽ phải là sống lại để trả thù, rồi sẽ có những màn đấu đá, tranh đua. Đó là lý do mà tôi rất ít khi đọc truyện trùng sinh và khá “dị ứng” với thể loại này. Nhưng “Danh môn độc sủng” đã cho tôi một cái nhìn rất khác. Không có những màn âm mưu trả thù lẫn nhau, không có những lần nhân danh công lý để trừng trị ai cả, xuyên suốt nội dung là những tình tiết vui vẻ, ngọt ngào yêu đương của hai nhân vật chính Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc Một điều đặc biệt hơn nữa là mặc dù đây là truyện nói về giới giải trí, nhưng góc nhìn lại không hề khắc nghiệt chút nào. Chỉ đơn giản là những câu chuyện nhỏ hài hước khi đóng phim, khi tham gia những gameshow truyền hình. Phùng Vân Hi là diễn viên nhưng không quá coi trọng hình tượng, thích ăn thịt xiên nướng vỉa hè, thường làm cho người đại diện phải đau đầu và các đạo diễn không biết phải làm sao. Cô luôn thoải mái để sống, để yêu, yêu thương người hâm mộ cũng như yêu thương chính mình. Nếu bạn đang muốn tìm một câu chuyện với những tình tiết sâu sắc, những cái nhìn về thực tế, đây không phải là một câu chuyện dành cho bạn. Nếu bạn đang muốn tìm một tình yêu cảm động, vượt muôn trùng khó khăn để đến bên nhau, đây cũng không phải là câu chuyện dành cho bạn. Bởi vì đây đơn giản là bộ truyện dành cho những ai đang muốn có một niềm vui nhỏ, một hạnh phúc to, những ai đang cần tiếng cười sau giây phút mệt mỏi. Một câu chuyện không quá xuất sắc hay chiều sâu nhưng rất thích hợp để giải trí trong những ngày giao mùa như thế này đấy ạ. Chúc mn đọc truyện vui vẻ ạ ❤ _________ Review by #Phong Tú Nữ *** Phùng Vân Hi v: Tôi từng nghĩ rằng, con đường vào tim của Thẩm Tử Mặc sẽ rất ghập ghềnh nhưng anh ấy đã dùng chính hành động của mình chứng minh cho tôi rằng, chỉ cần tôi nguyện ý, Thẩm Tử Mặc sẽ luôn ở đây; bởi vì, tôi đã ở trong trái tim của anh từ lâu. Dù có chông gai nào, anh cũng sẽ thay tôi giải quyết. Hãy xem tui là một quả anh đào: Đây là cách thức biểu lộ tình yêu sao? Đừng nói hai người sẽ kết hôn nhé? Giá đỗ: Đúng rồi, họ đã công bố trên Weibo rằng hai nhà đã gặp mặt để chọn ngày tổ chức đám cưới rồi. Sữa nóng: Mọi người ra đây mà xem nè, tui nghe nói là sau khi Thẩm tiên sinh cầu hôn đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, người ta còn nói, mỗi ngày Thẩm tiên sinh đều đang chờ cưới Vân Hi đấy. Hội viên fanclub của Phùng Vân Hi: Sắp kết hôn rồi ư? Chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Tui là fan cuồng của Phùng Vân Hi: Mọi người nghĩ hôn lễ này có được phát trực tiếp không? Tôi muốn xem truyền hình trực tiếp cơ. Mà thôi, dù không được xem trực tiếp cũng không sao, tôi chỉ cần thấy ảnh cưới của họ là đã thỏa mãn lắm rồi. Phùng Vân Hi không biết Thẩm Tử Mặc đã làm bao nhiêu chuyện vì cô. Anh không những khiến cho người nhà của anh đồng ý cho hai người kết hôn, mà họ còn vô cùng ủng hộ cô phát triển sự nghiệp diễn xuất. Cô chưa bao giờ dám mơ tới điều này, ngay tại khoảnh khắc ấy, cô gần như muốn lao vào lòng Thẩm Tử Mặc. Sau khi hai người rời khỏi nhà họ Thẩm, Phùng Vân Hi ôm chặt lấy Thẩm Tử Mặc, nói gì cũng không chịu buông ra. Nhưng mà, Thẩm Tử Mặc chỉ khẽ nói: "Để anh đưa em đi ăn." "Đi ăn?" Phùng Vân Hi nhíu mày không hiểu. Thẩm Tử Mặc mở cửa xe cho cô, thanh âm trầm ổn: "Chẳng lẽ vừa rồi em đã ăn no sao?" Phùng Vân Hi: Sao mà no được chứ QAQ Vừa nãy, Phùng Vân Hi chỉ có thể tiếp chuyện mọi người, toàn bộ đồ cô ăn đều do Tử Mặc gắp. "Chưa..." "Vậy chúng ta ăn gì đây?" "Hay là, chúng ta về nhà ăn khuya đi?" Phùng Vân Hi liên tiếp đặt câu hỏi, nhưng Thẩm Tử Mặc đều không trả lời cô. Cuối cùng, cô chỉ phải ngoan ngoãn lên xe. Thẩm Tử Mặc đưa Phùng Vân Hi đến một nhà hàng gần nhà họ Thẩm. Dù tiệm này không lớn nhưng thức ăn rất ngon. Ăn cơm xong, cô còn chưa kịp biểu đạt sự cảm động thì Hứa Chu gọi tới. "Vân Hi, Thẩm Tử Mặc đã gặp Tô Duệ. Vả lại, anh ta còn gặp gã trước em nữa đó." Hứa Chu nghĩ anh ta đã hiểu được bảy tám phần của chuyện này rồi. Chuyện Tô Duệ muốn gặp Vân Hi chắc chắn có liên quan tới Thẩm Tử Mặc. Phùng Vân Hi sửng sốt, ngước lên nhìn Thẩm Tử Mặc, nói em đã biết rồi cúp máy. Sau một hồi phân vân, cô quyết định sẽ không hỏi Thẩm Tử Mặc. Nếu anh đã không mong cô biết chuyện này thì cô cứ giả vờ như không biết đi. ... Mời các bạn đón đọc Danh Môn Độc Sủng của tác giả Hoa Đào Dẫn.
Đi Về Phía Không Anh - Trương Vũ Hàm
"Đi về phía không anh" là câu chuyện tình tay ba trắc trở với kết thúc buồn nhưng đậm tính chân thực. Thẩm Đông Tam là một cô gái mạnh mẽ đầy cá tính, vì tình yêu của mình, cô đã bất chấp mọi định kiến của xã hội về “kẻ thứ ba” để giành lấy người mình yêu thương. Nhưng sóng gió lại một lần nữa ập đến, khi cuộc tình giữa cô và Chu Nam đang sắp bước vào hồi kết với một đám cưới đầy mơ ước thì Lô Lợi Lợi - cô người yêu cũ của Chu Nam xuất hiện và không hề che đậy ý định chia rẽ hai người. Những đam mê, hận thù… lại một lần nữa cuốn họ vào vòng xoáy tình cảm vô cùng phức tạp… Với môtíp là chuyện tình tay ba nhưng "Đi về phía không anh" cho ta một cái nhìn mới về “kẻ thứ ba”, những người luôn bị quy kết là đã phá vỡ hạnh phúc của người khác. Liệu họ có nên được cảm thông không khi mà sau bao nỗ lực để giành lấy tình yêu, người con trai mình yêu thương vẫn rời xa như một trò đùa của số mệnh? Đi về phía không anh tuy không có một “happy ending” với nhẫn và váy cưới … nhưng lại tràn đầy những cảm xúc chân thực, những khoảnh khắc mà mỗi chúng ta sẽ có lúc phải trải qua. Người đọc có thể dễ dàng nhận thấy thấm đẫm trong từng trang sách là niềm hạnh phúc vui vẻ nhưng cũng đầy khổ đau và nước mắt. Có những kỉ niệm thật ngọt ngào nhưng cũng có những kí ức đầy cay đắng. Song điều cuối cùng đọng lại trong cuốn sách đó là, tình yêu đã đem lại một cuộc sống thi vị với đầy đủ cảm xúc của đời người. Cuốn tiểu thuyết "Đi về phía không anh" đã đem lại cho chúng ta một thông điệp: Không phải mọi câu chuyện tình yêu đều kết thúc tốt đẹp, vấn đề là chúng ta nhìn nhận kết thúc đó theo chiều hướng nào. Một câu chuyện buồn nhưng đầy cảm xúc hiện lên trên từng trang sách, rất hấp dẫn và lôi cuốn người đọc. *** Tác phẩm xoay quanh Thẩm Đông Tam - một cô gái mạnh mẽ đầy cá tính, vì tình yêu của mình, cô đã bất chấp mọi định kiến của xã hội về “kẻ thứ ba” để giành lấy người mình yêu thương. Nhưng sóng gió lại một lần nữa ập đến, khi cuộc tình giữa cô và Chu Nam đang sắp bước vào hồi kết với một đám cưới đầy mơ ước thì Lô Lợi Lợi - cô người yêu cũ của Chu Nam xuất hiện và không hề che đậy ý định chia rẽ hai người. Những đam mê, hận thù… lại một lần nữa cuốn họ vào vòng xoáy tình cảm vô cùng phức tạp… “Kẻ thứ ba”, những người luôn bị quy kết là đã phá vỡ hạnh phúc của người khác. Liệu họ có nên được cảm thông không khi mà sau bao nỗ lực để giành lấy tình yêu, người con trai mình yêu thương vẫn rời xa như một trò đùa của số mệnh? Cốt truyện của Trương Vũ Hàm đã không còn quá mới với những sự thật mà chúng ta vẫn chứng kiến nhan nhản ngoài đời, khi tình yêu giữa hai con người vốn đang êm đẹp thì một kẻ thứ ba xuất hiện, dần chiếm vị trí mà “lẽ ra họ không nên chiếm”. “Đi về phía không anh” giống như một sân khấu chính của nhân vật “kẻ thứ ba” ấy – nhưng được viết dưới một góc nhìn hoàn toàn đơn thuần của tình yêu, được phân tích nhiều chiều để hiểu hơn những nỗi niềm mà “kẻ thứ ba” thường vẫn phải chịu đựng. Vậy cuối cùng, là họ sai hay họ đúng, khi mà bản thân tình yêu sẽ chẳng bao giờ có chuyện sai đúng, vì tất cả chỉ là sự dẫn đường của cảm xúc mà thôi? Có lẽ, câu trả lời sẽ dành cho chính bạn khi bạn khám phá từng trang sách, vì với chuyện tình yêu này, mỗi người sẽ lại có những cách lựa chọn và phán xét khác nhau. Nhưng dù kết quả có là gì sau khi bạn đọc xong, thì chắc chắn, có một điều bạn sẽ không thể phủ nhận, đó là những cảm xúc tinh tế lắng đọng mà Vũ Hàm đã gửi vào từng tình tiết, từng cảm nhận của nhân vật. Câu chuyện là sự giao thoa vừa của tiếng reo ca hân hoan hạnh phúc, vừa của những nước mắt đớn đau tủi cực, là sự xen cài của những kỷ niệm ngọt ngào dịu êm và cả của những ký ức đắng cay như những vết sẹo dài ám ảnh. Là cây bút quen thuộc của thể loại tiểu thuyết hôn nhân gia đình, Trương Vũ Hàm đã đem lại cho độc giả một cuốn tiểu thuyết đáng đọc, đáng đọc không chỉ bởi cốt truyện hấp dẫn cùng những tình tiết gay cấn, bất ngờ, đáng đọc cũng không chỉ bởi nỗi u buồn phảng phất đượm trong từng câu chữ và dáng hình nhân vật, mà còn đáng đọc bởi những thông điệp ý nghĩa và cũng hết sức giản dị mà cô muốn gửi tới độc giả. “Đi về phía không anh” đã được phát hành tại Việt Nam với bản dịch của Cẩm Yến. Cuốn sách đã thu hút sự quan tâm, chia sẻ và bàn luận sôi nổi của nhiều độc giả trên các diễn đàn văn học. *** Trương Vũ Hàm là một tác giả trẻ chuyên viết về thể loại tiểu thuyết hôn nhân gia đình. Những tác phẩm của cô đã được giới thiệu rộng rãi trên các tạp chí văn học lớn của Trung Quốc như Mengya, Fangcao… và giành được một số giải thưởng văn học giá trị. Các tác phẩm tiêu biểu của cô là: - Đếm đến ba sẽ nói câu yêu em (2009) - Hôn nhân không thành công (2009) - Đằng sau bức màn hôn nhân (2012) Trương Vũ Hàm là cây bút trẻ của văn học Trung Quốc với những tác phẩm được giới thiệu rộng rãi trên các tạp chí văn học lớn như Mengya, Fangcao. Cô từng giành được nhiều giải thưởng văn học giá trị, được công chúng biết đến như một trong những cây bút có giá của thể loại tiểu thuyết hôn nhân gia đình như “Đếm đến ba sẽ nói câu yêu em” (2009), “Đằng sau bức màn hôn nhân” (2012)… “Đi về phía không anh” cũng nằm trong thể loại tiểu thuyết đó, và cũng là một trong những tác phẩm đưa tên tuổi của Vũ Hàm tới gần hơn với bạn đọc. Mời các bạn đón đọc Đi Về Phía Không Anh của tác giả Trương Vũ Hàm.