Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tô Cô Nương Hành Tẩu Giang Hồ (Gần Nhất Giang Hồ Có Điểm Tô)

“Tô gia tiểu thư Tô Anh muốn ra cửa hành tẩu giang hồ. Vì thế nàng phải đặc biệt cẩn thận.   Bởi vì nếu nàng không thể trở thành “đại hiệp” có tiếng, có cả miếng, cũng chỉ có thể về nhà thừa kế gia tài bạc triệu.”   Trong cuộc đời của Tô Anh, người nàng sợ nhất chính là mẫu thân, việc nàng sợ nhất chính là mỗi ngày phải gảy bàn tính dưới ánh mắt của mẫu thân mình. Vì thế, Tô tiểu thư tìm mọi cách trèo tường, vượt ngói, thậm chí là đu cây để được hành tẩu giang hồ.   Sau n lần thất bại do bị bắt tại trận, thì ở lần thứ n+1, Tô Anh dưới sự trợ giúp của phụ thân, đã thành công ăn vạ mẫu thân, để người đồng ý cho nàng ra ngoài thực hiện giấc mộng trở thành “đại hiệp” của mình.   Thế nhưng, cái giá phải trả cho việc tiến vào giang hồ chính là việc trở thành một kẻ vô sản. Mẫu thân không cho nàng lộ phí, cũng không cho phép nàng được dùng tài sản Tô gia để lăn lộn giang hồ. Thế cho nên, ngày đầu tiên rời nhà, Tô tiểu thư không thuê được xe ngựa, chỉ có thể dùng đôi chân ngắn ngủn của mình, đi đến ngoại ô thành Tây Lăng, lại còn vì bớt được 2 đồng tiền lẻ mà nghỉ tại một khách điếm rách nát.    ***   Cũng chính tại nơi này, Tô Anh gặp được vị “đại hiệp” đầu tiên của cuộc đời mình. Rõ ràng trong sách viết đại hiệp giang hồ người người đều võ công cao cường, băng tường, vượt ngói, quanh năm bận rộn hành hiệp trượng nghĩa, đấu kiếm, so tài. Thế nhưng, vị Yến đại hiệp mà Tô cô nương gặp được buổi sáng thì làm việc tay chân, buổi chiều cho ngựa ăn, đến tối thì… thả diều.   Mặc dù vừa ra khỏi cửa đã gặp phải cú s.h.o.c.k đầu đời, thế nhưng Tô cô nương vẫn tin vào một giang hồ đầy rẫy các đại hiệp bay qua bay lại như trong chuyện xưa, vì thế Tô Anh lần nữa sốc lại tinh thần, xách váy tiếp tục phiêu bạt giang hồ.   Thế nhưng, với tình trạng “thiếu vốn đầu tư”, Tô cô nương cũng chẳng đi được bao xa đã hết bạc xài. Cũng may ở nơi đất khách này gặp được người quen, còn được người ta giới thiệu cho mấy việc rất là có phong cách “hành hiệp trượng nghĩa” của các vị đại hiệp, đó là tìm mèo cho Vương bà bà.   Việc cỏn con này sao có thể phù hợp với phong thái của Tô đại hiệp, hơn nữa, tiền công lại chẳng đáng bao nhiêu, nàng không muốn nhận. Sau một hồi co kéo, rốt cục Tô Anh cũng được giới thiệu cho một việc nhẹ, lương cao, chính là dùng khuôn mặt xinh đẹp của mình đứng ở cửa chào mời khách hàng.   Tô cô nương đã suýt nhận việc nếu như Yến lão Nhị không kịp thời ngăn cản. Giọng điệu của chàng có chút khó nghe nên lúc đó Tô Anh còn giận chàng thật lâu. Thế nhưng, trong lúc đuổi theo con mèo hoa của Vương bà bà, Tô cô nương rốt cục cũng phát hiện ra cái công việc “chào khách” kia là thế nào.   Nếu không phải là Yến Vô Tuất thay nàng đứng ở cửa ưỡn ẹo vung khăn, cộng thêm ỏn ẻn cười, thật khó có thể tượng tượng được khung cảnh tiếp theo.   Nhưng cũng chính vụ việc “chào khách” lần này đã đem đến tai họa cho cả hai người. Bởi vì sắc đẹp của Yến “cô nương” cùng Tô tiểu thư đã thu hút vô số “ong bướm” tới trêu hoa ghẹo nguyệt, còn buộc Yến Vô Tuất phải xuất ra tuyệt chiêu.   Chính điều đó đã khiến Tô cô nương gặp họa sát thân, suýt chút nữa thì mất mạng. Cũng may Yến Vô Tuất kịp thời xuất hiện, giải cứu cho nàng. Vì thế mà chàng bị bại lộ thân phận là đệ tử của Thanh Tử Dương - cao thủ đệ nhất giang hồ, khiến cho mọi chuyện không thể vãn hồi.   Giang hồ lần nữa dậy sóng, lại thêm sự can thiệp của triều đình, ân oán cũ cùng những cạm bẫy bủa vây cuốn Tô Anh cùng Yên Vô Tuất vào một vòng xoáy không lối thoát.   May mắn là, giữa những sóng gió ấy, chàng cùng nàng nắm tay, tâm liền tâm, tóc mai kề mái đầu, cho nhau tin tưởng, cho nhau chỗ dựa, không rời không bỏ, cùng nhau đi đến kết cục hạnh phúc nhất.   ***   Tô Anh là con gái út của Tô gia giàu có bậc nhất thành Tô Lăng, từ nhỏ được phụ mẫu nuông chiều, cẩm y ngọc thực, một ngón tay cũng không dính nước xuân. Những câu chuyện trong sách về một giang hồ thần bí, cùng với khát khao không muốn thừa kế gia tài bạc triệu của gia đình đã thôi thúc nàng phải một lần hành tẩu giang hồ.   Thế nhưng lúc đi hết mình, lúc về thực sự là hết hồn. Hóa ra, giang hồ mà nàng luôn trông ngóng lại chẳng giống với thế giới mà nàng tưởng tượng. Không có các đại hiệp tụ hội cùng nhau làm việc tốt, cùng không có anh hùng vì dân chúng phân ưu.   Điều nàng gặp được là cuộc sống cơm áo gạo tiền, là giấc mơ hư vinh cùng khát khao quyền lực đang dần giết chết mục đích tốt đẹp ban đầu của người tập võ.   Thời gian hành tẩu giang hồ, đã khiến một Tô tiểu thư non nớt dần trưởng thành, trở thành một cô nương mạnh mẽ, hiểu rõ đúng sai, càng biết như nào là “vừa đủ” để có được hạnh phúc.   Tô Anh là một nhân vật vừa có sự ngây thơ, vừa có sự lương thiện, nhưng đồng thời lại mang theo chút lém lỉnh, thông minh, thực sự rất khó để có thể không thích nhân vật này.   Bên cạnh Tô Anh, Yến nhị gia cũng là một nhân vật cực kỳ đặc biệt. Chàng vốn là đệ tử duy nhất của cao thủ đệ nhất giang hồ (mặc dù sự truyền thụ này cũng không phải do chàng muốn), đáng lẽ chàng nên có một cuộc sống “vinh quang”, là nhân vật được ngưỡng mộ, luôn bận rộn hành hiệp trượng nghĩa.   Nhưng, không, Yến Vô Tuất thực sự chỉ là một thanh niên “nhà nghèo”, ngoài chú ngựa tên Truy phong thì chàng chẳng còn gì cả, ngay cả một căn nhà rách cũng không có, còn đang nợ rất nhiều tiền của ông chủ nhà trọ Trần Ba.   Yến Vô Tuất không muốn phô trương, chàng chỉ muốn làm một người lặng lẽ, ăn hạt dưa hóng chuyện thiên hạ. Thế nhưng thân phận cùng vận mệnh không cho phép chàng làm một người nhàn tản, mà chàng, lại không thể chống lại ý trời, cuối cùng vẫn bị cuốn vào trong mớ ân oán phân tranh.   Chàng là một kẻ cục súc lại độc mồm, một chút cũng không biết thể hiện tình cảm. Nếu người chàng yêu không phải Tô cô nương thông minh lại thẳng thắn, thì không biết đến cái mùa quýt nào Yến nhị gia mới có thể cưới được thê tử.    Bù lại, chàng là một người cực kỳ chung tình, thích một người thì sẽ luôn chỉ có người đó, cho dù có một vạn sự cám dỗ bên cạnh cũng không thể lay động được chàng.   Ngoài hai nhân vật chính, các nhân vật phụ cũng cực kỳ nhiều và mang màu sắc riêng. Từ Tô phu nhân giỏi giang hiểu đạo lý đến Tô lão gia yêu con gái như mạng; thêm một ông chủ quán kẹt sỉ không có liêm sỉ, một thư sinh chua ngoa, bụng dạ thâm sâu, thêm một trùm cuối lúc nào cũng tỏ vẻ yếu đuối nhưng trong bụng là cả một bồ dao găm.   Ý tưởng của truyện khá mới, tuy nhiên nhiều tình tiết còn chưa được xử lý thỏa đáng, phần kết hơi nhanh khiến tớ có chút cảm giác hụt hẫng. Bù lại, tác giả có những quả cua cực khét, tớ lái đĩa bay cũng không đuổi kịp logic của bả, khiến quá trình đọc có nhiều bất ngờ thú vị.   Nội dung truyện hài hước, chuyện tình của đôi chính muốn ngọt có ngọt, muốn sủng có sủng, muốn ăn thịt cũng có luôn. Thế nên, tớ xin được nhiệt liệt đề cử bộ này cho các vị thí chủ ghé ngang qua đây nhé :) ______________   " ": Trích từ truyện do rv-er edit.   Review by #Nghịch Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Đây là Tô Anh thứ mười ba thứ muốn trèo tường đi hành tẩu giang hồ. Lấy dẫm lên một khối che kín rêu xanh đá phiến, chân vừa trợt, rơi chổng vó, chấn kinh rồi Tô phủ toàn bộ hậu viện, rước lấy gia đinh tỷ muội huynh đệ thúc bá cô chất cha mẹ vây xem mà chấm dứt. Tô lão gia đem Tô Anh nghiêm khắc khiển trách một đốn, phạt quỳ một canh giờ, đóng cấm đoán. Nhưng là, hắn bất quá một lát liền hối hận, lặng lẽ sờ sờ hồi hắn nữ nhi phía trước cửa sổ nhìn lén. Chỉ thấy nữ nhi bảo bối của hắn Tô Anh sớm đã tắt đèn hô hô ngủ nhiều, không hề có đem hắn trừng phạt để ở trong lòng. Tô lão gia đầu tiên là yên tâm, lại có điểm sinh khí. Mang theo tức giận cùng lo lắng, hắn ngủ không yên, tìm phu nhân thương lượng: “Đều tại ngươi, không có việc gì làm nàng nhìn cái gì thoại bản, cả ngày thấy người liền ‘ núi xanh còn đó ’, nghe tiếng gió liền nói là ‘ kiếm khí như hồng ’, nghe vó ngựa vang chính là ‘ cổ đạo gió tây ’, còn muốn đi lang bạt giang hồ, ta nguyên tưởng rằng bất quá nhất thời tâm huyết dâng trào, hơn phân nửa năm vẫn là như thế, này nhưng như thế nào cho phải?” Phu nhân lại rất nghĩ thoáng: “Không bằng làm nàng đi ra ngoài nhìn xem, gặp qua không phải đã trở lại.” Tô lão gia đầu diêu đến cùng trống bỏi giống nhau: “Không thành không thành, trên giang hồ huyết vũ tinh phong, ta Tô phủ cũng coi như số một số hai giang hồ danh môn, hùng cứ Tây Lăng, nhiều ít kẻ thù ở bên ngoài, nàng một cái tiểu cô nương, nhiều nguy hiểm a!” Phu nhân lẳng lặng nhìn Tô lão gia lão sau một lúc lâu, phương mở miệng nói: “…… Lão gia, nhà ta tổ tiên tam đại thu thuê cùng buôn bán mà sống, giao tiếp bất quá phạm vi trăm dặm hương thân tá điền. Lão gia còn chưa ngủ tỉnh bãi? Vẫn là cùng nữ nhi nhìn cùng bổn thoại bản?” Tô lão gia như cũ lắc đầu: “Kia cũng không thể, giang hồ hiểm ác, ra Tô phủ, đầu đường liền có mãnh thú chặn đường, ta như thế nào yên tâm nữ nhi của ta độc hành?” “…… Đó là Ngô mẹ nuôi trong nhà đại hoàng, lớn lên hung, nhưng thực ngoan, cũng không cắn người.” “Không thể không thể, Tây Sơn liền có đàn phỉ, đóng quân trong núi, ngày đêm thao luyện, rít gào núi rừng, nếu đem ta bảo bối nữ nhi bắt được làm áp trại phu nhân nhưng như thế nào là hảo?” Phu nhân chậm rãi đem một bàn tay đỡ cái trán, chậm rãi nói: “Đó là phụ cận quan binh săn thú thao luyện, mấy ngày trước đây còn ở Tây Lăng cửa thành dán bố cáo, lão gia không đi xem sao?” “Ta…… Ta nghe trương đại trụ nói!” “Đại trụ chính là không có việc gì thích biên nói dối, lão gia đừng tin hắn. Chúng ta Tây Lăng huyện lị mạnh khỏe thật sự, hàng năm triều đình đều phải khen ngợi hai lần, nào có cái gì sơn phỉ tác loạn.” Tô lão gia trầm mặc. Phu nhân đem châm ở tóc mai trung gian sát một sát, tiếp tục nạp đế giày tử: “Y ta nói, nàng tổng như vậy lăn lộn cũng kỳ cục, không bằng làm nàng đi ra ngoài nhìn xem. Thật sự đi không thông, lại về nhà kế thừa mấy trăm mẫu đất, vài toà sơn cùng mấy chục cái mặt tiền cửa hiệu bãi.” “……” Bên ngoài nghe vách tường giác nha hoàn A Mạn nghe được lời này, nhịn không được hướng lên trời phiên cái đại đại xem thường nhi, nhanh như chớp chạy đến hậu viện đi mật báo. A Mạn vóc người không cao, tay chân thô đoản, lớn lên trắng trẻo mập mạp, nhìn liền có phúc tướng. Nàng một thân hoa đế áo, rải váy hoa, đen nhánh sáng bóng đầu tóc sơ thành hai cái thu, chạy lên trên bụng thịt run lên run lên. Tô Anh nghe được nàng vụng về tiếng bước chân, một lăn long lóc từ trên giường bò dậy, vén rèm lên ra bên ngoài xem. “Thế nào thế nào? Cha nhả ra sao?” A Mạn để sát vào, lặng lẽ cùng nàng nói: “Phu nhân nhả ra, nói làm ngươi đi ra ngoài sấm, vạn nhất sấm không nổi danh đường, chỉ có thể về nhà kế thừa mấy trăm mẫu đất, vài toà sơn, mấy chục cái mặt tiền cửa hiệu.” Tô Anh lắc đầu, cắn môi, rất là sợ hãi bộ dáng: “Kia có bao nhiêu sổ sách muốn tính, kia thật đúng là thật là đáng sợ, ta nhất định phải xông ra chút tên tuổi, đương cái đại hiệp mới hảo.” A Mạn hơi há mồm, mộc ngốc ngốc cũng gật gật đầu: “Đúng vậy, thật là đáng sợ……” Tô phủ có một cái quy củ, chính là lão gia lời nói có thể không tính toán gì hết, nhưng là phu nhân lời nói tuyệt đối là khuôn vàng thước ngọc. Tô Anh mẫu thân tùng khẩu, nàng cha cũng không dám nói cái gì, chỉ phải cực kỳ không tình nguyện thế tiểu nữ nhi chuẩn bị hành trang —— Năm hoa đại mã một đầu, trang các loại thoa hoàn váy bội, son phấn, vàng bạc châu báu một đại cái rương, sưởi ấm dùng lò sưởi, thiêu bạc than, còn có một đại bao lộ đồ ăn, chứa đầy Tô Anh ngày thường thích nhất ăn năm trân thủy tinh vịt, tuyết ti nhi chân giò hun khói, ngỗng yên chi…… Hoa quế tô, đường phó mát, xây hương quả hạnh…… Tô lão gia thu xếp giống nhau, liền sâu kín than thượng một hơi, đầy mặt treo đầy gả nữ nhi giống nhau không tha chi tình. Không ngờ, sở hữu hành trang đều bị phu nhân bàn tay vung lên, từ ven đường nâng về nhà đi. Mời các bạn đón đọc Tô Cô Nương Hành Tẩu Giang Hồ (Gần Nhất Giang Hồ Có Điểm Tô) của tác giả Y Nhiễm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đích Nữ Muốn Hưu Phu
Đây là một câu chuyện kinh điển về trùng sinh như bao câu chuyện trùng sinh khác. Vẫn cốt truyện ấy, vẫn tình tiết ấy, chỉ khác nhân vật thôi hehe. Fan của trùng sinh gia đấu mau vào đây nào! Nữ chính Tần Thư Dao là con gái đầu của Tần lão gia, nhưng mẹ mất sớm, kế mẫu Ngô thị chèn ép đủ kiểu. Tần Thư Dao lớn lên trong yếu đuối và sợ sệt. Đúng lúc đó, nàng gặp được Hàn Thế Quân và nhanh chóng rơi vào lưới tình. Hàn Thế Quân lấy nàng làm chính phi, nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Sau khi giúp đỡ hắn ngồi lên cái ghế vương gia, Hàn Thế Quân vội vàng rũ bỏ người kề vai sát cánh bên mình. Tần Thư Dao bị hãm hại, uất ức chết đi, trùng sinh quay lại năm 12 tuổi. Lần này, nàng đã học được đủ sự đắng cay. Nàng quyết định sẽ trả thù tất cả. Đầu tiên là kế mẫu Ngô thị và em gái cùng cha khác mẹ Tần Tuyết Như. Sau nữa là Hàn Thế Quân và gia đình hắn ta. Kiếp này, Tần Thư Dao thành công bảo vệ em gái ruột, nhận được sự yêu mến và kính trọng của bà nội và cha. Nàng cũng gặp gỡ được các vị hoàng tử, và hai trong số đó đem lòng yêu mến nàng.  Sau này, tất nhiên nữ chính của chúng ta về với nam chính là một trong hai vị hoàng tử kể trên. Nhưng quá trình cũng đầy gian nan vì ban đầu hai người chỉ dừng lại ở mức nhận mặt nhau. Sau này khi về chung một nhà, cùng trải qua khó khăn mới dần dần gạo nấu thành cơm, củi lửa bốc cháy.    Gia đấu trong truyện ở tầm trung bình. Nữ chính không quá thông minh, một vài lần thoát nạn nhờ may mắn và được mọi người giúp đỡ. Các nhân vật nữ phụ thì ai cũng độc ác nên khỏi lo sẽ thích nữ phụ hơn nữ chính :v. Nam chính hơi lạnh lùng, không thể hiện tình cảm nhiều. Lúc đầu anh này còn ác cảm với nữ chính nhưng sau này khi đã làm vợ chồng thì có khá hơn chút (tuy vẫn hơi ngược nữ một tẹo).  Truyện đọc khá được, thích hợp giết thời gian và khi bạn quá chán không muốn ra đường vào cái thời tiết nóng bức này. Một vài tình tiết hơi dài dòng, bạn có thể đọc lướt nếu cần. Điểm ok nhất là nữ chính không bị buff quá đà, cũng không phải khuôn mặt “vạn người mê”. Nam chính truyện này không được nổi bật cho lắm, được cái sau này cũng ăn đủ khổ và chiều chuộng nữ chính hết lòng.  Trích đoạn đặc sắc: "Rốt cuộc tìm được nàng!" Trong lòng Mộ Thiếu Dục vừa kích động vừa khó chịu, nếu như hắn không kịp thời chạy tới, như vậy nhất định Tần Thư Dao bị Hàn Thế Quân làm nhục, hoặc là đưa đến những địa phương khác. Những ngày qua mặc dù Mộ Thiếu Dục không biểu hiện ra, nhưng mà trong lòng lại vô cùng lo lắng. Khi hắn biết nơi mà Tần Thư Dao bị giấu đi vẫn còn bị nguy hiểm, hắn lập tức điều động binh mã chạy tới. Bây giờ nhìn thấy Tần Thư Dao bình an vô sự, Mộ Thiếu Dục cũng yên tâm. Lúc này, Hàn Thế Quân bị trói lại chợt nở nụ cười lạnh. "Mùi vị của nữ nhân này cũng chỉ như thế, dù sao ta đã hưởng qua rồi. Tam hoàng tử không chán ghét, tiếp tục dùng cũng không sao!" Thân thể Tần Thư Dao run rẩy không ngừng, nàng biết bản thân bị nhốt ở chỗ này nhiều ngày như vậy, coi như bản thân không giải thích, như vậy Mộ Thiếu Dục cũng sẽ cho rằng như vậy. Huống chi Hàn Thế Quân còn vô liêm sỉ nói như vậy, nhất định Mộ Thiếu Dục sẽ càng thêm tin chắc. Đang lúc Tần Thư Dao cảm thấy tuyệt vọng, đang lúc Tần Thư Dao không biết nên giải thích như thế nào. Mộ Thiếu Dục chợt buông tay Tần Thư Dao ra, sau đó đi tới trước mặt Hàn Thế Quân, sau một lúc lâu, đột nhiên nâng tay lên hung hăng đánh vào trên mặt Hàn Thế Quân. "Mang xuống cho ta!" Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, thân thể Tần Thư Dao vẫn run rẩy không ngừng, nước mắt cũng bất tri bất giác chảy từ trong vành mắt xuống. Nàng không biết nên giải thích như thế nào, cũng không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì nàng biết chuyện như vậy nàng không nói rõ được. Mộ Thiếu Dục lẳng lặng đến bên người Tần Thư Dao, sau đó nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu khẽ hôn một cái lên mái tóc mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói:  "Mặc kệ sự thật như thế nào, ta cũng sẽ không thả nàng đi!" "Chàng thật sự tin tưởng ta, thật sự không chê ta?" "Ta tin tưởng nàng, ta không chê nàng!" Nhẹ nhàng một câu nói, làm nước mắt Tần Thư Dao từng giọt chảy xuống, có lẽ đây chính là tình yêu, mặc kệ bên nào biến thành bộ dạng gì, đều không rời không bỏ bảo vệ đối phương. Mộ Thiếu Dục cúi đầu hôn lên nước mắt trên mặt nàng, sau đó chậm rãi hôn đôi môi mềm mại của nàng, chỉ cần nàng có thể trở lại bên cạnh mình, những thứ khác cũng không quan trọng... _______________ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Ánh trăng mông lung bóng cây lắc lư, hai cái bóng nhỏ cùng bóng cây xen lẫn vào nhau, gió thổi nhẹ lá cây vang lên xào xạc, giờ phút này có vẻ có chút âm trầm cùng quỷ dị. "Phu nhân, người đi vào trước chờ một chút đi, đợi lát nữa Hầu gia sẽ đến." Một âm thanh cung kính truyền đến, sau đó một bóng dáng xinh xắn nhỏ nhắn đẩy cửa tiến vào. Ở trước Phật đường là một pho tượng Quan Âm đại sĩ, trên án vẫn còn hương, Quan Âm đại sĩ mặt mũi hiền lành tựa như đã nhìn thấu thiện ác của thế gian. Tần Thư Dao chỉ cảm thấy hương này có chút nồng, lại không chú ý nhiều lắm, nàng ở trước mặt Quan Âm đại sĩ chắp hai tay trước ngực lạy một cái, sau đó quay đầu muốn hỏi Ngụy Tử một chút, đến cùng khi nào thì Hầu gia mới tới. Đang muốn mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng mắt hoa lên, thân thể cũng có chút mệt, mà Ngụy Tử luôn luôn đứng ở trước cửa chưa từng tiến vào, nàng nghi hoặc nhíu mày: “Sao ngươi không tiến vào?" Ngụy Tử không để ý đến nàng, chỉ hướng một chỗ khác vẫy vẫy tay, chỉ thấy một nam tử vội vội vàng vàng chạy vào. Lúc này hai mắt Tần Thư Dao đã có chút mơ hồ, chỉ cho nam tử này chính là Hầu gia, chịu đựng thân thể không khỏe tiến lên hai bước: "Hầu gia, ngài tới đây là vì chuyện gì?" Vừa mới nói xong đã bị người nam tử trước mắt ôm lấy, sau đó liều mạng xé y phục trên người nàng, đại ngọc bị kéo rơi ra để lộ một mảng da thịt trắng noãn bên dưới ánh nến mờ ảo, Tần Thư Dao kinh hãi trong lòng đẩy mạnh hắn ra, nhưng lại cảm thấy toàn thân vô lực. Lúc này tuy toàn thân của Tần Thư Dao vẫn còn vô lực, nhưng cũng biết người trước mắt này tuyệt đối không phải là Hầu gia, nàng muốn kêu to "Cứu mạng", thế nhưng cả người căn bản không có một tia khí lực, trong cổ họng lại phát ra âm thanh càng lúc càng nhỏ bé yếu ớt mà mềm mại, nam tử phía trước nghe xong lại càng cười dâm đãng, động tác ngược lại càng thêm thô lỗ... Nàng muốn Ngụy Tử đứng xem ở trước cửa cứu nàng, nhưng dưới ánh trăng, lại nhìn thấy nụ nưới trên khóe miệng của Ngụy Tử lộ ra trào phúng cùng khinh bỉ. Trong lòng nàng lạnh run một cái, chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là một ván cờ sao? Nàng không tin thân thể mình đang bị làm nhục, nước mắt theo gò má không tiếng động rơi xuống... Mà lúc này cách đó không xa đã truyền đến một âm thanh mềm mại: "Hầu gia, hôm nay vừa mới có mưa đường trơn cực kỳ, ngài phải cẩn thận một chút." Ngụy Tử nghe được âm thanh vội vàng đóng cửa lại, vẻ mặt sớm đã không còn châm chọc khinh bỉ như vừa rồi, mà là lo lắng sợ hãi. "Ngươi ở trong này làm gì?" Tiết Nhã liếc nhìn Ngụy Tử một cái, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý. Nói xong cũng không nhìn Ngụy Tử ngăn trở, dùng sức đẩy cửa ra, hai người đang quấn nhau bên trong Phật đường lập tức bại lộ ở trước mắt mọi người. Người nam tử vội vàng bò từ trên người Tần Thư Dao xuống dưới, quỳ trên mặt đất, chỉ vào Tần Thư Dao lớn tiếng nói: "Là nàng quyến rũ ta, nàng nói Hầu gia đã lâu rồi không vào phòng của nàng, nàng cô đơn khó nhịn cho nên mới quyến rũ ta tới nơi này hẹn hò!" Tần Thư Dao hoảng sợ trợn to hai mắt, nàng vội vàng lấy y phục lên, che thân thể bị lăng nhục của mình, sốt ruột lắc đầu thê lương kêu thảm thiết: "Không phải... Là hắn cùng Ngụy Tử hai người hợp mưu hãm hại thiếp... Hầu gia..." "Vừa rồi không phải nàng rất hưởng thụ sao, sao bây giờ không dám thừa nhận." Trên gương mặt của nam tử lộ ra vẻ trào phúng vô tận; "Hôm nay bị bắt, hai người chúng ta đã không còn gì để nói, ta ở dưới điện Diêm vương chờ nàng." Nói xong nam tử liền đứng lên, cầm lấy chủy thủ đã sớm chuẩn bị tốt, đâm vào trước ngực. Mời các bạn đón đọc Đích Nữ Muốn Hưu Phu của tác giả Khanh Dư.
Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?
Nguyễn Thời Ý cả một đời hy sinh vì gia tộc họ Từ, vượt qua nỗi đau mất chồng từ trẻ, chỉ vỏn vẹn được ngọt ngào 3 năm sau hôn nhân, rồi sống goá bụa 35 năm trời. Ngay ngày cưới của cháu gái nội, cảm thấy đã gần đất xa trời, bà lẳng lặng lấy “hạt châu phai màu” mà phu quân gửi từ nơi xa gửi về tặng trước khi “từ trần” ra để “ép lưỡi”, cuối cùng bất cẩn... nuốt chửng. Trong lúc mơ màng, đứng giữa sự sống và cái chết, bà nghe được một số chuyện, ngấm được một số điều, rồi cũng buông xuôi theo số phận, nhắm mắt đón chờ cái chết tới. Nào ngờ, vài ngày sau... bà bất ngờ tỉnh lại, không chỉ có vậy, còn vô duyên vô cớ hồi xuân, trở lại dung nhan của hơn 40 năm trước. Và từ đó, tất cả những bức màn dần được hé mở, dung nhan trẻ trung bao bên ngoài trái tim “lão thái bà” đã gây nên biết bao những chuyện bi hài. Đặc biệt là khi... một người con trai giống hết người chồng quá cố của bà đột nhiên xuất hiện.   Tỉnh dậy sau khi được hai con chó lớn “moi” ra từ đống băng tuyết, Từ Hách một lòng muốn quay về tìm lại vợ hiền, muốn tặng hai con chó ân nhân của mình kia cho hai cậu con trai sinh đôi, cũng tặng quà đầy tháng cho cô con gái vừa chào đời. Nào ngờ, về đến kinh thành, hắn lại nghe tin “Từ thái phu nhân” qua đời, nhưng lại không phải Từ phu nhân - mẫu thân của hắn, mà lại là người hắn từng gọi là “thê tử”. Hai cậu con trai sinh đôi, trước khi hắn ngủ vùi trong đống băng tuyết, mới chỉ là hai đứa nhóc chưa đầy 3 tuổi, nay con trai cả đã là Thủ phụ, con trai thứ Phú thương một vùng. Cô con gái thuở hắn đi còn chưa chào đời, nay đã là Vương hậu nước Xích Nguyệt... Hắn những tưởng từ đây về sau có nhà không thể về, có con cháu chẳng được sum vầy... nào ngờ, trong lúc sa sút tinh thần nhất, hắn lại chợt bắt gặp một ánh mắt, một giọng nói thân quen biết nhường nào... Chuyện được xây dựng trên bối cảnh một thời cổ dân phong rất cởi mở, nữ giới có thể làm vua làm quan làm nữ tướng. Hoàng thượng coi trọng thơ hoạ, ngưỡng mộ hoạ sĩ. Giọng văn của tác giả khá dí dỏm, nói đến chuyện ấy ấy bằng những câu từ “thay thế” mà đọc cũng phải đỏ mặt, còn... thú vị hơn cả miêu tả trần trụi. Tác giả xây dựng nền tảng thời kỳ là dân phong cởi mở, nên từng câu nói, câu chuyện cũng rất... open. Gạ gẫm, trêu chọc trá hình rất thú vị cũng rất gợi cảm =))) Như kiểu: “Ta muốn chàng bảo vệ ta, dùng “bảo kiếm” của chàng, “thiếp thân” bảo vệ ta” v.v... làm cho người đọc cứ gọi là đỏ mặt, trí tưởng tượng bay cao. Đan xen trong câu chuyện của đôi chính là những bí ẩn, những góc khuất, những câu chuyện của rất nhiều những đôi khác thú vị không kém. Những áy náy, day dứt chưa được gỡ bỏ trong quá khứ cũng có cơ hội được đền bù ở hiện tại. Nói chung, đã lâu rồi không đọc một bộ truyện thú vị như thế ^^ Chấm điểm: 9/10 Cầu dịch!!!   Mời các bạn đón đọc Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao? của tác giả Dung Thiên Ti.
Cường Sủng Tất Có Kiều Thê
Kiếp trước, có lẽ bọn họ đều yêu, chỉ tiếc gặp nhau không đúng thời điểm, đến cuối cùng đành phải chia ly. Nàng thay chàng đỡ một kiếm, mang theo yêu hận kiếp này, chấm dứt một đoạn nghiệt duyên. Chàng ôm mộng tương tư, theo nàng rời đi trần thế, nhưng lại chẳng cam lòng bước qua cổng mạn đà la. Kiếp trước, duyên đã cạn, tình còn chưa dứt, tơ vương dẫn lối đưa chàng quay trở lại. Lần này, Thẩm Tranh thề xoay chuyển càn khôn, đem toàn bộ sai lầm kiếp trước sửa lại, cốt chỉ để lừa tiểu nương tử của chàng về tay.   Định Bắc hầu Thẩm Tranh trong mắt người thiên hạ là kẻ kiêu căng, làm liều, tính tình nóng nảy lại dễ dàng bạo phát. Trong lúc nam hạ cứu giá, không tra xét, tùy tiện đem toàn bộ “loạn đảng” xử chết. Lại không ngờ rằng, trong những kẻ phải chết kia lại bao gồm cả “nhà vợ” tương lai của mình. Thẩm Tranh đối với An Ninh quận chúa Lý Mộ Thiền chính là nhất kiến chung tình. Chỉ vì “thù” diệt môn mà chẳng thể có được trái tim nàng.  Đời này, may mắn gặp được nàng khi chưa có sai lầm gì xảy ra, một đời ân hận cuối cùng cũng được sửa lại. Nếu đã có thể gặp sớm hơn, tất nhiên Thẩm Tranh sẽ dùng mọi cách, lừa lọc, dụ dỗ đem An Ninh quận chúa trói bên người, quyết không để nàng rời xa. Lý Mộ Thiền sinh ra trong gia đình quý tộc, mỹ mạo hơn người lại am hiểu lễ nghĩa. Kiếp trước chỉ trách gặp người quá muộn, trái tim nàng không thể yêu lại không thể không yêu, cuối cùng chỉ đành dùng cái chết kết thúc. Vận mệnh xoay chiều, lần này gặp gỡ nàng chỉ đơn thuần là tiểu quận chúa, trong lúc loạn lạc thất lạc người thân, không có thù hận, cũng không có cái gọi là "không thể yêu". Tiểu bạch thỏ mềm mại, ngọt ngào đương nhiên không thể đấu lại con sói đội lốt hồ ly gian xảo Thẩm Tranh, trong lúc mơ mơ, hồ hồ cứ thể bị chàng lừa về tay. *** Tớ phải thú nhận rằng bản thân tớ lúc đọc xong bộ này có cảm giác rất loạn, dung lượng não tưởng như không đủ dùng để phân tích. Bởi lẽ “Cường sủng tất có kiều thê” lựa chọn bối cảnh chư bá tranh hùng, mỗi người cát cứ một nơi, nam chính và nữ chính dường như đứng ở hai đầu chiến tuyến.  Thẩm Tranh là Định Bắc hầu công cao quyền lớn, Mộ Thiền lại thuộc dòng dõi hoàng gia suy yếu, dường như mỗi một bước đi của chàng, nếu không cẩn thận sẽ biến thành con dao cắt đứt mối quan hệ của hai người. Thật may mắn, tác giả nắm giữ rất tốt cách xử lý tình huống, uyển chuyển uốn nắn các nhân vật như “cha vợ” Vanh Vương, hoàng đế, thừa tướng, để hợp lý hóa việc nam chính lên nắm quyền định đoạt thiên hạ. Các tuyến nhân vật ổn định, đa dạng, phù hợp với bối cảnh cùng mạch truyện. Anh hoàng thượng cùng ông cha vợ rất chi là đáng yêu, trong lòng thì không ưa nam chính nhưng hết lần này đến lần khác bị anh nam chính dọa cho sợ hãi, chỉ có thể cúi đầu cam chịu. Nữ chính mang hơi hướng bánh bèo vô dụng, tính tình dịu dàng, ngọt ngào nhưng không làm tớ bị ngấy. Nam chính là kiểu mặt dày, lật lọng, lại khắp nơi bày trò, nói dối có chút ngốc manh đáng yêu hơn là hình tượng nóng nảy, thô lỗ như tác giả cố xây dựng. Nói tóm lại, đây là một cái hố toàn đường, nếu bạn không sợ tăng cân, không sợ sâu răng, nếu bạn là cẩu độc thân muốn tự ngược, mời nhảy hố. À, trước khi chia tay tớ chỉ muốn nhắc bạn: hãy mang thuốc trợ não khi đọc, tránh gặp mấy chỗ khó đọc xoắn não ngất xỉu :v :v. Mà truyện chỉ mới được edit thôi nên ai thích thì chịu khó nhích CV à nha ???????? Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Định Bắc Tiết Độ Sứ Thẩm Tranh thân là mối hoạ duy nhất của đế quốc, hắn tử vong, ở phía xa, hoàng đế tại kinh thành thở phào một cái. Dù sao thiếu đi một 'Thượng Kinh cần vương' động một cái liền dẫn quân đi đánh lại giúp hắn giành lại được trọng thần ở biên cương. Nhưng đồng thời không khỏi lo lắng, vài vị nắm giữ quân quyền còn lại ở biên cương càng phát triển lớn mạnh khi không có Thẩm Tranh cân bằng. Hoàng đế ôm ngực: "Trẫm cảm thấy quá mức bi thống". Hắn chết, trẫm vẫn không có được một ngày tốt lành, không bằng bất tử. Vì vậy vung bút lên ban thưởng phong hào Trung Võ xem như ngợi khen Thẩm Tranh khi còn sống một lần đem binh cứu hắn từ trong tay tên vương gia tạo phản, hai lần chiếm lấy thành khác ở biên cương mà hồi kinh. Một cái chiếu thư vừa ban xuống liền kéo đến bàn tán từ bốn phương, công kích chủ yếu tập trung ở vài điểm: Một, tên Thẩm Tranh này nhân phẩm có vấn đề, sát phạt quá nặng, không có đạo đức càng không có võ đức. Hai, cha Thẩm Tranh, Tiết Độ Sứ, chiếm lấy một phương mà hắn so với cha mình càng quá đáng hơn, chiếm lấy thành khác ở biên cương, địa bàn so với cha hắn khuếch trương nhiều hơn không biết bao nhiêu lần. Một ít Tiết Độ Sứ lại chỉ nghe mệnh lệnh của hắn, chỉ bắt chước theo hắn mà làm. May mắn người chết rồi, nếu hắn bất tử liền muốn tạo phản thế mà ngài còn khen ngợi hắn trung thành? Ba, Thẩm Tranh chết quá khó coi. Hắn thế nhưng bởi vì cái chết của thê tử mà đau thương quá độ rồi đem chính mình nghẹn chết. Hiếm có người vì nữ nhân mà chế, không tính là đại trượng phu, Hoàng thượng này phong hào cho loại người nữ nhi tình trường này chẳng phải làm trò cười cho người trong thiên hạ sao? Bốn, điểm trọng yếu nhất là khi còn sống đáng sợ nhưng chết chính là người chết. Hắn không có con cái, sau này lại tiếp tục không có người. Hoàng đế người không phải sợ, không phong hào là không liên quan. Hoàng đế vì mặt mũi của mình liền tích cực đáp lại triều thần. Tổng kết lại đại khái chính là: Các ái khanh hãy tỉnh táo. Thẩm Tranh mặc dù đúng là qua đời vì đau thương quá độ với cái chết của thê tử, nhưng thê tử hắn không phải là người ngoài, mà là đường muội của trẫm An Nghi quận chúa Lý Mộ Thiền, huống chi quận chúa vì đỡ kiếm bảo vệ hắn mà chết. Cho nên trẫm cho rằng Thẩm Tranh khả năng là cảm động và nhớ nhung ân đức của hoàng thất, hổ thẹn bi thương mà chết. Các đại thần lập tức bày tỏ, Hoàng đế người đừng thay mình vãn tôn (cứu vãn tôn nghiêm). Lúc trước, Quận chúa gả cho hắn như thế nào, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra. Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới, trên mặt người cũng không quang. (cũng không tốt đẹp gì) Mời các bạn đón đọc Cường Sủng Tất Có Kiều Thê của tác giả Tố Y Độ Giang.
Cứu Vớt Hoàng Tử Biến Đen
Ôn Ly vốn là một nữ cảnh sát ở hiện đại, vì một lần lỡ dại mà dấn thân vào một trò chơi, mà trong trò chơi này nàng bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao phó. Và nhiệm vụ đó là gì? Đầu tiên là phải làm hoàng hậu, sau đó là phải sinh tiểu bánh bao, sau sau đó nữa là phải tìm ra được 5 người chơi ẩn. Đã không được dùng chiêu “mượn đao giết người” còn nói nếu giết nhằm NPC thì sẽ bị trừng phạt rất thảm… Lại nói, người ta xuyên không về cổ đại, không làm thái tử phi cũng làm cung phi của hoàng đế, nàng thế nhưng lại vào vai trưởng nữ của hộ quốc công Ôn Bình, mẹ chết, cha không thương, đã thế còn phải gả cho Khánh Vương nghèo rớt mồng tơi. Chưa kể nghe đồn Khánh Vương này còn là thanh mai trúc mã với Ôn Kỳ - một người tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với nàng, sau đó nàng ta bỏ hắn để thành thân với thái tử. Ôn Ly thật cảm thấy con đường đến hậu vị sao xa tít mù khơi, con đường để hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao giống như hoàn toàn …bít cửa.    Không sao, Ôn Ly nàng luôn là một người lạc quan và tích cực. Gả cho Khánh Vương thì gả cho Khánh Vương, nàng sẽ cố gắng giúp hắn hoặc ít nhất không trở thành gánh nặng của hắn. Dù sao thái tử cũng chỉ mới là thái tử thôi, chưa đăng cơ làm hoàng đế mà.  Nhưng Ôn Ly lại không biết rằng, Khánh Vương -Vệ Anh không hề như vẻ ngoài của hắn. Người ngoài luôn nghĩ Khánh Vương ôn nhu nho nhã khi xưa vì bị Ôn Kỳ và Thái Tử phản bội mà tính tình trở nên lạnh lùng vặn vẹo như vậy, nào biết đây mới là bộ mặt đáng sợ của hắn.  Vệ Anh phải nói là một nam chính hoàn mỹ trong suy nghĩ của mình. Ngoại hình thì khỏi phải bàn, Vệ Anh rất tự tin vào khuôn mặt của mình là các bạn hiểu rồi ha. Hắn thông minh, cơ trí, ân oán phân minh, có lúc biết ẩn giấu bản thân, có lúc lại ngang ngược phơi bày ra tất cả, không sợ trời, không sợ đất … nhưng sợ vợ :v  Phải nói là lúc đầu Vệ Anh không thích Ôn Ly cũng vì nàng là người của Ôn Phủ. Nhưng từ lần biết nàng cứu hắn một mạng, hắn nợ ân tình – hắn trả lại bằng hôn sự. Rồi dần dần, nhìn thấy những việc nhỏ nhặt nàng làm cho hắn: chỉ một bát mì, một cái túi thơm thêu con vịt …à thêu uyên ương không hiểu sao lại làm trái tim Vệ Anh lỗi nhịp. “-Cái này cho huynh! Nhìn túi hương từ trong ra ngoài một lần, giọng bình thản của Vệ Anh trên đỉnh đầu vang lên: -Cô thêu cái gì vậy? Mặt Ôn Ly hơi vặn vẹo, sau đó ngẩng đầu lên cười nói với Vệ Anh: -Con vịt Vệ Anh gật gật đầu: -Uh, rất giống Ôn Ly… Khóc cho huynh xem, huynh tin không!” Sau giai đoạn rung rinh rồi rụng rời chính là giai đoạn ngọt ngào quá thể đáng. Mình thật sự rất thích tính cách nam nữ chính cũng như giai đoạn hai người đến với nhau mà Bản Lật Tử xây dựng. Cứ thong thả, tự nhiên lại hài hước. Mặc dù là cung đấu nhưng không hề mang màu sắc u ám, những lúc tưởng cao trào kịch tính thì thế nào cũng có ai đó chen vào một câu sát cảnh rất không liên quan  :v. Đọc truyện này bạn sẽ không khỏi phì cười vì màn đối đáp của Vệ Anh với các nhân vật khác đó. Vì sao?  Vì phải nói luôn là Vệ Anh này rất độc miệng, lời nói có thể khiến người ta nghẹn chết luôn chứ chẳng chơi, đã thế còn thích ăn dấm chua, đến con chó mà cũng ghen cho được là mình cũng bó tay luôn, nam phụ trèo tường vào phủ, nam chính liền cho người xây tường cao hơn, biết Ôn Ly thích nhìn đồng phục trong cung, thế là đêm đó bạn vương gia nào đó lẻn vào cung để trộm đồ, sau đó về nhà chơi cosplay với vợ :v Truyện giai đoạn đầu thì bình thường, hài hước, càng về sau thì càng ngọt. Thịt thì đủ sức kích thích. Đây là một trong những hố 3S cổ đại mà mình đọc lại nhiều lần đó, bỏ qua hố này bạn sẽ tiếc lắm nha. ------------- Review by #Hôn_Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Tiếp tục phát tin về tình huống thời tiết ở các nơi cho ngài. Bắc bộ bởi vì cao áp khí ảnh hưởng, đêm nay sẽ có gió Tây Bắc từ cấp 3 đến cấp 4, không mây, là một đêm đẹp có thể thấy trăng tròn. Ngày mai cũng sẽ là một ngày thời tiết đẹp…” Ôn Ly mặc tạp đệ đứng ở trong phòng bếp, một bên nhanh tay cắt đồ ăn trên thớt, một bên nghe dự báo thời tiết. “Cuối cùng, gửi tặng các ngài một bài ca cũ năm 70, tên gọi ‘mong muốn tình yêu đẹp, có thể lại rơi xuống’. Giai điệu nhẹ nhàng từ radio phát ra, theo phòng khách phiêu đãng đến phòng bếp, cuối cùng lọt vào trong lỗ tai Ôn Ly. Cô cũng kìm lòng không đậu khẽ hát theo giai điệu. Ôn Ly hai mươi tuổi, không thích những ca khúc được đương thời yêu thích, ngược lại đối ca khúc cũ nghe nhiều nên thuộc, cũng thường xuyên bị mọi người trêu là đồ cổ đào dược. Không chỉ có như thế, cô cũng không chơi trò chơi, không thường xuyên lên mạng, ngay cả di động cũng là loại hình nguyên thủy nhất: có thể gọi điện thoại và gửi tin nhắn. Lời răn là ‘vì quật khởi Trung Hoa mà đọc sách’, đây tuyệt đối là một đồng chí tốt gốc rạ cũng đỏ*! (*) Gốc rạ cũng đỏ: chỉ con cháu gia đình xuất thân cách mạng. “Leng keng.” Chuông cửa bị ấn vang lên, một giọng nam vang vọng từ ngoài cửa truyền vào, “Ngài khỏe, ngài có chuyển phát.” Ôn Ly buông dao trong tay, chạy chậm qua ký nhận. Không có tên người gửi và địa chỉ, cũng không có số điện thoại. Ôn Ly hơi nhăn mày, dè dặt cẩn trọng mở hộp. Trong cái hộp được đóng gói tinh xảo đặt một cái vòng ngọc, bên cạnh còn có một tấm thiệp nhỏ, mặt trên chỉ viết hai chữ – mời đeo. Ôn Ly: “….” Chuyện này nhìn thế nào cũng thấy có chút lừa bịp. Nhưng là người một khi bỉ ổi, ngay cả ông trời cũng không giúp được bạn. Sau khi Ôn Ly đeo vòng lên tay, cuối cùng nghe thấy từ trong radio nhẹ nhàng mơ hồ truyền ra một câu ca: Mong ước tình yêu tốt đẹp, lại có thể rơi xuống. Sau một hồi ánh sáng trắng trời đất quay cuồng đi qua, lúc Ôn Ly lại mở to mắt, cô đã đứng ở một thế giới hoàn toàn bất đồng. Bốn phía là một không gian phong bế, trước mắt có một mặt ranh giới vô cùng cao to đang phiêu đãng, một thanh âm cảm xúc kim loại đột ngột vang lên bên tai. “Ngài khỏe, hoan nghênh người chơi thứ 097 tiến vào bản trò chơi, hệ thống số 3838 sẽ phục vụ ngài.” Lúc Ôn Ly còn chưa làm rõ tình huống trước mắt, ‘tinh’ một tiếng, thanh âm lạnh băng đó lại truyền tới. “Cảnh tượng trò chơi và bối cảnh đã tự động phân phối, mời xác nhận.” Ôn Ly: “…..” “Mời ấn nút xác nhận trước mặt.” Thanh âm máy móc đó lặp lại một lần, tiếp theo một cái nút màu đỏ hiện lên trước mặt Ôn Ly, mặt trên viết hai chữ xác nhận. Ôn Ly: “…..” “Thao tác vượt quá thời gian, hệ thống tự động xác nhận.” Âm thanh lạnh như băng đó vừa mới nói xong, cái nút xác nhận liền biến mất, một cái mặt ranh giới mới hiện ra. Ôn Ly cả kinh, cái người ở trên đó không phải là bản thân sao? “Tên nhân vật: Ôn Ly; giới tính: nữ; tuổi; 17; thân phận nhân vật: trưởng nữ của Hộ quốc công Ôn Bình, mẫu thân đã qua đời, có hai bào đệ khác mẫu, có một bào muội khác mẫu; trạng thái nhân vật: bị gia tộc bỏ qua, sắp gả cho Ngũ Hoàng tử nghèo túng Vệ Anh. Hình bóng truyền phát xong, mời người chơi nhận nhiệm vụ.” Ôn Ly: “…..” “Thao tác vượt quá thời gian, hệ thống tự động xác nhận.” Mặt ranh giới trước mắt lại biến mất, hàng loạt chữ màu đỏ từng cái xuất hiện. “Nhiệm vụ 1 – lên làm Hoàng hậu, sinh ra Hoàng tử; nếu nhiệm vụ thất bại, gạt bỏ; không thể hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, gạt bỏ. Nhiệm vụ 2 – tìm ra năm người chơi ẩn còn lại, cũng gạt bỏ; nếu bất hạnh gạt bỏ nhầm NPC, sẽ nhận đến trừng phạt cực kỳ tàn ác.” Mời các bạn đón đọc Cứu Vớt Hoàng Tử Biến Đen của tác giả Bản Lật Tử.